1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 297 Tam Vương gia khống chế được


      “Mạn Mạn, ta cùng Lục ca ngày mai phải luyện binh, hôm nay tới thăm ngươi chút, ngươi đừng dập tắt hưng phấn của mọi người được ?” Mạc Kỳ Dục mang giọng khẩn trương, chuyển mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn .

      Mạc Kỳ Sâm cười, “Tuyết Mạn, bọn họ đều gọi tên nàng, ta đây cũng gọi như vậy. Tiểu Thất đúng, sáng mai hai người chúng ta phải , ít nhất nửa năm gặp, nàng nể mặt chút ?”

      “Ách, ta…” Lăng Tuyết Mạn xoay xoay con mắt, nhất thời biết nên cái gì, kỳ thực nàng cũng muốn phát hỏa đả thương người, chỉ là thể khống chế nổi cáu kỉnh.

      “Được, Nhã Phi đợi nửa ngày rồi, nhanh lên , , quá giờ Khổng Tước hót.” Mạc Kỳ Minh lãnh đạm xong, thẳng hướng cổng lớn.

      Lăng Tuyết Mạn co quắp khuôn mặt nhắn chút, nhìn bóng lưng Mạc Kỳ Minh, đột nhiên cảm giác bộ dáng giống như từng quen biết, nhưng nghĩ sâu chút, lại là rối bòng bong, nghĩ ra ràng. thở dài hơi, quay đầu hỏi: “Nhã Phi chờ ở đâu đâu?”

      “Nhã Phi đến vườn rồi.” Mạc Kỳ Diễn tiếp.

      “A, vậy, vậy thôi, ta khỏi đổi xiêm y.” Lăng Tuyết Mạn gật đầu, hơi liếc về Mạc Kỳ Diễn như có đăm chiêu nhìn nàng, bất giác có chút lúng túng : “Nhị Vương gia, có hay ?”

      thôi.”

      Mạc Kỳ Diễn thu hồi ánh mắt, bước .

      Những người còn lại, bao gồm Mạc Ly Hiên cũng gì mà đuổi theo.

      Ra cổng lớn, năm nam nhân cưỡi ngựa tới, Lăng Tuyết Mạn nhìn, : “Ta muốn ngồi xe ngựa.”

      “Được.”

      Mạc Kỳ Diễn gật đầu, lại nhìn Mạc Ly Hiên, “Hiên nhi con cưỡi ngựa hay là ngồi xe ngựa?”

      “Con… Con cưỡi ngựa !” Mạc Ly Hiên giọng trả lời câu, dám nhìn ánh mắt phụ vương của nó, thông minh lựa chọn cưỡi ngựa, sợ bọn họ lại nghĩ khác.

      Lăng Tuyết Mạn nghĩ nhiều, nhanh chóng lên xe ngựa, trong lòng nghĩ nàng có thể đánh giấc ngủ ngon trong xe.

      Kết quả là, lúc lâu sau đến vườn, xe ngựa dừng lại, Lăng Tuyết Mạn ngủ say, bởi vì quán tính, ‘bốp’ tiếng liền từ sạp lăn xuống sàn, “A – “

      Lập tức sáu nam nhân lớn nghe tiếng kêu, đều nhảy đến bên xe, mấy cánh tay đưa qua vội vàng mở cửa xe, lo lắng hô: “Tuyết Mạn!”

      “Ah… Ah…, ta ở chỗ này!” Lăng Tuyết Mạn gian nan đứng lên, ôm đầu muốn khóc, “Ta ngã xuống! Tên khốn kiếp nào ngừng xe, sao tiếng a?”

      “Nàng, tại sao nàng có thể ngã xuống?” Mạc Kỳ Diễn cấp bách hỏi, muốn đưa tay đỡ Lăng Tuyết Mạn xuống xe, vươn đến giữa trung lại thấy ổn, Mạc Ly Hiên hiểu ý, vội đưa tay, “Mẫu thân, xuống dưới lại .”

      Xuống xe, Mạc Kỳ Lâm liếc mắt, cau mày : “Tuyết Mạn, nàng lấy tay ra, ta nhìn xem đầu nàng có bị thương ?”

      Lăng Tuyết Mạn dời tay, mấy cái đầu đưa tới gần, Mạc Kỳ Minh đứng ở bên hề động, lạnh nhạt : “Có thể có chuyện gì, nếu bể đầu, nha đầu kia sớm khóc đến trời long đất lở rồi!”

      “Ách, có việc gì, chỉ là tránh khỏi đau đớn thôi.” Mạc Kỳ Lâm chậc lưỡi.

      “Mạn Mạn, rất đau có phải ?” mặt Mạc Kỳ Dục ràng viết hai chữ đau lòng, thân thiết muốn đưa tay giúp Lăng Tuyết Mạn xoa xoa, nhưng nhiều người như vậy, dám.

      Lăng Tuyết Mạn quẫn lợi hại, nhìn chung quanh chút, liếc mắt trừng hướng Mạc Kỳ Minh khoanh tay đứng ở bên mát, tức giận: “Tam Vương gia, ta thực đắc tội ngài sao? Làm sao mang bộ dáng muốn ăn thịt ta chứ?”

      Ta…” Mạc Kỳ Minh lời nào để , sắc mặt liền trầm hơn, vung tay áo đến trong vườn, để đám người ngây ngốc ở phía sau.

      Lăng Tuyết Mạn bực mình dị thường, “Ta phải là ngủ ngã xuống sao? Sao lại tức giận với ta? được, ta phải hỏi ràng!” xong, Lăng Tuyết Mạn xách váy nhanh chạy theo sau, cũng quay đầu lại, hô: “Các ngài theo sau tới .”

      “Haiz -”

      Mạc Kỳ Minh vào trong vườn, Lăng Tuyết Mạn cũng chạy đến, còn nhanh hơn thỏ.

      mặt Mạc Kỳ Diễn mặc dù mang theo tươi cười quen thuộc như ngày thường, nhưng ánh mắt cũng là sắc bén hết sức, trong mắt thậm chí có chút tối đen.

      “Haiz, chúng ta chậm rãi thôi.” Mạc Kỳ Sâm cười cười, cảm xúc nhiều lắm, bắt đầu thong thả bước.

      Mạc Kỳ Lâm nắm tay nắm chặt, môi mỏng nhấp thành đường thẳng, thầm cắn chặt răng.

      Lăng Tuyết Mạn đuổi theo Mạc Kỳ Minh, đưa tay kéo tay áo của , hỏi: “Tam Vương gia, ta thực hiểu , thời điểm tiết nguyên tiêu ở trong cung, ngài còn phải là người như thế, làm sao kể từ đêm sau, ngài giống như có thù oán với ta? Ta chọc ngài sao?”

      “Đúng, là nàng chọc ta!” Mạc Kỳ Minh giận dữ, thốt ra, “Lăng Tuyết Mạn, nàng mỗi ngày gạt người rất vui sao? Đùa bỡn tình cảm của người khác nàng rất hả dạ sao? Có phải mấy nam nhân đều vây quanh nàng, là có thể thỏa mãn lòng hư vinh của nàng sao?”

      Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, tiện đà cau mày : “Ngài… ngài cái gì? Ta nghe , ta lừa người nào? Ta nghĩ các ngài xem ta là bạn bè, xem ta là em dâu, chiếu cố ta quan tâm ta, miệng ta mặc dù buông tha chọc người, nhưng trong lòng ta cảm kích các ngài, ta cũng coi các ngài là bạn bè a, Tam Vương gia, ta cũng có kêu các ngài vây quanh ta a!”

      “Nàng!” Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Minh tối tăm, trừng mắt gương mặt vô tội của Lăng Tuyết Mạn, trong nháy mắt tình cảm phá tan lý trí, giữ lại cổ tay trắng nõn của nàng, dùng sức kéo, Lăng Tuyết Mạn liền bị kéo đến cạnh , gần trong gang tấc, có thể cảm nhận được hô hấp của nhau, Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc thôi, ngốc ngây ra lúc mới phản ứng kịp, vội giãy giụa, dùng sức bỏ tay Mạc Kỳ Minh, “Buông ta ra, ngài muốn làm gì?”

      “Lăng Tuyết Mạn, ta cho nàng biết, ta có khả năng vây quanh nàng! Trước kia là mắt ta bị mù, về sau tuyệt đối thể, chết sống của nàng, hỉ nộ ái ố của nàng, hết thảy của nàng liên quan gì tới ta!” Mạc Kỳ Minh rống giận, trong mắt thâm thúy là sát ý dọa người, có vẻ như ngay sau đó, ánh mắt khẽ nhắm liền có thể bóp đứt cổ tay Lăng Tuyết Mạn.

      Nam nhân kia! Đáng chết!

      Lăng Tuyết Mạn bị chấn kinh, lại có chút ngây ngốc ra, chỉ cảm thấy cổ tay đau vô cùng, nhịn được nhăn khuôn mặt nhắn, “Tam Vương gia, ngài rốt cuộc cái gì? Ngài sao lại mù mắt? Ta rốt cuộc làm gì sai chứ?”

      “Trong lòng của nàng ràng! Nàng làm cái chuyện gì dám gặp người, nàng còn hỏi ta?” khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Minh đông lạnh, đôi ánh mắt bén vô cùng.

      Lăng Tuyết Mạn đổ hít hơi lạnh, bởi vì đau cổ tay, hay bởi vì lời củaMạc Kỳ Minh, đau đớn tăng lên, : “Đau quá, ngài buông ta ra được ?”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 298 Là hận hay là ?


      Trong lòng Mạc Kỳ Minh hận lợi hại, cũng biết lực tay của mình có bao nhiêu mạnh, Lăng Tuyết Mạn rất đau, vì vậy, cắn răng cái, sau đó vung tay cái nới lỏng lực đạo, “Biết đau là tốt rồi, đau đớn thanh tỉnh phải ?”

      Lăng Tuyết Mạn bị vung thân làm mất cân bằng, lảo đảo cái ngã ở mặt đất, khuỷu tay cọ xát ở bàn đá, nhất thời đau nhe răng, “Đau chết!”

      Nháy mắt, trong mắt Mạc Kỳ Minh lên chút đau lòng, theo bản năng liền vươn tay ra muốn đỡ Lăng Tuyết Mạn đứng lên, lại trong nháy mắt nghĩ đến lời vừa , nghĩ đến lừa gạt trinh của nàng, tay giống như bị giật điện lập tức lùi về, vung tay áo lướt qua Lăng Tuyết Mạn hướng phía trước mà .

      “Haiz -”

      Lăng Tuyết Mạn mới hô tiếng, ngồi dưới đất, liều mạng xoa khuỷu tay của nàng, trong đầu ngừng nghĩ về Mạc Kỳ Minh hình như mất khống chế, rốt cuộc là có ý gì? Chuyện dám gặp người?

      Đôi mắt phút chốc căng thẳng, sắc mặt Lăng Tuyết Mạn đột nhiên trở nên tái nhợt, hay là… Hay là là chuyện nàng cùng Tình nhân? biết?

      Lăng Tuyết Mạn nhất thời bị dọa ra thân mồ hôi lạnh, nhìn bóng lưng Mạc Kỳ Minh, lại quay đầu nhìn xem mấy người Mạc Kỳ Diễn còn chưa theo kịp, liền giật mình bò lên, nhanh đuổi theo Mạc Kỳ Minh, nàng muốn hỏi ràng, nếu như biết, rốt cuộc muốn thế nào?

      “Tam, Tam Vương gia, ngài chờ chút!”

      Mạc Kỳ Minh hơi dừng bước chân, ngờ tới Lăng Tuyết Mạn đuổi theo, ngực siết chặt, lòng bàn tay nắm chặt, lại bước chân ra.

      “Tam Vương gia! A -”

      Lăng Tuyết Mạn chạy quá mau, giẫm đến váy dài, “Ạch!” tiếng liền ngã xuống đất!

      Tâm tư của Mạc Kỳ Minh mặc dù hỗn độn, nhưng tâm trí vẫn đặt ở chỗ nữ nhân sau lưng, nghe được tiếng hét thảm kia, lập tức quay đầu, chút suy nghĩ nhảy lên, lộn trở lại đến bên cạnh, chần chờ đưa tay cầm cánh tay Lăng Tuyết Mạn kéo lên, hổn hển gầm : “Nàng đuổi theo ta làm cái gì?”

      “Ta… Ah… Ah…, ta có việc muốn hỏi ngài… đau quá a!” Lăng Tuyết Mạn nhịn được lập tức khóc lên, từ dưới đất đứng lên, liền khẩn trương nhìn bàn tay của nàng, trầy da đỏ bừng mảnh, “Ah… Ah… Lại bị thương…”

      “Xứng đáng!”

      Mạc Kỳ Minh thở hổn hển, cắn răng ném ra hai chữ, nhìn quanh vòng, : theo ta!”

      Lăng Tuyết Mạn vừa khóc vừa theo sau, vào gian phòng tên là ‘Mặc Thủy Trai’, sau khi vào, Mạc Kỳ Minh tận lực mở cửa, như vậy thời điểm Mạc Kỳ Diễn tìm được bọn họ, có thể bị hiểu lầm, nhưng lại ra lệnh cho mọi người tự giác lảng tránh.

      Lăng Tuyết Mạn chỉ lo ngồi ở ghế khóc, chẳng biết lúc nào Mạc Kỳ Minh lấy lọ thuốc giảm đau lại đây, vẫn lạnh mặt, nhìn nàng trầm giọng , “Đem thuốc bôi lên.” xong quăng thuốc lên đùi Lăng Tuyết Mạn, liền ngồi ở đối diện cái băng ghế, thèm liếc nhìn nàng cái.

      Lăng Tuyết Mạn ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ : “Cảm ơn.”

      “Ai cần nàng cám ơn chứ?” Mạc Kỳ Minh chuyển mắt, nhìn đến Lăng Tuyết Mạn bị dọa đến muốn khóc lớn tiếng, liền khẽ cắn môi, thấp tiếng , “Nhanh bôi lên , thuốc này giảm đau tốt lắm.”

      “Ờ.” Lăng Tuyết Mạn hàm hồ trả lời tiếng, nhưng hai lòng bàn tay đều đỏ, cứng ngắc nửa ngày bôi thuốc được, liếc liếc mắt nhìn Mạc Kỳ Minh nghiêng đầu hờ hững, lại nhìn trong phòng đến nha hoàn cũng có, liền ngập ngừng đáng thương tội nghiệp : “Ta làm xong.”

      Mạc Kỳ Minh nhếch môi, trừng mắt nhìn bộ dáng Lăng Tuyết Mạn đẫm lệ, cuối cùng hạ quyết tâm được đứng lên, bước tới cầm lọ thuốc động tác mềm thoa lên cho nàng, cũng dặn dò: nên đụng nước, hai ngày tốt rồi.”

      “Ừ.” Lăng Tuyết Mạn hít mũi cái, bởi vì khóc thương tâm, mặt nước mắt nước mũi, Mạc Kỳ Minh sắc mặt muốn có bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu, “Khóc cái gì? Nhìn mặt nàng bẩn đến muốn nôn mửa kìa?”

      Ngoài miệng như vậy, trong tay lại cầm cái khăn gấm, thân mình cao lớn cúi xuống, động tác mặc dù ôn nhu, nhưng cũng tận lực sức lau chùi cho nàng, Lăng Tuyết Mạn ngước mặt, chất phác hỏi: “Ngài phải sinh tử của ta quan hệ đến ngài sao? Ngài bây giờ còn theo ta làm bạn bè tốt sao?”

      “Lăng Tuyết Mạn, nàng!…” Mạc Kỳ Minh chán nản, lui hai bước, “Ai là bạn bè với nàng? Nam nhân cùng nữ nhân có thể làm bạn bè sao?”

      “Ách… Nhưng, có thể a, vậy ý của ngài là, xem ta là em dâu ngài phải ? Cái này cũng có thể…” Lăng Tuyết Mạn bị này rống làm sợ hãi, thân mình run lên, chuyện cũng lắp bắp.

      “Có thể cái gì?” Mạc Kỳ Minh nắm chặt tay, sắc mặt xanh mét lợi hại, nếu là có thể, nếu là bọn Mạc Kỳ Diễn chưa đến, muốn hung hăng hôn môi nàng, trừng phạt nàng, chất vấn nàng!

      “Ah… Ah…” Lăng Tuyết Mạn bị dọa, nước mắt vừa ngừng lại mãnh liệt rơi ra, giọng : “Ngài, ngài nên làm ta sợ…”

      Người ta chính là mâu thuẫn như vậy, ràng hận đòi mạng, ràng tức muốn chết, muốn phất tay áo chạy lấy người, Mạc Kỳ Minh lại thế nào cũng làm được, sợ nha đầu kia lại bởi đuổi theo mà té, lại bị thương thân mình.

      Tiếng khóc đè nén ỉ ôi truyền vào trong tai, Mạc Kỳ Minh càng thêm phiền tâm loạn ý, nhịn được lại là gầm tiếng, được khóc!”

      Lăng Tuyết Mạn im bặt, ngây người lát, nhịn được lại khóc thút thít tiếng, bất quá hai giây, lại là tiếng, đứt quãng như thế, thẳng đến Mạc Kỳ Minh nắm tay càng chặt, khuôn mặt tuấn tú u ám, muốn lại rống nàng tiếng, lại sợ nàng sợ tới mức khóc lớn, chỉ có thể hít sâu hai cái, bắt buộc bản thân mình thả mềm giọng , “Đừng khóc.”

      , ta khóc.” Lăng Tuyết Mạn cố nín, gặp Mạc Kỳ Minh lại dữ tợn, mới dần dần hoàn toàn dừng lại.

      “Nàng đuổi theo ta làm gì?” Mạc Kỳ Minh tức giận hỏi. Lăng Tuyết Mạn mới nhớ lại chuyện nàng muốn hỏi, khỏi khẩn trương, lúng ta lúng túng hỏi: “Ngài ta làm chuyện dám gặp người, rốt cuộc có ý tứ gì? Ngài vì sao từ sau tiết nguyên tiêu liền hung dữ với ta?”

      “Ta…” Đồng tử của Mạc Kỳ Minh chợt co rút nhanh, cái chớp mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, được nửa ngày, mới chậm rãi thở : “Ta hung dữ với nàng là bởi vì, ta biết chuyện nàng cùng Nhị ca, Nhị ca từ lúc mới bắt đầu liền thích nàng phải ? Phụ hoàng dùng hỏa hình với nàng, nhị ca sợ liên lụy chạy cứu nàng, nàng cũng thích Nhị ca đúng ? Ta dám gặp người ý tứ là, nàng cùng Nhị ca ái mộ nhau, có ý tứ gì khác.”

      “Vậy kẻ lừa đảo sao? Ngài còn ta là kẻ lừa đảo, đùa bỡn tình cảm của người khác mà?” Lăng Tuyết Mạn mừng thầm Mạc Kỳ Minh cũng biết Tình nhân, lại khẩn trương nghi vấn .

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 299 Nàng lại bậy câu, ta hôn nàng!


      Mạc Kỳ Minh quyết định dối, bởi vì tuyệt thể làm cho Lăng Tuyết Mạn biết có tình cảm cách nào hết với nàng, càng thể khiến nàng hoài nghi hoặc là biết nam nhân bắt nàng đêm nguyên tiêu chính là , bèn tiếp tục : “Nàng phải gạt người sao? Nàng ràng thích nhị ca, lại làm như cái gì cũng phải, Tiểu Thất đưa chăn cho nàng ở trong thiên lao, đó phải là cũng thích nàng sao? Nàng phải đùa bỡn tình cảm của Tiểu Thất sao?”

      “A? Ngài là ý tứ này?” Lăng Tuyết Mạn giật mình mở to hai mắt nhìn.

      “Chẳng lẽ đúng sao? Vậy nàng nghĩ rằng ta cái gì với nàng?” Mạc Kỳ Minh hỏi ngược lại.

      Lăng Tuyết Mạn mấp máy môi, cười có chút mất tự nhiên , lắc lắc đầu : “Tam Vương gia, ngài hiểu lầm, Nhị Vương gia và ta, cũng giống như hãy ngài và ta a, ta là em dâu ngài, cũng là em dâu của ngài ấy, giữa chúng ta có Hiên nhi, cho nên mới hay gặp gỡ chút, cũng còn gì khác, về phần Tiểu Thất, càng có gì, hai chúng ta càng có thể chơi đùa cùng chỗ, đều là người trẻ tuổi, dễ dàng thân thiết, ngài lại nghĩ thuần khiết, là em chồng ta, Tam Vương gia thể bừa a!”

      “Người trẻ tuổi? Chẳng lẽ ta già sao?” Mạc Kỳ Minh phẫn hận cắn răng, “Đừng so ta với Nhị ca!”

      “Ách, Tam Vương gia ngài cũng phải quá già, chỉ hơi già chút, như thế nào ngài cũng so lớn hơn ta mười hai tuổi lận, còn tính là già sao?” Lăng Tuyết Mạn muốn đả kích người ta, nhưng cảm thấy cần cho ràng, gương mặt liền ngượng ngùng.

      Mạc Kỳ Minh nghe vậy tức thiếu chút nữa hộc máu, nghiến răng nghiến lợi, “Nhị ca còn lớn hơn nàng tới mười bốn tuổi! Tại sao nàng già?”

      “Cái này…” Lăng Tuyết Mạn lúng túng, thầm nuốt nước miếng, muốn tìm từ thích hợp, “Đây là bởi vì, bởi vì… Nhị Vương gia tướng mạo tuấn, tao nhã, tính nết lại ôn hòa…”

      “Vậy bổn vương sao?” Mặt Mạc Kỳ Minh đen như than, trực tiếp ngắt lời.

      “Ách, ta được ?” Lăng Tuyết Mạn giật miệng, muốn chừa cho chút mặt mũi, hi vọng nam nhân nào đó tự mình hiểu lấy, cần tiếp tục hỏi.

      Nhưng, Mạc Kỳ Minh lại quá giận, thể!”

      “A, ta lời ngài đừng tức giận a!” Lăng Tuyết Mạn rất cẩn thận nhìn Mạc Kỳ Minh, chậm rãi : tình bất định, cáu kỉnh bạo táo, tính cách rét lạnh, hỉ nộ vô thường,… Ách, nghĩ ra, chờ ta nghĩ lại tiếp với ngài.”

      “Lăng Tuyết Mạn! Nàng quá đáng!” Mạc Kỳ Minh giờ phút này hề bình tĩnh như thường thấy, khuôn mặt tuấn tú nổi giận, suýt nữa trực tiếp bóp chết nữ nhân đáng chết này!

      “A!”

      Lăng Tuyết Mạn bị kinh hãi kêu to, sau đó thân mình lui thẳng ra sau, lắp bắp giải thích: “Ta , là, là ngài muốn ta liên quan đến ta a…”

      Mà tiếng kêu này, vừa vặn làm cho những người bên ngoài tìm kiếm bọn họ nghe được, Nhã Phi vội hô: “Mạn Mạn! Mạn Mạn tẩu ở đâu?”

      “A! Nhã Phi, ta ở trong này! Tam Vương gia muốn giết người diệt khẩu!” Nhìn Mạc Kỳ Minh từng bước bước đến, Lăng Tuyết Mạn bật la lên, vừa la, mặt Mạc Kỳ Minh mãnh liệt đen lại, sải bước gần, đưa tay che miệng Lăng Tuyết Mạn, hổn hển gầm : “Đáng chết! Ai muốn giết nàng chứ?”

      “Ah… Ah…” Lăng Tuyết Mạn trừng to mắt, hai tay dùng sức vặn bung Mạc Kỳ Minh ra, rống trả lời: “Vừa rồi ngài muốn giết ta đó thôi!”

      “Ta -”

      “Mạn Mạn!”

      “Mẫu thân!”

      Tiếng kêu lo lắng càng ngày càng gần, Mạc Kỳ Minh tức hết chỗ , nhưng còn tia lý trí, cố nén ý muốn dùng nụ hôn để ngăn chặn cái miệng đáng đánh đòn của Lăng Tuyết Mạn, cắn răng : “Đáng chết, đầu óc nàng sao lại như vậy chứ?”

      “Ta, tại mẹ ta sinh ta như vậy!” Lăng Tuyết Mạn phục già mồm .

      Mạc Kỳ Minh lại nắm chặt tay, dựa công lực của , liền biết Mạc Kỳ Diễn cách bọn họ đến mười thước, ánh mắt lóe ra, giảm thấp giọng : “Mạn Mạn, nàng lại hưu vượn, ta liền cho Nhị ca biết nàng vụng trộm thích !”

      được! Ta có thích!” Lăng Tuyết Mạn vội vàng phủ nhận, nhìn ánh mắt Mạc Kỳ Minh kiên định, lại vội vàng lắc đầu, “Ta ngài muốn giết ta.”

      “Ta vốn là có giết nàng!” Mạc Kỳ Minh kích động, hai tay đặt ở bờ vai Lăng Tuyết Mạn, nửa nửa giả uy hiếp: “Nàng lại bậy câu, ta giống Ly Hiên, cũng hôn nàng!”

      “Ách…” Lăng Tuyết Mạn co quắp khóe miệng bật thốt lên: “Ly Hiên là con ta, ngài phải con ta!”

      “Nữ nhân đáng chết!”

      Mạc Kỳ Minh nghe động tĩnh bên ngoài, muốn tức giận cũng còn thời gian, dứt khoát cúi người vỗ vào mông Lăng Tuyết Mạn cái, bỏ lại câu, “Lại nghe lời, ta tiếp tục đánh nàng!” Sau đó liền nhanh kéo cửa ra, hướng ra ngoài hô: “Nhị ca! Ngũ đệ! Ở Mặc Thủy Trai!”

      Lăng Tuyết Mạn khóc ra nước mắt, nàng còn chưa có bị người đánh vào mông đâu, tay che cái mông , tay chống ở ghế, vẻ mặt cầu xin nhìn mấy nam nhân cùng Nhã Phi vô cùng lo lắng vội tiến vào.

      “Mạn Mạn, cái gì giết người diệt khẩu? Ngươi làm sao vậy?” Mạc Kỳ Dục vào đến, vội vàng hỏi.

      Nhã Phi nâng váy, vừa nhìn thấy Lăng Tuyết Mạn, liền khẩn trương chạy đến trước mặt, dưới trái phải nhìn lần, ôm lấy bờ vai nàng, hỏi: “Mạn Mạn, vừa rồi tẩu hô cái gì giết người? Dọa chúng ta!”

      Mạc Kỳ Diễn chau mày nhìn bộ dạng Lăng Tuyết Mạn, lại nhìn hướng Mạc Kỳ Minh, cười , “Tam đệ, xảy ra chuyện gì?”

      “Ah… Ah…, Tam Vương gia muốn giết ta!” Lăng Tuyết Mạn buồn bực khóc kể .

      “Cái gì?” Mấy nam nhân cả kinh, đột nhiên thay đổi sắc mặt, ánh mắt như mũi tên bắn về phía Mạc Kỳ Minh.

      Mạc Kỳ Minh đen mặt, cả giận : “Các người ít nghe nha đầu chết tiệt kia bậy !”

      “Sao lại thế này? Mạn Mạn, sao Tam ca muốn giết nàng? Vì sao a?” Mạc Kỳ Lâm ngậm cười, nhè hỏi Lăng Tuyết Mạn, đáy mắt lại tràn đầy bí hiểm. Mạc Kỳ Minh vung tay áo, trừng Lăng Tuyết Mạn, “Nàng a, cho các huynh đệ đều nghe chút!”

      “Ách, hẳn là hiểu lầm, hiểu lầm…” Lăng Tuyết Mạn buồn bực : “Tam Vương gia có động thủ, dùng, dùng ánh mắt giết ta đó! Bởi vì, bởi vì bị ta ra khuyết điểm của , sau đó thẹn quá hóa giận, sau đó dùng mắt trừng ta, ta sợ hãi liền cho rằng muốn giết ta diệt khẩu, ách, nghĩ là kêu quá lớn!”

      “Khuyết điểm? Khuyết điểm gì?” Nhã Phi tò mò mở to hai mắt, liếc về mặt Mạc Kỳ Minh vừa đen lại vừa lạnh, lại vội bịt miệng, “Coi như muội có hỏi .”

      “Đúng đúng, xem Khổng Tước , Nhã Phi, Hiên nhi, chúng ta !”

      Lăng Tuyết Mạn kéo tay cái, lướt qua năm khuôn mặt nam nhân tuấn tú run rẩy thôi, nhàng linh hoạt lách người.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 300 Lãnh diện tướng quân


      Biên quan.

      Hoàng hôn, tập trung tại lều chủ soái, cần thông báo, người vội vàng tiến vào.

      “Bẩm chủ tử, nguyên soái, thám tử chúng ta phái bị lộ hành tung, bị giết!” Vô Giới chắp tay, cúi đầu bẩm báo.

      “Cái gì?”

      Lôi Việt từ bản đồ quân ngẩng đầu, nhíu mày : “Hai thám tử đều bị giết sao?”

      “Vâng!”

      Lôi Việt đứng thẳng lên, khuôn mặt trầm tĩnh nhìn về phía nam tử đeo mặt nạ bạc ngồi ghế dựa, “Mạc tướng quân, dò ra tình hình lương thảo của quân địch, tại tình hình bên ta quân còn có khả năng bị tiết lộ cho địch quân, bước tiếp theo chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn!”

      “Nguyên soái đừng vội, quân địch biết quân tình của Đại Minh ta, ngược lại là chuyện tốt!” Mạc Kỳ Hàn mỉm cười, trong mắt lóe ra tự tin cùng cơ trí.

      “A? Là như thế nào?” Lôi Việt vội hỏi.

      Mạc Kỳ Hàn hơi trầm ngâm, :

      “Chủ tử, nô tài hiểu , nô tài dẫn quân khiêu chiến với tướng thủ thành, để Vô Ngân dò xét, dựa võ công của tướng thủ thành, ít nhất nô tài có thể giữ nửa canh giờ, nếu có thể dẫn dụ ngàn binh lính của họ rời , Vô Ngân càng dễ dò xét!” Vô Giới vui vẻ .

      “Làm việc cẩn thận!” Mạc Kỳ Hàn gật đầu, thể khinh thường!”

      “Vâng, chủ tử yên tâm, nhưng chủ tử cùng nguyên soái phải cẩn thận, các nô tài đều phái ra, để ngừa có kẻ địch ám sát!” Vô Giới chắp tay, nghiêm túc .

      Mạc Kỳ Hàn thoáng nhướng mày : “Đêm nay, ta cùng nguyên soái còn có việc phải làm.”

      “Hả? Làm cái gì?” Lôi Việt nghi ngờ hỏi.

      “Uống rượu, dùng bữa, thoải mái thâm thơ!” Mạc Kỳ Hàn cười.

      “Cái gì?” Lôi Việt giật mình mở to hai mắt, “Mạc tướng quân, đây là có ý gì?? thời hai quân đối chọi, đây phải là lơi lỏng quân kỷ sao?”

      “Nguyên soái đừng vội, đêm xuống, phái Lâm phó tướng quân cùng Vô Cực dắt ngàn binh lính kéo hai mươi xe lương thảo đến Lạc Sơn, trong xe chứa đầy thuốc nổ, bên ngoài phủ vải lên, lấy tính cách đa nghi của quân địch, nhất định hoài nghi có lừa gạt, quân ta phải luôn trong tình trạng báo động, khi giao thủ, quân ta chỉ thủ chứ tấn công, đem hai mươi chiếc xe đó kéo đến gần doanh trại địch, sau đó, binh lính bỏ xe trở ra, Lâm phó tướng quân cùng Vô Cực khinh công tuyệt đỉnh, giữa trung phóng tên lửa xuống, xe nổ, liền đủ để đốt trại doanh Nam Chiếu!”

      “Được! Kế này rất hay!” Lôi Việt nghe vậy mừng rỡ, vỗ tay : “Mạc tướng quân mưu kế thâm sâu, đánh đâu thắng đó gì cản nổi, Hoàng Thượng là biết dùng người tài a!”

      Ban đêm, bên ngoài ánh lửa tận trời, tiếng trống trận inh ỏi, mà bên trong lều chủ trướng, cũng là rượu sắc cờ bạc, rất náo nhiệt.

      “Nguyên soái, đại quân chúng ta rời kinh tới nửa năm, haiz! chán!”

      “Mạc tướng quân, quân doanh vốn buồn tẻ, các ngài trẻ tuổi đương nhiên chịu được, cũng may cuộc chiến này cũng gần kết thúc, ngài kiên trì trận nữa !”

      kiên trì cũng có biện pháp a! Hoàng mệnh thể vi phạm, bọn lính cũng đều uể oải! Quân Nam Chiếu quá lợi hại, chúng ta thu hồi tam châu, còn có ngũ châu, ta xem trong khoảng thời gian ngắn là thể, chỉ có thể đàm phán thôi!”

      “Đúng vậy, tại địch mạnh ta yếu, quân Nam Chiếu lại chiếm cứ địa hình có lợi, binh lính quân ta quen đất quen cái, trong ba mươi vạn đại quân, có thể tác chiến chỉ hai mươi vạn, mà quân Nam Chiếu lại đến bốn mươi vạn, viết thư xin Hoàng thượng tăng quân số, lại được chuẩn tấu, nếu tiếp tục giằng co, chúng ta sợ là đại bại!”

      Mạc Kỳ Hàn nâng chén rượu, lắng tai nghe tiếng chém giết cùng tiếng hít thở phía ngoài, trong mắt xông lên ý cười, cùng Lôi Việt trao đổi ánh mắt, tiếp tục bàn đề tài trọng tâm.

      Hồi lâu, tiếng hít thở dị thường hoàn toàn biến mất, Mạc Kỳ Hàn chợt khẽ, !”

      Hai người rút kiếm ra, nhìn tình hình toàn bộ quân doanh, binh Nam Chiếu sắp tới thế cục thắng lợi, Mạc Kỳ Hàn giọng : “Nguyên soái, gọi người gởi thư cho Lâm phó tướng quân!”

      “Được!”

      Lôi Việt vẫy tay cái, thủ hạ liền thả đạn tín hiệu ra, cùng lúc đó, Vô Giới Vô Ngân phối hợp ăn ý, dò hỏi thành công, trở lại!

      Tiếng nổ khổng lồ vang phía chân trời, hỏa khí doanh của Nam Chiếu bị hủy, chủ soái Hách Liên Thiết kinh hãi, vội điều binh tiếp viện, lại nghe được thám tử trở lại, hai gã thám tử đánh lén tại quân doanh Đại Minh bẩm báo lại đoạn đối thoại vừa nghe được với chủ soái, Hách Liên thiết chần chờ, ý kiến tướng lĩnh hợp, trong khoảng thời gian ngắn, tranh luận ngớt!

      “Quân Đại Minh gian trá vô cùng, bọn họ có thể làm bày mưu thiêu thủy hỏa khí doanh của quân ta, nhất định lại là lãnh diện tướng quân gây nên, người này quỷ kế đa đoan, nhất định là dụ quân ta mắc mưu!”

      “Đúng! Quân ta cùng Đại Minh quân giao chiến mấy tháng, chiến trường, có lãnh diện tướng quân kia lãnh binh, chưa bao giờ có việc binh lính uể oải, lãnh diện tướng quân kia tung hoành chiến trường cuồng ngạo đến cực điểm, làm sao có thể dễ dàng chịu thua chứ?”

      “Các ngươi đây là ca ngợi chí khí quân địch, diệt uy phong mình! Lãnh diện tướng quân kia nghe đến từ kinh thành, nhất định là dạng xa hoa dâm dật thông thường, xuất chinh nửa năm thiếu nữ nhân cùng tửu sắc, có ý chí chiến đấu cũng là bình thường!”

      “Chính là Quân ta còn chiếm cứ trạm kiểm soát năm châu quan trọng Đại Minh, bọn họ tấn công Lộ Châu có nửa tháng, lương thảo sắp dùng hết, có thể có bản lĩnh gì?

      “Đủ!” Hách Liên Thiết rống tiếng, quân trại nhất thời yên tĩnh trở lại, mắt lợi hại quét vòng, nhất vuốt chòm râu : “Bổn soái nghĩ rằng, việc này tuyệt đơn giản, tám chín phần lại là kế dụ địch của lãnh diện tướng quân kia, truyền lệnh xuống, tam quân thể có chút thư giãn, tùy thời chuẩn bị nghênh chiến!”

      “Tuân lệnh!”

      Nhưng, lính nhận lệnh liên lạc còn chưa khỏi, liền có tên binh lính xông tới, vừa quỳ, liền nhanh: “Báo! Nguyên soái, quân Đại Minh đột nhiên tiến công! Thế như chẻ tre, cửa thành Lộ Châu thất thủ, tướng thủ thành báo nguy!”

      “Cái gì?!”

      Toàn quân doanh trướng khiếp sợ, Hách Liên Thiết giận dữ, nhưng dù sao cũng là lão soái, nhiều kinh nghiệm sa trường, liền bình tĩnh lại, “Lý tướng quân, lập tức tiếp viện, bao vây quân Đại Minh ở ngoài thành Lộ Châu!”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 301 Thu hồi đất mất, trong kinh gởi thư


      “Công thành!”

      Lập tức, Mạc Kỳ Hàn mặc áo giáp ánh bạc giơ kiếm hô lớn, tướng sĩ tiên phong mang khí thế hừng hực hướng cửa thành phóng , thành, cung tên bắn ào ào xuống, các hòn đá lớn cũng ném xuống dưới, tiếng kêu thảm thiết!

      “Sư huynh, như vậy phải biện pháp, chờ thêm nửa canh giờ, viện quân của Hách Liên Thiết đến!” Lâm Mộng Thanh lo lắng .

      Mạc Kỳ Hàn theo dõi tên thủ thành nấp sau đống lửa thành, môi cong : “Đây đương nhiên phải biện pháp, nơi này dễ thủ khó công, chúng ta dùng mưu đoạt mới là thượng sách!”

      “Mạc tướng quân, nên đoạt thế nào?” gã lính vội hỏi.

      Mạc Kỳ Hàn trầm giọng : “Dư tòng quân, phái người báo cho nguyên soái, cửa thành hạ, thỉnh nguyên soái khích lệ tam quân, mang binh ngăn cản viện quân Nam Chiếu!”

      “Vâng, thuộc hạ lập tức !” Gã lính nhận lệnh, giục ngựa .

      “Mộng Thanh, đệ chỉ huy, tiếp tục công thành, ta mang ám vệ hạ thành!” Mạc Kỳ Hàn xong, lên tiếng ra lệnh: “Ám vệ nghe lệnh, mục tiêu là phục kích tên thủ thành ở thành!”

      “Nô tài nghe lệnh!” Các ám vệ áo đen che mặt liền ôm quyền, tựa như con chim ưng vọt lên, bay về phía thành lâu!

      “Sư huynh, địch nhân sử dụng ám khí quỷ dị, để cho đệ , huynh tới chỉ huy!” Lâm Mộng Thanh lo lắng ngăn cản Mạc Kỳ Hàn, xong, liền muốn khinh công, Mạc Kỳ Hàn khoát tay chặn lại, “Mộng Thanh được tranh! Ta dựa vào này tấm mặt nạ liền có thể đánh kẻ địch trở tay kịp, đệ ở lại chỉ huy, chú ý phối hợp cho tốt!”

      Lâm Mộng Thanh nghe, gật đầu, “Được, sư huynh cẩn thận!”

      Mạc Kỳ Hàn điểm mũi chân ở lưng ngựa, vươn người đứng dậy, áo choàng màu bạc trong trời đêm giống như tấm lưới lớn màu bạc, mang mặt nạ màu bạc, làm tướng sĩ Nam Chiếu cùng ám vệ giao đấu thành tim gan run sợ!

      “Là lãnh diện tướng quân!”

      biết binh lính nào kinh sợ hô tiếng, nhóm binh lính vừa nghe sợ mất mật, ý chí chiến đấu lập tức tiêu tan, ám vệ người người lấy địch trăm, thủ đoạn tàn nhẫn, thấy thế, trường kiếm nổi lên bốn phía, máu văng khắp nơi, binh lính Nam Chiếu kêu thảm thiết như tiếng sói tru!

      Mạc Kỳ Hàn cầm kiếm đánh vào, nơi nơi đều là thi thể, mười tên ám vệ cộng thêm , mười người chỉ khoảng nửa khắc liền quét sạch tướng sĩ thủ thành!

      “Giết – “

      “Giết – “

      Dưới thành, cửa thành bị phá, binh lính Đại Minh kích động hô lớn, nhảy vào, công thành chiếm đất, hai quân trong thành chiến với nhau, quân Đại Minh ý chí chiến đấu sục sôi, dũng, dưới chỉ huy của Lâm Mộng Thanh, thế như chẻ tre!

      Tướng sĩ Nam Chiếu trấn thủ Lộ Châu thấy cửa thành bị phá, vậy viện quân lại chậm chạp đến, quân tâm tan rã, thất bại thảm hại!

      Lâm Mộng Thanh cùng Mạc Kỳ Hàn mang nửa quân đội, chia ra diệt địch, đánh phá Lộ Châu!

      Lửa lớn tràn ngập, ánh lửa nhiễm đỏ phía chân trời, trong thành, tiếng chém giết, tiếng gào, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp ngừng, ngoài thành, Lôi Việt chỉ huy quân đội, nhìn thấy lửa chiến trong thành, Lôi Việt cao hứng hô, hạ thành Lộ châu! Các tướng sĩ, chúng ta nổi trống làm tinh thần thêm hăng hái, diệt viện quân Nam Chiếu!”

      “Diệt Nam Chiếu quân, thu hồi đất mất!”

      “Giết – “

      trận kinh thiên động địa, Hách Liên Thiết lúc chần chờ trong đống tin tức thiệt giả lẫn lộn, mất cơ hội phòng thủ tốt nhất, doanh trại bị hủy, sức chiến đấu lại giảm, lòng quân bất ổn, quân Đại Minh suốt nửa tháng đánh được thành Lộ Châu, liền đêm đổi chủ, trở về trong tay Đại Minh!

      Ba ngày sau.

      cửa thành, nhóm tướng lĩnh Đại Minh thị sát quân tình.

      Lôi Việt nhìn phía trước, tin gấp trăm lần, “Còn có Tứ Châu bị kẻ địch chiếm đóng, quân ta nghĩ ngơi hồi phục mấy ngày, lại công thành tiếp!”

      “Có Mạc tướng quân ở đây, chúng ta nhất định có thể đại thắng!” Dư tòng quân tươi cười đầy mặt .

      Nghe vậy, Lôi Việt cũng tia vui, thủ hạ tướng lĩnh sùng bái tin phục Mạc Kỳ Hàn, lần này xuất chinh cũng là muốn trợ giúp Mạc Kỳ Hàn thu phục quân tâm, tại xem ra, vô cùng thành công, có thể hoàn thành trọng trách Hoàng thượng giao phó!

      Ánh mắt nhìn gương mặt lạnh kia, Lôi Việt vui mừng cười : “Hoàng Thượng có mắt nhìn người, phái Mạc tướng quân đến, đối với quân Đại Minh ta mà , giống như thần trợ a!”

      “Nguyên soái khen sai rồi!” Mạc Kỳ Hàn cười khẽ, đưa tay chỉ hướng ngoài thành, : “Nơi này cách thành Nghiệp Châu trăm dặm, đại quân chúng ta…”

      “Chủ tử!”

      Thanh vui sướng của Vô Cực từ rất xa truyền đến, ngắt cuộc chuyện, mấy người quay đầu lại, Mạc Kỳ Hàn trách mắng: “Vô Cực, đàm luận!”

      “Chủ tử, nô tài biết tội!” Vô Cực vội quỳ gối thỉnh tội.

      “Được rồi, chuyện gì?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, trầm giọng hỏi.

      Vô Cực lại chắp tay, đứng dậy, đưa lên phong thư, “Chủ tử, kinh thành gởi thư!”

      “Sao?” Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn chuyển qua, nhận thư, nhìn chăm chú, lại chưa mở ra, bởi vì đeo mặt nạ, ai cũng nhìn tới ánh mắt của , chỉ thấy trầm mặc, cũng biết suy nghĩ cái gì.

      đám tướng lĩnh đều câm như hến, lẳng lặng đợi.

      Lôi Việt hơi vuốt râu, mỉm cười : “Mạc tướng quân, quân lát sau lại bàn cũng được, ngài về nghỉ ngơi chút .”

      được nguyên soái, chính quan trọng hơn.” Mạc Kỳ Hàn cất lá thư vào trong tay áo, “Vô Cực, lui ra !”

      “Vâng! Nô tài cáo lui!”

      “Nguyên soái, chúng ta tiếp.” Mạc Kỳ Hàn kìm nén cảm xúc, tâm tư lần nữa đặt vào đại doanh Nam Chiếu.

      lâu sau, rốt cục thảo luận xong phương án tiếp theo chuẩn bị chiến tranh, trời gần đến hoàng hôn.

      Lôi Việt vội hỏi: “Mạc tướng quân, nhanh nghỉ ngơi , trong kinh có thể có chuyện quan trọng đó!”

      “Được, ta trước.” Mạc Kỳ Hàn nhiều lắm, khẽ gật đầu, liền rời .

      Phía sau, đám người chắp tay đưa tiễn.

      Lâm Mộng Thanh mới cất bước đuổi theo, Dư tòng quân liền tò mò hỏi: “Lâm phó tướng quân, ám vệ của hoàng thượng đều lợi hại như vậy sao? Mạc tướng quân là thần bí a!”

      Lại có gã cũng cau mày : “Mạc tướng quân mang theo thủ hạ đều là cao thủ, lại thề sống chết nguyện trung thành với Mạc tướng quân như vậy, ngài rốt cuộc là có tướng mạo gì đâu?”

      “Các vị, đánh trận tốt là được, sau khi về kinh, đương nhiên biết.”

      Lâm Mộng Thanh mỉm cười chút, hướng Lôi Việt chắp tay, xoay người .

      Lôi Việt thấy đám người tò mò thôi, trầm ngâm : được đoán lung tung, chỉ cần nhớ kỹ điểm, Mạc tướng quân là đại thiên tử xuất chinh, bất luận kẻ nào thấy ngài đều như gặp thiên tử, cho nên đối với Mạc tướng quân phải tuyệt đối với cung kính!”

      “Vâng, nguyên soái!”

      Trong doanh trướng, tĩnh lặng tiếng động.

      Mạc Kỳ Hàn ngồi ở trước bàn, lấy thư ra nhìn chút, mới chậm rãi mở ra, đây là mật thư Hoa Mai bà bà gửi cho , đương nhiên là về chuyện Lăng Tuyết Mạn, tim, sớm bởi lá thư này mà nhảy lên, luôn luôn kìm nén, cho tới bây giờ rảnh rỗi, mới cho phép bản thân mình phóng túng nhớ nàng, nghĩ tới nàng.

      Biên quan cách kinh thành vài ngàn dặm, nửa năm, đây là phong thư thứ hai nhận được về Mạn Mạn, phong thư trước xem xong, suốt cả ngày câu, lời trong thư, tình trạng của nàng tốt, nhiều đêm liên tục gặp ác mộng, thường xuyên ở trong mộng khóc mà tỉnh lại, thân thể ngày càng sa sút, Hoàng Thượng ngừng phái người đưa thuốc bổ cùng dược liệu trân quý đến Tứ Vương phủ…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :