1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 352
      Cung Phượng Thần.

      Nắng ấm chiếu vào cung điện, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân của Mạc Kỳ Hàn bị ánh mặt trời phản chiếu, là sáng ngời chói mắt.

      “Hàn nhi!”

      “Tứ ca!”

      Hai giọng đồng thời vang lên, Mạc Kỳ Hàn chậm rãi quay lại, môi nở nụ cười, chắp tay : “Nhi thần tham kiến mẫu hậu!”

      “Thỉnh an Tứ ca!” Nhã Phi đỡ Hoàng Hậu, vui sướng nháy nháy mắt, cười .

      “Ha ha, Nhã Phi muội còn biết Tứ ca a? Tứ ca còn nghĩ rằng bây giờ muội chỉ thấy được tiểu tử Mộng Thanh kia thôi!” Mạc Kỳ Hàn đỡ tay của Hoàng Hậu, nhịn được chế nhạo.

      “Ây da, Tứ ca giễu cợt muội!” Nhã Phi khuôn mặt đỏ lên, sẳng giọng: “Mẫu hậu, ngài với Tứ ca , nhi thần nào có chỉ thấy Mộng Thanh!”

      “Ha ha ha!” Mạc Kỳ Hàn cười to, vừa cười vừa : “Mẫu hậu, ngài nhìn , là gấp gáp! tại cũng xưng hô Lâm công tử!”

      “Tứ ca!”

      “Ha ha, Nhã nhi sắp gả, tuổi Mộng Thanh cũng , gấp chút cũng là bình thường.” Hoàng Hậu mím môi khẽ cười, các cung nữ chuẩn bị tốt nệm êm, hầu hạ Hoàng Hậu ngồi xuống, trong đầu Hoàng Hậu chợt lóe, nhớ lại cái gì, cười cười : “Sao hôm nay Mộng thanh còn chưa tới thỉnh an?”

      “Mẫu hậu!” Nhã Phi ngượng ngùng đỏ ửng khuôn mặt nhắn, “Ngài cũng cười nhi thần!”

      “Nga! Con biết, Mộng Thanh là mượn cơ hội mỗi ngày vội tới thỉnh an mẫu hậu để cùng Nhã Phi gặp gỡ, phải ?” Mạc Kỳ Hàn ngậm cười ý, ý vị thâm trường , “Trách được suốt ngày liền ghi nhớ, bỏ lỡ thời cơ thỉnh an mẫu hậu, ra là như vậy a!”

      “Tứ ca, ca còn sao!” Nhã Phi mặt hồng luôn luôn lan tràn đến bên tai, vừa xấu hổ vuốt Mạc Kỳ Hàn, cam lòng : “Ca phải cũng vậy sao ? Muội cũng tin ca nhớ Mạn Mạn!”

      “Nhớ a, ta dĩ nhiên nhớ!” Mạc Kỳ Hàn hào phóng thừa nhận, ý cười mặt giảm, xong, ngồi xuống ở bên cạnh Hoàng Hậu, : “Mẫu hậu, Mạn Mạn đồng ý, nhi thần cũng quyết định đem nàng vào cung, nhi thần thể công khai chăm sóc, nhưng có Nhã Phi, có Hiên nhi, còn có mấy người bọn Tiểu Thất ở đây, so với việc vì ổn định Hạ Chi Tín cùng Bạch Tĩnh An, mà thôi Mạn Mạn đưa nàng về Lăng gia, còn bằng mang đến bên cạnh, như vậy an toàn hơn, ngài ?”

      “Biện pháp này rất tốt, bỏ Mạn Mạn trở về Lăng gia, Tam Vương gia thừa dịp chúng ta chưa chuẩn bị mà mang nó , dù sao cách hoàng cung, lại có quan hệ với hoàng gia, khó mà chăm sóc nó a!” Hoàng Hậu gật đầu, vừa chuyển mắt, trịnh trọng phân phó: “Nhã nhi, nhiệm vụ của con chính là giúp Tứ ca con chăm sóc tốt Tứ tẩu, đừng để cho các nô tài khi dễ Tứ tẩu của con, nhớ kỹ chưa?”

      “Nhớ kỹ, mẫu hậu, Tứ ca, các ngài cứ yên tâm , Ngũ Ca, Lục ca, Thất ca bọn họ còn bận chính , con là người vô , con liền chăm chú theo dõi Hoán Y Cục, để cho Tứ tẩu chịu ủy khuất.” Nhã Phi nháy nháy mắt, vỗ bộ ngực cam đoan.

      “Ha ha, vậy là tốt rồi.” Mạc Kỳ Hàn vừa lòng gật đầu, đụng chạm đến trong tay áo tranh cuốn, chần chờ chút, nhàng rút ra, vừa triển khai vừa : “Mẫu hậu, ngài xem bức họa này, ngài có biết nữ tử trong bức tranh này ?”

      “Bức họa?”

      Hoàng Hậu cùng Nhã Phi nghi hoặc giương mắt nhìn lại, khi ánh mắt dừng ở mặt người trong tanh, Hoàng Hậu kinh hãi, thân mình đột nhiên chấn động, “Hàn nhi, sao con có thể có… có bức họa của nàng?”

      “Mẫu hậu, ngài biết nữ tử này sao? Nàng là ai?” Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn căng thẳng, lo lắng hỏi.

      “Nàng là…” Sắc mặt Hoàng Hậu tái nhợt vài phần, mắt nhìn bức họa kia, đột nhiên đứng lên, níu chặt khăn trong tay, bỏ lại câu, “Đến hỏi phụ hoàng của con ấy!” Sau đó liền bước chân .

      “Mẫu hậu!”

      Mạc Kỳ Hàn cùng Nhã Phi vội hô, vài cung nữ vội theo, trong nháy mắt, Hoàng Hậu vào nội điện.

      “Đây là có chuyện gì?” Nhã Phi nghi hoặc khó hiểu, ánh mắt lần nữa trở xuống đến bức họa, lầm bầm: “Bộ dáng mẫu hậu giống như kích động, nữ tử này rốt cuộc là ai a? Sao muội chưa thấy qua ở trong cung?”

      Mạc Kỳ Hàn nhấp môi thành đường cong, ánh mắt thu hồi tới trong bức họa tay, mắt dần dần trở nên thâm thúy.

      “Nhã Phi, xem mẫu hậu, ta tìm phụ hoàng.” Mạc Kỳ Hàn thu hồi tranh cuốn, nghiêm túc dặn dò: thể ra chuyện bức họa, biết ?”

      “Tứ ca ta biết.” Nhã Phi gật đầu.

      Thời điểm Mạc Kỳ Hàn tới cung Long Dương, Mạc Ngự Minh vừa rời giường, rửa mặt chải đầu xong, bọn thái giám bưng lên trà bánh cùng hoa quả, sau đó tất cả lui ra.

      “Hàn nhi, chính hôm nay con đều xử lý xong sao?” Mạc Ngự Minh cầm miếng cam để vào trong miệng, lại cầm lấy miếng đưa cho Mạc Kỳ Hàn, Mạc Kỳ Hàn tiếp nhận, ăn xong sau mới cẩn thận : “Phụ hoàng, chính xử lý coi như xong, nhi thần còn có việc muốn thỉnh giáo phụ hoàng, lúc trước Mộng Thanh ở trong mật thất của Mạc Kỳ Minh thấy được bức họa, sau khi trở về liền vẽ bức cho nhi thần, nhi thần hoàn toàn biết nữ tử trong bức tranh kia là ai, về sau gặp phụ hoàng, lại vì nhiều việc nhất thời quên hỏi phụ hoàng, ngày hôm trước Mạn Mạn lẻn vào Hương Đàn Cư, thấy được bức họa kia, nhi thần mới nhớ lại chuyện này.”

      “Bức họa? Ở đâu?” Mạc Ngự Minh viên nho vê giữa ngón tay, nghi ngờ hỏi.

      “Ở chỗ này.”

      Mạc Kỳ Hàn đặt cuốn tranh thượng, từ từ mở ra, Mạc Ngự Minh đứng dậy đến gần, khi tầm mắt ngừng lại mặt trong bức tranh, đôi mắt lập tức dại ra, khiếp sợ, cứng ngắc!

      “Phụ hoàng?” Mạc Kỳ Hàn kêu tiếng, nhìn biểu tình của Mạc Ngự Minh, mày nhíu thành đường, ánh mắt lập tức trở về bức họa, “Phụ hoàng, ngài biết này sao? Nàng là ai?”

      “Hàn nhi!” Mạc Ngự Minh tối tăm nghiêm mặt, quay lưng, xem lại bức họa kia cái, giọng điệu dồn dập: “Cuộn nó lại.”

      “Vâng, phụ hoàng!”

      Mạc Kỳ Hàn mờ mịt thôi, chỉ có thể nghe lời cuộn bức tranh lại, mà Mạc Ngự Minh trở về chỗ cũ ngồi xuống, cầm lên trái nho, ngón tay run lên vài cái mới để vào trong miệng, ăn thấy ngon, hỏi: “Con tranh này là thấy trong mật thất của Mạc Kỳ Minh?”

      “Đúng vậy, phụ hoàng… Ngài biết nàng là ai, đúng ?” Mạc Kỳ Hàn hỏi dè dặt cẩn trọng, xem ra, đây cũng phải nữ tử bình thường, làm mẫu hậu thay đổi sắc mặt, lại làm phụ hoàng thất thố, là người thế nào?

      “Hàn nhi, con nghe đây, tranh này con ngàn vạn lần đừng để cho mẫu hậu con thấy, nghe chưa?” Mạc Ngự Minh dặn dò hơi có vẻ sốt ruột.

      “Ách…” Mạc Kỳ Hàn nuốt nước miếng, rất là quẫn ép giọng : “Nhi thần đưa cho mẫu hậu nhìn rồi.”

      “Cái gì?” Mạc Ngự Minh cả kinh, đứng lên, sắc mặt lập tức trắng , “Mẫu hậu con nhìn xong có phản ứng gì? Bà ấy cái gì?”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 353
      “Phụ hoàng, mẫu hậu… sắc mặt mẫu hậu khó coi, cái gì cũng , bảo nhi thần hỏi phụ hoàng nữ tử kia là ai, sau đó…… sau đó trở về tẩm cung.” Mạc Kỳ Hàn càng thanh càng , nhìn thần sắc Mạc Ngự Minh khẩn trương, thân thể khỏi căng thẳng theo.

      Nghe vậy, Mạc Ngự Minh dùng sức nhắm hai mắt lại, thầm: “Xong rồi, xong rồi, Hàn Nhi con hại phụ hoàng thảm rồi!”

      “Phụ hoàng, rốt cuộc nàng là người nào? Nhi thần sao hại ngài thảm?” Mạc Kỳ Hàn thầm nghĩ, nàng kia là tỷ tỷ hoặc muội muội của Mạc Kỳ Minh sao? Nhưng hợp lý, Lăng Vương phi chỉ sinh đứa con là Mạc Kỳ Minh, gia phả hoàng gia cũng ghi lại còn có người con nào khác…… Chẳng lẽ…?

      “Hàn Nhi, mẫu hậu con chỉ câu như vậy sao?” Mạc Ngự Minh lại gấp gáp hỏi.

      Mạc Kỳ Hàn mấp máy môi, gian nan gật đầu cái, “Phụ hoàng, mẫu hậu sao vậy? Nhi thần làm gì sai phải ?”

      “Hàn Nhi, con có điều biết, đây là chuyện xưa hơn ba mươi năm trước, ai ——” Mạc Ngự Minh thở dài hơi, “Mẫu hậu con lại vì vậy mà tức giận với phụ hoàng!”

      “Phụ hoàng, đây là chuyện hơn ba mươi năm trước? Vậy nữ tử này là…… Nàng cùng phụ hoàng…..” Mạc Kỳ Hàn khiếp sợ nhìn Mạc Ngự Minh, dám suy đoán lung tung, nhưng là nhịn được nghĩ đến phương diện đó.

      Quả nhiên, Mạc Ngự Minh ngửa ra sau tựa vào ghế, trầm mặc thở dài lúc, mới chậm rãi mở miệng, “Nữ tử này nguyên là phi tần của trẫm, phong là Du phi, là Thái tông năm thứ năm tham gia tuyển tú vào cung, lúc đó trong cung trẫm phi tần đông đảo, tình cảm của trẫm cùng mẫu hậu con mặc dù sâu, lại cũng phong lưu, Du phi kia xinh đẹp động lòng người, kỹ thuật nhảy dẫn đầu lục cung, trẫm nhất thời trầm mê Du phi mà bỏ quên mẫu hậu con, đằng đẳng hai tháng bước vào cung Phượng Thần nửa bước, chỉ là mỗi ngày sai người dò xem, nhưng chưa từng nghĩ, mẫu hậu con tức giận làm khó, mỗi ngày ngăn cản Lý Đức Hậu trẫm phái ở bên ngoài cung Phượng Thần, gặp bất luận kẻ nào.”

      “Ngay lập tức trẫm nóng nảy, tuy biết tính tình mẫu hậu con vốn như vậy, nhưng cũng tức giận dứt, liền càng thêm cưng chiều Du phi, cũng phái Lý Đức Hậu cung Phượng thần dò xem nữa, mà giận dỗi mẫu hậu con, ai ngờ, lần đánh cuộc này, chính là hai tháng, ai cũng chịu cúi đầu lùi bước, cho đến ngày, đại cung nữ cung Phượng thần lén chạy tới cầu kiến trẫm, trẫm mới biết, trẫm cưng chiều Du phi lâu sau mẫu hậu con liền bị bệnh, nhiễm phong hàn chịu truyền thái y, tính tình bà ấy cao ngạo, ngày thường cúi đầu với trẫm, gặp phải tình huống trong tam cung lục viện trẫm ngay cưng chiều duy nhất Du phi, liền nóng giận cho cung nhân bẩm báo với trẫm, tới khi Đại cung nữ báo lại khí lạnh xâm lấn ngũ tạng, tính mạng có thể mất!”

      “Lòng Trẫm như lửa đốt liền tiến đến Phượng thần cung, thấy mẫu hậu con hấp hối giường, gầy yếu, trẫm vô cùng đau đớn hối hận, tuyên thái y chữa trị cho mẫu hậu con, trong bà ấy bảy ngày bảy đêm, lúc này mới nhặt về cái mạng, ai ngờ, bà ấy vừa tỉnh, liền muốn……”

      Mạc Ngự Minh khép hờ đôi mắt, hình ảnh năm đó lại nổi lên trước mắt……

      “Hoàng thượng, thần thiếp tự xin phế truất danh hoàng hậu, cách chức làm thứ dân! Vĩnh viễn bước vào hoàng cung bước!” Hai gò má của Lương Khuynh Thành lõm xuống, ánh mắt ảm đạm ánh sáng lại đầy kiên định.

      Mạc Ngự Minh khiếp sợ, “Khuynh Thành, nàng… nàng muốn rời trẫm ? Nàng còn muốn cùng trẫm làm vợ chồng sao? Nàng muốn bỏ lại con trai chúng ta, bỏ lại trẫm sao?”

      “Dạ!” Lương Khuynh Thành sắp trào nước mắt, lại cố nén để cho nó rớt xuống, “Con trai là thái tử, là xương thịt Mạc gia các ngài, thần thiếp có quyền mang , vậy liền để lại cho hoàng thượng, khi nó trưởng thành nếu hỏi thần thiếp, hoàng thượng cứ cho nó biết, là mẫu thân qua đời, bảo an tâm học hành thống trị giang sơn. Thần thiếp cùng hoàng thượng, duyên phận hết, ngày sau nam cưới vợ nữ gả chồng, đều liên quan!”

      !” Mạc Ngự Minh thê lương gào ra, gắt gao ôm lấy Lương Khuynh Thành, “Trẫm đáp ứng, trẫm tuyệt đáp ứng! Khuynh Thành, là trẫm sai lầm rồi, nàng tha thứ trẫm lần này được ? Trẫm vất vả mới cứu được mạng của nàng, sao có thể để cho nàng rời khỏi trẫm? Khuynh Thành, trẫm có thể cần bất kỳ nữ nhân nào, nhưng duy chỉ có nàng là thể, cho thêm trẫm cơ hội nàng được ?”

      “Hoàng thượng, ngài cảm thấy lời này rất buồn cười sao? Ái phi của ngài đâu? Ngài nỡ bỏ nàng đến chỗ thần thiếp, ngài bỏ được sao? Cho nên, hoàng thượng để Khuynh Thành thôi, Khuynh Thành vốn muốn sống ở trong cung, Khuynh Thành thích thanh sơn lục thủy, thích đất trời rộng lớn, ngài, ta cam nguyện bẻ gảy cánh chim của mình, nhưng bên cạnh của ngài có quá nhiều nữ nhân, ta cũng chỉ là trong đông đảo nữ nhân của ngài, thêm ta nhiều lắm, bớt ta ít bao nhiêu, vị trí hoàng hậu ta lạ gì, hoàng thượng để cho ái phi của ngài !”

      Lương Khuynh Thành cười lạnh bạc, nước mắt trong mắt ngừng lăn xuống, đả thương lòng của Mạc Ngự Minh, Mạc Ngự Minh lắc đầu, giọng nghẹn ngào, , phải vậy, Khuynh Thành nàng biết, lòng trẫm thực tình đều ở người nàng, các cung phi tần nhận ân huệ, nhưng tim trẫm chỉ ở cung Phượng thần, trẫm thừa nhận, trẫm phải nam nhân lòng dạ, bởi vì trẫm trước tiên là đế Vương, nữ nhân hậu cung cùng triều chính quan hệ thâm sâu, trẫm căn bản thể chỉ chuyên cưng chiều mình nàng, Du phi là việc ngoài ý muốn, là trẫm hồ đồ, lại nhất thời trầm mê nàng ta mà bỏ quên nàng, trẫm hứa, trẫm bao giờ lật thẻ bài của nàng ta nữa, có được ?”

      “Ngươi , ! Ta nghe, nghe!” Lương Khuynh Thành bịt tai kêu gào khàn cả giọng, rồi sau đó lại té xỉu lần nữa.

      “Khuynh Thành! Khuynh Thành!”

      ngày kia, Mạc Ngự Minh cảm giác long trời lở đất, hối hận đan xen, phải nam nhân tốt, là phụ Lương Khuynh Thành, thiên tân vạn khổ theo đuổi được người của nàng, lòng của nàng, lại quên việc cam kết với nàng, hậu cung 3000, cái phi tần thị tẩm hai đêm liên tục……

      Lương Khuynh Thành tự giam mình ở cung Phượng Thần, gặp bất luận kẻ nào, lại càng gặp Mạc Ngự Minh, cửa ải chính là hơn tháng.

      Mà Mạc Ngự Minh từ khi biết được Lương Khuynh Thành ngã bệnh, liền lạnh nhạt hậu cung, càng thêm lạnh nhạt Du phi, nàng thấy , liền đứng ở bên ngoài cung Phượng thần mỗi đêm thổi tiêu cho nàng nghe, dùng chân tâm của mình đền bù nàng, kêu nàng trở lại……

      Mạc Kỳ Hàn lẳng lặng lắng nghe, trong tròng mắt ngừng kinh ngạc, ra là như vậy! ra là phụ hoàng từng xin lỗi mẫu hậu, cũng là bởi vì chuyện này!

      Nhưng là ——

      “Phụ hoàng, vậy làm sao mẫu hậu tha thứ cho ngài? Ngài dùng thủ đoạn gì?” Mạc Kỳ Hàn hơi kích động hỏi, thủ đoạn này nếu hay, phải học, về sau ngộ nhỡ đắc tội Mạn Mạn, có thể dùng tới!

      Còn nữa, xem ra bỏ lục cung là nhất định phải làm, nếu Mạn Mạn của cũng bỏ thôi!

      Mạc Ngự Minh thở dài sâu, mắt mở ra quét mắt Mạc Kỳ Hàn cái, mới : “Cái thời tiết đó, đúng lúc cuối mùa rồi, trẫm thổi tiêu mỗi đêm, ở bên ngoài gió lạnh nhiều, cũng nhiễm phong hàn, ho khan ngừng, trẫm cũng cố ý để cho thái y chẩn bệnh, uống thuốc, sau đó thổi tiếp, dĩ nhiên thanh đứt quãng, mẫu hậu con nghe ra tiếng tiêu đúng, nhịn được phái người tới dò, trẫm để cho Lý Đức Hậu phóng đại bệnh tình của trẫm năm phần, mẫu hậu con vốn trẫm, liên gấp gáp ra gặp trẫm, rồi hòa hảo.”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 354
      “Ách……” Mạc Kỳ Hàn co quắp gương mặt tuấn tú, chắc lưỡi: “Phụ hoàng lại khổ nhục kế a, chiêu này nhi thần cần học, nhi thần sớm dùng qua!”

      “Ừ? Ngươi học chiêu với trẫm? Sau đó dụ dỗ nha đầu chết tiệt kia của người?” Mạc Ngự Minh nổi giận, mặt giăng đầy gân đen.

      “Nếu là chiêu tốt, học để sử dụng cũng sai nha!” Mạc Kỳ Hàn cười, cái nụ cười đó khi nhìn vào trong mắt phụ hoàng , cũng rất cần ăn đòn.

      Mắt thấy phụ hoàng của lại muốn ném ly trà, Mạc Kỳ Hàn vội : “Phụ hoàng cũng may dụ dỗ được mẫu hậu, nếu lúc ấy đại ca vẫn chưa tới hai tuổi, vậy coi như sinh được nhi thần rồi!”

      Mạc Ngự Minh giận ngất, cầm lên ly trà ném tới, “Tiểu tử thúi, dám giễu cợt phụ hoàng ngươi! Ngươi có tiền đồ a, dám vì nữ nhân bỏ tam cung lục viện, ngươi còn cần học chiêu sao?”

      “Muốn học, đương nhiên là muốn học, mặc dù về phương diện nữ nhân nhi thần cùng Mạn Mạn có vấn đề gì, nhưng nha đầu kia tâm khí cao, khó bảo đảm nàng biết được tất cả xong, tức giận nhi thần lừa gạt nàng, chịu tha thứ nhi thần, cho nên, nhi thần muốn biện pháp vẹn toàn!” Mạc Kỳ Hàn gật đầu như bằm tỏi, ánh mắt nghiêm túc vô cùng.

      Mạc Ngự Minh thở phù phù, trợn mắt : “Đều là tiểu tử thúi ngươi gây họa, lần này mẫu hậu ngươi lại nghĩ tới chuyện thương tâm trước kia rồi, trẫm nên làm cái gì bây giờ?”

      “Khụ khụ, phụ hoàng nhất định là có chiêu a, ngài từ từ suy nghĩ nhé.” Mạc Kỳ Hàn ho hai tiếng, buồn bực thôi, chợt nhớ lại chuyện, vội lại hỏi: “Phụ hoàng, vậy Du phi đâu? Ngài đối đãi với bà ấy như thế nào? Bức họa của bà ấy tại sao lại xuất ở trong mật thất của Mạc Kỳ Minh?”

      Mạc Ngự Minh nhíu mày, suy tư lát, mới trầm giọng : “Như thế xem ra, Du phi là mẹ đẻ của Mạc Kỳ Minh!”

      “Cái gì?” Mạc Kỳ Hàn kinh hãi, dùng ngón tay chỉ Mạc Ngự Minh, lại chỉ chỉ bức họa bàn, thể tin mà : “Phụ hoàng, ngài phải là muốn cho nhi thần, Mạc Kỳ Minh là con trai của ngài cùng Du phi, là Tam ca ruột của nhi thần !”

      Mạc Ngự Minh trừng mắt, sau đó vừa tiếng thở dài, chậm rãi : phải!”

      “Ách…… Vậy còn được, chỉ cần phải là tốt rồi.” Mạc Kỳ Hàn thở phào, tuyệt đối cách nào tiếp nhận chuyện ‘huynh đệ ruột’ này, nhưng, vô luận phải hoặc phải, đều thể ngăn cản quyết tâm muốn diệt trừ Mạc Kỳ Minh! Mối thù giết huynh, nhục vợ, đội trời chung!

      Nhưng Mạc Kỳ Hàn lập tức lại nghĩ đến chuyện, “Phụ hoàng, theo lời ngài, là Du phi vụng trộm cùng Lăng Vương hả? Đó phải là…… ách, đội nón xanh cho ngài sao?”

      Mạc Ngự Minh mím chặt môi, đột nhiên phát , hôm nay có vô số lần ông rất muốn đánh con trai ông!

      “Phụ hoàng, nhi… nhi thần lựa lời, hôm nay quá kích động, ngài coi như nghe thấy…… khụ khụ, được ?” Mạc Kỳ Hàn cũng cảm thấy đúng, vội tươi cười.

      Mạc Ngự Minh cắn răng, “Câm miệng! Nếu mẫu hậu của ngươi tức giận trẫm, trẫm quyết tha cho ngươi!”

      “Phụ hoàng, nhi thần vô tội a, nhi thần lại biết tình, hơn nữa, nguyên nhân còn phải là phụ hoàng tự gieo xuống sao? Ngài cứ năn nỉ mẫu hậu, ân cần chút, dịu dàng chút, nữ nhân đều thích như vậy, cần lo lắng, nhi thần tin tưởng phụ hoàng giải quyết mẫu hậu em xuôi.” Mạc Kỳ Hàn dẻo quẹo, theo kiểu nghe lời chính xác sai.

      “Tiểu tử thúi, nhìn chút , tại kiểu cách chuyện cùng phụ hoàng cũng giống như nha đầu kia! là gần mực đen!” Mạc Ngự Minh quả tức giận muốn đập đầu vào tường!

      “Phụ hoàng!” Mạc Kỳ Hàn buồn bực bĩu môi, lại thầm bật cười, thể phủ nhận, quả bị Lăng Tuyết Mạn đồng hóa ít, trước kia lạnh như băng, tại lại thường cười, cũng tươi tắn hơn rất nhiều.

      Đưa tay, Lý Đức Hậu mang chén trà dâng lên, Mạc Kỳ Minh khẽ nhấp vài hớp, tức giận: “Được rồi, trẫm miệng lưỡi với ngươi nữa! chính . Chuyện Du phi cùng Lăng Vương, là trẫm cố ý an bài, sau khi trẫm lạnh nhạt Du phi lâu, tình cờ nghe được tin, ra là trước khi Du phi vào cung cùng Lăng Vương tình đầu ý hợp, Lăng Vương lúc đó bị trẫm phái trấn thủ Nam Cương, mà Du phi có tên trong danh sách tú nữ, cho nên trẫm vô tình chọn trúng Du phi, nếu sớm biết nàng ta cùng Lăng Vương có tình, trẫm sớm ban nàng ta cho Lăng Vương làm trắc Vương phi rồi! Như vậy về sau cũng xảy ra những chuyện kia……”

      Dừng chút, Mạc Ngự Minh lại tiếp: “Cho nên sau khi trẫm biết được chuyện này, đối với Lăng Vương là áy náy, cũng mắc cỡ với mẫu hậu con, liền viện cớ mặt đem Du phi đến hành cung Cảnh Châu ở tạm, mặt lại gọi Lăng Vương về kinh, sau lại lệnh cho tiến về Cảnh Châu luyện binh, trẫm tạo cơ hội cho bọn họ, cho nên trẫm triệu hồi toàn bộ thị vệ đại nội hộ tống Du phi, cho Lăng Vương phái người bảo vệ, sau đó, tai mắt của trẫm cho trẫm, bọn họ khôi phục tình xưa, trẫm liền yên tâm, để Du phi ở hành cung Cảnh Châu.”

      “Vậy mà, hai năm sau, Du phi lại sinh bạo bệnh, chết ở Cảnh Châu, trẫm cảm khái hết sức, đành phải điều Lăng Vương hồi kinh báo cáo công việc, mà Lăng Vương phi hạ sinh Mạc Kỳ Minh cũng chỉ là trước khi Du phi chết lâu, Lăng Vương phi vốn gả cho Lăng Vương 4 năm ròng, nhưng vẫn sinh được, đột nhiên mang thai, trẫm cũng có ngẫm nghĩ qua, chỉ cho là Lăng Vương phi cuối cùng sinh được, rốt cuộc có người lo nhang khói cho Lăng Vương, bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ là do Du phi sinh, Lăng Vương vì che giấu tai mắt người ngoài, mới bảo Lăng Vương phi thế thân, nếu Mạc Kỳ Minh cất giấu bức họa Du phi làm cái gì?”

      “Đúng vậy, rất có khả năng này.” Mạc Kỳ Hàn tán đồng gật đầu cái.

      “Ừ, nếu là như vậy, cũng cuối trẫm có thể vì Lăng Vương làm chút chuyện a!” Mạc Ngự Minh thở dài .

      Nghe vậy, trong đầu Mạc Kỳ Hàn lóe lên linh quang, nghĩ đến chuyện, vội : “Phụ hoàng, năm đó chuyện thái giám làm loạn, Lăng Vương là vì cứu phụ hoàng mà chết sao?”

      “Hàn Nhi, con có nghi vấn?” Mạc Ngự Minh trợn mắt.

      “Đúng vậy, nhi thần điều tra rất nhiều, theo tình báo lấy được, rất có thể Lăng Vương chính là người chủ sau màn tạo phản loạn, phải vì cứu phụ hoàng, mà là vì giết phụ hoàng, đoạt đế vị! Chỉ là ngờ, phụ hoàng may mắn tránh thoát kiếm kia, mà phụ hoàng lại sinh lòng thương hại, nhận Mạc Kỳ Minh làm con, nuôi ở trong cung. Vậy mà, ai! Nuôi đứa con vô tình vô nghĩa!” Mạc Kỳ Hàn xong, trong mắt là mảnh lạnh!

      Mạc Ngự Minh khiếp sợ, nhìn chằm chằm Mạc Kỳ Hàn, trầm giọng : “Hàn Nhi, chuyện có chứng cớ, con thể lung tung a! Trẫm coi Lăng Vương là ân nhân cứu mạng!”

      “Phụ hoàng, Bạch Tĩnh An và Hạ Chi Tín là thân tín của Lăng Vương khi còn sống, vậy mà thủ lãnh đạo tặc chính là thân thích của quản gia trong phủ BạCH Tĩnh An, những thứ này thể nghi sao? Ngài ngẫm lại xem, Mạc Kỳ Minh giết hại đại ca và nhi thần mục đích là cái gì?” Mạc Kỳ Hàn trầm giọng .

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 355
      Mạc Ngự Minh trầm mặc lâu, vẻ mặt nghiêm trọng, tỉ mỉ nhớ lại chuyện hai mươi hai năm trước. Mạc Kỳ Hàn yên lặng, trong mắt nổi sát ý, nếu chuyện này là , như vậy cả nhà Lăng Vương càng đáng chết hơn!

      “Hàn Nhi!”

      Mạc Ngự Minh rốt cuộc mở miệng, “Thái Tông năm thứ mười lăm, có người tố giác Lăng Vương mưu phản, trẫm tin, liền hạ chỉ truyền Lăng Vương muốn làm , ai ngờ, đêm đó đột nhiên xảy ra hoạn quan làm loạn, hậu cung bị cháy, mấy huynh đệ các con tuổi cũng , đại ca con mới gần mười tuổi, trẫm tức giận, chỉ sợ vợ con bị hại, liền điều Ngự Lâm quân cùng Đại Nội Thị Vệ bảo vệ hậu cung, lúc đó náo động quá đột ngột, trẫm chuyển binh mã kịp nữa, lúc ám vệ và thân vệ quân bảo vệ trẫm từ cung Long Dương lui đến cổng Tuyên Hoa, Lăng Vương dẫn người xông lại hộ giá, khi đó, có hàng loạt thái giám đánh về phía trẫm, hai thái giám trước sau tấn công trẫm, ám vệ bị ngăn cản, đúng lúc chỉ mành treo chuông, Lăng Vương dùng thân thể ngăn ở trước mặt trẫm, mắt thấy trẫm cùng Lăng Vương đều khó giữ được tánh mạng, Vân Vương dẫn dắt cấm vệ quân kịp thời chạy tới, lúc này cứu trẫm, nhưng kịp cứu Lăng Vương, khiến Lăng Vương bị đâm xuyên qua ngực, trúng tim, chữa trị có hiệu quả mà chết. Hàn Nhi, đây cũng là tình huống cụ thể lúc đó, con phán đoán xem, rốt cuộc là hay giả?”

      “Phụ hoàng, những thái giám kia võ công như thế nào? Trước lúc náo động trong cung chút dị thường sao?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày hỏi.

      Mạc Ngự Minh gật đầu, lãnh đạm : “Điểm này con đúng rồi, trẫm từng hoài nghi, bởi vì đám kia thái giám võ công cực kỳ cao cường, nếu sao ám vệ bên cạnh trẫm đánh lại? Hơn nữa vừa nhìn liền giống như là sát thủ được huấn luyện kỹ lưỡng, đối với hoàn cảnh trong cung rất tinh tường, sau trận náo loạn, trẫm lệnh cho Lý Đức Hậu điều tra kỹ trong danh sách thái giám, phát chỉ có phần thái giám là thuộc về trong cung, kỳ thực đều là nam nhân giả trang thành thái giám, như vậy có thể thấy được, cuộc náo loạn này được lên mưu lâu.”

      “Hàn Nhi, nếu kiểm chứng Lăng Vương mưu phản là , chính trẫm là thủ phạm hại đại ca con, hại con a! Nếu năm đó trẫm bởi vì Lăng Vương có công cứu giá mà thu dưỡng Mạc Kỳ Minh, huynh đệ các con bị làm hại!” Mạc Ngự Minh đau đớn cau lông mày, hối hận dứt.

      Mạc Kỳ Hàn tiến lên bước, cầm tay Mạc Ngự Minh, “Phụ hoàng, nên tự trách, là Mạc Kỳ Minh tự gây nghiệt, thể sống!”

      Từ trong cung Long Dương ra, ngước mắt nhìn trời, ánh mặt trời mãnh liệt đau nhói mắt, Mạc Kỳ Hàn quật cường chịu thu hồi ánh mắt, cứ như vậy nhìn mặt trời, mặc cho mắt đau nhức, lệ nóng ngừng tuôn……

      Mãi lúc sau, Mạc Kỳ Hàn mới chậm rãi cúi đầu, trước mắt mảnh mờ mờ.

      Nâng ngọc bội giắt ở thắt lưng, tiếng cười sảng khoái của đại ca tựa hồ vang ở bên tai, đại ca huynh trưởng là cha, đại ca cũng gọi là Hàn Nhi, tự mình dắt lên lớp học, tự mình nướng cá cho ăn, tự tay cho uống thuốc, canh giữ ở bên giường bệnh của hai ngày hai đêm, ngủ nghỉ……

      Đại ca, thù này báo, ngày khác xuống phủ, đệ sao có mặt mũi tới gặp đại ca?

      Quả đấm nắm lại hết sức chặt, Mạc Kỳ Hàn dùng sức cắn môi, sau đó cất bước hướng Đông cung.

      **

      “Chủ tử, ngày mai là đại điển đăng cơ, xin phép chủ tử, có cần cho ám ảnh nằm vùng núp kim loan điện, để tránh……”

      Vô Cực đứng ở bên người, ngừng lời, dùng ánh mắt hỏi thăm.

      Mạc Kỳ Hàn chấp bút phê duyệt tấu chươn,g động tác hơi ngừng chút, tròng mắt đen lóe lên, cần, còn ngu xuẩn đến mức hành thích công khai, trừ khi muốn dưới Tam Vương phủ còn mảnh giáp!”

      “Chủ tử, ra ngài nên tìm cớ, đem thế tử Mạc Ly linh của Tam Vương gia vào trong cung làm con tin, dùng để kiềm chế , như vậy……”

      “Vô Cực!”

      Mạc Kỳ Hàn trầm giọng cắt đứt, hơi ngước mắt : “Mạc Ly linh là cháu ngoại của hoàng hôn, mà Bổn cung cũng cần dùng cái loại thủ đoạn này để thắng, huống chi, ân oán đời trước, Bổn cung thể để cho nó liên lụy đến đời sau, oán oán tương báo khi nào dừng? Trẻ con là vô tội, hoàng thất hài hòa thể lại bị phá hư, nếu giang sơn Đại Minh sớm muộn bị hủy bởi tay ta!”

      Vô Cực nhìn ánh mắt thâm thúy của Mạc Kỳ Hàn, nặng nề gật đầu, “Nô tài nông cạn, chủ tử phải!”

      “Bẩm chủ tử, Hạ Chi Tín mang con Hạ Lệ Nhân vào cung rồi!” Vô Giới bước vào, chắp tay .

      “A? Hành động mau, xem ra, ngôi vị hoàng hậu đối với Hạ Chi Tín có sức hấp dẫn !” gương mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn lộ ra nụ cười bí , ánh mắt lóe lên, tự tin cuồng ngạo.

      “Chủ tử, vậy sau khi Hạ Chi Tín yết kiến Hoàng Thượng, tới Đông cung yết kiến chủ tử rồi!” Vô Cực giương mày, cười .

      “Ha ha, Vô Giới thu hồi tấu chương, trải giấy Tuyên Thành lên.” Mạc Kỳ Hàn nhếch môi cười khẽ, đột nhiên lại nhớ chuyện, : “Vô Giới đâu? Sửa lại mật thất trong Cung Đế Hoam nhớ đốt chút đàn hương, lệnh cho Lý Công làm nhanh chóng chút, trong ba ngày phải làm xong!”

      “Bẩm chủ tử, Vô Giới đốc thúc công việc trong cung Đế Hoa, nô tài báo tiếng, chủ tử cần gấp gáp, nhiều chỗ đường hầm mật thất trong Tứ Vương phủ chúng ta cũng do Lý Công thiết kế, bản lãnh của chủ tử cũng ràng mà, trong bảy ngày làm cái đường hầm thông với Hoán Y Cục là thành vấn đề, cũng làm trể đại của chủ tử.” Bên môi Vô Cực nâng lên nụ cười thản nhiên, hơi hài hước.

      Vô Giới nhịn được cúi đầu cười trộm, gương mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn hơi nóng, lúng túng thôi, ho khan hai tiếng trách mắng: “Nô tài đáng chết, đến chủ tử của ngươi cũng dám trêu? Đợi ngày sau Vương phi nhà ngươi có thể quang minh chính đại, để cho nàng thu dọn các ngươi!”

      “Khụ khụ, chủ tử, nô tài biết sai, nô tài thà bị ăn hèo hoặc là bị chủ tử trách phạt, cũng muốn bị Vương phi trêu cợt, chỉ nhìn Tư Khuynh mỗi ngày mang gương mặt khổ cũng biết có bao nhiêu bi thảm rồi, cầu xin chủ tử bỏ qua cho nô tài !” Vô Cực lập tức mềm như sợ bún!

      Vô Giới cũng sầu khổ bày ra biểu tình của oán phụ nơi khuê phòng, đáng thương cầu khẩn: “Chủ tử, đau dài bằng đau ngắn, so với Vương phi hành hạ tinh thần, chúng nô tài tình nguyện chịu đựng đau đớn thân thể!”

      “Ha ha!” Mạc Kỳ Hàn nhịn được cười lớn, vừa cười vừa : “Được rồi, nhìn các ngươi có tiền đồ như vậy, Bổn cung giao cho các ngươi nhiệm vụ, chỉ cần thay Bổn cung hoàn thành đại đó, Bổn cung vô cùng cảm kích!”

      Nghe vậy, Vô Cực Vô Giới ‘bốp’ tiếng quỳ xuống, cùng kêu gấp lên: “Chủ tử, nô tài cầu xin chủ tử thu hồi mệnh lệnh ban ra! Chúng nô tài…… lực bất tòng tâm!”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 356
      Mạc Kỳ Hàn đen mặt trừng mắt Vô Cực Vô Ngân quỳ mặt đất, phun ra bốn chữ, có tiền đồ!”

      Vô Cực Vô Ngân liếc nhau, sau đó đồng thời cúi đầu thấp thêm phần, có tiền đồ… liền có tiền đồ !”

      Trời! Bảo người trong bọn họ dịch dung thành chủ tử sủng hạnh hậu cung, thử hỏi, nam nhân nào mang cái loại tâm tình khẩn trương yên làm cái loại việc này, cảm thấy bực tức? Ngộ nhỡ… Ngộ nhỡ bởi vì quá căng thẳng, làm cho mấy nương nương tìm ra manh mối, hoặc là… hoặc là kích động tự mình sớm lộ, vậy phải là muốn chết sao? Hại chủ tử , còn giết luôn oai phong nam nhân của chính mình… Loại diễm phúc này, muốn hưởng thụ phải đổi bằng mạng a!

      Hai người trao đổi ánh mắt, khỏi đều thầm mắng Vô Giới, bản thân Vô Giới có dáng người giống chủ tử nhất, kết quả Vô Giới nghe vậy, liền vội vội vàng bẩm báo chủ tử, gần đây mắc bệnh của nam nhân, đại phu thể hành phòng chuyện phòng the, kết quả chủ tử miễn cưỡng Vô Giới, kết quả rơi xuống đầu hai người bọn họ, bọn họ cũng thể bịa cái lý do y chang như vậy ?

      Vô Giới đáng chết! Quanh năm suốt tháng đều theo chủ tử cả ngày lẫn đêm, nào có cơ hội và thời gian ra ngoài tìm vui, còn dám công khai bản thân mình mắc bệnh nam nhân!

      Vô Ngân Vô Cực bực mình, tay nắm chặt, hận thể tới cung Đế Hoa tóm Vô Giới trở về hành hung trận!

      “Đứng lên , để bản cung nghĩ lại biện pháp, nếu có thể nghĩ ra cách tốt hơn, bản cung cũng muốn làm khó dễ các ngươi, nếu có thể dùng người khác, bản cung đâu cần lo lắng như vậy!” Mạc Kỳ Hàn nặng nề thở dài, khoát tay .

      Hai người đứng lên, tràn đầy cảm xúc : “Vương phi có thể gả cho chủ tử, là Vương phi có phúc a!” Kỳ thực bọn họ còn muốn , Liễu tiểu thư kia là thông minh quá bị thông minh hại!

      “Ha ha, nhắc tới nàng thôi, vừa nhắc tới bản cung lại nhịn được muốn gặp nàng!” Bên khóe miệng Mạc Kỳ Hàn giơ lên ý cười, nhịn thêm chút nữa, ngày mai đăng cơ, từ nay trở là có thể nhận nàng vào!

      Vô Cực Vô Ngân quẫn!

      Đông cung, trong chính điện, nam nhân năm mươi tuổi mặc quan bào màu đỏ ửng, mặt mang nét kiên nghị, hai mắt sáng ngời, cái mũi cao thẳng, chòm râu phía dưới rậm rạp, giờ phút này, ngồi với vẻ mặt nghiêm túc.

      Mà phía tay phải của , có nữ tử ngồi, mặt trái xoan, mày lá liễu, dung mạo tú lệ đoan trang, tư sắc tính là thượng thừa, nhưng, đôi mắt lại như dụ dỗ, trong lúc nháy mắt khẽ chớp, câu hồn đoạt phách.

      Thiếu nữ mặc váy áo màu hồng nhạt, cái cổ tuyết trắng nửa nửa , làm cho người ta mơ màng vô hạn, dung nhan trang điểm tỉ mỉ, lộ ra đôi mắt quyến rũ, môi đỏ mọng khẽ mím, cười yếu ớt nhìn xuyên qua rèm ngọc trong điện, nội tâm khẩn trương nhảy nhót chờ đợi nam nhân nàng vượt ngàn dặm xa xôi để tới kinh thành!

      Truyền thuyết về nam nhân này, Hạ Lệ Nhân nghe nhiều lắm, tràn đầy sắc thái thần bí cùng truyền kỳ, ở trong lòng của thiếu nữ như nàng, chưa bao giờ dám nghĩ tới, nàng được lựa chọn gả cho thiên tử trẻ tuổi của Đại Minh này!

      trận tiếng bước chân vang lên, Hạ Chi Tín vội đứng lên, vừa nháy mắt, Hạ Lệ Nhân đứng lên theo, đứng ở phía sau .

      Rèm ngọc được hai cung nữ vén lên, Mạc Kỳ Hàn mặc cẩm y tơ lụa, bước trầm ổn, khẽ cười : “Làm cho Hạ đại tướng quân đợi lâu!”

      “Vi thần tham kiến thái tử điện hạ! Điện hạ thiên tuế thiên thiên tuế!” Hạ Chi Tín vội quỳ xuống đất hành lễ, Hạ Lệ Nhân bên cạnh quỳ xuống theo.

      “Tướng quân cần đa lễ, mau mau đứng lên!” Mạc Kỳ Hàn tươi cười giảm, tay đỡ Hạ Chi Tín, trong ánh mắt Hạ Chi Tín lên chút thần sắc phức tạp, ngây cả người, có chút được sủng thành lo : “Tạ thái tử điện hạ!”

      Hạ Chi Tín đứng lên, ánh mắt Mạc Kỳ Hàn chậm rãi chuyển qua mặt Hạ Lệ Nhân, môi mỏng giương lên, mỉm cười nhìn Hạ Chi Tín, sau đó cất tiếng mát lạnh thuần hậu, “Vị này là ái nữ của tướng quân – tiểu thư Lệ Nhân !”

      “Vâng!” Hạ Chi Tín chắp tay, gật đầu.

      “Lệ Nhân tham kiến thái tử điện hạ! Điện hạ vạn phúc!” Hạ Lệ Nhân môi đỏ mọng khẽ mở, tiếng tươi ngọt như chim hoàng oanh, chọc lòng người.

      Mạc Kỳ Hàn mang ý cười sâu nồng, “Lệ Nhân tiểu thư, miễn lễ!”

      “Tạ thái tử điện hạ!”

      Hạ Lệ Nhân chậm rãi đứng dậy, chậm rãi ngẩng đầu lên, xấu hổ nhìn nam tử phong thần tuấn lãng trước mặt, nhưng thất thần đến mức quên rụt rè, môi đỏ mọng khẽ nhếch, nhìn Mạc Kỳ Hàn chuyển mắt!

      Mạc Kỳ Hàn hơi nhíu mày, cũng nhìn Hạ Lệ Nhân nhìn vài giây, sau đó hơi cười, trong mắt lóe ra si mê vừa gặp của nam nhân đối với xinh đẹp, ý tán thưởng viết ràng ở mặt, “Tiểu thư Lệ Nhân quả là khí chất tao nhã trời sinh, người cũng như tên a!”

      Vẻ mặt Hạ Chi Tín hơi động, màn vui sướng lóe lên trong mắt hoàn toàn rơi vào trong ánh nhìn của Mạc Kỳ Hàn, vì thế, môi mỏng gợi lên độ cong dần dần tăng lớn, ý cười lưu luyến, “Lệ Nhân tiểu thư, mời ngồi!”

      Hạ Lệ Nhân vui mừng, khuôn mặt nhắn cũng đỏ ửng ngượng ngùng, mềm mại đáng tiếng, “Tạ điện hạ!” Sau đó thướt tha tiêu sái về chỗ ngồi.

      Mạc Kỳ nâng tay, “Tướng quân, mời ngồi!”

      “Vâng, tạ điện hạ!” Hạ Chi Tín chắp tay, trở lại chỗ ngồi.

      Mạc Kỳ Hàn quay người bước lên bậc thềm ngọc, vào vị trí chủ tọa, các cung nữ lại thêm trà mới, sau đó nối đuôi nhau lui ra.

      “Tướng quân trấn thủ Bình châu nhiều năm vất vả, công lao lớn, bản cung vốn ở trong phủ biết gian nan sa trường, tùy tiện thưo Lôi Nguyên soái nam chinh, sau khi tự thân tới chiến trường, mới hiểu được gian nan thế nào, vì vậy, bản cung vô cùng cảm kích tướng quân chống đỡ quân Bắc Chu xâm phạm biên giới, bảo vệ trăm họ Đại Minh ta, ngày sau còn trông chờ tướng quân tận lực phụ tá bản cung thống trị Đại Minh!” Mạc Kỳ Hàn khẽ cười .

      Vẻ mặt Hạ Chi Tín lại xúc động, vội chắp tay : “Vi thần tận tâm tận lực, nguyện trung thành với tân hoàng, nguyện trung thành với Đại Minh!”

      “Ha ha! Được!” Mạc Kỳ Hàn sung sướng : “Tướng quân đưa Lệ Nhân tiểu thư cho bản cung, bản cung đương nhiên quý trọng, tướng quân yên tâm, bản cung nhất định bạc đãi Lệ Nhân tiểu thư!”

      Hạ Lệ Nhân vui vô cùng, lặng lẽ ngước mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn cái, lại ngượng ngùng cúi đầu.

      Hạ Chi Tín cũng vui mừng nhướng mày, “Vâng, vi thần chỉ sợ Lệ Nhân ngu dốt, hầu hạ điện hạ tốt.”

      “Ha ha, lễ nạp phi tạm định ở ba ngày sau khi bản cung đăng cơ, lễ tiết trong cung đều có Hoàng Hậu nương nương phái ma ma giám sát dạy dỗ, Lệ Nhân tiểu thư tận tâm học tập là được.” Mạc Kỳ Hàn xong, ánh mắt chuyển qua mặt Hạ Lệ Nhân, tươi cười là mê người.

      Hạ Lệ Nhân vội đáp: “Vâng, Lệ Nhân nhất định để điện hạ thất vọng!”

      Ánh tà dương từ song cửa sổ quăng vào bốn phía đại điện, tỏa ra từng vầng sáng, ở hồ Thúy Trà cách Đông cung xa, hương cây nhãn tản mát ra mùi thơm nồng nặc, tràn ngập ở trong khí, nam tử đứng bên bở hồ nửa canh giờ, khuôn mặt tuấn mỹ, lạnh lùng tia ấm áp, mà cặp mắt sâu lại theo suy nghĩ bay xa, dần dần nhiễm lên mê ly…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :