1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 257 Mây mưa thất thường, ai là người thắng? 7


      Mạc Kỳ Diễn tức giận chẳng phải cho Lăng Tuyết Mạn xem, giận thể nuốt, cũng biết, mấy đứa con lại xa lánh Ly Hiên đứa mất mẹ như vậy! Bọn chúng còn dám lớn gan nhục mạ và động thủ với Lăng Tuyết Mạn, là ai dạy cho bọn chúng?

      Sắc mặt tái xanh, hung hăng nhìn ba đứa con quỳ đất, chậm rãi ghé mắt, nhìn Lăng Tuyết Mạn, lại hướng bọn chúng ra lệnh: “Dập đầu thỉnh tội cho Tứ hoàng thẩm của các ngươi, đều tự vả miệng mười cái!”

      “Vâng, phụ vương!”

      Ba người kia đứa dập đầu bồm bộp lạy ba cái, : “Tứ hoàng thẩm, cháu sai lầm rồi, thỉnh tứ hoàng thẩm thứ tội!” xong, ‘bốp bốp’ bắt đầu tự mình đánh vào miệng mình.

      Lăng Tuyết Mạn nghiêng mặt, như trước , tiếng tát tai thanh nghe vào trong tai, lại hết sức chói tai, liền lạnh lùng mở miệng, “Ngày mai ngài đưa Hiên nhi cho ta, ta nghe lời giao cho ngài, nếu như ngài cách nào làm cho ta vừa lòng, ta phải gặp phụ hoàng, thỉnh phụ hoàng làm chủ!”

      Tiếng vừa dứt, Lăng Tuyết Mạn vung tay áo, liền mình rời .

      Mạc Kỳ Diễn nhìn theo bóng lưng độc của nàng, trong lòng như bị phỏng, cả đời có thể được người bất kể hậu quả che chở như vậy, chính là chết cũng có thể nhắm mắt lại mà cười ? , còn có cơ hội này sao?

      Khe khẽ thở dài, Mạc Kỳ Diễn : “Tam đệ, Ngũ đệ, các đệ giúp ta xin phụ hoàng nghỉ, ta mang mấy đứa con hư đốn này về trước.”

      “Được, Nhị ca thong thả!”

      “Ừ.”

      Lăng Tuyết Mạn rồi, Mạc Kỳ Dục muốn theo, Mạc Kỳ Lâm cũng muốn đuổi theo, cuối cùng đều dám biểu lộ ra, bốn người trở về ngự hoa viên, gặp Mạc Ngự Minh giải thích đơn giản chút, cũng thuận tiện cho thấy nguyên nhân Lăng Tuyết Mạn để ý quy củ kéo Mạc Kỳ Diễn chạy , Mạc Ngự Minh tức giận, gì thêm.

      tiếng sau, Mạc Kỳ Minh lại ho khan thôi, vì thế, hướng Mạc Ngự Minh xin nghỉ, ra cung về phủ.

      mình Lăng Tuyết Mạn chút, dừng chút, lung tung có mục đích, tới hồ Thúy Trà ngoài điện Thái Hòa, gió lạnh thổi, ngửi hương hoa, tâm hỗn độn dần dần bình phục lại, ngồi xổm xuống ven hồ, ôm chặt hai chân, ánh mắt chớp, chát chát, muốn khóc, lại muốn làm cho người ta thấy bộ dáng nàng yếu ớt.

      Bởi vì Ly Hiên, khiến nàng nhớ tới mẹ ở đại, nàng xuyên qua, thân thể của nàng biết chết chưa? Mẹ biết ra sao? ai có thể cho nàng biết…

      lúc hỗn độn, nàng lại nghĩ tới Ly Hiên, cũng nghĩ đến Tình nhân, nếu có ngày, Tình nhân có thể mang nàng , Ly Hiên cùng nàng sao? Nếu ba người bọn họ có thể vui vẻ sống cùng chỗ, về sau nàng sinh đứa , kêu Ly Hiên là ca ca, huynh đệ hoặc là huynh muội bọn chúng nhất định là tương thân tương ái…

      Trong góc xó cách đó xa, có bóng dáng, chớp mắt theo dõi nữ tử ngồi xổm ven hồ, trong mắt lên phức tạp, tối nay nàng, thương tổn nặng nề, còn muốn lợi dụng nàng sao? Lại dọa nàng sao?

      đời rất khó có 2 mẹ con giống bọn họ, hề liên hệ máu mủ, lại thân thiết còn hơn nhừng đôi mẹ con , sâu trong nội tâm u của lại bị xúc động sâu, vì Ly Hiên, nàng ném bề ngoài nghịch ngợm gây , vươn đầy gai góc của nàng, cho phép bất kỳ kẻ nào khi dễ Ly Hiên của nàng, tư thế liều mạng kia, hai mắt nhuốm đỏ kia…

      Mạc Kỳ Minh do dự, chần chờ, lắc đầu chút, cố xua đuổi lui thiện tâm nên có, chậm rãi suy nghĩ đến đêm hôm đó phụ vương chết, bức họa mẫu thân trong phòng , còn có lời phụ vương cho từ lúc còn , Kỳ Minh, con nhớ kỹ, mẫu thân con là do người kia bức chết, hạnh phúc cả đời phụ vương đều hủy ở trong tay , nhà ba người chúng ta cách biệt dương, đều là bởi vì người kia, con nhớ kỹ, vĩnh viễn nhớ kỹ, giang sơn của , niềm vui gia đình của , đều là dẫm nát thống khổ của chúng ta…

      Khuôn mặt lạnh lẽo bởi vì cảm xúc nội tâm dao động, mà trở nên vặn vẹo, trong bóng đêm, thân mình Mạc Kỳ Minh run rẩy, ! tuyệt thể buông tha! Vô luận là ai, cũng thể thay đổi thế trận tỉ mỉ bày ra nhiều năm qua! muốn giang sơn, muốn hủy diệt hoàn toàn con người kia!

      Tâm tư thay đổi nhanh, lại phát nữ tử kia đứng dậy muốn rời , chần chờ, vung hòn đá kẹp chặt trông ngón tay, đưa vào nửa phần nội lực, đánh về phía mắt cá chân của nàng, đồng thời nhảy lên!

      Trúng cú, Lăng Tuyết Mạn cảm giác mắt cá chân đột nhiên đau cái, thân mình mất thăng bằng, “A!” kêu sợ hãi tiếng, ngã xuống đất!

      chậm mà xảy ra nhanh, bóng dáng bay vút đến, cánh tay tráng kiện kịp thời nắm ở eo của Lăng Tuyết Mạn, để cho nàng có xui xẻo té xuống!

      “Như thế nào? sao chứ?”

      tiếng vang lên ở bên tai, Lăng Tuyết Mạn giật mình, tay vỗ ngực thuận khí, chuyển mắt, hơi có chút giật mình : “Tam Vương gia? Tại sao là ngài?”

      “Ha ha, tại sao thể là ta?” Mạc Kỳ Minh cười khẽ chút, thu cánh tay về, chắp ở phía sau, lại tự chủ được ho lên, mới tiếp: “Ta bị phong hàn vài ngày nay, vừa hướng phụ hoàng xin nghỉ, chuẩn bị xuất cung về phủ, có việc ngang qua nơi này chút, thấy nàng té, liền muốn học Nhị ca hùng cứu mỹ nhân lần, từng nghĩ…”

      Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn thoáng chốc liền đỏ mặt, xin lỗi : “Ta phải ý đó, ta chỉ là có chút ngoài ý muốn, nghĩ tới bản thân mình xui xẻo khắp nơi, cũng nghĩ tới có người cứu ta khắp nơi, hiểu ông trời là đùa ta đâu, hay là thương ta.”

      “Khụ khụ… Khụ khụ…” Mạc Kỳ Minh hơi có chút kích động lại ho lên, “Tuyết Mạn, nàng phúc lớn mạng lớn, vận khí tính là kém.”

      “Phải ? Haiz, Tam Vương gia ngài nhanh về , ngài bệnh chắc thể ra gió, lúc trước mặt ta bị thương hàn, nằm giường mấy ngày, lại uống thiệt nhiều thuốc mới khỏe đó.” Lăng Tuyết Mạn cau mày .

      “Ta… Khụ khụ…” Mạc Kỳ Minh muốn chuyện, lại ho càng thêm lợi hại, sắc mặt cũng có chút tái.

      “Tam Vương gia, xe ngựa của ngài ở nơi nào? Ta đỡ ngài thôi, ngài phải nhanh trở về uống thuốc, nếu bệnh nặng rất phiền toái.” Lăng Tuyết Mạn có chút lo lắng .

      trán Mạc Kỳ Minh hơi hơi rịn ra chút mồ hôi, suy yếu cười, “Tuyết Mạn, nàng đối với người nào cũng đều thiện lương như vậy sao?”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 258 Mây mưa thất thường, ai là người thắng? 8


      Lăng Tuyết Mạn lắc đầu cười, đưa tay đỡ , giọng : phải, ta đâu có nhân ái như vậy? Ta là người mà ai tốt với ta, ta liền tốt gấp bội với người đó, ai khi dễ ta, ta khẳng định cũng bỏ qua cho .”

      Mạc Kỳ Minh được nàng dìu đỡ, bước chân theo con đường dự định của , cũng là rất chậm, rất chậm, khoảng cách gần trong gang tấc, có thể ràng ngửi đến mùithơm ngát người nàng, loại này mùi phải mùi phấn son dung tục, mà là nhè , như mùi hoa tự nhiên, trong nháy mắt lại dứt bỏ lý trí, tinh thần nhộn nhạo.

      bởi lời của nàng, lại lần nữa trở nên quả quyết, nàng lo lắng thân thể , quan tâm , coi như người đối xử tốt với nàng, giờ phút này, nàng tín nhiệm như vậy, vạn lần nghĩ đến xuống tay với nàng…

      “Tam Vương gia, đêm nay ta làm các ngài giật mình phải ? Ta biết, bộ dáng ta hung hăng khác gì người đàn bà chanh chua, lời dơ bẩn gì ta cũng có thể ra, kỳ thực đây mới là bản tính của ta, các ngài ta thiện lương, ta thiện lương có thể tha thứ Ngô Đồng, nhưng ta chính là thể tha thứ người khi dễ Hiên nhi, nội tâm mỗi người đều có điểm mấu chốt thể đụng vào, thân nhân của ta, chính là điểm mấu chốt của ta.”

      Lăng Tuyết Mạn , mắt nhìn phía trước, trong hốc mắt dần dần lại đầy nước, dừng chút, lại quật cường tiếp: “Nhưng ta sợ các ngài chê cười, sợ các ngài ta thục nữ, hiền đức, ta chính là người như vậy, làm theo ý mình, ta cũng để ý ánh mắt thế gian, mặc dù có hoàng quyền, mặc dù có nhiều giáo điều quy củ, nhưng bản tính ta khó dời, cũng cách nào thay đổi.”

      “Tuyết Mạn…” Mạc Kỳ Minh đột nhiên ngừng lại, nhìn nàng, trong mắt thoáng tối lại, cũng có chút lóe sáng, “Kỳ thực ta với nàng giống nhau, thân nhân cũng đúng là điểm mấu chốt trong nội tâm của ta, ai cũng thể đụng vào.”

      “Tam Vương gia, có phải ta gợi lên chuyện thương tâm của ngài ?” Lăng Tuyết Mạn nhìn biểu tình của Mạc Kỳ Minh, có chút bất an giọng hỏi.

      Mạc Kỳ Minh cười nhạt tiếng, lắc đầu, lại tiếp tục về phía trước, rất xa, chiếc xe ngựa đứng có màn nhung xanh biếc chờ bên đường, gã xa phu trung niên canh giữ ở bên xe, xe có chữ ‘Tam’ rất lớn.

      “Tam Vương gia, đó là xe ngựa của ngài sao?” Lăng Tuyết Mạn chỉ tay hỏi.

      Mạc Kỳ Minh nhìn xe ngựa, nhíu nhíu mày, có chút bồn chồn : “Ta phải cho xe ngựa đứng ở cổng Thuận Đức sao? Sao lại ngừng ở đây?”

      “Ách… Ha ha, dừng ở nơi này cần phải xa.” Lăng Tuyết Mạn khẽ cười .

      “Haiz, lũ nô tài càng lúc càng lớn mật, khi trở về ta phải giáo huấn họ, lập lại quy củ!” Mạc Kỳ Minh tức giận, sắc mặt trầm xuống, lại nhịn được ho khan.

      Khi cách xe ngựa mười thước xa, Mạc Kỳ Minh ho khan chịu được, hơi khom người, che miệng ngừng ho, phu xe nhìn thấy, cuống quít chạy tới, thay Lăng Tuyết Mạn đỡ Mạc Kỳ Minh, lo lắng : “Vương gia, ngài sao rồi?”

      Thân mình Mạc Kỳ Minh có chút bất ổn, hơn nửa sức nặng đều dựa người phu xe, phu xe khẩn trương vô cùng, “Vương gia, xe có thuốc, nô tài lấy cho ngài.”

      Phu xe muốn rút người ra lấy, toàn bộ thân mình Mạc Kỳ Minh lại ngã vào người , làm động được, Mạc Kỳ Minh ho đến giống như phổi sắp văng ra, khuôn mặt đỏ bừng, trán mồ hôi dày đặc.

      Lăng Tuyết Mạn thấy thế, cũng lo lắng thôi, nhìn nhìn xe ngựa, : “Phu xe, ngươi chiếu cố Vương gia, ta lấy thuốc, ở xe ngựa sao?”

      “Cảm ơn Tứ Vương phi! Thuốc ở trong hộp gấm xe ngựa.” Phu xe cảm động đến rơi nước mắt .

      “Được, Tam Vương gia ngài kiên trì chút, ta lập tức tới ngay.”

      Lăng Tuyết Mạn gật đầu, liền nâng váy vội vàng chạy tói xe ngựa, leo lên, bởi vì trời lạnh, ngoài toa xe che màn nhung xanh biếc dày, nhấc màn lên, dùng sức đẩy cửa xe ra, Lăng Tuyết Mạn hề cảnh giác chui vào xe ngựa, nhìn thấy hộp gấm, sắc mặt vui vẻ, liền đưa tay lấy, đột nhiên nhìn đến cái bóng, lúc sinh lòng kỳ quái, miệng mới mở, phía sau cổ liền truyền đến cảm giác đau đớn, trước mặt bỗng tối sầm, cắm đầu ngã quỵ sàn xe!

      Ngay sau đó, xe nhảy xuống nữ tử, tuổi chừng hai mươi bốn hai mươi lăm, dung mạo đẹp đẽ, chính là ánh mắt cùng biểu tình quá mức lạnh lùng, nhếch môi, đặt Lăng Tuyết Mạn ghế, sau đó hai ngón tay điểm huyệt ngủ của nàng, làm cho nàng hoàn toàn mê man.

      Môi đỏ mọng gợi lên cụ cười lạnh, nữ tử thô lỗ dùng tốc độ nhanh nhất cởi bỏ quần áo của Lăng Tuyết Mạn, lấy nữ trang tóc nàng, sau đó cởi áo của mình, đổi đồ cho Lăng Tuyết Mạn, lại từ trong hộp gấm lấy ra cái gương, soi vào, phục sức y hệt Lăng Tuyết Mạn,.

      Cuối cùng, từ trong lòng áo lấy ra cái hộp gấm rất , mở ra, mặt nạ da người mỏng như cánh ve xuất trong tay, đây là nàng ngày đó cẩn thận quan sát dung mạo Lăng Tuyết Mạn rồi tỉ mỉ chế tác, soi vào gương, cẩn thận đem mặt nạ dán mặt, ngay lập tức chị em song sinh của Lăng Tuyết Mạn xuất ở trong gương.

      Cầm thuốc, mở cửa xe, nữ tử chậm rãi xuống xe, động tác và biểu tình đều khác Lăng Tuyết Mạn, chỉ thấy nàng vừa xuống xe ngựa, liền sốt ruột chạy đến gần Mạc Kỳ Minh ngồi xổm xuống ho khan thôi.

      Bởi vì quá mức sốt ruột, thanh cũng lớn hơn, “Tam Vương gia, thuốc đem đến rồi!”

      Tiếng này, ai cũng thể nghe ra khác thường, ngay cả hai người Vô Ngân Vô Giới luôn luôn ấp từ nơi bí mật gần đó theo dõi bảo hộ Lăng Tuyết Mạn cũng thấy có gì thích hợp.

      Nữ tử chạy tới trước mặt, vội đem thuốc đưa tới trong tay Mạc Kỳ Minh, thân thiết : “Tam Vương gia, mau uống thuốc , uống thuốc rồi khá hơn chút.” Mạc Kỳ Minh cảm kích ngước mắt, miễn cưỡng cười cười ra vẻ vô , : “Tuyết Mạn, cám ơn nàng, khiến nàng vất vả chuyến, thân thể ta, chịu nổi rồi.”

      “Tam Vương gia, ngài đừng như vậy, ta cũng xem ngài như bằng hữu thôi, đừng khách khí với ta. Nhanh uống thuốc trước .” Nữ tử hơi chút oán hận, thúc giục Mạc Kỳ Minh, ánh mắt cùng ngữ khí tương tự Lăng Tuyết Mạn chừng chín phần.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 259 Mây mưa thất thường, ai là người thắng? 9
      Mạc Kỳ Minh uống hai viên thuốc, bệnh tình quả nhiên tốt hơn chút, lấy khăn lau mồ hôi trán, được phu xe đỡ đứng dậy mới : “Tuyết Mạn, nàng trở về , ta rồi.”

      Đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy gã thị vệ phi nước đại tới, chắp tay : “Nô tài ra mắt Tam Vương gia! Bái kiến Tứ Vương phi! Tam Vương gia xin dừng bước!” xong liền dừng lại, bám vào lỗ tai Mạc Kỳ Minh giọng rỉ tai vài câu, Mạc Kỳ Minh cau chặt mày, trầm giọng : “Được bổn vương biết, ngươi lui ra !”

      “Vâng, nô tài cáo lui!” Thị vệ kia hành lễ, liền rút lui

      Mạc Kỳ Minh lại nhìn về phía nàng, mỉm cười : “Tuyết Mạn, ta tạm thời có việc gấp phải xử lí, nàng ra lâu như vậy, Nhã Phi sốt ruột, nhanh về ngự hoa viên thôi.”

      “Ta biết.” nữ tử gật đầu

      “Tuyết Mạn đường cẩn thận chút, đừng để bị váy vướng chân nữa.” Mạc Kỳ Minh nhè dặn dò.

      Nàng thản nhiên cười, “Biết rồi, Tam Vương gia, ngài cũng dài dòng, ta rồi chính ngài chú ý thân thể .” xong, vẫn hoạt bát chớp mắt cái, sau đó xách váy đến ngự hoa viên.

      Chỉ dừng ở tại chỗ nửa phút, thấy nàng xa, xe ngựa cũng chạy tới, thế này mới cất bước, khom người ho , đến rất nhanh, liền biến mất ở trong bóng tối. Mạc Kỳ Minh lên xe, nhìn về phía phu xe : “Chút nữa ngươi đem ngựa xe chạy trở về , bổn vương lát sau cưỡi ngựa hồi phủ.”

      “Vâng, Vương gia!”

      Ánh mắt Mạc Kỳ Minh lóe ra, cũng là cười lạnh.

      Ai lại biết có mưu tỉ mỉ lặng lẽ bày ra.

      chỗ khác, Vô Ngân hơi nhíu mày giọng : “Vô Giới, huynh theo bảo hộ Vương phi , chủ tử dặn dò thể rời Vương phi bước, ta theo dõi người nọ xem sau khi Lâm công tử rời , người nọ có phản ứng gì!”

      “Được, làm việc cẩn thận.” Vô Giới gật gật đầu, rất nhanh dọc theo ngự hoa viên.

      Vô Ngân phóng theo hướng Mạc Kỳ Minh biến mất.

      Mà các hoạt động ở Ngự hoa viên sau khi Lăng Tuyết Mạn trở về bao lâu, Mạc Ngự Minh liền tuyên bố chấm dứt.

      Quản gia tới đón Lăng Tuyết Mạn lên xe ngựa, sau đó liền từ từ chạy về Tứ Vương phủ.

      ………

      Đêm đen như mực.

      Tứ Vương phủ, Cúc Thủy Viên.

      “Vương phi ngài trở lại! Ngài đói bụng chưa, muốn dùng chút điểm tâm rồi tắm rửa hay ?” Xuân Đường tới nghênh tiếp, cười hỏi.

      Lăng Tuyết Mạn mệt mỏi lắc đầu, nở nụ cười tươi tắn : xong, ta mệt hết sức, chỉ muốn ngủ.” xong liền ngáp cái to, đến giường.

      “Vậy nô tì lập tức bưng nước đến hầu hạ Vương phi rửa mặt . Vương phi là tại tắm rửa hay là sáng mai tắm rửa a?” Thu Nguyệt mang quần áo sạch của Lăng Tuyết Mạn đặt tủ đầu giường hỏi.

      Lăng Tuyết Mạn dúi đầu vào đệm giường ngủ, liên tục : “Đều cần. Ta tại nhắm mắt lại là có thể ngủ ngay. Chờ sáng mai rồi sau. Các ngươi mặc kệ ta, xuống nghỉ ngơi .”

      Xuân Đường Thu Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, đành phải : “Vâng, Vương phi, nô tì cáo lui!”

      Cùng thời gian, ở Hương Đàn Cư.

      Trong phòng mờ mịt hơi nước, Mạc Kỳ Hàn ngồi ở thùng tắm hơi, nhắm mắt dưỡng thần, Vô Cực cầm khăn mặt lau chùi thân thể cho .

      Tóc đen rối tung buộc lên phần, còn lại tùy ý tán ở vai, mặt tuấn mỹ tà tứ lại có chút lười nhác, khắp nơi lộ ra cuồng ngạo kiềm chế được, ngón tay dài khớp xương ràng bưng chén trà nóng lên, phóng tới bên môi, động tác tao nhã khẽ nhấp cái, nhớ tới Lăng Tuyết Mạn uống trà cơ bản đều là chảy tràn ra miệng, bất giác tràn ra tươi cười. vì sao xuất thân cao nhã như vậy, thế nào lại ham mê nha đầu cẩu thả hành vi thô lỗ đâu!

      tiếng ‘chủ tử’, Mạc Kỳ Hàn chậm rãi mở mắt, Vô Giới đứng trước mặt khẽ cúi đầu, “Chủ tử, Vương phi hồi phủ.”

      “Ừ, xảy ra chuyện gì chứ?” Mạc Kỳ Hàn hỏi.

      “Hồi chủ tử, tiểu Vương gia bị ủy khuất, bị các thiếu gia cái của Nhị Vương phủ đánh chửi, Vương phi rất tức giận, náo loạn hồi với Nhị Vương gia, tiểu Vương gia được Nhị Vương gia mang về Nhị Vương phủ, sau đó Vương phi hồ Thúy Trà giải sầu, bị vấp váy té, được Tam Vương gia đỡ. Bệnh của Tam Vương gia xem ra , Vương phi đỡ Tam Vương gia đến cổng Thuận Đức, sau đó hình như Tam Vương gia có việc đột xuất được, Vương phi liền trở về ngự hoa viên, nô tài luôn luôn theo Vương phi, Vô Ngân theo dõi Tam Vương gia.”

      Mạc Kỳ Hàn trầm ngâm nửa ngày, mắt thâm thúy nhìn chỗ, thâm u thấy đáy.

      “Vô Cực, chặt chẽ chú ý hướng của Vô Ngân, bản vương tổng cảm thấy đơn giản như vậy!”

      “Vâng, chủ tử!”

      Môi lạnh cong lên, ánh mắt sắc bén, “Vô Giới, phân phó toàn bộ ám vệ luôn chuẩn bị đợi lệnh, hành tung Mộng Thanh lộ, theo tâm tư kín đáo của người nọ, nhất định còn có động tác kế tiếp, chúng ta phải phòng ngừa rắc rối có thể xuất !”

      “Vâng, chủ tử!”

      Lúc này, Thu Nguyệt tới, bẩm bào tình huống của Lăng Tuyết Mạn.

      “Chủ tử, Vương phi nghỉ ngơi.” Thu Nguyệt đứng ở cạnh cửa, cung kính bẩm báo.

      “Ừ, ngươi thấy tâm tình Vương phi như thế nào?” Mạc Kỳ Hàn nhè hỏi.

      Thu Nguyệt nhìn Mạc Kỳ Hàn : “Hồi chủ tử ,Vương phi vừa về đến mệt, đến rửa mặt chải đầu đều có, liền ngủ.”

      “Vậy Vương phi có gì dị thường sao?” Mạc Kỳ Hàn lại hỏi

      Thu Nguyệt lắc đầu, “Hồi chủ tử, nô tì nhìn ra, ngoại trừ cảm xúc thoạt nhìn có chút mất mát, có gì.”

      “Ừ, lui ra .”

      chén trà nóng toàn bộ nhập hầu, Mạc Kỳ Hàn mới đứng lên, mặc y phục, chậm rãi đến trước giường, mở đường hầm lắc mình tiến vào.

      …………

      Trong phòng ngủ, nữ tử dịch dung nằm ở giường nhắm mắt lại giả bộ ngủ dựng, nhưng luôn thẳng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài, mà tay phải nắm độc châm chuẩn bị tốt, cổ tay cũng quấn hai sợi dây rất , dưới gối cũng bị nàng giấu vào cây chủy thủ sắc bén đến cực điểm.

      Theo chủ tử suy tính, tối nay tất có người đến tìm Lăng Tuyết Mạn, hơn nữa cũng hẳn là người phía sau Lăng Tuyết Mạn, cũng có khả năng chính là mục tiêu của bọn họ!

      Bất thình lình nữ tử khép chặt hai tròng mắt, càng căng thẳng, trong phòng này có thêm hô hấp của người!

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 260 Mây mưa thất thường, ai là người thắng? 10


      Mạc Kỳ Hàn đứng ở trước vách tường, đè cơ quan xuống, nhìn khắp phòng tối tăm, nghe tiếng hít thở vững vàng kia, khóe môi giơ lên chút độ cong xinh đẹp.

      Biết tâm tình nàng đêm nay tốt, biết nàng ngủ, Mạc Kỳ Hàn liền bước chân, có phát ra tiếng vang vòng qua bình phong, đứng trước giường

      cửa còn treo tấm màn, ánh trăng tiến vào, giường cũng tối hết sức, muốn xem xem nàng có phải khóc , liền từ trong tủ đầu giường cầm đá đánh lửa, châm sáng, tư thế ngủ của nàng đột nhiên rất đoan chính, hai gò má cũng có dấu vết khóc, hai mắt nhắm chặt, thụy dung yên ổn.

      Mạc Kỳ Hàn nhàng cười, hoàn hảo, tốt hơn so với dự tính, đại khái chút nữa chui vào trong lòng khóc , ha ha.

      Hơi hạ mắt, Mạc Kỳ Hàn tính thổi tắt lửa lên giường, mà nữ tử ngủ say lại đột nhiên mở mắt, nhìn về phía , ánh nến tạo bóng ở mặt của , khiến cho ả thể thấy ràng dung mạo nam tử trước giường, nhưng hình dáng kia lại tựa hồ có chút quen thuộc

      Đây bất quá là chuyện trong hai giây, Mạc Kỳ Hàn chút do dự ngụm thổi tắt lửa, cũng nhíu mày : “Mạn Mạn, sao đột nhiên tỉnh rồi?”

      Nữ tử dám tùy tiện xưng hô, sợ nhổ cỏ động rắn, liền nhàng cười, “Chàng đến rồi!”

      Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn nhíu mi, tới trước giường ngồi xuống, vui : “Mạn Mạn, nàng đêm nay rốt cuộc sao vậy? Thế nào đến cái xưng hô cũng có? Làm cho người ta nghe ngột ngạt!”

      Khuôn mặt nữ tử giường nhìn như bình thản, nội tâm lại sớm là kích động vạn phần, dung mạo ả thấy ràng, nhưng thanh này nàng tuyệt đối quên được, chính là !

      Nghe tràng, lời thân mật, còn có câu lộ thân phận vừa , càng làm ả có thể xác định là biết Tứ Vương phi!

      Này tiếng nghe được Mạc Kỳ Hàn trong lỗ tai, cũng có gì dị thường, theo thói quen có trực tiếp lên giường, mà là bên giường ngồi xuống, đưa tay khẽ xoa cái trán của nàng, ôn nhu : “Mạn Mạn, cần vì Ly Hiên mà thương tâm, nhà dân chúng tầm thường, cũng là mỗi nhà đều có quyển sách khó đọc, huống chi sinh ở hoàng gia đây? Huống hồ, Ly Hiên cơ bản rời Nhị Vương phủ, nó có địa vị tôn quý Vương gia, sau khi nàng náo loạn đêm nay, những huynh đệ kia của nó dám lại khi dễ nó.”

      Ngón tay vỗ về cái trán nàng đột nhiên ngừng lại, cứng ngắc trong nháy mắt, tâm tư biến đổi nhanh chóng, biểu tình khuôn mặt tuấn tú lại chưa từng biến hóa, trong mắt cũng nhu tình như nước, vén chăn lên, nắm tay nàng, tiếp theo mềm giọng dỗ dành: “Mạn Mạn, cao hứng chút, ta thích xem bộ dáng nàng vui vẻ.”

      Bàn tay to vuốt ve lòng bàn tay nàng, vết chai rất trong lòng bàn tay làm ánh mắt Mạc Kỳ Hàn chợt lóe, trong mắt thâm thúy trầm xuống, bên môi vẫn tràn đầy tươi cười, “Mạn Mạn, hôm nay là do tâm tình tốt, hay là buồn ngỉ? Sao quần ngoài cũng cởi ngủ rồi? Ha ha, chờ bản công tử hầu hạ nàng sao?”

      Khi chuyện, bàn tay to chưa cởi vạt áo eo nàng, mà là sờ về phía đùi phải của nàng, tâm tình sung sướng : “Đến, trước cởi , nàng lười nha đầu này, cho nha hoàn hầu hạ, là muốn làm cho ta cởi sao?”

      Trong bóng tối, nữ tử ngồi dậy, kiều mị gọi tiếng, “Vương gia phu quân, đừng nóng giận thôi, vậy cho Mạn Mạn hầu hạ chàng cởi áo được ?”

      Nữ tử đến gần bước, nụ cười mặt trong bóng đêm sáng rọi loá mắt, môi đỏ mọng khẽ mở, từ khi ra cái chữ ‘Vương’, hai sợi dây cổ tay kéo căng, nhắm thẳng mặt Mạc Kỳ Hàn!

      Bàn tay nắm bật lửa của Mạc Kỳ Hàn chợt co rút nhanh, lặng yên tiếng động đem nội lực ngưng tụ giữa năm ngón tay, bên môi lại vẫn tràn ra tươi cười, “Tốt, Mạn Mạn thực ngoan!”

      Mà Mạc Kỳ Hàn ở ngoài dự định của ả, thân hình đột nhiên động, làm sợi dây đoạt mệnh của ả thất bại, cả người lui tới bình phong chỗ, bỗng nhiên thân ảnh màu lam như con giao long bay lên, kèm theo chưởng mạnh mẽ phản kích đến!

      “A!”

      Sợ hãi kêu tiếng, ả nhảy lên, phóng độc châm về phía Mạc Kỳ Hàn

      Mạc Kỳ Hàn cười lạnh tiếng, chẳng những tránh, ngược lại thẳng tắp đón nhận, tại lúc độc châm cách ngực tấc, tay phải liền đánh ra chưởng sắc bén, khiến cho kia độc châm bay ngược trở về!

      chiêu này lấy đạo của người, trả lại cho người, nàng kia thế nào cũng nghĩ ra, dù là tốc độ của ả rất nhanh, nhưng Mạc Kỳ Hàn được truyền nội công vô thượng bốn mươi năm của Thiên Cơ lão nhân, chẳng lẽ công lực của nàng có thể ngăn cản?

      Mạc Kỳ Hàn cười lạnh tiếng, “Chết đến nơi, còn cố chống trả?”

      xong, chút khách khí hạ sát chiêu, chiêu chiêu tàn nhẫn, từng bước ép sát, tiếng động đánh nhau vang vọng ở trong phòng ngủ, ám vệ được mệnh lệnh, đều động, cũng là tùy thời chuẩn bị nghe lệnh, phá cửa sổ mà vào!

      “Bốp bốp!”

      Liên tiếp hai chưởng vỗ vào đầu vai ả, Mạc Kỳ Hàn bay lên đá cước, ả rơi tới góc giường, phun ra ngụm máu tươi, mà thân ảnh màu lam lại lấy tốc độ cực nhanh đột nhiên phóng tới trước mặt, hai ngón tay hạ xuống, điểm trúng huyệt ả, làm cho ả cách nào nhúc nhích!

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 261 Mây mưa thất thường, ai là người thắng? 11


      Mạc Kỳ Hàn cười rét lạnh, vỗ tay ba cái, sau hai giây, vỗ tay ba cái lần nữa, Xuân Đường vội lắc mình vào, nghe được ám hiệu, nàng liền biết xảy ra chuyện, vừa tiến đến, vội lên tiếng: “Chủ tử, có nô tỳ!”

      “Thắp sáng nến, mang nữ nhân kia tới!” Mạc kỳ rét lạnh .

      Xuân Đường đốt nến, ánh sáng chậm rãi lan tràn, ánh gương mặt nàng quen thuộc!

      “Chủ tử! Vương phi nàng……” Xuân Đường kêu lên tiếng.

      Mạc Kỳ Hàn sớm quay lưng, bỏ lại câu, “Ả phải vương phi!” Sau đó liền cất bước về phía vách tường, mở cơ quan, vào.

      Xuân Đường khiếp sợ, dám chần chờ, lôi cổ áo của nữ nhân kia kéo vào đường hầm.

      Hương Đàn Cư.

      Bên trong nhà, Lâm Mộng Thanh, Thiên Cơ lão nhân, Vô Cực, Vô Giới tất cả đều kinh ngạc nhìn ‘Lăng Tuyết Mạn’ bị Xuân Đường mang từ đường hầm vào, ném xuống đất!

      đợi đọi người hỏi han, Mạc Kỳ Hàn tiến lên bước, đưa tay tháo mặt nạ da người mặt ả, cáu kỉnh hỏi: “Tứ Vương phi Lăng Tuyết Mạn ở nơi nào? !”

      Ả ngưng mắt nhìn gương mặt cao nhìn xuống, đủ để khuynh đảo chúng sinh của Mạc Kỳ Hàn, chậm rãi cười cười, “Quả nhiên là ngươi! Bảy năm rồi, Tứ Vương Gia so với bảy năm trước càng thêm thành thục chững chạc, tâm cơ thâm trầm rồi!”

      Mạc Kỳ Hàn híp mắt cái, lạnh lùng nhếch môi, “Ngươi chính là nữ nhân bảy năm trước hạ độc Bổn vương? Ngươi tên là — Tang Phượng! Ở Miêu Cương học tập cổ độc vu thuật ba năm, vào tám năm trước giả làm nữ tử gặp nạn, hạ độc thái tử, lại năm sau giả trang ca kỹ tới Tứ Vương phủ hiến vũ, dùng rượu độc mê hoặc Bổn vương, đưa cho Bổn vương uống, có đúng hay ?”

      Ả ngẩn người, tiếp theo giật mình nhìn Mạc Kỳ Hàn, giọng khôi phục tiếng của ả, “Làm sao ngươi biết ràng như thế?”

      “Ngươi hạ độc huynh đệ chúng ta, là do ai sai khiến?” Mạc Kỳ Hàn lại lạnh giọng hỏi tiếp, mọi người chung quanh đều im thin thít theo dõi.

      “Tứ Vương Gia phải ràng sao? Lai lịch Tang Phượng bị Tứ Vương Gia điều tra ràng như thế, Tứ Vương Gia còn phải hỏi Tang Phượng là chịu người nào sai khiến sao?” Miệng Tang Phượng tràn vết máu, ngước đầu, nhìn Mạc Kỳ Hàn, gương mặt lại tràn đầy tươi cười.

      “Hừ! Đó là sai! Tang Phượng, Bổn vương hỏi nữa ngươi lần, Tứ Vương phi ở nơi nào?” Giọng Mạc Kỳ Hàn lạnh như băng, đôi mắt lẽo cơ hồ muốn lập tức hạ lệnh lăng trì nữ nhân trước mắt này.

      Tang Phượng lại chỉ im lặng trả lời, cho dù bị lọt vào tay kẻ địch ả vẫn muốn khai ra, sợ ảnh hưởng đến kế hoạch của chủ tử ả.

      Mạc Kỳ Hàn sốt ruột, tức giận đạp mạnh vào người ả, : “Ngươi khai, ta cho ngươi chết toàn thây!”

      “Nhiệm vụ thất bại, ngươi cho rằng ta có thể sống sao? Rơi vào trong tay ngươi, ta chết, trở về phục mệnh, ta cũng chết!” Tang Phượng ngã xuống đất, khóe miệng tràn máu càng nhiều hơn, nhưng vẫn là cười, trong tươi cười lại có bi thương vô hạn.

      Môi rét lạnh của Mạc Kỳ Hàn cong lên, lạnh lẽo thâm trầm nhìn ả, “Ngươi sợ chết? Bổn vương có trăm loại phương pháp thể có để cho ngươi sống bằng chết!” xong, biết có dây dưa với ả cũng vô ích, chỉ có thể tự mình tìm chỗ của Lăng Tuyết Mạn thôi.

      Lúc này có thị vệ vào bào, Vô Ngân truyền tin về, cho biết Tam Vương Gia biệt viện ngoài thành cách ba mươi dặm về hướng tây nam, cho nên, quả quyết ra lệnh: “Xuân Đường Thu Nguyệt, Mộng Thanh, các ngươi canh giữ cho kỹ nữ nhân này, chờ Bổn vương trở lại dọn dẹp ả! Vô Cực, Vô Giới, sư phụ, chúng ta lập tức !”

      Bóng đêm mịt mờ, ba mươi con ngựa phi nước đại ngã tư đường, mỗi người ngựa đều mặc trang phục màu đen, dùng khăn đen che mặt, chạy tới cửa thành, quan binh thủ thành cuống quít cản, người thủ lĩnh giơ tay ném ra lệnh bài, thanh lạnh như băng, “Đội thị vệ Hương Đàn Cư của Tứ Vương phủ ra khỏi thành làm việc, mở cửa!”

      Vừa nghe Tứ Vương phủ, hơn nữa vừa nghe Hương Đàn Cư, nữa vừa nhìn miếng kim bài do hoàng thượng ban cho, quan thủ thành binh có hai lời, cuống quít mở cửa thành ra, cho họ ra ngoài.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :