1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 277 Chứng bệnh thể hàn của Mạn Mạn


      “Chàng trả lời vấn đề ta hỏi trước , ta nghe cha nương chồng cổ đại đều rất khó ở chung, nhiều giáo điều, nhiều quy củ, tính tình ta chàng cũng biết, ta lo lắng ta và bọn họ hợp nhau, chàng nhất định là người con hiêu thảo, vậy chàng gặp khó khăn a.”

      Lăng Tuyết Mạn lo lắng xong, lắc đầu, cắn răng : “Tình nhân, thôi , Hoàng Thượng lại cảnh cáo ta mấy lần, cho phép ta tái giá, ta cũng muốn chàng mạo hiểm đánh mất tính mạng, cũng sợ hãi ta làm chàng khó xử, bất hoà với cha nương, chúng ta cứ giữ quan hệ như vậy .”

      “Cổ đại?” Mạc Kỳ Hàn nhíu nhíu mày.

      Lăng Tuyết Mạn chậc lưỡi, cười khan tiếng, “Ách, ta là về triều đại này của chúng ta.”

      “À.” Mạc Kỳ Hàn gật đầu, lên giường, ôm lấy Lăng Tuyết Mạn, hai người cùng nhau nằm xuống, nghiêng người ôm nàng, nửa là vui đùa nửa là chăm chú hỏi: “Mạn Mạn, bộ dạng này cùng ta ở chung, nàng cảm thấy ủy khuất sao? Gặp được người, giống như đương vụng trộm, chỉ có thể sum vầy vào ban đêm, thể cho nàng về mặt vật chất, thể ban ngày quang minh chính đại nắm tay nàng, cùng nàng dạo phố, sống chung với nàng, ta bộ dạng này, tình cảm như vậy, nàng có thể nhận loại bóng tối này cả đời sao?”

      “Ta… ta hề ủy khuất đương nhiên là lừa gạt chàng, trong lòng có chút đơn, Nhưng, so với chàng có thể vứt bỏ tính mạng vì ta, vậy lại coi là cái gì, ta cần người ngoài thấy thế nào, chỉ cần ta tự biết, ta cũng có người nam nhân ta, nguyên ý vì ta vượt lửa băng sông, bảo vệ ta cả đời, là đủ rồi! Vật chất ta cũng cần, ta là Vương phi, lại có con là Vương gia, làm sao phải cần bạc đâu?”

      Nghe Lăng Tuyết Mạn đến phần sau, ngữ khí ra vẻ thoải mái, Mạc Kỳ Hàn cảm thấy tràn đầy cảm động, ôm đầu nàng dán tại trước ngực , : “Mạn Mạn, cho dù nàng cần, ta vẫn muốn cho nàng cái nhà, cho nàng cái danh phận cùng địa vị, hôn lễ, còn có con của chúng ta, ta còn muốn mang nàng khắp thiên hạ Minh quốc này, cho nàng có chút tiếc nuối.”

      , Tình nhân, ta sợ hãi, chàng để cho ta lo lắng được ? Ta cần mấy thứ này, ta chỉ muốn chàng bình an ở bên cạnh ta là tốt rồi, cái khác cũng quan trọng.” Lăng Tuyết Mạn ôm cổ Mạc Kỳ Hàn, ngửa đầu nhìn , “Đáp ứng ta, để cho bản thân mình lâm vào tình cảnh nguy hiểm, đời này, Hoàng đế là lớn nhất, cho dù chàng là bạn của Tứ Vương gia, là Tứ Vương gia cầu xin chàng muốn ta, nhưng Hoàng Thượng nghe lời chàng, ông ấy thương là con của ông ấy, phải chàng.”

      “Mạn Mạn, cần lo lắng, vĩnh viễn cần lo lắng cho ta, chỉ cần chiếu cố kỹ lưỡng chính nàng, chính là giảm bớt lo lắng cho ta. Ta đáp ứng nàng, ta làm chuyện nắm chắc, được ?”

      “Được.”

      Mạc Kỳ Hàn cúi đầu, hôn môi Lăng Tuyết Mạn cái, thấy nàng gật đầu, mới nhàng hỏi: “Nhị Vương gia cái gì với nàng? Nàng hôm nay bởi vui vì sao?”

      “Ừm.” Lăng Tuyết Mạn chột dạ thấp hạ mi mắt, giọng : “Nhị Vương gia cũng gì, chỉ chờ ta đổi ý.”

      “Vậy còn nàng? Nàng từ chối sao?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày.

      “Ừm, nhưng khi nhìn thấy khổ sở, trong lòng ta cũng khổ sở.” Lăng Tuyết Mạn gối lên ngực Mạc Kỳ Hàn, thở dài.

      nên như vậy, Mạn Mạn, chút thương tổn là cách nào tránh khỏi, nếu nàng động lòng, nàng thành toàn , Tình nhân của nàng chịu nổi, là muốn chết người.” Mạc Kỳ Hàn nửa là vui đùa, nhíu mày.

      “Đương nhiên a, ta có chàng rồi, ta còn có thể chân đứng hai thuyền sao.” Lăng Tuyết Mạn nâng mắt phượng, hơi sẵng giọng.

      Mạc Kỳ Hàn nhàng cười, “Được, vậy cũng cần quản , chờ ta cưới nàng, đương nhiên chết tâm.”

      Bởi vì trong lòng còn vướng bận chuyện chứng bệnh thể hàn của Lăng Tuyết Mạn, Mạc Kỳ Hàn cũng có nóng vội tìm Mạc Ngự Minh, mà là nhẫn nại đợi bốn ngày, đợi cho đến khi nguyệt của nàng hoàn toàn trôi qua, ban đêm, dỗ nàng ngủ xông, lại điểm huyệt ngủ của nàng ôm theo đường hầm vào Hương Đàn Cư.

      Mạc Kỳ Hàn ôm Lăng Tuyết Mạn ngủ ở giường gấm màu lam của , buông màn che, “Sư phụ, ngài xem lại cho Mạn Mạn.”

      Thiên Cơ lão nhân ngồi xuống giường, nâng cổ tay Lăng Tuyết Mạn cổ tay, bắt mạch lâu, mới buông, cười : “Hàn tiểu tử, con thả tâm , nha đầu này có khởi sắc, tiếp tục điều dưỡng như thế ba tháng, là có thể ngừng thuốc, ha ha, Hàn tiểu tử, sư phụ thương lượng với con kiện, con xem được ?”

      “Sư phụ, chứng bệnh thể hàn của Mạn Mạn sắp trị xong sao?” Mạc Kỳ Hàn mừng rỡ như điên hỏi.

      “Hừ, tin y thuật của sư phụ a?” Thiên Cơ lão nhân liếc mắt, .

      Mạc Kỳ Hàn sung sướng thoải mái cười to, “Ha ha, đương nhiên phải, là con cao hứng, chỉ cần thân mình Mạn Mạn bình thường, có thể con con cho con, là con có thể giảm rất nhiều phiền toái!”

      “Khụ khụ, nếu cao hứng, vậy Hàn tiểu tử có thể thương lượng chuyện với sư phụ ?” Thiên Cơ lão nhân tha thiết mong chờ hỏi Mạc Kỳ Hàn.

      “Vâng? Chuyện gì?” Mạc Kỳ Hàn dừng cười, vẻ mặt nghi ngờ hỏi.

      “Hì hì, chính là nếu Mạn Mạn nha đầu sinh con , có thể đưa cho sư phụ được ?” khuôn mặt Thiên Cơ lão nhân chờ mong, chặt chẽ quan sát biểu tình của đồ đệ .

      Mạc Kỳ Hàn nghe vậy nhăn mày, “Sư phụ, là con cũng là cốt nhục của con a, sao có thể tặng người đâu?”

      “Đây có đưa cho người khác a, Hàn tiểu tử, sư phụ đối với con coi như là có ân ? Con đưa tiểu công chúa cho sư phụ liền coi như báo ân, sư phụ mang bé tới Lê Sơn Quan nuôi nấng, nơi đó có hoa đầy núi, suối nước nóng, khe núi, tụ tập linh khí của đất trời, lại năm bốn mùa ấm áp như xuân, tiểu công chúa lớn lên tại nơi như vậy xinh đẹp, tốt a, chúng ta hai ông cháu làm bạn, có việc gì nhà đến Hoa Mai lão bà, bộ trong rừng, gãi gãi con thỏ, leo leo cây tùng, ha ha…”

      Thiên Cơ lão nhân càng càng cao hứng, hoàn toàn chú ý tới trán đồ đệ ứa ra gân đen!

      “Khụ khụ!”

      Mạc Kỳ Hàn hai tiếng ho khan ngắt lời: “Sư phụ, sau khi chuyện nơi đây kết thúc, ngài hãy sống cùng con, ta ở đâu ngài liền đó, cần trở về Lê Sơn, để cho đồ đệ phụng dưỡng ngài sống quãng đời còn lại, tốt sao?”

      “Hàn tiểu tử, tâm ý của con sư phụ biết, nhưng sư phụ quen với hoàn cảnh Lê Sơn quan, nơi đó tự tại, khí hậu cũng tốt, còn có Hoa Mai bà bà, con và Mộng Thanh rất đúng, bỏ lỡ vài thập niên rồi, sư phụ nên tiếp tục cố chấp, chờ lần này trở về, sư phụ liền cúi đầu, nhận sai với bà ấy, haiz, nếu mấy năm trước sư phụ và Hoa Mai bà bà nhìn thấu tình, chúng ta sớm thành hôn, lúc này con cái lớn, cũng cần sợ tịch mịch!”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 278 Nửa đêm, dâm tặc đánh lén


      , Lâm Mộng Thanh xông vào, nghe câu được câu mất, kích động hỏi: “Sư phụ, ngài có con? Là con riêng ? Oa ka ka, chuyện lớn như vậy, sao con biết?”

      Bên giường, sắc mặt Thiên Cơ lão nhân cùng Mạc Kỳ Hàn như than đen, Mạc Kỳ Hàn còn đủ định lực, Thiên Cơ lão nhân gần như thở nổi!

      “Ách…” Lâm Mộng Thanh nhìn nhìn, chậm rãi bước đưa tới gần, cười mỉa : “Sư phụ cần xin lỗi, mọi người đều là nam nhân thôi, bất quá, việc này nếu để cho Hoa Mai bà bà biết, chỉ sợ…”

      “Câm miệng!”

      Hai tiếng rống đồng thời vang lên, Lâm Mộng Thanh giật mình, muốn ngồi xuống liền đụng phải cạnh bàn cái, trật eo!

      “A ——”

      “Đáng đời!” Hai người kia đồng thời , hoàn toàn xem tới gương mặt xinh đẹp vặn vẹo.

      “Sư phụ, sư huynh, các người thể ác như vậy a, ràng con nghe được sư phụ con cái gì đó, làm sao lại sợ con biết chứ, con cũng lén báo cho Hoa Mai bà bà mà!” Lâm Mộng Thanh kêu thảm, vẻ mặt đưa đám, ủy khuất .

      “Sư phụ về sau chờ ta và Mạn Mạn sinh con , người mang về Lê Sơn quan nuôi dưỡng, đêk nghe đâu vậy!” Mạc Kỳ Hàn trừng mắt cái, giải thích.

      “À? Nhưng tại sao vậy?” Lâm Mộng Thanh xoa eo, rất là mê mang.

      Mạc Kỳ Hàn thất vọng : “Sư phụ chịu ở nơi này, muồn trở về Lê Sơn quan tìm Hoa Mai bà bà, sợ tịch mịch, cho nên muốn có đứa làm bạn.”

      “Ách, sư phụ, vậy ngài chơi với con của sư huynh nữ, còn con làm sao bây giờ?” Lâm Mộng Thanh buồn bực, chẳng lẽ bị người ta đá sao?

      Thiên Cơ lão nhân buồn buồn : “Con tuổi , nên đón dâu rồi, con cùng công chúa Nhã Phi thành hôn, tất nhiên phải ở lại triều đình giúp đỡ sư huynh con, cho nên sư phụ mới muốn đợi Mạn Mạn nha đầu sinh con , mang về Lê Sơn quan a.”

      “A, sư tẩu có thể đồng ý sao?” Lâm Mộng Thanh xong, thoáng nhìn, mới nhìn đến giường có màn che, bên trong có người ngủ, “A!” tiếng kêu sợ hãi, “Sư huynh, huynh đem sư tẩu tới nơi này?”

      Mạc Kỳ Hàn vui lại trợn mắt nhìn cái, “Đệ ngạc nhiên cái gì, ta mang Mạn Mạn tới đây cho sư phụ chẩn mạch. Được rồi, sư phụ, những chuyện này ngài đừng nóng lòng, đến lúc đó chúng ta hãy , canh giờ còn sớm, con mang Mạn Mạn về, hai người sớm nghỉ ngơi !”

      Nhìn Mạc Kỳ Hàn ôm Lăng Tuyết Mạn tiến vào đường hầm, Lâm Mộng Thanh hâm mộ ghen tỵ, “Đệ đến bao giờ mới có thể ngủ mình a, rất khó ngủ đó!”

      Thiên Cơ lão nhân đứng dậy ra ngoài, vừa vừa : “Ta thấy con mỗi buổi tối ngủ như heo, có khó ngủ sao!”

      “Khụ khụ, sư phụ! Các người cũng quá mức!” Lâm Mộng Thanh tức giơ chân, “A a a, con thắp hương cầu trời cho sư huynh sinh con , chỉ sinh con trai!”

      Trở lại, lần nữa nằm xuống giường, Mạc Kỳ Hàn mới giả huyệt ngủ cho Lăng Tuyết Mạn, Lăng Tuyết Mạn vẫn ngủ ngọt ngào, nhưng làm thế nào cũng ngủ được, ngồi dậy, cởi áo ngoài, suy nghĩ chút, dứt khoát cởi toàn bộ quần áo, thuận tiện cười tà, hầu hạ Lăng Tuyết Mạn trong giấc mộng cởi áo nới dây lưng.

      Hai cỗ thân thể lộ ra trọn vẹn dán tại nơi, nhân nhi ngủ say có phản ứng, Mạc Kỳ Hàn cũng là bởi vì liên tiếp cấm dục mấy ngày, thiêu đốt như củi khô đụng phải lửa!

      “Mạn Mạn!”

      Khàn khàn giọng kêu tiếng, nhân nhi trong ngực động chân mày mấy cái, mệt mỏi vẫn chưa tỉnh lại, Mạc Kỳ Hàn dứt khoát cúi đầu, liền hôn lên đẫy đà trước ngực nàng, bàn tay vuốt ve bên mềm mại kia, đồng thời ngậm vú nàng, tận tình mà bú liếm, trêu đùa như thế, rốt cuộc ——

      “Ưm……” Lăng Tuyết Mạn ra tiếng, trong cơ thể đột nhiên dâng lên cảm giác nóng ran làm nàng khó nhịn giãy dụa thân thể, cảm giác trước ngực rất khó chịu, mắt chậm rãi mở ra, đôi tay lung tung đẩy nam nhân nằm ở ngực nàng, “A…… Người nào, người nào cắn ta hả?”

      “Mạn Mạn tỉnh, đừng ngủ nữa, ta đói bụng.” Mạc Kỳ Hàn ngẩng đầu lên, con ngươi đầy tình dục hơi khép, nằm sấp bên tai nàng mị hoặc .

      “Ừ, là tình nhân a.” Lăng Tuyết Mạn xoa mắt, cưỡng bách mình thanh tỉnh chút, nặng nề ngáp, thuận miệng tiếp: “Nếu đói, bàn hình như còn chút điểm tâm, chàng xuống ăn , ta, ta tiếp tục ngủ.”

      “Ách, Mạn Mạn, điểm tâm ăn ngon, ngoan, chớ ngủ, cho ta ăn no rồi nàng ngủ tiếp, được ?” Mạc Kỳ Hàn hôn cánh môi Lăng Tuyết Mạn, tiếp tục dụ dỗ.

      Lăng Tuyết Mạn mơ mơ màng màng, buồn ngủ muốn rơi nước mắt, nhưng vẫn giùng giằng ngồi dậy, vỗ vỗ đầu, lầm bầm: “Chàng bao nhiêu tuổi rồi, ăn cái gì còn phải có người đút sao?”

      “Khụ, Mạn Mạn……” Mạc Kỳ Hàn ngồi dậy theo, ôm lấy thân thể tuyết trắng bóng loáng của Lăng Tuyết Mạn, gương mặt tuấn tú cúi xuống dính lên nơi mềm mại của nàng, khàn khàn giọng : “Ta muốn ăn điểm tâm, muốn ăn nàng, đương nhiên là cần nàng đút.”

      “Hả? Ăn ta?” Đại não hỗn độn của Lăng Tuyết Mạn cuối cùng thanh tỉnh, hoàn toàn phản ứng kịp, cao giọng, “Chàng muốn ăn ta?” Tiếng vừa dứt, mới cảm thấy thích hợp, đưa tay sờ, kêu lên: “A! Cái người sắc lang này, nội y của ta đâu? Đều bị chàng cởi sạch!” Sờ xong, vội sờ nam nhân dán thân thể nàng, “Nha, chính chàng cũng cởi hết, chàng dám nửa đêm đánh lén à!”

      “Ha ha, được sao? Liên tiếp mấy ngày rồi, phu quân ta đói bụng! Nàng có muốn hay , Mạn Mạn?” Mạc Kỳ Hàn khẽ cười hỏi.

      Khuôn mặt nhắn của Lăng Tuyết Mạn thoáng chốc ửng đỏ say lòng người, kéo kéo góc chăn, ngượng ngùng : biết.”

      “Ừ? biết là kiểu trả lời gì, vậy nàng chưa muốn, phu quân ta liền cho là nàng suy nghĩ a!” Mạc Kỳ Hàn cười toe toét môi, đôi tay vòng qua trước ngực Lăng Tuyết Mạn, bao trùm lên đẫy đà của nàng, giọng càng thêm khàn khàn, “Mạn Mạn, nàng lấy lòng ta được ?”

      “Ta…… Ta biết……” Lăng Tuyết Mạn khẽ cắn cánh môi, gương mặt nóng bừng.

      sao, Mạn Mạn, .”

      “Ừ.”

      Lăng Tuyết Mạn học bộ dáng Mạc Kỳ Hàn thường ngày vuốt ve nàng, xoay người lại, dán lên môi của , đôi tay bé lung tung chạy dọc theo cổ , xuống lồng ngực, bụng, bắp đùi, cuối cùng dừng ở dưới thân thể của , chà xát theo quy luật, hôn đường xuống phía dưới, lướt qua thân thể trơn bóng của , thậm chí ngượng ngùng hôn lên nóng bỏng của , kích thích thở gấp dứt, cảm giác vui thích tận xương tủy lập tức lan khắp toàn thân ——

      “Mạn Mạn!”

      “Ừ?”

      “Ta nhẫn nhịn được!”

      Lật người lên, đổi thành hôn lên môi của nàng, rên lên tiếng, dán vào thân thể của nàng, khoái cảm cuốn lấy từng đợt từng đợt, đem hai người đến thiên đường tình dục……

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 279 Nước láng giềng xâm phạm biên giới, xin chiến


      Hôm sau buổi trưa, đường kinh thành Cẩm An.

      “Quân tình khẩn cấp! Mau tránh ra!”

      “Toàn bộ mau tránh ra!”

      Tiếng vó ngựa hỗn loạn truyền đến, bách tính khiếp sợ rối rít né tránh, ba con tuấn mã vội vàng xẹt qua, trong giây lát, liền thấy bóng dáng, phi nước đại hướng đến hoàng cung.

      Bên trong Kim Loan điện, Mạc Ngự Minh vội vã tới, đợi các đại thần hành lễ, giương tay lên, : “Truyền!”

      “Truyền! Từ Tắc lên điện ——”

      “Phó tướng Từ Tắc ra mắt hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!” nam tử dưới ba mươi tuổi bước nhanh vào đại điện, quỳ lạy hành lễ, giọng nóng nảy dị thường.

      “Bình thân!”

      “Tạ hoàng thượng!” Từ Tắc đứng dậy, từ trong tay áo rút ra phong công văn khẩn cấp, đôi tay giơ qua đỉnh đầu, “Hoàng thượng, nước Nam Chiếu đưa ba mươi vạn đại quân đột nhiên xâm phạm biên giới, tình huống lâm nguy, Mã tướng quân đem hai mươi vạn quân cùng trận quân địch ở Kim Sa Than, bởi vì nhân số hai phe cách xa, bại trận, lui trở lại thành Vân Châu, quân địch chia ra ba đường hướng tới biên giới Lăng Châu, An Huyền tiến vào Minh quốc ta, tuyên bố muốn cùng hoàng thượng chia nửa giang san Minh quốc, Mã tướng quân lệnh Từ Tắc bẩm báo quân tình với hoàng thượng, xin hoàng thượng phái binh tăng viện, đánh lui quân địch!”

      Lời vừa ra, điện xôn xao mảnh!

      Mặt Mạc Ngự Minh trầm, Lý công công lấy công văn trình lên, mở ra nhìn qua lần, lúc này dùng sức quăng xuống đất, “Bộp!” tiếng truyền đến, ngay sau đó mặt rồng giận dữ, “Nam Chiếu cuồng vọng! Dám hủy bang giao hai nước, công khai xâm phạm biên giới Minh quốc ta, quả thực là để trẫm ở trong mắt!”

      “Hoàng thượng, thần chủ chiến, Nam Chiếu khinh người quá đáng, năm năm này, ngừng quấy rầy, lần này lại thêm trầm trọng, Đại Minh ta thề phải đánh lũ giặc chó Nam Chiếu trở về!”

      “Hoàng thượng, thần cũng chủ chiến! Chúng ta cần trù bị lương thảo, chỉnh đốn tam quân, chọn lựa tướng lĩnh xuất chinh!”

      “Hoàng thượng, bọn thần chủ chiến!”

      Văn võ bá quan rối rít mà quỳ, người phản đối, những năm này Minh quốc do Mạc Ngự Minh thống trị, dân giàu nước mạnh, nhân tài đông đúc, cho nên, có lý do cầu hòa!

      “Được, nếu các khanh cũng cùng lòng với trẫm, trận chiến này liền vô cùng cấp bách!” Mạc Ngự Minh vang dội ở đại điện, “Nghe chỉ, lập tức hành động, hộ bộ chẩn bị 30 vạn gánh lương thảo, binh bộ triệu tập 30 vạn binh mã, trong vòng mười ngày phải xong, đại quân theo kỳ hạn lên đường!”

      Mạc Ngự Minh vững vàng tiếp: “Trận chiến này, trẫm muốn ngự giá thân chinh!”

      Nghe vậy, cả điện xôn xao mảnh!

      “Hoàng thượng thân thể vạn kim, ngự giá thân chinh phải chuyện đùa, hoàng thượng nghĩ lại a!”

      “Hoàng thượng, được làm chuyện nguy hiểm, hoàng thượng nếu có gì sơ xuất, giang sơn xã tắc khó vững a!”

      “Hoàng thượng!”

      Các đại thần nóng nảy vạn phần, rối rít quỳ xuống dập đầu.

      Mạc Kỳ Lâm bước ra, chắp tay : “Phụ hoàng, xin nghe lời của nhi thần, Minh quốc ta có Nguyên soái Lôi Việt, và các tướng lĩnh khác, đều có thể ra sức vì nước, nhi thần kính xin phụ hoàng trấn giữ ở trong triều, nhi thần nguyện vì Đại Minh theo quân xuất chinh, bảo vệ quốc gia!”

      Mạc Kỳ Diễn cũng : “Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần cũng nguyện ý tiến về biên quan! Xin phụ hoàng cần thân chinh!”

      “Phụ hoàng, nhi thần chấp chưởng đại doanh ba năm, lại thường ra ngoài luyện binh, nhi thần tự tin có thể ra trận giết địch, làm chỉ huy, xin phụ hoàng ân chuẩn!” Mạc Kỳ Minh bước ra bước, quỳ xuống khẩn thiết .

      “Đủ rồi!”

      Mạc Ngự Minh nhíu lông mày nâng cao giọng, “Chuyện này, ngày mai bàn lại! Hộ bộ Binh bộ lập tức làm! Bãi triều!”

      “Chúng thần cung tiễn hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”

      Sau nửa canh giờ, trong cung Long Dương, lúc Mạc Ngự Minh phiền muộn, tiểu thái giám vào bẩm báo, “Khởi bẩm hoàng thượng, Tam vương gia cầu kiến!”

      “Tuyên!”

      Mạc Kỳ Minh vào, quỳ xuống khẩn thiết : “Phụ hoàng, nhi thần xin chỉ, cầu xin phụ hoàng cần thân chinh, phụ thân của nhi thần qua đời, may mắn những năm này phụ hoàng mến, nuôi nhi thần ở bên người, nhi thần lúc nào cũng nghĩ phải báo đáp công ơn nuôi dưỡng của phụ hoàng, nhi thần tương đối quen thuộc với quân , hoàn cảnh địa lý, nhân văn phong thổ Nam Chiếu, phụ hoàng nếu tin tưởng năng lực của nhi thần, xin cho nhi thần xuất chinh . Hạ Chi Tín mưu lược tài trí, ở chiến trường có nhiều kinh nghiệm. Nhi thần tình nguyện là phó tướng dưới trướng Hạ Chi Tín!”

      “Minh nhi!” Mạc Ngự Minh xúc động, đưa tay đỡ Mạc Kỳ Minh dậy, : “Trẫm biết con hiếu tâm, nhưng huynh đệ các con đều được cầm binh đánh giặc, trận chiến này rất quan trọng, được phép có nửa điểm sơ xuất, nếu là Lâm nhi hoặc là Diễn nhi , trẫm còn có thể suy tính, nhưng Lăng vương chỉ có đứa con trai là con, ngộ nhỡ con…… Bảo trẫm làm sao ăn với phụ thân con đây!”

      “Phụ hoàng, nhi thần học phụ vương tận trung vì quốc gia, là tận hiếu với phụ vương a! Nhi thần có việc gì, xin phụ hoàng tin tưởng võ công của nhi thần, còn có năng lực của nhi thần, Nếu nhi thần bất hạnh chết trận ở sa trường, vậy phụ vương dưới suối vàng có biết, cũng vì nhi thần mà cao hứng a!” Mạc Kỳ Minh lo lắng .

      Mạc Ngự Minh trầm ngâm hồi lâu, vui mừng cười tiếng, “Minh nhi, trẫm xem xét, con về binh bộ trước, phụ trách chuẩn bị binh khí lương thảo, làm chuẩn bị trước khi chiến đấu, cho trẫm nghĩ lại .”

      “Dạ, nhi thần cáo lui!”

      lúc hoàng hôn, quản gia vội vã Hương Đàn Cư.

      “Chủ tử, biên quan xảy ra chuyện! Nô tài mới ở đường nghe dân chúng nghị luận, là Nam Chiếu đột nhiên đưa đại quân tấn công biến giới ta, hai nước chính thức khai chiến!”

      “Cái gì?” Mạc Kỳ Hàn cả kinh, từ ghế dựa đứng lên, cau mày : “Quân tình vừa đưa đến kinh thành sao?”

      “Có lẽ vậy, trước chưa từng nghe .” Quản gia trả lời.

      Mạc Kỳ Hàn chắp hai tay sau lưng, tới lui, cau mày, quản gia đứng nghiêm bên dám lên tiếng quấy rầy, đợi lúc lâu, Mạc Kỳ Hàn đột nhiên xoay người lại, : “Tư Khuynh, tối nay Bổn vương muốn vào cung chuyến, bí mật gặp phụ hoàng, ngươi để ý chuyện tình trong vương phủ, tăng thị vệ ở Cúc Thủy Viên, vương phi thể có bất kỳ sơ xuất nào!”

      “Chủ tử!” Quản gia kinh ngạc nâng mắt, đôi môi giật giật, lại vội cúi đầu, trả lời: “Dạ, nô tài đích thân canh giữ ở bên ngoài phòng vương phi, điều mười thị vệ Hương Đàn Cư thầm bảo vệ.”

      “Ừ, xuống .”

      “Dạ!”

      Cất bước ra ngoài, nhìn chằm chằm cây mai trong viện, ánh mắt Mạc Kỳ Hàn u ám thâm thúy, phức tạp thâm trầm, gương mặt tuấn tú bình thản nhìn ra bất kỳ tâm tình gì, thế nhưng hai bàn tay chắp sau lưng, lại siết chặt.

      “Mộng Thanh, giúp ta làm mặt nạ bằng bạc, phải nhanh!”

      “Tại sao?” Lâm Mộng Thanh mới đến bên cạnh, liền nghe được lời Mạc Kỳ Hàn , kinh ngạc há mồm hỏi.

      “Quay về giải thích với đệ, cần làm thành cả khuôn mặt, có thể che hơn phân nửa mặt là được.” Mạc Kỳ Hàn chìm giọng .

      “Nha.”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 280 Bí mật gặp phụ hoàng 1


      Ban đêm, cung cấm, bóng đen khinh công lặng yên tiếng động lướt qua thành sau cung, hướng Long Dương cung.

      Nhưng, Long Dương cung là tẩm cung của hoàng thượng Mạc Ngự Minh, trong ngoài điện đều có thủ vệ nghiêm ngặt, căn bản thể nhìn thấy hoàng thượng mà kinh động bất kỳ thị vệ đại nội nào.

      Cho nên, lúc bóng đen đến gần Long Dương cung, liền vòng qua tòa tiểu viện phía sau Long Dương cung, thành thạo tránh qua thái giám thị vệ, chui vào gian phòng.

      “Ngô ngô……” Thái giám tổng quản Lý Đức Hậu trong giấc mộng chợt bị bụm miệng, lập tức tỉnh táo lại, thanh hốt hoảng.

      “Đừng kêu! cho ta biết, hoàng thượng nghỉ ở nơi nào?” Bóng đen hạ giọng , khẽ buông buông lỏng tay, trầm giọng hỏi.

      biết!” Lý Đức Hậu mơ hồ : “Ngươi là ở thích khách đâu ra? Dám can đảm vào cung hành thích hoàng thượng! Ngươi cho dù giết chết ta rồi, ta cũng biết. Người tới……”

      “Lý công công!” Bóng đen khẽ gọi tiếng.

      Lý Đức Hậu ngưng giãy giụa, thanh này…… Thân thể đột nhiên chấn động, giọng run rẩy, “Ngài, ngài là……”

      “Đúng, ta là. Ta có chết.” Bóng đen bình tĩnh .

      Lý Đức Hậu ngây ngốc, sau đó đột nhiên bò người lên, “Tứ… Tứ Vương……”

      Lý Đức Hậu hầu hạ Mạc Ngự Minh hơn ba mươi năm, từ lúc Mạc Ngự Minh còn là Thái Tử, ở hậu cung triều đình, dựa lưng bất kỳ ai, bất luận kẻ nào cũng thu mua được , chỉ trung tâm với Mạc Ngự Minh, vì vậy, Mạc Kỳ Hàn mới tìm !

      Hoàn toàn buông lỏng tay, Mạc Kỳ Hàn lui bước đứng ở đất, Lý Đức Hậu vội xuống giường, quỳ xuống, kích động thấp giọng : “Nô tài ra mắt Tứ Vương Gia! Tiểu Chủ Tử, ngài, ngài …… phải hạ táng rồi sao?”

      “Chuyện này rất dài dòng, chuyện ta giả chết công công được lộ ra, ta có chuyện quan trọng gặp phụ hoàng, thể kinh động bất luận kẻ nào!” Mạc Kỳ Hàn vội đỡ Lý Đức Hậu dậy.

      “Dạ dạ dạ, nô tài lập tức mang tiểu chủ tử , hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương cao hứng a.” Lý Đức Hậu nhịn được nước mắt tung bay, liều mạng đè nén .

      Thái tử cùng Tứ hoàng tử là do hoàng hậu sinh ra, hoàng thượng lại hoàng hậu thâm sâu, thường cung Phượng Thần, vì vậy là nhìn hai hoàng tử này lớn lên, tự nhiên thân cận vô cùng, nhất là khi Mạc Kỳ Hàn còn tuổi chút, ẵm ngài ấy ít, vì vậy, quen gọi tiểu chủ tử, những năm này vẫn có đổi lời , mà nay nghe được Mạc Kỳ Hàn còn sống, tất nhiên kích động khó nhịn dứt.

      “Công công, làm phiền rồi, phiền ngươi tìm cho ta y phục thái giám.”

      Mạc Kỳ Hàn .

      “Dạ dạ, tiểu chủ tử nghĩ chu đáo.”

      lâu lắm, trong nhà đèn sáng, Lý Đức Hậu ngẩng đầu ra, Mạc Kỳ Hàn khom lưng cúi đầu theo phía sau.

      “Canh chừng cẩn thận, chúng ta đến chỗ hoàng thượng chút.”

      “Dạ, Lý công công!”

      đám thái giám thị vệ vội vàng khom người trả lời.

      Trong cung Long Dương, đèn cung đình sáng như ban ngày.

      Sau đại điện là tẩm cung của Mạc Ngự Minh, tối nay bởi vì trong lòng có chiến , Mạc Ngự Minh cũng đến cung khác, vì vậy, Lý Đức Hậu trực tiếp mang Mạc Kỳ Hàn nội điện.

      “Hoàng thượng, ngài ngủ chưa? Nô tài có chuyện bẩm báo hoàng thượng!” Lý Đức Hậu đứng ngoài giường giọng hỏi.

      Mạc Ngự Minh từ trong giấc mộng tỉnh lại, cau mày : “Lý Đức Hậu, có chuyện gì mà nửa đêm đến báo trẫm?”

      “Hoàng thượng, nô tài có mang tên tiểu thái giám, rất hiểu xoa bóp nắn vai, nô tài nghĩ tới hoàng thượng quan tâm quốc rất mệt nhọc, liền dẫn tới bóp vai cho hoàng thượng!” Lý Đức Hậu khom người .

      Mạc Ngự Minh nhíu mày, dừng lại lát, mới chậm rãi : “Mở màn!”

      “Dạ!” Lý Đức Hậu vội vén màn, đỡ Mạc Ngự Minh ngồi dậy ở giường rồng.

      Nghiêng mắt nhìn long sàng cái, xác định phi tử thị tẩm, Lý Đức Hậu liền : “Hoàng thượng, cho Tiểu Lộ Tử bóp vài cho ngài thôi.” Mạc Ngự Minh nhíu bên mắt, nhìn chằm chằm Lý Đức Hậu lát, lại thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt phân phó: “Toàn bộ lui ra , lưu Lý Đức Hậu hầu hạ trẫm là được.”

      “Dạ, hoàng thượng! Nô tài/nô tỳ cáo lui!”

      Trong tẩm cung, tất cả thái giám cung nữ lui ra.

      Mạc Ngự Minh mới : “Tiểu Lý Tử, ngươi có chuyện với trẫm sao?”

      “Hoàng thượng minh!” Lý Đức Hậu gật đầu cái, càng hạ giọng : “Nô tài dẫn theo người tới gặp hoàng thượng.”

      “Người nào?” Mạc Ngự Minh kinh hỏi.

      “Hoàng thượng chờ chút!”

      Lý Đức Hậu xoay người ra ngoài, rất nhanh lộn trở lại, thái giám vào, gương mặt cũng là xa lạ, Lý Đức Hậu cúi đầu, “Hoàng thượng, nô tài canh giữ ở bên ngoài, để cho bất luận kẻ nào đến gần nơi này.” xong, liền vội lui xuống.

      Mạc Ngự Minh nhìn chằm chằm thái giám trước mặt, trầm giọng hỏi: “Ngươi là người phương nào?”

      Mạc Kỳ Hàn hoàn toàn ngẩng đầu lên, nhìn Mạc Ngự Minh chuyển mắt, sau đó nặng nề quỳ xuống, khẽ gọi tiếng, “Phụ hoàng!” Đưa tay chậm rãi nhấc lên mặt nạ da người mặt!

      Mạc Ngự Minh chấn động cả người, thân thể thoáng suýt té xuống long sàng!

      “Phụ hoàng cẩn thận!”

      Mạc Kỳ Hàn vội vàng kêu tiếng, nhanh chóng đứng lên đỡ Mạc Ngự Minh, Mạc Ngự Minh cứng ngắc, nhìn gương mặt gần trong gang tấc này, đôi môi mở lâu, mới dần dần phát ra , “Hàn, Hàn Nhi, hồn phách của con rốt cuộc tới gặp phụ hoàng rồi sao? Phụ hoàng đợi con rất lâu, lâu…… Đại ca con gặp trẫm, con cũng tới sao?”

      “Phụ hoàng, là nhi thần, nhi thần…… còn sống, có chết, là nhi thần đến gặp phụ hoàng rồi!” Mạc Kỳ Hàn nghẹn ngào , nam nhi dễ rơi lệ, thế nhưng lúc này nhịn được rơi lệ, nâng tay Mạc Ngự Minh, áp vào mặt , “Phụ hoàng, ngài sờ sờ, là nhi thần a, đây phải là hồn phách.”

      “Có, có hơi ấm, là người, phải hồn phách, Hàn, Hàn Nhi…… Con là Hàn Nhi? Hàn Nhi của Trẫm có chết sao?” Mạc Ngự Minh rơi lệ, kích động được mạch lạc, đôi tay cũng dính vào gương mặt Mạc Kỳ Hàn, thể tin được sờ khắp mặt của , xác định gương mặt này là chân , là mặt của con .

      Mạc Kỳ Hàn ngừng gật đầu, “Đúng, đúng là nhi thần, phụ hoàng hoài nghi là chính xác, nhi thần xác thực còn sống, có bệnh chết, mấy năm này nhi thần mực giả bệnh, mùng bảy tháng bảy phụ hoàng thấy cái thi thể kia của nhi thần là giả.”

      “Cái gì? Giả bộ bệnh? Thi thể giả? Sao lại thế này?” Mạc Ngự Minh chấn động vô cùng, trợn mắt nhìn.

      “Đúng vậy, cỗ thi thể kia là dịch dung dung mạo nhi thần, nhi thần vẫn ở tại Hương Đàn Cư, chính là nửa đêm vài ngày trước phụ hoàng qua cái gian phòng kia, thủ hạ nhi thần lừa ngài. Phụ hoàng, những năm này xảy ra rất nhiều chuyện, nhi thần có nỗi khổ khó , nhưng phụ hoàng có thể cao hứng, nhi thần thân thể rất tốt, chẳng những có ốm đau, còn luyện thành võ công tuyệt thế, chuyện này phải từ mười năm trước… “

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 281 Bí mật gặp phụ hoàng 2


      Đêm yên tĩnh, trong cung Long Dương, nến để cả đêm kể từ sau khi hai hoàng tử qua đời, bởi vì Mạc Ngự Minh Kinh giật mình tỉnh giấc, tỉnh lại thấy bóng tối nóng nảy phát giận, vì vậy, tối nay cũng sáng, làm bất luận kẻ nào hoài nghi.

      Màn bị buông, phụ tử hai người nằm song song ở long sàng, Mạc Ngự Minh lẳng lặng lắng nghe Mạc Kỳ Hàn kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra mười năm này, ông thể tin được, đứa cháu ông tay nuôi lớn coi như con ruột lại là sài lang hổ báo như thế!

      “Phụ hoàng, thể cứu được đại ca, là nỗi đau đớn cả đời của nhi thần, nhi thần nhặt được cái mạng về, sư phụ đối với nhi thần ân trọng như núi, nếu có sư phụ, nhi thần sớm chết rồi, chỉ là đại ca, nhi thần……” Cổ họng Mạc Kỳ Hàn khô khốc, được nữa.

      Mạc Ngự Minh ôm chặt lấy bả vai Mạc Kỳ Hàn, cũng rơi lệ, “Hàn Nhi, chuyện này liên quan đến con, con có thể giữ được mạng là trời cao khai ân, đại ca con chết , chỉ có thể trách lòng dạ súc sinh kia quá độc ác, phụ hoàng bây giờ có thể thấy con còn sống, thân thể con hoàn toàn tốt, còn có thân võ công, phụ hoàng cao hứng, biết hành động của súc sinh kia, phụ hoàng đau xót a!”

      “Phụ hoàng, tối nay nhi thần tới gặp ngài, vì tra chân tướng mọi việc, đó là Mạc Kỳ Minh muốn báo thù, nhưng nguyên nhân ra sao, nhi thần ràng lắm, nhưng có ý giành giang sơn với phụ hoàng, phụ hoàng cần sớm phòng bị a!” Mạc Kỳ Hàn .

      “Hàn Nhi, trẫm cũng biết, con lại kín đáo như vậy, những năm này mực lộ diện trước mặt trẫm cùng văn võ cả triều, nhìn con trai ta tại văn thao võ lược, thông minh cơ trí, trẫm có thể yên tâm giang sơn giao cho con rồi! Con chuẩn bị tái xuất như thế nào?” Mạc Ngự Minh cao hứng lau nước mắt, .

      “Phụ hoàng, nhi thần nghĩ bây giờ còn chưa tới lúc, nhi thần mực theo dõi Mạc Kỳ Minh, chỉ là hoài nghi nhi thần có chết, nhưng cách nào xác định, hơn nữa, Tang Phượng kia dẫu có chết cũng chịu đứng ra chỉ điểm Mạc Kỳ Minh, huống chi đại ca qua đời ba năm, cách nào khám nghiệm tử thi nữa, tại muốn trị tội Mạc Kỳ Minh, chúng ta còn chưa có chứng cớ, nếu tùy tiện sống lại, ngược lại ép Mạc Kỳ Minh nhổ cỏ tận gốc để ngừa hậu hoạn, nhi thần sợ , nhưng chỉ sợ xuống tay với phụ hoàng, chúng ta thể mạo hiểm!”

      “Mặt khác, phụ hoàng biết , đại tướng quân Hạ Chi Tín cùng Bình Dương Hầu Bạch Tĩnh An từng là thủ hạ của Lăng vương hai mươi năm trước, bọn họ sớm cấu kết cùng Mạc Kỳ Minh.”

      Nghe vậy, Mạc Ngự Minh tỉ mỉ suy tư phen, : “Hàn Nhi, con phân tích đúng, trẫm biết Hạ tướng quân cùng Bạch Tĩnh An từng là người của Lăng vương, nhưng cũng biết lại có chuyện như vậy! Nếu có thể giải quyết hai người này, lại bắt súc sinh kia cũng dễ dàng, nhưng Hạ Chi Tín chắc chắn công khai mưu phản, đến lúc đó, thiên hạ đại loạn!”

      “Đúng vậy, tại loạn trong giặc ngoài, ít nhất phải bình định loạn Nam Chiếu trước mới được, những năm này phụ hoàng vô cùng tín nhiệm Hạ Chi Tín, trong tay có hai mươi vạn đại quân, nhưng thầm chiêu binh mãi mã cho Mạc Kỳ Minh, tại sợ là hơn ba mươi vạn rồi! Lại trong triều đình, Bình Dương hầu nắm trong tay Lại bộ, Binh bộ, Hình bộ, văn võ cả triều có ít thầm đầu phục , đều vì Mạc Kỳ Minh, quyền thế của ngập trời rồi!” Mạc Kỳ Hàn lo lắng .

      Mạc Ngự Minh thở dài tiếng, “Đều do trẫm, có sớm nhận bộ mặt nghiệt tử kia, ngừng trao cho quyền lợi, Nhị ca của con tính tình hiền lành, trẫm vẫn dám đem Đại Lý Tự giao cho nó, sợ nó quả quyết, lòng dạ đàn bà, Ngũ đệ của con cũng con may, liều hơn Nhị ca con mấy phần, trẫm cho tiếp quản Đại Lý Tự, Sâm nhi cùng Dục nhi trẫm tính phái Cát Giang luyện binh, để cho chúng học hỏi kinh nghiệm, về sau có thể giúp đỡ con.”

      “Phụ hoàng, Nhị ca ra hiền lạnh như phụ hoàng thấy, nhi thần nhìn rất ràng, Nhị ca có năng lực và thủ đoạn, phụ hoàng, chúng ta bây giờ phải làm, chính là dần dần triệt tiêu thế lực của Bạch Tĩnh An, phụ hoàng ngài từng bước thu hồi những nha môn quan trọng, giao cho Nhị ca, Ngũ đệ, Lục đệ cùng Thất đệ, còn nữa…, lần này giao chiến, cũng thể cho Hạ Chi Tín xuất binh rồi!”

      “Đây là đương nhiên, ngày hôm nay lão Tam còn tới xin trẫm, muốn cùng Hạ Chi Tín xuất chinh! Bây giờ nhìn lại, quả nhiên là bọn họ nghĩ thừa cơ hội này thu trọn quyền thống lĩnh tam quân, trẫm thể để thành công, trẫm muốn ngự giá thân chinh!”

      Mạc Kỳ Hàn ngẩn ra, kinh ngạc : “Phụ hoàng muốn biên quan đánh giặc? thể được, nhi thần tìm đến ngài, còn có chuyện, chính là nhi thần muốn , phụ hoàng cho Lôi Nguyên soái thống lĩnh, phong cho nhi thần chức tướng quân, nhi thần có lòng tin có thể đánh bại quân Nam Chiếu, cũng mượn cơ hội này nắm trong tay mấy mười vạn quân quyền, có thể chống đỡ được Hạ Chi Tín a!”

      “Hàn Nhi con phải xuất chinh? Con phải thể để cho người ta biết con còn sống sao?” Mạc Ngự Minh trợn to hai mắt, thể tin.

      “Phụ hoàng, ngài muốn giao giang sơn cho nhi thần, nếu tay nhi thần có quân đội cùng tướng quân tâm phúc, sao nhi thần có thể ngồi vững đây? Cho nên, nhi thần phải ! khi thắng, lấy thân phận Tứ Vương Gia sống lại, thiên hạ chấn động, thu phục lòng dân, cả triều ai dám phục? Hạ Chi Tín sao dám manh động? Mà nhi thần liền có thể nuốt từng bước , cuối cùng loại bỏ được u nhọt Mạc Kỳ Minh!”

      Trong mắt Mạc Kỳ Hàn lóe ra ánh sáng tự tin, khẽ mỉm cười, “Thế nào? phải phụ hoàng có đội ám vệ sao? phải toàn bộ bọn họ mang mặt nạ, cũng lấy dung mạo chân gặp người sao? Nhi thần chính là đứng đầu ám vệ của ngài, thay phụ hoàng xuất chinh!”

      “Hả? Hàn Nhi, làm con sao biết? Ám vệ của Trẫm rất bí a!” Mạc Ngự Minh sợ rồi.

      Mạc Kỳ Hàn giật miệng xin lỗi, “Phụ hoàng, tổ chức ám ảnh của nhi thần cũng là nơi tình báo, trong lúc vô tình biết được chuyện đội ám vệ của phụ hoàng.”

      “Hàn Nhi, nhìn ra a, con là con trai của trẫm sao? Sao Trẫm giống như chưa bao giờ biết con? Trẫm vẫn cho là con đơn thuần, sau khi đại ca con chết, trẫm vẫn cùng mẫu hậu con lo lắng, con tính tình như vậy, lại thêm thân thể tốt, ngồi vững ngôi vị hoàng đế!” Mạc Ngự Minh giữ chặt tay Mạc Kỳ Hàn, vừa ngạc nhiên lại kích động.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :