1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 412
      Sắc mặt Bạch Tử Di cũng tự nhiên, đỏ ửng theo, kéo kéo khăn trong tay, : “Nàng cùng các Vương gia tình cảm đều sâu đậm, bọn họ đều coi nàng là bảo bối trong tay, vây quanh nàng, nàng gì họ nghe nấy, cho nên kinh nghiệm làm nam nhân vui vẻ nàng đương nhiên biết nhiều, còn có, Hoàng thượng hạ thánh chỉ nàng sạch, lời đồn đãi chuyện của nàng cùng Nhị Vương gia nhiều như vậy, vậy nàng sớm hoàn bích thôi? Có thể làm cho mấy Vương gia lo lắng cho nàng như thế, nàng đương nhiên có thủ đoạn cao, việc chăn gối cũng nhất định biết nhiều, bản cung mới muốn lĩnh giáo nàng, nàng keo kiệt cho bản cung ?”

      Nghe vậy, gương mặt Lăng Tuyết Mạn nhăn lại, dài thở dài hơi, ưỡn ngực : “Nương nương, ta nghĩ ngài tìm lộn người, ta cái gì cũng biết, ta cho tới bây giờ nghĩ tới phải làm niềm vui cho nam nhân, nương nương vẫn là mới người cao minh khác !”

      “Lăng cung nữ, bản cung bất quá muốn học tập chút để tận tâm phụng dưỡng Hoàng thượng, nàng mọn như vậy ? Hay là…” Bạch Tử Di vui đứng lên, nhìn Lăng Tuyết Mạn, mới chậm rì rì tiếp: “Hay là nàng muốn cho Lệ quý phi được độc sủng, sinh hạ hoàng tử, sau đó lên thẳng mây xanh, đánh nàng báo thù?”

      Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra vài giây, rất nhanh liền hiểu ý Bạch Tử Di, trong lòng cười lạnh tiếng, nghiêng đầu khẽ cười: “Di Quí Phi nương nương đúng là suy nghĩ chu đáo cho Tuyết Mạn! Lệ quý phi đích xác kết thù với ta, bất quá, ta cũng sợ nàng ta báo thù, ha ha, Hoàng thượng vẫn là chồng trước của ta đó, hơn nữa ta cũng vẫn là ân nhân cứu mạng của Hoàng thượng đó! Cho dù ta cùng Hoàng thượng có tình cảm nam nữ, nhưng tình bạn vẫn còn mà…”

      “Lăng cung nữ, nàng thể giúp bản cung sao? Nếu là bản cung được sủng, nhất định cùng quên nàng. Huống hồ, nàng đừng quá lạc quan, Lệ quý phi cũng ngại láo ở trước mặt Hoàng thượng, tại Hoàng thượng là nể mặt mũi các vị Vương gia mới đụng nàng, nhưng nếu như Lệ quý phi mang thai long chủng, chính là mẫu bằng tử quý, nàng xác định nàng còn có thể vô tư sao?” Bạch Tử Di nhíu mày, nhấn mạnh.

      Vừa như vậy, Lăng Tuyết Mạn có chút chần chờ, thể , lời của Di Quí Phi có vài phần đạo lí, giống như Tình nhân, quan hệ của và Hoàng thượng tốt như vậy, phải vẫn bị đánh sao? Đủ để , gần vua như gần cọp, như vậy… đúng a, Tình nhân nếu bị đánh vào mông, sao ở giường còn… Hơn nữa, nàng cũng thấy có cái gì thoải mái a, cũng như bình thường ôm nàng, nằm, ngồi dậy, cũng chưa nghe được rên tiếng, đúng, nam nhân đáng chết, cho nàng đốt đèn nhìn vết thương của , nhất định là có bị đánh, chuyên môn lừa nàng!

      Tay nắm chặt, cơn tức của Lăng Tuyết Mạn vọt lên, hận thể lập tức tìm nam nhân kia tính sổ, nhưng, ánh mắt chống lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Bạch Tử Di, chỉ có thể tạm thời áp chế, nghĩ nghĩ, : “Nương nương, ta nghĩ xong, hơn nữa cũng giúp được ngài cái gì, bởi vì ta chưa bao giờ tận lực hầu hạ nam nhân vui vẻ, về phần nàng chuyện trong phòng, càng là biết gì cả, bởi vì… bởi vì ta vẫn là xử nữ!”

      “Lăng cung nữ, dân gian có , người có lo xa, tất có buồn gần, Lệ quý phi này là người có thù tất báo, nàng nếu như cố chấp, sau này bị hại cũng đừng trách ta nhắc nhở nàng!” Bạch Tử Di vẫn tin, khẩu khí dần dần nghiêm nghị.

      “Ngài!” Lăng Tuyết Mạn chán nản, bỗng nhiên hiểu được, cười, ra ngày ấy nương nương so đo với ta, là vì ý đình này!”

      Bạch Tử Di đứng lên, sắc mặt khó coi, : “Phải thế nào? Nhưng ngươi giúp ta cũng là giúp ngươi bản thân mình, ngươi lại bị thua thiệt gì! Hoặc là ngươi muốn cái gì, ta có thể cho ngươi!”

      “Hì hì, ta giàu có a, cái gì ta cũng thiếu, muốn bạc, châu báu, ngọc, trang sức gì đó, ta lại càng thiếu, ta có đứa con trai là Trưởng Thân Vương, có thể thiếu sao? Còn có, ta có vài vị Vương Gia công chúa là bạn bè, đây cũng là gia tài lớn của ta, cần phải xin nương nương.” Lăng Tuyết Mạn cười ngây thơ hồn nhiên, bỗng nhiên lại nghĩ đến chuyện, khỏi tươi cười hơn, “Nương nương, nếu ngài muốn học tập chuyện phòng the, ta có ý kiến, biết nương nương…”

      “Cái gì?” Bạch Tử Di lập tức tiếp.

      “Ha ha, đời này rành chuyện phòng the nhất, ai hơn nữ tử thanh lâu! Nếu nương nương ngại mất thể diện, cũng có thể tìm vài xuân cung đồ nhìn xem, làm theo cũng sai.” Lăng Tuyết Mạn cười tủm tỉm .

      “Cái gì? Ngươi…. ngươi thế nhưng…” Bạch Tử Di nghe vậy, liền kích động, thậm chí đứng lên, gò má hồng thấu, nhất thời nổi nữa.

      Lăng Tuyết Mạn cũng đứng lên, tao nhã vỗ vỗ tay, tiếp tục tươi cười, “Nương nương, có cách nào, Tuyết Mạn còn chưa biết mùi đời, mấy thứ này, cũng là nghe lung tung từ chỗ dân chúng ngoài đường, nương nương nghe chút coi như xong, đừng coi là .”

      “Lăng… Lăng Tuyết Mạn, ngươi đúng là cái gì cũng có thể ra, bản cung hôm nay xem như là thấy được!” Bạch Tử Di bực mình, nghĩ đến từ ‘xử nữ’, liền đột nhiên : “Ngươi là cung nữ, vậy bản cung khuyên ngươi an phận làm cung nữ, muốn câu dẫn Vương gia nào là chuyện của ngươi, đừng bấu víu Hoàng thượng, biết chưa?”

      “Hả?” Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, lập tức phản ứng kịp, cười to, “Di Quí Phi à, ngài suy nghĩ nhiều quá rồi? Lúc nào ngài thấy ta muốn câu dẫn Hoàng thượng?”

      có là tốt rồi! Tin ngươi cũng là nữ nhân thông minh, tranh với bản cung!” Bạch Tử Di nâng cằm lên, cao ngạo cảnh cáo.

      “Ha ha!” Lăng Tuyết Mạn cảm thấy buồn cười thôi, lắc đầu, “Di Quí Phi, hẹn gặp lại!”

      Bạch Tử Di có ngăn trở, Lăng Tuyết Mạn thuận lợi ra cung Trường Nhạc, dọc theo đường ngừng cười, cười đến lúc trở về Hoán Y Cục, khiến phần đông thái giám cung nữ trong viện, đều coi nàng như quái vật.

      “Hả? Cửa tại sao lại mở ra?” Lăng Tuyết Mạn giật mình, lập tức lại lắc đầu, thầm nghĩ, nàng luôn luôn khóa cửa, sao giờ lại mở ra?

      Vài bước đến gần, tay mới đụng then cửa, thoáng nhìn, trong phòng giống như có người!

      Lăng Tuyết Mạn cảm thấy tim đập ‘thình thịch’ tiếng, lặng lẽ dán mắt lên khe cửa , chỉ thấy dưới gầm giường có người vội vàng đóng thùng gỗ lim của nàng, có vẻ như phân vân cầm cái nào, liền chọn tới chọn lui…

      Bĩu môi khinh thường, khóe miệng Lăng Tuyết Mạn nổi lên cụ cười lạnh, yên lặng chậm rãi rời khỏi, lui đến trong viện, sau đó xen lẫn ở trong đống cung nữ giặt quần áo.

      lâu sau, từ trong hành lang ra người, nhìn trong viện quan sát lần, bưng chậu nước, ưỡn ngực vào phòng Lý ma ma.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 413
      Lăng Tuyết Mạn hơi hơi liếc mắt, khóe miệng đầy ý cười, mắt nhìn thấy Thiệu Tiểu Lan vào phòng Lý ma ma, thế này mới nhàn nhã đứng lên, thong thả bước chân tới phòng Lưu ma ma.

      Cũng gõ cửa, Lăng Tuyết Mạn trực tiếp đẩy ra, đầu ghé vào, cười híp mắt : “Lưu ma ma, Lý ma ma có việc tìm bà đâu, thấy ta tiện đường liền nhờ cho bà tiếng, gọi bà đến phòng bà ấy ngay bây giờ.”

      Lưu ma ma từ trong đống hạt dưa ngẩng đầu, có chút giật mình, “Bà ấy tìm ta làm gì?”

      “Bà chẳng phải biết sao?” Lăng Tuyết Mạn nháy mắt mấy cái, tràn đầy ám chỉ: “Tất cả là chuyện tốt, Lưu ma ma còn nhanh chút?”

      Nghe vậy, tròng mắt Lưu ma ma xoay vòng, vui mừng đứng lên, vỗ vỗ vỏ hạt dưa tay , mặt mày hớn hở: “Được, ta phải ngay!”

      “Ha ha, ta rồi, Lưu ma ma nên chú ý, đừng tranh quá nhiều, chịu thiệt chút cũng có gì.” Lăng Tuyết Mạn cười có ngụ ý.

      Đứng ở trong viện, nhìn thấy Lưu ma ma bước nhanh đến phòng Lý ma ma, Lăng Tuyết Mạn cười, cất bước nhanh chóng chạy ra Hoán Y Cục.

      “Đại ca, Cung Đế Hoa ở nơi nào? như thế nào?”

      Chặn đường giữ chặt tuần tra ống tay áo gã Ngự Lâm quân, Lăng Tuyết Mạn vội vàng hỏi.

      Tên kia Ngự Lâm quân xem xét, liền nhận ra nàng là người phương nào, dám răn dạy, nhưng bị lôi kéo ống tay áo cũng thích hợp, nhân tiện : “Ngươi buông ta ra trước!”

      “À.” Lăng Tuyết Mạn vội buông tay, khuôn mặt tươi cười, lại hỏi, “Đại ca, phiền ngươi chỉ cho ta chút Cung Đế Hoa ở nơi nào được ?”

      “Cung Đế Hoa là tẩm cung của Hoàng thượng, người liên quan được đến gần, Lăng cung nữ, ngươi làm cái gì?”

      Lăng Tuyết Mạn lập tức : “Ta phải người liên quan, Hoàng thượng là chồng trước của ta a, hì hì, lại ta là tìm thái giám An An, ta có việc gấp!”

      “Thái giám An An?” Đại ca Ngự Lâm quân đen mặt, “Ngươi là Từ tổng quản?”

      “Đúng vậy đúng vậy, chính là !”

      “Quẹo trái, vòng qua cung Phượng Thần và cung Long Dương, thêm trăm thước đến!”

      “Được được, cám ơn!”

      hơi chưa nghỉ, Lăng Tuyết Mạn lấy tốc độ trăm mét/phút tiến lên, rốt cục đạt tới mục đích, mặt đỏ thở hổn hển, hai chân như nhũn ra, vừa lau xuống mồ hôi trán, Lăng Tuyết Mạn ngửa đầu nhìn về phía cung điện thiếp vàng, ba cái chữ to hùng hồn hữu lực: Cung Đế Hoa.

      ra cung điện ở chỗ này! Làm hại ta tìm!”

      Lăng Tuyết Mạn than thở câu, mới chậm rãi bước đến bậc thềm đá cẩm thạch, bốn mươi sáu bậc thang, vất vả leo lên, hai thanh trường kiếm liền đặt ở trước mặt, “Lớn mật! Người liên quan được tới gần cung Đế Hoa, lập tức lui ra!”

      Lăng Tuyết Mạn hít hơi khí lạnh, vội cười dè dặt cẩn trọng : “Ta… ta là cung nữ Hoán Y Cục Lăng Tuyết Mạn, ta là tới tìm Từ tổng quản, phiền toái hai vị đại ca thông báo chút.”

      Nghe vậy, hai đại nội thị vệ có chút chần chờ, trao đổi ánh mắt chút, gã mở miệng : “Từ tổng quản phải hầu hạ Hoàng thượng ở Thượng thư phòng, ngươi tức khắc lui ra!”

      “A? Thượng thư phòng?” Lăng Tuyết Mạn lắp bắp kinh hãi, bi thống mở to hai mắt nhìn, vội hỏi tới: “Vậy khi nào trở về?”

      “Khi nào Hoàng thượng trở về, Từ tổng quản đương nhiên trở về theo!” Đại nội thị vệ lạnh như băng đáp, thanh kiếm lại tiến dần lên phần, “Nhanh lui ra, nếu ta bắt ngươi!”

      “Ta lui, lui!” Lăng Tuyết Mạn vội gật đầu, lại lui xuống bậc thang, nghĩ đến việc Thượng thư phòng tìm người, khỏi rùng mình cái, haiz! Nên làm cái gì bây giờ? Chút nữa ba người kia chia của xong rồi, nàng bắt tại trận được!

      Lại giương mắt nhìn cung Đế Hoa, cửa cung khép chặt, đại nội thị vệ vẻ mặt nghiêm tuấn, mặt chút thay đổi, haiz! Nàng vẫn là chờ , quay đầu xem xét, tùy tiện đặt mông ngồi xuống ở bậc thềm tầng thấp nhất, tay phải chống mặt, cúi đầu nhàm chán chỉ chỉ mặt đất.

      Nhanh đến buổi trưa, bụng đói kêu vang, Lăng Tuyết Mạn sờ sờ bụng bẹp bẹp, lầm bầm lầu bầu, “Cẩu Hoàng đế hẳn là mau trở lại thôi, buổi trưa dù sao vẫn cần trở về dùng bữa ? biết Tình nhân có thể theo Hoàng thượng ở Thượng thư phòng hay ? Nếu là theo, chút nữa có thể thấy được ? Ừ, nếu là có thể nhìn đến… Haiz! Xem cái lông, nam nhân đáng chết còn tinh ranh hơn cả khỉ, làm sao có thể làm cho ta nhìn thấy chứ? Đúng rồi, buổi chiều cùng dùng bữa, thể quên thu dọn , thế nhưng lại gạt ta!”

      Ánh nắng dần dần gắt lên, chiếu thẳng ở người Lăng Tuyết Mạn, làm cho nàng nhất thời có chút buồn ngủ, vì thế, liền hai tay ôm chân, cằm gối lên giữa hai chân, rất nhanh mơ mơ màng màng ngủ mất.

      Thượng thư phòng.

      Phê tấu chương cuối cùng xong, Từ An bước lên phía trước thêm trà nóng vào, nhắc nhở: “Hoàng thượng, nên trở về cung dùng cơm trưa!”

      “Từ An, sau bữa trưa tuyên Liễu Thái Phó tới gặp trẫm!” Mạc Kỳ Hàn duỗi duỗi cánh tay, .

      “Vâng, nô tài nhớ kỹ!” Từ An đáp.

      Khẽ nhấp vài ngụm trà, Mạc Kỳ Hàn bỗng nhiên nhớ lại chuyện, vội khoa tay múa chân phân phó: “Từ An, buổi chiều ngươi tự mình phòng Ngự thiện chuyến, ngày hôm nay sinh nhật nương nương, làm vài món đồ ăn, còn làm thêm cái bánh sinh nhật… bánh ngọt gì đó, chính là hình tròn lớn như vậy, đại khái chính là đem điểm tâm đặt giữa, mặt lại làm chút hoa quả trang trí, còn chuẩn bị mấy ngọn nến , khi đến bữa tối đưa toàn bộ đến mật thất, trẫm mừng sinh nhật cho nương nương.”

      Từ An ngây cả người, dám hỏi nhiều, lập tức gật đầu, “Vâng, Hoàng thượng, nô tài làm tốt.” Tuy rằng còn ngơ ngác, cái gì là bánh… sinh nhật?

      “Hồi cung !”

      “Vâng!”

      Thượng thư phòng cách cung Đế Hoa còn đoạn, Mạc Kỳ Hàn ngồi kiệu, Xuân Đường Thu Nguyệt hầu hạ hai bên, Từ An liền hô tiếng, “Hoàng thượng khởi giá hồi cung – “

      “Tham kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”

      Hai mươi người thái giám cung nữ thị vệ vây quanh cổ kiệu màu vàng sáng chậm rãi hướng Cung Đế Hoa, Xuân Đường Thu Nguyệt theo hai bên cỗ kiệu, Từ An ở phía trước, lúc sau, giương tay lên, thái giám nâng kiệu cẩn trọng dừng cỗ kiệu, Từ An vội nhấc màn kiệu lên, cùng Xuân Đường đỡ Mạc Kỳ Hàn phong thần tuấn lãng hạ kiệu.

      “Hoàng thượng hồi cung -”

      Hô to tiếng, tất cả hầu vệ Thái giam cung nữ bốn phía lập tức quỳ gối đất.

      Tiếng la liên tục này làm Lăng Tuyết Mạn trốn ở trong góc ngủ say đột nhiên bừng tỉnh, giật mình lăn nhào!

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 414
      Lăng Tuyết Mạn lăn vòng, ngay tiếp theo hoảng sợ thét chói tai, “A – “

      Mà vừa kêu, lập tức có đại nội thị vệ bay vút đến, cùng với tiếng hét “Có thích khách! Bảo hộ Hoàng thượng!”, vô số thị vệ rút kiếm vây hướng về phía nữ nhân ngã xuống đất vô cùng bi thống!

      Xuân Đường Thu Nguyệt, cùng Vô Cực Vô Ngân Vô Giới biết từ đâu đột nhiên xuất , gắt gao bảo vệ ở bốn phía Mạc Kỳ Hàn, tùy thời chuẩn bị ra tay!

      Từ An kinh sợ mở to hai mắt, Mạc Kỳ Hàn bình tĩnh đứng ở trước kiệu, tay chắp sau lưng, mắt lạnh như mắt chim ưng sắc bén bắn về phía chỗ thích khách kia thân, nhưng… trong lòng đột nhiên có dự cảm tốt, bởi vì vừa rồi nghe qua tiếng thét chói tai kia, tựa như là thanh nữ nhân!

      Mà cùng lúc đó, Lăng Tuyết Mạn bị vô số trường kiếm lòe lòe chỉ vào cổ họng, run rẩy bò lên, đồng thời lập tức than khóc thảm thiết, nên a, ta phải thích khách, ta là Lăng Tuyết Mạn, ta tìm đến người, ta…”

      Nhìn chỗ sân cách đó ba trượng lộ ra cái kia ót, Mạc Kỳ Hàn nhíu mày cái, nghĩ là cung nữ bình thường, liền xoay người muốn bước lên bậc thềm, ai ngờ, cái đầu kia lại đột nhiên vòng lại, cũng thất kinh hô tiếng, “Hoàng thượng! An An! Ta phải thích khách! Ta oan uổng a!”

      Bởi vì, trường kiếm trong tay thị vệ kia lại tiến gần cổ họng nàng phần, Lăng Tuyết Mạn lập tức tìm kiếm đường sống!

      Vừa quay đầu, cả khuôn mặt liền ra ở dưới ánh mặt trời, ra ở trước mặt mọi người, thẳng tắp tiến vào trong mắt Mạc Kỳ Hàn!

      Đám người Vô Cực Xuân Đường Từ An liền trợn tròn mắt, ngớ ra tại chỗ nửa ngày biết nên làm cái gì bây giờ!

      Mạc Kỳ Hàn càng là cả kinh, đồng tử kịch liệt co rút lại, chính là đủ trấn định, cũng có biểu khiếp sợ ở mặt, nhưng khuôn mặt tuấn tú rét lạnh như băng, trong lòng ngừng mắng thầm nha đầu đáng chết!

      Lăng Tuyết Mạn nghiêng nghiêng mặt, đứng xa xa nhìn nam nhân mặc cẩm y màu vàng sáng, áo bào thêu lên Đằng Long tượng trưng cho thân phận Hoàng đế, chân cũng mang long hài màu vàng sáng, đầu đội kim quan, thân hình cao ngất, gương mặt đường nét ràng, màu da vừa phải, khoảng cách xa, thấy lắm ngũ quan của , nhưng chỉ nhìn như vậy, liền là tuấn mỹ phi phàm, khí thế bức người!

      Nhìn chuyển mắt, ngẩn ra, lâu sau, Lăng Tuyết Mạn đột nhiên phản ứng kịp, khuôn mặt lập tức đỏ hồng, thầm cắn môi, nàng đây là thế nào? Cũng phải chưa thấy qua nam nhân đẹp mắt, Nhị Vương gia bọn họ phải người người đều tuấn mỹ sao? là biến thành háo sắc!

      Lặng lẽ nuốt nước miếng, Lăng Tuyết Mạn trở về thực đến, cho dù đây là lần gặp mặt chính thức đầu tiên của nàng cùng chồng trước, nhưng chính là bi thống như vậy, nàng bây giờ là phạm nhân, cũng là Hoàng đế!

      Tình nhân thông dâm đâu? Chết đâu rồi? Sao đến giải vây a?

      Lăng Tuyết Mạn nhanh chóng di động ánh mắt, quét đến người quen, đôi mắt lập tức bóng loáng, mừng rỡ kêu lên: “Vô Giới ca ca, mau cứu ta a!”

      Nàng nghĩ rằng, Vô Giới là Tình nhân dịch dung! Nhưng mà, tiếng hô xong, lập tức lại cảm thấy phải, Tình nhân ở trước mặt nàng mới dịch dung, đến trước mặt Hoàng thượng chắc chắn dịch dung, đây là Vô Giới ! Như vậy Tình nhân đâu? Còn có Vô Ngân, còn có Xuân Đường Thu Nguyệt, còn có thái giám An An, còn có nam nhân nàng biết!

      Đúng, nhất định là Tình nhân!

      Cái ý nghĩ này ào ào ra trong đầu, Lăng Tuyết Mạn lập tức kêu lên, “Hoàng thượng, ta phải thích khách đâu, ta muốn tìm thái giám An An!”

      “Làm càn! Đừng nhúc nhích!” Thị vệ sử dụng kiếm chỉ vào Lăng Tuyết Mạn lập tức ra tiếng cảnh cáo.

      Lăng Tuyết Mạn nhất thời khóc thút thít, “A… A… Ta động, đại ca ngươi cẩn thận chút, kiếm này có mắt, cẩn thận a…”

      “Hoàng thượng, ngài nhanh !” Vô Cực vừa bừng tỉnh, vội kề sát vào tai .

      Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, tiếng áp thấp hơn, còn kịp rồi, nàng thấy được! Hơn nữa nhiều người nhìn như vậy, trẫm cũng thể ! Hạ lệnh thả nàng!”

      “Vâng!”

      Vô Cực vừa nhấc mắt, mặt chút thay đổi, cao giọng : “Đều làm cái gì? Thu kiếm, đây là cung nữ Hoán Y Cục Lăng Tuyết Mạn!”

      “Vâng, đại nhân!”

      Thị vệ vội thu hồi kiếm, sau đó lui ra.

      Mạng được Tình nhân bảo vệ, Lăng Tuyết Mạn kích động, hai mắt tỏa ánh sáng, tuy rằng nghe qua giọng nam nhân này chẳng phải Tình nhân, nhưng đêm tiết nguyên tiêu năm trước, khi Tình nhân tới cứu nàng, giọng cũng phải giống ban đầu, sau đó Tình nhân giải thích thay đổi giọng, như vậy tại khẳng định cũng đúng là thay đổi giọng, sợ nàng nghe được !

      Càng nghĩ càng kích động, chính là cách xa, nàng thể rất ràng thấy dung mạo Tình nhân, vì thế, Lăng Tuyết Mạn trực tiếp xách váy chạy vội qua, thở đứng ở trước mặt Vô Cực, nhìn , ngửi mùi đàn hương quen, liên tục cười ngây ngô!

      Mà Mạc Kỳ Hàn lại cùng Vô Cực là đứng chung chỗ, Từ An quýnh lên, vội khiển trách: “Lăng cung nữ, ngươi làm cái gì? Nhanh lui ra!”

      Lăng Tuyết Mạn nở rộ tâm hoa, nghe vậy, cũng quay đầu lại : “Thái giám An An ngươi câm miệng lại, ta làm chuyện xấu gì, chỉ là nhìn , ách, sau đó thuận tiện nhìn…” xong, đầu mới quay qua, xem xét nam nhân cao quý tuấn mỹ bên cạnh, “Hì hì, thuận tiện xem Hoàng thượng chồng trước của ta!”

      Thuận tiện? Chồng trước?

      Mạc Kỳ Hàn mím môi thành đường thẳng, nắm tay bất giác nắm chặt, nha đầu đáng chết, dám liếc mắt nhìn Vô Cực! Nghe giọng kia, đúng là coi Vô Cực thành !

      Đôi mắt lạnh lùng, dấu vết nghiêng nghiêng, nha đầu chết tiệt này có thể nhận ra ánh mắt , thể ở lâu, vừa né người sang, liền muốn lên bậc thang -

      Ai ngờ, cái tay lanh lẹ bắt được cánh tay , vội vàng : “Hoàng thượng, ngài đừng , ta muốn cáo trạng với ngài, thái giám An An hung dữ với ta, chắc chắn giúp ta chủ trì công đạo, ngài thể quản a!”

      “Lăng cung nữ, buông tay!” Vô Cực vội vàng ra tiếng ngăn lại.

      Lăng Tuyết Mạn lại trừng mắt nhìn , cắn răng : cần chàng lo ta, chàng là kẻ lừa đảo!”

      Vô Cực ngây ngốc, ngơ ngác chớp chớp mắt, khi nào thành tên lường gạt rồi?

      Mạc Kỳ Hàn bây giờ là cũng được, cũng được, lại dám làm cho Lăng Tuyết Mạn nhìn nhiều, dưới tình thế cấp bách, quét ánh mắt về phía Xuân Đường Thu Nguyệt, hai nha đầu hiểu ý, vội trái phải kéo Lăng Tuyết Mạn lại, Xuân Đường vội vàng : “Vương phi, trước mặt Hoàng thượng, thể quy củ a! Ngài có chuyện gì, Từ công công có thể làm chủ cho ngài, được ngăn cản Hoàng thượng, cẩn thận Hoàng thượng tức giận!”

      “Ây da, ta chính là muốn mấy câu cùng Hoàng thượng thôi! Tốt xấu… tốt xấu gì chúng ta cũng làm vợ chồng, hai câu thế nào!” Lăng Tuyết Mạn cũng gấp, hơn nữa cấp mù quáng, khó gặp nàng vị chồng trước cao cao tại thượng này, nàng còn muốn cùng thương lượng, để thả nàng cùng Tình nhân xa chạy cao bay!

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 415
      Từ An cũng cuống quít khuyên nhủ: “Lăng cung nữ, ngươi muốn chủ trì công đạo gì đó, chỉ cần chúng ta có thể làm được, làm cho nàng, nhưng trước mặt thiên tử, được làm càn a!”

      Lăng Tuyết Mạn cũng là ương bướng, rốt cuộc, nàng nghĩ như thế nào cũng đều cảm giác mình đúng, là chính Hoàng thượng đưa nàng cho Tình nhân, cũng phải nàng hồng hạnh trèo tường, cây ngay sợ chết đứng, ưỡn ưỡn ngực, tay chết sống níu chặt ống tay áo Mạc Kỳ Hàn, tay chỉ hướng Vô Cực, chuyển mắt hỏi: “An An thái giám, ngài trước , nam nhân này tên gọi là gì? làm gì?”

      “Hả?” Từ An ngẩn người, giương mắt nhìn Mạc Kỳ Hàn, lại nhìn Vô Cực, lúng ta lúng túng đáp: tên là Vô Cực, là ngự tiền tam phẩm thị vệ trưởng!”

      “À, ra là thế!” Lăng Tuyết Mạn bừng tỉnh gật đầu, thầm, “Cư nhiên gọi là Vô Cực, chẳng lẽ là huynh đệ với Vô Ngân Vô Giới? Chẳng lẽ cũng là trông coi Hương Đàn Cư? Như vậy, nam nhân đáng chết này vẫn ở Tứ Vương phủ?”

      Nhưng mà, đợi nàng ràng từng chữ, nam nhân lại chau mày lại, rủ lông mi, cầm lên tay nàng níu chặt ống tay áo của , hất ra!

      Sau đó, cũng thèm nhìn nàng cái, cất bước lên bậc thềm, thái giám cung nữ vội theo.

      “Haiz! Hoàng thượng! Ta còn có chuyện a, ngài được tuyệt tình như vậy! Hoàng thượng!” Lăng Tuyết Mạn vừa đứng vững lại, thấy tình huống này, vội vội vàng kêu lớn lên, cũng mạnh mẽ dùng sức, vung Xuân Đường Thu Nguyệt, vùi đầu chạy lên thềm đá!

      “Vương… Lăng cung nữ!” Xuân Đường Thu Nguyệt sốt ruột, biết nên gọi xưng hô gì, vội vàng đuổi theo.

      Ba người Vô Cực cùng Từ An hoàn toàn choáng váng, nhưng chỉ ngớ ra vài giây, liền xông tới!

      Lăng Tuyết Mạn nhanh như con thỏ, rất nhanh liền đuổi đến gần, lại kéo góc long bào của Mạc Kỳ Hàn, nhưng, Thu Nguyệt cũng vội vàng tới kéo nàng, lôi kéo cao thấp này, dưới chân mất thăng bằng, làm cho thân mình nàng nghiêng tới, nhào đầu về phía trước!

      “A!”

      “Lăng cung nữ!”

      Vài tiếng kêu sợ hãi đồng thời vang lên, Lăng Tuyết Mạn thất sắc, mắt thấy đầu muốn đụng ở bậc thang, mắt cuống quít nhắm lại, lại chưa từng nghĩ, thân mình ngay sau đó bị đôi bàn tay to hữu lực moi lên, hơn nữa bị ôm ngang ở trong lòng!

      Nhất thời, mọi người sững ra tại chỗ, mờ mịt biết làm sao!

      Lăng Tuyết Mạn càng là giật mình, nhìn gương mặt kia quay nghiêng , yết hầu giống như bị chặn, câu cũng ra được!

      Mạc Kỳ Hàn nghiêng mặt, nháy mắt ra hiệu cho Từ An, Từ An lập tức hiểu ý, lớn tiếng: “Toàn bộ lui ra!”

      Thái giám hầu vệ cung nữ cũng đều là kinh ngạc, người ở trong cung nhiều năm, vừa thấy cảnh tượng này, liền biết Hoàng thượng đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với Lăng Tuyết Mạn – vị Vương phi bị bỏ này, Hoàng đế trẻ tuổi nào phong lưu háo sắc?

      Vì thế, toàn thể lui ra, Mạc Kỳ Hàn liền trước mắt bao người, ôm Lăng Tuyết Mạn bước vào cung Đế Hoa, Từ An Xuân Đường Thu Nguyệt là thái giám cung nữ cận thị vội vào theo.

      đường vào trong điện, Từ An mở cửa tẩm cung, Mạc Kỳ Hàn bước vào, Lăng Tuyết Mạn lại đột nhiên thức tỉnh, đầu óc bừng tỉnh, cuống quít loạn đạp hai chân, “Thả ta xuống dưới! Nhanh thả ta xuống dưới! Nam nữ thụ thụ bất thân, ngài sao có thể ôm ta?”

      Cửa, bị Từ An đóng lại từ bên ngoài, mắt Mạc Kỳ Hàn trầm xuống, đặt Lăng Tuyết Mạn ở mặt đất, sau đó tới ghế dựa ngồi xuống, thân mình hơi ngã về phía sau, nhắm mắt, chậm rãi hỏi: “Ngươi chính là Lăng Tuyết Mạn? Ngươi muốn tán gẫu với trẫm cái gì?”

      Đương nhiên, ở đây có người ngoài, dùng giọng giả thanh, có chút khàn khàn, có chút đè nén.

      “Ách…” Lăng Tuyết Mạn nhất thời từ nghèo, sửa sang lại quần áo, lặng lẽ giương mắt nhìn Hoàng thượng chồng trước trong truyền thuyết của nàng, nhìn chút nữa, lá gan lại lớn chút, đến phía trước vài bước, xem gần, hơi nằm, nàng liền ngồi xổm xuống, hai tay chống má, nghiên cứu từ ngũ quan đến lỗ chân lông của .

      hồi lâu, Mạc Kỳ Hàn chau mày, hỏi: “Sao đáp lời? Nếu có gì , trẫm liền sai người ném ngươi ra ngoài! Hành vi lớn gan giống hôm nay như vậy, trẫm cảnh cáo ngươi, lần sau được viện dẫn lý lẽ này nữa! Bằng , đánh năm mươi đại bản!”

      “A?” Lăng Tuyết Mạn cả kinh, khỏi nuốt nước miếng, lại nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tà tứ, hai gò má lại tự chủ được nhiễm lên đỏ ửng, chất phác đáp: “Biết, biết, tạ Hoàng thượng khai ân! Hoàng… Hoàng thượng, vẻ ngoài của ngài là khá!”

      ? So với của Tình nhân của người sao? Trẫm đẹp, hay là đẹp?” Mạc Kỳ Hàn nổi lên vui đùa, dám khẳng định, chỉ cần hôn nàng chạm vào nàng, cho nàng cơ hội sờ thân thể của , mở to mắt, giọng , coi cái đầu óc mơ hồ kia, cho dù cùng ngây ngốc cả năm, cũng biết là Tình nhân!

      Lăng Tuyết Mạn nhớ lại dung mạo Vô Cực vừa rồi thấy, nghĩ nghĩ, trả lời rất là thành thực: “Khách quan mà , Hoàng thượng đẹp, vhưng ở trong mắt ta, Vô Cực càng đẹp hơn.”

      “Cái gì?” Mạc Kỳ Hàn khỏi hạ mắt, lại nhanh chóng nhắm lại, thầm cắn răng, bực mình hỏi: “Vì sao như vậy?”

      “Hì hì, bởi vì Vô Cực là Tình nhân của ta a, ta thích , đương nhiên cảm thấy dễ nhìn!” Lăng Tuyết Mạn toét miệng là tự nhiên.

      Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn nắm chặt hai đấm, tức muốn ói máu, muốn phát hỏa, nhưng mà, cũng phải nhẫn! Nhưng, để tránh này nha đầu chết tiệt này thực coi Vô Cực trở thành Tình nhân, đối với Vô Cực vừa kéo vừa ôm, tất phải nhắc nhở nàng!

      “Lăng Tuyết Mạn, Vô Cực cũng phải là Tình nhân của ngươi, Tình nhân của ngươi hôm nay bị trẫm phái ra ngoài, tới tối mới có thể trở về, Vô Cực là thị vệ của trẫm!”

      Cạc cạc, cái gì?

      Lăng Tuyết Mạn nhất thời bị đả kích, đen mặt, lại xấu hổ quẫn ép ửng đỏ gương mặt, vừa rồi ở bên ngoài, nàng phóng điện với Vô Cực! Ông trời, thu nàng !

      Đặt mông ngồi mặt đất, Lăng Tuyết Mạn khóc ra nước mắt, kêu rên thôi, “Hoàng thượng, Tình nhân ta rốt cuộc là cái nào a? Cái nào mới là bạn bè đáng chết của ngài a? Bọn họ cần coi ta như khỉ mà đùa bỡn được ?”

      Mạc Kỳ Hàn cảm thấy nhói, nhắm chặt mắt, trầm mặc nửa ngày, mới lại lên tiếng : “Lăng Tuyết Mạn, việc này trọng đại, gạt ngươi cũng là do tình thế, ngươi cần phải giữ bí mật, thể tiết lộ ra ngoài nửa câu, đoeị trẫm hoàn thành đại , Tình nhân của ngươi cho ngươi biết là ai!”

      “A… A…, ta mới mặc kệ bọn họ, Hoàng thượng ngài hơi quá đáng rồi, đầu tiên là coi ta như món đồ chơi tặng cho bạn bè ngài, làm hại dâm tặc đáng chết khi dễ ta, tại lại buông tha , ngài thể thương xót, thả hai người chúng ta xuất cung sao? Còn có a, ngài bỏ ta… ta cũng ý kiến, nhưng sao ngài bắt ta làm cung nữ a? Ngài thả ta ở ngoài cung, tự do tự tại hơn tốt, hại ta đánh nhau cùng quý phi của ngài, hại ta vừa vào Hoán Y Cục bị người khác ăn hiếp, hại bảo bối của ta bị trộm…”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 416
      Lăng Tuyết Mạn khóc sướt mướt, dài dòng tràng, có chút chuyện đúng là Mạc Kỳ Hàn biết, tỷ như chuyện ngày nàng mới vào Hoán Y Cục bị Lý ma ma cùng Thiệu Tiểu Lan khi dễ, trong mắt khép chặt lặng yên nhiễm lên ý lạnh, lẳng lặng nghe, được lời nào.

      Nha đầu này sao cho chứ?

      Thẳng đến, Lăng Tuyết Mạn đến miệng đắng lưỡi khô, lại bỗng nhiên nhớ lại, nàng còn muốn mang theo thái giám An An bắt trộm, vội lung tung lau nước mắt cái, : “Hoàng thượng, chuyện thành toàn ta cùng Tình nhân bỏ trốn ngài suy nghĩ kỹ chút, ngài trước chủ trì công đạo cho ta, bảo bối của ta bị Lý ma ma cùng Thiệu Tiểu Lan trộm, còn có Lưu ma ma, ba nữ nhân này quá hư, ngài cho ta mượn An An chút, ta muốn bắt kẻ trộm!”

      “Hả?” Mạc Kỳ Hàn lặng lẽ nheo mắt thành đường , “Bảo bối gì? Từ đâu tới?”

      “Chính là đống lớn, rất nhiều, là ta cướp đoạt từ trong tay vài vị Vương Gia, đúng, là ta quang minh chính đại thắng được!” Lăng Tuyết Mạn đến đây, “Khụ khụ” hai tiếng, nghiêm túc : “Hoàng thượng chồng trước, mấy thứ này là tài sản riêng của ta, phải của Tứ Vương phủ ngài, ngài thể quá đáng thu hồi nha! Huống chi, dù sao ta cũng làm lão bà danh nghĩa hai năm cho ngài, khi chúng ta ly hôn, ngài cũng nên phân cho ta ít tài sản, thể keo kiệt vắt chày ra nước như vậy, liền đem ta đuổi ra khỏi nhà…”

      Mạc Kỳ Hàn suýt nữa bị nghẹn chết, khuôn mặt tuấn tú xanh trắng giao thoa, chuyện da mặt dầy như vậy, còn muốn là thực có can đảm! Vì thế, “Khụ khụ, Lăng Tuyết Mạn, trẫm thu bảo bối của ngươi, nhưng trẫm cũng thể chia tài sản cho ngươi, ngươi muốn bắt kẻ trộm liền nhanh bắt , sau đó cung Cảnh Hiên dùng cơm trưa, buổi chiều chơi ở cung Cảnh Hiên, bữa tối tiền trở lại Hoán Y Cục là được. Nhớ kỹ, về chuyện ngươi có Tình nhân, thể ra nửa câu!”

      “A, biết!” Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, được chỗ tốt, cũng được chỗ hỏng, đứng lên, phủi mông chạy lấy người!

      ra ngoài hai bước, bỗng nhiên nhớ lại chuyện, Lăng Tuyết Mạn vội quay đầu lại, chạy tới, ghé vào lỗ tai Mạc Kỳ Hàn, hảo tâm nhắc nhở , “Hoàng thượng, Di Quí Phi của ngài muốn học chuyện phòng the, có phải ngài được ? Loại bệnh này phải sớm trị chút, nếu làm trễ nãi hương khói truyền thừa là việc , mất mặt mũi nam nhân cũng là việc , mấu chốt là, chuyện phòng the hài hòa ảnh hưởng thân thể kiện khang, Hoàng thượng đẹp trai như vậy, nếu vì tráng niên mất sớm…”

      “Cút!”

      Lăng Tuyết Mạn kinh hãi lập tức đứng thẳng lên lui liền hai bước, nàng lo lắng quan sát cặp mắt kia, hai tay đồng thời che lên miệng, tự mình đánh mình, “Hoàng thượng, ta sai lầm rồi, ngài đừng ném ta… ta chỉ là hảo tâm nhắc nhở ngài chút thôi…”

      “Đáng chết!” Mạc Kỳ Hàn quay lại, khuôn mặt tuấn tú co lại mãnh liệt, xanh biếc thành mảnh, nếu điều kiện cho phép, tại có thể làm cho nha đầu chết tiệt này tự thân cảm thụ chút, rốt cuộc được hay !

      Tùy tay nắm bát trà bàn, Mạc Kỳ Hàn nổi trận lôi đình ném văng ra ngoài, trán nổi gân xanh, mắt mở to, trừng mắt nữ nhân biết sống chết nào đó, ngực thở gấp gáp, gầm : “Từ An!”

      Từ An, Xuân Đường Thu Nguyệt chờ ở phía ngoài nghe được tiếng vang lớn, tất cả đều hoảng hồn, Từ An lập tức đẩy cửa tiến vào quỳ xuống, “Hoàng thượng, nô tài ở đây!”

      “Lập tức mang Lăng Tuyết Mạn Hoán Y Cục, đừng để cho trẫm phải nhìn nữ nhân đáng chết này nữa!” Mạc Kỳ Hàn tức giận đến , chút cắn răng nghiến lợi.

      “Vâng, nô tài tuân chỉ!”

      Vì thế, Lăng Tuyết Mạn vừa khóc vừa ra Cung Đế Hoa, làm ánh mắt thái giám cung nữ thị vệ nhìn nàng đều biến thành đồng tình, vốn cho là, vị phi bị bỏ này có khả năng được Hoàng thượng sủng hạnh, như vậy lại nhảy thành chủ tử cao cao tại thượng, nghĩ tới, Hoàng thượng còn chưa thích, vẫn là chán ghét đến cực điểm…

      đường, Lăng Tuyết Mạn nhịn được hỏi: “An An, ta rất kém cỏi sao?”

      “Lăng cung nữ, gần vua như gần cọp, trước mặt Hoàng thượng chuyện cần cẩn thận, ngươi chừng mực như vậy, làm Hoàng thượng tức giận cũng phải.” Từ An co rúm khóe miệng, lại gọi An An!

      “Ư, ta chính là quản được miệng ta thôi, An An, ngươi trở về có thể giúp ta vài câu ở trước mặt Hoàng thượng hay , ta cố ý chọc giận , ta là… Haiz!” Lăng Tuyết Mạn chỉ cảm thấy lời khó hết, sao người tốt khó làm như vậy chứ?

      Mặt Từ An tiếp tục co rút, nhanh đến Hoán Y Cục.

      Vừa vào sân, Từ An liền ngăn lại các nô tài thỉnh an, sau đó vung tay lên hướng thái giám thủ hạ của , tám gã thái giám kia liền nhanh chóng chạy về phía phòng Lý ma ma!

      “Bốp!”

      tiếng vang lớn, phá cửa mà vào!

      Lý ma ma cùng Lưu ma ma, Thiệu Tiểu Lan ba cái đầu tụ cùng chỗ gì đó, nghe tiếng, lập tức ngẩng đầu, tiện đà kinh hãi mở to đôi mắt!

      “Người đâu, bắt chúng cho ta!”

      Từ An đứng ở cửa, ra lệnh tiếng, thái giám thủ hạ liền vào nhà tìm kiếm, lục soát trong ngoài mấy lần, lục xong Lý ma ma phòng ở, tiếp tục lục phòng Lưu ma ma, Thiệu Tiểu Lan, lục soát cả ba người từ người xuống dưới, cái rổ đặt trước mặt Từ An, có khuyên tai trân châu, trâm vàng, vòng tay thúy ngọc… tất cả đều là bảo bối ở bên trong thùng gỗ lim của Lăng Tuyết Mạn, bao gồm mấy thứ ngày đầu tiên nàng chủ động cho bọn họ.

      “Nô tài lớn mật! Dám trộm đồ của Lăng cung nữ, quả nhiên là biết sống chết!” Từ An lạnh mặt, lại hỏi Lăng Tuyết Mạn, “Lăng cung nữ, ngươi kiểm tra chút, còn thiếu cái gì ?”

      Lăng Tuyết Mạn ôm thùng, cẩn thận đếm nửa ngày, mới cười híp mắt : có, đủ rồi.”

      “Tổng quản đại nhân, khuyên tai phải chúng nô tì trộm, là… là Lăng Tuyết Mạn tự mình đưa cho chúng nô tì, bảo chúng nô tì thay nàng giặt quần áo a!” Lý ma ma cố cải.

      “Ồ? Làm sao có thể?” Lăng Tuyết Mạn nháy mắt, rất là vô tội: “Tổng quản đại nhân, ta có đưa, là Lý ma ma cùng Lưu ma ma tự mình muốn giúp ta giặt quần áo, bọn họ rảnh rỗi có việc làm, thay ta giặt quần áo xem như là hoạt động gân cốt, ta chịu, bọn họ cứ đau khổ cầu xin, thế này mới đồng ý!”

      phải! Lăng Tuyết Mạn ngươi bậy!” Lưu ma ma cùng Thiệu Tiểu Lan kêu lên, cánh tay bị thái giám cưỡng chế, vừa đau vừa lo lắng.

      Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn cười rộ lên, “An An, vừa rồi đùa thôi, khuyên tai đúng là ta đưa, lúc ấy nếu đưa, ta chịu thiệt, trâm vàng đầu ta bị Lý ma ma giật lấy muốn bảo quản thay ta, ta vì để bị người ta bạt tai, đành phải đưa.”

      xong, liếc ba nữ nhân quỳ mặt đất, cái mặt xám như tro tàn, khẽ cười: “Bọn họ cho là chiếm tiện nghi của Lăng Tuyết Mạn ta dễ như vậy sao? Nếu là các ngươi chẳng phải lòng tham đáy, kim trâm cùng khuyên tai ta cũng so đo, cố tình bọn họ còn hết tới hai, hết hai tới ba trộm đồ của ta, vậy cũng chớ trách ta khách sáo! Ha ha, lại báo cho bọn họ biết chút cũng sao, mấy thứ này là Nhị Vương gia, Tam Vương gia, Ngũ Vương gia đưa, bọn họ có phúc hưởng sao?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :