1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 342
      Ai ngờ, Mạc Ngự Minh nghe vậy giận quá, “Con bây giờ giấu nó, người ngoài nhìn nhận quan hệ các con như thế nào? Nó có thể mang thai sao?”

      “Phụ hoàng, , chuyện của Mạn Mạn nhi thần đều có chủ ý, ngài đừng lo lắng.” Mạc Kỳ Hàn vội lắc lắc đầu, : “Phụ hoàng yên tâm , về lời đồn của Mạn Mạn cùng Nhị ca rất nhanh bình ổn, hơn nữa, còn phải cầu xin nhi thần, lần này nhi thần khiến chịu nổi!”

      “Ồ? sao?” Mạc Ngự Minh tạm tắt lửa giận, nhíu mày hỏi.

      Mạc Kỳ Hàn cười nhạt giải thích lần chuyện gặp nhau tại công cung, đương nhiên chuyện Lăng Tuyết Mạn bị Mạc Kỳ Minh ô nhục giấu ra, chỉ , “Phụ hoàng, thích Mạn Mạn là chuyện thực, theo lời nhi thần liền biết, rất lo chuyện nhi thần muốn ban chết cho Mạn Mạn, chỉ là đè nén tâm tình của mình mà thôi, chắc chắn chủ động cầu kiến nhi thần!”

      “Ha ha, vậy được, bất quá con phải xử lý quan hệ của con và Nhị ca con cho tốt.” Mạc Ngự Minh cười hài lòng, lại dặn dò.

      “Nhi thần hiểu.” Mạc Kỳ Hàn gật đầu, nhưng lập tức nhăn mày, giọng hỏi: “Phụ hoàng, vậy theo ý của ngài, bỏ thêm vào hậu cung mấy quý nhân, còn có con hai nhà Hạ Bạch, nhiều nữ nhân như vậy, nhi thần phải làm sao? Nhi thần cũng muốn… khụ khụ, cũng muốn sủng hạnh các nàng!”

      Mạc Ngự Minh đen mặt, Lý Đức Hậu vừa dâng thêm chén trà mới lại bị ông giận dữ đập nát, ngực phập phồng kịch liệt, “Sao trẫm lại sinh ra đứa con cố chấp như ngươi chứ? Dùng nữ nhân để củng cố triều chính là mục đích đế Vương thiết lập hậu cung, trẫm tìm mấy nữ nhân ấm giường cho ngươi, mà cứ như trẫm đẩy ngươi vào hố lửa! Ngươi muốn thủ thân như ngọc cho nha đầu chết tiệt kia a? Ngươi đời này thực chỉ cần nữ nhân là nha đầu chết tiệt kia sao?”

      “Khụ khụ khụ! Phụ hoàng, ngài cần phải trắng ra như vậy , nhi thần nghe rất thẹn thùng!” Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn bên xanh bên đỏ, quẫn bách đến ho khan, xấu hổ vô cùng, phụ hoàng luôn nghiêm trang của , thế nhưng vì mắng đến loại từ ái muội như ‘ giường’ cũng hết ra! thầm rên tiếng, Mạn Mạn, vi phu bởi vì nàng mà chịu đủ tra tấn nè!

      “Trẫm trắng ra sao? Ngươi còn dám chỉ trích trẫm à?” Mạc Ngự Minh tức đến run tay, “Ngươi dám với trẫm, ngươi hạ quyết tâm chỉ cưới mình nha đầu chết tiệt kia? Ngoại trừ nó chạm vào những nữ nhân khác?”

      “Ách, đúng vậy phụ hoàng, nhi thần nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy!” Mạc Kỳ Hàn cười tủm tỉm gật đầu.

      “Vậy Liễu Ngô Đồng sao? Trẫm thấy vận xui của ngươi sắp tới rồi, hôm qua Liễu Thái Phó cầu xin trẫm, nha đầu Ngô Đồng lòng ngươi, tại biết ngươi có chết, muốn tới tìm ngươi xin ngươi tha thứ cho nó, nha đầu kia muốn gả cho ngươi, còn ngươi cũng cần cho nó phẩm bậc gì, nó chỉ muốn thoe ở bên cạnh ngươi, trẫm khó mà ra chuyện nha đầu Mạn Mạn, đành phải do chính ngươi quyết định.” Mạc Ngự Minh cau mày .

      “Cái gì?” Mạc Kỳ Hàn giật mình, nhíu mày , “Ngô Đồng còn muốn gả cho nhi thần sao? Như vậy sao được? Mạn Mạn suýt chết trong tay nàng ta, nhi thần sao có thể nào để người nguy hiểm như vậy ở bên cạnh Mạn Mạn? Huống hồ Ngô Đồng tinh ranh xảo quyệt hơn Mạn Mạn, Mạn Mạn chút tâm cơ chịu thua thiệt, cho dù suy tính việc này, ngoại trừ Mạn Mạn, nhi thần có khả năng muốn thêm bất kỳ nữ nhân nào, kêu Liễu Thái Phó tìm hôn phối khác cho Ngô Đồng !”

      Mạc Ngự Minh trợn trắng, giận dữ : “Nha đầu Ngô Đồng cố chấp hết sức, lúc trước nó bóp cổ Mạn Mạn cũng là bởi vì nó đoán ngươi có chết, Mạn Mạn đả kích nó, nó mới nổi điên bóp cổ Mạn Mạn, chứng minh nha đầu kia sai, nếu Liễu Thái Phó có thể khuyên giải được Ngô Đồng để nó khác gả cho người khác, cũng thể sau khi ngươi ‘chết’ mà giữ nó hơn nửa năm, tuổi nó cũng ! tại trẫm cũng khó khăn, Liễu Thái Phó là trọng thần trong triều, lại là sư phụ của ngươi, trẫm cách nào từ chối, ngươi vẫn là tự mình giải quyết !”

      “Phụ hoàng, vậy nhi thần tự thân giải thích với Liễu Thái Phó, chính là Ngô Đồng, nhi thần nghĩ lại đối với mặt nàng ta, cũng là… Haiz!” Mạc Kỳ Hàn than thở thôi, cố nhân gặp nhau, huống chi từng là tình nhân, nếu gặp, thành vấn đề, ngộ nhỡ Ngô Đồng nàng ta… Ngộ nhỡ Mạn Mạn biết…

      Ách, chỉ cần ngẫm lại, Mạc Kỳ Hàn liền lại nhức đầu!

      Mạc Ngự Minh xoa xoa mi tâm, “Được rồi, dù sao trẫm với con, dùng thủ đoạn gì sủng hạnh nữ nhân trong hậu cung là chuyện của con, nhưng nhất định phải làm cho người ngoài, thậm chí là b mình cũng cho là bản thân họ cũng tưởng mình được con sủng hạnh, còn phải ghi lại trong danh sách, nhất là con hai nhà Hạ, Bạch, các nàng là mấu chốt để con quét sạch loạn đảng!”

      Mạc Kỳ Hàn mở to hai mắt, chậc lưỡi: “Phụ hoàng, cái này quá khó khăn ? Làm cho người ngoài tin thành vấn đề, nhưng làm cho bản thân bọn họ tin… Ách…”

      “Mọi việc còn lãi trẫm cũng mặc kệ con, con cẩn thận suy nghĩ !” Mạc Ngự Minh xong, trừng mắt nhìn Mạc Kỳ Hàn sầu muộn, tức giận: “Nhanh trở về Đông cung ngủ bù cho trẫm !”

      “Ách, phụ hoàng, nhi thần… chưa buồn ngủ.” Mạc Kỳ Hàn lại lúng túng, khuôn mặt tuấn tú đỏ thấu.

      Mạc Ngự Minh chán nản sờ trái sờ phải, phát có bát trà, liền chỉ ngón tay vào Mạc Kỳ Hàn quở trách, “Ngươi thể nhịn chút sao? Cho dù là thể nhẫn nhịn, ngươi cũng… cũng tiết chế chút cho trẫm, đừng làm hư thân mình!”

      “Phụ hoàng!”

      Gương mặt Mạc Kỳ Hàn đỏ hoàn toàn giống con tôm luộc, nếu có cái động, muốn chui vào, nhìn Mạc Ngự Minh, lắp bắp , “Phụ hoàng ngài, ngài… Nhi thần biết đúng mực, ngài đừng bận tâm nhiều!”

      “Trẫm có thể bận tâm sao? Trẫm chỉ sợ con vất vả mới nhặt về cái mạng, lại toi người nha đầu chết tiệt kia!” Mạc Ngự Minh cũng quẫn, nhưng đây là lời ông , bởi vì phải nếm mùi vị mất , chịu được mất lần thứ hai!

      “Khụ khụ, phụ hoàng, nhi thần chết nữa, nhi thần được trời phù hộ, ngài thả tâm !” Mạc Kỳ Hàn cố cười , trong đầu chợt lóe, nhớ lại cái gì, vội hỏi: “Phụ hoàng ngài nhất định phải đối xử tốt với Mạn Mạn Được, ngài thương nàng, chính là thương nhi thần, tuyệt đối được oán trách nàng a!”

      “Hừ, trẫm xem trong đầu con chỉ chứa nha đầu chết tiệt kia, ném trẫm cùng mẫu hậu con xa tận chân trời !” Mạc Ngự Minh hơi ghen tức, cảm thấy bất bình cực độ.

      Mạc Kỳ Hàn lại thở dài, tiến lên vài bước, ân bóp vai cho phụ hoàng , cười híp mắt : “Phụ hoàng suy nghĩ nhiều rồi, con vĩnh viễn là con a, trong lòng làm sao có thể chứa phụ hoàng mẫu hậu chứ?”

      “Tốt lắm, đừng nịnh nọt trẫm, nhanh về ngủ giấc, trẫm nghỉ ngơi chút thư phòng đọc tấu sớ, buổi chiều chính để con xử lý.” Mạc Ngự Minh vỗ vỗ tay Mạc Kỳ Hàn, cười trìu mến.

      “Vâng, phụ hoàng, nhi thần cáo lui!” Mạc Kỳ Hàn cũng cười, cầm tay Mạc Ngự Minh.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 343
      Ngự hoa viên.

      “Nhị ca, ca tính giải thích với Tứ ca sao? Cứ để lan truyền như vậy, ngộ nhỡ…” Mạc Kỳ Sâm cau mày, chần chờ chút, tiếp: “Đệ là ngộ nhỡ… ngộ nhỡ Tứ ca luận tội, còn phụ hoàng nữa, khẳng định tha cho nàng, phụ hoàng vốn biết…”

      “Lục đệ!” Mạc Kỳ Diễn cười , ngắt lời Mạc Kỳ Sâm, đưa tay hái chiếc lá, nhìn nửa ngày, mới giọng : “Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất truy tầm, nhất khúc nhất xướng thán, nhất sinh nhất đại nhất song nhân! Lục đệ, đệ có hâm mộ phần tình cảm như vậy ?”

      “Nhị ca, ca, ca như vậy làm gì?” Mạc Kỳ Sâm ngạc nhiên .

      “Lục đệ, cần khuyên ta giải thích với Tứ đệ, ta có gì có thể , giống như chiếc lá cúc này, đệ biết nó là lá cúc, nhưng khi tất cả mọi người nó là lá phong, lời của đệ còn có người tin sao?” Mạc Kỳ Diễn khẽ nhíu mày, cười , “Loại tình này càng giải thích càng tệ hại, tin hay chỉ tại mình Tứ đệ, hoặc là đệ ấy tin hay tin ta cũng sao, ta chỉ lo lắng…”

      Mạc Kỳ Diễn hơi nhíu mày, ngừng lại, nhìn chiếc lá trong tay mà hoảng hốt, thời gian này, nàng làm gì vậy? Nàng có biết phu quân của nàng sống lại , có biết phu quân của nàng tính vứt nàng cưới người khác ? Tuyết Mạn, đời kiếp mà nàng theo đuổi chỉ sợ có khả năng thực người đế Vương, mà ta nghĩ muốn cho nàng loại hạnh phúc này, nàng còn muốn ?

      “Nhị ca, ca lo lắng cái gì? Là lo lắng Tứ tẩu bởi tin đồn này mà bị xử trí sao?” Mạc Kỳ Sâm cũng nhíu mày hỏi, lo lắng thôi, “Tứ tẩu bị nhốt, chỉ sợ còn chưa biết đâu, haiz! Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Trước kia ai gì, sao đột nhiên Tứ ca trở lại liền đồn ầm ra?”

      “Lục đệ, ta Đông cung chuyến!”

      Mạc Kỳ Diễn đột nhiên mở miệng, sau đó vội vả bỏ chạy lấy người, Mạc Kỳ Sâm hiểu gì, bật thốt lên: “Nhị ca, phải ca sao?”

      Nhưng, Mạc Kỳ Diễn trả lời, chân bước càng lúc càng nhanh, rất nhanh liền biến mất.

      Đông cung.

      Mạc Kỳ Hàn ngủ, Vô Cực đứng ở bên giường khẽ gọi: “Chủ tử? Chủ tử, Nhị Vương gia cầu kiến!”

      “Hả?” Mạc Kỳ Hàn mở mắt nhập nhèm mắt, lười nhác hỏi: “Ai muốn gặp bản cung?”

      “Hồi chủ tử, là Nhị Vương gia!” Vô Cực lặp lại lần, giọng tiếp: “Nô tài nhìn bộ dáng Nhị Vương gia hình như có chút nóng nảy, liền dám trì hoãn, tới bẩm chủ tử!”

      “Mời Nhị Vương gia chờ ở bên trong sảnh, dâng trà!”

      “Vâng, chủ tử!”

      Mạc Kỳ Hàn ngồi dậy, xuống giường mở hai tay ra, Vô Ngân vội hầu hạ thay quần áo rửa mặt chải đầu, mặc cẩm áo màu trắng, mang thắt lưng cùng màu, thân hình cao to đứng ở trước gương đồng, mới ra khỏi tẩm cung, đến trong sảnh.

      “Nhị ca!”

      tiếng vui mừng vang lên, Mạc Kỳ Diễn buông bát trà trong tay xuống, đứng dậy đón người đến, cười , chắp tay : “Bái kiến thái tử điện hạ!”

      “Nhị ca!” Mạc Kỳ Hàn tới gần, cầm tay Mạc Kỳ Diễn, có vẻ vui: “Nhị ca làm vậy ngại chết đệ đệ, cứ gọi đệ là Tứ đệ được rồi.”

      Mạc Kỳ Diễn ngẩn ra, nhìn Mạc Kỳ Hàn giống như là ý đùa giỡn, “Tứ đệ!”

      “Ha ha, vâng, Nhị ca mời ngồi! nhiều ngày bận chuyện, cũng chưa đến quý phủ của Nhị ca thăm mấy đứa cháu, ngày khác rảnh rỗi nhất định phải chuyến.” Mạc Kỳ Hàn vui sướng cười .

      “Tứ đệ nếu như muốn mấy đứa , ta dẫn bọn chúng vào cung đến bái kiến là được, Tứ đệ mới tiếp xúc triều chính lâu, mỗi ngày bận rộn, phải chú ý thân thể.” Mạc Kỳ Diễn nhìn Mạc Kỳ Hàn, ân cần .

      Mạc Kỳ Hàn gật đầu, “Cảm ơn Nhị ca, tại thân thể đệ mạnh hơn trước kia nhiều, quan trọng.” xong chỉ vào ghế, “Nhị ca, mời ngồi!”

      “Được!”

      “Nhị ca, đệ tạm thời nhốt Hiên nhi ở Tứ Vương phủ, nếu Nhị ca nhớ Hiên nhi, nhẫn nại chút được ?” Mạc Kỳ Hàn .

      Mạc Kỳ Diễn ngẩn ra, mới cau mày : “Tứ đệ, nhiều ngày thấy Hiên nhi ở trong cung, là đệ…”

      “Đệ dặn Hiên nhi ở trong Vương phủ cùng Mạn Mạn, hai mẹ con bọn họ tình cảm tốt, chỉ cần Hiên nhi ra phủ, Mạn Mạn mới làm khó đòi ra ngoài.” Mạc Kỳ Hàn giải thích đơn giản, thông minh như , đương nhiên biết Mạc Kỳ Diễn tới gặp vì chuyện gì.

      Nghe vậy, Mạc Kỳ Diễn ngẩn ra, nhìn Mạc Kỳ Hàn như có đăm chiêu, “Tứ đệ, đệ Mạn Mạn… Ý của đệ là, đệ có ý định xử trí Mạn Mạn, , là em dâu… và Nhị ca sao?”

      “Nhị ca cảm thấy thế nào?” Mạc Kỳ Hàn mỉm cười hỏi ngược lại.

      “Tứ đệ…” Mạc Kỳ Diễn nhíu mày gắt gao, theo dõi Mạc Kỳ Hàn hồi lâu, mở miệng, “Tứ đệ, Nhị ca hỏi đệ câu, đệ có thích Mạn Mạn hay ? Đệ muốn phong hậu nạp phi, đệ định để nàng nơi nào? Về chuyện ta cùng nàng, đệ tin sao?”

      “Nhị ca, đây đều là chuyện của đệ và Mạn Mạn, ta có tính toán. Về đồn đãi, đệ tin phần, nhưng ta muốn chất vấn Nhị ca, hôm nay Nhị ca tới gặp đệ, lo lắng phải là cho bản thân, mà là lo lắng đệ xử trí Mạn Mạn thế nào ?” Mạc Kỳ Hàn dần dần cười, nghiêm mặt .

      Ánh mắt Mạc Kỳ Diễn căng thẳng, nhìn thẳng Mạc Kỳ Hàn tiếp: “Đúng, ta là muốn hỏi đệ, đệ nhốt Mạn Mạn, là muốn làm cái gì? Nàng biết đệ sống lại, lại sắp kế vị sao? Nàng biết đệ muốn vứt bỏ nàng, lập Hoàng Hậu khác sao?”

      biết, cái gì nàng cũng biết.” Mạc Kỳ Hàn cụp mắt xuống, nhìn chén trà trong tay, đột nhiên ngước mắt nhìn Mạc Kỳ Diễn, hỏi trắng ra: “Nhị ca thích Mạn Mạn phải ?”

      “Tứ đệ hỏi là vì lời đồn đãi sao?” Mạc Kỳ Diễn cười hỏi, nhưng nụ cười kia cũng có trong đáy mắt.

      , bởi vì bản thân hỏi mà hỏi.” Mạc Kỳ Hàn lắc đầu.

      Mạc Kỳ Diễn nhếch môi, hề chớp mắt nhìn Mạc Kỳ Hàn, lâu sau, mới bình tĩnh : “Nếu Tứ đệ hỏi, ta liền bộc trực cho đệ biết, ta thích Mạn Mạn, thích, nếu như thứ Tứ đệ coi trọng chính là ngôi vị Hoàng đế, là quyền lợi tối cao, Mạn Mạn đối với đệ mà có cũng được mà có cũng sao, vậy Nhị ca cầu xin đệ việc, cầu xin đệ, nhường nàng cho ta! Đệ có thể đem tất cả tội danh đổ ở đầu ta, có thể bỏ tước đoạt vị của ta, cũng có thể biếm ta làm thứ dân, nhưng cầu xin đệ trừng phạt nàng, Nhị ca là người như thế nào, Tứ đệ biết ràng.”

      “Nhị ca!”

      Mạc Kỳ Hàn rối rắm, đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, tiến lên trước hai bước, lại bước trở về, nén cảm xúc, : “Nhị ca, ta truy cứu ca, nhưng ta cũng tuyệt đối thể đáp ứng đem Mạn Mạn tặng cho ca!”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 344
      “Vì sao? Nàng là chánh phi của đệ, nhưng từ khi về kinh đệ chưa từng liếc mắt qua nàng, đệ làm thái tử, lập tức sắp thành Hoàng đế, hậu cung ba ngàn mĩ nữ, trái ôm phải ấp, đệ sắp lập hậu phong phi, trong lòng đệ căn bản có nàng, vì sao phải chiếm đoạt nàng? Chẳng lẽ đệ muốn giam cầm nàng ở hậu cung sao? Nàng phải là ân nhân cứu mạng của đệ sao? Nàng cứu đệ mạng, mà đệ cứ nhẫn tâm đối đãi nàng như vậy sao?”

      Đối mặt với Mạc Kỳ Diễn kích động chất vấn nhiều như vậy, Mạc Kỳ Hàn nghiêng nghiêng mắt, ánh mắt hướng ngoài cửa sổ, mặt trời tỏa ánh sáng hơi hơi chói mắt của .

      Lặng im, trong đoạn thời gian rất dài, chưa trả lời chữ, Mạc Kỳ Diễn cũng chưa từng chữ.

      Phía sau, đột nhiên truyền đến thanh , Mạc Kỳ Hàn khẽ chớp mắt, hơi hơi xoay người , lại cả kinh, “Nhị ca, ca làm cái gì?”

      Mạc Kỳ Diễn quỳ hai đầu gối xuống đất, hai mắt phiếm đỏ, nhìn Mạc Kỳ Hàn, khẩn trương cầu xin: “Tứ đệ, nếu như đệ còn coi ta là Nhị ca, hãy thẳng với ta, kết quả đệ muốn đối đãi với Mạn Mạn như thế nào? Nàng có làm gì sai, đều là lỗi của ta, là ta nên thích em dâu mình, là ta làm đệ mất mặt, đệ cần phải ngại chuyện huynh đệ tình thâm mà truy cứu ta… ta cam nguyện chịu bất luận xử trí gì của đệ và hoàng, chỉ cầu đệ, cầu đệ buông tha Mạn Mạn! Nàng vô tội!”

      “Nhị ca, ca đứng lên trước!”

      Sắc mặt Mạc Kỳ Hàn xúc động, vươn hai tay đỡ Mạc Kỳ Diễn, lại bị Mạc Kỳ Diễn nắm lại, vô cùng lo lắng : “Tứ đệ, đáp ứng ta được ? Đệ nhường Mạn Mạn cho ta… ta có thể kiên trì, nhưng cầu đệ nên thương tổn nàng, nàng xinh đẹp thiện lương, tâm cơ đơn thuần, căn bản thích hợp cuộc sống lục đục với nhau nới hậu cung, tính nàng lỗ mãng, hề có ý đề phòng người khác, sớm muộn bị người khác hại chết! Tứ đệ, Nhị ca chưa bao giờ cầu đệ dù là chuyện gì, chỉ chuyện này thôi, được ?”

      “Nhị ca!” Mạc Kỳ Hàn cúi đầu nhìn Mạc Kỳ Hàn, đè nén tâm tình : “Nhị ca đứng lên, hạ nhân thấy được lại tưởng chuyện gì xảy ra, đứng lên lại !”

      ! Trừ khi Tứ đệ đáp ứng ta!” Mạc Kỳ Diễn kiên trì .

      Mạc Kỳ Hàn siết chặt mười ngón tay, hít sâu hơi, nhìn Mạc Kỳ Diễn, “Nhị ca, chuyện của ca và Mạn Mạn từ đầu đến cuối đệ đều ràng, bởi vì đệ luôn luôn bên cạnh Mạn Mạn! Đệ đặt Mạn Mạn ở vị trí đứng đầu hậu cung, Hoàng Hậu của đệ chỉ có nàng làm được, cũng chỉ có thể là nàng! Bởi vì đệ nàng, nàng sớm là nữ nhân của đệ, nàng cũng đệ… đệ đáp ứng cho nàng đời kiếp, chồng vợ, đệ làm những bước lót đường cho nàng, hôm nay triều ca nghe được là , nhưng cũng là giả, đệ làm thương tổn nàng, cũng nỡ thương tổn nàng, Nhị ca, ca vì Mạn Mạn làm hết thảy, Tứ đệ tạ ơn!”

      Quỳ xuống, huynh đệ hai người đối diện nhau, ánh mắt Mạc Kỳ Hàn nóng rực, Mạc Kỳ Diễn si ngốc trừng mắt, hơn nửa ngày mới hồi thần lại, giật mình thấy Mạc Kỳ Hàn quỳ trước mặt , vội bật thốt lên: “Tứ đệ, đệ là thái tử, sao có thể quỳ với ta?” xong đỡ đứng lên!

      Hai người đứng mặt đối mặt, Mạc Kỳ Diễn chậm rãi tiêu hóa xong những gì vừa rồi chính tai nghe được, trong mắt tràn ngập khiếp sợ cùng bi thương, môi run rẩy mấy cái, mới phát ra thanh, “Tứ đệ… đệ… đệ ? Mạn Mạn… Mạn Mạn nàng… nàng cùng đệ viên phòng? Nàng từ chối ta là bởi vì nam nhân nàng là đệ sao?”

      “Vâng!” Mạc Kỳ Hàn gật đầu, tuy luôn luôn đành lòng ra chân tướng với Mạc Kỳ Diễn, nhưng tình cảnh này, giấu giếm như thế nào?

      Mạc Kỳ Diễn lảo đảo lui bước, tâm tình giờ phút này lời khó hết! muộn, ra ngay từ đầu muộn, mặc dù năm đó trong rừng đào hứa hẹn với nàng, lại vẫn có kết quả… Nhưng ít ra, có quá trình… Là , là tay giết tình ngây thơ lúc trước của nàng đối với

      “Đệ cho nàng đời kiếp sao?” Tâm đau, Mạc Kỳ Diễn nhắm lại mắt sâu, liều mạng nhịn nước trong hốc mắt sắp rơi, xoay người .

      “Vâng, nàng muốn tình thuần túy nhất, đệ liền cho nàng.” Trong lòng Mạc Kỳ Hàn cũng chua xót thôi, vì sao huynh đệ bọn họ đều cùng nữ nhân chứ?

      “Đệ tốt hơn ta, nàng… nên đệ… Hẳn là đệ, đệ vẫn là phu quân danh chính ngôn thuận của nàng…” Mạc Kỳ Diễn tự giễu, lại dừng được nước mắt, lại quay người lại, nhanh chóng nâng tay áo lên lung tung lau mắt cái, miệng cố gắng cười, “Tứ đệ, nếu Mạn Mạn lựa chọn đệ, ta cũng có gì cam lòng, như thế mà , đệ thương tổn nàng, ta cũng yên tâm.”

      Mạc Kỳ Hàn lắc đầu, , Nhị ca, Mạn Mạn cũng biết đệ là phu quân của nàng!”

      “Cái gì?”

      Mạc Kỳ Diễn chấn động, đột nhiên quay trở lại, hai mắt đỏ lên, bức xúc hỏi: “Đệ đây là ý gì? Đúng rồi, đệ Mạn Mạn là Hoàng Hậu của đệ, vì sao hôm nay khi lâm triều …”

      “Nhị ca, việc này dài dòng, để đệ cho ca nghe.” Mạc Kỳ Hàn mang vẻ mặt nghiêm túc, chỉ ghế dựa : “Nhị ca, chúng ta ngồi xuống hãy .”

      “Được.”

      Tứ Vương phủ.

      Lăng Tuyết Mạn chán nản có gì làm, né qua thủ vệ chuồn êm thư phòng của Mạc Kỳ Hàn, người chồng ngủm củ tỏi của nàng!

      “Tìm sách xem , thời gian cũng có thể trôi qua nhanh chút, haiz -” Than thở, Lăng Tuyết Mạn tùy tiện tìm kiếm lên ở giá sách, quét mắt cái, nếu phải sách lịch sử là quân linh tinh, có thú vị, “Haiz! Sao có tiểu thuyết linh tinh chứ? Cho dù là truyện mà cũng được mà!”

      Tiếp tục tìm, tìm tới phiền, liền vỗ vỗ bên trái vỗ vỗ bên phải, vỗ, thủ vệ ngoài cửa nghe được động tĩnh, vọt vào, Lăng Tuyết Mạn bị giật mình, quơ tay trúng cái gì đó, “Bốp!” tiếng rơi mặt đất, tan nát!

      Bốn năm thủ vệ thấy là Lăng Tuyết Mạn, cả kinh, vội quỳ xuống đất thỉnh an, “Nô tài khấu kiến Vương phi!”

      “Ây da, các ngươi làm ta sợ muốn chết, đều ra ngoài ra ngoài, ta chỉ là tìm quyển sách xem thôi, lại ăn trộm này nọ!” Lăng Tuyết Mạn vỗ ngực cái, lên giọng Vương phi .

      Thủ vệ xấu hổ, mắt nhìn thấy nghiên mực tím đen quý báu tàn đời ở đất đều hít hơi khí lạnh, dám ra giá trị thứ này, tôn chỉ của bọn họ là phải dùng hết thủ đoạn dỗ Vương phi vui vẻ, càng miễn bàn ai dám làm Vương phi sợ, mấy cái đầu đụng bốp bốp đất, “Nô tài đáng chết! Nô tài cáo lui!”

      thôi, thôi!”

      Lăng Tuyết Mạn vẫy vẫy tay, đợi nhóm thủ vệ lui ra, nàng mới tiếp tục quang minh chính đại dạo thư phòng!

      Lục tung, kết quả biết vỗ vào cái gì, chỉ thấy vách tường sau cái bàn ràng nhích qua bên trái giống như cánh cửa, nhưng lại phát ra chút tiếng vang!

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 345
      Lăng Tuyết Mạn ngây ngốc, đây là cái gì? Chẳng lẽ đây là cơ quan đường hầm trong truyền thuyết sao?

      Nghĩ như vậy, Lăng Tuyết Mạn kích động nuốt nước miếng, lòng hiếu kỳ lớn hơn, cho nên nàng do dự nghiêng mình vào!

      Ở bên trong đường hầm hơi tối, nhưng miễn cưỡng có thể nhìn thấy đường, bởi vì vách tường có nạm vài viên ngọc phát sát, Lăng Tuyết Mạn nỗ lực mở to mắt về phía trước, nàng nghĩ bên trong có phải là kho báu linh tinh ? Cố gắng đến tận cùng, nhìn đến phòng vàng bạc phỉ thúy mã não… ha ha, vậy phát tài rồi!

      Miệng há to, ách, có nước miếng chảy xuống!

      Lăng Tuyết Mạn quẫn bách lau miệng, thầm mắng mình có tiền đồ, nữ nhân thanh cao hẳn là đạo đức cao thượng, xem tiền tài như cặn bã thôi, sao giống con buôn như vậy chứ? Nhưng… Nhưng có nhiều tiền cũng rất sướng tay a!

      Nhưng, trước mắt có đường để !

      “Làm cái gì chứ, suy nghĩ cả nửa ngày, chẳng lẽ là làm cho người ta tiến vào chạy vòng rèn luyện thân thể sao?” Lăng Tuyết Mạn chậc lưỡi, chán nản thôi, bất giác nhìn chung quanh chút, phim võ hiệp truyền hình xem nhiều, nàng cũng hiểu được chắc tường đá có cái cơ quan linh tinh gì đó, liền lại sờ soạng lung tung lên, kết quả, nàng đúng là có vận may, ở trong kẽ hở gần sát tường đá mò tới cái cái nút !

      “Oa, có cơ quan nè!”

      Lăng Tuyết Mạn kinh hỉ kêu ra tiếng, bàn tay run rẩy mấy cái, cắn răng đè xuống cái, cửa đá lặng yên di động, cảnh tượng đập vào mắt ước chừng dọa Lăng Tuyết Mạn nhảy dựng!

      Căn phòng này tại sao lại là phòng ngủ của Tứ Vương gia lúc còn sống mà năm trước lúc nửa đêm nàng theo Hoàng thượng tới Hương Đàn Cư chứ!

      Khiếp sợ, Lăng Tuyết Mạn vội nhấc chân bước vào phòng, lại ngó nhìn, cửa phòng khép chặt, có vẻ như thủ vệ ở trong sân.

      Nhìn phòng trống rỗng, Lăng Tuyết Mạn lại nổi lên lòng hiếu kỳ, liền nâng váy nhón gót, lần trước nhiều người nàng dám nhìn kỹ, lúc này chắc có thể tham quan!

      Vòng qua bình phong, vào nội thất, Lăng Tuyết Mạn khỏi chậc lưỡi, người chết hai năm, cần phải quét tước mỗi ngày ? nhiễm hạt bụi, đến đệm chăn đều là gấm vóc tơ dệt tốt nhất!

      Haiz! Lãng phí!

      Lăng Tuyết Mạn thở dài tiếng, đôi mắt như tên trộm ngắm xung quanh, trong nhà này bầy biện gì đó vừa thấy đều biết của quý, đáng tiếc nàng dám lấy, chỉ có thể nhìn mắt rồi hung hăng nuốt nước miếng, đột nhiên, ánh mắt Lăng Tuyết Mạn ngừng lại cái hộp gấm dài đặt giá!

      Bên trong là gì chứ?

      Liếm liếm khô ráp môi, Lăng Tuyết Mạn run rẩy đưa móng vuốt ra, cầm hộp gấm, mở ra, kết quả bởi vì tâm lý khẩn trương, làm thế nào cũng ra, thầm than tiếng, làm kẻ trộm quả nhiên phải có tư chất a! Nàng kém quá!

      Mở ra, Lăng Tuyết Mạn nhất quyết dùng răng cắn, lại phối hợp hai tay dùng sức mở, rốt cục, “Cộp!” tiếng mở ra!

      “Ách, tại sao là vật này? Thèm vào, người ta còn nghĩ rằng là kỳ trân dị bảo!”

      Than thở tiếng, Lăng Tuyết Mạn tùy tay cầm bức tranh trong hộp gấm, nhàm chán mở ra, tròng mắt trừng lớn, trời, là bức họa mĩ nhân!

      “Oa, đẹp quá đẹp quá a!” Lăng Tuyết Mạn than thở, nhìn ngũ quan của mỹ nhân, “Nhìn cái, lông mi người ta là hình lá liễu, mắt là mắt phượng, cái mũi… Ủa? Sao dung mạo này có chút quen thuộc vậy? đúng, hình như là này cái mũi, cũng phải, là mắt ? Từng nét giống, nhưng tổ hợp cùng chỗ, cũng cảm giác… cảm giác rất giống người nha!”

      Lăng Tuyết Mạn suy tư, bất giác buông lỏng tay, bức họa rơi xuống đất kêu cái ‘cạch’!

      “Có người!”

      Theo tiếng vang này, bên ngoài đồng thời vang lên tiếng la, Lăng Tuyết Mạn sợ, chưa kịp tìm chỗ trốn, trước mắt chợt lóe, vài bóng đen liền phá cửa vào, hai thanh kiếm sáng lòe lòe cũng kê cổ họng nàng!

      “A! Ta đầu hàng, nên!” Lăng Tuyết Mạn nhắm hai mắt lại, hô to ra tiếng.

      “Vương phi!”

      Thủ vệ sau khi nhìn dung mạo thích khách, cũng kinh hô tiếng, vội thu kiếm quỳ xuống, “Nô tài khấu kiến Vương phi! Làm Vương phi bị sợ hãi!”

      “A… A…, nên a, ta… ta là cẩn thận nhầm vào.” Lăng Tuyết Mạn quắt cái miệng nhắn, khiếp đảm mở to mắt, giọng .

      thủ vệ ngước mắt, nghi vấn: “Xin hỏi Vương phi từ đâu mà vào?”

      “Chính là ta ở thư phòng phu quân tìm sách xem, cẩn thận mở ra cái cơ quan, ta tò mò thôi, sau đó liền… liền vào được, kết quả nghĩ tới thư phòng thông với Hương Đàn Cư. A… A… ta nhìn thấy là phòng ngủ phu quân, liền muốn tưởng niệm chút phu quân đáng thương của ta thôi…”

      Lăng Tuyết Mạn giải thích lung tung, vừa làm bộ khóc, vừa khẽ đảo mắt nghĩ thế nào chạy trốn, tự tiện xông vào Hương Đàn Cư nhiên là tội chết nha!

      Ánh mắt nhóm thủ vệ giao nhau trong trung, sau đó đều đưa mắt nhìn cuốn tranh mở ra mặt đất, ánh mắt trở nên căng thẳng, “Vương phi, sao ngài làm lộn xộn đồ đạc của chủ tử rồi!”

      “Ta… thực xin lỗi thực xin lỗi, ta nhất thời… nhất thời ngứa tay, phải, là ngứa tâm… A a a, dù sao ta chỉ là tò mò mở ra thôi! Thủ Vệ đại ca, ta lập tức theo đường cũ trở về, các ngươi coi như thấy ta được ? Ta sai lầm rồi, ta cũng dám đến đây nữa, oa… oa…, van cầu các vị đại ca, các ngươi xem ta là người trong suốt, hết thảy nhìn thấy ta !”

      Lăng Tuyết Mạn hoảng, càng giải thích càng loạn, cuối cùng ngồi đất, chỉ che mặt khóc rống, “Phu quân à, ta cố ý, ngài tha thứ ta lần được vậy! Phu quân…”

      Nhóm thủ vệ lại trợn tròn mắt, vội dập đầu : “Vương phi quá lời! Chùng nô tài cho dù có mười cái đầu cũng dám thương tổn Vương phi, Vương phi lập tức rời nơi này là được!”

      “A? vậy à? Ha ha, vậy các ngươi sớm , là, hại ta trong sợ run!” Trong giây đó, lúm đồng tiền của Lăng Tuyết Mạn tươi như hoa, đứng lên, híp mắt cười tủm tỉm : “Các vị đại ca tên là gì? Khi ta thắp nhang cho phu quân khen các ngươi a!”

      “Cái này cần!” Vài tên thủ vệ gian nan nuốt nước miếng, đầu lại thấp phần, “Vương phi, mời!”

      “A, đúng rồi, ta phải nhanh lên, miễn cho đêm dài lắm mộng các ngươi đổi ý!”

      Lăng Tuyết Mạn vội chạy ra phía ngoài, chui vào đường hầm, vỗ vỗ ngực, theo đường cũ trở lại thư phòng, lại âu sầu, nàng biết nên đóng cửa lại thế nào a!

      Vì thế, hô to tiếng, “Quản gia -”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 346
      Hô lên xong, óc trì độn của Lăng Tuyết Mạn mới bừng tỉnh, cuống quít che miệng, thầm kêu rên, má ơi, quản gia tới, nhất định phải chết! Sao nàng ngốc như vậy chứ, làm trộm còn muốn kêu to sao?

      Kệ nó, ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!

      Cái ý nghĩ này ào ào ra, Lăng Tuyết Mạn hoảng hốt chạy bừa ra ngoài, bởi vì khẩn trương, chân trái vướng vào giá sách, “Ôi” tiếng, nhịn đau chạy hơi đến cửa, kéo cửa ra, xông ra ngoài giống như gió lốc, tốc độ nhanh giống như thi chạy năm trăm mét, nhóm thủ vệ chỉ cảm thấy nhoáng lên cái, xem bóng dáng là vương phi của bọn họ, liền ngây ngốc ra lúcm có đuổi theo.

      Nhưng, đột nhiên lại nhớ lại tiếng kêu to ‘quản gia’ vừa rồi, vài thủ vệ nghi hoặc vào thư phòng, vừa thấy cửa đá mở rộng ra, đều kinh hãi hồn phách, vội phi nước đại tìm quản gia!

      Lăng Tuyết Mạn muốn chạy ra khỏi Tứ Vương phủ lại nghĩ biện pháp, tuy thủ vệ Hương Đàn Cư buông tha nàng, nhưng quản gia mặt lạnh là lớn nhất a, ngộ nhỡ… Ách, vẫn là chạy trối chết quan trọng hơn! Nàng muốn chạy trước khi quản gia tóm nàng!

      Khi Lăng Tuyết Mạn thở hổn hển tới cổng lớn của Tứ Vương phủ , lại trợn tròn mắt! Chỉ thấy cổng lớn khép chặt, tình huống bên ngoài như thế nào nàng biết, nhưng trong cửa có chừng trăm thủ vệ danh đồng phục đại nội thị vệ, người người vẻ mặt lạnh lùng, đứng chật cổng!

      “Cái gì, có ý gì đây? Hoàng thượng ta đừng xuất phủ, sao nhìn cảnh này giống như nhốt ta vậy?” Lăng Tuyết Mạn lầm bầm lầu bầu, dám tin cảnh tượng trước mắt, mấy ngày nay nàng luôn ở Cúc Thủy Viên, cũng hiểu được xảy ra chuyện gì?

      “Vương phi kim an!”

      Toàn thể nhóm thủ vệ quỳ xuống, tiếng thỉnh an vang vọng xuyên thấu màng tai Lăng Tuyết Mạn!

      “Sao… sao lời thỉnh an cũng thay đổi? Kim an phải dùng cho Hoàng thượng cùng Hoàng Hậu nương nương sao?” Lăng Tuyết Mạn lại sợ hãi nhảy dựng lên, khóe miệng co rúm : “Tất cả đứng lên !”

      “Tạ Vương phi!” Nhóm thủ vệ lại chắp tay, mới cung kính đứng lên.

      “Ta muốn ra ngoài, xin mở cửa!” Lăng Tuyết Mạn chỉa chỉa cổng lớn, cười khách sáo.

      Thủ vệ hàng đầu tiên mang sắc mặt căng thẳng, chắp tay : “Thực xin lỗi Vương phi, thứ cho nô tài bất kính, bề có lệnh, Vương phi được bước ra cửa phủ bước, bằng chúng nô tài khó giữ được đầu!”

      “Ủa? Tại sao vậy? Ta phạm sai lầm gì rồi? Sao Hoàng thượng muốn nhốt ta? Ta muốn vào cung tìm Hoàng thượng!” Lăng Tuyết Mạn vừa sợ vừa tức, vừa vừa tới gần cổng, loạt thủ vệ dám sử dụng kiếm ngắn cản, liền mở cánh tay ra ngăn lại, “Nô tài khẩn cầu Vương phi trở về !”

      “Tránh ra! Cho dù phán ta tội chết cũng phải có tội danh chứ! Dựa vào cái gì nhốt ta ở trong phủ?” Lăng Tuyết Mạn tức giận vô cùng, dùng sức đẩy mấy cánh tay để ngang trước mặt nàng, thấy bọn họ thờ ơ, dứt khoát cắn ngụm mu bàn tay biết là của ai, chủ nhân bàn tay kia đột nhiên trợn mắt to, thét lớn tiếng lại vẫn tránh, những người khác càng động!

      “Vương phi!”

      “Mẫu thân!”

      Vài tiếng la vội vàng truyền đến, Lăng Tuyết Mạn bị dọa, dám quay đầu, liền xoay người chui qua phía dưới mấy cánh tay thủ vệ!

      Mà cùng lúc đó, trùng hợp có giọng khác vang lên ngoài cổng!

      “Tứ Vương phi, nàng có trong phủ ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :