1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 387
      Hôm sau, ngày thứ ba tân hoàng lên ngôi.

      Bình minh, gió thổi tới nhánh cây, tuyết rơi bay lả tả, bông tuyết múa trung, sau đó đáp xuống phủ đầy mặt đất.

      Trong điện Kim Loan hạ đạo thánh chỉ——

      “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Hạ thị chi nữ Hạ Lệ Nhân đoan trang hiền thục, phụng ý chỉ Hoàng thái hậu sắc phong làm Lệ Quý Phi ở tại cung Vĩnh Ninh; Bạch thị chi nữ Bạch Tử Di lễ giáo nhân hậu, phụng hậu ý chỉ Hoàng thái sắc phong làm Di Quí Phi ở tại cung Trường Nhạc; Phương thị, Lý thị, Giang thị, Hoắc thị, Vương thị chi nữ sắc phong làm Tần Lưu thị! Khâm thử!”

      “Hoàng Thương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

      Mặc dù phải là sắc lập hoàng hậu, nhưng lập Quý Phi vẫn có đống lễ nghi phiền phức. Hoàng hậu lập, cho nên hậu cung vẫn do Hoàng thái hậu và Thái phi trông coi.

      Mạc Kỳ Hàn ngồi ở cung vàng điện ngọc, mắt quét qua nhìn mỹ nhân như hoa ăn mặc trang phục lộng lẫy quỳ gối dưới bậc thềm bạch ngọc, khóe miệng cong, có chút kiên nhẫn, thoáng chốc nở nụ cười , “Bình thân!”

      “Tạ hoàng thượng!”

      Giọng nũng nịu vang ở đại điện như thế, làm nam nhân bình thường cũng động lòng, nhưng hoàng đế ngồi ở ghế rồng lại đột nhiên ho đứng lên, “Khụ khụ……”

      Lập tức bên trong cung vàng điện ngọc xôn xao, Từ An vội đỡ Mạc Kỳ Hàn : “Hoàng thượng, long thể ngài bị gió rét còn chưa khỏe, nô tài đỡ ngài hồi cung nghỉ ngơi !”

      cần, còn có chút lễ tiết phải làm, trẫm thể uất ức Quý Phi của trẫm, khởi giá thái miếu !” Mạc Kỳ Hàn chậm rãi .

      “Dạ!”

      “Khởi giá ——”

      Bách quan cùng Mạc Kỳ Minh khẽ nâng mắt nhìn Hạ Chi Tín, Bạch Tĩnh An, thần sắc cả hai có chút mất tự nhiên.

      Xong xuôi là buổi trưa.

      Cung Phượng Thần đãi tiệc. Thái Thượng Hoàng và Hoàng thái hậu ngồi ở vị trí chủ vị, Mạc Kỳ Hàn ngồi đối diện Hạ Lệ Nhân, Bạch Tử Di ngồi kế bên, sau đó là các phi tần theo ngồi theo thứ tự.

      Các nữ tử hết sức biểu đoan trang ưu nhã nhưng mất trẻ trung phong tình vạn chủng. Hoàng đế tuấn lãng thỉnh thoảng phóng mắt tới làm các nàng ngượng ngùng đỏ mặt, trong lòng như nai con loạn.

      Rốt cuộc yến tiệc kết thúc, mới định trở về cung Đế Hoa, lại bị Mạc Ngự Minh ngăn lại.

      Cho mọi người hầu trong nội điện lui ra, Mạc Ngự Minh trực tiếp hỏi: “Hàn nhi, buổi tối con phải an bài xong xuôi, thể lộ ra chút sơ hở. Việc này rất trọng đại!”

      “Phụ hoàng, nhi thần hiểu, phụ hoàng yên tâm !” gương mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn thoáng qua chút mất tự nhiên, miễn cưỡng cười .

      chỉ tối nay, còn có về sau này, con thể ngày ngày giả bộ bệnh !” Mạc Ngự Minh trừng mắt .

      Mạc Kỳ Hàn ho , “Cái này nhi thần tự có biện pháp, phụ hoàng cần quan tâm!”

      “Trẫm có thể quan tâm sao? Hoàng tôn của trẫm còn chưa có chào đời đây! Trẫm lo lắng đời con hủy ở trong tay nha đầu chết tiệt kia!” Mạc Ngự Minh đen mặt lại, hung hăng trợn mắt, liên tiếp than thở.

      “Phụ hoàng, sao nhi thần trở lại ngài liền tốt với Mạn Mạn rồi? Cái này thể được a, đời nhi thần hủy ở trong tay Mạn Mạn, ngược lại hạnh phúc của nhi thần đặt trong tay nàng!” Mạc Kỳ Hàn cau mày bất mãn.

      “Phụ hoàng xem ngươi là gặp quỷ rồi. Nam tam thê tứ thiếp đều rất bình thường, huống chi hoàng đế tam cung lục viện. Cần gì đem chuyện đơn giản làm thành phức tạp như vậy!” Mạc Ngự Minh ngồi xuống, tức giận trách mắng.

      “Vâng, phụ hoàng, ngài mau cùng mẫu hậu đánh cờ , thần về cung trước. Mạn Mạn còn biết có ăn trưa chưa, nhi thần phải trở về xem chút.”

      Mạc Kỳ Hàn vỗ vỗ vai Mạc Ngự Minh, mỉm cười chắp tay, “Nhi thần cáo lui!”

      “Tiểu tử thúi ngươi trở lại……” Mạc Ngự Minh tức giận vỗ cái bàn, vậy mà đứa con trai có tiền đồ kia nhảy ra ngoài điện chạy xa.

      Màn đêm từ từ hạ xuống, cho đến toàn bộ sắc trời tối đen, trong cung ánh đèn sáng ngời.

      Hai cỗ kiệu mềm đồng thời từ cung Vĩnh Ninh và cung Trường Nhạc hướng cung Đế Hoa.

      Tối nay theo như quy củ, hoàng thượng lâm hạnh hai vị Quý Phi, những phi tần khác chờ đợi hoàng thượng lật thẻ bài thị tẩm ngày hôm sau.

      Mạc Kỳ Hàn lười biếng tựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

      Từ An bước tới gần, khom người giọng: “Khởi bẩm hoàng thượng, kiệu của Lệ Quý Phi và Di Quí Phi đến ngoài điện chờ đợi hoàng thượng tuyên triệu.”

      “Ừ.”

      Mạc Kỳ Hàn đáp , cũng mở mắt, “Tuyên vào !”

      “Dạ, hoàng thượng!”

      Tiếng bước chân vang lên, Mạc Kỳ Hàn chậm rãi mở mắt, đổi tư thế, bên môi mang theo nụ cười từ tính.

      Hạ Lệ Nhân mặc váy màu đỏ thêu loan phượng bích hà uốn lượn, búi tóc tấn nghiêng, cài lên đóa hoa mẫu đơn tinh xảo, dung nhan quyến rũ đến nên lời.

      Bạch Tử Di mặc váy màu đỏ thêu hoa mai bách thủy, áo khoác gấm màu lam nhạt, vạt áo thêu đường viền hoa bằng sợi chỉ bạc, tầng tầng làn váy như sương mù, tư thái yểu điệu, nụ cười như ngọc lan.

      Hai cúi lạy, giọng uyển chuyển hàm xúc nghe mà cảm động, “Thần thiếp tham kiến hoàng thượng!”

      “Các ái phi bình thân!” Giọng Mạc Kỳ Hàn lại hơi khàn khàn như có chút bệnh hoạn mệt mỏi.

      “Tạ hoàng thượng!”

      Mạc Kỳ Hàn giương cười, “Đến bên cạnh trẫm!”

      “Dạ, hoàng thượng!”

      Ngay lập tức, hương phấn nồng nặc đập vào mặt, Mạc Kỳ Hàn cố nén ý nghĩ tung cho hai nữ nữ nhân này chưởng, cười nhàn nhạt : “Trẫm mới uống thuốc có chút mệt nhọc, hai vị phi cùng bóp vai bóp chân cho trẫm, như thế nào?”

      “Thần thiếp tuân chỉ!”

      Hạ Lệ Nhân đắm đuối ném mị nhãn đưa tình, ngồi xổm xuống tay ngọc thon thon nâng hai chân Mạc Kỳ Hàn, Bạch Tử Di vòng ra sao lưng đấm vai, thỉnh thoảng thỏ thẻ hỏi: “Hoàng thượng thần thiếp xoa bóp tốt ?”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 388
      “Được, được vô cùng, trẫm rất thích.” Mạc Kỳ Hàn hài lòng nhếch môi, nụ cười mang theo gian tà, giọng trầm thấp mị hoặc: “Hai vị phi tối nay quả nhiên là đẹp vô cùng, trẫm có mỹ nhân trong ngực, chính là liều thuốc tốt a!”

      “Hoàng thượng!” Hai nữ tử kiều nũng nịu, gương mặt đỏ ửng.

      “Ha ha, là chờ mong đêm đẹp tối nay!” Mạc Kỳ Hàn tà tứ nhướng mày, giọng khàn khàn mang theo cổ thể kháng cự, ánh mắt đa tình nhìn Hạ Lệ Nhân, lại nhìn về phía Bạch Tử Di, môi mỏng giơ lên, “Hai vị phi đỡ trẫm đứng lên!”

      “Dạ, hoàng thượng!”

      Hạ Lệ Nhân kéo cánh tay trái Mạc Kỳ Hàn, Bạch Tử Di kéo cánh tay phải của . Mạc Kỳ Hàn cười khẽ dắt hai mỹ nhân tới tẩm cung.

      “Thỉnh an hoàng thượng! Thỉnh an hai vị Quý Phi nương nương!”

      Trong nội điện, thái giám cung nữ quỳ hai bên, Mạc Kỳ Hàn chậm rãi bước , thản nhiên : “Thường ma ma, Quế ma ma, Xuân Đường Thu Nguyệt lưu lại, người khác lui ra !”

      “Dạ! Nô tài/ nô tỳ cáo lui!”

      Cửa tẩm cung đóng lại, Mạc Kỳ Hàn tới ghế quý phi, ngồi xuống, : “Giường rồng chuẩn bị tốt chưa?”

      “Hồi hoàng thượng, bị thỏa đáng, hoàng thượng cùng nương nương có thể nghỉ ngơi!” Thường ma ma khom người cung kính trả lời.

      “Ừ, khụ khụ!” Mạc Kỳ Hàn đáp tiếng lại ho khan Bạch Tử Di cùng Hạ Lệ Nhân vội ân cần trước sau vỗ lưng thuận khi cho , lo lắng : “Hoàng thượng ngài sao rồi?”

      “Trẫm sao……” Mạc Kỳ Hàn lắc đầu cái.

      Xuân Đường vội châm ly trà nóng dâng lên, “Hoàng thượng, nô tỳ hầu hạ ngài uống chút trà làm trơn cổ họng !”

      “Ừ.”

      Mạc Kỳ Hàn gật đầu tiếp nhận, nở nụ cười, “Ha ha, vẫn là nha hoàn cận thân hiểu lòng trẫm nhất. “

      “Tạ hoàng thượng khích lệ!” Xuân Đường cười lui ra.

      Mạc Kỳ Hàn vui vẻ : “Lệ phi Di phi, các nàng cũng nếm thử chút trà Thu Nguyệt pha !”

      “Dạ, hoàng thượng!” Thu Nguyệt cùng Xuân Đường vội châm hai ly trà bưng lại, “Nương nương xin dùng trà!”

      “Tạ hoàng thượng!”

      Hạ Lệ Nhân cùng Bạch Tử Di vui mừng tiếp nhận, ưu nhã nhấp ngụm, sau đó nở nụ cười e lệ, Mạc Kỳ Hàn nháy mắt, “Ái phi nữa nếm thử chút, trẫm có thói quen uống loại trà này mỗi ngày trước khi ngủ.”

      Phàm là thứ hoàng thượng thích, muốn lấy lòng hoàng thượng, phi tử họ liền cũng phải thích theo, cho nên Bạch Tử Di lập tức : “Xuân Đường, tài nghệ của nàng ta là giỏi, thần thiếp bây giờ là được thơm lây từ hoàng thượng!” Dứt lời, thản nhiên cười, tiếp tục uống.

      Hạ Lệ Nhân tất nhiên cam lòng rơi ở phía sau, nghiêng người, thân thể nửa dựa người Mạc Kỳ Hàn, ỏn ẻn : “Hoàng thượng, thần thiếp lấy trà thay rượu kính hoàng thượng!”

      “Ha ha, được!” Mạc Kỳ Hàn đưa tay ra ôm Bạch Tử Di : “Hôm nay trẫm còn uống thuốc, thể uống rượu, trẫm liền cùng hai vị phi uống chén trà này ăn mừng nhân duyên của trẫm và hai nàng!”

      Nghe vậy, Hạ Lệ Nhân cùng Bạch Tử Di, nửa là thẹn thùng, nửa là kích động, lúc đó Xuân Đường Thu Nguyệt tiến lên cúi người : “Nô tỳ hầu hạ nương nương cởi áo!”

      “Ha ha……” Mạc Kỳ Hàn liếc về phía long trướng, môi mỏng mở, .”

      “Dạ!”

      Ngượng ngùng đỏ mặt, Bạch Tử Di do Xuân Đường dìu lấy, Hạ Lệ Nhân do Thu Nguyệt dìu lấy, long trướng dày cộm nặng nề bị nhấc lên, lại xả xuống ngăn trở tất cả tầm mắt bên ngoài.

      Con ngươi Mạc Kỳ Hàn trong nháy mắt trở nên thâm thúy, đứng dậy nhìn Thường ma ma Quế ma ma, sau đó Thường ma ma bước về phía long trướng, Quế ma ma chậm rãi bước theo sau.

      Bên trong trướng, Xuân Đường cùng Thu Nguyệt tháo trang sức đầu Bạch Tử Di và Hạ Lệ Nhân.

      Nhìn đến ánh mắt nghi hoặc của Hạ Lệ Nhân, Xuân Đường khẽ cười: “Lệ Quý Phi nương nương cần lo ngại, đây là quy củ trong cung, tất cả phi tần thị tẩm thể mang bất kỳ vật gì người.”

      “Đến quy củ này cũng hiểu!” Bạch Tử Di hừ đắc ý, trong lòng thầm thêm câu, đây là vì phòng ngừa có phi tần nhân cơ hội thị tẩm hành thích hoàng thượng.

      Hạ Lệ Nhân nghe mà tức giận, cắn chặt cánh môi nhưng lời.

      “Lệ Quý Phi nương nương, Di Quí Phi nương nương, chúng nô tỳ hầu hạ nương nương cởi áo!”

      Xuân Đường Thu Nguyệt vẫn mỉm cười, xong liền cởi sạch hai người, chỉ còn dư lại yếm và quần lót.

      “Hai vị nương nương, mời nằm xuống!”

      Hạ, Bạch nghe lời nằm xong, Xuân Đường, Thu Nguyệt cúi người, “Nương nương, chúng nô tỳ giúp nương nương cởi sạch trang phục!”

      Dứt lời, hai nha hoàn cởi trần truồng Hạ Lệ Nhân cùng Bạch Tử Di, sau đó đem chăn thêu màu vàng kim đắp lên hai người.

      Bạch Tử Di cùng Hạ Lệ Nhân đều đỏ bừng hai gò má, có biện pháp đành cùng chung thị tẩm, bởi vì bọn họ phong phi cùng ngày ai cũng chịu bị bỏ rơi ở phía sau, cho nên tại khó tránh khỏi lúng túng, nghĩ tới chuyện sau đó sắp xảy ra, liền càng thêm khẩn trương e lệ, mắt khép chặt dám mở ra.

      “Nương nương, ngài mệt mỏi ngủ trước, ngủ, ngủ……”

      Như thôi miên, Xuân Đường Thu Nguyệt ngừng lẩm bẩm ở hai bên lỗ tai, Hạ Lệ Nhân cùng Bạch Tử Di cảm giác mí mắt càng ngày càng nặng nề, đại não càng ngày càng mơ màng, cho đến đến khi mắt nhắm chặt.

      Xuân Đường nhấc màn lên, Thường ma ma, Quế ma ma và Mạc Kỳ Hàn tới.

      Quế ma ma tiến lên kiểm tra hai người lại lần, nâng cổ tay của bọn họ bắt mạch, sau đó gật đầu cái, giọng : có vấn đề, có thể bắt đầu.” xong lui ra ngoài.

      Mạc Kỳ Hàn ôm lấy đầu Hạ Lệ Nhân và Bạch Tử Di tựa vào trước ngực của , khẽ gọi: “Ái Phi mở mắt ra nhìn trẫm!”

      “Hoàng thượng……” Hai mắt ngu dại khẽ mở, giọng như ngái ngủ.

      Thường ma ma bước đến gần, trong con mắt dần dần tản ra ánh sáng xanh lam như nước xoáy, như muốn hút Hạ Lệ Nhân cùng Bạch Tử Di vào, giọng ra có lực hút trí mạng, “Nương nương nhìn vào mắt của nô tì, xem trong đôi mắt nô tì có cái gì…”

      Hai đôi ánh mắt mở ra nhìn về phía Thường ma ma——

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 389
      Thường ma ma chậm rãi lẩm bẩm thầm: “Vì hoàng thượng thị tẩm tối nay, các ngươi là nữ nhân của hoàng thượng……”

      Mạc Kỳ Hàn cùng lúc bắt đầu vào lỗ tai hai nàng, “Ái phi, trẫm hôn miệng nàng, mặt của nàng, cổ của nàng, sau đó hôn lên trước ngực của nàng……”

      Trước mắt dần dần xuất cảnh tượng chân , Bạch Tử Di cùng Hạ Lệ Nhân dần dần kích động, vì hình ảnh họ cùng hoan ái với hoàng thượng mà vui mừng đỏ bừng mặt, rên rỉ, bị huyễn thuật cùng hồn dược khống chế tâm thần, hình ảnh hư ảo như khắc sâu vào trong đầu của bọn họ.

      Hồi lâu rốt cuộc chuyển hình ảnh vào trí nhớ xong, Bạch Tử Di cùng Hạ Lệ Nhân cũng trầm trầm ngủ mê . Mạc Kỳ Hàn đặt hai người xuống, nhìn Xuân Đường Thu Nguyệt : “Các ngươi nên ở chỗ nào lưu lại dấu vết gì lưu, lúc các ngươi hầu hạ Cốc trắc phi cùng Tôn trắc phi có lẽ thấy qua.”

      Xuân Đường Thu Nguyệt khẽ cắn môi chần chờ, sau đó gật đầu cái, “Nô tỳ hiểu.”

      Mạc Kỳ Hàn cùng Thường ma ma ra ngoài, Mạc Kỳ Hàn thở khẽ, hướng ra ngoài trầm giọng : “Từ An!”

      Từ An đáp tiếng, đóng cửa lại khom người : “Hoàng thượng, nô tài ở đây!”

      “Lấy lụa trắng đưa cho Vô Cực Vô Giới bảo bọn rỉ máu làm lạc hồng!” Mạc Kỳ Hàn xong, mắt nhìn đôi tay, ánh mắt hiển lộ chán ghét thể nghi ngờ, vô cùng vui cộng thêm câu, tình xong xuôi, chuẩn bị nước, trẫm muốn rửa tay!”

      Từ An lời, gật đầu, sau đó khom người thối lui.

      Quế ma ma cười hì hì, đôi tay ôm ngực : “Hàn tiểu tử, con vẫn buông tha Vô Cực Vô Giới a!”

      “Đó là đương nhiên, nếu là hai người bọn họ chịu vì trẫm phân ưu, trẫm cũng cần phải phiền toái như vậy!” Mạc Kỳ Hàn trợn mắt, “Cho nên chuyện cắt ngón tay hiến máu coi như là trẫm trừng phạt bọn họ!”

      Thường ma ma cùng Quế ma ma hung hăng liếc mắt xem thường.

      Thường ma ma chính là Hoa Mai bà bà dịch dung giả trang, mà Quế ma ma là Thiên Cơ lão nhân giả trang.

      Mạc Kỳ Hàn cười với Hoa Mai bà bà, bất ngờ quỳ xuống, nghiêm túc : “Sư mẫu, xong việc rồi, trẫm trả sư phụ lại cho ngài!”

      Câu ‘sư mẫu’ làm Hoa Mai bà bà xúc động, vội đỡ Mạc Kỳ Hàn, “Hàn tiểu tử, con là hoàng đế, thể quỳ trước bà lão ta a!”

      , sư phụ là đại ân nhân của trẫm, cùng với trẫm tình như phụ tử, sư mẫu cũng vậy, cho nên trẫm quỳ lạy sư phụ sư mẫu là chuyện phải làm, chỉ cần sư mẫu cùng sư phụ có thể phu thê đồng tâm, trẫm liền yên tâm!” Mạc Kỳ Hàn nghiêm túc .

      Hoa Mai bà bà vui mừng gật gật đầu, “Được, được, Hàn tiểu tử, con hãy yên tâm , ta và sư phụ con tranh cãi lại, chúng ta quý trọng ngày giờ sau này.”

      Thiên Cơ lão cũng cười, “Đúng vậy a, Hàn tiểu tử, sư phụ vẫn chờ công chúa của con!”

      “Ha ha! Chỉ cần Mạn Mạn đồng ý, trẫm có vấn đề gì!” Mạc Kỳ Hàn vui vẻ cười lên.

      “Ách, xem ra hai ta còn phải lấy lòng nha đầu kia!” Thiên Cơ lão chép chép mồm buồn bực méo miệng.

      “Ha ha……”

      lúc đùa, Từ An rất nhanh liền trở lại, từ trong tay áo lấy ra hai khối lụa trắng dính máu đỏ tươi, “Hoàng thượng, chuẩn bị xong.”

      “Ừ.”

      Mạc Kỳ Hàn nhận lấy, về phía màn, nhấc lên nhìn vào, “Xuân Đường Thu Nguyệt, được rồi, đừng tạo quá nhiều dấu vết.”

      “Dạ, hoàng thượng!”

      Hai người thở hổn hển nhìn hai kiệt tác tím bầm, biết là nên khóc hay nên cười. Họ đáng thương vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ nha……

      Xuân Đường sợ hãi hỏi: “Hoàng thượng, tụi nô tỳ còn phải làm cái gì?”

      “Đem hai khối vải tơ này đặt phía dưới bọn họ, hai canh giờ sau lại nhắc nhở trẫm.” Mạc Kỳ Hàn đưa lụa trắng tới, dặn dò.

      “Dạ, tụi nô tỳ trễ giờ.”

      “Được, trẫm .”

      Ra ngoài, Mạc Kỳ Hàn như có chút suy nghĩ, cau mày bước chầm chậm về phía trước. Hai nha đầu này theo nhiều năm, cũng thể để cho bọn họ làm lỡ theo hầu hạ .

      Có lẽ……

      Khóe môi lên thoáng cười, Mạc Kỳ Hàn bước nhanh hơn.

      Từ An hầu hạ Mạc Kỳ Hàn rửa tay ba lần, lúc này mới cảm thấy quá ghê tởm, thoả mãn gật gật đầu, “Được, Từ An, coi chừng nơi này.”

      “Nô tài tuân chỉ!”

      “Hàn tiểu tử, thuốc này sư phụ bào chế rất nhiều, tất cả đều để lại cho con. Lần sau con có thể tự làm được chưa?” Thiên Cơ lão lôi bọc thuốc lớn trong ngực đưa tới, có chút bận tâm hỏi.

      “Trẫm thuộc cách sử dụng rồi.” Mạc Kỳ Hàn

      “Tốt lắm, trời sáng sư phụ ra cung.”

      “Để Vô Cực đưa sư phụ sư mẫu!”

      Thời điểm trở về trong mật thất, Lăng Tuyết Mạn ngủ say, trong màn lụa truyền đến tiếng hít thở đều đều của nàng, Mạc Kỳ Hàn bước tới, ngồi xuống, bàn tay khẽ xoa dung nhan say ngủ của nàng, bên môi bất giác nâng lên nụ cười cưng chiều.

      Cúi người nhàng hôn ở trán nàng, sau đó cởi áo ra, ôm nàng, mới vừa lòng nhắm mắt lại ngủ say sưa.

      Hai canh giờ sau, Xuân Đường tới, Mạc Kỳ Hàn từ trong giấc mộng giùng giằng đứng dậy, mặc áo khoác, chỉ mặc quần áo trong màu vàng kim, liền vào tẩm cung, phiền não trừng mắt Hạ Lệ Nhân cùng Bạch Tử Di vẫn ngủ mê man, sau đó mới nằm xuống ở giữa bọn họ.

      Theo như quy củ, bất kỳ phi tần cũng thể ở tẩm cung hoàng thượng quá canh ba, cho nên đến gần canh ba, Mạc Kỳ Hàn trở lại ngủ. tới khắc, liền có giọng của Từ An ở bên ngoài vang lên, “Khởi bẩm hoàng thượng, canh giờ đến, đưa hai vị nương nương hồi cung!”

      “Ừ.” Mạc Kỳ Hàn lười biếng đáp tiếng, sau đó kêu: “Ái phi, ái phi”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 390
      Kêu vài tiếng phản ứng, Mạc Kỳ Hàn liền vỗ gò má Bạch Tử Di cùng Hạ Lệ Nhân vài cái, mị hoặc gọi, “Ái phi, canh giờ đến, nên tỉnh!”

      “Ừ……” Giọng ngọt tê đến tận xương của Bạch Tử Di chậm rãi cất lên, tầm mắt ngây ngốc nhìn đến gương mặt tuấn tú bên cạnh, trong đầu lập tức xông lên hình ảnh kích tình đêm qua, đỏ bừng gương mặt, “Hoàng thượng…….” Tiếng kêu mềm nhũn, hai cái tay trắng nõn trắng quấn lên gáy Mạc Kỳ Hàn.

      Mạc Kỳ Hàn cảm giác trong dạ dày sôi trào, nhưng gương mặt tuấn tú vẫn mang vẻ mặt tươi cười tà tứ, “Ái phi, canh ba, nên trở về cung Trường Nhạc nghỉ để thân thể khôi phục.”

      “Hoàng thượng!”

      Phía bên phải vang lên tiếng ‘ưm’ mềm mại, Hạ Lệ Nhân nửa ngồi dậy, từ phía sau lưng ôm Mạc Kỳ Hàn, tay trắng ôm ở trước ngực Mạc Kỳ Hàn thầm làm nũng, “Hoàng thượng thần thiếp muốn bồi hoàng thượng chút được ?”

      “Ha ha, về sau ngày còn dài, trẫm cũng bỏ được nàng, nhưng đây là quy củ hậu cung, canh năm trẫm phải lên triều, hai vị phi đêm qua vất vả, hồi cung cần vội vã tắm rửa, trẫm muốn sớm để ái phi có mang long chủng của trẫm, nối dõi tông đường.”

      Mạc Kỳ Hàn vừa vừa nắm tay hai nàng, tươi cười trong sáng, “Trẫm có chút thô lỗ, xin lỗi hai vị phi, làm đau các nàng, chỉ là trẫm thoa thuốc vào phía dưới cho hai ái phi, cũng đau .”

      Lời này, làm Hạ Lệ Nhân cùng Bạch Tử Di đỏ mặt đến bên tai, hạ thân có cảm giác khác thường, vội vàng lắc đầu : đau, thần thiếp tạ hoàng thượng săn sóc.”

      “Được, như thế trẫm liền an tâm, trẫm đem Thường ma ma cùng Quế ma ma ban thưởng cung Trường Nhạc cùng cung Vĩnh Ninh. Bọn họ là lão ma ma bên cạnh thái hậu nương nương, rất trung thành, có kinh nghiệm hầu hạ phi tử. Hai vị phi của trẫm để cho bọn họ chăm sóc, trẫm rất yên tâm.” Mạc Kỳ Hàn vỗ hai bàn tay hai nàng, nụ cười mang ý vị sâu xa.

      Hạ Lệ Nhân cùng Bạch Tử Di kích động thôi, vội tạ ơn, “Tạ hoàng thượng, hoàng thượng đối với thần thiếp là tốt!”

      “Ha ha!”

      Mạc Kỳ Hàn khẽ cười, cất cao giọng, “Xuân Đường, Thu Nguyệt, Quế ma ma, Thường ma ma, hầu hạ hai vị nương nương thay quần áo!”

      “Dạ, hoàng thượng!”

      Màn nhấc lên, vào lần này là Quế ma ma cùng Thường ma ma .

      Bốn người nhanh nhẹn thỉnh an Bạch Tử Di cùng Hạ Lệ Nhân, hầu hạ hai người mặc quần áo. thân thể lõa lồ, hai nàng nhìn đến vết hôn khắp người, còn có tím bầm bên hông, cùng khối lụa trắng phía dưới dính vết máu, cả khuôn mặt thẹn thùng nâng dậy, trong lòng mừng như điên, kích động hồi tưởng lại màn kích tình mập mờ, liếc mắt nhìn Mạc Kỳ Hàn, liền nhanh cúi đầu, nhịp tim tăng nhanh.

      Mặc xong, hai nàng cúi người, “Thần thiếp cáo lui!”

      Mạc Kỳ Hàn hơi cười, , Thường ma ma, Quế ma ma hầu hạ nương nương cho tốt!”

      “Dạ, nô tỳ chắc chắn tận tâm tận hầu hạ nương nương.” Hai vị ma ma cung kính trả lời.

      Mạc Kỳ Hàn : “Từ An, dặn phòng kính ghi lại!”

      “Dạ, hoàng thượng!”

      “Toàn bộ lui ra , trẫm ngủ tiếp lát.”

      “Nô tài cáo lui!”

      “Nô tỳ cáo lui!”

      Tẩm cung khôi phục an tĩnh, Mạc Kỳ Hàn nhắm mắt lại giả vờ ngủ say, sau đó liền đứng dậy vào mật thất.

      Nhưng lúc này, trong mật thất, Lăng Tuyết Mạn lại mặc quần áo trong, đứng mặt đất cầm áo choàng trong tay mà ngây ngốc.

      Nàng tỉnh giấc, theo thói quen sờ sờ bên cạnh, phát nệm giường ấm áp, tình nhân mới ngủ ở nơi này, trong lòng vui mừng liền lập tức xuống nhìn, nhưng là trong mật thất trống , chỉ có nàng, tĩnh lặng tiếng động.

      Mất mát, liếc thấy bên ghế đẩu thấy quần áo của liền nâng niu trong tay, trong lòng suy nghĩ thấy được , xem áo cũng tốt, vì vậy liền thắp chút đèn, nàng nhìn áo gấm trong tay, đại não trống .

      Áo choàng màu vàng kim!

      Đây là thứ triều thần hoặc là thị vệ bình thường có thể mặc sao.

      Tình nhân rốt cuộc là ai?

      Bên ngoài mật thất, Mạc Kỳ Hàn uể oải dụi mắt nhấn cơ quan, vách tường từ từ mở ra, nhưng trong mật thất tản ra ánh sáng làm tỉnh hồn, thân thể nhanh chóng dán ở tường nhìn vào trong. bóng lưng Lăng Tuyết Mạn cầm áo bào ngây ngốc thẳng tắp rơi trong mắt, vội vàng đánh ra chưởng về phía ngọn đèn!

      Lăng Tuyết Mạn chỉ cảm thấy trận gió thồi qua bên người, sau đó trong mật thất đột nhiên tối thui!

      Tâm nhảy loạn!

      Xoay người lại, thấy sau lưng thêm bóng dáng, giật mình, trong đầu lần nữa trống !

      “Mạn Mạn, nàng tỉnh rồi hả?” Mạc Kỳ Hàn hỏi khẽ, giọng có chút cẩn thận.

      Suy nghĩ của Lăng Tuyết Mạn bị kéo về, tự chủ được cà lăm, “Đêm khuya chàng còn đâu?”

      ngoài!”

      Mạc Kỳ Hàn toét miệng trả lời ngắn gọn, cố trấn định, thản nhiên giễu giễu: “Thế nào, Mạn Mạn nhớ ta à?”

      “Ách…… nhớ chàng!” Lăng Tuyết Mạn muốn hỏi, đột nhiên có dũng khí, liền cố gắng tự nhiên.

      “Ha ha, lúc ta trở lại nàng ngủ, ta liền có nhiễu nàng, lúc ngủ bụng thoải mái liền ra ngoài chuyến.”

      Mạc Kỳ Hàn nhàng cười , từ trong tay Lăng Tuyết Mạn cầm lấy áo choàng ném ở ghế, sau đó ôm ngang thân thể xinh của nàng lên, cằm đặt lên gò má nàng, : “Mạn Mạn, chớ nghĩ loạn, tình nhân của nàng bất luận bên ngoài là thân phận gì, nhưng mà ở trước mặt nàng vĩnh viễn đều là tình nhân.”

      “Tình nhân!” Lăng Tuyết Mạn đưa tay ôm cổ Mạc Kỳ Hàn, biết sao cảm giác đột nhiên chát chát, ngập ngừng thào: “Ta xem y phục của chàng biết chàng phải là bình thường, nhưng ta dám đoán, ta sợ giữa chúng ta khoảng cách quá xa, chàng cao cao tại thượng, ta đê tiện như bùn……”

      “Mạn Mạn, nàng càn cái gì đây? Làm sao nàng đê tiện, trẫm……” Mạc Kỳ Hàn vội vàng im miệng, lúc tình thế cấp bách lỡ lời, vội cứng rắn đổi lời , “Nàng là bảo bối của ta, được tự chê bai mình, biết chưa?”

      Lăng Tuyết Mạn cũng lắng nghe tới cái chữ mấu chốt đó, nghe vậy chỉ thỏa mãn, cười ngây ngốc, “Ừ, ta là bảo bối của chàng, bất luận thiên hạ cười nhạo thế nào, ta chỉ biết chàng muốn ta là được.”

      “Ha ha!”

      Tâm căng thẳng của Mạc Kỳ Hàn được thả lỏng, cười ôm Lăng Tuyết Mạn về phía giường……

      “Mạn Mạn ở chỗ này mấy ngày nữa ta đưa nàng trở về Hoán Y Cục. Ban ngày nàng được ở trong gian phòng kia, cẩn thận sống lại sinh bệnh. Nếu muốn ngủ trưa phải cung Cảnh Hiên tìm Mạc Ly Hiên, ban ngày muốn chơi cái gì chơi, sau bữa tối liền trở về phòng, nếu ta nhàn rỗi tự mình đến đón nàng, nếu bảo Xuân Đường Thu Nguyệt đón nàng đến mật thất, ghi nhớ chưa?”

      “Ừ, ghi nhớ.”

      “Ha ha, Mạn Mạn, hôn ta……”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 391
      Nắng ấm chiếu lên người, thoải mái gây buồn ngủ.

      Lăng Tuyết Mạn ôm chăn nệm để lệ ghế trong hướng Hoán Y Cục, sau đó nằm lên nhắm mắt dưỡng thần phơi nắng.

      canh giờ trước.

      “Truyền khẩu dụ của hoàng thượng——”

      “Cung nữ Hoán Y Cục Lăng Tuyết Mạn ngày trước xúc phạm cung quy, trẫm phạt ba ngày đóng cửa suy nghĩ, bây giờ biểu tốt, được phóng thích! Khâm thử!”

      Bị giọng vịt đực của Từ An đâm thủng màng nhĩ, Vô Giới liền mở cửa, Lăng Tuyết Mạn từ giường quỳ xuống nền gạch lạnh như băng tạ ơn, “Nô tỳ tạ hoàng thượng khai ân! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”

      “Về sau đừng phạm sai lầm nữa, lúc này trưởng thân Vương cùng trưởng công chúa bảo vệ ngươi, hoàng thượng mới khai ân. Lăng cung nữ chúng ta đến thế thôi, tự giải quyết cho tốt!”

      Từ An lạnh nhạt xong quay người. Vô Giới cùng hai đại nội thị vệ theo, sau đó ra ngoài.

      Mà Lăng Tuyết Mạn tạ ơn xong, đứng dậy cùng theo ra khỏi cửa phòng, mắt thấy đến Vô Giới lập tức kích động kêu: “Vô Giới ca ca!”

      Cái tiếng kêu này làm kinh ngạc Từ An cùng tất cả các thái giám thị vệ bên trong Hoán Y Cục, mà kinh nhất là Vô Giới!

      mặt Vô Giới ràng lập tức mất tự nhiên, gian nan nuốt nước bọt, chậm rãi xoay người lại, nặn ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, “Lăng… Lăng cung nữ, có việc gì vậy?”

      “Vô Giới ca ca!”

      Lăng Tuyết Mạn chạy đến, mặt khuôn mặt nhắn tản ra phong thái như ánh mặt trời, ngẩng đầu lên nhìn Vô Giới, hưng phấn : “Vô Giới ca ca ca đâu vậy?”

      “Ta ta gặp hoàng thượng phục lệnh a!” Nhịp tim Vô Giới tăng nhanh, gương mặt tuấn tú khẽ đỏ, lúng túng có chút cà lăm.

      “Ừ, vậy ca ở nơi nào, ta nghĩ lúc nhàm chán có thể tìm ca chơi được ?” Lăng Tuyết Mạn nháy mắt mong đợi, tình nhân để cho nàng tùy tiện chơi, vừa hay nhìn thấy Vô Giới, nàng liền nhàm chán rồi!

      Vô Giới hơi mím môi chần chờ, “Lăng… Lăng cung nữ, ta là Ngự Tiền Thị Vệ bên cạnh hoàng thượng, chỉ sợ có thời gian chơi với nàng, lại nàng… nàng là nữ nhi, Vô Giới là nam tử, sợ rằng…… tiện……”

      “Ai nha, cái gì tiện? Trước kia chúng ta ở Tứ Vương phủ phải thường đá cầu sao? Chỉ là quản gia ca về quê có việc, ta gặp ca hơn năm, bây giờ cuối cùng gặp, có phải bởi vì ta là cung nữ nên ca để ý ta phải ?” Lăng Tuyết Mạn có chút tức giận mở miệng quở trách.

      đúng, đúng, ta……” Vô Giới đáng thương giờ phút này lại khẩn trương, lòng bàn tay đổ mồ hôi, lời có lạc: có, ta có, chỉ là ta… ta bận rộn chăm sóc bên cạnh hoàng thượng, sợ rằng phân thân ra được……”

      “Nha, cái hoàng thượng này đáng ghét! có nhiều thị vệ thể thả cho ca ngày nghỉ sao?” Lăng Tuyết Mạn đen khuôn mặt nhắn. Đối với ông chồng trước này, cao hứng là tốt rồi, mất hứng liền muốn mắng, cho nên giờ phút này khống chế được——

      Chỉ nghe Từ An “Khụ khụ!” hai tiếng, : “Lớn mật! Lăng cung nữ ngươi muốn càn rỡ sao?”

      “Ách, ta…… ta đâu có cái gì.” Lăng Tuyết Mạn bị kinh hãi, dưới tình thế cấp bách, chút nghĩ ngợi bắt hai tay của Vô Giới, đáng thương : “Vô Giới ca ca cứu ta a!”

      “Ừ…… Cái đó……” Cổ họng Vô Giới rất là gian nan lăn lộn, ánh mắt kịp chạm đến cặp cánh tay trắng nõn kia mà có chút phát run, chủ tử mà biết…… Nghĩ đến hậu quả, Vô Giới quả quyết rút cánh tay của mình về, sau đó theo bản năng lui về phía sau bước, hắng giọng, chắp tay : “Từ công công giúp đỡ chuyện này Vô Giới vô cùng cảm kích!”

      Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn lập tức hưng phấn, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn Từ An, cười : “An An, lỗ tai ngươi bị bệnh lãng tai đúng ? An An thái giám dàn xếp lần nữa được ?”

      Từ An như mắc nghẹn quả táo ở trong cổ họng, tức đỏ mặt, khóc phải khóc, cười phải cười, cuối cùng xoay lưng về phía trước, vừa vừa : “Chúng ta lãng tai cái gì cũng nghe được, Lăng cung nữ ngày sau cần ăn cẩn thận!”

      “Được!” Lăng Tuyết Mạn kích động nhảy cao ba thước, phất tay với Từ An cái, hắng giọng hô: “An An, hẹn gặp lại! Thay ta vấn an hoàng thượng chút a!”

      Từ An suýt nữa ngã mặt đất, tiểu thái giám bên cạnh vội đỡ, sau đó bọn họ chạy trối chết ra khỏi Hoán Y Cục.

      Sắc mặt Vô Giới cũng cách nào hình dung được, thấy Từ An , vội vàng xoay người sải bước theo, chỉ sợ chậm nửa bước bị Lăng Tuyết Mạn bắt được!

      Vậy mà Lăng Tuyết Mạn lập tức hô: “Vô Giới ca ca, hôm nay trở về ca làm cho ta quả bóng bằng dây mây, ngày mai ta tới tìm ca lấy nha!”

      “Rầm!”

      Vô Giới đụng đầu vào cửa Hoán Y Cục, tay che cái trán, vội vã chạy mất!

      Đều hết, Lăng Tuyết Mạn cũng chán chường!

      Nhìn bên trong viện, tất cả thái giám cung nữ Hoán Y Cục đều xem nàng giống như quái vật, gồm cả Trương chấp , Lý ma ma, Lưu ma ma.

      Lăng Tuyết Mạn chép chép mồm, buồn bực : “Đều nhìn ta làm gì? Nên làm gì làm cái đó !”

      Trương chấp dĩ nhiên là dám nhiều, tình hình trước mắt này làm bị hồ đồ rồi. Hoàng thượng tức giận, bỏ Lăng Tuyết Mạn, nhưng Tam Vương gia, trưởng thân Vương, trưởng công chúa cũng coi Lăng Tuyết Mạn như bảo bối. Tựa như tại, cách nào hiểu thánh ý nữa, nhìn nàng mới vừa rồi thân thiện cùng ngự tiền tam phẩm thị vệ, liền quyết định để tùy vị bà kia muốn làm gì làm. Nếu cẩn thận chọc trúng tổ ong vò vẽ!

      Lý ma ma cùng Lưu ma ma, Thiệu Tiểu Lan cũng là hồ đồ rồi. Trong tình huống ràng lắm, họ cũng dám tới chọc Lăng Tuyết Mạn.

      Những thái giám cung nữ khác tất nhiên cúi đầu tản ra, vội làm việc của mình.

      Lăng Tuyết Mạn nhắm mắt dưỡng thần xong, nhàm chán liền mở mắt nhìn khắp mọi nơi, hô: “Lâm Nhi! Lâm Nhi!”

      Trần Lâm Nhi vội bưng thau y phục tới, lau mồ hôi trán, cười : “Lăng cung nữ, nàng tìm ta à?”

      “Ai nha, tiếng Lăng cung nữ này khó nghe chết, nàng gọi ta Mạn Mạn là tốt rồi!” Lăng Tuyết Mạn cau mày bất mãn .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :