1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 317 Đường về kinh, sát khí từng bước 2
      “Tứ ca!”

      “Sư huynh!”

      Mạc Kỳ Lâm cùng Lâm Mộng Thanh kinh hô tiếng, bước tới trước giường, ôm lấy thân mình Mạc Kỳ Hàn, Lâm Mộng Thanh vội hỏi: “Sư phụ, bức độc toàn bộ ra rồi sao? Sư huynh trúng độc gì?”

      “Trúng độc? Tứ ca làm sao có thể trúng độc chứ?” Sắc mặt Mạc Kỳ Lâm nháy mắt trắng phau, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện vừa rồi, liếc mắt về phía Lâm Mộng Thanh, chất vấn: “Là ngươi hạ độc?”

      phải, ta cũng biết xảy ra chuyện gì! Ta làm sao có thể hạ độc sư huynh!” Lâm Mộng Thanh vội vàng biện bạch, nhìn về phía Thiên Cơ lão nhân lấy ngân châm, hỏi: “Sư phụ, sư huynh ra sao rồi?”

      “Hàn tiểu tử trúng chính là độc mạn đà hoa vô cùng tàn nhẫn, loại độc này sắc vị, trong suốt như bột phấn, chỉ cần tiếp xúc với cơ thể người, có bất kỳ nguy hiểm nào, nhưng nếu đụng tới nước, người trúng độc bành trướng gân mạch toàn thân, da sưng đỏ rồi biến đen, nếu phải sư phụ mang thiên tâm công, chính là Hoa Đà đời cũng cứu được !” Thiên Cơ lão nhân thở dài, hai tay cầm mười cây châm bạc, hướng hai người kia phân phó: “Cởi sạch quần áo Hàn tiểu tử!”

      “A, vâng!”

      Hai người nghe dại ra, vội người ôm đầu Mạc Kỳ Hàn, người cởi áo của , lộ ra thân trơn bóng, Thiên Cơ lão nhân đâm toàn bộ ngân châm vào ngực Mạc Kỳ Hàn, lại lấy hai châm đâm lên trán , mới trịnh trọng phân phó: “Ngũ Vương gia thỉnh lui bước, Mộng Thanh con dùng nội công tâm pháp độc môn của Lê Sơn Quan ta bảo vệ tâm mạch Hàn tiểu tử, đồng thời đem chân khí của con truyền cho nó, sư phụ muốn đem bức lượng độc tố cuối cùng ra!”

      “Vâng, sư phụ!”

      Lâm Mộng Thanh đáp ứng, cầm tay phải Mạc Kỳ Hàn, ngưng thần chậm rãi rót chân khí vào!

      tiếng sau, Thiên Cơ lão nhân đột nhiên mở miệng, “Mộng Thanh thu chưởng!”

      Hai người thu tay lại, chỉ thấy ngân châm trán và lưng Mạc Kỳ Hàn rơi xuống đất, Mạc Kỳ Lâm khiếp sợ nhìn lại, mười hai cây châm bạc đều là màu đen!

      “Ngũ Vương gia, đem chén gừng Vô Cực chuẩn bị vào!” Thiên Cơ lão nhân lau mồ hôi, phân phó.

      “Được!”

      Mạc Kỳ Lâm chạy , Vô Cực nghe được thanh vội cầm bát đưa tới, Thiên Cơ lão nhân lấy hai viên thuốc cho Mạc Kỳ Hàn ăn vào, sau đó lại lấy ra viên thuốc màu đỏ bóp nát pha vào chén nước gừng, đổ vào trong miệng Mạc Kỳ Hàn.

      “Đặt Hàn tiểu tử nằm xuống.” Thiên Cơ lão nhân .

      “Vâng.”

      Hai người đặt Mạc Kỳ Hàn nằm xuống, Thiên Cơ lão nhân nhìn kỹ cái trán Mạc Kỳ Hàn, nhìn đến mấy chấm đen hoàn toàn mất , thở phào nhõm, “Tốt lắm, tĩnh dưỡng năm sáu ngày liền sao.” xong, từ trong hòm thuốc lấy ra hộp cao, ngón trỏ chấm chút, vẽ loạn trán Mạc Kỳ Hàn, sau đó : “Mặc quần áo cho nó.”

      Hết thảy mọi việc xong, Thiên Cơ lão nhân cũng mệt lả, ngồi xuống ghế dựa, : “Mộng Thanh, Ngũ Vương gia, hai người phải coi chừng Hàn tiểu tử tấc cũng rời, hai canh giờ nữa nó có thể tỉnh lại, lão nhân ta muốn điều dưỡng chút.”

      “Vâng!”

      Người ngoài trướng biết tình huống bên trong như thế nào, gần như rối tung.

      Lôi Việt nghe nghe thấy Mạc Kỳ Hàn trúng độc, kinh hãi, muốn vào xem, lại bị Vô Ngân ngăn cản, “Nguyên soái, lão tiền bối có lệnh, cho phép tới gần! Thỉnh nguyên soái ra!”

      “Lớn mật! Đến nguyên soái cũng dám ngăn cản?” vị giáo úy họ Phương bình thường cũng nhiều tức giận quát.

      Vô Giới nhíu mày khinh thường: “Ngăn cản như thế nào? Sư phụ của chủ tử ta được vào, phải là được vào! Ai dám vào làm ảnh hưởng tới lão tiền bối giải độc cho chủ tử nhà ta, ta liền muốn đầu kẻ đó rơi xuống đất!”

      Lời vừa ra, đám tướng lãnh đều hít ngụm lãnh khí, xưa nay chỉ có Mạc tướng quân lãnh ngạo mà thôi, nay đến người dưới tay cũng coi ai ra gì như thế, cuồng vọng đến cực điểm!

      Lôi Việt chau chặt mày lại, đối với Vô Giới có bất luận lời bất mãn gì, mà là lo lắng hướng mọi người ra lệnh: “Toàn bộ lui ra, việc liên quan tới sống còn của Mạc tướng quân, ai cũng được nhiều lời!”

      “Vâng, nguyên soái!”

      Toàn bộ tướng sĩ lui ra, còn lại mình Lôi Việt, mới vừa mở miệng, Vô Cực lại đột nhiên thấp giọng : “Vô Ngân, theo vị Phương giáo úy kia!”

      Đôi mắt Vô Ngân căng thẳng, ba người bọn họ nhiều năm kề vai chiến đấu tạo thành ăn ý, lập tức hiểu ý tứ Vô Cực, gật đầu cái, lắc mình rời .

      Vẻ mặt Lôi Việt nghiêm trọng, cũng giảm thấp giọng , “Vô Cực thị vệ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chủ tử ngươi có chuyện gì ?”

      Vô Cực lắc lắc đầu, bi thương nhìn màn trướng, nén tâm tình : “Chủ tử nhà ta cát nhân thiên tướng (người tốt ắt có trời giúp), nhất định có thể tránh thoát kiếp này!”

      mặt Lôi Việt mặc dù bình tĩnh, trong lòng lại lo lắng như là vạn con kiến cắn, quả thực dám nghĩ, nếu Tứ Vương gia có gì sơ xuất, dẫn tới hậu quả gì!

      Thời điểm Mạc Kỳ Hàn tỉnh lại, mặt trời lặn, mi mắt hơi động, liền nghe được Mạc Kỳ Lâm vui mừng kêu: “Tứ ca!”

      Lâm Mộng Thanh theo sát tới, “Sư huynh, huynh tỉnh?”

      Mắt chậm rãi mở, Mạc Kỳ Hàn khẽ động môi, “Ừ, sư phụ đâu?”

      “Hàn tiểu tử, sư phụ ở đây!” Thiên Cơ lão nhân lại, bắt mạch Mạc Kỳ Hàn, ngừng chút, tươi cười đầy mặt, sai, độc bức ra hết, chỉ còn lại có cái trán sưng đỏ, này sợ, vài ngày tốt rồi.”

      “Sư phụ, có lưu lại sẹo ?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, có chút lo lắng hỏi.

      “Ha ha, con sợ tướng mạo khó coi?” Thiên Cơ lão nhân cười cười .

      Mạc Kỳ Hàn bĩu môi được tự nhiên, “Con sợ dung mạo bằng Mạn Mạn, phải mất mặt sao?”

      “A?”

      Ba người kinh ngạc há miệng, sau đó “Ha ha” cười to, Mạc Kỳ Hàn có thể sống sót, mấy người vốn là kích động cao hứng, tại bởi lời của , liền hề cố kỵ cười lên.

      Mạc Kỳ Hàn buồn bực đen mặt, “Sư phụ, ngài phải trị cho con hoàn hảo như lúc ban đầu mới được, ta khoe với Mạn Mạn, tướng mạo của con dư sức xứng nàng rồi! Nàng vẫn muốn biết con có dáng dấp như thế nào, con thể để cho nàng thất vọng a!”

      “Được rồi, được rồi, sư phụ cam đoan đưa tiểu tử đẹp trai cho nha đầu Mạn Mạn!” Thiên Cơ lão nhân cười đến khép miệng được.

      Mạc Kỳ Hàn hài lòng cười, khi ánh mắt rơi xuống người Lâm Mộng Thanh, dần dần thu tươi cười, trầm giọng hỏi: “Mộng Thanh, khăn đệ cho ta là ở đâu ra?”

      “Khăn?” Lâm Mộng Thanh kinh ngạc ngẩn ngơ, chợt hiểu được chỗ trúng độc Mạc Kỳ Hàn! Trong đầu nhanh suy tư : “Cái khăn kia là tiểu Thuận Hỉ đưa cho đệ, là hậu cần phát, lúc ấy đệ thuận tay cầm vào trong tay áo, nhìn đến sư huynh nóng nực, lại thuận tay lấy ra cho sư huynh.”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 318 Đường về kinh, sát khí từng bước 3
      Nghe Lâm Mộng Thanh chuyện, làm mấy người đều nhíu mày, trong màn trướng yên tĩnh, đến cây kim rơi mặt đất cũng có thể nghe .

      Mà đám người Vô Cực, Vô Giới, Lôi Việt như trước canh giữ ở ngoài trướng, vô cùng lo lắng. Mới vừa nghe đến tiếng cười to, làm bọn họ có lát vui mừng, nghĩ rằng Mạc Kỳ Hàn sao, nhưng ngay sau đó lại yên tĩnh khiến lòng của bọn họ treo lên, thậm chí càng thêm bất an so với vừa rồi.

      Đợi lâu, rốt cục nghe được trong màn trướng truyền đến tiếng kêu, “Người đâu!”

      Là thanh Mạc Kỳ Hàn!

      Mọi người kích động gần như muốn rơi lệ, Vô Cực, Vô Giới, Lôi Việt đồng thời vọt vào, nhìn đến Mạc Kỳ Hàn nằm giường, chân ba người mềm nhũn quỳ gối quỳ xuống!

      “Chủ tử!”

      “Chủ tử!”

      “Tứ… Mạc tướng quân!”

      Vô Cực Vô Giới vui mừng phát khóc, ánh mắt đỏ bừng, Lôi Việt thất thanh kêu lên, lại vội sửa lại xưng hô, cúi thấp đầu, áy náy thôi, “Vi thần tội đáng chết vạn lần! mặt mũi nào gặp Hoàng Thượng a!”

      tiếng ‘vi thần’ này, làm Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, lại làm Mạc Kỳ Lâm khiếp sợ mở to mắt! Ánh mắt chậm rãi chuyển qua mặt Mạc Kỳ Hàn, ngây ngốc lát, sau đó hiểu , gì.

      Mạc Kỳ Hàn liền : “Vô Cực Vô Giới, đỡ Lôi Nguyên soái đứng lên!”

      “Vâng, chủ tử!”

      Hai cái nam nhi vạm vỡ, nâng tay áo lau khô nước mắt, nâng Lôi Việt dậy, sau đó quỳ xuống trước mặt Thiên Cơ lão nhân, dập đầu đất, “Nô tài tạ ơn lão tiền bối cứu chủ tử!”

      “Khụ khụ, Hàn tiểu tử, nô tài của con biết chuyện hơn con, còn biết cảm ơn, giống như con, hừ, chỉ lo lắng con đẹp hay đẹp!” Cái mũi Thiên Cơ lão nhân hừ hừ lên tiếng, ra vẻ tức giận trừng mắt Mạc Kỳ Hàn cái.

      Mạc Kỳ Hàn cười : “Được, con cảm tạ sư phụ, để biểu đạt lòng biết ơn của con đối với sư phụ, thỉnh sư phụ sống cùng với con g, để cho đồ đệ tẫn đạo hiếu, tự mình phụng dưỡng sư phụ sống quãng đời còn lại!”

      Mới xong, Lâm Mộng Thanh cười ngừng, từ ghế tuột xuống, đặt mông ngồi dưới đất, “Sư phụ, ngài gọi cái này là cái gì? Là nâng cục đá đập chân mình!”

      “Tiểu tử đáng chết, con còn cười à!” Thiên Cơ lão nhân tức đỏ mặt tía tai, lại hung hăng trừng Mạc Kỳ Hàn, “Hai tiểu tử đáng chết, sư phụ con giận chết rồi nè!”

      Mạc Kỳ Hàn khẽ cười : “Sư phụ, ba thầy trò chúng ta đều hiểu nhau rất , còn muốn cảm ơn gì chứ? Ngài muốn nghe, con cho ngài nghe!”

      “Ngừng! được, nghe phát phiền!” Thiên Cơ lão nhân nâng tay kêu dừng, sờ sờ bụng đói dẹp, nhìn về phía Vô Cực Vô Giới còn quỳ, “Dập đầu cái gì chứ? Nhanh làm cơm , đói chết!”

      “Vâng!”

      Hai người vội đứng dậy ra ngoài, mới đến cửa, Thiên Cơ lão nhân lại : “Đợi chút!”

      “Lão tiền bối xin phân phó!”

      “Ngân châm thử độc cần cẩn thận chút!”

      “Vâng!”

      “Nguyên soái, doanh hậu cần vẫn là do Phương giáo úy làm quản sao?” Mạc Kỳ Hàn ra tiếng hỏi Lôi Việt vẫn còn ở trong lều.

      Lôi Việt ngẩn người, sau đó lập tức gật đầu, “Vâng, thời gian này đều là do Phương giáo úy quản.”

      “Ngày hôm nay, ta làm Mộng Thanh chịu tội thay!” Mặt Mạc Kỳ Hàn bình tĩnh, mà mắt lại thâm thúy u ám, cúi xuống, môi mỏng mới chậm rãi mở, “Quả là làm người ta khó lòng chuẩn bị a! Gọi vị Phương giáo úy kia đến, bao gồm cả những người khác trong doanh hậu cần! Bổn vương cũng muốn nhìn xem, bọn họ còn có thủ đoạn gì!”

      “Vâng!” Lôi Việt cùng Mạc Kỳ Lâm chắp tay.

      “Còn có, từ giờ trở , đường về kinh, bổn vương cùng Mộng Thanh ăn, mặc, ở, lại toàn bộ từ Ngũ đệ cùng ba người Vô Cực xử lý, những người khác được nhúng tay!” Mạc Kỳ Hàn trầm mắt, nhìn về phía Thiên Cơ lão nhân, “Sư phụ, chỉ sợ phải dùng kim tàm ti của ngài nghiệm độc rồi!”

      “Được.” Thiên Cơ lão nhân gật đầu, lại đau lòng, “Kim tàm ti trân quý hai mươi năm đáng thương của ta a!”

      “Sư phụ!”

      Mạc Kỳ Hàn cùng Lâm Mộng Thanh cùng kêu lên, phóng cho Thiên Cơ lão nhân cái xem thường khinh bỉ.

      “Ách… Được rồi, mạng hai tiểu tử các con quan trọng hơn bảo bối của sư phụ, ta cống hiến còn được sao?” Thiên Cơ lão nhân bĩu môi, từ trong ngực áo móc ra cái hộp , mở ra, lấy ra năm sợi tơ ánh vàng rực rỡ, : “Ngũ Vương gia, ngài phải giữ kỹ, bảo bối này ngài chỉ cần dùng khi chuẩn bị quần áo, khăn, thức ăn cho hai người họ, vô luận độc gì cũng có thể nghiệm ra, chỉ cần tàm ti này có chút thay đổi màu, đó là có độc.”

      “Được, ta nhớ kỹ!” Mạc Kỳ Lâm vui sướng gật đầu.

      Mạc Kỳ Hàn dưỡng thương năm ngày, trán đúng như Thiên Cơ lão nhân lời , khôi phục tuấn mỹ như cũ.

      Đại quân dám trì hoãn ngày hồi kinh, liền lại lên đường.

      suốt tháng, dọc theo đường vô cùng thuận lợi, còn phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nhưng, khi chỉ cách kinh thành mười ngày lộ trình, tâm mấy người Mạc Kỳ Hàn giống như mũi tên, lại càng thêm cảnh giác.

      “Vô Ngân, Phương giáo úy có gì dị thường sao?” Mạc Kỳ Hàn khẽ hỏi.

      “Hồi chủ tử, trước mắt còn có.” Vô Ngân .

      Mạc Kỳ Hàn gật đầu, : “Ừ, được lơi lỏng, cách kinh càng gần, càng an toàn!”

      “Vâng, chủ tử!”

      Đêm đó, đại quân đóng ở trong rừng cây.

      “A -”

      Nửa đêm, đột nhiên từ trong cánh rừng sâu truyền đến tiếng kêu thê lương, thức tỉnh đại bộ phận tướng sĩ trong quân đội, cũng đương nhiên thức tỉnh đám người Mạc Kỳ Hàn, Lâm Mộng Thanh!

      “Sao lại thế này?”

      Lâm Mộng Thanh từ giường ngồi dậy, trong khoảng thời gian này và Mạc Kỳ Hàn cùng ở chung cái lều, nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn cũng ngồi dậy, nhìn bên ngoài, : “Mặc kệ, có vẻ như nguyên soái phái người thăm dò!”

      “Ừ.”

      Lâm Mộng Thanh gật đầu, mới nằm xuống, lại nghe thấy ồn ào, hai người nhìn về phía phát ra thanh , cả kinh, đỉnh màn bị lửa thiêu, mà đồng thời bên ngoài vang lên tiếng đánh nhau, hơn nữa truyền đến thanh Vô Cực gọi, “Chủ tử, có thích khách!”

      Hai người lập tức nhảy xuống giường, vung kiếm chém rách màn trướng vọt ra, có chừng trăm tên sát thủ áo đen cầm kiếm công ám vệ, hai mươi ám vệ và ba người Vô Cực cùng thiết huyết sát thủ của Mạc Kỳ Minh bất phân thắng bại, thanh kiếm cùng kiếm chạm vào nhau ngừng vang lên, hai phe đều kiếm kiếm tàn độc, liều chết trận!

      Mà vừa rồi tiếng kêu kia, đó là để phân tán lực chú ý của ám vệ, mũi tên tẩm lửa từ bắn xuống hướng Mạc Kỳ Hàn!

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 319 Vinh quy khải hoàn 1


      Dưới màn đêm, ám ảnh cùng thiết huyết sát thủ trong lúc kích chiến sống chết, bởi vì nhân số sát thủ đông đảo, vả lại nhiệm vụ rất ràng, thấy Lâm Mộng Thanh cùng Mạc Kỳ Hàn từ trong trướng ra, liền tách phần quấn lấy ám ảnh, phần lớn sát thủ lập tức cầm kiếm công hướng Lâm Mộng Thanh cùng Mạc Kỳ Hàn!

      Lâm Mộng Thanh thi triển ra bộ độc môn kiếm pháp do Thiên Cơ lão nhân sáng tạo, thân hình kiện tráng chạy đến gần hơn mười người sát thủ đột nhiên phi thân quét kiếm về phía cổ sát thủ vây , chiêu này biến hóa quá nhanh, tốc độ cũng quá nhanh, cho nên những sát thủ kia phản ứng kịp, bị cắt đứt cổ họng!

      Mạc Kỳ Hàn ra chiêu càng mau lẹ, quả nhiên là tích tụ mối hận nhiều năm, trường kiếm đánh đến mức, sát thủ khỏi kêu thảm thiết liên tục, hoặc kiếm đâm thủng ngực, hoặc kiếm đánh gãy cổ họng, trong đêm tối, bóng dáng mặt nạ bạc loang loáng, khí thế thể đỡ!

      Thiết huyết sát thủ càng đánh càng kinh hãi, cũng càng đánh càng điên cuồng, tối nay chủ tử bọn họ hạ mệnh lệnh, nếu kết thúc thành, tất cả đều phải chết!

      Nhưng, mặc dù nhân số đông đảo, nhưng nhân vật mục tiêu của bọn lại có võ công vô cùng quỷ dị, công mạnh như thế, lại thương tổn mảnh áo được bọn họ, vả lại đột nhiên, hai bóng dáng phá đánh tới, thanh trường kiếm, đạo chưởng phong mạnh mẽ, như gió cuốn lá rách quét sạch bọn họ!

      Người tới chính là Mạc Kỳ Lâm cùng Thiên Cơ lão nhân!

      Vô Cực Vô Giới Vô Giới Ngân phóng thân tới đây, giải quyết ám ảnh còn sót lại, trong khoảng thời gian ngắn, đất trời hơi bị biến sắc!

      Động tĩnh lớn như thế, kinh động tam quân!

      “Người đâu! Lùng bắt thích khách!”

      “Người đâu! Mau cứu hỏa!”

      “Người đâu! Bảo vệ Mạc tướng quân cùng Lâm tướng quân!”

      Từng đạo mệnh lệnh xuất ra từ miệng Lôi Việt, các tướng sĩ hốt hoảng, cũng được nghiêm chỉnh huấn luyện, vội cứu hỏa, Lôi Việt dẫn theo năm trăm cận cệ quân tự mình đến trợ chiến, tiếng chém giết đánh vỡ phía chân trời!

      Gió đêm như lốc xoáy, rốt cuộc trôi qua.

      Ánh rạng đông chậm rãi dâng lên, đại quân Nam chinh bước lên đường về!

      Mà tại kinh thành Cẩm An phía xa, từ sáng sớm, trở nên xôn xao lên!

      “Mạc đại tướng quân uy chấn bốn phương sắp trở về!”

      “Tướng sĩ Nam chinh khải hoàn khải hoàn rồi!”

      “Đại Minh ta có Lôi Nguyên soái cùng Mạc tướng quân, có thể vô tư rồi!”

      ……

      Kinh thành, mỗi đường phố, trong quán trà, trong quán rượu, khắp nơi đều đàm luận về Nam chinh đại quân, lên cung vàng điện ngọc, Mạc Ngự Minh ban thánh chỉ, ngày đại quân trở về, văn võ bá quan ra khỏi thành mười dặm chào đón, ban rượu mừng cho tướng sĩ Nam chinh!

      Mà bên trong thư phòng Tam vương phủ, gương mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Minh tràn đầy lo lắng, chén trà trong tay bởi vì tâm tình phập phồng, mà bị bóp nát bấy!

      “Chủ tử, xem ra chúng ta ngăn cản được bọn họ vào kinh!” Sắc mặt Mặc Thanh nặng nề .

      “Đáng chết! Nhiều lần thất bại, nhiều người như vậy nhưng giết được hai người, Bổn vương nuôi chỉ là đống thùng cơm!” Mạc Kỳ Minh cực tức giận, gương mặt càng thêm khó coi.

      “Chủ tử, vậy phải làm thế nào?” Mặc Thanh lo lắng .

      Mạc Kỳ Minh yên lặng lát, hít sâu hơi, cần có hành động nữa, đến gần kinh rồi, hoàng thượng phát giác, yên lặng theo dõi biến hóa!”

      “Dạ! Chủ tử!”

      Tám ngày sau.

      Tứ Vương phủ, bên hồ Nguyệt Lượng.

      “Vương phi! Vương phi!”

      Xa xa, liền nghe được thanh vội vàng vui mừng của quản gia truyền đến, Lăng Tuyết Mạn ngủ gật ghế dựa miễn cưỡng mở mắt, lầm bầm: “Hô cái gì? Có cháy sao?”

      “Vương phi, ngày mai đại quân Nam chinh trở lại a!” Xuân Đường hết sức che giấu kích động, .

      “A a……” Lăng Tuyết Mạn ngáp cái, phiền não khoát khoát tay, “Trở về trở về, liên quan gì đến ta? Ngay cả ta muốn quan tâm cũng quan tâm được!”

      ***! quá mức! năm sáu tháng lẻ mười ngày, trận chiến người ta cũng đánh xong sắp trở về rồi, cái nam nhân thối chết tiệt kia còn chết ở bên ngoài trở lại, coi nàng là Vương Bảo Xuyến à?

      Lăng Tuyết Mạn càng nghĩ càng tức giận, nắm lên quả táo bàn liền tiện tay ném về phía sau, thầm thề lần thứ n, tình nhân chết tiệt, bà đây chờ tháng nữa, nếu còn trở lại, bà đây liền hồng hạnh xuất tường cho chàng xem!

      Vậy mà, nàng tức giận, nhưng chưa từng nghĩ ——

      “A!”

      tiếng hô đau lớn ràng truyền vào lỗ tai, Lăng Tuyết Mạn từ ghế dựa bò dậy nghiêng đầu xem, quản gia tay nắm quả táo, tay xoa cái trán, đen mặt nhìn nàng, buồn bã kêu tiếng, “Vương phi!”

      “Ách, này…… Đây là thế nào?” Lăng Tuyết Mạn ngượng ngùng hỏi.

      “Ha ha!”

      Xuân Đường Thu Nguyệt lập tức nhịn được cười ra tiếng, quản gia còn tâm tình kích động, mặt đen thành cục than.

      Lăng Tuyết Mạn chỉ chỉ quả táo, rất là xin lỗi hỏi: “Quả táo trúng ngươi?”

      Quản gia oán giận gật đầu.

      “Làm sao ngươi đần như vậy đây? Uổng công ngươi chính là người luyện võ, đến quả táo cũng tránh khỏi, thiệt là, mất mặt!” Lăng Tuyết Mạn than thở, nhưng nàng cũng rất hiểu, biến sắc mặt cực nhanh cười tiếng, sang chuyện khác, “Quản gia a, Hiên nhi cùng bà bà đâu vậy?”

      “Hồi vương phi, bọn họ ở trường trường luyện võ!” Quản gia buồn bực đem quả táo thả lại khay.

      Lăng Tuyết Mạn gật đầu, “Vậy ngươi gọi ta làm gì? Có cháy hả?”

      “Nô tài mới đặt may cho vương phi mười bộ áo mới, còn Thái Điệp Hiên cũng gửi đồ trang sức đến, mời vương phi trở về Cúc Thủy Viên thử chút, nếu hài lòng lập tức đổi.” Quản gia nhớ lại việc chính, vội vàng .

      “Ai, phải mới may sao? Ta còn mặc chưa hết, đồ trang sức cũng cần, ta lười , ta muốn nằm ở nơi này nhìn cá trong hồ.” Lăng Tuyết Mạn rã rời khoát khoát tay, lần nữa lệch qua ghế dựa, trong lòng nén được khó chịu.

      Quản gia cùng Xuân Đường Thu Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, hơi có chút nóng nảy : “Vương phi, ngài đừng chán chường như vậy a, ăn mặc xinh đẹp chút, ngày mai…… Ngày mai có thể hoàng thượng gọi vương phi cùng ra ngoài thành nghênh đón đại quân khải hoàn đó?”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 320 Vinh quy khải hoàn 2


      “Ta lặp lại lần nữa, liên quan đến ta! Ta đưa quân nam chinh xuất chinh mệt lắm rồi, dựa vào cái gì bắt ta nghênh đón a? Ta cũng phải đại thần! Nếu Hoàng Thượng thực phái người đến gọi, ta bị bệnh, xuống giường được, xin Hoàng Thượng tìm Nhị Vương phi Tam Vương phi !” Lăng Tuyết Mạn vuốt gò má, ngáp liên tục, “Ách, ta mệt nhọc, muốn ngủ.”

      “Vương phi, đây chính là tội khi quân a!” Quản gia cùng hai nha hoàn xấu hổ.

      có chuyện gì, các người thấy dạo này số ta tốt sao? Hoàng Thượng tốt với ta vô cùng, trị tội ta!” Ánh mắt Lăng Tuyết Mạn khẽ đóng, lười biếng lẩm bẩm, “Ông già kia cũng biết ăn lộn thuốc gì, lúc bắt đầu ta khắc chết con của ông ấy, hận thể chém ta vạn đao, năm nay lại nhiệt tình cưng chìu ta, haiz, là tâm đế vương khó dò a!”

      Xuân Đường Thu Nguyệt liếc nhau, còn gì để .

      trán quản nổi lên vô số gân đen, “Vương phi, đó là bởi vì chủ… Khụ khụ, bởi vì Vương phi rất dễ khiến người ta thích!”

      “Ha ha, đúng vậy, Vương phi, chúng nô tì hầu hạ ngài thử bộ đồ mới !” Thu Nguyệt ngồi xổm trước ghế, ân cần cười .

      , phiền toái! Ta trang điểm xinh đẹp có ích lợi gì a? Ngay cả nam nhân ta đều có, xinh đẹp cho ai xem?” Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, có chút tức giận, lại dám , thân mình khẽ nghiêng, ánh mắt nhắm lại ngủ trưa.

      “Vương phi…” Giọng của Xuân Đường ngừng lại, nhìn quản gia cùng Thu Nguyệt, lắc lắc đầu. Đến bữa tối, Lý Đức Hậu tự mình đến tuyên chỉ, Mạc Ngự Minh Quả nhiên tuyên Lăng Tuyết Mạn sáng sớm ngày mai theo ông ra thành nghênh đón đại quân chiến thắng trở về!

      “Tứ Vương phi, Hoàng Thượng bảo ngài tại theo nô tài tiến cung, đêm nay ngủ cùng Hoàng Hậu nương nương.” Lý Đức Hậu khom người .

      “Cái gì? Khụ khụ!” trái nho mắc kẹt ở trong cổ họng Lăng Tuyết Mạn, trừng mắt nhìn vài cái, mới miễn cưỡng nuốt xuống, bực mình : “Tại sao vậy? Ta được ? Ngoài thành mười dặm, ngồi xe ngựa xa như vậy, đầu ta choáng váng chết, huống hồ ta vừa nhìn thấy mấy binh lính nghiêm túc, ngộ nhỡ ta nhịn được bật cười làm sao bây giờ? Haiz, có ta hay có ta cũng vậy, đại nước nhà, phụ hoàng kéo theo ta làm cái gì a?” Lăng Tuyết Mạn oán giận liên tục, như trái cà héo, nằm sấp xuống bàn, động cũng muốn động.

      Lý Đức Hậu cau chặt mày, suy nghĩ : “Tứ Vương phi, Hoàng Thượng nếu muốn ngài theo đón chào, chắc là có dụng ý, Tứ Vương phi vẫn là thu thập chút rồi theo nô tài phụng chỉ tiến cung !”

      “Ây da, Lý công công, ta muốn , ông giúp ta với phụ hoàng được ?” Khuôn mặt nhắn của Lăng Tuyết Mạn run rẩy lợi hại, hữu khí vô lực.

      “Vương phi!” Ánh mắt Xuân Đường sáng lên, cười : “Ngũ Vương gia ngày mai cũng trở về a, Vương phi nghênh đón bạn tốt của ngài sao?”

      “Ách, đúng vậy, Kỳ Lâm phải đưa lương thảo.” Lăng Tuyết Mạn suy nghĩ chút, hào khí vạn trượng : “Được, ngày mai ta phải nghênh đón !”

      Mấy người đều thở dài nhõm hơi, lại khỏi có rút khóe miệng, Xuân Đường chỉ biết trước hết nghĩ biện pháp khuyên Lăng Tuyết Mạn đáp ứng nghênh đón tam quân, làm cho chủ tử nàng bớt được nỗi khổ tương tư, lại biết, kết quả đúng là…

      Hôm sau.

      Gió mát thổi , ánh mặt trời chiếu cao, bầu trời xanh vạn dặm, khí trời như là hiểu biết lòng người, tốt!

      Dân chúng toàn thành sáng sớm liền tụ tập ở đường cái, chia làm hai bên, mang tâm tình nhảy nhót kích động, nghênh đón hùng trong lòng bọn họ khải hoàn trở về!

      Hoàng đế Hoàng hậu Đại Minh ngồi long liễn, mang theo văn võ bá quan, hoàng tử công chúa, hoàng thân quốc thích ra khỏi thành mười dặm đón chào.

      Rốt cục ở giờ Tỵ, quân Nam chinh đến ngoài thành Cẩm An.

      loạt mười tướng soái mặc thân nhung trang cưỡi ngựa đứng song song, Lôi Việt ở giữa, mặt như đao khắc thoáng kích động khó lên lời, bên trái mà Mạc Kỳ Lâm mày kiếm sắc bén, khí bừng bừng, Lâm Mộng Thanh lấy hình dáng ngạo thế mà đứng, trong tuấn mỹ khuynh thành, hào khí giảm chút nào, phía con ngựa trắng bên phải, là người mặc quần áo màu bạ, ở dưới ánh mặt trời, tản ra khí thế khiếp người, mắt sâu dưới mặt nạ, lãnh ngạo tà nịnh như trước, mang theo khí phách vương giả!

      “Xuống ngựa!”

      Lôi Việt hô lớn tiếng, các tướng xuống ngựa, tam quân quỳ xuống đất mà bái! “Khấu kiến hoàng đế vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Khấu kiến Hoàng Hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

      Mạc Ngự Minh đứng đầu bách quan, Hoàng Hậu đứng ở bên cạnh ông, giờ phút này ánh mắt uy nghiêm nhìn các tướng sĩ lập công lớn cho Đại Minh, nghe này tiếng động lễ bái phá vỡ phía chân trời, tầm mắt nhìn đến người đeo mặt nạ bạc, kích động mừng như điên!

      “Các vị tướng bình thân!”

      “Tạ Hoàng Thượng”

      Mạc Ngự Minh cao giọng : “Bách quan bái tạ tam quân!”

      Văn võ bá quan bước ra khỏi hàng, quỳ xuống đất dập đầu ba cái!

      “Hoàng tử hoàng thân bái tạ tam quân! Cảm tạ tướng sĩ Đại Minh vì chiến đấu hăng hái, cúc cung tận tụy, đẫm máu bảo vệ dân chúng Đại Minh ta!” Mạc Ngự Minh hô lớn lần thứ hai.

      Toàn bộ hoàng thân quốc thích nghe lệnh tiến lên bước, bao gồm bốn hoàng tử, các thúc bá Vương gia bối phận to lớn, vương công thế tử, còn có Tiểu Tứ Vương gia Mạc Ly Hiên, cùng đương triều công chúa Nhã Phi, cùng cuối cùng là kẻ lui ở trong đám người, bị Nhã Phi cường thế kéo lên – Tứ Vương phi Lăng Tuyết Mạn ngủ gật!

      Đều do tối hôm qua cùng Nhã Phi chuyện phiếm tán gẫu quá lâu, ngủ đủ, lại canh năm bị cung nữ quát lên, giờ phút này Lăng Tuyết Mạn suy sút y như bộ dáng năm rưỡi trước kia tiễn đưa ở cổng Tuyên Hoa, ngoại trừ ánh mắt lúc này sưng, chút tinh thần cũng có!

      Cách ba trượng, hai cái nữ tử chỉ lo khom người cúi đầu theo mọi người lạy ba bái, lại chưa từng chú ý tới, từ thời khắc các nàng bán bước chân ra, có hai tầm mắt nóng rực liền gắt gao theo!

      Cúi đầu ba cái xong, ngẩng đầu, Nhã Phi tò mò nhìn thẳng phía trước, vừa nhìn, đầu óc có trận mê muội, mặt cứng ngắc như đá hóa, chớp mắt theo dõi nam tử đứng ở bên cạnh Mạc Kỳ Lâm, lỗi lạc mà đứng, tựa như tiên giáng trần!

      Tim gần như nhảy ra ngoài lồng ngực, , là Lâm Mộng Thanh sao? sao lại là quân nam chinh? Còn là tướng?

      Lăng Tuyết Mạn che miệng, lặng lẽ ngáp cái, trong lòng trông ngóng buổi đón lập tức chấm dứt, để cho nàng trở về ngủ bù, khi chuẩn bị lui về phía sau, dư quang liếc về Nhã Phi dị thường, nhíu nhíu mày, theo Nhã Phi ánh mắt trông qua, đầu tiên là thấy được Mạc Kỳ Lâm, tâm tình lập tức chấn phấn, thản nhiên cười, trong sáng động lòng người!

      Nụ cười này, lung lay mắt Mạc Kỳ Lâm, càng lung lay tâm Mạc Kỳ Hàn đứng bên phải Lôi Việt!

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 321 Vinh quy khải hoàn 3
      năm sáu tháng mười ngày tưởng niệm, từ ngàn dặm trải qua cửu tử nhất sinh trở về, giờ phút này, nhìn khoảng cách tới ba trượng, nữ tử chân âu yếm bao giờ là mộng nữa, trong khoảnh khắc mắt Mạc Kỳ Hàn trở nên mờ mịt, khóe mắt trơn ướt, bàn tay to nắm chuôi kiếm bên hông, cách nào lên kích động, ngừng siết chặt, hận thể, hận thể nhảy lên tới trước mặt nàng, ôm nàng vào lòng, bao giờ nới ra nữa, hôn lên môi nàng, cho nàng biết, Mạn Mạn, là ta, ta trở về, thực lời hứa của ta, tuyết nhớ hàn sương phát tề mi, sinh tử rời đến khi đầu bạc…

      Mắt sâu dừng ở gương mặt quen thuộc kia, giờ phút này tất cả lại là mất mát, mới vừa rồi liếc nhìn bộ dáng suy sút của nàng, lòng đau như cắt, nhưng mà, ánh mắt nàng chỉ là xa lạ đảo qua , sau đó ngừng lại mặt Mạc Kỳ Lâm, khuôn mặt nhắn kia bởi Mạc Kỳ Lâm mà nháy mắt tỏa ra sáng rọi loá mắt, môi đỏ mọng kia tươi cười, cười khuynh thành, ngàn vạn mị hoặc, thoáng nhìn khuôn mặt Mạc Kỳ Lâm ra vẻ bình tĩnh, trong mắt lại cũng có kích động đè nén!

      Ngực, lập tức giống như bị búa tạ đập tới, đau đớn khó có thể hô hấp, nếu là, nếu là nàng biết Mạc tướng quân là Tình nhân của nàng, nếu là nàng biết, đứng ở trước mặt nàng, kiều nhan của nàng phải là vì mà rạng rỡ…

      Bên kia, Lăng Tuyết Mạn vui sướng muốn gọi Mạc Kỳ Lâm, miệng mở mở, lại bởi tình huống này thíc hợp mà dám gọi, liền hoạt bát nháy mắt, chớp lông mi, tươi cười chói mắt.

      Mà Mạc Kỳ Lâm vui sướng, đồng thời đáy lòng lại đột nhiên ‘lộp bộp’ chút, lặng lẽ liếc nhìn Mạc Kỳ Hàn, trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng nảy lên tất cả cảm xúc phức tạp, có lỗi, thương tâm, khổ sở…

      Xem như tiếp đón xong, Lăng Tuyết Mạn thế này thoáng dời ánh mắt chút, nhìn đến gương mặt tuấn mỹ vô song gần đó, kịp chuẩn bị tâm lý, nàng thất thanh bật thốt lên, tinh!”

      Ba chữ đột ngột vừa ra, làm cho Lâm Mộng Thanh cùng Nhã Phi thâm tình nhìn nhau chợt mềm nhũn hai chân, lảo đảo cái suýt nữa ngã xuống đất, cũng may được Mạc Kỳ Lâm cùng Dư tòng quân đỡ ở hai bên, mặt tuấn mỹ thoáng chốc mây đen dầy đặc, cắn răng nhảy ra câu mơ hồ , “Nữ nhân đáng chết, về còn biết!”

      trong hoàn cảnh trang nghiêm, bởi hai chữ ‘ từ Tứ Vương miệng phi, lại bởi Lâm phó tướng quân cực vang danh thất thố, mà trở nên xôn xao lên!

      Các loại ánh mắt khiếp sợ, nghi hoặc, phán đoán ào ào vượt qua thân hai người này, khuôn mặt tuấn tú ôn hòa của Mạc Kỳ Diễn nháy mắt trở nên cứng ngắc, trong lòng nghi ngờ!

      Mạc Kỳ Sâm kinh ngạc cho kiện, tướng mạo vị Lâm phó tướng quân kia quả thực xuất chúng như tinh a!

      Mạc Kỳ Dục tắc lưỡi, cắn răng trừng Lăng Tuyết Mạn, tức giận nắm chặt nắm tay!

      Mạc Kỳ Minh cũng nhìn tới, ánh mắt lạnh thấu xương như mũi tên bắn về phía Lâm Mộng Thanh, hận thể bắn vạn tiễn xuyên tâm!

      Mạc Ngự Minh cùng Hoàng Hậu cũng hồ nghi nhìn Lăng Tuyết Mạn cái, lại nhìn hướng sắc mặt Lâm Mộng Thanh như than đen, bi phẫn đến cực điểm, cuối cùng lại nhìn qua mặt Mạc Nhã Phi hoàn hồn, giờ phút này dở khóc dở cười!

      Mạc Ngự Minh thấp giọng dò hỏi: “Nhã Phi, sao lại thế này?”

      “Phụ hoàng, ban đầu là Tứ tẩu và con cùng biết Lâm công tử, Tứ tẩu thấy bộ dạng Lâm công tử rất dễ nhìn, liền Lâm công tử là tinh.” Nhã Phi xấu hổ quẫn ép, dùng khăn che mặt giải thích.

      “Khụ khụ, nha đầu kia!”

      Mạc Ngự Minh chau mày lại, nhìn bách quan và tam quân xôn xao, đành phải hắng giọng cái nâng cao giọng : “Tam quân uống rượu mừng, trẫm kính các tướng sĩ ba bát rượu, sau đó tức khắc vào thành, mở tiệc mừng!”

      “Hoàng Thượng vạn tuế -”

      Hơn mười vạn tướng sĩ bưng bát rượu nâng quá đỉnh đầu, Mạc Ngự Minh giơ hai tay lên cao, sau đó cạn sạch chén rượu, các tướng sĩ ở trong tiếng hoan hô uống ba chén, hiệu lệnh “Hành quân!” phát ra, đại quân tiến về thành Cẩm An!

      Thời điểm về thành, Lăng Tuyết Mạn cùng Nhã Phi được gọi vào long liễn.

      “Mạn Mạn, trước tam quân, sao có thể thất thố như vậy?” Mạc Ngự Minh hơi hơi trừng mắt trách mắng.

      “Phụ hoàng, thực xin lỗi, con nhất thời kích động, ách… Lần sau cũng dám nữa!” Lăng Tuyết Mạn xấu hổ thở dài, lại cười làm lành.

      Mạc Ngự Minh mắt liếc, tức giận : “Còn có lần sau? Về sau phải xem hoàn cảnh, trẫm tha cho con tội hồ nháo cũng mức độ thôi, hiểu chưa?”

      “Hiểu được, hiểu được, quá !” Lăng Tuyết Mạn gật đầu như giã tỏi.

      “Còn có…” Ánh mắt Mạc Ngự Minh hướng Nhã Phi, thản nhiên : “Còn có về sau thể gọi bậy Lâm tướng quân kia, trẫm chuẩn bị phóng làm phò mã, lời đó truyền ra phải khiến người chê cười sao?”

      “Phò mã?!” Lăng Tuyết Mạn chóng mặt xem xét hướng Nhã Phi đỏ mặt, thở dài: “Hai người ở chung rồi hả?”

      “Khụ khụ, đứa này chuyện…” Hoàng Hậu hợi giận dữ, trong mắt lại là ý cười.

      Nhã Phi thẹn thùng thôi, sẳng giọng: “Tứ tẩu, tẩu là khó nghe a!”

      “Ách, cái này cũng kêu khó nghe? Ta cũng chưa hai ngườiyêu đương vụng trộm đâu!” Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, lơ đễnh, lại cố kỵ gì tiếp: “Ta ngay từ đầu liền thấy tiểu tử kia có ý tốt với muội, đá bóng theo đội ta, muốn phải cùng đội với muội, còn muốn thắng cho muội vui vẻ, là, nhất định là sớm có mưu!”

      “Khụ khụ!”

      “Khụ khụ!”

      Mạc Ngự Minh cùng Hoàng Hậu, Mạc Nhã Phi đều bị sặc, tiếng ho khan đầy xe, Lý Đức Hậu theo xe vội vàng la lên: “Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, cần phải nô tài truyền thái y ?”

      “Khụ! cần!” Mạc Ngự Minh trả lời câu, sau đó trừng Lăng Tuyết Mạn, “Nha đầu con năng chừng mực!” xong, thầm than thở ở trong lòng câu, bản thân mình trộm sống chung với nam nhân nửa, còn dám người khác đương vụng trộm sao?

      “Ách, con sai lầm rồi, con sửa lại!” Lăng Tuyết Mạn cúi đầu.

      Nhã Phi hơi mím môi, dè dặt cẩn trọng hỏi: “Phụ hoàng, tại sao Lâm công tử ở trong quân đội? tại sao là tướng quân a? phải ra kinh làm việc, chính là đánh giặc sao?”

      “Chuyện này dài dòng, ngày sau con biết, làm ra thành tích này, lập nhiều chiến công như vậy, trẫm gả công chúa cho , cũng là chuyện hợp tình hợp lý, ha ha, Nhã Phi, nữ tử khác lớn như con sớm lập gia đình sinh con, trẫm giữ con đến mười chín tuổi còn có động tĩnh, cũng chính là đợi Lâm Mộng Thanh trở về a!” Mạc Ngự Minh hài lòng cười .

      “Phụ hoàng!” Mặt Nhã Phi đỏ lên, cầm cánh tay Hoàng Hậu, hiển lộ mười phần thẹn thùng của nữ nhi, “Mẫu hậu, phụ hoàng giễu cợt con!”

      “Ha ha, nam lớn lấy vợ, nữ lớn gả chồng, Nhã nhi nên chuẩn bị đồ cưới rồi!” Hoàng Hậu vỗ bàn tay Nhã Phi, từ ái cười .

      Lăng Tuyết Mạn rue mắt, đột nhiên muốn rơi nước mắt, nàng nên gả nơi nào đây?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :