1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 252 Mây mưa thất thường, ai là người thắng? 2
      Cùng thời gian, ở Tứ Vương phủ, trong Hương Đàn Cư.

      Lâm Mộng Thanh sẵn sàng, chỉ chờ Mạc Kỳ Hàn ra lệnh.

      Vô Cực tiến đến, vui sướng chắp tay : “Chủ tử, có chuyện tốt, Tam Vương gia rời Tam Vương phủ vào cung, thám tử báo, xem sắc mặt của Tam Vương, có vẻ như có bệnh nặng, chỉ dẫn theo bốn thị vệ, người trong đó chính là Mặc Thanh mà Lâm công tử dịch dung thành.”

      “Sao? Hừ, như thế rất tốt.” Mạc Kỳ Hàn lạnh lùng nhếch môi, nhìn về phía Lâm Mộng Thanh mặc quần áo thị vệ của Tam Vương gia, cùng gương mặt thay đổi, gật đầu, : “Mộng Thanh, làm việc cẩn thận, chỉ cần vừa lấy đến thư trao đổi giữa Mạc Kỳ Minh cùng Bạch Tĩnh An, Hạ Chi Tín, liền lập tức lui về, an toàn là hết.”

      “Ừ, đệ biết, đệ rất quý trọng cái mạng của đệ.” Lâm Mộng Thanh thoải mái cười .

      “Được, Vô Cực ngươi tiếp ứng Mộng Thanh!”

      “Vâng, chủ tử!”

      Hai bóng đen lấy tốc độ cực nhanh phóng , ở nơi cách Tam Vương phủ năm trượng, Vô Cực nhảy ra sau bức tường, tránh thị vệ tuần tra, lẻn vào Tam Vương phủ, phóng lên phía nóc nhà, mà phòng này đương nhiên là thư phòng Mạc Kỳ Minh.

      Lâm Mộng Thanh quang minh chính đại từ cổng lớn Tam Vương phủ mà vào, sau đó đến thư phòng, đứng trước cửa thư phòng, có hai gã thị vệ hỏi, “Mặc đại nhân, phải ngài cùng Vương gia rồi sao?”

      “Chủ tử phái ta trở về lấy đồ, các ngươi canh giữ ở bên ngoài là được.” Lâm Mộng Thanh theo tư thái thường ngày, lạnh lùng đáp câu, sau đó vào thư phòng.

      Mấy vật quan trọng, theo tính cách giảo hoạt của Mạc Kỳ Minh, đương nhiên có khả năng giấu ở ngoài sáng, ở bên trong thư phòng này nhất định dấu diếm cơ quan, nhưng ở nơi nào đây?

      Lâm Mộng Thanh nhanh chóng quét mắt xung quanh, tìm kiếm -

      Mà lúc này ở trong ngự hoa viên hoàng cung, như cũ là mảnh tiếng động vui cười.

      “Hiên nhi, cháu đúng là hư a! Từ khi nhận nha đầu kia làm nương, cháu cước đá sạch các hoàng thúc rồi!” Mạc Kỳ Lâm tiếp lời Mạc Kỳ Diễn , cười .

      có, các hoàng thúc hiểu lầm, Hiên nhi chỉ là muốn mang mẫu thân chơi mà thôi, có ý tứ gì khác.” Mạc Ly Hiên tươi cười hồn nhiên, chớp mắt, mang bộ dáng có chút tâm cơ.

      Lăng Tuyết Mạn vừa nhìn câu đố đèn lồng, vừa nghe lời khác thường của Mạc Ly Hiên, nghe tiếp lời của Mạc Kỳ Diễn cùng Mạc Kỳ Lâm, có vẻ như… Mạc Ly Hiên ám chỉ cho nàng đáp án là cái gì!

      Mùa hè, trong hồ, có gì chứ? Cá? có khả năng, phù hợp với hai câu câu đố, tôm? Cũng khả năng! Con cua?

      Trong đầu chợt lóe, Lăng Tuyết Mạn cực độ hưng phấn, mắt trong veo sáng lấp lánh, lộng lẫy loá mắt, nhìn quét quá mấy người Mạc Kỳ Diễn, cười vạn phần tà ác, “Hiên nhi của chúng ta làm sao hư chứ? Nó là đứa con đáng nhất đời này, ha ha! Bốn người các ngài chậm rãi thiếu nợ đánh bạc , cẩn thận ta ngày mai từng cái cửa đòi tiền đó!”

      “Tứ tẩu, nhìn vẻ mặt này của ngươi, ngươi biết?” Mạc Kỳ Dục bồn chồn hỏi.

      “Tất nhiên, đầu óc của ta sao có thể đần như ngươi chứ?” Lăng Tuyết Mạn đắc ý cười .

      Mạc Kỳ Dục lại tức đỏ mặt, tay nắm chặt, cắn răng nghiến lợi : “Ngươi có Hiên nhi nhắc nhở làm sao biết được?”

      “Vậy cũng hay hơn ngươi, Hiên nhi nhắc ngươi cũng nghe, vậy ngươi đoán !” Lăng Tuyết Mạn phục .

      Mạc Kỳ Dục chán nản, mới định phản bác, giọng của Mạc Kỳ Minh đột nhiên vang lên -

      “Tiểu Thất, các ngươi làm gì đó?”

      Nghe tiếng, quay đầu, Lăng Tuyết Mạn giành trước cười : “Dục Dục tại kiểm soát được tinh thần, Tam Vương gia người cũng nên trêu chọc !”

      “Tam ca!”

      “Nhị ca!”

      “Tam Hoàng thúc!”

      Mấy huynh đệ, thúc cháu làm lễ chào xong, Mạc Kỳ Dục thình lình trừng mắt đến người Lăng Tuyết Mạn, ảo não quát: “Nha đầu ngươi mới điên á!”

      Mạc Kỳ Minh có chút nghi hoặc, khẽ cười : “Như thế nào? xa nghe đến Tiểu Thất tức giận dậm chân, lại la ó.”

      “Hì hì, Tam Vương gia hỏi Tiểu Thất , ta cần phải lĩnh thưởng!” Lăng Tuyết Mạn hoạt bát chớp mắt, liền kéo Nhã Phi .

      Mạc Kỳ Diễn thu hồi ánh nhìn chăm chú người Lăng Tuyết Mạn, nhìn về phía Mạc Kỳ Minh, hỏi: “Tam đệ khỏe, tại sao lại tiến cung?”

      có chuyện gì, uống xong thuốc cảm giác tốt hơn nhiều, nghĩ đêm nay trong cung náo nhiệt, ngây người bên trong phủ nhiều ngày buồn chán, tiến cung giải sầu, khụ khụ…” Mạc Kỳ Minh linh hoạt , nhưng tiếng vừa dứt, vẫn là nhịn được ho khan vài tiếng.

      “Tam ca, tại mặc dù vào xuân, nhưng bên ngoài vẫn là gió lớn, bằng ca ngồi xuống uống chút trà nóng .” Mạc Kỳ Sâm thân thiết .

      “Ừ, ta sang bên kia ngồi chút.” Mạc Kỳ Minh gật đầu, liền để tiểu thái giám giúp đỡ hướng bàn rượu bên kia. Tầm mắt nhìn quanh, Lăng Tuyết Mạn mặt mày hớn hở cùng Mạc Ngự Minh gì đó, hưng phấn hoa chân múa tay vui sướng, gương mặt Mạc Ngự Minh cũng tươi cười, mà nụ cười kia rơi vào trong mắt , lập tức nổi lên chút lãnh ý cùng hận ý, hay tay nắm chặt, dựa vào cái gì phụ tử bọn họ có thể hưởng thụ niềm vui gia đình? Dựa vào cái gì vợ chồng bọn họ có thể ân ái?

      Trong nháy mắt, gần như muốn tiến lên, chất vấn nam nhân cao cao tại thượng tươi cười đầy mặt, có từng nhớ ba mươi năm trước có nữ tử tên là Vũ Vi?

      “Vương gia!” Tiểu thái giám cảm giác được toàn thân lạnh như băng, gọi .

      Mạc Kỳ Minh giật mình, chậm rãi nhắm chặt mắt, bắt buộc bản thân mình bình tĩnh, khi mở mắt ra, trong mắt lại khôi phục lạnh nhạt quen thuộc, coi như hận ý vừa mới nãy cũng chỉ là ảo giác.

      Tiếp tục chậm rãi bước về phía trước, tiếng cười của Lăng Tuyết Mạn như chuông bạc truyền vào trong tai, trong mắt Mạc Kỳ Minh lên tia phức tạp do dự, nghĩ đến kế hoạch đêm nay, ngực đột nhiên cứng lại, muốn xuống tay với nàng sao? Nếu ngày sau nàng biết được, có thể, có thể… hận hay ?

      Nhưng tiếng cười của nam nhân kia đồng thời vang lại, còn có tiếng cười của Hoàng Hậu Lương Khuynh Thành, chói tai như vậy làm bước chân lại bị kiềm hãm, ánh mắt lại lạnh, , thể bởi tư tình nhi nữ, bởi chút tâm động cùng để ý đối với nàng, mà buông tha cho kế hoạch của !

      Tâm cơ nhiều năm, há có thể thay đổi bởi nữ nhân?

      Mạc Ngự Minh, Lương Khuynh Thành, ta chỉ muốn cho các ngươi nhận cơn đau xót mất con, còn muốn đoạt giang sơn các ngươi, làm cho các ngươi hai bàn tay trắng, làm cho các ngươi vì những hành động của mình năm đó, trả giá đại giới!

      Tiếp tục cất bước về phía trước, ở khoảng cách hai trượng, trong đầu Mạc Kỳ Minh đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội lại ngừng bước, giọng với tiểu thái giám: “Tìm thị vệ Mặc Thanh của bổn vương đến, nhanh !”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 253 Mây mưa thất thường, ai là người thắng? 3
      Tam Vương phủ.

      Trong thư phòng, Lâm Mộng Thanh thử nhấn lên vách tường bốn phía, tất cả đều bình thường, chau chặt chân mày, nhìn bàn sách, cũng là nghiên mực giấy viết bình thường…, giá sách lại bị lục lần, sách quá nhiều, thực khó tìm ra vật hữu dụng, mà tin tưởng, tuyệt đơn giản đặt ở chỗ sáng như vậy, nhất định có căn phòng bí mật!

      có ở trong tường, chẳng lẽ…… Chẳng lẽ dưới mặt đất?

      Lâm Mộng Thanh căng thẳng, nhìn về phía mặt đất, ánh mắt quét qua góc bàn bỗng dưng phát cái nút rất !

      Hai mắt nhất thời sáng lên, Lâm Mộng Thanh tới, đưa tay đè xuống, lại nghĩ rằng, cái nút này, là cơ quan phóng ám khí, ba mũi tên độc từ trần bắn xuống, tốc độ nhanh như điện, Lâm Mộng Thanh nhờ tai rất thình, vừa nghe thấy tiếng động thích hợp, vội vàng lắc mình lẩn tránh, thân thể quay ngược lại nhảy ra hai thước, làm ba mũi tên độc kia bắn vào đất!

      Thầm thở ra hơi, lần này Lâm Mộng thanh lại dám khinh thường, bước trở về trước bàn, ngồi xổm xuống, trợn mắt cẩn thận nhìn, lại phát dưới cá nút ban nãy, có cái nút màu đen xíu!

      Lâm Mộng Thanh chút do dự duỗi ngón đè xuống, chỉ nghe thanh hơi vang lên, mặt đất phía sau khối đá cẩm thạch dời ra, vừa đủ cho người vào, Lâm Mộng Thanh nhìn vào, thang đá, là hành lang, biết thông hướng nào, vách tường hai bên, cao thước, khảm khối dạ minh châu, chiếu sáng cả đường , xa hơn, thấy rồi, trừ phi là xuống nhìn!

      vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con!

      Lâm Mộng Thanh dứt khoát nhảy vào, xuống thang đá, nhìn vách đá hai bên, tìm kiếm chốt mở, nhưng, cẩn thận tìm tòi lần, có bất kỳ chốt mở gì, ánh mắt khỏi đặt ở tên hai khối dạ minh châu kia, nhớ sư phụ từng qua, lúc nước Nam Chiếu trải qua nguy hiểm, có người dùng dạ minh châu làm thành cơ quan ám thất, cho nên, có thể là hai viên dạ minh châu này hay ?

      Lâm Mộng Thanh đưa tay sờ dạ minh châu vách đá bên trái, vậy mà, nhưng có gì xảy ra, nhíu nhíu mày, Lâm Mộng Thanh lại sờ dạ minh châu bên phải, vừa sờ vách đá liền dời ra, Lâm Mộng Thanh vừa mừng vừa sợ, để tránh mình bị giam ở bên trong ra được, vội lại sờ viên dạ mình châu bên trái, cũng may, vách tường lại dời , như thế chính là mở, đóng.

      Yên tâm, Lâm Mộng Thanh bước về phía trước, dò xét đường hầm này thông hướng nào, may mắn trong đường hầm này ám khí gì… Nơi này cơ quan rất ràng, Lâm Mộng Thanh chút do dự đè xuống, cửa từ từ mở ra, trước mắt đột nhiên xuất gian mật thất, nhanh chóng lắc mình vào, đập vào mắt, là bàn thờ, mà vách tường phía sau bàn thờ, treo bức mỹ nhân đồ, vẽ mặc cung trang màu hồng xinh đẹp, nghiêng người tựa lan can đình nghỉ mát, mặt mày như vẽ, khuynh quốc, tuyệt mỹ.

      Lâm Mộng Thanh ngẩn ngơ, này là ai? Có thể được Mạc Kỳ Minh bí thờ trong thạch thất, nhất định là có liên quan tới , có trộm tranh này trở về cho sư huynh nhìn chút hay ?

      Nghĩ, liền vươn tay, đưa đến giữa trung, lại ngừng lại, nếu lấy, Mạc Kỳ Minh liền phát có người đến đây, chẳng phải là bứt cỏ động rắn sao?

      Nghĩ đến đây, Lâm Mộng Thanh nhìn chằm chằm bức họa kia, quan sát dung mạo trong bức tranh, vẻ mặt, ăn mặc, còn có bối cảnh, bằng bản lĩnh dịch dung, gặp qua là quên được, chỉ cần mấy phút liền toàn bộ ghi khắc ở trong đầu, mím môi đắc ý mà cười, liền xoay người , muốn tìm gian mật thất này có cửa ra , ai ngờ ——

      Đột nhiên, có tiếng bước chân rất vang lên ở bên ngoài thạch thất!

      Lâm Mộng lại dám chần chờ, nhanh chóng lui khỏi thạch thất, đè cơ quan khép cửa đá lại, sau đó nhanh lui theo đường cũ, chạy vội tới thang đá, tay mới đưa ra chuẩn bị sờ viên dạ minh châu bên trái, rồi lại nghe được thanh dồn dập chất vấn, “Ngươi nhìn thấy ta vào hồi lâu rồi hả?”

      Mặc Thanh lại trở lại!

      Lâm Mộng Thanh thầm kêu tiếng ổn, còn chưa nghĩ ra phương pháp thoát thân, lại nghe thanh Mặc Thanh lần nữa vang lên, “Lập tức dẫn người tìm kiếm! Nếu tiến vào, khẳng định vẫn còn ở bên trong!”

      “Dạ!”

      hồi tiếng vang hỗn loạn truyền đến, Lâm Mộng Thanh nhíu chặt lông mày, thân thể dính vào vách tường đá, tay phải dò vào trong ngực, lấy ra thanh kim, chờ Mặc Thanh mở tầng hầm ra, sau đó ——

      “Có người!”

      “Có thích khách!”

      Đột nhiên ngoài thư phòng, thị vệ quát lên, Mặc Thanh mới ngồi xổm xuống, tay xách theo kiếm chuẩn bị đè cơ quan xuống dừng lại, thân thể liền cực nhanh ra ngoài!

      Lâm Mộng Thanh nghe biến hóa này, vui mừng trong bụng, nhất định là Vô Cực dùng kế điệu hổ ly sơn!

      Lập tức chút do dự, vội sờ soạng dạ minh châu, vách tường mở ra, Lâm Mộng Thanh nhảy lên , động tác nhanh nhẹn, tiếng vang cũng phát ra, khép nắp hầm lại, rồi mới từ cửa sau thư phòng nhảy ra ngoài, thừa dịp bóng đêm mịt mờ, thần biết quỷ hay biến mất ở bên ngoài Tam vương phủ……

      Mặc Thanh có đuổi kịp, lúc này mới giật mình rút lui, thầm mắng tiếng, vội vã lộn trở lại thư phòng, mở cơ quan, vào tra xét phen, bóng người!

      Mà Lâm Mộng Thanh cùng Vô Cực trở lại Hương Đàn Cư, vừa vào cửa, liền tức giận ngồi ịch xuống ghế, la ó, “Chết khát đệ!” Cầm bình trà bàn lên, đổ vào miệng ngụm.

      Mạc Kỳ Hàn co quắp khóe miệng, cau mày : “Mộng Thanh, đệ quá thô lỗ!”

      “Còn chê đệ tao nhã? Bảo huynh từ Tam vương phủ chạy hơi nghỉ, huynh khát hay ?” Lâm Mộng Thanh buồn bực thở hổn hển, bình phục.

      “Được, coi như ta sai, đệ dò xét như thế nào? Có gì ?” Mạc Kỳ Hàn nghiêm mặt .

      “Để cho đệ vẽ dung nhan nàng kia đa, nếu hồi quên mất!” Lâm Mộng Thanh đứng dậy đến trước bàn, pha thuốc màu, mở giấy Tuyên Thành, dựa vào trí nhớ nghiêm túc vẽ.

      Chờ vẽ ra, đưa cho Mạc Kỳ Hàn, Mạc Kỳ Hàn nhìn đến khắc, vẫn cau mày lắc đầu dứt, biết! Ta chưa từng thấy qua nàng, này là ai chứ?”

      “Sư huynh cũng biết?” Lâm Mộng Thanh hỏng mất, uổng công liều mạng?

      Mạc Kỳ Hàn suy tư : “Ta mặc dù biết, nhưng khẳng định có quan hệ cùng Mạc Kỳ Minh, có lẽ phải…..”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 254 Mây mưa thất thường, ai là người thắng? 4
      Hoàng cung, trong ngự hoa viên, Lăng Tuyết Mạn vui mừng như chim , gương mặt tươi cười, “Phụ hoàng, con đoán con cua ngài sai, vậy ban thưởng cho con ?”

      “Ừ, trẫm có cho sao? Khi con quay về, trẫm sai người đưa đến Tứ Vương phủ.” Mạc Ngự Minh cười .

      “Nhã Phi phần thưởng con mà thấy cao hứng, nhưng nếu ngài thưởng vàng bạc châu báu, con cao hứng lắm, tại con có bốn núi vàng, lo có tiền.” Lăng Tuyết Mạn muốn biết là ban thưởng cái gì có thể để cho nàng vui mừng!

      “Bốn núi vàng?” Mạc Ngự Minh trợn mắt, “Có ý tứ gì?”

      “Bốn người con của ngài đó, bọn họ đều thiếu nợ con tiếng đánh bạc, chỉ cần bọn họ đứng vững, lúc nào con cũng có thể đòi tiền. Cho nên phụ hoàng, ngài khẳng định còn phần thưởng khác đúng ?” Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, rất là buồn bực.

      Mạc Ngự Minh có chút kinh ngạc, lặng người hồi lâu, thần sắc mặt vô cùng phức tạp.

      Giữ lại Lăng Tuyết Mạn, mấy đứa con trai của ông sớm muộn gây ra chuyện, trong mắt từng đứa tựa hồ ngoài nha đầu này nhìn thấy các khác, từ xưa sau khi trượng phu chết, nữ nhân tái giá huynh đệ của trượng phu phải là có, nhưng đây là hoàng gia a! Mà nha đầu này là vợ góa của Hàn nhi, ông làm sao có thể để ý tới nguyện vọng lúc lâm chung của Hàn Nhi đây? Huống chi, nếu nhắc tới chuyện này, mấy đứa con trai cũng tới tranh, ông nên đem nha đầu này gả cho người nào? phải càng thêm khiến cho huynh đệ bọn chùng gây rắc rối sao? Nếu như tình huống nghiêm trọng hơn, huynh đệ tương tàn……

      Mạc Ngự Minh dám nghĩ tới, xem ra ban đầu dự đoán là chính xác, giữ lại nha đầu này, chính là gây tai họa! Nhưng nếu giết nàng…….

      Ngưng mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn trước mặt, hồi lâu, Mạc Ngự Minh thở dài, giết nàng, ông lại có chút nỡ, thôi, xem lại tình hình !

      “Phụ hoàng, ngài , có phải còn thứ khác hay , ngài cố ý gạt con sao?” Lăng Tuyết Mạn nhìn Mạc Ngự Minh như vào cõi thần tiên, kịp đợi, lắc lắc cánh tay của ông.

      “Hả?” Tâm tư của Mạc Ngự Minh bị kéo về, chậm rãi ghé mắt nhìn bàn tay bé dám lay động tay ông, khẽ nâng lông mày, “Cái nha đầu này đúng là gan lớn rất, đến trẫm cũng dám đối đãi như vậy?”

      “Hắc hắc, phụ hoàng nên hiểu lầm, Tuyết Mạn là tình thế cấp bách nha, ngài nên tức giận, ngàn vạn lần được tức giận, tức giận làm cho người ta già rất nhanh.” Lăng Tuyết Mạn cười, dời tay.

      tiếng thở dài, Mạc Ngự Minh nhìn chung quanh náo nhiệt, tâm tư càng thêm vô cùng phức tạp. Thân thể của ông hình như cũng già , chuyện trao ngôi vua cũng bắt đầu phải làm, chỉ là, nhìn năm đứa con, nên lập ai đây?

      “Phụ hoàng!”

      Lăng Tuyết Mạn kêu rên lên, “Ngài !”

      Mạc Ngự Minh bị cắt đứt suy nghĩ, nhìn Lăng Tuyết Mạn, đột nhiên hỏi: “Tuyết Mạn nha đầu, con đánh giá như thế nào về năm đứa con trai của trẫm? Về việc trị quốc sao?”

      “Hả? Phụ hoàng, con quan tâm là con có thể có được phần thưởng gì, phải……” Lăng Tuyết Mạn buồn bực, ấp a ấp úng .

      “Trẫm muốn biết, con cho trẫm, trẫm cho con biết là phần thưởng gì.” Mạc Ngự Minh cười lên, giống như là tán gẫu cười giỡn bình thường.

      “Ách, con……” Lăng Tuyết Mạn xoa cằm, suy tư : “Phụ hoàng, ngài muốn hỏi con phương diện trị quốc, con biết nhaa, ta cũng rành bọn họ.”

      rành?” Mạc Ngự Minh nổi lên ba cọng gân đen trán, vô lực khoát khoát tay, “Thôi, trẫm hỏi con là đàn gảy tai trâu!”

      “Hắc hắc, phụ hoàng…… vậy ban thưởng……” Lăng Tuyết Mạn cười như tên trộm, vấn đề quan trọng như vậy, nàng bỏ qua đâu, nàng cũng mặc kệ tương lai bọn họ ai làm hoàng đế, đều có liên quan với nàng, nàng chỉ muốn ăn chơi , có ngày có thể cùng tình nhân rời kinh thành, tiêu diêu tự tại sống qua ngày là tốt rồi.

      Mạc Ngự Minh nâng chén trà lên chén khẽ nhấp cái, lúc này mới thong thả ung dung : “Trong tháng ba, trẫm muốn hành cung Bắc Mục Hà ở mấy ngày, con có muốn theo hay ?”

      “Hành cung Bắc Mục Hà? Ở nơi nào ạ?” Lăng Tuyết Mạn tò mò chép miệng.

      “Tứ tẩu!”

      Mạc Nhã Phi bỏ lại hai tiểu công chúa tới, xen vào : “Tẩu biết hành cung Bắc Mục Hà sao? Đúng rồi, tẩu chưa có qua, bốn phía đều là thảo nguyên, tháng ba tháng tư chính là mùa hoa nở chim bay, thảo nguyên có rất nhiều dê bò, nuôi thả ngựa, còn có rất nhiều dòng suối , chúng ta có thể cởi ngựa thảo nguyên, ha ha, dù sao có rất nhiều thứ để giải trí.”

      “Có ? Vậy cũng quá tuyệt vời! Ta muốn !” Lăng Tuyết Mạn vừa nghe liền kích động, nhưng trong giây lát nàng liền nghĩ đến vấn đề, nếu nàng , tình nhân làm sao bây giờ?

      Tia do dự rơi này vào trong mắt Mạc Ngự Minh, khỏi nghi ngờ : “Tuyết Mạn nha đầu, con lo cái gì?”

      “A, có, con, con là suy nghĩ…… Con Hiên nhi làm sao bây giờ?” Lăng Tuyết Mạn dưới tình thế cấp bách vội lôi Mạc Ly Hiên ra từ chối khéo.

      “Ha ha, Hiên nhi cũng theo!” Mạc Ngự Minh cười khẽ.

      “Vậy cũng tốt.” Lăng Tuyết Mạn giả bộ vui vẻ, vỗ tay cười , “Con tìm Hiên nhi.”

      Trong ngự hoa viên nhìn lần, nhìn thấy bóng dáng của Mạc Ly Hiên, Lăng Tuyết Mạn liền chạy tới bên đình, đèn lồng ít , tương đối tối, xa xa, nàng tựa hồ nghe có giọng , vội vài bước, kêu lên: “Hiên nhi!”

      Mạc Ly Hiên liếc mắt nhìn ba huynh đệ cùng cha khác mẹ vây ở trước mặt , cắn môi, có trả lời.

      Ba đứa bé choai choai, mười tuổi, tám tuổi, còn có mười hai tuổi, giờ phút này nhìn chằm chằm Mạc Ly Hiên, đứa lớn nhất giọng : theo bọn ta!”

      Mạc Ly Hiên im lặng lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm nó.

      “Hừ, phụ vương coi trọng mẹ nuôi hồ ly tinh của ngươi, ngươi bây giờ cũng đủ lông đủ cánh, khiến cho phụ vương luôn phải thăm ngươi, thuận tiện nhìn con hồ ly tinh kia, ngươi theo chúng ta!” Đứa mười tuổi ác độc xong, kéo lấy cánh tay Mạc Ly Hiên tới chỗ vắng vẻ.

      Nó vừa lôi kéo, hai đứa kia liền tới giúp tay, ba đứa lôi Mạc Ly Hiên về phía trước, bởi vì đều là từ 5, 6 tuổi luyện võ, cho nên đứa người kia gộp sức lại, Mạc Ly Hiên đánh lại, cộng thêm nó nghe đến Lăng Tuyết Mạn tới bên này, liền cắn chặt môi, bị động theo ba huynh đệ.

      “Hiên nhi!”

      Lăng Tuyết Mạn chạy tới khi bọn nó sắp vượt qua cái đình, thấy cảnh đó, vội buột miệng kêu lên.

      Mạc Ly Hiên cả kinh, vội vàng quay đầu lại, ba đứa kia cũng quay người, ngay lúc này, Lăng Tuyết Mạn chạy tới, gầm : “Các ngươi là ai? Lôi Ly Hiên làm gì?”

      “Mẫu thân có chuyện gì, ngài trở về trước, Hiên nhi về lập tức.” Mạc Ly Hiên giống như có chuyện gì xảy ra, nhàng cười tiếng.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 255 Mây mưa thất thường, ai là người thắng? 5
      Lăng Tuyết Mạn nhíu chặt chân mày, cái nhìn chằm chằm sáu bàn tay vẫn nắm vai Mạc Ly Hiên, trường hợp này, nàng cũng phải là ngu ngốc!

      Sắc mặt Mạn Mạn trầm xuống, nhìn về phía ba đứa kia, lạnh lùng hỏi: “Hỏi nữa các ngươi lần, các ngươi là con nhà ai? Đây là ăn hiếp Ly Hiên sao?”

      “Hừ! Hồ ly tinh, ngươi có tư cách hỏi chúng ta!” Đứa bé tám tuổi buông giọng non choẹt .

      “Hồ ly tinh?” Lăng Tuyết Mạn chậm rãi nheo mắt, “Hiên nhi, cho mẫu thân biết, đây là con nhà ai? Con có biết ?”

      “Mẫu thân, con có chuyện gì, ngài trước tìm hoàng Nhã Phi chơi, con lập tức tới tìm ngài ngay, được ?” giọng Mạc Ly Hiên có chút gấp gấp gấp.

      Nghe vậy, mặt Lăng Tuyết Mạn trầm hơn, chợt nghiêng đầu lại, tức giận : “Hiên nhi, cho mẫu thân biết, ba tiểu tử to gan lớn mật này rốt cuộc là ở trong phủ tên khốn kiếp nào? Dám khi dễ con ta, muốn sống nữa sao?”

      “Mẫu thân!” Mạc Ly Hiên muốn lại thôi, tự hỏi làm sao kêu Lăng Tuyết Mạn , thiếu niên 12 tuổi nghe lời Lăng Tuyết Mạn liền nổi giận, đánh đấm về phía sau lưng Lăng Tuyết Mạn – lúc này đưa lưng về phía nó, Mạc Ly Hiên đứng đối diện đại ca của hó, nhìn thấy, vội duỗi tay ra đẩy Lăng Tuyết Mạn né tránh, cũng đạp cước vào bụng thiếu niên kia!

      Lăng Tuyết Mạn lảo đảo lui hai bước mới đứng vững, vội xem xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Mạc Ly Hiên cùng ba thiếu niên đánh cho, cục diện3-1, thế nào cũng là Mạc Ly Hiên thua thiệt, Lăng Tuyết Mạn nóng nảy, chút suy nghĩ liền nhào tới giúp tay, Mạc Ly Hiên sốt ruột khó nén hô: “Mẫu thân đừng tới đây!”

      Lăng Tuyết bước hơi chậm lại, đại não thanh tỉnh chút, nhìn đánh giá, võ công ba đứa trẻ này nếu như đánh riêng lẻ đều phải là đối thủ của Mạc Ly Hiên, nhưng ba đứa liên thủ, rất lợi hại, nàng ngay cả chút võ công cũng hiểu, chỉ có thể giúp qua loa, nên làm cái gì bây giờ? Làm sao bây giờ?

      Bỗng dưng, trong đầu đột nhiên nghĩ đến Mạc Ly Hiên từng với nàng, lúc ở Nhị vương phủ, thường bị các huynh đệ do chính thất sinh ra khi dễ! Đúng rồi, nhất định là con của Mạc Kỳ Diễn tên khốn kiếp kia! Chúng nó đúng là ăn gan hùm mật gấu mới dám khi dễ Ly Hiên vốn là Tiểu Vương Gia!

      Nghĩ như vậy, Lăng Tuyết Mạn xoay người chạy về, hơi nghỉ vọt vào Ngự Hoa Viên, lại nhất thời nhìn tháy Mạc Kỳ Diễn ở nơi nào, chân như con ruồi loạn nhảy lên thời điểm, đột nhiên nghe được tiếng cười Mạc Kỳ Dục, vội xem, tháy ở bàn cạnh khóm hoa cúc, mấy huynh đệ kia uống ly rượu!

      Lăng Tuyết Mạn giận dễ sợ, xông tới, trong tay Mạc Kỳ Diễn cầm ly rượu mới đưa đến khóe miệng, bị Lăng Tuyết Mạn thình lình đoạt lấy, vứt mặt đất, cũng nắm bàn tay to của kéo , quát: theo ta!”

      “Tuyết Mạn !” Mạc Kỳ Diễn đầy mê hoặc, tiếng kêu ra, thân thể lại động, bộ dáng kéo như vậy, mấy đạo ánh mắt bắn qua ——

      “Nhanh lên chút, theo ta!”

      Lăng Tuyết Mạn để ý giải thích, liều mạng dùng đôi tay túm Mạc Kỳ Diễn, ánh mắt Mạc Kỳ Diễn nhanh liếc nhìn bốn người bên cạnh, đứng dậy, Lăng Tuyết Mạn cũng buông tay, cứ như vậy dắt Mạc Kỳ Diễn xuyên qua Ngự Hoa Viên, nhìn đống ánh mắt khiếp sợ, chạy hướng bên kia đình!

      Vừa tiến vào chỗ tối, Mạc Kỳ Diễn mới kêu tiếng, “Tuyết Mạn!” Liền nghe được thanh đánh nhau truyền đến, trong bụng căng thẳng, hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

      “Ngài nhanh xem!”

      Lăng Tuyết Mạn lúc này mới buông lỏng tay, lại chạy về phía trước, Mạc Kỳ Diễn nhanh hơn nàng, dưới chân nhảy lên, liền đứng trước mặt nhìn bốn đứa con đánh nhau loạn xạ.

      làm cái gì?” tiếng rống to, Mạc Kỳ Diễn tức giận dị thường, nhìn bốn đứa con của , trong mắt bốc lên ngọn lửa hừng hực.

      Bốn huynh đệ bị Mạc Kỳ Diễn rống, sợ vội dừng tay, đứng thành hàng, sợ hãi cúi đầu, “Phụ vương!”

      ! Tại sao đánh nhau? Dám ở trong cung đánh nhau, là muốn bị ăn hèo sao?” Mạc Kỳ Diễn lại quát.

      Bốn huynh đệ đều cúi đầu, ba đứa kia là dám , mà Mạc Ly Hiên là muốn .

      Lăng Tuyết Mạn liên tục chạy, hai chân có chút mềm nhũn, thấy ngừng đánh nhau, lại chạy vội tới trước mặt Mạc Ly Hiên, đôi tay chế trụ bờ vai của nó, nhìn nó có bị thương hay , lo lắng hỏi: “Hiên nhi, bị thương chỗ nào rồi? Mau cho ta biết.”

      có, có bị thương, mẫu thân đừng lo lắng.” Mạc Ly Hiên vẫn cúi đầu, thanh cũng là nghẹn ngào, bao lâu có ai dáng vẻ như vậy giúp đỡ nó rồi? Lại bao lâu có ai vội vã như vậy quan tâm nó có bị thương ?

      “Hiên nhi, con được gạt ta, ngẩng đầu lên cho ta nhìn xem.” Lăng Tuyết Mạn gấp, thấy mặt của Mạc Ly Hiên, liền vô cùng lo lắng dùng đôi tay nâng mặt của nó lên, mặc dù bên này hơi tối, nhưng nàng vẫn thấy ràng màu đỏ bên khóe miệng Mạc Ly Hiên!

      Thân thể run lên, ngón tay đưa tới, hẳn là máu!

      “Hiên nhi!” Lăng Tuyết Mạn sợ hãi kêu lên.

      Giờ phút này Mạc Kỳ Diễn cũng nhìn thấy, vội muốn tới gần bước nhìn, lại bị Lăng Tuyết Mạn mãnh liệt đẩy cái, khiến cho lui về sau bước, hai mắt Lăng Tuyết Mạn đỏ tươi, ngước đầu lên tiếng bén nhọn, “Tại sao? Tại sao muốn khi dễ Hiên nhi? Ba con chó này là người vợ nào của ngài sinh, ngài tìm ả lại đây cho ta, bao che con trai hành hung, nhục mạ huynh đệ, bà ta hôm nay muốn tính sổ cùng các người!”

      Mạc Kỳ Diễn vội kêu tiếng, “Tuyết Mạn ……”

      cho phép gọi ta!”

      Lăng Tuyết Mạn rống giận, “Mạc Kỳ Diễn, ngài a! Bọn họ có phải do chính phi của a ngài sinh hay ? biết dạy con, là lỗi của cha, ngài cũng trốn tội được! Dám đả thương con ta, ta và các người xong!”

      “Mẫu thân!” Mạc Ly Hiên mở miệng, trong hốc bò đầy nước, mới vừa rồi nếu phải đại ca nó muốn đánh Lăng Tuyết Mạn, vì để cho phụ vương nó thương tâm, nó động thủ, nhưng chưa từng nghĩ ——

      Mà Lăng Tuyết Mạn vừa nghe thanh nức nở của Mạc Ly Hiên, càng thêm đau lòng cùng tức giận, đá Mạc Kỳ Diễn cước, khóc quát: “Hiên nhi ở nhà của ngài bị bao nhiêu khi dễ ngài biết ? Nó bây giờ là con ta rồi, chúng ta sống vui vẻ như vậy, nó là Tiểu Vương Gia, mấy đứa con súc sinh nhà ngài vẫn dám khi dễ nó? Mạc Kỳ Diễn, ta muốn đập vương phủ của ngươi, lôi Vương phi của ngài ra đánh!”

      Mạc Kỳ Diễn để cho Lăng Tuyết Mạn đấm đá, lời nhìn nàng phát tiết, ai ngờ, cái đứa con thấy đánh trả, mặc cho Lăng Tuyết Mạn đánh chửi, liền cùng nhau vọt tới, hô: được làm nhục phụ vương ta!”

      “Quỳ xuống!”

      Mạc Kỳ Diễn rống ra, ba đứa ngẩn người, cũng dám phản kháng, vội quỳ xuống tại chỗ, cúi đầu.

      Lăng Tuyết Mạn dừng lại, quay người, cắn răng nghiến lợi : “Tốt, tỷ võ công đúng ? Lấy ba chọi đánh con ta, lá gan các ngươi rất lớn, biết thân phận của nó đúng ? Bổn vương phi hôm nay để cho ba con chó biết sống chết các ngươi mở mắt, để cho các ngươi biết dám đánh con ta, dám mắng ta hồ ly tinh có kết quả gì!”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 256 Mây mưa thất thường, ai là người thắng? 6
      “Hiên nhi, kêu quản gia tìm thị vệ Hương Đàn Cư đến cho ta! Luận võ công, thị vệ Tứ Vương phủ ta là cao thủ! Ta đánh các người kêu cha gọi mẹ, bà ta đổi sang họ các ngươi!”

      Lăng Tuyết Mạn hùng hổ rống xong, lại đột nhiên nhớ lại, bổ sung thêm: “Còn mẫu thân các ngươi nữa! Dạy dỗ các loại súc sinh các ngươi biết tình cảm huynh đệ, bà ta muốn đánh chết nữ nhân đần độn kia! Còn phụ thân các ngươi nữa!”

      đến phụ thân bọn chúng, Lăng Tuyết Mạn mắt trừng mắt lạnh cái nhìn trở về, “Ngài cũng phải tốt lành gì!”

      “Mẫu thân…” Mạc Ly Hiên chưa từng thấy qua Lăng Tuyết Mạn tức giận như thế, nhất thời giật mình. Mà khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Diễn biết run rẩy thành bộ dáng gì nữa, nghe được Lăng Tuyết Mạn mắng này nọ, nhưng lại im lặng, chỉ hơi giật mình nhìn nàng, biết trấn an nàng thế nào cho tốt.

      Thấy Mạc Ly Hiên đứng bất động, Lăng Tuyết Mạn tức giận chân cái, “Hiên nhi, con còn nghĩ cái gì? Con tìm quản gia, ta ! Mạc Kỳ Diễn, cho phép ngài thả ba thằng nhóc này rời , ta phải trừng trị con trai của ngài, rồi tới Vương phi tệ hại của ngài!”

      Tiếng vừa dứt, Lăng Tuyết Mạn liền muốn chạy tìm người, kết quả mới chạy ra hai bước, phía trước đứng loạt bốn nam nhân, kinh ngạc nhìn bọn họ bên này!

      “Nhìn cái gì? Nhường đường!”

      Lăng Tuyết Mạn nổi nóng, mặc kệ là ai đứng trước mặt, chút khách khí quát.

      “Ách…”

      Bốn nam nhân đều trợn tròn mắt, Mạc Kỳ Dục nhớ lại câu bọn họ nghe được, lúng ta lúng túng mở miệng : “Mạn Mạn, ngươi gả cho Tứ ca, vốn là theo họ của chúng ta, cũng là cùng họ với lũ trẻ, phải là họ Mạc sao?”

      “Mắc mớ gì tới ngươi!” Lăng Tuyết Mạn nghe vậy càng bực, ánh mắt giống dao phóng về phía bốn nam nhân trước mặt này, ngón tay chỉ ở giữa trung, cảnh cáo : “Ai cũng được cản ta! Còn có, thuận tiện cũng cảnh cáo các ngài, dạy dỗ cho tốt con của các ngài, ai dám thả chó điên ra cắn loạn người, khi dễ con ta, ta bắt các ngài trả nợ đánh bạc, tự mình tát mình trăm bàn tay, cả đời để các ngài yên!”

      “Khụ khụ!”

      Bốn nam nhân ho khan, Mạc Kỳ Lâm nghẹn đỏ mặt, giọng : “Con ta mới hai tuổi, tạo thành uy hiếp.”

      “Con ta mới tuổi, càng có tính uy hiếp.” Mạc Kỳ Sâm quẫn .

      “Khụ khụ, Mạn Mạn, ta còn chưa có con.” Mạc Kỳ Dục gãi cái ót, đen mặt.

      “Hừ!” Lăng Tuyết Mạn bị sặc đỏ mặt, thẹn quá thành giận trừng Mạc Kỳ Minh, “Con nhà ngài chắc là lớn ? Ngài cam đoan cho ta!”

      Mạc Kỳ Minh nắm thành quyền, đặt ở bên miệng ho vài cái, mới lúng túng : “Tuyết Mạn, nàng đừng đổ lửa giận lên người chúng ta được ?”

      “Sao?”

      Lăng Tuyết Mạn trừng mắt, Mạc Kỳ Minh vội : “Được, ta cam đoan! Nàng yên tâm, nếu con ta dám lỗ mãng, nàng tìm ta tính toán!”

      Lăng Tuyết Mạn giận đùng đùng đưa tay đẩy Mạc Kỳ Lâm cùng Mạc Kỳ Sâm ra hai bên, tính tiếp tục tìm cao thủ của nàng, Mạc Ly Hiên cùng Mạc Kỳ Diễn đuổi theo, mỗi người giữ lại cánh tay của nàng, đồng thời mở miệng : được!”

      được cái gì!” Lăng Tuyết Mạn quay lại, tức giận dị thường, muốn thoát khỏi hai nam nhân lớn , Nhưng, khí lực của nàng đối với bọn họ, chẳng là gì, nửa ngày động được, càng lớn tiếng quát: “Buông tay!”

      ai nghe lời nàng, ánh mắt Mạc Ly Hiên rất đỏ, vết máu ở khóe miệng được Mạc Kỳ Diễn dùng khăn lau cho, giờ phút này hề chớp mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn bởi bản thân mình mà tức giận đỏ bừng mặt, dùng sức chớp mắt ép mắt nước mắt trở về, giọng : “Mẫu thân, thôi, chút thương tổn ngày mai tốt lắm, cần gây chiến.”

      “Cái gì chút thương tổn? Đây chỉ là con bị thương đơn giản như vậy, đây là tôn nghiêm, là bọn chúng tôn trọng con! Mắng ta hồ ly tinh, ta có thể so đo, Nhưng bọn chúng khi dễ con, ta thể nhịn! Huống chi bọn chúng phải là lần đầu tiên khi dễ con ? Bọn chúng từng hối hận sao? Bọn chúng có coi con là huynh đệ cùng phụ thân sao? Bọn chúng xem nhường nhịn của con là yếu đuối! Hiên nhi, chính là bởi vì con lần lượt thoái nhượng, mới cổ vũ bọn chúng, mới khiến cho bọn chúng biết sợ như thế, ngay cả địa vị tiểu Vương gia của con đều để vào mắt!” Lăng Tuyết Mạn thở phì phò, lời thấm thía lại cực kỳ đau lòng.

      “Mẫu thân…”

      “Tuyết Mạn!” Mạc Kỳ Diễn khó nén đau lòng : “Ta cũng biết việc này, Hiên nhi chưa bao giờ với ta chữ, hôm nay ta mới xem như biết, nàng yên tâm, Hiên nhi chỉ là con trai của nàng, nó càng là con ta, ta cho nàng câu trả lời thỏa đáng, cho Hiên nhi công bằng, ta tại mang Hiên nhi về Nhị Vương phủ, vì nó chủ trì công đạo, ngày mai ta tự mình đem Hiên nhi đến trong tay nàng. Nàng đúng, dạy con, là lỗi của cha, sai lầm của ta, ta nhớ kỹ, nàng trách móc ta thế nào cũng có thể, mhưng nàng bình tĩnh chút, đừng tìm thị vệ đến, ta phải đau lòng ba đứa con nghiệp chướng kia, cho dù nàng đánh chúng nó, ta cũng trừng phạt chúng nó, mà thị vệ tới, nhất định kinh động phụ hoàng, gây rối ở trong cung, ai cũng chịu nổi trách nhiệm, ngay cả nàng cũng bị phạt!”

      “Đúng vậy, mẫu thân, phụ vương xử lý, ngài đừng làm phiền hà bản thân mình.” Mạc Ly Hiên vội vàng theo.

      “Mạn Mạn, đừng hành động theo tình cảm, Nhị ca chủ trì công đạo, liền nhất định làm, ngươi đừng liên lụy bản thân mình.” Mạc Kỳ Dục cũng khuyên nhủ.

      Lăng Tuyết Mạn cắn môi , cũng nhìn bất luận kẻ nào, mặt chút thay đổi.

      Ánh mắt sắc bén của Mạc Kỳ Diễn đảo ra xa xa, quát: “Lại đây!”

      Ba đứa kia quỳ mặt đất run lên, nhanh chóng đứng lên tới, lại quỳ xuống, giọng kêu lên: “Phụ vương! Hoàng thúc!”

      ! Ai ra tay trước?” Cả tiếng và nét mặt Mạc Kỳ Diễn đều nghiêm túc hỏi.

      “Mạc Ly Hiên!” Ba đứa trăm miệng lời.

      “Hiên nhi, là con sao?” Mạc Kỳ Diễn mềm giọng, “Con đừng sợ, có phụ vương ở đây, con cứ .”

      Mạc Ly Hiên cắn răng cái, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Mạc Kỳ Diễn : “Đại ca bọn họ ngừng nhục mạ mẫu thân là hồ ly tinh, còn lôi kéo con chỗ tối động thủ, mẫu thân đuổi theo răn dạy bọn họ, đại ca liền ra tay muốn đánh vào lưng mẫu thân, con muốn mẫu thân bị thương, liền đá đại ca cước để bức lui, sau đó toàn bộ đánh nhau.”

      “Cái gì?”

      Các thanh kinh nghi đồng thời vang lên, bao gồm bốn người Mạc Kỳ Lâm, tất cả đều chìm sắc mặt.

      Mạc Kỳ Diễn giận thể nuốt, nâng tay quăng đứa con lớn nhất cái tát, trách mắng: “Nghịch tử! Dám chửi trưởng bối, còn dám động thủ với trưởng bối? Các ngươi muốn sống phải ?”

      “Phụ vương!”

      Ba đứa sợ cúi rạp đất, đứa lớn nhất ôm mặt bị đánh sưng cũng dám hó hé tiếng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :