1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 267 Mây mưa thất thường, ai là người thắng? 17
      “Tin tưởng? Ta còn có thể tin tưởng chàng sao? Ta đều biết chàng câu nào là !” Lăng Tuyết Mạn rơm rớm nước mắt, để mặc Mạc Kỳ Hàn tay nắm ở bên người, thanh ấm ức, giọng cũng giống như lúc chất vấn vừa rồi.

      Mạc Kỳ Hàn quay đầu lại, vẫn nhìn chằm chằm Mạc Kỳ Minh, mắt sáng như đuốc, nghe được lời thương tâm của Lăng Tuyết Mạn, nhăn lông mày, : “Mạn Mạn xin lỗi, đừng khóc, tại đối đầu kẻ địch mạnh, sau khi trở về ta mặc cho nàng xả giận được ?”

      “Trở về?” Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, hạ mắt, nàng phải về sao? Sau khi trở về làm sao đối mặt với ?

      Mạc Kỳ Hàn lại biết ý nghĩ trong nội tâm của Lăng Tuyết Mạn giờ phút này, chỉ tưởng nàng tức giận mới có cử chỉ vừa rồi, liền vỗ vai của nàng, trấn an: “Mạn Mạn, tin tưởng ta, đừng có đoán mò, giải quyết chuyện trước mắt lại tiếp.”

      , chỉ thấy Thiên Cơ lão phóng lại, thấy Lăng Tuyết hết tức giận, vui sướng cười : “Ha ha, Hàn…… phải, Tuyết Mạn nha đầu, con xem vừa nãy ta cùng tiểu tử nhà con phối hợp như thế nào? Rất tuyệt phải ? Hai thầy trò chúng ta ăn ý đến mức cái ánh mắt cũng biết là ý gì!”

      Suýt nữa lỡ miệng, Thiên Cơ lão nhân chép miệng, ngại ngó ngó Mạc Kỳ Hàn, Mạc Kỳ Hàn bất đắc dĩ liếc nhìn, tinh lực vẫn đặt ở người Mạc Kỳ Minh.

      “À? Ông là sư phụ chàng? Vậy chàng……” Lăng Tuyết Mạn rùng mình cái.

      Mà lúc đó, tình hình cũng tới hồi kịch liệt, thiết huyết sát thủ ngừng ngã xuống, nhưng cũng ngừng có thêm người mới, bảo vệ Mạc Kỳ Minh đến gió thổi lọt, ám ảnh tuy là cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng đối phương đông đảo, căn bản tấn công vào được, nhìn tình huống, thủ hạ của Mạc Kỳ Minh biết có bao nhiêu thiết huyết sát thủ, hơn nhiều so với con số Vô Giới dự đoán 50 người.

      Mạc Kỳ Hàn cau mày càng chặt, con ngươi lo lắng cùng Mạc Kỳ Minh nhìn nhau từ xa, cả hai cầm chắc chuôi kiếm trong tay!

      Sư phụ, Mạn Mạn giao cho ngài, ngài được lung tung nữa!”

      Mạc Kỳ Hàn xong, liền buông Lăng Tuyết Mạn ra, điểm mủi chân bay lên, đồng thời rút nhuyễn kiếm bên hông ra, thẳng hướng Mạc Kỳ Minh!

      Mạc Kỳ Hàn vượt lên trước công ra kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng trước ngực Mạc Kỳ Minh, Mạc Kỳ Minh phản ứng cực nhanh, nhảy lên lộn vòng ra sau cái, liềm đâm ngược lại kiếm, Mạc Kỳ Hàn cười tiếng, thi triển ra bộ kiếm pháp Độc Bộ Thiên Hạ, chỉ thấy thân hình càng lúc càng nhanh, kiếm trong tay câu hồn đoạt mệnh, chém, nhiều chiêu hiểm vô cùng, chỉ nhằm tử huyệt của Mạc Kỳ Minh!

      Mạc Kỳ Minh cũng kém Mạc Kỳ Hàn, hai kiếm đụng nhau ở giữa trung, phát ra tiếng va chạm chói tai, rồi sau đó thân thể đồng thời nhảy ra, cách hai trượng, kiếm kiếm chạm nhau, bốn mắt nhìn nhau, đều lạnh lùng như băng, sát ý sâu nồng!

      “Song mộc bất thành lâm, song mộc hựu thành , nhất độ tam sinh thạch, nguyệt chiếu ảnh lai hi!” Mạc Kỳ Hàn chậm rãi thở khẽ, bên môi nụ cười vô hạn.

      “Ngươi là ——” Mạc Kỳ Minh chấn động, suy nghĩ bay lộn, mấy năm này thỉnh thoảng có người lẻn vào Tam vương phủ thăm dò, bao gồm tối nay sau khi vào cung——

      Hơn nữa bốn câu này, chính là người từng lẻn vào Tam vương phủ thăm dò lưu lại tờ giấy! vì thế, điều tra nhiều mặt, cũng là có kết quả, nghĩ tới, hẳn là người cùng Lăng Tuyết Mạn tư thông!

      “Ngươi quả nhiên chưa chết!” Tay Mạc Kỳ Minh nắm chuôi kiếm chặt thêm phần, nhìn chằm chằm Mạc Kỳ Hàn, hận thể lập tức đâm kiếm xuyên tim!

      Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn cười nhếch môi, “Bản công tử vẫn luôn còn sống! Mấy năm này phải ngươi mực tìm kiếm bản công tử sao?”

      Nghe vậy, tâm Mạc Kỳ Minh nhất thời đại loạn, nhìn chằm chằm Mạc Kỳ Hàn, thể tin mở to con mắt, quá tối, cũng thể nhìn ràng ánh mắt của đối phương, chỉ là thân hình rất giống lão Tứ, giọng có thể dùng thuật đổi thanh, nhưng là võ công lão Tứ thường thường, căn bản thể đấu với tới mười chiêu, người trước mắt này, mới vừa tung chiêu thức giữa trung, còn có nội lực hùng hậu, tuyệt phải lão Tứ!

      Mạc Kỳ Hàn nhìn Mạc Kỳ Minh chần chờ, đắc ý, chính là muốn nhiễu loạn phỏng đoán của đối phương, để cho đối phương do dự!

      Bên kia, Thiên Cơ lão nhân cơ hồ muốn cười lạc giọng, đôi tay che miệng, nhịn được thở dài : “Tiểu tử này là thủ đoạn a! Cao! là cao!”

      Lăng Tuyết Mạn nghe thấy kỳ quái, kéo kéo cánh tay Thiên Cơ lão nhân, lặng lẽ hỏi: “Lão gia gia, tình nhân cái gì? Vậy là ý gì? Là cho cái tên xấu xa kia là ai sao?”

      “Khụ khụ, Mạn Mạn nha đầu, cái này, lão gia gia thể , nếu ra, tình nhân nhà con ——” Thiên Cơ lão nhân để tay ở cổ, khoa trương làm cái động tác ‘rắc rắc’, “——có thể làm như vậy với lão gia gia.”

      Lăng Tuyết Mạn nổi đóa dậm chân cái, tức giận : “Có thể với người khác, chính là thể cho ta, thôi!”

      “Ách, nha đầu, ta chỉ khoa trương chút thôi…, chỉ là tiểu tử kia cho , ta đúng là dám .” Thiên Cơ lão nhân bất đắc dĩ bĩu môi.

      Lăng Tuyết Mạn chỉ cho là lão gia gia này giống như lão điên, chuyện lung tung, có để ở trong lòng, nghe như vậy, miễn cưỡng cười cười, “Lão gia gia, cám ơn ông cứu ta nha.”

      “Hắc hắc, Tuyết Mạn nha đầu, con muốn cám ơn ta, đừng tức giận tiểu tử này, nếu lão gia gia cũng còn ngày bình yên đâu!” Thiên Cơ lão nhân như , gương mặt đáng thương.

      Ai ngờ, vừa xong, những khiến cho Lăng Tuyết Mạn lộ ra khuôn mặt tươi cười, lại khiến nàng càng thêm khổ sở dứt, trong mắt lập tức lại tràn đầy nước mắt, dùng sức cắn môi mới cho mình khóc ra tiếng.

      Thiên Cơ lão nhân lại càng biết Lăng Tuyết Mạn tại phải là tức giận, mà là thương tâm chuyện nàng thất thân, thấy nàng lại mất hứng, liền mặt ủ mày ê than thở, “Mạn Mạn nha đầu, ta cần con cảm ơn, chỉ cần con cùng đồ đệ tình cảm tốt đẹp, để cho nó cao hứng được rồi!”

      Lăng Tuyết Mạn mặc dù thương tâm, nhưng cũng nhịn được cười lên, liếc mắt nhìn Mạc Kỳ Hàn, lại tự chủ nghiêng mặt, cắn cắn môi.

      Tức giận tức giận, nhưng nàng vẫn khẩn trương nhìn vậy hai người đấu nhau, chỉ sợ vừa sai sót, Mạc Kỳ Hàn bị thương.

      Môi mỏng vừa động, Mạc Kỳ Minh lạnh lẽo : “Xem ra Tang Phượng thất bại rồi!”

      cái nho Miêu Cương nữ, cũng dám xâm nhập vào hang cọp? Thủ hạ ngươi đúng là nhiều nhân tài!” Mạc Kỳ Hàn cuồng tiếu, dưới màn đêm, ánh mắt lóe sang cuồng vọng.

      Mạc Kỳ Minh lóe mắt cái, trong khoảng thời gian ngắn, cát bay đá chạy, gió cuốn lá rách, đất trống, chỉ có thể nhìn đến hai bóng dáng quấn quít chỗ, phân ai là ai.

      Nhưng, Mạc Kỳ Hàn cũng liên tiếp xuất chiêu, Mạc Kỳ Minh càng đánh càng kinh hãi, mình cũng coi như là người có võ công mạnh nhất trong hoàng thất, nhưng lại chưa bao giờ gặp qua kình địch như thế, đánh tiếp nữa, nhiều nhất là hai bên tổn hại, mà chỉ cần người nọ phải lão Tứ, có giết cũng vô ích, cho nên ——

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 268 Mây mưa thất thường, ai là người thắng? 18
      Cho nên, Mạc Kỳ Minh ở lúc Mạc Kỳ Hàn lộ ra sơ hở, liền tung ra hư chiêu, trường kiếm thoáng cái, thân thể vội vàng lui về phía sau, tiếng hô lên“Mặc Thanh!”, Mặc Thanh lập tức ném ra bọc thuốc pháo, nhất thời, giữa trung tất cả đều tràn ngập màu trắng, khiến người ra thấy bất kỳ vật gì.

      Ám ảnh đều động, bởi vì chủ tử bọn họ động, chỉ hô tiếng, “Sư phụ, chăm sóc Mạn Mạn!”

      Lăng Tuyết Mạn hiểu chuyện gì xảy ra, sợ túm chặt cánh tay Thiên Cơ lão nhân, liều mạng mở to hai mắt nhìn Mạc Kỳ Hàn, chỉ sợ xảy ra chuyện gì.

      Mà khi sương trắng tan hết, lần nữa trả lại bóng hậu, dưới cây hòe, trừ ám ảnh, bóng người của Mạc Kỳ Minh cùng thiết huyết sát thủ!

      Vô Cực lo lắng hô tiếng, “Chủ tử, kẻ địch thấy!”

      “Ta biết !” Mạc Kỳ Hàn cũng kinh ngạc, vốn là muốn để Mạc Kỳ Minh , bây giờ còn đến thời điểm giết bọn , thân vương đương triều, còn là thân vương quyền thế ngập trời, vô duyên vô cớ chết ở ngoài thành, khiến cho thiên hạ đại loạn!

      “Kiểm lại nhân số, ai bị thương lập tức rút về, còn lại dọn dẹp trường!” Mạc Kỳ Hàn đơn giản ra lệnh, sử dụng ánh mắt ý bảo ba người Vô Cực, người nào chịu trách nhiệm cái gì, chỉ sợ kêu tên bị Lăng Tuyết Mạn nghe được.

      Ba người kia theo Mạc Kỳ Hàn nhiều năm, tự nhiên ngầm hiểu lẫn nhau, Vô Giới Vô Giới đến cái cũng dám phát ra.

      đường trở về, Lăng Tuyết Mạn bị ôm ngồi ở trước ngựa, Mạc Kỳ Hàn tay ôm hông của nàng, tay cầm dây cương, tốc độ cũng nhanh, chỉ sợ nàng lạnh, lại cởi áo bào người bọc nàng lại, để cho lưng nàng dán lồng ngực của , ngồi trong gió đêm, ở bên tai nàng giọng : “Mạn Mạn, có người giả trang nàng, bị ta bắt lấy, sau khi trở về, nàng coi như có chuyện gì xảy ra qua, tiếp tục ngủ, biết ?”

      “Chàng cái gì? Giả trang thành bộ dáng của ta? Rồi nằm ngủ ở giường của ta sao? Nha hoàn của ta cũng nhận ra được phải là ta sao?” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc dứt.

      “Ừ, cho nên, chỉ có ta phát , lúc này mới tới cứu nàng, Tứ Vương phủ bây giờ vẫn yên tĩnh, cũng ai biết chuyện nàng bị cướp.”

      Lăng Tuyết Mạn vừa nghe, liền vội rồi, “Cái… cái gì? Chàng là tới tìm ta mới phát sao? Làm sao chàng phát người nọ phải ta? Chàng có… có hôn nàng ôm nàng, còn có cởi… cởi y phục của ả hay ?”

      “Ha ha!” Mạc Kỳ Hàn bật cười, ánh mắt hất đến đám thủ hạ, cũng mang dáng vẻ phi lễ chớ nhìn, vô lễ với chớ nghe, cho nên gần dán dán lên mặt của Lăng Tuyết Mạn, giảm thấp giọng : có, đương nhiên có, tin bản lĩnh của phu quân nàng sao? Ta làm sao ngay cả Mạn Mạn nhà ta cũng nhận ra được?”

      ?” Lăng Tuyết Mạn nghiêng mặt, nhìn đến ánh mắt mang theo ý cười của Mạc Kỳ Hàn.

      .” Mạc Kỳ Hàn gật đầu cái.

      Lăng Tuyết Mạn yên lòng, rồi lại cực độ bất an, theo bản năng quay mặt, kinh ngạc nhìn phía trước, ràng cảm thụ gió lạnh phất qua khuôn mặt đau nhói, giống như tâm nàng giờ phút này, giống như trời sập, lưu lại chỉ có tuyệt vọng.

      Sau nửa canh giờ, đám người trở về.

      Lăng Tuyết Mạn đương nhiên bị Mạc Kỳ Hàn điểm huyệt ngủ, thông qua đường hầm ôm trở về giường ở Cúc Thủy Viên.

      Dặn dò Xuân Đường xong, Mạc Kỳ Hàn đổi bộ trường sam trắng ngà, lại tắt nến, lúc này mới tới bên giường giải huyệt đạo cho Lăng Tuyết Mạn.

      “Mạn Mạn!”

      “Ừ?” Lăng Tuyết Mạn giật giật cổ, “Trở lại rồi à?”

      Lăng Tuyết Mạn nhìn đến có sao, thở phào nhõm, nhàng cười tiếng, thêm gì nữa.

      “Đúng vậy, nàng ngủ mình chút nhé, ta xử lý ít chuyện, lát đến gặp nàng được ?” Mạc Kỳ Hàn khẽ vuốt gương mặt của nàng, cúi người ở môi hạ nụ hôn.

      Cái hôn này, Lăng Tuyết Mạn lại tựa như bị kích thích, “A!” kêu tiếng, đẩy Mạc Kỳ Hàn ra, ! được đụng ta! Chàng !”

      “Mạn Mạn!”

      Mạc Kỳ Hàn vội vàng gọi khẽ, cố gắng tiến lên trấn an Lăng Tuyết Mạn, lại thấy nàng như nai con bị thương, kinh sợ chui vào trong góc giường, trong miệng ngừng lẩm bẩm, “Đừng tới đây, đừng tới đây……”

      “Mạn Mạn, thế nào? Ta là tình nhân của nàng đây, làm sao nàng bắt đầu sợ ta rồi? Bây giờ nàng an toàn, sao, nguy hiểm đều qua rồi, ngoan, đừng sợ, tối nay ta , ta ngày mai nữa xử lý chuyện, bọn ngươi, ta giao phó thủ hạ hồi tới.”

      Mạc Kỳ Hàn nhanh chóng xong, trước khi , lại biết tại sao Lăng Tuyết Mạn bị hoảng sợ, hồi tưởng lại lời Vô Giới , trong lòng liền co quắp, trước khi trở lại, đề phòng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, xoay người lại, nhảy lên giường, trong lúc nàng khiếp sợ, ra tay lần nữa điểm huyệt ngủ của nàng, sau đó ôm nàng đặt lên gối, cẩn thận đắp chăn cho nàng.

      Bước nhanh ra khỏi đường hầm, trở về Hương Đàn Cư, mới lách người ra ngoài, Lâm Mộng Thanh liền thở phì phò nghênh đón, “Sư huynh, quá mức ! ra là huynh vẫn rêu rao tên của đệ ra bên ngoài sao? Huynh muốn cho người nọ đuổi giết đệ à?”

      “Ừ? Làm sao đệ biết?” Mạc Kỳ Hàn cau mày, quét mắt qua cái nhìn Thiên Cơ lão nhân chuẩn bị chạy , “Khụ khụ” hai tiếng, “Sư phụ, là ngài tiết lộ bí mật?”

      “Hắc hắc, Hàn tiểu tử, sư phụ chỉ là hướng Mộng Thanh khen con thủ đoạn cao thôi. Vừa khen Mộng Thanh lại hỏi cặn kẽ, vừa hỏi…… Khụ khụ, sư phụ ra rồi.” Thiên Cơ lão nhân rất xin lỗi cười khan .

      Lâm Mộng Thanh siết quả đấm lúc lúc ở trước đôi mắt lạnh lùng của Mạc Kỳ Hàn, cực kỳ tức giận : “Sư huynh rất biết bố trí tên ta a! Cái gì song mộc bất thành lâm, song mộc hựu thành , nhất độ tam sinh thạch, nguyệt chiếu ảnh lai hi! Lại đem tên của đệ viết ra ám hiệu như vậy, quả thực là…… Quả thực là quá mức! được! Từ giờ trở , an toàn của đệ liền giao trong tay huynh rồi, nếu đệ thiếu cọng lông tơ, muội muội của huynh phải làm quả phụ!”

      “Đệ có từng thấy công chúa thủ tiết chưa? Nếu đệ may mắn, Nhã Phi của chúng ta tự nhiên muốn tái giá!” Mạc Kỳ Hàn hài hước nhếch khóe môi.

      “A a a! Quá đáng!” Lâm Mộng Thanh Hỏa bốc hỏa, lại vỗ ngực liên tục, “Mạc Kỳ Hàn, Hoàng tộc họ Mạc các người vô cùng gian trá!”

      Mạc Kỳ Hàn bật cười dứt, nghĩ đến Lăng Tuyết Mạn, liền nghiêm mặt : “Tốt lắm, Mộng Thanh, Mạc Kỳ Minh nếu có thể đoán được câu kia, bắt đầu điều tra đệ, ngay thời điểm nghi ngờ ta, ta liền cố ý ném thân phận cho , nhiễu loạn , đệ cũng đừng giận, đêh về sau chính là người của ta, ta phụ trách!”

      xong, lườm Tang Phượng bị xích trong ám thất, lại : “Thay phiên canh chừng ả, ta tại rảnh, trời sáng trở lại hãy .” câu xong, đợi Lâm Mộng Thanh trả lời, liền lại tiến vào đường hầm.

      Lâm Mộng Thanh ngốc hồi lâu, mới từ trong ngượng ngùng phản ứng kịp, đấm quyền ở bàn, cắn răng nghiến lợi gầm : “Ai là người của huynh chứ? Xem đệ là nữ nhân của huynh à?”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 269 Tình nhân, chàng còn muốn ta sao?
      Lần nữa trở lại trong phòng yên tĩnh, Mạc Kỳ Hàn tuy biết Lăng Tuyết Mạn ngủ mê man, nhưng vẫn theo thói quen bước, tới trước giường, nhìn người giường, hãy cởi áo ra lên giường.

      Vừa nằm, lần nữa ôm nàng vào ngực, liền thoáng như cách ngàn năm vạn năm, dường như có mấy đời, may mắn, nàng lại trở về bên cạnh , hoàn hảo hao tổn trở lại trong ngực , tốt.

      Cúi đầu, xoa cánh môi của nàng, mặt lên nụ cười thương tiếc, duỗi ngón giải huyệt ngủ của nàng, “Mạn Mạn, quên hết mọi thứ sợ hãi, có ta ở đây bên cạnh nàng, cái gì cũng sợ, sợ……”

      Ý thức của Lăng Tuyết Mạn dần trở lại, nàng biết phải nằm mơ, trở lại, ôm nàng, còn giống như trước đây, giống như tối hôm qua thân mật ôm nàng, nhưng nàng bẩn……

      Lỗ mũi đau xót, cổ họng nghẹn ngào, nàng lại đẩy ra, sau đó cách xa , nhìn , cắn môi, tiếng động rơi lệ.

      “Mạn Mạn, đừng khóc, khóc hư mắt ta đau lòng, cho nên đừng khóc được ?”

      Hôm nay nàng bị thương cả người, đều do , là có bảo vệ tốt nàng, là đáng chết! là đáng chết a!

      , tình nhân, chàng , cần trở lại, chúng ta kết thúc , vĩnh viễn kết thúc , chàng nhớ ta trong sạch là tốt rồi, là tốt rồi, mấy thứ khác quên …… , thôi……”

      Lăng Tuyết Mạn đứt quãng, nước mắt cầm được rơi xuống, nàng sợ mình hạ được quyết tâm nhìn , liền quay lưng qua, nằm sấp xuống giường, dám khóc lớn tiếng, liền duỗi ngón tay bỏ vào trong miệng, dùng hàm răng cắn đau để nhắc nhở mình.

      Mà Mạc Kỳ Hàn càng nghe càng kinh hãi, tỉ mỉ lặp lại hai chữ ‘trong sạch’ mà Lăng Tuyết Mạn , trong lòng đột nhiên dâng lên cỗ dự cảm xấu, cộng thêm phản ứng dị thường của Lăng Tuyết Mạn, trước đây cũng từng gặp nạn, nàng đều phải như vậy, tối nay……

      “Mạn Mạn, rốt cuộc thế nào? Là ta đây, bây giờ nàng rất an toàn! Nếu như nàng để ý mấy lời của ta lúc nam nhân kia bắt nàng, vậy ta xin lỗi nàng, ta muốn cứu nàng bị chút tổn thương , chỉ có thể làm loạn tâm của để tìm cơ hội tốt nhất, muốn loạn tâm của , trước hết phải làm loạn lòng nàng, cho nên là bất đắc dĩ, nàng được nghĩ là a!” Mạc Kỳ Hàn đau khổ, nhanh chóng giải thích.

      Trong hốc mắt Lăng Tuyết Mạn tràn ngập nước mắt, mang theo tiếng khóc nức nở khổ sở : , phải cái này, phải…… Chàng vừa ta liền hiểu, ta hiểu chàng là cố ý, vì cứu ta chàng cố ý quan tâm ta, nhưng là chàng cái gì cũng biết, chờ chàng biết, chàng ……”

      Mạc Kỳ Hàn càng nghe càng hồ đồ, khỏi nhíu lông mày, “Mạn Mạn, nàng cái gì? Ta nghe hiểu, nàng quay qua, cho ta nghe nào.”

      “Oa…… Nhưng… nhưng ta dơ bẩn, …… bẩn, xứng với chàng…… Tình nhân…… Chàng tìm nương tốt hơn ta thôi…… Ta, ta oán chàng…… Là vấn đề của ta……” Lăng Tuyết Mạn khóc thành tiếng, nước mắt sớm ướt áo.

      bẩn bẩn, Mạn Mạn của ta vĩnh viễn là tinh khiết nhất, Mạn Mạn khiêu vũ, thánh khiết giống như tiên nữ, thánh khiết này phải là thân thể, là trong lòng, là linh hồn, ta nàng, là toàn bộ của nàng, thân thể của nàng lòng của nàng, cho nên ta muốn nàng, đời này đều muốn nàng, nàng phải cùng với ta, bất cứ lúc nào cũng thể rời ta, nếu chính là lên trời xuống đất, ta cũng tìm nàng trở lại!”

      Mạc Kỳ Hàn dịu dàng , trong mắt lại chứa đầy lệ, tâm đau như xé rách, dùng hết tâm bảo vệ, lại…… lại bị tên cầm thú kia chà đạp như thế! là đoán sai gã! Cho là Mạn Mạn rơi vào trong tay Mạc Kỳ Minh, lòng thích Mạn Mạn, tôn trọng nàng, mà ngờ lại…… cường bạo nàng!

      Trong mắt lại phát ra sát khát máu ý, thù mới hận cũ, sớm muộn, sớm muộn chặt gã làm trăm mảnh!

      Mạc Kỳ Hàn thất vọng đau khổ đau dứt, đứng dậy, đem thân thể co rúc của Lăng Tuyết Mạn chặt ôm vào trong ngực, để cho đầu nàng dựa vào ngực của , cằm đỡ lên tóc của nàng, nhàng : “Mạn Mạn, xin lỗi, nàng oán trách ta , là ta có bảo vệ tốt nàng, làm hại nàng chịu khổ, bị giật mình, đều là lỗi của ta, nàng mắng ta đánh ta cũng có thể, chỉ cần đừng lời kết thúc, chúng ta kết thúc, vĩnh viễn , quên rồi sao? Ta rồi, muốn danh chính ngôn thuận isn nàng, nàng là thê tử duy nhất cua đời ta, chúng ta còn phải sinh rất nhiều con cái, nàng quên sao?”

      ? sao?” Lăng Tuyết Mạn kích động, từ trong lòng ngẩng đầu lên, đưa tay sờ lên mặt của , khóe mắt vẫn còn vương nước mắt, nhìn đến gật đầu, nàng lại thất thanh khóc lên, lần này, là vui mà khóc!

      Tròng mắt khép hờ, Mạc Kỳ Hàn cố nặn ra nụ cười, dịu dàng : “Mạn Mạn, tại sao có thể kết thúc đây? Chúng ta muốn bên nhau trọn đời, làm sao có thể nhàng lời kết thúc? Nàng mấy lời này, lão…… Lão cái gì? Đúng, lão công ta giận !”

      Nghe Mạc Kỳ Hàn vì dụ dỗ nàng, mà lúng túng ra hai chữ ‘lão công’, trong bụng Lăng Tuyết Mạn đau xót, rốt cuộc khóc lên!

      Mạc Kỳ Hàn cầm lấy khăn gấm, dịu dàng lau nước mắt cho Lăng Tuyết Mạn, khẽ cười : “Đừng khóc, đều nữ nhân là làm bằng nước, bây giờ nhìn lại đúng là sai! Mạn Mạn, nàng biết , khi ta nghe được nàng , nàng thà bị chết, cũng muốn ta chết, trong lòng ta là cảm giác gì? Rất kích động, rất kích động……”

      “Tình nhân, chàng ghét ta, còn muốn ta sao?” Lăng Tuyết Mạn nức nở, thể tin được xác thực hỏi.

      Mạc Kỳ Hàn êm ái cười tiếng, lau sợi tóc trán nàng, trong mắt tràn đầy quyến luyến cùng thương tiếc, “Làm sao ghét bỏ đây? Muốn, đương nhiên là muốn, trừ phi là nàng muốn ta, đúng, nàng muốn ta, ta quấn nàng, buộc ngươi muốn ta. Ha ha, đứa ngốc, nàng cho ta là nam nhân tục tằng nông cạn lông bông ngoài đường phố sao? Nếu ta là như vậy, làm sao xứng đáng được nàng đồng sinh cộng tử? Huống chi đây phải là lỗi của nàng, lòng ta thương nàng còn kịp, làm sao còn ghét bỏ nàng bẩn? Mạn Mạn, nên xem thường mình, nàng chính là nàng, còn là Lăng Tuyết Mạn phách lối, ta thích xem bộ dáng nàng vui vẻ giương nanh múa vuốt, biết ?”

      “Tình nhân!” Lăng Tuyết Mạn thút thít, nhìn Mạc Kỳ Hàn, ngây ngốc vui vẻ cười, “Chỉ cần chàng bỏ ta là tốt rồi, ta là sợ, là sợ chính tai nghe được chàng , ngươi cần ta rồi……”

      “Ha ha, ta cần, sau đó đem nàng ném cho mấy Vương gia giành nhau sao?” Mạc Kỳ Hàn nở nụ cười hài hước, đem chôn sâu tất cả khổ sở, mình gánh chịu.

      Lăng Tuyết Mạn mím mím môi, “Trừ, trừ Nhị vương gia, những người khác đều là bằng hữu của ta! Nếu Nhị vương gia biết ta sớm thất thân, đâu còn thích ta nữa?”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 270 Mạn Mạn, nàng có thất thân!

      “Nha đầu ngốc, phàm là nam nhân lòng nàng, so đo, nếu phải là lòng, muốn hoàn bích, là có hoàng hoa khuê nữ, tìm người khác nha!” Mạc Kỳ Hàn lắc đầu, sau đó đem người trong ngực ôm càng chặt.

      “Ừ, nhưng là……” Lăng Tuyết Mạn lại ảm đạm, gì thêm, chỉ là trở tay ôm Mạc Kỳ Hàn, tựa vào đầu vai , trong lòng đau nhói.

      quan tâm, nhưng nàng rốt cuộc là dơ bẩn, thể hoàn toàn thuộc về rồi, nếu bất cứ người nào, nàng cũng bởi vì mất trinh tiết mà tìm cái chết, cho dù là trời sập, nhưng bây giờ, trong lòng nàng có nam nhân nàng , nàng liền muốn giống tất cả nữ nhân đời, thủ thân như ngọc cho nam nhân của mình, nhưng là, ông trời chìu nàng……

      nhàng thút thít, Lăng Tuyết Mạn có ngẩng đầu, rũ con ngươi tiếp: vốn là muốn bắt Tam vương gia, là ta xui xẻo lên xe ngựa, bắt lầm ta, tình nhân, chàng người kia có thể đem chuyện ta hoàn bích ra hay ?”

      Ánh mắt lạnh lùng của Mạc Kỳ Hàn lóe lên dứt, suy tư lắc đầu cái, , dám ra, sợ liên lụy chính .” Lời ngừng lại, lại nhàng hỏi, giọng nhu hòa dám làm nàng sợ, “Mạn Mạn, ta muốn cởi y phục của nàng xem thân thể nàng có chỗ nào thương tổn được ? Được ?”

      “Tình, tình nhân……” Trong lòng Lăng Tuyết Mạn tràn đầy e ngại, theo bản năng nắm chặt cổ áo của mình.

      “Ngoan, đừng sợ, ta đụng nàng, chỉ là sợ người nàng có thương tích, nếu có phải bôi thuốc, tin tưởng ta!”

      Mạc Kỳ Hàn nhàng cười, giọng dịu dàng như nước, như chén thuốc tốt dỗ dành lấy tâm chịu đủ bi thương của Lăng Tuyết Mạn, nàng dần dần bình tĩnh lại, giọng : “Tự ta cởi.”

      Từng cái từng cái cởi ra, áo ngoài, quần áo trong, cái yếm, quần lót, từng món , cho đến khi thân thể như ngọc hoàn toàn lộ ra.

      Mạc Kỳ Hàn mím môi, để nàng nằm ngang, kéo chăn gấm đắp kín cho nàng, mới : “Mạn Mạn, ta cần chút nến mới có thể thấy , nàng nhắm mắt lại nhìn ta, được ?”

      “Ừ.” Lăng Tuyết Mạn gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt.

      Xuống giường, lấy nến thắp sáng, tay bưng nến, trở lại giường, liếc mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn khép chặt mắt, Mạc Kỳ Hàn ôm tâm tình phức tạp, đưa lưng về phía nàng nhàng nhấc chăn lên, ánh nến chiếu rọi ở làn da tuyết trắng của nàng, mềm mại trơn bóng, trước ngực, bụng, dời nến qua, nhìn tới bên dưới người nàng, giữa hai chân, cũng hoàn hảo tổn hao gì, ôm lấy đầu của nàng, kiểm tra phía sau lưng của nàng, cánh tay, cổ, như đoán, vết thương hoặc là vết bầm.

      Mi nhắm chặt, Mạc Kỳ Hàn hơi nâng mặt của Lăng Tuyết Mạn lên, nhàng hỏi: “Mạn Mạn, thời điểm người kia xâm phạm nàng, nàng thanh tỉnh sao?”

      Lăng Tuyết Mạn lắc đầu, thanh như muỗi đốt, phải, cũng giống chàng, biết điểm huyệt, ta cái gì cũng biết, lúc ở trong cung, ta lên xe giúp Tam vương gia lấy thuốc, sau đó thấy có bóng đen, ta vừa định gọi, trước mặt bỗng tối sầm cái gì cũng biết, chờ ta tỉnh lại, liền giường trong gian phòng rồi, sau đó người nam nhân kia ngồi ở bên giường, người ta còn đắp chăn, y phục…… y phục bị đổi qua, quần áo lúc này, phải là của ta. Ta hỏi , đụng thân thể ta rồi, còn nghĩ tới ta phải… phải tấm thân xử nữ……”

      Nàng là bị điểm huyệt ngủ, có bất kỳ ý thức gì, giãy giụa, phản kháng, hơn nữa Mạc Kỳ Minh là lòng với nàng, làm sao chịu thương tổn nàng? Nhất định là động tác cực kỳ êm ái……

      Mạc Kỳ Hàn khẽ vuốt ve sống lưng Lăng Tuyết Mạn, môi mỏng mím chặt, con ngươi đen tối nhìn chằm chằm chỗ, trong lòng lại nghĩ đến nơi khác.

      Ngày sau nàng vui vẻ, mặc dù quan tâm, coi như có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng nàng có bóng ma, làm sao mới có thể làm cho nàng ra khỏi đoạn u này đây?

      Trong lòng ngừng co quắp, hình ảnh kia lên ngay trước mắt, nhắm chặt mắt, thân thể thẳng lên, nến lóe sángmột chút, nghe đến giọng của Lăng Tuyết Mạn vang lên, “Tình nhân, chàng làm sao vậy?”

      sao.” Mạc Kỳ Hàn lập tức điều chỉnh tâm tình, nhàng , cũng thổi tắt nến, đặt bàn, sau đó mới lại lên giường, cũng là lòng tràn đầy vui mừng chui vào chăn, kéo đầu vai của nàng qua, vui mừng vô cùng : “Mạn Mạn, nàng sợ bóng sợ gió thôi!”

      “Hả? Sao, thế nào sợ bóng sợ gió hả?” Lăng Tuyết Mạn nhất thời phản ứng kịp, mờ mịt.

      “Ha ha, chính là nàng có thất thân a! người nàng ngay cả dấu vết cái mền xâm phạm cũng có, hoàn hảo, nàng thử nghĩ xem, người nọ hoàn toàn biết nàng, nếu xâm phạm nàng, ít nhất lưu lại vết bầm hoặc là vết hôn ở người nàng, cho nên như vậy, là cố ý chọc giận nàng, nàng suy nghĩ chút, nàng tỉnh xong, có tổn thương nàng hay ?” Mạc Kỳ Hàn nhõm vui vẻ, kích động tựa hồ tim nhảy ra khỏi cổ họng.

      Lăng Tuyết Mạn vừa nghe, quả nhiên kích động theo, cầm tay Mạc Kỳ Hàn, hưng phấn : “Có ? Tình nhân chàng đều là sao? Đúng đúng, ta mắng người kia, giống như rất tức giận, tay cũng nâng lên muốn đánh ta, thời điểm sắp tát vào mặt ta lại dừng lại, phải người quá xấu, có cường bạo ta, chỉ là gạt ta, đúng ?”

      “Dĩ nhiên, nàng coi như tin người nọ, cũng có thể tin tưởng ta nha, ta cũng là nam nhân, ở phương diện này biết nhiều hơn nàng. Ha ha, Mạn Mạn, lần này nàng nên cao hứng, ta cũng cao hứng.”

      Mạc Kỳ Hàn cười, nụ cười chân đặt ở trước mặt Lăng Tuyết Mạn, lây sang nàng, khuôn mặt nhắn tỏa ra sáng rỡ chói mắt, ôm chặt cổ của Mạc Kỳ Hàn, : “Đúng vậy, ta là cao hứng, là cao hứng, ta vẫn cho là mình bị…… tại biết phải, biết thân thể ta còn sạch , ta vui vẻ chết được, tình nhân, nếu ta biết phải đối mặt với chàng như thế nào, có……”

      “Mạn Mạn, ta rồi, vô luận nàng như thế nào, cũng là Mạn Mạn của ta, nữ nhân duy nhất trong lòng ta.” Mạc Kỳ Hàn vui mừng cười, thấy nàng vui vẻ, như trút được gánh nặng, ra là, chỉ cần thấy được nụ cười của nàng, chính là có tất cả.

      Hai người nên chia sẻ vui vẻ, đau đớn chỉ cần mình chịu đựng là tốt rồi, là tốt rồi……

      “Nhưng là, tình nhân, vậy y phục ta đâu? Y phục xảy ra chuyện gì? tại sao muốn lừa ta? có mục đích gì đây?” Lăng Tuyết đột nhiên nghĩ đến điểm này, lại bất an hỏi.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 271 Tình vững hơn vàng, sâu hơn biển
      Mạc Kỳ Hàn hơi hạ mắt, khẽ cười : “Y phục của nàng bị nữ nhân giả trang của nàng lấy mặc! Ta nghĩ bóng đen nàng thấy ở trong xe ngựa phải là nữ nhân kia, ả thay đổi quần áo với nàng! Mạn Mạn, những người này, rất có thể cùng phe với những người xuống tay đối phó nàng lúc trước, mục đích là gì, ta lắm, nàng cũng đừng suy nghĩ nhiều, sớm muộn có ngày được phơi bày. tại, quan trọng nhất chính là để cho mình vui vẻ, ừ, còn phải điều dưỡng thân thể cho tốt, mỗi ngày ăn cơm ngon, nuôi mình trắng trẻo mập mạp, chờ làm tân nương của ta.”

      “Ách…… Trắng trẻo mập mạp? Chàng cho ta là heo a!” Lăng Tuyết Mạn thuận theo chu chu cái miệng nhắn, lại buồn bực : “Ta còn chưa có chân chính làm tân nương tử! Ta có thể đợi chàng sao?”

      “Sao thể chứ? Có lẽ rất nhanh, hoặc là…… Ha ha, rất rất nhanh.” Mạc Kỳ Hàn chợt nhíu mày, vui vẻ , nếu là có thể từ chỗ Tang Phượng tra tất cả chân tướng, liền có thể gặp phụ hoàng rồi, liền có thể sống lại rồi, liền có thể quang minh chánh đại sống chung với nàng rồi……

      Vậy mà, việc đời khó liệu, giờ phút này Mạc Kỳ Hàn cũng từng nghĩ đến, con đường của bọn họ vẫn còn rất dài, còn có thời gian gần hai năm khảo nghiệm tình cảm lẫn nhau!

      Lăng Tuyết Mạn kích động giương lên khuôn mặt tươi cười, kiều mỵ mềm giọng , “Tình nhân, ta tin chàng, ta tin chàng thần thông quảng đại, tối nay thấy nhiều người áo đen che mặt như vậy, bọn họ cung kính xưng chàng là chủ tử như vậy, ta cảm giác chàng chính là người cao cao tại thượng, giống như là đế vương, đứng ở chỗ cao nhìn chúng sinh. Tình nhân, trong tay chàng có rất nhiều người sao? Các người lấy cái gì mà sống a?”

      “Ha ha, cảm giác của nàng…… có lẽ là đúng.” Mạc Kỳ Hàn ngắt lỗ mũi Lăng Tuyết Mạn, cứ như vậy trêu chọc nàng, để cho nàng đoán , suy nghĩ, mê võng ! Con mắt híp cái, lại : “Trong tay ta có là nhiều người, bọn họ cả ngày lẫn đêm làm gì, chính là giúp ta giữ nhà, phục tùng mệnh lệnh của ta, ta bảo bọn họ làm gì, bọn họ liền làm cái đó.”

      “A, họ luôn áo đen che mặt, ta nhìn tựa như hắc đạo, tình nhân, chàng là lão đại hắc đạo sao?” Lăng Tuyết Mạn cọ xát ngực Mạc Kỳ Hàn, tìm cái tư thế tốt nhất nằm xong, gương mặt tò mò.

      Mạc Kỳ Hàn thấy buồn cười, vấn đề rất nhiều, liền cố làm : “Đúng vậy a, ta là lão đại hắc đạo, nàng tính làm sao bây giờ? Là đến chỗ hoàng thượng tố cáo ta, hay là tranh thủ thời gian thoát khỏi quan hệ với ta, tránh cho ngày nào đó hoàng thượng phái binh trừ phiến loạn, ta khai ra nàng, làm liên lụy tới nàng?”

      “Chàng cái gì đó! Ta là loại người như vậy sao? Nếu ngày như vậy, ta liền với chàng chạy trốn, lưu lạc chân trời, chỉ cần chúng ta có thể ở cùng nhau, còn sống ngày coi là tốt ngày, cho dù là chết rồi, ta cũng hối hận.” Lăng Tuyết Mạn tức giận đập lồng ngực cái Mạc Kỳ Hàn, nghiêm túc trả lời.

      Trong mắt Mạc Kỳ Hàn nóng lên, trong lòng dâng lên dòng nước ấm, thanh nghẹn ngào, hỗ là Mạn Mạn của ta, có uổng phí ta đối với nàng như thế, nàng còn tốt hơn nàng ta, tốt hơn nàng ta gấp trăm lần, ngàn lần, vạn lần!”

      “Nàng ta? Nàng ta là người nào?” Lăng Tuyết Mạn trừng mắt nhìn.

      từng làm ta thích, tại tồn tại, bởi vì trong lòng ta chỉ có nàng, trừ Mạn Mạn nàng, cũng chứa nổi bất luận kẻ nào nữa.” Mạc Kỳ Hàn ấm lòng cười.

      Mặt Lăng Tuyết Mạn giãn ra, cười vui, “Hì hì, vậy ta yên tâm, chuyện lúc trước ta quan tâm, chỉ cần chàng thích nàng ấy là tốt rồi.”

      “Đó là đương nhiên.” Mạc Kỳ Hàn gật đầu cái.

      “A —— buồn ngủ quá, tình nhân, chúng ta hàn huyên nữa, ngủ , tại chắc đến canh tư rồi? Canh năm chàng còn phải rời , đêm ngủ, mệt mỏi, nhanh ngủ thôi.” Lăng Tuyết Mạn ngáp liên tục, đau lòng sờ sờ mặt của Mạc Kỳ Hàn, thở dài : “Ai! Ta cuối cùng là cho chàng thêm phiền toái, võ công của chàng là lợi hại a, giống như cao thủ võ hiệp TV, bay tới bay lui, lại cầm kiếm, soạt soạt soạt, ách, ta nhìn đến hoa mắt.”

      “Võ hiệp TV? Là cái gì?” Mạc Kỳ Hàn buồn ngủ, xoa mắt, thuận miệng hỏi.

      Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc, vội vàng lắc đầu, “Ta hưu vượn thôi, nhanh ngủ .”

      “Ừ, ngủ .”

      Nghe hít thở của nàng dần dần vững vàng, lại chậm rãi mở mắt, nhìn chằm chằm chỗ trong bóng tối, tâm tư phiền loạn vô cùng.

      Chỉ trong đêm, lại xảy ra nhiều như vậy chuyện, làm sao có thể ngủ được?

      Mạc Kỳ Hàn ôm lấy người trong ngực, từ từ nhắm hai mắt lại.

      Hôm sau, khí trời sáng sủa, bầu trời bao la xanh thẳm, từng đám mây trắng trôi, sáng sớm, cây có mấy con chim, vui sướng kêu, vui mừng đón xuân đến.

      Gà gáy báo sáng, Mạc Kỳ Hàn hôn nhân nhi trong ngực cái, lặng lẽ đứng dậy, mặc chỉnh tề, sau đó lại hôn nàng, mới cất bước rời .

      Mà trong phòng, Lăng Tuyết Mạn vẫn ngủ ngọt ngào, Xuân Đường Thu Nguyệt vào nhìn, chỉnh chăn lại cho Lăng Tuyết Mạn, lại nhàng thối lui.

      giấc này, Lăng Tuyết Mạn vẫn ngủ đến buổi trưa mới tỉnh, mới vừa mở mắt, đập vào mắt chính là nụ cười xinh đẹp của Xuân Đường cùng Thu Nguyệt, “Ha ha, hai ngươi sao cao hứng như thế?”

      “Vương phi nghe chưa? Chim từ nam phương bay trở về rồi, mùa xuân đến!” Thu Nguyệt chỉ chỉ cửa sổ, nhắc nhở.

      Lăng Tuyết Mạn lắng nghe, vui mừng : “A, ha ha, mùa đông rốt cuộc qua rồi!”

      Xuân Đường : “Vương phi, nô tỳ chuẩn bị nước tắm cho ngài, lát dùng bữa, chúng ta có thể vườn hoa dạo chút, có lẽ có hoa nở!”

      Nhìn bóng dáng hai nha đầu bận rộn, tâm tình Lăng Tuyết Mạn thoải mái cực kỳ, nhàng cười , “Mùa xuân ở nơi nào nha, mùa xuân ở nơi nào, mùa xuân ở chỗ núi rừng xanh tươi……”

      Rửa mặt xong, thời điểm xuống giường, đất có hài của nàng, ha ha, đại khái tình nhân ẳm nàng vào.

      dùng đồ ăn sáng kiêm ăn trưa, quản gia liền chạy tới bẩm báo, “Vương phi, Nhị vương gia mang Tiểu Vương Gia trở lại.”

      “A? Vậy sao? Quản gia, gọi phòng bếp thêm thức ăn, ta cùng Hiên nhi dùng bữa.” Lăng Tuyết Mạn .

      “Dạ!”

      “Mẫu thân!”

      Trong viện truyền đến thanh vui sướng của Mạc Ly Hiên, Lăng Tuyết Mạn khẽ buông chiếc đũa, liền ra ngoài đón, mừng rỡ ôm cái chặt, còn hôn lên trán, “Hiên nhi, trở lại là tốt rồi, mau cùng ta ăn cơm!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :