1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 327 Gặp lại sau li biệt 1

      Trong tẩm cung, Mạc Kỳ Hàn nhìn cái, Vô Cực liền đóng cửa lại, lui ra ngoài cửa coi chừng.

      Nắm tay Mạc Ly Hiên ngồi xuống ghế, Mạc Kỳ Hàn hỏi thẳng: “Hiên nhi, con thích mẫu thân con ? Chính là Vương phi Lăng Tuyết Mạn của phụ vương!”

      “Phụ vương, Hiên nhi… thích mẫu thân, Hiên nhi cũng muốn hỏi phụ vương có thể nhanh đón mẫu thân vào cung ?” Mạc Ly Hiên đỏ mặt, cúi đầu, khẩn trương bất an.

      “Hiên nhi, con muốn nghĩ rời khỏi mẫu thân con đúng ?” Mạc Kỳ Hàn lại hỏi.

      Mạc Ly Hiên hơi hạ mắt, gật đầu, giọng hỏi: “Phụ vương, nếu đón mẫu thân tiến cung, có thể… có thể cho Hiên nhi cũng ở trong cung ?”

      “Hiên nhi, tại phụ vương đón mẫu thân con vào, trong cung rất hiểm ác, nàng chỉ có ở Tứ Vương phủ chúng ta là an toàn, hơn nữa, đêm nay sau khi con trở về, cũng thể lại tiến cung, thậm chí thể bước ra Tứ Vương phủ bước, nguyên nhân con nên hỏi, nếu trước kia con tin tứ hoàng thúc, giờ hãy nghe phụ vương an bài, mỗi ngày ở trong Vương phủ cùng mẫu thân con, giúp nàng vui vẻ là được rồi, còn có chuyện quan trọng nhất, tin tức phụ vương sống lại là giấu mẫu thân con, nàng tại cái gì cũng biết, hạ nhân quản gia trong Vương phủ đều xử lý tốt lắm, người nào dám đem tin tức nghe được từ bên ngoài cho mẫu thân con biết câu, con càng phải giữ mồm giữ miệng, thể tiết lộ câu, bằng , hại phụ vương cùng mẫu thân con, con nhớ kỹ chưa?” Mạc Kỳ Hàn nghiêm túc dặn dò.

      Mạc Ly Hiên ngẩn ra nhìn Mạc Kỳ Hàn, hiểu hỏi: “Phụ vương, mẫu thân biết phụ vương có chết nhất định cao hứng a, vì sao…”

      “Con hiểu đâu, phương diện này có rất nhiều chuyện tại phụ vương thể với con, dù sao con chỉ là đứa , biết càng ít đối với con càng an toàn, giống như mẫu thân con, phụ vương hi vọng nàng vui vẻ sống cuộc sống đơn giản, muốn làm cho trong lòng nàng có gánh nặng, cả ngày lo lắng hãi hùng vì phụ vương, cái gì cũng cho nàng biết, con cũng hy vọng như vậy, đúng ?” Mạc Kỳ Hàn có chút vội vàng.

      “Vâng, mẫu thân vui, con rất sốt ruột.” Mạc Ly Hiên gật đầu .

      “Vậy con nên đáp ứng phụ vương, đêm nay trở về, coi như có chuyện gì phát sinh, phụ vương đấu với người xấu, con cùng mẫu thân con ngoan ngoãn chờ phụ vương, chờ phụ vương dọn dẹp người xấu, nhà chúng ta có thể sống yên lành, con là đứa con phụ vương nhất, mẫu thân con là nữ nhân phụ vương nhất!”

      Mạc Kỳ Hàn bình tĩnh , cuối cùng, nhấn mạnh, “Còn có, bất luận con nghe được cái gì, bất luận tương lai phụ vương đối đãi với mẫu thân con thế nào, con đều phải tin việc, đó đều là giả, là làm cho ngoài người xem, là bố cục bắt người xấu, trong lòng phụ vương chỉ có mình mẫu thân con Lăng Tuyết Mạn, con phải giúp phụ vương chăm sóc tốt cho nàng, biết ?”

      “Phụ vương… Con, con nhớ kỹ.” Mạc Ly Hiên cái hiểu cái gật đầu, “Con chiếu cố ngài ấy, phụ vương an tâm .”

      “Được, Hiên nhi là đứa trẻ ngoan, phụ vương nhìn con trưởng thành mỗi ngày, cao hứng!” Mạc Kỳ Hàn hài lòng nở nụ cười.

      Mạc Ly Hiên cũng cười, lại có chút nhíu mày, “Phụ vương, người xấu ở trong cung sao? Mẫu thân trước kia cứu phụ vương à? Phụ vương thích mẫu thân từ lâu sao?”

      “Hiên nhi, người xấu luôn luôn núp ở bên cạnh chúng ta, hồi con hôn mê ở Lăng phủ chính là người xấu làm, về sau con biết. Mẫu thân con có cứu phụ vương, là phụ vương vì bảo vệ mạng của nàng, cố ý bảo quản gia , phụ vương luôn luôn nấp nhìn mọi người.” Mạc Kỳ Hàn giải thích đơn giản.

      xong, hướng ra ngoài phân phó tiếng, “Vô Cực, mời Mộng Thanh lại đây.”

      “Vâng!”

      lúc sau, Lâm Mộng Thanh lấy thân phận phò mã tiêu sái vào Đông cung.

      “Sư huynh, huynh nhanh thay quần áo .” Lâm Mộng Thanh xong, từ trong ngực áo lấy ra mặt nạ da người mỏng như cánh ve, “Đây, đệ làm xong rồi.”

      “Ừ.”

      Mạc Kỳ Hàn gật đầu, Vô Cực lấy ra bộ quần áo thị vệ đại nội cho Mạc Kỳ Hàn thay, chỉ chớp mắt, Mạc Kỳ Hàn lại dịch dung thành bộ dáng Vô Giới.

      “Hiên nhi, chúng ta .” Mạc Kỳ Hàn trầm giọng .

      Mạc Ly Hiên choáng váng, giật mình nhớ lại cái gì, mở to hai mắt nhìn, “Phụ vương, trước kia ở Hương Đàn Cư, thị vệ Vô Giới cứu mẫu thân ở hồ Nguyệt Lượng, lại theo chúng ta đá bóng ở giáo trường, chính là… chính là phụ vương giả trang à?”

      “Ừ, đúng vậy.” Mạc Kỳ Hàn khẽ cười gật đầu, “Hiên nhi quả nhiên thông minh.”

      Mạc Ly Hiên cảm giác như lọt vào trong sương mù, nhìn mặt nạ da người thần kỳ kia, kinh thán thôi.

      Ra Đông cung, Mạc Ly Hiên ở phía trước, phía sau là hai thị vệ Vô Giới, Vô Ngân. Mỗi lần qua cửa cung, lý do đều là, thái tử điện hạ phái thị vệ hộ tống tiểu Vương gia hồi phủ!

      đường thuận lợi trở về Tứ Vương phủ, Mạc Kỳ Hàn mang theo Vô Ngân vào Hương Đàn Cư.

      Quản gia vội tới.

      bước vào phòng, Mạc Kỳ Hàn liền tháo mặt nạ, lộ ra tướng mạo sẵn có, hỏi: “Tư Khuynh, tin tức phong tỏa như thế nào? Vương phi ra sao?”

      “Hồi chủ tử, có hạ nhân dám lắm miệng, Vương phi biết gì, mới vừa rồi lo lắng tiểu Vương gia còn chưa hồi phủ, bảo Thu Nguyệt đến tìm nô tài hỏi lần, lúc này có vẻ như tắm.” Quản gia khom người trả lời.

      “Được, theo dõi kỹ, thể để cho Vương phi nghe được nửa lời đồn, chỉ cần nàng làm khó đòi ra khỏi phủ, nàng muốn như thế nào đều được, tiểu Vương gia từ ngày mai ở cùng nàng, có Hoa Mai bà bà cùng sư phụ ở đây, nàng gặp nguy hiểm, muốn chơi cái gì cứ việc cho nàng chơi.”

      “Vâng, chủ tử!”

      “Được rồi, thời gian cấp bách, kêu Xuân Đường Thu Nguyệt lui ra .”

      “Vâng!”

      Cúc Thủy Viên.

      Lăng Tuyết Mạn tựa vào trong bồn tắm mờ mịt hơi nước, lười nhác hí mắt, nhàm chán muốn chết.

      “Vương phi, tiểu Vương gia hồi phủ.” Xuân Đường tiến vào, vui vẻ .

      về rồi? Ta an tâm.” Lăng Tuyết Mạn mở to mắt, hơi ngồi dậy.

      “Đúng vậy, Vương phi, nô tì hầu hạ ngài tắm mau chút , thời gian còn sớm.” Thu Nguyệt vội vàng .

      Lăng Tuyết Mạn ngáp cái, lại khoát tay, “Hai người các ngươi xuống ngủ , ta còn muốn ngâm chút nữa, chờ nước lạnh, ta ra ngủ.”

      “Vương phi, vậy… vậy nô tì để áo ngủ của ngài ở chỗ này, ngài chú ý được ngủ trong thùng tắm, ngộ nhỡ cảm lạnh phiền toái.” Thu Nguyệt dám kiên trì, lại lắm yên tâm dặn dò.

      “Tốt lắm, ta biết rồi.” Lăng Tuyết Mạn lại xua tay, “Nhanh ngủ .”

      “Vâng, nô tì cáo lui!”

      Hai nha hoàn thời gian lui ra, đóng cửa, sau đó Hương Đàn Cư đợi lệnh.

      Thời gian chậm rãi trôi qua, Lăng Tuyết Mạn tựa vào bồn tắm, mái tóc đen như thác nước nghiêng xuống, khóe mắt khép chặt, nhịn được, giọt lệ xuôi theo gò má rơi xuống.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 328 Gặp lại sau li biệt 2


      Vách tường từ từ mở ra, lần bước vào gian phòng này, Mạc Kỳ Hàn có loại cảm giác như trong mộng, vốn chỉ là gian phòng ngủ có gì đặc biệt, chỉ là bởi vì người ở trong phòng này, mà thành vướng bận sâu nhất trong lòng .

      Nến cháy sáng, tưởng niệm lâu chôn sâu vào đáy lòng ở khắc này hóa thành kích động, tay nâng, lại chưa chụp tắt nến, muốn xem bộ dáng của nàng giờ phút này.

      Bước chân vô cùng, đến có phát ra chút thanh , thân mình cao lớn đứng ở sau tấm bình phong, nhìn xuyên thấu qua bình phong, tiểu nhân nhi kia còn ngâm trong thùng tắm, đưa lưng về phía bình phong, nhìn tới mặt nàng, chỉ có thể nhìn đến tóc đen buông xuống như thác nước, nàng an tĩnh như là ngủ, nửa ngày có động tĩnh gì.

      Nhịn được, bước chân, vòng ra bình phong, nhìn nàng, đầu vai kia mượt mà trắng nõn như ngọc lõa lồ ở trong khí, cao nhìn xuống, mềm mại trước ngực nàng mơ hồ ánh vào đáy mắt, cơ hồ là trong phút chốc, trong cơ thể nảy lên khô nóng quen thuộc, dưới bụng, ngọn nguồn dục vọng lặng lẽ thò đầu ra.

      Cổ họng gian nan lăn lộn, Mạc Kỳ Hàn xoay người, tung ra chưởng dập tắt nến, trong phòng lập tức lâm vào bóng tối.

      Mà Lăng Tuyết Mạn dựa vào bồn tắm, nhắm mắt lại, hề hay biết bóng tối đột nhiên tới, vẫn bị vây hãm ở trong hồi ức của mình, ưu thương tưởng niệm nam nhân trong lòng.

      Khoảng cách ngắn ngủn tới hai trượng, Mạc Kỳ Hàn bước từng bước, lòng run run, hai chân cũng run rẩy, trước thiên quân vạn mã cũng chưa từng nhăn mày chút, giờ phút này, lại kích động thôi, vừa khẩn trương vừa khó nhịn.

      Thân mình nhàng ngồi xổm xuống bên bồn tắm, đưa tay vào trong nước, hơi nhíu mày, chậm rãi xoa khuôn mặt trắng nõn như ngọc, trong lòng quặn đau khó nhịn.

      tia lạnh lẽo truyền vào tứ chi, hơi ấm chân từ lòng bàn tay kia làm thân mình Lăng Tuyết Mạn đột nhiên run lên, ánh mắt lại đóng chặt hơn, nàng muốn tỉnh lại khỏi giấc mộng, nếu chỉ có ở trong mộng mới có thể cảm giác được độ ấm của , nàng tình nguyện luôn ở trong mộng, tình nguyện lấy phương thức như thế an ủi tưởng niệm khắc cốt ghi tâm của bản thân mình đối với .

      Nàng run lên, làm Mạc Kỳ Hàn nhíu mày sâu hơn, vội rút tay về, lấy khăn lông khô đặt ở bàn bên cạnh bồn tắm, nghĩ rằng nàng lạnh, mà Lăng Tuyết Mạn lại bởi vì bàn tay kia rút ra mà nhịn được rơi lệ, mất mát lan tràn ra, lông mi khẽ run, thào , “Nằm mơ… Tỉnh mộng…”

      Tay cầm khăn mặt nhất thời cương cứng ở giữa trung, hốc mắt nhanh chóng phiếm hồng, Mạc Kỳ Hàn nhịn được mà ẩm ướt hai mắt, tay run run chuyển qua gương mặt nàng, động tác hết sức ôn nhu lau vệt nước mắt mặt nàng, tiếng khàn khàn nghẹn ngào, “Nước lạnh, ta ôm nàng ra được chứ?”

      Thời gian phảng phất dừng ở giờ khắc này, hô hấp của Lăng Tuyết Mạn cũng đình chỉ theo, thanh quen thuộc như vậy, còn có cảm giác khăn mặt dán tại mặt, đầu óc lập tức trống , mắt trong veo khép chặt chậm rãi mở, hình dáng mơ hồ gần ngay trước mắt, bóng tối ở trong phòng cho nàng biết, nến tắt… Là sao?

      Tâim, sắp nhảy ra cổ họng, cánh tay ngọc khẽ nâng, dục chạm đến tay dừng tại giữa trung, lại đột nhiên thu hồi, ánh mắt Lăng Tuyết Mạn lại gắt gao nhắm lại, môi đỏ mọng thầm, , nhất định còn nằm mơ… Là mộng…”

      Trong lòng như hít thở thông, Mạc Kỳ Hàn hạ mắt, hai tay thò vào trong nước, bồng lên thân mình thơm mềm kia, đột nhiên rời khỏi nước, thân mình bị bay lên , nàng cả kinh, bản năng đưa tay lung tung bắt được cổ áo , dám tin hỏi ra tiếng, “Ai?”

      “Mạn Mạn…”

      Từ trong cổ tràn Mạc Kỳ Hàn gian nan ra hai chữ, nước mắt nóng bỏng rơi xuống, chạm vào mi tâm của nàng, nóng rực, cũng kéo nàng từ cảnh trong mơ về thực tế, nàng khiếp sợ ngây ngốc, ánh mắt trợn to, ngửa đầu nhìn khuôn mặt mơ hồ trong bóng đêm, để mặc ôm nàng đến giường, đặt nàng giường, lại dùng khăn cẩn thận lau khô thân thể của nàng, sau đó xả chăn gấm bao lại nàng, lại đem cả người nàng và chăn gắt gao ôm vào trong lòng.

      Đầu nàng để trong ngực rộng lớn của , lắng nghe tiếng tim đập bất quy tắc, bừng tỉnh, nhắm mắt lâu lại dám mở, cả hai trầm mặc có gì để , rất nhiều lời muốn với nàng cất dưới đáy lòng, giờ phút này, lại biết nên bắt đầu từ đâu, cũng khẽ nhắm mắt, cảm thụ được nàng chân trong lòng , hô hấp sớm hỗn loạn.

      lâu sau, nàng chậm rãi mở mắt, ràng phát , nàng vẫn ở trong lòng , đột nhiên mừng như điên khiến cho nàng lặng lẽ nhéo đùi của mình, đau! phải nằm mơ! Là , là Tình nhân trở lại, mới vừa rồi tiếng ‘Mạn Mạn’ kia gọi!

      Môi đỏ mọng khẽ run, muốn , lại khóc nức nở, tiếng khóc lập tức từ trong cổ họng tràn ra, làm kinh ngạc , cũng hoảng lòng , vội vàng nâng mặt nàng lên, khàn khàn lầm bầm, “Mạn Mạn khóc, khóc…”

      càng giúp nàng lau lệ, nàng lại khóc càng dữ tợn, câu cũng , bắt được tay , cắn mu bàn tay , nước mắt rơi xuống ở tay , cắn cắn môi, lẳng lặng nhìn nàng, để nàng phát tiết.

      Mùi máu nhè vọt vào mũi, nàng chấn động, phút chốc nâng cách đầu, ngón tay khẽ run xoa mu bàn tay , chất nhầy ẩm nóng dính ở ngón tay, đồng tử nàng co rút nhanh, ngước mắt khóc lầm bầm, “Chảy máu, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”

      có việc gì, đau, chút cũng đau, Mạn Mạn đừng khóc!” Mạc Kỳ Hàn giơ tay lên, tiếp tục lau chùi nước mắt giàn giụa của Lăng Tuyết Mạn, cười thỏa mãn, “Chỉ cần Mạn Mạn tức giận, cho dù phế cái tay này cũng sao!”

      bừa! Tay phế , chàng làm sao còn có thể ôm ta a, chàng là tên vô lại khốn kiếp!” Lăng Tuyết Mạn vừa tức lại đau lòng, sốt ruột : “Chàng đốt nến, băng tay chút, ta nhìn chàng.”

      cần, con mèo cắn chút mà thôi, cần bận tâm.” Mạc Kỳ Hàn cười khẽ, kéo chăn hơi rớt khỏi người Lăng Tuyết Mạn, bao kỹ thân thể của nàng, “Tháng Tám vào thu, đừng để bị lạnh.”

      “Sao cần? cần chàng lo cho ta!” Lửa giận ứ đọng của Lăng Tuyết Mạn lập tức nảy lên, ra sức mở chăn, cố tình đem thân mình đều lộ ở bên ngoài, gầm : “Đốt đèn, băng tay, nhanh chút!”

      “Mạn Mạn…” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày.

      “Nhanh chút! Nếu chàng liền cút!” Lăng Tuyết Mạn cắn răng tiếp tục rống.

      Mạc Kỳ Hàn co hạ khóe miệng, khẽ gọi tiếng, “Mạn Mạn, trước đắp chăn , tay của ta có gì, nàng chỉ cắn rách da…”

      “Chàng hay ? liền lập tức biến, ta muốn nhìn thấy chàng!” Ngực Lăng Tuyết Mạn phập phòng kịch liệt, nước mắt chảy vào miệng, mặn mặn, chua sót vô cùng.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 329 Gặp lại sau li biệt 3


      “Mạn Mạn…” Trong lòng Mạc Kỳ Hàn ồ ồ nảy lên dòng nước ấm, vạn lời muốn bị nghẹn ở trong cổ họng, phát ra .

      “Đốt đèn a!” Lăng Tuyết Mạn thúc giục câu, thấy Mạc Kỳ Hàn còn động, buồn bực vươn hai tay dùng sức đẩy xuống giường, tức giận gầm , “Cút cút cút! Ta muốn nhìn thấy chàng, chút cũng muốn!”

      “Mạn Mạn!” Mạc Kỳ Hàn nghẹn ngào câu, đột nhiên đem thân thể trần truồng của nàng ôm vào trong lòng, cánh tay tráng kiện gắt gao ôm eo nàng, cằm để ở vai nàng, nước mắt nóng bỏng lại rơi, “Mạn Mạn, nhớ ta ? Ta rất nhớ nàng, mỗi ngày mỗi đêm đều ngóng trông giờ khắc này, rốt cục, rốt cục có thể lại ôm nàng, đuổi ta được ?”

      Lăng Tuyết Mạn đánh đấm cái lưng chắc nịch kia, toàn bộ ủy khuất trong lòng đều phát tiết ra, “Chàng gạt người! Chàng căn bản nhớ ta, chàng năm, ta chờ chàng năm, nhưng chàng gạt ta, chàng có biết chờ mỗi ngày trong lòng ta là cái mùi vị gì sao? Ta đợi hơn nửa năm… Kẻ lừa đảo! Kẻ lừa đảo! Ah… Ah…”

      “Mạn Mạn, vì tình thế, thực xin lỗi thực xin lỗi…” Mạc Kỳ Hàn đau lòng biết làm sao, chỉ có thể ôm Lăng Tuyết Mạn chặt hơn, khiến thân mình thơm mềm của nàng dán chặt thân thể , nơi nào đó, lập tức nóng rực như lửa cháy lan ra đồng cỏ lửa, cách nào ức chế, giờ phút này, bao giờ muốn nhẫn nữa, nâng mặt nàng lên, cúi đầu dán lên cánh môi mềm mại của nàng, hôn nàng sâu…

      Đây là dồn nén của vô số lần hôn môi nàng trong mộng, thơm ngọt như đêm ly biệt đó, khiến quyến luyến…

      Nhưng, Lăng Tuyết Mạn chỉ ngốc trệ vài giây, liền kháng cự lên, hai tay dùng sức xô đẩy Mạc Kỳ Hàn, lắc đầu, khép môi cho lưỡi của xâm nhập, từ chối như vậy, làm trong lòng Mạc Kỳ Hàn lập tức hoảng loạn lên, lúc ngẩn ra, bị Lăng Tuyết Mạn đẩy ra, mà nàng cũng lui rất xa, thở hổn hển trừng mắt !

      “Mạn Mạn, nàng… nàng ta?” Mạc Kỳ Hàn hỏi hết sức , hề chớp mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, tim đập nhanh hơn.

      cho chàng hôn ta!” Lăng Tuyết Mạn thở phì phò, cường ngạnh : “Đốt đèn! băng tay cũng đừng nghĩ chạm vào ta chút!”

      “Mạn Mạn!” Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn biến thành màu đen, nhẫn nại trấn an: có việc gì, nàng đừng lo lắng.”

      “Thúi lắm!” Lăng Tuyết Mạn bị tức giận làm choáng váng đầu, kéo cái gối ném tới, quát: “Cút nhanh lên! Bà đây muốn nghe chàng chuyện, muốn nhìn thấy chàng!”

      “Mạn Mạn…” Mạc Kỳ Hàn nhức đầu, là đương triều thái tử, Hoàng đế tương lai, ở trong mắt nàng, chỉ là cọng lông thôi! Châm chước chút, thấy Lăng Tuyết Mạn có tí ti thoái nhượng, vì ‘tính’ phúc, phục tùng !

      Thở dài hơi, Mạc Kỳ Hàn buồn bực, đồng thời cũng cảm động, nàng coi trọng như vậy, khiến cho cảm thấy hết thảy quyết định gạt nàng là đúng, nếu nàng biết tình cảnh của , vậy còn khẩn trương sợ hãi lo lắng sao?

      Hai chân xuống giường, muốn đứng lên, Mạc Kỳ Hàn lại liếc mắt chưa từ bỏ ý định hỏi: “Mạn Mạn, có thương lượng ?” Khó như vậy gặp nhau đêm, cũng muốn lãng phí thời gian vào việc vặt vãnh như băng tay.

      có!” Lăng Tuyết Mạn trả lời, ngữ khí kiên định.

      Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, “Vậy nàng trước nằm xuống đắp kín mền, đừng cảm lạnh.”

      Lăng Tuyết Mạn chưa lên tiếng trả lời, lại chui vào chăn.

      Cất bước ra gian ngoài đốt đèn, nhìn mu bàn tay, giữa hai dấu răng rách da, chỉ chảy chút máu, Mạc Kỳ Hàn tùy tay xé khối vải ở vạt áo, buộc lại, cười, lại tắt đèn vào.

      “Tốt lắm, nàng muốn kiểm tra hay ?” Đưa tay vươn đến trước mặt Lăng Tuyết Mạn, Mạc Kỳ Hàn cười hỏi.

      Lăng Tuyết Mạn đưa thay sờ sờ, ngữ khí đột nhiên ôn nhu, tự trách thôi, “Tình nhân, khẳng định rất đau , chính ta cắn bản thân mình ngụm còn cảm thấy đau, cắn chàng sâu như vậy, ta là giận đến hồ đồ rồi!”

      “Ta là nam nhân, da thô thịt dày, lại là người luyện võ, chút thương tổn ấy chỉ xem như mưa bụi, nhưng còn nàng, cắn mình làm cái gì?” Mạc Kỳ Hàn xong, dựa ở đầu giường, khẽ xoa cái trán Lăng Tuyết Mạn, trách cứ.

      “Ta nhớ chàng hết sức, khổ sở trong lòng, lại sợ người khác nhìn ra, liền cắn mình chút, nhắc nhở mình phải làm bộ cao hứng, phải cười vui vẻ.” Lăng Tuyết Mạn khẽ cắn cánh môi, lại đột nhiên nhớ lại cái gì, vội vàng nắm tay Mạc Kỳ Hàn hỏi: “Tình nhân, chàng trở về còn ? Nếu chàng , mang ta cùng được chứ?”

      “Mạn Mạn, ta , lần này trở về bao giờ nữa, coi chừng nàng, cưới nàng.” Mạc Kỳ Hàn ôm đầu Lăng Tuyết Mạn, đăth nàng gối lên chân , khóe miệng tươi cười, tình sâu nồng.

      “Cưới ta?” Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, kinh ngạc chút, bò dậy : “Chàng bây giờ có thể cưới ta sao? Nhưng, nhưng Hoàng thượng hôm nay ám chỉ ta, muốn cho ta tái giá với tướng quân mang mặt nạ đó! Vậy phải làm sao bây giờ? Tình nhân, chàng vẫn là mang ta bỏ trốn , chúng ta tìm chỗ ai biết, cũng cần trở lại kinh thành, chờ thêm mấy năm, lời đồn trôi qua, chúng ta lại vụng trộm trở về gặp cha nương chàng, thế nào a?”

      “Mạn Mạn!” Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn có chút run rẩy, phụ hoàng đây phải là thêm phiền sao? Cau mày, ôm Lăng Tuyết Mạn vào lòng, dùng chăn mỏng bao thân thể của nàng, giọng : “Chúng ta cần bỏ trốn, ta sao có thể để nàng danh phận theo ta? Ta chỉ muốn kết hôn nàng, còn muốn oanh oanh liệt liệt cưới nàng, làm cho người trong thiên hạ biết nàng là nữ nhân của ta, Mạn Mạn, lại chờ ta đoạn thời gian được ?”

      “Nhưng, Tình nhân chúng ta, chúng ta… Ta biết chàng muốn cưới ta thế nào, ta chỉ sợ Hoàng thượng tức giận giết chàng a!” Lăng Tuyết Mạn lo lắng thôi, ôm chặt lưng Mạc Kỳ Hàn, “Tình nhân thôi , ta muốn hư danh này nọ, ta chỉ muốn chàng, năm nay ta đợi buồn muốn chết, cái gì danh phận, cái gì kiệu tám người khiêng, đều bằng có chàng ở bên cạnh ta.”

      Mạc Kỳ Hàn vỗ lưng Lăng Tuyết Mạn, lại cười : “Mạn Mạn, đây là điều nam nhân nên làm cho nữ nhân, ta sao có thể ủy khuất nàng? Nàng chớ nghĩ loạn, tại ta trở về, mỗi ngày nàng vui vẻ là tốt rồi, hết thảy đều giao cho ta, được lại đa sầu đa cảm, phiền muộn buồn bực, biết chưa?”

      “Tình nhân… Chàng có chuẩn bị cho ta cái gì ? Ví dụ như năm nay chàng ở nơi nào? làm cái gì? Vì sao chỉ viết cho ta phong thơ? Vì sao khéo như vậy, ngày đó quân nam chinh xuất chinh chàng cũng , hôm nay quân nam chinh trở về chàng cũng trở về?” Lăng Tuyết Mạn ngước mắt, giọng hỏi.

      , cái gì ta cũng chuẩn bị cho nàng biết, chúng ta hẹn đêm động phòng hoa chúc trao đổi bí mật, còn nhớ ? Giống như ta rất kỳ quái nàng sao lại biết chữ, biết viết làm cho Hoa Mai bà bà viết giùm, bởi vì theo ta được biết, ba người con của Lăng Bắc Nguyên mặc dù thể là tài nữ đệ nhất kinh thành, nhưng đọc sách biết chữ là vấn đề, đây là sao?”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 330 Gặp lại sau li biệt 4
      Mạc Kỳ Hàn chuyện, làm sắc mặt Lăng Tuyết Mạn tái nhợt vài phần, lặng yên ngậm miệng lại, dám lại hỏi bí mật của , miễn cho hỏi nàng đến cùng tha, liền gật đầu, “Ừm, chờ đêm động phòng hoa chúc trao đổi bí mật.”

      “Được.” Mạc Kỳ Hàn cười, nghĩ, nàng nhất định là có chuyện gì gạt , tuy phái người thầm điều tra chuyện của nàng trước khi xuất giá, nhưng có tra được cái gì dị thường, nghĩ ra, cũng đoán ra, tuy rằng Lăng Tuyết Mạn lúc chưa lấy chồng tính tình tốt chút, nhưng lễ tiết quy củ vẫn là hiểu, mà Lăng Tuyết Mạn biết, lại… lại tương đối phóng khoáng chút, có vẻ như chuyện cũng khác xa các tiểu thư bình bường.

      “Mạn Mạn, bí mật của nàng chắc chắn ảnh hưởng tình cảm của nàng đối với ta sao?” Mạc Kỳ Hàn lo lắng hỏi.

      Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, lập tức lắc đầu, thanh rất : , có gì có thể thay đổi tâm của ta đối với chàng.”

      “Tốt lắm, ta hỏi nữa, chúng ta cùng chờ ngày kia.” Mạc Kỳ Hàn gật đầu, cười.

      Lẳng lặng ôm nhau chút nữa, nhất thời gì, đầy phòng chỉ có ấm áp nồng đậm, Lăng Tuyết Mạn tựa vào trong ngực rắn chắc, trong lòng kiên định, có nam nhân âu yếm bên cạnh, giống như có toàn bộ thế giới, giờ phút này nàng hạnh phúc ngọt ngào, luyến tiếc nới khỏi nửa phần.

      Nhưng, thân thể kề nhau như vậy, nàng lại trần truồng, làm cấm dục lâu, hô hấp dần dần hỗn loạn, mắt trở nên đục ngầu, bàn tay to nhịn được tiến vào chăn mỏng, xoa mềm mại trước ngực nàng, hơi thở nóng bỏng rơi ở nàng bên tai, “Mạn Mạn, ta theo lời nàng băng bàn tay, tại có thể hôn nàng ?”

      Thân thể lâu được âu yếm, bị Mạc Kỳ Hàn đột nhiên vuốt ve, mẫn cảm khẽ run, yết hầu kìm lòng đậu tràn ra tiếng than , “A…” Sau đó thẹn thùng dán chặt , vùi đầu ở trước ngực , khuôn mặt nhắn đỏ ửng.

      Mạc Kỳ Hàn vui sướng thôi, giọng từ tính trầm thấp: “Mạn Mạn, đêm nay bồi thường ta được ? Ta nghẹn sắp điên rồi!”

      “Chàng… Đó là chuyện của chàng, ta cũng mặc kệ…” Lăng Tuyết Mạn ngượng ngùng thôi.

      “Ha ha, nàng tiểu tinh này!” Mạc Kỳ Hàn sung sướng cười , tà khí nhướng mày, bàn tay to đột nhiên dùng sức bóp bộ ngực sữa của Lăng Tuyết Mạn, làm Lăng Tuyết Mạn “A!” tiếng, thân thể mềm mại giãy dụa muốn thoát khỏi ôm ấp của , biết, vừa ma sát, khiến cho cực nóng dưới thân lập tức bành trướng tới cực điểm, nàng nghĩ qua là đụng tới vật cứng rắn như sắt kia, hai gò má lập tức đỏ hồng nóng bỏng, tay bé để ở lồng ngực của , liền muốn khẩn trương bò xuống thân thể của , lại bị bao lấy, mị hoặc , “Mạn Mạn, cởi áo cho ta được ?”

      … Mặc kệ…” Ngượng ngùng, tiếng của Lăng Tuyết Mạn vô cùng kiều mị, lâu lắm chưa từng có thân thiết, đối mặt với Mạc Kỳ Hàn, xấu hổ ngẩng đầu lên được.

      “Hả?” Mạc Kỳ Hàn nâng cao giọng, nhẫn dục vọng mãnh liệt muốn nàng, tà ác đùa : “Mặc kệ là muốn ta sao? ra Mạn Mạn của ta muốn ta a!”

      Dứt lời, Mạc Kỳ Hàn chậm rãi rút tay về, khoát chăn mỏng lên, trong bóng đêm, ngậm cười ý đợi Lăng Tuyết Mạn chủ động câu dẫn, chiêu này với , dùng rất được.

      Nhưng, Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, ủy khuất, hầu hạ chàng cởi áo chính là muốn chàng sao? Vậy chàng đừng đụng ta, ta chính là muốn chàng.”

      “Ách…” Mạc Kỳ Hàn co rúm khóe miệng, hơi hơi ủy khuất nhíu mày, “Ở bên ngoài đều là thủ hạ hầu hạ, mỗi ngày ta ngóng trông có đêm nàng thoát áo tháo dây cho ta, Mạn Mạn… Ta…”

      “Tình nhân… Ta, ta đùa giỡn với chàng thôi, ta…” Lăng Tuyết Mạn ngắt lời Mạc Kỳ Hàn, xong, đứng thẳng lên, mò trong bóng tối tới eo của , sờ soạng nửa ngày, nghi ngờ hỏi: “Tình nhân, phải tháo ngọc đái sao? Tại sao có?”

      “A, ta quên mất, ta thay quần áo rồi.” Mạc Kỳ Hàn buồn bực, quên mất đổi thành trang phục thị đại nội vệ! khỏi thở dài, “Thôi, tự ta cởi, chờ lần sau ta đổi về đồ của mình nàng cởi cho ta.”

      Nha đầu kia bình thường cởi quần áo chậm, giờ muốn cởi trang phục thị vệ này, sợ là chờ dục hỏa đốt người chết nàng còn nghiên cứu, dù sao đốt đèn chỉ có thể dựa vào sờ soạng, là có chút khó khăn.

      Đứng dậy, nhanh chóng cởi sạch áo quần, thân thể trần truồng nằm cùng Lăng Tuyết Mạn, đưa tay ôm nàng, si ngốc cười, “Mạn Mạn, ngày ta phải rời giường lúc canh năm, chúng ta cũng cùng nhau ngủ mạch tới sáng, cùng nhau dùng bữa, cùng nhau tản bộ, nàng chơi đu dây ta cùng nàng, nàng muốn dạo phố ta cũng cùng nàng, trước mặt sau lưng, nàng có thể kiêu ngạo cho bất luận kẻ nào, ta là nam nhân của nàng!”

      “Ừm, ta chờ đợi ngày này, Tình nhân, ta tin chàng, luôn luôn tin chàng.” Lăng Tuyết Mạn giơ lên hạnh phúc khuôn mặt tươi cười, cánh tay ngọc câu sau gáy Mạc Kỳ Hàn, chủ động đưa lên môi nàng.

      Tâm tình Mạc Kỳ Hàn nhất thời nhộn nhạo, nỉ non tiếng, “Mạn Mạn… Ta … Nàng…” Sau đó ôn nhu hôn môi đỏ mọng tưởng niệm lâu kia, mút sâu, lưỡi linh hoạt đảo qua mỗi chỗ trong miệng nàng, làm nàng run rẩy từng trận, mới bao quấn toàn bộ lưỡi của nàng, dây dưa, chơi đùa lẫn nhau.

      lúc gắn bó kề nhau, bàn tay to của xoa mềm mại trước ngực nàng, lúc nặng lúc , làm nàng nhịn được thở gấp liên tục

      “Tình nhân, chàng vừa rồi… cái gì… Ta có nghe …” Lăng Tuyết Mạn cũng mơ hồ hỏi.

      “Mạn Mạn, ta ba chữ kia, nàng muốn nghe ?” Mạc Kỳ Hàn khẽ dời môi, hỏi.

      “Muốn nghe, dĩ nhiên muốn nghe.” Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn dán sát lên thân mình Mạc Kỳ Hàn chặt hơn, chỗ tư mật của hai người ma sát, kích khởi lẫn nhau, Mạc Kỳ Hàn phản ứng càng sâu, từ lúc ban đầu nhẫn nhịn dục vọng mãi đến bây giờ, trán sớm đầy mồ hôi, giờ phút này, chỉ muốn nàng, cùng nàng hợp làm , thỏa mãn phóng thích sinh lý cùng tâm lý đè nén suốt năm rưỡi của , vì thế, thuận miệng : “Mạn Mạn, hồi , tại ta nghĩ muốn nàng.”

      …” Lăng Tuyết Mạn làm nũng tiếng, trốn tránh môi , dụ dỗ: “Tình nhân, chàng trước cho ta nghe … Ta muốn nghe chàng , được ?”

      Mạc Kỳ Hàn mở môi mỏng, thâm tình nỉ non, “Mạn Mạn… Ta nàng, , đến thể tự kềm chế…”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 331 Gặp lại sau li biệt 5
      Tim chưa bao giờ nhảy lên cuồng nhiệt như vậy, bởi âu yếm tỏ tình, bởi hiếm khi lời đương, cảm giác vẫn biết, nhưng chính tai nghe được lại là cảm giác khác, loại cảm giác này thiêu đốt nàng, làm nàng sôi trào!

      Chóp mũi đau xót, lệ tuôn ra, vui mừng mà khóc, “Tình nhân… Ta còn muốn nghe… Chàng lặp lại lần nữa được chứ?”

      “Mạn Mạn, ta nàng… Ta nàng… Ta nàng…”

      Mạc Kỳ Hàn thầm thổ lộ lời , lau khô nước mắt của nàng, hôn nồng nhiệt đường xuống phía dưới, môi mỏng lướt qua chiếc cổ mảnh khảnh của nàng, tới bộ ngực sữa tuyết trắng, trằn trọc chạm vào nhau, đóa hồng mai trước ngực ngạo nghễ mà đứng ở trong miệng , trong bóng tối, cách nào thấy đỏ ửng hai gò má nàng, nhưng có thể tưởng tượng được, giờ phút này nàng có bộ dáng mê say mê người…

      ôm lấy thân nàng, mềm mại đẫy đà của nàng dán tại bộ ngực , làm ngực như bắt lửa, ngay tiếp theo, bụng ngừng siết chặt, dục vọng bị đè nén lâu làm hô hấp ồ ồ, đồng thời muốn lập tức tiến vào nàng, nhưng mà, tia lý trí còn tồn tại, cuối cùng dám tùy tiện, sợ làm đau nàng…

      Bàn tay to vươn ra, kéo màn che xuống, giữa răng môi kiều của nàng, thở dốc của , ái muội ở trong màn che lụa mỏng đẩy tình dục lên cao trào.

      Bàn tay to dao động ở phần lưng bóng loáng của nàng, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua, làm cho thân thể mềm mại của nàng khó nhịn giãy dụa, môi di động, hôn lên vành tai khéo léo của nàng, khẽ liếm hút, thỉnh thoảng, lại cúi đầu ngậm vào nụ hoa màu hồng của nàng, mút, rỉa rói, kích thích mãnh liệt lập tức truyền khắp tứ chi của nàng kìm lòng được vươn thân thể muốn gần sát hơn.

      Gò má nàng nóng rực khi nhàng liếm mặt nàng, môi ôn nhuyễn dán mặt , mắt ướt át mê ly, hơi hơi mở, cảm thụ được bàn tay to của nhàng vuốt ve ở đẫy đà của nàng, hôn nụ hoa của nàng gây nên khoái cảm, khát vọng càng ngày càng sâu, bàn tay to của bắt đầu chậm rãi trượt dọc theo thân thể mềm mại của nàng, qua mỗi chỗ, như lướt ngọn lửa, làm nàng run từng trận, mơn trớn bụng, trợt hướng giữa hai chân nàng…

      vân vê nhụy hoa của nàng, ngón tay dài thăm dò vào, tiếng khàn khàn, mang theo dày vò khó nhịn, thầm hỏi nàng, “Mạn Mạn, nàng ta ? Muốn ta ?”

      “Tình nhân ta… Ta chàng… Vẫn luôn …” Lăng Tuyết Mạn kiều run rẩy, ngón tay dài lại tăng nhanh ra vào, làm nàng rên rỉ thôi, “Ưm… Tình nhân… Muốn… Muốn ta…”

      Tà khí trong mắt Mạc Kỳ Hàn lây dính ý cười thỏa mãn, thầm ở nàng bên tai, “Được, giao nàng cho ta…”

      chần chờ nữa, xoay người tiến lên…

      Trong nháy mắt, Lăng Tuyết Mạn mặc dù chuẩn bị tâm lý xong, nhưng cảm giác sung sướng truyền đến, vẫn nhịn được ngâm lên tiếng, đồng thời nắm chặt bờ vai của , mồ hôi trán ngừng chảy ra

      “Tình nhân… được… rời ta nữa… được bỏ lại mình ta… Chờ đợi rất khổ…”

      Nàng thấy hình dáng gương mặt , nóng vội bất an nắm đầu vai chặt hơn, lúc nhanh lúc chậm kéo tiến ra vào, chìm đắm trong loại khoái cảm tình dục này, cũng nhịn được rên rỉ ra tiếng…

      Sau vòng kịch liệt, động tác chậm lại, chỉ thong thả đẩy tiến có tiết tấu, nhưng, chưa từng lường trước là, động tác chậm như vậy lại khiến cho cả hai vui thích càng sâu, như đợt biển lặng, lại có lần triều lên, lâu từng hạ xuống, lâu ở đỉnh sóng, làm người ta như si như say.

      Đầy phòng, chỉ nghe tiếng hai người thở dốc ngừng, rên rỉ ngừng.

      Cuối cùng nhiệt tình phóng thích, hai người đều đạt tới cực hạn, toàn thân ẩm ướt, nàng dán vào lồng ngực của , ôm nàng, lâu nới ra.

      Dán môi cánh hoa của nàng, ánh mắt tràn ngập thâm tình, “Mạn Mạn, ta rời nàng nữa, , loại chia lìa này đối với nàng là tra tấn, đối với ta càng là dày vò, lại chờ ta đoạn thời gian, vì ước hẹn bên nhau trọn đời của chúng ta, lại ủy khuất thêm lần được ?”

      Lăng Tuyết Mạn rưng rưng gật đầu, “Tình nhân… Ta chàng, ta chờ, chờ chàng cho ta hạnh phúc…”

      Mạc Kỳ Hàn ôn nhu hôn thiên hạ trong lòng, hôn khắp mỗi tấc da thịt của nàng, khiến nàng sau cơn vui thích, lại run run thôi.

      An tâm nằm ở trong lòng nam nhân thần bí này, Lăng Tuyết Mạn luôn nở nụ cười thỏa mãn, nàng rốt cục chờ được trở về, cứ chân như vậy ôm nàng, hôn nàng, cùng nàng hoan ái, cùng nàng triền miên, như mỗi đêm trước kia bọn họ đều ở chung.

      “Mạn Mạn, suy nghĩ gì? Mệt sao?” Mạc Kỳ Hàn khẽ hỏi.

      mệt, chàng trở lại, ta nỡ ngủ, nếu ngủ lúc tỉnh lại lại thấy chàng nữa, ta lại phải chờ.” Lăng Tuyết Mạn ngây ngốc cười, lại bất an hỏi: “Tối mai chàng đến phải ?”

      “Đêm mai chắc, tại có rất nhiều chuyện quan trọng, Mạn Mạn, nàng được cố chờ ta, mệt nhọc phải ngủ, ta vừa có cơ hội tới thăm nàng.” Mạc Kỳ Hàn hơi nhíu mày, thầm than, cục diện thay đổi, tối nay mượn hộ tống Ly Hiên xuất cung hồi phủ, đêm mai thể, Mạc Kỳ Minh làm sao có thể theo dõi chứ?

      Lăng Tuyết Mạn nhất thời thất vọng, nhếch môi đỏ mọng, ai oán ngước mắt nhìn Mạc Kỳ Hàn, lâu sau, cam lòng hỏi: “Chàng rốt cuộc bận cái gì? Chuyện này quan trọng hơn ta sao?”

      “Mạn Mạn, vai ta gánh vác rất nhiều trách nhiệm, ta có thể trả giá toàn bộ vì nàng, nhưng ta thể thả bỏ chuyện này, nó là cây gai trong lòng ta, nhổ nó, cuộc sống của ta cũng khó an, cả đời cũng cách nào an tâm, ta thẹn với người, người đó là thân nhân của ta, vì người đó, vì dân chúng Đại Minh, vì nàng, ta phải làm, Mạn Mạn, cầu xin nàng an tâm ở Tứ Vương phủ chờ ta được ?”

      Mạc Kỳ Hàn càng ôm chặt nàng, như muốn đem nàng tiến vào thân thể , khiến nàng khó thở, khỏi nhíu mày, “Tình nhân, chàng ôm chặt quá.”

      “Mạn Mạn, thực xin lỗi, ta nhất thời kích động, ta sợ nàng muốn chờ ta, sợ nàng chịu đủ loại ngày bóng tối này, sợ nàng thất vọng với ta, hiểu ta, Mạn Mạn, đừng trách ta được ? Ta thề, đợi thời cơ chín muồi, ta kể hết cho nàng mọi chuyện, ta biết ta giấu diếm nàng rất nhiều thứ, nhưng ta là có nỗi khổ, nhưng tâm ta nàng cho tới bây giờ hề thay đổi, là , Mạn Mạn, tiếp tục tin ta nhé?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :