1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 407
      “Hừ, ta bây giờ là vợ bị bỏ, ta có thể tìm ai?” Lăng Tuyết Mạn buồn bực đến cực điểm, lại nhìn Nhã Phi, hung ác : “Nhã Phi, nàng theo ta, hay là cùng ?”

      “Ách, ta… ta cùng… cùng phò mã.” Nhã Phi ưỡn ưỡn ngực, nhưng mà dưới ánh nhìn soi mói của ai kia, chậm rãi cúi đầu, “Mạn Mạn, nàng về Hoán Y Cục , ta… ta ngày mai lại chơi với nàng.”

      “Hừ hừ! Trọng sắc khinh bạn! Khinh bỉ bọn họ!”

      Lăng Tuyết Mạn tức giận nắm chặt hai đấm vung mấy cái ở trước mắt Lâm Mộng Thanh, sau đó phẫn hận phồng má !

      Phía sau, đám người cũng ở lại, bao gồm Mạc Ly Hiên cũng giữ lại, càng ai dám mở miệng chút nữa đưa bữa tối.

      người ra mồ hôi, dính chèm nhẹp, Lăng Tuyết Mạn được thoải mái, trở về nhà, tìm thấy nơi có thể tắm rửa, bồn tắm, nước ấm, hơn nữa mấy ngày nay có tắm rửa, nghĩ vậy, càng thêm khó chịu.

      Lửa trong lò sưởi tắt, trong phòng lại biến thành lạnh lẽo, nhìn sắc trời cái, rời thời điểm cung Cảnh Hiên vẫn là hoàng hôn, vừa lát sau tối, buồn bực thở dài, nghĩ thầm, cố chịu tới ngày mai, qua cung Nhã Phi tắm rửa.

      Bụng giống như lại đói…

      Haiz -

      Cãi nhau, nam nhân đáng chết kia đoán chừng là tới, vẫn là nghĩ biện pháp lấp đầy bụng mình .

      Lăng Tuyết Mạn bò lên giường, lục thùng gỗ của nàng, quyết định tìm chút thứ đến ngự thiện phòng, hối lộ ngự trù đổi bữa tối, mở rương ra, Lăng Tuyết Mạn tính toán tài sản của nàng, vừa khẽ đếm, sắc mặt lập tức thay đổi!

      Thiếu chiếc trâm Thúy Ngọc, đó là nợ đánh bạc Nhị Vương gia bại dưới tay nàng, còn thiếu cái vòng vàng Ngũ Vương gia cho, vòng tay còn điêu khắc hoa đào tinh xảo, là sau khi bọn họ cùng biệt viện của Ngũ Vương gia ở ngoài thành xem xong hoa đào, Ngũ Vương gia tìm người làm cho nàng!

      Đáng chết! Từ ngày chuyển vào đến này, nàng đặt thùng ở giường, hề mở ra, nhiều chuyện lung tung làm nàng quên mất bảo bối!

      Đôi mắt híp híp, lập tức hừ lạnh tiếng, có thể là ai trộm? phải là ràng sao? Mỗi ngày đều là Lý ma ma, Lưu ma ma cùng Thiệu Tiểu Lan quét tước phòng ở cho nàng, người khác cũng dám vào, hừ, quả thực dám trộm đồ cyar nàng, nàng khiến bọn họ chết khó coi!

      Ôm thùng cắn răng nửa ngày, Lăng Tuyết Mạn lại thầm tính toán nửa ngày, nghĩ nghĩ lại, khỏi cười đắc ý, nàng muốn đào hố, chôn ba nữ nhân kia!

      Nhưng, đêm nay nên làm cái gì bây giờ?

      Trước lo cho cái bụng rồi mới tính tiếp, tùy tiện cầm cái lắc tay bạch ngọc, Lăng Tuyết Mạn liền ra ngoài.

      Nhưng, mới vừa đến cửa Hoán Y Cục, liền thấy ‘Vô Giới’ từ xa cầm theo hộp đựng thức ăn!

      Lăng Tuyết Mạn quay tròn con mắt, hơi suy nghĩ chút, xem xét nam nhân kia, sau đó xách váy chạy như về hướng ngược lại, đôi mắt Mạc Kỳ Hàn trầm xuống, khẽ nguyền rủa tiếng “Đáng chết!” Chậm rãi bước theo sau, cũng muốn nhìn xem, nha đầu chết tiệt có này thể chạy tới chỗ nào!

      Chạy hơi nghỉ, Lăng Tuyết Mạn cũng biết phương hướng, chính là chạy lung tung, ngờ chạy thẳng vào trong đội ngũ đại nội thị vệ đối diện đến, gã thị vệ mới ra tiếng mắng câu, “Lớn mật! Làm sao…” Liền bị thị vệ khác vội vàng bụm miệng, vừa chỉ nam nhân từ từ đến ở phía sau, thị vệ vội khom người ôm quyền, “Bái kiến Vô Giới đại nhân!”

      “Miễn lễ!”

      Mạc Kỳ Hàn nhè tiếng, vẫy vẫy tay cho đại nội thị vệ rời .

      Lăng Tuyết Mạn thở hổn hển trừng mắt cái, sau đó tiếp tục chạy, quá Bích Liễu Khê, qua Ngự Hoa viên, rốt cục, chạy hết nổi rồi!

      trận chuyện loáng thoáng truyền đến, Lăng Tuyết Mạn dựng lỗ tai lên.

      “Ta nghe Lệ quý phi nương nương sáng nay ngã bệnh, ho khan ngừng, đêm nay lại thể thị tẩm! Hình như Hoàng thượng lật thẻ bài của Di Quí Phi nương nương, cung nữ cung Trường Nhạc rất phấn chấn đó!”

      “Bất quá buổi chiều Hoàng thượng tự mình cung Vĩnh Ninh thăm Lệ quý phi! Còn cho thiệt nhiều thiệt thứ, đối với Lệ quý phi rất là sủng ái đó!”

      tại sao có thể đến phiên các quý nhân được Hoàng thượng sủng hạnh chứ? tại Hoàng thượng vừa kế vị bao lâu, bận rộn chính , nghe buổi tối thường xuyên phê tấu sớ đến đêm khuya! Nhiều nhất chỉ có thể sủng hạnh hai vị quý phi !”

      “Có thể làm nữ nhân của Hoàng thượng tốt, Hoàng thượng tuấn bất phàm, tài cán danh chấn chín châu, quả nhiên là cực phẩm trong nam nhân!”

      “Đúng vậy đúng vậy, Hoàng thượng…”

      “Chỉ tiếc Tứ Vương phi của chúng ta thành cung nữ, bất quá xem ra nàng sống vui vẻ, chắc là có thể nghĩ thông suốt a!”

      “Sao nghĩ thông chứ? Vương gia, công chúa, ngự tiền thị vệ đều cùng nàng, Tam Vương gia lại vì nàng quỳ ở trong đống tuyết, lại cùng đối lập với Lệ quý phi, nàng có thể cao hứng sao?”

      “Haiz, Nhị Vương gia cùng Lăng Tuyết Mạn phải cấu kết sao? Nàng ta đúng là lả lơi ong bướm, đồng thời câu được vài vị Vương Gia…”

      Thanh càng ngày càng gần, càng ngày càng ràng, Lăng Tuyết Mạn ôm ngực, khuôn mặt nhắn trắng bệch, Lệ quý phi, Di Quí Phi, Hoàng thượng cái gì nàng mặc kệ, Nhưng dám bịa đặt nàng!

      Ba cung nữ từ từ tới, người tinh mắt thấy được Lăng Tuyết Mạn, hai người kia lập tức ngậm miệng, ba người cuống quít chọn đường vòng rời .

      “Haiz! Trở về!”

      Lăng Tuyết Mạn tức oa oa kêu to, nhưng, cũng thể tính sổ với người ta!

      Ánh mắt thoáng nhìn lung tung, lại nhìn đến nam nhân đáng chết kia đứng cách nàng ba trượng, nhìn nàng chớp mắt, mà chỗ đứng, hẳn là cũng nghe đến chuyện linh tinh cung nữ mới vừa rồi .

      Lăng Tuyết Mạn kịp nghĩ nhiều lắm, xoay người chạy nữa, dù sao hôm nay nàng chính là gặp nam nhân kia!

      Hừ! xin lỗi, ‘Ta nàng’, ăn khép nép dỗ nàng, muốn chuyện tốt, có cửa đâu!

      Nhưng vừa chạy, lại đụng phải cỗ kiệu!

      “Lớn mật! Dám va chạm kiệu của Di Quí Phi nương nương, người đâu, bắt!”

      tiếng khiển trách vang lên, lập tức có hai thái giám xông lên bắt cánh tay Lăng Tuyết Mạn, bẻ về sau!

      “A-”

      Lăng Tuyết Mạn quát to tiếng, đau nhăn mày, “Buông ta ra! Ta cố ý!”

      câu xong, hai thái giám cầm tay của nàng đột nhiên đồng thời kêu thảm tiếng, ngã ở mặt đất, ôm cổ tay đau đớn kinh hãi xem chung quanh, “Ai? Người nào? ra!”

      “Xảy ra chuyện gì?” Màn kiệu bị nhấc lên, lộ ra gương mặt kiều diễm động người, thấy thế lập tức trách mắng: “Nô tài lớn mật! Bản cung nhận lệnh đến cung Đế Hoa, dám đụng vào bổn cung! Bắt ả!”

      Lại có thái giám vọt tới, Lăng Tuyết Mạn quýnh lên, cuống quít hô to, “Cứu mạng a!”

      Vừa kêu, có thái giám nhận ra nàng lập tức dừng, tên trong đó quay người lại, dè dặt cẩn trọng trả lời: “Bẩm Di Quí Phi nương nương, đây là Lăng cung nữ của Hoán Y Cục!”

      “Cái gì?” Bạch Tử Di ngẩn người, liếc mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn chút, đột nhiên cười lên, ra người tới chính là Lăng Tuyết Mạn đại danh đỉnh đỉnh a! Hôm qua, đánh Lệ quý phi chính là ngươi?”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 408
      Lăng Tuyết Mạn co rúm khóe miệng, liếc xéo tiểu mĩ nhân trong kiệu, cười như cười, “Nàng là Di Quí Phi của Hoàng thượng? tệ a, ánh mắt Hoàng thượng cũng còn đượng, nàng xinh đẹp hơn Lệ quý phi chút, bất quá, cáu kỉnh cũng giống Lệ quý phi nha!”

      “A?” Bạch Tử Di nhướng mày, cười hứng thú, “Có thể được Lăng cung nữ khen, bản cung là vinh hạnh!”

      “Ha ha, ta chỉ là đánh giá khách quan mà thôi, mong Di Quí Phi sớm ngày được thánh thượng cưng chìu!” Lăng Tuyết Mạn nâng phượng mắt lên, cười yếu ớt.

      Bạch Tử Di khẽ nâng cằm, cươi tười trong sáng, trong mắt trong veo ra chút bí hiểm, lườm thái giám theo hầu cái, giọng mượt mà: “Lăng cung nữ vô tình đụng phải, bản cung độ lượng, so đo. nên làm chậm trễ tuyên triệu, khởi kiệu!”

      “Vâng, nương nương.” Thái giám cung nữ vội khom người đáp lời.

      Lăng Tuyết Mạn hơi kinh ngạc chút, sau đó khẽ cúi người, “Nô tì đa tạ nương nương.”

      Cỗ kiệu nâng lên, Bạch Tử Di lại ghé nhìn, cười : “Lăng cung nữ nếu rảnh vài ngày, có thể đến chơi ở cung Trường Nhạc của bản cung được ? Bản cung rất muốn làm bạn với Lăng cung nữ.”

      “Hả?” Lăng Tuyết Mạn chớp mắt, gật đầu, “Có thể, khi ta nhàm chán, thường hay chơi.”

      “Tốt lắm, lời định, bản cung phái người đến mời Lăng cung nữ.” Bạch Tử Di hài lòng nhếch môi, cười chân thành, thôi!”

      Lui sang bên, nhìn đội ngũ to lớn rời , Lăng Tuyết Mạn khoanh tay trước ngực, khinh thường lạnh lùng hừ cái mũi, quay người lại, liền đụng vào bức tường người sống, khỏi tức giận : “Chàng vẫn theo ta làm cái gì?”

      “Nháo đủ chưa? Nhanh trở về, bữa tối đều nguội rồi!” Mạc Kì Hàn xong, nhét hộp thức ăn vào trong tay Lăng Tuyết Mạn, dặn dò: “Ta còn có việc phải làm, nàng trước về Hoán Y Cục dùng bữa, lát ta kêu Xuân Đường Thu Nguyệt tới đón nàng.”

      xong, có chút lo lắng, lại từ trong lòng lấy ra lệnh bài, đưa tới, “Đây là ta lấy ở chỗ Thượng Công Cục, cầm cái này, nàng có thể tự do lại ở trong cung.”

      “Có ý tứ gì?” Lăng Tuyết Mạn càng thêm nổi giận, trừng mắt : “Cái đưa cái này rồi mặc kệ ta?”

      Mạc Kì Hàn nhíu mi, nhìn mọi nơi thấy có người, mới kéo Lăng Tuyết Mạn vào góc yên lặng, nhẫn nãi : “Mạn Mạn, nàng về trước, ngoan chút, ăn cho no, ta xong việc tìm nàng, nghe lời được ?”

      “Ta nghe lời, dù sao ta và chàng liên quan, mặc kệ chàng làm gì, ta đến mật thất.” Lăng Tuyết Mạn uốn éo thân mình muốn , khuôn mặt nhắn ràng tràn đầy tức giận.

      Từ từ!”

      Mạc Kì Hàn gấp lên, phen túm lấy tay Lăng Tuyết Mạn, vội vàng : “Trong cung có rất nhiều cơ sở ngầm của kẻ địch, nàng phải là muốn cho ta gặp phiền toái ?”

      vậy, chàng buông ta ta, chàng dương quan đạo của chàng, ta cầu độc mộc của ta.” Lăng Tuyết Mạn trừng mắt .

      Nàng!” Mạc Kì Hàn tức giận, thời gian lại thực cấp bách, chỉ đành : “Nàng rốt cuộc muốn như thế nào?”

      “Những lời này hẳn là hỏi chàng!” Lăng Tuyết Mạn cười nhạt, “Ta tại chính là nữ tử độc thân, chàng theo ta như vậy, phá hủy danh dự của ta, Lăng Tuyết Mạn ta cũng treo cổ ở cây của chàng, chàng thèm ta, ta lại càng thèm chàng! Hừ! Trừ chàng ra, chàng nghĩ thực ai muốn ta sao?”

      “Nàng dám!”

      Mạc Kì Hàn cắn chặt khớp hàm, “Coi như ta sai lầm rồi được chưa?”

      “Cái gì gọi là coi như?” Lăng Tuyết Mạn nháy mắt đẹp.

      “Chết tiệt! Là ta sai lầm rồi được chưa?” Ngực Mạc Kì Hàn phập phồng, bực mình : “Mặc kệ là cái gì, nàng nhanh về trước, đừng chạy loạn loạn.”

      “Hắc hắc, vậy được, ta ở bên ngoài đụng tới chàng lần dễ dàng sao? Chàng đuổi theo ta ra đến đây, phải phụ trách đem ta trở về, bằng ……” Lăng Tuyết Mạn cười thực hiểm, đắc ý nhướng đôi mày thanh tú, “Bằng , ta tuyệt đối trở về Hoán Y Cục, khẳng định chàng tìm thấy ta!”

      “Nha đầu chết tiệt kia, còn phân cao thấp với ta?” Mạc Kì Hàn muốn hộc máu, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng chu ra kia, muốn cắn ngụm, nhưng là……

      “Như thế nào, Hoàng Thượng lật thẻ bài mình lâm hạnh Di quý phi, chàng gấp cái gì? Hay là……” Lăng Tuyết Mạn nhướng đôi mày thanh tú, ánh mắt tỏ vẻ hoài nghi.

      Nghe vậy, Mạc Kì Hàn đen mặt, “Nàng nghĩ cái gì?”

      “Hắc hắc, chàng !” Lăng tuyết mạn đột nhiên cười, khoan dung hào phóng, hừ, nàng biết theo dõi sao? tin biết được nam nhân đáng chết này rốt cuộc là ai! Vô Giới chết tiệt, nếu thẩm vấn !

      Nhưng, Mạc Kì Hàn lại vô cùng khôn khéo, nghe vậy, chưa , ngược lại nheo con ngươi, nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Mạn vài giây, chậm rãi khẽ cười: “Tốt lắm, bản công tử , đưa nàng trở về.”

      “Hả?” Cái này đến phiên Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc , “Chàng phải bề bộn nhiều việc sao? Vừa rồi là ta cố tình gây , chàng nhanh thôi, cẩn thận kẻo chậm trễ công việc, Hoàng Thượng lại phạt chàng!”

      sợ, phu nhân quan trọng nhất phải sao?” Mạc kì hàn cười thâm, vỗ vỗ lưng Lăng Tuyết Mạn, nhu tình như nước, “Phu nhân, chúng ta !”

      “Ách……” Lăng Tuyết Mạn run rẩy khuôn mặt nhắn, nàng đây là nâng tảng đá đập chân mình sao? Ai, ngu ngốc a! Nam nhân này thông minh muốn chết, nàng nên nghĩ đến theo dõi ngay từ đầu, tại đột nhiên lật lọng, sao đoán rất? Ngốc ngốc ngốc!

      Thầm mắng mình phen, vừa ngước mắt lên, Mạc Kì Hàn năm sáu bước , chỉ đành thở dài đuổi theo.

      …………………

      Đêm khuya thanh vắng, trăng sáng trong.

      Nhìn Bạch Tử Di lâm vào hôn mê, Mạc Kì Hàn vừa lòng, xuống giường sửa sang lại quần áo, dặn dò Xuân Đường Thu Nguyệt tiếng, mới bước vào mật thất.

      Lăng Tuyết Mạn ban ngày ngủ, lúc này ngủ sớm, thậm chí đến váy áo cũng cởi.

      “Vật , tâm địa gian giảo!” Mạc Kì Hàn sờ khuôn mặt của nàng, bật cười.

      Cở áo lên giường, ôm Lăng Tuyết Mạn vào trong lòng, xoa má phải của nàng ngày hôm qua bị Hạ Lệ Nhân đánh, con ngươi ôn nhu dần dần trở nên sắc bén.

      “Ưm…… Người xấu…… Dám nhéo cằm ta…… Đau quá……”

      Thiên hạ trong lòng đột nhiên phát ra tiếng ưm, Mạc Kì Hàn cúi đầu, hối hận vạn phần, đêm qua, rượu xông lên ót, lòng ghen tị tác quái nghiêm trọng, ngờ làm bị thương nàng, là đáng chết!

      ràng biết, nàng chính là vô tâm vô phế như vậy, câu nệ tiểu tiết, cũng ràng biết nàng kiên định thôi, làm sao lại nhịn được chứ?

      Hơn nữa, muốn trách trách Mạc Kì Minh chết tiệt, là vừa có cơ hội liền xum xoe!

      “Mạn Mạn, ta muốn tìm cái lồng sắt nhốt nàng lại, đỡ phải suốt ngày lo lắng cho nàng gặp cố.”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 409
      “Nhốt cái đầu của chàng!”

      Lăng Tuyết Mạn đột nhiên tỉnh, làm Mạc Kỳ Hàn trở tay kịp!

      Vừa ngồi dậy, xoa xoa mắt nhập nhèm, Lăng Tuyết Mạn phát hỏa : “Chàng bây giờ phải nhốt ta sao? Ngoài miệng dễ nghe, bảo ta muốn chơi cái gì chơi, kết quả sao? Mới trèo lên cây, bị người ta ám sát, còn bị người khi dễ, sau đó thế nào? Trượt băng bị chàng bóp cổ, đá bóng đủ người, ta muốn thắng bạc, kết quả, Nhị Vương gia thấy, Tam Vương gia cũng thấy, ta thắng ai đây? Đây phải là chàng giở trò quỷ sao? Có phải chàng nhờ Hoàng thượng ra lệnh ? Hừ! Nam nhân lòng dạ hẹp hòi! Bà đây làm phu nhân của chàng!”

      Vừa vén chăn lên, thân mình Lăng Tuyết Mạn mới nghiêng qua, lưng bị đôi bàn tay to giữ lại, bên tai lập tức có hơi thở nóng bỏng, kèm theo thanh cắn răng của Mạc Kỳ Hàn, “Nha đầu đáng chết, ai là bà đây? Tùy tiện xưng hô với người khác cũng thôi , dám cho trẫm… lại dám xưng bà với phu quân của nàng sao?”

      “Hừ, bà đây chính là như vậy! Chàng là phu quân sao ta? Phải ? Có sính lễ cưới hỏi sao? Có hôn thư sao? Có bái thiên địa sao? Có phải là tâm hay ta có thể nhìn ra sao?” Lăng Tuyết Mạn hoàn toàn sợ chết, đắc ý chất vấn.

      Sắc mặt Mạc Kỳ nếu như than đen, kéo thân mình Lăng Tuyết Mạn, bắt buộc nàng đối diện với thị, từng chữ từng câu: “Sính lễ cưới hỏi, hôn thư, bái thiên địa, sớm hay muộn ta làm cho nàng!Có thiệt tình hay , tự nàng dựa vào lương tâm mà phán đoán!”

      “Ngại quá, ta có lương tâm, ta là cái nữ nhân tà ác! Hơn nữa còn là nữ nhân có thù tất báo! Tỷ như…” Lăng Tuyết Mạn cười dịu dàng, cố ý ngừng lại.

      Mạc Kỳ Hàn trừng mắt, cơ trí như , đương nhiên đoán được là Lăng Tuyết Mạn có tính toán, liền hít hơi sâu, hỏi: “Tỷ như cái gì?”

      “Hừ, có gì.” Mặt Lăng Tuyết Mạn nâng cằm cao, “Mở cửa, ta muốn trở về!”

      “Về đâu?”

      “Hoán Y Cục!”

      cho phép!”

      “Dựa vào cái gì cho phép? Nếu muốn quản ta, chờ cgàng thành phu quân chân chính của ta rồi !”

      có khả năng! Nàng rồi, mình ta làm sao ngủ?”

      “Đó là chuyện củaa chàng, dựa vào tướng mạo dư sức xứng với ta của chàng, hơn nữa chàng có bản lĩnh thông thiên, còn lo tìm thấy nữ nhân ấm giường cho chàng sao?”

      “Vật , nếu vì nàng, bản công tử cần đến nửa đêm bận rộn đến mật thất ? cần có sẵn tiện nghi chiếm ? cần có người ngồi trong lòng mà vẫn loạn thủ thân như ngọc cho nàng ? Cuối cùng, thấy nàng có câu ấm lòng, còn phải hầu hạ nàng dỗ nàng?”

      “Hừ, phải chàng thèm ta sao? Vậy cần gì phải ủy khuất bản thân mình? Chàng cứ ngay bây giờ , tìm nữ nhân nguyện ý hầu hạ chàng !”

      Rốt cục, Mạc Kỳ Hàn hoàn toàn nổi giận, đem nữ nhân trong lòng mạnh mẽ áp đến dưới thân, khuôn mặt tuấn tú giận đỏ, lại, phải là muốn cho ta lời dễ nghe với nàng sao?”

      “Hừ, ta lười nghe!” Lăng Tuyết Mạn cao ngạo nghiêng mặt, đẩy nam nhân người, “Nặng chết , đừng đè ta!”

      Hơi hơi nghiêng thân mình, Mạc Kỳ Hàn cười rộ lên, “Ha ha, nha đầu, ta giải thích được ? Tối hôm qua đều là lỗi của ta, nên phát hỏa với nàng, nên tức giận bóp cổ nàng, còn có, thèm nàng, thèm đến có nàng, ta ăn vô ngủ được, có tâm trạng xử lý chính , phải dịch dung lấy lòng nàng, thèm đến miệng cứng lòng mềm, giận nàng ngày cũng được, đủ chưa?”

      đủ!” Lăng Tuyết Mạn nâng cằm rất cao, cho dù tâm thầm nở hoa, nhưng còn đắn đo, nàng mới tha thứ dễ như vậy!

      “Được! Ta tiếp, ta thừa nhận, ta nhìn thấy Mạc Kỳ Minh ôm eo nàng, nắm tay nàng, ôm nàng cùng nhau trượt băng, còn cùng nàng ngã băng, ta cực kỳ tức giận ghen tị, so với nàng ta càng hy vọng ta là nam nhân có thể cùng nàng, có thể làm cho nàng vui vẻ, còn có, nhìn đến bọn tiểu Thất vây quanh nàng, giành nhau nắm tay nàng, ta hận thể chặt móng vuốt bọn họ, lại nhìn đến Nhị Vương gia cho nàng áo choàng, nàng cùng bước , lúc ấy ta càng muốn nhảy ra tings chưởng chụp chết , rồi đến về sau, ta tới đón nàng, đứng ở cửa đường hầm, ta nghe được lời Mạc Kỳ Minh với nàng , ta liền bỏ , sau đó, tất cả tức giận ghen ghét dồn chung vào chỗ, mất lý trí!”

      đến đây, Mạc Kỳ Hàn thở dài, khẽ hôn Môi Lăng Tuyết Mạn, : “Mạn Mạn, ta đương nhiên tin nàng, nhưng, nàng cũng nên giữ chút khoảng cách với nam nhân khác chứ? Có thể chơi đừa, nhưng đừng đụng chạm thân thể được ? Ta là nam nhân, nhìn nữ nhân của mình cùng nam nhân khác vui vẻ, tâm ta có thể thăng bằng sao?”

      “Nhưng… nhưng ta làm bọn họ đều là bạn bè mà!” Lăng Tuyết Mạn nhíu mày, cái này ở đại bình thường thôi!

      Mạc Kỳ Hàn trầm giọng, “Vậy cũng nên có giới hạn a! Tam tòng tứ đức ta cầu nàng làm được, nhưng tối thiểu nàng phải giữ khoảng cách!”

      “Ừm.” Lăng Tuyết Mạn đáp ứng thoải mái, miệng vểnh vểnh, nhưng phản bác gì nữa, dù sao nơi này là cổ đại, Tình nhân xem như là nam nhân tiến bộ rồi!

      “Chỉ đáp ứng xuông được, phải làm a!” Mạc Kỳ Hàn nhắc nhở câu.

      “Biết rồi!” Lăng Tuyết Mạn cố cứng miệng.

      Mạc Kỳ Hàn cười hài lòng, nghĩ nghĩ, còn thêm: cho phép nàng trào cây, có nghe hay ? Cũng may cây kia cao, nếu té bị thương làm sao bây giờ? Khi nàng chưa lấy chồng, ở Lăng phủ cứ gây như vậy sao?”

      “Ách, có, ta là muốn trượt băng, kết quả có gậy gỗ, mới muốn lên cây bẻ hai cái cành, ai ngờ, bị nữ nhân đê tiện kia làm giật mình, mới ngã xuống!” Lăng Tuyết Mạn giải thích hết sức buồn bực.

      “Ừ, còn đau phải ?” Mạc Kỳ Hàn sờ sờ mặt Lăng Tuyết Mạn, lại sờ mông của nàng, đau lòng thôi.

      “Hừ, giờ chàng mới nhớ hỏi han sao?” Lăng Tuyết Mạn vừa nhắc tới, lại tức lên, phất tay Mạc Kỳ Hàn, miệng chu cao.

      Mạc Kỳ Hàn cảm thấy đau xót, ôm chặt Lăng Tuyết Mạn, thầm: “Ta nhớ, Mạn Mạn, thực xin lỗi, ta lại khiến nàng chịu ủy khuất! Con tiện nhân Hạ Lệ Nhân kia ta thu dọn ả, nàng đánh ả ít như vậy còn chưa đủ, ta tiếp tục trả thù cho nàng, Mạn Mạn, ngày sau nàng cẩn thận chút, đừng chạy loạn giống đêm nay nữa, nếu gặp quý phi quý nhân nào, nàng phải biết tùy cơ ứng biến, để cho bản thân mình chịu thiệt thòi trước mắt, chúng ta đợi có dịp lại thu dọn bọn họ, hiểu chưa?”

      “Ừ, biết, ách, đúng rồi, người ra tay đánh thái giám người bắt ta có phải chàng ?” Lăng Tuyết Mạn gật đầu, đồng thời khỏi tò mò hỏi.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 410
      “Đúng vậy, ta lượm hai cục đá chọi.” Mạc Kỳ Hàn cười , “Mạn Mạn, lần này nàng gặp chuyện may, ta cuối cùng ở bên cạnh nàng rồi?”

      “Xem như còn được, bất quá, Tình nhân, chàng muốn làm thế nào đây? Người ta là quý phi của Hoàng thượng, chàng dám làm gì người ta? Haiz, kệ Lệ quý phi , chàng vừa bị Hoàng thượng đánh mấy gậy, lại chọc nữ nhân của Hoàng thượng, cẩn thận Hoàng thượng giận dữ giết chàng, hơn nữa, cho dù chàng có quan hệ tốt với Hoàng thượng, nhưng Lệ quý phi kia chỉ cần thầm bên bối với Hoàng thượng, làm nũng vài câu, Hoàng thượng mềm tai, chàng có thể xong đời!” Lăng Tuyết Mạn nhíu mày sâu, phân tích.

      “Nàng đừng quan tâm, tin nam nhân của nàng là tốt rồi.” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày cười khẽ, tay chẳng biết lúc nào thăm dò vào áo Lăng Tuyết Mạn, cách cái yếm cầm tuyết phong của nàng, mắt dần dần nảy lên gian tà.

      phải…” Lăng Tuyết Mạn mới hai chữ, vội túm móng sắc, sẳng giọng: “Sắc lưu manh, tối hôm qua ép buộc ta đêm, còn chưa đủ sao? được đến đây!”

      đủ, cả đời cũng đủ!” Khóe miệng Mạc Kỳ Hàn càng ý cười làm sâu sắc, vuốt ve, hôn lên cánh môi mềm mại của Lăng Tuyết Mạn.

      Nhưng, lại bị Lăng Tuyết Mạn thở hổn hển đẩy ra, “Ta… ta còn có việc hỏi chàng! Hơn nữa… hơn nữa ta còn chưa tha thứ cho chàng!”

      “Hả? Còn chưa tha thứ? Vậy muốn thế nào?” Mạc Kỳ Hàn buồn bực .

      “A, chàng xin lỗi chưa hết, chàng còn bóp cằm ta!” Lăng Tuyết Mạn lại nhân cơ hội ngắt nhéo, cây ngay sợ chết đứng lên án.

      Mạc Kỳ Hàn đen mặt, “Vậy bóp cằm là ta đúng, ta cũng xin lỗi, nàng muốn làm sao bây giờ?”

      “Ta muốn trở về!” Lăng Tuyết Mạn rống giận.

      Trầm mặc, trầm mặc gần phút, ở Lăng Tuyết Mạn còn nghĩ rằng nam nhân này tức giận vứt xuống nàng rồi bỏ , Mạc Kỳ Hàn lại đột nhiên ngồi ở giường, sau đó kéo nàng ngồi dậy, cầm tay nàng đặt ở mặt mình, cất giọng mang theo chút vui đùa: “Mạn Mạn, nàng đừng , ta chăm sóc tốt nàng, để nàng lại bị đánh người khác bạt tai, còn bị ta bóp cổ bóp cằm, ta đáng chết, chỉ cần có thể cho nàng hết giận, nàng muốn sao đều được!”

      Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, cái mũi đau xót, vừa muốn khóc, hít vào hơi, thu tay, cũng là đánh vào trong ngực Mạc Kỳ Hàn, oán hận : “Trứng thối! Chàng là nam nhân, ta sao có thể đánh vào mặt chàng, chàng biết sai là được, về sau được lại khi dễ ta, nếu ta làm đúng, chàng với ta thôi, ta nhất định sửa, cho chàng lại ăn dấm chua bậy bạ, quả thực chính là bình dấm chua rồi!”

      “Ha ha… Ha ha…” Mạc Kỳ Hàn kích động ngây ngô cười lên, tay ôm Lăng Tuyết Mạn vào trong lòng, cười ngớ ngẩn: “Ai kêu nàng xuất sắc như vậy chứ? Nhiều tình địch như vậy, ta còn có thể làm gì? Ha ha, Mạn Mạn của ta ngoan, ngoan…” Mạn Mạn biết nể mặt , Mạn Mạn biết khoan dung nam nhân của nàng, tốt!

      “Tình nhân, ta hỏi chàng, chàng làm sao có thể dịch dung thành Vô Giới? đâu vậy? Chàng rất quen thuộc với phải ?” Lăng Tuyết Mạn khẽ đảo mắt, giảo hoạt hỏi.

      “Đúng vậy, rất quen thuộc, đều là tay sai cho Hoàng thượng, đương nhiên quen thuộc, ta biết chuyện nàng nhờ làm cho nàng quả bóng bằng dây mây, hơn nữa dáng người hai chúng ta tương đối giống nhau, ta mới dịch dung thành bộ dáng của đến đưa cơm cho nàng, Xuân Đường nàng chưa ăn sáng, sáng sớm ta cũng bận rộn, biết tâm tình nàng tốt khẳng định cáu kỉnh ăn, nên đích thân đến a!” Mạc Kỳ Hàn vui trong lòng, bất giác lại đống.

      “À, vậy chàng bận rộn cái gì?” Lăng Tuyết Mạn tiếp tục hỏi.

      “Bận việc triều đình…” Mạc Kỳ Hàn , đại não đột nhiên phản ứng kịp, đột nhiên dừng lại, cười xấu xa : “Mạn Mạn, nàng tự mình tìm Vô Giới hỏi ta là ai ? Ta bận cái gì, đương nhiên là bận làm chuyện xấu Hoàng thượng giao a!”

      “Ách, hỏi! Ta mới hỏi đâu!” Lăng Tuyết Mạn xấu hổ chu chua miệng, mới nhớ lại, quên hỏi thăm tiểu Thất xem các nam nhân vào triều gồm những ai!

      Mạc Kỳ Hàn cúi đầu cười, “Được, tốt nhất đừng hỏi, cho dù có hỏi Vô Giới cũng dám cho nàng biết!”

      “A? Vì sao?” Lăng Tuyết Mạn ngây ngốc hỏi.

      “Bởi vì Vô Giới sợ ta thiến , cho làm bạn với An An thái giám!” Mạc Kỳ Hàn nhịn được chế nhạo.

      “A?” Lăng Tuyết Mạn lại hỗn độn, khuôn mặt nhắn đỏ thấu, “Chàng… chàng biết ta kêu Từ công công là An An thái giám?”

      “Có thể kêu lên xưng hô làm cho người ta muốn chết như vậy, trừ nàng ra còn có thể là ai? Từ An mỗi lần nghe nàng gọi là An An hoặc là An An thái giám, sau khi trở về nhất định là mang vẻ mặt cầu xin, bộ biểu tình muốn tự sát.” Mạc Kỳ Hàn bật cười nhéo nhéo cái mũi Lăng Tuyết Mạn, “Mạn Mạn, nàng giết người đụng tay a!”

      “Ách, ta… ta đây phải muốn lấy lòng An An sao? là đại tổng quản trong cung, ta nhiều nịnh bợ , tổng phải là chuyện xấu thôi!” Lăng Tuyết Mạn quắt cái miệng nhắn, buồn bực muốn vả miệng mình, ra ta nịnh sai rồi!”

      “Ha ha, bảo bối, nàng đúng là kẻ dở hơi! Được, nàng muốn gọi Từ An ra sao, liền cứ gọi như vậy!”

      Mạc Kỳ Hàn cười ha hả, vô hạn thương hôn lên cái miệng kia, lưu luyến triền miên, hân hoan sung sướng, Nhưng, lần thứ hai lại bị Lăng Tuyết Mạn đẩy ra, khỏi đen mặt, “Mạn Mạn, nàng cố ý muốn cho ta chỉ xem ăn sao?”

      phải, ta còn có chuyện hỏi chàng mà!” Lăng Tuyết Mạn vội trấn an.

      “Nhanh hỏi ! Canh ba ta còn phải ra ngoài bận.” Mạc Kỳ Hàn thúc giục.

      “Ách, ta… ta hỏi chính là… là cái gì đây?” Lăng Tuyết Mạn nghĩ nghĩ mới nhớ lại, liền đổi thành giọng điệu thẩm vấn, “Chàng nhìn thấy ta cùng Tam Vương gia trượt băng, chàng ở nơi nào mà thấy? Tam Vương gia cùng Nhị Vương gia xế chiều hôm nay bị Hoàng thượng điều , có phải do chàng ngáng chân ?”

      Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn xẹt qua, khóe môi hơi cong, ngậm cười: “Ta ở đâu thấy cho nàng, dù sao, nàng làm gì ta đều có thể biết, đừng nghĩ giấu ta an phận! Mặt khác, về chuyện buổi chiều, nàng đúng rồi, chính là ta cố ý, ta có thể để cho nữ nhân của mình ở trong tình huống nguy hiểm như vậy sao?”

      “Chàng! Chàng! Chàng gian trá! Chàng tiểu nhân!” Lăng Tuyết Mạn tức đỏ mặt tía tai, khẽ vươn tay : “Chàng hại ta thắng được bạc, chàng liền bồi thường bạc cho ta! Hừ! Từ bắt đầu đến tại, mỗi ngày đều phái người theo dõi ta, hừ hừ!”

      Mạc Kỳ Hàn cười càng gian trá, “Bạc? Được, nàng muốn bao nhiêu, ta trước thiếu nàng, chờ ta chính thức cưới nàng lại lần nữa thường cho nàng, đỡ cho nàng cầm bạc của ta lén trốn , làm cho ta lỗ vốn hai lần!”

      “A a a! Trứng thối! Hèn hạ! Vô sỉ…”

      Nhưng, lời bất bình còn lại của Lăng Tuyết Mạn đều bị nuốt lại, môi bị lấp, lưỡi bị câu, quần áo bị cởi, trần trụi bị… nam nhân cường thế nào đó ăn sạch từ đầu đến chân…

      đêm, xuân sắc khôn cùng…

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 411
      Thời tiết trầm mấy ngày, rốt cục trong lại.

      đường phố Cẩm An lại khôi phục người đến người , náo nhiệt như nước chảy.

      bóng người từ quán rượu phố Chu Tước ra, có chút say, áo choàng màu xanh đậm bình thường, mặt cương nghị, trán rủ vài sợi tóc, che hết nửa gương mặt, bước chân lung lay tiêu sái vào gian trà lâu đối diện quán rượu.

      Nam nhân lên lầu hai, tới chiếc ghế chắn trước cửa thang lầu, xem đến xung người, nhanh chóng nhấc lên tấm ván dưới chân, phía dưới ngờ là thang lầu hẹp, nam nhân do dự nhảy vào này đường hầm, lại rất cẩn thận đậy nắp lại.

      có bộ dáng say rượu nữa, nam nhân cực nhanh đến tận cùng, gõ lên cửa mật thất, người ở bên trong mở ra, nam nhân tiến vào, cửa đá đóng lại.

      “Thiếu chủ tử!” Nam nhân ôm quyền, khuôn mặt nghiêm cẩn.

      lưng ghế rộng rãi chuyển qua, Mạc Kỳ Minh lạnh lùng nhìn người đến, liếc mắt theo dõi hồi lâu, thẳng đến người mới đến được tự nhiên, mới chậm rãi mở miệng, “Hạ đại tướng quân còn có thể nhớ được bổn Vương là ai chăng?”

      Ánh mắt Hạ Chi Tín căng thẳng, vội : dám! Nô tài sao dám quên thiếu chủ tử, xin thiếu chủ tử chỉ !”

      ? Nhưng theo Bổn Vương thấy, đại tướng quân sớm đầu quân cho người khác, đến con của đại tướng quân nữ cũng ở trước mặt bản Vương khoe khoang, có vẻ như, làm quý phi liền biết trời cao đất rộng!” Ánh mắt Mạc Kỳ Minh lạnh lẽo, chậm rãi .

      “Thiếu chủ tử thứ tội!”

      Chân Hạ Chi Tín mềm nhũn, vội quỳ xuống, giọng có chút yên: “Lệ Nhân hiểu chuyện, va chạm thiếu chủ tử, nô tài giáo huấn nó, nô tài biết cách dạy con, xin thiếu chủ tử trách phạt!”

      “Đại tướng quân, xin đứng lên!”

      Mạc Kỳ Minh hơi hơi nhếch môi, đứng dậy nâng Hạ Chi Tín, sắc mặt nhu hòa ít, ánh mắt vẫn sắc bén, “Đại tướng quân, lúc này đây trách phạt được, nhưng có chuyện bổn Vương phải nhắc nhở tướng quân, nhắc nhở Lệ quý phi, Lăng Tuyết Mạn là nữ nhân bổn Vương cực kỳ coi trọng, nếu như nàng lại bị thương trong tay Lệ quý phi lần nữa, bổn Vương tất khinh xuất bỏ qua!” (Dại !)

      “Vâng, nô tài hiểu , tạ thiếu chủ tử phạt!” trán Hạ Chi Tín rịn ra tầng mồ hôi lạnh, đứng dậy, đồng thời vội cảm kích .

      Mạc Kỳ Minh trở về ngồi xuống ghế, vừa chỉ chiếc ghế bên cạnh, : “Đại tướng quân, mời ngồi!”

      “Vâng, tạ thiếu chủ tử!” Hạ Chi Tín chắp tay, yên ngồi xuống.

      “Đại tướng quân, thời con của ngươi làm quý phi, ngộ nhỡ làm tiếp Hoàng Hậu, thế cục có thể thay đổi!” Mạc Kỳ Minh cười nhạt, chậm rãi .

      “Thiếu chủ tử, nay Hoàng thượng lần này hành động, khiến nô tài biết như thế nào cho phải, Hoàng thượng hạ chỉ, nô tài liền cách nào rời kinh về Bình châu, hơn nữa tại ngoài kinh còn đại quân Lôi Việt đóng quân, Lệ Nhân lại thành nữ nhân của Hoàng thượng ở lại trong cung, nếu phản, cho dù nô tài tìm cách trở về Bình châu, cũng chỉ sợ khó có phần thắng a!”

      Hạ Chi Tín nhíu mày, dừng lại chút, lại tiếp: “Bạch Hầu gia phản bội ràng, thiếu chủ tử, chuyện thuế muối Hoài , nô tài nghe là Bạch Hầu gia mật cáo với Hoàng thượng, liên lụy thiếu chủ tử!”

      “Ồ? Ngươi nghe như thế nào? Việc này ra sao?” Mạc Kỳ Minh rùng mình, mắt sáng như đuốc.

      “Là Lệ Nhân lén cho nô tài, vài ngày trước lúc Hoàng thượng chơi cờ với nó, Bạch Hầu gia cầu kiến, sau ra chuyện Hoài , buổi tối ở bên gối Hoàng thượng vô ý câu, phụ thân của Di Quí Phi là đại trung thần, có gan tố giác ác đảng gì đó.” Thần sắc Hạ Chi Tín nghiêm trọng, nhìn Mạc Kỳ Minh cái, dè dặt cẩn trọng : “Đây nếu phải là mật cáo, là ai?”

      “À?” Mạc Kỳ Minh nhàng chữ, thầm suy tư hồi lâu, mới hừ lạnh tiếng, nhìn Hạ Chi Tín, thản nhiên : “Bạch Tĩnh An có phản bội bổn Vương hay , bổn Vương điều tra, nhưng đại tướng quân nên suy nghĩ, nếu là làm trái lời thề năm đó với phụ Vương ta, là bị thiên lôi đánh chết!”

      dám, nô tài dám quên, cũng dám phản bội chủ tử!” Hạ Chi Tín cuống quít chắp tay , trán lại toát mồ hôi lạnh.

      “Vậy tốt! Mấy ngày nữa, hãy viện cớ dâng tấu cho Hoàng thượng, chấp xin cho ngươi trở về Bình châu !”

      “Vâng, nô tài biết!”

      Mạc Kỳ Minh chậm rãi đứng dậy, khoanh tay, trong mắt tối đen, “Về phần đại quân Lôi Việt chặn ngang Bình châu và Cẩm An, bổn Vương có biện pháp làm rối loạn trận tuyến!”



      Trong hoàng cung, Lăng Tuyết Mạn lên mặt được vài ngày, cung Trường Nhạc liền phái người đến mời!

      Cung nữ đến thỉnh rất là khách sáo, liên tục cười, cười ngừng với Lăng Tuyết Mạn, khiến cả người Lăng Tuyết Mạn nổi cả da gà.

      “Lăng Tuyết Mạn thỉnh an Di Quí Phi nương nương!”

      Quỳ xuống chào tượng trưng, Lăng Tuyết Mạn ngước mắt mỉm cười, đợi Bạch Tử Di gọi dậy, liền đứng thẳng người.

      Bạch Tử Di cười mỉm, lông mày lá liễu cong nhàng nhướng lên, chỉ ghế dựa đặt dưới bậc thềm ngọc, nhàng : “Lăng cung nữ ngồi , đến nơi này của bản cung, cần quá nhiều cấp bậc lễ nghĩa, bản cung cũng biết Lăng cung nữ quen tùy tiện, có quy củ gì đáng , bản cung cũng cưỡng cầu.”

      “Ha ha, như vậy, Tuyết Mạn đa tạ nương nương!” Lăng Tuyết Mạn cười thong dong, thoải mái ngồi xuống, biết nương nương tuyên gọi, là có chuyện gì?”

      Bạch Tử Di nhìn cung nữ thái giám hai bên, cái : “Tất cả đều xuống!”

      “Vâng, nương nương!”

      Lăng Tuyết Mạn khẩn trương, tối hôm trước tán gẫu với Tình nhân về Di Quí Phi, Tình nhân khiến nàng suy nghĩ nhiều, nàng khỏi nhìn ra cửa, thấy cung nữ đóng cửa lại.

      Mạnh mẽ quay đầu nhìn lại Bạch Tử Di, Bạch Tử Di chỉ cười trong suốt nhìn nàng, “Lăng cung nữ chớ sợ, bản cung có ác ý.”

      “Ha ha, ta đương nhiên sợ, ta tại sao phải sợ, nương nương ?” Lăng Tuyết Mạn cười hỏi lại, ngồi đoan đoan chính chính, vững như Thái Sơn.

      “Được, bản cung liền thích tính tình thẳng thắng của nàng, tốt!” Bạch Tử Di cười thản nhiên, tiếp: “Bản cung hôm nay cho mời, là muốn tâm với nàng, ừ, bản cung xem như là ngại học hỏi kẻ dưới , mời nàng có gì cứ , đừng để trong lòng, có thể ?”

      “A? Vậy phải xem là chuyện gì, cũng phải xem ta có biết hay , có thể hay .” Lăng Tuyết Mạn nháy mắt mấy cái, khẽ cười .

      mặt Bạch Tử Di lên vẻ lúng túng, lại biến mất rất nhanh, trắng ra: “Bản cung muốn lãnh giáo nàng chút, giường làm sao lấy lòng nam nhân? Làm sao khiến nam nhân vui vẻ?”

      “Hả? Khụ khụ!” Lăng Tuyết Mạn bị sặc nghiêm trọng, khuôn mặt nhắn thoáng chốc đỏ thấu, ho thôi, “Ngài… sao ngài hỏi ta loại vấn đề này? Ta nào biết đâu?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :