1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 402
      tại đói bụng, đợi được đến khi hồi phủ, muốn cùng nàng dùng bữa được sao?” Mạc Kỳ Minh ngồi xuống ghế, cười , ánh nến màu da cam đập vào sườn mặt cương nghị của , làm nhu hòa vài phần.

      Lăng Tuyết Mạn nghẹn lời, nghiêng thân ngồi xuống, tiếp nhận đôi đũa, lại hơi mím môi : “Đương nhiên được, chính là ở phòng này bàn này, còn có ta, cùng nhau dùng bữa với Tam Vương gia ngài, chỉ sợ làm nhục ngài…”

      “Nàng khi nào nhiều như vậy?” Mạc Kỳ Minh nhíu mày, nhè ngắt lời, gắp đũa thức ăn để vào cái chén trước mặt Lăng Tuyết Mạn, tiếp: “Ta sợ nàng làm nhục ta sao? Nếu ghét bỏ, ta tới làm gì?”

      “Ách… Ta vốn là nhiều.” Lăng Tuyết Mạn chớp mắt, còn lời nào để , chỉ có thể cứng rắn giật môi, “Ừm.”

      “Ăn .”

      Mạc Kỳ Minh tiếp tục từ sáu cái dĩa bàn gắp ít đồ ăn đưa tới, thấy Lăng Tuyết Mạn bất động, liền nhau mày, Lăng Tuyết Mạn vội cầm lấy đũa, vùi đầu bắt đầu ăn.

      cụ cười lặng lẽ giương lên từ khóe miệng, Mạc Kỳ Minh hài lòng, bắt đầu gắp thức ăn cho mình, mặc dù phải yến tiệc, nhưng bữa cơm này ăn rất ngon.

      Lăng Tuyết Mạn lại ăn loạn lung tung, có tâm tư, Mạc Kỳ Minh gắp cái gì, nàng ăn cái đó, chén canh đưa đến trước mặt, kèm theo lời thân thiết của , “Uống chút canh nữa, chậm chút, coi chừng nghẹn.”

      “A, biết.”

      Lung tung gật đầu, Lăng Tuyết Mạn uống chút canh, sau đó tiếp tục ăn cơm.

      Mạc Kỳ Minh mỉm cười, lại ăn vài miếng, sau đó buông đũa xuống, lẳng lặng nhìn Lăng Tuyết Mạn.

      Bị nhìn chăm chú như vậy, Lăng Tuyết Mạn có bao nhiêu xấu hổ, thậm chí có chút chột dạ, tim đập nhanh hơn, nàng ràng biết Tình nhân của mình thích Tam Vương gia, nàng lại…

      Vừa nghĩ như thế, Lăng Tuyết Mạn lập tức khẩn trương, Tình nhân tới tối đến đón nàng, như vậy… người hơi nghiêng, ánh mắt lặng lẽ dời về phía tường sau lưng, nơi đó chất bó củi lớn, ngay tại cửa đá…

      Xem cái, Lăng Tuyết Mạn nhanh chóng quay đầu, sau đó mạnh mẽ ăn cơm, tốc độ nhanh làm Mạc Kỳ Minh cau chặt mày, nhịn được ra tiếng nhắc nhở: “Ăn chậm chút, uống chút canh nữa.”

      “Ừ, ừ.” Lăng Tuyết Mạn đáp lời, lại nhanh chóng uống vài ngụm canh, tiếp tục nuốt cơm, rốt cục để đũa xuống, “Ta ăn no rồi!”

      Mạc Kỳ Minh lấy ra khăn gấm từ trong tay áo, lại duỗi tay kéo Lăng Tuyết Mạn lại gần chút, sau đó động tác mềm lau thức ăn dính khóe miệng cho nàng, cũng giọng : “Nàng bình thường cứ như vậy dùng bữa sao? Nếu vậy, thói quen này nên sửa, nếu , thời gian dài, dạ dày thoải mái.”

      Khoảng cách gần như thế, có thể nghe được hô hấp của nhau, khí bất giác trở nên ái muội, Lăng Tuyết Mạn bất thình lình nhớ tới chuyện năm trước tại hành cung, bên dòng suối , Mạc Kỳ Minh hôn nàng, hai gò má nhất thời nóng bừng, cuống quít ngiêng mặt, thân mình dời ra sau chút, lúng ta lúng túng : “Biết, biết, về sau ta sửa.”

      “Mạn Mạn, nàng… sợ ta?” Trong mắt thâm u của Mạc Kỳ Minh có thêm vài phần phức tạp, trong ánh mắt kia cũng thêm phần tìm tòi nghiên cứu.

      có!” Lăng Tuyết Mạn lập tức ngước mắt , chống lại đôi tròng mắt kia, lại nhịn được lập tức cúi đầu, thanh như muỗi kêu, “Tam Vương gia, cơm ăn xong rồi, ngài… ngài trở về , Tam Vương phi chắc đợi ngài.”

      Nghe vậy, Mạc Kỳ Minh ràng có chút vui, giọng cũng trầm , “Nàng là đuổi ta sao? Mạn Mạn, buổi chiều chúng ta phải chơi rất vui sao? Nàng vì sao bài xích ta? Ta đối với nàng cũng có ác ý, nàng coi ta là bạn bè sao?”

      phải, Tam Vương gia, ta… ta chỉ coi ngài là bạn bè, là… là như tại tốt rồi, chúng ta nam quả nữ ở chung phòng làm người khác hiểu lầm.” Lăng Tuyết Mạn có chút khẩn trương, giọng cực thuận.

      Nhịn được, lại theo bản năng quay đầu nhìn mặt tường kia, cảm giác có vẻ như tình cảm nhân ở chỗ đó nhìn nàng, đứng ngồi yên.

      cử động kia, làm ánh mắt Mạc Kỳ Minh vội vàng nhìn theo, ngừng ở bó củi, mắt thâm thúy hơi híp, nhè hỏi: “Mạn Mạn, nàng khẩn trương cái gì? nhìn cái gì?”

      “Hả?” Lăng Tuyết Mạn giật mình nhìn Mạc Kỳ Minh, tim đập kịch liệt, nếu là người khác, nếu là đổi thành Nhị Vương gia bọn họ, nàng làm cho bọn họ biết Tình nhân của nàng cũng có gì, nhưng Tam Vương gia tuyệt thể biết, bởi vì Tình nhân cực kỳ thích Tam Vương gia, nàng… nàng thể chọc Tình nhân mất hứng!

      Nhưng mà, đợi Lăng Tuyết Mạn kịp lựa lời, thấy Mạc Kỳ Minh đứng lên, hai chân thon dài bước về phía nguy hiểm đó!

      Lăng Tuyết Mạn cuống quít đứng lên theo, hai tay nắm chặt mép bàn, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, mắt nhìn Mạc Kỳ Minh, môi lại phát ra được thanh nào.

      Đứng ở trước bó củi, Mạc Kỳ Minh nhếch môi mỏng, mắt lợi hại như chim ưng nhìn vách tường sau bó củi, nhìn chừng phút, sau đó chậm rãi nâng tay, đem bó củi lấy ra từng cây từng cây…

      Chỗ mở cửa đá ở bên phải bó củi khoảng mười cm, cơ quan cũng là bố trí ở đầu giường đặt gần lò sưởi, phía dưới đệm giường, hơn nữa giấu cực kín, người bình thường căn bản phát được, Lăng Tuyết Mạn cảm thấy hơi thả lỏng, nhưng nàng thể để cho Mạc Kỳ Minh tiếp tục xem xét, bằng theo tâm tư kín đáo của , khó tránh khỏi phát dấu vết cửa đá vách tường!

      Đầu óc nhanh động, bỗng dưng nhớ tới chuyện trong thiên lao, Lăng Tuyết Mạn nhăn khuôn mặt nhắn, tay đè ở bụng, có chút thống khổ ra tiếng, “Tam Vương gia, lấy hai nhánh củi bỏ vào trong bếp lò , ta lạnh quá.”

      Nghe vậy, Mạc Kỳ Minh dừng động tác, quay đầu, mặt chút thay đổi, : “Rất lạnh sao? Bếp lò vẫn còn lửa a!”

      “Nhưng ta rất lạnh, ngài biết ta sợ nhất là lạnh sao? Ngài… ngài nhanh lên, ta thoải mái lắm.” Lăng Tuyết Mạn tăng thêm biểu tình, bộ dáng hình như rất thống khổ.

      Thấy thế, Mạc Kỳ Minh tới, trong đôi mắt xông lên lo lắng, “Mạn Mạn, nàng làm sao vậy? phải mới lúc nãy còn rất tốt sao? Ta gọi thái y tới xem nàng.”

      cần thái y, ta là có cái gì đó đến, cho nên thoải mái, cho nên ăn cơm hết sức nhanh, sau đó hối thúc ngài rời .” Lăng Tuyết Mạn lắp bắp , gò má phối hợp biến thành màu đỏ, bộ dáng rất là ngượng ngùng.

      Mạc Kỳ Minh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó ngơ ngác hỏi câu, “Cái gì đến?” Sau đó đợi Lăng Tuyết Mạn trả lời, đột nhiên phản ứng kịp, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, “Khụ khụ, là… là tới nguyệt ?”

      “Ừ.” Lăng Tuyết Mạn quẫn bách lên tiếng, sau đó cúi đầu .

      Mạc Kỳ Minh hơi mím môi, lơ đãng nhìn về phía bó củi, liền qua, lấy hai nhánh củi bỏ vào bếp lò, hỏi: “Vậy nàng nhìn cái gì ở bên này?”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 403
      “Ta…” Lăng Tuyết Mạn nghĩ nghĩ, oán hận trừng mắt, : “Ta nhìn bó củi a, bó củi này có gai gỗ, đâm tay ta đau, ta nhìn, ách, chính là muốn ám chỉ cho ngài giúp ta châm củi, ai biết được, ngài lại chạy tới lật củi xem, ta có biện pháp .”

      “Ách…” Mạc Kỳ Minh hỗn độn, xấu hổ bĩu môi, “Vậy nàng trực tiếp tốt rồi, còn phải khách sáo với ta sao?”

      “Ha ha, về sau khách sáo, ta coi ngài là nô tài mà sai, được ?” Lăng Tuyết Mạn giương lên mi, trêu tức.

      Mạc Kỳ Minh mỉm cười, kìm lòng được đưa tay vuốt ve mặt Lăng Tuyết Mạn, khóe miệng giơ lên tươi cười sủng nịch, “Bôi thuốc thêm hai lần, liền hết đau. Mạn Mạn, làm cái gì cho nàng, ta đều cam tâm tình nguyện, nô tài cũng tốt, bạn bè cũng thế, chỉ cần nàng cao hứng là tốt rồi. Kỳ thực… Ta càng muốn làm nam nhân của nàng, nam nhân bảo vệ nàng, nàng.”

      “Tam… Tam Vương gia, ta… Chúng ta thể.” Lăng Tuyết Mạn đỏ ửng khuôn mặt nhắn, vội lui hai bước, hoảng loạn , nàng quẫn bách.

      “Vì sao có khả năng? Nàng phải là em dâu của ta, chỉ cần nàng muốn, nàng nguyện ý, ta liền dẫn nàng rời hoàng cung, sống cuộc sống tự do tự tại, như vậy tốt sao?” Tay Mạc Kỳ Minh dừng giữa trung, vội vàng .

      tốt, đương nhiên tốt, ta… ta rời hoàng cung, ta cũng muốn ngài làm nam nhân của ta… ta ngài, ta có khả năng theo ngài.” Lăng Tuyết Mạn lắc đầu như trống bỏi, vô cùng kiên quyết.

      Nghe vậy, Mạc Kỳ Minh căng thẳng, trong mắt tràn đầy bi thương, mạnh mẽ đến gần bước, vươn tay ôm Lăng Tuyết Mạn vào trong lòng, cằm để ở giữa tóc nàng, trong tiếng mang theo chút khàn khàn, thào: “Mạn Mạn, cần hoàn toàn từ chối như vậy, ta biết, ta làm thương tổn nàng rất nhiều, đối với nàng, ta tràn đầy áy náy, ta luôn luôn nghĩ làm sao có thể để bù đắp cho nàng, nhưng mà có rất nhiều việc ta đành chịu, ta… Mạn Mạn, cho ta cơ hội nàng được ? Ta đáng để nàng hơn nam nhân kia, Mạn Mạn…”

      , , Tam Vương gia, chúng ta thích hợp, ngài buông ta ra!” Lăng Tuyết Mạn vội vàng ngắt lời, dùng sức giùng giằng muốn thoát thân, nhưng mà đôi cánh tay kia lại kiên cố như sắt thép, khiến nàng có cách nào nhúc nhích, quýnh lên, nàng bật thốt lên: “Mạc Kỳ Minh, ngài lại ép ta… ta làm bạn với ngài! Ta chán ghét ngài! Hận chết ngài!”

      “Mạn Mạn!”

      Mạc Kỳ Minh cảm thấy căng thẳng, chậm rãi buông lỏng cánh tay, nhìn Lăng Tuyết Mạn, gằn từng chữ: “Ta ép nàng, ta chờ nàng, chờ nàng tiếp nhận ta, Mạn Mạn, đời này, nam nhân nàng, chỉ có Nhị ca, cũng chỉ có nam nhân nàng kia, còn có ta!”

      xong, xoay người sải bước tới cửa, nâng lên then cửa, bước chân dừng lại, quay đầu, “Buổi tối đắp kín mền, kêu cung nữ lúc ban ngày ở cùng với nàng, nha đầu kia lanh lợi hơn nàng, đề phòng bếp lò chút, cẩn thận hỏa hoạn.”

      Cửa mở, chút gió lạnh thổi vào, Lăng Tuyết Mạn khỏi run rẩy, nhìn thân ảnh đơn rời , ngẩn ra chút nữa, mới tới phía trước, nhàng đóng cửa lại.

      Trong đầu hỗn độn chịu nổi, lại trống rỗng, biết suy nghĩ cái gì, cũng biết nên nghĩ cái gì, tóm lại là hỗn độn.

      Nàng kỳ thực là kẻ lừa đảo, phải sao?

      Nếu như nàng cho Mạc Kỳ Minh, nàng có Tình nhân, có nam nhân, lùi bước sao?

      Nhưng là, Tình nhân còn chưa phải lúc công khai…

      Cửa đá ở sau lưng nàng chậm rãi mở ra, Xuân Đường Thu Nguyệt đứng ở bên trong, nhàng mở miệng, “Vương phi!”

      Lăng Tuyết Mạn quay đầu, cả kinh, “Các ngươi tới?”

      Xuân Đường Thu Nguyệt gật đầu, ra, Xuân Đường cầm tay Lăng Tuyết Mạn, mỉm cười, “Vương phi, thôi!”

      “Ừ.”

      Thu Nguyệt tắt nến, ba người lắc mình tiến vào đường hầm, cửa đá đóng lại tiếng động.

      Ở bên trong đường hầm, Lăng Tuyết Mạn nhịn được hỏi: đâu? lúc này bận sao?”

      “Vương phi, công tử… Vốn là công tử muốn đón Vương phi, hơn nữa ngài , lại… lại trở lại bảo chúng nô tì đến, chúng nô tì cũng biết công tử bận cái gì.” Xuân Đường lựa lời giải thích đơn giản.

      “À, vậy …” Lăng Tuyết Mạn chu môi, đột nhiên xiết chặt hai tay, trong lòng vô cùng hoảng loạn, Tình nhân nếu đến đây, nhất định là đứng ở sau cửa đá, hơn nữa nhất định nghe được toàn bộ, rồi…

      bóng người trong mật thất, Lăng Tuyết Mạn lẳng lặng ngồi ở giường, Xuân Đường Thu Nguyệt buông màn, lặng yên rời .

      tiếng, hai khắc, nửa canh giờ, canh giờ…

      Thời gian trôi qua biết bao lâu, trong mật thất ấm áp, tâm Lăng Tuyết Mạn lại lạnh, luôn luôn quật cường rơi lệ, lúc này, lại nhịn được nữa, lệ rơi đầy mặt…

      Vách tường chậm rãi mở ra, Mạc Kỳ Hàn cầm theo bình rượu, mắt say lờ đờ, mông lung bước vào, khép lại cơ quan, ngồi xuống ở trước bàn, lại chén rượu vào cổ họng, trong tai truyền vào tiếng khóc lóc đứt quãng, tay nắm chặt chén rượu chút, thân mình siết chặt, sắc mặt cứng ngắc.

      Lăng Tuyết Mạn chuyển người lại, kéo chăn lên che đầu, tiếp tục khóc, “Oa… Oa… Oa… Oa…”

      cỗ tức giận từ lòng bàn chân dâng lên, mạnh mẽ đứng lên, thân mình Mạc Kỳ Hàn lung lay chút, ổn định, twnbgf bước đến giường, vén màn lên, quát, “Khóc cái gì? Bản công tử còn chưa có chết đâu, nàng than khóc thảm thiết làm gì?”

      Lăng Tuyết Mạn đột nhiên nghe thanh kinh hãi vang lên, ngớ ra, vội tung chăn, giọng hỏi: “Tình nhân, là chàng sao?”

      “Nàng cứ ? Nàng cho là là ai? Nàng nghĩ ai tới nhìn nàng? Là Mạc Kỳ Diễn hay là Mạc Kỳ Minh?” Mạc Kỳ Hàn đứng ở bên giường, trong đôi mắt say rượu tản ra ý lạnh nhè , trái tim băng giá thấm người, câu xong, cúi người, kéo Lăng Tuyết Mạn vào trong lòng, ngực bởi cảm xúc kích động mà phập phồng ngừng, tiếng rét lạnh đến cực điểm, “Bản công tử ngày nhắc nhở nàng, nàng liền quên mình là ai, phải ? Lên cây đùa rất tốt, hai người trượt băng lãng mạn, phải ? Dắt tay? Ôm nhau? Ở cùng nhau? Còn nữa cái gì? Nàng còn muốn làm cái gì?”

      “Tình nhân, ta…”

      Lăng Tuyết Mạn mới há miệng, cằm lại bị bàn tay mạnh mẽ nắm lấy, nàng có thể cảm giác được thô bạo đầy người, có vẻ như còn có hơi thở chết chóc, nàng muốn giải thích, nhưng ra lời, lại thể giải thích, chỉ cảm thấy dưới cằm đau lên, nàng muốn khóc, muốn lớn tiếng khóc…

      “Lăng Tuyết Mạn, nàng nghe đây, bản công tử , nếu nàng dám an phận, bản công tử tuyệt tha cho nàng! Thế nào, còn nghĩ rằng nàng là hoàng hoa khuê nữ chưa kết hôn chưa gả sao? Mới thả nàng ra ngoài, liền đắc ý vênh váo sao?” Đôi mắt Mạc Kỳ Hàn đỏ như máu gắt gao nhìn Lăng Tuyết Mạn, còn tia ôn nhu.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 404
      Lời lạnh lẽo như thế, ác tâm như thế, má Lăng Tuyết Mạn đau, cằm đau, ngực đau, rốt cục, nước mắt vỡ đê tràn ra…

      “Còn khóc? Nàng ủy khuất ? Đúng, con tiện nhân Lệ phi kia khi dễ nàng, nàng nên ủy khuất, ta còn nghĩ rằng nàng thương tâm quay về, lại nghĩ rằng, Mạc Kỳ Minh ở cùng nàng, nàng liền vui vẻ, khoan khoái lên đến trời cao phải ? Lăng Tuyết Mạn, rốt cuộc ai là phu quân nàng?” Mạc Kỳ Hàn chất vấn liên tục, trong lòng đau như tê liệt, bóp cổ nàng, lý trí từng điểm từng điểm biến mất.

      Nước mắt làm mơ hồ tầm mắt, Lăng Tuyết Mạn nỗ lực mở to hai mắt, thấy ràng nam nhân ở trước mắt, nhưng sao đều là mơ hồ, giờ phút này, nàng có vẻ như lại thấy được của hai năm trước, nam nhân sẳng giọng vô tình, bá đạo cuồng vọng…

      Tựa như cảm thấy của nàng đau, vung tay cái, vứt nàng trở về giường, từ cao nhìn xuống nàng, cặp mắt say rượu nheo lại, cười tự giễu, chuyện với nàng a? Nàng biết sao? phải khéo như rót mật sao? cho bản công tử nghe chút, như thế nào? Hừ, Lăng Tuyết Mạn, ra là ta xem thường nàng, có thể làm cho Mạc Kỳ Minh – nam nhân biết tình là vật gì như vậy quỳ gối dưới váy của nàng, nàng lợi hại a!”

      “Đúng! Chàng đúng rồi, Lăng Tuyết Mạn ta cho tới bây giờ chính là nữ nhân như vậy! Chàng hỏi ai là phu quân ta? Ha ha! Chàng thấy buồn cười sao? Ta có phu quân sao? Đừng quên, ta là quả phụ, bây giờ là độc thân! Chưa kết hôn chưa gả? Chẳng lẽ đúng sao? Ta lập gia đình sao? Chàng cưới ta sao? Chàng là phu quân ta sao? Phải ? Chàng dựa vào cái gì châm chọc ta? Dựa vào cái gì?”

      Lăng Tuyết Mạn từ giường đứng lên, đứng ở giường, cao hơn Mạc Kỳ Hàn cái đầu, so với càng ở cao nhìn xuống, so với rống càng lớn tiếng, tuy rằng nước mắt càng nhiều, tuy rằng ngực thở càng gấp, nhưng nàng còn muốn cười, biến thành cười mang theo khóc, “Chàng muốn ra sao? Giết ta hay là bóp chết ta? Hay là lại cho ta cái tát vào mặt? Đúng vậy, là ta rất vui vẻ, ta vui vẻ muốn lên đến trời cao, chàng ghen tị Tam Vương gia cùng ta trượt băng, vậy chàng đến ! Chàng ở đâu? Thời điểm ta bị người ta khi dễ, chàng ở đâu? Ta mình ăn bao nhiêu bữa cơm, chàng lại ở đâu? Chàng ta muốn ai bồi nhất, chàng ? Chàng có thể làm được sao?”

      Liên tiếp hét to, Lăng Tuyết Mạn dùng hết sức lực, cuối cùng, thanh dần dần trở nên khàn khàn, chớp mắt nhìn nam nhân trước mặt, cười nhạo: “Ta biết chàng tên gì, từ dâm tặc gọi thành Tình nhân, Tình nhân, đêm nay lần cuối cùng gọi chàng, cái trò chơi này ta muốn chơi nữa, đủ, cũng mệt mỏi, ta chờ chàng năm rưỡi, chờ đến khi chàng hoàn toàn tín nhiệm sao? Nếu là ta thay đổi thất thường, nếu là ta đối với chàng đủ kiên định, chàng cho là ta có thể chờ chàng lâu như vậy sao?”

      “Mạn Mạn…” tiếng nỉ non thống khổ, trong mắt Mạc Kỳ Hàn là chua chát, lại biết nên cái gì.

      đươc gọi ta!”

      Lăng Tuyết Mạn cũng đồng thời lên tiếng ngắt lời, hai tay che lỗ tai, cho phép gọi ta, cho phép! Chàng phải Tình nhân của ta, phải! Ta muốn tiếp tục ở cùng với chàng, muốn! Ta muốn , rời khỏi hoàng cung, rời kinh thành, ta phải nữ nhân của chàng, phải!”

      Thanh dần, hai chân lại bị Mạc Kỳ Hàn đột nhiên nắm lại, cả thân thể bị khiêng ở vai, cũng động, liền đứng mặt đất, khiêng nàng vai , mặc nàng cào , mắng , rống

      Thẳng đến khi nàng mệt mỏi, hoàn toàn có sức lực, nằm phịch ở vai , mới đặt nàng lên giường, sau đó nhào lên nàng…

      đêm này, nữa, chính là lần lượt muốn nàng, ngừng đòi lấy, ngừng tìm kiếm thỏa mãn, nghe nàng khóc dưới thân , từ phản kháng đến vô lực, lại chưa từng thuận theo…

      Trời, dần dần sáng, mặt trời hơi hơi lộ ra phía chân trời, nàng mệt mỏi đêm, toàn thân bủn rủn, kiệt sức cuộn tròn ở trong chăn, đứng dậy bên cạnh mặc quần áo, như trước chuyện.

      Khi nhấc màn lên, đột nhiên quay người, cúi người dán lên vành tai mềm mại của nàng, lạnh lùng ném câu, “Nàng nếu dám rời ta , chẳng sợ hủy thiên diệt địa, ta cũng tìm nàng trở về, mà ta cũng tháo đầu Mạc Kỳ Minh xuống đưa cho nàng làm lễ vật!”

      Thân mình nàng run lên, còn chưa mở miệng, rời , căn phòng lại trở nên lạnh lẽo.

      Lúc Xuân Đường Thu Nguyệt bưng chậu nước cùng đồ ăn sáng tiến vào, đột nhiên phát , trong mật thất bóng người, đệm giường cũng lạnh lẽo, Lăng Tuyết Mạn chẳng biết rời lúc nào…

      Lâm triều xong, Mạc Kỳ Hàn vẫn chưa về cung Đế Hoa, đến đồ ăn sáng cũng dùng, liền cắm đầu vào thượng thư phòng, cả khuôn mặt đông lạnh như sương.

      Nhóm triều thần chờ đợi tuyên triệu ở bên ngoài, thỉnh thoảng nghe được từ bên trong truyền ra thanh vứt tấu chương, người người tim gan run sợ, đứng ngồi yên.

      Mạc Kỳ Dục ôm cuốn tấu sớ, cả trái tim ‘lộp bộp’ đập ngừng, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết nhất định sắp chết rồi, mà người càng chết chắc, nhất định là người kia…

      Mạc Kỳ Diễn lạnh nhạt như thường, chính là thầm có chút bận tâm tới Lăng Tuyết Mạn, tâm tình của tốt, chẳng lẽ là bọn họ cãi nhau?

      Buổi chiều ánh mặt trời sáng ngời, mặc dù là mùa đông, nhưng vẫn chói mắt, tỷ như ngửa đầu, vẫn nhìn thấy mặt trời.

      Chua xót chưa tan, giọt nước mắt rơi từ khóe mắt, Lăng Tuyết Mạn trừng mắt nhìn, nhích lại gần cây cột trước mặt, sau đó tiếp tục nhìn ngưỡng mộ mặt trời.

      Đồ ăn sáng nàng chưa ăn, bởi vì khi nàng liền lặng lẽ trở về Hoán Y Cục, trong phòng bếp lò tắt, nàng lười đốt, nằm giường lạnh lẽo, ngủ chút, nhưng mà vừa nhắm mắt, bên tai nghe được toàn là lời trào phúng nàng, cho nên nàng lại tỉnh, sau đó ra ngoài, ngồi ở trong viện nhìn mặt trời.

      Thái giám cung nữ qua ngừng tò mò nhìn lại, nàng cũng để ý, vẫn duy trì cái tư thế này cho tới bây giờ.

      Trần Lâm Nhi tới khuyên lần thứ năm, “Lăng tỷ tỷ, đất lạnh, tỷ lấy tấm đệm lót có phải tốt ?”

      “Lâm Nhi, muội mặc kệ ta.” Lăng Tuyết Mạn nhè ra tiếng, nhắm hai mắt lại.

      Như thế, Trần Lâm Nhi lại thở dài, đứng dậy, tiếp tục làm việc.

      bóng dáng đột nhiên ngột xuất cửa Hoán Y Cục, trong tay cầm theo cái hộp đựng thức ăn rất lớn, mặc quần áo ngự tiền thị vệ màu lam, thân hình cao to đứng ở đó như chần chờ, biểu tình mặt lạnh như băng.

      Do dự lát, hai chân thon dài rốt cục rảo bước tiến lên, từng bước từng bước tới gần viện.

      Rất xa, nhìn thấy nữ nhân giống như kẻ lang thang ngồi tựa vào cây cột, đôi mắt phút chốc căng thẳng, mà bước chân lại kìm hãm, giống như muốn lên phía trước, vừa giống như muốn lui về phía sau, cứ như thế, trì hoãn chút, mới làm ra quyết định, nhanh đến chỗ nữ nhân nhắm mắt lại.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 405
      Trong viện, thái giám cung nữ thấy người vào, vừa thấy thân phận, vội muốn quỳ xuống chào, nam nhân kia lại giơ lên lệnh bài sáng ngời trong tay, lắc lắc đầu, ý bảo bọn họ được lên tiếng, vì thế, tất cả đều câm như hến, nhìn chớp mắt.

      Từng bước lại gần, thẳng đến khi dừng lại ở bên cạnh nàng, mà nữ nhân lười biếng nhắm mắt lại phơi nắng thờ ơ như trước, thậm chí còn nghĩ là Trần Lâm Nhi lại tới nữa, kiên nhẫn mở miệng, “Làm gì nữa? Phiền chết, cần để ý đến ta.”

      Nam nhân hơi nhíu mày, giọng mở miệng, “Lăng cung nữ!”

      Giọng này…

      Lăng Tuyết Mạn căng thẳng, chậm rãi mở to mắt, ngớ ra, cố gắng cười, “Vô Giới ca ca, ca tới hả?”

      “Ừ.” Trả lời đơn giản câu, nam nhân lại tiếp.

      Lăng Tuyết Mạn lại vẫn chưa đứng dậy, ngửa đầu cười , “Vô Giới ca ca đến đưa quả bóng cho ta phải ? cần nữa, ta thích đá bóng, làm phiền Vô Giới ca ca lúc trở về qua cung Cảnh Hiên với Trưởng Thân Vương, ta hôm nay mệt chết , đến trong cung của nó đá bóng, bảo nó cũng đừng tới tìm ta.”

      Mắt nam nhân càng thêm đen, nhìn Lăng Tuyết Mạn, bởi lời của nàng, khuôn mặt giả vờ tươi cười của nàng mà cảm thấy đau đớn, đôi môi khép chặt, đứng im vài giây, mặn chát mở miệng, “Đứng lên, về phòng ăn cơm.”

      , được, Vô Giới ca ca nhanh , còn nữa , hôm nay cám ơn ca, về sau nên tới tìm ta nữa.” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc chút, lập tức lắc đầu , nam nhân kia có vô số cơ sở ngầm, chỉ sợ tại cảnh này lập tức bị biết, như vậy Vô Giới…

      “Vì sao?” Đôi mắt nam nhân trầm xuống, hỏi.

      “Ách, chúng ta nam nữ khác biệt, ta muốn gây hiểu lầm hại ngươi, ta sao cả, chỉ lo lắng cho ca…” Lăng Tuyết Mạn biết nên tiếp như thế nào, chậm rãi cúi đầu.

      Nam nhân hỏi nữa, chính là lại lặp lại lần, “Đứng lên, về phòng dùng bữa.”

      “Vô Giới ca ca, cần…”

      “Ít nhảm, nhanh chút!”

      Nam nhân lạnh lùng ngắt lời, hình như có chút kiên nhẫn, Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc mở to mất, , Vô Giới ca ca, ca… ca bình thường…”

      “Là muốn ta kéo nàng đứng lên sao?” Nam nhân càng thêm kiên nhẫn ngắt lời, tiếng cũng lạnh hơn.

      Có thể là ngày thường chưa thấy qua Vô Giới có khí thế như vậy, cũng từng thấy có thái độ như vậy với mình, Lăng Tuyết Mạn bị kinh hãi, run rẩy vịn cây cột đứng lên, lắp bắp: “Cái này là bữa trưa sao? Vậy ca cho ta là tốt rồi, ca nhanh lên .”

      “Theo tới!”

      Nam nhân để ý nàng, cầm hộp đựng thức ăn, quay người lại, về phía phòng của nàng.

      Lăng Tuyết Mạn ngớ ra nửa ngày, vội chạy theo, cũng là vừa vào cửa, liền vội vã đẩy nam nhân ra ngoài, “Ca vào để làm gì? mau a, ca đừng ở trong phòng này, ta rồi!”

      Thân hình nam nhân vững chải, lấy chân dài khép cửa, vẫn để ý nàng, đặt hộp đựng thức ăn bàn, sau đó tới bếp lò, vén áo choàng lên, ngồi xổm xuống, thuần thục nhóm lửa.

      Lăng Tuyết Mạn ngơ ngác nhìn, “Ca… ca biết nhóm lửa?”

      Nam nhân đáp lời, lau sạch bếp lò xong, đem mấy nhánh củi chụm lại, lấy đá đánh lửa, củi từ từ đốt nóng lên, trong phòng dần dần ấm áp.

      Đôi bàn tay to, thon dài mềm nhẵn, thoạt nhìn như là sống cuộc sống an nhàn sung sướng, nhưng mà, làm việc nặng của hạ nhân như vậy, Lăng Tuyết Mạn hoảng hốt trong nháy mắt, nhưng rất nhanh lại toét miệng, Vô Giới vốn là hạ nhân, đại khái là tay được dưỡng tốt.

      Làm xong hết thảy, nam nhân đứng lên, nhìn trái ngó phải, tìm được cái chậu, múc chút nước, cẩn thận rửa tay, sau đó từ trong tay áo lấy ra cái khăn, lau khô, động tác cực kỳ tao nhã, lại thu khăn, quay lại, mới phát Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc nhìn .

      trở về ngồi xuống bàn, từ hộp đựng thức ăn lấy mâm đồ ăn cùng cơm, còn có canh, bày xong, lấy thêm ra hai đôi đũa, nam nhân đưa đôi cho Lăng Tuyết Mạn, nháy mắt ra hiệu, Lăng Tuyết Mạn lại chút sứt mẻ, trong đầu vẫn nghi hoặc, trong ấn tượng, Vô Giới có vẻ như chẳng phải như vậy, như vậy…

      “Ngươi là ai?” Lăng Tuyết Mạn đột nhiên mở miệng hỏi.

      Từ sau khi nàng bị người ta dịch dung, lại tận mắt thấy Hoa Mai bà bà dịch dung, nàng liền tin, nam nhân trước mắt nhất định là Vô Giới.

      Nam nhân vẫn trưng biểu tình lạnh lùng, nghe vậy, ánh mắt lóe lên cái, tiếng vẫn là Vô Giới, “Dùng bữa , chút nữa đồ ăn lạnh.”

      “Ta hỏi ngươi là ai!” Lăng Tuyết Mạn nổi giận, sải bước đến gần, gầm .

      Nam nhân thâm thúy nhìn nàng, trầm mặc chút, phun ra hai chữ, “Vô Giới.”

      “Ngươi… Ta tin!” Lăng Tuyết Mạn tức giận, đặt mông ngồi xuống, đồng thời nhấc lên tay của nam nhân : “Vô Giới hàng năm luyện võ, lại là hạ nhân, cho dù tay có thể dưỡng tốt, cũng đến nỗi hành vi cử chỉ cao quý tao nhã giống chủ tử ?”

      “Vậy nàng ta là ai?” Nam nhân bất động thanh sắc hỏi.

      “Ta làm sao mà biết?” Lăng Tuyết Mạn tức giận vô cùng, túm lấy chiếc đũa ném , sau đó giữ chặt ống tay áo nam nhân, : “Ta mặc kệ ngươi là ai, dù sao chỉ cần ngươi là nam nhân liền cho ta !”

      Đôi mắt nam nhân trầm xuống, đột nhiên đưa tay ấn Lăng Tuyết Mạn xuống, ấn nàng ngồi ở ghế, sau đó mạnh mẽ nhét đôi đũa vào trong tay nàng, lãnh đạm : “Là tự mình ăn, hay là muốn ta đút cho nàng ăn?”

      “Ách…” Lăng Tuyết Mạn hỗn độn, lại bị cổ khí thế này làm kinh hãi, chống lại ánh mắt chân đáng tin của nam nhân kia, nhưng lại sợ dám nhìn nhiều, cuống quít gắp đũa thức ăn.

      Nam nhân mới buông lỏng tay ra, bản thân ăn, chỉ gắp thức ăn múc canh cho nàng, thỉnh thoảng, lấy ra khăn mới lau vết nước canh đọng ở khóe miệng nàng, thấy nàng ăn soi lang sói, cũng chuyện, đẩy đẩy đũa của nàng, trừng mắt lạnh, nàng liền hiểu được, sau đó chậm lại, tóm lại là u mê hồ đồ ăn xong bữa cơm.

      Nam nhân hài lòng hạ ánh mắt, mới cầm lấy đũa của , chậm rãi bắt đầu ăn, động tác tao nhã làm người ta kinh thán, làm Lăng Tuyết Mạn chậc lưỡi cùng xấu hổ vô cùng, vì thế, lặng lẽ quay mặt, nhàm chán xung ngó, nhưng mà cuối cùng lòng hiếu kỳ tác quái, lại lặng lẽ dời ánh mắt về, liếc mắt nhìn nam nhân bên cạnh, suy đoán, là Nhị Vương gia, hay là Tam, Ngũ, Lục, Thất?

      Lúc lơ đãng, lại nhìn vào trong ánh mắt , mắt phượng hẹp dài thâm thúy, đồng tử đen bóng, lông mi dài mà nồng đậm, rất là xinh đẹp, lại có chút giống…

      Trong lòng ‘lộp bộp’ chút, trong đầu đột nhiên trống rỗng, Lăng Tuyết Mạn như bị sét đánh hóa đá ghế, khuôn mặt cứng ngắc.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 406
      lâu sau, có tiếng động nho truyền vào tai, Lăng Tuyết Mạn giật mình, phát Vô Giới buông đũa xuống, lau khóe miệng, rồi sau đó thu khăn, mí mắt nâng khẽ, nhìn nàng ngây dại, chỉ nhìn chút, liền thu tầm mắt, đem chén đũa cất vào hộp.

      cánh tay đột nhiên xuất cái tay , kèm theo lời chất vấn, “Ngươi đến cùng có phải Vô Giới ?”

      “Làm sao phải?” Nam nhân nhè hỏi lại, lấy hộp đựng thức ăn, vẫn chưa nhìn nàng.

      “Vô Giới dám ngồi cùng bàn ăn cơm với ta ? Vô Giới dám lau miệng cho ta sao?” Lăng Tuyết Mạn lại hỏi, mắt trong veo cũng trở nên sắc bén.

      “Có dám hay , phải làm sao?” Giọng điệu của nam nhân vẫn lạnh nhạt, đóng nắp hộp đựng thức ăn, mới xoay người nhìn nàng, “Buổi chiều muốn đá bóng , nhưng trước hoàng hôn phải trở về, bữa tối ta lại đưa tới.”

      “Ai cần chàng lo cho ta?” Lăng Tuyết Mạn bỗng bùng lên ngọn lửa giận, vung tay áo đứng lên, quát: “Chàng là ngự tiền thị vệ của Hoàng thượng, ta là cung nữ, lệ thuộc Thượng Công Cục, chàng có thể quản được ta sao?”

      Nam nhân nhíu mày lại, lại chưa tức giận, chỉ là giọng điệu vẫn lạnh lùng, “Có thể hét to như vậy, ăn no, ngủ trưa hồi, dưỡng tinh thần…”

      , Lăng Tuyết Mạn lại đột nhiên đưa tay sờ mặt , mà hiểu rất nàng, giống như là đề phòng nàng đánh bất ngờ, thân mình cực nhanh hơi ngửa về phía sau, tránh được nàng, nàng sờ vào khí, trọng tâm ngã về phía trước, lại ngã vào trong lòng , bị ôm vào lòng.

      “Nàng đây là thương nhung nhớ sao?” Nam nhân siết chặt hai tay, cố định hai tay Lăng Tuyết Mạn, trong giọng lạnh nhạt lại thêm phần trêu tức.

      “Nhớ cái đầu chàng!” Lăng Tuyết Mạn đỏ mặt đỏ tai, thẹn quá thành giận, giãy ra nổi, hai chân đá lung tung vào chân của , cắn răng nghiến lợi gầm : “Buông ta ra! Ta cần chàng ôm!”

      Nam nhân cau mày, nhìn Lăng Tuyết Mạn, giọng : “Đá hỏng chân của ta, về sau nàng cõng ta sao?”

      Giọng này…

      Động tác điên cuồng của Lăng Tuyết Mạn đột nhiên dừng lại, giương mắt, hề chớp mắt nhìn gương mặt của Vô Giới trước mắt, nước mắt đột nhiên lại tuôn ra, tiện đà càng thêm liều mạng giãy dụa lên, “Buông ta ra! Nam nhân đáng chết, cho chạm vào ta, được ôm ta!”

      giọng chút.” Mạc Kỳ Hàn lấy tay bịt kín miệng Lăng Tuyết Mạn, giọng , “Mạn Mạn, gọi ta Tình nhân!”

      “Gọi cái rắm!”

      Lăng Tuyết Mạn kéo cái bàn tay to kia ra, bật thốt lên, “Ta , tối hôm qua gọi chàng lần cuối cùng, về sau chúng ta có bất cứ quan hệ nào! Chia tay, chúng ta chia tay!”

      ?” Mắt Mạc Kỳ Hàn tối lại, nhìn thiên hạ trong lòng, nhè giọng : “Hôm nay ta bị Hoàng thượng phạt, đánh mấy gậy, Hoàng thượng , nếu ta lại chọc giận nàng, liền thu hồi nàng về, phong làm Hoàng Hậu của , ta tới hỏi nàng, là muốn chia tay sao?”

      “Cái gì… cái gì?” Lăng Tuyết Mạn nhất thời ngẩn ra, lông mi ngừng chớp, ngốc hồi lâu, mới đột nhiên hiểu được nam nhân này là có ý gì!

      Vì thế, bất chấp trả lời, cuống quít từ đùi Mạc Kỳ Hàn nhảy xuống dưới, bò lên giường, ôm chăn của nàng, trải lên ghế, sau đó lôi kéo tay áo của , được tự nhiên: có nệm êm, ngồi ở chăn, như vậy thoải mái hơn chút.”

      Tim Mạc Kỳ Hàn đập loạn nhịp nhìn Mặt Lăng Tuyết Mạn đỏ mặt, khuôn mặt tuấn tú ở dưới mặt nạ da người hơi hơi giương lên tươi cười, trong lòng ấm áp dễ chịu, nắm tay nàng, ấn nàng ngồi ở chăn, ôn nhu : “Nàng ngồi xuống, ta là nam nhân, có việc gì.”

      “Làm sao có việc gì? Bị ăn đòn đau, có đệm rất đau, thông dâm tình nhân, nếu chàng… chàng nếu muốn đau chết ta cũng xen vào!” Lăng Tuyết Mạn kích động, năng có chút lộn xộn, phát rất thuận miệng, bận rộn thay đổi xưng hô, gò má đỏ hơn.

      muốn kêu Tình nhân, là muốn chia tay sao? Là muốn làm nữ nhân của Hoàng thượng sao?” Mạc Kỳ Hàn nhìn nàng, hỏi, cho nàng cơ hội trốn tránh vấn đề.

      Lăng Tuyết Mạn mím môi đỏ mọng, suy tư lâu, rốt cục toát ra câu , “Tên cẩu Hoàng đế này còn bảo vệ ta, xem ra người cũng tệ, chúng ta ly hôn lại phục hôn, cũng rất tốt! Ừ, buổi chiều ta phải cầu kiến Hoàng thượng, cùng tâm , bồi dưỡng tình cảm chút.”

      ?” Mạc Kỳ Hàn cắn răng, nhìn chằm chằm nàng, tiếp tục : “Hoàng thượng giữ tình nhân của nữ nhân của , nếu như nàng theo Hoàng thượng, đó là ta chết!”

      “À, vậy chàng chết , ngày lễ ngày tết ta đốt tiền vàng mã cho ngươi.” Lăng Tuyết Mạn cũng vui đùa, biểu tình là nghiêm trang.

      “Được!”

      Mạc Kỳ Hàn lại cắn răng lần nữa, vung áo choàng đứng lên, ngực phập phồng lợi hại, “Về sau nàng hãy cùng đống nữ nhân dùng chung nam nhân nhân ! Bản công tử cũng thèm nàng!”

      xong, xách hộp đựng thức ăn, xoay người đến trước cửa, mở cửa, cũng quay đầu lại rời .

      Lăng Tuyết Mạn trầm tĩnh ở trong phòng năm phút, sau đó đột nhiên cười phá lên, tâm tình thoải mái hết sức, hát lẩm bẩm ra cửa, sau đó khoan khoái đến cung Cảnh Hiên.

      Đá bóng là chuyện lớn như vậy, ông trời đến đây, nàng cũng phải đá!

      Chính là, đứng ở sân bóng của Mạc Ly Hiên, quét mắt qua mọi người cái, Lăng Tuyết Mạn thầm nhíu mày, “Sao ít người vậy? Nhị Vương gia cùng Tam Vương gia đâu?”

      Ách, Mạn Mạn, Nhị ca, Tam ca bị Hoàng thượng phái tuần tra thành Cửu Môn, ta pảhi liều chết mới đến được.” Mạc Kỳ Dục giật miệng .

      “A? Hoàng thượng này thực cản trở ta, thôi, ít người ít người, chúng ta đá bóng.” Lăng Tuyết Mạn buồn bực, thầm bồn chồn, Hoàng thượng phải có ý đối với nàng sao? Đánh quý phi truy cứu, còn muốn lập nàng làm hậu, làm sao khéo như vậy đuổi hết đồng đội đá bóng của nàng?

      trận bóng, Lăng Tuyết Mạn đá khí thế ngất trời, cầu trường, toàn là tiếng la tiếng cười cao vút của nàng, làm tất cả thái giám cung nữ trong cung Cảnh Hiên đều vây đến cầu trường, hưng trí bừng bừng vỗ tay hò hét.

      Nhưng, lúc trận đấu kết thúc, đột nhiên người đến, làm Lăng Tuyết Mạn nghiến răng nghiến lợi.

      “Haiz, tinh, ngươi tới làm gì?” Lăng Tuyết Mạn hai tay ôm ngực, chút khách sáo hỏi.

      “Này, nữ nhân, còn dám gọi bậy, cẩn thận ta đánh nàng a!” Lâm Mộng Thanh tức tái khuôn mặt tuấn tú, nắm chặt nắm tay.

      Lăng Tuyết Mạn khanh kháchcười lên, “Lâm đại phò mã a, nô tì làm sao dám? Được rồi được rồi, tại địa vị ngài cao hơn ta, ta để ý ngài, ta cùng Nhã Phi chơi!”

      “Đợi chút!”

      Lâm Mộng Thanh vội kéo Nhã Phi qua, nhíu mày : “Ngượng ngùng a, nữ nhân, ta là tới tìm hôn thê của ta! Nàng nha, nên tìm ai tìm người đó , đừng lôi kéo nữ nhân của ta!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :