1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 347
      Thanh kia rất lớn, nhưng cũng truyền vào lỗ tai mọi người đứng phía trong cổng!

      Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, nhìn cổng, lông mi ngừng chớp, “Là ai vậy? Ai tìm ta a?”

      “Vương phi!”

      “Mẫu thân!”

      Lúc này, quản gia cùng Mạc Ly Hiên, Xuân Đường Thu Nguyệt chạy vội tới trước mặt.

      “Mẫu thân, sao ngài tới nơi này?” Mạc Ly Hiên hỏi.

      “Hiên nhi, ta…” Lăng Tuyết Mạn mới há miệng thở dốc, tính chuyện, giọng ngoài cửa lại vang lên lần nữa, “Tứ Vương phi, ta có việc cầu kiến nàng, xin nàng gặp ta!”

      Nghe vậy, quản gia căng thẳng, Mạc Ly Hiên càng nhíu mày.

      “Là Nhị Vương phi!” Lăng Tuyết Mạn gọi to, “Nhị…”

      “Nhị Vương phi, Hoàng thượng có chỉ, bất luận kẻ nào có khẩu dụ của Hoàng thượng, được tiến vào Tứ Vương phủ bước, xin Nhị Vương phi tuân chỉ lập tức lui về!”

      Thanh thủ vệ ngoài cửa vang lên lạnh như băng, Lăng Tuyết Mạn lại ngẩn ra, “Hiên nhi, đây là có chuyện gì? Phụ hoàng sao lại nhốt ta? Nhị Vương phi tới tìm ta làm chi?”

      “Mẫu thân, ngài cần lo mấy thứ này, dù sao Hoàng gia gia chắc chắn có ác ý, chỉ là thánh tâm khó dò, vẫn là Hiên nhi cùng mẫu thân về Cúc Thủy Viên !” Mạc Ly Hiên xem cổng lớn cái, vội vàng .

      “Hiên nhi, ta…”

      Lăng Tuyết Mạn lại há miệng, ngoài cửa lớn tựa hồ lại xôn xao!

      “Tứ Vương phi, ta van cầu nàng, cầu nàng gặp ta mặt, ta có việc cầu nàng mà!”

      Nhị Vương phi ra sức chen về phía trước, nhóm thủ vệ lộ kiếm ra, chặn nàng ở bậc thang, lạnh lùng : “Nhị Vương phi, nếu như ngài cố ý xông tới, chính là tội kháng chỉ, đừng trách chúng nô tài khách sáo!”

      “Tứ Vương phi! Ta van cầu nàng, cầu nàng buông tha phu quân ta, chàng thể bởi nàng mà bỏ mạng a! Tứ Vương phi, cầu nàng gặp Hoàng thượng và thái tử điện hạ làm sáng tỏ được ? Ta biết giữa các người cũng có quá phận, bởi vì phu quân ta là chính nhân quân tử! Chàng chỉ là… chính là đối đãi với nàng ra sao, nàng cũng ràng, xin nàng đừng để cho chàng ấy chịu tiếng xấu! Tứ Vương phi, ta quỳ xuống van nàng!”

      Ngoài cửa, Nhị Vương phi khóc hô khàn cả giọng, thủ vệ đẩy nàng xuống, nàng đứng vững ngã xuống đất, lại đứng lên tiếp tục chạy đến gần cửa, nhóm thủ vệ chỉ có thể ngăn, cuối cùng nàng giãy giụa, ‘bốp’ tiếng quỳ ở mặt đất, chúng thủ vệ đều kinh hãi ngây ra tại chỗ!

      Mà trong cổng, mọi người đều khiếp sợ!

      Quản gia cùng Xuân Đường, Thu Nguyệt, Mạc Ly Hiên, sắc mặt bốn người gần như trắng bệch, kinh hãi nhìn Lăng Tuyết Mạn, quên nên làm gì!

      Lăng Tuyết Mạn như đá hóa, hơi giật mình nhìn cổng lớn, trong mắt có kinh ngạc, có ngơ ngác, có rất nhiều cảm xúc biến hóa.

      Quản gia ngốc ra vài giây, liền phản ứng đầu tiên, lập tức : “Vương phi, xin trở về Cúc Thủy Viên!”

      Xuân Đường Thu hoàn hồn theo, vội trái phải đỡ lấy Lăng Tuyết Mạn, vội vàng : “Vương phi, cần để ý Nhị Vương phi, nô tì đỡ ngài trở về nghỉ ngơi!”

      Hai nha hoàn xong, liền đỡ Lăng Tuyết Mạn xoay người , Lăng Tuyết Mạn tức giận giằng co, vừa ra giãy khỏi Xuân Đường Thu Nguyệt, vừa trách mắng: được kéo ta! Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cho Nhị Vương phi vào, hoặc là thả ta ra ngoài!”

      “Mẫu thân, thể phản kháng thánh chỉ của Hoàng gia gia a! Hiên nhi trước đưa ngài về Cúc Thủy Viên, có lẽ… có lẽ mấy ngày nữa Hoàng gia gia thả mẫu thân ra phủ!” Mạc Ly Hiên vội giữ Tay Lăng Tuyết Mạn, vội vàng khuyên nhủ.

      “Ly Hiên, con có việc gạt ta chứ? Bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nhị Vương phi mới vừa thái tử điện hạ cái gì? Ai là thái tử? Hoàng thượng lập ai làm thái tử? Còn nữa, Nhị Vương phi bảo ta làm sáng tỏ chuyện gì? Nhị Vương gia xảy ra chuyện gì?” Lăng Tuyết Mạn liên tục hỏi Mạc Ly Hiên, giọng điệu gấp gắp, ánh mắt khó coi dọa người.

      Quản gia toát mồ hôi lạnh trán, Xuân Đường Thu Nguyệt sợ đến tay đều run lên, đều khẩn trương nhìn Mạc Ly Hiên chờ mong, Mạc Ly Hiên thông minh đến cực điểm, giờ phút này tuy hoảng loạn nhưng cũng trấn định, : “Mẫu thân, chúng ta về Cúc Thủy Viên trước, trở về rồi hãy , ở đây nhiều người, ngộ nhỡ truyền đến trong tai Hoàng gia gia, mẫu thân lại phải chịu tội!”

      Lăng Tuyết Mạn mặc dù vừa nóng vừa giận, nhưng tình huống trước mắt này, nàng thể ra Tứ Vương phủ, cam lòng quay đầu nhìn cổng lớn, thanh Nhị Vương phi càng lúc càng , nàng biết tình huống bên ngoài là như thế nào, mà Xuân Đường Thu Nguyệt lại kéo mạnh cánh tay của nàng, kéo nàng Cúc Thủy Viên, tất cả những điều này, kết quả là thế nào?

      Nếu là nhốt nàng, hạ nhân trong phủ lại đối đãi nàng trước sau như , quản gia cùng Ly Hiên càng là khoan dung, vô luận nàng muốn chơi cái gì, ép buộc như thế nào, đều cười tủm tỉm đáp ứng nàng, có vẻ như Ly Hiên mỗi ngày đều ở bên cạnh nàng, nó phải vào cung thỉnh an mỗi ngày sao?

      Lòng tràn đầy nghi vấn, thẳng đến lúc trở về phòng ngủ ở Cúc Thủy Viên, Lăng Tuyết Mạn vẫn ở tinh thần trong hoảng hốt, nghĩ mãi xong.

      Xuân Đường rót trà, hai tay dâng, dè dặt cẩn trọng : “Vương phi, ngài cần suy nghĩ nhiều quá, Nhị Vương phi đều là bừa, ở đâu ra thái tử điện hạ a, ngài cần để ý nàng ta.”

      đúng, Hiên nhi, con chính miệng cho mẫu thân biết, phụ Vương con có phải xảy ra chuyện ?” Lăng Tuyết Mạn rùng mình, nhìn về phía Mạc Ly Hiên.

      Mạc Ly Hiên cười, lắc đầu, “Mẫu thân, Hoàng gia gia lệnh cho Hiên nhi ở trong phủ cùng mẫu thân, mẫu thân ra phủ, Hiên nhi cũng ra được, toàn bộ mọi người trong Tứ Vương phủ ai có thể ra ngoài, bên ngoài xảy ra chuyện gì, Hiên nhi cũng ràng! Nhưng Hiên nhi biết, Hoàng gia gia giam lỏng mẫu thân, chắc là có an bài, có lẽ rất nhanh phái người tới, mẫu thân an tâm chờ chút !”

      phải đâu Hiên nhi, Nhị Vương phi rất kỳ quái, giống như ta với phụ Vương con có chuyện gì ấy, nàng ta hại phụ Vương con, ta nghĩ được, trong lòng khó an!” Lăng Tuyết Mạn vô cùng lo lắng .

      “Mẫu thân, ngài làm sao có thể hại phụ Vương chứ? Phụ Vương khẳng định có việc gì, mẫu thân nên lo lắng!” Mạc Ly Hiên nhíu mày, nhàng cầm tay Lăng Tuyết Mạn.

      Lăng Tuyết Mạn lâm vào suy tư, nhớ được nàng có làm chuyện gì chọc Hoàng thượng mất hứng a, lần cuối cùng nhìn thấy Hoàng thượng chính là ngày đón quân nam chinh trở về, ở bên trong xe ngựa của Hoàng thượng, Hoàng thượng gì rồi? Hình như muốn gả nàng cho tướng quân mặt lạnh, nàng từ chối, sau đó lâu, Hoàng thượng bảo nàng xuống xe, sau đó sai người vây Tứ Vương phủ lại, cho nàng ra ngoài, lúc ấy nàng có nghĩ gì, tới sau cũng chưa từng muốn ra ngoài, chẳng lẽ…

      Khuôn mặt nhắn của Lăng Tuyết Mạn thoáng chốc trở nên trắng bệch, chẳng lẽ Hoàng thượng tức giận vì nàng từ chối gả cho Mạc tướng quân sao? Chẳng lẽ nhốt nàng là muốn… là vụng trộm chờ ngày kết hôn, sau đó nhân lúc nàng biết mà vụng trộm gả nàng cho nam nhân kia sao?

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 348
      Đúng vậy, nhất định là Mạc tướng quân kia đánh thắng trận, Hoàng thượng muốn ban thưởng cho tướng giỏi có công, liền đem nàng cước đá ra cho !

      Nhị Vương gia! Đúng, Nhị Vương gia nhất định là biết, ngả bài với Hoàng thượng muốn nàng, Hoàng thượng nhất định là tức giận hỏi tội Nhị Vương gia, Nhị Vương phi mới đến cầu nàng buông tha Nhị Vương gia!

      Về phần thái tử điện hạ… Chẳng lẽ… Má ơi! Ngũ Vương gia Mạc Kỳ Lâm được phái thu thập chiến trận, ra Hoàng thượng sớm lên kế hoạch lập làm thái tử a! Nhị Vương phi nhất định là thấy nàng cùng Mạc Kỳ Lâm giao hảo tốt, liền nhờ nàng cầu xin thái tử!

      Xong rồi! Xong rồi!

      Lăng Tuyết Mạn nhất thời cảm giác trời sắp sập!

      Tình nhân!

      khuôn mặt nhắn của Lăng Tuyết Mạn biến hóa ra rất nhiều cảm xúc, làm đám người Mạc Ly Hiên mờ mịt thôi, nhưng, còn chưa chờ bọn họ mở miệng hỏi, Lăng Tuyết Mạn đứng lên, chạy ra ngoài!

      “Mẫu thân muốn đâu?”

      “Vương phi!”

      Mấy người kinh hô tiếng vội đứng dậy đuổi theo, Lăng Tuyết Mạn quan tâm bay thẳng đến Ngự Thủy Các, chỗ ở tạm của Thiên Cơ lão nhân và Hoa Mai bà bà.

      “Lão gia gia!”

      “Bà bà!”

      Vừa chạy vừa kêu, chạy mệt, Lăng Tuyết Mạn ngừng lại chút, lại nghe phía sau có tiếng bước chân đuổi theo, Lăng Tuyết Mạn quay đầu lại, thấy bốn người Mạc Ly Hiên đuổi tới, đành vô lực : “Đuổi theo ta làm cái gì? Ta tìm bà bà được sao?”

      “Mẫu thân, ngài sao chứ? Có phải nơi nào thoải mái ?” Mạc Ly Hiên nhìn đến sắc mặt Lăng Tuyết Mạn hơi tái, vội khẩn trương đỡ nàng.

      “Các ngươi đều trở về , ta sao, ta đến Ngự Thủy Các chuyến.” Lăng Tuyết Mạn lắc đầu, ánh mắt nhìn quản gia, trắng ra: “Quản gia, ta thư phòng của phu quân, cẩn thận mở ra cơ quan, ta biết đóng cửa, ngươi xem chút .”

      “Vương phi, nô tài biết, Vương phi cần khẩn trương, mở ra mở ra , kính xin Vương phi yên tâm ở trong phủ chờ tin tức từ Hoàng thượng, trước mắt cũng chỉ có thể như vậy.” Quản gia cúi đầu .

      Lăng Tuyết Mạn vô lực gật đầu, “Ta biết, đều lui ra .”

      “Vâng, nô tài cáo lui!”

      “Nô tì cáo lui!”

      “Mẫu thân!” Mạc Ly Hiên cảm thấy khổ sở, ngậm miệng, nhìn Lăng Tuyết Mạn, cuối cùng nhịn được ám chỉ: “Mẫu thân, Hoàng gia gia nhất định an bài cho mẫu thân kết quả tốt, mẫu thân nhất định hạnh phúc, ngài tin Hiên nhi, chúng ta cần lo lắng gì, chỉ an tâm chờ đợi được ?”

      “Kết quả tốt?” Lăng Tuyết Mạn thào lặp lại, toét miệng có chút tự giễu, “Cái gì là kết quả tốt? Hoàng thượng cho rằng tìm nam nhân tốt chính là kết quả tốt cho ta sao?”

      “Mẫu thân!” trong lòng Mạc Ly Hiên nếu như bị kim đâm, sắp thốt ra, “Mẫu thân, nếu …”

      “Đừng nữa, Hiên nhi, con cũng trở về thôi, để ta chút.” Lăng Tuyết Mạn gượng cười, xong, xoay người tiếp tục hướng Ngự Thủy Các.

      “Nha đầu Mạn Mạn!” Hoa Mai bà bà nhìn đến Lăng Tuyết Mạn cúi gằm đầu tới, kinh ngạc : “Như thế nào? chút tinh thần cũng có?”

      “Bà bà!” Lăng Tuyết Mạn hô lên tiếng, nhất thời ủy khuất khóc lên, thở dài, sà vào trong lòng Hoa Mai bà bà, khóc thút thít, : “Bà bà, bà bảo Tình nhân tới gặp con… con muốn kêu chàng dẫn con , bà tìm chàng được ?”

      “Nha đầu, xảy ra chuyện gì?” Thiên Cơ lão nhân từ trong nhà ra, giựt giựt khóe miệng.

      “Lão gia gia!” Lăng Tuyết Mạn khóc sướt mướt, lại túm chặt tay áo Thiên Cơ lão nhân, cầu khẩn: “Lão gia gia, ông tìm Tình nhân đến, chúng ta lập tức được ? Hoàng thượng muốn gả con cho người khác!”

      “Hả? Làm sao có thể?” Hai vị lão nhân đồng thanh .

      đó, Hoàng thượng nhốt con lại, cho con ra Tứ Vương phủ, có rất nhiều người trông coi, ông ấy nhất định là muốn gả con cho Mạc tướng quân củng cố chính quyền!” Lăng Tuyết Mạn đong đưa cánh tay hai người, nước mắt rơi lộp bộp, “Các ngài giúp con tìm chàng đến được , con muốn gặp chàng ấy!”

      “Khụ khụ, nha đầu Mạn Mạn, tại làm sao có thể a? Ban ngày ban mặt, sao nó dám tới tìm con?” Thiên Cơ lão nhân nháy nháy với Hoa Mai bà bà, tung ánh mắt ám chỉ, Hoa Mai bà bà vội vàng theo: “Mạn Mạn, con đừng vội, Hoàng thượng nhất định là có ý này, con yên tâm, Tình nhân nhà con khẳng định có biện pháp giải quyết, con trước bình tĩnh chút, bình tĩnh!”

      “Con làm sao bình tĩnh được chứ? Con sắp điên rồi!” Lăng Tuyết Mạn dậm chân, ở trong mắt nàng, tại chính là ngày tận thế! Nhị Vương gia đáng thương còn bởi vì nàng mà bị liên lụy, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ a!

      “Mạn Mạn, con đừng vội, con về trước ngủ giấc, chờ con tỉnh dậy đến buổi tối chừng Tình nhân nhà con tới đó!” Hoa Mai bà bà cũng gấp, vừa trấn an vừa đẩy Thiên Cơ lão nhân cái, sẳng giọng: “Lão nhân, ông nhanh tìm đồ đệ ông !”

      “A, ta tìm, nha đầu Mạn Mạn con trở về chờ, ta tìm người a!” Thiên Cơ lão nhân phụ họa theo, rồi nhảy lên biến mất.

      Lăng Tuyết Mạn ngẩng đầu nhìn Thiên Cơ lão nhân, rốt cục an tĩnh lại, “Được, con trở về chờ.”

      Kết quả, Lăng Tuyết Mạn đợi đến nửa đêm, trong phòng trống chỉ có mình nàng, nửa cái bóng dáng của Tình nhân cũng có!

      Dại ra, trong phòng có chút đèn, Lăng Tuyết Mạn như là con rối gỗ, ánh mắt trống rỗng vô thần, nước mắt liên tục rơi, Xuân Đường Thu Nguyệt bị nàng cản ở ngoài cửa vào được, chỉ có thể vểnh tai nghe động tĩnh bên trong, nhưng Lăng Tuyết Mạn lại sợ Tình nhân đến đây bị bọn họ nhìn đến, liền cường ngạnh đuổi người, sau đó chỉ ngồi chờ mình ở giường.

      Trời sáng!

      Mặt trời chậm rãi dâng lên từ đường chân trời, Lăng Tuyết Mạn ngồi đêm, rốt cục chịu được ngã đầu ngủ mất!

      Mà Mạc Kỳ Hàn ở Đông cung, cũng đêm ngủ.

      “Chủ tử, sương lạnh, ngài phủ thêm cái áo này !” Vô Cực ôm áo choàng trong ngực, đứng ở phía sau Mạc Kỳ Hàn, ân cần .

      “Kẻ địch ở sau cổng Hương Đàn Cư vẫn còn theo dõi sao?” Mạc Kỳ Hàn chưa quay đầu, cũng khoác thêm áo choàng, chỉ mở miệng hỏi vội vàng.

      “Hồi chủ tử, vẫn theo dõi, nô tài phái người dẫn dụ rời , nhưng chỉ có thể dẫn dụ phần, vẫn còn có người ngó chừng.” Vô Cực cau mày .

      hồn đáng chết tiêu tan!” Mạc Kỳ Hàn nắm chặt tay, khuôn mặt tuấn tú như phủ đầy sương mù, “Bản cung nghĩ giết quá nhiều người vô tội, lại muốn ép bản cung!”

      “Chủ tử, vậy phải làm thế nào?” Vô Cực sầu muộn , mặt tuôn sát khí, “Chủ tử, cân nương tay, đối với phó loại người như vậy, cần nhân hậu!”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 349
      được, nếu như bản cung nghĩ biện pháp trở về chuyến, Vương phi nháo ra chuyện. Tối hôm qua nàng khẳng định đợi bản cung, đợi được, chắc chắn thương tâm!” Mạc Kỳ Hàn xoay người, trong mắt có chút đỏ, mày nhíu chặt, suy tư chút, phân phó: “Vô Cực, ngươi truyền tin cho Từ ma ma ở Phương Ánh Trai, gọi người đến vào lúc giữa trưa, tìm vài nhạc sĩ con hát làm ầm ĩ ở trong sân, hơn nữa tung tin đồn, buổi tối có quý nhân đến, truyền tin tức đến lũ thám tử, mới có thể dụ bọn chúng , nếu số thám tử còn dư lại nhiều, liền trực tiếp giải quyết hết.”

      Mạc Kỳ Hàn xong, xoay thân, lạnh lùng : “Vô Ngân, cải trang thành bộ dáng bản cung, giờ hợi đêm nay ra cung, ngươi ở lại Phương Ánh Trai lừa người của , bản cung rời vào giờ dần canh ba sáng mai, ngươi tính toán thời gian, chúng ta gặp ở phố nam.”

      “Vâng, chủ tử!” Vô Ngân chắp tay, nghiêm túc gật đầu.

      Mạc Kỳ Hàn khép hờ mắt đau nhức, thở dài : “Còn nữa, lại truyền tin tức cho sư phụ, nhờ ngài khuyên Vương phi, bản cung đêm nay nhất định đến.”

      “Vâng, nô tài hiểu !”

      Lăng Tuyết Mạn ngủ mê ngày, ăn uống, Xuân Đường Thu Nguyệt lo lắng thôi, Mạc Ly Hiên yên lặng coi chừng trước giường, thẳng đến buổi chiều mặt trời lặn, Lăng Tuyết Mạn mới tỉnh lại, cũng là nhìn ngó mấy người, ngậm miệng .

      “Mẫu thân, ngài ăn chút cháo được ? Hiên nhi đút cho ngài!” Mạc Ly Hiên múc muỗng, đưa tới bên miệng Lăng Tuyết Mạn, nó lên mười tuổi, vóc dáng lại cao chút, khuôn mặt cũng bớt nét trẻ con, giờ phút này, mắt đỏ hồng mang vẻ cầu xin nhìn Lăng Tuyết Mạn.

      Lăng Tuyết Mạn cảm thấy càng thêm khổ sở, mũi đau xót, nước mắt rơi xuống, nhàng há mồm, ăn muỗng cháo. (Chị ơi chị bị liệt sao? Sao đày bé nó dữ vậy?)

      Xuân Đường Thu Nguyệt thở dài nhõm hơi, vui sướng lộ ra tươi cười.

      Mạc Ly Hiên tất nhiên cũng vui mừng, vội đút từng muỗng từng muỗng cho Lăng Tuyết Mạn, rốt cục, hết chén cháo hạt sen, “Mẫu thân tuyệt quá, ha ha, mẫu thân ăn nữa , hôm nay phòng ăn nấu vài món rất mát, ngài nếm thử được ?”

      “Hiên nhi, ta muốn ăn.” Lăng Tuyết Mạn nhíu mày, nằm ở giường, động cũng muốn động.

      “Mẫu thân!” Mạc Ly Hiên hơi mím môi, nhận khăn gấm từ trong tay Thu Nguyệt lau vết nước đọng bên khóe miệng Lăng Tuyết Mạn, ôn nhu khuyên nhủ: “Mẫu thân ăn chút a, nếu Hiên nhi rất lo lắng, mẫu thân cần con sao?”

      “Hiên nhi, ta… Ta phải cần con, chính là…” Lăng Tuyết Mạn còn gì để , nếu như nàng cùng Tình nhân , Ly Hiên làm sao bây giờ? Nàng đáp ứng, vĩnh viễn ở cùng nó…

      “Nha đầu Mạn Mạn!”

      tiếng gọi khẽ, Hoa Mai bà bà đến, cười híp mắt : “Tiểu Vương gia, ra ngoài , ta tới khuyên nha đầu Mạn Mạn ăn cơm.”

      “Bà bà?” Mạc Ly Hiên ngây cả người, lập tức hiểu được, vội vàng gật đầu, “Vâng, làm phiền bà bà!”

      Cửa phòng đóng lại, Hoa Mai bà bà ngồi xuống trước giường, cười : “Nha đầu, nhanh đứng lên ăn , ăn no mới có sức gặp nam nhân của con a!”

      “Bà bà, cần gặp, con muốn gặp.” Lăng Tuyết Mạn nghẹn ngào trả lời câu, nghiêng mặt .

      “Ha ha, tối hôm qua nó có tới, là vì tới được, con suy nghĩ chút xem, tại Hoàng thượng phái đại nội thị vệ theo dõi chặt như vậy, sao nó có thể đến chứ?” Hoa Mai bà bà khẽ cười .

      Lăng Tuyết Mạn mím mím môi, phải được xưng là thần thông quảng đại sao? phải trong thiên hạ có nơi dám sao?”

      “Ách, lời này cũng đúng, nhưng nó cũng phải thần tiên mà, trước khi chưa đàm phán xong với Hoàng thượng, nó cũng thể cho Hoàng thượng biết nó lén lún với con, làm cho Hoàng thượng mất mặt sao?” Hoa Mai bà bà vừa suy tư vừa .

      đàm phán cùng Hoàng thượng sao? Kết quả như thế nào?” Lăng Tuyết Mạn lập tức sốt ruột, ngồi dậy giữ chặt tay Hoa Mai bà bà, “Bà bà, Hoàng thượng có khả năng giận dữ giết ?”

      , Hoàng thượng cùng Tình nhân nhà con có quan hệ tệ, giết , Mạn Mạn con cứ yên tâm , Tình nhân nhà con đêm nay nhất định nghĩ biện pháp đến, nó muốn nhìn thấy bộ dáng con khỏe mạnh cường tráng, vui vẻ, nếu tức giận.” Hoa Mai bà bà lắc đầu, lại cau mày .

      Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn nhất thời kinh hỉ, sao? Tình nhân đêm nay nhất định đến sao?”

      , con nhanh xuống ăn cơm, thân thể ốm yếu của con cần phải vỗ béo, nếu làm sao sinh con cho Tình nhân của con đâu?” Hoa Mai bà bà cười nhạo báng, nhìn thân mình Lăng Tuyết Mạn từ xuống dưới.

      Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, khuôn mặt nhắn đỏ ửng, “Bà bà, bà cái gì a? Ai muốn sinh con cho tên khốn kiếp đó?”

      “Ách, khốn kiếp? Khụ khụ…” Hoa Mai bà bà bị sặc, bật cười ra tiếng, “Được rồi, được rồi, sinh cho tiểu tử khốn kiếp kia, bảo tiểu tử khốn kiếp kia tìm nữ nhân khác sinh !”

      “Sao? dám!” Lăng Tuyết Mạn trừng mắt, hùng hổ.

      Hoa Mai bà bà xấu hổ, nuốt nước miếng, “Được, Mạn Mạn con lợi hại, cũng chỉ có con có bản lĩnh trị được tiểu tử kia.”

      “Con làm sao mà lợi hại a, muốn tới tới, muốn , cho con làm cái này, cho con làm cái kia, haiz -” Lăng Tuyết Mạn bi thương thở dài hơi, nhấc chăn lên xuống giường, hướng ra ngoài kêu lên: “Xuân Đường Thu Nguyệt, dọn cơm !”

      vầng trăng sáng treo bầu trời đêm, Lăng Tuyết Mạn nhìn sắc trời, thầm kích động, ngâm mình trong bồn tắm đầy hoa, đổi lại áo ngủ, sau đó ngồi ở giường tiếp tục chờ.

      Rốt cục, nến tắt!

      “Tình nhân!”

      Lăng Tuyết Mạn cảm thấy vui mừng, chân vừa xuống giường, liền ngã vào cái ôm ấm áp quen thuộc, đỉnh đầu vang lên giọng của Mạc Kỳ Hàn trêu tức, “Thế nào, bây giờ đối với bản công tử quả nhiên là ngày thấy, như cách ba thu sao?”

      “Nôn mửa!” Lăng Tuyết Mạn hờn dỗi tiếng, dẩu môi , “Tốt lắm chàng cứ cười nhạo ta , ta chính là có tiền đồ, chờ ngày nào đó ta có tiền đồ, ta sợ chàng gấp phát khóc!”

      “Ha ha, vậy cần có tiền đồ, cứ như vậy, ta thích.” Mạc Kỳ Hàn cười sủng nịch, hôn cái trán Lăng Tuyết Mạn, “Thơm quá, tắm với hoa?”

      “Ừ.” Lăng Tuyết Mạn xong, thoát ra khỏi cái ôm của Mạc Kỳ Hàn, bò lên đứng mép giường, hai tay kéo thân Mạc Kỳ Hàn qua, ghé vào lưng làm nũng: “Tình nhân, chàng cõng ta nhìn sao trời được ?”

      “Xem sao?” Mạc Kỳ Hàn nghĩ nghĩ, nhàng cười, “Được, chúng ta lên lầu cao nhất Tứ Vương phủ xem sao ! Đến, mặc quần áo cho kín, còn phải mặc áo choàng, thể cảm lạnh.”

      sao?” đôi đồng tử trong veo như nước mùa thu của Lăng Tuyết Mạn sáng trong lộng lẫy, vui sướng thôi, kéo mặt Mạc Kỳ Hàn qua hung hăng hôn vài ngụm, “Tình nhân, chàng chết mất!”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 350
      Mạc Kỳ Hàn cười dứt, nháy mắt giễu giễu : “Dẫn nàng ngắm sao liền ta, nếu dẫn sao đây? Có phải đổi thành hận chết ta ?”

      “Hì hì, có thể a, dù sao chàng đối xử với ta tốt, ta liền hận chàng!” Lăng Tuyết Mạn cười ngọt ngào, mở cánh tay ra, kiều mỵ : “Lão công, hầu hạ ta mặc áo choàng.”

      “Được, hầu hạ! Ai bảo bản công tử xem nàng như bảo bối làm chi!” Mạc Kỳ Hàn ngắt mũi Lăng Tuyết Mạn cưng chiều vô cùng, lấy quần áo của nàng, tỉ mỉ giúp nàng mặc xong, lại ngại đường xa đến trong tủ quần áo lấy áo choàng khoác cho nàng, lưng quay về phía nàng, cười : “Đến đây , cõng nàng ra ngoài.”

      “Hì hì, được.” Lăng Tuyết Mạn nằm sấp lưng Mạc Kỳ Hàn, cánh tay ngọc ôm chặt cổ , nhưng lập tức nghĩ đến chuyện, được a… Tình nhân, chàng cõng ta sau lưng có thể ra ?”

      “Sao thể? Quên năm ngoái ta dẫn nàng Lạc Hà Sơn sao? Yên tâm tại, trong tiền viện có ai.” Mạc Kỳ Hàn bật cười, cõng Lăng Tuyết Mạn tới cửa.

      Lần này mang nàng vào đường hầm, mà mở cửa, quang minh chính đại tới viện, Lăng Tuyết Mạn căng thẳng, ngó khắp mọi nơi, ồ? đúng là có ai!

      Khóe miệng giật giật, mới mở miệng, “Tình nhân……” Lại bị Mạc Kỳ Hàn che miệng, đặt nàng xuống, bàn tay nắm ở bên eo của nàng, chân nhảy lên, hai người liền bay lên nóc nhà, nhưng Mạc Kỳ Hàn cũng dừng lại, mà mang theo nàng bay như chim về phía đỉnh lầu các phía đông Cúc Thủy Viên!

      “Mạn Mạn, cẩn thận.”

      “Ừ.”

      Hai người ngồi xuống rúc vào nhau, Mạc Kỳ Hàn sử dụng áo choàng của bao lấy thân thể Lăng Tuyết Mạn, cười : “Mạn Mạn, bộ dáng như vậy được ?”

      “Ừ, được, nếu chàng có thể cùng ta như vậy mãi tốt lắm.” Lăng Tuyết Mạn chu cái miệng nhắn, ai oán nhìn Mạc Kỳ Hàn, ánh trăng chiếu vào mặt , khiến nàng có thể thấy chút hình dáng , khỏi giơ tay lên vuốt mặt của , buồn bã : “Lúc nào ta mới có thể hoàn toàn thấy bộ dáng của chàng đây?”

      “Nhanh, rất nhanh thấy……” Mạc Kỳ Hàn thể làm gì, thầm thở dài, ôm chặt Lăng Tuyết Mạn, lòng đau dứt, “Mạn Mạn, xin lỗi, ta biết tối hôm qua nàng đợi ta cả đêm, nhưng ta lại tới được, người ngủ được, mực nhớ nàng, là nhớ, là nhớ……”

      “Tình nhân, ta muốn làm khó, ta hiểu là chàng có nổi khổ tâm, nhưng trong lòng ta vội muốn chết, hoàng thượng tại nhốt ta, biết có phải là muốn đem ta gả cho tướng quân mặt lạnh hay , nếu là , nên làm cái gì bây giờ? Tình nhân, chúng ta bỏ trốn !” Lăng Tuyết Mạn vừa nhắc tới, liền khó nhịn nổi rồi.

      Mạc Kỳ Hàn nhíu lông mày, “Mạn Mạn, sao nàng nghĩ tới đây rồi? Chúng ta cần bỏ trốn, hoàng thượng gả nàng cho người khác, tại để cho nàng ra khỏi Vương phủ, là bởi vì ta cùng hoàng thượng đàm phán a, chỉ cần qua thời gian, ngài gả nàng cho ta.”

      sao?” Lăng Tuyết Mạn cười tươi.

      .” Mạc Kỳ Hàn gật đầu cái.

      “Ừ, vậy ta an tâm chờ.” Lăng Tuyết Mạn vui mừng nhìn Mạc Kỳ Hàn, đột nhiên nhớ chuyện khác, hỏi vội: “Tình nhân, chàng cùng Tứ Vương Gia là bạn tốt, vậy chàng biết chuyện bức họa mỹ nhân ?”

      “Bức họa mĩ nhân?” Mạc Kỳ Hàn cau chặt lông mày, “Chính là bức họa mĩ nhân nàng nhìn lén ở phòng ngủ Tứ Vương Gia trong Hương Đàn Cư sao?”

      “Đúng vậy, chàng biết mỹ nhân kia là ai à? phải là Liễu Ngô Đồng, như vậy nào? Sao ta nhìn như là……”

      Lăng Tuyết Mạn ngừng lại, suy tư, ánh mắt Mạc Kỳ Hàn chợt căng thẳng, “Mạn Mạn, nàng biết kia sao?”

      “Ta biết, ta chỉ cảm giác có chút giống người, ngũ quan làm cho người ta cảm giác……”

      “Giống ai?”

      Mạc Kỳ Hàn vội vàng cắt lời, nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Mạn, “Mạn Mạn, nàng cảm giác dáng dấp nàng kia giống ai?”

      “Ách…… Giống như Tam Vương gia mà chàng thích đó!” Lăng Tuyết Mạn le lưỡi, “Đây là ta càn thôi, chàng đừng ra ngoài, đây là trong lúc vô tình ta phát thư phòng Tứ Vương Gia có đường hầm, thể nghĩ đến là thông với Hương Đàn Cư, càng nghĩ tới thấy bức họa mĩ nhân kia.”

      “Tam Vương gia!” Mạc Kỳ Hàn kinh ngạc trợn mắt, đại não động nhanh, tại sao chưa nhìn ra? Chẳng lẽ nguyên nhân là bởi vì quá quen thuộc Mạc Kỳ Minh? Hoặc là chưa từng nghĩ đến chuyện này? có dung mạo tương tự Mạc Kỳ Minh, có quan hệ như thế nào với Mạc Kỳ Minh?

      “Phải….. Đúng vậy.” Lăng Tuyết Mạn kinh hãi vì phản ứng của Mạc Kỳ Hàn có chút kích động, khỏi giọng, “Tình nhân, ta… ta có gặp Tam Vương gia từ lâu rồi, chàng đừng tức giận……”

      Mạc Kỳ Hàn vội cười, “Mạn Mạn, ta có giận, ta… ta chỉ hơi kinh ngạc mà thôi.”

      “À.” Lăng Tuyết Mạn yên tâm, khuôn mặt nhắn cười rực rỡ, rồi lại hơi nhíu lông mày, nghi ngờ: “Tình nhân, chàng phu quân ta tại sao cất giấu bức họa của khác vậy? phải thích Ngô Đồng sao? Tại sao bức họa kia phải của Ngô Đồng?”

      “Cái này… có thể là bức họa kia hữu dụng đối với Tứ Vương Gia thôi.” Mạc Kỳ Hàn suy nghĩ chút mới , lại nhịn được tự tốt cho mình, “Mạn Mạn, Tứ Vương Gia khẳng định là còn thích Ngô Đồng, nàng đừng càn nữa.”

      “Ách, làm sao chàng biết? chết hai năm rồi, trước khi chết là thích.” Lăng Tuyết Mạn co quắp khuôn mặt nhắn, đôi tay ôm bả vai Mạc Kỳ Hàn, gương mặt cọ xát vào cổ , tìm kiếm tư thế thoải mái nhất.

      Mạc Kỳ Hàn mím môi, suy nghĩ hồi lâu, mới tìm được lý do, “Mạn Mạn, phải Ngô Đồng kia cự tuyệt gả cho Tứ Vương Gia sao? Cho nên Tứ Vương Gia cũng thích nàng ta, chút cũng thích.”

      “Mặc kệ, có thích hay đều là chuyện của , ta thèm quan tâm! Ha ha, ta chỉ quan tâm chàng, cho phép chàng trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu khi bị ta phát , chàng cút ngay!” Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, lại cười, ngón tay nhắn vuốt ve môi Mạc Kỳ Hàn, “Tình nhân, thành thực thú nhận, chàng có ăn vụng sau lưng ta hay ?”

      “Nha đầu ngốc, làm gì có chuyện đó? Tình nhân của nàng chỉ có cục cưng bảo bối là nàng, sao ta nỡ nhân tâm đây, lại , ha ha, trừ nàng ra những nữ nhân khác ta nhìn vào mắt nổi!”

      Mạc Kỳ Hàn thương , bắt lại ngón tay nhắn kia, xâm chiếm môi đào mềm mại của Lăng Tuyết Mạn, cái hôn này làm gò má của Lăng Tuyết Mạn dần dần ửng hồng say lòng người, sóng nhiệt lăn lộn trong cơ thể, nhưng, cơn gió lạnh đến lập tức thổi tỉnh nàng, vội ngẩng đầu lên, lui ra khỏi môi Mạc Kỳ Hàn, gắt giọng: phải đưa ta ngắm sao sao? Tại sao lại nổi máu sắc lang rồi hả?”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 351
      “Ha ha, vừa nhìn thấy nàng liền nhịn được.” Mạc Kỳ Hàn cười , cố đè xuống ham muốn lăn lộn trong cơ thể, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời màu xanh đen, vô số vì sao sáng chói mắt, khỏi khẽ thở dài: “Mạn Mạn, ta nhớ mình bao lâu có ngắm sao rồi, hôm nay cùng nàng buông lỏng tâm tình chút cũng tệ.”

      “Hì hì, tại hai chúng ta chia lìa, nếu có thể sống chung chỗ, mỗi ngày chúng ta đều có thể cùng nhau nhìn. Ta cũng lâu có ngắm sao rồi.” Lăng Tuyết Mạn cười vui sướng, mắt lại bỗng dưng chua xót, khẽ cắn môi, nhớ khi còn bé, ba mẹ luôn mang nàng lên sân thượng ngắm sao…… Mẹ …… Nàng xuyên qua hai năm rồi, mẹ ở đại cũng biết ra sao?

      “Mạn Mạn? Sao? Mất hứng sao?” Mạc Kỳ Hàn cảm thấy người trong ngực khác thường, dịu dàng hỏi.

      Lăng Tuyết Mạn hít mũi cái, lắc đầu, cứng rắn nặn ra nụ cười, có sao, tình nhân ta đột nhiên muốn ngắm sao sao nữa, chúng ta trở về thôi.”

      “Được.” Mạc Kỳ Hàn ngẩn ra chút, nhưng cũng có hỏi nhiều, ôm Lăng Tuyết Mạn xuống nóc nhà trở về phòng ngủ trong Cúc Thủy Viên.

      Hai người cởi áo nới dây lưng, bò lên giường, nằm xuống sát nhau, Lăng Tuyết Mạn tựa vào ngực Mạc Kỳ Hàn, lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn, nhấp môi đỏ mọng, nhịn được lại hỏi: “Tình nhân, lần sau chàng tới đây là lúc nào? Ngày mai đến sao?”

      “Mạn Mạn, có thể ba bốn ngày này ta tới được, ta lên kế hoạch đưa nàng đến bên cạnh, như vậy chúng ta gần nhau chút, chỉ là có lẽ uất ức nàng, nàng suy tính chút, tiếp tục sống ở Tứ Vương phủ chờ ta, hay là ở gần ta?” Mạc Kỳ Hàn suy tư hỏi.

      Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn chợt mở to mắt, “Tình nhân, chàng cái gì? Đón ta đến bên cạnh chàng? Đón thế nào? Chịu ủy khuất gì?”

      Mạc Kỳ Hàn chần chờ : “Mạn Mạn, nàng đừng kích động, đón thế nào là chuyện ta suy tính, nhưng mà để cho nàng chịu uất ức ta lại nỡ, cho nên hai ngày này ta cứ do dự……”

      “Tình nhân, ta sợ uất ức, ta muốn ở chung với chàng, cuộc sống chờ đợi như vậy ta chịu đủ rồi, ta muốn gần chàng.” Lăng Tuyết Mạn vội vàng cắt đứt, kiên định .

      sao? Nhưng, Mạn Mạn, nếu để cho nàng thoát khỏi thân phận Vương phi sao? Nàng phải là chủ tử nữa, nàng có thể chịu được ?” Mạc Kỳ Hàn lo lắng lại mâu thuẫn nhìn Lăng Tuyết Mạn, thở dài hơi, “Thôi, nàng cứ ở Tứ Vương phủ tiếp tục làm Vương phi chờ ta thôi.”

      , tình nhân, ta muốn đợi! Chàng vậy là có ý gì? Để cho ta làm Tứ Vương phi sao? Điều này sao có thể làm được?” Lăng Tuyết Mạn mang nghi vấn đầy bụng, ngơ ngác hỏi.

      “Chỉ cần ta muốn là làm được, nếu nàng đồng ý, nàng còn Tứ Vương phi, có nha hoàn hầu hạ, Mạn Mạn, cuộc sống như thế nàng chịu nổi, cho nên, vẫn là vậy .” Mạc Kỳ Hàn quả quyết hủy bỏ ý nghĩ của , nàng xuất thân là thiên kim tiểu thư, giờ làm cung nữ nô tỳ, như vậy sao được?

      quan trọng, ta có thể chịu được, ta thực ra cũng phải là……” Lăng Tuyết Mạn chợt dừng lại, nàng thực ra cũng phải là tiểu thư Vương phi, nàng vừa học vừa làm việc vặt kiếm tiền đóng học phí sinh hoạt phí, cái khổ gì chưa từng nếm? Nhưng, những thứ này cũng thể ra, cho nên, tròng mắt chuyển cái, tiếp: “Tình nhân, chỉ vì chàng, ta có thể làm Vương phi, ta sớm qua, ta quan tâm vinh hoa phú quý, ta muốn chỉ có chàng! Chỉ là, thứ duy nhất để cho ta yên tâm là Ly Hiên, ta từng đáp ứng qua vĩnh viễn sống chung với nó, nếu nuốt lời……”

      “Cái này có vấn đề, Ly Hiên có thể ở bên cạnh nàng, Mạn Mạn, ta thẳng thắn cho nàng, ta là người trong cung, đón nàng đến bên cạnh, chính là đón nàng vào cung, cho nên Ly Hiên có thể ở chung với nàng.” Mạc Kỳ Hàn bình tĩnh xong, hề chớp mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, nhờ ánh trăng quan sát phản ứng nét mặt của nàng.

      Quả nhiên, Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc mở to mắt, “Chàng… chàng cái gì? Chàng là người trong cung? Làm sao chàng ở hoàng cung? Chàng là…… Chàng rốt cuộc là ai?”

      “Mạn Mạn, có lẽ rất nhanh nàng biết ta là người như thế nào, ta ở trong cung, ta có kẻ địch có thế lực rất cường hãn, kẻ địch này cũng chính là người từng ba lần bốn lượt hãm hại nàng, thám tử của theo dõi nàng và ta vô cùng chặt, cho nên, tại ta tới gặp nàng lần rất dễ dàng, ta lại sợ để cho nàng chờ đợi thời gian dài tuyệt vọng, cho nên mới muốn đón nàng vào cung.” Mạc Kỳ Hàn nhíu chặt lông mày, chậm rãi ra.

      “Kẻ địch? Tình nhân, vậy phải chàng gặp nguy hiểm sao? Làm sao bây giờ?” Lăng Tuyết Mạn vừa nghe liền luống cuống.

      sao, làm gì được ta, là ta tìm cơ hội diệt trừ .” Mạc Kỳ Hàn ôm chặt bả vai Lăng Tuyết Mạn, êm ái cười tiếng, “Mạn Mạn, đừng lo lắng cho ta, chăm sóc tốt chính nàng, liền theo kế hoạch an bài của ta , bốn ngày sau đón nàng vào cung, nàng thể tiết lộ với ai, còn nữa, mặc dù nàng phải là Vương phi, nhưng nàng là bảo bối của ta, nếu ai khi dễ nàng, buổi tối liền cho ta biết, biết ?”

      “Ừ, ta nhớ, ta sợ, ta còn có Hiên nhi, con ta rất lợi hại, mặc dù nó còn tuổi, nhưng thủ đoạn đặc biệt cao, ha ha, nó nhất định để cho người khác khi dễ ta.” Lăng Tuyết Mạn đắc ý nhướng lông mày, .

      “Ha ha!” Mạc Kỳ Hàn bật cười, vừa buồn bực, “Phu quân của nàng lợi hại hơn! Ly Hiên mà ? Cũng mười tuổi rồi, chưa đầy hai ba năm là có thể nạp trắc phi rồi!”

      “Thôi , nó chỉ là trẻ con, mới mười tuổi, rất a!” Lăng Tuyết Mạn phục, tuổi này, ở đại mới học hết cấp 1 thôi!

      Mạc Kỳ Hàn trừng cái, cúi đầu gõ xuống đôi môi đỏ mọng của Lăng Tuyết Mạn, “Mạn Mạn, mấy ngày nay nàng an tâm ở Tứ Vương phủ, ăn nhiều cơm, thoải mái mấy ngày, biết ?”

      “Ừ, ta biết rồi.” Lăng Tuyết tươi cười gật đầu, đột nhiên lại nghĩ đến chuyện, cau mày : “Tình nhân, chàng là người trong cung, như vậy chàng là thị vệ đại nội? Hay là ngự lâm quân? Hoặc là…… Thái giám?”

      “Khụ khụ!” Mạc Kỳ Hàn đen mặt, “Ta có phải là thái giám , phải nàng ràng nhất sao? Có muốn tại cho nàng nghiệm thân hay ?”

      “Ách, phải, ta là , chàng có phải thái giám giả hay ?” Lăng Tuyết Mạn co quắp khuôn mặt nhắn.

      càn!” Mạc Kỳ Hàn trừng cái, gian tà dần dần dâng trào trong mắt, liền đưa tay bắt đầu cởi quần áo Lăng Tuyết Mạn, cười, “Mạn Mạn, ngủ khỏa thân có lợi cho sức khỏe.”

      “À? Cái người này, sắc lang!”

      Lăng Tuyết Mạn liền ra sức vỗ ma trảo kia, “Chàng còn chưa chàng là ngự lâm quân hay thị vệ đại nội! Chúng ta vụng trộm trong hoàng cung phải nguy hiểm hơn sao?”

      “Càng nguy hiểm, liền càng an toàn!”

      Mạc Kỳ Hàn đáp câu hỏi chính, hài hước câu, nở nụ cười sâu nùng hôn lên cái miệng nhắn cứ lãng phí thời gian líu ríu chuyện ngừng……

      Ngoài cửa sổ, bóng đêm nồng……

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :