1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 302 Cách xa ngàn dặm, tưởng niệm khắc cốt ghi tâm


      Đêm, yên tĩnh thâm trầm, đứng ở nóc tòa nhà cao nhất trong thành Lộ Châu, nhìn ra xa hướng kinh thành, trong mắt là mảnh thê lương cùng tối tăm.

      “Sư huynh sao lại ở chỗ này? Vô Cực bọn họ lo lắng cho huynh, lại dám lại đây, liền tới với đệ.” Lâm Mộng Thanh dùng khinh công bay lên, cười hỏi.

      Mạc Kỳ Hàn chưa quay đầu, thản nhiên : có gì, ta ngủ được, ra chút.”

      “Nhớ sư tẩu sao?” Lâm Mộng Thanh theo ánh mắt Mạc Kỳ Hàn nhìn về phương xa, thở dài, “Trước kia có người quan tâm, tới chỗ nào đều có cảm giác gì, mà lúc này, mỗi ngày tâm đều bồn chồn.”

      “Thời điểm ở cùng chỗ, nghĩ rằng có cái gì chia lìa, tức giận liền bỏ , cơn giận trôi qua lại tìm nàng, bây giờ suy nghĩ chút, lãng phí nhiều thời gian có thể ở cùng chỗ, tại, muốn có nàng ngày cũng là xa xỉ!” Mạc Kỳ Hàn chua sót, thở dài, “Mạn Mạn vốn là ép ta nàng, ta lại cảm thấy đại nam nhân cả ngày đem tình bên miệng có tiền đồ, trong lòng biết là tốt rồi, làm gì phải ra? Mà kỳ quái là chính ta cũng ra, mà lúc này, nếu nàng ở bên cạnh ta, nếu nàng có thể nghe được, ta nhất định chút keo kiệt cho nàng nghe, cho nàng biết ta nàng, cho nàng cười vui vẻ vì ta…”

      “Sư huynh, trong thư cái gì? Thân thể sư tẩu khỏe sao?” Lâm Mộng Thanh hơi mím môi, quan tâm hỏi.

      Mạc Kỳ Hàn gật đầu, khép hờ chút mắt, khóe mắt ươn ướt, tiếng trở nên khàn khàn, “Thân thể nàng tốt hơn nhiều, kế hoạch phụ hoàng hành cung Bắc Mục Hà kéo dài thời hạn, thư này gửi vào tháng trước, mười ngày trước phụ hoàng mới khởi hành Bắc Mục Hà. Hoa Mai bà bà , bà khuyên vài lần, Mạn Mạn tại cởi mở hơn rất nhiều, chính là Mạc Kỳ Minh lại rất thường xuyên tìm Mạn Mạn, Mạc Kỳ Minh đối với Mạn Mạn mặc dù có hạ thủ, nhưng gài bẫy Mạn Mạn, muốn biết tung tích của ta, hơn nữa… hơn nữa phiền toái là, thái độ của Mạn Mạn đối với Mạc Kỳ Minh càng ngày càng tốt…”

      “Sư huynh, huynh, huynh lo lắng sư tẩu người mới sao?” Lâm Mộng Thanh kinh ngạc hỏi.

      , nàng người khác, ta đoán nàng hẳn là… là ép ta trở về, hoặc là ép ta viết thư cho nàng, bởi vì ta dặn dò nàng, cho nàng gặp gỡ Mạc Kỳ Minh, nàng hẳn là có thể đoán được, nhất cử nhất động của nàng có người cho ta, liền cố ý làm như vậy.” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, xoay người lại, cười lạnh bạc.

      Lâm Mộng Thanh giật mình, kinh ngạc : “Sư tẩu còn có thủ đoạn như vậy?”

      “Mạn Mạn có mưu mô thủ đoạn, tính toán giỏi, nàng, hẳn là chờ đợi mà lo lắng!” Mạc Kỳ Hàn cười khổ tiếng, khẽ thở dài: “Mạc Kỳ Minh chưa chết tâm a! Chờ xem , rất nhanh phái người đến nơi này!”

      “Cái gì? Sư huynh, ý của huynh là Mạc Kỳ Minh …” Lâm Mộng Thanh căng thẳng, “Thời điểm quan trọng hai nước giao chiến như thế, nghĩ đến an nguy của Đại Minh sao?”

      chính xác! Tin chiến thắng liên tiếp báo về kinh, chắc chắn càng ngày càng hoài nghi thân phận của ta, biết ràng, an tâm.” Mạc Kỳ Hàn khẽ cười, trong mắt lên mấy phần sắc bén, thù giết huynh, mối hận nhục thê, cũng sắp đến lúc tính sổ kẻ đó!

      Lâm Mộng Thanh nắm chặt tay, ngữ khí biến thành ác độc, “Sư huynh, người này ngày sau nhất định được tha cho ! Chính là bầm thây vạn đoạn cũng giải hận!”

      ”Đó là đương nhiên!” Mạc Kỳ Hàn gật đầu, trong mắt sát khí sâu nặng, xúc phạm nhiều như vậy, giết kẻ đó, thiên lý ở đâu?

      “Đúng rồi, Hoàng Thượng tại ra sao? Thế cục trong triều ra sao?” Lâm Mộng Thanh nhíu mày, hỏi.

      “Phụ hoàng hành cung Bắc Mục Hà, dẫn Mạc Kỳ Minh, để nhị ca giám quốc, bước đem quan viên Hình bộ, Lại bộ đổi thành người phụ hoàng tâm phúc, cho Ngũ đệ làm chủ Binh bộ!”

      “Sao? Vậy Mạc Kỳ Minh có thể hoài nghi hay ?”

      “Phụ hoàng ban thưởng mấy tân viên cho Mạc Kỳ Minh, đối với ngoại ngừng ân sủng cho , ổn định bè đảng bọn , kì thực chậm rãi làm mất quyền lực bọn !”

      “Vậy cũng là quá tốt!”

      “Phụ hoàng hiểu chân tướng, đương nhiên chùn tay, thủ đoạn của phụ hoàng đơn giản a!”

      “Vâng, vậy cũng giúp sư huynh giảm bớt rất nhiều phiền toái!” Dừng chút, Lâm Mộng Thanh nhịn được hỏi: “Sư huynh, huynh có biết Nhã Phi ra sao ?”

      “Sao? Ha ha, rốt cục mở miệng hỏi?” Mạc Kỳ Hàn trêu tức câu, tiếp: “Nhã Phi rất tốt, nàng kiên cường hơn Mạn Mạn, cũng hành cung Bắc Mục Hà.”

      “Nhã Phi gặp ta ít mà xa cách nhiều, nàng đại khái bình thường, haiz! Ta muốn viết phong thư cho nàng, lại sợ nàng biết ta làm cái gì.” Lâm Mộng Thanh ai oán khổ ải, lại hỏi, “Sư huynh, huynh viết thư cho sư tẩu sao?”

      “Ta thể viết, ta sợ ngộ nhỡ thư này rơi vào trong tay Mạc Kỳ Minh, vậy phiền toái! biết chữ của ta. Nhưng -” Mạc Kỳ Hàn lại tức giận tăng vọt, “Nhưng, nếu ta viết thư, ta lại lo lắng Mạn Mạn, nàng… mùi vị nhớ người, chờ đợi người dễ chịu, huống chi, Hoa Mai bà bà , mấy người Nhị ca bọn họ đối với Mạn Mạn nảy sinh tình thâm, phụ hoàng ra lệnh, cho phép bọn họ tùy tiện đến Tứ Vương phủ, nhưng bọn họ vẫn có thể tìm cách xuất trước mặt Mạn Mạn, à, còn có tiểu tử Hiên nhi kia, dám hôn Mạn Mạn! Tiểu tử đáng chết, chờ ta trở về cho nó biết tay!”

      “A? Tiểu Vương gia nó, nó hôn chỗ nào của sư tẩu rồi?” Lâm Mộng Thanh tắc lưỡi, nuốt nước miếng, “Tiểu Vương gia này mới mười tuổi thôi? Coi bộ là tuổi trẻ mà thành thạo a!”

      Mạc Kỳ Hàn thở dài hơi, bực mình : “Hôn cái trán! Nếu nó dám hôn nơi khác, phụ vương ta đây lấy chân đạp nó mới là lạ!”

      “Ha ha, hôn cái trán có việc gì, sư huynh, chuyện huynh phiền lòng ít a! Đại nam nhân phải phòng, tại đến này tiểu tam nhân cũng phải phòng! Ha ha!” Lâm Mộng Thanh bật cười thôi, đến cùng, huynh rốt cuộc có viết thư cho sư tẩu ? Nếu viết, có thể cho đệ gửi kèm phong ? Đệ chuyện mơ hồ chút, để Nhã Phi đoán được.”

      “Haiz! Viết , nếu viết, chỉ sợ Vương phi này của ta trong cơn tức giận mà chạy mất!” Mạc Kỳ Hàn thở dài tiếng, nhíu mày : “Muốn đem thư này an toàn đưa đến Hoa Mai bà bà, chỉ có điều động ám vệ tự mình đưa thư Bắc Mục Hà!”

      “Sư huynh, việc cướp thành Nghiệp Châu gần kề, thời điểm rắc rối như vậy, có thể phái ám vệ ?” Lâm Mộng Thanh nhau chặt mày rậm, cắn răng : “Nếu , để cho Nhã Phi cùng sư tẩu chờ nữa , ngày sau giải thích với các nàng, các nàng nhất định hiểu.”

      Mạc Kỳ Hàn lắc đầu, quan trọng, phái hai ám vệ là được rồi, còn mấy người khác có thể điều động.”

      “Sư huynh, xác định có thể chứ?” Lâm Mộng Thanh có chút yên tâm hỏi.

      “Có thể.”

      “Được, ta trở về viết liền.”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 303 Mạn Mạn, được người khác


      Đêm cuối hè, gió nổi lên, mang cảm giác mát nhè , cũng thổi mái tóc dài, đón gió phất phới, ngồi hưởng gió đêm, hai người đứng yên nóc nhà, thân mình cao cao ở trong màn đêm, mang theo đơn.

      Tâm tư đều loạn.

      Mạc Kỳ Hàn ánh mắt tự chủ được lại nhìn về phía kinh thành, tim lại đập nhanh.

      Mạn Mạn, nàng bây giờ làm cái gì? Có giống như ta hay , giãy giụa trong nỗi nhớ, trong nhẫn chịu… Mạn Mạn, ta nàng, nàng có từng nghe được ? Ngày có nàng ở bên cạnh, rất khó chịu, ta tận dụng mọi khả năng khiến mình bận rộn, khiến mình được suy nghĩ đến nàng, Mạn Mạn… Tuyết nhớ sương lạnh phát đủ mi, sinh tử rời đến khi đầu bạc, nên quên, an tâm chờ ta trở về, rất nhanh, rất nhanh trở về…

      Khóe mắt trơn ướt, tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ, nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, cũng cảm giác có chút đau đớn nào…

      Mắt nhắm lại, để lệ theo khóe mắt chảy xuống, giấu ở bên trong mặt nạ, ai cũng nhìn tới…

      “Tình nhân, từ đây ở trong lòng ta, có bờ bến vọng phu, mỗi ngày trông quân về!”

      “Tình nhân, chàng hứa với ta bạch phát tề mi, sinh tử tương huề, ta liền hứa với chàng bồ vi nhận như ti, kiên trinh vĩnh tương thùy!”

      Bên tai lần lượt vang lên, tâm, nhịn cần run rẩy.

      Mạn Mạn, ta viết thư cho nàng, tha thứ ta nhẫn tâm, được chứ? , nhớ nàng tận xương, mà ta lại dám khinh thường phần, đạo lý nước cờ sai, thua cả ván cờ, ta so với nàng biết , ta so với nàng giấu sâu, sâu đến nàng nghĩ rằng ta và nàng vô tình, mà ta suy nghĩ, mỗi phút mỗi giây đều ở đây muốn nàng…

      Mạn Mạn, ngoài ta, được người khác, van nàng chờ ta trở về, chờ ta chính miệng nàng…

      Đêm, tiếng động, tịch liêu.

      lâu sau, Lâm Mộng Thanh nhàng mở miệng, “Sư huynh, về nghỉ ngơi , chúng ta còn có nhiều đại phải làm, tại đệ nghĩ đến việc nhi nữ tình trường này nọ, chỉ nghĩ đến làm sao có thể trục xuất quân Nam Chiếu, mau chóng bình định trận này. Mà Nhã Phi chính là động lực của đệ, vì để sớm ngày có thể sum vầy cùng nàng, đệ thể để cho việc này rối loạn tâm, bình tĩnh là lựa chọn tốt nhất.”

      “Mộng Thanh, đệ trưởng thành ít.” Mạc Kỳ Hàn mỉm cười, “Huynh đệ chúng ta hai người hiểu nhau, đệ xem ngày thường ta nào có thương tổn cái gì, chính là hôm nay nhận được thư, biết tin tức Mạn Mạn, ta mới hơi thất thần.”

      Lâm Mộng Thanh toét miệng cười khẽ, “Sư huynh, người có thất tình lục dục có lúc cách nào khống chế, việc này có gì.”

      “Ừ, muốn cuộc chiến này chấm dứt sớm chút, nhưng trước mắt lại được, sợ là còn phải mấy tháng a!” Mạc Kỳ Hàn gật đầu, lại : chỉ có muốn thu Tứ Châu về, suy xét lâu dài vì Đại Minh, chúng ta còn phải phản công Nam Chiếu, ép Hoàng đế Nam Chiếu chủ động cầu hòa, hàng tháng tiến cống cho Đại Minh, đánh cho bọn họ bỏ dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo!”

      “Đúng, bằng đại quân chúng ta vừa rút lui, quân Nam Chiếu lại ngóc đầu trở lại.” Lâm Mộng Thanh gật đầu, nhíu mày : “Hi vọng sư phụ hành động lần này có thể thành công, châm lửa phía sau quân Nam Chiếu, được cái này mất cái khác, chúng ta thừa thắng lấy Nghiệp Châu!”

      Mạc Kỳ Hàn cười, trong mắt ánh sáng bắn ra bốn phía, tự tin nhếch môi, “Trong vòng nột tháng, thành Nghiệp Châu chắc chắn lần nữa cắm lên chiến kỳ Đại Minh ta!”

      “Ha ha, đương nhiên, có sư phụ xuất mã, mang theo Hách Liên thiết, tin ngài gây đại loạn!” Lâm Mộng Thanh cũng tươi cười sáng ngời, tự tin cuồng ngạo.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 304 Đám mây trắng gửi tương tư


      Hành cung Bắc Mục Hà, ngày trôi qua, đơn giản, thả lỏng.

      Ngửa mặt nằm ở cỏ, ngẩng đầu nhìn trời, xanh thẳm bát ngát, chỗ tầng mây, từ góc độ này nhìn lại, liên miên ngừng như sóng biển, tầng tầng quay cuồng, như lông cừu người, mềm mại làm cho người ta muốn dán mặt.

      “Mạn Mạn, nghĩ gì? Tại sao chuyện?” Nhã Phi nghiêng người hỏi.

      nghĩ gì.” Lăng Tuyết Mạn cười nhạt, “Nhã Phi, có câu , đám mây trắng gửi tương tư, muội lời này là sao?”

      “Ách, biết a, Mạn Mạn, sao tỷ đột nhiên hỏi vấn đề này?”

      có gì, ngồi yên chịu nổi, nhàm chán thôi.”

      “À.”

      “Nhã Phi, phụ hoàng có lúc nào hồi kinh ?”

      “Hình như là đầu tháng mười, lúc đó trời muốn lạnh, khí hậu trong kinh ấm hơn nơi này ít.”

      “À, vậy lúc đó phải xuất ngựa trở về.”

      “Đúng vậy, haiz – “

      “Nhã Phi, muội có nhớ vị Lâm công tử kia ?”

      “Ah… nhớ a, ah, nhớ.”

      Nhã Phi đỏ ửng khuôn mặt nhắn, cũng nằm xuống, sợ Lăng Tuyết Mạn nhìn ra nàng tự nhiên, nhưng ngừng chút nữa, gặp Lăng Tuyết Mạn hỏi tiếp, liền nhịn được mở miệng hỏi: “Mạn Mạn, tẩu nhớ người nào sao?”

      có, ai cũng chẳng nghĩ, ai cũng nhớ, ta vẫn là ta, mình, vẫn luôn là mình.” Lăng Tuyết Mạn mở miệng, nhè cười, đột nhiên cảm giác ánh mặt trời chói mắt.

      Nhã Phi mím môi, nghiêng mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, nhàng thở dài, “Mạn Mạn, kỳ thực tẩu muội cũng biết, trong lòng tẩu khẳng định cất giấu chuyện thể , qua năm tẩu trở thành phải ngẩn người chính là thất hồn lạc phách, muội đoán lâu, chỉ có thể nghĩ đến, Mạn Mạn tẩu là người đơn, bộ dạng này mà thủ tiết rất thống khổ. Nhưng muốn tái giá, rất khó, ta cũng biết, mấy ca ca đều tốt với tẩu vô cùng, nhưng phụ hoàng gật đầu, liền có hi vọng, chỉ có thể tiếp tục thủ tiết. Tứ ca dù sao mất, xem tẩu mình, muội nỡ, nếu như tẩu tái giá các ca ca, bọn họ khẳng định nguyện ý cưới tẩu, nhưng ai dám mở lời cùng phụ hoàng.”

      “Nhã Phi, cho dù phụ hoàng đồng ý, ta cũng gả cho bọn họ, ta chỉ coi bọn họ là bạn bè, là thân nhân, cái khác muốn nghĩ tới.” Lăng Tuyết Mạn kiên quyết .

      “Ách, Mạn Mạn, tẩu , là tâm sao?” Nhã Phi dừng lại chút, nhịn được lại hỏi: “Vậy tẩu hay mình ngẩn người là vì sao? suy nghĩ gì?”

      có, ta chỉ là trở nên đa sầu đa cảm, kỳ thực cũng có chuyện gì.” Lăng Tuyết Mạn lạnh bạc cười, nhắm hai mắt lại, “Nhã Phi, ta muốn ngủ giấc, sẵn tiện tắm nắng luôn.”

      “Mạn Mạn! Nhã Phi!”

      Rất xa, truyền đến thanh vui mừng, nghe quen tai, nhưng Lăng Tuyết Mạn muốn động, Nhã Phi đứng lên, theo tiếng gọi nhìn lại, vừa thấy, vui vẻ : “Là Thất ca cùng Ngũ ca!”

      “Chớ gạt ta, Dục Dục phải ra cửa sông luyện binh sao? Ngũ Vương gia phải ở kinh thành sao?” Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, tiếp tục nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác nắng ấm chiếu lên người.

      “Ây da, là a!” Nhã Phi trả lời tiếng, đứng lên, vẫy tay hô: “Ngũ ca, Thất ca, chúng ta ở đây!”

      Hai người kia sau khi nghe được, liền chạy vội tới, Mạc Kỳ Dục khoan khoái kêu lên: “Nhã Phi!” xong lại nhìn cái, cau mày : “Mạn Mạn, sao ngươi ngủ đất?

      “Mạn Mạn, đứng lên, chúng ta tới, nàng cũng nể mặt a? Nhìn cũng nhìn cái.” Mạc Kỳ Lâm trêu tức, giơ lên khuôn mặt tươi cười, ngồi xổm xuống nhìn Lăng Tuyết Mạn.

      Lăng Tuyết Mạn trợn mắt, liền nhìn vào trong đôi mắt đen như mực, ảnh ngược của nàng, trong mắt kia tha thiết lửa nóng, để cho tim nàng đập nhanh chút, nghĩ đến lời Nhã Phi mới rồi, vội ngồi dậy, dùng cả tay chân đứng lên, cười mỉa : phải, ta nghĩ tới các ngài lại tới nơi này.”

      xong vì che dấu điểm được tự nhiên, ánh mắt nhìn lung tung, nhìn đến mặt Mạc Kỳ Dục, “A!” Kêu tiếng, giật mình : “Dục Dục, sao ngươi đen vậy?”

      “Ta ở cửa sông luyện binh a, nơi đó bão cát lớn, hơn nữa cả ngày ở dưới mặt trời tập luyện, đen phải bình thường sao?” Mạc Kỳ Dục bĩu môi, buồn bực : “Thế nào, ngươi chê ta khó coi sao?”

      “Ách, có, Dục Dục trở nên già dặn, ha ha, ừm, trước kia giống nam hài tỏa nắng, tại có mùi vị nam nhân hơn rồi!” Lăng Tuyết Mạn cười rộ lên, lại chăm chú dừng ở mặt Mạc Kỳ Dục, thấy sắc mặt chuyển đỏ, khóe miệng rụt rụt, “Dục Dục, mặt ngươi đỏ cái gì?”

      có, ngươi nhìn lầm rồi.” Mạc Kỳ Dục vừa quẫn vừa tức, khuôn mặt tuấn tú cau có, hơi trừng mắt Lăng Tuyết Mạn.

      Mạc Kỳ Lâm khép hờ đôi mắt, nhìn Lăng Tuyết Mạn chớp mắt, mặt bình tĩnh, trong lòng lại vừa tức vừa giận, chẳng lẽ -

      Nha đầu kia thích Tiểu Thất? Mùi vị nam nhân? Đáng chết, có sao?

      “Ách, Ngũ ca, Thất ca, các ca làm sao đến đây?” Nhã Phi hợp thời hỏi, phá vỡ tâm tư mấy người.

      “À, ta đưa vài thứ đến cho phụ hoàng, Tiểu Thất nhận lệnh tới đây, chờ cùng phụ hoàng hồi kinh, ta nghỉ hai ngày về kinh trước.” Mạc Kỳ Lâm .

      Bầu trời, đột nhiên vang lên vài tiếng kêu to, mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy hai con chim trắng kết bạn bay qua.

      trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành.” Lăng Tuyết Mạn , bi thương lại lần nữa lan tràn trong đáy lòng, mùng bảy tháng bảy, đêm thất tịch, bọn họ bắt đầu quen biết, nhưng Tình nhân lại quên , vẫn hề có tin tức, nàng tìm được tung tích của , cũng biết, đêm hôm đó, nàng ngồi tới hừng đông…

      “Mạn Mạn…” Mạc Kỳ Lâm mở miệng, lại thể nào nên lời, muốn lại thôi.

      Mạc Kỳ Dục nghe vậy, buồn bực cau mày : , chúng ta đến bên dòng suối nướng thịt hươu ăn.”

      “A?” Nhã Phi vui mừng : là tốt, các ca ca ở đây, muội cùng Mạn Mạn còn chưa có ăn đâu!”

      “Ha ha, thôi, ta sai người chuẩn bị, Nhã Phi, Mạn Mạn, các nàng còn muốn nướng cái gì?” Mạc Kỳ Lâm cười hỏi, ánh mắt lại vẫn luôn ngừng ở mặt Lăng Tuyết Mạn.

      “Cái gì cũng ăn.” Lăng Tuyết Mạn hoàn hồn, mắt phượng vừa nâng, kêu lên: “Tam Vương gia!”

      Mấy người quay đầu, Quả nhiên gặp Mạc Kỳ Minh tới gần bọn họ.

      “Tam ca!”

      “Ừ, ta vừa nghe phụ hoàng Ngũ đệ Thất đệ đến đây, muốn tìm người, khẳng định tìm hai nha đầu này trước, là các ngươi ở cùng chỗ!” Mạc Kỳ Minh nhè cười .

      “Ha ha, Tam ca cùng , chúng ta muốn làm thịt nướng ăn.” Mạc Kỳ Lâm miễn cưỡng cười .

      “Được a, Tuyết Mạn nha đầu múa giỏi, Nhã Phi đàn giỏi, vừa vặn, hai người các nàng nha đầu ở thảo nguyên này biểu diễn hồi cho mọi người xem!” Gương mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Minh biểu lộ tươi cười, thoáng nhìn Lăng Tuyết Mạn.

      Lăng Tuyết Mạn mới tâm tình múa cho bọn xem, lành lạnh câu, “Nhanh !” Sau đó nhấc chân !

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 305 Dâm tặc gởi thư


      Bầu trời sao thảo nguyên, đặc biệt xinh đẹp, muôn vàn ánh sao, vòng trăng rằm treo trời cao, phải trăng tròn, lại sáng ngời dị thường, chung quanh yên tĩnh cực kỳ, ngẫu nhiên có thể nghe được vài tiếng trâu bò kêu to, khắp nơi tràn đầy hơi thở thiên nguyên thủy.

      Từ tiệc nướng trở về, tâm tình Lăng Tuyết Mạn tốt hơn nhiều, mới bước vào màn, Hoa Mai bà bà liền bụm miệng nàng lại, đè nén tiếng , : “Mạn Mạn, đừng lên tiếng.”

      Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc thôi, vội vàng gật đầu, Hoa Mai bà bà mới buông lỏng tay, hai người trốn vào ở bên trong màn, Lăng Tuyết Mạn giọng hỏi: “Bà bà, bà phải ở trong kinh sao? Sao lại tới đây?”

      “Bà bà luôn luôn theo con a, nhiệm vụ của bà bà chính là bảo hộ con, sao có thể tách khỏi con?” Hoa Mai bà bà .

      “A? Vì sao con nhìn thấy bà bà? Mấy ngày này, bà trốn ở chỗ nào a?” Lăng Tuyết Mạn càng thêm tò mò.

      Hoa Mai bà bà cười, “Ngay tại bên cạnh con a, Từ ma ma chính là ta, ta dịch dung.”

      “A? Ma ma câm điếc là bà bà? Trời ạ, đời có thuật dịch dung lợi hại như vậy sao?” Lăng Tuyết Mạn sợ ngây người, nghĩ đến tiết nguyên tiêu có người dịch dung thành hình dạng của mình, đến Xuân Đường Thu Nguyệt cũng phát , liền khỏi rùng mình, nàng xuyên đến thế giới võ hiệp Kim Dung!

      “Có a, ha ha, bà bà là cao thủ dịch dung, còn đem cái tuyệt kỹ này truyền cho người đó!” Hoa Mai bà bà đắc ý chớp mắt.

      “Truyền cho người nào?” Lăng Tuyết Mạn lại hiếu kỳ.

      “Cái này cho con.” Hoa Mai bà bà le lưỡi, thầm trách bản thân mình lắm mồm, vội từ trong áo lấy ra phong thư, “Nha đầu, đây là thư Tình nhân của con đưa cho con, nhanh xem, xem xong đốt .”

      “Cái gì? Thông dâm… tình nhân viết thư cho con?” Lăng Tuyết Mạn kinh hãi mở to hai mắt nhìn, chậm rãi dời mắt đến tay Hoa Mai bà bà, thể tin, thào : , rốt cục viết thư cho con… Con, con xem!”

      Tức giận, nước mắt lại rơi xuống, tay lung tung lau cái, Lăng Tuyết Mạn dùng sức hít hít mũi, ác tâm như vậy, đem con quăng cái hơn nửa năm, đến đôi câu vài lời cũng cho nhắn con, còn hai ba tháng nữa đến lễ mừng năm mới, vẫn chưa trở lại, con xem, bà bà cho ra ngoài tốt lắm, cần trở lại đâu!”

      “A… Mạn Mạn nha đầu, con xem sao? Tình nhân của con, chưa thể về, lúc trước viết thư cho con, khẳng định là có nguyên nhân, ở nơi đó có tiện thư từ qua lại, bây giờ có thể đưa phong thư này đến, là ngàn nan vạn hiểm, con chớ phụ tâm ý của a!” Hoa Mai bà bà khuyên.

      Nước mắt Lăng Tuyết Mạn lại chảy xuống, quay mặt lại, ôm lấy tay Hoa Mai bà bà khẩn cầu: “Bà bà, van cầu bà cho con, Tình nhân rốt cuộc làm cái gì, được ? Con mỗi ngày lo lắng hãi hùng, con thể hiểu, con cầu bà ra thân phận của , chỉ cần cho con làm cái gì, là bình an, sống ra sao, bà bà, con van bà!”

      “Mạn Mạn nha đầu, ta thể a, Tình nhân nhà con rất lợi hại, nếu ta tiết lộ chuyện của , ách, tra hỏi ta!” Hoa Mai bà bà khổ mặt, “Ta chỉ có thể tốt lắm, có rất nhiều người bảo vệ , có việc gì, con yên tâm , nhất định bình an trở về.”

      “Con sao có thể yên tâm đây? Ah… Ah…, là tên bạc tình, ở bên ngoài có phải thích nữ nhân khác hay , cho nên mới trở lại… Con còn phải đợi bao lâu a…” Lăng Tuyết Mạn líu ríu khóc ồ lên, khổ sở nằm sấp gối.

      Hoa Mai bà bà có chút hoảng tay chân, “Mạn Mạn nha đầu, Tình nhân nhà con chắc chắn thích người khác, ở nơi đó căn bản đến lông nữ nhân đều thấy, có ai để thích a? Nhanh lắm, cũng sắp làm xong việc, con chờ chút, chờ chút a!”

      “Ah… Ah…, bà bà là cao thủ trong cao thủ giang hồ, sao còn phải tuân theo lệnh tên nam nhân đáng chết đó a, con muốn đá chết , đạp chết , mắng chết , xú nam nhân đáng chết, nghĩ là ai, con mới làm Vương Bảo Xuyến giữ gìn mười tám năm, bà cho biết, con chờ nhiều nhất năm, trở về, con khắp thiên hạ tìm , hoặc là con tái giá nam nhân khác!” Lăng Tuyết Mạn oán hận nện vào giường, nước mắt nước mũi .

      “A? Mạn Mạn nha đầu…” Hoa Mai bà bà hết chỗ rồi, ngốc trệ nửa ngày : “Con nên lời uy hiếp với , miễn cho phân tâm gặp chuyện may, con có xem thư hay ? Sau khi xem cũng viết phong cho , người phái tới vẫn nhận thư kìa.”

      “Hả? bảo con viết hồi cho ?” Lăng Tuyết Mạn nghe vậy kích động ngồi dậy, tính toán : “Con nghe lời , thích Tam Vương gia, con cố tình chơi cùng Tam Vương gia, bà bà, phải bà cho biết chuyện này chứ?”

      “Đúng vậy, ta .” Hoa Mai bà bà xin lỗi, cười mỉa : “Ta cho Tình nhân nhà con.”

      “Hừ, trách được! Dâm tặc đáng chết nhất định là sợ con tình mới, mới viết thư trấn an con.” Lăng Tuyết Mạn hừ cái mũi, nhận thư từ tay Hoa Mai bà bà, mở ra quét mắt lần như cưỡi ngựa xem hoa, lập tức đen mặt, nha, đều là chữ phồn thể, nàng có thể đọc sao?

      Co quắp khuôn mặt nhắn, Lăng Tuyết Mạn đưa thư vào tay Hoa Mai bà bà, buồn bực : “Bà bà, bà đọc cho con nghe .”

      “A? Nha đầu con tự đọc sao? Ngộ nhỡ Hàn… tiểu tử kia viết cái gì linh tinh, bà lão ta sao có thể ra?” Hoa Mai bà bà cũng co rút, cầm thư cũng dám trộm liếc mắt.

      Lăng Tuyết Mạn đen mặt, trừng mắt nhìn lá thư : “Làm cái gì a? Viết được mỗi phong thư, còn viết chữ con biết, có ý tứ gì đây!”

      “Nha đầu con biết chữ?” Hoa Mai bà bà trợn tròn mắt.

      “Con biết nhiều lắm, ách, con biết nó, nhưng nó biết con.” Lăng Tuyết Mạn xấu hổ đỏ mặt.

      Hoa Mai bà bà nghe, đầu óc choáng váng, “Được rồi, ta đọc, ta đọc cho con nghe.” Dứt lời, hắng giọng cái, đè nặng cổ họng thầm: “Mạn Mạn, gặp chữ như gặp mặt. Ta biết, rời nàng lâu như vậy, nàng khẳng định trách ta, ta cũng nhớ, nghĩ đến nàng, tuy nhiên, tình thế bức bách, hy vọng nàng có thể giữ vững lời thề của chúng ta, nhẫn nại chờ đợi ta trở về.”

      “Mạn Mạn, ta mặc dù ở ngoài, lại vẫn đối với nàng như lòng bàn tay, biết nàng chăm sóc tốt bản thân mình, lòng ta đau như vậy, nàng phải đáp ứng ta, thông suốt chờ ta sao? Ta muốn nhìn thấy Mạn Mạn như cái xác hồn, ta thích nàng khoái hoạt, tràn ngập sức sống nàng, để cho ta lo lắng được chứ?”

      “Mạn Mạn, ta… cái gì cái gì nàng, được cái gì cái gì, Mạn Mạn, ta vẫn là câu kia, chờ ta, ta cho nàng ngôi nhà hoàn chỉnh…”

      “Đợi chút!” Lăng Tuyết Mạn ngắt lời, “Bà bà, bà cũng biết chữ? Cái gì cái gì nàng, là có ý gì?”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 306 Nổi bật ngoài ý muốn


      “Khụ khụ! Chính là cái gì cái gì thôi!” Gò má Hoa Mai bà bà đỏ bừng, miệng muốn xin lỗi.

      Lăng Tuyết Mạn hồ nghi : “Bà bà, rốt cuộc là cái gì a? Con hiểu.”

      “Ây da, nha đầu, tự con ngẫm lại thôi, đó là lời thể ra, con bảo bà bà làm sao đọc cho con chứ?” Hoa Mai bà bà càng thêm buồn bực, Hàn tiểu tử này, viết cái gì viết, làm chi trắng ra như vậy chứ?

      “Ách, rốt cuộc là cái gì vậy?” Lăng Tuyết Mạn cau mày : “Thôi, bà tiếp tục đọc, đọc xong tự con suy nghĩ chút.”

      “Khụ khụ, ta đọc tiếp đây.” Hoa Mai bà bà lại hắng giọng, thầm: “Mạn Mạn, nhớ kỹ, nàng là phu nhân của ta, cho nàng thân cận cùng mấy Vương gia khác, ta gặp nàng, giống như là loại dày vò bản thân, nàng còn như vậy, bảo ta làm sao chịu nổi? Mạn Mạn, còn có việc, tuyệt đối cho phép Mạc Ly Hiên lại hôn nàng, nêu , cẩn thận ta phế Hiên nhi của nàng! Nghe chưa? Tình nhân của nàng cực độ mất hứng!”

      “Nam nhân đáng chết, lại uy hiếp ta!” Lăng Tuyết Mạn xiết chặt đôi bàn tay trắng như phấn, đấm xuống giường, răng nghiến ken két, “Viết có mỗi phong thư, còn dám giáo huấn con!”

      “Khụ khụ, chờ ta đọc xong, con hãy phát hỏa a.” Hoa Mai bà bà xấu hổ, nha đầu kia đúng là lợi hại, cũng dám bất kính đối với Hàn tiểu tử!

      “Bà bà, tiếp tục!” Lăng Tuyết Mạn đen mặt .

      “Mạn Mạn, bảo trọng chính mình, phải nhớ kỹ lời đại phu dặc, sớm ngày điều trị thân thể, phải nghe lời Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu nương nương, thể tùy hứng, thể lơ là bản thân mình. Nhớ kỹ, Tình nhân vĩnh viễn cái gì cái gì nàng, nếu ta trở về nhìn thấy nàng vui vẻ, ta tức giận đến gặp nàng, nàng biết, ta luôn luôn là làm.”

      “Mạn Mạn, rất muốn cái gì cái gì nàng, rất muốn…” Mặt Hoa Mai bà bà đỏ giống tôm nấu chín, đọc nhanh cho xong chuyện, “Ta chờ nàng hồi . Xong, xong rồi.”

      “Xong rồi?” Lăng Tuyết Mạn nhíu mày, cầm lá thư tay Hoa Mai bà bà, hồ nghi : “Bà bà làm sao vậy? Nóng rần lên sao? Sao mặt đỏ như vậy?”

      “Khụ khụ, bị Tình nhân nhà con gây ra đó!” Hoa Mai bà bà buồn bực thôi.

      Lăng Tuyết Mạn buồn bực, “Bà bà, đọc kỹ chút , con chưa hiểu đâu!”

      “Chính con tự đọc , xong nhanh viết hồi , ta giao cho người đưa thư.” Hoa Mai bà bà nhíu mi, từ giường xuống, cũng : “Ta lát lại đây lấy.”

      “Haiz, bà bà, con… con viết chữ là khó xem a, hơn nữa, hơn nữa có nhiều chữ biết viết.” Lăng Tuyết Mạn chỉa chỉa giấy viết thư, khuôn mặt nhắn đau khổ, nàng viết chữ bằng bút lông giống như bò đá, trang giấy chỉ có thể viết mấy chữ, viết phong thư, đoán chừng phải mấy trăm trang.

      Hoa Mai bà bà nghe vậy liền thắc mắc, “Mạn Mạn nha đầu, con xuất thân từ nhà quan lại, cư nhiên biết chữ?”

      “Ách, cái này dài dòng, bởi vì… Bởi vì con tương đối ham chơi, có chăm chỉ đọc sách, ách, dù sao con cứ như vậy.” Lăng Tuyết Mạn lắp bắp , chột dạ ứa ra mồ hôi lạnh, may mắn có nghe ‘Lăng Tuyết Mạn’ là tài nữ gì, nàng ra có tài học, dầu gì cũng là sinh viên, nhưng phải người nơi này! Đến chữ cũng thể viết, thể đọc.

      Hoa Mai bà bà buồn bực lắc đầu, lại vòng trở lại, cau mày : “Vậy được, con đọc ta viết thay.”

      “Hì hì, được, cám ơn bà bà. Ngày mai con bắt đầu học viết chữ, lần sau chính con hồi cho .” Lăng Tuyết Mạn cười sáng sủa, cúi đầu nghiêm cẩn nghiên cứu ‘cái gì cái gì’ kia rốt cuộc là cái gì.

      Nghiên cứu từng chữ từng chữ, mặt Lăng Tuyết Mạn đen như than, “Bà bà, Tình nhân vất vả mới con, cư nhiên bị bà coi thường! Rất trượng nghĩa rồi! Còn có a, ở dưới , … Ách, cái này đừng …”

      Khụ khụ, câu cuối cùng kia ‘Rất muốn hôn nàng, rất muốn ôm nàng, rất muốn…’ Lăng Tuyết Mạn cũng đỏ mặt, việc hai người bọn họ người thân mật, bị Hoa Mai bà bà nhìn đến, là quẫn đất dung thân!

      “Mạn Mạn nha đầu, bà bà đọc là đúng rồi phải ? Lời buồn nôn như vậy, bà bà đọc ra.” Hoa Mai bà bà ngồi xuống trước bàn, mở giấy Tuyên Thành ra, đem bút lông thấm mực, : “Muốn viết cái gì?”

      “A, để con suy nghĩ.” Lăng Tuyết Mạn ngồi xếp bằng tại mép giường, vừa nghĩ vừa : “Tình nhân, thư của chàng ta nhận được, ta…”

      “Nô tì thỉnh an tiểu Vương gia! Thỉnh an các vị Vương gia!” Ngoài trướng đột nhiên vang lên tiếng Xuân Đường thỉnh an cực kỳ lớn, Lăng Tuyết Mạn im bặt, Hoa Mai bà bà nhíu mày, nhanh chóng túm lấy thư từ trong tay Lăng Tuyết Mạn, tay vận nội lực, lá thư hóa thành bột phấn, sau đó nháy mắt hướng Lăng Tuyết Mạn, đứng bên cạnh bàn quỳ xuống, cúi đầu thấp xuống.

      “Sao ở bên trong hầu hạ? Đứng bên ngoài làm cái gì?” Mạc Kỳ Minh lạnh mặt, ánh mắt lợi hại quét ở mặt Xuân Đường, sau đó dời về phía ánh nến lay động bên trong.

      “Hồi Tam Vương gia, Vương phi luyện chữ, sợ nô tì quấy rầy ngài ấy, nô tì liền ở bên ngoài.” Xuân Đường nhanh chậm , tiếng vẫn to như trước.

      Bên trong, Lăng Tuyết Mạn vội cầm bút lông, viết lung tung mấy chữ ở giấy Tuyên Thành, sau đó ra vẻ tức giận nhíu mày hô: “Ai lại ầm ĩ ta?”

      “Mẫu thân!”

      Mạc Ly Hiên trả lời tiếng, dẫn đầu vào, cười : “Mẫu thân, con đưa thức ăn ngon đến cho ngài đây.”

      Hoa Mai bà bà dịch dung thành Từ ma ma cúi cúi đầu đối với Mạc Ly Hiên, Mạc Ly Hiên kỳ quái : “Mẫu thân, ngài cho Xuân Đường nhiễu ngài, nhưng Từ ma ma lại ở đây.”

      Lăng Tuyết Mạn vừa định chuyện, ba người Mạc Kỳ Minh, Mạc Kỳ Lâm, Mạc Kỳ Dục đến, phía sau còn hai tiểu thái giám theo, bưng hai cái khay.

      Mắt Mạc Kỳ Minh lợi hại như chim ưng quét mắt bên trong lần, cuối cùng lướt qua Lăng Tuyết Mạn ngừng ở mặt ‘Từ ma ma’, ý vị thâm trường : “Ma ma này nhìn lạ mặt a, sao ở đây? Thấy chủ tử cũng thỉnh an sao?”

      Nghe vậy, ‘Từ ma ma’ thầm cắn chặt răng, muốn quỳ gối quỳ xuống, lại nghe đến “Bốp!” tiếng, Lăng Tuyết Mạn quăng bút lông, ra khỏi bàn, đứng ở trước mặt Mạc Kỳ Minh, tức giận cau mày : “Tam Vương gia ngài có ý tứ gì? Từ ma ma câm điếc, ngài bảo bà ấy làm sao mở miệng? Bà ấy là do phụ hoàng điều đến giúp đỡ Xuân Đường Thu Nguyệt chiếu cố ta, bà ấy thỉnh an, là ta quy định, người ta là người tàn tật, các ngài thông cảm chút được ? Động chút là chủ tử, hừ, khinh bỉ các ngài!”

      “Tuyết Mạn, ta chỉ câu, nàng trách hồi, còn khinh bỉ ta?” Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Minh xanh xao, trừng mắt ‘Từ ma ma’ cái, trách mắng : “Cũng tại lỗi của nô tài ngươi, hại bổn vương bị nàng mắng, cút ra ngoài!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :