1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 372
      “Mẫu thân, con mới vừa Ngự Thiện Phòng, sai người làm mấy món ăn ngài thích ăn nhất, còn có mấy thứ điểm tâm, đều là thường ngày ngài thích ăn, con cùng ngài dùng cơm trưa.” Mạc Ly Hiên dịu dàng xong, mắt nhìn sang : “Tiểu Phúc Tử, lấy hộp đựng thức ăn tới.”

      “Mẫu thân, có phòng ăn cơm ?” Mạc Ly Hiên lại hỏi, cũng nhìn bốn phía, đúng lúc thấy gian phòng Lý ma ma mở cửa, liền : “Phòng kia có bàn cơm ?”

      “Hoàng Nhã Phi của con mới vừa phái người đưa tới, cung nữ dọn cơm trong nhà!” Lăng Tuyết Mạn cười bất đắc dĩ, “Hiên nhi, để cho con phí tâm!”

      “Ha ha, cho mẫu thân lời khách sáo, nếu Hiên nhi tức giận!” Mạc Ly Hiên vừa cười, vừa cố ý nghiêm mặt.

      Lăng Tuyết Mạn cười ra tiếng, “Được rồi được rồi, con trai lợi hại, mẫu thân đầu hàng! thôi, ăn!”

      Hai người nắm tay tới phòng, nô tài trong viện lần nữa bị chấn động kinh hãi sắp té xỉu, đây là cái tình huống gì?

      Trương chấp đặt mông ngồi liệt ở mặt đất, trong miệng thào: may là… may là mới vừa rồi sai Lý ma ma chuẩn bị đồ cho vị bà kia, may là đắc tội vị bà kia, nếu ……”

      Lưu ma ma sợ ngất rồi, trong đầu chỉ nghĩ chuyện, đó là phải mai đem vòng tai trả lại cho Lăng Tuyết Mạn , nếu ……

      Trong nhà, Lăng Tuyết Mạn ăn uống no đủ, thỏa mãn híp híp mắt, “Hiên nhi, hôm nay mẫu thân con no chết mất!”

      “Mẫu thân, ngài đừng ăn quá no, như vậy khó chịu, về sau con ở trong cung rồi, ngày ba bữa của ngài đều giao cho con, mẫu thân có thói quen ăn thức ăn ngon, sao có thể ăn cơm bình thường đây?” Mạc Ly Hiên nhìn bụi bặm mặt Lăng Tuyết Mạn, đau lòng .

      “Hiên nhi, vậy sao được? Mỗi bữa cơm con đều đưa cho ta, phụ hoàng con tức giận, cần đưa!” Lăng Tuyết Mạn vội vàng lắc đầu.

      Mạc Ly Hiên cũng lắc đầu, có chuyện gì, phụ hoàng tức giận, ngài đại khái là nhắm mắt mở mắt, lúc ấy con cung Đế Hoa thỉnh an tạ ơn phụ hoàng, phụ hoàng cười là thân thiết! Thời điểm phụ hoàng còn là Tứ Hoàng Thúc của con, đối với con rất tốt, bây giờ đối với con còn tốt hơn!”

      “Hiên nhi, chính vì đối với con tốt, con mới càng thêm để thương mới được, địa vị con bây giờ được dễ đạt được, ngàn vạn lần thể bởi vì ta mà hủy diệt!” Lăng Tuyết Mạn nghiêm túc .

      “Mẫu thân, phụ hoàng phải người hung hăng, ngài ấy chỉ là có vẻ ngoài lạnh như băng, thực tế lòng dạ rất tốt.” Mạc Ly Hiên hơi nhíu mày .

      sao?” Lăng Tuyết Mạn có chút hồ nghi.

      .”

      “Con mới vừa hoàng thượng nghỉ ngơi ở đâu? phải cung Long Dương sao?” Lăng Tuyết Mạn chớp mắt, hỏi.

      “Tẩm cung của phụ hoàng là cung Đế Hoa mới tu sửa, Hoàng Gia gia tại cung Long Dương.” Mạc Ly Hiên đáp.

      “À.” Lăng Tuyết Mạn mấp máy môi, tò mò hỏi: “Hiên nhi, phụ hoàng dung con mạo có giống trong bức họa ta vẽ ?”

      “A…… Điệu bộ của mẫu thân vẽ giống như làm trò hề, phụ hoàng là nam nhân rất tuấn lạnh lùng, so với phụ Vương con nhiều hơn vài phần khí thế, so Thất thúc nhiều hơn vài phần cương nghị, so Ngũ thúc tuấn mỹ hơn chút, so với Lục thúc cao hơn chút, dù sao chính là dễ nhìn nhất.” Mạc Ly Hiên vừa nghĩ vừa .

      “Thôi , nhìn con khen , giống như đời chỉ có mình là mỹ nam!” Lăng Tuyết Mạn vừa nghĩ tới bốn chữ ‘ xứng làm hậu’, liền lại bốc hỏa, vui .

      Mạc Ly Hiên chỉ nhàng cười, nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Mạn, lát : “Mẫu thân, con giúp ngài rửa mặt thôi.”

      Trong nha môn Hộ bộ, Mạc Kỳ Minh nhìn công văn tay lâu, ánh mắt vẫn nhìn hàng chữ đầu, nhưng ý nghĩ sớm bay tới trong hoàng cung.

      Nàng vào lúc này vào Hoán Y Cục ? có nô tài khi dễ nàng sao? Những ngón tay ngọc thon dài của nàng làm việc nặng sao? Lúc này, ăn trưa chưa? Tâm tình của nàng biết như thế nào, có thể rất khổ sở hay đây?

      Suy nghĩ đống lung tung, Mạc Kỳ Minh cách nào tĩnh tâm nhìn công văn, liền đứng dậy định bước chân mặt đất, mấy ngày này thấy nàng, cũng là xảy ra nhiều chuyện long trời lở đất như vậy, muốn xem nàng ra sao, nghĩ tới đây, lại nhớ nhung khó nhịn rồi, hận thể lập tức vào cung tìm nàng, vậy mà bước ra bước, lại đột nhiên dừng lại!

      Hoàng thượng hôm nay mới bởi vì nàng khiết mà cách chức nàng vào Hoán Y Cục, ngay bây giờ tìm nàng, có thể làm hoàng thượng nghi kỵ hay đây? Đêm trước liều mạng quỳ xuống cầu cạnh, mặc dù cứu nàng mạng, nhưng trong lòng hoàng thượng nhất định là có vướng mắc, thể cho nàng thêm phiền toái nữa!

      “Mặc Thanh!”

      tiếng kêu, Mặc Thanh nhanh vào, chắp tay : “Chủ tử, nô tài ở đây!”

      hỏi thăm tình huống Lăng Tuyết Mạn ở Hoán Y Cục, ngay lập tức!”

      “Dạ!”

      Hoàng cung, Ngự Hoa Viên.

      Xa xa, Mạc Kỳ Dục chạy đến, vừa chạy vừa kêu, “Ngũ Ca Lục ca!”

      “Tiểu Thất!”

      Mạc Kỳ Sâm cùng Mạc Kỳ Lâm dừng bước, xoay người lại, Mạc Kỳ Dục dừng lại ở trước mặt, thở , : “Nhã Phi cùng Hiên nhi , còn mang thức ăn, Mạn Mạn có việc gì.”

      “Ừ, vậy tốt rồi, vẫn phái người liên tục theo dõi Hoán Y Cục , tránh cho nha đầu kia ăn thiệt thòi.” Mạc Kỳ Lâm gật gật đầu .

      “Ngũ Ca, đệ làm việc ca hãy yên tâm , Tứ Hỉ Tử luôn theo dõi!” Mạc Kỳ Dục xong, phiền muộn thở dài hơi, “Đệ mới vừa hỏi Tứ Hỉ Tử, Mạn Mạn ngủ trưa rồi.”

      “Ha ha, tại nàng trong cung cả ngày, tiểu Thất đệ mấy ngày nữa lại nhìn cũng muộn, nhiều……” Mạc Kỳ Sâm nháy mắt cái, thấp giọng giễu giễu: “Cẩn thận hoàng huynh ghen a!”

      “Ách, hoàng huynh còn lo lắng sao?” Mạc Kỳ Dục bĩu môi, cau lông mày lại.

      Mạc Kỳ Lâm cười khổ tiếng, liếc bốn phía vòng, rất là có mùi vị: “Nha đầu này khiến người thích, bất kỳ nam nhân nào đều yên tâm! Lục đệ tiểu Thất, sợ là ba người chúng ta sắp có đám cưới!”

      “À? Đây là hoàng huynh sao?” Mạc Kỳ Sâm giật mình hỏi.

      “Ta đoán, phụ hoàng sớm có ý này, chỉ là tại bận nhiều việc.. khi xong xuôi…… Chỉ sợ tìm người gả cho chúng ta!” Mạc Kỳ Lâm nhìn bồn hoa, trong nháy mắt, tròng mắt dính sương mù, mờ mịt.

      Nhất thời, ba người đều nữa, bụng đầy tâm , chỉ tự mình hiểu.

      lâu sau, Mạc Kỳ Lâm cất bước tiếp tục về phía trước, Mạc Kỳ Dục cùng Mạc Kỳ Sâm ngẩn người, cũng dời bước theo.

      “Ngũ Ca, nhất định phải lập gia đình sao?”

      “Tiểu Thất, thành hôn rồi đệ quên nàng sao?”

      !”

      “Lập gia đình có thể làm hoàng huynh an tâm, nhưng liên quan đến việc có nàng hay , chỉ là đổi loại phương thức mà thôi.”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 373
      Đêm đông, mênh mông đen như mực, bầu trời bao la, ánh trăng nhu hòa giống như khối lụa trắng trong suốt bao phủ cả vùng đất.

      Lăng Tuyết Mạn tỉnh giấc, đưa mắt nhìn thấy tất cả đều là tối đen, giật giật thân thể, muốn ngồi dậy, lại phát lưng nàng đau, “Đáng chết!”

      Khẽ nguyền rủa tiếng, giùng giằng xuống giường, giày vào, bên trong nhà lạnh đến phát run, nhìn đến lò lửa góc bàn, Lăng Tuyết Mạn nhíu mày, “Đây là có người đem vào sao? đốt sao còn lạnh như thế? Đáng chết, tại biết giờ gì rồi?”

      Thầm trong miệng câu, ngoài cửa đột nhiên vang lên thanh , “Lăng cung nữ, nàng tỉnh sao?”

      “Người nào vậy? Vào !” Lăng Tuyết Mạn lên giọng.

      Cửa bị đẩy ra, vào là Lục Ánh, đốt đèn, mỉm cười : “Lăng cung nữ, công chúa sai nô tỳ coi chừng, chờ nàng tỉnh lại dùng bữa tối đây.”

      “Nha.” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc gật đầu cái, mò xuống bụng trống , liền hề cự tuyệt : “Vậy nàng đặt thức ăn tới bàn này, sau đó trở về .”

      “Được.”

      Lục Ánh gật đầu cái, “An Hiếu trưởng thân Vương cũng sai người đưa bữa tối tới, ngài ấy còn đích thân đên chuyến, thấy Lăng cung nữ ngủ, liền về trước, nô tỳ hâm hai hộp thức ăn, lúc này vẫn còn nóng lắm, Lăng cung nữ nhân lúc còn nóng mau ăn .”

      “A, được, cám ơn nàng, Lục Ánh.” Lăng Tuyết Mạn nhàng cười tiếng, cảm giác đầu có chút nặng.

      Thức ăn dọn xong, Lục Ánh về, Lăng Tuyết Mạn muốn ăn, lại cảm giác trong dạ dày rất khó chịu, đầu có chút choáng, nhưng ăn được, nàng phải cố ăn chút, để cho mình có chút hơi sức chống đỡ với tình thế tại.

      Bới nửa chén cơm ăn biết ngon, uống chén canh , Lăng Tuyết Mạn bỏ đũa, quyết định trong sân hóng gió chút, để cho mình có tinh thần.

      người đổi lại trang phục cung nữ, toàn bộ đồ trang sức đầu cũng lấy xuống bỏ vào rương gỗ đỏ, tóc tai do Trần Lâm Nhi giúp đỡ chải theo kiểu cung nữ, có áo lông áo choàng, Lăng Tuyết Mạn vừa ra khỏi cửa liền cảm thấy hơi lạnh đánh tới, hai cánh tay khỏi vòng chặt ngực, xuống thềm đá, đứng ở trong sân.

      Lúc này, trong viện có người, bốn phương yên tĩnh.

      Lăng Tuyết Mạn đứng lát, lạnh run run, gió lạnh tựa như chui thẳng vào cổ áo, người có chút thăng bằng.

      “Chạy chạy bộ , ừ, nếu đến cung Hiên nhi mượn nó áo ấm, chết rét cũng có lợi.” Lăng Tuyết Mạn tính toán, suy nghĩ chút, hôm nay thánh chỉ , giống như Ly Hiên được an bài ở Cung Cảnh Hiên, nàng chạy bộ tìm nó , như vậy cũng có thể chống lạnh!

      Quyết định xong, Lăng Tuyết Mạn liền chạy chầm chậm ra khỏi Hoán Y Cục, sau đó chạy hướng Lầu Lãm Nguyệt.

      Nàng nhớ phía bắc Lầu Lãm Nguyệt là cung điện hoàng tử, phía Nam là hậu cung các phi tử, tại Ly Hiên là hoàng tử rồi, cung Cảnh Hiên chắc cũng ở đó !

      Cách mỗi năm thước, có treo đèn cung đình dẫn đường, cho nên Lăng Tuyết Mạn mặc dù choáng đầu ê, nhưng cũng có thể thấy , vậy mà càng chạy càng vô lực, thân thể mặc dù hơi ấm lên, nhưng đầu cảm giác càng ngày càng choáng, từng dãy Ngự Lâm quân cùng Đại Nội Thị Vệ dò xét qua bên cạnh nàng, nàng từ từ dừng bước lại, đứng nhìn ngơ ngác, tìm kiếm trong những người này, có tình nhân của nàng hay , có thể nhìn đến nàng hay ……

      “Ai đó? cho phép loạn trong cung!”

      Ngự Lâm quân tuần tra đột nhiên ngừng lại, phó lĩnh hét cao giọng hỏi.

      Lăng Tuyết Mạn lung lay thân thể, hơi khàn, giọng : “Ta là cung nữ Hoán Y Cục!”

      “Hoán Y Cục chạy đến Lầu Lãm Nguyệt làm cái gì? Tên gọi là gì? Lấy bài ra!” Tên phó lĩnh lập tức tức giận .

      “Ta… ta muốn cung Cảnh Hiên, ta tên là Lăng Tuyết Mạn, bài……” Lăng Tuyết Mạn sờ sờ ở người, lắc đầu : “Quên mang rồi!”

      Nghe vậy, cẩn thận dò xét Lăng Tuyết Mạn thêm vài lần, dừng lại chút, giọng ngang ngang, “Về sau phải luôn mang theo bài, có bề ra lệnh, cần loạn trong cung, Lầu Lãm Nguyệt là nơi hoàng thượng ngắm trăng, mau lui về!”

      “Được, được!” Lăng Tuyết Mạn vội gật đầu, hoàn toàn có chú ý câu sau của .

      Ngự Lâm quân rời , Lăng Tuyết Mạn lắc đầu, “Ta bây giờ về, tối nay phải chết rét!”

      Nhấc chân, chậm rãi bước tới Lầu Lãm Nguyệt, lại nghe đến đoạn đối thoại nhàn nhạt trong đội Ngự lâm quân lúc nãy truyền ra.

      “Thủ lĩnh, sao bỏ qua cho cung nữ kia? Rất là khả nghi a!”

      “Khả nghi cái gì? Ngươi nghe thấy sao? Đó là Tứ Vương phi, hôm nay bị hoàng thượng cách chức đến Hoán Y Cục.”

      “A, nếu như vậy, vậy chúng ta hiểu thánh ý, nên kiểm tra a!”

      “Tra cái rắm! Nghe đêm trước ở Đông cung, Tam Vương gia cùng những Vương gia khác cũng vì Lăng Tuyết Mạn quỳ gối van xin hoàng thượng, vốn là định tội chết, hoàng thượng mới miễn tha nàng tội chết, cách chức làm nô tỳ đấy!”

      “Đúng rồi, ta nghe bảo hôm nay trưởng công chúa cùng trưởng thân Vương đích thân tới Hoán Y Cục, rất có khả năng vì cái hưu phi này a!”

      nhảm, cho nên nàng mới vừa muốn cung Cảnh Hiên, ta liền có cản nàng, ai biết lòng của những chủ tử phía , nếu gây chuyện tốt, chúng ta chết thế nào cũng biết!”

      Tiếng chuyện càng ngày càng mơ hồ, Lăng Tuyết Mạn quay đầu lại, Ngự Lâm quân vô cùng xa, mà nàng cũng càng váng đầu, quỳ xuống…… Cầu cạnh…… Tội chết……

      Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?

      Tình nhân…… Chàng ở đâu? Mạng của ta, rốt cuộc là…… Bởi vì người nào mà sinh?

      Bước chân lảo đảo, Lăng Tuyết Mạn cảm giác cái đầu muốn nổ tung, cổ họng khô đến nước bọt cũng cách nào nuốt xuống, ngước mắt, nhìn về trước 50m, Lầu Lãm Nguyệt bảy tầng cao vút đứng yên ở dưới màn đêm, theo ánh trăng nhàn nhạt, loáng thoáng có thể thấy, gác tựa hồ có bóng người di động, bởi vì có mấy đèn cung đình rất là sáng, còn có trận trận tiếng đàn truyền vào trong tai……

      gác xép, Vô Cực, Từ An đứng thẳng, còn có hai thái giám, hai cung nữ, trường án bạch ngọc, để đàn, Hạ Lệ Nhân gảy dây cung, Mạc Kỳ Hàn tựa nghiêng ghế, lười biếng híp mắt, vẻ mặt bí hiểm, nhìn ra bất kỳ tâm tình gì, chỉ thỉnh thoảng cười khẽ với Hạ Lệ Nhân, Hạ Lệ Nhân liền vui mừng đỏ mặt, tiếp theo càng ra sức gảy đàn, lấy lòng vua.

      Nơi xa dưới lầu có thanh nho , Vô Cực khẽ ghé mắt, đầu tiên cũng để ý, cũng lúc Lăng Tuyết Mạn ngước mắt nhìn về Lầu Lãm Nguyệt, mơ hồ thấy được hình dáng nàng, trong bụng vừa động, ngưng thần nhìn kỹ lại, mười ngón tay nhất thời căng thẳng.

      Ánh mắt liếc về hướng Mạc Kỳ Hàn vẫn hơi hí mắt, Vô Cực mấp máy môi, bước đến gần, giọng : “Hoàng thượng, hình như gió muốn nổi lên, coi chừng gió rét.”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 374
      Vô Cực xong, kéo áo choàng lên vai Mạc Kỳ Hàn, nhăn chân mày : “Hoàng thượng đêm qua mới bị nhiễm hàn, thể khinh thường nữa rồi!”

      Từ An ngẩn người, theo bản năng ngẩng đầu nhìn trời, mây ít sao thưa, có thể gió bắt đầu thổi, vậy mà đêm qua bị lạnh, ánh mắt dời về đến người Vô Cực, đầu cúi thấp, lên tiếng phụ họa : “Hoàng thượng, vào lúc này trời lạnh rồi, nô tài lấy lò sưởi đến đây !”

      Mạc Kỳ Hàn chậm rãi mở mắt ra, như có gió rưới vào cổ áo, giơ tay lên buộc áo choàng, thản nhiên : có chuyện gì, tối nay hiếm khi được nghe Lệ Nhân đánh đàn, cần làm trẫm mất hứng!” Vậy mà, mới xong, lại nhịn được ho , “Khụ khụ…… Khụ khụ……”

      “Hoàng thượng!” Hạ Lệ Nhân kêu lên tiếng, vội từ trường án đứng dậy, nửa ngồi ở trước mặt Mạc Kỳ Hàn, ngón tay khẽ vuốt ngực Mạc Kỳ Hàn, săn sóc : “Hoàng thượng muốn nghe Lệ Nhân đánh đàn lúc nào cũng rất dễ dàng, long thể hoàng thượng quan trọng, Lệ Nhân đỡ hoàng thượng hồi cung !”

      “Được!” Mạc Kỳ Hàn hơi hơi cười, dịu dàng : “Lệ Nhân là khéo hiểu lòng người, trẫm có nàng bên cạnh, về sau lo!”

      “Hoàng thượng!” Hạ Lệ Nhân vui mừng giương lên khuôn mặt tươi cười, phong tình vạn chủng nháy lông mi, thuận thế kề mặt ở lồng ngực Mạc Kỳ Hàn, hơi thở mị hoặc thơm như hoa lan, “Vậy tối nay Lệ Nhân làm bạn với hoàng thượng được ?”

      “Ha ha, đợi được?” Mạc Kỳ Hàn cười, ngón tay dài xẹt qua gò má của Hạ Lệ Nhân, lại nhíu mày, “Trẫm cũng muốn, nhưng đêm qua trẫm nhiễm phong hàn, chỉ sợ lây bệnh cho Lệ Nhân, nếu Lệ Nhân bị bệnh, từ nay đến lễ sắc phong còn lâu, đêm động phòng nên làm cái gì bây giờ?”

      “Hoàng thượng, ngài… ngài đối với Lệ Nhân là tốt, thân thể Lệ Nhân rất tốt, bị lây bệnh, để Lệ Nhân hầu hạ hoàng thượng có được hay ?” Hạ Lệ Nhân vừa cảm động lại khẩn thiết .

      “Lệ Nhân, còn nhiều thời gian, nàng mới vào cung, nếu có cái gì sơ xuất, trẫm ăn sao với Hạ tướng quân đây?” Mặt Mạc Kỳ Hàn hơi hơi trầm xuống, rồi lại tà mị cười khẽ, “Trẫm nỡ để nàng chịu chút ốm đau, hai ngày này trẫm điều dưỡng thân thể cho tốt, sau đó…… Ha ha……”

      Những lời này phải là tuyệt diệu tuyệt luân, Vô Cực thầm trợn mắt, sùng bái sâu!

      mặt Hạ Lệ Nhân đỏ hồng mảnh, thẹn thùng vô cùng gật đầu cái, “Dạ, Lệ Nhân tuân chỉ, Lệ Nhân trước đỡ hoàng thượng hồi cung.”

      “Được, biết nghe lời!” Mạc Kỳ Hàn hài lòng nhếch môi, Từ An vội tới giúp đỡ, cùng Hạ Lệ Nhân đỡ Mạc Kỳ Hàn dậy, la to tiếng, “Bãi giá hồi cung!”

      Từng bước đạp xuống bậc thang, Mạc Kỳ Hàn để lại dấu vết nhìn xuống Lầu Lãm Nguyệt, bóng dáng xinh kia lập tức rơi vào tầm mắt, chỉ thấy nàng cúi đầu, hình như rất gian nan về phía trước, đôi tay ôm bả vai, bước vô cùng liêu xiêu, thân thể tựa như lung lay….. Bị bệnh sao?

      Trong bụng nhất thời nhéo cái, đó là Mạn Mạn của , mặc dù thấy mặt, nhưng rất quen thuộc vóc người của nàng, quen thuộc mỗi cái động tác thói quen của nàng, là nàng!

      Nàng phải ở trong phòng Hoán Y Cục ngủ yên sao? Sao… sao tới nơi này? Bị bệnh, nhìn bộ dáng của nàng, nhất định là bị bệnh! Đáng chết, lại để cho nàng ngã bệnh!

      Hô hấp hốt hoảng bất an dồn dập, Mạc Kỳ Hàn hận thể lập tức bay xuống lầy, vậy mà ——

      Lườm Hạ Lệ Nhân bên cạnh cái, lấy tốc độ của bọn họ bây giờ xuống lầu, tiếp theo vừa đúng lúc chạm mặt Mạn Mạn!

      thực tế, người theo dõi Lăng Tuyết Mạn, bao gồm mấy người của Mạc Kỳ Diễn, Mạc Nhã Phi, Mạc Ly Hiên, bao gồm cả người của Mạc Kỳ Hàn, đều cho rằng nàng ngủ yên rồi, cho nên có người biết nàng ra khỏi Hoán Y Cục, còn có thể bị bệnh!

      Mạc Kỳ dùng cao lớn thân thể chặn lại toàn bộ tầm mắt của Hạ Lệ Nhân, đại não chuyển động nhanh, đột nhiên : “Từ An, ngươi bây giờ tự cung đến Phượng Thần chuyến, cho Thái hậu, thân thể trẫm khó chịu, tối nay đến Phượng Thần cung, sáng mai thỉnh an Thái hậu!”

      “Dạ, nô tài tuân chỉ!” Từ An vội vàng khom người lên tiếng, sau đó vội vã bước nhanh xuống lầu.

      Mạc Kỳ Hàn đứng lại ở bậc thang, hoàn toàn quay lưng, tay đè ở vai Hạ Lệ Nhân, cũng vòng thân thể nàng qua, “Lệ Nhân, giúp trẫm đếm chút, xem trời có bao nhiêu vì sao?”

      “Hoàng thượng, ngài muốn Lệ Nhân đếm sao à?” Hạ Lệ Nhân kinh ngạc .

      “Đúng vậy a, lúc trẫm còn , mẫu hậu thường mang trẫm tới nơi này đếm sao, mẫu hậu , ngôi sao đại biểu cho sinh mệnh người, trẫm mực tìm kiếm ngôi sao thuộc về thái tử qua đời, đại ca của trẫm!” Mạc Kỳ Hàn giọng .

      Hạ Lệ Nhân vừa nghe, vội nở nụ cười, “Hoàng thượng, Lệ Nhân đếm cho hoàng thượng!”

      Từ An xuống lầu, lúc này mới nhìn đến Lăng Tuyết Mạn sắp đến Lầu Lãm Nguyệt, lúc này mới chợt hiểu dụng ý thực của hoàng thượng, theo bản năng quay đầu lại nhìn quanh, chỉ có thể nhìn đến bóng lưng hoàng thượng cùng Hạ Lệ Nhân.

      hai bước, từ trong đại nội thị vệ ra, Từ An phẫn nộ về phía Lăng Tuyết Mạn hô: “Lớn mật! Người trong cung nào? thấy hoàng thượng ở chỗ này sao? Quấy nhiễu thánh giá, phải bị tội gì?”

      Lăng Tuyết Mạn từtrong mê mang nặng nề nâng đầu lên, thân thể lay động ngớt, con ngươi mông lung chậm rãi nhìn về phía người kêu, mơ mơ hồ hồ nhìn đến, yếu đuối há miệng, “An An…… Thái giám An An….. Là ta……”

      Lời đứt quãng của dần dần tiêu di, Lăng Tuyết Mạn rốt cuộc nhịn được nữa, trước mặt bỗng tối sầm, thân thể chậm rãi ngã xuống, cắm đầu ngã lăn xuống đất!

      “Ngươi!”

      Từ An kinh hô tiếng, lại lập tức khôi phục vẻ mặt, tiến lên, hơi ngồi xổm, liếc mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, lớn tiếng : “Dám té xỉu ở trước thánh giá hoàng thượng, nô tì biết sống chết! Người tới, nâng ả theo bản tổng quản!”

      câu vừa ra, lập tức hai người Đại Nội Thị Vệ ra, người xách nách, người nhấc chân, theo Từ An, mà Từ An cũng nháy mắt cho tiểu thái giám thân cận bên cạnh, ý bảo theo.

      Mạc Kỳ Hàn cắn chặt răng, bàn tay nhịn được run rẩy, Hạ Lệ Nhân cảm thấy khác thường, bất an : “Hoàng thượng, long thể ngài khó chịu, Lệ Nhân đỡ ngài hồi cung truyền thái y tới xem chút !”

      “Được.” Mạc Kỳ Hàn hơi hơi cười, cất bước xuống lầu.

      tới trước mặt, trong bóng tối, Từ An kê vào lỗ tai tiểu thái giám mấy câu, tiểu thái giám vội lắc mình rời .

      Từ An mang theo Đại Nội Thị Vệ tới điện Dịch Đình chuyên xử trí nô tài, đường rất chậm, vậy mà mới mười phút, bị người cản đường!

      Mạc Ly Hiên vội vã ra ngoài, bên cạnh mang theo hai cung nữ, nhìn về phía Từ An, mỉm cười : “Từ công công, xin hỏi này cung nữ phạm thượng là ai?”

      “Thưa An Hiếu trưởng thân Vương, là cung nữ Hoán Y Cục Lăng Tuyết Mạn đụng phải thánh giá hoàng thượng, nô tài muốn mang Dịch Đình điện xử trí!” Từ An vội quỳ xuống hành lễ .

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 375
      Mạc Ly Hiên vô cùng lo lắng, nhìn Lăng Tuyết Mạn hôn mê bất tỉnh, tiếp tục khẽ cười : “Từ công công, miễn lễ! Bổn Vương có cầu quá đáng, mong Từ công công thành toàn!”

      “Trưởng thân Vương xin cứ !” Từ An đứng dậy, cung kính hỏi.

      “Từ công công biết, Bổn Vương coi Lăng Tuyết Mạn như mẹ đẻ, lần này thân phận bị loại bỏ, tình mẫu tử cũng khó có thể chặt đứt, vì thế hôm nay bản Vương thỉnh tội với phụ hoàng, nguyên nhân, phụ hoàng đáp ứng Bổn Vương, cho Bổn Vương chút thời gian, cho nên, tại xin Từ công công giao Lăng Tuyết Mạn cho Bổn Vương mang , được ?” Mạc Ly Hiên mỉm cười, chậm rãi .

      Từ An ngẩn người, chần chờ sơ qua, vội chắp tay : “Dạ, nô tài giao Lăng cung nữ cho trưởng thân Vương!”

      xong, Từ An nạt hai người Đại Nội Thị Vệ kia: “Còn mau thả người!”

      “Dạ!”

      Mạc Ly Hiên đưa cái ánh mắt, hai người cung nữ vội vàng tiến lên đỡ Lăng Tuyết Mạn, Từ An cùng Đại Nội Thị Vệ hành lễ cáo lui, liền vội bước vòng hướng cung Phượng Thần.

      “Mẫu thân!” Mạc Ly Hiên kêu gấp tiếng, vội vươn tay dò lên trán Lăng Tuyết Mạn, nhất thời đổi sắc mặt, “Trời ạ! Sao nóng như vậy!”

      “Hồng Ngọc, lập tức Thái Y Viện truyền thái y đến Cung Cảnh Hiên!”

      “Dạ, trưởng thân Vương!”

      “Tử Lan, giúp tay!”

      Mạc Ly Hiên nhanh phân phó xong, nắm tay Lăng Tuyết Mạn choàng lên vai nó, hơi dùng sức cõng Lăng Tuyết Mạn, cung nữ Tử Lan vội vàng dùng tay giúp chống đỡ, hai người bước nhanh tới cung Cảnh Hiên.

      Bóng đêm càng sâu nồng, tối đến đưa tay thấy được năm ngón, hồi cuồng phong đột nhiên đánh tới, nhánh cây xào xạc vang dội.

      Cung Cảnh Hiên.

      Lăng Tuyết Mạn được an trí ở tẩm cung Mạc Ly Hiên, ngủ ở giường lớn mềm mại ấm áp, đầu hôn mê càng sâu, toàn thân nóng bỏng, đại não hồi thanh tỉnh, hồi cảm giác chút nào, mí mắt từ lúc té xỉu vẫn có mở ra.

      “Thái y, mẫu thân của ta như thế nào?” Mạc Ly Hiên vội vàng hỏi.

      Vương thái y trực viện Thái Y tối nay chẩn mạch cho Lăng Tuyết Mạn, lại vạch mí mắt nàng nhìn chút, mới : “Thưa trưởng thân Vương, Lăng cung nữ bị lạnh, cho nên mới sốt cao, hạ quan bốc phương thuốc cho nàng uống, mặt khác dùng nước ấm tắm rửa cho nàng, trán dùng khăn bọc khối băng giúp hạ sốt, chỉ cần hạ sốt, điều dưỡng hai ngày nữa là sao rồi.”

      “Được, phiền toái Vương thái y rồi!” Mạc Ly Hiên gật đầu cái, “Tử Lan, cùng Vương thái y lấy thuốc, sắc xong lập tức đưa tới.”

      “Dạ, nô tỳ ngay!”

      Vương thái y chắp tay, “Hạ quan cáo lui!”

      Mạc Ly Hiên ngồi ở bên giường, khổ sở, ánh mắt lập tức liền đỏ, nước mắt lưng tròng, nâng tay Lăng Tuyết Mạn áp vào mặt, liều mạng đè nén tâm tình, giọng nghẹn ngào cách nào nhẫn, “Mẫu thân, mới buổi chiều, con lại có chăm sóc tốt ngài, con đáng chết, lúc ngài ngủ con nên vào trong phòng coi chừng, mẫu thân!”

      “Vương gia, khối băng lấy ra rồi!”

      Hồng Ngọc đưa khăn gói kỹ khối băng tới, Mạc Ly Hiên nâng tay áo lên lau nước mắt, nhận lấy chườm lên trán Lăng Tuyết Mạn, quay đầu lại, giọng phân phó: “Chuẩn bị nước cùng thùng nước tắm.”

      “Dạ, Vương gia!”

      Cung Đế Hoa.

      Hạ Lệ Nhân đỡ Mạc Kỳ Hàn nằm xuống ở giường, vừa ân cần tự mình châm trà, vừa nắn vai đấm chân cho Mạc Kỳ Hàn, muốn rời .

      “Vô Cực, phái người truyền thái y tới đây!” Mạc Kỳ Hàn nhàn nhạt phân phó, đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay Hạ Lệ Nhân, dịu dàng : “Lệ Nhân, trẫm có chút mệt mỏi, thời gian cũng sớm, nàng trở về điện Ỷ Hà ngủ !”

      “Hoàng thượng! Lệ Nhân bồi hoàng thượng lát, long thể hoàng thượng khó chịu, Lệ Nhân khó an trong lòng a!” Hạ Lệ Nhân làm nũng ngồi ở trong ngực Mạc Kỳ Hàn, dẩu môi ân cần .

      Trong mắt Mạc Kỳ Hàn nổi lên khí lạnh, lại mau đảo qua rồi biến mất, chỉ khẽ cau mày, “Lệ Nhân, nghe lời, đêm trước sắc phong trở về cung, nếu để Thái hậu biết, hay! Thái hậu thích nữ tử đoan trang thanh tao lịch làm hoàng hậu, nàng cũng thể bị coi là kém hơn Tử Di a! Ngày mai trẫm sai người lấy cho nàng mấy thứ đồ trang sức, trang điểm cho tốt, để trẫm thấy Lệ Nhân càng xinh đẹp hơn được chứ?”

      Hoàng thượng, Lệ Nhân biết sai rồi, cám ơn hoàng thượng ban ân điển với Lệ Nhân, Lệ Nhân để cho hoàng thượng thất vọng!” Hạ Lệ Nhân vội cười, đứng dậy hạ thân cái, “Lệ Nhân cáo lui!”

      Mạc Kỳ Hàn cười, khẽ vuốt cằm.

      Hạ Lệ Nhân ra khỏi tẩm cung, nụ cười dần dần biến mất thấy gì nữa, thay vào đó, gương mặt tuấn tú lo lắng, ánh mắt lạnh lùng, cùng hai quả đấm nắm chặt.

      Từ An lại vội vã trở về từ Phượng Thần cung, vừa vào tẩm cung, liền tới quỳ xuống trước mặt Mạc Kỳ Hàn, giọng : “Hoàng thượng, nương nương được trưởng thân Vương đón vào cung Cảnh Hiên rồi!”

      “Làm tệ! Từ An, nương nương bị bệnh rất nghiêm trọng phải ?” Mạc Kỳ Hàn nhíu chặt lông mày, từ ghế đệm đứng lên, trầm giọng hỏi.

      “Hồi hoàng thượng, nô tài biết, nhưng nương nương bất tỉnh, vậy… vậy……” Từ An dám tiếp, đầu lại tự chủ cúi thấp mấy phần.

      “Đáng chết!”

      Mạc Kỳ Hàn khẽ nguyền rủa tiếng, cất bước liền muốn ra ngoài, Từ An cả kinh, cuống quít ôm lấy chân Mạc Kỳ Hàn, vội vàng đè ép giọng : “Hoàng thượng lần này vừa , phải là cho người khác biết nương nương là xương sườn mềm của ngài sao? Hoàng thượng nhẫn nại , nghĩ biện pháp rồi hãy !”

      Thân thể Mạc Kỳ Hàn chấn động, dừng bước, đóng chặt mắt lại, đúng vậy, phải nhẫn nại, khi khiến Mạc Kỳ Minh nhìn ra là tình nhân của Mạn Mạn, Mạn Mạn càng thêm đứng ở đầu gió ngọn sóng rồi!

      “Hoàng thượng, thái y đến rồi!”

      Vô Cực Vô Giới vào, đem Vương thái y vào.

      “Vi thần tham kiến hoàng thượng!”

      “Bình thân!”

      “Tạ hoàng thượng!”

      Mạc Kỳ Hàn trở nên tỉnh táo, mặt khôi phục lạnh lùng, xoay người lại ngồi xuống, đưa cổ tay ra, “Vương thái y, trẫm có thể cảm lạnh rồi, có chút ho khan.”

      “Dạ, vi thần chẩn mạch cho hoàng thượng!”

      Vương thái y vội cung kính tiến lên, động tác êm ái chẩn mạch cho Mạc Kỳ Hàn, xong, rút tay về : “Khởi bẩm hoàng thượng, thân thể ngài có gì đáng ngại, vi thần bốc thuốc trị ho, hoàng thượng dùng đúng hạn hai ngày sao.”

      “Vương thái y, tối nay Thái Y Viện có mấy người trực?” Mạc Kỳ Hàn kéo ống tay áo xuống, nhàn nhạt hỏi.

      “Hồi hoàng thượng, tổng cộng ba người, trừ vi thần, còn có hai người chế thuốc.” Vương thái y vội khom người trả lời.

      “Mới vừa nãy, cung Cảnh Hiên truyền thái y hả?” Mạc Kỳ Hàn lại hỏi.

      Vương thái y cả kinh, vội đáp: “Dạ, hoàng thượng, vi thần mới từ Cung Cảnh Hiên tới đây, nghe hoàng thượng truyền đòi, liền theo thị vệ Vô Cực tới!”

      “A? Trưởng thân Vương từ trong tay Từ An nhận cung nữ Hoán Y Cục Lăng Tuyết Mạn, lại vẫn truyền thái y cho ả?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mắt lại, giọng càng thêm lạnh lùng, “Vương thái y, cung nữ kia bệnh gì?”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 376
      “Hồi hoàng thượng, Lăng cung nữ bị lạnh, nóng sốt dẫn đến hôn mê.” Vương thái y kinh hãi, trán đổ mồ hôi lạnh, vội quỳ xuống trả lời.

      “Vậy sao?” Hai chữ, tựa như từ trong hàm răng nặn ra, mặt Mạc Kỳ Hàn như dính vào sương lạnh, nhìn Vương thái y, nặng nề khạc ra ba chữ, “Lui ra !”

      “Dạ, vi thần cáo lui!” Vương thái y như được tha chết, vội vàng hành lễ lui ra.

      lâu sau, từ trong cung Đế Hoa truyền ra tiếng hô giận dữ của Mạc Kỳ Hàn, bên ngoài cung, đại nội thị vệ đứng nghiêm, tất cả thái giám cung nữ đều sợ hãi cúi đầu!

      “Càn rỡ! Chỉ là cung nữ đê tiện của Hoán Y Cục, trưởng thân Vương lại tự mình đón vào cung Cảnh Hiên, là muốn bị lây bệnh sao?”

      “Hoàng thượng bớt giận!”

      “Người đâu! Lập tức truyền khẩu dụ của trẫm, lệnh cho trưởng thân vương đưa Lăng Tuyết Mạn về Hoán Y Cục, giam lỏng trong phòng! Vô Cực, phái người trông chừng nghiêm, có lệnh của trẫm, được thả người, cho phép bất luận kẻ nào đến gần Lăng Tuyết Mạn! Nữ nhân cả gan làm loạn như thế, trẫm muốn ả tự sinh tự diệt!”

      “Dạ, hoàng thượng, nô tài tuân chỉ!”

      Tiếng rống giận dữ dần dần bình tĩnh, Vô Cực dẫn theo hai đại nội thị vệ vội vã ra khỏi cung Đế Hoa, tới cung Cảnh Hiên.

      Ban đêm, vô số người bởi vì hoàng thượng giận dữ mà tim gan run sợ, đứng ngồi yên!

      Danh tiếng lại lần nữa nhắm thẳng vào cái người vang danh khắp Đại Minh từng là Tứ Vương phi, bây giờ là cung nữ Hoán Y Cục——Lăng Tuyết Mạn!

      lâu sau, cỗ kiệu ra khỏi cung Cảnh Hiên, màn kiệu che kín, do thị vệ nhất đẳng cận thân hoàng thượng – Vô Cực mang theo Đại Nội Thị Vệ đưa Lăng Tuyết Mạn về Hoán Y Cục, nhốt vào trong phòng, sau đó toàn bộ ở lại ngoài cửa trông chừng!

      Mà cùng lúc đó, Mạc Ly Hiên trong gió lạnh, hướng cung Đế Hoa, cầu kiến hoàng thượng, quỳ xuống đất xin tội.

      Trong tẩm cung, Từ An cho thái giám cung nữ đóng cửa lui ra ngoài.

      Mạc Kỳ Hàn vội : “Hiên nhi mau dậy !”

      “Tạ phụ hoàng!”

      Mạc Ly Hiên đứng lên, nhìn Mạc Kỳ Hàn vội la lên: “Phụ hoàng, mẫu thân sốt lợi hại, hài nhi đút thuốc hạ sốt cho ngài ấy, thái y phải dùng nước ấm tắm rửa cho mẫu thân, còm chườm băng giúp lui nhiệt, chuyện tắm rửa còn chưa kịp……”

      “Trẫm!” Mạc Kỳ Hàn cắt đứt, cau mày : “Hiên nhi, mấy ngày nay trẫm chăm sóc mẫu thân con, từ ngày mai, mỗi ngày sau khi lâm triều con tới cung Đế Hoa cầu cạnh xin tội, còn có hoàng Nhã Phi của con cũng gọi theo, cầu xin cho mẫu thân con, trẫm liền có lý do danh chánh ngôn thuận thả người.”

      “Dạ, phụ hoàng, Hiên nhi hiểu!” Mạc Ly Hiên gật đầu.

      “Được, Hiên nhi trở về thôi.”

      “Dạ, Hiên nhi cáo lui!”

      Bên trong tẩm cung, vừa qua phen quát tháo, Mạc Ly Hiên rũ đầu ra khỏi cung Đế Hoa, bộ dáng như đưa đám.

      “Vô Giới! Từ An!” Mạc Kỳ Hàn hướng ra ngoài hô.

      Hai người vén rèm vào, “Hoàng thượng, nô tài ở đây!”

      “Vô Giới, ngày mai về Tứ Vương phủ chuyến, mang Xuân Đường Thu Nguyệt vào cung.”

      “Nô tài tuân chỉ!”

      Mạc Kỳ Hàn gật đầu cái, ánh mắt vừa tỏ ý, Từ An hiểu ý, liền lớn tiếng : “Hoàng thượng, nô tài hầu hạ ngài ngủ!”

      Xoay người, Mạc Kỳ Hàn nhanh chóng về phía chỗ sâu nhất bên trong tẩm cung, Từ An mở cơ quan ra, Mạc Kỳ Hàn vào mật thất, lại mở ra cái cửa khác, sau đó lắc mình tiến vào trong đường hầm.

      Trong đường hầm còn chưa hoàn toàn sửa xong, dạ minh châu chiếu sáng chưa có lắp vào, Lý Công Tượng đẩy nhanh tốc độ nghe được tiếng bước chân, nhanh chóng đứng dậy, nến chiếu sáng, thấy là Mạc Kỳ Hàn, cả kinh vội : “Tham kiến hoàng thượng!”

      “Thắp nến cho trẫm!”

      Mạc Kỳ Hàn đơn giản câu, liền bước nhanh về phía trước, Lý Công Tượng cuống quít giơ nến theo sau lưng, nửa khắc đồng hồ sau, còn đường để , dừng ở trước vách tường đá, Lý Công Tượng tiến lên khởi động cơ quan, giống như vách tường vô , phát ra bất kỳ tiếng vang nào, Mạc Kỳ Hàn lắc mình vào, mím chặt môi, cầm lấy áo choàng vai bọc lại thân thể xinh vẫn ngủ mê man còn giường, êm ái ôm lấy, sau đó vào đường hầm, bước nhanh trở về.

      Từ An lại đem đèn cung đình tiến vào, Vô Giới chuẩn bị xuống thùng tắm cùng nước ấm, khối băng, vài lò sưởi, Mạc Kỳ Hàn đặt Lăng Tuyết Mạn giường, trầm giọng phân phó: “Từ An, hai canh giờ sau lại đem thuốc hạ sốt tới, nhớ, là thuốc trị ho cho trẫm, hiểu ?”

      “Dạ, nô tài hiểu !” Từ An lập tức cúi đầu đáp.

      Mạc Kỳ Hàn lại : “Vô Giới, ngày mai trở về bảo Xuân Đường đem toàn bộ áo ấm của nương nương vào.”

      “Dạ, hoàng thượng!”

      “Tốt lắm, toàn bộ lui ra bên ngoài coi chừng, chờ lệnh!”

      Cửa mật thất chậm rãi đóng lại, cách mấy ngày gặp nhau, có vui mừng, chỉ có đau lòng cùng lo lắng.

      Mạc Kỳ Hàn hề chớp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn bởi vì phát sốt trở nên đỏ hồng, giơ tay lên khẽ xoa mặt của Lăng Tuyết Mạn, tâm phỏng đến khó nhịn, như xương mắc trong cổ họng, “Mạn Mạn, xin lỗi…… Là ta để cho nàng chịu khổ…… Mạn Mạn……”

      Trong mơ mơ màng màng, làm như nghe được thanh của tình nhân, Lăng Tuyết Mạn ngọ nguậy, “Tình…… Tình nhân……”

      “Mạn Mạn!”

      Mạc Kỳ Hàn nửa mừng nửa lo, hơi cúi thân ôm lấy đầu Lăng Tuyết Mạn, kích động, lời có mạch lạc, “Mạn Mạn, là trẫm, , là ta… ta là tình nhân của nàng a! Mạn Mạn, mở mắt nhìn ta được ?”

      “Mạn Mạn……”

      Lăng Tuyết Mạn ngủ mê man có trong nháy mắt thanh tỉnh, rồi lại rất nhanh ngủ thiếp , mặc cho Mạc Kỳ Hàn kêu thế nào cũng mở mắt.

      Mạc Kỳ Hàn đau xót, má có nước mắt nóng bỏng chảy xuống, chần chờ nhanh chóng cởi bỏ toàn bộ áo của Lăng Tuyết Mạn, xõa tóc nàng rà, êm ái ôm lấy, đặt vào trong thùng tắm.

      Vén tay áo long bào lên cao, Mạc Kỳ Hàn cầm lấy khăn dịu dàng lau thân thể trắng nõn của Lăng Tuyết Mạn, rất ít khi có thể thấy thân thể nàng vào lúc có ánh sáng chiếu xuống, ngày trước chỉ có cảm giác bằng tay, chỉ nhớ lần tới vào lúc nàng tắm rửa, mới nhìn lén lần đầu, nhưng lại chưa bao giờ như hiên tại, có thể cố kỵ chút nào thưởng thức thân thể mềm mại của nàng, lại phát giác, thân thể của nàng là đẹp như vậy, nhẵn nhụi như sứ trắng, lung linh hấp dẫn……

      Ánh mắt kìm hãm được dời về phía ngực của nàng, bụng của nàng, chỗ riêng tư dưới thân thể của nàng, trong mũi nóng lên, Mạc Kỳ Hàn vội ngửa đầu, “Đáng chết, lại muốn chảy máu mũi rồi!”

      Ngừng lát, Mạc Kỳ Hàn lại cúi đầu xuống, khóe miệng co quắp, vừa tiếp tục lau cho Lăng Tuyết Mạn, vừa lẩm bẩm, “Mạn Mạn, nàng tiểu tinh! Thời điểm thấy thân nàng, khiến bản công tử mê mẩn, khi thấy ràng, bản công tử cũng tong rồi, đời này liền thua người nàng rồi! Nhanh hạ sốt tỉnh lại cho trẫm, sớm sinh cho trẫm long chủng, sinh nó ra, các huynh đệ của trẫm chết tâm, là trẫm an tâm được!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :