1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 307 Tiểu Tam hoài nghi, thủ đoạn của Mạn Mạn


      ‘Từ ma ma’ quả muốn chưởng vỗ chết Mạc Kỳ Minh, nhưng giờ phút bà này chỉ có thể nhịn, liền gật đầu, cất bước tính ra ngoài -

      “Để sau!”

      Hai thanh đồng thời vang lên, đến từ Lăng Tuyết Mạn, đến từ Mạc Kỳ Minh.

      Lăng Tuyết Mạn níu chặt mi, nhìn về phía Mạc Kỳ Minh, “Tam Vương gia?”

      “Ngẩng đầu lên, cho bổn vương nhìn cái!” Mạc Kỳ Minh đáp Lăng Tuyết Mạn, trầm giọng .

      ‘Từ ma ma’ chậm rãi ngước mắt, nâng lên cái, lại lập tức cúi đầu xuống, khoa tay múa chân, ai cũng xem hiểu bà cái gì.

      “Lớn mật!” Mạc Kỳ Minh trợn mắt trừng mắt, “Bổn vương còn chưa thấy ràng, lại ngẩng đầu lên!”

      “Này! Tam Vương gia ngài làm gì vậy? Đây là nô tài của ta, ngài trách bà vô lễ sao? Tốt lắm, nô tài phạm lỗi, là chủ tử ta dạy tốt, ngài muốn phạt ta thế nào? Là muốn ta quỳ xuống bồi tội sao?” Lăng Tuyết Mạn vừa nóng vừa giận, khỏi rống lớn.

      “Mạn Mạn!”

      Mạc Kỳ Dục chịu nổi, kích động : “Tam ca, Mạn Mạn luôn luôn thương tiếc nô tài, thời gian này Nhã Phi thân thể nàng tốt, ca cần kích thích nàng được chứ?”

      “Đúng vậy, Tam ca, từ đầu năm tới giờ, cảm xúc của Mạn Mạn luôn luôn tốt, chúng ta đều ở đây tận lực làm nàng vui vẻ, chớ có chọc tức nàng, lấy quả hỏa long này đến phải là cho nàng nếm chút, tâm tình vui vẻ sao?” Mạc Kỳ Lâm cười lườm Lăng Tuyết Mạn cái, lại nhìn Mạc Kỳ Minh, dứt lời, hướng hai thái giám kia : “Còn dâng lên!”

      “Vâng!”

      Khay đặt bàn, Lăng Tuyết Mạn cũng oán ghét liếc mắt Mạc Kỳ Minh, sau đó phất tay áo qua, chỉ nghe ‘cạch’ tiếng, mấy quả hỏa long khay đều bị hất rơi mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy!

      ăn!”

      Lăng Tuyết Mạn thở phì phò quát: “Ta sống hay chết, cần các ngài quản! Đều ra ngoài, ra ngoài a!”

      “Mẫu thân!”

      Mạc Ly Hiên đau lòng thôi, nhào qua nắm giữ tay Lăng Tuyết Mạn run rẩy, vội vàng : “Mẫu thân, nên tức giận, nên tức giận, Tam hoàng thúc chỉ là, chỉ là vui đùa, vừa rồi từ phương nam đưa đến cống phẩm quả hỏa long, Hoàng gia gia bảo mọi người đều nếm thử, thấy phòng mẫu thân vẫn sáng đèn chưa nghỉ, các hoàng thúc liền cùng nhau lại đây thăm chút.”

      xong, Mạc Ly Hiên lại vội với Mạc Kỳ Minh: “Tam hoàng thúc, đây là Từ ma ma, vốn từng hầu hạ hoàng nãi nãi, bởi vì câm điếc nên hoàng nãi nãi cho bà ấy làm gì việc nặng, ở nội cung làm chút việc thêu thùa, lúc này ra, hoàng nãi nãi dẫn theo đến thưởng cho mẫu thân, bảo Từ ma ma về sau ở Tứ Vương phủ hầu hạ mẫu thân, Hiên nhi cũng biết. Về phần quy củ, mẫu thân muốn hạ nhân ra sao, đều là mẫu thân định đoạt, Hiên nhi chưa bao giờ quản, chỉ cần các ngài có thể làm cho mẫu thân vui vẻ là được rồi, hoàng thúc, thúc cũng là hi vọng mẫu thân vui vẻ, phải ?”

      Nghe vậy, Mạc Kỳ Minh phức tạp nhìn Mạc Ly Hiên, nhìn Lăng Tuyết Mạn, những lời này của Mạc Ly Hiên, trấn an Lăng Tuyết Mạn, lại đắc tội , còn dùng câu cuối cùng làm cho chịu thua!

      Nhìn Lăng Tuyết Mạn tức giận, Mạc Kỳ Minh liếc về ‘Từ ma ma’ vẫn cúi đầu, vẫn cảm thấy, có chút quỷ dị, vì nô tài, lại như vậy sốt ruột, có… hơi quá đáng hay ?

      Nhưng chuyện tình quá đáng hơn còn ở phía sau, đợi Mạc Kỳ Minh mở miệng câu, Lăng Tuyết Mạn liền cầm bút lông ném về phía Mạc Kỳ Minh, miệng còn mắng: “Mạc Kỳ Minh, ta muốn nhìn ngài nữa!”

      Rống xong, kéo ‘Từ ma ma’, , chúng ta gặp phụ hoàng, ta cần bà hầu hạ, xin phụ hoàng chuẩn cho bà hồi cung , đỡ phải ở lại chỗ này để cho người khác nhìn chướng mắt!”

      Xuân Đường vội vàng nhấc màn lên, Lăng Tuyết Mạn nắm tay ‘Từ ma ma’ lướt qua Mạc Kỳ Minh bước ra ngoài.

      “Haiz, Mạn Mạn -”

      “Mẫu thân -”

      Mấy người còn lại vội hô muốn đuổi theo, nhưng Lăng Tuyết Mạn thèm để ý, bọn họ dám theo, chỉ có thể ngừng thở dài tại chỗ.

      “Tam ca, ca cũng biết Mạn Mạn cáu kỉnh, bất quá cái nô tài mà thôi, chỉ cần là nô tài nàng thích, cần so đo!” Mạc Kỳ Dục vừa nóng vừa giận, liếc Mạc Kỳ Minh.

      Mạc Kỳ Lâm theo dõi bóng lưng ‘Từ ma ma’, lại nhìn Mạc Kỳ Minh, trong mắt lên chút thâm thúy.

      Mạc Ly Hiên cúi đầu, trong tiếng mang theo chút khóc nức nở, “Mẫu thân gần đây luôn mơ thấy phụ vương, ngài người đơn, tâm tình thường xuyên tốt, thời gian này rất dễ cáu kỉnh… Hơn nữa thân mình cũng mới điều trị tốt lên chút ít, bây giờ lại tốt…”

      Trong mắt Mạc Kỳ Minh lóe ra tia giảo hoạt, dấu vết hỏi: “Mẫu thân con mơ thấy Tứ phụ vương của con sao? Mơ thấy gì?”

      biết mơ thấy cái gì, mẫu thân ngài là quả phụ, nhìn nữ nhân khác đều có phu quân, ngài hâm mộ…” Mạc Ly Hiên , nâng tay lau mắt cái.

      Nghe vậy, Mạc Kỳ Lâm chấn động, lại nhìn bóng lưng Lăng Tuyết Mạn, đau lòng, nếu nàng nguyện ý, liền chờ nàng giữ đạo hiếu ba năm, sau đó mở miệng với phụ hoàng, chính là biết, nàng, có thể có phần thích ?

      Mạc Kỳ Dục mím môi, cũng mở miệng, trong mắt đau xót.

      Mạc Kỳ Minh nắm tay chặt, tâm tư vốn đặt ở chuyện tên gian phu của nàng, giờ phút này cũng rối loạn, nhưng nhìn nô tài kia tiêu sái, bộ dáng như biết võ công, gian phu của nàng võ công cũng thấp, dáng người cũng cao hơn nô tài kia rất nhiều, nhất định phải gian phu kia dịch dung, mà nàng, muốn phu quân sao? Muốn ai?

      Xa xa, Lăng Tuyết Mạn tránh khỏi mấy tầm mắt phía sau, mới nhanh chóng , “Bà bà, con báo cho Hoàng Hậu, bà nhanh rời , còn hồi viết là con nghe lời , con nghĩ nhớ , thương , mong sớm ngày trở về.”

      được, ta vừa , ngộ nhỡ con gặp nguy hiểm làm sao?” Hoa Mai bà bà lắc đầu .

      Lăng Tuyết Mạn cũng lắc đầu, có chuyện gì, con để cho bên cạnh mình có ai, võ công của Tam Vương gia, Ngũ Vương gia bọn họ đều tốt lắm, con gần bọn họ chút, hoặc là con ở bên cạnh Hoàng Hậu nương nương, thích khách dám tới.”

      “Mạn…” Hoa Mai bà bà muốn , lại đột nhiên nghĩ đến, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, Mạc Kỳ Minh ở dưới mí mắt Hoàng đế, Mạn Mạn lại ở cùng bọn họ, dám có hành động ? Hơn nữa, nhìn tình cảm của đối với Mạn Mạn, chắc là thương tổn nàng, mà bà lại lưu lại, sợ là bị Mạc Kỳ Minh thầm phái người đối phó bà! “Được, con phải cẩn thận, nhất định được ở mình, ít nhất làm cho Xuân Đường Thu Nguyệt theo, còn có công chúa theo, biết ?” Hoa Mai bà bà gật đầu, dặn dò.

      “Vâng. Bà bà cũng cẩn thận.” Lăng Tuyết Mạn xong, liền đưa Hoa Mai bà bà đến chỗ của Hoàng thượng.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 308 Nam nhân kia là ai?


      Lăng Tuyết Mạn tự mình đưa Hoa Mai bà bà , cho Mạc Kỳ Minh cơ hội chạm vào Hoa Mai bà bà.

      Thong thả bước chân chậm rãi trở về, mắt thấy sắp đến lều của nàng, lại toát ra người ngăn trở đường của nàng!

      Lăng Tuyết Mạn chậm rãi ngẩng lên, nương theo ánh trăng nhìn thân ảnh cao lớn trước mặt, nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị, nàng nhếch môi đỏ mọng, im lặng .

      theo ta!”

      Người đến vừa dứt, xoay người đến chỗ khác, Lăng Tuyết Mạn liếc qua, đó là con đường thông hướng dòng suối. thèm để ý đến , cứ tiếp tục theo đường cũ của nàng.

      Nghe đến tiếng bước chân theo, gương mặt lạnh lùng của nam nhân dấy lên tia giận dữ, xoay người trở về giữ cổ tay Lăng Tuyết Mạn, đè nén tức giận : “Lời của ta nàng nghe thấy phải ?”

      “Tam Vương gia xin tự trọng!” Lăng Tuyết Mạn thờ ơ, lạnh lùng nhìn , cười châm chọc, “Chẳng lẽ Tam Vương gia uy nghiêm bị khiêu khích, trong lòng thoải mái, muốn Tuyết Mạn quỳ xuống thỉnh tội sao?”

      “Tuyết Mạn, nên chuyện với ta như vậy, ta có việc hỏi nàng, nàng theo ta được ?” Mạc Kỳ Minh cực lực nhẫn, mềm giọng.

      ! Ta phải nô tài của ngài, ta có quyền tự do, còn nữa, có phải Tam Vương gia nên gọi ta tiếng Tứ Vương phi mới thích hợp ?” Lăng Tuyết Mạn còn tức giận, ở chỗ nàng tha Hoa Mai bà bà, nàng sợ bị mấy người thông minh lanh lợi bọn họ nhìn ra Hoa Mai bà bà là dịch dung, nàng đem toàn bộ tức giận xả người Mạc Kỳ Minh, mà nàng căn bản biết, những người khác có việc gì, chỉ có Mạc Kỳ Minh mới là nguy hiểm nhất!

      Ánh mắt Mạc Kỳ Minh phẫn nộ, cắn răng : “Ta liền gọi tên nàng, nàng muốn như thế nào? Ngũ đệ gọi, Tiểu Thất gọi, nhị ca cũng gọi, ta gọi được sao?”

      tại ta tức giận, thích ngài gọi tên ta!” Lăng Tuyết Mạn ra sức rống tiếng, vung tay Mạc Kỳ Minh, Mạc Kỳ Minh sợ nàng kêu lớn khiến Ngự Lâm quân lại đây, truyền đến trong tai Hoàng Thượng, vội vươn tay che miệng Lăng Tuyết Mạn, áp tiếng thấp hơn: “Ta cũng ăn nàng, cùng nàng mấy câu, nàng còn tức giận, ta xin lỗi nàng, được ?”

      được! tại ta chán ghét ngài, ta muốn trở về ngủ.” Lăng Tuyết Mạn dùng tay vặn bung tay Mạc Kỳ Minh ra, lại thừa cơ cắn ngón tay ngụm, mới cao ngạo .

      Mạc Kỳ Minh nhíu mày sâu, tay giữ tay Lăng Tuyết Mạn vẫn chưa nới ra, nâng ngón tay bị cắn lên nhìn thoáng qua, lại nhìn quanh bốn phía cái, đầy ý: “Ta gần ba mươi tuổi, còn chưa có người dám cắn ta, nhất là nữ nhân, Mạn Mạn, nàng phải phụ trách ta.”

      “Hải? Ai phụ trách ngài? Ta còn phải nhờ vào Hiên nhi nuôi sống, ngài cũng phải có tiền nuôi mình.” Đầu óc Lăng Tuyết Mạn lại chậm nửa nhịp, tiếp, “Buông ta ra, ngài nắm đau ta!”

      Mạc Kỳ Minh tức hộc máu, khuôn mặt tuấn tú bên xanh bên tím, cắn răng : “Vậy nàng theo ta, ta liền buông nàng ra.”

      “Vậy cho phép ngài hung dữ với ta nữa!” Lăng Tuyết Mạn ngẩng khuôn mặt nhắn, hung hăng điều kiện, vừa vặn, nàng cũng có tình muốn hỏi .

      “Bổn vương mói thèm hung dữ với nàng.” Mạc Kỳ Minh đen mặt bỏ lại câu, buông lỏng tay, sau đó xoay người bước đến bên dòng suối , Lăng Tuyết Mạn hừ hừ cái mũi, theo ở phía sau, đường hai người đều chuyện, chỉ yên tĩnh , Mạc Kỳ Minh tránh Ngự Lâm quân tuần tra, thẳng đến chỗ bằng phẳng mới dừng lại.

      Ánh trăng sáng ngời, chiếu lên người, quăng xuống cái bóng dài.

      Cơn giận của Lăng Tuyết Mạn còn chưa tiêu, nhìn bóng Mạc Kỳ Minh, đạp lên cước, Mạc Kỳ Minh kinh ngạc chút, tiện đà hiểu được, trừng mắt, “Nàng làm cái gì?”

      có làm cái gì, tìm thú vui mà thôi.” Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, hai tay ôm ngực, nghiêng đầu : , muốn hỏi ta tình gì?”

      “Mạn Mạn, nàng…” Mạc Kỳ Minh đột nhiên biết nên như thế nào, vốn chuẩn bị bụng lời muốn hỏi nàng, lúc này mặt đối mặt lại nghẹn đến chữ cũng ra, nhìn đôi mắt trong veo của Lăng Tuyết Mạn, dừng lâu, thẳng đến Lăng Tuyết Mạn hết kiên nhẫn chờ đợi tính mở miệng thúc dục , mới nhàng, lại cực nghiêm túc hỏi: “Mạn Mạn, nàng, có thích nam nhân hay ?”

      “Hả?” Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, kinh ngạc nhìn mặt Mạc Kỳ Minh, gương mặt này có lạnh lùng của ngày thường, cũng có vẻ tươi cười, phảng phất là dè dặt cẩn trọng, sao hỏi vấn đề như vậy? Lăng Tuyết Mạn theo bản năng mấp máy cánh môi, giọng : “Ngài, ngài hỏi cái này làm gì?”

      “Ta muốn biết, muốn nghe chính miệng nàng cho ta.” Mạc Kỳ Minh bướng bỉnh .

      Lăng Tuyết Mạn buông mắt xuống, tự chủ lui về sau bước, gian nan : , có.”

      sao?” Đồng tử của Mạc Kỳ Minh bỗng dưng co rút nhanh, theo dõi Lăng Tuyết Mạn, trong ánh mắt hơn vài phần sắc bén, chậm rãi : “Ta tin!”

      “Vì sao tin? Ta có thể thích ai? Ta là quả phi, ngoại trừ thủ tiết chuo phu quân, ta còn dám thích ai?” Lăng Tuyết Mạn ngửa đầu nhìn thẳng Mạc Kỳ Minh, bình tĩnh hỏi ngược lại.

      Bàn tay to Mạc Kỳ Minh căng thẳng hơi siết lại, bước tới gần bước, “Ta chính là tin! Tâm người có thể bị thân phận ràng buộc sao? Nàng dám chỉ lên trời thề, tâm nàng có tạp niệm, chưa làm ra chút chuyện nào thực xin lỗi Tứ đệ sao?”

      Thân mình Lăng Tuyết Mạn run lên, kinh ngạc nhìn , thào hỏi: “Tại sao muốn ép ta thề? Chuyện của ta liên quan gì tới ngài?”

      “Tại sao có vấn đề gì?” Ngực Mạc Kỳ Minh căng lợi hại, khống chế được cảm xúc gầm : “Hết thảy của nàng đều có quan hệ với ta, cho ta, nam nhân nàng thích là người nào?”

      “Ta… Ta biết!” Tim Lăng Tuyết Mạn đập lợi hại, trán đổ mồ hôi lạnh, Mạc Kỳ Minh thường hay hỏi nàng ít vấn đề kỳ quái, mỗi lúc như vậy, liền làm cho người ta có cảm giác áp bách trầm trọng, làm như nhìn thấu tất cả của nàng, khiến cho nàng chỗ nào che giấu.

      cho nàng lảng tránh lời của ta! Mạn Mạn, cho ta được ? Ta , muốn biết, nam nhân kia là ai? Cũng muốn biết, ta so với nam nhân kia kém đến nỗi nào, làm cho trong lòng nàng chỉ có , mà nhìn tới người khác!” Mạc Kỳ Minh giữa hai tay vai Lăng Tuyết Mạn, trong ánh mắt nóng rực thoáng nhiều điểm u tối.

      Lăng Tuyết Mạn lại kinh ngạc sâu, đầu óc trống rỗng, nàng bật thốt lên hỏi: “Ngài, ngài tại sao lại muốn so với ?”

      ? là ai vậy?” Mạc Kỳ Minh nhàng nhíu mày,trong tiếng mềm mang theo vài phần mị hoặc, “Nhất định phải so sánh, dễ dàng tha thứ cho nàng như thế, là vì, ta cùng Nhị ca có tâm tư.”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 309 Ai lừa gạt ai


      “Cái gì, cái gì?”

      Lăng Tuyết Mạn lại khiếp sợ, hai chân khỏi mềm nhũn chút, Mạc Kỳ Minh thuận thế ôm nàng vào trong lòng, ôn nhu như nước, giọng : “Mạn Mạn, nếu phải thích nàng, làm sao ta phải ăn khép nép giải thích với nàng? Lại làm sao tha cho nàng dám gào to rống lớn với ta, muốn như thế nào liền như vậy sao?”

      Đầu óc Lăng Tuyết Mạn hoàn toàn trống rỗng, bên tai bởi hơi thở nóng rực của Mạc Kỳ Minh phun vào mà đỏ bừng mảnh, hô hấp hỗn loạn, tim đập tăng lên, bàn tay to của ôm chặt nàng, khiến cho cằm nàng tựa vào trong ngực rộng lớn của , cũng có thể nghe được tiếng tim đập.

      “Mạn Mạn, cho ta, nam nhân kia là ai được chứ? Ta chỉ là muốn biết mà thôi, có ý gì khác, lại càng cho phụ hoàng phạt nàng, Mạn Mạn…”

      Lời của Mạc Kỳ Minh mê hoặc như gió xuân thổi ở bên tai Lăng Tuyết Mạn, tay nâng cằm nàng lên, khiến nàng nhìn , môi liền thể đè lại mong muốn, dán lên cánh môi mềm mại của nàng, xúc cảm lạnh lẽo từ cánh môi truyền đến tứ chi, khiến cho nàng từ tròng ngây dại đột nhiên hoàn hồn, trong đầu bùng lên lời của , ‘Nam nhân kia là ai?’

      Tình nhân… Tình nhân…

      Lăng Tuyết Mạn mở to mắt, cảm giác có tội mãnh liệt lập tức xông vào đầu, nàng biết lấy khí lực ở đâu ra đột nhiên tránh thoát Mạc Kỳ Minh, lại bởi vì đẩy quá mạnh, mà lảo đảo lui về sau hai bước đặt mông xuống mặt đất, ngước mắt kinh ngạc lẩm bẩm: “Ngài… Ngài sao có thể… Có thể hôn ta?”

      Sắc mặt Mạc Kỳ Minh tái nhợt phần, thân mình run rẩy, nhìn nàng, cam lòng thấp giọng chất vấn: “Vì sao đẩy ta ra? Vì sao ta thể hôn nàng? Đều là bởi vì cái nam nhân nàng thích kia sao? có cái gì tốt? Vì sao trong mắt trong lòng nàng chỉ có ?”

      có! Ta có người trong lòng, có…” Lăng Tuyết Mạn hoảng loạn lắc đầu, ý muốn bảo vệ Tình nhân áp đảo hết thảy, nàng tuyệt thể ra nửa chữ, nàng muốn nam nhân của nàng bình an, chẳng sợ nàng cứ bí mật làm tình nhân của cả đời như vậy, nàng cũng cẩn xảy ra cái gì ngoài ý muốn.

      “Nàng gạt ta! Nếu nàng có thích nam nhân, vậy được từ chối ta, Mạn Mạn, ta có thể cái gì cũng để ý, chỉ cần nàng nguyện ý thử nhận ta, thích ta, ta đối với nàng tốt hơn !”

      Hai mắt Mạc Kỳ Minh như nổi tơ máu, ánh mắt nóng rực giống như là muốn thiêu đốt Lăng Tuyết Mạn, ngồi xổm xuống, đưa tay tới trước mặt nàng, giấu lòng tràn đầy đau, cùng mối hận nàng bị người chiếm đoạt, mềm : “Đưa tay cho ta, đất lạnh.”

      “Tam Vương gia, ta, tự ta đứng lên.” Lăng Tuyết Mạn nghiêng mặt, tránh tầm mắt Mạc Kỳ Minh, từ dưới đất đứng lên, vốn là muốn mắng chuyện khinh bạc nàng, nhưng thế nào cũng trách móc ra miệng, chỉ nóng vội nghĩ nên che dấu thế nào, trả lời thế nào, “Tam Vương gia, ta là Vương phi của Tứ Vương gia, nam nhân ta biết chỉ có huynh đệ của phu quân, chính là các ngài, lại chỉ có Liễu Thiếu Bạch, là bạn bè của ta, ta, ta có thể nào thích các ngài? Trước khi phu quân mất có di mệnh, muốn ta thủ tiết cả đời vì , trừ phi ta chết, ta có tạp niệm khác, ngài muốn ta thề cũng có thể, nếu là trong lòng ta có nam nhân, khiến cho ta bị thiên lôi đánh xuống…”

      “Mạn Mạn! được thề… Đừng bảo là…” Trong lòng Mạc Kỳ Minh thấm lạnh, nàng cũng như đêm hôm đó, thà rằng bản thân mình tuân theo lời thề gặp báo ứng, cũng muốn bảo hộ nam nhân kia chu toàn, mà , lại cuối cùng luyến tiếc nỡ để nàng xảy ra nửa chuyện ngoài ý muốn, chỉ cần phải là ý muốn của , cho phép người khác nhúng chàm nàng, hoặc là ông trời trừng phạt nàng…

      Tim Lăng Tuyết Mạn đập loạn nhịp nhìn Mạc Kỳ Minh, nửa ngày ra lời.

      Mạc Kỳ Minh xoay người , nhìn suối nước róc rách chảy ở dưới ánh trăng, tâm tư bừng tỉnh về tới ngày ba tháng ba, bên cạnh khe nước dưới chân núi tên, ngồi xuống, cả ngày phiền muộn cùng bình tĩnh, đôi mắt nhắm lại, khóe mắt lại nhịn được ươn ướt, mẫu thân, ngài ở bầu trời thấy được chưa? Con của ngài cuối cùng vì tình mà khốn, có khả năng bởi nữ tử mà thua trận hết thảy…

      Trong trời đất, lặng im tiếng động.

      lâu sau, Lăng Tuyết Mạn mở miệng, “Tam Vương gia, ta biết ngài tại sao muốn hỏi ta nam nhân kia là ai, nhưng, nhưng ta có người trong lòng, biết ngài tới ai, ngài, ngài cũng cần thích ta, ta với ngài là có khả năng, phụ hoàng đáp ứng, hơn nữa, hơn nữa ta cũng chưa từng nghĩ thích ngài, ta… Ta về trước.”

      Khiếp sợ cùng hoảng loạn, làm Lăng Tuyết Mạn quên mất mục đích nàng tới đây cùng Mạc Kỳ Minh, tiếng vừa dứt, liền vội vàng xoay người, mới bước ra hai bước, bên hông lại bị đôi bàn tay to như thiết gắt gao nhốt chặt, cằm của để ở vai nàng, tiếng trầm thấp trng mang theo chút khàn khàn, “Mạn Mạn, được …”

      “Tam Vương gia, ngài buông ta ra! Thời gian còn sớm, chúng ta nam quả nữ ở trong này, ngài, ngài còn ôm ta, nếu người ta nhìn đến chúng ta đều muốn sống rồi!” Lăng Tuyết Mạn càng hoảng, dùng sức giùng giằng, ánh mắt nhìn chung quanh, trong lòng vừa lo vừa mừng, nơi này cách xa, người khác nhìn tới, nhưng Tam Vương gia lợi hại khác thường, có thể… hay ?

      Mạc Kỳ Minh vội vàng : “Mạn Mạn, chỉ cần nàng , ta làm gì nàng, ta, ta chỉ muốn nàng bồi ta.”

      “Ngài trước buông ta ra! ta kêu lớn!” Lăng Tuyết Mạn giận dữ, gầm .

      “Được, ta buông tay, nàng đừng kêu cũng đừng .” Mạc Kỳ Minh buông lỏng tay, lui ra chút, nhìn Lăng Tuyết Mạn ngừng thở, nhàng : “Mạn Mạn, nàng biết Mạc tướng quân ?”

      “Cái gì? Mạc tướng quân?” Lăng Tuyết Mạn mê mang chớp chớp mắt, ngừng chút mới có hơi bừng tỉnh, “Ngài là vị nam chinh đại tướng quân mà phụ hoàng liên tục tán dương kia?”

      “Đúng, nàng biết ?” Mạc Kỳ Minh gật đầu, thầm nắm chặt lòng bàn tay.

      Lăng Tuyết Mạn nhíu mày, “Biết chứ, ngày đó đại quân xuất chinh, có nhìn thấy , vóc dáng rất cao, mang mặt nạ, nam nhân làm cho người ta có cảm giác thần bí.”

      “Nàng, chỉ thấy lần kia sao?” Mạc Kỳ Minh chưa từ bỏ ý định lại hỏi.

      “Chẳng lẽ vị tướng quân kia muốn ta thấy lần thứ hai sao?” Lăng Tuyết Mạn mắt liếc Mạc Kỳ Minh, “Ngài hỏi ta chuyện này để làm gì? Ta tại sao ta phải biết ?”

      Mạc Kỳ Minh khép hờ mắt, theo dõi Lăng Tuyết Mạn hồi lâu, vui sướng thở dài, “Ha ha, chỉ cần phải là tốt rồi, ta còn nghĩ rằng nam nhân nàng thích là ! Ngày ấy tiễn đưa ở cổng Tuyên Hoa, ta thấy nàng cùng nhìn nhau, bộ dáng thương tâm,… Ta mới tức giận với nàng, bất quá -”

      “Bất quá cái gì?” Lăng Tuyết Mạn nghe được câu tiếp, khỏi tò mò hỏi.

      “Nghe chiến biên quan gần đây liên tục thất bại, cũng biết tin tức này là hay giả, vị tướng quân kia cũng biết có thể còn sống trở về !” Ánh mắt Mạc Kỳ Minh dán chặt ở mặt Lăng Tuyết Mạn, chậm rãi .

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 310 Thay đổi bất ngờ


      Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, kinh ngạc : à? Vậy làm sao bây giờ? Hèn gì mấy ngày nay phụ hoàng cũng vui vẻ! Nếu đánh thắng, quân Nam Chiếu có thể đánh tới kinh thành ?”

      “Mạn Mạn, nàng quan tâm sống chết của vị Mạc tướng quân sao?” Mắt Mạc Kỳ Minh sáng như đuốc, trầm giọng hỏi.

      “Quan tâm chứ, nghe phụ hoàng là mãnh tướng của Đại Minh chúng ta, trong quân đội cũng gọi là Chiến Thần tướng quân đó! Nếu chết trận, Đại Minh sắp gặp họa rồi! Haiz!” Lăng Tuyết Mạn sầu muộn đứng lên, nàng cũng muốn Đại Minh diệt vong, tốt xấu gì nơi này cũng có rất nhiều người quan tâm nàng đó! Còn có Tình nhân, người nhà ở kinh thành, nếu Nam Chiếu quân binh Lâm thành hạ, nên làm cái gì bây giờ?

      Ánh mắt Mạc Kỳ Minh trở nên thâm thúy, u ám, theo dõi Lăng Tuyết Mạn, lại chưa nhìn ra tia biểu tình khác thường mặt nàng, trong đôi mắt trong suốt kia ngoại trừ phiền muộn, còn cái khác.

      Hồi lâu, trận gió đêm thổi tới, Lăng Tuyết Mạn run rẩy, nhìn trời sắc mới giật mình, còn sớm, bèn : “Tam Vương gia, ta muốn về, chút nữa nha hoàn tìm ta mất.”

      “Mạn Mạn, ta thích nàng là , cần trốn tránh ta, được chứ?” Mạc Kỳ Minh đến gần bước, giọng .

      “Tam Vương gia, thiên hạ nhiều nữ tử mỹ lệ, ngài thích ta làm gì? Ta là em dâu ngài!” Lăng Tuyết Mạn nhíu mày, quay người lại liền muốn , mới đột nhiên nhớ tới chuyện nàng muốn hỏi, ảo não cắn môi, quay đầu hỏi: “Tam Vương gia, ta quên hỏi ngài, tiết nguyên tiêu đêm đó, ta lên xe ngựa của ngài giúp ngài lấy thuốc, về sau xảy ra chuyện gì? Đêm đó ngài ở đâu?”

      “Hả?” Mạc Kỳ Minh cảm thấy căng thẳng, sau đó mặt đổi sắc : “Nàng biết xảy ra chuyện gì sao?”

      “Ta hỏi ngài, ta biết.” Lăng Tuyết Mạn lắc đầu.

      Mạc Kỳ Minh thở dài, ánh mắt trở nên thâm trầm, “Mạn Mạn, đêm đó quả có chuyện phát sinh, nhưng ta giả vờ cho qua, ta muốn để lộ ra ngoài, luôn thầm điều tra. Đêm đó, sau khi chúng ta tách ra, ta cưỡi ngựa về trong phủ, nhưng thấy xe ngựa trở về, về sau, thủ hạ của ta tìm được xe ngựa ở ngoài thành, phu xe bị giết, ta nghĩ đây là có người có ý định ám sát ta, kết quả phát ta có ngồi xe ngựa, nên giết phu xe diệt khẩu.”

      “Xe ngựa làm sao lại đến ngoài thành?” Lăng Tuyết Mạn hồ nghi .

      “Phu xe có cha nương sống ở ngoài thành, biết ta xe ngựa, liền vội vàng lén trở về nhà chuyến, kết quả, mất mạng.” Mạc Kỳ Minh lại thở dài, cảm khái, “Ta có lẽ là đắc tội người giang hồ, người bình thường sao dám ám sát ta?”

      Lăng Tuyết Mạn chớp chớp mi, nhớ lại tình hình đêm đó, xem ra Mạc Kỳ Minh căn bản biết nàng bị người ta dịch dung đánh tráo, lũ người kia muốn ám sát chính là , bị nàng cho xui xẻo đụng phải, nam nhân che mặt… Rốt cuộc là ai? Đối với nàng hung bạo, lại vẫn chưa xuống tay, Tình nhân người nọ cũng có cường bạo nàng, cũng là kẻ giang hồ lòng dạ độc ác, sao lại chùn tay với nàng chứ?

      Nghĩ mãi xong, chỉ nghe Mạc Kỳ Minh chậm rãi hỏi: “Mạn Mạn, nàng hỏi chuyện này để làm gì?”

      có việc gì, tùy tiện hỏi chút thôi.” Lăng Tuyết Mạn giật giật khóe miệng, nặn ra cụ cười, “Tam Vương gia, vậy ngài về sau cẩn thận chút, coi chừng bị người xấu theo dõi. Ta muốn về.”

      “Được, ta đưa nàng về.” Mạc Kỳ Minh gật đầu.

      Lăng Tuyết Mạn vội khoát tay, cần, tự ta trở về, bị người nhìn đến hiểu lầm.”

      “Ta đưa nàng đến phía trước tiễn tiếp, nàng cho là đưa nàng đến trong phòng sao?” Mạc Kỳ Minh trừng mắt cái, lên, cũng hướng về Lăng Tuyết Mạn ngây ngốc ở phía sau: “Còn theo?”

      “A, được.” Lăng Tuyết Mạn hoàn hồn, vội theo, nàng chỉ nghĩ đến thể mình, miễn cho bị người xấu lại để mắt nàng, thế nào cũng nghĩ tới, người xấu ngay bên cạnh.

      Màn đêm thâm trầm, Lăng Tuyết Mạn trở về, Xuân Đường Thu Nguyệt hỏi thăm chút, xác định nàng có xảy ra việc gì, cũng hỏi nữa, hầu hạ nàng rửa mặt, liền nghỉ ngơi.

      Mà Mạc Kỳ Minh cũng là đêm chưa ngủ.

      Vào canh ba, Mặc Thanh đưa tới phong mật thư.

      “Chủ tử, biên quan có tin tức sao?”

      Mạc Kỳ Minh nhíu mày, trầm thấp : “Có, quân đội của Mạc tướng quân bị vây ở Quỷ cốc, Nam Chiếu tại có lợi, Hoàng đế Nam Chiếu lại điều hai mươi vạn đại quân trợ giúp, thời Lôi Việt cùng Mạc tướng quân đều bị vây!”

      Ngừng chút, Mạc Kỳ Minh ngẩng đầu, mắt lạnh như băng, “Còn thu được tin tức, Mạc tướng quân có gã phó tướng, gọi là Lâm Mộng Thanh! So với bốn câu ‘song mộc bất thành lâm, song mộc hựu thành , nhất độ tam sinh thạch, nguyệt chiếu ảnh lai hi’, cũng trùng hợp!”

      “Cái gì? Ý của chủ tử là, Lâm Mộng Thanh này là người chúng ta luôn tra ra hành tung?” Mặc Thanh cả kinh .

      “Rất có khả năng!” Mạc Kỳ Minh nắm chặt tay, đôi ưng mắt sâu như vực thẳm, lợi như lưỡi dao, hừ lạnh : “Phe Lôi Việt đánh cuộc chiến này sắp thất bại rồi, Nam Chiếu bỏ thêm hai mươi vạn đại quân, nếu Đại Minh phái thêm hai Nguyên soái trợ giuos, toàn quân sợ là bị diệt! Lần này cần bổn vương dâng sớ, Hoàng Thượng tự mình vội vã phái Hạ Tướng quân xuất chinh!”

      “Vậy nếu Hạ Tướng quân thắng, vừa vặn lập công lớn, chủ tử, đây đối với chúng ta cũng có lợi!” Mặc Thanh vui vô cùng.

      “Đương nhiên, nhưng thời danh tiếng của Mạc tướng quân ở trong quân cao hơn Lôi Việt, các tướng sĩ tôn sùng , người này lại là ám vệ của hoàng thượng, chỉ trung tâm với Hoàng Thượng, ngày sau nhất định là họa lớn của chúng ta, tính cả tên Lâm Mộng Thanh!” Mạc Kỳ Minh chậm rãi thở, “Tuyệt thể để cho hai người bọn họ còn sống trở lại kinh thành, thà rằng giết lầm ngàn, cũng buông tha người!”

      Khuôn mặt Mặc Thanh căng thẳng, ôm quyền : “Vâng, chủ tử, nô tài hiểu !”

      Khi mặt trời vừa dâng lê đường chân trời, Mạc Ngự Minh liền tỉnh, câu đầu tiên liền hỏi: “Lý Đức Hậu, biên quan có tấu chương gửi về chưa?”

      “Hồi Hoàng Thượng, còn chưa có, nhưng thu được phong thư dùng bồ câu đưa tin, là tiểu chủ tử gửi.” Lý Đức Hậu hạ giọng, hướng ra ngoài nhìn mấy lần, từ trong tay áo lấy ra thư , dùng hai tay dâng.

      Mạc Ngự Minh vội vàng cầm lấy, mở ra, vừa thấy vui mừng quá đỗi, là trời giúp Đại Minh ta a!”

      “Hoàng Thượng, tiểu chủ tử phải là bị vây ở Quỷ cốc sao? Tình hình có chuyển biến?” Lý Đức Hậu kích động vội đè thấp tiếng hỏi.

      “Ừ.” Mạc Ngự Minh gật đầu, đè nén kích động : “Quỷ cốc có vị kỳ nhân, đúng là sư đệ mất tích bốn mươi năm của sư phụ Hàn nhi, Hàn nhi có người nọ trợ giúp, khi đại quân xuất cốc, liền cứu Lôi Việt bị vây, kêu trẫm vững tin, có thể ngăn Hạ Chi Tín rồi, nó nắm chắc phần thắng.”

      “Chúc mừng Hoàng Thượng! Đại Minh có hi vọng thu phục núi sông rồi!” Lý Đức Hậu mừng đến phát khóc.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 311 Tri kỷ tri bỉ
      Hai mươi ngày sau.

      Mạc Ngự Minh mang theo đại đội người ngựa về kinh.

      điện Kim Loan, Mạc Ngự Minh xem xong mật tấu vừa trình lên trong tay, vui vẻ : “Các vị ái khanh, biên quan có tin chiến thắng, Mạc tướng quân cùng Lôi Nguyên soái được giảo vây, hơn nữa đoạt lại được bảy châu, đại quân chuẩn bị tấn công hai châu còn lại!”

      “Chúc mừng Hoàng Thượng! Trời bảo hộ Đại Minh ta a!”

      Quân thần kích động, quỳ gối hô lớn.

      Phấn chấn qua , Binh bộ tả Thị Lang lại tiến lên bước chắp tay : “Hoàng Thượng, thần thỉnh tấu phái binh trợ giúp Lôi Nguyên soái, nghe Nam Chiếu tại có bốn mươi vạn binh lực, mà quân ta chỉ có hai mươi vạn, kém phân nửa a!”

      “Hoàng Thượng, thần cũng thỉnh tấu, phái Hạ đại tướng quân xuất quân giúp Lộ Nguyên soái, sớm ngày toàn thắng, khải hoàn hồi triều!”

      “Hoàng Thượng, thần cũng đúng là ý này.”

      “Hoàng Thượng…”

      “Các khanh an tâm chút, chớ gấp!” Mạc Ngự Minh khoát tay, mắt quét về phía văn võ bá quan, “Trẫm đều có tính toán, Lôi Nguyên soái cùng Mạc tướng quân ăn ý, cần phái Lộ Nguyên soái mang binh biên quan, bọn họ dựa vào hai mươi vạn đại quân liền có thể đánh bại quân Nam Chiếu, trẫm dùng người nghi ngờ người. cần vận chuyển ra biên quan ba mươi vạn gánh lương thảo, Hộ bộ cùng Binh bộ chuẩn bị thỏa đáng trong vòng ba ngày!”

      Ánh mắt Mạc Ngự Minh dừng đến người năm con đứng hàng đầu, nghiêm túc : “Ngũ Vương gia Mạc Kỳ Lâm nghe chỉ!”

      “Có nhi thần!” Mạc Kỳ Lâm bước ra khỏi hàng, tiến lên bước quỳ xuống.

      “Ba ngày sau, ngươi tự mình vận chuyển lương thảo tới biên quan, sau đó theo quân đánh giặc, khi quân toàn thắng, cùng nhau hồi triều!” Mạc Ngự Minh .

      “Vâng, nhi thần tuân chỉ!” Mạc Kỳ Lâm có bất kỳ ý kiến gì, quỳ xuống dập đầu.

      Trong mắt Mạc Kỳ Minh lên tia u, trong nháy mắt lại khôi phục bình thường, gần như làm người ta cách nào bắt giữ kịp.

      Sau nửa tháng.

      Biên quan.

      Từ buổi sáng, bầu trời liền có tuyết rơi , đến buổi trưa, càng lúc càng lớn, phủ kín trắng xoá toàn bộ doanh trại.

      “Sư huynh!” Lâm Mộng Thanh tiến vào, chà xát tay lạnh như băng, : “Sư huynh, huynh ở đây làm gì vậy?”

      “Xem thư.” Mạc Kỳ Hàn chưa ngẩng đầu, trả lời ngắn gọn.

      “A? Sư tẩu gởi thư à?” Ánh mắt Lâm Mộng Thanh sáng lên, tới trước mặt, Mạc Kỳ Hàn cũng kiêng dè đưa thư ra, Lâm Mộng Thanh tò mò nhìn vội, vừa thấy trợn tròn mắt, cầm thư lật qua lật lại, nghi ngờ hỏi: “Sư huynh, chỉ câu này thôi à? còn gì nữa hả?”

      “Đúng vậy.” Mạc Kỳ Hàn bình tĩnh gật đầu.

      đúng, sao giống chữ của Hoa Mai bà bà vậy?”Lâm Mộng Thanh cau mày.

      Mạc Kỳ Hàn lại gật đầu, “Chính là Hoa Mai bà bà viết thay.”

      “Tình nhân, ta nhớ chàng, nghe lời chàng, chàng, chờ chàng trở về, Mạn Mạn viết.” Lâm Mộng Thanh đọc lần, trợn trắng, “Vài ngàn dặm đường mang phong thư, chỉ ghi mỗi câu à? Sư huynh, Mạn Mạn của huynh là bị bò đá rồi!”

      “Nguyên nhân ở trong này.” Mạc Kỳ Hàn xong lại đưa lên phong, “Đây là thư của bà bà.”

      “Ồ? Còn có nguyên nhân sao?” Lâm Mộng Thanh nghi hoặc tiếp nhận, nhìn kỹ lần, mày nhíu chặt, “Sư huynh, đệ thấy Mạc Kỳ Minh hoài nghi rồi, chắc chắn cho chúng ta về kinh thuận lợi.”

      “Đó là chắc chắn, lấy phong cách làm việc của , thích giệt cỏ tận gốc! Về sau phải cẩn thận, đệ cần có ám vệ bên cạnh, coi chừng sát thủ trà trộn vào đây.” Mạc Kỳ Hàn cười khẽ, trong mắt cũng là tất cả ác độc.

      “Sư huynh, đệ chủ yếu lo lắng cho huynh, huynh là đối tượng tiêu diệt của , vẫn là điều hết ám vệ đến bên cạnh huynh , đệ cần người bảo hộ.” Lâm Mộng Thanh nghiêm túc .

      được, lưu vài người cho đệ, nếu ta dẫn đệ , phải đem đệ bình an mang về giao cho Nhã Phi, nếu đệ có chút sơ xuất, lòng ta sao có thể an?” Mạc Kỳ Hàn lắc đầu, dừng chút lại : “Huống chi, Mạc Kỳ Minh nhất định sớm phái người nơi này dò xét, làm sao biết tồn tại của đệ? Lúc trước ta dùng tên của đệ nhiễu loạn , khiến nghĩ lầm người sau lưng Mạn Mạn là đệ, tất giết đệ, nhưng bỏ qua ta, bởi vì cho dù ta phải người suy nghĩ, nhưng ta là người của hoàng thượng, cũng là người trở ngại nghiệp lớn của , ta và đệ chỉ sợ đều nằm trong sổ đen của rồi!”

      “Sư huynh, như thế, càng nên điều ám vệ cho huynh, giết nổi của đệ, võ công của đệ đời này mấy người có thể thắng được.” Lâm Mộng Thanh cho từ chối, .

      Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, “Mộng Thanh, ta phải cũng giống vậy sao? Đừng nhún nhường, ta thể chết được, đệ cũng thể, huynh đệ chúng ta đồng sinh cộng tử!”

      “Sư huynh!”

      “Tốt lắm, tám ám vệ kia để lại cho đệ.”

      “Tuyết rơi tới khi nào a?” Thiên Cơ lão nhân từ bên ngoài tiến vào, vỗ vỗ bông tuyết dính áo, âu sầu .

      “Sư phụ, nóng vội cũng vô ích, tuyết rơi, giao chiến khó khăn, haiz, cuộc chiến này kéo dài tới năm sau rồi.” Lâm Mộng Thanh giận dữ .

      Mạc Kỳ Hàn nhìn Thiên Cơ lão nhân, có gần phút chưa câu, thẳng đến Thiên Cơ lão nhân sợ hãi trong lòng, “Khụ khụ, đồ đệ a, con… con có chuyện gì thẳng , sư phụ tận lực làm cho con a!”

      “Sư phụ, Mộng Thanh, ta nghĩ đến kế sách, có thể uổng người nào diệt năm vạn binh Nam Chiếu ở Ngọc Sơn!” Hai tròng mắt Mạc Kỳ Hàn sáng rực như sao, vẫy tay, “Đến, chúng ta xem bản đồ, muốn vào Ngọc Sơn Quan, chúng ta có ba con đường, mà nguy hiểm nhất là con đường ở giữa, hai bên đường đều là núi tuyết, để đảm bảo chúng ta đạt được mục đích, chờ thêm mấy ngày, nếu như trận tuyết này lớn chút nữa, đến lúc đó chúng ta tung tin đồn muốn dẫn binh qua nơi này, mà dựa tính cách của tướng thủ thành Ngọc Sơn Quan Lưu Túc, tất mang binh phục kích, sư phụ cùng con chờ ở đỉnh núi trước, chờ bọn đến dùng nội công tạo trận tuyết lở!”

      “Ồ? Chiêu này hay, dùng nội công làm chấn động tuyết đỉnh núi, ha ha, chôn binh Nam Chiếu trong biển tuyết!” Lâm Mộng Thanh hưng phấn giương ngón cái khen.

      Thiên Cơ lão nhân cũng gật đầu, “Hay, đồ đệ, đầu óc con đủ dùng a!”

      “Ha ha, con là do nhìn tuyết rơi từ người sư phụ tuyết mà nghĩ ra, Ngọc Sơn Quan đọng tuyết rất nhiều năm, tất có thể thành công.” Mạc Kỳ Hàn khẽ cười .

      “Ha ha, đồ đệ a, con chỉ nhìn tuyết rơi mà nghĩ ra kế, mà nhớ tới nha đầu Tuyết Mạn của con à? Đó cũng là tuyết a!” Thiên Cơ lão nhân cười lớn trêu ghẹo.

      Mạc Kỳ Hàn thu hồi tươi cười bên môi, thở dài, “Nhớ a, làm sao có thể nhớ? Nằm mộng cũng nhớ, nhưng nhớ cũng là nhớ, ngẫm lại vẫn là thực, mau chóng phá Ngọc Sơn Quan, thu Cẩm Châu cùng Phụng Châu, sau đó phản công Nam Chiếu, đánh tướng địch tè ra quần, đầu hàng Đại Minh ta, sau đó khải hoàn hồi triều, sau đó… mới có thể gặp lại nàng.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :