1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 262 Mây mưa thất thường, ai là người thắng? 12


      Ngoại ô, ở bên trong tòa biệt viện bình thướng, đội ngũ thiết huyết sát thủ nấp, bọn họ phân bố ở các góc, từng đôi mắt lãnh huyết như bầy sói đói khát tìm kiếm đồ ăn, ác độc, vô tình.

      Mà ở bên trong, chỉ có ba gian phòng lóe lên ánh nến, hai gian nhà chính, gian phòng ngủ.

      Ở bên trong phòng ngủ, trong màn lụa trắng, giường rộng rãi mềm mại, nữ tử nằm, hai mắt nhắm nghiền, người đắp chăn gấm màu đỏ ửng, che kín tới dưới cổ nàng.

      Bên giường nam tử ngồi, quần áo trắng, áo choàng màu đen, dùng cái khăn đen che mặt, chỉ chừa đôi mắt hẹp dài thâm u, làm cho người ta nhìn thấy nửa phần bộ dáng của .

      Giờ phút này, đôi mắt chớp cái nhìn vào thiên nhan tuyệt sắc giường, lẳng lặng biết suy nghĩ cái gì.

      “Tuyết Mạn”

      thầm tiếng, Mạc Kỳ Minh vươn tay, ngón tay thon dài chạm thượng gương mặt nàng, chậm rãi di động dọc theo ngũ quan của nàng, lướt qua cái trán, lông mi, đôi mắt, cái mũi, sau đó đứng ở cánh môi mềm mại của nàng, nhàng vuốt ve, cứ như vậy nhìn nàng lát, dưới đáy lòng hô mỗi tiếng tên của nàng, Tuyết Mạn, Mạn Mạn…

      Cúi người, kéo khăn che mặt xuống, chậm rãi dán lên môi nàng, chỉ nhàng hôn nàng cái, liền thẳng người lên, rất sợ mình kìm hãm được, vừa hôn liền lại luyến tiếc dời .

      lần nữa kéo khăn che mặt lên, hít sâu hơi, vén chăn lên, lại nhìn nàng hồi lâu, mới đem bàn tay to bỏ vào eo nàng, kéo của nàng vạt áo lên, lại lại chần chờ.

      Ánh mắt dừng ở khuôn mặt như ngọc của nàng, tim đột nhiên run lên chút, tiện đà ngón tay co lại, phút chốc buông lỏng vạt áo của nàng.

      làm cái gì? kết quả làm cái gì?

      Nàng lo lắng cảm mạo, chút e ngại giúp đỡ , nàng xem là bằng hữu, lại hèn hạ lợi dụng nàng.

      Mạc Kỳ Minh đột nhiên đứng lên, lui về sau bước, tim đập loạn nhịp nhìn nàng, chậm rãi lắc đầu, nhưng mà khẽ nhắm mắt, gương mặt phụ vương mẫu thân chậm rãi lên, thân thể lại siết chặt!

      thể bởi nữ nhân mà thất bại, mà khiến mình đánh sai nước cờ, thua cả ván!

      ! Vì đạt tới mục đích, có thể từ bất kỳ thủ đoạn nào, bất luận bất luận kẻ nào, đều thể trở thành chướng ngại vật cản trở lên đế vị, diệt trừ kẻ thù!

      Mắt màu nâu sẫm hung hăng nhắm lại, Mạc Kỳ Minh buồn bực cắn chặt răng, tiến lên bước, lại ngồi xuống ở bên giường, lần nữa kéo vạt áo của nàng lên, cuối cùng dùng sức xé ra, tháo vạt áo nàng ra, nhắm mắt lại, đưa tay chậm rãi thăm dò vào nàng quần của!

      Dựa vào trình độ quen thuộc đối với thân thể nữ nhân, đưa tay cách quần lót của nàng, đưa ở giữa hai chân nàng, nhưng mà, làm thế nào cũng kéo xong, nếu như nàng là xử nữ, động tác này của , nàng rất đau ? Tuy rằng nàng bị điểm huyệt ngủ, nhưng thân thể của nàng vẫn đau, chờ nàng thanh tỉnh, nàng khóc…

      Nàng cười, nàng náo loạn, khuôn mặt hồn nhiên của nàng, hoạt bát đáng của nàng, thiệt tình của nàng đối với người khác, quan tâm của nàng đối với

      Nàng thuần khiết tỳ vết như vậy, sao lại nhẫn tâm dùng loại thủ đoạn này nghiệm trong sạch của nàng?

      Nghĩ đêm nay bộ dáng hai mắt đỏ hoe của nàng, nghĩ đêm nay bộ dáng trong mắt mang lệ của nàng, trong lòng vừa đau xót, đột nhiên thu tay về, hoảng loạn buộc lại vạt áo cho nàng, lại hoảng loạn kéo chăn, đắp kín cho nàng.

      Mạc Kỳ Minh à Mạc Kỳ Minh, người con trước mắt này, đối với ngươi, chính là quân cờ có thể tùy ý phá hủy sao? ! Nàng là nữ tử duy nhất làm tâm u hai mươi tám năm của ngươi trở nên ấm áp, là nữ tử duy nhất làm ngươi nóng ruột nóng gan, càng là nữ tử duy nhất có thể làm cho ngươi cười!

      Tiếng tim đập lo lắng vang ở trong phòng tĩnh lặng, Mạc Kỳ Minh hít thở sâu nhiều lần, mới dần dần hạ tâm, lại dừng ở mặt nàng, do dự nữa, vươn ra hai ngón tay, giải huyệt cho nàng.

      Lăng Tuyết Mạn từ từ tỉnh lại, đầu óc có chút mơ hồ, ánh mắt chớp vài cái, mới chậm rãi nheo mở đường , mông lung nhìn đến nam tử áo đen che mặt ngồi bên giường, trong bụng vui mừng, liền mở mắt, mở miệng, vừa định gọi tiếng ‘Tình nhân’, cổ vừa động, lại cảm giác sau gáy đau trận, khỏi cau mày, nhe răng, kêu rên: “Đau quá a!”

      Lăng Tuyết Mạn “ui” hai tiếng sau, phát thích hợp, co quắp khuôn mặt nhắn nhìn nam nhân ở trước mắt, nhìn cặp mắt kia, lông mày và lông mi của nàng cũng càng nheo chặt, đúng, phải Tình nhân, ánh mắt giống, hơn nữa nếu là Tình nhân, nàng vừa kêu đau, khẳng định nếu ôm nàng chính là gọi nàng Mạn Mạn, dỗ nàng, hoặc là hôn nàng, cũng phải giống như tại mà lạnh mắt nhìn nàng!

      “Ngươi là ai?” Lăng Tuyết Mạn vừa xoa gáy, vừa chậm rãi ngồi dậy, bình thản hỏi.

      Ánh mắt Mạc Kỳ Minh loáng hạ, nha đầu kia cư nhiên hề e ngại kinh hoảng!

      Nhướng này, Mạc Kỳ Minh rất đơn giản dùng thuật thay đổi thanh, thay đổi tiếng vốn có, sẵng giọng : người cướp nàng!”

      “Hả? Tại sao ngươi muốn bắt ta? Ta đắc tội với ngươi sao?” Lăng Tuyết Mạn cũng lạnh giọng chất vấn.

      Vì sao thù hận của bọn họ cứ muốn liên lụy ở thân thể nàng? Nàng vừa gả liền làm quả phi, nội tâm dĩ nhiên bị bao nhiêu thống khổ, làm gì còn muốn đối đãi nàng như thế?

      muốn bắt nàng, là tự bản thân nàng đưa mình tới cửa! Ta muốn tóm vốn là người lên chiếc xe ngựa kia, nhưng nàng lại lên, bắt nàng cũng uổng!” Mạc Kỳ Minh cười lạnh .

      Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, tiện đà vén chăn, gầm : “Ngươi muốn bắt Tam Vương gia? có thù oán với ngươi sao? tại sinh bệnh, các ngươi thể bắt !”

      Vừa rống xong, Lăng Tuyết Mạn mới phát kiện, “Sao ta ở giường? Sao lại đắp chăn? Quần áo của ta đâu? Đây là đồ của ta! Ngươi làm cái gì với ta?”

      Mạc Kỳ Minh nhìn Lăng Tuyết Mạn, vẫn nhúc nhích, mắt theo dõi nàng, quan sát đến nét mặt biến hóa của nàng.

      Lăng Tuyết Mạn theo bản năng nắm chặt cổ áo, liền muốn bước xuống giường, cánh tay Mạc Kỳ Minh khẽ đưa ra, cản nàng lại, trong lòng còn lăn lộn lời nàng mới , hiểu, lại hỏi nàng, “Nàng quan tâm Tam Vương gia như vậy làm cái gì? Sống chết của có liên quan gì tới nàng?”

      “Ngươi! Ngươi trước , ngươi rốt cuộc làm cái gì với ta? Có… có khi dễ ta hay ?” Lăng Tuyết Mạn hoảng loạn sợ hãi thôi, thân thể của nàng thể bị xâm phạm, đây là thuộc về Tình nhân, ai cũng thể đụng vào nàng, thể! Nếu như… nếu như vậy, nam nhân trước mắt này chẳng phải biết nàng phải thân hoàn bích sao?

      “Chớ điều kiện với thổi phỉ! Muốn biết, vậy cho ta biết trước, Tam Vương gia sống hay chết, liên quan gì đến nàng?” Trong ánh mắt Mạc Kỳ Minh lạnh mảnh, cực lực nhẫn, đáy lòng lên chờ mong tràn đầy.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 263 Mây mưa thất thường, ai là người thắng? 13


      Lăng Tuyết Mạn giờ phút này thèm trả lời vấn đề của , lòng hốt hoảng, tay nắm cổ áo mình hết sức chặt, xuống giường được, liền theo bản năng co lại trong góc giường, dựa lên vách tường, thể lui được nữa, trong hốc mắt chứa đầy nước mắt, lớn tiếng chất vấn: “Ngươi rốt cuộc khi dễ ta có hay ?”

      Mạc Kỳ Minh hí con ngươi, nhìn chằm chằm tấm lê hoa đái vũ khuôn mặt nhắn, tà ác cong môi, “Nàng cứ ? Nữ nhân tới tay sao có để đụng? Huống chi nàng là mỹ nhân quốc sắc thiên hương như vậy!”

      Nghe vậy, mặt Lăng Tuyết Mạn thoáng chốc trắng bạch, nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm nam nhân trước giường, nước mắt rơi ra, môi đỏ mọng khẽ nhếch, cũng là phát ra được .

      Mạc Kỳ Minh vẫn ung dung nhìn Lăng Tuyết Mạn, rất biết cách dùng đòn tấn công tâm lý, cho nên, dù sử dụng trực tiếp thủ đoạn nghiệm thân nàng, có nghĩa là hù dọa nàng, dò hỏi nàng!

      Mạc Kỳ Minh dời ánh mắt đệm giường, chậm rãi : “Nàng nhìn giường chút, có lạc hồng sao? nghĩ tới a, còn tưởng rằng……”

      Đoạn này, ràng có ý tứ ám hiệu, Lăng Tuyết Mạn máy móc nhìn theo ánh mắt của , nệm giường trắng noãn, đến xốc xếch cũng có, nhưng lời …… Còn có y phục lạ người nàng……

      Lăng Tuyết Mạn lại hoàn toàn hỏng mất, bí mật của nàng bị phát rồi, thân thể của nàng bị người xâm phạm! Giờ khắc này, nàng cảm thấy vô dụng, mất tất cả rồi!

      Nếu người đàn ông này đồn ra, nàng chỉ có con đường chết!

      cỗ tuyệt vọng cảm giác lan tràn tới toàn thân trong nháy mắt, Lăng Tuyết Mạn ngấn lệ, muốn lớn tiếng hỏi, nhưng lời ra miệng lại thành lẩm bẩm, “Ngươi rốt cuộc đụng thân thể ta chưa?”

      Mạc Kỳ Minh cười đùa giỡn, trong mắt cũng là rất tà ác, “Lời của ta , nàng vẫn chưa sao? Có cần ta lại biểu diễn lần cho nàng xem hay ? Đúng rồi, mới vừa rồi nàng ngủ mê man, cảm giác gì cũng có, tại tỉnh……”

      cần!”

      Lăng Tuyết Mạn rống tiếng ra, ôm thân thể chặt hơn rồi, nước mắt như mưa ngừng lăn xuống, vô lực cầu khẩn, “Van cầu ngươi cần, nên đụng ta, cần, van cầu ngươi……”

      phải đáp án trong dự liệu!

      “Nàng có lạc hồng, phải là tấm thân xử nữ rồi, nàng còn sợ nhiều người đụng nàng sao? vương phi xử nữ vì Tứ Vương Gia thủ tiết cư nhiên phải xử nữ? Hả?” Mạc Kỳ Minh hung ác, nhìn tuyệt vọng của nàng, tiếp tục gạt nàng, nội tâm lại mơ hồ mong đợi nàng là xử nữ, mong đợi nàng phủ nhận, mong đợi nàng hiểu được, biết giường có lạc hồng, biết thân mình còn là hoàn bích!

      Lăng Tuyết Mạn ổn định hô hấp, vẫn nhìn chằm chằm nam nhân này, nội tâm bất lực dần dần bình tĩnh lại, dù sao nàng cũng thấy được mùa xuân rồi, chết như thế nào?

      Lăng Tuyết Mạn chống lại cặp con ngươi khát máu kia, thân thể tự chủ được đánh run, “Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? Ta với ngươi thù oán, tại sao ngươi đối với ta như vậy? Ta có là xử nữ hay liên quan gì đến ngươi?”

      Tâm Mạc Kỳ Minh chấn động, duỗi tay, kéo Lăng Tuyết Mạn đến trước mặt, nâng cằm của nàng, giọng lạnh lùng hận ý mười phần, là ai? Là nam nhân nào đoạt thân thanh bạch của nàng? là nam nhân vẫn nấp ở bên cạnh nàng đúng ?”

      “Buông ta ra! Ngươi bắt ta, cường bạo ta, bỏ qua cho ngươi, tìm tới, nhất định giết ngươi!” Lăng Tuyết Mạn trợn mắt, mặc cho nước mắt làm mơ hồ tầm mắt, nhìn , cắn răng, tất cả hận ý trong đáy lòng nhảy ra ngoài, nàng muốn chết!

      “Hừ! cho ta biết, nam nhân trốn ở bên cạnh nàng gần nửa năm, muốn thân nàng là người nào? Nàng thất thân cho , là tự nguyện sao? tại để ý ta đụng nàng như vậy, nàng thích nam nhân kia rồi sao?” Mạc Kỳ Minh hỏi từng tiếng, giọng ngày càng lạnh, đáng chết lại để ý như thế, để ý nàng là bị bắt buộc, hay người kia!

      “Chuyện liên quan ngươi!” Lăng Tuyết Mạn ra sức hô lên, cằm bị kiềm chế đau đớn, nàng cắn chặt hàm răng, hung ác nhìn chằm chằm .

      Nam nhân cổ đại đều coi trọng trong sạch của nữ nhân mình, nàng tại bị nam nhân khác xâm phạm, tình nhân nghĩ như thế nào, cần nàng, cảm thấy nàng bẩn, ……

      “Có tin ta bóp chết nàng hay !” Bàn tay Mạc Kỳ Minh dời xuống, tới cổ họng của nàng, khẽ dùng sức.

      “Ngươi bóp cổ ! Ta chết, ngươi cũng tốt hơn đâu! Ta chết, ta còn bị ngươi khống chế, cũng còn gì cố kỵ, báo thù cho ta, trong triều những Vương gia khác cũng báo thù cho ra, bọn họ cũng đem ngươi róc xương lóc thịt đấy!”

      Mạc Kỳ Minh giận quá thành cười, “Ha ha! Ta liền chờ ! Ta muốn để cho chết có chỗ chôn! Lăng Tuyết Mạn, nàng chờ xem !”

      Bỗng dưng, nước mắt nàng rơi như mưa rống lên, giết ngươi! đem ngươi róc xương lóc thịt đấy!”

      “Vậy sao? Vậy Tam vương gia sao? Ta chờ , tới, ta lại cần phí tâm lại bắt rồi!” Mạc Kỳ Minh cười lãnh đạm, lại đem vấn đề ném trở về lúc mở đầu, mặc dù biết nàng phải xử nữ rồi, nhưng đáng chết vẫn là suy nghĩ muốn biết, nàng rốt cuộc là nhìn như thế nào!

      Thân thể nữ nhân, chưa bao giờ có nhiều hứng thú, chỉ có cảm giác hứng thú với quyền lực! Nàng là phải thân xử nữ, trừ việc để cho xác định người kia có chết, tâm của nàng rất quan trọng, muốn biết, nàng có để ý hay !

      Nếu như có ngày, có thể đứng ở chỗ cao nhất đó, nữ nhân muốn lấy được, có lẽ chỉ có nàng!

      Lăng Tuyết Mạn vừa nghe, lại lắc đầu, , Tam vương gia báo thù cho ta, và ta có giao tình, và ngươi có thù hận gì? Ngươi tại sao muốn bắt ? Tính tình mắn chỉ lạnh lùng chút, thích chuyện hay cười, quá để ý người mà thôi, phải người xấu, tại bệnh rất nặng, có thể bệnh chết, cho nên ngươi cần bắt đâu!”(miệng chị độc thiệt [​IMG])

      Con ngươi Mạc Kỳ Minh chìm chìm, bàn tay bóp cổ nàng dần dần nới lỏng, nàng mát, lại làm như mắc xương tại cổ họng, để ý người, thích chuyện, biết, nhưng tính tình chính là như thế, chính là như thế, từ đầu sống vì mình, duy nhất nhớ được, chỉ có thù hận, chỉ có thù hận……

      Lăng Tuyết Mạn hô hấp từng ngụm từng ngụm, trong ánh mắt của nàng, thấy ràng đơn! Nàng hiểu là vì sao, nhưng buông nàng ra, nàng liền sinh ra ý niệm thoát kinh thành, rời tất cả, rời tình nhân, rời Hiên nhi, rời Tứ Vương phủ, đến chỗ có bất kỳ người nào biết nàng, dù là, dù là cuối cùng có ngày bị hoàng thượng bắt trở lại, chém đứt đầu của nàng……

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 264 Mây mưa thất thường, ai là người thắng? 14
      Trong nháy mắt sinh ra ý niệm, làm cho Lăng Tuyết Mạn sinh ra dũng khí rời , nàng dám nghĩ ngày mai như thế nào? Cũng có dũng khí đối mặt với tất cả, càng cách nào chịu đựng ánh mắt khác thường cùng những lời tuyệt tình của tình nhân, nếu , nàng dơ bẩn, ghét bỏ nàng, hề nàng nữa, nàng làm sao mà chịu nổi?

      Nàng sợ người trong thiên hạ phỉ nhổ nàng là dâm phụ, chỉ sợ… chỉ sợ ……

      Nàng đột nhiên ngước mắt, hỏi: “Ngươi có thể thả ta hay ? Ngươi là bắt nhầm người, bản thân ta cũng có đắc tội với ngươi phải ?”

      “Thả nàng ? Nàng phải mới mạnh mồm muốn cho nam nhân kia giết chết ta sao?” Ánh mắt Mạc Kỳ Minh biến đổi, cười lạnh .

      Vẻ mặt Lăng Tuyết Mạn ỉu xìu, con ngươi rưng rưng xông lên vẻ đơn, giết ngươi như thế nào? Đàn ông các ngươi sao còn lo cho nữ nhân bị nam nhân khác làm bẩn?”

      Tại sao? Tại sao nàng xui xẻo như vậy? Nàng thất thân…… Tình nhân, tình nhân……

      “Nàng lo lắng nam nhân kia muốn nàng, cho nên thương tâm?” Mạc Kỳ Minh lập tức lại nổi cơn thịnh nộ, bàn tay bóp lên đầu vai mỏng manh của nàng, biến hóa theo tâm tình , tự chủ dùng lực.

      “A!”

      Lăng Tuyết Mạn đau kêu thành tiếng, hai mắt đẫm lệ mắng: “Mắc mớ gì tới ngươi? Tên súc sinh dâm tặc, buông ta ra! Ngươi hèn hạ hạ lưu, ngươi cường bạo phụ nữ, ngươi phải là người! Ta rủa ngươi chết tử tế được!”

      “Nàng ——”

      Sắc mặt Mạc Kỳ Minh nhất thời xanh mét, bàn tay giương lên, khi cách bên má nàng tấc, mới ngừng lại, cuối cùng, cuối cùng nỡ động nàng!

      thầm mắng mình tiếng, buông lỏng tay ra, đứng dậy, đưa lưng về phía nàng, nảy sinh ác độc cắn răng : “Muốn , dễ dàng như vậy! Nàng liền mở to hai mắt chờ xem !”

      Lăng Tuyết Mạn bởi vì sức lực quá lớn của Mạc Kỳ Minh mà ngã ở giường, đợi nàng bò dậy, bước ra cửa, cửa bị ầm tiếng khóa lại!

      Nước mắt ướt sàng đan, rơi đầy hai gò má, nàng rốt cuộc khóc ngủ thiếp ……

      Trong bóng đêm trong trẻo lạnh lùng, từng trận tiếng vó ngựa dồn dập càng ngày càng vang, xuyên phá cả bầu trời đêm!

      tiếng huýt ngắn, toàn bộ tuấn mã phi nước đại ngừng lại.

      Giờ phút này, Mạc Kỳ Hàn mang thân áo đen dung nhập vào trong bóng tối, ngồi thẳng tắp, tóc đen tung bay ở trong gió đêm, ánh mắt ở ngoài mặt nạ sâu trầm tà mị.

      “Chủ tử, có mai phục!” Vô Cực hơi động môi, nhìn chằm chằm phía trước 20m, tay phải giữ chuôi kiếm tại bên hông.

      “Ừ.” Mạc Kỳ Hàn trả lời tiếng, mắt sáng như đuốc, “Vô Giới đâu?”

      Vô Cực bấm tay ở môi, ra cái ám hiệu, Vô Giới liền phi thân đến, quỳ gối, “Chủ tử, vương phi bị đánh tráo, ở trong cái viện trước mặt, viện này ước chừng có 50 sát thủ, người nọ đến, trong viện có ba gian phòng ốc đèn sáng, vương phi ở phòng ngủ chính giữa.”

      “Vương phi tại như thế nào?” Mạc Kỳ Hàn cúi đầu, hỏi.

      Vô Giới lắc đầu, “Bẩm chủ tử, đối phương quá nhiều người, nô tài cách nào đến gần, theo dõi người nọ đến chỗ này, thấy người nọ vào trong, đèn trong phòng sáng, sau đó lại ra, sau lại nghe được tiếng vương phi la khóc, nô tài mới biết vương phi bị đánh tráo! Nô tài muốn cứu vương phi, nhưng nô tài chỉ mình, thực khó làm được, chỉ sợ bứt dây động rừng, nô tài thể làm gì khác hơn là bắn tín hiệu ra cho chủ tử. Nô tài vô năng!”

      “Tiếng la khóc?” Mạc kỳ thất vọng đau khổ, tâm niệm thay đổi nhanh, môi mỏng mân thành đường thẳng, sát ý sâu nồng, : “Sư phụ, con kéo Mạc Kỳ Minh, ngài giúp con cứu Mạn Mạn, được ?”

      nhảm! con gọi sư phụ cùng , phải nhằm chủ ý này sao?” Thiên Cơ lão nhân liếc cái, bĩu môi .

      “Sư phụ!”

      “Ai, Hàn tiểu tử, đầu tiên trước, muốn đem Mạn Mạn nha đầu ra, phải dùng tay ôm nàng, con cũng cho phép sư phụ hay Vô Giới làm vậy! Nếu , con cho ta cái bao bố, ta đem nha đầu kia ném vào trong bao bố xách ra ngoài là được!” Thiên Cơ lão nhân nửa cười giỡn nửa nghiêm túc .

      “Sư phụ, lúc nào rồi? Ngài còn giỡn?” Mạc Kỳ Hàn nâng lông mày.

      “Tốt lắm, đùa với đầu gỗ con nữa!”

      Thiên Cơ lão nhân thú vị chép chép mồm, “Sư phụ trước phải cho lưu mình đường lui đúng? Cái tên tiểu tử này, có thú vị như Mộng Thanh!”

      “Haizz ——”

      Thiên Cơ lão nhân nhăn mặt, vừa xong, lợi dụng khinh công tuyệt đỉnh phóng thẳng hướng nóc phòng!

      Vô số bóng đen lập tức lộ ra, trường kiếm trong tay ở dưới ánh trăng, phản xạ ra từng mãnh ánh sáng lạnh lẽo, làm khiếp sợ tâm hồn người ta!

      Mà cùng lúc đó, con ngươi sắc bén của Thiên Cơ lão nhân đảo qua hơn mười tên sát thủ đứng nóc phòng, cười : “Ha ha, Hàn tiểu tử, có muốn biết chút về ám khí sư phụ dùng để phá rối Hoa Mai bà bà ?”

      “A? Dĩ nhiên muốn nhìn!” Mạc Kỳ Hàn chợt nhíu mày, trong mắt cũng nổi lên tia đùa giỡn.

      Tay phải giơ lên, môi mỏng động, “Lên!”

      Ám ảnh lập tức xông lên chém giết với thiết huyết sát thủ của Mạc Kỳ Minh, từng trận tiếng đao kiếm chạm vào nhau, tiếng chưởng, tiếng kinh hô vang dội bầu trời đêm yên tĩnh!

      Mạc Kỳ Hàn vẫn ở chỗ cũ động, chỉ lạnh lùng nhìn, bên cạnh Vô Cực, Vô Giới, Vô Ngân nâng kiếm ngạo mạn đứng chỗ, vây kín bảo vệ!

      ………

      Mạc Kỳ Minh sớm lui về trong phòng, điểm huyệt Lăng Tuyết Mạn, mang theo nàng vào đường hầm ra ngoài, đứng ở dưới tàng cây hòe trong viện!

      Mà chung quanh cây hòe, tất cả đều là ám khí tối độc!

      “Chủ tử, bọn họ đến rồi!” Mặc Thanh chắp tay, .

      “Ừ.” Mạc Kỳ Minh sóng nước chẳng xao gật đầu cái.

      bị người theo dõi, là chuyện đoán trước!

      Nếu , làm sao dụ người nọ tới!

      Lăng Tuyết Mạn nhúc nhích được thân thể, bị mạnh nắm cả bả vai ôm vào trong ngực, trong mắt hừng hực lửa giận, cắn răng nghiến lợi mắng, “Con rùa đen khốn kiếp! Buông ta ra!”

      “Hừ, nha đầu, nàng cứ kêu lớn lên, mắng lớn tiếng, tốt nhất để cho nam nhân của nàng nghe được, dẫn tới đây giúp ta, cũng coi như nàng vì ta làm cái việc thiện!” Mạc Kỳ Minh lạnh lùng nhướng mày, bên môi mang theo nụ cười muốn lật nghiêng tất cả!

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 265 Mây mưa thất thường, ai là người thắng? 15
      Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn chợt ngậm miệng, cắn chặt cánh môi, nghe tiếng đánh nhau liên tục kia, sợ hãi hốt hoảng thở hổn hển, giọng đè ép cực thấp, “Ngươi vốn chính là cướp sai người, như vậy cũng cũng thù hận với ngươi, ngươi bỏ qua cho , ta cũng bảo giết ngươi, có được ?”

      “A? Ngươi lo lắng chết ở tay ta sao? Ngươi phải rất cuồng vọng cho là bản lĩnh rất lớn, có thể giết chết ta sao?” Mạc Kỳ Minh cười ác độc, cũng lạnh bạc.

      “Ta, ta biết bản lĩnh của đến tột cùng là bao nhiêu, nhưng mà ta tin tưởng ! Nhưng… nhưng ngươi bắt ta để uy hiếp , đối với công bằng! bởi vì ta mà bó tay bó chân, ta muốn chết, ta làm Tam vương gia chịu tội thay bị ngươi bắt , ta cũng muốn sống, ngươi trực tiếp giết ta !” Lăng Tuyết Mạn hung hăng hít hơi, nhắm hai mắt lại.

      Mạc Kỳ Minh cơ hồ giận điên lên, nghĩ tới, chưa bao giờ nghĩ đến đơn thuần như nàng, thánh khiết như nàng, lại sớm thất thân cho người khác, vả lại mất tâm cho người khác! Còn tưởng rằng, cho là nàng thiên chân vô tà, có tâm cơ, tối nay mới biết, tâm nàng sâu đến dường nào!

      “Ngươi! Ngươi ? Ngươi muốn cùng nam nhân kia đồng sinh cộng tử?” Hai mắt Mạc Kỳ Minh đỏ lên, năm ngón tay nắm cả bả vai Lăng Tuyết Mạn siết lại, lý trí cùng thương tiếc bị phá hủy sạch.

      Hai mắt Mạc Kỳ Minh phiếm lạnh cùng căm hận, rũ con ngươi, chằm chằm mặt Lăng Tuyết Mạn co quắp tái nhợt, trong con ngươi phát ra ánh sáng, như muốn từng điểm từng điểm cắn nuốt nàng, hủy diệt nàng!

      “A!” Mặt Lăng Tuyết Mạn vặn vẹo, thân thể muốn nhúc nhích cũng nhúc nhích được, chỉ run rẩy môi, tức giận trả lời: “Mắc mớ gì tới ngươi!”

      Mặt Mạc Kỳ Minh cứng ngắc, tiếp theo cười càng thêm hung ác, “Ngươi muốn cho nam nhân kia chết, ta liền cố tình muốn chết, còn muốn cho ngươi trơ mắt nhìn chết toàn thây!”

      cần! cần!” Lăng Tuyết Mạn mắt mở ra, hoảng sợ , “Ngươi cưỡng chiếm ta, còn hài lòng sao? được giết , van cầu ngươi, nếu chết, ta cũng theo !”

      Ngụy trang! Lừa gạt!

      Nàng lấy tất cả huynh đệ bọn họ đùa giỡn ở bàn tay, để cho bọn họ mê luyến nàng, điên cuồng nàng, để cho nàng nhạo báng, để cho nàng vô lễ phạm thượng, trăm phương ngàn kế lấy lòng nàng, chỉ vì muốn nàng cười tiếng!

      “Tên lường gạt! Lăng Tuyết Mạn, ngươi hẳn là nữ nhân hiểm nhất cõi đời này! Phàm là nam nhân ngươi, toàn bộ đều là ngu ngốc!”

      Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, nhìn ánh mắt của nam nhân che mặt này ở khoảng cách gần như vậy, đại não hò hét loạn lên, trong phút chốc trước mắt thoáng qua rất nhiều đôi mắt, theo bản năng : “Ngươi rốt cuộc là ai? Làm sao ngươi biết tên của ta? Ta gạt ngươi, con mắt của ngươi…… Ta giống như gặp qua ở nơi nào…… Ở nơi nào……”

      Tâm Mạc Kỳ Minh thất kinh, kéo lý trí lại, lập tức ngẩng đầu lên, nghiêng mặt tránh được tầm mắt Lăng Tuyết Mạn, Lăng Tuyết Mạn muốn nhìn cho ràng, nhưng nàng nhúc nhích được, khỏi cực kỳ tức giận, “Nam nhân đáng chết, tốt nhất đừng để cho ta nhận ra ngươi! Nếu ta kéo gân của ngươi, lột da của ngươi, đá chết ngươi, đá chết ngươi!”

      Đột nhiên – -

      “Tuyết Mạn nha đầu ——”

      Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Kỳ Minh cùng nghe được, Lăng Tuyết Mạn mừng rỡ như điên, “Lão gia gia, là lão gia gia đến rồi!”

      Nhưng vừa hô lên, Lăng Tuyết Mạn liền hối hận, vội ngậm chặt miệng lại, lão gia gia tới, vậy tình nhân nhất định cũng tới! Làm sao bây giờ? Người đàn ông này đơn độc cùng nàng đứng ở dưới tàng cây này, còn muốn cho tình nhân chết toàn thây, vậy chung quanh nhất định là có mai phục, nếu tình nhân trúng kế phải làm sao bây giờ?

      “Lão gia gia nào?” Mạc Kỳ Minh trầm giọng hỏi, cũng vội híp con ngươi nhìn về phía thanh phát ra, nhưng cũng thấy được cái gì.

      Thiên Cơ lão nhân hướng chung quanh kêu, “Tuyết Mạn nha đầu! Lão gia gia tới cứu con rồi! Con ở đâu?”

      Lăng Tuyết Mạn để ý tới nữa, vội dùng hết sức lớn tiếng đáp: “Con ở chỗ này! Lão gia gia ——”

      Thiết huyết sát thủ chạy tới nhanh như chớp thủ trước căn phòng.

      Thiên Cơ lão nhân nhảy lên, trong tay áo đột nhiên búng ra tấm lụa trắng, mà đầu lụa trắng treo quả cầu như trứng vịt!

      Chỉ thấy lụa trắng lay động, như lưỡi trong miệng rắn độc, giương nanh múa vuốt đánh úp về phía những sát thủ kia, còn nhanh hơn kiếm, bén hơi đao, ra chiêu trí mạng!

      Nhất thời, tiếng kêu thảm thiết liên tục, nhiều sát thủ phun máu tươi ngã xuống, còn lại ba bốn tên vẫn còn cầm kiếm ra sức chống đỡ, chưa kịp khiếp sợ lão già lợi hại từ đâu đột nhiên toát ra, liền liên tục trúng chiêu, cũng ngã xuống!

      Thiên Cơ lão nhân đáp xuống, thu cầu, nhìn còn bóng người đứng vững, khinh bỉ lắc đầu cái, sau đó tung chưỡng vỗ hướng cửa phòng, ‘rầm’ tiếng, cửa phòng liền thủng lỗ to, nhìn vào, cư nhiên có ai?

      Vẫn còn kinh ngạc, sau ót đột nhiên có tiếng nổ truyền đến, Thiên Cơ lão nhân nhàng cười tiếng, cũng quay đầu lại mà tránh, rất nhanh liền nghe được trong viện tiếng “A!” Vang lên!

      Nghe được tiếng la này, con ngươi Mạc Kỳ Hàn căng thẳng, Mạn Mạn có ở trong phòng đó?

      “Vô Cực Vô Giới, lập tức phân tán tìm vương phi, nàng nhất định cùng ở chung chỗ với Tam vương gia! Sau khi tìm được lập tức thông báo Bổn vương!”

      “Dạ!”

      Mạc Kỳ Hàn cũng lập tức điểm mủi chân chút, cực nhanh phóng lên cao tìm kiếm, lôi trường kiếm ra!

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 266 Mây mưa thất thường, ai là người thắng? 16
      Trong bóng đêm, sát ý tứ phía!

      Khóe môi Mạc Kỳ Minh nâng lên nụ cười tà nịnh, nhướng mày, ôm Lăng Tuyết Mạn chặt hơn chút, cằm chống ở đầu Lăng Tuyết Mạn, thân mật như bọn họ mới là cặp tình nhân.

      Lăng Tuyết chẳng có lực phản kháng, chỉ có thể ngừng chửi mắng, đỉnh đầu có nam nhân thối, buông ta ra! Buông ta ra! biết xấu hổ, khốn kiếp, cút ngay! Cút ngay!”

      Ở trong tiếng mắng chửi của Lăng Tuyết Mạn, hàng ám ảnh cầm kiếm tùy thời chuẩn bị tấn công đột nhiên tránh ra hai bên, bóng dáng cao ngất kiêu căng nện bước trầm ổn, từng bước từng bước tới gần!

      áo bào màu đen như mực, đôi mắt lạnh như băng, mặt che khăn đen, dù chưa phát ra tiếng vang, thế nhưng quanh thân phát ra khí thế bức người!

      Hai cặp mắt rét lạnh đụng vào nhau, nhất thời, trời đất yên lặng tiếng động!

      Ám ảnh cùng thiết huyết sát thủ giữa tất nhiên tùy thời chuẩn bị nghe lệnh, giết chết đối phương!

      Lăng Tuyết Mạn đờ đẫn nhìn Mạc Kỳ Hàn, nàng sớm quen thuộc với , thân hình của , ánh mắt của , mùi đàn hương người của , dù chưa mở miệng chuyện, nhưng nàng lại biết là ! Tình nhân tới rồi!

      ! cần chàng cứu ta! Chàng ! mau!”

      Tiếng la thê lương của Lăng Tuyết Mạn xuyên thấu qua màn đêm yên tĩnh, cằm bị kiềm chế, nàng chỉ có miệng còn có thể động, nàng thể để cho mình trở thành gánh nặng của !

      Từ bỗng rơi xuống lão đầu râu bạc áo xanh, Mạc Kỳ Minh thấy vậy, tay phải lơ đãng khẽ xoa gò má trắng nõn của Lăng Tuyết Mạn, sau đó từ từ dời xuống, vuốt ve cái cổ mảnh khảnh của nàng.

      “Tuyết Mạn nha đầu!”

      Thiên Cơ lão nhân gọi tiếng, lại bất ngờ đánh chưởng về phía trước mét đất trống, thoáng chốc, hàng tên độc bắn ra, thẳng hướng mặt Mạc Kỳ Hàn cùng ám ảnh mà đến, nhưng, Mạc Kỳ Hàn lại bất động, thủ hạ cũng động!

      Mà Thiên Cơ lão nhân chuyển thân cái, cởi áo bào xanh ra, nâng lên ở trong tay như cái lưới khổng lồ, hốt gọn toàn bộ tên độc, rồi sau đó chút khách khí dùng toàn bộ dùng nội lực phóng ra ngoài, cũng là bắn tất cả tên độc về phía thiết huyết sát thủ!

      Chỉ là chuyện trong cái chớp mắt, những thiết huyết sát thủ phòng bị kịp, người trúng tên phải ít, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, mất mạng!

      Nhưng, thiết huyết sát thủ vẫn nhiều đếm xuể, Mạc Kỳ Minh được bảo vệ trong vòng vây của bọn họ, những sát thủ này cũng như sĩ tử, thề đỡ cho chủ, dũng mãnh dị thường!

      Ám khí bị phá, Mạc Kỳ Minh chỉ nhíu mày, vẫn vững như bàn thạch, bàn tay bóp cổ Lăng Tuyết Mạn lại chặt thêm phần, thành công nghe được Lăng Tuyết Mạn thống khổ ‘ư’ tiếng, hô hấp dồn dập, mặt đỏ lên!

      “Ngươi quả muốn giết nàng?”

      Thân thể Mạc Kỳ Hàn động, mười ngón tay chắp sau lưng lại nắm chặt, giọng thay đổi nghe vào trong tai Lăng Tuyết Mạn, cơ hồ trợn mắt nhìn ra, phải tình nhân sao? Thế nhưng thanh lại có chút quen thuộc, vừa giống , vừa giống Vô Giới, lại giống như…… được!

      Ánh mắt Mạc Kỳ Minh lóe lên cái, tự nhiên cũng dùng thuật đổi giọng, lạnh lùng : “Nếu ngươi cởi mặt nạ ra, lấy hình dáng gặp ta, ta liền suy tính thả nàng!”

      “A? Vậy các hạ chịu lấy hình dáng gặp nhau sao? Nếu các hạ chịu, bản công tử tự nhiên chịu!” Mạc Kỳ Hàn cười rét lạnh, gương mặt tuấn tú ở dưới mặt nạ mặc dù lo lắng, cũng đông lạnh như băng.

      Lông mày của Mạc Kỳ Minh hơi nhíu lại, trong giọng thêm phần hung ác, “Mạng nữ nhân này trong tay của ta, mặc dù lão đầu này võ công có cao hơn nữa, nhưng cũng nhanh tay hơn ta! Cho nên, cần cố gắng điều kiện với ta, ta chỉ cho ngươi cơ hội!”

      Mạc Kỳ Hàn ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, “Ha ha! là buồn cười! Các hạ cho là dùng nữ nhân liền có thể uy hiếp được bản công tử sao? Nữ nhân bên cạnh bản công tử vô số, thêm nàng coi là nhiều, thiếu nàng coi là ít, bản công tử có chí hướng cao lớn, sao lại bởi vì quả phi như nàng mà tự hủy tương lai? Tối nay tới đây, chỉ là tìm người phương nào lại có can đảm như thế, dám cướp người của bản công tử! Ngươi muốn giết, cứ tùy tiện động thủ!”

      Lời vừa ra, mặt Lăng Tuyết Mạn nhất thời mất máu sắc, gắt gao nhìn , nhìn nam nhân này vô cùng giống tình nhân của nàng! nàng là nữ nhân của , nhưng cũng ……

      Lăng Tuyết Mạn ngước mắt, trong mắt ứa nước, khàn giọng chất vấn: “Cứu ta làm gì? Ta cần ngươi tới cứu!”

      Ai ngờ, Mạc Kỳ Hàn lại cười càng thêm vô tình, “Lăng Tuyết Mạn, nàng đúng là ngây thơ đáng ! Nàng cũng biết câu , thiên hạ nam nhi đều phụ bạc!”

      Lăng Tuyết Mạn quên mất hô hấp, quên mất đau đớn, chỉ hóa đá nhìn chằm chằm Mạc Kỳ Hàn, lời chất vấn ngăn ở trong cổ họng, phát ra được từ.

      Con ngươi Mạc Kỳ Minh chợt co rút nhanh, tiếp theo đùa cợt cười ra tiếng, “Lăng Tuyết Mạn, nàng thấy chưa? Đây chính là nam nhân nàng muốn đồng sinh cộng tử sao? Đây chính là nam nhân mà nàng thà bị chết, cũng muốn chết? Ha ha!”

      “Đủ rồi!”

      Lăng Tuyết Mạn chịu nổi kích thích này, đột nhiên rống tiếng tê tâm liệt phế, mà tiếng này, làm tay Mạc Kỳ Minh bóp cổ nàng run lên, chính là chỗ run này, Thiên Cơ lão nhân chợt nhanh phóng ra ngân quang cầu trong tay áo, lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai đánh về phía bả vai Mạc Kỳ Minh!

      đám thủ hạ của Mạc Kỳ Minh đều phản ứng kịp, mà Mạc Kỳ Minh hơi chậm lại, thân thể theo bản năng hơi ngửa về phía sau, Mạc Kỳ Hàn lướt thân thể tới, dùng chiêu võ công độc môn của Thiên Cơ lão nhân ‘Niêm Hoa bí quyết’ đánh vào lồng ngực Mạc Kỳ Minh, Mạc Kỳ Minh bất đắc dĩ phải thu hồi cánh tay nắm ở vai Lăng Tuyết Mạn!

      chiêu này của Mạc Kỳ Hàn chỉ dùng để bức lui Mạc Kỳ Minh, vì vậy, nhanh chóng đoạt lại thân thể Lăng Tuyết Mạn, lui nhanh trở về chỗ cũ!

      Ám ảnh vừa nhìn, vương phi được cứu trở về, liền cố kỵ nữa, lập tức cầm kiếm tấn công!

      Mạc Kỳ Hàn mới giải trừ xong huyệt đạo của Lăng Tuyết Mạn, liền bị nàng thình lình chộp lấy bàn tay, cắn vào mu bàn tay cái mạnh!

      Rên lên tiếng, Mạc Kỳ Hàn cau mày : “Mạn Mạn, trở về rồi cắn tiếp, giờ phải lúc.”

      Lần này, dùng giọng chân của .

      “Đừng đụng ta! Buông ra! Nam nhân có bản lĩnh, buông ta ra! Buông ra ——”

      “Mạn Mạn!” Giọng Mạc Kỳ Hàn áp cực thấp, tuy là với Lăng Tuyết Mạn, ánh mắt lại rời Mạc Kỳ Minh khắc, “Mạn Mạn, mới vừa rồi là bất đắc dĩ, nàng được nghĩ là , đối với ta nàng quan trọng hơn tất cả mọi thứ, nàng tin ta sao?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :