1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 282 Bí mật gặp phụ hoàng 3


      Mạc Kỳ Hàn bị vẻ mặt Mạc Ngự Minh chọc cười, “Ha ha, phụ hoàng, nhi thần giả bộ được a…, tâm cơ Mạc Kỳ Minh quá sâu, hơi có sơ hở bị đoán được, nếu phải là giả bộ nhiều năm như vậy, nhi thần sớm chết rồi!”

      “Hàn Nhi, nghe con như vậy, trẫm thương tâm tức giận hết sức, nhìn đến nhi tử ta sống lại, cảm giác đều như mình sống lại, nếu mẫu hậu con biết, bà vô cùng cao hứng.” Mạc Ngự Minh cảm khái vô hạn .

      “Ha ha, phụ hoàng có thể cho mẫu hậu, cũng có thể mang mẫu hậu tới Hương Đàn Cư bí mật gặp nhi thần, nhưng, thể mang Mạn Mạn cùng a, nàng tới, nhi thần thể xuất .” Mạc Kỳ Hàn khẽ cười .

      “Mạn Mạn?” Mạc Ngự Minh đơ người, mắt nháy hai cái, mới phản ứng được, “Con là nha đầu Tuyết Mạn?”

      “Đúng vậy a.” Mạc Kỳ Hàn bật cười gật đầu, chờ bị mắng.

      Quả nhiên, mặt Mạc Ngự Minh tối sầm, “Hàn Nhi, con gọi tên thân mật như vậy, có phải cùng nha đầu này viên phòng hay rồi?”

      “Vâng, đúng vậy, chỉ có viên phòng rồi, còn…… luôn sống cùng nhau, là buổi tối, ban ngày có, bởi vì Mạn Mạn còn biết nhi thần chính là phu quân nàng, nàng cũng chưa từng thấy qua dung mạo nhi thần, cho nên phụ hoàng nhất định thể để cho nàng biết những thứ này, cứ để cho nàng mơ mơ màng màng là tốt rồi, về sau đích thân nhi thần cho nàng biết, cũng dặn dò mẫu hậu thể ra, bởi vì nha đầu kia quá đơn thuần, rất dễ dàng bị Mạc Kỳ Minh tìm sơ hở trong lời của nàng.” Gương mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn ửng đỏ, giải thích hơi có chút lúng túng.

      “Cái gì?” Mạc Ngự Minh muốn rớt tròng mắt, “Nhi tử, con con mỗi buổi tối đều cùng nha đầu kia ở trong gian phòng? Con đem nàng đến Hương Đàn Cư sao? Nửa năm nay lại có ai phát ?”

      “Khụ khụ, đúng vậy a, vẫn ở cùng chỗ, chỉ là phải ở Hương Đàn Cư, ở phòng ngủ của nhi thần ở Cúc Thủy Viên, Mạn Mạn ở chổ đó, trong gian phòng có đường hầm, có thể thông đến Hương Đàn Cư, nhi thần là chủ tử Tứ Vương phủ a, tự nhiên có bản lĩnh để cho ái phát .” Mạc Kỳ Hàn có chút 囧.

      Mạc Ngự Minh tức giận, ngực phập phồng, hơi : “Nha đầu chết tiệt, còn vẫn giả bộ với trẫm! Mở miệng luôn bảo đảm dứt khoát thủ tiết cho con, kết quả sớm lỡ lầm với người ta rồi! nha đầu táng tận lương tâm!”

      “Phụ hoàng, dù sao người nọ cũng là nhi thần, cần tức giận, ra thể coi là lỗi của Mạn Mạn, ách, mùng bảy tháng bảy đêm đó, nàng túc trực bên linh cữu, nhi thần liền bắt nàng , nàng phản kháng, nhi thần dọa chuyện nàng thất thân ra ngoài, ngài tha nàng, cho nên…… Đúng rồi, Mạc Kỳ Minh muốn mở quan tài, Mạn Mạn náo loạn cuộc hồn phách nhi thần trở lại, đây cũng là nhi thần dạy nàng, nàng lừa gạt ngài cũng là nhi thần dạy, phụ hoàng muốn tức giận, liền tức nhi thần thôi.” Mạc Kỳ Hàn ngại quá, .

      Mạc Ngự Minh trợn mắt nhìn, tức, hít hơi sâu, “Xem ra con chuyện vì nha đầu kia! nghĩ tới, con trai của trẫm thế nhưng là hái hoa tặc! Còn hái vương phi danh chính ngôn thuận của mình! Bây giờ còn coi như là thông dâm, đây là chuyện gì a!”

      “Khụ khụ, nhi thần cũng là có cách nào, phụ hoàng xem, nha đầu kia xuất chúng như vậy, còn may nhi thần xuống tay sớm, nếu , khụ, có Nhị ca Ngũ đệ Thất đệ ân cần như vậy, chờ nhi thần sống lại, muốn cái nữ nhân đồng sàng dị mộng có ý gì chứ?” Mạc Kỳ Hàn buồn bực vô cùng .

      “Con cũng biết? Vậy con cường…… Khụ, nha đầu Tuyết Mạn hận con sao?” Mạc Ngự Minh cũng lúng túng, dáng vẻ được tự nhiên.

      Gương mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn có chút nóng, hai cha con lần đầu tiên tới chủ đề như thế, có chút 囧, càng thêm được tự nhiên : “Nhi thần cũng biết, Mạn Mạn vừa bắt đầu dĩ nhiên hận, tại hận, còn, còn rất nhi thần, mặc dù nàng biết gì về nhi thần, nhưng rất thích, buổi tối Tết Nguyên Tiêu, nàng bị Mạc Kỳ Minh bắt , thà bị mình chết, cũng cần nhi thần bởi vì cứu nàng mà lâm vào nguy hiểm. Phụ hoàng, Mạn Mạn là nữ nhân tốt hiếm có, sau khi nhi thần rời kinh, xin phụ hoàng giúp nhi thần bảo vệ tốt nàng, được ?”

      Mạc Ngự Minh nhìn chằm chằm Mạc Kỳ Hàn, nghi ngờ : “Hàn Nhi, vậy con đối với nha đầu Tuyết Mạn…… Trẫm nhớ, con phải là thích nha đầu Ngô Đồng nhà Liễu Thái Phó sao?”

      “Phụ hoàng, chuyện của nhi thần cùng Ngô Đồng qua, nhi thần lại cưới nàng, nhi thần cũng cưới thêm bất kỳ nữ nhân nào, bởi vì nhi thần chỉ thích Mạn Mạn, chỉ muốn cùng nàng đầu bạc răng long, sáng lập thần thoại như phụ hoàng cùng mẫu hậu!” Giọng Mạc Kỳ Hàn kiên định, vẻ mặt nghiêm túc, trông ra tia đùa giỡn.

      Mạc Ngự Minh bị chấn động, “Hàn Nhi, trẫm tính đợi đại quân con chiến thắng trở về, liền lập con làm thái tử, truyền ngôi cho con, đem con làm hoàng thượng a, làm sao con có thể, làm sao dám chỉ cưới nữ nhân? Hậu cung chỉ có tác dụng nối dõi con cháu hoàng gia, còn có tác dụng vững chắc triều đình a!”

      Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn kiên định, nhìn Mạc Ngự Minh, từng chữ từng câu: “Phụ hoàng, tâm ý nhi thần quyết, cũng tự tin có bản lĩnh dựa vào hậu cung mà có thể thống trị thiên hạ này, phụ hoàng tin tưởng nhi thần ? Nhi thần chết qua lần, có thể sống lại phụ hoàng cảm thấy cao hứng, nhưng nếu phụ muốn nhi thần có thêm những nữ nhân khác ngoài Mạn Mạn, nhi thần vui vẻ, bởi vì Mạn Mạn vui, giống như mẫu hậu, phụ hoàng muốn phụ, lại phụ, cho nên mẫu hậu cũng vui vẻ, luôn giấu ở trong lòng, len lén người lấy nước mắt rửa mặt, nhưng mẫu hậu vẫn có thể cười đối với phụ hoàng và các phi tử khác, nhưng đổi thành Mạn Mạn, nàng cười, cũng nhi thần nữa, nhi thần mất nàng, giống như bị chết rồi!”

      “Hàn Nhi!”

      Mạc Ngự Minh chau mày lại, ngưng mắt nhìn Mạc Kỳ Hàn nghiêm túc, trầm mặc suy tư hồi lâu, mới chậm rãi : “Hàn Nhi, con cần phải suy nghĩ kỹ, chỉ cưới hậu bỏ lục cung gặp áp lực cực lớn! Còn có vấn đề con cháu truyền thừa, giang sơn phải có người nối nghiệp!”

      “Phụ hoàng, những thứ này nhi thần cũng nghĩ qua, từ Ngô Đồng nhi thần chịu đả kích, lại dám vì bất luận kẻ nào bỏ ra tâm, là Mạn Mạn thay đổi nhi thần, khiến nhi thần nếm đến mùi vị nhau. Những năm này, nhi thần dám khoe khoang, nhưng cũng dám , bàn về tâm cơ, bàn về mưu lược, luận tài trí, bàn về thuật đế vương, nhi thần tự tin có bất cứ vấn đề gì, xin phụ hoàng tín nhiệm nhi thần! Về phần vấn đề con cháu, theo tình hình thân thể của Mạn Mạn, cũng có vấn đề gì, nhi thần có tử, vả lại có thể thành tài, nhi thần liền truyền ngôi cho , nếu có con trai, còn có Hiên nhi a! Phụ hoàng phải đem Hiên nhi làm con thừa tự cho nhi thần rồi sao? Hiên nhi thông minh, còn tuổi liền trầm ổn kín kẽ, nhi thần rất coi trọng nó, nó là con trai của nhị ca, cũng là con cháu họ Mạc ta, truyện ngôi cho nó, cũng chưa hẳn thể!”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 283 Bí mật gặp phụ hoàng 4


      Mạc Ngự Minh thở dài cái, thấm thía lời: “Hàn nhi, ngôi vị Hoàng đế này, trẫm vẫn là muốn cho con, trẫm nợ mẫu hậu con nhiều lắm, đại ca con lại mất, theo quy chế tổ tông lưu lại, là để con kế thừa ngôi vị Hoàng đế! Nếu con có thể ổn định được triều đình, ổn định được thiên hạ, trẫm đương nhiên cao hứng, con muốn cưới ai cũng cho con nguyện ý, nếu hậu cung đấu đá, chỉ sợ Mạn Mạn của con sớm muộn ngây ngốc ra.”

      “Đúng, Mạn Mạn biết mưu quỷ kế, nàng tinh thuần như sen, tâm bụi tạp, căn bản thích hợp sinh tồn ở trong lục cung, chờ nhi thần quét dọn hết thảy chướng ngại cho nàng, cho nàng thân phận của nhi thần, lần nữa cưới nàng, cùng nàng bái đường thành thân.” Mạc Kỳ Hàn hiểu ý cười, cầm Mạc Ngự Minh tay, “Phụ hoàng, cám ơn ngài hiểu nhi thần như vậy, bao dung nhi thần, mấy ngày trước Mạn Mạn còn với nhi thần, còn lo lắng nàng tính tình tốt, phải nàng dâu tốt, cãi nhau với cha nương chồng, sợ nhi thần khó xử, cho nhi thần cưới nàng, tình nguyện lở trong bóng tối cùng nhi thần cả đời, nếu như nàng biết cha mẹ chồng của nàng là phụ hoàng cùng mẫu hậu, khẳng định cũng cao hứng.”

      “Ha ha, nha đầu Mạn Mạn đúng là láu cá, dám tranh luận cùng trẫm! Bất quá, mẫu hậu con thích xem nha đầu kia đá bóng! Nha đầu kia quả đặc biệt a! Múa hay, thổi sáo giỏi, mồm mép lưu loát, tâm địa gian giảo nhiều, hoạt bát lớn gan, đặc biệt là đem Tiểu Thất đùa giỡn, đến trẫm nhìn đều xấu hổ!” Mạc Ngự Minh càng càng muốn cười, xong lời cuối cùng, đến lông mi cũng cong lên

      “A, phụ hoàng… đến đây, nhi thần còn có việc khẩn trương cầu phụ hoàng, trận này biết phải đánh bao lâu, nhi thần lâu ở bên cạnh Mạn Mạn, ngài nên giúp nhi thần trông chừng chút Nhị ca Ngũ đệ bọn họ, còn có Mạc Kỳ Minh, cũng thích Mạn Mạn.” Trong lòng Mạc Kỳ Hàn cực có mùi vị .

      “Mấy thứ này trẫm cũng biết, đám vừa nhìn thấy nha đầu kia liền giống như ma mị, có tiền đồ!” Mạc Ngự Minh cũng bất mãn .

      xong, đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt dời đến mặt Mạc Kỳ Hàn, nghiêm mặt : “Hàn nhi, trẫm nhớ con mới vừa nên quét dọn hết thảy chướng ngại cho nha đầu kia, như vậy hai trắc phi của con rốt cuộc là chết như thế nào?”

      “Phụ hoàng, ngài… minh! Là nhi thần xử trí, các nàng bị Mạc Kỳ Minh thu mua, bố cáo đường chính là các nàng tìm người dán lên.” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày .

      Mạc Ngự Minh nghe xong vẫn chưa tức giận, mà là gật đầu, như vậy, xử trí các nàng là nhất định phải làm, Hàn nhi con làm tệ, hai đại nhân Cốc, Tôn cũng tìm ra vấn đề, làm đế vương, chính là có thủ đoạn cùng tàn nhẫn như thế!”

      “Đúng rồi, phụ hoàng, nhi thần còn có đại suýt nữa quên với ngài!” Mạc Kỳ Hàn vỗ trán cái! Nếu quên, trở về Lâm Mộng Thanh lải nhải điếc lỗ tai mất!

      Mạc Ngự Minh thắc mắc: “Chuyện gì?”

      “Khụ khụ, chính là về hôn của Nhã Phi, nhi thần mình tác chủ cho nàng đính hôn với sư đệ của nhi thần là Lâm Mộng Thanh! Nhã Phi tới Tứ Vương phủ vài lần, gặp gỡ Mộng Thanh, Mộng Thanh thích Nhã Phi, muốn cưới nàng, nhi thần cũng trả lời , biết phụ hoàng ý như thế nào?” Mạc Kỳ Hàn hỏi rất là cẩn thận.

      Mạc Ngự Minh có chút cau mày, “Hả? Con lại đem Nhã Phi hứa gả ra ngoài? Trẫm còn tính toán ở trong triều tìm phò mã cho nó!”

      “Phụ hoàng, Mộng Thanh tốt, tướng mạo xuất chúng, tài hoa hơn người, là cao thủ dịch dung, võ công đều thành vấn đề, lại lòng giúp nhi thần, đối với Nhã Phi càng là mối tình thắm thiết, Nhã Phi cũng thích cùng .” Mạc Kỳ Hàn vội vàng .

      “Ồ? Vậy Lâm Mộng Thanh gia thế như thế nào?”

      “Phụ mẫu đều mất, khi năm tuổi được sư phụ mang đến Lê Sơn Quan nuôi nấng lớn lên, tâm tính rộng rãi sáng sủa, bái sư sớm hơn nhi thần, chỉ là bởi vì thân phận nhi thần đặc thù, lại lớn hơn hai tuổi, xưng nhi thần tiếng sư huynh, nhi thần cùng là huynh đệ sinh tử.”

      “Nghe con khen như vậy, phụ hoàng cũng muốn gặp vị công tử này.”

      “Vâng, ba ngày sau phụ hoàng bí mật mang mẫu hậu đến Hương Đàn Cư, sư phụ cùng Mộng Thanh đều ở đó.”

      “Được, bất quá nếu phụ hoàng hài lòng Mộng Thanh, hôn tạm thời chưa thể bàn đến, nhi thần muốn mang Mộng Thanh , rất nhiều chuyện nhi thần cần giúp.”

      “Được, phụ hoàng biết nên làm như thế nào.”

      Mạc Kỳ Hàn nhìn sắc trời bên ngoài, thở dài tiếng, “Phụ hoàng, trời sắp sáng, phụ hoàng nhanh ngủ , nhi thần cũng phải rồi.”

      “Hàn nhi!”

      Mạc Ngự Minh ngồi dậy, giữ chặt tay Mạc Kỳ Hàn, hết thảy được nên lời.

      “Phụ hoàng! Ngài bảo trọng! Nay mai, nhi thần còn có rất nhiều việc phải xử lý, thể lại tiến cung, ba ngày sau nhi thần chờ phụ hoàng cùng mẫu hậu!” Mạc Kỳ Hàn nghẹn ngào, cũng nắm chặt Mạc Ngự Minh.

      “Được, Hàn nhi, con càng phải bảo trọng, trẫm cám ơn Thiên cơ lão nhân cứu giúp nhi tử ta!”

      “Phụ hoàng!”

      “Hàn nhi!”

      Mạc Kỳ Hàn lần nữa đội mặt nạ da người, quỳ xuống trước giường, dập đầu lạy ba cái, sau đó đứng dậy rời .

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 284 Đau lòng, chớ biệt ly


      Thời điểm trở lại Tứ Vương phủ, là canh bốn, vừa nghĩ đến chỉ có mười ngày có thể sum vầy cùng Lăng Tuyết Mạn, trong lòng Mạc Kỳ Hàn liền khổ tâm.

      Bước đến bên giường, Mặt Lăng Tuyết Mạn quay vào trong ngủ say, chăn đá văng nửa, cánh tay, lưng đều lộ ra ở bên ngoài, Mạc Kỳ Hàn chau mày, phải kêu Xuân Đường tối nay coi chừng sao?

      Lên giường, ôm thân mình Lăng Tuyết Mạn, khiến nàng nằm vào trong lòng , sờ sờ cánh tay bé lạnh lẽo của nàng, đau lòng thở dài, cầm tay bỏ vào ở bên trong áo , dán vào trong ngực ấm áp của , cảm giác mát lạnh nhè thấm vào, lại cười thương, cúi đầu hôn cái ở môi nàng.

      Lăng Tuyết Mạn trong lúc ngủ mơ như cảm giác được cái gì, nhắm mắt lại vươn tay vuốt lung tung, nỉ non, “Tình nhân, chàng đến rồi sao?”

      “Mạn Mạn, là ta đến đây.” Mạc Kỳ Hàn ở bên tai nàng.

      “Ừm… Tình nhân?” Lăng Tuyết Mạn hơi thanh tỉnh, đưa tay dụi mắt, chậm rãi mở, xem đến hình dáng nàng quen thuộc, đầu tiên là cười ngây ngốc, đợi khóe môi Mạc Kỳ Hàn kịp cong lên, rống lên tiếng sư tử Hà Đông, tuy rằng tận lực đè ép thanh , nhưng biểu tình ngữ khí này đủ để làm choáng váng Mạc Kỳ Hàn!

      “Chàng làm gì? Ta đuổi toàn bộ nha hoàn rồi, thêu thùa đợi chàng hơn nửa đêm! Chàng phải là nửa năm thân thiết với vợ bé của chàng, đêm nay bồi thường người ta ?”

      “Khụ khụ!”

      Mạc Kỳ Hàn bị sặc, miệng vừa mới mở chuẩn bị biện bạch cho mình, tay bé bị nhét vào ở bên trong áo trong lại nhéo cái, thét lớn tiếng, Mạc Kỳ Hàn cả giận : “Mạn Mạn, nàng đạo lí chút được ?”

      Lăng Tuyết Mạn rút tay về, đá Mạc Kỳ Hàn cước, từ trong lòng lui ra ngoài, trực tiếp lui vào trong giường, nằm nghiêng đưa lưng về phía Mạc Kỳ Hàn, quắt cái miệng nhắn, cái mũi đau xót nhịn được khóc lên.

      “Mạn Mạn?”

      Mạc Kỳ Hàn buồn bực khẽ gọi tiếng, nhưng Lăng Tuyết Mạn chút nào để ý, đầu vai run lợi hại, khóc thương tâm cực kỳ. Đưa tay thăm dò bả vai Lăng Tuyết Mạn, Mạc Kỳ Hàn mềm giọng : “Mạn Mạn, lại đây, ta ôm nào.”

      được đụng ta!” Lăng Tuyết Mạn cũng thèm nhìn tới, đẩy tay Mạc Kỳ Hàn, vừa khóc vừa gầm : “Trở về ôm vợ bé của chàng , ta cần chàng ôm.”

      “Mạn Mạn, ta có a, ta tới trễ là vì ta làm chuyện rất quan trọng, vừa xong việc liền vội vàng tới tìm nàng, chỉ sợ nàng tức giận, kết quả là nàng vẫn tức giận.” Mạc Kỳ Hàn xong ngồi dậy, qua ôm lấy Lăng Tuyết Mạn, Lăng Tuyết Mạn bị tức giận giùng giằng, được ôm ta, cho chạm vào ta, được được!”

      Mạc Kỳ Hàn bỗng dưng cũng tức giận, mạnh mẽ giữ lại tay chân Lăng Tuyết Mạn, vung chăn phủ lên cho hai người, mới bình tĩnh : “Nàng làm cái gì vậy? So đo với ta cái gì? Giải thích của ta nàng tin sao?”

      tin, tin, tin!” Lăng Tuyết Mạn nghe vậy càng ủy khuất khóc lên, “Chàng chậm chạp đến, khác thường như vậy, người ta còn nghĩ rằng chàng xảy ra chuyện gì, cả trái tim bất ổn, cả đêm biết bị kim đâm ngón tay bao nhiêu lần, đứng ngồi yên muốn ra ngoài tìm chàng cũng biết phải chỗ nào tìm! Ta… oa… oa…”

      “Mạn Mạn…” Trong lòng Mạc Kỳ Hàn đột nhiên đau xót, làm việc mình, thông thường thèm để ý có người vướng bận như thế hay , vô luận trước kia đối với Ngô Đồng, hay là bây giờ đối với Lăng Tuyết Mạn, đều chỉ nghĩ đến để lo lắng cho các nàng, nhưng lại quên, Mạn Mạn của cũng tưởng niệm , vướng bận

      “Mạn Mạn, nín khóc, là ta tốt, là ta đúng, nàng chớ khóc.” Trong mắt Mạc Kỳ Hàn nóng lên, cúi đầu hôn lên gò má mang lệ của Lăng Tuyết Mạn, mút nước mắt của nàng, giọng : “Ta rất khỏe, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng được lại lo lắng cho ta, cũng cho tiếp tục thêu, đâm vào tay ta đau lòng.”

      “Vậy chàng hơn nửa đêm còn làm chuyện gì, hại ta luôn nghĩ vớ nghĩ vẩn, lại sợ chàng gặp chuyện may, còn sợ chàng lúc vào bị thị vệ Vương phủ chúng ta bắt lấy, dù sao chúng ta như vậy, có khả năng mỗi ngày đều may mắn bị ai thấy…” Lăng Tuyết Mạn nức nở, đầu gối lên cổ Mạc Kỳ Hàn, vẫn lo lắng thôi.

      “Ta… Ta về nhà chuyến, chút chuyện cùng phụ thân ta, ta về nàng với phụ thân, ngài ngài thích nàng làm con dâu của ngài, ngài rất hài lòng, chắc chắn cãi nhau với nàng.” Đôi mắt Mạc Kỳ Hàn xoay xoay, ra vẻ thoải mái.

      Lăng Tuyết Mạn dừng khóc, ngẩng khuôn mặt nhắn hỏi: vậy chăng? Phụ thân chàng thích ta sao?”

      , Mạn Mạn của ta đáng như thế, tất cả mọi người thích nàng.” Mạc Kỳ Hàn nhàng cười, ở môi nàng lại hôn chút, vốn là muốn với nàng chuyện biệt ly, lời đến bên miệng, làm thế nào cũng nên lời, trong lòng đau đớn co rút từng đợt.

      “Vậy…” Lăng Tuyết Mạn hơi mím môi, muốn làm bình dấm chua, nhưng hỏi lại nhịn được, liền cắn răng cái, giọng hỏi: “Vậy bình thường ban ngày chàng ở trong nhà ở sao? Đêm nay chàng trở về, có hay tiểu thiếp của chàng…”

      Mạc Kỳ Hàn lập tức tiếp: có, ngày thường ta cũng trở về, ta có nhà ở nơi khác, hai cái tiểu thiếp cái bệnh qua đời, cái phạm vào thất xuất bị hưu rồi, tại ta chỉ có nàng, về sau cũng chỉ có nàng, Mạn Mạn, từ đêm đầu tiên chúng ta ở cùng chỗ, ta chưa chạm qua nữ nhân khác ngoài nàng, được hoài nghi ta.”

      “Ách, hai tiểu thiếp của chàng cũng có? Thất xuất? Nàng phạm vào cái nào?” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc thôi.

      “A, phạm, phạm vào dâm ô.” Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn rút rút, thình lình nghĩ ra lý do như vậy.

      Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, kinh hãi mở to hai mắt nhìn, : “Tình nhân, chàng bị người ta đội nón xanh? Trời ạ, rất mất mặt!”

      “Ách…” Mạc Kỳ Hàn tái mặt rồi, quẫn xấu hổ, này dối là càng quá trớn rồi! Mày nhíu lại, “Khụ khụ, đó là bởi vì ta, bởi vì ta nửa năm chưa có trở về, nữ nhân kia liền chịu nổi tịch mịch, sau đó… Dù sao việc này hợp lòng ta, ta được tìm lý do khác thôi nàng ta.”

      Lăng Tuyết Mạn tắc lưỡi, nhất thời im lặng, ngây người nửa ngày, Mạc Kỳ Hàn nghĩ rằng nàng còn tức giận, liền nhéo nhéo cái mũi nàng, cười : “Mạn Mạn, tức giận a, nàng thấy đó, ta chỉ có nàng, nàng cũng thể phân tâm, ha ha, nếu còn dám nhìn trúng người khác, ta cũng tha cho nàng!”

      “Chàng nghĩ đâu nào vậy? Ta mới phải loại người đứng núi này trông núi nọ đâu!” Lăng Tuyết Mạn hờn dỗi câu, nằm ở người Mạc Kỳ Hàn, : “Ta còn sợ chàng sau này mệt mỏi với ta, ta cáu kỉnh tốt, giống các nữ nhân khác ôn nhu với chàng, lâu ngày, chàng thích ta.”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 285 Chờ trao đổi bí mật


      “Làm sao có thể chứ? Mạn Mạn, ta…” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, dừng lại, nghĩ nên chuyện phải như thế nào, nhưng mà cổ họng giống như bị chặn, chữ cũng nhảy ra, vừa nghĩ đến ly biệt sắp tới, ở bên trong chóp mũi liền xông lên chua xót.

      “Tình nhân, chàng sao vậy? Tại sao ?” Lăng Tuyết Mạn đợi được, nghi ngờ hỏi.

      Mạc Kỳ Hàn lắc đầu, vuốt sợi tóc Lăng Tuyết Mạn, hít sâu hơi, nhàng : có việc gì, ta chỉ muốn , tình cảm của ta đối với nàng thay đổi, bất luận mười năm, hai mươi năm, năm mươi năm, đời này đều thay đổi.”

      “Hì hì, sao?” Lăng Tuyết Mạn giương lên khuôn mặt tươi cười, ngây ngốc cười hạnh phúc, hơi thẳng người lên, ôm lấy mặt Mạc Kỳ Hàn, ngượng ngùng hôn chút môi , tiếng như muỗi kêu: “Ta cũng vậy.”

      Mạc Kỳ Hàn cảm thấy ấm áp, bàn tay to ôm ở bên hông Lăng Tuyết Mạn dời lên , đụng tới bộ ngực sữa của nàng, đáy lòng khỏi nhộn nhạo trận, chuyển mắt nhìn nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời tảng sáng, nhưng mà chạy lấy người như vậy, cũng là vạn phần luyến tiếc, nhìn qua màn che lụa mỏng giường, có thể thấm vào chút ánh sáng, hơi chút suy tư nhíu mày, Mạc Kỳ Hàn lật thân mình Lăng Tuyết Mạn qua, dán vào sau lưng nàng : “Mạn Mạn, trời sáng mau quá, nhưng ta muốn nàng, nàng nhắm mắt lại nhìn ta, được ?”

      “Tình nhân, được, lại trễ chút nữa, chàng an toàn, ngộ nhỡ thời điểm ra ngoài bị thị vệ nhìn đến làm sao bây giờ? Còn nhiều thời gian a, đêm nay ta sớm phái nha hoàn ra, chờ chàng đến, được chứ?” Lăng Tuyết Mạn bất an .

      có việc gì, ta có việc gì, đừng lo lắng.”

      Mạc Kỳ Hàn cúi đầu cười, đưa tay tụt quần áo hai người xuống, từ phía sau lưng dán lên thân thể mềm mại lung linh của nàng, hôn lên vành tai của nàng, bàn tay to lưu ở trước ngực mềm mại của nàng trận, trượt vào giữa hai chân nàng…

      “Tình nhân… Ừm ừ… chàng ta được ?” Lăng Tuyết Mạn cúi đầu rên rỉ, mê hoặc hỏi.

      Mạc Kỳ Hàn hôn cổ Lăng Tuyết Mạn liền dừng lại, trong mắt lập tức nhiễm lên chút mất tự nhiên, mơ hồ : “Nàng biết là có tốt rồi, tới nó làm cái gì? Sau này hãy .”

      “Ây da, chàng lại , chàng chưa bao giờ chính thức với ta câu! phải chỉ là ba chữ sao? cũng chết người!” Lăng Tuyết Mạn tức giận vô cùng.

      “Mạn Mạn! Ta…” Mạc Kỳ Hàn há miệng mấy lầy, vẫn là ra, dứt khoát : “Mạn Mạn, chờ đêm chúng ta thành thân động phòng hoa chúc, ta nhất định cho nàng nghe, được ?”

      “Ah… Ah… Ta có thể chờ sao?” Lăng Tuyết Mạn muốn khóc.

      Mạc Kỳ Hàn lập tức : “Có thể, nhất định có thể!”

      “Được rồi, ta chờ, nhưng lâu như vậy, thời điểm thành thân, phạt chàng ở trước mặt tất cả khách khứa cho ta nghe!” Lăng Tuyết Mạn chu cái miệng nhắn, tức giận .

      Ách…

      Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn co quắp, trước mặt toàn bộ khách khứa, đó phải là người trong thiên hạ sao? Muốn … Ách, có thể chết! Dùng sức nuốt nước miếng, thử thương lượng : “Mạn Mạn, chuyện giữa vợ chồng sao có thể cho ngoài người biết đâu? Ta cho mình nàng nghe tốt sao?”

      tốt! Bình thường chàng , thiếu ta nhiều, ta liền muốn chàng , làm cho người quen của chúng ta cũng nghe được, nếu … nếu ta gả cho chàng!” Lăng Tuyết Mạn thuận theo, nắm tay dao động ở ngực nàng, ném ra.

      Mạc Kỳ Hàn điên rồi, trừng mắt sau gáy Lăng Tuyết Mạn, tính toán vài giây, cuối cùng cắn răng cái, tráng sĩ chặt tay : “Được, ta đáp ứng nàng! Ta , làm cho thiên hạ ai biết, người hiểu, được chưa?”

      “Ách, vậy được rồi, miễn cưỡng cũng có thể!” Lăng Tuyết Mạn mừng thầm trong lòng, chỉ cho là Mạc Kỳ Hàn bị tức giận , người khác có biết hay sao cả, chỉ cần với nàng là tốt rồi, ha ha, nhìn đến nam nhân ngày thường bình tĩnh như thái sơn này bây giờ phát điên, là kích động a!

      “Khụ khụ!” Mạc Kỳ Hàn lại bị bị sặc, “Nha đầu chết tiệt kia, còn miễn cưỡng? Nàng có thể nghe được lời kia từ miệng bản công tử, là phúc khí của nàng! Bản công tử từ khi chui ra khỏi bụng mẹ cũng chưa cái loại lời làm cho người ta e ngại này đâu!”

      “Chậc chậc, chỉ sợ là vì từ khi chàng chui ra khỏi bụng mẹ mới gặp người xuyên qua như ta…” Lăng Tuyết Mạn phút chốc dừng lại, lén nhéo đùi cái, đầu óc nhanh tìm cách chữa cháy, đều là nàng to mồm chuốc họa a!

      “Cái gì xuyên qua?” Mạc Kỳ Hàn cũng nghi vấn lên.

      Lăng Tuyết Mạn vội lắc lắc đầu, dời đề tài, “Tình nhân, chàng còn trì hoãn nữa trời sáng a! Chàng còn muốn cái gì ?”

      “A, dĩ nhiên muốn a.”

      Mạc Kỳ Hàn xong, lại vỗ về chơi đùa u kính dưới thân nàng, cũng là vẫn có chút nghi ngờ hỏi: “Mạn Mạn, nàng có phải là có chuyện gì gạt ta hay ? Thế nào thường liền ra đôi lời ta nghe hiểu, nàng lão công, ta nghe ngóng, riêng gì Minh quốc có loại xưng hô này, chính là mấy nước khác cũng có.”

      “Ách, , có a, ta cũng có chuyện gì.” Lăng Tuyết Mạn cà lăm, khẩn trương cắn cắn ngón tay.

      ?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, cũng là ràng tin, chuyện nàng cũng thông thuận, còn có chuyện gì giấu giếm ta?”

      “Tình nhân, ta, ta , có, chàng, chàng nên hỏi.” Lăng Tuyết Mạn khẩn trương, tâm tư nam nhân này quá cẩn thận, lại giống như có thể thấy lòng người, nàng, nàng nên làm cái gì bây giờ?

      Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, vui : “Mạn Mạn, chúng ta có quan hệ gì? Cũng có thể sinh tử cho nhau, lại còn có cái gì thể sao?”

      “Tình nhân ta… Ta phải là muốn cùng chàng, là thể , ừ ừ… Vậy phải chàng gạt ta nhiều chuyện hơn sao?” Lăng Tuyết Mạn dưới tình thế cấp bách, phản công, ánh mắt lóe lóe, : “Như vậy tốt lắm, chừng nào chàng cho ta tất cả chuyện của chàng, ta cũng cho chàng biết, thế nào?”

      Mạc Kỳ Hàn chần chờ chút, chậm rãi hỏi: “Chuyện nàng gạt ta, ảnh hưởng đến tình cảm giữa nàng và ta sao?”

      ! Tuyệt đối , chính là chuyện của ta thôi, liên quan đến bất kỳ ai, Tình nhân chàng yên tâm, ta chàng, đến chết!” Lăng Tuyết Mạn cuống quít cam đoan.

      “Được, nếu như thế, ta đây liền chờ ngày chúng ta trao đổi bí mật cho nhau.” Mạc Kỳ Hàn cảm thấy thả lỏng, chỉ cần ảnh hưởng đến tình cảm của và nàng là tốt rồi, cái khác đều là việc .

      “Ừm, được.” Lăng Tuyết Mạn lập tức gật đầu, lại thầm phiền muộn thôi, ai biết của có thể chấp nhận thân thế quỷ dị của nàng hay ? Có thể bị nàng dọa sợ ngất hay ?

      “Mạn Mạn, nhắm mắt lại.”

      Mạc Kỳ Hàn mị hoặc ở nàng bên tai, Lăng Tuyết Mạn ngoan ngoãn nhắm mắt, tùy ý phủ thân thể của nàng, hôn lên môi nàng, thắt lưng trầm xuống tiến nhập vào nàng, trong bóng đêm, nàng nhiệt tình đáp lại , say đắm lẫn nhau…

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 286 Đại tướng quân – Mạc Quân Lâm


      Ngày kế thượng triều, Mạc Ngự Minh ban xuống thánh chỉ.

      “Phụng thiên thành vận, Hoàng đế chiếu viết: phong Lôi Việt làm Bình Nam đại nguyên soái, cầm ba mươi vạn binh, đến biên quan bình định loạn Nam Chiếu! Phong ám vệ Mạc Quân Lâm của trẫm làm đại tướng quân, ban thưởng quốc họ Mạc! Mạc tướng quân thay trẫm xuất chinh, tam quân gặp đại tướng quân như gặp trẫm, hy vọng trận chiến này toàn thắng, dương uy Đại Minh ta! Khâm thử!”

      Thái giám tổng quản Lý Đức Hậu trang nghiêm đọc xong, trong điện Kim Loan, văn võ bá quan nhìn nhau, khiếp sợ vạn phần!

      “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

      Mạc Kỳ Minh càng chấn động, mắt thể tin nhìn Mạc Ngự Minh ngồi ở ghế rồng, trong đôi mắt ngoại trừ khó hiểu, vẫn là khó hiểu!

      Rốt cục, Binh bộ Thượng Thư đứng dậy, chắp tay : “Hoàng Thượng, chúng thần nghi hoặc, ám vệ của hoàng thượng có phải là đại nội thị vệ hay ? Chúng thần chưa bao giờ biết a!”

      Mạc Ngự Minh đảo ánh mắt uy nghiêm qua bách quan, cao giọng : “Ái khanh hỏi hay, trẫm cũng muốn giải thích cùng chúng khanh gia, từ thời tiên đế, huấn luyện đội ám vệ chỉ nghe theo đế vương, thầm phụ trách bảo vệ Hoàng đế, cũng xuất trước mắt người đời, chỉ từ nơi bí mật gần đó, xưng là ám vệ. Mạc tướng quân võ công cao cường, mưu trí tuyệt vời, các khanh đều đồng ý việc trẫm ngự giá thân chinh, vì vậy, để Mạc tướng quân thay thế trẫm, các khanh có gì dị nghị ?

      “Chúng thần dám!” Bách quan lại quỳ, hành lễ bái.

      “Tám ngày sau, trẫm đưa Lôi Nguyên soái cùng Mạc tướng quân thống lĩnh tam quân xuất chinh!” Mạc Ngự Minh đứng lên, tiếng xuyên thấu ở Kim điện.

      “Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”

      Sau nửa canh giờ, thượng thư phòng.

      “Tuyên Tam Vương gia tới gặp trẫm!” Mạc Ngự Minh lại .

      Lý Đức Hậu lập tức : “Vâng, nô tài ngay!”

      Mạc Kỳ Minh tiến vào quỳ xuống hành lễ, “Nhi thần khấu kiến phụ hoàng!”

      “Kỳ Minh, mau đứng lên!” Mạc Ngự Minh cười từ ái.

      “Tạ phụ hoàng!”

      Mạc Ngự Minh mang vẻ mặt phức tạp : “Kỳ Minh, trẫm suy nghĩ ngày, quyết định vẫn thể cho con đánh giặc, chuyến này, sinh tử khó dò, trẫm yên lòng a! Tận trung tẫn hiếu nhất định phải lên chiến trường, trẫm biết tâm ý của con vui mừng, huống hồ Nhị ca cùng Ngũ đệ con cũng phải , con nối dòng của trẫm vốn là rất thưa thớt, đại ca cùng Tứ đệ con đều mất rồi, trẫm dám khinh suất, huynh đệ các con đều nên , ở lại giúp trẫm phân ưu !”

      “Vâng, phụ hoàng!” Mạc Kỳ Minh gật đầu, dừng lại chút, chắp tay hỏi: “Phụ hoàng, hôm nay ngài ban chỉ tứ phong, sao Mạc tướng quân kia lên điện thụ phong?”

      “À, vì Quân Lâm là ám vệ, ám vệ lấy bộ mặt thực gặp người, cũng thể dễ dàng xuất trước mặt người ngoài, đây là quy củ tiên đế lưu lại, đương nhiên lên điện.” Mạc Ngự Minh mỉm cười giải thích.

      Ánh mắt Mạc Kỳ Minh lóe ra, thấp đầu, “Phụ hoàng, nhi thần còn có nghi ngờ, phụ hoàng vì sao phái Hạ đại tướng quân bình loạn? Hạ Tướng quân chinh chiến sa trường nhiều năm, là lão danh tướng, Mạc tướng quân này võ công tuy tốt, nhưng dẫn binh đánh giặc lại thạo bằng, ngộ nhỡ…”

      “Ha ha, lời con , trẫm cũng từng nghĩ qua, Hạ Tướng quân phải trấn thủ Bình châu, nếu đổi nơi đóng quân, lỡ Bắc Chu quốc cũng bỏ điều ước hòa bình, thừa dịp Nam Chiếu xâm nhập, loạn biên giới Bình châu ta, vậy phải làm như thế nào? Còn nữa, trẫm tin tài cán của Mạc Quân Lâm, trẫm dùng người nghi ngờ người, con cần lo lắng!” Mạc Ngự Minh .

      “Vâng, phụ hoàng!” Mạc Kỳ Minh cam lòng cắn môi, đôi sâu mắt u ám nổi lên nhiều điểm ánh sáng.

      Hương Đàn Cư.

      Vô Cực cất bước vào, “Chủ tử, nên dùng bữa tối.”

      “Ừ, dọn cơm !” Mạc Kỳ Hàn gật đầu, lại hỏi: “Lâm công tử đâu vậy?”

      “Hồi chủ tử, Lâm công tử ra ngoài.” Vô Cực chần chờ chút, trả lời.

      À? Có chỗ nào ?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mi.

      “Chủ tử, Lâm công tử cũng gì, chỉ ra ngoài làm việc.”

      “Ừ, vừa về đến, kêu tới gặp bổn vương!”

      “Vâng!”

      Mạc Kỳ Hàn cùng Thiên Cơ lão nhân dùng được nửa bữa tối, Lâm Mộng Thanh rốt cục trở lại, tay ôm hai bộ quần áo, cảnh xuân đầy mặt.

      “Khụ khụ, Mộng Thanh, con ăn trứng Hỉ Thước sao? Sao cao hứng như thế?” Thiên Cơ lão nhân hứng thú nồng liệt hỏi.

      “Ha ha!” Mạc Kỳ Hàn buồn cười thôi.

      Lâm Mộng Thanh tức đen mặt, buông quần áo đặt mông ngồi xuống ở trước bàn, tức giận: “Sư phụ quá mức!”

      “Ách, khụ khụ, nhanh ăn cơm, đừng để phò mã tương lai của chúng ta chết đói!” Thiên Cơ lão nhân hắng giọng cái, ngoài cười nhưng trong cười.

      “Mộng Thanh, nhanh ăn .” Mạc Kỳ Hàn xong hướng ngoài cửa phân phó: “Vô Cực, mang thêm đồ ăn!”

      “Vâng!” Vô Cực lên tiếng.

      Lâm Mộng Thanh buồn bực cầm đũa, vùi đầu ăn cơm.

      “Mộng Thanh, đệ ra ngoài làm gì? Quần áo này ở đâu ra?” Mạc Kỳ Hàn nghi ngờ hỏi.

      Cẩm Tú trang, may hai bộ quần áo cho đệ a, huynh xem đệ lâu may đồ mới, sao có thể gặp phụ hoàng của huynh? Ngộ nhỡ phụ hoàng của huynh chê đệ keo kiệt, gả Nhã Phi cho đệ làm sao bây giờ?” Lâm Mộng Thanh ấp úng .

      Thiên Cơ lão nhân rút rút đầu lông mày, lầm bầm: lấy thôi, Hoàng đế gả nữ nhi, đồ đệ Thiên Cơ lão nhân ta cũng buồn cưới!”

      “Mộng Thanh, đệ tự tin à?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, buông đũa xuống, nghiêm mặt : “Mọi thứ của đệ xuất chúng, mặc dù gia thế bình thường, nhưng ta cùng ta phụ hoàng phải người ngại nghèo giàu, huống chi người có giàu hơn nữa, ở trong mắt chúng ta có thể xem là cái gì? Mộng Thanh, đệ là huynh đệ sinh tử của ta, nếu là đệ ngại câu nệ, ta phong vương bái tướng cho đệ đều là vấn đề, kỳ thực ta rất muốn đệ ở lại giúp ta! Nhã Phi cũng phải nữ tử được nuông chiều, nàng cũng thích đệ, ta vô luận như thế nào cũng làm cho phụ hoàng đồng ý hôn của hai người, đệ đừng lo lắng.”

      xong, Vô Cực đem cơm tiến vào, Mạc Kỳ Hàn cười, “Vô Cực, bày lên .”

      “Vâng, chủ tử!”

      Lâm Mộng Thanh bình tĩnh nhìn Mạc Kỳ Hàn, môi mở mở, “Sư huynh…”

      Vô Cực ôm xấp quần áo dày tiến vào, đặt ở cạnh giường, Mạc Kỳ Hàn khẽ cười , “Mộng Thanh, đây là quần áo mấy ngày trước ta phái người làm theo kích cỡ cũ của đệ, may cho đệ mười bộ mới, áo ngoài, áo trong, áo khoác đều có, màu trắng, màu xanh, màu lam, còn có màu đỏ, nhìn xem có phải màu đệ thích . Ha ha, muốn oán oán sư phụ, muốn gạt đệ, trêu chọc nên giấu đệ, kết quả đệ lại ra ngoài tự mua thêm, cái này gọi là nể mặt sư huynh rồi!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :