1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 322 Kim điện, ba thánh chỉ
      Nhìn thấy Lăng Tuyết Mạn mất mát, Hoàng Hậu khẽ nhấp môi, chạm vào cánh tay Mạc Ngự Minh, chỉ chỉ.

      Mạc Ngự Minh khó xử, ông phải an ủi như thế nào? Con ba lần bốn lượt dặn dò được để lộ nửa câu, nhưng bây giờ xem bộ dáng nha đầu kia khổ sở, ông lại nỡ, môi mấp máy, mới châm chước thử : “Mạn Mạn, con hôm nay… có chú ý tới vị kia tướng quân rất cao to kia hay ?”

      , con chú ý làm gì?” Lăng Tuyết Mạn nâng khẽ mắt chút, hít mũi cái, toét miệng ra vẻ đương nhiên.

      Mạc Ngự Minh “À” tiếng, theo dõi Lăng Tuyết Mạn hồi lâu, mới chậm rãi : “Mạc tướng quân chiến công hiển hách, là nhân tài hiếm có của Đại Minh ta, tướng mạo lại tuấn…” Giọng ngừng lại, lại ngừng chút nữa, nhìn ánh mắt Lăng Tuyết Mạn nghi hoặc hiểu, mím môi : “Mạn Mạn, con tuổi mới mười bảy tuối, nếu muốn tái giá…”

      “Phụ hoàng!” Lăng Tuyết Mạn nghe ra, khỏi co quắp khóe miệng, ánh mắt u, ngước mắt khẽ cười : “Phụ hoàng, con cũng là Vương phi của phu quân, gọi ngài tiếng phụ hoàng, coi như là nửa nữ nhi, phụ hoàng muốn nữ nhi nghịch ngợm gây này nữa sao?”

      “Mạn Mạn!”

      Ba người trong xe đồng thời lên tiếng, Mạc Ngự Minh cùng Hoàng Hậu khổ sở lại cảm động, Nhã Phi buồn bã thôi, vất vả phụ hoàng mới mở này ân đức, Mạn Mạn thế nào lại… Haiz!

      Dọc theo đường , bên trong xe thêm gì nữa.

      Vừa vào thành Cẩm An, liền nghe được tiếng la cao thấp đầy tình cảm của dân chúng nối tiếp vang lên!

      “Hoan nghênh quân nam chinh khải hoàn trở về!”

      “Mạc tướng quân!”

      “Lôi Nguyên soái!”

      “Hoàng Thượng vạn tuế! Đại Minh vạn tuế!”



      Lăng Tuyết Mạn nhịn được tò mò, nhàng vén lên góc màn, nhìn ra ngoài, chỉ thấy hai bên đường phố rộng rãi, ngự lâm quân cùng cấm vệ quân duy trì trật tự, trình độ dân chúng sôi trào thua gì người xem thế vận hội Olympic!

      Chậc lưỡi, bởi vì Mạc Ngự Minh vừa rồi có ngụ ý, Lăng Tuyết Mạn liền dời ánh mắt về phía sau long liễn, lướt qua đội ngũ đại nội thị vệ nhìn về phía nam tử đeo mặt nạ bạc ngồi ngựa, cẩn thận đánh giá, đáng tiếc mặt nạ che hơn phân nửa khuôn mặt, căn bản đoán được có dáng dấp như thế nào, nhân tài? tướng mạo tuấn? Bên môi Lăng Tuyết Mạn tràn ra cụ cười, Hoàng Thượng lại muốn gả nàng cho tướng quân mặt lạnh? Đây là vì để Nhị Vương gia cùng Tam Vương gia phân tranh vì nàng sao?

      Nhưng mà, tướng quân mặt lạnh kia hình như cảm nhận được nàng lặng lẽ nhìn , mắt vốn nhìn thẳng phía trước đột nhiên lệch qua, đôi mắt thâm thúy bắn thẳng tắp lại đây, rình coi bị phát , Lăng Tuyết Mạn vội thất kinh buông màn xe xuống, sợ tới mức nâng tay vỗ ngực, khuôn mặt nhắn trắng vài phần.

      “Mạn Mạn, như thế nào?” Hoàng Hậu kỳ quái hỏi.

      “Ách, , có việc gì.” Lăng Tuyết Mạn lắc đầu, cảm giác có chút chưa tỉnh hồn, nàng luôn luôn gan lớn, cư nhiên dám đón nhận ánh mắt tướng quân mặt lạnh kia? Thở dài hơi, Lăng Tuyết Mạn thấy bản thân mình nóng rần lên!

      Mạc Ngự Minh hồ nghi vê màn xe lên, xem xét theo phương hướng Lăng Tuyết Mạn vừa nhìn, chống lại ánh mắt Mạc Kỳ Hàn, đột nhiên hiểu , thả màn xe, bật cười : “Mạn Mạn, nhìn xem cũng có gì, sớm hay muộn… cũng đúng là phải xem.”

      “A? Có ý tứ gì ạ?” Khuôn mặt nhắn của Lăng Tuyết Mạn co lại mãnh liệt, nghi hoặc khó hiểu.

      Nhưng, Mạc Ngự Minh làm vẻ mặt bí hiểm, trả lời vấn đề của nàng, nhắm mắt dưỡng thần.

      Lại nhìn Hoàng Hậu, Lăng Tuyết Mạn mới tiếng, “Mẫu hậu…” Hoàng Hậu cười, sau đó lắc đầu, thêm nữa.

      “Nhã Phi, muội rờ trán ta, xem ta có nóng ?” Lăng Tuyết Mạn cầm tay Nhã Phi, đặt lên trán của mình, sao nàng cảm giác rất nhiều chỗ đều thích hợp!

      Nhã Phi tất nhiên cũng là mê mang, thành thực lắc đầu : có phát sốt.”

      “Haiz -”

      Đại đội người ngựa biết bao lâu, xe ngựa đột nhiên dừng lại, ngoài xe truyền đến thanh Lý Đức Hậu, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, đến Tứ Vương phủ rồi!”

      Mạc Ngự Minh mở to mắt, nhìn Lăng Tuyết Mạn : “Mạn Mạn, xuống xe , con được tiến cung, ở trong Vương phủ, thể chạy ra ngoài đường, hiểu chưa?”

      “Ách, bây giờ con về sao?” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc mở to hai mắt.

      chấp khởi Mạc Ngự Minh gật đầu, lại bổ sung: “Nếu như có ý chỉ của trẫm, từ giờ trở , con thể bước ra Tứ Vương phủ bước, biết chưa?”

      “A.” Nhìn đến vẻ mặt Mạc Ngự Minh nghiêm túc, Lăng Tuyết Mạn dám hỏi nhiều gật đầu, xuống xe ngựa, dưới ánh mắt của dân chúng toàn thành, tam quân, bách quan nhìn theo, bước vào Tứ Vương phủ, cổng lớn từ từ đóng lại, thị vệ nghiêm nghị mà đứng, mặt chút thay đổi.

      Tiến vào Hoàng thành, bách quan đứng ở điện Kim Loan, chia làm hai hàng văn võ, Mạc Ngự Minh mặc long bào ngồi cao, Lý Đức Hậu bên cạnh mang vẻ mặt nghiêm túc, mắt nhìn phía trước.

      “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

      Dưới Kim điện, bách quan hành lễ bái.

      “Đại Minh ta cùng Nam Chiếu đánh trận hơn năm, tướng sĩ xuất chinh người người dũng tác chiến, sa trường dương uy Đại Minh ta, hôm nay, cả nước thắng lợi, trẫm khao thưởng tam quân, phong thưởng công thần!” Mạc Ngự Minh mỉm cười, tiếng xuyên thấu ở kim điện, “Lý Đức Hậu, tuyên chỉ!”

      “Vâng, Hoàng Thượng!”

      Lý Đức Hậu lấy ra ba thánh chỉ, mở cái thứ nhất, tiếng eo éo vang lên ở đại điện, “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: phong nguyên soái nam chinh Lôi Việt làm Bình Nam Hầu, ban thưởng phủ Bình Nam Hầu, thưởng con hoàng mà, vạn lượng hoàng kim! Phong Tòng quân Dư Hạo làm phiêu kỵ đại tướng quân, thưởng vạn lượng bạc trắng! Phong…”

      “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

      Bách quan dập đầu, công thần khấu tạ hoàng ân, Lý Đức Hậu mở thánh chỉ thứ hai.

      “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: trong quân đội nam chinh, phó tướng quân Lâm Mộng Thanh chiến công hiển hách, văn võ song toàn, trao tặng hàm tướng quân, thống lĩnh cấm vệ quân kinh đô, bảo an ta trọng địa trong Hoàng thành! Mặt khác, trẫm xem tướng quân Lâm Mộng Thanh có nhân phẩm tốt đẹp, thiếu niên tài, phong làm phò mã Đại Minh, tứ hôn với Công chúa Nhã Phi! Khâm thử!”

      “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

      Bách quan kinh ngạc, lại dập đầu, Lâm Mộng Thanh cảm kích dập đầu, “Mộng Thanh tạ chủ long ân!”

      Lấy thánh chỉ thứ ba ra, ánh mắt Lý Đức Hậu rơi vào người tướng quân mang mặt nạ Mạc Quân Lâm quỳ gối phía sau Lôi Việt, cung kính : “Mời Mạc tướng quân bước ra khỏi hàng!”

      Mạc Kỳ Hàn chần chờ đứng dậy, đến gần bước, ở chính giữa, lần nữa quỳ xuống, cũng tiếng.

      “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: trong các vị hoàng tử của trẫm, chỉ có Tứ hoàng tử Mạc Kỳ Hàn mang huyết thống của hoàng hậu, nhân phẩm cao quý, lại có năng lực sa trường, nhất định có thể kế thừa Hoàng vị, theo tổ chế Đại Minh, sắc lập làm hoàng thái tử. Chư vị hoàng tử khác, mặc dù đủ tài trí trác tuyệt, có tiếng quân tài, lại thể làm đế, hy vọng chư vị hoàng thân quốc thích dùng hết khả năng các ngươi có, phụ tá triều chính, thực nguyện vọng của trẫm! Khâm thử!”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 323 Thái tử điện hạ, chấn động triều đình
      Thánh chỉ thứ ba vừa ra, như tiếng sấm sét phá vỡ Kim Loan điện!

      ai tin, cũng có ai dám tin, đạo thánh chỉ mới vừa rồi là chân !

      Phản ứng trước tiên của mọi người, đều nghĩ là mình nghe lầm, đều nhìn Hoàng đế Mạc Ngự Minh ngồi ở ghế rồng!

      mặt Mạc Ngự Minh cũng có quá nhiều biểu tình, tất cả những điều này, xảy ra trong dự liệu của , liền chỉ bình tĩnh : “Các khanh bình thân!”

      Trong ngạc nhiên, tiếng tạ ân của bách quan đều trở nên đồng nhất, “Tạ Hoàng Thượng!” “Tạ Hoàng Thượng!”

      Các đại thần đứng lên, chỉ có tướng quân mặt lạnh Mạc Quân Lâm còn quỳ, vô số ánh mắt đều theo dõi , nhớ lại trước khi tuyên đọc thứ ba thánh chỉ, Lý công công từng , “Mời Mạc tướng quân bước ra khỏi hàng!”

      Thẳng đến, Lý công công hai tay bưng thánh chỉ, từng bước xuống bậc thềm cẩm thạch, đứng ở trước mặt Mạc tướng quân, cung kính : “Tứ Vương gia mời tiếp chỉ!”

      Sáu chữ ngắn gọn, trọng điểm ở ba chữ ‘Tứ Vương gia’, trong kim điện lập tức lâm vào mảnh tĩnh mịch!

      Ngoại trừ Lâm Mộng Thanh, Lôi Việt, Mạc Kỳ Lâm cảm kích, mỗi người khác đều hoảng hốt cùng kinh sợ đối với người chết!

      Thẳng đến, Mạc tướng quân quỳ đưa lưng về phía các đại thần rốt cục mở miệng, “Nhi thần tuân chỉ! Nhi thần nhất định phụ nguyện vọng phụ hoàng! Tạ chủ long ân!”

      Tiếng quen thuộc như thế, ra mỗi chữ, đều ràng rơi vào lỗ tai của bọn họ, còn có hai chữ ‘Nhi thần’ kia!

      Nếu như , lúc này tĩnh mịch xem như bách quan miễn cưỡng trấn định, như vậy, khi nam tử nhận cuốn thánh chỉ chậm rãi đứng lên, lại chậm rãi xoay người qua, mặt hướng bọn họ, lại chậm rãi đưa tay nhấc lên mặt nạ màu bạc, lộ ra từng phần từng phần gương mặt của Tứ Vương gia Mạc Kỳ Hàn qua đời, cả điện khiếp sợ, biết là quan văn nào hai chân mềm nhũn, đứng vững ngã xuống nền đá, các đại thần khác toàn thân kinh hãi, ngươi đẩy ta đụng, “bịch bịch bich!” ngã xuống!

      Thanh trầm mà hữu lực của Mạc Ngự Minh vang lên, “Sợ cái gì? Đêm Tứ Vương gia chết bệnh hai năm trước, được vị thầy thuốc tinh thông y thuật mang , lang băm Thái Y Viện kia, thấy Tứ Vương gia của trẫm còn chút sức lực, liền khăng khăn chết, khiến cho trẫm bi thống đem Tứ Vương gia hạ táng, may mắn thần y cứu ra, còn giúp trị thân ốm đau của Tứ Vương gia.”

      “Nửa năm sau, Tứ Vương gia từ chỗ thần y ở trở về, vừa vặn Đại Minh ta cùng Nam Chiếu khai chiến, trẫm liền đồng ý cho Tứ Vương gia dùng tên giả xuất chiến, Mạc Quân Lâm, hoàng họ Mạc thị thay đổi, quân lâm thiên hạ, đại diễn trẫm xuất chinh, trẫm là có ý này! Tứ Vương gia nhiều lần thoát chết, có năng lực lập chiến công cho Đại Minh ta, trẫm chỉ trông các vị ái khanh ngày sau tận tâm tận lực phụ tá thái tử thống trị thiên hạ Đại Minh!”

      “Ngay hôm nay, thái tử vào Đông cung ở, Tứ Vương phủ để cho tiểu Vương gia Mạc Ly Hiên trông coi, Lễ bộ theo quy cách thái tử xử lý hết thảy, có ý chỉ của trẫm, đại thần thể tự tiện xâm nhập Tứ Vương phủ bước, người vi phạm, lấy tội khi quân luận xử!”

      Thanh dần, đại thần ngã trái ngã phải trong đại điện vẫn chưa hoàn toàn phản ứng kịp, Lôi Việt bước ra quỳ xuống, thanh hùng hậu hữu lực : “Danh uy của Thái tử điện hạ danh chấn tứ phương, thần đối với thái tử điện hạ tâm phục khẩu phục, cẩn tuân ý chỉ của Hoàng Thượng, nguyện trung thành thái tử, nguyện trung thành Đại Minh!”

      “Thần đệ tham kiến thái tử điện hạ!” Mạc Kỳ Lâm theo sát phía sau, vung triều phục quỳ xuống, chắp tay mà bái.

      “Thần Lâm Mộng Thanh khấu kiến thái tử điện hạ!” Lâm Mộng Thanh bước ra khỏi hàng, quỳ ở bên cạnh Mạc Kỳ Lâm.

      Văn võ bá quan dần hết sợ, ngoại trừ cảm thấy huyền diệu, còn vui sướng, Liễu Thái Phó đứng dậy cũng quỳ xuống, chắp tay : “Lão thần chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng thái tử điện hạ, Quả nhiên là ông trời bảo hộ Đại Minh ta, điện hạ trải qua trận chiến này, ba nước lân cận đều cúi đầu khâm phục Đại Minh, ngày sau do thái tử điện hạ kế thừa đại thống, Đại Minh ta càng huy hoàng!”

      “Thần huynh tham kiến thái tử điện hạ!” Mạc Kỳ Diễn quỳ, ra câu này, biết nên khóc hay nên cười, cả trái tim phức tạp hỗn độn.

      “Thần huynh tham kiến thái tử điện hạ!” Mạc Kỳ Minh thong thả bước ra, chậm mà quỳ, mặt chút thay đổi, trong mắt nhìn ra tia cảm xúc, chỉ có tự biết, giờ phút này là cái tâm tình gì! ra tất cả đoán đều đúng! Chính là, người cẩu thả cùng Lăng Tuyết Mạn, vẫn thể xác định rốt cuộc là Lâm Mộng Thanh hay là Mạc Kỳ Hàn!

      “Thần đệ tham kiến thái tử điện hạ!” Mạc Kỳ Sâm cùng Mạc Kỳ Dục đồng thời cất bước, cùng hô lên. Mạc Kỳ Dục giờ phút này chỉ cảm thấy ngạc nhiên cùng mừng như điên, ca ca chết sống lại, còn là Chiến Thần mặt lạnh tướng quân danh chấn tứ quốc, có thể nào kích động?

      Vân vương cùng các hoàng thân cùng tới quỳ, hành lễ bái, “Chúng thần chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng thái tử điện hạ!”

      Các quan viên đương nhiên quỳ theo, mà Bạch Tĩnh An kinh ngạc rất nhiều, cũng cùng đại thần trong bè đảng Tam Vương xuống, “Chúng thần tham kiến thái tử điện hạ!”

      Trong Kim điện, tất cả thái giám cung nữ, đại nội thị vệ, mọi người ngoài điện cũng quỳ xuống đất bái!

      “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế -”

      “Thái tử điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế -”

      Lập thánh chỉ, bao gồm Mạc Kỳ Hàn sống lại, cùng nguyên nhân kết quả hóa thân thành Mạc Quân Lâm, liền bố cáo thiên hạ!

      Tam quân nam chinh nghe , hoan hô chấn động, quỳ xuống đất, thề sống chết nguyện trung thành với thái tử điện hạ Mạc Kỳ Hàn!

      Dân chúng sùng bái Mạc tướng quân chưa hết kích động, nghe đến tin tức mới này lại sôi trào!

      Hậu cung chấn động, các cung phi tần ào ào vào Phượng thần cung, chúc mừng Hoàng Hậu, trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ hoàng cung náo nhiệt dị thường!

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 324 Phong tỏa tin tức, gạt Mạn Mạn
      Long Dương cung.

      “Hàn nhi, ngày con chưa về, ngày trẫm khó có thể an tâm, cũng may, rốt cục lông tóc tổn hao gì!” Mạc Ngự Minh cho toàn bộ thái giám cung nữ lui, cùng Mạc Kỳ Hàn ngồi ở bên trong tẩm điện, cha con ôm nhau.

      “Phụ hoàng, đều qua rồi, nên lo lắng, cũng cần cho mẫu hậu việc dọc đường nhi thần ba lần bốn lượt gặp nạn, để cho mẫu hậu khỏi khổ sở trong lòng.” Mạc Kỳ Hàn giọng an ủi.

      Mạc Ngự Minh gật đầu, hốc mắt rưng rưng, đưa tay vuốt ve cái trán Mạc Kỳ Hàn, tiếng có chút khàn khàn, “Con ta là cửu tử nhất sinh a! Nghiệt tử kia lại là lòng dạ độc ác, cũng may có lão tiền bối, nếu …”

      “Phụ hoàng, nhi thần quen biết sư phụ là duyên phận, ân tình của sư phụ, nhi thần sao trả hết, đáng tiếc sư phụ quen nới sơn dã, chờ chuyện nơi đây kết thúc, muốn trở về Lê Sơn Quan .” Mạc Kỳ Hàn thở dài tiếng, .

      “Đúng vậy, trẫm cảm kích, nhưng lão tiền bối chịu nhận lòng biết ơn của trẫm, nếu có cơ hội, trẫm muốn tự mình Lê Sơn Quan chuyến, thăm lão tiền bối, nghe con chỗ kia giống như tiên cảnh, trẫm muốn tới, lúc quen biết mẫu hậu con từng đáp ứng, muốn dẫn mẫu hậu con chơi chút, xem cảnh trí khắp thiên hạ, nào biết chính quấn thân, bao nhiêu năm trôi qua rồi!”

      Mạc Ngự Minh cảm khái, cầm Tay Mạc Kỳ Hàn, nghiêm trọng : “Hàn nhi, trẫm già rồi, thiên hạ này sớm hay muộn là của con, con bây giờ có tài cán làm cho trẫm rất yên tâm, trẫm muốn truyền ngôi vị Hoàng đế cho con, sau đó cùng con mẫu hậu sống qua những ngày còn lại, con nghĩ như thế nào?”

      “Phụ hoàng, ngài mới năm mươi ba tuổi, chút cũng già a! Nhi thần còn cần ngài!” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, có chút kích động.

      Mạc Ngự Minh mỉm cười: “Hàn nhi, trẫm rất có lòng tin với con, con cứ việc đấu cùng nghiệt tử kia, trẫm thoái vị tạm thời rời cung, trẫm giúp con áp chế đảng Tam Vương trong triều, thẳng đến nhổ sạch bè đảng của nghiệt tử kia, xử trí phía , thiên hạ thái bình, trẫm mới có thể cùng mẫu hậu con yên tâm rời cung dân gian chút, làm bạn hồng trần.”

      “Phụ hoàng!”

      “Liền quyết định như vậy !” Mạc Ngự Minh : “Hàn nhi, lấy mưu lược tài năng của con, trẫm tin con để cho trẫm thất vọng!”

      Mạc Kỳ Hàn trầm ngâm, trịnh trọng gật đầu, “Vâng, phụ hoàng!”

      “Hàn nhi, đối với Nha đầu Mạn Mạn, con tính toán phong tỏa tin tức đến bao lâu?” Mạc Ngự Minh cau mày, “Coi tính tình của nó, trẫm chỉ sợ nó nháo với con, con cũng thể bởi vì nó mà phân tâm, hỏng đại a!”

      “Phụ hoàng, tin tức tạm thời phong tỏa, nếu như tại biết Mạn Mạn nhi thần chưa chết, chỉ sợ nàng ngất , cảm xúc thác loạn, tình lại phiền toái hơn, hơn nữa ở trong lúc mấu chốt này, nhi thần cũng có biện pháp lấy thân phận phu quân đối diện với nàng, Mạc Kỳ Minh tại nhất định là do dự, đoán ra cùng người sống chung với Mạn Mạn là nhi thần hay là Mộng Thanh, tạm thời nên cho nàng biết, Ly Hiên thời gian này đều phải giam lỏng ở Tứ Vương phủ, muốn cho nó tiếp xúc với ngoại giới, miễn cho bị Mạc Kỳ Minh bày mưu!”

      Mạc Kỳ Hàn ngừng, lại : “Phụ hoàng yên tâm , nhi thần biết nặng , cho tới bây giờ nhi thần đều bắt buộc bản thân mình gặp nàng, biết có bao nhiêu cặp mắt của Mạc Kỳ Minh ngó chừng nhi thần, nhi thần thể để cho Mạn Mạn bị chút thương tổn!”

      “Đúng vậy, bây giờ con vừa sống lại, mọi cử động có người chú ý, còn quả phi của con nữa, cả triều đại khái đều khó hiểu, vì sao trẫm chỉ sắc phong con làm thái tử, mà sắc phong Mạn Mạn làm Thái tử phi! Ngờ vực vô căn cứ này càng lúc càng lớn, bọn họ nghĩ con có khả năng muốn phế truất Mạn Mạn, lập Thái tử phi mới, trong đảng Tam Vương có đủ kẻ muốn gả con tạo lập quyền lực, như vậy kế hoạch bước đầu tiên phân rẻ đảng Tam Vương liền xem như bắt đầu!” Mạc Ngự Minh gật đầu, phân tích.

      “Đúng vậy, thể để cho Mạn Mạn biết, nàng biết là chuyện xấu.” Mạc Kỳ Hàn cười khổ tiếng, tâm, lại lần nữa bay ra ngoài.

      “Hoàng Thượng, nên dùng bữa trưa!” Lý Đức Hậu đến gần bước, giọng nhắc nhở.

      “Được, truyền lệnh ! mời Hoàng Hậu cùng Nhã Phi lại đây.” Mạc Ngự Minh .

      “Vâng, Hoàng Thượng!”

      bao lâu, ngoài điện vang lên tiếng thái giám kéo dài bẩm báo, “Hoàng Hậu nương nương đến! Công chúa Nhã Phi đến!”

      “Tứ ca!”

      Kêu vui mừng tiếng, Nhã Phi nâng váy chạy vội tiến vào, nhìn đến Mạc Kỳ Hàn ở trước bàn ăn, kích động kêu, “Tứ ca!” Liền nhào vào trong lòng Mạc Kỳ Hàn, nước mắt rơi liên tục, “Tứ ca, là ca sao? Nghe ca chết, muội cao hứng muốn hôn mê rồi!”

      “Ha ha, Nhã nhi, nín khóc, Tứ ca vẫn khỏe mạnh đây!” Mạc Kỳ Hàn cười sủng nịch, vuốt ve tóc Nhã Phi, thương thôi, “Nhã nhi, nhớ Tứ ca ?”

      “Nhớ a, dĩ nhiên nhớ, oa… oa…, Tứ ca chết, chết a!” Nhã Phi hít hít mũi, lung tung lau nước mắt, ôm Mạc Kỳ Hàn chặt buông ra.

      “Tốt lắm, Nhã nhi, con ngồi xuống cho Tứ ca ăn cơm, ở biên quan lâu như vậy, phải nhanh bồi bổ thân mình!” Hoàng Hậu tươi cười đầy mặt, kéo Nhã Phi ngồi xuống, thỏa mãn nhìn Mạc Kỳ Hàn, “Về sau có thể thường xuyên nhìn thấy Tứ ca của con, vội nữa.”

      Mạc Ngự Minh cũng kích động, “Đều ngồi xuống, Hàn nhi đường mệt nhọc, ăn nhiều chút mới tốt.”

      “Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần mời các ngài ly!” Mạc Kỳ Hàn bưng chén rượu lên, đem thiên ngôn vạn ngữ đều nhập vào chén rượu này, uống hơi cạn sạch.

      “Muội cũng kính phụ hoàng mẫu hậu, muội còn muốn kính Tứ ca!” Nhã Phi vui vẻ nâng chén, uống hớp, đột nhiên nhớ lại, vỗ trán cái, “Ây da, cái này Tứ tẩu cần phải cao hứng! Tứ ca, ca nhanh phái người nhận Tứ tẩu tiến cung a, tẩu ấy rốt cục cần thủ tiết! là quá tốt!”

      “Ha ha, Nhã Phi, nếu bây giờ muội cho Tứ tẩu muội biết chuyện này, nàng chẳng những chết cũng dám tiến cung, còn có thể trộm bỏ trốn!” Mạc Kỳ Hàn gần như có thể đoán được biểu tình Lăng Tuyết Mạn khiếp sợ, bật cười .

      “A? Vì sao? Ca sống lại làm thái tử, tẩu ấy phải có chỗ dựa vững chắc sao? có nữa người dám tẩu ấy là quả phi nam nhân a!” Nhã Phi nghi hoặc hiểu mở to hai mắt nhìn.

      Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn dừng cười, nghiêm túc : “Nhã Phi, đoạn thời gian này, muội ở trong cung cùng mẫu hậu, chuẩn bị xuất giá, hôn của muội cùng Mộng Thanh cũng thể kéo dài được nữa! Về phần Mạn Mạn, được gặp nàng, lại càng để bất luận kẻ nào đề cập chuyện Tứ ca cùng nàng, hiểu chưa?”

      “Tứ ca, đây là vì sao? Còn nữa, ca cùng Lâm công tử quen nhau sao? Vì sao các người cùng nhau đánh giặc? Muội có thiệt nhiều tình cũng hiểu được.” Nhã Phi hoàn toàn mê mang, mày nhíu lại.

      Mạc Kỳ Hàn cười, “Mộng Thanh là sư đệ của Tứ ca, phải là biểu đệ của quản gia Tứ Vương phủ, những thứ này đều là bởi vì…”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 325 Gặp nhau tại Đông cung
      Đông cung.

      Mạc Kỳ Hàn khôi phục thân phận, lại lên vị thái tử, ăn mặc đương nhiên sử dụng quy cách của thái tử, Lễ bộ tới buổi chiều làm xong cẩm áo, triều phục, đồ trang sức, ngọc đái, hài tượng trưng cho địa vị thái tử.

      “Chủ tử là tướng mạo rất được!” Vô Giới tán thưởng thôi, “Cùng với thân trang phục bày, khiến người ta dám nhìn thẳng a!”

      “Ồ? Vậy ngươi còn dám nhìn bản cung?” Mạc Kỳ Hàn trêu tức.

      Làm thái tử, sửa cách tự xưng, dù là huynh đệ chủ tớ cùng nhau xuất sinh nhập tử, tôn ti cũng thể bỏ qua.

      Vô Giới quẫn ép thôi, vội cúi đầu, “Nô tài biết tội!”

      “Ha ha, đùa thôi.” Mạc Kỳ Hàn khẽ cười tiếng, cầm ngọc bội ở bên hông nhìn nhìn, ở mặt điêu khắc tinh tế, có khắc chữ “Hàn” rất , miếng ngọc bội này là đại ca đưa cho làm lễ vật sinh nhật, luôn luôn trân quý mang người, thời nhoáng cái hơn năm năm!

      Đại ca, thù của ca cũng sắp báo rồi!

      Vô Cực tiến vào, thấy thế, dừng chút, khom người : “Bẩm chủ tử, năm vị Vương gia và tiểu Vương gia đến!”

      “Mời vào đây !” Mạc Kỳ Hàn khôi phục thần sắc, gương mặt lạnh lùng.

      “Vâng!”

      Quay lưng, nghe vài bước chân vững vàng vang lên, cho đến khi cách hai thước đều dừng lại, thân mình kiêu căng chậm rãi quay lại, sắc mặt thanh lãnh là bọn họ quá quen thuộc, cũng rất giống cho dung mạo bọn họ.

      Trang phục thái tử màu vàng sáng chói mắt, lộ ra mặt kiệt ngạo rét lạnh, giờ phút này, tay chắp sau người cao lớn vững chãi, tổng thể tản ra cảm giác áp bách ra được, gần như làm bọn họ dám đến gần.

      Mấy người sợ run vài giây, sau đó vén áo hành lễ, “Khấu thỉnh thái tử điện hạ kim an!”

      “Đều là huynh đệ trong nhà, cần đa lễ!” Mạc Kỳ Hàn cười, đưa tay, tay đỡ Mạc Kỳ Diễn, tay đỡ Mạc Kỳ Minh, “Nhị ca, Tam ca, Ngũ đệ, Lục đệ, Thất đệ, mau đứng lên!”

      “Tạ thái tử điện hạ!”

      Mấy người đứng lên, lần nữa đối mặt với Mạc Kỳ Hàn, tâm tư đều phức tạp, thậm chí, cách nào đối mặt, mặc dù bọn họ cho là, Mạc Kỳ Hàn cũng biết bản thân mình kìm lòng đậu với Lăng Tuyết Mạn, nhưng trong lòng từng người cũng dễ chịu.

      Huynh đệ chết mà sống lại, họ liền mừng cực độ, cái này liên quan đến ngôi vị Hoàng đế, chính là tình cảm huynh đệ, bởi vì tổ tiên Hoàng đế Đại Minh lập quy củ, bọn họ từ lúc sinh ra liền biết bản thân mình có khả năng kế thừa ngôi vị Hoàng đế, tâm tính đương nhiên cũngbình thản, cũng si tâm vọng tưởng.

      Nhưng những điều đó, đều là trừ Mạc Kỳ Minh.

      Mạc Ly Hiên cúi thấp đầu, bất an nắm ống tay áo, nó được đưa làm con thừa tự cho Tứ thúc, tại Tứ thúc sống lại, có thể giải trừ tước vị của nó hay ? Mẫu thân… Nó phải rời mẫu thân sao?

      “Hiên nhi!” Mạc Kỳ Hàn cười, cúi người xuống nắm tay Mạc Ly Hiên, chau mày, “Sao lại cúi đầu? Ngẩng đầu lên, cho phụ vương nhìn xem!”

      Nghe vậy, Mạc Ly Hiên ngẩn người, thể tin được, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt từ ái, môi mấp máy, sợ hãi kêu tiếng, “Tứ hoàng thúc!”

      “Hiên nhi!” Mạc Kỳ Diễn ra tiếng, “Xưng hô như thế nào?”

      “Nhị ca, sao, chớ dọa Hiên nhi.” Mạc Kỳ Hàn vội ngăn lại, cũng : “Các huynh đệ đều ngồi , đến, Hiên nhi cùng phụ vương ngồi bên này.”

      xong, Mạc Kỳ Hàn dắt tay Mạc Ly Hiên, ngồi xuống chủ vị, những người khác ngồi ở hai bên.

      Hai cung nữ dâng trà, liền lui xuống.

      Mạc Kỳ Hàn ngồi xuống, sau đó nhìn Mạc Ly Hiên, tươi cười giảm, “Hiên nhi, phải nên gọi Tứ hoàng thúc là phụ vương sao? Sao lại sửa? Ha ha, Hoàng gia gia đem con làm con thừa tự cho Tứ hoàng thúc, vậy con chính là con của Tứ hoàng thúc, cần sửa, kêu phụ vương, hơn nữa tính cả phụ vương ruột, là con có hai phụ vương!”

      , sao?” Mạc Ly Hiên kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, nhìn đến Mạc Kỳ Hàn mỉm cười gật đầu, vui mừng thanh thúy kêu tiếng, “Phụ vương!”

      “Ha ha, được!” Mạc Kỳ Hàn hài lòng khẽ cười, nâng mắt, : “Vô Cực, dâng kiếm!”

      “Vâng!”

      thanh Hỏa Long Kiếm dâng lên, mấy người ngồi đều là người tập võ, liền đều đứng lên nhìn lại, chỉ thấy toàn thân vỏ kiếm là màu trắng, chạm khắc hình rồng, hai mặt chuôi kiếm khảm viên dạ minh châu màu lam nho , lóe ra tia sáng chói mắt, phàm là người có chút hiểu biết về kiếm, vừa thấy liền biết là kiếm tốt.

      “Hiên nhi, kiếm này tên là Hỏa Long Kiếm, là phụ vương giết nguyên soái Nam Chiếu Hách Liên Thiết, thu được từ tay , kiếm này đặc biệt ở chỗ khi dính máu người, toàn thân liền biến màu đỏ như lửa, vô cùng sắc bén. Kiếm này, là phụ vương mang về đưa cho con lễ gặp mặt!”

      Mạc Kỳ Hàn cười, đưa thanh kiếm tới trong tay Mạc Ly Hiên, nhíu mày : “Như thế nào? Thích ?”

      “Thích! Phụ vương, cám ơn ngài!” Mạc Ly Hiên vui sướng cầm kiếm, khuôn mặt nhắn hưng phấn sáng rọi.

      Mạc Kỳ Diễn khẽ mỉm cười.

      “Tứ ca, nghe Hách Liên thiết ở Nam Chiếu có võ công bậc nhất, là do mình ca giết sao?” Mạc Kỳ Dục giật mình hỏi.

      “Tiểu Thất, nếu tin, Tứ ca so chiêu với đệ là được!” Mạc Kỳ Hàn cười, .

      “Ách, vậy cần, Tứ ca có thể dạy đệ là tốt lắm.” Mạc Kỳ Dục sờ sờ cái mũi.

      “Ha ha, đến, huynh đệ chúng ta hai năm gặp, ngày hôm nay phải uống phen!” Mạc Kỳ Hàn cười ha hả, cao giọng phân phó: “Vô Cực, chuẩn bị rượu và thức ăn!”

      “Đúng vậy, Tứ ca, ca kể cho các huynh đệ nghe chút, hai năm qua ca sống thế nào, ngày đó ca bệnh chết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? thần kỳ a! Thần y cứu ca làm sao biết ca còn có sức lực mà cứu? Đệ tò mò muốn chết! Còn có, Tứ ca bây giờ có võ công cao cường như vậy là học được ở chỗ nào? Cũng đúng là thần y dạy ca sao?” Mạc Kỳ Sâm liên tục hỏi, khiếp sợ quan sát Mạc Kỳ Hàn mấy lần, thở dài: “Tứ ca là người có phúc, so với trước khi bệnh, trời vực a!”

      “Ha ha, vội, chúng ta vừa uống, vừa từ từ .” Mạc Kỳ Hàn nhìn Mạc Kỳ Sâm vội vàng, nhịn được cười .

      Mạc Kỳ Dục đột nhiên nghĩ đến vấn đề quan trọng, dè dặt cẩn trọng hỏi: “Tứ ca, vậy ca bây giờ là thái tử, ở trong cung, khi nào nhận Mạn Mạn vào cung?”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 326 Sóng ngầm bắt đầu khởi động
      câu của Mạc Kỳ Dục, làm tâm mấy nam nhân đều lên, mặt cố gắng trấn định, lại che dấu được nội tâm hoảng loạn, ngưng thần chăm chú nhìn vào Mạc Kỳ Hàn, chờ đợi câu trả lời của .

      Mạc Kỳ Minh cũng nếu như thế.

      Trong mắt Mạc Kỳ Lâm toàn là chua sót, biết, lại muốn làm bộ nếu như biết.

      Mạc Kỳ Hàn xoay chén trà trong tay, rủ mắt, chút để ý thổi trà, chưa gì, ai cũng biết suy nghĩ cái gì.

      lúc trầm mặc, những người kia như bị lửa dày vò, nếu như đón, bọn họ liền hoàn toàn có hi vọng, mà nay kim điện vẫn chưa sắc phong Lăng Tuyết Mạn làm Thái tử phi, nếu đón, đó là có ý tứ thôi phi, nếu như thực như vậy, Lăng Tuyết Mạn chẳng phải là thương tâm sao?

      Bỗng dưng, Mạc Kỳ Hàn đột nhiên nâng mắt, mắt sáng như đuốc, làm bọn họ kịp thu hồi khẩn trong mắt, dưới ánh mắt thâm u giống như thấy hết thảy kia, mấy người chật vật, đều nghiêng nghiêng mắt.

      Mà Mạc Kỳ Hàn lại cười, trêu tức: “Tiểu Thất tại sao gọi Tứ tẩu đệ là Mạn Mạn?”

      “Tứ ca!” Mạc Kỳ Dục cả kinh, vội đỏ mặt : “Đệ biết sai, thỉnh Tứ ca tha thứ!”

      “Ha ha, chỉ Tiểu Thất kêu Mạn Mạn ? Nghe …” Mạc Kỳ Hàn kéo dài giọng ngừng lại, mắt đen nghiền ngẫm nhìn sang, thành công nhìn đến vài huynh đệ đều ửng đỏ mặt, mất tự nhiên, dám đối diện cùng .

      Cười lạnh tiếng, ngoại trừ có lỗi cùng đành chịu đối với Mạc Kỳ Diễn, Mạc Kỳ Lâm, Mạc Kỳ Dục, còn đối với Mạc Kỳ Minh là có sát ý thấu xương!

      Nhưng, mặt cũng là cười, miệng vẫn là chút để ý, “Ha ha, ngẫu nhiên kêu tiếng có gì, chỉ cần đừng hỏng quy củ là được, dù sao, nàng bây giờ còn xem như là Tứ Vương phi, về phần khi nào nhận vào Đông cung, lúc sau tiếp !”

      mấy câu này, nhắc nhở bọn họ, lại cho cái đáp án lập lờ nước đôi, có thể đón, cũng có thể đón, nhưng, bất luận là khả năng nào, Lăng Tuyết Mạn là Tứ Vương phi, là chánh phi , là em dâu hoặc là hoàng tẩu bọn họ!

      Sắc mặt Mạc Kỳ Diễn ràng trắng vài phần, khẽ mím môi, : “Thái tử điện hạ đúng, là các huynh đệ quá phận! Về sau chú ý đúng mực!”

      “Nhị ca, lúc Tứ đệ có ở đây, Tứ phủ của đệ được Nhị ca chiếu cố nhiều, Tứ đệ vô cùng cảm kích, tình này, đệ nhớ kỹ!” Mạc Kỳ Hàn chắp tay, lời khẩn thiết, đối với chuyện Mạc Kỳ Diễn cứu Lăng Tuyết Mạn từ trong tay Liễu Ngô Đồng, theo đáy lòng cảm kích Nhị ca của , chính là đối với nữ nhân mà mình , cũng là thể nhường, lại thêm vài phần xin lỗi.

      Mạc Kỳ Diễn nhìn Mạc Kỳ Hàn, tiếng ‘Tứ đệ’ kia làm xúc động, trong mắt đột nhiên nóng lên, cổ cọng như nghẹn lại, “Tứ đệ… sao!”

      Mạc Kỳ Hàn lắc đầu, hết thảy được .

      Mạc Kỳ Minh vẫn lạnh nhạt như ngày xưa, chưa từng tiếng.

      Năm thái giám cung nữ bưng rượu và thức ăn tiến vào, dọn ở bàn xong, sau đó rót rượu đứng ở bên hầu hạ.

      Mạc Kỳ Hàn giơ lên ly, cười : “Các huynh đệ, chúng ta cạn ba chén, hai năm thấy, gần như sinh tử, ngờ còn có ngày đoàn tụ, còn có thể cùng ca ca đệ đệ uống rượu, ta cao hứng!”

      “Tứ ca, đệ trước mời ca ly!” Mạc Kỳ Lâm bưng rượu, mím môi mỉm cười.

      Thấy thế, Mạc Kỳ Sâm cùng Mạc Kỳ Dục cũng : “Tứ ca trải qua nhiều chuyện như vậy, vất vả trở về, bọn đệ đệ nên kính Tứ ca trước!”

      Mạc Kỳ Hàn cong môi, mắt hẹp dài nhìn hướng Mạc Kỳ Minh, cười nhạt : “Tam ca, uống chung a, đệ nhớ Tam ca luôn rất ít cười, ngày hôm nay huynh đệ chúng ta đoàn tụ, Tam ca cũng thể lạnh mặt!”

      “Tứ đệ là thái tử, còn gọi ta Tam ca, Tam ca được sủng thành lo a! Ha ha, Tứ đệ lên tiếng, Tam ca cho dù cười cũng phải cười a!” Mạc Kỳ Minh thanh thản cười, xong cầm chén rượu lên, : “Làm trận thôi!”

      “Tam ca đúng rồi a, đệ tuy là thái tử, nhưng cũng thể mất gốc a, huynh đệ cốt nhục sao có thể quên?” Mạc Kỳ Hàn chợt dừng cười, nhìn về phía Mạc Kỳ Diễn, “Nhị ca, ca đạo lý kia có đúng hay ?”

      “Ha ha, huynh đệ chúng ta tổng cộng có vài người, từ đều rất tình cảm, đại ca đáng thương sớm, thời Tứ đệ có thể chết mà sống lại là việc rất may mắn, là phúc khí của chúng ta a!” Mạc Kỳ Diễn cười vui mừng, nâng chén đứng lên, “Tới, cạn!”

      Rượu được vài ly, Mạc Kỳ Hàn kể ít việc mạo hiểm chiến trường, mấy người Mạc Kỳ Dục nghe được khiếp sợ thôi, đột nhiên Mạc Kỳ Minh hỏi: “Tứ đệ, phủ Lâm phò mã của chúng ta ở đâu a? Sao trước đây chưa từng nghe qua người này? Trước khi chinh chiến, phụ hoàng còn chưa phong làm phó tướng quân a, hôm nay nghe thánh chỉ sắc phong phò mã, ta rất mơ hồ!”

      “Tam ca có điều biết a, Mộng Thanh phải người kinh thành, phụ mẫu đều mất, là tự bản thân mình xung quân mà thăng tiến, Lôi Nguyên soái thử võ công của , tài cán quân , phát giác rất giỏi, liền đặc biệt đề bạt, trước mắt có phủ ở kinh thành, ta để ở tạm tại Đông cung, lúc này, ha ha, đại khái là bị mẫu hậu cho đòi vào Phượng Thần cung gặp Nhã Phi !” Mạc Kỳ Hàn cười .

      “Ở Đông cung?” Mạc Kỳ Minh ngây ra lúc, phản ứng cũng rất nhanh, lập tức cười : “Tứ đệ cùng phò mã cùng nhau vào sinh ra tử chiến trường, tình cảm đương nhiên tốt, dù sao muội phu cũng là người nhà, có thể ở tạm Đông cung a.”

      “Ha ha…”

      Màn đêm buông xuống, ở bên trong Đông cung vẫn là mảnh tiếng tiếng cười, trình diễn huynh đệ hữu ái, tay chân thâm hậu…

      đến giờ cấm, Mạc Kỳ Diễn cùng Mạc Kỳ Minh phải xuất cung, vì thế, mọi người đứng dậy cáo lui.

      “Hiên nhi ở lại , đệ với nó chút, đứa này có thể là sợ đệ, rất câu nệ, lát sau đệ bảo thủ hạ đưa nó về Tứ Vương phủ. Nhị ca Tam ca đường cẩn thận!” Mạc Kỳ Hàn nhìn Mạc Ly Hiên, khóe miệng giơ lên tươi cười.

      “Tốt lắm, chúng ta cáo lui trước!”

      Trong đại điện, đèn cung đình sáng như ban ngày, Mạc Kỳ Hàn nắm tay Mạc Ly Hiên ra sau điện, “Hiên nhi, tâm cùng phụ Vương việc học hành của con ra sao!”

      “Vâng, phụ vương!” Mạc Ly Hiên nhu thuận gật đầu.

      Ngoài điện, trong bóng đêm, từng đôi mắt ám vệ như mắt chim ưng dò xét mỗi chỗ khả nghi có tai thám tử mắt…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :