1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 382
      cần!”

      Ngắn gọn hai chữ, lạnh lùng như băng, môi mỏng mím chặt, mặt kiên cường, trong con ngươi như có vẻ khắc nghiệt, Mạc Kỳ Minh đứng thẳng tắp, nhìn Lâm Mộng Thanh, nguội lạnh : “Lâm Phò mã có thể chuyện riêng cùng Bổn Vương hay ?”

      “A?” Lâm Mộng Thanh hơi kinh ngạc, chần chờ hai giây, liền khẽ cười : “Dĩ nhiên có thể, Tam Vương gia, xin mời theo ta đến nội thất.”

      Ở hậu viện, cạnh gốc mai, Lâm Mộng Thanh mỉm cười hỏi: “Tam Vương gia tới nha môn cấm quân, là có công việc thương lượng cùng ta sao?”

      , chuyện riêng.” Mạc Kỳ Minh nhíu mày, chắp tay, liếc nhìn Lâm Mộng Thanh, Mạn từ từ hỏi: “Lâm Phò mã biết Lăng Tuyết Mạn ?”

      “Lăng Tuyết Mạn ?” Lâm Mộng Thanh nhướng máy, cười vui vẻ, “Biết a, Tứ Vương phi vang danh cả nước, ai mà biết? Chỉ là……”

      “Chỉ là cái gì?” Mạc Kỳ Minh nhàn nhạt hỏi.

      Lâm Mộng Thanh 囧, cười tiếng, “Chỉ là nữ nhân kia xấu mồm xấu miệng, quân nam chinh trở về hôm đó, dám ở trước mặt mọi người gọi ta là tinh, làm ta tức giận dứt, aizzz, nể mặt a!”

      “Lâm Phò mã trước kia biết nàng sao?” Mặt Mạc Kỳ Minh biến sắc, lại hỏi.

      “Trước kia……” Lâm Mộng Thanh dừng , làm như suy tưởng nhớ lại, rồi lại lắc đầu cái, cười : “ biết, chỉ là mấy ngày nay nghe công chúa Nhã Phi qua chút về Lăng Tuyết Mạn, làm cho người ta rất cảm thấy hứng thú.”

      Mạc Kỳ Minh híp mắt, nhìn kỹ Lâm Mộng Thanh, dừng lại lát, mới hỏi: “Lâm Phò mã cảm thấy hứng thú với Lăng Tuyết Mạn à?”

      “Ha ha!” Lâm Mộng Thanh phì cười, nhếch môi, giọng mang chút hài hước, “Thế nào, Tam Vương gia có hứng thú đối với Lăng Tuyết Mạn sao? Vậy Tam Vương gia…… đại giá thân chinh tới nha môn cấm quân, lại đặc biệt tới gặp ta là có ý gì?”

      Thần sắc Mạc Kỳ Minh vừa động, nghiêng nghiêng con mắt, trầm mặc nửa phút, mới lãnh đạm : “Mặc dù Lăng Tuyết Mạn còn là em dâu của Bổn Vương, nhưng Bổn Vương cùng nàng vẫn là bằng hữu. Lâm Phò mã có biết, nàng tại vào cung làm nô, đêm qua sốt cao ngừng, hoàng thượng lạnh tình cho phép Ly Hiên giữ nàng ở cung Cảnh Hiên, trục xuất trở về Hoán Y Cục?”

      “A? Ta đây cũng biết.” Lâm Mộng Thanh kinh ngạc lắc đầu cái, đúng là biết được, sư huynh làm như vậy à?

      “Phòng của Lăng Tuyết Mạn ở Hoán Y Cục mấy năm có người ở, ẩm ướt u, tại ngay mùa đông, nàng phát sốt người nào chăm sóc, hôm nay bị nhốt ở bên trong phòng, sống chết biết, Bổn Vương……” Mạc Kỳ Minh dừng lại, nhắm mắt lại mở ra, chống lại ánh mắt Lâm Mộng Thanh, thử hỏi: “Bổn Vương là bận tâm, biết Lâm Phò mã có thể góp lời với hoàng thượng, thả nàng hay ?”

      Lâm Mộng Thanh giật mình, bất đắc dĩ cười cười, “Tam Vương gia, nếu hoàng thượng đều nghe trưởng thân Vương cùng các vị Vương gia cầu cạnh, ta nào có bản lĩnh góp lời đây? Huống chi…… Huống chi ta là Phò mã của trưởng công chúa, vì cung nữ mà chọc giận long nhan, Nhã Phi công chúa nghĩ sao? Nàng sợ rằng hiểu lầm ta có ý với Lăng Tuyết Mạn.”

      “Ngươi mặc kệ nàng sống chết sao?” Mạc Kỳ Minh kích động, bật thốt lên chất vấn.

      “Ha ha, Tam Vương gia quá lời, ta cùng Lăng Tuyết Mạn quen biết, sao ta muốn xen vào sống chết của ả? Ta tại vẫn còn bực bội trong lòng vì chuyện ả chế nhạo ta!” Lâm Mộng Thanh bại hoại cười khẽ, chút để ý .

      Mạc Kỳ Minh nhất thời sinh giận, quả đấm căng thẳng, sải bước đến trước, “Ngươi có ý tứ gì? Lâm Mộng Thanh ngươi là tiểu nhân qua sông rút cầu, tham luyến vinh hoa phú quý sao?”

      “Tam Vương gia, ta hiểu ngài là ý gì? Ta làm sao qua sông hủy cầu, tham luyến vinh hoa phú quý hả?” Lâm Mộng Thanh cũng hơi giận, khỏi nâng cao giọng.

      “Hừ! Lỗi của nàng là quá tin người, quá người!”

      Mạc Kỳ Minh lạnh lùng hừ tiếng, phất tay áo xoay người, bước nhanh rời . Vậy mà, ra năm sáu bước, đột nhiên ngừng lại, xoay người, mặn lạt nhếch môi cười khẽ, “Lâm Phò mã, Bổn Vương nghe võ công của ngài siêu tuyệt, chiến trường ít có địch thủ, Bổn Vương cũng đam mê võ học, có thể cùng Vương luận bàn chút được ?”

      “Ồ? Bàn luận võ công?” Lâm Mộng Thanh còn chưa phản ứng kịp, liền cả kinh.

      “Thế nào? Lâm Phò mã muốn sao?” Mạc Kỳ Minh cười cao ngạo lạnh lẽo.

      Lâm Mộng Thanh bĩu môi, lắc đầu cái, “Tam Vương gia muốn so tài, vậy so , Mộng Thanh theo tới cùng!”

      “Được, Lâm Phò mã quả là người phóng khoáng!” Mạc Kỳ Minh gật đầu.

      hồi gió mát đánh tới, mấy cánh hoa mai bay xuống, rơi trong viện, hai người nâng kiếm mà đứng, hai bóng dáng thon dài mạnh mẽ rắn rỏi đưa mắt nhìn lẫn nhau, chậm rãi cười cười, đồng thời xuất kiếm!

      Gió đột nhiên gấp hơn, Hoa Mai rơi xuống như mưa, kèm theo tiếng kiếm chạm nhau, hai bóng dáng ở trong gió, ở trong mưa hoa càng đánh càng nhanh, kiếm hung ác qua kiếm, chiêu mạnh hơn chiêu, ai nhường ai!

      hồi đánh gió táp mưa rào, Lâm Mộng Thanh lại đột nhiên tung chiêu giả ra ngoài, thân thể đột nhiên chợt lóe, giương tay cầm kiếm quay ngược lại ba trượng, chậm rãi từ giữa trung đáp xuống, cười khẽ, “Tam Vương gia, cũng chỉ là bàn luận chút võ công mà thôi, điểm đến là dừng, đánh tới đây coi như xong !”

      Mạc Kỳ Minh thu kiếm, giơ tay ném cái, kiếm cắm vào gốc cây mai, nhìn chằm chằm Lâm Mộng Thanh, trong đôi mắt thâm thúy kia như muốn xem thấu , bén như lưỡi dao!

      “Tam Vương gia, phen này ra ít mồ hôi, mời vào bên trong uống chút trà nghỉ ngơi chút !” Lâm Mộng Thanh nhiệt tình mời mọc.

      cần!” Mạc Kỳ Minh lạnh lùng cự tuyệt, ngưng mắt nhìn Lâm Mộng Thanh, chậm rãi : “Xin hỏi võ công của Lâm Phò mã xuất từ nơi nào?”

      “Ha ha, dối gạt Tam Vương gia, võ công của ta chính là do lão tiền bối mai danh tích giang hồ truyền lại, thế nhưng lão tiền bối tính tình quái dị, chưa bao giờ cho ta biết ông ấy là ai, cho nên đáng tiếc ta đến nay biết tên họ sư phụ, vô pháp trả lời!” Lâm Mộng Thanh than thở tiếng, cười khổ .

      Mắt Mạc Kỳ Minh trở nên sắc bén, lại nhìn chằm chằm Lâm Mộng Thanh hồi lâu, mới : “Vậy sao? Bổn Vương lại tháy võ công chiêu thức Lâm Phò mã cực kỳ tương tự vị bằng hữu của Bổn Vương, quả giống nhau như đúc, tựa hồ là đệ tử đồng môn!”

      “A? có chuyện này ư?” Lâm Mộng Thanh t cả kinh, lại lập tức vui sướng : biết là vị nào? Tam Vương gia có thể tiến cử cho Mộng Thanh hay , nếu là đồng môn của ta, ta liền có thể hỏi thăm được sư phụ ta là vị cao nhân giang hồ nào rồi!”

      “Nếu có cơ hội, Bổn Vương nhất định tiến cử người đó với Lâm Phò mã, đối với chuyện Lăng Tuyết Mạn, Lâm Phò mã tự giải quyết cho tốt!” Mạc Kỳ Minh nhàn nhạt xong, chắp tay, “Bổn Vương cáo từ!”

      Nhìn bóng lưng Mạc Kỳ Minh sải bước biến mất, nụ cười mặt Lâm Mộng Thanh dần dần thu hẹp, trong mắt ra sát ý, đường trở về kinh đêm hôm đó, máu tanh xông lên trong trí nhớ, thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sông……

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 383
      Lăng Tuyết Mạn tỉnh dậy, trợn mắt, sắp đến buổi trưa, duỗi cánh tay, nặng nề ngáp, “A……”

      “Vương phi!”

      Xuân Đường từ bên cạnh bàn đứng dậy, theo thói quen hô lên, chạy đến trước nhấc màn lụa lên, mỉm : “Nô tỳ hầu hạ ngài thay quần áo !”

      “Ách……” Lăng Tuyết Mạn ngốc ra, tiếp theo mừng rỡ bắt được tay Xuân Đường, “Xuân Đường là ngươi sao? Ha ha, ngươi bị tình nhân bắt cóc rồi!”

      Xuân Đường có chút lúng túng, “Khụ khụ, Vương phi, nô tỳ phải là bị bắt cóc, là bị Đương Kim hoàng thượng tuyên vào cung, à, Thu Nguyệt cũng tới hầu hạ Vương phi.”

      “Hì hì, bất kể là làm sao tới, khi thấy ngươi cùng Thu Nguyệt ta vui vẻ. Xuân Đường, làm sao ngươi còn gọi ta Vương phi a, ta phải làVương phi……” Lăng Tuyết Mạn kích động biết vì sao, thậm chí quên ngay cả toàn thân mình còn trần trụi, ngồi lên, chăn gấm tuột xuống, “A! Ta có mặc y phục!”

      “Ha ha……” Xuân Đường khẽ mặt đỏ, nhịn được cười khẽ, cũng nhịn được trêu chọc: “Nô tỳ hầu hạ Vương phi hai năm, lại cũng biết… biết Vương phi……”

      Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn 囧đỏ bừng gò má, muốn tìm cái lỗ chui vào, việc như vậy bị biết, mặt của nàng có chỗ đặt a! “…… Xuân Đường, ta…… ta cũng vậy, cũng là bị bất đắc dĩ, ngươi… ngươi đừng cười nhạo ta……”

      “Nô tì dám.” Xuân Đường vội .

      Lăng Tuyết Mạn níu lấy góc chăn, che kín mình, tránh cho chút vết hôn người nàng bị Xuân Đường thấy, “Xuân Đường, ngươi… ngươi còn biết những gì?”

      “Nô tỳ cái gì cũng biết, chỉ nghe hoàng thượng Vương phi có thân phận đặc biệt, bảo tụi nô tỳ hầu hạ cho tốt.” Xuân Đường lập tức .

      “A, vậy… vậy hoàng thượng quá xấu nha.” Lăng Tuyết Mạn gật đầu cái, mắt hướng ra ngoài nhìn vòng, kinh ngạc hỏi: “Thu Nguyệt đâu rồi, sao thấy nàng ấy?”

      Xuân Đường cười, : “Thu Nguyệt chuẩn bị đồ ăn cho Vương phi , lập tức trở lại, Vương phi, nô tỳ hầu hạ ngài thay quần áo , tất cả áo ngài ở Tứ Vương phủ nô tỳ đều mang đến, chỉ là tại có tiện tắm rửa, đợi đến buổi tối công tử tắm cho ngài.”

      “Công tử? Người nào?” Lăng Tuyết Mạn mờ mịt hỏi.

      “Công tử chính là… chính là chủ tử của nô tì, là bằng hữu của Hoàng thượng, hoàng thượng đưa Vương phi cho công tử, ngày hôm đó thân thể Vương phi thoải mái, bên cạnh công tử đều là nam có tiện chăm sóc, cho nên hoàng thượng đem nô tỳ cùng Thu Nguyệt vào cung thay công tử chăm sóc ngày.”

      “A? Vậy công tử tên là gì?” Con mắt Lăng Tuyết Mạn lóe sáng, lập tức hỏi.

      Xuân Đường lại khép chặt miệng, lắc đầu cái.

      “Xuân Đường, van cầu ngươi ra , cho ta biết được ? Xuân Đường, ta đối đãi ngươi như tỷ muội, ngươi đừng lừa gạt ta!” Lăng Tuyết Mạn lắc cánh tay Xuân Đường, lời đáng thương.

      “Vương phi, nô tỳ biết a, nô tài dám hỏi chuyện các chủ tử.” Xuân Đường lắc đầu, cộng thêm câu, “Chủ tử làm việc bí hiểm, nô tỳ tuy là cận thân hầu hạ chủ tử, nhưng quy củ là phải giữ.”

      “Nản, sao phiền phức quá vậy!” Lăng Tuyết Mạn nổi đóa, tức giận: “Chớ gọi ta Vương phi, ta và chủ tử hoàng thượng của ngươi còn quan hệ rồi! Giúp ta thay quần áo!”

      Xuân Đường hơi mím môi, dám nhiều chọc Lăng Tuyết Mạn mất hứng, mang quần áo chuẩn bị xong lấy ra, giúp Lăng Tuyết Mạn mặc chỉnh tề, hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.

      Khí trời có chút trầm, trong cung dưới rất bận rộn, chuẩn bị cho lễ phong phi nạp hỉ ngày mai.

      Trong cung Phượng Thần, Hạ Lệ Nhân, Bạch Tử Di, còn có các thiếu nữ xuất thân từ nhàbách quan được tuyển chọn, toàn thể quỳ trong điện, lắng nghe Thái hậu dạy.

      “Đêm qua ai gia nghe hoàng thượng bệnh , Thái Y Viện đêm khuya còn sắc thuốc cho hoàng thượng, ai gia an tâm, hoàng thượng từ thân thể yếu đuối, thực là nỗi lo của ai gia, cho nên, các ngươi hôm nay ai cũng cho phép quấy rầy hoàng thượng, để hoàng thượng tĩnh tâm dưỡng bệnh, nghe ?”

      “Dạ, nô tì cẩn tuân ý chỉ Thái hậu!”

      “Khởi giá cung Đế Hoa, ai gia thăm hoàng thượng!”

      “Dạ!”

      trận gió lạnh thổi qua, nhánh cây bị rung kêu vù vù, gió lạnh thổi ở mặt, như dao cạo.

      Cẩm y xanh đậm, áo choàng dầy cộm nặng nề khoác lên vai, gió càng lớn, dưới chân bước lại càng nhanh!

      “Chủ tử, trời sắp đổ tuyết!” Mặc Thanh lên tiếng nhắc nhở.

      “Ừ.”

      Mạc Kỳ Minh nhàn nhạt đáp tiếng, bước ngừng, vẻ mặt bình tĩnh, song đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm phía trước, từ xa xa nhìn tới ba chữ ‘Hoán Y Cục’ bỗng dưng càng thêm tăng nhanh bước chân.

      Mặc Thanh nóng nảy, cũng bước nhanh theo, mạo hiểm vượt quá phận : “Chủ tử, hoàng thượng hạ chỉ cho gặp, ngài tại , phải ràng để hoàng thượng ở trong mắt sao?”

      “Lắm mồm!” Mạc Kỳ Minh quay đầu lại, lạnh lùng .

      Mặc Thanh vội ngậm miệng, nhưng ở bọn họ đứng ở bên cửa Hoán Y Cục vẫn là nhịn được khuyên nhủ: “Chủ tử, cứ để các Vương gia quan tâm , còn có trưởng thân Vương a, ngài ấy khẳng định nóng lòng hơn……”

      “Bọn họ là bọn họ, Bổn Vương là Bổn Vương!” Mạc Kỳ Minh cắt đứt, sau đó vén tà áo, bước lên bậc thang, vào bên trong.

      “Chủ tử!”

      Mặc Thanh khuyên nổi, chỉ đành cất bước đuổi theo.

      “Nô tài/nô tì tham kiến Tam Vương gia!” Trương chấp nhận ra Mạc Kỳ Minh, vội mang theo bầy thái giám cung nữ bận rộn quỳ xuống đất thỉnh an.

      “Phòng của Lăng Tuyết Mạn ở đâu?” Mạc Kỳ Minh có có đứng lên, hỏi thẳng.

      Gương mặt lạnh lùng, làm nô tài quỳ trong viện run sợ, thực tế, kể từ hôm qua Lăng Tuyết đến, bọn họ liền đều trong tình trạng khẩn trương, mọi lúc chuẩn bị nghênh đón hoàng thân quốc thích đột nhiên tới.

      Trương chấp cúi đầu, e dè đáp: “Thưa Tam Vương gia, Lăng cung nữ ở gian phòng trong cùng phía tây.”

      Mạc Kỳ Minh mím chặt môi, lời, cất bước thẳng hướng nhà tây tới.

      Vô Cực nâng kiếm đứng, sau lưng là hai Đại Nội Thị Vệ vẻ mặt lạnh lùng, chia hai bên bảo vệ cửa phòng.

      “Nô tài ra mắt Tam Vương gia!”

      “Miễn lễ!”

      Mạc Kỳ Minh nhìn chằm chằm cửa phòng, : “Vô Cực, Bổn Vương chỉ nhìn Lăng Tuyết Mạn, nếu nàng còn sống, Bổn Vương liền , như thế nào?”

      “Thưa Tam Vương gia, hoàng thượng có chỉ, Lăng Tuyết Mạn quấy nhiễu thánh giá tội ác tày trời, bất kỳ ai cũng được gặp! Xin thứ cho nô tài vô lễ!” Vô Cực khom người trả lời.

      “Vô Cực, nếu nàng bệnh chết trong phòng sao?” Trong tròng mắt Mạc Kỳ Minh dính vẻ lo lắng, ánh mắt sắc bén bắn thẳng đến Vô Cực.

      Vô Cực ngước mắt, mặt tỏ vẻ gì đáp: “Nếu Lăng Tuyết Mạn bệnh chết, nô tài cũng phải gặp hoàng thượng xin chỉ, mới vừa có thể đem thi thể nàng ra ngoài!”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 384
      Ra Hoán Y Cục, tâm Mạc Kỳ Minh loạn như ma, cách cánh cửa phòng, thấy được nàng, có thể tưởng tượng đến bộ dáng nàng bệnh hoạn lúc này, đêm qua Ly Hiên đút nàng uống thuốc biết có tác dụng khong? Nếu lui sốt, qua đêm, đến bây giờ buổi chiều, nàng thành cái dạng gì? Hơn nữa lâu như vậy có ăn cơm, cho dù khỏe cũng chịu nổi, huống chi nàng gầy yếu đây?

      Lâm Mộng Thanh là loại vô tình, muốn mang nàng , nhất định phải mang nàng rời tòa nhà tù lạnh như băng, dù là…… Dù là buông tha mọi thứ, chỉ cần nàng nguyện ý cùng !

      Nhưng trước mắt, nên làm cái gì bây giờ? Làm sao mới có thể nhìn thấy nàng đây?

      Mạn Mạn……

      Trong lòng đau, thân thể Mạc Kỳ Minh lảo đảo, Mặc Thanh vội đỡ, lo lắng : “Chủ tử sao vậy?”

      sao.” Mạc Kỳ Minh thở khẽ ra hai chữ, nhìn bông tuyết bay bầu trời, tim đập mạnh và loạn nhịp hồi lâu, sau đó thầm: “Mặc Thanh, Bổn Vương đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, mệt chết …… biết ngày nào có thể buông xuống……”

      “Chủ tử!” Mặc Thanh biết nên gì, ánh mắt nặng nề nhìn Mạc Kỳ Minh.

      thôi, đến cung Đế Hoa!”

      “Chủ tử! Hoàng thượng ……”

      “Bổn Vương thể mặc kệ nàng!”

      Bên ngoài cung Đế Hoa, thái giám khom người trả lời: “Thưa Tam Vương gia, hoàng thượng bận ở thượng thư phòng nghị cùng Tam Tỉnh Lục Bộ.”

      Quay người, Mạc Kỳ Minh vòng lên Thượng thư phòng.

      Trong đống tuyết, đứng yên mà, Mặc Thanh khuyên chờ ở thiên điện, nhưng lại cố chấp đứng ở trong tuyết, gì nhìn thượng thư phòng khép chặt cửa.

      Vô số thái giám cung nữ, Đại Nội Thị Vệ, Ngự Lâm quân, đại thần qua , đều kinh hãi nhìn , sau đó nhanh chóng thỉnh an rút .

      Màn đêm buông xuống, tuyết càng rơi càng lớn, bên ngoài điện Sùng Chính, đều bị tuyết trắng bao trùm, mà Mạc Kỳ Minh đứng ở trong tuyết, Mặc Thanh ngừng phủi tuyết đọng người , sắp khóc lên, “Chủ tử, nô tài van ngài, ngài đứng hai canh giờ! Đứng nữa, thân thể sao chịu nổi chứ!”

      “Chủ tử, hoàng thượng gặp, ngài là biết hoàng thượng tức giận, ngài cần nhổ râu bên miệng cọp được ? Chủ tử, sai nước cờ, thua cả ván cờ, đạo lý này ngài hiểu hơn nô tài, nô tài van ngài trở về thôi!”

      “Chủ tử, thân thể ngài nếu bị lạnh, có thể bệnh thương hàn, chủ tử!”

      Cửa Thượng thư phòng đột nhiên mở, mấy vị đại thần nối đuôi ra, nhìn thấy Mạc Kỳ Minh đứng ở dưới bậc thềm, đều là kinh hãi, rối rít ôm quyền thỉnh an, “Tham kiến Tam Vương gia!”

      “Miễn lễ!” Mạc Kỳ Minh lạnh nhạt .

      “Tạ Tam Vương gia!”

      Nơi này có ba vị là đồng đảng Mạc Kỳ Minh, thấy thế, nên gì, liền cùng nhau rời .

      Nhìn cửa thượng thư phòng đóng lần nữa, ánh mắt Mạc Kỳ Minh run sợ, chậm rãi cong chân quỳ gối trong tuyết, Mặc Thanh kinh hãi, quỳ theo, sốt ruột khó nén : “Chủ tử, đây là tuyết a!”

      “Câm miệng!”

      Lẫm liệt hai chữ, mang theo ý ra lệnh, Mạc Kỳ Minh nhìn thẳng, chỉ là nhìn chằm chằm cánh cửa cao hành lang.

      Trong thượng thư phòng, bên cạnh trường án (bàn dài) to lớn, Mạc Kỳ Hàn vùi đầu phê tấu sớ, thỉnh thoảng chân mày giã ra, thỉnh thoảng nhíu chặt rối rắm, đột nhiên hất tay ném tấu sớ ở bàn, phát ra tiếng ‘bịch’!

      “Hoàng thượng!” Từ An vội đưa chén trà sâm lên, thận trọng : “Hoàng thượng bớt giận, hoàng thượng uống chút trà sâm nghỉ ngơi chút.”

      “Hoài nộp thuế muối ít là to gan lớn mật!” Mạc Kỳ Hàn uống trà, nghiêng mắt nhìn ngoài cửa sổ, hỏi: “Tam Vương gia vẫn còn ở bên ngoài sao?”

      “Hồi hoàng thượng, vẫn ở!” Từ An vừa tới trước cửa sổ xem chút, xoay người lại : “Hoàng thượng, Tam Vương gia quỳ gối mặt tuyết!”

      “A? Để cho quỳ !”

      Mạc Kỳ Hàn hừ tiếng, để chén trà xuống, ánh mắt lần nữa trở lại tấu sớ, Từ An đưa bút lên, Mạc Kỳ Hàn nhận lấy hơi trầm ngâm sơ qua, hạ hàng chữ ở tấu sớ.

      Liên tục phê tấu sớ, nhìn thấy bàn chỉ còn lại tấu chương, mới : “Từ An, tuyên Tam Vương gia vào !”

      “Dạ, hoàng thượng!”

      Bên trong phòng ấm áp dễ chịu, Mạc Kỳ Hàn mệt mỏi, thân thể ngã về phía sau, tiếp theo sau đó cúi đầu phê phần tấu sớ cuối cùng.

      Có tiếng bước chân vào, sau đó là thanh quỳ xuống đụng vào mặt đất, sau đó nữa là giọng trong trẻo lạnh lùng vang lên, “Thần huynh tham kiến hoàng thượng! Khấu thỉnh hoàng thượng Kim An!”

      “Tam Vương gia, thuế muối của Hoài năm nay thất thu là chuyện gì xảy ra? Lại ít hơn năm ngoái trăm vạn lượng, khoản bạc này đâu?” Mạc Kỳ Hàn gọi bình thân, mà hơi ngước mắt, nhàn nhạt hỏi.

      Mạc Kỳ Minh giật mình, vững vàng đáp: “Hồi hoàng thượng, Hoài năm nay bị lũ, buôn muối tổn thất nặng, chuyện này ở tháng trước báo lên Thái Thượng Hoàng.”

      “Vậy sao?” Mạc Kỳ Hàn cong môi mỏng, phê xong chữ cuối cùng, khép tấu sớ lại, tựa vào lưng ghế, nhìn Mạc Kỳ Minh, hỏi: “Buôn muối tổn thất nặng, vậy vì sao trẫm nhận được mật báo, hai nhà Giang, Lưu buôn muối lớn nhất Hoài năm nay thu lời còn cao hơn năm ngoái? Tam Vương gia trông coi hộ bộ, vậy giải thích làm sao?”

      Mạc Kỳ Minh lập tức dập đầu : “Thần biết tội, thần lập tức điều tra kỹ!”

      cần! Trẫm phái ra Khâm Sai Đại Thần về Hoài tra khoản thuế này!” Mạc Kỳ Hàn quét mắt qua Mạc Kỳ Minh, tiếp: “Nếu tra ra, tất cả quan viên có dính líu với cái án này, vô luận quyền vị cao bao nhiêu, trẫm nghiêm trị tha!”

      “Dạ!” Mạc Kỳ Minh khạc ra chữ, gật đầu cái.

      Mạc Kỳ Hàn chuyển đề tài, hỏi thẳng: “Tam Vương gia đội tuyết tới gặp trẫm, có chuyện quan trọng sao?”

      “Hồi hoàng thượng, thần huynh vì chuyện Lăng Tuyết Mạn mà đến.” Mạc Kỳ Minh cũng trực bạch thẳng.

      đến chuyện riêng, Mạc Kỳ Hàn liền đổi cách xưng hô, “Tam ca hãy bình thân!”

      “Tạ hoàng thượng, để thần huynh quỳ , thần huynh cầu xin hoàng thượng nể mặt, thả Lăng Tuyết Mạn, biết hoàng thượng đáp ứng hay ?” Mạc Kỳ Minh hơi ngước mắt, bình tĩnh .

      Mạc Kỳ Hàn nhàn nhạt cười, “A? Tam ca vì Lăng Tuyết Mạn cầu cạnh sao? Nếu trẫm đồng sao?”

      “Hoàng thượng nếu đồng ý, thần huynh liền quỳ dậy!” Vẻ mặt Mạc Kỳ Minh lạnh nhạt, giọng lại kiên định vô cùng.

      “Ha ha, Tam ca, trẫm có chút , Lăng Tuyết Mạn chỉ là cái nữ nhân khiết bị bỏ, vì sao Tam ca ba lần bốn lượt cầu xin trẫm vì ả?” Mạc Kỳ Hàn khẽ cười .

      “Hoàng thượng, Lăng Tuyết Mạn phát sốt, cả ngày ăn cơm, thần huynh …… có chút bận tâm, kính xin hoàng thượng khai ân! Hoàng thượng thích nàng, nhưng, trong lòng thần huynh có nàng, nàng bị biếm làm nô, hoàng thượng có thể ban nàng cho thần huynh hay , nếu có thể, thần huynh vô cùng cảm kích!” Mạc Kỳ Minh chậm rãi ra, trong lòng mong đợi, Lâm Mộng Thanh chiếm Lăng Tuyết Mạn, hẳn là dám cùng Mạc Kỳ Hàn, cho nên, mặc dù ra chuyện của , Mạc Kỳ Hàn cũng chắc tin, cho nên……

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 385
      Trong thư phòng, tĩnh lặng tiếng động, khí đè nén nặng nề, Mạc Kỳ Minh an tĩnh quỳ, cúi thấp đầu, Từ An đứng ở bên cạnh, lặng lẽ quan sát Mạc Kỳ Hàn, dám thở mạnh.

      Mặt mũi Mạc Kỳ Hàn lạnh lùng, mặt tuấn mỹ tuyệt luân dính hơi thở lạnh như băng, ánh mắt tựa như sương giá bắn thẳng đến Mạc Kỳ Minh, lâu, chưa từng lời.

      “Hoàng thượng, cầu xin hoàng thượng đáp ứng!” Mạc Kỳ Minh dập đầu ba cái, trong giọng tràn đầy vội vã.

      “Tam ca, ca có biết Lăng Tuyết Mạn từng là Vương phi của trẫm ?” Mạc Kỳ Hàn nhàn nhạt mở miệng, giọng thong thả.

      Thần sắc của Mạc Kỳ Minh hơi động, lập tức : “Thần huynh biết, nhưng hoàng thượng bỏ Lăng Tuyết Mạn a, vừa bỏ nàng, nàng còn nữ nhân của hoàng thượng!”

      “Tam ca, ca muốn bất kỳ nữ nhân nào, trẫm cũng có thể cho ca, nhưng Lăng Tuyết Mạn tuyệt đối được!” Mạc Kỳ Hàn từng chữ, ánh mắt như mũi tên nhọn quét về phía Mạc Kỳ Minh.

      “Tại sao?” Mạc Kỳ Minh chợt ngẩn đầug, thẳng điều muốn hỏi.

      “Bởi vì, trẫm mặc dù chán ghét ả, cách chức ả làm cung nữ, nhưng cung nữ vẫn là thuộc về trẫm, đây chỉ chuyện , nếu trẫm ban thưởng cung nữ cho Tam ca cũng phải là việc gì khó, nhưng có chuyện quan trọng nhất, trẫm cách nào coi thường!” Giọng của Mạc Kỳ Hàn mát lạnh mà trầm ổn.

      Mạc Kỳ Minh mím môi : biết chuyện quan trọng theo lời hoàng thượng là cái gì?”

      “Tam ca biết, lúc trước chuyện của Lăng Tuyết Mạn cùng Nhị ca bị lan truyền làm dư luận xôn xao, trẫm mặc dù tin tưởng Nhị ca làm ra chuyện bất chính gì với Lăng Tuyết Mạn, nhưng Nhị ca thích Lăng Tuyết Mạn là , điểm này Tam ca nhất định là hiểu hơn trẫm, còn nữa, Ngũ đệ sao? Lục đệ sao? Bọn họ cũng có ý gì với Lăng Tuyết Mạn sao?”

      Mạc Kỳ Hàn ngừng lại, bưng lên tách trà sâm lên uống, làm trơn cổ họng, sau đó tiếp: “Sau khi trẫm nam chinh trở sau, phụ hoàng với trẫm, năm đó trẫm bất hạnh cưới Lăng Tuyết Mạn làm Vương phi, khiến trẫm mất sạch thể diện, hơn nữa trẫm và phụ hoàng cũng muốn bởi vì Lăng Tuyết Mạn mà làm cho các huynh đệ bất hoà, ảnh hưởng tới giang sơn xã tắc Đại Minh ta, Tam ca muốn nàng, Ngũ đệ bọn họ cũng đều muốn, cũng chỉ có Lăng Tuyết Mạn, trẫm nên đưa ả hồng nhan họa thủy này cho ai? Cho nên, trẫm vì bảo vệ hòa thuận của huynh đệ, có giết ả là khai ân, càng thể nào đem ả cho bất kỳ ai, để cho ả tạm thời làm cung nữ , đợi trẫm nghĩ ra tốt hơn biện pháp lại tiếp.”

      “Nhưng hoàng thượng, thần huynh có thể bây giờ cầu có được nàng, nhưng cầu xin hoàng thượng để thần huynh vào thăm nàng, nàng bị bệnh, lại ở trong phòng lạnh lẽo, cả ngày chưa ăn cơm, thân thể nàng vốn yếu đuối, làm sao chịu nổi chứ!” Mạc Kỳ Minh kích động lo lắng vô cùng, nhanh.

      “Đó là ả tự tìm!” Mạc Kỳ Hàn trầm giọng, hơi giận : cung nữ Hoán Y Cục, ban đêm lại lung tung trong cung, còn té xỉu ở trước thánh giá của trẫm, trẫm chưa giết ả là nể mặt mũi của các huynh đệ và Ly Hiên!”

      “Hoàng thượng, Lăng Tuyết Mạn cũng phải là cố ý quấy nhiễu hoàng thượng, nàng bị bệnh, muốn tìm Ly Hiên, chỉ là vô mới té xỉu ở Lầu Lãm Nguyệt, thần huynh dập đầu xin hoàng thượng, cầu xin hoàng thượng giữ lại mạng của nàng, khai ân cho nàng!” Mạc Kỳ Minh càng ngày càng nhanh, nghĩ tới trận tuyết này, nàng biết đông lạnh cái dạng gì rồi!

      Mạc Kỳ Hàn nghe tiếng dập đầu vang dội kia, tức giận cùng ghen tuông tràn ngập cả đại não, hai tay khoác lên thành ghế nắm chặt, nha đầu đáng chết, lại khiến Mạc Kỳ Minh liều mạng vì nàng tới mức như thế!

      Nhìn chằm chằm, Mạc Kỳ Hàn mới bình phục tâm tình, nhượng bộ : “Tam ca, trẫm tha Lăng Tuyết Mạn, nhưng trẫm có thể cho phép Ly Hiên cùng Nhã Phi vào thăm, cũng có thể đưa cơm cho ả, lưu lại mạng của ả!”

      “Hoàng thượng, cũng có thể cho thần huynh vào thăm hay ?” Mạc Kỳ Minh vui mừng, hỏi vội.

      “Nhã Phi là nữ tử, Ly Hiên cùng Lăng Tuyết Mạn là quan hệ mẫu tử, hai người bọn họ thăm gây lời đồn lung tung, Tam ca thích hợp!” Tròng mắt Mạc Kỳ Hàn tối đen, thản nhiên .

      Mạc Kỳ Minh há miệng, cuối cùng cúi đầu, kiên trì nữa, mà chỉ : “Tạ hoàng thượng khai ân!”

      “Từ An, truyền khẩu dụ của trẫm cho trưởng thân Vương và trưởng công chúa !”

      “Dạ, nô tài tuân chỉ!”

      “Tam ca hãy bình thân, đứng lâu trong tuyết như vậy, cẩn thận thân thể!”

      “Tạ hoàng thượng!”

      “Tam ca, nếu có chuyện khác, ra cung trở về phủ , trẫm cũng mệt, bãi giá hồi cung!”

      “Thần huynh cáo lui! Cung tiễn hoàng thượng!”

      Trở về cung Đế Hoa, Mạc Kỳ Hàn có chút mệt mỏi tựa vào giường, nhắm mắt lại, có thái giám tới xin phép, “Hoàng thượng, nên dùng bữa tối!”

      “Truyền!”

      “Dạ!”

      Cá, thịt, rau, Mạc Kỳ Hàn còn bụng dạ để ăn, muốn vào mật thất cùng Lăng Tuyết Mạn, nhưng quá nhiều thái giám cung nữ ở bên cạnh, tiện tránh ra, liền miễn cưỡng dùng chút, sau đó rút lui.

      Bấm tay xoa xoa mi tâm, Mạc Kỳ Hàn bắt đầu rầu rỉ chuyện tối mai!

      Ba thuộc hạ trung thành cũng chịu thay lâm hạnh phi tần, chuyện như vậy, thể mạnh mẽ ra lệnh, giải quyết như thế nào đây?

      “Tuyên triệu Lâm Phò mã!”

      “Dạ, hoàng thượng!”

      Lâm Mộng Thanh dùng cơm, bị tuyên vào cung, muốn có bao nhiêu buồn bực liền có bấy nhiêu buồn bực!

      “Vi thần ra mắt hoàng thượng!”

      “Bình thân!”

      Mạc Kỳ Hàn phất tay tất cả thái giám cung nữ trong cung cho lui, : “Mộng Thanh, mau tới đây!”

      “Ách…… Làm gì?” Lâm Mộng Thanh có chút phòng bị lui bước, nhìn Mạc Kỳ Hàn rất là đề phòng, sợ mình cẩn thận nữa rơi vào bẫy!

      Thấy thế, gương mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn tối đen, tức giận : “Còn chưa có cưới, đệ bị Nhã Phi đè bẹp?”

      “Hả? Hoàng thượng lão huynh, mắng như vậy là làm nhục người ta ?” Lâm Mộng Thanh tức tái mặt, nhảy qua hai bước, ngực thở gấp, “Dù sao đệ cũng là nam nhân, Nhã Phi mặc dù là công chúa, nàng cũng thể…… À, nóng lòng như thế tới tìm đệ, là bản thân huynh bị đè bẹp?”

      “Khụ khụ! Trẫm là hoàng thượng!” Mạc Kỳ Hàn bị sặc, mặt đen đến có thể ra mực, “Trẫm làm sao có thể……”

      Lâm Mộng Thanh phun cười, “Sư huynh, sư tẩu biết huynh là ai sao? Thân phận của huynh có thể lộ ra ở trước mặt nàng sao? Đệ xem chừng chỉ bị đè bẹp, còn có thể bị nàng mắng té tát phải ? Ha ha, theo tính tình của nàng, tuyệt đối có thể, đệ bắt đầu lo lắng cho sư huynh rồi, huynh cứ thẳng thắn với nàng được khoan hồng!”

      “Câm miệng! Đệ mở bình ai mà biết trong bình có gì!” Gương mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn co lại mãnh liệt, muốn tung chưởng hủy gương mặt nghiệt của Lâm Mộng Thanh!

      “Ha ha!”

      Lâm Mộng Thanh cười càng lớn tiếng, vừa cười vừa : “Sư huynh, huynh nhất định có chuyện muốn ta giúp tay đúng ? Hơn nữa còn là về sư tẩu, rất đúng phải ?”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 386
      nhảm!”

      Mạc Kỳ Hàn hung hăng trợn mắt tên nghiệt cười đến run rẩy hết cả người, xoay người tới hướng bên trong tẩm cung, theo trẫm!”

      Lâm Mộng Thanh ấm ức đuổi theo, trong lòng ngừng ở cầu nguyện có thể bình yên về cung Phượng Thần!

      Nhưng nguyện vọng tốt đẹp này ông trời cố tình đáp ứng!

      Năm phút sau.

      “A a a a! Sư huynh, huynh cái gì” Lâm Mộng Thanh lấy tay che chỗ trái tim, tay vịn góc bàn, mắt trừng to như mắt cá chép!

      “Chỉ có chuyện này thôi, đệ giúp trẫm chút xíu là được!” Mạc Kỳ Hàn rảnh rang cười

      Lâm Mộng Thanh lắc lư thân thể, vẻ mặt bi thống : “Sư huynh hãy giết đệ ! Đệ vô tài vô năng giúp được huynh!”

      “Giết đệ cùng có ích gì!” Mạc Kỳ Hàn buồn bực .

      “Oa oa…… Đệ giúp huynh, Nhã Phi bỏ đệ a! Chuyện ủy khuất như vậy đệ làm!” Lâm Mộng Thanh chớp mắt muốn nặn ra vài giọt nước mắt, cố gắng tới vậy mà nửa ngày mắt vẫn khô khốc, tức giận gầm : “Kiên quyết làm! Đệ muốn giữ lại thân đồng tử cho nữ nhân của đệ!”

      “Phụt……”

      Mạc Kỳ Hàn phun cười: “Ha ha…… Mộng Thanh đệ nghĩ đâu vậy, đệ cho rằng trẫm muốn đệ…… Ha ha trẫm phụ lòng hoàng muội đâu!”

      “Ủa phải…” Lâm Mộng Thanh lập tức phấn chấn, “Vậy là làm gì?”

      “Trẫm ép thế bào ba nô tài vô dụng Vô Cực, Vô Giới, Vô Ngân cũng chết sống làm, trẫm cũng tiện cưỡng ép cho nên trẫm phải tính lại!” Mạc Kỳ Hàn .

      “Bọn họ dĩ nhiên làm. Nếu là nữ nhân bình thường, đại khái bọn họ còn có thể đồng ý. Cố tình lại là hoàng quý phi, bọn họ cũng muốn tìm chết! Hơn nữa sư huynh hay cỏ tận gốc, chắc chắn lưu lại dư của hai nhà Hạ, Bạch. Vô Cực bọn họ càng nguyện ý!” Lâm Mộng Thanh bật cười .

      Mạc Kỳ Hàn cười, tiếp: “Đúng, cho nên nhanh tìm cách !”

      “Cái này là khó nghĩ……” Lâm Mộng Thanh nhíu mày, khổ cực suy nghĩ kĩ mới thầm : “Vừa muốn lâm hạnh nữ nhân kia còn phải làm cho bọn họ tưởng mình được lâm hạnh, đây chính là cái việc khó…… Có lẽ có thể tìm người giúp……”

      “Người nào?” Mạc Kỳ Hàn lập tức hỏi

      “Ha ha, sư huynh, huynh mau xuất cung chuyến !” Lâm Mộng Thanh cười nháy mắt mấy cái.

      Mạc Kỳ Hàn cau mày có chút suy tư, “Mộng Thanh, tại trẫm xuất cung khẳng định lâu lắm mới về được, vậy Mạn Mạn làm sao bây giờ?”

      “Vậy huynh quyết định , để sư tẩu chờ lâu vẫn tốt hơn để cho nàng phát hỏa với huynh.” Lâm Mộng Thanh liếc mắt xem thường, “Sợ rằng còn là phát hỏa ngừng!”

      vậy đệ cùng trẫm xuất cung.” Mạc Kỳ Hàn vừa liền về phía thượng thư phòng.

      Lâm Mộng Thanh đầu tiên là ngây ngốc ra, sau đó lập tức đáp: “Ai, sư huynh, chính huynh được sao, đệ còn phải……”

      “Đệ tạm thời gặp Nhã Phi mấy ngày chết sao? Chờ ngày cưới đệ hãy gặp !”

      Mạc Kỳ Hàn quay đầu lại, trợn mắt tung câu, ra ngoài.

      “Huynh!” Lâm Mộng Thanh tức đầy bụng, hai quả đấm vung trung nửa ngày cuối cùng chán chường ngã ở ghế quý phi, thở dài thở ngắn.

      Trong mật thất, Lăng Tuyết Mạn ăn cơm xong có gì làm, nhàm chán, liền nằm ở ghế đệm tiếp tục nghiên cứu gian mật thất này.

      Xuân Đường Thu Nguyệt dĩ nhiên là đốt đèn khiến cả mật thất sáng như ban ngày. Lăng Tuyết Mạn nghiên cứu mật thất đến nỗi cọng lông chân ở trong góc cũng xem thấy, nhưng lại có tìm được nửa điểm đầu mối có thể chứng minh thân phận của tình nhân.

      “Vương phi uống nước !” Thu Nguyệt rót chén nước đưa tới.

      “Thu Nguyệt, ta nó trăm lần rồi, có thể đừng nhắc lại thân phận Vương phi của ta hay , gọi ta Mạn Mạn . Ta nghe đến hai chữ Vương phi này, tâm lý có bóng mờ!” Lăng Tuyết Mạn nhận lấy chén nước, uống xong bất mãn nhắc nhở.

      “Ách…… nô tì dám a!” Thu Nguyệt có chút run run, đầu lắc như trống bỏi.

      Lăng Tuyết Mạn thở dài cúi đầu, “Coi như những đầu gỗ các ngươi rất khó cải tạo!”

      Lời vừa dứt, có tiếng vang hơi truyền đến, Xuân Đường vội dập tắt đèn cung đình, Thu Nguyệt ngăn trở tầm mắt của Lăng Tuyết Mạn, giọng : “Vương phi, có thể là công tử tới. Ngài đừng quay đầu nhìn, nô tỳ điểm huyệt ngài, được chứ?”

      “Ừ.” Lăng Tuyết Mạn bĩu môi gật đầu.

      Xuân Đường mở cửa đá ra, Mạc Kỳ Hàn vào câu: cần lui ra, ta phải liền.”

      “Dạ!” Xuân Đường vội đóng cửa, cùng Thu Nguyệt lui vào góc.

      Lăng Tuyết Mạn quay đầu lại, theo ánh sáng nhạt của dạ minh châu tìm được bóng dáng Mạc Kỳ Hàn, vui bĩu môi, “Nếu phải còn tới làm gì?”

      “Ha ha, đến tiếng sợ nàng nghĩ loạn.” Mạc Kỳ Hàn cười, đến gần ôm thân thể Lăng Tuyết Mạn lên ngồi ở đùi , “Mạn Mạn dùng bữa chưa?”

      “Dùng rồi, chàng… chàng thả ta xuống!” Lăng Tuyết Mạn 囧, thân mật ngay trước mặt Xuân Đường Thu Nguyệt như vậy, mặt của nàng lập tức đỏ giống con tôm luộc chín!

      Mạc Kỳ Hàn mím môi giọng : “Mạn Mạn đừng ngượng ngùng, chỉ là hai nha hoàn thôi, có chuyện gì.”

      “Ây da chàng…… chàng sợ nhưng ta sợ!” Lăng Tuyết Mạn nghe lời này càng thêm xấu hổ, giùng giằng từ đùi Mạc Kỳ Hàn nhảy xuống, bực mình : “Muốn vội làm gì liền nhanh , ta đoán mò.”

      Mạc Kỳ Hàn ngước mắt quét về phía Xuân Đường Thu Nguyệt, hai nha hoàn cuống quít chuyển người, cũng lấy tay bịt lỗ tai bày tỏ mình là khí.

      Khóe môi cong lên, cúi người, Mạc Kỳ Hàn dán môi lên gò má của Lăng Tuyết Mạn, khẽ cười ói: “Nha hoàn nhìn rồi, ngoan chờ ta trở lại, nếu buồn ngủ cứ ngủ trước.”

      “Biết, biết, chàng nhanh lên chút, hết bận trở lại là được!” mặt Lăng Tuyết Mạn đỏ tía đến bên tai, xô đẩy Mạc Kỳ Hàn, nhanh thúc giục.

      “Ha ha!”

      Mạc Kỳ Hàn bật cười dứt, thân thể thẳng lên đột nhiên cúi xuống, chạm khẽ Lăng cánh môi Tuyết Mạn, lúc này mới bỏ qua cho nàng, đứng lên : “Xuân Đường Thu Nguyệt hầu hạ chủ tử cho tốt!”

      “Dạ!”

      Nha đầu Thu Nguyệt lần nữa ngăn trở tầm mắt Lăng Tuyết Mạn, Xuân Đường mở cửa đá cung tiễn Mạc Kỳ Hàn rời .

      Đêm đen sâu nồng, tuyết trắng phủ đầy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :