1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 332 Gặp lại sau li biệt 6
      Mạc Kỳ Hàn thả lỏng tay, ngữ khí vội vàng, muốn tìm lời cam đoan, cũng thể lường trước được tương lai có mưa gió ra sao, sợ, cực sợ, “Mạn Mạn, van nàng đáp ứng ta, đáp ứng ta kiên định chờ ta, bất cứ lúc nào cũng rời ta, van cầu nàng!”

      Tim Lăng Tuyết Mạn đập loạn nhịp nhìn Mạc Kỳ Hàn, đột nhiên, cảm giác trong lòng vắng vẻ, nàng vẫn hoàn toàn biết gì về , có vẻ như thứ duy nhất có thể làm, chính là tin vô điều kiện, nhưng trước mắt, ngoại trừ lựa chọn tin , nàng còn có thể làm cái gì?

      nhàng cười, nàng nâng tay xoa gương mặt của , dùng đầu ngón tay miêu tả ngũ quan của , thầm : “Tình nhân, ta nếu chàng, cho dù là thiêu thân lao đầu vào lửa, cũng rời chàng , trừ khi chàng có nữ nhân khác, như vậy chàng có cầu ta cũng vô ích.”

      , có nữ nhân khác, chỉ có nàng, ta chỉ có nữ nhân là nàng, nàng tin ta chứ? Từ ngày đó chúng ta ly biệt, ta chạm qua bất kỳ nữ nhân nào, ta chỉ muốn nàng, Mạn Mạn, ta ruồng bỏ hứa hẹn cả đời thế đôi với nàng, vĩnh viễn .”

      Ngữ khí Mạc Kỳ Hàn vội vàng hoảng loạn, đưa tay chế trụ cái gáy Lăng Tuyết Mạn, dán chặt lên môi của nàng, điên cuồng hôn nàng, đem toàn bộ lo lắng cùng sợ hãi của dung nhập vào cái hôn này, có vẻ như như vậy mới có thể khiến phần cảm giác an toàn, thế giới của , sớm thể có nàng, nếu như chiếm được thiên hạ, ngồi thiên hạ, lại mất nàng, điên mất!

      vẫn luôn tự tin, bình tĩnh, vững như Thái Sơn, tối nay, sau gần hai năm trở về, lại khủng hoảng, điên cuồng muốn nàng như vậy, suốt đêm từng ngừng lại, nhưng cho dù như vậy, còn thấy đủ.

      Nàng thở dốc chừng ở dưới thân thể của , kỹ xảo của , dũng mãnh của , làm cho nàng như lọt vào trong sương mù, xương cốt mềm yếu, còn phần khí lực.

      “Mạn Mạn, nàng ta, nàng muốn vĩnh viễn cùng chỗ với ta, đến răng long đầu bạc.” Lại sau lần phóng thích kích tình, Mạc Kỳ Hàn thở hổn hển, vuốt tóc của nàng, ánh mắt nóng rực như trước.

      Lăng Tuyết Mạn thở gấp lợi hại hơn, nhíu đôi mày thanh tú, chu cánh môi sưng đỏ sẳng giọng: “Tình nhân, chàng bảo ta mười mấy lần rồi!”

      ? Nhưng ta còn muốn nghe, Mạn Mạn, cho ta nghe, cho ta an tâm được chứ? Bây giờ ta có thể gặp nàng lần rất vất vả, nàng chính là động lực để ta tiếp tục chống đỡ, Mạn Mạn, lại lần nữa .” Mạc Kỳ Hàn dụ dỗ, cõi lòng đầy chờ mong.

      “Được rồi, Tình nhân ta chàng, nguyện nắm tay cả đời, bên nhau đến già!” Lăng Tuyết Mạn cười, từng chữ, sợ hãi cùng để ý như vậy, làm cho trong lòng nàng cực kỳ ngọt ngào, nàng liền làm nữ nhâyêu điên cuồng n , trời sập xuống cũng mặc kệ, chỉ cần bọn họ nhau là tốt rồi.

      Mạc Kỳ Hàn thỏa mãn nhếch môi, ngây dại tươi cười, “Ha ha ha…”

      cái móng sắc lại sờ soạng tới, Lăng Tuyết Mạn sợ tới mức vội che hai tay ở trước ngực, được, rất nhiều lần rồi, mệt mỏi lắm. Đúng rồi, Tình nhân, ta hỏi chàng kiện.”

      “Chuyện gì?” Mạc Kỳ Hàn thu tay về, thuận miệng đáp lời, đồng thời bàn tay to lại đánh du kích đến đùi nàng, đối với nàng, hề có lực tự điều khiển, nghĩ, nếu nàng chủ động câu dẫn , sợ là đến năm phút đồng hồ cũng đỡ được, chủ động đầu hàng rồi!

      “Ây da, chàng được sờ soạng nữa, mò lên chút nữa nàng lại muốn, chúng ta cứ trò chuyện như vậy, canh giờ cũng sớm, ít nhất canh ba , ách, vậy chàng sắp rồi.” Lăng Tuyết Mạn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, khỏi cảm thấy vạn phần nỡ.

      “Ừ, đợi được tới canh năm, canh bốn phải .” Mạc Kỳ Hàn hơi mím môi, bàn tay to ôm vai Lăng Tuyết Mạn, gượng cười : “Mạn Mạn đừng khổ sở, nếu đêm mai tới được, vài ngày sau ta nhất định tới, ta sao nỡ để Mạn Mạn đơn mình khó ngủ chứ? Ha ha, tốt lắm chúng ta chuyện lát , cho nàng nghỉ ngơi.”

      Lăng Tuyết Mạn thể làm gì, gật đầu, “Ừ, chàng xem tình huống , có thể tới tới, tới được cần miễn cưỡng, ngộ nhỡ xảy ra chuyện tốt.”

      “Mạn Mạn thực ngoan, Mạn Mạn, cám ơn nàng ta hiểu như vậy, chỉ cần nàng oán ta, ta rất vui.” Mạc Kỳ Hàn hít mũi cái, khóe miệng tràn đầy ý cười, “Cuộc đời này có nàng, còn cầu gì hơn?”

      “Ha ha ha…” Lăng Tuyết Mạn cũng cười ngây ngốc, đùa dai nắm mạnh cái mũi Mạc Kỳ Hàn, cằm nâng cao, ra vẻ nghiêm túc : “Tình nhân, tại thân phận của chàng , thiếu ta vô số lời giải thích, còn muốn ta đáp ứng với chàng cái này cái kia, với ta mà cực công bằng, ta cũng muốn chàng đáp ứng ta việc!”

      “Ách, chuyện gì?” Mạc Kỳ Hàn nắm tay Lăng Tuyết Mạn, nhíu mày hỏi.

      “Đó là về sau chàng nghe xong bí mật của ta, được sợ ngất , cũng được bài xích ta, đối với ta như trước, có thể đáp ứng ?” Khí thế ngoài miệng Lăng Tuyết Mạn rất mạnh, trong lòng lại bất yên an.

      Mạc Kỳ Hàn ôm đầy nghi vấn, “Dọa ngất? đến mức dó , bản công tử sợ trời sợ đất, sao lại sợ tiểu nha đầu như nàng?”

      “Ách vậy là tốt rồi, sợ là tốt rồi.” Lăng Tuyết Mạn cười, đột nhiên nhớ lại chuyện nàng muốn hỏi, vội hỏi: “Đúng rồi, chàng phải thành trả lời ta việc, được gạt ta!”

      “Chuyện gì?” Mạc Kỳ Hàn nhăn mi, trực giác cho biết, nếu chuyện gì tốt.

      Lăng Tuyết Mạn : “Lúc chàng với ta câu, tuyết nhớ hàn sương phát tề mi, sinh tử rời đến khi đầu bạc, câu sau ta hiểu, nhưng câu trước là có ý gì? Ta nghiên cứu hơn năm, còn có hiểu được.”

      Mạc Kỳ Hàn căng thẳng, ánh mắt lóe ra, lập tức : có gì đặc biệt, chính là ý tứ chúng ta nhau đến bạc đầu.”

      “Ta tin! Tuyết là tên của ta , vậy nhớ hàn sương sao? Là tên của chàng sao?” Lăng Tuyết Mạn đen mặt, “Đừng với ta, chàng còn gọi Trương Tam Lý Tứ Vương Mặt Rỗ!”

      Mạc Kỳ Hàn hơi mím môi, co rúm khóe miệng, “Ách, nàng muốn kêu Tống Ngũ Triệu Lục cứ kêu.”

      “Bốp!”

      Lăng Tuyết Mạn vỗ cái vào ngực người nào đó, hung ác lên, “Còn bừa! Cho chàng cơ hội sửa lại, ba chữ kia là ngầm chỉ tên chàng phải ?”

      Mạc Kỳ Hàn phản bác được, khuôn mặt tuấn tú lúc đen lúc trắng, nhíu mày, “Mạn Mạn, chúng ta nếu chờ đêm động phòng mới trao đổi bí mật sao?”

      “Ta lại hỏi chuyện khác, bất quá cái tên mà thôi, huống hồ ta còn có hỏi chàng họ gì, chỉ hỏi chữ trong đó, có cái gì thể ? ! Nếu , vậy cũng đừng gặp mặt ta, chờ đêm động phòng gặp luôn!” Lăng Tuyết Mạn buồn bực .

      “Mạn Mạn, cái này tốt lắm đâu, ta thủ thân cho nàng năm rưỡi, nỡ làm cho ta chỉ có thể nhìn thể ăn sao?” Mạc Kỳ Hàn kháng nghị.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 333 Gặp lại sau li biệt 7
      “Ta mặc kệ, chàng nhanh, nếu ta phát cáu!” Lăng Tuyết Mạn chu mỏ, ngón tay nhắn chọt Mạc Kỳ Hàn, tăng uy hiếp: “Hừ hừ, ta gả cho chàng!”

      “Lăng Tuyết Mạn!”

      Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn tái , rống cả tên cả họ tiếng, xoay người cái áp Lăng Tuyết Mạn ở dưới thân thể, trầm : “Nàng cái gì? Nàng gả cho ta, thử hỏi ông trời xem có nam nhân nhân nào dám cưới nàng? Ai dám có lá gan này, trước tiên hỏi cái đầu cổ chút!”

      “Ách chàng nặng chết , xuống dưới! gả cho chàng, nhất định phải gả người khác sao? Ta biết làm ni sao?” Lăng Tuyết Mạn buồn bực xô đẩy, cam lòng yếu thế.

      “Hừ, vậy chỉ sợ cho nàng tự ra bạc, tự mình làm công, xây cho mình tòa am ni !” Mạc Kỳ Hàn hừ cái mũi, nằm nghiêng thân.

      Lăng Tuyết Mạn nhất thời phản ứng kịp, ngơ ngác : “Vì sao?”

      “Bản công tử ban mệnh lệnh ra, trừ khi là chán sống, nếu trụ trì am ni nào dám chứa nàng?” Mạc Kỳ Hàn trừng mắt, ôm đầu Lăng Tuyết Mạn, để nàng gối lên ngực , ôm chặt eo của nàng, “Đừng hỏi nhiều như vậy, biết sớm cũng đâu có ý nghĩa gì? Về sau cho nàng nghe được sao?”

      “Ây da, xong, ta nhịn hỏi chàng chuyện khác, chỉ cái vấn đề này, chàng thỏa mãn ta được ? Chàng cho ta trong chữ đó có phải ngầm có tên của chàng ?” Mạnh bạo được, Lăng Tuyết Mạn đổi sang mềm yếu, hôm nay nàng phải moi ra được chút, nếu thực xin lỗi công nàng nghiên cứu năm rưỡi!

      Mạc Kỳ Hàn đầu hàng, mở miệng năn nỉ, “Mạn Mạn, ta mệt, ngủ hồi .”

      được! Chàng cho ngủ!”

      “Mạn Mạn”

      được! Chàng đừng nghĩ gặp mặt ta! Nếu dám cường bạo ta, ta… ta bỏ chạy chạy cho chàng xem!”

      trán Mạc Kỳ Hàn dày đặc gân đen, cắn răng : “Nàng muốn biết? Nếu ta , nàng liền an phận chờ ta sao?”

      “Ừ.” Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, vội gật đầu.

      “Được, nàng đoán đúng, ba chữ đó có tên của ta.” Mạc Kỳ Hàn hí mắt : “Nàng biết, nhưng tuyệt đối thể ra, hễ là việc tư của hai ta cũng thể với người khác.”

      sao? Ha ha, cái này chàng cần dặn ta, ta chắc chắn , hồi Tam Vương gia hỏi ta có biết tướng quân mặt lạnh Mạc Quân Lâm hay , còn hỏi nam nhân ta rốt cuộc là ai, chữ ta cũng chưa ! Ta chỉ ai ta cũng , đối với tướng quân ta càng biết, ha ha!”

      Lăng Tuyết Mạn cao hứng, đột nhiên nhớ lại chuyện đêm đó Mạc Kỳ Minh hôn nàng, vội ngừng lại, may là trong bóng đêm, Mạc Kỳ Hàn nhìn thấy sắc mặt nàng đỏ lên, nhưng nàng chột dạ khẩn trương đổ mồ hôi, đợi Mạc Kỳ Hàn hỏi, vội sang chuyện khác, “Như vậy, trong ba chữ đó, chữ nào là tên chàng? ‘Nhớ’ chắc phải, là ‘hàn’ hay là ‘sương’?”

      , Mạn Mạn nàng đừng tham a!” Trong bóng đêm, mắt Mạc Kỳ Hàn dần dần tối lại.

      ra, có nghĩa là biết!

      Đêm đó, có đôi mắt luôn luôn theo dõi, lúcMạc Kỳ Minh hôn Lăng Tuyết Mạn, tức giận tung cước muốn ra ngoài, nhưng Lăng Tuyết Mạn phản ứng cũng mau, sau khi Lăng Tuyết Mạn đẩy Mạc Kỳ Minh ra, liền bắt buộc bản thân mình thu chân về, yên lặng xem xét!

      Mà người này, là Mạc Kỳ Lâm! Đương nhiên, lúc ở biên quan cho Mạc Kỳ Hàn!

      Lăng Tuyết Mạn thất vọng kêu rên, lại, cái gì ta cũng biết! Hãy chút chàng họ gì , lão công, van cầu chàng!”

      “Mạn Mạn!” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, để tránh cho Lăng Tuyết Mạn dây dưa dứt, suy nghĩ chút : “Họ ta cũng giống họ nàng!”

      “Cái gì? Cùng họ với ta? Cũng họ Lăng?” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc thôi, tiện đà chậc lưỡi, “Cư nhiên cũng họ Lăng! Hàn Sương, chàng tên là Lăng Hàn Sương sao?”

      “Ách, xem như vậy .” Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn rút vài cái, đáp lung tung.

      Lăng Tuyết Mạn nghe vậy cao hứng, “Hì hì, là dễ nghe! Chàng tại tốt rồi, ban đầu lạnh giống khối băng, người ta câu đúng chàng liền tức giận, tự đại tự kỷ, rất cuồng ngạo, câu ôn nhu cũng , là sương lạnh đó! Ha ha, tại biểu cũng tệ, bổn tiểu thư cải tạo thành công!”

      ?” Mạc Kỳ Hàn đen mặt, cắn răng.

      “Chính là vậy! Haiz, đúng rồi, hai ta đều họ Lăng, về sau nếu ta có thể sinh em bé, a, ta muốn cho đặt tên cho bé, nếu như là bé trai, kêu là Lăng Tiêu! Có nhiều khí thế a! Nếu như là bé , kêu là Lăng Vũ! Ha ha ta là tuyết, con là mưa, chàng là sương, rất hài hòa a!” Lăng Tuyết Mạn càng càng kích động, ước mơ cuộc sống tương lai hạnh phúc, khắp đáy mắt đều là ý cười.

      biết, cha đứa tương lai của nàng lại đen mặt đến có thể ra mực đây!

      Đáng chết, Lăng Tiêu, Lăng Vũ, vậy Lăng Bắc Nguyên còn sướng chết sao!

      Mạc Kỳ Hàn tức giận gần như muốn thở nổi, họ là quốc họ Đại Minh, con trai con là hoàng tử công chúa, đương nhiên lại như vậy!

      “Tình nhân, tại sao chàng chuyện?” Lăng Tuyết Mạnphát chỉ có thể nghe được cha của con nàng dồn dập thở, lại nghe được lời , khỏi nghi ngờ hỏi.

      có lời nào để !” Mạc Kỳ Hàn cắn răng nhảy ra mấy chữ.

      “Ách, chàng thích tên ta đặt ?” Lăng Tuyết Mạn thấy ổn, khuôn mặt nhắn co quắp hỏi thăm.

      Mạc Kỳ Hàn dở khóc dở cười, “Chuyện đăt yên tại quá sớm, chờ nàng mang thai sinh con rồi đặt cũng muộn, đặt tên còn muốn xem ngày sinh tháng đẻ mà!”

      “À, người ta tưởng tượng chút thôi.” Lăng Tuyết Mạn chu chu môi, tay trắng bò lên cổ Mạc Kỳ Hàn, làm nũng: “Ta về sau gọi chàng là gì? Kêu là Hàn Sương sao? Hay là Hàn? Sương? Hàn ca ca? Già? Cái này sao giống Hàn ca ca của Liễu Ngô Đồng vậy? Khụ khụ, ta cứ gọi chàng là Tình nhân , tên phu quân ta cũng có chữ ‘hàn’, xung đột tốt, ta sợ bị sét đánh!”

      Mạc Kỳ Hàn suýt nữa cắn đầu lưỡi, sắc mặt khó xem, chính là phản bác được! Bất quá, “Mạn Mạn, đừng kêu Hàn ca ca, hơi khó nghe, kêu Tình nhân .”

      “A, đúng vậy, ta cũng muốn kêu giống Ngô Đồng, Hàn ca ca của nàng ta chết, ta mới gọi theo điềm xấu như vậy, Tình nhân của ta sống lâu trăm tuổi, phải ?” Lăng Tuyết Mạn cười ngọt ngào.

      “Đương nhiên, Mạn Mạn của ta cũng sống lâu trăm tuổi!”

      Mạc Kỳ Hàn sủng nịch mỉm cười, ánh mắt hướng ngoài cửa sổ, trời lại sáng vài phần, biết sau khi lâm triều còn phải đến thư phòng bắt đầu xử lý chính , cả đêm ngủ, cũng muốn nhắm mắt lại, bàn tay to lại bắt đầu chạy ở thân thể mềm mại của Lăng Tuyết Mạn, trong mắt nhè dâng lên tà khí, “Mạn Mạn, ta lại muốn nàng lần nữa được ?”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 334 Tranh đấu, vĩnh viễn dừng lại
      Đêm lạnh, ánh trăng treo màn trời màu lam, bóng dáng đổ đá lát sân dài, từ từ di động tới phía trước.

      Phía sau, Mặc Thanh theo xa gần, muốn nhiều lần đều lại thôi.

      “Xem ra hết thảy đều sớm có mưu.”

      Than tiếng, Mạc Kỳ Minh dừng bước chân chút, lại tiếp tục thong thả hướng phía trước, đêm này, có bao nhiêu người bình tĩnh chứ?

      Cư nhiên còn sống, cư nhiên chưa chết!

      Cư nhiên lập cái bẫy lớn như vậy!

      ra Tứ Vương gia vốn ốm yếu lại có tâm cơ sâu, vượt tưởng tượng của quá xa, vài lần đều hạ độc chết ! Thần y từ trong quan tài mang ? Hừ, náo loạn hồi để cho mở hòm, bây giờ nghĩ lại lúc ấy đúng như đoán, chính là gải chết bày trận lừa bịp người ta, như vậy, mục đích của Mạc Kỳ Hàn ở đâu? biết cái gì? nhẫn cho lộ tin tức trúng độc đường về kinh, mục đích là cái gì?

      Bụng dạ khó lường như vậy, tuyệt đơn giản như mặt ngoài!

      thời nghĩ đến, sau khi Tang Phượng thất bại, sợ là chết toàn thây rồi!

      Bão táp, sợ là sắp đến đây!

      Bước đầu tiên sau khi sống lại là sắc phong thái tử, bước thứ hai là muốn đăng cơ làm đế thôi!

      Bây giờ yên tĩnh, là muốn thuận lợi ngồi ghế rồng, sau đó mới từng bước lộ ra tâm cơ! Vô luận nam nhân đêm hôm đó là Lâm Mộng Thanh hay là Mạc Kỳ Hàn, bọn họ đều biết mới là người phía sau màn thao túng tất cả những điều này, ít nhất kẻ ở người Lăng Tuyết Mạn, bọn họ biết là !

      Mà nam nhân của Lăng Tuyết Mạn rốt cuộc là người nào? Lấy khí thế cùng mưu lược thủ đoạn của Mạc Kỳ Hàn, cho phép Vương phi của mình bị Lâm Mộng Thanh nhúng chàm sao? Huống chi Lâm Mộng Thanh còn chuẩn bị làm phò mã của muội muội ! Nam nhân kia tám chín phần chính là Mạc Kỳ Hàn!

      Chính là -

      Bước chân Mạc Kỳ Minh lại ngừng trệ, gió đêm thổi tung tóc ở vai , sợi tóc ngẫu nhiên quét ở mặt, lại rất mau bị thổi loạn, như tâm tình giờ phút này, hỗn độn.

      phải thua sao?

      Giang sơn, mĩ nhân, dựa vào cái gì đều thuộc về Mạc Kỳ Hàn?

      lập Lăng Tuyết Mạn làm Thái tử phi, mục đích là cái gì? Đêm đó, ngoài thành, nam nhân bảo hộ nàng như vậy, giờ có khả năng vứt bỏ nàng sao? Nếu vì củng cố thế lực địa vị mà từ bỏ nàng, nếu là , phải làm thế nào đây? Nàng xem chỉ là bạn bè thân nhân, đương.

      Nếu như nàng câu thích , muốn buông tay, mang nàng , cùng nàng hồng trần vạn trượng, thiên nhai chỗ.

      Ba mươi năm, phụ vương, mẫu thân, nếu con thất bại, các ngài có chờ con ? Nếu con thất bại, con nhất định cho con của con, bảo chúng sống cho bản thân mình, thù hận vĩnh viễn là chừng mực, cần báo thù, cần sống trong u nữa.

      Tuyết Mạn, nếu như nàng câu thích ta tốt ? Mà ta lục đục nhiều năm như vậy, mệt mỏi, cần cái lý do để buông tay, để ruồng bỏ lời thề của ta với phụ vương, nhưng nàng chung quy cho ta cái lý do, mà ta cũng chỉ có thể tiếp tục.

      Giết chóc cùng máu tanh, Mạc Kỳ Hàn, phụ tử các ngươi sợ là sớm thương lượng nên diệt trừ ta như thế nào ? Tan rã thế lực cùng quyền lợi của ta, thưởng vinh sủng trấn an ta, mượn sức Lôi Việt, mình ra chiến trường lập công, làm cho Lâm Mộng Thanh chưởng quản cấm vệ quân, áp chế quân đội Hạ Chi Tín, giờ phút này mới hiển lộ mục đích của các ngươi phải ?

      “Trời sắp sáng.”

      thầm câu, dừng bước. Chưa quay đầu, đứng yên ở giữa bóng đêm, bóng dáng cao lớn ở trong gió đêm thêm tịch mịch cùng độc.

      “Chủ tử, trở về nhà nghỉ lát .” Mặc Thanh dám lớn tiếng, lại nhịn được ân cần .

      “Mặc Thanh, dùng bồ câu đưa tin cho Hạ Chi Tín, tạm thời được hành động thiếu suy nghĩ, yên lặng xem xét, mặt khác, ngày tân hoàng đăng cơ sợ là xa, ngày đăng cơ, chúng ta tống phần đại lễ cho !” Mạc Kỳ Minh rét lạnh nhếch môi, vài câu.

      “Vâng, chủ tử, nô tài biết phải làm sao.” Mặc Thanh gật đầu đáp.

      Mạc Kỳ Minh trầm giọng hỏi: “Điều tra Lâm Mộng Thanh đến đâu rồi?”

      “Hồi chủ tử, người này có mười mấy năm thể tra được ở nơi nào, làm cái gì?” Mặc Thanh cúi đầu trả lời.

      “Ồ? Vậy cũng rất thần bí! Xem ra trước phải biết ràng bối cảnh của người quân y trong quân doanh được Lâm Mộng Thanh gọi là sư phụ! Lão già kia có thể hiểu biết kịch độc Miêu Cương của ta, nhất định phải đại phu thông thường, còn có…” Mạc Kỳ Minh dừng chút, bỗng dưng nhớ lại kiện, sắc mặt càng thêm lạnh, “Kẻ phá thuật Vu Cổ ngoài thành hai năm trước nhất định cũng là lão già nhi!”

      “Chủ tử, thời đại quân của Lôi Việt đóng ở kinh thành, ràng là để bảo vệ cho cổng kinh thành, ngăn cản Hạ Tướng quân, tại đến cấm vệ quân cũng bị bọn họ nắm trong tay, tình cảnh chúng ta rất bất lợi a! Hơn nữa lão già kia…” Mặc Thanh lo lắng , nhìn thấy sắc mặt Mạc Kỳ Minh tốt, liền dừng lại.

      “Ngươi sợ chết?” Mạc Kỳ Minh lạnh lùng hỏi.

      Mặc Thanh ngẩn người, vội quỳ xuống : “Nô tài sợ! Mạng của nô tài chính là vì chủ tử, có thể vượt lửa băng sông!”

      “Đứng lên !”

      Mạc Kỳ Minh xoay người, đến phòng ngủ.

      “Tạ chủ tử!” Mặc Thanh đứng lên, yên lặng theo sau.

      “Đông cung có chuyện xấu gì chưa?” Mạc Kỳ Minh vừa vừa hỏi.

      “Còn chưa từng có.” Mặc Thanh lại cúi đầu.

      Khi Mạc Kỳ Minh vào nhà, bước chân dừng, mặtkhông mang theo chút tình cảm, ra lệnh: “Tung tin đồn, sắc lập thái tử, lập Thái tử phi là vì khi thái tử ‘bệnh chết’, Tứ Vương phi cùng Nhị Vương gia cấu kết!”

      Mặc Thanh ngẩn người, bật thốt lên: “Chủ tử, ngài muốn ly gián thái tử cùng Nhị Vương gia sao?”

      “Mặc dù quyền thế trong tay Nhị Vương gia nhiều lắm, nhưng cũng có bản lĩnh, có thể giúp đỡ Mạc Kỳ Hàn, bổn vương tuyệt khiến qua khỏi!” Mạc Kỳ Minh hừ lạnh tiếng, vào phòng.

      “Chủ tử, nô tài hiểu ! Chủ tử yên tâm, nô tài nhất định làm tốt chuyện này!”

      Cửa phòng chậm rãi đóng lại, ánh mắt lạnh lẽo dần dần thu hồi, hóa thành đau thương nồng đậm.

      “Tuyết Mạn, thực xin lỗi, đối với nàng, ta luôn luôn có lỗi, lúc nam nhân tranh đấu vốn nên kéo nữ nhân vào, nhưng cố tình nàng lại gả vào hoàng gia, tránh cũng thể tránh.”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 335 Vì ai xốc xếch vì ai đau?
      làn gió phất qua khuôn mặt, tóc đen tung bay.

      Hạ đen nhìn chén rượu trong tay, cũng chưa hề đụng tới, hồi lâu, môi nâng lên đường cong tự giễu, ly rượu lạnh như băng dán môi, mang theo hơi thở lạnh bạc, là loại lạnh thấm thấu xương tủy, tựa hồ, cũng duy chỉ lạnh có như vậy, mới có thể làm cho trở lại thực, ở trong mộng mơ nữa.

      Khẽ nhấp ngụm , cũng chú ý có nước mắt nóng bỏng rơi vào trong chén, nhắm mắt, ngửa đầu, toàn bộ rượu tràn xuống cổ họng.

      Rượu vào, nổi buồn chưa tiêu.

      Dưới đêm trăng, múa trường kiếm!

      Kiếm chém gió, thân như giao long, cười, cười đến lạnh bạc bi thương.

      Vì sao, việc đời biến đổi thất thường? Số mạng luân chuyển, tạo hóa trêu ngươi?

      Tuyết Mạn, kiếp này ta và nàng nhất định có cách nào nắm tay nhau sao?

      Tứ đệ sống lại, ta cao hứng, lại trơ mắt nhìn hi vọng tàn lụi, hóa thành tuyệt vọng, còn chưa từng đoạt được lòng của nàng, cũng mất nàng, phu quân của nàng khoẻ mạnh, ta còn có thể làm cái gì? Còn có thể lấy cái lập trường gì tới nàng?

      Tuyết Mạn, tối nay, qua tối nay, ta dập tắt tâm mình, phải là nàng nữa, mà là ta có tư cách tiếp tục nàng!

      trách được, trách được phụ hoàng gần xa nhắc nhở, nàng chỉ có thể là người của Tứ đệ, vô luận thủ tiết hay . Là ta quá cố chấp, là ta quá cố chấp, cho là phụ hoàng sợ mấy người huynh đệ chúng ta vì tranh đoạt nàng, mà bất hoà phản bội, cũng biết, biết phụ hoàng biết được tất cả, gạt chúng ta, xem chúng ta diễn chuyện cười.

      Tại sao? Tại sao phải giấu tin Tứ đệ chưa chết, tin tưởng các huynh đệ chúng ta sao? Phụ hoàng a, ngài đặt nhi thần ở chỗ nào?

      Kiếm, múa càng lúc càng nhanh, trời đất mênh mông, chỉ có thể nhìn bóng dáng màu trắng động.

      Cách đó xa, bên bụi cây hải đường, Nhị vương phi đứng lâu, lẳng lặng nhìn bóng áo trắng kia, lặng lẽ rơi lệ.

      Vợ chồng cùng giường chung gối chục năm, cũng là đồng sàng dị mộng.

      Hoàng cung.

      Đêm khuya, cũng là chưa chợp mắt.

      Phiền muộn bước bước ra cửa điện, bất kể đêm lạnh như nước, ngồi nền bậc thang lát đá cẩm thạch, giương mắt nhìn bầu trời vô tận, đầy sao sáng chói, màn đêm thâm trầm như biển.

      “Chủ tử, đất lạnh, ngồi ở thảm nhung .” Thái giám Tiểu Xuân Tử ở bên trải thảm, khẩn cầu.

      cần, Bổn vương ngồi lát rồi trở về.” nhìn, Mạc Kỳ Lâm nhàn nhạt cự tuyệt.

      “Chủ tử!” Tiểu Xuân Tử nhanh chóng quỳ xuống, “Ngài thể đả thương thân thể a!”

      Mạc Kỳ Lâm khẽ cau mày, ngừng lát, đứng lên, Tiểu Xuân Tử vui mừng, vội trải thảm nhung tới, dìu hắnngồi xuống, ân cần : “Chủ tử, bên ngoài lạnh, nô tài châm ly trà nóng cho ngài ấm áp .”

      “Ừ.” đáp, ánh mắt Mạc Kỳ Lâm vẫn nhìn bầu trời đêm.

      đạo tiếng bước chân chậm rãi lọt vào tai, Mạc Kỳ Lâm nhìn, thấy Mạc Kỳ Dục cúi đầu tới.

      “Tiểu Thất!”

      Mạc Kỳ Dục kinh ngạc : “Ngũ Ca, làm sao ca ngồi ở bên ngoài?”

      “Trễ như thế, đệ sao ngủ mà lung tung?” Mạc Kỳ Lâm hỏi.

      “Ách, ta ngủ được. lung tung tới đây, nghĩ tới ca cũng có ngủ.” Mạc Kỳ Dục bĩu môi, bước lên bậc thang, ngồi ở bên cạnh Mạc Kỳ Lâm.

      “Tiểu Thất, ngủ giấc ngon, ngủ dậy liền cần suy nghĩ nữa, huynh đệ vẫn là huynh đệ, thúc tẩu vẫn là thúc tẩu.” Mạc Kỳ Lâm giơ tay lên, khoác lên vai Mạc Kỳ Dục, cố khuyên nhủ.

      Mạc Kỳ Dục mấp máy môi, đơn thõng mắt xuống, “Ngũ Ca, để hiểu , nhưng trong lòng dễ chịu.”

      “Thất vương gia?” Tiểu Xuân Tử bưng trà ra, ngẩn ra, vội quỳ xuống : “Nô tài thỉnh an Thất vương gia!”

      “Đứng lên !” Mạc Kỳ Dục thuận miệng lên tiếng.

      “Tạ Thất Vương gia!”

      “Dâng thêm trà !” Mạc Kỳ Lâm giương mắt lạnh nhạt .

      “Dạ, chủ tử!”

      Mạc Kỳ Lâm đem ly trà đưa tới trong tay Mạc Kỳ Dục, khẽ cười : “Chớ buồn bực, uống chút trà nóng .”

      “Nha.” Nhận ly trà, khẽ nhấp cái, Mạc Kỳ Dục : “Ngũ Ca, ca vui vẻ ? Ca ở biên quan có phải biết rồi hay ?”

      “Ừ, biết. Vui vẻ, Tứ ca có thể còn sống xuất ở trước mặt chúng ta, làm huynh đệ dĩ nhiên vui vẻ, chúng ta vốn thích người nên thích, oán được người nào, mặc dù Tứ ca có sống lại, nàng cũng chưa chắc thích chúng ta, chuyện tình cảm thể miễn cưỡng, chỉ cần nàng vui vẻ là được rồi, đệ sao?” Mạc Kỳ Lâm gật đầu cái, ánh mắt mê ly.

      “Ngũ Ca, cái gì Tứ ca cũng biết hả?” Mạc Kỳ Dục chần chờ hỏi.

      Mạc Kỳ Lâm nhìn Mạc Kỳ Dục hồi lâu, giọng cực thấp: “Biết, Tứ ca hiểu tất cả, sáng tỏ tất cả mọi chuyện, tiểu Thất, còn nhớ chuyện Ngũ Ca dặn đệ ?”

      “Chuyện gì?” Mạc Kỳ Dục có chút mê mang.

      “Chính là-” Mạc Kỳ Lâm bên tai Mạc Kỳ Dục, “Đề phòng Tam ca!”

      “Ách, nhớ.” Mạc Kỳ Dục vội vàng gật đầu, “Đệ từ hai năm trước ở trước mặt Tam ca vẫn đề phòng rồi, theo chúng ta đến hỏa hình đài kháng chỉ cứu Mạn Mạn, chính là ích kỷ!”

      “Ừ, tại muốn đề phòng rồi, đệ nhớ, được đến gần Tam ca, là đối tượng phụ hoàng cùng Tứ ca muốn diệt trừ!” Mạc Kỳ Lâm áp thanh cực thấp, “Nguyên nhân đệ cần hỏi, ngày sau biết, mà ta phải làm, chính là đứng ở bên Tứ ca, giúp ca ấy sớm ngày nhổ cái u ác tính kia!”

      “Cái gì? Diệt trừ?” Mạc Kỳ Dục khiếp sợ trừng mắt, thể tin được.

      Mạc Kỳ Lâm gật đầu cái, vẻ mặt cực nghiêm túc, “Ta chỉ cho đệ biết nguyên nhân, đó chính là báo thù cho đại ca!”

      “Đại ca!” Mạc Kỳ Dục cả kinh, suýt nữa cắn đầu lưỡi, nhìn dáng vẻ Mạc Kỳ Lâm hoàn toàn giống như đùa giỡn, môi run rẩy mấy cái, “Ngũ Ca, ca là đại ca bệnh chết, là do Tam ca-”

      Dưới màn đêm, trong mắt Mạc Kỳ Lâm xông lên sát ý, nặng nề gật đầu, “Ừ!”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 336
      Ánh mặt trời chiếu vào phòng, cửa phòng ngủ nhàng bị đẩy ra, Thu Nguyệt bước tiến vào, đứng ở đầu giường nhìn Lăng Tuyết Mạn ở bên trong màn che còn ngủ say, mỉm cười, thu thập hỗn độn giường dưới giường, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài.

      Cả đêm triền miên, Lăng Tuyết Mạn cực kỳ mệt mỏi, ưm tiếng, lật người tính tiếp tục ngủ, theo thói quen, nàng vươn tay ra rơi vào khoảng , liền lập tức tỉnh lại, nhìn bên cạnh trống rỗng, ngớ ra nửa ngày, đáy mắt xông lên nước mắt đau xót, từ từ đặt tay đến đệm giường, nhàng vuốt ve, mảnh lạnh lẽo, lâu rồi.

      nhàng nhấc chăn lên, thân mình trần trụi, người đầy dấu hôn, Lăng Tuyết Mạn dùng sức trừng mắt, chua sót toét miệng, nếu có chứng cớ ràng này, nàng cho rằng, đêm qua lại là giấc mộng mà thôi.

      Tuy lại rồi, nhưng ít ra trở lại bên cạnh nàng, có lẽ, có lẽ tối hôm nay đến, nàng nên giữ tâm tình tốt chờ đến ban đêm, phải sao?

      Lăng Tuyết Mạn ngây ngốc cười, dời thân mình, ngủ ở vị trí của Mạc Kỳ Hàn, khóe miệng treo tươi cười mĩ mãn, bờ bến vọng phu… Tình nhân, mục tiêu sống của ta tại chính là chờ chàng, chờ chàng…

      Ánh mắt nhắm lại, lâu, lại nặng nề ngủ…

      Mạc Ly Hiên bồi hồi ở ngoài cửa, đợi lâu, thỉnh thoảng giơ tay lên muốn gõ cửa, lại khẽ cắn môi buông xuống.

      “Tiểu Vương gia, bằng ngài dùng bữa trước , Vương phi biết lúc nào mới tỉnh ngủ đâu!” Xuân Đường giọng khuyên nhủ.

      “Tối hôm qua Mẫu thân ngủ sao? Giờ sắp buổi trưa, ngài đói bụng.” Mạc Ly Hiên nhíu chặt đầu mày, đáp ứng phụ vương phải chiếu cố kỹ lưỡng mẫu thân, cái này…

      “Cái này…” sắc mặt Xuân Đường có chút ửng đỏ, nàng nên giải thích thế nào đây? Quẫn!

      Thu Nguyệt lè lưỡi, vừa mới chuẩn bị chuyện, lại nghe được trong phòng vang lên thanh của Lăng Tuyết Mạn, “Xuân Đường Thu Nguyệt, chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa!”

      “Vâng, Vương phi!”

      Hai nha hoàn vội vàng trả lời tiếng, liền muốn chuẩn bị, lên bước lại nhớ lại cái gì, xoay người lúng túng : “Tiểu Vương gia, ngài nên vào, Vương phi sợ là… có mặc quần áo.”

      Mạc Ly Hiên mở miệng, ngớ ra chút nữa, hoảng hốt, vội quay đầu chạy lấy người, khuôn mặt tuấn mỹ nhắn đỏ bừng mảnh, cắn cánh môi, đường ra Cúc Thủy Viên đứng ở dưới cây quế, hung hăng đá cây quế cước, thầm mắng mình, phụ vương sủng hạnh mẫu thân, có lẽ ngày sau mẫu thân chính là Hoàng Hậu, nó nên vì mẫu thân cảm thấy cao hứng phải sao? thoải mái cái gì?

      Sau nửa canh giờ.

      Nhìn bàn đồ ăn, Lăng Tuyết Mạn nhìn quanh vòng, nghi ngờ hỏi: “Xuân Đường, nếu ngươi Hiên nhi đợi ta dùng bữa sao? Nó đâu? Còn bà bà đâu vậy?”

      “Vương phi ngài chờ chút, nô tì mời tiểu Vương gia lại đây!”

      “Vương phi, nô tì mới bà bà.”

      Xuân Đường Thu Nguyệt vội trả lời, ra ngoài.

      Lăng Tuyết Mạn sờ sờ bụng đói trống trơn, cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn, kết quả mới ăn được vài miếng, lại nghe được thanh vang lên ở ngoài cửa, “Nha đầu Mạn Mạn!”

      “Hả? Ai đó?” Lăng Tuyết Mạn rụt rụt khóe miệng, đứng dậy lặng lẽ ra cạnh cửa, thấy lộ ra khuôn mặt tươi cười, Lăng Tuyết Mạn đầu tiên là ngẩn người, kích động vui vẻ kêu lên: “Lão gia gia!”

      “Hì hì, nha đầu Mạn Mạn, lâu gặp a!” Thiên Cơ lão nhân cười tủm tỉm tiến vào.

      “Lão gia gia, ông vào bằng cách nào? Quản gia của chúng ta…” Lăng Tuyết Mạn trợn tròn mắt, nhìn hướng ra ngoài, thị vệ hạ nhân đều ở đây, nhưng ai nhìn về bên này.

      “Nha đầu đừng sợ, ta tìm đến bà lão của ta, quản gia cùng tiểu Vương gia đương nhiên cho ta vào.” Thiên Cơ lão nhân nháy nháy mắt, giảo hoạt xoay xoay tròng mắt, hít mũi cái, “Nha đầu, con ăn cơm a?”

      “Đúng vậy, lão gia gia cùng ăn a, mau tới đây!” Lăng Tuyết Mạn vui mừng kêu Thiên Cơ lão nhân ngồi xuống, tò mò hỏi: “Lão gia gia, lão bà bà là phu nhân của ngài sao? Ngài là ai?”

      “Khụ khụ!”

      tiếng ho khan vang lên, ngay sau đó thân ảnh vọt tới như gió lốc, tay chống ở bàn cơm, tay chỉ vào khuôn mặt tươi cười vô tội của Thiên Cơ lão nhân, tức giận gầm : “Ông phải tự mình nấu canh cho ta sao? Sao chạy đến đây?”

      Mạc Ly Hiên theo ở phía sau, ngồi xuống bên cạnh Lăng Tuyết Mạn, nhìn tình huống trước mắt, lặng lẽ hỏi: “Mẫu thân, đây là phu quân của Hoa Mai bà bà sao? Con mới nghe quản gia bẩm báo, đến tìm Hoa Mai bà bà.”

      “Ách, ta cũng , hẳn là vậy .” Lăng Tuyết Mạn co quắp khuôn mặt nhắn, “Hai người này đúng là trời đất tạo nên a! đôi dở hơi!”

      “Ta đến gặp nha đầu Mạn Mạn được sao? Bà lão này, chút nữa làm cho bà, bà liền chết đói sao?” Thiên Cơ lão nhân đen mặt.

      được! Tự ông muốn bồi thường ta!” Hoa Mai bà bà tức, nhéo lỗ tai Thiên Cơ lão nhân cái,, tại phòng ăn, ta muốn coi ông làm!”

      Thiên Cơ lão nhân lập tức nhăn mày, đứng lên, lại kêu rên: “Đau a, bà chút được ?”

      được!”

      “Bà là độc ác! Ta… Ta… cuộc sống này ta thèm!”

      “A? Cái gì? Ông lặp lại lần nữa xem!”

      thèm! thèm! Vẫn là mình ta tự tại hơn!”

      “Ông ông… Ông có lương tâm! Ta chờ ông bốn mươi năm, ông còn thèm, được, ta cũng thèm, ta lập tức bỏ chạy lấy người!”

      Hoa Mai bà bà tức giận đẩy Thiên Cơ lão nhân ngã xuống đất, chạy ra ngoài!

      “Haiz! Haiz -” Thiên Cơ lão nhân choáng váng, vội đứng dậy đuổi theo, “Bà lão, bà đừng a, coi như ta sai lầm rồi được ?”

      Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Ly Hiên quả thực muốn rơi tròng mắt, bất quá, cơ bản, Mạc Ly Hiên hiểu , lúc trước Hoa Mai bà bà tiến vào Tứ Vương phủ, hẳn là phụ Vương sắp xếp ! Bà bà dạy nó võ công hơn năm, đây cũng là ý phụ vương sao? Vậy bây giờ lão gia gia râu bạc này sao? Phụ vương có người xấu, vậy lão gia gia này là tới bảo vệ mẫu thân à?

      Mạc Ly Hiên còn đoán, Lăng Tuyết Mạn lại vỗ trán cái, nâng váy đuổi theo, “Lão gia gia chờ chút, con có lời hỏi ngài!”

      “Mẫu thân!” Mạc Ly Hiên phản ứng kịp hô tiếng, thấy Lăng Tuyết Mạn chạy ra ngoài.

      Thiên Cơ lão nhân đuổi theo Hoa Mai bà bà, kéo cánh tay của bà tươi cười : “Hoa Mai, đừng nóng giận được ? Ta chỉ đùa thôi mà.”

      “Ông…”

      Hoa Mai bà bà đỏ mặt lên, mới chuyện, thấy Lăng Tuyết Mạn đuổi theo kịp thở, “Lão… lão gia gia, ngài chờ con chút! Bà bà, ngài… ngài đừng a!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :