1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 392
      “Ta…… Ta dám a.” Trần Lâm Nhi nắm chặt chậu, khẽ cúi đầu giọng .

      “Làm gì dám? Nàng là cung nữ, ta cũng là cung nữ, lại nàng ở trước mặt Lý ma ma chuyện giúp ta, ta còn cảm kích nàng, chớ xa lạ với ta. Mặc dù gần ta có thể liên lụy nàng, nhưng là……” Lăng Tuyết Mạn khẽ cau mày suy nghĩ chút, sau đó đè thấp giọng hỏi: “Lâm Nhi nàng muốn rời Hoán Y Cục khổ ải này ?”

      “Ừ Lăng……” Trần Lâm Nhi kinh ngạc, cũng biết nên xưng hô như thế nào, có chút buồn bực nhìn Lăng Tuyết Mạn, “Trước lúc ta bị phân tới Hoán Y Cục là người hầu trong cung thái quý phi nương nương, lúc chải đầu cho ngài ấy, ta cẩn thận làm đứt sợ tóc của thái quý phi nương nương, nương nương rất tức giận, sau đó ta chịu phạt xong liền bị cách chức đến Hoán Y Cục.”

      “A, nàng chính là Thần Quý Phi sao?” Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra.

      “Đúng vậy.” Trần Lâm Nhi gật đầu cái, cười, “Ta gọi nàng là Lăng tỷ tỷ , ta nghe nàng và ta bằng tuổi, nếu ghét bỏ ta đê tiện, ta liền gọi nàng như vậy .”

      “Ha ha, dĩ nhiên có thể, làm sao ta ghét bỏ nàng.” khuôn mặt nhắn của Lăng Tuyết Mạn sáng rỡ chói lọi, cầm tay Trần Lâm Nhi : “Nàng nếu muốn rời Hoán Y Cục, ta gặp An Hiếu trưởng thân Vương tiếng, nàng đến Cung Cảnh Hiên làm, như thế nào?”

      “Ừ…… Lăng tỷ tỷ, cần, tại ta tốt vô cùng.” Trần Lâm Nhi lập tức lắc đầu cự tuyệt vô cùng dứt khoát.

      Lăng Tuyết Mạn buồn bực vui : “Tại sao? Ai nguyện ý sống ở Hoán Y Cục chứ?”

      “Ta…… Ta dám làm phiền Lăng tỷ tỷ. Ta là do thái quý phi tự mình cách chức, có lời của thái quý phi, ai dám chuyển ta .” Trần Lâm Nhi cau mày , “Lại , Lăng tỷ tỷ tại tự thân còn khó bảo toàn, ta thể gây thêm phiền hà cho Lăng tỷ tỷ!”

      “Ách……” Lăng Tuyết Mạn mím chặt cánh môi nhìn chằm chằm Trần Lâm Nhi, nhìn hồi lâu mới lắc đầu : “Nàng xem ta là sợ bị liên lụy sao? Hoàn cảnh của ta nàng phải lo lắng nữa, ta sao, còn chuyện của nàng, nàng trừ phi thái quý phi tha nàng mới có thể được phóng thích, vậy ta tìm Hiên nhi. Hiên nhi là cháu của thái quý phi, Hiên nhi câu, thái quý phi nhất định đáp ứng .”

      “Cái này ta cũng biết.” Trần Lâm Nhi u mê lắc đầu, nhưng lập tức lắc đầu nhanh hơn, “Đừng bảo là… đừng bảo là… Lăng tỷ tỷ nàng tuyệt đối đừng tìm trưởng thân Vương!”

      “Tại sao?” Lăng Tuyết Mạn hiểu.

      Trần Lâm Nhi ngồi xổm người xuống, mặt lo lắng, : “Lăng tỷ tỷ, trưởng thân Vương vì chuyện nàng bị hoàng thượng giam bị hoàng thượng khiển trách rất nhiều, người sáng suốt đều có thể nhìn ra hoàng rất bất mãn, cho nên lúc này thái quý phi thể nào để trưởng thân Vương hay lui tới cùng Lăng tỷ tỷ, càng thể nào đáp ứng phóng thích ta.”

      “Ừ…” Lăng Tuyết Mạn mất hồn, nàng nghĩ tới việc này.

      Trần Lâm Nhi hơi nhíu lông mày, trịnh trọng : “Cho nên Lăng tỷ tỷ cần vì ta mà khiến cho trưởng thân vương thêm phiền toái!”

      “Đúng vậy a, chờ có cơ hội ta nhất định an bài cho nàng.” Lăng Tuyết Mạn suy nghĩ chút, đợi nàng thủ thỉ bên gối với tình nhân, bảo đến trước mặt hoàng đế câu, chuyện Lâm nhi chắc là có thể giải quyết.

      Trần Lâm Nhi cười lên: “Ha ha, sau này hãy .”

      “Ha ha!” Lăng Tuyết Mạn cũng cười, nhưng ánh mắt liếc về thau đồ trong tay nàng, bỗng dưng cau mày, “Lâm Nhi, phải là với hai bà già kia nàng cần giặt quần áo sao? Sao nàng vẫn giặt?”

      “Lăng tỷ tỷ, nàng thất thế bị hoàng thượng giam lại, Lý ma ma cùng Lưu ma ma tự nhiên…… sao, ta vốn là cung nữ giặt quần áo, có gì.” Trần Lâm Nhi chần chờ, .

      Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, nghiến răng ken két, “Đáng chết, dám nuốt đồ của bà ta lại còn thất hứa!”

      “Lăng tỷ tỷ!” Trần Lâm Nhi thấy phản ứng của Lăng Tuyết Mạn liền lo lắng, “Nàng cần rước họa vào thân nữa…… Ta giặt quần áo là bình thường, lỡ làm lớn chuyện, bị truy cứu tới nàng cũng phải giặt quần áo đấy!”

      “Ta tắm cái đầu bọn họ!” Lăng Tuyết Mạn tức giận bậy.

      xong, Lăng Tuyết Mạn tức giận ra ngoài, vừa vừa : “Ta ra ngoài dạo chút cho hết nghẹn!”

      “Ai, Lăng tỷ tỷ!” Trần Lâm Nhi vội gấp quát lên, thể loạn đấy!”

      Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn quay đầu lại : “Lâm Nhi, nàng theo ta dạo !” xong, vòng trở về đem kéo Trần Lâm Nhi !

      được a… Lăng tỷ tỷ, ta còn phải phơi những y phục này đấy!” Trần Lâm Nhi biết nên như thế nào cho phải.

      Lăng Tuyết Mạn đoạt lấy thau đồ trong tay Trần Lâm Nhi, đẩy qua cung nữ gần đó, “Giúp Lâm Nhi phơi, cám ơn!”

      Cung nữ kia hơi giật mình, ôm chậu nhìn Lăng Tuyết Mạn lôi kéo Trần Lâm Nhi ra ngoài. Toàn bộ thái giám cung nữ dám tiến lên ngăn lại.

      Ra khỏi Hoán Y Cục, Trần Lâm Nhi mềm nhũn cả chân, “Lăng tỷ tỷ, chúng ta trở về thôi, tồi tùy tiện loạn bị Ngự Lâm quân bắt.”

      “Ai loạn? Ta chính là giải sầu!” Lăng Tuyết Mạn cũng quay đầu lại, ngạo khí .

      “Lăng tỷ tỷ, nàng bị hoàng thượng giam lại phải là bởi vì dạo lung tung kinh động thánh giá sao? Lỡ gặp lại làm sao bây giờ a?” Trần Lâm Nhi lảo đảo theo, nước mắt cũng sắp rớt ra.

      “Ta mới sợ đâu, nếu gặp phải hoàng thượng, hôm nay ta phát sốt, vừa đúng lúc muốn cùng hàn huyên chút!”

      Lăng Tuyết Mạn vừa , mắt đột nhiên sáng, “Lâm Nhi, trong hồ kết băng! Nàng mau nhìn phí trước, mặt Bích Hồ kết băng!”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 393
      Lăng Tuyết Mạn mang theo Trần Lâm Nhi tới Bích Hồ, xa xa nhìn đến mặt hồ kết băng, Lăng Tuyết Mạn hưng phấn lôi kéo Trần Lâm Nhi, “Lâm Nhi chúng ta trượt băng!”

      “Trượt băng à? Lăng tỷ tỷ, ta biết a!” Trần Lâm Nhi kinh ngạc, lập tức .

      “Ta dạy cho nàng a!”

      Chạy đến bên hồ, Lăng Tuyết Mạn thở hổn hển, liền tìm kiếm khắp mọi nơi. Trần Lâm Nhi thấy kỳ quái, : “Lăng tỷ tỷ, nàng ở đây tìm cái gì?”

      “Tìm tấm ván và hai cây gậy gỗ.” Lăng Tuyết Mạn trả lời.

      “Nơi này gần điện Thái Hòa, làm sao có thể có mấy thứ này?” Trần Lâm Nhi dời ánh mắt, hy vọng có thể tìm thấy gì đó, nhưng tất cả đều là sạch , nghĩ đến chỗ này thể tùy ý ra vào, liền vội : “Lăng tỷ tỷ, chúng ta nhanh về !”

      Trước mặt đều là đá vụn, Lăng Tuyết Mạn nâng váy tìm nửa ngày, tìm được, ánh mắt kịp chạm đến cây liễu cao lắm, liền vòng quanh cây liễu, mục tiêu tung đến cành cây!

      có gậy gỗ, vậy lấy hai nhánh cây thay thế, dùng để chống ở băng chắc cũng có thể. Phải leo lên cây mới được!

      Quay đầu lại nhìn Trần Lâm Nhi gầy yếu, Lăng Tuyết Mạn trông cậy vào, tự mình động thủ !

      Đơn giản kéo tay áo, váy cũng vén lên, Trần Lâm Nhi nhìn thấy, há miệng to như trứng gà, “Lăng tỷ tỷ, nàng… nàng muốn làm gì?”

      “Trèo cây!”

      Lăng Tuyết Mạn trả lời đơn giản, ngửa đầu nhìn cây liễu cao 2m, suy nghĩ chút liền dang tay ôm thân cây, hai chân đạp bò lên .

      Trần Lâm Nhi sững sờ, mắt trừng to như chuông đồng, nhìn Lăng Tuyết Mạn nỗ lực leo cây, hoài nghi mắt mình có vấn đề hay sao? Ở trong nhận thức của nàng, Vương phi phải là xinh đẹp đoan trang, dáng vẻ ung dung cao quý…… Ách, tóm lại những gì nàng có thể nghĩ tới đều chút dính dáng tới Lăng Tuyết Mạn!

      Lăng Tuyết Mạn dùng hết lực bú sữa vất vả bò được phân nửa, kết quả lòng bàn tay ra mồ hôi quá ướt, có qgiữuấn chặt thân cây mà trượt xuống gốc cây.

      “Đến cây cũng leo lên, hôm nay leo được, bà đây cũng tên Lăng Tuyết Mạn!”

      Lăng Tuyết Mạn nổi đóa, xoay người hô: “Lâm Nhi tới đây giúp ta!”

      Trần Lâm Nhi lúc ngây ngốc, phục hồi tinh thần lại, vội đáp lời: “A.” Bước tới, lúng ta lúng túng hỏi: “Giúp thế nào?”

      “Ta leo, nàng giúp đẩy ta lên cho ta tiết kiệm sức chút.”

      Lăng Tuyết Mạn kéo tay áo, bắt đầu hành động!

      Lần này rốt cuộc leo lên, Lăng Tuyết Mạn vịn thân cây, thận trọng tới giữa cành trước mặt, nhưng cây tuyết còn chưa tan hết, có nhiều chỗ còn kết băng, nên chọn, vì vậy Lăng Tuyết Mạn rướn người chọn cành khác, lắc nó cho tuyết rơi!

      Trần Lâm Nhi đứng dưới tàng cây, thấy thế vội lui, khẩn trương : “Lăng tỷ tỷ, đừng ném tuyết xuống!”

      “Nàng đứng xa chút, nếu rớt xuống đầu nàng!” Lăng Tuyết Mạn vừa tiếp tục lắc vừa .

      bận rộn, hai người cũng có chú ý tới nhóm lớn thái giám cung nữ túm tụm xung quanh nữ tử xinh đẹp tới Bích Hồ.

      “Nương nương, người xem là cái gì kìa?” Cung nữ theo hầu Hạ Lệ Nhân tinh mắt nhìn đến cảnh tượng bên này, đưa tay chỉ.

      Hạ Lệ Nhân ghé mắt nhìn theo hướng tay nha hoàn hồi môn Kim Linh của nàng, sau đó chau đôi mày thanh tú, qua đó xem!”

      Họ dừng lại sau lưng Trần Lâm Nhi. Trần Lâm Nhi nghe có tiếng động, vội quay đầu lại, khéo trận gió đột nhiên thổi tới, Lăng Tuyết Mạn lắc tuyết đọng nhánh cây, tuyết liền theo gió rơi xuống đầu mấy người mới đến!

      “Nương nương cẩn thận!” Kim Linh kinh sợ la lên, vội dùng tay áo che mặt của Hạ Lệ Nhân, nhưng bi thống hơn chính là đoạn nhánh cây bởi vì Lăng Tuyết Mạn lắc mạnh mà gãy lìa bay thẳng tắp hướng mặt Hạ Lệ Nhân!

      “A ——”

      Hạ Lệ Nhân kinh sợ la lên, Kim Linh cùng cung nữ khác cũng la theo, Lăng Tuyết Mạn bị kinh hãi bất thình lình làm trợt chân, té xuống!

      “A ——”

      Trần Lâm Nhi hoảng sợ, đưa tay đón Lăng Tuyết Mạn, may nhờ cây liễu cao, cái mông tiếp đất, cánh tay chà xuống đá vụn, Lăng Tuyết Mạn lập tức nhe răng kêu đau thành tiếng “A!”

      Mà hai cung nữ mắt thấy nhánh cây kia bay trúng Hạ Lệ Nhân Kim, liền vội đẩy Hạ Lệ Nhân ra, mấy làn váy giẫm lẫn nhau, toàn bộ chủ tớ ngã xuống đất!

      “Ui da!”

      Hạ Lệ Nhân vặn vẹo khuôn mặt nhắn, Kim Linh vội vàng đỡ dậy. Ngã nhào như vậy có chút hình tượng nào, mặt mũi nàng mất hết, tức giận quát: “Cái nô tài nào lớn gan dám hành thích Bổn cung, bắt lại cho Bổn cung!”

      Thái giám liền phần phật vây quanh Lăng Tuyết Mạn cùng Trần Lâm Nhi mới vừa bò dậy, sau đó nắm giữ bả vai hai nàng!

      “Các ngươi làm gì, buông ra!” Lăng Tuyết Mạn ở đâu đột nhiên toát ra thái giám, vội vàng hô lớn.

      “Ngươi… các ngươi bắt chúng ta làm cái gì?” Trần Lâm Nhi sợ, sắc mặt lập tức trắng bệch.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 394
      Thái giám tháy Lăng Tuyết Mạn cùng Trần Lâm Nhi phản kháng, nhất thời biết làm sao, Trần Lâm Nhi bọn họ biết, nhưng Lăng Tuyết Mạn Tứ Vương phi đại danh đỉnh đỉnh này, trong cung cao thấp ai nghe tên chứ?

      “Thái giám chết bầm, tóm bà đây làm cái gì? Các ngươi là thủ hạ của ai?” Cánh tay Lăng Tuyết Mạn bị túm đau, tức oa oa kêu to.

      “Lăng tỷ tỷ, nàng xem, là… là…” Trần Lâm Nhi lúc giãy giụa, thoáng nhìn, nhìn đến Hạ Lệ Nhân mang theo vài cung nữ hùng hổ tới hướng bọn họ, nhất thời kinh hãi lên câu hoàn chỉnh.

      Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn theo tiếng nhìn lại, đôi mắt híp dần, “Ai vậy? Sao ta ở trong cung chưa gặp qua?”

      “Lớn mật! Đây là Lệ quý phi nương nương! Còn quỳ xuống!”

      Kim Linh vênh váo tự đắc hét lớn tiếng, đỡ Hạ Lệ Nhân tới, đám cung nữ theo sau.

      “Lệ… Quý phi?” Yết hầu Lăng Tuyết Mạn nếu như bị dập, nửa ngày mới thốt ra lời, ngơ ngác nhìn về phía Trần Lâm Nhi, “Nàng biết nàng ấy sao?”

      “Lăng… Lăng tỷ tỷ, ta… chúng ta xong đời!” Trần Lâm Nhi hoàn toàn trắng mặt, dập đầu, cái trán đụng mặt đất vang lên bốp bốp, giọng run lợi hại, “Tham… tham kiến Lệ quý phi nương nương, nương nương may mắn!”

      “Lâm Nhi!” Lăng Tuyết Mạn co rút trong lòng, bật thốt lên, khỏi lại giằng co, “Buông ta ra! Dựa vào cái gì bắt chúng ta?”

      “Dựa vào cái gì à?”

      giọng chất vấn chanh chua vang đến, trong giây lát Hạ Lệ Nhân liền tới trước mặt, cằm phấn nộn giương lên, tức giận : “Dựa vào nha đầu chết tiệt nhà ngươi muốn ám sát bản cung!”

      “Ngài ai nha đầu chết tiết? Ai ám sát ngài?” Lăng Tuyết Mạn vui hỏi ngược lại.

      “Dám tranh luận?” Hạ Lệ Nhân hiển nhiên nghĩ tới cái cung nữ nho trước mắt dám dùng loại giọng điệu này, loại thái độ này với nàng, quen làm đại tiểu thư, lại lên làm quý phi, nàng cáu kỉnh tất nhiên là , trừng mắt, lạnh lùng : “Người đâu, cho vả miệng ả bản cung!”

      Tiếng vừa dứt, còn có để Lăng Tuyết Mạn phản ứng kịp, Kim Linh liền vén tay áo, tiến lên bước, giương bàn tay lên!

      cần đánh!”

      Trần Lâm Nhi đột nhiên hét rầm lêm, sau đó ngừng dập đầu, “Nương nương tha mạng! Nương nương hạ thủ lưu tình, hai nô tì biết nương nương đến, mạo phạm nương nương, cầu nương nương thứ tội!”

      Tay Kim Linh rơi ở giữa trung, cứng có hai giây, mà lỗ hổng này, khiến cho Lăng Tuyết Mạn đột nhiên hoàn hồn, ánh mắt rùng mình, liền đá cước hướng bụng Kim Linh!

      “A!”

      Kim Linh bởi tập kích đột nhiên này, hét thảm tiếng, xoay người ôm bụng!

      Trần Lâm Nhi quả thực dọa ngất, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trợn mắt há hốc mồm ngốc ra ở nơi đó.

      Mấy thái giám cung nữ đều kinh hãi, ngây ngốc nhìn Lăng Tuyết Mạn, cử động cũng dám, là sủng phi của Hoàng thượng, là bảo bối các vị Vương gia công chúa nâng niu trong lòng bàn tay, bọn họ nên làm cái gì bây giờ?

      “Đều là người chết sao? Làm cho tiện tỳ dám phản kháng bản cung này quỳ xuống!” Hạ Lệ Nhân giận tím mặt, ngón tay vươn đến giữa trung, chỉ vào Lăng Tuyết Mạn, hướng gã thái giám lớn tiếng quát.

      Bọn thái giám chấn động, nghĩ đương nhiên là Hoàng thượng lớn nhất, tức thời liền do dự nữa, người đá cước hướng đầu gối Lăng Tuyết Mạn, chân Lăng Tuyết Mạn mềm nhũn bị bắt quỳ ở đá, cảm giác bén nhọn đau đớn tập kích lại, hít ngụm khí lạnh, giận lựa lời mắng to: “Nữ nhân đê tiện phân phải trái! Bà đây ngay cả ngươi là sợi rễ hành nào cũng biết, ai thèm ám sát ngươi? Đầu óc ngươi bị nước vào phải ?”

      “Ngươi! Dám can đảm nhục mạ bản cung! Ngươi to gan!” Hạ Lệ Nhân điên cuồng đến trước mặt, vung lên cái tát về phía Lăng Tuyết Mạn!

      “Bốp!”

      tiếng vang thanh thúy rơi vào lỗ tai mọi người ở đây!

      Lăng Tuyết Mạn bị đánh cho đầu óc choáng váng, mắt nảy ngôi sao, trong miệng nảy lên vị mằn mặn, vết máu từ khóe miệng chảy xuống!

      “Lăng tỷ tỷ!” Trần Lâm Nhi hoảng sợ thét tiếng chói tai, muốn đứng dậy nhìn Lăng Tuyết Mạn, lại bị hai thái giám gắt gao áp quỳ mặt đất, nước mắt ào ào rơi xuống, hướng tới Hạ Lệ Nhân cầu xin: “Nương nương, cầu ngài tha Lăng tỷ tỷ, cầu ngài nhìn mặt phật diện cũng xem mặt diện, nàng là mẫu thân của An Hiếu Trưởng Thân Vương a! Còn có ngự thân trưởng công chúa a!”

      “Làm càn!” Hạ Lệ Nhân hung hăng hô lên câu, đá cước vào trán Trần Lâm Nhi, : “Vả miệng ả cho bản cung, xem ả còn dám cầu tình !”

      “Vâng, nương nương!”

      Hai cái cung nữ vội lên tiếng, níu tóc Trần Lâm Nhi, “Bốp bốp” đánh liên tục, khiến trái tim Lăng Tuyết Mạn gần như ngừng đập!

      được đánh Lâm nhi!” Lăng Tuyết Mạn gào thét khàn cả giọng, dùng sức giùng giằng, bị thái giám đè chặt, tránh thoát ra.

      “Ồ? Ngươi là…” Hạ Lệ Nhân nhíu đôi mày thanh tú, suy tư, ngừng chút, cười lạnh, “Bản cung biết, ngươi là Lăng Tuyết Mạn biết liêm sỉ, câu tam đáp tứ, thanh danh hiển hách, đúng ?”

      Gò má Lăng Tuyết Mạn sưng đỏ mảnh, đau đớn thôi, nghe như vậy, hai ngọn lửa bừng lên trong mắt, tức giận cắn răng, “Đúng vậy! Bà đây chính là Lăng Tuyết Mạn! Ngươi muốn thế nào?”

      “Ha ha, nữ nhân bị Hoàng thượng cước đá , sợ là đến thái giám cũng dám muốn!” Hạ Lệ Nhân mang cảnh xuân đầy mặt, giọng điệu hết sức đùa cợt, hơi cúi người, cười nhạo: “Hoàng thượng hận thể giết chết ngươi, cho dù có Vương gia thích ngươi thế nào? Ai dám muốn ngươi?”

      “Thúi lắm!”

      Lăng Tuyết Mạn vừa sợ vừa giận, cũng bất chấp cái gì giáo dục, trực tiếp lời thô tục, “Bà đây chính là sạch, mắc mớ gì ngươi nàng? Ngươi xem ra cũng thuộc hạng nữ nhân đê tiện, cẩn thận nam nhân thà rằng muốn kỹ nữ cũng muốn ngươi!”

      Ngươi! Ngươi là đồ tiện tỳ biết sống chết! Trước ám sát bản cung, sau nhục mạ bản cung, người đâu, lôi hai người bọn ả tới Thượng Công cục cho bản cung! Xử trí theo cung quy!” Hạ Lệ Nhân gấp gáp, liên tục ra lệnh.

      “Vâng, nương nương!”

      Bọn thái giám vội vàng nhận lệnh, nắm bả vai Lăng Tuyết Mạn cùng Trần Lâm Nhi, muốn lôi , ai ngờ, đột nhiên -

      “Dừng tay!”

      tiếng khiển trách vội vả vang lên, mọi người kinh ngạc nhảy dựng, còn kịp suy tư, thân ảnh mặc cẩm áo màu xanh liền tới cực nhanh!

      “Nô tài/nô tì bái kiến Tam Vương gia! Thỉnh an Tam Vương gia!”

      đám thái giám cung nữ cứng đờ vài giây, khi phản ứng kịp, lập tức dập đầu thỉnh an, toàn thân kinh hãi thôi!

      Người nào cũng biết, Tam Vương gia đội tuyết quỳ ở ngoài Thượng thư phòng, người nào cũng biết, đó là vì Lăng Tuyết Mạn!

      Cho nên, giờ này khắc này, người người ngửi được cỗ hơi thở tử vong đập vào mặt!

      Lăng Tuyết Mạn vẫn bị ép quỳ gối giữ chặt cánh tay, nhìn nam nhân cao ngất trước mặt, muốn há mồm kêu tiếng, lại lập tức nghĩ đến bản thân mình giờ phút này chật vật, liền nháy mắt cái, nghiêng mặt nhìn .

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 395
      Mạc Kỳ Minh gây áp lực giống như núi đè, người tỏa đầy tức giận cùng lạnh lùng, khiến thái giám cung nữ run lẩy bẩy, gương mặt tuấn tú lãnh ngạo nhìn hướng thái giám nắm vai Lăng Tuyết Mạn, trong mắt tận trào sát khí!

      Hai thái giám lập tức bị kinh hãi, hai tay phát run, thân thể phát run, ánh mắt hoảng sợ nhìn Hạ Lệ Nhân, biết làm sao cho phải!

      “Muốn chết!”

      Mạc Kỳ Minh lạnh lùng khạc ra hai chữ, bàn tay mạnh mẽ dùng lực hút hai thái giám đến bên cạnh, đồng thời nâng chân đá ra, hai thái giám kia chỉ kịp “A ——” Thân thể liền bay ra năm trượng, ngã ở đá bất tỉnh!

      Lăng Tuyết Mạn được tự do, gấp rút bò lên đẩy thái giám giữ Trần Lâm Nhi, “Cút ngay!”

      Dưới kinh hãi, hai thái giám này xụi lơ, vừa bị Lăng Tuyết Mạn đẩy liền quỳ rạp dưới đất, răng răng dưới răng run lẩy bẩy, “Nô nô tài ra mắt Tam Vương gia! Nô tài phụng phụng lệnh làm việc……”

      Trần Lâm Nhi bị kéo, đầu gối bị thương, cộng thêm mặt bị đánh, bàn tay sưng đau, đứng vững tựa vào người Lăng Tuyết Mạn, nước mắt giắt lông mi, cúi đầu dám phát ra tiếng.

      Lăng Tuyết Mạn đưa tay xoa xoa má phải của bị đánh mình, lại nhìn Trần Lâm Nhi thê thảm chút, cắn răng quăng ánh mắt cho Mạc Kỳ Minh. Mạc Kỳ Minh giật mình, sau đó nháy mắt mấy cái, khóe môi cũng nâng lên nụ cười ác độc. Lăng Tuyết Mạn hài lòng nhếch khóe miệng, rồi sau đó đỡ Trần Lâm Nhi đứng ngay ngắn, bước đến chỗ Hạ Lệ Nhân, tay phải chậm rãi nâng lên. Trong lúc Hạ Lệ Nhân kinh ngạc, lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai, bàn tay tung ra, “Bốp bốp ——”

      Tràng pháo tay vang dội như thế, vào lúc quang cảnh im ắng như thế này nghe rất là ràng, thậm chí còn mang theo dư lâu tiêu tan!

      Gọn gàng thu tay lại, Lăng Tuyết Mạn lui về phía sau, nở nụ cười trong suốt hồn nhiên, “Lệ Quý Phi nương nương hiểu được mùi vị ăn tát tai chưa?”

      Hạ Lệ Nhân lảo đảo lui hai bước, thể tin trợn to hai mắt, trước mặt mọi người bị cung nữ chế nhạo, thể diện hoàn toàn mất sạch, gương mặt đau rát làm nàng gào thét: “Tiện tì đáng chết! Lại dám dĩ hạ phạm thượng! Bổn cung tha cho ngươi!! Tóm ả lại!”

      Vậy mà tất cả quỳ thái giám cung nữ dám động, chỉ có cái đầu càng thêm rũ xuống.

      Kim Linh cũng tự ôm bụng nằm ở đất, trong lòng tức giận cũng dám kêu.

      Hạ Lệ Nhân tức giận, bụm mặt ngực thở gấp gáp, mắt phượng xinh đẹp bén nhọn quét về phía Mạc Kỳ Minh, “Tam Vương gia, ngài dám công khai che chở Lăng Tuyết Mạn, để Lăng Tuyết Mạn động thủ với bản cung. Bản cung muốn xin hoàng thượng làm chủ!”

      “Lệ Quý Phi, Bổn Vương từng bảo Lăng Tuyết Mạn đánh ngươi sao?” Mạc Kỳ Minh xoay người nhìn Hạ Lệ Nhân, mắt bình tĩnh lãnh đạm, giọng lại cực kỳ lạnh, “Chỉ là, nếu hoàng thượng muốn truy cứu, tội này Bổn Vương thay Lăng Tuyết Mạn chịu trách nhiệm, hai chữ ‘tiện tì’ này Bổn Vương thích nghe! Lệ Quý Phi xinh đẹp như hoa, cần phải quý trọng cốt cách, giữ tinh thần phấn chấn, nếu bệnh là cách nào hầu hạ hoàng thượng, đó mới là quan trọng!”

      “Ngài! Ngài…… Ngài……” Hạ Lệ Nhân vặn vẹo mặt nửa ngày chen ra câu, thân thể ngừng run rẩy. Nàng phải người ngu, cũng tự nhiên biết quan hệ của cha nàng cùng Tam Vương gia, vậy mà lòng háo thắng cũng nỗi nhục nhã lúc nãy làm lý trí nàng hoàn toàn còn, “Lăng Tuyết Mạn hành thích nhục mạ đánh Bản cung, bất kính với bản cung, tội đáng chết. Tam Vương gia coi rẻ Bổn cung, che chở ả, chính là đồng phạm. Bản cung từ bỏ ý đồ!”

      “Thúi lắm!” Lăng Tuyết Mạn giận dữ hô lên: “Ngươi mù mắt còn lớn lối. Bà đây có trêu chọc ngươi, còn bị tiện nữ ngươi làm hại té từ cây xuống, bà đây còn gì, kết quả tiện nữ ngươi vu khống bà hành thích ngươi, vả miệng ta, đấy là khi dễ sao? Nếu ngươi coi hoàng thượng là chỗ dựa tốt cho ngươi, tại liền tìm hoàng thượng . Lăng Tuyết Mạn ta cũng muốn hỏi chút vị hoàng đế kia có phải cũng hồ đồ như ngươi mà ỷ thế lấn người hay !”

      Cẩu Hoàng Đế! Xem ngươi cưới cái tiện nữ ngực lớn nhưng có đầu óc này, biết ngươi cũng phải là cái gì tốt!

      Hạ Lệ Nhân đâu phải kiểu người đứng yên nghe chửi, liền dang tay chuẩn bị tát đối phương.

      “Hoàng thượng giá lâm ——”

      Đột nhiên tiếng kêu bén nhọn cao vút vang lên, Hạ Lệ Nhân nâng tay lên liền dừng giữa trung. Mạc Kỳ Minh đồng thời giơ bàn tay chuẩn bị đánh úp về phía Hạ Lệ Nhân, chợt thu hồi nhanh, : “Mạn Mạn, cần lỗ mãng!”

      Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc nhìn về phía trước, trong lòng mơ hồ lại có mong đợi. Nàng rốt cuộc có thể thấy hình dáng chân thực của chồng trước!

      Đỉnh kiệu màu vàng từ từ tới, Từ An dẫn đầu, cách bọn họ ba trượng, lên tiếng: “Dừng kiệu!”

      Mạc Kỳ Minh. Hạ Lệ Nhân. Trần Lâm Nhi toàn bộ quỳ xuống, cũng mấy thái giám cung nữ vốn quỳ nãy giời cung kính dập đầu, “Tham kiến hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”

      Lăng Tuyết Mạn mờ mịt nhìn cái kiệu kia cùng tất cả thị vệ thái giám theo hoàng thượng, tìm kiếm bóng dáng có thể là tình nhân của nàng, đồng thời chờ đợi người bên trong xuống kiệu.

      Vậy mà cái kiệu kia lại có động tĩnh gì!

      Chỉ thấy Từ An chậm rãi mà đến, dừng lại, quét mắt nhìn tất cả, mặt tỏ vẻ gì, : “Thánh giá Hoàng thượng qua, làm sao ở chỗ này lại ồn ào như vậy?”

      Tròng mắt nhìn đến Hạ Lệ Nhân cùng Mạc Kỳ Minh, mới quỳ, “Nô tài thỉnh an Lệ Quý Phi nương nương! Thỉnh an Tam Vương gia!”

      Dứt lời, đứng dậy chắp tay : “Xin hỏi Tam Vương gia, xảy ra chuyện gì?”

      “Từ công công, chuyện lớn, ít hiểu lầm, dám quấy nhiễu hoàng thượng!” Mạc Kỳ Minh nhàn nhạt cười . sợ Hạ Lệ Nhân, chỉ sợ Mạc Kỳ Hàn giận chó đánh mèo, Lăng Tuyết Mạn lại gặp tai họa.

      “Hừ! Bổn cung gặp hoàng thượng!” Hạ Lệ Nhân đắc ý hừ lạnh, đứng dậy tới cỗ kiệu

      Lăng Tuyết Mạn thấy thế, chỉ sợ Hạ Lệ Nhân đổi trắng thay đen, vội cất bước đuổi theo muốn ràng với hoàng thượng. Từ An thấy thế, mawtk biến sắc, ngăn ở trước mặt Hạ Lệ Nhân cùng Lăng Tuyết Mạn, “Lệ Quý Phi nương nương, Lăng cung nữ, hoàng thượng chưa triệu kiến thi thể tự tiện xông vào!”

      hai bước đành dừng lại, Hạ Lệ Nhân tức giận : “Bổn cung chịu oan khuất, muốn cầu xin hoàng thượng làm chủ!”

      “Ai, An An thái giám, ta bị oan, ta cũng muốn tìm hoàng thượng hỏi chút Quý Phi là có thể tùy tiện đánh người sao?” Lăng Tuyết Mạn vội .

      Mạc Kỳ Minh lo lắng Lăng Tuyết Mạn thua thiệt, theo : “Mạn Mạn, nàng đừng manh động, bất kính đối với hoàng thượng, nàng cho dù có đúng cũng bị phạt!”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 396
      Ở hồ Thúy Trà cách đó xa, Mạc Kỳ Diễn cùng Mạc Kỳ Dục bước gấp tới đột nhiên ngừng lại!

      “Ca, Tam ca là nhanh! Hoàng huynh cũng !”

      “Đều ở đây theo dõi, nhận được tin tức liền chạy tới bên đó, có thể nào nhanh.”

      “Mạn Mạn hình như suýt bị đánh chết. Ca có thấy ?”

      “…… Ừ, thấy.”

      Gân xanh có chút bốc lên trán, bàn tay rủ xuống ở hai bên thân thể ngừng siết chặt, đôi mắt phát ra lạnh lẽo thấu xương!

      Mà bên Bích Hồ, bị Mạc Kỳ Minh cản, Lăng Tuyết Mạn hơi mím môi, kiên trì gặp hoàng thượng nữa, thành khẩn : “Tam Vương gia, cám ơn ngài!”

      có gì.” Mạc Kỳ Minh cười , nhìn đến vết máu quanh khóe miệng Lăng Tuyết Mạn, ánh mắt ngay sau đó trở nên ác liệt, nhìn về phía cỗ kiệu màu vàng, hồi lâu đột nhiên có xung động trong nháy mắt, nhưng lập tức phủ quyết suy nghĩ trong lòng, dám lấy tính mạng Lăng Tuyết Mạn ra đùa giỡn, dù sao đánh Quý Phi bất luận vì cái lý do gì, tuyệt đối là tội chết!

      Hạ Lệ Nhân lại tức giận chống lại vẻ mặt bình tĩnh của Từ An, ngoài miệng tuy chuyện, lại dám bước lên trước bước, chỉ nhìn về phía cỗ kiệu, bộ dáng lã chã chực khóc, điềm đạm đáng .

      Từ An về phía thái giám cung nữ, lần lượt hỏi vài câu, sau đó nhìn chằm chằm khuôn mặt sưng đỏ của Trần Lâm Nhi, lại trở về nhìn hai gò má còn dấu tay của Hạ Lệ Nhân cùng vết máu ở khóe miệng Lăng Tuyết Mạn, cau mày, sau đó xoay người cất bước tới hướng cỗ kiệu.

      Màn kiệu chưa từng nhấc lên, Từ An khom người giọng bẩm báo: “Khởi bẩm hoàng thượng, nguồn gốc tình nô tài hỏi, chính là giống như ám ảnh bẩm báo. Nhưng Lăng cung nữ bị lệ Quý Phi đánh bạt tai, khóe miệng ra máu, gương mặt cũng sưng, cung nữ cùng với nàng bị đánh thảm hại hơn. Mặt khác, sau khi Tam Vương gia đến, Lệ Quý Phi bị Lăng cung nữ tát hai bàn tay, tại hai người đều muốn xin hoàng thượng làm chủ!”

      Trong kiệu, gương mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn như dính phải băng lạnh ngàn năm, môi mím chặt, hồi lâu mới chậm rãi mở ra : “Từ An truyền khẩu dụ của trẫm!”

      Từ An quay về phía mọi người.

      “Hoàng thượng có chỉ: Lăng Tuyết Mạn tuân thủ cung quy, trèo lên cây, làm cành cây văng về phía Quý Phi, đúng là tội ác tày trời, theo lý phải đánh chết răn đe. Trẫm nể tình trưởng thân Vương mất mẹ từ tấm bé, chỗ nương tựa, tha cho các ngươi. Lần sau thể như vậy nữa! Lệ Quý Phi lập tức về cung Đế Hoa kiến giá!”

      Từ An lanh lảnh xong, Hạ Lệ Nhân tối tăm sắc mặt, khăn trong tay xoắn chặt hơn. Mạc Kỳ Minh hơi giật mình, nhưng nghĩ tới buổi sáng lúc Mạc Ly Hiên khóc cầu xin Mạc Kỳ Hàn, mẹ đẻ mất sớm, nên rất quí Lăng Tuyết Mạn, liền muốn nhân lúc Mạc Kỳ Hàn chưa thay đổi ý định mà kéo ống tay áo Lăng Tuyết Mạn ngây ngốc, “Mạn Mạn, mau tạ ơn!”

      “Nha…” Lăng Tuyết Mạn đần độn đáp tiếng, quỳ xuống, “Nô tỳ tạ hoàng thượng ân điển!”

      Hạ Lệ Nhân vô cùng mất hứng trừng mắt Lăng Tuyết Mạn, quỳ theo, “Thần thiếp tuân chỉ!”

      “Được, giải tán !”

      Từ An bỏ lại câu, quay người tới hướng cỗ kiệu.

      “Khởi giá ——”

      “Cung tiễn hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”

      Cỗ kiệu càng lúc càng xa, Hạ Lệ Nhân cũng mang theo cung nữ thái giám vội vàng đến cung Đế Hoa. Ở lại Bích Hồ cũng chỉ có Lăng Tuyết Mạn và Mạc Kỳ Minh, còn có Trần Lâm Nhi.

      nhìn thấy thị vệ nào có vóc người giống như Tình nhân, Lăng Tuyết Mạn có chút ủ rũ cúi đầu, cộng thêm thất vọng cực độ.

      “Mạn Mạn, mặt nàng bị thương, phải bôi thuốc, ta dẫn nàng ngự dược phòng.” Mạc Kỳ Minh .

      Lăng Tuyết Mạn phiền não khoát khoát tay, cần, ta có tâm tình . Ai, chồng trước hoàng thượng đều chào đón ta, vợ chồng làm, đến bạn beg cũng làm được, buồn bực!”

      “Mạn Mạn!”

      Mạc Kỳ Minh cau mày, từ trong tay áo lấy ra khăn gấm, nâng cằm Lăng Tuyết Mạn lên, động tác dịu dàng lau vết máu khóe miệng cho nàng, sau đó lau sạch bụi bặm mặt nàng, mới dịu dàng : “Chớ tùy hứng, lúc này giống ngày xưa, hoàng thượng mới sắc phong Quý Phi vào hậu cung, bất luận nguyên do gì, nàng bây giờ là cung nữ đánh Quý Phi, phải là tội chết. Hoàng thượng có thể tha cho nàng, phần nhiều là nể tình Ly Hiên, là hoàng đế cao cao tại thượng, làm sao làm bạn bè với nàng đây?”

      “Huống chi……” Tiếng ngừng lại, Mạc Kỳ Minh nhìn Lăng Tuyết Mạn, thu hồi khăn, lắc đầu cái tiếp, “Huống chi hoàng thượng để ý nhất chính là nàng làm mất mặt mũi của , cho nên muốn gặp nàng là rất bình thường.”

      “Ta làm mất mặt của …” Lăng Tuyết Mạn chép chép mồm, nàng nghĩ đến chuyện của mình cùng tình nhân, liền : “Cho dù như vậy, ta biết ta cũng có việc gì.”

      “A, làm sao nàng biết?” Mạc Kỳ Minh lập tức hỏi.

      “Bởi vì có……” Lăng Tuyết Mạn ép xuống hai chữ ‘Tình nhân’, thản nhiên cười, “Bởi vì có ngài nha! Còn có Ly Hiên, có Nhã Phi, các ngài cũng còn nguyện ý làm bạn với cung nữ đê tiện là ta, các ngài nhất định giúp ta!”

      “Ha ha, phải.” Mặt Mạc Kỳ Minh giản ra mà cười, ngẫm lại, nhìn Trần Lâm Nhi, từ trong lòng móc ra miếng lệnh bài : “Ngươi cầm lệnh bài Bổn Vương đến Thái Y Viện, bảo thái y xem vết thương cho ngươi, sau đó lấy bạch ngọc cao hoạt huyết ngừng đau đưa đến cho Bổn Vương, nhanh chút!”

      Trần Lâm Nhi vội tiếp lệnh bài, “Dạ, Tam Vương gia nô tỳ lập tức !”

      Nhìn Trần Lâm Nhi chạy có chút xiêu vẹo, Lăng Tuyết Mạn lo lắng hô: “Lâm Nhi, nàng từ từ đừng để ngã!”

      “Lăng tỉ tỉ, ta biết rồi.” Trần Lâm Nhi rất nhanh liền hướng Thái Y Viện.

      Còn lại hai người, Lăng Tuyết Mạn nhìn Mạc Kỳ Minh, buồn bực bĩu môi, “Tam Vương gia, lại để cho ngài nhìn chuyện cười của ta! Ngài xem, hoàng thượng là phải là bị hư mắt , làm sao lại thích nữ nhân lớn lối ương ngạnh như vậy đây? Ta cây phủi tuyết, kết quả mấy nữ nhân kia la lớn làm ta sợ, rớt từ cây xuống, còn ta hành thích nàng, còn tát ta!”

      “Mạn Mạn, ta làm sao coi đó là chuyện cười? Ta chính là nghe nàng gặp chuyện may mới vội vã chạy tới. Rất lâu có gặp nàng, ngờ nàng lại bị như vậy.” Mạc Kỳ Minh nhíu mày , ở khoảng cách gần như vậy nhìn Lăng Tuyết Mạn, đau lòng thôi, “Còn đau ?”

      “À…” Lăng Tuyết Mạn giật mình, sau đó lập tức lắc đầu toét miệng : đau, ngài cũng đừng nghĩ tới ta, tại người nào dính vào ta cũng đều xui xẻo!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :