1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 337
      “Nha đầu Mạn Mạn, như thế nào?” Thiên Cơ lão nhân cùng Hoa Mai bà bà cùng hỏi.

      Lăng Tuyết Mạn thở hổn hển chạy tới, : “Hai người các ngài nhanh như vậy, con đuổi kịp!”

      “Chúng ta luyện võ công, đương nhiên nhanh!” Hoa Mai bà bà cười , “Nha đầu, con đuổi theo chúng ta làm cái gì?”

      “Lão gia gia, bà bà, con muốn hỏi các ngài việc.” Lăng Tuyết Mạn nhìn nhìn xung quanh, sau đó giảm thấp thanh , “Lăng Hàn Sương ban ngày ở đâu đâu? Là về nhà ở kinh thành sao? vội cái gì?”

      “Lăng Hàn sương?” Hai lão nhân ngẩn người, sau đó bật thốt lên: “Ai vậy?”

      “Ách…” Lăng Tuyết Mạn híp mắt lại thành đường , gằn từng tiếng hỏi: “Các ngài biết người tên Lăng Hàn sương sao?”

      “Lăng – Hàn – Sương?” Thiên Cơ lão nhân ngừng chớp mắt, sau đó vỗ ót, bừng tỉnh : là huynh đệ của con hả?”

      Lăng Tuyết Mạn cắn chặt môi,rủ mắt, khẽ lắc đầu, .”

      Hoa Mai bà bà đột nhiên phản ứng kịp, nha đầu này còn có thể hỏi bọn họ chuyện gì ngoại trừ chuyện có liên quan đế Tình nhân của nàng – Hàn tiểu tử? Vì thế vội vàng : “Quen biết chút, cũng biết Tình nhân nhà con.”

      Lăng Tuyết Mạn chậm rãi ngước mắt, nhìn hai người trước mặt, khóc ra nước mắt, “Như vậy, Lăng Hàn Sương khẳng định phải Tình nhân ? gạt con!”

      Đỉnh đầu có vô số con quạ đen cạc cạc bay qua!

      Ông bà già thế này mới hiểu được hai người bọn họ phá đám người ta!

      “Nha đầu Mạn Mạn, Tình nhân của con, nó… nó là… là có nỗi khổ khó , con đừng nóng giận a!” Hoa Mai bà bà áy náy, vắt hết óc muốn tìm từ.

      “Đúng vậy đúng vậy, đồ đệ nó, nó có muốn lừa gạt con, nó thể , nó đều là vì tốt cho con, nha đầu Mạn Mạn, con phải tin nó, nó có thể còn sống trở về gặp con dễ dàng, con nhất định thể tức giận với nó, nếu … nếu phân tâm, vừa phân tâm, sai nước, thua cả ván cờ a!” Thiên Cơ lão nhân sốt ruột giải thích.

      Tim Lăng Tuyết Mạn đập loạn nhịp, ánh mắt có chút tan rã, thào : “Con hiểu, còn cái gì gạt con, có cái gì có thể cho con, để con chia sẻ với !”

      Ngừng lại, Lăng Tuyết Mạn có chút vội vàng hỏi: “Các ngài cho con được ? cho con rốt cuộc là loại người nào? vội cái gì? năm nay ở bên ngoài gặp nguy hiểm phải ? suýt nữa… về sao?”

      “Nha đầu Mạn Mạn, con biết nhiều chưa chắc tốt, nghe lời Tình nhân của con an bài, mấy năm nay nó mỗi sống ngày đều dễ dàng, thời khắc đều ở trong nguy hiểm, đường về kinh nó bị người ta hạ kịch độc, gần như sắp chết, Mạn Mạn, nó cho chúng ta cho con biết, nó sợ con lo lắng, lúc nó trúng độc hôn mê tỉnh lại, câu đầu tiên là hỏi sư phụ, trán của nó bảo ra sao…”

      “Cái trán?” Lăng Tuyết Mạn ngắt lời, “Lão gia gia, ai muốn hại ? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

      “Trúng độc ở trán, nó sợ tướng mạo xấu xứng với con.” Thiên Cơ lão nhân thở dài hơi, lời thấm thía: “Bởi vậy có thể thấy được, nó coi trọng con cỡ nào, những chuyện khác con đừng hỏi nữa, sớm hay muộn nó cho con biết.”

      “Lão gia gia…” Lăng Tuyết Mạn há miệng thở dốc, nhất thời còn gì để , nhìn Hoa Mai bà bà, Hoa Mai bà bà cũng gật đầu, “Lão nhân rất đúng, Mạn Mạn, con được âu sầu chuyện tiểu tử kia lừa con, con nếu giận giận chút thôi, chờ nó làm xong đại , ách… Tiểu tử kia muốn cưới con lần nữa…”

      lần nữa?” Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, từng cưới con sao?”

      phải phải, ây da, ta !” Hoa Mai bà bà càng sốt ruột càng lỡ lời, quả nhiên dễ làm kẻ lừa đảo a! “Đó… là cái gì?”

      “Khụ khụ!” Thiên Cơ lão nhân trừng mắt Hoa Mai bà bà cái, sau đó cười híp mắt : “Ý của đồ đệ là, con chỉ coi nó là phu quân, nó tuy rằng cũng nghĩ như vậy, nhưng dù sao nó và con có chính thức lạy thiên địa, thua thiệt cho con, muốn long trọng cưới con vào cửa bồi thường con, chính là ý này.” Kỳ thực giải thích cũng sai ?

      “Đúng đúng đúng, đêm động phòng hoa chúc con hãy trút toàn bộ cơn giận, đừng cho tiểu tử kia vào phòng, tra tấn nó trút giận!” Hoa Mai bà bà vội phụ họa.

      “Khụ khụ, bà ra cái chủ ý kì cục vậy? Cẩn thận đồ đệ của ta thu thập bà!” Thiên Cơ lão nhân liếc Hoa Mai bà bà, lại chuyển mắt, cười vui mừng, “Bất quá nếu có thể nhìn đến bộ dạng đáng thương của tiểu tử kia, ha ha, đây chính là làm cho người ta kích động a!”

      Lăng Tuyết Mạn dở khóc dở cười, lại đỏ mặt ngượng ngùng thôi, bởi vì hai người này bà câu ta câu, khiến cho nàng cũng có thời gian rối rắm ba chữ ‘ lần nữa’ kia, nhưng đối với chuyện lừa gạt nàng, trong lòng vẫn canh cánh g, hại nàng náo loạn gây chê cười a? Nam nhân đáng chết kia tối hôm qua chừng luôn cười thầm nàng !

      “Lão gia gia, bà bà, nếu Tình nhân gặp nguy hiểm, các ngài phải bảo vệ , được lo cho con.” Lăng Tuyết Mạn nghiêm túc xong, ánh mắt lại u, mang theo tức giận cắn răng : “Bảo đừng tới tìm con, tạm thời con muốn gặp , muốn vội đại liền vội , con là tiểu nữ tử thể giúp , cũng muốn liên lụy , còn về sau chúng con có thành thân hay , để về sau .”

      xong, nghiêng đầu xoay người về.

      “Haiz -”

      Hoa Mai bà bà chỉ có thể thở dài : “Lão nhân, chúng ta có chuyển lời cho Hàn tiểu tử ?”

      “Ngu ngốc! Dám sao? Hàn tiểu tử vừa hỏi nguyên nhân, biết hai ta để lọt, phải là xong đời sao?” Thiên Cơ lão nhân trợn mắt, buồn bực : “Kỳ thực cũng thể trách chúng ta, ai bảo tiểu tử kia bốc phét cái gì Lăng Hàn Sương chứ, lại với chúng ta, bà đúng ?”

      “Đúng vậy, nhưng… Haiz!” Hoa Mai bà bà lại là thở dài tiếng, “Tiểu nương tử giận dỗi, mặt Hàn tiểu tử lại muốn đông lạnh rồi!”

      Lăng Tuyết Mạn lảo đảo tới, trong lòng hỗn độn, vì trúng độc mà sốt ruột, vì lừa nàng mà thương tâm, nàng nên làm cái gì bây giờ? biết, bên ngoài sớm là khác phen Thiên Địa, kinh sợ Cửu Châu Đại Địa mặt lạnh Chiến Thần tướng quân Mạc tướng quân, đúng là Đại Minh Hoàng Hậu chết hai năm dòng chính sinh con Tứ Vương gia!

      Mà Tứ Vương gia nhảy ra trở thành thái tử Đại Minh, Thái Tông Hoàng đế Mạc Ngự Minh ban chiếu thư tuyên bố thoái vị, mười ngày sau tân hoàng đăng cơ làm đế!

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 338
      Chiếu thư truyền ngôi hạ ba ngày, mà lúc cả nước khiếp sợ, Tứ Vương phủ vẫn gác cổng nghiêm ngặt, vô số đại nội thị vệ trong gác ba tầng ngoài ba tầng, cho phép bất luận kẻ nào ra vào!

      Mà Lăng Tuyết Mạn ở trong Vương phủ, ở Cúc Thủy Viên, để ý đến chuyện bên ngoài, sơ với ngoại giới mà , Tứ Vương phủ trở thành thế ngoại đào nguyên, nàng biết chuyện thiên hạ, biết quân vương!

      Tình nhân quả nhiên tới nữa, nàng biết là tức giận vì lời ngạo khí lỗ mãng của nàng, hay là bện đến được, tóm lại, chỉ có đêm hôm đó liều chết triền miên, chỉ có đêm hôm đó ôm nhau mà ngủ hạnh phúc, bọn họ lần nữa về tới cuộc sống chia lìa, , nàng vẫn là nàng!

      Thiên Cơ lão nhân cùng Hoa Mai bà bà đều ở lại Tứ Vương phủ chưa rời , mỗi ngày giỡn chọc cười nàng vui vẻ, nhưng, nàng chỉ có thể gượng cười!

      Rốt cục, ở đêm thứ năm, Mạc Kỳ Hàn đến!

      Nến sớm tắt, Lăng Tuyết Mạn ngủ, ngẩn người nhìn nóc nhà, thẳng đến đôi tay lạnh buốt xoa cái trán của nàng, cảm giác mát lan nhè tận xương, nàng bừng tỉnh, lại chỉ mấp máy môi gì.

      suy nghĩ gì? trễ thế này sao còn chưa ngủ?” Mạc Kỳ Hàn mềm hỏi, ngồi xuống giường, cởi áo ngoài nằm ở bên cạnh Lăng Tuyết Mạn, ôm nàng vào lòng, vò rối tóc trán nàng, nở nụ cười : “Tính khí lớn a, cư nhiên quan tâm tới bản công tử!”

      Lăng Tuyết Mạn nháy mắt cái, lật người lại đưa lưng về phía Mạc Kỳ Hàn, vẫn .

      “Hả?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, chi ngồi dậy từ phía sau lưng ôm lấy Lăng Tuyết Mạn, dán lên gương mặt nàng, cười hỏi: “Như thế nào? Còn tức giận à? tức được ?”

      Mặt Lăng Tuyết Mạn nằm nghiêng, cách Mạc Kỳ Hàn khoảng, nhắm hai mắt lại.

      “Mạn Mạn…” Trong mắt Mạc Kỳ Hàn nảy lên đơn, thầm tiếng, mạnh mẽ giữ mặt Lăng Tuyết Mạn nhìn thẳng , buồn rầu , “Mạn Mạn, đừng như vậy, ta biết lừa gạt nàng là ta sai, cái tên Lăng Hàn Sương kia là ta cho qua chuyện với nàng, nhưng ta có hoàn toàn lừa nàng, chữ là tên của ta, ta nghĩ muốn cùng nàng bạch phát tề mi, cho nên mới để lại câu thơ hứa hẹn cho nàng.”

      Lăng Tuyết Mạn gì, đôi mắt nhắm sâu, nàng ngóng trông đến, đến nàng lại tức lên muốn để ý .

      “Mạn Mạn!”

      Mạc Kỳ Hàn lại khẽ gọi, sau đó ôm chặt Lăng Tuyết Mạn, thầm : giận được ? Mạn Mạn, mấy ngày nay buổi tối ta đều ngủ ngon giấc, khẽ nhắm mắt, nghĩ tất cả đều là nàng, sợ nàng tịch mịch, sợ nàng khổ sở, sợ nàng cả đêm ngồi thêu chờ ta, sợ nàng tức giận chịu tha thứ cho ta, có nàng ở bên cạnh, rất quạnh quẽ rất khổ sở, nhưng ta còn cách nào tới tìm nàng, nanh vuốt kẻ địch khắp nơi đều có, ta ở có nắm chắc tình hình thể mạo hiểm, tiền đặt cược này quá lớn, ta thể thua, nàng biết ? Mạn Mạn, nên tức giận, chuyện với ta chút, đừng để ý ta, tối nay lẻn ra cũng là mất lớn khí lực, lần tiếp theo ra còn biết là ngày nào, chúng ta lãng phí thời gian cãi nhau được chứ?”

      được!” Lăng Tuyết Mạn rốt cục mở miệng, nước mắt cũng tuôn ra, đè nén gần như kiệt sức, “Ta chán ghét chàng, chàng nên tới tìm ta nữa, chúng ta chia tay! Chia tay! Vĩnh viễn chia tay!”

      “Mạn Mạn!”

      Trong lòng Mạc Kỳ Hàn run lên, giữ bả vai Lăng Tuyết Mạn, thể tin hỏi: “Nàng cái gì? Chia tay? Có ý gì? Là nàng ở chung với ta nữa sao? Nàng ta sao?”

      “Ừ! Ta muốn ở cùng chàng, ta tại chán ghét chán ghét chàng!” Lăng Tuyết Mạn lại tức giận rống tiếng.

      Mạc Kỳ Hàn cứng đờ người, mắt dại ra, gắt gao nhìn khuôn mặt của nàng, tim giống như bị cái búa đập nát, đau đớn chịu nổi, trầm mặc, lâu sau chỉ có trầm mặc…

      Lăng Tuyết Mạn khóc sụt sùi, khóc mệt, liền gối lên cánh tay Mạc Kỳ mơ mơ màng màng ngủ.

      Mạc Kỳ Hàn ngủ, nghe tiếng hít thở vững vàng kia, biết nàng ngủ, nâng tay lau nước mắt lưu lại khóe mắt nàng, tâm rối như tơ vò.

      Chia tay?

      Làm sao chia? Chia như thế nào? Cả đời này nhận định nàng, nàng cũng đừng nghĩ rời , ngày nàng tha thứ , liền chờ nàng ngày, năm tha thứ, liền chờ năm, ngày nào đó, nàng tha thứ cho , bọn họ hạnh phúc vui vẻ sống cùng chỗ.

      Lẳng lặng nằm chút nữa, Mạc Kỳ Hàn nhàng rời Lăng Tuyết Mạn, đứng dậy xuống giường, đứng lặng ở trước cửa sổ, xuyên thấu qua màn đêm, nhìn trời đầy sao, suy tư cho tương lai.

      ngủ say, Lăng Tuyết Mạn cảm thấy bên cạnh trống rỗng, theo thói quen vươn tay ra, sờ soạng tới, tự chủ nhăn đôi mi thanh tú, mang theo nức nở : “Lại rồi… Lại rồi…”

      “Mạn Mạn!”

      Mạc Kỳ Hàn cả kinh, vội vàng trở lại lên giường, cầm tay bé huơ lung tung trong trung, “Ta ở đây, ta .”

      được . Tình nhân… được …” Lăng Tuyết Mạn nỉ non vụn, theo thói quen rúc đầu vào lòng nam nhân bên cạnh tìm tư thế thoải mái, rốt cuộc lại ngủ ngon.

      “Mạn Mạn, ràng để ý hết sức, còn chán ghét ta? Ha ha…” Mạc Kỳ Hàn sung sướng cười, ôm chặt thân mình mềm yếu thơm thơm trong lòng, da thịt kề nhau, nhịn được lại nổi cơn sóng tình, thiên hạ trong lòng lại ngủ say, thở dài, “Thôi, tiếp tục làm hòa thượng .”

      Ôm nhau ngủ, cõi lòng tan nát của Mạc Kỳ Hàn bởi vì Lăng Tuyết Mạn mê mà chuyển biến tốt đẹp, tuy rằng đêm nay thể tận hứng, nhưng thỏa mãn, vui sướng nhắm hai mắt lại.

      Gần canh bốn, Mạc Kỳ Hàn tỉnh lại, mở mắt còn buồn ngủ, lại phải , đêm luôn ngắn như vậy, chung đụng ít mà xa cách nhiều!

      Nhìn Lăng Tuyết Mạn, nâng tay sờ mặt nàng, nàng luôn oán , vừa tỉnh dậy thấy tăm hơi , “Mạn Mạn? Mạn Mạn, tỉnh, ta phải .”

      “Ưm…” Lăng Tuyết Mạn ưm tiếng, nheo mắt, “A, chàng cái gì?”

      “Ta phải , ừ, như nguyện vọng của nàng, lần này còn đến nữa, chia tay!” Mạc Kỳ Hàn nhịn được muốn trêu chọc nàng, liền nghiêm trang .

      Nghe vậy, mấy con trùng ngủ trong người Lăng Tuyết Mạn lập tức chạy sạch, mắt mở to, “Chàng… chàng sao?”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 339
      “Nàng phải hi vọng như vậy sao? Là do nàng ra.” Mạc Kỳ Hàn nhìn ánh mắt mông lung của Lăng Tuyết Mạn, cười nhạt .

      Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra gần phút đồng hồ, sau đó mới gật đầu cách máy móc, “À, vậy chàng .”

      “Hả? Nàng xác định?” Mạc Kỳ Hàn giật mình.

      “Xác định, xác định.” Lăng Tuyết Mạn bình tĩnh, nhìn Mạc Kỳ Hàn, gằn từng tiếng.

      Mạc Kỳ Hàn nheo mắt, tức giận trừng mắt nhìn, trong lòng thầm đánh giá nha đầu kia đùa với hay là ? Ngừng chút nữa, hơi mím môi, được lời, cầm quần áo mặc vào, lúc mặc, có chút cam lòng quay đầu lại : “Mạn Mạn, ta hỏi lại nàng lần, nàng muốn chia tay với ta? suy nghĩ gì sao?”

      “Ừ, suy nghĩ, dù sao ta cũng là tàn hoa bại liễu, đời này cứ như vậy, chàng được thân thể của ta vô số lần cũng coi như lỗ, tìm nương thích hợp của chàng .” Lăng Tuyết Mạn như có gì, trời mới biết giờ phút này trong lòng nàng thống khổ như thế nào, nàng biết, luôn luôn là làm, tính cách cực kỳ kiêu ngạo tự phụ, cho tới bây giờ đều là nắm người khác trong tay, cho nên nàng đề xuất chia tay, quyết cầu xin nàng, nếu như nỡ buông nàng ra, liền chỉ biết dùng thủ đoạn ép buộc nàng vào khuôn khổ, nàng chờ la nàng nạt nàng, hoặc là quay người lại quyết tuyệt rời , cũng quay đầu.

      Kỳ thực, chia tay, chỉ là lời những tiểu nữ nhân như nàng nhảm khi tức giận, nhưng cũng muốn chia tay, nàng cũng có kiêu ngạo của bản thân mình, nàng muốn sống hèn mọn vì như thế!

      Lật người lại, Lăng Tuyết Mạn vùi mặt vào trong chăn, nàng muốn xem bóng lưng qua bình phong, nàng sợ bản thân mình có cốt khí gọi trở về…

      Nhưng, căn bản nàng nghĩ lầm rồi!

      câu tàn hoa bại liễu làm Mạc Kỳ Hàn đau nhói!

      Trí nhớ đêm hôm đó trào nét lên trong lòng, cháy tứ chi của !

      Mạc Kỳ Hàn đứng ở bên giường, lẳng lặng nhìn Lăng Tuyết Mạn, lâu lâu, lại cởi áo ra, sau đó trở lại giường, từ phía sau lưng ôm lấy nàng, nhàng thầm, “Mạn Mạn, như vậy được ? Nàng vĩnh viễn đều là đẹp nhất sạch nhất trong lòng ta, cái gì ta cũng để ý, ta chỉ muốn nàng ở bên cạnh ta, được chia tay với ta, chúng ta hứa bên nhau trọn đời, có thể nào dễ dàng chia tay? Thực xin lỗi thực xin lỗi, là ta tốt, nàng lại cho ta cơ hội được ? Cho ta dùng tất cả thời gian nửa đời sau trả lại cho nàng, Mạn Mạn…”

      giọt lệ xuôi gò má, toàn bộ phòng tuyến của Lăng Tuyết Mạn sụp xuống, lật người lại ôm chặt lấy cổ Mạc Kỳ Hàn, khóc như mưa, “Tình nhân, ta chia tay, từ khi chàng, ta còn là ta, có kiêu ngạo, có thiệt nhiều bản tính vốn có của ta, nhưng, nhưng tình chính là làm người ta điên cuồng, làm người ta mù quáng như vậy, ta chàng, chính là chàng a! Ta chờ chàng, sống lại đời, ông trời an bài cho ta chàng, chẳng sợ kết quả của chúng ta là tan xương nát thịt, ta cũng hối hận!”

      “Mạn Mạn!” Mạc Kỳ Hàn rơi nước mắt, rưng rưng hôn lên bên tai Lăng Tuyết Mạn, “Mạn Mạn nàng đúng, tình là làm người ta điên cuồng, nàng, ta luôn luôn thay đổi, cái gì tôn nghiêm, ngạo khí, thân phận, địa vị, tất cả đều buông xuống ở trước mặt nàng, ta còn là chủ tử cao cao tại thượng, chỉ là nam nhân nàng say đắm, muốn bảo vệ nàng trong vòng tay của ta!”

      “Tình nhân!”

      Lăng Tuyết Mạn khóc gọi tiếng, chủ động dán lên môi Mạc Kỳ Hàn, hôn vội vàng, hai tay lung tung cởi áo của , kích động, chế trụ nàng, hôn kịch liệt liền ùn ùn kéo đến, hai người cởi quần áo tẫn của nhau, thân cùng thân hòa hợp, tâm cùng tâm chạm vào nhau, ở khắc cuối cùng, gắt gao đan vào chỗ…

      Trong bóng đêm, Vô Cực Vô Ngân Vô Giới cưỡi ngựa theo sát phía sau, bốn con tuấn mã chạy ở đường phố kinh thành, ngẫu nhiên có vài thanh của người bán hàng rong truyền đến, tiếng vó ngựa vang ràng trong bầu trời đêm yên tĩnh.

      tới cửa cung, hẹn mà gặp cái kiệu khác.

      Lập tức Mạc Kỳ Hàn híp mắt, nhếch môi cười, trong tiếng mang theo ý cười nhè vang lên, “Trong kiệu là Tam ca?”

      Nghe vậy, tám người nâng đại kiệu dừng lại, hạ nhân vén màn kiệu lên, nam tử khom người ra, ngẩng đầu nhìn Mạc Kỳ Hàn, mỉm cười, chắp tay : “Bái kiến thái tử điện hạ!”

      “Ha ha, ta từ xa nhìn cỗ kiệu giống của Tam Vương phủ, liền đứng đợi, ra là Tam ca!” Mạc Kỳ Hàn xong nhảy xuống ngựa, ôm quyền : “Tam ca cần quá đa lễ, bây giờ phải ở triều, giữa huynh đệ chúng ta cũng thể xa lạ!”

      gì vậy? Tứ đệ là thái tử địa vị cao quý, lại sắp kế vị đăng cơ, ta và thái tử là huynh đệ, cũng là quân thần, Tam ca sao có thể có quy củ?” Mạc Kỳ Minh cười, lại nghiêm mặt .

      “Ha ha! Tốt lắm, cứ theo Tam ca , chỉ cần trong lòng Tam ca coi ta là Tứ đệ là tốt rồi!” Mạc Kỳ Hàn nhướng mày khẽ cười .

      Mạc Kỳ Minh liếc mắt về hướng bốn con ngựa chạy tới, Vô Cực Vô Ngân Vô Giới xuống ngựa, hành lễ với Mạc Kỳ Minh, “Nô tài thỉnh an Tam Vương gia!”

      “Đứng lên !” Mạc Kỳ Minh thuận miệng hỏi: “Tứ đệ là mới từ bên ngoài vào cung sao? Đêm hôm chạy có việc gì quan trọng sao? Chỉ mang ba tên cận vệ an toàn!”

      “Ha ha, gần đây mệt mỏi, ra ngoài thả lỏng, mang nhiều người rất gây chú ý…” Mạc Kỳ Hàn chớp mắt cái, mang ý cười : “Tam ca chớ ra ngoài a, nếu khiến phụ hoàng biết, đệ đệ bị khiển trách!”

      “Ồ? Ha ha, ra Tứ đệ là chìm đắm trong trong ôn nhu nguyễn ngọc! biết nương nhà ai có phúc khí như vậy, nếu Tứ đệ thích trực tiếp thu vào Đông cung là được rồi, làm gì phải tối khuya tự mình mạo hiểm chứ?” Mạc Kỳ Minh hơi tỏ vẻ đồng ý .

      Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn cười khẽ như lưu manh, “Tam ca có việc biết, lén lút thú vị hơn công khai! Nếu thu vào cung, vậy lại còn hứng thú! Ha ha, Tam ca thích hứng thú kiểu này ? Đệ đệ cũng tìm cho Tam ca nương tình đầu ý hợp, như thế nào?”

      “Ách, cũng cần, ha ha, Tứ đệ giữ Tứ Vương phi ở trong phủ tàng kiều, ra ngoài tìm vui như vậy, theo tính tình Tứ Vương phi, nếu như nàng biết sợ là nháo với Tứ đệ!” Mạc Kỳ Minh ngạc nhiên chút, mặt đổi sắc .

      Mạc Kỳ Hàn nghe, mày nhíu lại, hơi giận : tiểu nha đầu chưa dứt sữa, cho ả mười lá gan ả cũng dám nháo! Nữ nhân biết trời cao đất rộng, dám can đảm làm ra hành vi bất chính, nếu nể tình trước đây ả cứu đệ, đệ phế ả lâu rồi! tại tạm thời nhốt ở Tứ Vương phủ, đợi ngày sau lại xử trí!”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 340
      Nghe vậy, Mạc Kỳ Minh vừa muốn xoay người động liền kiềm hãm, cứng đờ, cười ha ha, “Tứ đệ muốn xử trí như thế nào? Đúng rồi, sau khi trở về Tứ đệ có từng gặp Tứ Vương phi chưa? Em dâu coi như là nha đầu ham vui, ít nhất phụ hoàng mẫu hậu thích nàng, nếu như Tứ đệ xử phạt nặng, phụ hoàng nơi đó…”

      “Tam ca! Cùng !” Mạc Kỳ Hàn mở cánh tay ra, làm cái thế ‘mời, Mạc Kỳ Minh gật đầu, hai người đến cửa cung.

      “Nô tài cung thỉnh thái tử điện hạ kim an! Thỉnh an Tam Vương gia!”

      Thủ vệ cửa cung quỳ xuống, Mạc Kỳ Hàn tùy tiện khoát tay, mang khí thế vương giả, “Bình thân!”

      “Tạ thái tử điện hạ!”

      Bước vào cửa cung, Mạc Kỳ Hàn mới giận dữ : “Tam ca, gạt ca, ta cũng tại vì việc này mà phiền lòng, nhiều ngày trong cung truyền tin đồn, chính là vương phi của ta cùng Nhị ca tư tình, tuy ta chưa lập Lăng Tuyết Mạn làm Thái tử phi, đó là nghĩ đến lúc ấy ta bệnh chết, là Nhị ca ôm linh vị của ta cùng ả bái đường, có chút ủy khuất ả, ta tính đợi ngày đăng cơ lần nữa cưới ả làm Hoàng Hậu, xem như là bồi thường choả, từ khi ta trở về chưa từng đến Tứ Vương phủ gặpả, huống chi tại bận việc triều chính, nào biết… nào biết ả lại làm ra loại chuyện làm ta mất mặt này, ta tất nhiên là phẫn nộ chịu nổi, Nhị ca là người khiêm tốn, làm sao làm ra loại việc khiến người ta coi thường này? Nhất định là nữ nhân Lăng Tuyết Mạn kia an phần thủ kỷ, thấy ta chết có chỗ dựa vững chắc, liền cố ý câu dẫn Nhị ca!”

      “Xử trí ả như thế nào ư? Theo ta, đó là ban cho ả ba thước lụa trắng, từ Nhị ca và ta thân thiết, ta có thể nào vì nữ nhân mà hoài nghi Nhị ca, khiến huynh đệ bất hòa? Nhưng phụ hoàng tỏ lập trượng, ta lại lo lắng phụ hoàng đồng ý, liền nhốt nữ nhân kia trước, đợi sau khi lên ngôi cần xin chỉ thị phụ hoàng, có thể trực tiếp ban chết cho ả, Tam ca nghĩ như thế nào?”

      Về lời đồn đãi Tứ Vương phi Lăng Tuyết Mạn cùng Nhị Vương gia Mạc Kỳ Diễn cấu kết, sớm giống như tuyết rơi toàn thành, quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, ngoài Lăng Tuyết Mạn biết chút nào, toàn bộ thành Cẩm An ai biết, người hiểu.

      Trong lòng dân chúng chỉ dám mắng Tứ Vương phi biết liêm sỉ, Tứ Vương gia quân công cái thế, lại cưới nữ nhân tuân thủ nữ tắc như vậy, là nên đem nàng dìm lồng heo, Nhưng nam nhân kia lại là đương triều Nhị Vương gia, là hiền vương nhân hậu, dân chúng đối với chuyện Tứ Vương phi hồng hạnh vượt tường rất mâu thuẫn, còn đối với chuyện nàng được sắc lập làm Thái tử phi đều thấy là gieo gió gặt bảo, nên thương hại.

      Vô luận đồn đại như thế nào, nhưng dân chúng ngại hoàng quyền tối thượng, dám tùy ý , trong hoàng cung cũng như thế, nhưng phía sau màn đám người cố ý tung lời đồn!

      Mạc Kỳ Hàn ngừng bước chân, nghiêng người, mắt sáng như đuốc, sáng quắc theo dõi Mạc Kỳ Minh, “Tam ca, ban chết Lăng Tuyết Mạn có thể bình ổn lời đồn, lại bảo toàn Nhị ca, Tam ca nghĩ sao?”

      “Tứ đệ! Việc này…” Mạc Kỳ Minh cả kinh, vạn lần lường trước Mạc Kỳ Hàn đúng là như vậy tính toán! Chẳng lẽ đêm hôm đó nam nhân che mặt phải Mạc Kỳ Hàn, mà là Lâm Mộng Thanh sao?

      “Tam ca, như thế nào?” Mạc Kỳ Hàn lại hỏi, trong ánh mắt lây dính ý cười nhè , làm như chút để ý, cười giỡn : “Đệ đệ biết, hai năm qua nha đầu kia cùng các huynh đệ đều chung đụng rất tốt, các người uống rượu với nhau, cùng nhau đùa giỡn, tình cảm… Sợ là sâu! Nếu ta muốn ban chết cho Lăng Tuyết Mạn, chỉ sợ Tiểu Thất người đầu tiên cầu tình, Lục đệ đại khái cũng vậy, Ngũ đệ cũng có thể, Nhị ca khó mà , Tam ca sao? Tam ca đồng ý ?”

      “Tứ đệ, cây làm chẳng nên non, chuyện này nếu đều tính đến đầu em dâu, có vẻ như công bằng!” Mạc Kỳ Minh nhíu mày, thản nhiên .

      Mạc Kỳ Hàn cười lạnh tiếng, mày cũng nhíu mày, “Tam ca, huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo, nhiều nữ nhân cũng vậy, mà tay chân cũng chỉ có vài cái, ta cuối cùng thể vừa đăng cơ liền trị tội Nhị ca ? Chỗ Thần quý phi nương nương cũng khó ăn ! Ca biết đấy, nhà mẹ đẻ Thần quý phi là Mã thị bộ tộc có địa vị hiển hách ở Đại Minh ta, nếu như ta động Nhị ca, đây chính là việc phiền toái lớn! Hy sinh đứa con của Lăng Ngự Sử mà có thể củng cố hoàng quyền, lại phá vỡ hòa khí huynh đệ, chẳng phải là biện pháp giải quyết tốt nhất sao?”

      “Tứ đệ lấy đại cục làm trọng, suy tính chu đáo chính xác!” Mạc Kỳ Minh cười , xoay người tiếp tục về phía trước, trong mắt lên chút khó chịu, rất nhanh lại khôi phục lạnh nhạt, với Mạc Kỳ Hàn ở bên cạnh: “Tứ đệ nghĩ qua chưa? Nếu như em dâu cùng Nhị ca vẫn chưa phát triển đến nông nỗi vượt quá cấp bậc lễ nghĩa sao? Ba thước lụa trắng ban chết cho nàng, đệ hối hận sao? Tóm lại nàng cứu đệ mạng a!”

      “Ý của Tam ca là muốn Lăng Tuyết Mạn chết sao? Nhưng lời đồn đãi này nên bình ổn thế nào? Tam ca có biện pháp sao?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, cười, ánh sáng trong mắt bắn ra bốn phía.

      Bước chân của Mạc Kỳ Minh lại bị kiềm hãm, hai bàn tay buông dọc theo thân nắm chặt, “Tứ đệ là nếu như bình ổn lời đồn đãi, liền có thể lưu cho Lăng Tuyết Mạn cái mạng sao?”

      “Ha ha, đây chẳng qua là trị phần ngọn, nếu như để trị tận gốc, ta còn có biện pháp nghiệm chứng xem Lăng Tuyết Mạn có vượt qua cấp bậc lễ nghĩa hay .” Mạc Kỳ Hàn linh hoạt cười, tiếp tục về phía trước, khuôn mặt tuấn tú đón ánh mặt trời nở nụ cười.

      Rốt cuộc, ai bày trận? Ai lại ở trong trận của ai?

      “Cách gì?” Mạc Kỳ Minh cảm thấy căng thẳng, bật thốt lên hỏi.

      Tay phải của Mạc Kỳ Hàn mò lên ngọc bội khắc chữ ‘Hàn’ bên hông, nhàng vuốt ve ở trong lòng bàn tay, mắt nhìn thoáng qua Mạc Kỳ Minh, phun ra hai chữ, “Nghiệm thân!”

      “Nghiệm thân?!” Mạc Kỳ Hàn kinh hô, “Tứ đệ nghiệm thân em dâu để chứng minh nàng trong sạch sao?”

      thể sao?” Mạc Kỳ Hàn cười hỏi lại, “Hôm đó ta cưới nàng liền vào quan tài, hai năm chưa về, mà trở về nhiều ngày cũng bước vào Tứ Vương phủ bước, Vương phi chưa từng được trượng phu ta đây sủng hạnh qua, phải là tấm thân xử nữ ? Nếu … Ha ha, chỉ có thể chứng minh lời đồn đều là , mà ta ban chết nàng phụ hoàng cũng có biện pháp ngăn cản! Huống chi nếu như phụ hoàng biết Lăng Tuyết Mạn là nữ tử lả lơi ong bướm như thế, cũng tha nàng!”

      cá cược chính là, Mạc Kỳ Minh chạm qua thân Lăng Tuyết Mạn, liền thích Lăng Tuyết Mạn, nghe vừa như vậy, tất nhiên vì bảo vệ tính mạng Lăng Tuyết Mạn mà phản đối, thậm chí mở miệng cầu , cũng chủ động áp chế Mạc Kỳ Minh tung lời đồn!

      Mà giờ phút này Mạc Kỳ Minh nghĩ chính là, Lăng Tuyết Mạn sớm cùng Lâm Mộng Thanh cẩu thả, thân phải hoàn bích, nghiệm thân, tuy rằng có thể dồn Mạc Kỳ Diễn vào chỗ chết, nhưng cũng bảo đảm Lăng Tuyết Mạn còn sống, muốn để nàng chết, dưới cân nhắc -

      “Tứ đệ, phương pháp này nên suy nghĩ kỹ a!”

      “Ồ? Vì sao?” Mạc Kỳ Hàn tỏ vẻ nghi ngờ hỏi.

      Mạc Kỳ Minh suy tư : “Nếu Tứ đệ nghiệm ra em dâu sạch, trong triều ảnh hưởng nhiều, đối với thanh danh của đệ, đối với thanh danh của Nhị ca cũng tốt a! Hoặc là Tứ đệ trực tiếp thôi nàng cũng là biện pháp tốt, ban ân cho Lăng Ngự Sử, còn có thể thể tâm nhân hậu của đệ!”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 341
      “Bỏ ả?”

      Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, lạnh lùng nhếch môi, “Vậy chẳng phải rất thuận lợi cho ả sao? Vốn ta còn sinh lòng áy náy với Lăng Tuyết Mạn, cho là ta bị bệnh nguy kịch, cưới ả thủ tiết cho ta là hại ả, nên để lại di mệnh, bảo quản gia của ta hầu hạ ả sống quãng đời còn lại, cho ả chôn cùng, cũng đúng là vì báo ân ả cứu ta, chưa từng nghĩ, ả đúng là nữ tử như vậy! Cứ sử dụng biện pháp ấy, nếu muốn ta hàm oan ả, liền nghiệm thân chứng minh trong sạch của ả, bằng , ta phải giết ả bình ổn lời đồn!”

      “Tứ đệ -” Mạc Kỳ Minh lại cả kinh, muốn nữa, Mạc Kỳ Hàn thẳng về phía trước, cũng quay đầu : “Tam ca, ta muốn về Đông cung đổi triều phục, trước bước!”

      “Tứ đệ -”

      Mạc Kỳ Minh cắn răng cái, chắp tay lớn tiếng : “Cung tống thái tử điện hạ!”

      Vô Cực Vô Ngân Vô Giới cũng chắp tay với Mạc Kỳ Minh, liền cất bước theo.

      Mắt thâm thúy dần dần nhiễm băng hàn, Mạc Kỳ Minh nắm chặt nắm đấm, vẻ độc ác tỏ trong mắt, đáng chết, tình sao lại diễn biến thành như vậy! Ngàn tính vạn tính, vẫn là sai sót bước, đó chính là thua ở chỗ Mạc Kỳ Hàn có chút tình cảm nào đối với Lăng Tuyết Mạn!

      tại, xem như là nâng cục đá đập chân mình!

      Ly gián được, ngược lại hại Lăng Tuyết Mạn!

      Mạc Kỳ Hàn thay cẩm phục màu vàng sáng, sau khi rửa mặt, bước ra Đông cung, lại quay đầu giọng phân phó: “Vô Cực, phân phó Tư Khuynh, Phương Ánh trai hôm nay tiếp tục để Từ ma ma trông giữ, Mạc Kỳ Minh nhất định phái người điều tra xem có phải là hay .”

      “Vâng, chủ tử nô tài hiểu !”

      “Ừ, bản cung vào triều!”

      Mạc Kỳ Hàn sửa sang lại ống tay áo, bước đến điện Kim Loan.

      Kim điện, quần thần hành lễ!

      “Khấu kiến Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Khấu kiến thái tử điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

      “Bình thân!”

      “Tạ Hoàng thượng!”

      “Hoàng thượng có chỉ, có bản sớm tấu, bản bãi triều!” Tiếng eo éo của Lý Đức Hậu vang lên cao.

      Thanh dần, Binh bộ Thượng thư bước ra bước, từ trong tay áo rút ra phong dày thư, hai tay nâng quá đỉnh đầu, “Khởi bẩm Hoàng thượng, Hạ Tướng quân chuyển trình Binh bộ, gần đây phải chỉnh đốn quân vụ, sợ có cách nào hồi kinh tham gia lễ mừng thái tử điện hạ đăng cơ!”

      Lý Đức Hậu bước xuống bậc thềm ngọc, nhận tấu chương, trình đến trong tay Mạc Ngự Minh.

      Mạc Kỳ Hàn đứng ở bên cạnh cạnh vẫn duy trì lạnh lùng quen thuộc, trong mắt lạnh nhạt lóe ra ánh sáng, ánh mắt chậm rãi đảo qua Mạc Kỳ Minh đứng yên phía dưới, nhếch môi mỏng.

      Mạc Ngự Minh xem xong tấu chương trong tay, ngước mắt, ánh mắt thâm trầm nhìn bách quan trong đại điện, trầm mặc lâu sau, mở miệng, tiếng hùng hậu, “Liễu Thái Phó viết chỉ! Tướng Hạ Chi Tín tạm giao quân vụ lại cho phó tướng quân Trình Nhĩ Hán, mang tiểu nữ Hạ Lệ Nhân vào kinh thành tham gia tuyển tú cho thái tử vào ngày đăng cơ, tân hoàng kế vị, Đại Minh thể có hậu! Trễ nãi kháng chỉ luận tội xử!”

      “Vâng, thần tuân chỉ!” Liễu Thái Phó dập đầu .

      Mạc Ngự Minh lại : “Mặt khác, vào hôm đó, quan viên văn võ từ tam phẩm trở lên có nữ nhi mười sáu mười bảy tuổi chưa có hôn phối, đưa bức họa tới Phượng thần cung, trẫm cùng Hoàng Hậu chọn lựa người có tài đức vẹn toàn giả, nạp thêm vào hậu cung cho tân hoàng!

      Buổi chuyện này, làm bách quan kinh ngạc, lại đều mừng thầm, xem ra Tứ Vương phi sắp bị xử trí! Mà con của bọn bọ có cơ hội bay lên ngọn cây làm Phượng Hoàng rồi!

      Vì thế, toàn bộ quỳ xuống đất dập đầu, “Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”

      Mạc Kỳ Minh cúi mặt thầm nghĩ, quả thực gừng càng già càng cay! Ra chiêu thức ấy, là nhằm lung lạc Hạ Chi Tín, có lẽ còn có Bạch Tĩnh An, là chém gọt phụ tá đắc lực của !

      Mạc Kỳ Hàn nghe, đầu tiên là ngẩn ra, nhưng rất nhanh lại hiểu dụng ý của phụ hoàng , nhưng, nếu như phong hậu nạp phi, Mạn Mạn làm sao bây giờ? Vì vậy, mặt mặc dù đổi sắc, trong lòng lại sốt ruột khó nén, nhưng, Kim điện, chỉ có thể chịu đựng!

      Tan triều, Mạc Kỳ Hàn đến thẳng Long Dương cung.

      “Phụ hoàng, sao ngài bàn với nhi thần? Chẳng lẽ ngài muốn nhi thần nạp phi sao?” Mạc Kỳ Hàn đen mặt.

      Mạc Ngự Minh vừa để thái giám hầu hạ rửa tay, vừa trầm giọng : “Có gì thể? Thế cục hôm nay con cũng thấy đấy, Hạ Chi Tín chịu vào nhập kinh, con muốn khống chế thế nào? tại chỉ có thể dùng mềm, thể cứng rắn, trẫm liền thuận thế mà làm, vừa đấm vừa xoa, kể từ đó, tất vào kinh, chỉ cần vào kinh thành, ngoài thành có Lôi Việt chống đỡ, còn có Hạ Lệ Nhân đứa con quý nhất của trong tay, con còn sợ bắt được sao?”

      Lau khô xong, Mạc Ngự Minh ngửa ra ghế dựa, tiếp: “Trẫm là ám chỉ với Hạ Chi Tín muốn sắc phong Hạ Lệ Nhân làm Hoàng Hậu của con, nhưng trẫm có sao? Đây là bước đầu tiên lung lạc Hạ Chi Tín, để yên tâm vào kinh, lại cho Hạ gia của vinh hạnh đặc biệt, có khả năng được tôn thành quốc trượng! Nhưng trẫm cũng , muốn chọn lựa ở trong bách quan, vậy nhất định là lập Hạ Lệ Nhân làm hậu, mà ở bên trong bách quan, tuyển chọn con nhà ai, sắc phong thế nào, Hàn nhi con hẳn là ràng, con của Bạch Tĩnh An tất yếu được lựa chọn, còn những người khác trong đảng của Tam Vương lựa vài người, phong tượng trưng vài quý nhân là được rồi, mà con hai nhà Hạ Bạch đều phong quý phi, sau đó khiến cho bọn họ ở thế hai hổ tranh giành ngôi vị hoàng hậu, đồng minh phản bội, con ngồi làm ngư ông thu lợi!”

      “Phụ hoàng minh!” Mạc Kỳ Hàn kinh hỉ, hiểu ra, vừa chắp tay cười , “Phụ hoàng hổ là đế Vương, nhi thần bội phục!”

      “Con nha, vì cái nha đầu mà biết lớn ! Trẫm sớm thấy nha đầu Mạn Mạn kia là hồng nhan họa thủy, muốn giết nó chấm dứt hậu hoạn, về sau nha đầu kia lại khiến người thích, liền giữ cho tới bây giờ, nếu biết nó làm con trẫm mê thành như vậy, đến tam cung Lục Viện đều muốn huỷ bỏ, trẫm thực nên ban chết cho nó!” Mạc Ngự can trừng mắt cái, giận dữ .

      Mạc Kỳ Hàn nghe vậy, lại nóng nảy, “Phụ hoàng, ngài cũng thể giết Mạn Mạn a, nếu nàng có chuyện hay xảy ra, ngài cũng còn đứa con trai này!”

      “Cút!” Mạc Ngự Minh tùy tay ném chén trà tới, tức giận : “Trẫm hối hận chọn nha đầu chết tiệt này của Lăng gia xung hỉ cho ngươi! Tục ngữ , có nàng dâu quên nương, trẫm thấy ngươi chính là quên sạch cả cha lẫn nương, suốt ngày luôn nhớ nha đầu chết tiệt kia!”

      “Phụ hoàng!” Mạc Kỳ Hàn khẽ nghiêng thân mình, linh hoạt tránh thoát bát trà, “Bốp” tiếng, bát trà tan nát đất, Lý Đức Hậu cùng hai tiểu thái giám kinh hãi, vội thu dọn.

      Mà Mạc Ngự Minh còn buông tha Mạc Kỳ Hàn, lại quát: “Tối hôm qua ngươi đâu vậy? Lại nhịn được gặp nha đầu kia phải ? Hừng đông mới về cung, trẫm nhìn ngươi là vội vã muốn cho trẫm ôm hoàng tôn phải ?”

      “Phụ hoàng, nếu như Mạn Mạn có bầu, ngài có thêm cháu chắt nên cao hứng thôi!” Mạc Kỳ Hàn buồn bực bĩu môi, giọng giải thích.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :