1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 367
      Tay Lăng Tuyết Mạn chống đất, mượn lực đứng lên, lấy tay xoa xoa cái ót, cắn răng : có sao, cám ơn nàng.”

      “Về nàng sau cẩn thận chút, nên chọc Thiệu Tiểu Lan, nàng là cháu của Lý ma ma, thường ngày kiêu căng, đến nơi này, trừ im hơi lặng tiếng còn có thể làm sao? Nếu thua thiệt chính là nàng.” Trần Lâm Nhi giọng xong, nhìn Thiệu Tiểu Lan bóng lưng, “Ta phải rồi, chính nàng bảo trọng thôi.”

      “Lâm Nhi, còn ?” Thiệu Tiểu Lan chợt xoay đầu lại, rống to.

      Trần Lâm Nhi sợ run lên, vội : “Tới đây tới đây, chân ta đau chút, tới đây!” xong, liền chạy nhanh đuổi theo Thiệu Tiểu Lan.

      Lăng Tuyết Mạn hung hăng hít hơi, “Mịa nó, sớm biết vậy học của Hoa Mai bà bà mấy chiêu phòng thân, tại đâu bị tiểu quỷ này khi dễ!”

      Xoay người lại, khóa cửa, Lăng Tuyết Mạn tức giận ra hành lang, tới phòng của Lý ma ma.

      Mới vừa tới cửa, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng chuyện, Lăng Tuyết Mạn hơi giật mình, bèn đứng nghe lén.

      “Biểu , nữ nhân đê tiện đó còn tưởng là mình là Vương phi, vênh váo tự đắc, còn làm dơ y phục thái quý phi!”

      “Tiểu Lan, chuyện này là ?”

      a, mới vừa rồi con cãi vả với ả, ả còn xưng với con là bà , bảo con cút, à, Lâm nhi cũng ở đó, tin hỏi nàng .”

      “Nô… nô tỳ……”

      “Ai, Lâm nhi, ngươi ra, ấp a ấp úng làm cái gì?”

      Lăng Tuyết Mạn nghe đến đó, mới hiểu, ả Thiệu Tiểu Lan đến phòng Lưu ma ma, mà tới chỗ Lý ma ma tố cáo nàng!

      Trong nhà, Trần Lâm Nhi luống cuống, dám , lại đành lòng phải, biết nên làm sao mới phải cửa đột nhiên mở ra!

      Ba người lập tức quay đầu xem, Lăng Tuyết Mạn cười như cười thong thả vào, ánh mắt dừng ở mặt Thiệu Tiểu Lan, dừng lại lúc lâu, mới mặn lạt hỏi: “Thiệu Tiểu Lan sao vậy? Được, chửi giỏi lắm, tiếp tục mắng, ta muốn nghe chút từ trong miệng ngươi có thể nhảy ra bao nhiêu từ mới mẻ đây!”

      “Ngươi! Biểu có nghe ? Nhìn bộ dạng ả biết xấu hổ, hoàng thượng phế chức Vương phi của ả, lại cách chức đến Hoán Y Cục, ả còn tưởng ả vẫn là chủ tử!” Thiệu Tiểu Lan chỉ ngón tay, hung hăng mắng.

      Trần Lâm Nhi sợ tới mức đứng ở bên cạnh, dám thở mạnh, ngừng nháy mắt với Lăng Tuyết Mạn, nhưng Lăng Tuyết Mạn lại xem như thấy, bên môi vẫn cười, nụ cười khiến Thiệu Tiểu Lan thấm cực kỳ.

      Lý ma ma tất nhiên giận dữ, rống Lăng Tuyết Mạn tiếng, “Quỳ xuống!”

      Ánh mắt Lăng Tuyết Mạn chợt căng thẳng, “Bà cái gì?”

      “Bảo ngươi quỳ xuống! Ở Hoán Y Cục này Lý ma ma ta là chưởng , cung tỳ nho như ngươi còn dám phạm thượng sao?” Lý ma ma trừng mắt, cáu kỉnh quát.

      “Hừ! Làm việc bất chính, còn vọng tưởng bà quỳ ngươi, cho ngươi biết, ngươi xứng!” Lăng Tuyết Mạn bốc hỏa, cằm giương lên, cũng quản hậu quả là cái gì, trực tiếp trả lời lại cách mỉa mai.

      “Tiện tỳ to gan, làm dơ áo thái quý phi, còn dám dĩ hạ phạm thượng, quả nhiên là muốn sống!” Lý ma ma tái mặt, đại khái cả Hoán Y Cục chưa có cung nữ nào dám khiêu khích quyền uy của bà như vậy, giờ phút này đến đôi môi đều run rẩy, hướng bên ngoài quát: “Người đâu! Người đâu! Lôi Lăng Tuyết Mạn ra cho ta, vả miệng 20 cái!”

      Trần Lâm Nhi sợ, vội vàng ‘bịch’ tiếng quỳ xuống, cầu khẩn: “Ma ma bớt giận, Lăng cung nữ mới đến Hoán Y Cục, nàng hiểu quy củ, ngài… ngài cho nàng thời gian hai ngày, nàng nhất định nhận lỗi với ngài, áo thái quý phi để nô tỳ giặt, van cầu ma ma!”

      Lý ma ma giận dữ, tát vào mặt Trần Lâm Nhi cái, “Cút! Ngươi dám cầu cạnh cho con tiện tỳ này? Người tới, kéo Trần Lâm Nhi xuống vả miệng!”

      Thiệu Tiểu Lan toét miệng cười lạnh, ngoài cửa có hai thái giám cùng hai cung nữ vào, gì liền chia hai người tổ giữ cánh tay Lăng Tuyết Mạn cùng Trần Lâm Nhi!

      “Buông ta ra!” Lăng Tuyết Mạn tức giận cắn răng nghiến lợi, ngực thở gấp, giận dữ hét: “Bà già đáng chết, ngươi dám động đầu ngón tay của ta, ta, con ta giết chết ngươi! Nhanh thả Lâm nhi, thả ta ra!”

      “Con trai của ngươi? Ngươi bây giờ cùng An Hiếu trưởng thân Vương còn có bất kỳ quan hệ gì sao? Ngươi là tiện tỳ của Hoán Y Cục, còn vọng tưởng có nhi tử Vương gia, ngươi mơ !” Lý ma ma toét miệng cười nhạo, lên phía trước, mắt chăm chú nhìn vào trâm ngọc tóc Lăng Tuyết Mạn, đưa tay rút ra, chậc chậc thở dài: “Quả nhiên đồ quý a! Đáng tiếc ngươi vào Hoán Y Cục, cũng cần dùng đồ tốt như vậy, liền để bản ma ma giúp ngươi bảo quản !”

      Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn vừa định đá cước, trong đầu lại đột nhiên lóe lên ánh sáng, tiếp theo thu chân lại, cười : “Ha ha, được, chỉ cần ngươi có số để dùng, bà đây liền thưởng cho ngươi!”

      Mặc dù rất thích giọng cao cao tại thượng của Lăng Tuyết Mạn, nhưng tóm lại là nàng thức thời tự nguyện giao trâm ngọc ra, Lý ma ma liền vui mừng, lại nghĩ đến rương gỗ đỏ Lăng Tuyết Mạn ôm nhất định cũng là vàng bạc châu báu, liền lập tức đổi vẻ mặt, tươi cười rạng rỡ : “Ây da, mới vừa rồi đều là hiểu lầm, vội vàng thả người !”

      Được tự do, Trần Lâm Nhi chưa tỉnh hồn, Lăng Tuyết Mạn lại giảo hoạt : “Lý ma ma, Trương chấp bảo ta tới chỗ bà nhận y phục cung nữ, đổi đồ dùng cung nữ, mấy thứ này người ta cũng mặc được rồi, đều thưởng cho bà.”

      “A? sao?” Cặp mắt Lý ma ma lập tức sáng lên, mắt nhìn thẳng hướng người Lăng Tuyết Mạn, mặc dù dính bụi, nhưng chất liệu may kia vừa nhìn biết bà để dành tiền ba đời cũng mua được a!

      “Ha ha, cái váy này của ta trị giá ngàn lượng bạc, còn là do An Hiếu trưởng thân Vương tự tay vẻ kiểu, sau đó giao cho Tống quản vốn may long bào hoàng thượng tự tay làm, đời chỉ có cái này!”

      Lăng Tuyết Mạn khẽ nhếch cằm, thành công thấy biểu tình thèm thuồng của Lý ma ma cùng Thiệu Tiểu Lan, lại tiếp, “Nhưng mà ta có điều kiện, nếu bà đáp ứng, váy này chính là của bà, nếu bàkhông đáp ứng, có thể tâm tình ta tốt, liền thưởng cho Lưu ma ma!”

      “Điều kiện gì, ngươi !” Lý ma ma hỏi vội.

      “Điều kiện nha, rất đơn giản, lập tức bảo Thiệu Tiểu Lan giặt sạch chăn đệm giường cho ta, về sau quần áo ta cần giặt, toàn bộ giao cho nàng làm! Còn nữa… cho phép khi dễ Lâm Nhi!” Lăng Tuyết Mạn khoanh tay trước ngực .

      “Cái gì?” Thiệu Tiểu Lan vừa nghe liền nóng nảy, “Biểu , nữ nhân đê tiện này là ……”

      “Thiệu Tiểu Lan!”

      Lăng Tuyết Mạn lạnh lùng quát tiếng cắt đứt, hai năm làm chủ tử, khí thế cũng luyện đủ cường hãn, mắt híp lại, lạnh lùng cảnh cáo : “Ngươi nếu dám mắng bà chữ nữa, bà bảo đảm cắt đầu lưỡi của ngươi cho chó ăn!”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 368
      Lời vừa ra, Thiệu Tiểu Lan sợ hãi nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lăng Tuyết Mạn, mặc dù cam lòng, lại tự chủ được cà lăm, “Ngươi… ngươi dám! Ngươi bây giờ chỉ là cung tỳ, ngươi… ngươi có bản lãnh làm gì ta!”

      “Vậy sao?” Lăng Tuyết Mạn cười lạnh, bước bước đến gần, môi đỏ mọng cong, “Nếu ngươi tin, vậy chờ xem, bà xác thực bị giáng làm cung tỳ rồi, nhưng muốn thu dọn cung nữ chó dựa hơi chủ như ngươi, quả dễ như trở bàn tay!”

      câu này, cũng mắng Lý ma ma, mặt Lý ma ma chuyển sang màu đỏ tím, nhìn ánh mắt sắc bén của Lăng Tuyết Mạn, hồi lâu ra được chữ!

      Thiệu Tiểu Lan vừa giận vừa sợ, “Biểu , ả… ả ả……”

      “Được rồi, hỏi lần nữa, điều kiện của bà có đáp ứng hay ?” Lăng Tuyết Mạn nhịn được, có chút mệt mỏi ngáp cái, tối hôm qua kích động dọn dẹp bảo bối đến nửa đêm, lại có thói quen ngủ trưa, vào lúc này đúng là chịu nổi!

      Nhưng là, cha mẹ ơi, phải đâu ngủ đây?

      Lý ma ma cắn răng cái, : “Được, đáp ứng ngươi!”

      “Ha ha, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ!” Lăng Tuyết Mạn hài lòng nhếch môi, nghiêng mắt nhìn vẻ mặt khó coi của Thiệu Tiểu Lan cái, cười nhạo: “Còn ngốc ra đó làm cái gì? Lập tức giặt sạch đệm chăn cho bà !”

      Thiệu Tiểu Lan vừa nghe, lại muốn phun lửa ra, Lý ma ma vội trừng mắt, “Tiểu Lan, nhanh !”

      “Hừ!”

      Thiệu Tiểu Lan dậm chân cái, cuối cùng dám chống lại lệnh Lý ma ma, trừng mắt liếc Lăng Tuyết Mạn liền ra ngoài, ai ngờ, mới kéo then cửa, Lưu ma ma lại đồng thời đẩy cửa vào.

      “Tham kiến Lưu ma ma!” Vài thái giám cung nữ cùng Trần Lâm Nhi vội vàng khom người .

      Sắc mặt Lý ma ma nhất thời khó coi, nhíu chặt chân mày, Thiệu Tiểu Lan ngốc ra ở cửa, cũng được, ở lại cũng xong.

      Lăng Tuyết Mạn nhíu lông mày lại, trong bụng cười lạnh, hừ, kịch hay đến rồi!

      Lưu ma ma xem kỹ ánh mắt mọi người trong nhà, sau đó nhìn về phía Lý ma ma, cười hỏi: “Lý ma ma, mới vừa rồi hình như ta nghe được cái gì giao dịch, còn có váy ngàn lượng bạc, xảy ra chuyện gì à?”

      “…… Ha ha, Lưu ma ma nghe lầm, Lăng cung nữ mới tới giỡn, đùa thôi.” Lý ma ma cứng ngắc xong, lập tức cười khan.

      “A? Như vậy à!” Lưu ma ma kéo dài ngữ điệu làm như hiểu ra, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Lăng Tuyết Mạn, cười nhàng, “Lăng cung nữ, bản ma ma cũng muốn giỡn chút, biết Lăng cung nữ có thể chuyện cười gì cho bản ma ma?”

      “A? ra là Lưu ma ma cũng thích nghe chuyện cười a!” Lăng Tuyết Mạn cười nhạt, ánh mắt dừng lại ở mặt Lý ma ma hai giây, mới chậm rãi chuyển qua mặt Lưu ma ma, môi đỏ mọng khẽ mở, “Nhưng biết Lưu ma ma có thể cười ?”

      “Ngươi có ý tứ gì? Sao thể?” Lưu ma ma nhíu chân mày.

      “Ha ha, nếu có thể, vậy rất đơn giản!” Lăng Tuyết Mạn khẽ cười, từ lỗ tai lấy xuống đôi hoa tai làm bằng ngọc trai, giơ lên cao cao, hỏi: “Trần Lâm Nhi về sau thuộc về ta, các ngươi ai đồng ý?”

      “Này……” Lý ma ma cùng Lưu ma ma gặp khó khăn, sau đó cùng nhau phất tay hướng thái giám cung nữ bị kêu vào, : xuống!”

      “Dạ!”

      Cửa bị đóng lại, Lý ma ma dẫn đầu : “Ngươi đến tột cùng là có ý tứ gì?”

      Lăng Tuyết Mạn vuốt vuốt hoa tai ở tay, linh hoạt cười : “Ý tứ rất đơn giản, Trần Lâm Nhi về sau hầu hạ ta, quần áo hai chúng ta phải giặt toàn bộ giao cho các ngươi, mua bán này rất công bằng, ma ma các ngươi lương bổng năm chỉ vài đồng bạc ? đôi hoa tai của bà đây, các ngươi làm ba đời trong cung cũng kiếm được! Sao? Có đáp ứng hay ?”

      “Cái này……”

      Lưu ma ma cùng Lý ma ma quay lưng lại lặng lẽ thương lượng, Trần Lâm Nhi giương mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, đôi môi mấp máy mấy cái, lắc đầu cái, giọng : “Vương phi, , Lăng cung nữ, hoa tai của nàng quá quý trọng, Lâm Nhi dám nhận, nàng thu hồi , ta giặt chút y phục sao, .”

      có chuyện gì.” Lăng Tuyết Mạn nháy mắt mấy cái, ánh mắt liếc về hướng hai bà già kia, mắt trong vắt thoáng qua tính toán giảo hoạt, hừ, thủ đoạn của bà đây vẫn còn ở phía sau!

      Đợi có nửa khắc đồng hồ, hai ma ma rốt cuộc thương lượng thỏa đáng, Lý ma ma : “Có thể đồng ý, nhưng giới hạn là ở thời điểm có người ngoài tới, khi người khác trong cung tới, các ngươi phải cùng cung nữ khác ra sức làm việc, nếu , truyền lên phía truy cứu, chúng ta cũng đảm đương nổi, các ngươi cũng chịu nổi!”

      “Còn nữa… ngươi còn phải lấy thứ đáng giá tới hối lộ Trương chấp , nếu gật đầu, chúng ta cũng dám đáp ứng ngươi, như thế nào?” Lưu ma ma .

      Lăng Tuyết Mạn chút nghĩ ngợi : “Được, chỗ Trương chấp , tự ta tính toán, cứ quyết định như vậy.” xong, lòng bàn tay mở ra, hai chiếc hoa tai ném tới bàn, “Lấy y phục cung nữ ra !”

      Lý ma ma nhanh chóng lấy bộ vừa với vóc người Lăng Tuyết Mạn đưa tới, Lăng Tuyết Mạn nhận lấy, liếc mắt : “Lâm Nhi, chúng ta !”

      “Công chúa Nhã Phi giá lâm ——”

      Trong viện đột nhiên vang lên tiếng hô to uy nghiêm, sau đó liền nghe được thanh thái giám cung nữ giặt quần áo hốt hoảng đổ thùng nước.

      Bên trong nhà, Lăng Tuyết Mạn chợt nhíu mày, chân nặng như chì, bước cũng cách nào di động, trong đầu chỉ vang thanh , Nhã Phi…… Nhã Phi sao tới rồi? Nàng tới làm gì?

      Mà Lưu ma ma cùng Lý ma ma, Thiệu Tiểu Lan, Trần Lâm Nhi bị hù dọa lặng vài giây, đột nhiên phản ứng kịp, liền hốt hoảng chạy về phía cửa, mấy người run run đồng loạt kéo cửa ra, chạy ra ngoài.

      Thân thể Lăng Tuyết Mạn cứng ngắc đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn về phía ngoài cửa, chỉ thấy mọi người trong viện bao gồm Trương chấp , toàn thể quỳ đất, dập đầu thỉnh an, “Nô tài/nô tì ra mắt ngự thân trưởng công chúa Nhã Phi! Công chúa thiên tuế thiên thiên tuế!”

      Mạc Nhã Phi mỉm cười, bộ trang phục công chúa màu tím, tóc búi cao, khí chất cao quý, sau lưng thái giám cung nữ theo đống, thanh thế to lớn.

      “Nơi này ai là quản ?” Mạc Nhã Phi khẽ mở môi son, mắt đẹp quét khắp mọi nơi, tìm kiếm Lăng Tuyết Mạn .

      Trương chấp run rẩy vội : “Thưa ngự thân trưởng công chúa, nô tài là thái giám chấp Hoán Y Cục Trương Văn!”

      “A?” Mạc Nhã Phi nâng cao giọng, ánh mắt quét vòng, đôi mi thanh tú nhíu, “Trương Văn, bản công chúa hỏi ngươi, hôm nay Từ công công có đưa cung nữ đến Hoán Y Cục chưa?”

      “Xin hỏi ngự thân trưởng công chúa, ngài hỏi thăm là Lăng cung nữ?” Trương chấp chảy mồ hôi đầy đầu, thanh run lợi hại, biết, là Tứ Vương phi bị cách chức tới, nơi này chắc chắn yên bình, quả nhiên.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 369
      Trong nhà, Lăng Tuyết Mạn cơ hồ ngừng thở, ôm trang phục cung nữ trong ngực, lòng bàn tay ướt mồ hôi, trong lòng có chút phát run.

      Bỗng dưng, đại não giật mình cái, Lăng Tuyết Mạn nhanh chóng đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa, nhắm hai mắt lại chặt.

      Hôm nay, nàng còn mặt mũi nào đối mặt với Nhã Phi?

      Vô luận là nguyên nhân gì, nàng bất trung với phu quân Mạc Kỳ Hàn là , nàng đeo danh cắm sừng cho ca ca của Nhã Phi, hôm nay thánh chỉ hạ xuống, đến những cung nữ trong góc hoàng cung này cũng biết, Nhã Phi sao có thể biết?

      Vậy mà, đột nhiên vang lên tiếng đóng cửa, ở trong viện tĩnh lặng tiếng động lại cực kỳ vang dội, các nô tì thái giám dám động, ba người Trương chấp , Lý ma ma, Lưu ma ma quay đầu nhìn lại, cử động này, làm ánh mắt Mạc Nhã Phi chợt lóe, bước nhanh tới phòng phía tây.

      Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lăng Tuyết Mạn mới ý thức mình làm chuyện ngu xuẩn cỡ nào!

      Mười ngón tay nắm chặt hơn, quét mắt, trong nhà này cơ hồ có chỗ có thể giấu người, Lăng Tuyết Mạn cắn chặt môi, nghe tiếng bước chân dần dần dừng lại ở ngoài cửa.

      “Mạn Mạn? Mạn Mạn, tẩu có ở bên trong ?” Mạc Nhã Phi dịu dàng kêu.

      Cách cánh cửa, Lăng Tuyết Mạn nhất thời căng thẳng, Nhã Phi còn kêu nàng là Mạn Mạn, nàng…… nàng tức giận sao?

      “Mạn Mạn, muội là Nhã Phi a, tẩu mở cửa ra, muội với tẩu mấy câu được chứ?” Mạc Nhã Phi nhíu đôi mày thanh tú, tiếp tục .

      Lăng Tuyết trả lời, tâm nhéo chặt lại, mặc dù Nhã Phi giống Ly Hiên, đối xử với nàng trước sau như , nhưng nàng thể vượt qua cửa ải của chính bản thân mình, nàng có thể đối mặt Ly Hiên, nhưng lại cách nào đối mặt Nhã Phi, nàng xứng với làm Tứ tẩu của nàng ấy, xứng……

      “Mạn Mạn!”

      Mạc Nhã Phi có chút gấp gấp, khỏi quay đầu lại : “Trương Văn, Lăng Tuyết Mạn là trong nhà này sao?”

      Trương chấp giật mình, thấp thỏm đáp: “Thưa ngự thân trưởng công chúa, nô tài biết, nô tài mang Lăng cung nữ phân phòng cho nàng xong liền trở về làm việc, có thể… có thể nàng ở trong phòng nàng, nô tài lập tức tìm nàng ra ngoài yết kiến công chúa!”

      xong, Trương chấp liền cuống quít bò dậy, muốn vào cái gian phòng kia tìm người, Mạc Nhã Phi lại đột nhiên : “Đợi …!”

      “Nô tài đáng chết!” Trương chấp kinh lại té quỵ xuống đất, cuống quít xin tội.

      Mạc Nhã Phi nghiêm mặt, lên tiếng: “Bản công chúa giá lâm Hoán Y Cục, lại có nô tài dám trốn ở trong nhà ra cung nghênh bản công chúa, là muốn bị xử trí sao? Ai biết trong nhà này giấu cái nô tài to gan nào?”

      Tiếng vừa dứt, trong đoàn cung nữ quỳ gối lập tức vang lên thanh , “Hồi ngự thân trưởng công chúa, Lăng Tuyết Mạn ở trong gian phòng này, nàng là cố ý đóng cửa coi rẻ thiên uy công chúa đấy!”

      Nghe vậy, trong viện càng thêm tĩnh mịch, Trần Lâm Nhi khẩn trương toát mồ hôi dầm dề, Lăng Tuyết Mạn hận thể lập tức đấm nha đầu chết tiệt kia cái!

      tệ, mật báo chính là Thiệu Tiểu Lan!

      Mạc Nhã Phi theo tiếng nhìn lại, chậm rãi : “Cung nữ chuyện đến quỳ trước mặt bổn công chúa, để bản công chúa nhìn chút!”

      Thiệu Tiểu Lan vui mừng trong bụng, vội vàng đứng dậy, cúi đầu tới Phi quỳ xuống trước mặt Mạc Nhã, “Có nô tỳ!”

      “Tên gọi là gì? Ngẩng đầu lên!” Mạc Nhã Phi .

      “Thưa ngự thân trưởng công chúa, tiện danh của nô tỳ là Thiệu Tiểu Lan!”

      Thiệu Tiểu Lan thấp thỏm ngẩng đầu lên, nhìn tới Mạc Nhã Phi thiên tư cao quý, tự chủ lại cúi đầu.

      Mạc Nhã Phi nhàng cười tiếng, “Hôm nay bản công chúa đến vì Lăng Tuyết Mạn, nhưng lá gan nàng ta quá lớn, lại dám coi cung quy như có gì, đóng cửa chặn bản công chúa, ngươi , xử trí làm sao?”

      “Thưa ngự thân trưởng công chúa, nô tỳ là người hầu, dám mò, chỉ hiểu nên nghiêm trị tha!” Thiệu Tiểu Lan kích động vui mừng vội vàng , nội tâm kích động dứt, xem con phượng hoàng gãy cánh làm gà kia còn dám cuồng vọng nữa , còn dám đòi cắt đầu lưỡi của nàng, hừ!

      “Vậy sao? là nô tài biết quy củ!” Mạc Nhã Phi cười, “Lục Ánh, ngày mai lấy vài món quần áo bẩn của bản công chúa tới giao cho Thiệu Tiểu Lan giặt sạch, nhớ kỹ chưa?”

      cung nữ theo Mạc Nhã Phi đến, lập tức ra khom người : “Dạ, công chúa, nô tỳ nhớ kỹ!”

      “Ừ, Thiệu Tiểu Lan, mở cửa mời Lăng Tuyết Mạn ra!” Mạc Nhã Phi liếc mắt về phía cửa, .

      “Dạ, công chúa!”

      Thiệu Tiểu Lan hớn hở ra mặt, nàng leo lên chức người hầu của ngự thân trưởng công chúa, về sau đến biểu cũng phải xem sắc mặt của nàng rồi, cho nên kích động vội đứng lên, thò tay dùng sức đẩy cửa ra.

      Lăng Tuyết Mạn biết tránh khỏi rồi, trong mắt thoáng qua tia giảo hoạt, thầm đếm , hai, ba……”, đếm tới 5, Thiệu Tiểu Lan ngoài cửa thấy đẩy lâu ra, liền cố dùng lưng tới xô cửa, lúc này mới chạm lưng vào, Lăng Tuyết Mạn lại chợt mở cửa, sau đó nhanh chóng né ra!

      “A ——”

      Thiệu Tiểu Lan theo quán tính, té chổng vó lên trời, đầu cùng mông nặng nề té xuống đất, thê thảm nỡ nhìn!

      “Ha ha ha!”

      Lăng Tuyết Mạn cố kỵ chút nào cười to ra, lông mày đôi mắt đều cong cong!

      Mạc Nhã Phi ở tài trước mặt đám người hầu thể chú ý hình tượng, liền dùng khăn che miệng, cười vui thích, thái giám cung nữ theo nàng đến thấy chủ tử vui vẻ, liền cũng cố kỵ cười lên.

      Mà nô tài quỳ đầy trong viện Hoán Y Cục thấy thế, tuy cúi đầu dám cười ra tiếng, nhưng mọi người kìm nén đến đỏ bừng cả khuôn mặt.

      Lý ma ma nhìn mặt mà chuyện, trán toát ra mồ hôi lạnh, thầm mắng Thiệu Tiểu Lan biết sống chết, bộ dáng Lăng Tuyết Mạn liều lĩnh như vậy, bà cảm thấy ổn!

      Lưu ma ma cũng ngước đầu, bà đoán ra quan hệ của Nhã Phi công chúa cùng Lăng Tuyết Mạn tại là địch hay bạn, cho nên bà bắt đầu lo lắng, hy vọng Lăng Tuyết đừng ra chuyện hoa tai, nghĩ tới đây, càng run hơn.

      Lăng Tuyết Mạn tựa khung cửa cười, cười đến bủn rủn vô lực, lười biếng : “Thiệu Tiểu Lan, mùi vị rùa đen chổng vó như thế nào? Bà đây hận nhất người ta bán đứng sau lưng, cho nên, dạy dỗ ngươi chút, hiểu ?”

      “Ngươi! Nữ nhân đê tiện này, ở trước mặt công chúa còn dám càn rỡ!” Thiệu Tiểu Lan bò dậy, tức giận đỏ mặt tía tai, buột miệng mắng, hướng Mạc Nhã Phi quỳ xuống : “Công chúa, nữ nhân này bị cách chức đến Hoán Y Cục rồi, còn an thủ bổn phận, lớn lối cuồng vọng như thế, căn bản để công chúa ở trong mắt!”

      Lăng Tuyết Mạn hừ tiếng, môi đỏ mọng gợi lên đường cong tự giễu, ra khỏi ngưỡng cửa, nhàng với Mạc Nhã Phi: “Tội nữ Lăng Tuyết Mạn biết ngự thân trưởng công chúa giá lâm, có tiếp đón từ xa, xin công chúa trị tội!”

      xong, liền muốn quỳ xuống, Mạc Nhã Phi cả kinh, cuống quít đưa tay đỡ vai Lăng Tuyết Mạn, vội vàng : “Mạn Mạn, muội trách tội tẩu!”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 370
      Lăng Tuyết Mạn nhìn Mạc Nhã Phi, giọng : “Công chúa nên tức giận, Thiệu Tiểu Lan rất đúng, nô tỳ đóng cửa thất lễ, dĩ hạ phạm thượng, là tội bất kính! Công chúa quý là thân muội của hoàng thượng, tứ phong ngự thân trưởng công chúa, nên tới loại địa phương Hoán Y Cục này, nếu có việc muốn với nô tỳ, phái người tới truyền là được.”

      Mạc Nhã Phi nhấp môi đỏ mọng, đối với Lăng Tuyết Mạn lãnh đạm, biết nên cái gì cho phải, níu khăn trong tay lúc lâu, quay đầu nhìn về phía trong viện, lạnh lùng : “Toàn bộ làm việc ! Bản công chúa muốn cùng Lăng cung nữ hàn huyên chút!”

      Cả đám thái giám cung nữ Hoán Y Cục dập đầu, “Dạ, nô tài/nô tì cáo lui!”

      Mạc Nhã Phi khẽ chớp mắt, từ cao nhìn xuống người phía quỳ gối bên chân mình, khẽ cười : “Thiệu Tiểu Lan, quần áo của bản công chúa ngươi giặt cho tốt, nếu giặt tốt, bản công chúa thưởng ngươi, nhớ kỹ chưa?”

      “Dạ, nô tỳ nhất định làm xong, tạ công chúa cho nô tỳ cơ hội ra sức!” Thiệu Tiểu Lan tràn đầy vui mừng, vội cuống quít dập đầu.

      Mạc Nhã Phi cười lạnh ngoắc ngoắc môi, đưa tay cầm tay Lăng Tuyết Mạn, “Mạn Mạn, chúng ta vào nhà ngồi chút .”

      “Công chúa!”

      Lăng Tuyết Mạn cắn môi, bị động theo vào phòng, đám người Lục Ánh vội vàng đứng thành hai hàng canh giữ ở ngoài phòng, đóng cửa lại.

      Trong viện tiếp tục giặt quần áo phơi quần áo, tất cả đều câm như hến, thầm than Lăng Tuyết Mạn có bản lĩnh cường đại, cũng bị cách chức thành cung nữ rồi, mà đường đường ngự thân trưởng công chúa lại vẫn đích thân tới Hoán Y Cục lấy lòng, thể tưởng tượng nổi!

      Bên trong nhà, Mạc Nhã Phi nhìn cái, đến cái ghế có thể ngồi cũng thô ráp, liền đứng, quan sát Lăng Tuyết Mạn cẩn thận, khỏi cau mày : “Sao làm dơ mặt mũi rồi? Mạn Mạn, mấy nô tài đó ăn hiếp tẩu sao? Có phải Thiệu Tiểu Lan đó hay ?”

      “Công chúa cần quan tâm, nô tỳ là cung nữ, liền tự có cuộc sống của cung nữ, có ai khi dễ nô tỳ, công chúa mời về !” Lăng Tuyết Mạn nghiêng nghiêng mặt, thản nhiên .

      “Mạn Mạn, đừng gọi muội là công chúa, cũng đừng xưng là nô tài, nhiều ngày thấy tẩu, muội rất muốn tới gặp tẩu, cho nên vừa nghe tẩu đến Hoán Y Cục, liền vội vàng tới gặp tẩu, tẩu đừng xa lạ với muội, được chứ?” Mạc Nhã Phi vội vàng .

      Lăng Tuyết Mạn nhìn Mạc Nhã Phi hồi lâu, mới : “Nhã Phi, muội hận ta sao? tức giận sao? Ta làm hành vi phụ đức như vậy, làm nhục mặt mũi hoàng gia các người, muôi kính Tứ ca muội như vậy, lòng xem ta là Tứ tẩu, ta lại biết liêm sỉ, phản bội Tứ ca của muội, còn… còn lừa gạt các người…… Ta phải là tốt, xứng để cái người cư xử với ta như vậy!”

      “Mạn Mạn, nên như vậy, bất kể xảy ra chuyện gì, muội đều xem tẩu là bạn của muội, tẩu… tẩu hồng hạnh xuất tường, muội có thể hiểu, khi đó Tứ ca muội dù sao cũng là chết người, ai cũng nghĩ tới về sau ca ấy sống lại, tẩu tuổi như vậy, muốn làm quả phi cũng là có lý do, mặc dù hoàng huynh tại bỏ tẩu, cách chức tẩu, nhưng mà muội vẫn muốn làm bạn với tẩu, tẩu cự tuyệt muội được ?”

      Mạc Nhã Phi càng thêm vội vàng xong, nhịn được lại nắm tay Lăng Tuyết Mạn, tha thiết: “Mạn Mạn, chúng ta vẫn giống như trước đây, có thể hay ?”

      “Nhã Phi!” Lăng Tuyết Mạn cảm thấy đau xót, dùng sức hít mũi cái, cố nén lệ nóng, “Nhã Phi, muội có thể so đo, nhưng ta… ta…… Cuối cùng vẫn thấy rất có lỗi với hoàng gia các người, ta nghiệp chướng nặng nề, phụ hoàng mẫu hậu, , phải, là Thái Thượng Hoàng, thái hậu nương nương, bọn họ cũng coi ta là con dâu, đối đãi ta tốt như vậy, nhưng ta vẫn gạt các người, mực láo…… Mặc dù… mặc dù ta cảm thấy áy náy đối với hoàng thượng, bởi vì là chính ông ấy…… Nhưng mà đối với các người, ta còn mặt mũi!”

      Mạc Nhã Phi nóng nảy, có chút mạch lạc, “Mạn Mạn, thể nào, phụ hoàng mẫu hậu có trách tẩu, bọn họ, bọn họ chỉ tôn trọng quyết định của hoàng huynh, mà muội… muội trách tẩu, tẩu phải áy náy!”

      “Nhã Phi, cần trở lại Hoán Y Cục, loại địa phương này, phải nơi công chúa nên tới, hôm nay muội đến, sợ rằng truyền tới trong tai hoàng thượng, hoàng thượng trừng phạt ta, muội lại đến thăm ta, ràng cho thấy nghe lời hoàng thượng, hoàng thượng tức giận, tuy là ca ca của muội, nhưng tâm vua khó dò, muội nên vì ta mà tìm vất vả, nhanh về thôi.” Lăng Tuyết Mạn chau mày lại, buông lỏng tay Mạc Nhã Phi ra, cố gắng nở nụ cười, “Cho ta ít thời gian, chờ ta nghĩ thông suốt, ta cũng cùng muội làm bằng hữu.”

      “Mạn Mạn!” Mạc Nhã Phi nhìn Lăng Tuyết Mạn, nàng đau lòng dứt, nhưng nàng lại thể ra hết, chỉ đành : cần lo lắng cho muội, hoàng huynh thương muội vô cùng, nếu biết, nhiều lắm cũng khiển trách muội đôi câu mà thôi, làm khó muội. Ngược lại tẩu… tẩu thực cho tẩu biết ta, những nô tài lấy mạnh hiếp yếu này, có khi dễ tẩu hay ?”

      có, muội mới vừa rồi cũng nhìn thấy, ta để mặc cho người khác khi dễ sao? cần ra mặt giúp ta, ta có thể xử lý tốt, để cho mình chịu ủy khuất.” Lăng Tuyết Mạn lắc đầu cái, nàng phải làm Mạn Mạn kiên cường dũng cảm, có thân phận ô dù, muốn dùng tâm kế, nàng phải có, mà là trước kia có tình nhân, có Ly Hiên, có đống lớn người có thể bảo vệ của nàng, nàng liền cần phải tâm cơ thâm trầm, nhưng tại, thân ở chốn này, những tiểu quỷ kia cũng đừng trách nàng chơi thủ đoạn ân mưu, ác lên rồi!

      sao? Nhưng là, cái thứ nữ nhân đê tiện biết sống chết dám mắng tẩu đó, sao muội có thể tha cho ả?” Mạc Nhã Phi lạnh cả mặt, trừng ra cửa .

      “Ha ha, muội phải là có ý định sao?” Lăng Tuyết Mạn cười khẽ.

      Mạc Nhã Phi ngẩn ra, cười lên, “Mạn Mạn, hai ta quả nhiên đủ ăn ý, mới vừa rồi phối hợp tốt cho ả té nhào, còn có bảo ả giặt quần áo cho muội, ha ha, cứ xem muội trừng phạt ả như thế nào!”

      “Ha ha, Nhã Phi, cần quá ác, ta tự có thủ đoạn đối phó ả.” Lăng Tuyết Mạn tự tin nhướng mày, chỉ có Thiệu Tiểu Lan, cả hai bà già kia, chờ xem nàng dọn dẹp họ thế nào! Dám tham tiền của nàng, nhìn họ còn dám sau lưng nàng là phượng hoàng gãy cánh bằng gà hay !

      “Được, muội hiểu rồi, Mạn Mạn, tẩu ngàn vạn lần đừng uất ức mình, muội ra ngoài giao phó tiếng, tẩu phải giặt quần áo rồi, mùa đông đau tay, nếu tay hư, ha ha, ý trung nhân kia đau lòng.” Mạc Nhã Phi xong, liền nở nụ cười đầy thâm ý.

      Lăng Tuyết Mạn chợt mở to mắt, “Nhã Phi, làm sao muội biết?”

      “Hoàng huynh hạ thánh chỉ tẩu khiết, nếu khiết, nhất định là có nam nhân a, vậy tẩu hồng hạnh xuất tường phải cùng nam nhân…… Ừ, thân thiết sao? Muội biết nam nhân kia là ai, cho nên muội mới thành ý trung nhân a!” Mạc Nhã Phi linh hoạt giải thích.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 371
      Lăng Tuyết Mạn 囧 khuôn mặt nhắn đỏ bừng, : “Nhã Phi muội… muội…… muội ngượng ngùng gì cả, cứ hưu vượn!”

      “Ha ha, muội nha, Mạn Mạn, nam nhân có thể được tẩu thích, nhất định là nhân trung long phượng, hi vọng tẩu sớm ngày thoát khỏi Hoán Y Cục, cùng hỉ kết liền cành!” Mạc Nhã Phi bám vào lỗ tai Lăng Tuyết Mạn, rỉ tai giọng .

      “Nhã Phi, muội… muội tức giận ta là nữ nhân lả lơi ong bướm sao?” Lăng Tuyết Mạn sững sờ, hơi giật mình mà hỏi.

      Mạc Nhã Phi cười híp mắt lắc đầu, tức giận a, dù sao hưu thê có thể tái giá, tẩu bây giờ là nữ tử độc thân, tự do!”

      “Ách……” Lăng Tuyết Mạn hoàn toàn ngu rồi, em chồng trước đây của nàng có tư tưởng rất tiến bộ nha! Đột nhiên phát lên chuyện, Lăng Tuyết Mạn hỏi vội: “Nhã Phi, muội cùng Lâm Mộng Thanh ra sao?”

      “Ừ…… Phụ hoàng sắc phong Mộng Thanh làm Phò mã của muội rồi, chờ hoàng huynh xử lý quốc cho ổn, rồi quyết định lễ tân hôn.” Sắc mặt Mạc Nhã Phi nhất thời ửng hồng, liếc mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, thấp cúi đầu, giọng .

      “Ừ? Muội muốn cùng cái tinh đó kết hôn?” Lăng Tuyết Mạn trợn ngược hai mắt, “Mịa nó, ta té!”

      “Mạn Mạn, tẩu sao thích Mộng Thanh a, rất thích muội, chúng ta ở chung chỗ rất vui vẻ, là nam nhân ưu tú giống hoàng huynh, tẩu phát ưu điểm của mà thôi, chờ về sau tẩu biết nhiều hơn, tẩu thích.” Mạc Nhã Phi nhăn lông mày, .

      Lăng Tuyết Mạn nhăn mặt, “Ta chỉ thấy khuyết điểm của tinh kia, cho muội biết, nam nhân đẹp tuyệt đối là tội! Quan trọng nhất là, hừ, dám đẹp hơn ta! Tình nhân nhà ta , nếu ta hài lòng mặt của tinh, giúp ta hủy dung !”

      “Ách, Mạn Mạn, tình nhân nhà tẩu muốn…… muốn hủy dung Mộng Thanh sao?” Mạc Nhã Phi nhăn khuôn mặt nhắn, mắt trừng to, hoàng huynh, thấy sắc quên muội sao?

      “Ừ…… Đoán chừng hủy được, Mộng Thanh Thành nhà muội thành Phò mã của trưởng công chúa rồi, tình nhân nhà ta đụng vào sợ là toi mạng!” Lăng Tuyết Mạn bĩu môi .

      “Ha ha!” Mạc Nhã Phi bật cười, nghe Lăng Tuyết Mạn gọi ‘Tình nhân’ thuận mồm, trong lòng sướng ngất trời, hoàng huynh nàng đúng là có ý tứ, lại xưng hô theo kiểu nam nữ vụng trộm như vậy!

      “Tốt lắm, Nhã Phi, muội tới đây cũng lâu, nhanh về thôi.” Lăng Tuyết Mạn nghiêm mặt .

      Mạc Nhã Phi thở dài, “Được rồi, muội về trước đây, tẩu tự chăm sóc mình cho tốt, ăn trưa cần ăn thức ăn của nô tài, muội phái người đưa tới cho tẩu.”

      cần, đưa bị người ta báo lên, ta phiền phức!” Lăng Tuyết Mạn cười khổ tiếng, “Ta đều có hiểu hoàng huynh của muội đối với ta rốt cuộc là có thái độ gì, cho nên nên mạo hiểm!”

      “Mạn Mạn, có chuyện gì, hoàng huynh muội phạt của muội, ……”

      “Tốt lắm, đừng đưa tới cho ta, trở về thôi!”

      Lăng Tuyết ngừng , cửa kéo ra, đẩy Mạc Nhã Phi ra, nàng ấy vẫn coi nàng là bằng hữu, thể liên lụy nàng ấy a!

      “Mạn Mạn…… Được rồi, muội về!” Mạc Nhã Phi cưỡng được, đành phải trước, bất kể như thế nào, nàng phái người tới đưa chút thức ăn cùng trái cây.

      “Cung tiễn ngự thân trưởng công chúa!”

      Trong viện, nô tài lại quỳ đầy đất, đưa mắt nhìn Mạc Nhã Phi ra khỏi Hoán Y Cục, Lăng Tuyết Mạn buồn ngủ, nặng nề ngáp cái.

      Trương chấp tới, ánh mắt phức tạp nặng nề, mang chút cung kính : “Lăng cung nữ nếu mệt mỏi, trước hết trở về phòng nghỉ ngơi .” xong, lại gọi Lý ma ma, “Lý ma ma, cầm trang phục mới cho Lăng cung nữ thay, còn có dụng cụ rửa mặt, thức ăn, toàn bộ chuẩn bị đầy đủ .”

      Lý ma ma ngẩn người, lập tức : “Vâng, nô tì hiểu .”

      Lăng Tuyết Mạn bật cười, quả là Mạc Nhã Phi tới chuyến, lời đặc biệt gì cũng cần phải , những nô tài xảo quyệt này hiểu! Tiện tay khẽ ném cái chìa khóa, “Lý ma ma cầm, lấy , phải thu dọn xong cho bà đây, bà đây là mệt nhọc!”

      mặt Lý ma ma biết là cái vẻ mặt gì, tóm lại nhận cái chìa khóa, quát Thiệu Tiểu Lan: dọn dẹp với ta!”

      “Biểu !” Thiệu Tiểu Lan tình nguyện, nhưng là Trương chấp ở đây, nàng dám làm khó dễ, liền cắn môi theo.

      “Ha ha, đồ bà đây giấu ở trong chăn nên động vào a!” Lăng Tuyết Mạn hữu ý vô tình nhắc nhở, khóe miệng mơ hồ nâng lên nụ cười lạnh.

      Trong lúc rãnh rỗi, Lăng Tuyết Mạn liền ngồi ở ghế dài trong viện, vừa phơi nắng vừa chờ đợi phòng thu dọn xong ngủ, kết quả, hai mươi phút sau, hai cung nữ xách theo hộp đựng thức ăn vào.

      Nô tài làm việc trong viện lại xôn xao, bồn chồn nhìn hai người cung nữ kia thẳng tới đứng trước Lăng Tuyết Mạn.

      “Lục Ánh?” Lăng Tuyết Mạn cau lông mày.

      “Dạ, công chúa lệnh cho tụi nô tỳ đưa thức ăn tới, xin Lăng cung nữ dùng bữa!” Lục Ánh mỉm cười, : “Nô tỳ hầu hạ Lăng cung nữ đến trong nhà dùng bữa !”

      “Lục Ánh, nàng cái gì? Ta bây giờ là cung nữ thấp hơn nàng mấy bậc, làm sao nàng có thể hầu hạ ta? Những đồ ăn này lấy về , ta cần.” Lăng Tuyết Mạn càng nhíu lông mày, Nhã Phi sao nghe khuyên bảo vậy?

      “Lăng cung nữ, công chúa có lệnh, bảo nô tỳ nhìn nàng ăn cơm, nếu như nàng ăn, tụi nô tỳ chịu phạt.” Lục Ánh cúi đầu ra.

      Lăng Tuyết Mạn nhào hơi, “Nhã Phi sao làm như vậy đây?”

      “Xin Lăng cung nữ dùng bữa!” Lục Ánh lại .

      “Được rồi, đưa đến gian phòng đó .” Lăng Tuyết Mạn chỉ chỉ phòng Lý ma ma, bất đắc dĩ .

      Đứng dậy, Lăng Tuyết Mạn có tinh thần gì tới trong phòng, mới bước ra hai bước, lại nghe được sau lưng vang lên giọng quen thuộc, “Mẫu thân!”

      Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn xoay người lại, mắt nhất thời sáng lên, nâng váy chạy như bay, hô lớn: “Hiên nhi!”

      Mạc Ly Hiên cười, mấy bước lên phía trước, ổn định thân thể Lăng Tuyết Mạn, nhăn lông mày : “Mẫu thân nên, ngộ nhỡ ngã xuống làm sao bây giờ?”

      Các nô tài trong viện, đầu tiên là ngây ngốc, kinh ngạc nhìn trước mắt màn, đợi thái giám theo Mạc Ly Hiên đến hô tiếng, “An Hiếu trưởng thân Vương đến! Còn hành lễ?”

      Lập tức, trong viện lại hốt hoảng, thanh đổ thùng nước vang lên, Trương chấp lại vội vàng chạy từ trong phòng ra, toàn thể quỳ rạp dưới đất, sợ hãi thỉnh an, “Nô tài/nô tì ra mắt An Hiếu trưởng thân Vương! Vương gia thiên tuế thiên thiên tuế!”

      Mấy nô tì, nô tài nho của Hoán Y Cục, khi nào từng có công chúa Vương gia lớn như vậy qua, cho nên hôm nay, tất cả mọi người như rơi vào sương mù, biết vì sao, khiếp sợ vô cùng!

      “Đều đứng lên !” Tuổi Mạc Ly Hiên lớn lắm, chuyện lại vô cùng khí thế, “Bổn Vương đến tìm Lăng cung nữ, các ngươi tự làm việc của mình !”

      “Dạ, trưởng thân Vương!”

      Các nô tài hoảng sợ thối lui làm việc, dám thở mạnh, lại dám ngẩng đầu nhìn vị Thiên Hoàng quý trụ này cái.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :