1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 397
      “Mạn Mạn!”

      Mạc Kỳ Minh nâng tay Lăng Tuyết Mạn, cầm chặt, vội vàng : “Nàng cho ta là người như vậy sao? Lòng ta đối với nàng, nàng sớm biết. Lúc hoàng thượng bỏ nàng, ta thừa nhận trong tâm ta cao hứng. Thấy nàng bị khi dễ, lòng ta đau khó nhịn. Ta làm sao có thể bỏ lại nàng, trông nom nàng do sợ bị vạ lây?”

      “Tam… Tam Vương gia, ta……” Lăng Tuyết Mạn im lặng lúng túng rút tay về, chuyển người, trong lòng có chút hốt hoảng, nỗ bình phục tâm tình, mới lên tiếng: “Tam Vương gia, ta chỉ làm bạn bè với ngài, điểm này ngài cũng biết. Nếu ngài đáp ứng, chúng ta coi như xa lạ.”

      “Mạn Mạn!”

      Tâm Mạc Kỳ Minh co rút đau đớn, hung hăng nhắm mắt, thào: “Nàng còn nhớ nam nhân kia sao? đều quản chết sống của nàng, vì sao trong lòng nàng còn có ? đáng a!”

      “Cái gì… ngài cái gì?” Lăng Tuyết Mạn đột nhiên xoay người lại nhìn chằm chằm Mạc Kỳ Minh, hỏi: “Làm sao ngài biết? Ngài biết là ai sao?”

      “Ta…… Ta biết!” Mạc Kỳ Minh vô cùng đè nén tâm tình kích động, lập tức phủ nhận, lại hỏi: “Bên cạnh nàng có nam nhân như vậy đúng ? Vì vậy hoàng thượng mới nàng sạch đúng ?”

      nên hỏi, ta muốn .” Tâm tình Lăng Tuyết Mạn đột nhiên phiền loạn, nghĩ đến biết thân phận của tình nhân, nàng liền ngột ngạt trong lòng, cũng biết có biết chuyện xảy ra ngày hôm nay với nàng hay . Ai! Ở thời điểm nàng cần nhất , tại sao là Tam Vương gia xuất đây.

      Nhưng nếu tới đây tình nhân có thể làm gì? Đó là phi tử của hoàng thượng, trừ hoàng thượng, người nào có quyền bắt nữ nhân kia đây?

      Mạc Kỳ Minh muốn há miệng liền dừng lại. muốn nới nàng hãy cùng , cần sống ở trong cung chịu uất ức, nhưng thái độ tại của nàng vẫn kiên quyết như cũ, sao có thể thuyết phục nàng.

      Cả hai trầm mặc gì.

      Lăng Tuyết Mạn trấn định lại, nhàng cười, “Tam Vương gia, có lẽ có ngày ta chủ động cho ngài biết chuyện của ta, nhưng phải . Ngài cũng cần hỏi ta cái gì nữa, thực tế, cái gì ta cũng cũng biết. Ngài vẫn tiếp tục đối đãi tốt với ta, ta vô cùng cảm động. Ha ha, chúng ta rất lâu gặp, cần loại chủ đề vui này, được chứ?”

      “…… Được.” Mạc Kỳ Minh chần chờ, gật đầu cái, đột nhiên nhớ lại chuyện lúc nãy, khỏi nghi ngờ hỏi: “Làm sao nàng trèo lên cây? Nàng là nữ nhi, leo cây làm gì?”

      “Ta muốn bẻ cành cây sau đó trượt băng. Ha ha, ngài xem trong hồ kết băng, có thể trượt băng đó.” Lăng Tuyết Mạn chỉ chỉ cây liễu, lại hạ Bích Hồ, vẻ hưng phấn nhất thời trở lại.

      “À.” Mạc Kỳ Minh kinh ngạc co rút khóe miệng, từ từ tiêu hóa xong lời của Lăng Tuyết Mạn, lại đen mặt, “Muốn trượt băng sao nàng biết tìm Ly Hiên, còn dám trèo cây, có còn phong thái nữ nhi hay ?”

      xong, xoay người, Mạc Kỳ Minh liền tới hướng cây liễu, vừa vừa tức giận : “Còn từ cây té xuống, làm sao nàng có đầu óc như vậy đây? Cũng may cây liễu cao, nếu té bị thương làm sao?”

      “Ai, ta… ta phải vẫn ổn sao?” Lăng Tuyết Mạn hơi giật mình, cam lòng biện minh cho mình.

      Mạc Kỳ Minh dừng bước, quay đầu lại hỏi: “Mạn Mạn, nàng còn muốn trượt băng ?”

      “Muốn a, dĩ nhiên muốn. Vừa đúng lúc, ngài giúp ta lấy nhanh cây xuống !” Lăng Tuyết Mạn chạy đến trước mặt, lòng tràn đầy mong đợi.

      cần phiền phức như vậy.” Mạc Kỳ Minh liếc về mắt mặt hồ, cười cưng chiều, vội vàng nắm ở hông Lăng Tuyết Mạn kịp chuẩn bị, dưới chân tung lên liền giương tay mang theo Lăng Tuyết Mạn bay lên vững vàng đáp mặt hồ.

      “A!” Lăng Tuyết Mạn kinh sợ, vội nắm chặt thắt lưng bên hông Mạc Kỳ Minh, la oai oái: “Trượt băng như vậy sợ ngã sao?”

      “Ha ha, có ta ở đây, có thể để cho nàng ngã sao? Nàng cứ cho ta là cành cây, ta mang theo nàng chơi.” Mạc Kỳ Minh cười, thương tiếc đưa tay sờ sờ mặt sưng đỏ của Lăng Tuyết Mạn, trong giọng mang theo hủy diệt, “Mạn Mạn, ta để cho nàng uổng phí bạt tai này!”

      “Ách…… Ngài… ngài muốn như thế nào?” Lăng Tuyết Mạn cố tình tránh mặt ra khỏi tay Mạc Kỳ Minh.

      Mạc Kỳ Minh thu hồi ngón tay cương cứng, cười nhạt : “Nàng cần biết.”

      “Thôi, nam nhân các ngài chính là như vậy, miệng luôn cứng!” Lăng Tuyết Mạn cực đoan khi dễ, sao đức hạnh của y chang tình nhân của nàng vậy.

      “Ha ha, trượt băng !” Mặt Mạc Kỳ Minh giản ra, nụ cười kia rạng rỡ như của Mạc Kỳ Diễn, dịu dàng như gió xuân, “Hôm nay để cho nàng chơi cao hứng!”

      Lăng Tuyết Mạn ngơ ngác, bật thốt: “Tam Vương gia, ngài cười lên là đẹp!”

      “Vậy sao?” Mạc Kỳ Minh ngây ngốc, tự chủ cười tươi, có chút tự nhiên : “Chưa có ai với ta như vậy.”

      “Ha ha, ngài thường nghiêm mặt, so với băng hồ này còn lạnh hơn. Như vậy xấu xí muốn chết, về sau nên cười nhiều, tựa như mới vừa rồi, bộ dáng xinh đẹp biết bao nhiêu!” Lăng Tuyết Mạn nâng lên khuôn mặt nhắn, nửa là nhạo báng, nửa là .

      “Xinh đẹp?” Gương mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Minh rút rút, thấy buồn cười.

      “Hì hì, mau trượt băng thôi!” Lăng Tuyết Mạn thử tự trượt, nhưng cảm thấy dễ chút nào.

      “Băng trơn.”

      Mạc Kỳ Minh gật đầu cái, nụ cười bên môi sâu nồng, ôm chặt hông của Lăng Tuyết Mạn, chân điểm cái liền trượt ra mấy thước, Lăng Tuyết Mạn hưng phấn, quên nắm chặt ngọc đái bên hông Mạc Kỳ Minh, gió thổi vào mặt khiến mắt có chút mở ra được.

      Bích Hồ lớn, cho nên khi Mạc Kỳ Minh trượt đến mép hồ, bằng vào nội công thâm hậu, mạnh mẽ xoay tròn hai thân thể vòng quanh mặt hồ, cả hai thân mật dựa vào nhau chặt như đôi tình nhân.

      “A ——”

      “Rất kích thích a!”

      “Chơi rất !”

      Lăng Tuyết Mạn kích động ngừng kêu, thanh hưng phấn vang bốn phía, hù dọa Từ An vừa lú đầu ra khỏi bức tường, sau đó gấp rút dừng mắt nhìn cảnh tay trong tay hồ, cau mày sâu.

      Mà Mạc Kỳ Diễn cùng Mạc Kỳ Dục đứng ở bên hồ Thúy Trà mặt đen, quả đấm nắm chặt, phẫn hận ghen tỵ, khẽ nguyền rủa: “Đáng chết!”

      Nhưng Mạc Kỳ Minh trượt chợt dừng lại, vẻ mặt quái dị, vả lại lúng túng : “Mạn Mạn, nàng nắm quần áo của ta hoặc là ta kéo tay của nàng trượt !”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 398
      “Tại sao vậy?” Lăng Tuyết Mạn rất là hiểu, nghiêng mắt mắt nhìn đến ngọc đái của Mạc Kỳ Minh, đột nhiên trong lòng có cảm giác, môi đỏ mọng chu ra, sẳng giọng: “Sợ ta làm hư ngọc đái danh quý của ngài à?”

      phải!” Mạc Kỳ Minh lập tức trả lời, biết Lăng Tuyết Mạn hiểu lầm, nhưng khó mà giải thích, cho nên nghẹn đỏ mặt, có chút đần độn nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Mạn, liều mạng lựa lời.

      Lăng Tuyết Mạn có chút tức giận lấy tay ra, cũng vặn bung bàn tay Mạc Kỳ Minh nắm ở eo nàng ra, miệng chu cao, “Ngài chính là có ý đó! Bất quá ta đền cho ngài. Cho dù ta có tiền, ta tìm Ly Hiên đến cho ngài! Ta…… ui da!”

      kịp chống đỡ, Lăng Tuyết Mạn trượt chân ngửa mặt ngã xuống!

      Mạc Kỳ Minh phản ứng cực nhanh, vội vàng kéo Lăng Tuyết Mạn, kết quả hốt hoảng nóng lòng có ổn định thân thể, khiến hai người lảo đảo. May mắn là kịp kéo Lăng Tuyết Mạn, cuối cùng Lăng Tuyết Mạn ngã người của .

      Mùi thơm tự nhiên cơ thể tãn vào trong mũi, mặt Mạc Kỳ Minh vọt đỏ lên. Thân thể kề nhau như vậy đối với bọn họ mà vẫn là lần thứ 2, vì vậy làm nam nhân bình tự nhiên phản ứng……

      có cảm giác bị đau, Lăng Tuyết Mạn chớp mắt đẹp vài giây, mới phát nàng nằm ở người Mạc Kỳ Minh, vội vàng bò lên, khuôn mặt nhắn đỏ hồng, “Xin… xin lỗi a, Tam Vương gia, ta… ta cố ý vô lễ với ngài……”

      Mạc Kỳ Minh vốn là ửng đỏ gương mặt tuấn tú, nghe tời hai chữ ‘vô lễ’ liền trực tiếp biến thành đen tuyền, đỡ thân thể Lăng Tuyết Mạn lên, sau đó buông ra, đứng lên, phủi mảnh băng vụn áo bào, mới bực mình : “Vậy nàng cố ý , nàng cố ý ta lại cao hứng!”

      “Ách……” Lăng Tuyết Mạn bị sặc, hai gò má càng đỏ, ngập ngừng lúng túng : “Ngài… ngài gì vậy! Vậy ngài đừng kéo ta, mình ta ngã xuống vẫn tốt hơn cả hai cùng ngã!”

      “Nàng còn ! Ta có thể để cho nàng té xuống băng sao? Ta là nam, ta té vẫn đỡ hơn nàng té!” Mạc Kỳ Minh trừng mắt, cầm tay Lăng Tuyết Mạn, lúc này mới 囧 giải thích: để cho nàng cầm ngọc đái của ta là bởi vì… bởi vì ngọc đái sắp bị nàng kéo xuống! Ngọc đái mà tuột ra, phải toàn bộ áo ngoài của ta cũng tuột ra sao?”

      “Ách…… Khụ khụ!” Lăng Tuyết Mạn đỏ mặt, nuốt nuốt nước bọt, ngổn ngang trong gió!

      “Ha ha!” Mạc Kỳ Minh cười, giễu giễu: “Hay nàng muốn nhìn bộ dạng ta chỉ mặc áo trong?”

      “Dừng, ai muốn xem ngài.” Lăng Tuyết Mạn phun cười, tránh thoát tay Mạc Kỳ Minh nắm chặt tay của nàng, gắt giọng: “Buông ta ra, coi chừng người khác thấy lại lung tung!”

      “Nàng sợ người khác sao?” Mạc Kỳ Minh buông, bình tĩnh hỏi.

      Lăng Tuyết Mạn nổi đóa, cau mày : “Ta mới sợ. Ta là sợ……” được, bi thống mím môi, nàng là sợ tình nhân biết a! Cái bình dấm chua đó nếu biết, biết muốn phát bao nhiêu tính khí!

      “Sợ cái gì?” Mạc Kỳ Minh hỏi tới.

      “Ừ, sợ cái gì…” Lăng Tuyết Mạn nháy mắt mấy cái, suy nghĩ chút, chỉ là bạn bè mà thôi, nắm tay chơi trượt băng, có hồng hạnh xuất tường, tại sao phải chột dạ?

      Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Mạn ưỡn thẳng ngực, “Tiếp tục chơi !”

      “Được!”

      Mạc Kỳ Minh cũng hỏi nữa, khóe môi nâng lên nụ cười, dắt chặt tay Lăng Tuyết Mạn, chân lần nữa đáp xuống, thỉnh thoảng thân thể đột nhiên mang theo Lăng Tuyết Mạn nâng lên, xoay tròn trung, vững vàng đáp xuống, tiếp tục trượt vòng quanh.

      “Ha ha ha!”

      cần gậy chơi !”

      Tiếng cười vui sướng kích động hưng phấn lần nữa vang lên, Lăng Tuyết Mạn từ trung bay lên hạ xuống trượt băng, nàng chưa bao giờ có cảm giác kích thích thế này, vì vậy hoàn toàn quên hết tất cả!

      “Mạn Mạn! Mạn Mạn!”

      “Mẫu thân!”

      Bỗng dưng nghe được tiếng kêu, ánh mắt Mạc Kỳ Minh chợt lóe, buông tay ra, Lăng Tuyết Mạn gấp gáp nhìn lại, vội kích động quơ cánh tay hô to: “Dục Dục! Nhã Phi! Hiên nhi! Nhị Vương gia! Các người cũng xuống chơi a!”

      Bốn thân ảnh nghe tiếng, Mạc Nhã Phi cướp được trước, dắt tay Lăng Tuyết Mạn, nhìn về phía mặt của nàng, : “Mạn Mạn mau cho ta xem, mặt mũi sưng đỏ hết!”

      Lăng Tuyết Mạn cười : có sao, ta đánh trả lại lai bạt tai, còn lời đó!”

      “Mẫu thân, con thỉnh an hoàng nãi nãi, biết ngài xảy ra chuyện!” Mạc Ly Hiên rối rắm, đưa tay khẽ vuốt mặt của Lăng Tuyết Mạn, đau lòng vô cùng, “Mẫu thân khẳng định rất đau . Con có mang theo thuốc, mau bôi.”

      Vừa , Mạc Ly Hiên vội từ trong tay áo lấy lọ thuốc ra, mở nắp, tỉ mỉ bôi cho Lăng Tuyết Mạn.

      “Mạn Mạn, ngươi muốn ra ngoài chơi sao đến tìm ta? Có ta ở đây, Lệ Quý Phi dám trắng trợn đánh ngươi sao?” Mạc Kỳ Dục phẫn hận nghiêng mắt nhìn, lại nhìn đến Mạc Kỳ Minh im lặng lên tiếng, ôm quyền : “Tam ca, ca cùng Hạ Chi Tín lui tới nhiều , sao lại dạy ra nữ nhi lớn lối như vậy? Nhã Phi là công chúa được sủng nhất của phụ hoàng cũng như Lệ Quý Phi!”

      “Ai nha, Dục Dục, ngươi đừng tức giận, ta biết ngươi ở đâu, lại , ta còn biết thái độ bây giờ của ngươi đối với ta là gì!” Lăng Tuyết Mạn kéo ống tay áo Mạc Kỳ Dục, sẳng giọng.

      “Ta đối với ngươi là cái thái độ gì, ngươi cứ .” Mạc Kỳ Dục giận trợn mắt, “Trước kia như thế nào bây giờ vẫn như thế ấy!”

      sao?” Lăng Tuyết Mạn giật mình, mừng rỡ hỏi.

      Mạc Kỳ Dục trịnh trọng gật đầu, có ngụ ý khạc ra ba chữ: “Như thường lệ!”

      “Hì hì, quá tốt!”

      Lăng Tuyết Mạn hân hoan dời ánh mắt, thấy Mạc Kỳ Diễn, kích động hỏi: “Nhị Vương gia, còn ngài?”

      “Như thường lệ!” Mạc Kỳ Diễn ngưng mắt sâu nhìn Lăng Tuyết Mạn, trả lời giống như tràn ngập thâm ý.

      “Ha ha ta cao hứng. Ta còn tưởng rằng các người cũng lại để ý ta!” Lăng Tuyết Mạn hưng phấn, đột nhiên nhớ lại hai người nữa, hơi mím môi bất an giọng, “Vậy Ngũ Vương gia cùng Lục Vương gia sao? Bọn họ coi thường ta sao? Còn có các ngài, ta… ta làm sai, thực có lỗi hoàng thất Mạc gia, các ngài cũng hận ta sao?”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 399
      Lời của Lăng Tuyết Mạn làm mấy người có mặt đều mang vẻ mặt phức tạp.

      Hận sao?

      Muốn hận chỉ có thể hận Lăng Tuyết được gả cho nam nhân phải bọn họ, lại hận hữu duyên vô phận !

      Mạc Nhã Phi chỉ trầm mặc sơ qua, liền : “Mạn Mạn, nàng cái gì đây, ta phải với nàng sao, coi như nàng làm chuyện phải, hoàng huynh thích nàng, bỏ nàng, nhưng mà chúng ta vẫn là bạn tốt a! Các ca ca đều nghĩ như vậy, Ngũ Ca Lục ca cũng vậy!”

      “Ha ha…… Ha ha……” Lăng Tuyết Mạn cao hứng cười khúc khích, làm mấy người khác nhìn nàng cũng cười theo.

      “Ha ha ha!”

      “Đúng, chúng ta tiếp tục chơi!”

      biết tiếng la của người nào, Lăng Tuyết Mạn bị Mạc Nhã Phi cùng Mạc Ly Hiên dắt tay trượt về phía trước, mấy người khác mím môi cười, cũng theo chơi cái trò mà trong mắt bọn họ là chỉ dành cho trẻ con này.

      Vậy mà bi thống chính là khinh công Mạc Nhã Phi mặc dù tệ ,nhưng lại chưa bao giờ chơi trượt băng, ngay cả thân thể mình đều thể giữ thăng bằng, chứ đừng mang theo Lăng Tuyết Mạn. Cho nên mắt thấy phải ngã xuống, Mạc Kỳ Minh vội vàng kéo Mạc Nhã Phi, “Nhã Phi, muội dùng công phu ổn định thân thể!”

      “Ai nha, người nào giữ Mạn Mạn , muội giữ được!” Mạc Nhã Phi nóng nảy la lớn.

      “Ta tới!”

      Mạc Kỳ Diễn đột nhiên lên tiếng, từ trong tay Mạc Nhã Phi nhận lấy Lăng Tuyết Mạn, dắt bàn tay bé mềm mại kia, nở nụ cười lưu luyến. Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, tươi cười để Mạc Kỳ Diễn cùng Mạc Ly Hiên dắt tay nàng chơi trượt băng!

      Mạc Kỳ Dục nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Kỳ Diễn, ghen tỵ cam lòng, liền biến sắc trượt đến trước mặt Mạc Ly Hiên : “Hiên nhi, con dạy hoàng trượt băng .”

      “Nha!”

      Mạc Ly Hiên đáp tiếng, buông tay ra Lăng Tuyết Mạn, trượt lại hướng Mạc Nhã Phi, “Hoàng , Hiên nhi dạy ……”

      Mạc Ly Hiên vừa xong, dắt tay Mạc Nhã Phi, lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, dừng lại, nghiêng đầu thấy Mạc Kỳ Dục cầm tay Lăng Tuyết Mạn, Mạc Ly Hiên tức giận, khuôn mặt nhắn trắng trắng, “Thúc thúc gian trá a!”

      “Ha ha ha!”

      Mạc Kỳ Dục cười lớn, đắc ý nhướng mày, “Gừng đúng là càng già càng cay a! Hiên nhi, gian trá có thể làm thúc của con sao?”

      “A!” Lăng Tuyết Mạn cũng hiểu , “Dục Dục ngươi dám khi dễ con ta!”

      “Ha ha, tính là khi dễ. Hiên nhi ở chung lâu ngày chiếm tiện nghi nhiều rồi, ta thấy ta đúng thôi.” Mạc Kỳ Dục cười đùa.

      “Dục Dục càn cái gì đây? Cẩn thận ta đánh ngươi!” Lăng Tuyết Mạn lấy móng tay bấm bàn tay Mạc Kỳ Dục, nghiêm mặt cảnh cáo.

      Mạc Kỳ Dục bị đau, cau mày : “Chỉ đùa chút thôi, Mạn Mạn ngươi ác độc, dám nhéo ta!”

      “Ha ha đáng đời ngươi!”Lăng Tuyết Mạn cười to.

      “Ca, Mạn Mạn rất đúng, ca chính là đáng đời!” Mạc Nhã Phi cười, ý vị sâu xa, trong bụng thêm câu ‘ca chờ tìm chết !’

      ……

      Cung Đế Hoa

      Mạc Kỳ Hàn tựa giường, Xuân Đường hầu hạ uống hai chén trà nóng, sau đó liền nhắm mắt lại, mặt chút thay đổi.

      Từ Bích Hồ trở lại cung Đế Hoa, cũng lời.

      Hạ Lệ Nhân ở bên ngoài chờ đợi tuyên triệu, gương mặt đau đớn, lại nghe được có tiếng động bên trong, trong lòng ủy khuất, nước mắt rơi lộp bộp.

      Từ An ra ngoài, biết làm gì mà rất vội vã.

      Hồi lâu, rốt cuộc có cung nữ tới là Thu Nguyệt, hướng nàng cúi người, “Lệ Quý Phi nương nương, hoàng thượng triệu kiến!”

      “Thần thiếp ra mắt hoàng thượng! Hoàng thượng cát tường!” Hạ Lệ Nhân nức nở quỳ xuống đất thỉnh an.

      Mạc Kỳ Hàn thản nhiên : “Lệ Phi bình thân!”

      “Tạ hoàng thượng!”

      Hạ Lệ Nhân đứng dậy, lấy khăn che miệng thút thít lên.

      Mạc Kỳ Hàn liếc về mắt Hạ Lệ Nhân, hơi đau lòng : “Truyền thái y!”

      “Dạ, hoàng thượng!” Thu Nguyệt cúi người ra ngoài

      “Hoàng thượng, thần thiếp uất ức a!” Hạ Lệ Nhân khóc tới trước ngự tháp quỳ xuống, ôm lấy chân Mạc Kỳ Hàn than thở khóc lóc tố cáo: “Hoàng thượng thần thiếp là Quý Phi còn bằng cái cung nữ Hoán Y Cục hạ tiện sao? Cung nữ Lăng Tuyết Mạn lại muốn đưa thần thiếp vào chỗ chết, thiếu chút nữa giết thần thiếp, còn đánh thần thiếp hai bàn tay, thần thiếp muốn sống!”

      Mạc Kỳ Hàn than thở, khẽ xoa hai gò má Hạ Lệ Nhân, chậm rãi ra: “Ái Phi, chuyện thế nào trẫm ràng, thấy mặt nàng đau, trẫm rất đau lòng, nhưng Lăng Tuyết Mạn kia trèo lên cây chơi thôi, nàng qua tìm ả làm cái gì? Nhánh cây là bị gió thổi trúng nàng, đâu phải là Lăng Tuyết Mạn muốn hành thích nàng, huống chi nàng liền ra lệnh đánh Lăng Tuyết Mạn cùng cung nữ Trần Lâm Nhi, đây là cách làm đúng đắn sao? Nếu hai cung nữ kia dĩ hạ phạm thượng bất kính với nàng, nàng có thể đưa họ đến Thượng Công Cục điều tra tìm hiểu theo cung quy, sao có thể lạm dụng tư Hình?”

      “Ái phi nàng đánh Lăng Tuyết Mạn bạt tai, tính khí nha đầu kia trẫm sớm nghe, cộng thêm Tam Vương gia ở đó làm chỗ dựa cho ả, ả tới đánh nàng cũng phải chuyện lạ. Bởi vì ả ban đầu là Vương phi thủ tiết cho trẫm, được Thái Thượng Hoàng cùng các Vương gia cưng chiều, có thói quen làm chủ tử sao chịu nổi bị khinh bỉ. Trẫm cũng nên phạt nha đầu kia cho nàng hả giận, nhưng đó là nha đầu đặc biệt, trẫm giết được đánh được, còn phải để ả tùy ý trèo cây dạo trong cung, chỉ cần phạm sai lầm cái gì lớn, trẫm đều nhắm mắt mở mắt, nàng biết đây là vì cái gì ?”

      “Tại sao?” Hạ Lệ Nhân mờ mịt khó hiểu.

      “Bởi vì có quá nhiều nhân vật quan trọng hết sức che chở ả, trẫm khó có thể làm gì ả!” Mạc Kỳ Hàn than thở, ánh mắt có chút thâm trầm.

      Hạ Lệ Nhân lại càng hiểu, “Hoàng thượng ngài là quân vương a, làm sao làm được chứ?”

      “Ái phi, chuyện trong triều phức tạp, trẫm là tân quân kế vị mọi phương diện đều cần Nhị, Tam, Ngũ, Lục, Thất Vương gia phụ trợ, mà năm vị thân Vương đều có tình cảm khá sâu với Lăng Tuyết Mạn, còn có trưởng thân Vương Trường công chúa đều coi Lăng Tuyết Mạn coi như trân bảo. Nếu trẫm làm mạnh, mấy Vương gia sao để yên, nàng cũng thấy trẫm nhốt Lăng Tuyết Mạn lập tức có bọn họ cầu tình, trẫm thể chú ý đại cục triều chính a!”

      Mạc Kỳ Hàn ngừng , trong mắt thâm thúy nặng nề hơn, vuốt tay Hạ Lệ Nhân, tựa vào nệm than thở, “Nhất là Tam Vương gia!”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 400
      “Tam Vương gia?” Hạ Lệ Nhân giật mình, lập tức phẫn hận : “Đúng vậy đó hoàng thượng, hôm nay chính là Tam Vương gia che chở Lăng Tuyết Mạn, thần thiếp lệnh bắt Lăng Tuyết Mạn đến Thượng Công Cục, kết quả tất cả thái giám cung nữ trong cung thần thiếp đều e ngại Tam Vương gia, cương quyết quỳ dám động, Tam Vương gia kia còn uy hiếp thần thiếp, chút nào để thần thiếp ở trong mắt!”

      “Cho nên …… ai, Tam Vương gia độc tài giữ công vụ trong triều nhiều năm, trẫm còn phải dựa vào !” Mạc Kỳ Hàn cong môi, “Ái phi, có cây cổ thụ Tam Vương gia này làm chỗ dựa cho Lăng Tuyết Mạn, hơn nữa còn các Vương gia khác, trẫm chỉ có thể tha thứ cho Lăng Tuyết Mạn, còn nữa, Lăng Tuyết Mạn mặc dù có hành vi thường ngày tốt, nhưng lại chân thành, thiện lương, tuy trẫm muốn gặp ả, nhưng duyên phận của ả vẫn cực tốt, ái phi ngày sau nên trêu chọc ả, nếu , ái phi gây ra cho trẫm những vấn đề khó khăn!”

      “Hoàng thượng, nhưng…nhưng thần thiếp cứ mặc cho Lăng Tuyết Mạn lấn đến đầu sao? Hôm nay ngay trước nhiều như vậy ả bạt tai thiếp, mặt mũi thần thiếp hoàn toàn còn a!” Hạ Lệ Nhân cam lòng ai oán .

      Mạc Kỳ Hàn nhàng cười, “Ha ha, nàng chịu uất ức, trẫm cũng biết, nàng cũng khiến ả khó chịu, coi như là huề nhau, hôm nay trưởng thân vương vẫn xem Lăng Tuyết Mạn như mẫu thân, ngươi trẫm có thể làm sao? Hiên nhi là con trai của trẫm, nó từ có mẹ ruột, nên có tình cảm thâm sâu với Lăng Tuyết Mạn, trẫm cũng nhẫn tâm để Hiên nhi khổ sở a!”

      “Hoàng thượng!”

      “Được, trẫm phạt Lăng Tuyết Mạn ba năm lương bổng, cảnh cáo Tam Vương gia, lệnh cho Hoán Y Cục ngày sau nghiêm quản Lăng Tuyết Mạn, cho phép tình huống như thế lại xảy ra, nàng cũng đừng tức giận, muốn trách, nàng trách trẫm vô năng, trẫm bảo vệ nàng a!”

      “Hoàng thượng, thần thiếp dám trách hoàng thượng, đều là Tam Vương gia quá quắt!”

      “Lệ Phi, trẫm còn có lời muốn dặn dò nàng.” Mạc Kỳ Hàn nhìn chằm chằm Hạ Lệ Nhân, hơi nhíu lông mày, : “Lệ Phi, trẫm thích nghe lời ngoa ngoắt, trẫm phải hôn quân, trăm dân thiên hạ, nô tài trong cung đều là con dân của trẫm, người là Hoàng hậu càng phải hiền lương thục đức, tâm rộng bao la, xem dân như con, mới xứng là mẫu nghi thiên hạ, những thứ này nàng hiểu ?”

      Hạ Lệ Nhân nghe ám chỉ như vậy, vội thu hồi uất ức, dịu dàng cười, “Dạ, hoàng thượng, thần thiếp cẩn tuân hoàng thượng dạy bảo!”

      “Được!” Mạc Kỳ Hàn hài lòng cười, “Lệ Phi, dĩ hòa vi quý, tại Thái hậu cai quản hậu cung, đừng để cho Thái hậu coi thường nàng, nàng biết, Thái hậu ban đầu vô cùng cưng chiều Lăng Tuyết Mạn, sáng nay về việc của Lăng Tuyết Mạn, chỉ có trưởng thân vương bọn họ quỳ gối van xin, Thái hậu cũng trách móc trẫm, trẫm bị đông đảo bọn họ áp lực, tại chỉ có thể để mặc nha đầu kia, tạm gác lại ngày sau hãy !”

      “Dạ, hoàng thượng! Thần thiếp dám lại oán trách!” Hạ Lệ Nhân hiểu chuyện gật đầu cái.

      Thu Nguyệt vào, “Khởi bẩm hoàng thượng, Đỗ thái y đến!”

      “Ừ, trẫm còn có chính , lệnh cho Đỗ thái y đến cung Vĩnh Ninh trị thương cho Lệ Quý Phi, cần phải cẩn thận hầu hạ.” Mạc Kỳ Hàn .

      “Dạ, hoàng thượng!” Thu Nguyệt cúi người, ra ngoài.

      Mạc Kỳ Hàn nhìn về phía Hạ Lệ Nhân, nâng tay nàng để lòng bàn tay, lại cười : “Lệ Phi trước về cung bôi thuốc, đợi mặt hết sưng, trẫm gọi nàng đến gặp trẫm.”

      Dứt lời, liếc mắt, : “Xuân Đường, lấy chuỗi ngọc lục bảo cho trẫm!”

      “Dạ, hoàng thượng!” Xuân Đường lập tức nhận lệnh xuống.

      “Lệ Phi, châu chuỗi kia trẫm rất thích, nhiều năm qua luôn giữ ở bên người, bây giờ thưởng co nàng, cao hứng ?” Mạc Kỳ Hàn hỏi.

      Hạ Lệ Nhân dĩ nhiên là tươi cười đầy mặt, vui mừng vô cùng, vội quỳ xuống đất tạ ơn, “Thần thiếp tạ hoàng thượng ban thưởng!”

      “Ha ha!”

      Ánh mắt lạnh lẽo Mạc Kỳ Hàn xẹt qua đỉnh đầu Hạ Lệ Nhân, nhìn chăm chú về phía trước, mắt lạnh tựa như đóng băng, tựa như vực sâu, sâu thấy đáy.

      Hạ Lệ Nhân mới rời , Từ An liền trở lại, sắc mặt có chút khó coi, khom người, đầu thấp vài phần, “Khởi bẩm hoàng thượng, nương nương cùng Tam Vương gia trượt băng ở Bích Hồ, nô tài đưa thuốc cho trưởng thân vương.”

      “Trượt băng?” Mạc Kỳ Hàn nâng lông mày, tỉ mỉ cho trẫm nghe!”

      “Dạ!”

      Có gió lạnh quất vào mặt, Lầu Lãm Nguyệt, Mạc Kỳ Hàn mặc long bào đứng trong gió, môi mím chặt, thỉnh thoảng, trong mắt lại vẻ lãnh liệt.

      Sau lưng, Vô Giới, Vô Giới, Từ An, Xuân Đường, Thu Nguyệt đứng ở bên, lặng lẽ nghiêng mắt nhìn Bích Hồ, Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Kỳ Minh chơi đùa, tất cả đều như chết lặng.

      Thời gian dần trôi qua, Mạc Kỳ Hàn vẫn đứng chắp tay, mắt nhìn chằm chằm vào hồ, đem cử động, mỗi thân mật vui sướng kia, thu vào đáy mắt.

      Tức giận, ghen tỵ, căm hận, tất cả tâm tình xông lên, gương mặt Mạc Kỳ Hàn lo lắng lên, trừ lạnh, còn là lạnh, lạnh thấu xương!

      Mặt trời từ từ lặn về phía tây, dư chiều tà vẩy lên Bích Hồ, phản xạ từng tia yếu ớt.

      Trận lạnh lẽo đánh tới, Lăng Tuyết Mạn khỏi run cầm cập, Mạc Kỳ Diễn lập tức cởi áo choàng vai khác cho nàng, cũng : “Sắc trời còn sớm, nên dùng bữa tối, trở về thôi, về sau có thời gian lại chơi nữa.”

      Lăng Tuyết Mạn hướng về phía Mạc Kỳ Diễn, có chút tự tại, muốn cầm áo choàng xuống, Mạc Nhã Phi lại : “Mạn Mạn, chúng ta cũng mang áo choàng ra ngoài, nàng mới qua trận nóng sốt, lỡ bị lạnh liền phiền toái, trước cứ mặc thêm áo choàng đó !”

      “Đúng vậy a, mẫu thân, ngài thể lại bệnh nữa!” Mạc Ly Hiên ân cần cau mày, suy nghĩ chút, : “Chút nữa con trở về Vương phủ đem quần áo ấm cho ngài mặc vào, áo choàng áo lông có nhiều món như vậy, sợ lạnh.”

      “Ừ, được a.” Lăng Tuyết Mạn gật đầu cái, nhìn về phía Mạc Kỳ Diễn, mỉm cười, “Cám ơn ngài, Nhị Vương gia.”

      cần phải khách sáo.” Mạc Kỳ Diễn cười dịu dàng như nước.

      Mạc Kỳ Minh xen vào : “Mạn Mạn, bữa tối nàng dùng ở đâu?”

      “Hì hì, trở về Hoán Y Cục a.” Lăng Tuyết Mạn cười .

      “Vậy được, ở ta đưa cho nàng.” Mạc Kỳ Minh cũng tràn ra nụ cười.

      Lăng Tuyết Mạn đem mắt nhìn, có chút bận tâm : “Ừ, cám ơn…, ai, hi vọng các ngài bởi vì ta mà bị hoàng thượng dọn dẹp, nếu , trong lòng ta cũng an!”

      Nghe vậy, Mạc Kỳ Diễn cùng Mạc Kỳ Dục miễn cưỡng nặn ra nụ cười tươi tắn, , hoàng thượng giáng tội.”

      Mạc Nhã Phi hướng ánh mắt vô cùng đồng tình về hai người, sau đó giật khóe miệng, “Được, vậy lên bờ , đứng lâu ở băng, lòng bàn chân lạnh hết!”

      Lên bờ, mới phát Trần Lâm Nhi đợi lâu, Lăng Tuyết Mạn vội : “Lâm Nhi!”

      Trần Lâm Nhi dám đáp tiếng, thấy chủ tử vội quỳ xuống đất thỉnh an, “Nô tỳ thỉnh an các vị chủ tử!”

      “Đứng lên !”

      “Tạ chủ tử!”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 401
      Trần Lâm Nhi đưa lệnh bài và thuốc mỡ về phía Mạc Kỳ Minh, “Tam Vương Gia, nô tỳ mang tới, vì trưởng thân Vương bôi thuốc cho Lăng tỷ tỷ, nên dám quấy rầy.”

      “Ừ!” Mạc Kỳ Minh nhận lấy, nhét thuốc mỡ vào trong tay Lăng Tuyết Mạn, “Mạn Mạn, sau khi trở về, bảo nha đầu kia bôi thuốc cho nàng.”

      “Ừm, biết. Các ngài đều về , ta cùng Lâm Nhi cũng phải rồi.” Lăng Tuyết Mạn gật đầu, nhìn đến Mạc Kỳ Diễn, giật mình nhớ lại chuyện, liền cười tủm tỉm, “Nhị Vương gia, ngài đưa ta về Hoán Y Cục được , ta có chuyện muốn với ngài.”

      “… Được” Mạc Kỳ Diễn chần chừ chút, cuối cùng gật đầu.

      Sắc mặt Mạc Kỳ Minh trong nháy mắt vẻ khó coi, nhưng chớp mắt cái liền biến mất, ôn nhu với Lăng Tuyết Mạn: “Mạn Mạn, ta trước, kéo cổ áo cho kín, đừng để gió thổi vào.”

      “Ừm.” Lăng Tuyết Mạn cúi đầu, nhanh buộc lại áo choàng, nhìn bọn họ, toét miệng: “Chúng ta , ngày mai có ai rảnh, hãy đá bóng cùng ta nha. À, nhưng mà nơi đá…”

      “Mẫu thân, đến cung Cảnh Hiên , con sai người chuẩn bị sân.” Mạc Ly Hiên vội .

      “Hì hì, được, Hiên nhi, ngày mai ta tìm con.” Lăng Tuyết Mạn cao hứng gật đầu.

      “Ha ha, lâu rồi có đá bóng, Mạn Mạn, ngày mai ta đến.” Nhã Phi cũng có chút kích động khó nhịn.

      Mạc Kỳ Dục nhíu mày, nghĩ nghĩ, : “Buổi chiều , buổi chiều ta mới có thể tranh thủ thời gian đến.”

      “Ừ. Đúng rồi, Tam Vương gia, ngài có đá ? Nếu có, hãy đến nha. Đúng rồi đúng rồi, Dục Dục, ngươi hỏi Ngũ Vương gia cùng Lục Vương gia, chúng ta cùng nhau náo nhiệt, Lục Vương gia còn nợ ta chưa có trả đâu, thể để tiện nghi như vậy.” Lăng Tuyết Mạn kích động, khuôn mặt nhắn xán lạn.

      “Được!” Mạc Kỳ Dục và Mạc Kỳ Minh cùng đáp.

      “Vậy được, Nhị Vương gia, Lâm Nhi, chúng ta .”

      Lăng Tuyết Mạn vui muốn chết, bọn họ vẫn đối với xử với nàng như lúc trước, làm cho nàng có cảm giác mất lại được, tâm tình tốt cực kỳ, quên nữ nhân đê tiện Hạ Lệ Nhân kia.

      Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Kỳ Diễn về phía Hoán Y Cục, Trần Lâm Nhi lặng yên xa phía sau.

      “Mạn Mạn, muốn gì với ta?” Mạc Kỳ Diễn nhàng hỏi.

      Lăng Tuyết Mạn đem chuyện muốn trong lòng nghĩ hồi, giờ nghe chủ động mở miệng hỏi nàng, liền : “Nhị Vương gia, ta muốn xin ngài giúp việc, được ?”

      “Giúp cái gì?” Mạc Kỳ Diễn khẽ cười, .

      “Cung nữ Trần Lâm Nhi cùng với ta, ban đầu là nha hoàn trong cung mẫu phi ngài, vì phạm chút lỗi, bị mẫu phi ngài phạt đến Hoán Y Cục, ta muốn để cho Trần Lâm Nhi đến cung Ly Hiên, vì làm ở Hoán Y Cục rất vất vả, nhưng mà vì lệnh của Thái Quý Phi, nên Thượng Công Cục dám điều động.” Lăng Tuyết Mạn đơn giản.

      Mạc Kỳ Diễn dừng chân, nhìn Lăng Tuyết Mạn, khẽ: “Mạn Mạn, việc này đơn giản, cần báo với mẫu phi ta… ta làm chủ là được rồi, lát ta với Thượng Công Cục, có gì khó .”

      “Ha ha, ta biết, Ly Hiên làm được, nhưng ngài chắc chắn làm được, Thái Quý phi nghe lời ngài mà.” Lăng Tuyết Mạn cười, lông mày cong cong, trong đôi mắt trong vắt toàn là ý cười, “Cám ơn ngài.”

      Mạc Kỳ Diễn cười sủng nịch “Ha ha, nha đầu ngốc, chuyện như vậy, còn phải cảm ơn ta sao?”

      “Ừ ừ, ta nữa, chúng ta thôi.” Lăng Tuyết Mạn hoạt bát, chớp mắt, thẳng về phía trước.

      Khóe môi Mạc Kỳ Diễn giơ lên chút tươi cười chua xót, chậm rãi đuổi theo.

      Chuyện cũ đột nhiên trào lên trong lòng, nụ cười mặt Lăng Tuyết Mạn dần dần biến mất, “Nhị Vương gia, thực xin lỗi, kỳ thực ta vẫn muốn với ngài lời xin lỗi, nhưng là…”

      “Mạn Mạn, là ta tốt, là ta nàng quá trễ, hết thảy, đều tại bản thân ta, nàng cần phải xin lỗi.” Mạc Kỳ Diễn tự giễu, nhìn phía trước, mắt có chút mờ mịt, “Về sau, chỉ cần nàng vui vẻ là được rồi, ta chỉ mong nàng vui vẻ, vậy là đủ rồi.”

      “Kỳ Diễn…”

      Lăng Tuyết Mạn đột nhiên kêu tên Mạc Kỳ Diễn, chân dừng lại, ngước mắt nhìn nam nhân trước mặt, đau lòng khó nhịn, “Ngài vì ta, bị rất nhiều ủy khuất phải ? Tuy ta biết nguyên nhân, nhưng Nhị Vương phi ở bên ngoài cửa lớn của Tứ Vương phủ rất nhiều, ta luôn có cơ hội hỏi ngài, hôm nay lần nữa gặp ngài, ta… ta rất xin lỗi, cũng rất vui vẻ. Kỳ Diễn, ta phải nữ nhân tốt, hoặc là từ lúc bắt đầu, ta… ta lừa ngài, ta… Hoàng thượng ta sạch, đó là , ta xứng được ngài , ta…”

      “Mạn mạn, nên như vậy.” Mạc Kỳ Diễn ngắt lời, cực lực giấu cảm xúc, : “Ở trong lòng ta, nàng là nữ tử xinh đẹp thần khiết nhất, trước kia là vậy, sau này vẫn là vậy, Mạn Mạn, ta… nàng chỉ cần nhớ kỹ cả đời Mạc Kỳ Diễn này chỉ nữ tử là nàng là tốt rồi… là tốt rồi…”

      Có thị vệ qua lại tuần tra, lời thỉnh an ngừng vang lên.

      góc áo choàng bị gió thổi lên, mái tóc đen như mực cũng bị gió thổi, Lăng Tuyết Mạn si ngốc đứng ở trong gió, nhìn vào đôi mắt tràn đầy đau đớn kia, sâu trong tim, suy sụp.

      Bốn mắt nhìn nhau, nhìn sâu, mãi lâu sau, Mạc Kỳ Diễn xoay người, tiếp tục về phía trước, Lăng Tuyết Mạn thanh đuổi theo.

      Ngoài cửa Hoán Y Cục, mỉm cười cáo biệt.

      Quay người lại, má hình như có dòng lệ nóng chảy xuống, bước chân Mạc Kỳ Diễn bị kiềm hãm, Lăng Tuyết Mạn đứng ở bên cửa vẫn nhìn , sau đó dứt khoát rời .

      Nửa canh giờ sau, thân ảnh cao lớn rắn rỏi xuất tại Hoán Y Cục, Mặc Thanh theo phía sau, cầm theo hộp thức ăn.

      Tiếng gõ cửa vang lên, Lăng Tuyết Mạn mở cửa, kinh ngạc giương đôi mày thanh tú, “Tam Vương gia, sao ngài lại đích thân đến? Sai người đến là được rồi.”

      “Thế nào, mời ta vào sao?” Mạc Kỳ Minh khẽ cười.

      “A, phòng ta ở xứng với thân phận của ngài, vào cũng có chỗ ngồi, vẫn là…” Lăng Tuyết Mạn hơi xấu hổ, nghiêng người, chỉ chỉ vào cái bàn xiêu vẹo, vừa mở miệng muốn , Mặc Thanh cầm ghế dựa xuất ở cửa, cũng “Chủ tử, đem vào sao?”

      “Ừ.” Mạc Kỳ Minh lên tiếng.

      Lăng Tuyết Mạn có đường cự tuyệt, ngẩn người đứng tại chổ, Mạc Kỳ Minh thong thả bước vào.

      Trong phòng coi như ấm áp, cũng biết là ai giúp, tóm lại lúc Lăng Tuyết Mạn trở về, thấy trong phòng có hai cái lò sưởi rất lớn, lửa than cháy lùng bùng, đến trà cũng là mới pha.

      Mạc Kỳ Minh bày đồ ăn bàn xong, lấy ra hai đôi đũa, đưa tới đôi, cười , “Ta cũng chưa ăn, cùng nhau dùng bữa .”

      “Ngài, ngài về Tam Vương phủ dùng bữa sao?” Lăng Tuyết Mạn chất phác hỏi, nhìn đôi đũa, tâm tình rất phức tạp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :