1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 357
      luồng gió lạnh quất vào mặt, mảnh lá bay tới vai, Mạc Kỳ Minh hơi giật mình, bàn tay to dùng lực nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay, lại cảm thấy đau.

      biết, Hạ Chi Tín dao động, Bạch Tĩnh An có lẽ cũng dao động, cho dù hai người bọn họ thề tuyệt phản bội , nhưng tin, bởi vì ích lợi trước mặt dễ dàng làm cho người ta lung lay.

      Ngày mai, ngày mai là ngày Mạc Kỳ Hàn đăng cơ, tại thời điểm quan trọng như vậy, trong đầu lại chỉ nghĩ đến kiện, đó chính là Mạc Kỳ Hàn từng , ngày đăng cơ là lúc ban chết cho Lăng Tuyết Mạn!

      Lời đồn bị bình ổn, nhiều ngày quan sát, tùy ý cũng có thể thấy được cảnh tượng Mạc Kỳ Hàn và Mạc Kỳ Diễn chuyện trò vui vẻ, xem ra, Mạc Kỳ Hàn lựa chọn giết Lăng Tuyết Mạn bảo vệ Mạc Kỳ Diễn!

      , nên làm cái gì bây giờ?

      “Tam ca! Tam ca!”

      Từ xa truyền đến tiếng kêu vội vàng, Mạc Kỳ Minh chậm rãi trở lại, đợi người chạy đến trước mặt, mới thản nhiên : “Tiểu Thất, xảy ra chuyện gì?”

      Mạc Kỳ Dục thở dốc hơi, mới lên tiếng: “Tứ ca mở tiệc chiêu đãi các huynh đệ vào buổi tối ở Đông cung, đệ qua điện Thái Cực nhìn đến Tam ca, thuận tiện cho Tam ca tiếng, để tránh Tam ca lúc nữa xuất cung hồi phủ.”

      “Ừ, biết.” Mạc Kỳ Minh như có đăm chiêu gật đầu, mắt sâu như vực thẳm, hơi híp híp.

      “Ha ha, đệ tính cung Phượng Thần thỉnh an mẫu hậu, trước nhé!” Mạc Kỳ Dục chắp tay, liền xoay người muốn .

      “Tiểu Thất!” Mạc Kỳ Minh vội mở miệng gọi lại.

      “Hả? Tam ca còn có việc sao?” Mạc Kỳ Dục quay đầu, hỏi.

      Mạc Kỳ Minh cười nhạt : “Tiểu Thất, đệ biết chuyện lời đồn về Nhị ca cùng Mạn Mạn, thái tử vốn định xử trí như thế nào ?”

      “Chuyện này đệ ràng lắm, có nghe Tứ ca nhắc tới, cũng nhìn ra Tứ ca cùng Nhị ca có cái gì khúc mắc a!” Mạc Kỳ Dục nhíu mày, “Tam ca, ca Tứ ca vấn tội Nhị ca việc này sao? Kỳ thực chúng ta cũng biết, Nhị ca cùng Mạn Mạn cũng có chuyện gì, Nhưng bị đồn khó nghe như vậy, Tứ ca mất mặt, đến nay vẫn nhốt Mạn Mạn chịu cho nàng cái danh phận, theo lý Mạn Mạn là chánh phi, phải được lập làm Hoàng Hậu, nhưng tại, đến phong hào phi tử cũng chưa cho, chẳng lẻ muốn đợi ngày mai sau khi Tứ ca lên ngôi cùng phong lập với các phi tử khác mới vào sao?”

      “Tiểu Thất a, đệ nghĩ quá đơn giản!” Mạc Kỳ Minh lắc đầu, tiến về phía trước bước, chưa quay đầu, thản nhiên : “Đệ có thể nhìn ra được Tứ đệ có tia tình cảm đối với Mạn Mạn sao? thà kim ốc tàng kiều buổi tối ra ngoài tìm vui, cũng từng Tứ Vương phủ gặp Mạn Mạn lần, Mạn Mạn bị giam ở Tứ Vương phủ, chỉ sợ đợi cho đến chết cũng thấy được Tứ đệ lần!”

      “A? Cái gì? Tam ca cái gì? Đợi cho đến chết? Ý của ca là Tứ ca nhốt Mạn Mạn cả đời, nhốt Mạn Mạn đến chết?” Mạc Kỳ Dục thất kinh hỏi, giọng điệu vô cùng dồn dập.

      Mạc Kỳ Minh quay đầu, nhíu mày : “Tứ đệ khoan dung với Nhị ca, đó là bởi vì tính giết chết Mạn Mạn để giải quyết việc lời đồn! Huống hồ sao phải lập Mạn Mạn làm hậu? Lăng Bắc Nguyên bất quá là Ngự Sử nho , có thể so sánh với Hạ Chi Tín hoặc là Bạch Tĩnh An sao? Tứ đệ là tân quân kế vị, lại phải kẻ ngu!”

      “Cái gì?” Mạc Kỳ Dục kinh hãi thôi, “Tam ca, là sao?”

      “Buổi tối tự bản thân đệ đến hỏi .”

      Mạc Kỳ Minh xong liền xoay người .

      Mạc Kỳ Dục nhìn tấm lưng kia, bên môi gợi lên chút ý cười sâu xa, sau đó cất bước đến cung Phượng Thần.

      Ban đêm, hoàng cung an bình yên lặng.

      Mà Đông cung mảnh náo nhiệt, ca múa mừng cảnh thái bình.

      Mạc Kỳ Hàn ngồi ở chủ vị, hai bên trái phải là Mạc Kỳ Diễn, Mạc Kỳ Minh, Mạc Kỳ Lâm, Mạc Kỳ Sâm, Mạc Kỳ Dục, Lâm Mộng Thanh theo thứ tự mà ngồi.

      Tiệc rượu phong phú, trong điện, nhóm vũ cơ tận tình múa may, váy dài quay cuồng, giữa các vũ cơ có nữ tử mang khăn che mặt màu trắng, phục sức hơi khác các vũ cơ khác, vừa thấy đó là người múa dẫn đầu, mang đôi mắt hạnh hàm tiếu hàm kiều, liên tiếp truyền sóng điện tới Mạc Kỳ Hàn ngồi chủ vị, nhất cử nhất động, ngàn vạn mị thái.

      Đám người Mạc Kỳ Diễn cười nhạt nhìn biểu diễn, thỉnh thoảng uống rượu, ánh mắt đương nhiên cũng rơi vào người kia, lẳng lặng thưởng thức.

      Mạc Kỳ Hàn giơ chén rượu trong tay, bên môi treo nụ cười tà tà, trong ánh mắt nhìn nàng tràn đầy hứng thú.

      khúc múa xong, cá vũ cơ quỳ xuống bái, “Thái tử điện hạ vạn phúc! Chúng nô tì bêu xấu!”

      Nữ tử mặc váy lúa trắng đứng ở trung tâm, đến gần bước, e lệ cúi đầu, “Bạch Tử Di khấu thỉnh thái tử điện hạ kim an!” Giọng quả thực có thể làm tan chảy xương cốt nam nhân!

      Sáu nam nhân ngồi hai bên trái phải đều hẹn mà cùng run lên chút, lại đồng loạt đem ánh mắt nhìn Mạc Kỳ Hàn, chỉ thấy Mạc Kỳ Hàn vẫn bình thản, nâng chén rượu trong tay, ngửa đầu uống xong, trong mắt tràn đầy ý cười lười nhác gian tà, quét mắt sáu người cái, sau đó ánh mắt ngừng ở mặt Bạch Tử Di, khẽ cười: ra là thiên kim của Bạch Hầu gia! Tháo khăn che mặt cho bản cung cùng các Vương gia nhìn cái!”

      “Vâng!”

      Bạch Tử Di kiều mị chớp mắt, ngón tay nhắn vê góc khăn che mặt, chậm rãi vén lên, gương mặt tươi sáng xinh đẹp, mặt giống như phù dung, mi giống như trăng non, kiều mị tận xương tủy.

      “Bốp bốp bốp!”

      Mạc Kỳ Hàn vỗ tay cười, “Bạch tiểu thư chỉ có kỹ thuật nhảy kinh người, dung mạo càng đẹp làm người giật nảy mình!”

      “Điện hạ tán thưởng, Tử Di hổ thẹn!” Bạch Tử Di được khen, liền mỉm cười, tiếng càng thêm mềm yếu.

      Mạc Kỳ Hàn thoải mái cười to, “Ha ha ha! Người đâu, thêm ghế ngồi ở cạnh bản cung, hầu hạ Bạch tiểu thư ngồi xuống!”

      “Vâng, thái tử điện hạ!” Hai cung nữ lập tức nhận lệnh.

      Bạch Tĩnh An nghe Hạ Chi Tín mang Hạ Lệ Nhân Đông cung yết kiến Mạc Kỳ Hàn xong, liền thầm lo lắng thôi, sợ Hạ Lệ Nhân mê hoặc Mạc Kỳ Hàn, lên vị Hoàng Hậu, vì vậy, vừa nghe buổi tối Đông cung truyền vũ cơ hiến nghệ, liền sinh tâm kế, làm cho Bạch Tử Di theo nhóm vũ cơ đến lộ mặt.

      Giờ phút này, Bạch Tử Di được Mạc Kỳ Hàn vinh sủng, mừng rỡ như điên, vội quỳ xuống : “Tạ điện hạ!”

      Mạc Kỳ Dục bĩu môi, hơi trừng mắt liếc Bạch Tử Di, thầm: “Đẹp cái gì mà đẹp? Kỹ thuật nhảy này sao so được với Mạn Mạn? Bộ dáng cũng bình thường.”

      “Khụ khụ, tiểu Thất, cẩn thận kẻo Tứ ca nghe được.” Mạc Kỳ Sâm vội ho tiếng, nhắc nhở.

      Mạc Kỳ Dục chỉ có thể ai thán tiếng, tâm tư thầm bay tới người làm nhớ nhung, tính xem ngày mai, ngày kia rốt cục có thể gặp được!

      Nhưng, diễn xuất đêm nay, cũng phải làm đủ!

      Bạch Tử Di vừa ngây ngất ngồi xuống ở bên trái Mạc Kỳ Hàn, ngoài điện lại có thái giám tiến vào bẩm báo, “Khởi bẩm thái tử điện hạ, nữ nhi của Hạ Tướng quân, Hạ Lệ Nhân cầu kiến!”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 358
      “Tuyên!”

      chữ đơn giản, Mạc Kỳ Hàn bên môi đôi nổi lên chút cười lạnh dễ dàng phát giác, sườn mắt liếc liếc thấy Bạch Tử Di ràng tức giận dị thường, lại cực lực làm bộ vui vẻ, nhàng cười, giọng mang theo mị hoặc: “Hôm nay mới gặp Bạch tiểu thư, trong lòng bản cung rất là ngưỡng mộ.”

      sao?” Bạch Tử Di nhất thời kinh hỉ, vừa nâng mắt, vội vừa thẹn thùng cúi đầu xuống, trong lòng ngọt ngào.

      “Ha ha!” Mạc Kỳ Hàn sung sướng cười , quay mắt lại nhìn phía trước, lại nhịn được nhớ tới năm trước tại yến tiệc chúc thọ phụ hoàng, Mạn Mạn múa điệu kia, đó mới chân chính là say đắm lòng người, làm người ta vĩnh viễn khó quên!

      Bên môi tràn ra ý cười, lúc này đây cười là do tâm phát ra, ha ha, đợi thành nghiệp lớn, chọn đêm trăng tròn, phải bảo nha đầu kia ở dưới ánh trăng múa điệu cho mình xem, nở rộ chỉ vì mình !

      Chính là, tại nàng làm gì? Có nhớ ?

      “Lệ Nhân bái kiến thái tử điện hạ! Khấu thỉnh điện hạ kim an!”

      mềm mại tiếng , kéo suy nghĩ của Mạc Kỳ Hàn về, miễn cưỡng cười ôn nhu, “Lệ Nhân tiểu thư, miễn lễ!”

      “Tạ thái tử điện hạ!” Hạ Lệ Nhân cười, lúm đồng tiền yếu ớt lên, mị nhãn như tơ.

      “Lệ Nhân tiểu thư tới đúng lúc, bản cung muốn sai người mời tiểu thư đây!” Mạc Kỳ Hàn nháy mắt, lại phân phó: “Thêm ghế nữa, hầu hạ Lệ Nhân tiểu thư!”

      “Tạ điện hạ!” Hạ Lệ Nhân kích động bật thốt lên, ánh mắt liếc hướng Bạch Tử Di, đắc ý nhếch miệng.

      Trong nháy mắt, hai bên trái phải của Mạc Kỳ Hàn liền có hai mĩ nhân, hai nàng mỗi người ly tranh nhau rót rượu mời Mạc Kỳ Hàn, giọng ba người trêu đùa ngừng vang lên, biết khi nào bàn tay ngọc ngà của Bạch Tử Di thản nhiên công khai phủ mu bàn tay Mạc Kỳ Hàn, thân mình Mạc Kỳ Hàn cứng ngắc chút, dấu vết thu hồi, mỉm cười câu, “Đừng để cho các Vương gia nhìn thấy, về sau ngày còn dài!”

      Bạch Tử Di đỏ mặt lên, gật đầu, Hạ Lệ Nhân ghen tị cắn môi, xiết chặt chén rượu trong tay, Mạc Kỳ Hàn lại trùng hợp xoay người lại, lại cười nhu tình mật ý, “Lệ Nhân, cùng bản cung cạn ly, như thế nào?”

      “Vâng, điện hạ!” Hạ Lệ Nhân vui mừng, bưng lên ly, tao nhã uống xong.

      “Ha ha!” Mạc Kỳ Hàn cười khẽ, nâng chén cạn sạch.

      Ca múa tiếp tục, mà Mạc Kỳ Dục ngồi phía dưới lại giống như nhịn được, mở miệng : “Tứ ca, Tiểu Thất có việc thỉnh giáo Tứ ca!”

      “À?” Đôi mắt sâu của Mạc Kỳ Hàn vừa chuyển, cất cao giọng hướng vũ cơ nhóm: “Ngừng! Lui xuống trước !”

      Nhóm nhạc sĩ dừng tấu nhạc, vũ cơ thu quạt, quỳ lạy lui ra.

      “Tiểu Thất, chuyện gì?” Mạc Kỳ Hàn mỉm cười hỏi.

      “Tứ ca, đệ đệ nghe Tứ tẩu còn bị nhốt, ngài tính toán xử trí nàng sao?” Mạc Kỳ Dục cau mày, gương mặt vô cùng lo lắng.

      Trong điện, ánh mắt mọi người đều hướng Mạc Kỳ Hàn, câu trả lời, bọn họ đều quan tâm vô cùng, bao gồm cả Bạch Tử Di và Hạ Lệ Nhân!

      Về đại danh của Tứ Vương phi Lăng Tuyết Mạn, Hạ Lệ Nhân sau khi đến kinh thành mới nghe , còn Bạch Tử Di cũng là biết vô cùng, nữ nhân mấy lần oanh động Cẩm An, lưng đeo danh khắc chồng khắc con, lại làm năm vị thân nước Vương Đại Minh thương che chở, làm con nuôi tiểu Vương gia xem như trân bảo, khúc sáo điệu nhảy tươi đẹp kinh thiên hạ, độc chiếm được thánh ý cưng chìu, lại cùng Nhị Vương gia có tư tình… Rất nhiều truyền thuyết về Lăng Tuyết Mạn, Bạch Tử Di khỏi níu chặt mười ngón tay, mong đợi có thể nghe được đáp án để cho nàng cao hứng.

      Mạc Kỳ Hàn bĩu môi cái, nhìn về phía Mạc Kỳ Dục, cười như cười : “Tiểu Thất, đêm nay tạm thời xưng nàng là Tứ tẩu, ngày mai liền sửa miệng !”

      “Ách, sửa miệng? Sửa cái gì?” Mạc Kỳ Dục cả kinh, hỏi tới.

      Mấy người Mạc Kỳ Lâm cũng đều hiểu mở to hai mắt nhìn, Mạc Kỳ Minh cũng là nắm chặt bàn tay.

      “Ha ha, thôi, cần sửa miệng, dù sao ngày mai cũng lại kêu nữa!” Mạc Kỳ Hàn cười, ánh mắt liếc Bạch Tử Di, “Mĩ nhân, rót rượu!”

      Bạch Tử Di vội rót đầy rượu, “Điện hạ, mời!”

      chén rượu vào yết hầu, Mạc Kỳ Hàn mới quét mắt về phía mọi người, nhanh chậm : “Hôm nay các huynh đệ đều ở đây, bản cung liền , đỡ để các huynh đệ thầm suy đoán lung tung! Chuyện Lăng Tuyết Mạn cùng Nhị ca, mặc dù lời đồn nổi lên bốn phía, nhưng bản cung tín nhiệm Nhị ca, vì vậy, mọi tội đều do Lăng Tuyết Mạn, luận tội giết!”

      “Tứ ca!”

      “Tứ ca!”

      “Tứ đệ!”

      Vài thanh gấp gáp gọi Mạc Kỳ Hàn, Mạc Kỳ Hàn nhíu mày lại, “Các huynh đệ có dị nghị?”

      “Tứ ca, được giết Tứ tẩu a!” Mạc Kỳ Dục đứng lên, chắp tay : “Tứ tẩu cũng phải người thất đức, cầu Tứ ca thu hồi mệnh lệnh ban ra, Tiểu Thất nguyện đem tính mạng đảm bảo, cầu Tứ ca khai ân!”

      “Tứ ca, thần đệ cũng nguyện đảm bảo, Tứ tẩu bản tính thuần lương, mặc dù ngày thường hơi nghịch chút, nhưng cũng vượt quá lễ phép, người tung lời đồn này bụng dạ khó lường, nhất định là muốn hãm hại Tứ tẩu cùng Nhị ca, xin Tứ ca thủ hạ lưu tình, tha cho Tứ tẩu đường!” Mạc Kỳ Lâm đứng dậy theo, chắp tay nghiêm túc .

      “Tứ ca, thần đệ và Ngũ ca, Thất đệ cùng vì Tứ tẩu, cầu Tứ ca tha Tứ tẩu mạng!” Mạc Kỳ Sâm cũng đứng dậy cầu tình.

      Có ba người ngồi, Lâm Mộng Thanh, Mạc Kỳ Minh cùng đương Mạc Kỳ Diễn!

      Ba người này đều mở miệng, chỉ theo dõi Mạc Kỳ Hàn, tâm tư khác nhau.

      Mạc Kỳ Hàn nhè cười, thanh thản tiếp nhận chén rượu từ trong tay Hạ Lệ Nhân, mặc nàng cố ý đụng chạm ngón tay, tà tứ mở môi, cùng Hạ Lệ Nhân nhìn nhau cười, mới chuyển mắt hướng mọi người, lạnh nhạt : “Ngũ đệ, Lục đệ, thất đệ, các đệ có vẻ như… quản hơi nhiều!”

      Nghe vậy, mọi người hơi hơi biến sắc, khí lập tức cứng ngắc, vô cùng quỷ dị.

      “Ha ha!”

      Lâm Mộng Thanh đột nhiên cười khẽ lên, lười nhác nhìn Mạc Kỳ Minh cái, chút để ý : “Điện hạ muốn giết Tứ Vương phi, cũng có gì thể, chính là ba vị Vương gia cầu tình đảm bảo, có thể thấy được nhân phẩm Tứ Vương phi cũng tệ, điện hạ có thể tính lại chút hay ?”

      Ánh mắt sắc bén của Mạc Kỳ Minh bắn lại, liếc mắt theo dõi Lâm Mộng Thanh, muốn từ người nhìn ra bóng dáng nam nhân đêm đó, nhưng, dám xác nhận! Nhưng… giờ phút này Lâm Mộng Thanh cũng mở miệng cầu Mạc Kỳ Hàn bỏ qua cho Lăng Tuyết Mạn, đây là , và Lăng Tuyết Mạn có quan hệ phải ?

      Nhưng Mạc Kỳ Hàn nghe xong, lại lắc đầu, “Mộng Thanh, đạo lý có lửa làm sao có khói ngươi sao? Nếu như Lăng Tuyết Mạn đối với bản cung kiên trinh như , ai lại dám ác ý hãm hại nàng?”

      Lời này vừa ra, mấy nam nhân đều nóng ruột, Mạc Kỳ Diễn cũng đứng lên, “Tứ đệ, ta biết ta nên gì, nhưng Tứ đệ nếu tín nhiệm Nhị ca, cũng xin Tứ đệ tín nhiệm em dâu, nàng phải nữ nhân lả lơi ong bướm, giữa chúng ta tuyệt đối trong sạch!”

      “Trong sạch?” Mạc Kỳ Hàn lặp lại câu, hơi hơi tràn ra tươi cười, từng chữ từng câu: “Nàng cùng Nhị ca là trong sạch, bản cung tin, nhưng thân nàng là thanh bạch sao?”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 359
      Lời này vừa ra, mọi người trong đại điện Đông cung kinh ngạc!

      mặt Mạc Kỳ Minh chút thay đổi, nhưng nội tâm gấp gáp thôi, câu cuối cùng của Mạc Kỳ Hàn kia, làm Mạc Kỳ Minh gần như có thể đoán được câu kế tiếp Mạc Kỳ Hàn muốn gì, nhất định , muốn chứng minh trong sạch, vậy Lăng Tuyết Mạn nghiệm thân!

      Nhưng, làm sao dám nghiệm thân đây? Vừa nghiệm, Lăng Tuyết Mạn liền chết chắc rồi!

      Sống ba mươi năm, chưa bao giờ trải qua khắc khẩn trương như vậy, trong lòng bàn tay rịn ra tầng tầng mồ hôi mịn, Mạc Kỳ Minh mặc dù vô cùng phẫn nộ, hận Lăng Tuyết Mạn biết liêm sỉ tằng tịu với người, hận nàng nguyện ý vì nam nhân kia mà chết, nhưng, bảo nhìn nàng chết, thế nào cũng làm được!

      Bàn tay to căng thẳng, Mạc Kỳ Minh ngước mắt đối diện với đôi mắt thâm trầm của Mạc Kỳ Hàn, nghĩ cúi đầu đối với Mạc Kỳ Hàn, hôm nay vì Lăng Tuyết Mạn, làm, nhưng, nàng làm sao biết vì nàng làm những chuyện đâu?

      Đôi mắt khép hờ, trong lòng đột nhiên cảm giác chua xót, phu quân của nàng say mê nắm lấy mĩ nhân giang sơn, ném nàng lên chín tầng mây, muốn giết nàng để dùng ngôi vị Hoàng Hậu mượn sức quyền thần, tình nhân của nàng sắp kết hôn với công chúa làm phò mã, mà nàng bị giam ở trong đại viện kín cổng cao tường cái gì cũng biết, nếu như Lâm Mộng Thanh là tình nhân của nàng… Mà , nam nhân cực kỳ để ý nàng, nam nhân nàng chỉ coi là bạn bè, lại cam nguyện vì nàng quỳ xuống trước kẻ thù…

      Đứng dậy, ra khỏi bàn, quỳ gối, đầu gối đụng vào sàn đá cẩm thạch vang lên chát chúa thanh , trong điện nháy mắt an tĩnh, đến chút tiếng vang cũng có.

      Mọi ánh mắt tập trung lại, Mạc Kỳ Hàn lẳng lặng nhìn Mạc Kỳ Minh quỳ gối phía dưới, trong mắt chợt lóe khoái ý rồi tới hận ý tan được!

      “Thái tử điện hạ, thần huynh quỳ cầu điện hạ khai ân!”

      Sau câu ngắn gọn, đó là tiếng vang của cái trán cúi chạn nền đá cẩm thạch, sau đó là lời khẩn cầu, “Cầu điện hạ tha Lăng Tuyết Mạn mạng!”

      Mạc Kỳ Hàn ngồi lâu chưa động, nhếch môi được lời nào, cặp mắt lạnh như băng thẳng tắp theo dõi kẻ phía dưới, khuôn mặt bình tĩnh nhìn ra bất luận cảm xúc gì.

      Bạch Tử Di cùng Hạ Lệ Nhân ngồi yên nhưng cử động cũng dám, quan hệ của phụ thân cùng Tam Vương gia Mạc Kỳ Minh bọn họ tất nhiên là biết được chút, giờ phút này, tình cảnh này, nam nhân bên cạnh luôn luôn mỉm cười này lại cao cao tại thượng, cả người tản ra khí phách đế Vương cùng rét lạnh, làm tâm người ta sinh khiếp sợ.

      lâu sau, mấy người Mạc Kỳ Diễn lặng im, cũng tiếng, chỉ dại ra nhìn Mạc Kỳ Minh.

      Rốt cục, Mạc Kỳ Diễn dẫn đầu ra khỏi bàn, quỳ xuống ở bên cạnh Mạc Kỳ Minh, “Thần huynh quỳ cầu điện hạ bỏ qua cho Tứ Vương phi Lăng Tuyết Mạn!”

      Sau đó, Mạc Kỳ Lâm, Mạc Kỳ Sâm, Mạc Kỳ Dục lần lượt ra, ào ào quỳ xuống, cũng câu kia, “Thần đệ quỳ cầu điện hạ tha Tứ tẩu mạng!”

      Hạ Lệ Nhân cùng Bạch Tử Di run lên, thể tin được trừng lớn mắt, nữ nhân kia được phu quân thích, nhưng lại làm cho năm vị Vương gia nâng niu ở trong lòng bàn tay, lấy mạng che chở!

      Nhìn quét qua năm người quỳ gối phía dưới, Mạc Kỳ Hàn chậm rãi : “Tam ca hiếm khi có việc cầu bản cung, nhưng hôm nay lại vì Lăng Tuyết Mạn mà quỳ, còn có hành động của các huynh đệ khác, làm bản cung cực kì khiếp sợ! Nếu các huynh đệ đều kiên định cầu xin cho Lăng Tuyết Mạn như thế, bản cung cũng kiên trì ban chết cho ả nữa, nhưng, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!”

      “Tạ điện hạ!” Năm người cùng kêu lên, trong giọng tràn đầy kinh hỉ.

      Mạc Kỳ Hàn nhoẻn miệng cười, “Các huynh đệ đứng lên , chúng ta tiếp tục uống rượu! cần làm hỏng hưng trí!”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 360
      Đại Minh Quốc Thái tông năm 37, mùng tháng mười .

      “Chiếu thư truyền ngôi——”

      “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

      “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: trẫm hôm nay truyền đế vị cho thái tử Mạc Kỳ Hàn, tân quân kế vị! Khâm thử!”

      “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

      “Tân đế tiếp thánh chỉ ——”

      “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

      Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: kể từ hôm nay, Thái tông hoàng đế là Thái Thượng Hoàng, Hiếu Huệ hoàng hậu là Thái hậu, thần Quý Phi là Hiếu Hiền thái quý phi, Lý phi, Đức Phi, Dung phi là Thái phi! Niên hiệu là Hiến Tông! Khâm thử!”

      “Tham kiến hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

      Quần thần ba quỳ chín lạy, tiếng vang cao vút vang vọng cả hoàng cung, lâu tiêu tan!

      Mạc Kỳ Hàn mặc bộ long bào màu vàng sáng tượng trưng cho đế Vương, đầu đội tất cả 12 chuỗi trân châu Bình Thiên Quan, chân mang vớ chu tích, ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn phía trước, hai mắt lấp lánh có hồn, phong thái phi phàm, trong ánh mắt có cuồng ngạo cùng tự tin bễ nghễ thiên hạ!

      Tân đế lên ngôi, khắp chốn mừng vui, tiếng lễ nhạc, tiếng trống, pháo mừng vang, từ trong hoàng cung vang tới Cẩm An, tới toàn bộ Đại Minh! Mạc Kỳ Hàn dẫn đầu bách quan đến Thái Miếu giổ tổ, tuyên đọc tế văn, quỳ lạy Thiên Địa, chiêu cáo thiên hạ!

      Kết thúc buổi lễ, tân đế vào ở cung Đế Hoa, ban thánh chỉ, cung Phượng Thần đổi thành chỗ ở của Thái hậu, Công bộ cần xây tẩm cung mới cho hoàng hậu, ngày sau hoàng hậu cùng hoàng thượng cùng ở cung Đế Hoa, tỏ vẻ Đế hậu đồng tâm!

      **

      Vóc người cao lớn ngọc thụ lâm phong ở cung Đế Hoa, tay chắp sau lưng, tay đặt trước bụng, ngưng mắt nhìn ngoài điện, nhìn cảnh tượng vui mừng.

      Chậm rãi quay đầu lại, Mạc Kỳ Hàn tới chỗ sâu trong tẩm cung, Vô Cực cùng Đại Thái Giám tân nhậm Từ An theo sát phía sau.

      Từ An là con của Từ ma ma ở Phương Ánh Trai, là người Mạc Kỳ Hàn có thể tín nhiệm được.

      “Mở mật thất ra!”

      Mạc Kỳ Hàn đứng ở trong thư phòng bên trong tẩm cung, đơn giản phân phó.

      “Dạ, hoàng thượng!”

      Vô Cực khom người lĩnh mệnh, cũng thay đổi cách xưng hô, thong dong đến bên trường án (cái bàn), khom lưng nhấn cái nút xíu bên tường.

      cánh cửa đá từ từ mở ra, Mạc Kỳ Hàn cất bước vào bên trong, nhìn bố trí bốn phía, : giường trải thêm tơ lụa, cần phải mềm mại, giữ ổn định nhiệt độ mật thất, Còn nữa… bốn cây cột đá này, tháo bớt 4 viên dạ minh ra , thể quá sáng, mông lung chút là tốt rồi.”

      “Dạ, nô tài nhớ kỹ, lập tức làm.” Vô Cực khẽ khom người .

      “Đường hầm mấy ngày sửa xong?” Mạc Kỳ Hàn gật đầu cái, lại hỏi.

      “Tối hôm qua nô tài hỏi thăm Lý Công Tượng, ước chừng hai ngày nữa là làm xong toàn bộ, tại đẩy nhanh tốc độ.”

      “Ừ.”

      Mạc Kỳ Hàn hơi gật đầu, xoay người ra khỏi mật thất.

      Cùng lúc đó, trong Tứ Vương phủ.

      Lăng Tuyết Mạn đứng ở tảng đá bên bờ hồ Nguyệt Lượng, nhàm chán ném cục đá, nắm chặt tay, hi vọng vừa mở mắt liền đến ngày mai, bốn ngày ước hẹn của nàng cùng tình nhân.

      Nhưng, kích động mấy ngày, giờ phút này nội tâm lại đột nhiên bất an, loại cảm giác bất an này làm nàng cực kỳ thoải mái, rồi lại ra vì sao.

      làm Tứ Vương phi, phải chỉ là câu của tình nhân sao? Tứ Vương Gia chết rồi, trừ khi hoàng thượng trục xuất nàng khỏi hoàng thất, khai trừ tông tịch, xoá tên gia phả hoàng gia, còn có thể có những biện pháp khác sao?

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 361
      Trong đêm, trăng lưỡi liềm cong như cái móc câu.

      lầu ngắm cảnh, nam tử cao lớn mặc cẩm y màu vàng sáng chắp tay trái sau lưng, tay phải vịn lan can, dõi mắt trông về phía xa.

      Con ngươi trong trẻo lạnh lùng đen như mực, môi mỏng mím chặt thành cái đường vòng cung, gương mặt lạnh lùng, chỉ có sườn mặt bị ánh trăng chiếu rọi tỏa ra chút mông lung, có vẻ lạnh lùng, xa cách thể chạm vào, làm người ta dám thân cận.

      Cách chức Mạn Mạn vào cung, tốt sao?

      Nàng ở Tứ Vương phủ, hai người bọn họ tương tư, nàng thể nhẫn nhịn, càng cách nào nhịn, bọn họ từ biệt năm rưỡi, trở lại gặp nhau cũng chẳng qua mới ba lần, ba đêm kia, đều chịu nhắm mắt lại ngủ, chỉ có vui sướng dong ruỗi ở bên trong thân thể của nàng, mới có thể cảm nhận được phần chân kia, chỉ có chính tai nghe nàng từng lần kêu ‘Tình nhân’, mới có thể xác định là nàng ở bên cạnh , mà phải ảo ảnh xuất vô số lần ở trong mộng.

      Triệt tiêu thân phận Tứ Vương phi của nàng là nhất định phải làm, nếu khó có thể làm cho Hạ Chi Tín cùng Bạch Tĩnh An yên tâm, mà nếu để nàng trở về Lăng gia, muốn thấy nàng lần càng khó hơn, hơn nữa khi cùng nàng giải trừ quan hệ vợ chồng, Mạc Kỳ Minh sợ là…… Tóm lại, vẫn đặt ở phía dưới mắt mình tốt hơn chút !

      Từ góc độ này nhìn ra, mơ hồ có thể thấy hình dáng Hoán Y Cục. Hoán Y Cục là dùng cho nô tài hạ đẳng nhất, tự nhiên xây vô cùng xa, cho nên ở nơi này nhìn nàng… sợ là chỉ có thể nhìn thấy như cái chấm .

      Phiền muộn than tiếng, muốn quay đầu lại, chỉ nghe cầu thang vang lên tiếng bước chân.

      “Vi thần ra mắt hoàng thượng!”

      Mạc Kỳ Hàn chậm rãi xoay người lại, “Mộng Thanh hãy bình thân!”

      “Tạ hoàng thượng!”

      Lâm Mộng Thanh đứng dậy, nhìn Mạc Kỳ Hàn hơi hơi cười, đè ép giọng giễu giễu: “Hoàng thượng muốn ngắm cảnh nên ngắm vào ban ngày a!”

      “Ngắm sao xem trăng được sao?” Mạc Kỳ Hàn hơi trừng cái, hỏi ngược lại.

      “Ách…… Ha ha, sao vi thần thấy hoàng thượng nhìn lên bầu trời vậy?” Lâm Mộng Thanh rất sợ chết vạch trần, liều mạng nén cười, gương mặt tuấn tú đỏ bừng.

      “Đáng chết! Đệ đúng là phải hạ thần tốt!” Mạc Kỳ Hàn trừng cái nữa, quay lưng, khẽ ngửa đầu ngắm sao, phải người của lãng mạn, đêm đó nàng muốn xem sao, liền theo nàng xem, tại biết nàng làm gì? Là vẽ tranh hay là…… len lén dọn dẹp đồ chơi của nàng chuẩn bị mang vào cung đây?

      Lâm Mộng Thanh động chân, thân thể nghiêng 45 độ nhìn Mạc Kỳ Hàn, nhịn được cười sâu hơn, về phía trước bước, tựa thượng lan can, trêu: “Sư huynh, huynh muốn nghe đệ lời a dua nịnh hót sao?”

      “Cút!” Mạc Kỳ Hàn đen mặt, “Đệ bây giờ mỗi ngày đều chạy đến cung Nhã Phi, trẫm có thể so với đệ sao?”

      “Khụ khụ! Đệ chỉ là thỉnh thoảng nha, đệ phải còn có quân vụ trong người sao? Nếu có thể bỏ chức vụ thống lĩnh cấm vệ quân, sau đó cùng Nhã Phi ra ngoài du sơn ngoạn thủy, là tốt biết bao a!” Lâm Mộng Thanh buồn bực ho khan, than thở dứt.

      “Chớ hòng mơ tưởng!” Mạc Kỳ Hàn cắn răng nghiến lợi, chỉ kém có vung đấm ở mặt Lâm Mộng Thanh, lại trợn mắt nhìn mấy lần, mới nhớ lại hỏi: “Đệ tới gặp trẫm lúc này có chuyện gì sao?”

      “Dĩ nhiên!” Vừa đến chính , Lâm Mộng Thanh lập tức thu hồi cợt nhã, nghiêm mặt : “Hoàng thượng, về cấm vệ quân đổi nơi đóng quân, vi thần theo như ý chỉ của hoàng thượng phân bố cấm quân ở chín cổng kinh thành, nhưng trong chín phó tướng có năm tên phục, mặc dù ngoài mặt phục tùng, nhưng vụng trộm kích động thủ hạ gây chuyện, hôm nay còn xuất hai cấm quân đào ngũ, đây là danh sách những kẻ đó, xin hoàng thượng xem qua!”

      Mạc Kỳ Hàn nhận lấy danh sách Lâm Mộng Thanh dâng lên, Từ An mang đèn cung đình giơ lên trước mặt, mở ra xem lần, gương mặt tuấn tú trầm, lạnh lùng : đúng là cố ý để cho trẫm làm tân quân tốt! Mộng Thanh, chuyện như vậy đệ toàn quyền xử lý, tìm ra chứng cớ, tiên trảm hậu tấu, giết gà dọa khỉ!”

      “Dạ, vi thần tuân chỉ!” Lâm Mộng Thanh chắp tay, .

      “Từ An, tuyên Ngũ Vương gia tới cung Đế Hoa!” Trong mắt Mạc Kỳ Hàn phiếm khí lạnh, giọng lạnh lùng.

      “Nô tài tuân chỉ!” Từ An giao đèn cung đình trong tay cho Vô Cực, vội vã tuyên chỉ.

      “Mộng Thanh, theo trẫm hồi cung.”

      “Dạ!”

      khắc sau, cung Đế Hoa.

      Mạc Kỳ Lâm quỳ lạy, “Thần đệ tham kiến hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”

      “Ngũ đệ bình thân!”

      “Tạ hoàng thượng!”

      Mạc Kỳ Hàn nghiêm túc : “Ngũ đệ, trẫm tuyên triệu vào lúc đêm khuya này, có đại quan trọng muốn giao cho đệ.”

      “Hoàng thượng xin hãy !” Mạc Kỳ Lâm ngẩn người, vội .

      “Trẫm tính phong Hạ Chi Tín làm Bình Quốc công, ban thưởng phủ trạch, lưu lại kinh thành nghỉ ngơi lấy lại sức, thực tế trẫm muốn khiến thể nắm được binh quyền quân đội Bình châu, mà do đệ tiếp nhận, Ngũ đệ, muốn thu dùng bình tướng Bình châu dưới tay Hạ Chi Tín cũng phải là chuyện dễ dàng, đệ phải tốn nhiều tâm tư!” Mạc Kỳ Hàn trầm giọng .

      Mạc Kỳ Lâm căng thẳng, khụy gối quỳ xuống, “Dạ, thần đệ tận sức cố gắng có thể vì hoàng thượng phân ưu!”

      “Được, trẫm cùng lúc phái Vân Vương thúc cùng đệ, lấy uy danh của Vân Vương thúc, trẫm nghĩ có vấn đề.” Mạc Kỳ Hàn dừng lại chút, cau mày tiếp: “Nhưng lần này nhất định có nguy hiểm, Hạ Chi Tín và các tướng lãnh thủ hạ nhiều năm đồng sinh cộng tử sa trường, tình cảm tất nhiên tầm thường, các người phải canh phòng nghiêm ngặt kẻo xảy ra binh biến!”

      “Dạ, thần đệ hiểu!”

      Bóng đêm tối dần, trong cung Đế Hoa đèn cung đình sáng ngời, ba người thương nghị tới nửa đêm, ám ảnh nấp bốn phía cung Đế Hoa, ngay cả con ruồi cũng đừng vọng tưởng đến gần.

      Mà ở Cúc Thủy Viên trong Tứ Vương phủ, Lăng Tuyết Mạn cũng giày vò đến nửa đêm, sau khi đuổi Xuân Đường Thu Nguyệt ra, nàng liền vội vàng lục ngăn tủ tìm kiếm bảo bối nàng tích lũy hai năm, có sáo ngọc và quạt lưu li của Mạc Kỳ Dục, có chuỗi ngọc, khuyên tai bươm bướm tím, vòng thủy tinh của Mạc Kỳ Diễn, có đèn tử mẫu, địch phổ của Mạc Kỳ Lâm, có ngọc bội hình thoi của Mạc Kỳ Sâm, có diều đầu heo của Liễu Thiếu Bạch, còn có viên ngọc hình phiến lá của Mạc Kỳ Minh……

      “Trời ạ, bình thường để ý, bây giờ đếm lại…… Rất nhiều nha!” Lăng Tuyết Mạn chậc lưỡi, nhìn khắp mọi nơi, được, phải tìm cái rương lớn mang , ta thể để những thứ này tài sản riêng này lại cho quản gia cúng tế cho Tứ Vương gia của !”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :