1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 287 Quân lâm thiên hạ


      “Sư huynh!”

      Lâm Mộng Thanh xúc động, đứng dậy cầm lên bộ, dùng ngón tay vuốt ve nhàng, lâu sau, nhè : “Sư huynh, cám ơn huynh!”

      “Ha ha, lại đây uống chén, trước kính Tứ ca ta đây cái !” Mạc Kỳ Hàn cười .

      “Được!”

      Khi thầy trò ba người cao hứng uống, quản gia vào, hai tay đưa ra phong mật thư, “Chủ tử, đây là Hoàng Thượng vừa phái người bí mật đưa tới.”

      “Sao?” Mạc Kỳ Hàn tiếp nhận, mở ra nhìn lần, rồi sau đó : “Sư phụ, Mộng Thanh, Tư Khuynh, đêm mai vào lúc canh ba phụ hoàng đến, Tư Khuynh ngươi chú ý tiếp ứng.”

      “Vâng, chủ tử, nô tài nhớ kỹ!” Quản gia lập tức đáp.

      “Sư phụ, nhìn xem, phụ hoàng đổi tên con thành Mạc Quân Lâm!” Mạc Kỳ Hàn đưa thư qua, .

      “Mạc Quân Lâm?” Lâm Mộng Thanh dùng ánh mắt sùng bái xem xét Mạc Kỳ Hàn, : “Hoàng Thượng minh a! Quân lâm thiên hạ, đây là ám chỉ thân phận của sư huynh đó!”

      Thiên Cơ lão nhân vừa nhìn thư vừa gật đầu, sai, Mộng Thanh phân tích đúng, Hoàng Thượng suy tính chu đáo.”

      “Quân lâm thiên hạ!”

      Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn lướt qua quản gia, hướng ngoài cửa, ánh chiều tà chiếu vào trong viện, quăng xuống bàn đá xanh từng đạo ánh sáng vàng, suy nghĩ lần nữa bay xa, giang sơn trong tay, giai nhân làm bạn, có tình cảm huynh đệ, ân cha nương, cuộc đời này, cũng coi như uổng !

      Ban đêm, ôm lấy Lăng Tuyết Mạn vào giấc ngủ, tâm vẫn chưa ra, còn chưa , liền bắt đầu tương tư, chỉ có ôm thiên hạ trong lòng càng chặt, chặt hơn…

      Đêm sau, Mạc Kỳ Hàn Cúc Thủy Viên bồi Lăng Tuyết Mạn, hai người hàn huyên vụn vặn chút, lại triền miên hồi lâu, mới ru Lăng Tuyết Mạn ngủ, đợi nàng ngủ say, lặng lẽ đứng lên, mặc quần áo rời .

      Trở lại Hương Đàn Cư, Lâm Mộng Thanh cùng Thiên Cơ lão nhân đều chờ, Mạc Kỳ Hàn ra cái ý nghĩ suy tư hai ngày, “Sư phụ, con muốn mời Hoa Mai bà bà tới đây, giúp con bảo vệ Mạn Mạn, sư phụ thấy được ?”

      “Hả? Hoa Mai lão bà? Hàn tiểu tử, con muốn thỉnh bà ấy đến?” Thiên Cơ lão nhân giật mình, suýt nữa cắn đầu lưỡi.

      Lâm Mộng Thanh nhìn phản ứng của Thiên cơ lão nhân, phun cười, “Sư phụ khẩn trương ?”

      “Ai, ai khẩn trương ?” Thiên Cơ lão nhân đỏ mặt, mất tự nhiên .

      “Sư phụ, chuyến ra kinh này, Vô Cực Vô Ngân Vô Giới, ám vệ, ngài cùng Mộng Thanh tất cả đều theo con, nếu Mạc Kỳ Minh chưa từ bỏ ý định, lại lần nữa cướp Mạn Mạn phải làm sao? Thị vệ võ công kém, căn bản phải đổi thủ của thiết huyết sát thủ dưới tay , con suy xét hồi lâu, người duy nhất có thể tín nhiệm lại có võ công cao cường cũng chỉ có Hoa Mai bà bà, sư phụ, ngài giúp con viết phong thư, như thế nào? Hoa Mai bà bà nể mặt ngài, phải giúp con.” Mạc Kỳ Hàn lo lắng .

      Thiên Cơ lão nhân quẫn lợi hại, khoát tay : “Khụ, Hàn tiểu tử, bà lão kia ngang ngược hết sức, bà ta làm sao nghe sư phụ? Mặt mũi của con , bà ta đáp ứng con, cũng là con thu phục .”

      Mạc Kỳ Hàn nghĩ nghĩ, : “Vậy, con viết phong thư, sư phụ cũng viết phong, con tại thể ra, liền để Mộng Thanh mang thư Lê Sơn Quan, như thế nào?”

      “Ách, sao chuyện bôn ba mệt nhọc khổ sai đều đổ đầu đệ?” Lâm Mộng Thanh buồn bực trợn trắng, tròng mắt giảo hoạt chuyển chuyển, : “Làm cho đệ truyền tin mời người có thể, Nhưng thư sư phụ phải viết đủ hai ngàn chữ, thể có bất luận lời gì có thể chọc giận Hoa Mai bà bà, nếu phải đệ đưa!”

      “Cái gì? Hai ngàn chữ? Con xem sư phụ con là Đại học sĩ đương triều a? Còn thể chọc giận bà lão kia?” Thiên Cơ lão nhân nghe vậy liền giơ chân, vỗ chưởng vào bàn, giận dữ hét: “Lâm Mộng Thanh, con chết !”

      Thông minh như Mạc Kỳ Hàn, tức thời liền hiểu ý Lâm Mộng Thanh, ánh mắt hai người giao nhau trong trung, Mạc Kỳ Hàn liền đau khổ : “Sư phụ, ngài ủy khuất chút , ngoại trừ Mộng Thanh, còn ai biết Lê Sơn Quan? Còn ai có thể phá kỳ môn trận của ngài Lê Sơn? Ai mới có năng lực gặp Hoa Mai bà bà? Dù sao là con được, nếu sư phụ ngài tự mình nhé?”

      “Hả? ! Ta đâu!” Thiên Cơ lão nhân vung tay áo, ôm ngực nằm sấp ở bàn.

      “Vậy chỉ có Mộng Thanh , sư phụ ngài nên đáp ứng , nếu đồ đệ quỳ xuống cho ngài!” Mạc Kỳ Hàn xong, vung cẩm bào quỳ trước mặt Thiên Cơ lão nhân.

      “Tiểu tử, con đây là làm lão nhân ta giảm thọ đó!” Thiên Cơ lão nhân vội lôi kéo Mạc Kỳ Hàn, đen mặt trừng mắt nhìn Lâm Mộng Thanh nửa ngày, nghẹn khí hỏi: “Tiểu tử con thể lui bước sao?”

      “Hì hì, thể!” Lâm Mộng Thanh lắc đầu, đắc ý hả hê.

      “Được! Ta viết!” Thiên Cơ lão nhân nghiến răng nghiến lợi, vỗ chưởng bàn, “Lấy giấy bút đến!”

      Mười phút sau, Mạc Kỳ Hàn viết xong thư, quay đầu nhìn lại, Thiên Cơ lão nhân chỉ viết được hai chữ: bà lão!

      “Khụ khụ, sư phụ ngài viết nhanh a, sáng sớm ngày mai Mộng Thanh phải đó!” Mạc Kỳ Hàn tức giận thúc giục.

      Thiên Cơ lão nhân nuốt nước miếng, vò đầu bứt tai xin lỗi, “Hàn tiểu tử a, viết thư phải sở trường của sư phụ a! Huống chi, ta cùng bà lão kia đánh nhau còn tạm được, về văn vẻ mà , chưa từng có viết qua, con bảo sư phụ viết cái gì a?”

      “Viết lời ngài muốn trong lòng đối với Hoa Mai bà bà a, viết xong, viết thêm nửa đoạn về chuyện của Mạn Mạn là được.” Mạc Kỳ Hàn .

      “Ách…” Thiên Cơ lão nhân hết chỗ rồi.

      “Sư phụ, phải ngài phải đợi sau khi chuyện của sư huynh kết thúc mới sống cùng Hoa Mai bà bà sao? Vậy bây giờ ngài phải nỗ lực a, nhớ lại chút tình tốt đẹp của các ngài lúc còn trẻ, giải thích cùng bà bà, ngài sai rồi, lại tính tình bướng bỉnh chịu cúi đầu, tại xin bà bà tha thứ ngài, chỉ những thứ này thôi.” Lâm Mộng Thanh nghiêng đầu, vừa nghĩ vừa .

      Thiên Cơ lão nhân buồn bực nắm tóc, biểu tình hiên ngang lẫm liệt, “Được, nể mặt hai đứa tiểu tử các con, sư phụ ta liền quay đầu lại, viết cho bà lão kia xem, hừ, làm bà lão kia vui chết luôn!”

      Mạc Kỳ Hàn cùng Lâm Mộng Thanh nhìn nhau cười, hiểu trong lòng mà .

      “Chủ tử, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu nương nương đến!”

      Vô Cực tiến vào, vội vàng bẩm báo.

      Nghe vậy, Thiên Cơ lão nhân vùi đầu viết lách cả kinh, vội vàng thu thư của ông, nhưng đợi ông kịp giấu, tiếng bước chân vang lến, Mạc Ngự Minh cùng Hoàng Hậu vào đến!

      “Nhi thần khấu kiến phụ hoàng mẫu hậu!” Mạc Kỳ Hàn tiến lên bước, vén áo quỳ xuống.

      “Hàn nhi!” Hoàng Hậu tận mắt thấy con bà quỳ gối trước mặt, kích động biết như thế nào cho phải, tuy rằng biết trước, hơn nữa chuẩn bị tâm lý, nhưng giờ phút này vẫn là nước mắt tràn mi.

      Mà đầu tiên ánh mắt Mạc Ngự Minh lại phóng ở người Thiên Cơ lão nhân ôm thư trong ngực, mặt dính mấy vết mực, xấu hổ vô cùng!

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 288 Bí mật gặp ở Hương Đàn Cư


      “Hàn nhi, con có chết sao? Mau đứng lên cho mẫu hậu nhìn xem!”

      Hoàng Hậu đỡ lấy hai vai Mạc Kỳ Hàn, trong mắt Mạc Kỳ Hàn chua xót, đứng dậy đỡ Hoàng Hậu ngồi xuống bên giường, “Mẫu hậu, là nhi thần, ngài xem xem, là Hàn nhi của ngài còn sống.”

      “Hàn nhi, mẫu hậu ngày ngày nằm mơ gặp con, mơ thấy đại ca con, mẫu hậu nhớ các con muốn điên rồi!” Hoàng Hậu nghiêng thân ôm lấy Mạc Kỳ Hàn, vẫn lệ rơi đầy mặt.

      “Mẫu hậu, ngài nên cao hứng a, đừng khóc, cho nhi thần xem kỹ mẫu hậu.” Mạc Kỳ Hàn thay bà lau lệ ở khóe mắt, chau mày lại, đau lòng : “Mẫu hậu, ngài gầy quá, đều là nhi thần bất hiếu, làm cho mẫu hậu thương tâm.”

      “Hàn nhi, đại ca con mất, còn con chống đỡ mẫu hậu, ngay cả con lại , nếu phải còn Nhã nhi, mẫu hậu đến dũng khí sống sót cũng có, sao có thể ăn cơm đâu?” Hoàng Hậu khóc thành tiếng .

      “Mẫu hậu, tại ngài biết nhi thần có chết, về sau điều dưỡng thân mình vì nhi thần, đợi nhi thần nam chinh trở về, muốn nhìn thấy mẫu hậu khỏe mạnh, biết ?” Mạc Kỳ Hàn đỏ mắt, giọng an ủi.

      Hoàng Hậu mới dừng nước mắt, “Hàn nhi, mẫu hậu mới nhìn thấy con, con liền muốn lên chiến trường, con bảo mẫu hậu an tâm như thế nào a!”

      “Mẫu hậu, đây là việc nhất định phải làm, có mẫu hậu cùng phụ hoàng cầu nguyện cho nhi thần, nhi thần bình an trở về, về sau làm cho Mạn Mạn bồi mẫu hậu, bảo nàng đá bóng cho mẫu hậu xem, nàng rất biết làm mẫu hậu vui vẻ.”

      “Được, mẫu hậu cùng Mạn Mạn nha đầu chờ Hàn nhi trở về.”

      “Được.” Mạc Kỳ Hàn hiểu ý cười.

      Mà bên kia, Mạc Ngự Minh nhìn Thiên cơ lão nhân, thử mở miệng hỏi: “Lão tiên sinh đó là Thiên Cơ lão nhân sư phụ của Hàn nhi ?”

      “Vâng… Là, đúng vậy.” Thiên Cơ lão nhân ngây ngô cười, vụng trộm đem thư giấu ở phía sau, sau đó quỳ xuống : “Thảo dân khấu kiến Hoàng Thượng! Hoàng Hậu nương nương!”

      được!” Mạc Ngự Minh cả kinh, vội đến gần, hai tay nâng Thiên Cơ lão nhân, “Lão tiên sinh xin mau mau đứng lên!”

      Lâm Mộng Thanh còn đứng ở bên, hơi giật mình nhìn nhạc phụ nhạc mẫu tương lai trong truyền thuyết của , nửa ngày như hóa đá!

      Thiên Cơ lão nhân đứng lên, Mạc Ngự Minh chú ý tới ông mất tự nhiên, kỳ quái hỏi: “Lão tiên sinh là làm cái gì? Tập viết?”

      “Khụ khụ, Hoàng Thượng, xin cho thảo dân trước tắm chút, lem luốc như vậy, làm cho Hoàng Thượng chê cười.” Mặc Thiên Cơ lão nhân đỏ nửa đen nửa, rất là quẫn bách.

      Mạc Ngự Minh thoải mái cười : “Lão tiên sinh cần câu thúc, lão tiên sinh là người trong giang hồ, thấy trẫm, cứ coi như vẫn ở giang hồ, ở trước mặt Hàn nhi ra sao, liền ở trước mặt trẫm như vậy, trẫm để ý.”

      “Phụ hoàng, cho sư phụ đirửa mặt trước , nếu sư phụ ngượng ngùng.” Mạc Kỳ Hàn nghe, chuyển mắt khẽ cười .

      “Ha ha, tốt lắm, lão tiên sinh, mời!” Mạc Ngự Minh gật đầu, cười .

      Vì thế, Thiên Cơ lão nhân ôm thư, nhanh lắc mình biến mất.

      “Phụ hoàng, ngài ngồi xuống.” Mạc Kỳ Hàn từ bên giường đứng lên, qua đỡ Mạc Ngự Minh ngồi xuống ở trước mặt Hoàng Hậu, ánh mắt thoáng nhìn, mới phát Lâm Mộng Thanh còn ngây ngốc tại góc tường, nhịn được nhăn mày, kêu lên: “Mộng Thanh, lại đây!”

      “A?” Lâm Mộng Thanh theo bản năng há miệng, đầu óc mới xem như hoàn hồn, vội tới, vén vạt áo lên quỳ xuống, : “Thảo danh Lâm Mộng Thanh khấu kiến Hoàng Thượng! Khấu kiến Hoàng Hậu nương nương!”

      Mạc Ngự Minh nhíu nhíu mày, hỏi Mạc Kỳ Hàn, “Hàn nhi, đây là Lâm công tử con nhắc tới với trẫm sao?”

      “Đúng, phụ hoàng.” Mạc Kỳ Hàn mỉm cười.

      Nhưng, Mạc Ngự Minh lại nhíu mày, “Sao Trẫm thấy ngốc ngốc vậy?”

      Nghe vậy, trán Lâm Mộng Thanh nổi vô số gân đen, cắn chặt răng, nhẫn!

      Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn co lại mãnh liệt, nhìn đầu vai run rẩy của Lâm Mộng Thanh cái, buồn cười : “Phụ hoàng, có, Mộng Thanh là nhìn ngài cùng mẫu hậu đến nên khẩn trương!”

      “Phải ?” Mạc Ngự Minh hắng giọng cái : “Lâm công tử hãy bình thân!”

      “Tạ Hoàng Thượng!” Lâm Mộng Thanh đứng lên, cúi đầu, trong lòng vẫn tức giận bất bình, sao lại ngốc?

      “Lâm công tử, ngươi ngẩng đầu lên cho bản cung nhìn xem!” Hoàng Hậu lau khô nước mắt, tươi cười rạng rỡ .

      “Vâng, Hoàng Hậu nương nương!”

      Lâm Mộng Thanh chậm rãi ngẩng đầu, mỉm cười nhìn thẳng Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu.

      “Khá lắm, mỹ công tử a!” Hoàng Hậu kinh thán thôi, nhìn Lâm Mộng Thanh từ xung dưới, hài gật đầu, “Hoàng Thượng Hàn nhi khen ngươi võ công giỏi, tài hoa hay, tướng mạo đẹp, phẩm cách được, rồi có mối tình thắm thiết với Nhã nhi, đây là ?”

      “Sư huynh khen trật rồi, Mộng Thanh xác thích Công chúa Nhã Phi, nguyện ý đời kiếp bảo vệ nàng, cầu Hoàng Thượng Hoàng Hậu nương nương thành toàn!” Lâm Mộng Thanh thản nhiên xong, lại quỳ.

      Mạc Ngự Minh cũng bị bề ngoài của Lâm Mộng Thanh khuất phục, liền vui sướng : “Cũng là Hàn nhi để ý, lại cực lực cam đoan, vậy Lâm công tử có thể cho trẫm cùng Hoàng Hậu yên tâm, chính là trẫm còn phải tìm cơ hội hỏi ý tứ Nhã nhi chút, nếu như nó cũng đồng ý, trẫm liền hứa gả cho ngươi, đợi ngươi cùng Hàn nhi nam chinh trở về, trẫm hạ chỉ tứ hôn cho ngươi cùng Nhã nhi, nhưng còn có chút chuyện, làm phò mã hoàng gia, là cho phép nạp thiếp thất, trừ phi là công chúa sinh con, Lâm công tử có biết ?”

      Lâm Mộng Thanh tươi cười rạng rỡ, “Vâng, Mộng Thanh biết được, nhưng tình cảm của Mộng Thanh đối với công chúa sâu đậm, cuộc đời này quyết phụ công chúa! Nếu có chút vi phạm, Hoàng Thượng cùng sư huynh cứ chém thảo dân!”

      “Được! Quả nhiên sai, là nam nhi có trách nhiệm!” Mạc Ngự Minh cười tán thưởng, hơi nâng tay, “Lâm công tử đứng lên !”

      “Tạ Hoàng Thượng!”

      Mạc Ngự Minh nghiêm túc : “Lần này nam chinh, chiến căng thẳng, sa trường nguy hiểm, Lâm công tử, ngươi cùng Hàn nhi nên dè dặt cẩn thận, nghe theo hiệu lệnh của Lôi Nguyên soái, hiểu chưa?”

      “Vâng!”

      Mạc Kỳ Hàn cùng Lâm Mộng Thanh liếc nhau, gật đầu.

      “Hàn nhi, trẫm hôm nay triệu Lôi Việt, giải thích thân phận của con, trong lòng hiểu , gặp tình hình chiến đấu, các con cần thương lượng, dù sao chiến trường, Lôi Việt có kinh nghiệm chiến trường phong phú, con thể khư khư cố chấp, phải tôn trọng lão nguyên soái, hiểu chưa?” Mạc Ngự Minh dừng lại chút, lại tiếp: “Lôi Việt người này là đại tướng tâm phúc của trẫm, nếu con có thể thu phục ông ấy, đối với việc bình định loạn đảng ngày sau của con rất có tác dụng!”

      “Vâng, phụ hoàng, nhi thần hiểu được, nhi thần chiêu hiền đãi sĩ, lĩnh giáo Lôi Nguyên soái.” Mạc Kỳ Hàn chắp tay, trịnh trọng gật đầu.

      Lúc này Thiên Cơ lão nhân bẽn lẽn vào, Mạc Ngự Minh vội đỡ Hoàng Hậu đứng lên, cúi đầu với Thiên Cơ lão nhân, “Trẫm cùng Hoàng Hậu tạ ơn tái sinh của lão tiên sinh đối với Hàn nhi!”

      , Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu nương nương làm thảo dân ngại chết!” Thiên Cơ lão nhân kinh hãi, vội đỡ hai người.

      , lão tiên sinh phải nhận, Hàn nhi gặp được lão tiên sinh, là phúc khí của nó, cũng là phúc khí của trẫm, lần này nam chinh, làm phiền lão tiên sinh!” Mạc Ngự Minh trịnh trọng .

      Thiên Cơ lão nhân nhìn Mạc Kỳ Hàn cái, cười : “Hoàng Thượng yên tâm , thảo dân luôn luôn xem Hàn tiểu tử là con trai, cái này là đoạt con trai của Hoàng Thượng rồi!”

      “Ha ha ha!”

      Trong phòng, tiếng cười nổi lên bốn phía!

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 289 Hoa Mai bà bà


      Ba ngày sau, ở bên trong phòng khách Cúc Thủy Viên.

      “Mẫu thân, tới ngài cờ!”

      “Để sau, ta nghĩ, vừa rồi hình như ta nhầm, để ta lại.”

      “Ha ha, mẫu thân, đây là lần thứ tám ngài hồi cờ! Còn muốn hồi sao?”

      “Đó là đương nhiên, cần với ta cái gì chết hối hận, mẫu thân con là nữ nhân, ha ha, càng là tiểu nhân!”

      “Ách, Hiên nhi bội phục!”

      “Ha ha ha…”

      Quản gia mới đến cửa phòng khách, liền nghe được tiếng cười ngừng bên trong, mím môi nở nụ cười chút, chuyển mắt hướng bà lão tóc hoa râm cùng bên cạnh, : “Mời ngài chờ chút.”

      “Được.”

      Quản gia gật đầu, cất bước vào, đứng ở hành lang ho tiếng, chắp tay : “Nô tài thỉnh an tiểu Vương gia, Vương phi!”

      “Ừ, quản gia có chuyện gì sao?” Mạc Ly Hiên quay đầu lại hỏi.

      “Vâng, chính là chuyện ngày hôm trước nô tài bẩm báo với tiểu Vương gia, bác của nô tài tới, tiểu Vương gia có muốn gặp ?” Quản gia khom người .

      Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn nghiêng thân, mờ mịt hỏi: “Chuyện gì a? Quản gia ngươi còn có bác a?”

      “Ách, song thân nô tài tuy mất, nhưng có bác a.” Đầu lông mày của quản gia run rẩy.

      “Được, vậy ngươi mang vào, ta cùng mẫu thân gặp.” Mạc Ly Hiên cười .

      “Vâng!”

      Lăng Tuyết Mạn thấy người phụ nữ chừng năm mươi tuổi vào, lưng còng, thần thái sáng láng, mặt mang nụ cười từ ái.

      “Thảo dân bái kiến tiểu Vương gia, Vương phi!” Hoa Mai bà bà hơi cúi người, thanh thanh thúy thúy .

      Mạc Ly Hiên quan sát vài lần, hài lòng cười : “Lão nhân gia mau đứng lên! Mời ngồi!”

      “Bà bà, xin chào!”

      Lăng Tuyết Mạn hứng thú, buông quân cờ trong tay ra, xuống, vòng quanh Hoa Mai bà bà hai vòng, cười đùa : “Bà bà a, lúc còn trẻ bà nhất định rất xinh đẹp , hì hì, bây giờ nhìn xem, cũng là bà bà xinh đẹp đó!”

      Hoa Mai bà bà vốn là nữ tử giang hồ, trời sinh tính tình rộng rãi phóng khoáng, chú trọng lễ tiết quy củ, nghe vậy vui vẻ, kéo tay Lăng Tuyết Mạn, trong mắt lóe ra sáng rọi, kích động : “Nàng chính là nha đầu Mạn Mạn ? Lão bà ta đều sắp sáu mươi rồi! Ông lão kia cũng ta xinh đẹp, ha ha, nàng xem bà bà xinh đẹp à?”

      Mạc Ly Hiên choáng váng, chậm rãi liếc mắt nhìn về phía quản gia, quản gia tá hỏa, tay phải hơi nắm thành quyền, “Khụ khụ” hai tiếng, Hoa Mai bà bà mới đột nhiên nhớ lại thân phận của bà bây giờ là cái gì, vội buông tay Lăng Tuyết Mạn, lui về sau bước, “Vương phi, là thảo dân quá phận, Vương phi thứ tội!”

      “Tiểu Vương gia, Vương phi, bác của nô tài thông thường hành tẩu giang hồ, mới vừa rồi vô lễ kính xin tiểu Vương gia, Vương phi tha thứ!” Quản gia cúi đầu thỉnh tội .

      “Ây da, quản gia người chính là cổ hủ, bà bà tốt a, ha ha, rất có ý tứ, ta liền thích như vậy, cứ theo nề nếp xưng nô tì với ta, ta mới phát giác có ý nghĩa đâu!” Lăng Tuyết Mạn nhìn quản gia ngớ ra, vui mừng dị thường, hỏi: “Bà bà, bà là nữ tử giang hồ a? Vậy giang hồ có phải rất thú vị ? Lão đầu nhà bà biết thẩm mỹ, bà bà xinh đẹp như vậy đặt ở trước mắt, cũng biết thưởng thức!”

      “Đúng vậy, Mạn Mạn nha đầu, bà bà nghe con rất lợi hại, về sau con giúp ta giáo huấn lão nhân đó , như thế nào?” Hoa Mai bà bà lại hưng phấn, kích động lại kéo lại tay Lăng Tuyết Mạn.

      “A? Ta rất lợi hại? Ách, là ta mắng chửi người lợi hại, đánh nhau so được, bà hành tẩu giang hồ, vậy khẳng định biết võ công, vậy lão nhân gia nhà bà cũng biết võ công, làm sao ta dám giáo huấn a?” Lăng Tuyết Mạn le lưỡi, xin lỗi sờ sờ cái mũi.

      Hoa Mai bà bà khoái trá cười ra tiếng, “Ha ha, Mạn Mạn nha đầu này là thú vị, hợp khẩu vị với bà lão ta a!”

      Mạc Ly Hiên chậc lưỡi, xem hướng quản gia, “Bà bà này sao gọi mẫu thân là Mạn Mạn nha đầu?”

      “Hồi tiểu Vương gia, là, là nô tài trước kía ít chuyện về Vương phi với bác, đến Công chúa Nhã Phi thường xuyên kêu Vương phi là Mạn Mạn, bác liền nhớ kỹ, thỉnh tiểu Vương gia thứ tội!” Quản gia xong vội quỳ xuống, đầu lại cúi thấp phần, “Nô tài nghĩ làm cho bác hiểu hơn tính tình Vương phi, như vậy bọn họ ở chung tương đối dễ dàng, nhưng bác tùy tính quen, hiểu quy củ, nô tài về nhà nhất định căn dặn!”

      “Ừm, vậy cũng cần, chỉ cần mẫu thân thích là được rồi, cái khác quan trọng.” Mạc Ly Hiên hiểu gật đầu, nhìn khuôn mặt Lăng Tuyết Mạn tươi cười, cũng nhịn được giương lên khuôn mặt tươi cười, “Quản gia, lần này ngươi mời đúng người rồi, bà bà này thú vị hơn Xuân Đường Thu Nguyệt đó, chỉ cần có thể đùa với mẫu thân vui vẻ, quy củ liền quy củ !”

      “Haiz, đúng rồi, ta vẫn , quản gia là thỉnh bà bà theo ta à?” Lăng Tuyết Mạn lôi kéo Hoa Mai bà bà ngồi xuống ghế mây, mới nhớ lại hỏi.

      Quản gia đến, nở nụ cười chút, : “Hồi Vương phi, nô tài ngẫu nhiên biết được bác thoái giang hồ, lại nghĩ đến Vương phi thường gặp nguy hiểm như vậy, điều thị vệ Hương Đàn Cư bảo vệ cũng thích hợp, bọn họ đều là nam nhân có phương tiện, bác là nữ nhân, võ công ở đời này lại ít có đối thủ, hơn nữa bác cũng mê đùa, vừa vặn có thể chơi đùa cùng Vương phi, nghĩ xong, nô tài bẩm tiểu Vương gia, mời bác đến Tứ Vương phủ chúng ta.”

      Lăng Tuyết Mạn vui sướng thẳng gật đầu, “À, là như thế này à, tốt lắm, về sau bà bà kể cho ta nghe chuyện giang hồ hành hiệp trượng nghĩa !”

      “Mạn Mạn nha đầu, đó thành vấn đề a!” Hoa Mai bà bà nháy nháy mắt, hướng quản gia : “Dựng lại xích đu cho Mạn Mạn nha đầu , có bác ở đây, khẳng định té!”

      “Ha ha, mau làm , ta muốn nghẹn chết rồi!” Lăng Tuyết Mạn tỏa ánh sáng đầy mắt, vẫy vẫy tay.

      Quản gia nhìn Mạc Ly Hiên cái, Mạc Ly Hiên gật đầu, “Đứng lên , khinh công của ta cũng tiến bộ ít, có thể đỡ mẫu thân được, thuận tiện kiến thức võ công của bà bà!”

      “Vâng, tiểu Vương gia!”

      Quản gia bận rộn ra ngoài.

      Trong đầu Lăng Tuyết Mạn chợt lóe linh quang, giảo hoạt đảo tròn mắt, ân cần tự mình rót ly trà, hai tay dâng, “Bà bà, ngài uống trà!”

      “Hả? Mạn Mạn nha đầu, nàng là Vương phi, là chủ tử, lão dám nhận a!” Hoa Mai bà bà được sủng thành lo, vội đứng lên.

      “Hì hì, bà bà ngồi , ngài nhận nổi, quản gia võ công của ngài thiên hạ ít có đối thủ, là sao?” Lăng Tuyết Mạn đỡ Hoa Mai bà bà ngồi xuống, vẻ mặt tươi cười.

      “À, Mạn Mạn nha đầu, nàng muốn học võ công à?” Hoa Mai bà bà trừng lớn châu, kinh ngạc hỏi.

      Lăng Tuyết Mạn cười càng tươi hơn, “Bà bà, ngài thích Mạn Mạn ?”

      “Thích a, lão vừa thấy nha đầu liền thích!” Hoa Mai bà bà vội gật đầu.

      “Ha ha, ta học, ta là muốn nếu bà bà thích ta, vậy có thể được dạy con ta chút võ công ?” Lăng Tuyết Mạn chạy lên chỗ bàn cờ, nắm tay Mạc Ly Hiên đến bên cạnh, “Đây chính là con ta, bà bà thích nó ?”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 290 Đau thương khi ly biệt 1


      Mạc Ly Hiên kinh ngạc chút, lập tức phản ứng kịp, liền khiêm tốn nhìn Hoa Mai bà bà, ôm quyền hữu lễ, biết tôn tính đại danh của bà bà? Mạc Ly Hiên chậm trễ ra mắt tiền bối!”

      Hoa Mai bà bà ngẩn người, rồi sau đó nở nụ cười, “Tiểu Vương gia có chừng mực, thiếu niên tài a! Lão vốn coi trọng tiểu tử, muốn nhận làm đồ đệ, nhưng lại bị lão nhân kia chiếm lấy rồi, nay tiểu Vương gia muốn học, vậu phải xem xem tiểu Vương gia có thiên phú luyện võ hay ! Về phần đại danh của lão, có thể cho tiểu Vương gia nghe, nhưng tiểu Vương gia phải đáp ứng lão, thể tiết lộ ra ngoài, nếu lão phải rời !”

      Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Ly Hiên liếc nhau, đều hơi giật mình gật đầu.

      Hoa Mai bà bà liền cười : “Lão họ Tô, người giang hồ gọi là Hoa Mai bà bà!”

      “Hoa Mai bà bà?”

      Mạc Ly Hiên chấn động, lúc này liền vén áo quỳ xuống, “Hoa Mai bà bà, Mạc Ly Hiên khẩn cầu bà bà thu ta làm đồ đệ!”

      “Ồ? Tiểu Vương gia biết lão?” Hoa Mai bà bà ngạc nhiên .

      “Ly Hiên năm tuổi bắt đầu tập võ, phụ vương từng mời vị đạo trưởng dạy ta công phu nhập môn, vị đạo trưởng này từng , nhìn khắp thiên hạ, người có thể xưng là cao thủ chân chính, chỉ có Thiên Cơ lão nhân cùng Hoa Mai bà bà, nhưng hai vị lão tiền bối hành tung khó nắm, hôm nay Ly Hiên nhưng lại hân hạnh được gặp, là vinh hạnh vạn phần!” Mạc Ly Hiên ngước mắt, bình tĩnh .

      Lăng Tuyết Mạn chậc lưỡi, “Nhưng, nhưng quản gia phải họ Tô a?”

      Hoa Mai bà bà méo mặt, vội vàng : “Kỳ thực lão tính là bác của , là tổ tiên ta cùng nhà bọn họ có chút sâu xa, gọi ta là bác.”

      “Ồ, quản gia đúng là thâm tàng bất lộ, bình thường chưa bao giờ đề cập qua còn có người bác cao thủ như vậy đâu!” Lăng Tuyết Mạn gật đầu, cảm khái vô hạn, quản gia này, ở trong mắt nàng, chính là người thần bí thấy đáy, giống như có rất nhiều bí mật.

      “Ta cho a, lúc này tới đây, thực tế, muốn cho lão dạy tiểu chủ tử của võ công, sợ lão đáp ứng, liền đến chơi với nha đầu Mạn Mạn, liên tụ với lão nha đầu Mạn Mạn có bao nhiêu thú vị, hấp dẫn lão đến đó!” Hoa Mai bà bà nỗ lực tìm lời, lúc bất giác, càng dối nhiều hơn.

      Mà Mạc Ly Hiên cùng Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, đương nhiên cao hứng, Mạc Ly Hiên vội lạy ba lạy, cất cao giọng : “Ly Hiên bái kiến sư phụ!”

      “Haiz, tiểu Vương gia nên gọi ta là sư phụ, cứ kêu bà bà, ta dạy cho ngài là được, nhưng sư phụ là thể làm.” Hoa Mai bà bà vội vàng xua tay, thầm nghĩ, Hàn tiểu tử là đồ đệ lão đầu kia, nếu bà thu cháu của Hàn tiểu tử làm đồ đệ, phải quẹo ngoặt bối phận sao?

      Mạc Ly Hiên ngẩn ra, cũng thông minh biết võ lâm cao thủ này đó đều rất quái lạ, liền cũng dám hỏi nhiều hơn nữa, chỉ : “Vâng, Ly Hiên nghe bà bà!”

      Dứt lời, đứng dậy, cũng tự mình rót ly trà, hai tay dâng, “Ly Hiên lấy trà thay rượu, kính bà bà ly!”

      “Ha ha, Được!” Hoa Mai bà bà tiếp nhận, tươi cười đầy mặt.

      Lăng Tuyết Mạn hai tay ôm ngực, nhìn ngoài phòng khách ngoài, quản gia bề bộn chỉ huy người treo xích đu! “Hì hì, quản gia kia bình thường cả ngày bày biện gương mặt như cương thi, nghĩ tới, tâm địa tốt như vậy đó!”

      “Quản gia Tư Khuynh trung tâm, bởi vì trung thành và tận tâm với phụ Vương, cho nên mới đối tốt với Hiên nhi cùng mẫu thân, chính là thích cười thôi, mẫu thân về sau được trêu cợt .” Mạc Ly Hiên cũng nhìn qua, khẽ cười .

      Ai ngờ, Hoa Mai bà bà lại : “Mạn Mạn nha đầu, nàng muốn chơi thế nào chơi thế đó, mặc kệ , nhiệm vụ của bà bà chủ yếu vẫn là chơi đùa với nàng!”

      “Ha ha, bà bà, vậy bây giờ chúng ta giáo trường, ta xem bà dạy Hiên nhi luyện võ, được ?” Lăng Tuyết Mạn lôi tay áo Hoa Mai bà bà, bộ dáng làm nũng.

      “Ha ha, được, tiểu Vương gia mang theo thanh kiếm!”

      “Vâng! Bà bà!”

      Hương Đàn Cư.

      Thiên Cơ lão nhân chắp tay sau lưng, cúi đầu, ngừng tới lui, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn ra ngoài, chính là câu.

      Mạc Kỳ Hàn khỏi bật cười : “Sư phụ, đừng xem, vậy lúc này Hoa Mai bà bà cùng Mạn Mạn chơi vui vẻ rồi!”

      “Ai, ai xem bà ta?” Thiên Cơ lão nhân bước chân nhanh chút, trợn mắt : “Con xem bà lão kia vừa tới chơi đến điên cuồng, hừ! Sớm biết như vậy ,sư phụ đánh chết cũng viết lá thư đó!”

      “Sư phụ, nam nhân nên rộng lượng chút, nữ nhân có thể cao hứng bởi nam nhân mình thích vài câu ngọt ngào, ngài càng nên cao hứng a!” Mạc Kỳ Hàn thở dài .

      Thiên Cơ lão nhân đỏ mặt lên, lại trừng mắt, phất tay áo ra ngoài, bỏ lại lời : “Chờ bà lão đó trở về, sư phụ ngủ, gặp bả!”

      “Sư phụ, bốn ngày sau chúng ta phải rồi, lần này còn chẳng biết lúc nào mới có thể trở về, ngài cũng nên lãng phí thời gian vào việc phân cao thấp a!” Mạc Kỳ Hàn buồn bực trợn mắt.

      biết!”

      Thiên Cơ lão nhân buồn bực ném câu, ra ngoài.

      Mạc Kỳ Hàn đứng dậy, đứng ở trong viện, cũng buồn bã vạn phần.

      Ly biệt sắp tới, gặp nhau khi nào?

      Càng là muốn thêm thời gian để ở lại, thời gian càng là trôi nhanh như nước chảy qua kẻ ngón tay.

      Suốt mấy đêm Mạc Kỳ Hàn vẫn thể lên hai chữ biệt ly, nhưng, đến đêm cuối cùng trước khi xuất chinh!

      Bước chân trầm trọng, vào đến, Lăng Tuyết Mạn còn chưa ngủ, gục xuống bàn viết chữ vẽ tranh, trước mặt bỗng tối sầm, liền biết là Mạc Kỳ Hàn đến, khuôn mặt nhắn giơ lên, ngọt ngào gọi tiếng, “Tình nhân!”

      “Mạn Mạn!”

      Mạc Kỳ Hàn cười gượng, qua ngồi xuống ở trước bàn, ôm Lăng Tuyết Mạn ngồi ở chân , giọng : làm cái gì?”

      “Ta vẽ chàng a, ta dựa vào cảm giác, còn có lấy tay đụng đến của lông mi, mắt, cái mũi, miệng của chàng, ha ha, sau đó đem tổ hợp chúng nó vẽ cùng nhau, nhưng, ha ha, là khó xem!” Lăng Tuyết Mạn buông bút lông trong tay ra, vòng lên Mạc Kỳ Hàn sau gáy, vui cười thôi.

      ? Vậy cảm giác của nàng đúng, nếu là phát bản công tử có thể mê đảo đám đông nữ tử, nàng tin ?” Mạc Kỳ Hàn thoải mái nửa đùa, nửa .

      “Ta mới tin, hừ, nếu vậy trước tiên chàng phải làm cho ta mê đến điên đảo mới được, nếu như mê hoặc nổi ta, ta liền cùng chàng bye bye!” Lăng Tuyết Mạn nhe răng, hai tay túm lỗ tai Mạc Kỳ Hàn, cái trán cụng tới.

      Mạc Kỳ Hàn thét lớn tiếng, đưa tay xoa xoa cái trán Lăng Tuyết Mạn, vui : “Nàng đau à?”

      “Ah… Ah…, Tình nhân chàng tốt, ta cố ý cụng nàng, chàng còn đau lòng ta, ta cũng giúp chàng xoa xoa.” Lăng Tuyết Mạn đưa tay mềm vỗ về Mạc Kỳ Hàn, nghi ngờ hỏi: “Tình nhân, dạo này ta thường xuyên khi dễ chàng, sao chàng tức giận? Trước kia, chàng còn đánh ta, cũng là bởi vì thích ta sao?”

      “Đúng vậy, thích nàng, liền muốn bao dung tùy hứng của nàng, còn có, chính là nỡ lại đối động thủ với nàng.” Mạc Kỳ Hàn nhoẻn miệng cười, nắm tay Lăng Tuyết Mạn, đưa tới bên môi, hôn cái.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 291 Đau thương khi ly biệt 2


      “Ừ, vậy trước kia chàng tát ta hai cái, ta muốn trả lại cho chàng!” Lăng Tuyết Mạn ngước khuôn mặt nhắn, hung hăg .

      Mạc Kỳ Hàn nhíu lông mày chặt, đưa tay xoa gò má Lăng Tuyết Mạn, giọng : “Mạn Mạn, thực xin lỗi, lúc ấy ta biết nàng tốt, biết động tình động tâm với nàng, ta cũng biết tính ta lạnh, biết nàng chán ghét ta như vậy, Nhưng ta chính là như thế, trong lòng ta dấu nhiều u lắm, thêm thân phận địa vị của ta, làm chủ tử, liền có khả năng lo lắng cảm thụ của người khác, tại nghĩ tới, ta hối hận!”

      “Tình nhân, ta trả, kỳ thực ta cũng tốt hơn nhiều rồi, phải ?” Lăng Tuyết Mạn rút vào trong khuôn ngực ấm áp, ôn nhu : “Ta biết trong lòng chàng vì sao có u gì đó, kỳ thực ta cũng có, nhưng ta nỗ lực khiến mình khoái hoạt, thèm nghĩ nữa, có lẽ chàng là nam nhân, có chí hướng của chàng, nhưng ta dùng nhiệt tình của ta làm chàng ấm áp, cho chàng cùng ta vui vẻ, ít nhất ở thời điểm chàng và ta cùng chỗ, cảm giác là hạnh phúc, khoái hoạt.”

      “Mạn Mạn…”

      Mạc Kỳ Hàn cảm thấy đau xót, như nghẹn ở họng, đôi mắt trở nên mờ mịt, ôm lấy Lăng Tuyết Mạn, đến bên giường, tự tay cở áo, cởi sạch vớ giày, tháo trâm cài của nàng, sau đó bản thân mình nghiêng thân nằm xuống, ôm lấy nàng lẳng lặng nằm ở trong chăn.

      Trầm mặc, lâu sau, Lăng Tuyết Mạn thấy ra đúng, nhàng hỏi: “Tình nhân, chàng có tâm phải ?”

      “Mạn Mạn, Hoa Mai bà bà đến bảo vệ nàng, thay thế ta thời gian, nàng phải nghe lời của bà bà, thời điểm nguy hiểm thể tùy hứng, phải tôn trọng lão tiền bối, võ công của bà bà cao hơn ta rất nhiều, bảo vệ nàng thành vấn đề, ta rồi, nàng làm cho bà bà ở cách vách phòng, gần nàng chút, biết ?” Mạc Kỳ Hàn thận trọng .

      “Cái gì?”

      Lăng Tuyết Mạn chấn động, ngồi dậy nhìn Mạc Kỳ Hàn, nghĩ vừa rồi là mình nghe lầm, trợn tròn mắt lại hỏi lần, “Chàng mới vừa cái gì? Ta có hiểu, Hoa Mai bà bà là thay thế chàng bảo vệ ta? Chàng phải ?”

      “Mạn Mạn, nàng nằm xuống, nên kích động, trước hết nàng nghe ta được ?” Mạc Kỳ Hàn lôi kéo tay Lăng Tuyết Mạn, lo lắng .

      , ta muốn nhìn chàng nghe chàng ! cho ta, ta vừa rồi nghe lầm, chàng là trêu đùa ta đúng ?” Trong mắt Lăng Tuyết Mạn nhanh chóng tràn đầy nước mắt, nàng nghe ngữ khí của , được thích hợp!

      Mạc Kỳ Hàn cảm thấy căng thẳng, vội ngồi dậy, ôm lấy nàng, nghẹn ngào : “Mạn Mạn, ta có chuyện quan trọng, phải rời khỏi, có thể là ba tháng, có thể là nửa năm, cũng có thể có thể là năm, ta lo lắng cho nàng, ta liền tìm Hoa Mai bà bà, trùng hợp là bà cũng biết quản gia Tứ Vương phủ, lại trùng hợp quản gia cũng tìm bà, cho nên bà liền tới, ta cùng Hoa Mai bà bà quan hệ rất sâu, bà chiếu cố nàng tốt, nàng chờ ta trở về, được ?”

      được!”

      Lăng Tuyết Mạn hô lên tiếng, quả thực thể tin được, liều mạng lắc đầu, lệ tuôn rơi “Ta biết chàng có bản lĩnh bao lớn, có thể an bài Hoa Mai bà bà đến bên cạnh ta, nhưng chàng sớm quyết định muốn , sớm an bài phải ? Chàng gạt ta, tại cho ta, còn có ý nghĩa gì? Tối nay là đêm cuối cùng chúng ta ở chung sao? Ngày mai chàng phải ?”

      “Mạn Mạn, là ta gạt nàng, ta sợ nàng thương tâm! Đúng vậy, sáng mai ta phải , nhiều ngày qua, ta duy nhất bỏ xuống được chính là nàng, ta dám , cứ chờ tới bây giờ, nàng chớ trách ta được ?” Trong giọng của Mạc Kỳ Hàn cũng mang nức nở, ôm Lăng Tuyết Mạn chặt hơn, chặt đến muốn đem nàng tiến vào thân thể , để có thể mang .

      “Vì sao? Tại sao muốn ? Chàng rốt cuộc có chuyện gì quan trọng mà lâu như vậy? năm? Ta sao có thể đợi cho đến năm đâu?” Lăng Tuyết Mạn khóc, hai tay ôm lưng Mạc Kỳ Hàn, khổ sở như trời muốn sập.

      Lòng Mạc Kỳ Hàn đau như cắt, “Mạn Mạn, đáp ứng ta, chờ ta trở về, ta làm xong chuyện này, chỉ cần hồi kinh, ta liền tới tìm nàng, được chứ? Hoàn thành chuyện này, liền cách ngày ta cưới nàng lại gần hơn bước. Mạn Mạn, chờ ta…”

      “Tình nhân, nhất định phải sao? Những chuyện chàng làm có nguy hiểm ? Chàng , ta biết hành tung của nàng, biết chàng ăn ngon ? Ngủ được ? Tâm tình có được ? Có mệt ? Thân chàng ở nơi nào? làm cái gì? Ta cái gì cũng biết, chàng làm cho ta chờ, ta chờ nổi a!”

      Lăng Tuyết Mạn khóc thành tiếng, mệt mỏi, cả người lả vào trong lòng Mạc Kỳ Hàn, Mạc Kỳ Hàn khẽ vuốt tóc nàng, ánh mắt nhắm lại, “Mạn Mạn, bất luận ta ở nơi nào, bất luận ta làm cái gì, trong lòng đều nhớ nàng, nàng là toàn bộ tâm can của ta, toàn bộ… cái gì cũng được lo lắng cho ta, ta rất tốt, chính nàng phải vui vẻ, biết nàng vui vẻ, ta rất vui vẻ, còn có, thân mình tiếp tục điều trị ba tháng, chút thuốc cũng thể chậm trễ biết ? Rất nhiều chuyện ta đều sắp xếp xong xuôi, cái gì nàng cũng cần hỏi, cần , làm như cái gì cũng biết, đại phu bắt mạch cho nàng là ta an bài, nàng cứ việc uống thuốc là tốt rồi.”

      “Mạn Mạn, đáp ứng ta, nàng chờ ta, được chứ?” Mạc Kỳ Hàn cúi đầu, hôn lên môi Lăng Tuyết Mạn, lâu sau đó, thào: “Đáp ứng ta, Mạn Mạn!”

      Lăng Tuyết Mạn ngừng gật đầu, nước mắt sớm mơ hồ hai mắt, “Ừ, ta đáp ứng, đáp ứng, ta luôn luôn chờ chàng, bất luận bao lâu, chờ chàng tìm đến ta, chờ chàng đến cưới ta…”

      “Mạn Mạn, những điều ta dặn dò nàng, nàng nhớ kỹ chưa?” Mạc Kỳ Hàn cố gắng tươi cười, yên tâm hỏi.

      Lăng Tuyết Mạn lại gật đầu, “Nhớ kỹ, phải nghe lời Hoa Mai bà bà, phải uống thuốc, phải vui vẻ, phải đợi chàng trở về, đúng ?”

      “Đúng, còn có việc, nàng ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, thể cùng… bất kỳ Vương gia nào đó ở chung mình, nhất là Tam Vương gia, biết ?”

      “Vì sao?”

      Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, “Bởi vì Tam Vương gia, ta thích, ta sợ có ý khác đối với nàng, dù sao nàng cứ đáp ứng ta, được chứ?”

      “Ừ.” Lăng Tuyết Mạn đáp, giọng nghẹ mũi rồi.

      “Mạn Mạn rất ngoan, ta rất thích, rất thích…”

      Mạc Kỳ Hàn vui mừng cười, ôm Lăng Tuyết Mạn lần nữa nằm xuống, dán lên môi nàng, rưng rưng , “Mạn Mạn, nàng nhớ kỹ câu , những lời này là cam kết của ta đối với nàng, vì nàng, ta nhất định sống sót trở về, biết ?”

      “Lời gì?”

      “Tuyết ức hàn sương phát tề mi, sinh tử bất li đáo bạch đầu! Trong lời này có nàng, có ta, chúng ta sinh tử cùng nhau đến khi bạo đầu!”

      Hôn, như mưa rơi xuống, mang theo lòng tràn đầy quyến luyến, cùng đau xót ly biệt, cái hôn này, triền miên đến tận xương, đêm này, liều chết dây dưa…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :