1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 312 Huynh đệ gặp lại 1

      Mạc Kỳ Lâm mang lương thảo tới biên quan, hơn hai tháng mới đến Cẩm Châu.

      Mà lúc này phân, Ngọc Sơn Quan cùng Cẩm Châu trả về tay Đại Minh, đất bị mất của Đại Minh chỉ còn lại huyện Phụng Châu, mà toàn quân dưới tinh thần dâng cao, thứ nhất là vì thắng chiến sắp tới, thứ hai là vì bọn họ dưới dẫn dắt của Chiến thần tướng quân Mạc Quân Lâm, sáng lập thần thoại chiến trường, có thể nào kích động?

      “Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế ——”

      “Đại Minh vạn tuế vạn vạn tuế ——”

      “Đánh bại Nam Chiếu, trả lại núi sông cho đất nước ——”

      “Đại Minh tất thắng ——”

      Mà đương triều Ngũ vương gia do triều đình phái vận chuyển lương thảo tới chiến trường biên quan, khao thưởng tam quân, làm tam quân Đại Minh càng thêm phấn chấn, dâng quyết tâm đánh Nam Chiếu!

      Đối mặt tam quân, Mạc Kỳ Lâm đứng ở cao, trong mắt chói lọi, tận mắt thấy đội quân tinh nhuệ, tận mắt thấy sĩ khí người nào địch nổi, cho dù ai đứng ở chỗ này cũng sôi sục lòng!

      “Bổn vương biên quan, là vì góp thêm phần lực vào thắng lợi cuối cùng của cuộc chiến, hai vì cảm tạ tam quân đầu rơi máu chảy vì giang sơn Đại Minh, Bổn vương thay mặt hoàng thượng, thay mặt triều đình, dân chúng Đại Minh cảm tạ các ngươi!”

      Thanh của Mạc Kỳ Lâm cao vút xuyên thấu tam quân, dứt lời, chắp tay khom lưng, cúi đầu ba cái sâu!

      Tam quân nhất thời kích động, cùng nhau quỳ xuống, hô to, “Ngũ vương gia thiên tuế thiên thiên tuế!”

      Mạc Kỳ Hàn mặc bộ giáp bạc đứng ở bên, gương mặt tuấn tú dưới mặt nạ lộ ra nụ cười vui mừng.

      Trở lại trong trướng chủ soái, Lôi Việt cùng đám tướng lãnh, bao gồm Lâm Mộng Thanh tiến lên làm lễ ra mắt, “Tham kiến Ngũ vương gia!”

      cần đa lễ, các tướng xin mau mau đứng lên!” Mạc Kỳ Lâm mỉm cười : “Các vị vì Đại Minh lập được công lao, Bổn vương nên hướng mọi người xá mới phải!”

      “Mạt tướng dám!” Các tướng lĩnh cùng kêu lên.

      Mạc Kỳ Lâm khoát tay, “Các vị, mời ngồi, Bổn vương tuy là Vương gia, nhưng đến chiến trường, cũng muốn câu nệ lễ nghĩa, Bổn vương còn cần học tập Nguyên soái cùng Mạc tướng quân đánh giặc! Đúng rồi, Mạc tướng quân ——” Trong đám người thấy mặt nạ bạc, Mạc Kỳ Lâm liếc vòng, ở trong góc trướng thấy được cái vị Chiến thần tướng quân mặt lạnh trong truyền thuyết ngồi ở trước bàn uống trà nhìn chiến đồ!

      Đối với cái vị Mạc Quân Lâm gan lớn vô lễ này, Mạc Kỳ Lâm chỉ hơi nhướng mày, nhân tài phụ hoàng nhìn trúng, thay thiên tử xuất chinh, tự nhiên so đo quá nhiều, chỉ là, đối với người này hứng thú rất lớn, trong thiên hạ, hạ thần dám đếm xỉa đến như thế, là lần đầu tiên nhìn thấy!

      Mà Lôi Việt cùng các tướng lãnh theo nhìn Mạc Kỳ Lâm, bọn họ thành thói quen với vị Mạc tướng quân lãnh ngạo này, mà lại bởi vì cực kỳ sùng bái năng lực của , cho dù Lôi Việt là nguyên soái cũng so đo, nhưng bây giờ khi đối mặt với Ngũ vương gia ——

      Các tướng lĩnh khỏi đổ mồ hôi lạnh giùm Mạc Quân Lâm, Lôi Việt khó khăn, biết nên xử lý tình huống trước mắt như thế nào, hoàng thượng có cho ông chỉ thị, ông phải làm sao làm đây?

      Vậy mà, bất luận bao nhiêu ánh mắt tập trung ở mặt Mạc Kỳ Hàn, vẫn thờ ơ, chuyên chú nhìn chiến đồ trong tay, tự hỏi tác chiến với Phụng Châu như thế nào, ly trà trong tay đưa đến khóe miệng, muốn uống mới phát còn, cũng ngẩng đầu lên mà : “Dâng trà!”

      Mọi người vẫn còn ngây ngốc, Lôi Việt phản ứng kịp, vội : “Người tới, dâng trà!”

      Nghe được thanh Lôi Việt, Mạc Kỳ Hàn cau mày, kế hoạch to gan hình thành trong đầu, quét mắt vòng những tướng lãnh theo dõi , ánh mắt rơi vào mặt Mạc Kỳ Lâm ngôn ngữ, chỉ gật đầu, sau đó chuyển qua mặt Lôi Việt, chưa thay đổi tư thế, trầm giọng : “Nguyên soái, phái binh trong mười ngày chế tạo 5000 sợi xích sắt dài 1 thước!”

      “A? Đây là vì sao?” Lôi Việt nghi ngờ .

      “Cần cho tác chiến, mặt khác, chọn vạn binh sĩ dũng mãnh thiện chiến, trước ngực chiến y của bọn họ gắn thêm mặt gương tròn, phải nhanh!” Mạc Kỳ Hàn nhướng lông mày, trong mắt lóe lên, “Nếu nghiêm chỉnh huấn luyện, cộng thêm thiên thời địa lợi, sắp lấy lại được Phụng Châu!”

      Lời vừa ra, đám tướng lãnh, bao gồm Lôi Việt, tất cả đều mừng rỡ như điên, Lôi Việt : “Mạc tướng quân cao minh a! Người tới, lập tức truyền lệnh xuống, làm theo như lời Mạc tướng quân , chế tạo xích sắt cùng chiến y, Lâm phó tướng quân, chuyện chọn lựa binh lính do ngươi đảm đương, có vấn đề ?”

      “Dạ, Nguyên soái!” Lâm Mộng Thanh chắp tay, trịnh trọng gật đầu, sau đó ôm quyền hướng Mạc Kỳ Lâm, “Mạt tướng cáo lui!” Liền ra khỏi trướng.

      Mạc Kỳ Lâm ngạc nhiên nhìn về phía tướng quân mặt lạnh, thân thể hơi rung động, trong mắt cũng dâng lên kích động mơ hồ, giọng cưa Mạc Quân Lâm —— rất quen thuộc!

      Trong đầu suy nghĩ, Mạc Kỳ Lâm bước chân ra, dừng lại ở trước bàn , vừa chắp tay, đôi môi có chút phát run : “Mạc tướng quân!”

      Mạc Kỳ Hàn chậm rãi ngẩng đầu, nghênh hướng ánh mắt dò xét của Mạc Kỳ Lâm, thản nhiên : “Ngũ vương gia có chuyện gì sao?”

      Cả bên trong trướng, trừ Lôi Việt, các tướng lãnh còn lại hít hơi lãnh khí, vị Mạc tướng quân này cũng cuồng ngạo quá mức, con ruột hoàng thượng đứng chắp tay trước , đây là vinh hạnh đặc biệt a, thế nhưng……

      Nhất thời, mọi người lại đổ mồ hôi lạnh, cảm giác nhịp tim mình tăng nhanh!

      Mạc Kỳ Lâm những tức giận, thái độ càng thêm phức tạp, trong mắt kích động càng sâu, vừa muốn mở miệng, Mạc Kỳ Hàn lại lần nữa buông ánh mắt, chăm chú nhìn vào chiến đồ, cũng là chuyện với Lôi Việt, “Nguyên soái, Quân Lâm phải trở về trướng rồi.” đợi Lôi Việt trả lời, khép chiến đồ lại, đứng dậy vòng qua Mạc Kỳ Lâm, cũng thèm nhìn tới phản ứng của các tướng lĩnh, liền ra ngoài, bước ra màn bước, ngừng lại, cũng quay đầu lại mà : “Ngũ vương gia nếu có chuyện , hãy đến trong trướng của ta!”

      “Được!” Mạc Kỳ Lâm theo sát, con ngươi thâm u nhìn chăm chú vào bóng lưng Mạc Kỳ Hàn, bước theo ra ngoài.

      Các tướng lĩnh đều trợn mắt há mồm, câu cũng nên lời, nguyên bản là Ngũ vương gia người có địa vị cao lại nhân nhượng trước tướng quân mặt lạnh người có địa vị thấp, khó lường a!

      Trong trướng của Mạc Kỳ Hàn, trong phạm vi năm trượng cho phép bất kỳ binh lính nào ra vào, ám vệ giữ cửa mười hai canh giờ ngày, ngay cả con ruồi cũng đừng vọng tưởng đến gần phần.

      Mạc Kỳ Lâm vừa theo vào trướng, bên ngoài trướng liền lập tức có hai ám vệ áo đen, buông màn trướng dày cộm nặng nề xuống, Mạc Kỳ Hàn tới ghế thanh thản ngồi xuống, đầu ngửa ra sau, vẻ mặt buông lỏng rất nhiều, lười biếng mở miệng hỏi: “Dọc theo con đường này có cái gì dị thường ?”

      Mạc Kỳ Lâm đứng ở nơi đó hề chớp mắt nhìn chằm chằm Mạc Kỳ Hàn, biết nên hỏi từ đâu, mà hoài nghi trong lòng cũng càng lúc càng quá mức, bởi vì có thần tử nào dám càn rỡ như thế ngồi xuống, vả lại chuyện như vậy với !

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 313 Huynh đệ gặp lại 2

      Mạc Kỳ Hàn nghe được trả lời, mắt nhắm chậm rãi mở ra, nhíu mày : “Đứng ở đó làm cái gì? Ngồi !”

      Ngữ khí chuyện này! Giọng này!

      Mạc Kỳ Lâm càng thêm kích động, vừa sải bước tới gần, đứng ở trước mặt Mạc Kỳ Hàn, môi ngừng run rẩy, lắp bắp được câu đầy đủ, “Ngươi ngươi… Ngươi là… Phải… Phải…”

      “Là Tứ ca của đệ!”

      Mạc Kỳ Hàn có chút bật cười ngắt lời, ngước mặt, khóe miệng ngậm cười ý, nhìn mặt Mạc Kỳ Lâm thay đổi mấy màu trong nháy mắt, sau đó lảo đảo lui ra, đụng phải cái giá bên cạnh, vội vàng nắm được cái giá ổn định thân hình, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch mảnh, khiếp sợ trừng mắt, vươn ngón tay chỉ vào mặt , “Ca, ca là… là Tứ ca? Ca là người… hay là quỷ?”

      “Là quỷ!” Mạc Kỳ Hàn tươi cười sâu hơn, cố ý muốn trêu chọc đệ đệ, liền nhanh chậm tiếp: “Ngũ đệ, Tứ ca trời có linh thiêng làm đệ thất vọng phải ? Thấy Tứ ca còn quỳ xuống?”

      “Tứ ca!” Mạc Kỳ Lâm chấn động toàn thân, sau đó ‘bộp’ tiếng quỳ gối quỳ xuống, vội la lên: “Tứ ca, đệ đệ có làm cái gì a, chính là đối với Mạn Mạn… phải, là Tứ tẩu, chúng ta… Ca, đệ…”

      Nhìn Mạc Kỳ Lâm năng lộn xộn, kích động hoảng loạn, Mạc Kỳ Hàn híp híp mắt, thu hồi tươi cười, chậm rãi : “Ngũ đệ, đứng lên , nhớ kỹ, Tứ tẩu Lăng Tuyết Mạn của đệ, vĩnh viễn chỉ có thể là Tứ tẩu của đệ, chỉ là của Tứ tẩu của đệ, cũng là Tứ tẩu của Lục đệ, của Tiểu Thất!”

      “Tứ ca!” mặt Mạc Kỳ Lâm nhất thời có huyết sắc, thất thanh : “Vậy nhị ca sao? Tứ ca ca tức giận sao? Ca cho phép Tứ tẩu tái giá sao? Nhưng nàng mới mười mấy tuổi, Tứ ca nhẫn tâm khiến nàng… Khiến nàng…”

      “Đúng, ta cho nàng tái giá!” Mạc Kỳ Hàn lạnh nhạt nhìn Mạc Kỳ Lâm, ngữ khí chắc chắc.

      Thân mình Mạc Kỳ Lâm mềm nhũn, ngồi xuống mặt đất, nhất thời tất cả cảm xúc hỗn loạn nảy lên, khiến mất sức phán đoán, trong đầu chỉ lẩn quẩn câu , hồn phách Tứ ca của trở lại, là tới cảnh cáo bọn họ…

      Bỗng dưng, đột nhiên quỳ thẳng thân mình, dập đầu xuống, “Tứ ca, đệ đệ cầu ca, để cho Tứ tẩu thủ tiết được ? Đệ muốn cưới nàng, chiếu cố nàng, đệ biết Tứ tẩu có ân cứu mạng với Tứ ca, đệ đối đãi tốt với nàng, đệ giúp ca báo đáp nàng được ? Tứ ca, đệ đệ chưa bao giờ cầu ca chuyện gì, chỉ cầu ca đồng ý đệ!”

      “Ngũ đệ!” Mạc Kỳ Hàn cảm thấy đau xót, tay nắm chặt, thở : “Đệ trước đứng lên lại , được dập đầu!”

      ! Tứ ca đáp ứng, đệ đứng lên!” Mạc Kỳ Lâm bướng bỉnh .

      “Ngũ đệ, cho Tứ ca, đệ nàng sao?” Mạc Kỳ Hàn tới, theo dõi Mạc Kỳ Lâm, khẽ hỏi.

      Mạc Kỳ Lâm dừng dập đầu, chậm rãi ngước mắt, nhìn thẳng đôi mắt ở dưới mặt nạ, gật đầu, tiếng ràng, , !”

      “Nhưng, người nàng phải đệ, nàng chỉ có thể là Tứ tẩu của đệ, đệ cũng chỉ có thể lui trở lại vị trí em chồng, Ngũ đệ, cần cầu xin, phải Tứ ca thành toàn đệ, mà là, Tứ ca cùng nàng nhau, phải nàng ta cưới, phải ta nàng gả!”

      Mạc Kỳ Hàn bình tĩnh xong, vươn hai tay đở Mạc Kỳ Lâm mang vẻ mặt khiếp sợ đứng dậy, sau đó chậm rãi nhấc mặt nạ lên, gương mặt lộ ra đủ để kinh hách người trong thiên hạ!

      “Tứ ca!”

      Mạc Kỳ Lâm thất thanh kêu lên, thân mình lại bị kinh hãi chấn động, tròng mắt trừng to, “Ca, ca là Mạc tướng quân! , ca là Tứ ca! đúng đúng, ca là Tứ ca hay là hồn phách của Tứ ca?”

      “Ban ngày, quỷ dám ra đây sao?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày hỏi ngược lại.

      Mạc Kỳ Lâm ngốc ra gần phút, biểu tình cứng ngắc, theo dõi Mạc Kỳ Hàn, chậm rãi đưa tay mò lên mặt Mạc Kỳ Hàn, sờ soạng cả khuôn mặt lần, lại cầm tay Mạc Kỳ Hàn dán lên mặt mình, sau đó cúi người gần sát ngực Mạc Kỳ Hàn, nghe ngóng tim đập, thế này mặt mới đột nhiên lộ ra kinh hỉ, tạm thời quên mất Lăng Tuyết Mạn, kích động vạn phần : “Có độ ấm, có nhịp tim, là người sống, Tứ ca, ca, ca phải chết rồi sao? Ca còn sống à?”

      “Ừ, là ta, ta có chết.” Mạc Kỳ Hàn nhàng cười, nắm giữ tay Mạc Kỳ Lâm, biểu tình nghiêm trọng : “Tứ ca khoẻ mạnh, sao có thể nhường Tứ tẩu cho đệ? Ngũ đệ, nên trách Tứ ca.”

      Tim Mạc Kỳ Lâm đập loạn nhịp, trầm mặc nửa ngày, suy tư nửa ngày, mới chua sót nhếch môi: “Tứ ca quá lời, đệ đệ sao dám trách Tứ ca? Là đệ đệ phải thỉnh tội với Tứ ca mới đúng, ra Tứ ca cái gì cũng biết, là đệ đệ làm trò cười!”

      “Ngũ đệ, phải chê cười, tâm tư của mấy huynh đệ đối với Mạn Mạn, ta ràng, đệ càng ràng, cho dù ta chết rồi, nàng có thể gả cho người nào trong các huynh đệ đây?” Mạc Kỳ Hàn vội vàng .

      “Tứ ca!” Mạc Kỳ Lâm dùng sức chớp chớp mắt, bức lệ vào đáy máy, ngước mắt hỏi: “Tứ ca, ca mới vừa cùng Tứ tẩu nhau, là sao? Ca nàng, nàng cũng ca sao? Các người là… nhau ra sao?”

      “Là , Mạn Mạn phải chỉ có danh phận Tứ Vương phi, nàng là Tứ tẩu danh xứng với thực! Ta luôn luôn ở bên cạnh nàng, chính là nàng biết thân phận của ta mà thôi.” Mạc Kỳ Hàn mấp máy môi, giọng .

      “Danh xứng với thực?” Mạc Kỳ Lâm lặp lại bốn chữ này, đầu óc ông ông, thào , ra đệ nghĩ rằng nàng thích Nhị ca, ngờ tới, người nàng , lại là phu quân của nàng, là Tứ ca! năm nay nàng vui, chúng ta đều thấy, nhưng ai biết nàng vì sao vui, bây giờ mới biết, là vì Tứ ca lên chiến trường, rời nàng …”

      “Ngũ đệ!” Mạc Kỳ Hàn căng thẳng.

      Mạc Kỳ Lâm hít sâu hơi, cố nặn ra vẻ tươi cười, “Tứ ca, đệ sao, đệ biết người nên để nàng hạnh phúc, hạnh phúc của nàng ở Tứ ca, nhìn nàng vui, nàng gượng cười, đệ đau lòng, đệ phải là giải dược của nàng, mà là Tứ ca, dưa hái xanh ngọt, đạo lý này đệ hiểu, đệ buông tay!”

      “Ngũ đệ!” Trong mắt Mạc Kỳ Hàn nóng lên, nội tâm chấn động thôi, tay gắt gao nắm tay, như nghẹn ở hầu, “Ngũ đệ, ta sợ bởi Mạn Mạn mà mất tình cảm như tay chân của chúng ta, đệ có thể nghĩ thông suốt, Tứ ca cao hứng, cao hứng.”

      “Tứ ca, , Tứ tẩu thích đệ, chỉ có đệ thích nàng là vô dụng, so với việc bởi vì đệ cố chấp mà khiến nàng vui vẻ, còn bằng đệ buông tay, chúng ta vẫn là huynh đệ tốt, còn là bạn tốt của nàng, là thúc tẩu, là thân nhân!” Mạc Kỳ Lâm cười mà rớm nước mắt, “Tứ ca, hôm nay đệ bị kinh ngạc quá lớn, còn may trái tim khỏe mạnh, nếu bị ca hù chết! Nhìn đến ca còn sống, ràng đứng trước mặt đệ, đệ kích động biết nên cái gì cho phải!”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 314 Thắng lợi 1


      “Ha ha, được, Ngũ đệ rất đúng, có lời này của Ngũ đệ, Tứ ca rất cám ơn!” Mạc Kỳ Hàn thư thái cười, vươn tay ôm lấy bả vai Mạc Kỳ Lâm.

      Mạc Kỳ Lâm khỏi kích động : “Tứ ca, chúng ta chuyện Tứ tẩu nữa, đệ có đống vấn đề muốn biết, ca cho đệ biết trước, ca từ trong quan tài ra ngoài là thế nào? Khi nào ra ngoài? Lại thế nào trở thành Mạc tướng quân?”

      Mạc Kỳ Hàn vỗ vỗ bả vai Mạc Kỳ Lâm, mắt thâm thúy trở nên sâu thẳm, “Ngũ đệ, ngồi xuống trước, việc này dài dòng – “

      Suốt cả ngày, Mạc Kỳ Lâm ở trong trướng của Mạc Kỳ Hàn tới trời tối, cho đến khi ánh trăng dâng lên, Vô Cực tiến vào, xin chỉ thị: “Chủ tử, thời gian còn sớm, nên dùng bữa tối!”

      “Được, dọn cơm !” Mạc Kỳ Hàn gật đầu.

      “Vâng, chủ tử!” Vô Cực lui xuống.

      Mạc Kỳ Hàn than tiếng, “Ngũ đệ, vật phẩm trong quân đội so được với Vương phủ, lại ở biên quan, nguyên liệu nấu ăn rất ít, đệ tạm chấp nhận nhé.”

      “Tứ ca, ca cũng có thể nuốt trôi, đệ saosẽ ăn vô?” Mạc Kỳ Lâm nhíu mi, nhìn Mạc Kỳ Hàn, đau lòng : “Tứ ca ở biên quan ăn khổ năm, đệ đệ chi có mấy tháng có là cái gì?”

      có việc gì, vì giang sơn Đại Minh ta xuất lực, các tướng sĩ ai phải như vậy? Ta và đệ thân là hoàng tử, càng phải làm gương tốt, Ngũ đệ hôm nay làm hết sức tốt.” Mạc Kỳ Hàn vui mừng cười.

      Bữa tối đưa tới, huynh đệ hai người đối ẩm ba chén, ngoài trướng có ám vệ nghiêm mật phòng thủ, vì vậy, ai biết Ngũ Vương gia cùng Mạc tướng quân làm gì suốt cả ngày, hoặc là những gì.

      Cơm no rượu say, đề tài lần nữa trở lại người Mạc Kỳ Minh.

      Mạc Kỳ Lâm nghiêm túc , “Tứ ca, đệ xem như biết vì sao phụ hoàng phái đệ đưa lương thảo, chiến thắng ngay trước mắt, Mạc Kỳ Minh để cho ca thuận lợi hồi kinh, phụ hoàng là để cho đệ tới tiếp ứng ca, đúng ?”

      “Ừ, người kia lòng dạ độc ác, nếu phải về sau động tâm với Tứ tẩu của đệ, Tứ tẩu của đệ biết bị hạ độc thủ bao nhiêu lần!” Mạc Kỳ Hàn gật đầu, trong mắt là hận ý thể xóa nhòa.

      Trong mắt Mạc Kỳ Lâm tuôn sát ý, “Tứ ca, thù giết huynh, chúng ta cùng nhau báo! Vì đại ca chết thảm, vì Tứ tẩu, vì Hiên nhi, giết cũng đủ để tiết hận!”

      là nhất định phải chết, ta bày tất cả mưu chính là vì đối phó với , Ngũ đệ, chúng ta thương lượng .”

      “Được.”

      đêm qua , Ngũ Vương gia vẫn là Ngũ Vương gia, Mạc tướng quân vẫn là Mạc tướng quân, vẫn lãnh ngạo coi ai ra gì, mà Ngũ Vương gia chỉ cười tiếng cho qua, , hoàng thượng có chỉ, gặp Mạc tướng quân như gặp trẫm, miễn hết thảy lễ tiết!

      tháng sau.

      Công thành Phụng châu, quân Đại Minh san bằng quân Nam Chiếu, tại đây Nam Chiếu chết mười lăm vạn người, quân lính tan rã, chỉ còn lại mười lăm vạn tàn binh bại lui, lui đến biên giới hai nước.

      Biên giới này lấy cái kênh đào làm giới tuyến, quân Nam Chiếu lui về phía sau mười dặm xây dựng cơ sở tạm thời, lấy lùi làm tiến.

      Nửa đêm, giờ tý, khi thủy triều dâng lên, bọn lính Nam Chiếu lặng yên tiếng động lên thuyền, mười lăm vạn đại quân, thừa dịp ban đêm qua sông, chuẩn bị đánh lén quân đội Đại Minh. Bên trong trại lính Đại Minh, ánh lửa mỏng manh, bên trong đại trướng bóng người.

      Mạc Kỳ Hàn đứng xa xa nhìn mặt sông màu đen, bên tai nghe gió sông thổi, tóc bay cuộn trong trung.

      Mạc Kỳ Lâm mặc chiến bào đỏ ửng, lẳng lặng đứng ở phía sau Mạc Kỳ Hàn, tầm mắt theo phương hướng của nhìn về phía mặt sông phương xa, phía có vẻ như có bóng đen di động, bóng đêm quá dày, phân biệt .

      Lôi Việt cùng Lâm Mộng Thanh cũng ở bên cạnh Mạc Kỳ Hàn, “Mạc tướng quân, cần chúng ta dụ địch, Hách Liên Thiết liền tự động qua sông!”

      “Đúng vậy, lần này liền làm cho mười lăm vạn binh lính của có về!” Mạc Kỳ Hàn lộ ra cụ cười lạnh.

      Bốn người ngưng thần nhìn mặt sông, Mạc Kỳ Hàn tính toán thời gian sai biệt lắm, trong lòng có tia kích động, trầm giọng : “Nguyên soái, có thể đốt đèn!”

      “Được.” Lôi Việt gật đầu, Lâm Mộng Thanh xoay người vào trong bóng đêm.

      Mấy chỗ đèn đuốc sáng lên, bóng, hai bóng… Đèn đuốc bay lên thiên đầy trời, hòa tan bóng đêm, nhuộm sáng phía chân trời.

      “Đó là cái gì?” Đứng đầu chiến thuyền, vị tướng lãnh nhìn đèn đuốc bay lên trời, trong lòng hoảng hốt, đối với kiện biết, ở thời gian đặc thù, tổng có thể tạo thành khủng hoảng.

      “Tướng quân…” Phó tướng ở bên cạnh nghi hoặc ra tiếng, nhìn đèn đuốc bay lên trời càng lúc càng nhiều, nhìn về phía quân doanh Đại Minh, trong lòng có dự cảm tốt.

      Gương mặt tướng quân nghiêm trọng, nhưng mười lăm vạn người thuyền, sao lại e ngại mấy ngọn đèn lửa? Trầm giọng : “Tăng tốc chèo thuyền, tiến công.”

      Mặc kệ làm trò xiếc gì, còn có thể chống cự thép đao vô địch của ta hay sao?

      “Đó là cái gì?” Trong lúc suy tư, binh sĩ thất thanh kêu lên.

      Thanh đột ngột, làm cho người ta đồng loạt nhìn theo, vừa thấy, chúng binh sĩ đồng loạt lui về sau, trong mắt tràn ngập sợ hãi.

      Chỉ thấy phía trước cách đó xa, tiếng động ầm vang, cái đầu rồng to long lanh phát sáng mang theo thân hình khổng lồ của nó bơi đến, rít gào mở ra cái miệng khổng lồ.

      “A… Đó là…” Tiếng hét nháy mắt bao phủ.

      Con thuyền bị cự vong ném , đập nát, kịch liệt gầm rú, cắn nuốt, hủy diệt…

      Con thuyền vỡ thành mảnh , mấy vạn sinh mệnh trong phút chốc bị nuốt hết, trôi .

      Các ngọn đèn gió mang theo thuốc bột nổ bể ra, thuốc bột bay ra, phiêu tán ở trong khí, theo hướng gió thổi về phía doanh trại Nam Chiếu.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 315: Thắng lợi 2


      Mặt sông dần dần bình tĩnh, lên cầu phao dài, lính Đại Minh an tĩnh qua sông, hai mươi vạn đại quân, chiến đến hôm nay, vẫn còn mười lăm vạn, an toàn vượt qua kênh đào.

      Lâm Mộng Thanh dẫn theo binh lính bất ngờ tập kích đại doanh Nam Chiếu, nơi này có mười vạn viện quân cuối cùng của Hoàng đế Nam Chiếu phái tới.

      Đèn đuốc sáng trưng, đao quang kiếm ảnh, chém giết mấy ngày liền, mùi máu tươi nồng nặc.

      Binh lính Đại Minh có người nào ra tiếng, mỗi người ngậm trong miệng viên thuốc, bảo đảm hít vào thuốc bột bay trong khí, kịch liệt chém giết!

      Binh lính Nam Chiếu bắt đầu cảm giác thấy choáng váng, tứ chi vô lực, nhìn chém giết tới nơi nhưng có khí lực đánh trả. Vì thế, chiến trường, qua canh giờ, ra thắng lợi nghiêng về bên.

      Tàn binh Nam Chiếu bắt đầu lui lại, mười vạn người biến thành năm vạn, dưới tác dụng của mê dược chỉ có thể trở thành tù binh Đại Minh.

      Hách Liên Thiết cùng thủ hạ cũng chết trận sa trường, toàn quân Nam Chiếu bị diệt!

      Mạc Kỳ Hàn chưa chợp mắt ba ngày ba đêm, đứng ở chỗ cao, nhìn chiến trường phía dưới, đao quang kiếm ảnh, chém giết nghiêng về bên.

      Gió cuốn chiến kỳ, trong lòng nhảy lên tia cuồng nhiệt.

      năm hai tháng, Đại Minh đánh quân Nam Chiếu tan rã, làm nguyên soái Nam Chiếu chết trận, mà đại quân Đại Minh dưới hướng dẫn của lãnh diện tướng quân Mạc Quân Lâm, đoạt lại chín tòa thành trì bị Nam Chiếu công hãm, bức Nam Chiếu về biên giới, đánh chiếm luôn ba huyện biên giới của Nam Chiếu.

      Đại thần Nam Chiếu đàm phán nghị hòa cùng Ngũ Vương gia Mạc Kỳ Lâm, Mạc Kỳ Lâm cùng Mạc Kỳ Hàn lấy tư thái cao ngạo bắt Nam Chiếu ký điều ước vĩnh viễn xâm phạm biên giới, đem đại quân Đại Minh toàn bộ rút về, trả lại cho Nam Chiếu ba huyện, Nam Chiếu bồi thường Đại Minh hai ngàn vạn lượng bạc trắng, ngày sau hàng năm tiến cống, cúi đầu xưng thần!

      Chiến Thần tướng quân mặt lạnh Mạc Quân Lâm, trải qua trận chiến này, cả bốn nước Bắc Chu, Nam Chiếu, Đại Minh, Thiên Tố, ai biết, người nghe!

      Quần áo bạc, làm quân địch nghe tin sợ mất mật!

      thanh hàn kiếm, tung hoành chiến trường địch thủ!

      thân ngông nghênh, bễ nghễ ngàn dặm thiên hạ!

      Thế nhân đều , theo Mạc tướng quân, được thiên hạ!

      Hết thảy công việc xử lý hoàn tất, đại quân khải hoàn hồi triều.

      Trong quân trướng, Mạc Kỳ Hàn dưới bảo vệ của ám vệ, ngủ giấc ngày đêm, tam quân đợi lệnh tại chỗ, trì hoãn thời hạn về kinh ngày.

      Mạc Kỳ Lâm, Lâm Mộng Thanh, Thiên Cơ lão nhân ba người canh giữ ở đầu giường rời tấc, Vô Cực Vô Ngân Vô Giới canh giữ ở ngoài trướng, sợ có cái gì nguy hiểm, bởi vì, bọn họ đều có dự cảm, thám tử cùng sát thủ của Mạc Kỳ Minh sắp hành động!

      Rốt cục ngủ thẳng đến tỉnh, Mạc Kỳ Hàn chậm rãi mở to mắt, nhìn đến ba người trong trướng, mím môi cười, “Sư phụ, Ngũ đệ, Mộng Thanh, khiến các người vất vả rồi!”

      “Hàn tiểu tử, khách khí làm gì? Nếu để cho con tổn thương chút, làm sao sư phụ làm tròn sứ mệnh Hoàng Thượng Hoàng Hậu giao phios? Ách, cũng mặt mũi gặp nha đầu Mạn Mạn của con!” Thiên Cơ lão nhân nhíu mày .

      “Tứ ca, ngủ lâu như vậy, nhất định đói bụng lắm, đệ gọi người lấy cơm đến!” Mạc Kỳ Lâm mỉm cười, xoay người ra trướng.

      Lâm Mộng Thanh thấy thế, giọng chế nhạo: “Sư huynh, vừa nhắc tới sư tẩu, Ngũ Vương gia tự tại tiêu sái, ha ha, bị tình làm tổn thương a!”

      “Bớt tranh cãi.” Mạc Kỳ Hàn trừng mắt Lâm Mộng Thanh, ngồi dậy, ánh mắt nhìn về phía ngoài trướng, than khẽ, “Làm khó Ngũ đệ! Việc này dù xảy ra với ai, cũng dễ chịu.”

      “Ha ha, vẫn là Nhã Phi của đệ ngoan ngoãn, có trêu chọc tình địch cho đệ.” Lâm Mộng Thanh đắc ý hả hê nghĩ đến Nhã Phi, cũng thở dài, “Haiz! Rời kinh đến bây giờ, suốt cả năm lẻ ba tháng rưỡi, bốn trăm bảy mươi ngày a! Đợi đại quân trở lại kinh thành, đường lại hao phí hai tháng, đây quả thực, haiz – “

      “Hừ, có tiền đồ, lần này, con muốn làm phò mã, vừa làm phò mã liền bỏ lại lão già ta, haiz -” Thiên Cơ lão nhân thở dài.

      Lúc này Mạc Kỳ Hàn cười ra tiếng, “Sư phụ, lần này trở về, ngài phải cùng Hoa Mai bà bà song túc song tê, ngài còn muốn Mộng Thanh làm cái gì? Thế nào, ngài nhớ bà bà sao?”

      “Hừ, ai nhớ bà ta? Sư phụ cũng phải ăn no có việc gì làm, làm sao có thời giờ nhớ bà lão kia!” Thiên Cơ lão nhân cường ngạnh .

      “Thôi , sư phụ ngài giả vờ hoài! Con cùng sư huynh còn chưa hiểu ngài sao? Ha ha!” Lâm Mộng Thanh cười gập cả lưng.

      Thiên Cơ lão nhân đỏ mặt lên, tức giận : “Tiểu tử đáng chết, dám trêu sư phụ!”

      “Ha ha ha, sư phụ, hành quân đánh giặc lâu như vậy, mời tướng bằng kích tướng, ngài hiểu ra chưa?” Mạc Kỳ Hàn trêu tức câu, sau đó hướng ra ngoài hô: “Người đâu!”

      Vô Cực tiến vào, chắp tay, “Chủ tử, Vô Ngân Vô Giới dùng ngân chân nghiệm bữa cơm, lập tức dâng lên.”

      “Thay quần áo!” Mạc Kỳ Hàn xong, xuống giường.

      “Vâng!”

      Vô Cực lập tức tới, hầu hạ Mạc Kỳ Hàn thay cẩm bào màu lam, lại cầm nhuyễn kiếm treo bên hông Mạc Kỳ Hàn, : “Chủ tử, về sau lúc nào cũng đeo kiếm , để phòng ngừa!”

      .” Mạc Kỳ Hàn gật đầu, chưa từ chối, nếu như câu từ chối, thủ hạ lại lo lắng ngủ yên giấc đêm, cùng nhau vào sinh ra tử mấy năm nay, nhất là hơn năm này kề vai chiến đấu chiến trường, quan hệ của bọn họ, chỉ đơn thuần là chủ tử cùng nô tài, càng như là huynh đệ đồng sinh cộng tử!

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 316 Đường về kinh, sát khí từng bước 1
      Tháng sáu, nắng ấm, đại quân nam chinh khải hoàn lên đường hồi kinh.

      Bởi vì nóng bức, rất nhiều binh lính bị cảm nắng, Lôi Việt suy tư, liền cho đại quân dựng trại nghĩ ngơi hồi phục.

      “Sư huynh lau mồ hôi !”

      Lâm Mộng Thanh lại, đưa ra cái khăn lụa.

      Mạc Kỳ Hàn nhận, ngẩng đầu nhìn trời cái, cau mày, “Hẳn là phái người cưỡi ngựa đến vài cái châu huyện phía trước, bảo Huyện lệnh chuẩn bị nước canh mát cho các tướng sĩ!”

      “Đệ cho nguyên soái ngay.” Lâm Mộng Thanh gật đầu.

      “Được.”

      Lâm Mộng Thanh ra, Mạc Kỳ Hàn liền tháo mặt nạ, dùng khăn lụa lau lau mồ hôi trán, nhìn khăn trong tay, Mạc Kỳ Hàn khỏi đưa tay vào ngực áo, lấy ra cái khăn thêu xiêu xiêu vẹo vẹo, khóe môi chậm rãi tươi cười.

      Mạn Mạn, khăn nàng tự tay thêu chưa bao giờ rời thân ta, đến tắm rửa ta cũng cầm ở trong tay, chúng ta sắp gặp nhau! Ta thực hận thể mọc cánh lập tức bay đến trước mặt nàng, Mạn Mạn…

      Đột nhiên, tươi cười bên môi Mạc Kỳ Hàn đột nhiên cứng ngắc, trán truyền đến đau đớn nhè làm căng thẳng, đầu óc nhanh chuyển động, vội hô: “Vô Cực, mời sư phụ lại đây!”

      Vô Cực nghe giọng, vội đến chỗ Thiên Cơ lão nhân.

      Cảm giác nhoi nhói trán càng ngày càng mãnh liệt, Mạc Kỳ Hàn cảm thấy ổn, mắt liếc về phía khăn lụa để ở bàn do Lâm Mộng Thanh đưa tới!

      Mắt càng ngày càng trầm, Mạc Kỳ Hàn cắn răng gầm , “Người đâu! Mời Lâm công tử lại đây!”

      “Vâng, chủ tử!”

      Vô Ngân lên tiếng, cũng , Vô Giới nghe đúng, vội xin chỉ thị vén màn cửa tiến vào, ánh mắt vừa chạm đến mặt Mạc Kỳ Hàn, liền kinh hô, “Chủ tử, đây là thế nào?”

      Vội kêu, đồng thời sải bước gần đỡ lấy Mạc Kỳ Hàn, vội la lên: “Chủ tử!”

      “Đem gương tới đây!” Hơi thở của Mạc Kỳ Hàn hỗn loạn, trán vừa nóng vừa đau, giống lửa thiêu, thầm vẫn công, lại thấy sức lực giống như tiêu tán toàn bộ.

      Vô Giới vội dâng gương, mặt Mạc Kỳ Hàn xuất trong gương, mắt đen nhiễm lên hàn băng, chỉ thấy trán sưng đỏ, lại nổi lên rất nhiều chấm đen , làm khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ tỳ vết trong nháy mắt trở nên vạn phần đáng sợ!

      “Đỡ bổn vương ngồi xuống, được để lộ tin tức, lại càng được đụng cái khăn kia!” Mạc Kỳ Hàn nhanh chóng .

      Vô Giới nghe vậy, dĩ nhiên hiểu được chuyện gì xảy ra, vừa cắn răng đỡ Mạc Kỳ Hàn ngồi xuống, Thiên Cơ lão nhân cùng Vô Cực liền vội vàng xốc màn xông vào!

      “Hàn tiểu tử!”

      “Chủ tử!”

      Hai người kinh hãi, lập tức vây lại!

      Thiên Cơ lão nhân kịp hỏi kỹ, vội cầm tay Mạc Kỳ Hàn bắt mạch, mắt càng ngày càng trầm, thấp giọng : “Trúng độc!” xong, phân phó: “Vô Cực nấu chén gừng bưng tới, phải nhanh! Vô Giới lấy hòm thuốc của lão phu, mệnh lệnh ám vệ bảo vệ ngoài màn, cho bất luận kẻ nào tiến vào!”

      “Vâng!”

      Vô Cực Vô Giới vội mà , Thiên Cơ lão nhân lật mí mắt Mạc Kỳ Hàn lên nhìn, lại nhìn kỹ trán của , chau mày, hay tay nâng lên, ngồi xếp bằng ở sau lưng Mạc Kỳ Hàn, vén áo , trầm giọng : “Hàn tiểu tử, bảo vệ tâm mạch, sư phụ dùng thiên tâm công bức độc cho con, con tu tâm tạp niệm, nghe ?”

      “Vâng, sư phụ!” thân mình Mạc Kỳ Hàn hơi suy yếu, thanh vô lực.

      Thiên Cơ lão nhân do dự nữa, nín thở ngưng thần, tay phải tung ra, đánh vào giữa lưng Mạc Kỳ Hàn, liên tục rót nội công vào trong cơ thể , từng trận khí trắng từ đỉnh đầu hai người toát ra!

      Mà ngoài trướng, Vô Giới cầm hòm thuốc lại, bắt buộc bản thân mình ổn định tâm thần chờ đợi, Lâm Mộng Thanh cùng Vô Ngân rất nhanh cũng chạy đến, “Vô Giới, xảy ra chuyện gì?”

      Vô Giới phức tạp nhìn Lâm Mộng Thanh, trầm giọng : “Chủ tử trúng độc! Là khăn Lâm công tử có độc!”

      “Cái gì?” Lâm Mộng Thanh khiếp sợ, sắc mặt tái nhợt năm phần, cuống quít lại hỏi: “Độc gì? Nghiêm trọng ?”

      “Lão tiền bối bức độc cho chủ tử, mức độ trúng độc lắm.” Vô Giới lắc đầu.

      Mà Vô Ngân ra, đưa kiếm đặt ở cổ Lâm Mộng Thanh, ác độc : “Đưa giải dược ra!”

      Lâm Mộng Thanh ngây ngốc, lại có thời gian giải thích với Vô Ngân, vội la lên: “Tránh ra, ta vào giúp sư phụ!”

      “Ngươi muốn giết chủ tử ta, ta há có thể để ngươi vào! để lại giải dược, liền để mạng lại!” Trong đôi mắt lạnh như sương đông của Vô Ngân đều là sát khí, xong, liền bổ kiếm về phía Lâm Mộng Thanh!

      Lâm Mộng Thanh đánh trả, Vô Giới cũng cầm kiếm đánh Lâm Mộng Thanh, ba người đánh nhau, làm Mạc Kỳ Lâm kinh ngạc, Lôi Việt cùng vô số binh lính cũng đều vây quanh lại!

      “Sao lại thế này? làm cái gì?”

      Mạc Kỳ Lâm gầm lên giận dữ, nhưng Vô Ngân Vô Giới căn bản nghe , vẫn kiếm kiếm sắc bén, chiêu chiêu tàn nhẫn, mà Lâm Mộng Thanh bị hai người kia vây, trong tay lại có binh khí, lại lo lắng cho Mạc Kỳ Hàn, nên bị phân tâm, cánh tay bị Vô Ngân chém kiếm, máu trào ra!

      Dưới tình thế cấp bách, Lâm Mộng Thanh vội hô: “Ngũ Vương gia, ngăn Vô Ngân Vô Giới lại, mau!”

      Mặc dù Mạc Kỳ Lâm biết xảy ra chuyện gì, nhưng Tứ ca từng căn dặn , phải đối đãi với Lâm Mộng Thanh như huynh đệ, hơn nữa Lâm Mộng Thanh cũng là em rể tương lai của bọn họ, liền rút kiếm phi thân vào, vừa ngăn Vô Ngân Vô Giới, vừa quát: “Hai người các ngươi điên rồi sao? Toàn bộ dừng tay! Mệnh lệnh của Bổn vương mà dám chấp hành, xử trí theo quân pháp!”

      Vô Ngân Vô Giới Quả nhiên là điên cuồng, vẫn hề ý sợ hãi chỉ trường kiếm hướng Lâm Mộng Thanh, sẳng giọng: “Chủ tử nhà ta mạng lớn hơn trời, nếu như hôm nay Lâm công tử cho câu trả lời thỏa đáng, đừng mơ giữ được mạng!”

      “Cái gì?” Mạc Kỳ Lâm cả kinh, mới giật mình hỏi vội: “Mạc tướng quân đâu?”

      “Bên ngoài ầm ĩ cái gì?”

      Thanh hùng hậu của Thiên Cơ lão nhân truyền ra, mọi người vội nhìn sang, chỉ nghe Thiên Cơ lão nhân tức giận : “Mộng Thanh cùng Ngũ Vương gia đem cái hòm thuốc vào! Những người khác được tới gần bước, người nào vi phạm, lập tức chém!”

      Mà Mạc Kỳ Hàn sau khi nhận chưởng nội lực của Thiên cơ lão nhân, miệng phun ra ngụm máu đen, chữ, trước mặt bỗng tối sầm, chậm rãi đổ rạp giường!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :