1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 247 Mật đàm ở Long Dương cung


      Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, ngạc nhiên : “Phụ hoàng, con phải muốn thương tổn mình a, là đau, ai, ai biết con xui xẻo như vậy đâu?”

      “Tuyết Mạn nha đầu, con nên hiểu ý của trẫm, cần giả bộ hồ đồ với trẫm!” Sắc mặt Mạc Ngự Minh tối , trong tiếng dần dần mang theo ý lạnh.

      Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, nhìn Mạc Ngự Minh cái, nghiên cứu ý tứ trong lời của ông, rốt cuộc mới phản ứng, khóe miệng ngừng co rút, “Phụ hoàng, ngài phải là nghĩ sai lệch chứ? Liễu Thiếu Bạch là bằng hữu của con a, lúc trước, lần đầu tiên con trở về thăm Lăng gia, ở đường đụng phải , ngay lập tức con đuổi theo Hiên nhi, kết quả ôm con heo đụng con ngã lăn, cho nên con liền mắng là biến thái nam, còn có Ngô Đồng, ai, con lòng xem huynh muội bọn họ là bằng hữu, Ngô Đồng lại……”

      Nhất thời lâm vào thương cảm, Lăng Tuyết Mạn cầm ống tay áo, cúi đầu xuống.

      Mạc Ngự Minh xem xét kỹ lưỡng nàng, con ngươi sắc bén như mũi tên, vậy mà nàng lại cúi đầu, chỉ lo thương cảm, chưa từng chú ý tới tâm tình biến hóa trong mắt ông.

      Thản nhiên như vậy, là là có vấn đề gì! Mạc Ngự Minh lại khôi phục lạnh nhạt, nhưng ngay sau đó ném ra vấn đề khác, “Tuyết Mạn nha đầu, trẫm nghe Ngô Đồng bóp cổ con, là bởi vì con Hàn Nhi chết chọc giận nó?”

      “A?” Lăng Tuyết Mạn ngẩng đầu, trả lời: “Đúng vậy, nàng nhất định với con là phu quân có chết, còn thổi tiêu cho nàng nghe, kỳ quái, còn bài nhạc gì đó mà chỉ hai người bọn họ biết, sau đó ta thấy nàng có chút rối loạn thần kinh, liền muốn để cho nàng thanh tỉnh, nàng liền, liền bóp cổ con.”

      “Thổi tiêu?” Mạc Ngự Minh giật mình, như có suy nghĩ, : “Đúng vậy, Hàn Nhi thổi tiêu rất hay, nó bởi vì thân thể tốt, võ công chỉ luyện sơ qua, nhưng lại hứng thú với thổi tiêu, trẫm còn tặng cho nó cây tiêu bạch ngọc nữa.”

      đến chỗ này, Mạc Ngự Minh ngước mắt, “Ngô Đồng có nó nghe được tiếng tiêu lúc nào ?”

      “Ách, , nhưng phụ hoàng à, tha chết cho nàng , nơi này của nàng có vấn đề, thấy người đàn ông liền là phu quân, còn phu quân có chết, cho nên, nàng bóp cổ con cũng là do khống chế nổi tâm tình.” Lăng Tuyết Mạn chỉ chỉ cái đầu, thở dài .

      “Vậy sao? Con Ngô Đồng thấy người đàn ông liền là Hàn Nhi? Nó là người nào?” Mạc Ngự Minh cau mày lại hỏi.

      người thị vệ ở Tứ Vương phủ.” Lăng Tuyết Mạn .

      “Thị vệ kia thường lại ở trong vương phủ sao?”

      thường, là thị vệ trông chừng Hương Đàn Cư, có mấy lần con ra ngoài, quản gia sợ con gặp nguy hiểm, lại sợ thị vệ bình thường võ công thấp kém, cho nên điều cao thủ Hương Đàn Cư giúp con.”

      Mạc Ngự Minh híp mắt, lúc này trong Long Dương cung, tất cả thái giám cung nữ đều bị bảo lui xuống, con ngươi sắc bén quét qua mỗi chỗ trong đại điện, cuối cùng mới trở lại mặt Lăng Tuyết Mạn, hỏi: “Là thị vệ nào?”

      “Vô Giới a.” Lăng Tuyết Mạn mặc dù hiểu Mạc Ngự Minh vì sao phải truy hỏi kỹ càng việc, nhưng nàng dám đáp.

      “Vô Giới này tướng mạo như thế nào?” Mạc Ngự Minh lại hỏi.

      “Thân cao cao, vóc người vừa phải, mập cũng gầy, bộ dạng lạnh như băng, ai, tất cả thị vệ Hương Đàn Cư đều dạng lạnh như băng, tướng mạo Vô Giới nha, da màu đồng, mắt to mày rậm, sống mũi cao thẳng, ách…… Phụ hoàng, con miêu tả nữa.” Lăng Tuyết Mạn tạm thời ngừng lại, buồn bực nhìn Mạc Ngự Minh.

      Mạc Ngự Minh có nghe được đoạn sau, trợn mắt, “Cái nha đầu này!”

      “Phụ hoàng, con sao chứ?” Lăng Tuyết Mạn ủy khuất chu mỏ.

      “Vậy con xem tên thị vệ Vô Giới đó giống Hàn Nhi mấy phần?” Mạc Ngự Minh lại hỏi, trong giọng có chút khẩn trương.

      Lăng Tuyết Mạn vừa nghe, liền khoát tay, phần cũng giống, phu quân con đẹp mắt hơn nhiều!”

      “Vậy sao?” Mạc Ngự Minh giật giật chân mày, suy tư chốc lát, lại hỏi: “Tuyết Mạn nha đầu, kể từ khi con gả vào Tứ Vương phủ, trong vương phủ có chuyện tình đặc biệt gì xảy ra hay ?”

      “Đặc biệt?” Lăng Tuyết Mạn chắc lưỡi, đột nhiên nghĩ đến tình nhân, trong lòng hết hồn, chẳng lẽ hoàng thượng phát giác? Phái tai mắt giám thị nàng sao? Vừa nghĩ như thế, vội tự với mình nhất định phải tỉnh táo, nhất định thể bại lộ bí mật, trong lòng dần dần bình tĩnh lại, làm bộ như khổ cực suy nghĩ nửa ngày, mới chậm rãi : “Chuyện đặc biệt cũng có, phải Nhã Phi ở cùng con thời gian sao? Nàng ràng a. Mỗi ngày nhiệm vụ chính của con là ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, ăn no chơi, chơi mệt mỏi ăn nữa, sau đó ngủ.”

      “Khụ khụ!” Mạc Ngự Minh bị sặc, trừng mắt Lăng Tuyết Mạn, trách mắng: “Con là heo à!”

      “Ách, phụ hoàng, ta cũng muốn vậy, nhưng mình ta còn có thể làm gì? Ai, dầu gì ngài cũng cho con đưa con trai, con còn coi như là có bạn, nếu con càng biết sống làm sao.” Lăng Tuyết Mạn phiền muộn than thở, liên tiếp than với Mạc Ngự Minh, tỏ vẻ đáng thương, để Mạc Ngự Minh hỏi nữa.

      Nét mặt Mạc Ngự Minh thoáng qua tia bi thương, tim đập mạnh và loạn nhịp hồi lâu, vẻ mặt giống như hạ quyết tâm, nghiêm túc : “Tuyết Mạn nha đầu, ban đầu Hàn Nhi qua đời từng giao phó muốn con thủ tiết cho nó cả đời, cho nên, trẫm thể nào chấp thuận cho con rời Tứ Vương phủ gả người khác, con tốt nhất thu phần tâm tư này cho trẫm! Lời này, trẫm còn phải với mấy đứa bọn lão Nhị! Hàn Nhi chết , trẫm đau đớn các con thể nào tưởng tượng nổi, người chết là quan trọng nhất, trẫm làm trái nguyện vọng nhi tử!”

      Lăng Tuyết Mạn trong nháy mắt trở nên tĩnh mịch, kinh ngạc nhìn Mạc Ngự Minh hồi lâu, đôi môi động nhiều lần, mới gian nan phát ra thanh , “Phụ hoàng, Tuyết Mạn hề muốn gả cho các Vương gia khác, Tuyết Mạn là vương phi của Tứ Vương Gia, là mẫu thân của Hiên nhi, an phận sống ở Tứ Vương phủ, xin phụ hoàng yên tâm!”

      “Tốt, trẫm muốn chính là những lời này của con!” Mạc Ngự Minh hài lòng gật đầu, sau đó lại : “Nha đầu, về án của Liễu Thiếu Bạch cùng Ngô Đồng, trẫm xét xử, thể nào hoàn toàn xem là vô tội mà phóng thích, đem quốc pháp thành vô ích, con về !”

      “Dạ, Tuyết Mạn cám ơn phụ hoàng khai ân! Tuyết Mạn cáo lui!”

      Trong cung điện yên tĩnh, Mạc Ngự Minh tựa vào nệm, suy tư hồi lâu, mở miệng : “Lý Đức Hậu!”

      “Nô tài ở đây!” Lý công công ra, khom người .

      “Tuyên Liễu Thiếu Bạch đến đây!”

      “Dạ, hoàng thượng!”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 248 Nửa đêm đột nhiên khách đến!


      Sau khi Liễu Thiếu Bạch vào cung kiến giá, ngày thứ hai, Mạc Ngự Minh có quyết định.

      “Về án Liễu Ngô Đồng mưu sát Tứ Vương phi, Liễu Thiếu Bạch khi quân, hai người đáng phải chịu tội chết, nhưng bởi vì Tứ Vương phi lương thiện, muốn truy cứu, theo luật lệ Minh quốc, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha! Phạt Liễu Thiếu Bạch chịu đánh 80 đại bản, Liễu Ngô Đồng chịu lao ngục hai năm!”

      có ai biết Mạc Ngự Minh cùng Liễu Thiếu Bạch cái gì, chỉ biết là Liễu Ngô Đồng đột nhiên xuất , sau đó bị nhốt vào thôn trang bên ngoài kinh thành, do Mạc Ngự Minh hôn phái binh canh giữ.

      Mà ở đêm khuya sau khi thánh chỉ ban xuống năm ngày, Mạc Ngự Minh mặc thường phục, chỉ dẫn theo Ngự Tiền Thị Vệ tâm phúc lặng lẽ xuất ở Tứ Vương phủ, mà lúc này, chính là lúc Mạc Kỳ Hàn cùng Lăng Tuyết Mạn nồng tình mật ý!

      Trong đại sảnh, Mạc Ngự Minh Nhất xem xét kỹ lưỡng quản gia vội vã tới nghênh giá, cần kinh động Tiểu Vương Gia! Trẫm tới đây tối nay, cũng kinh động bất luận kẻ nào, trẫm muốn gặp hai người, là Tứ Vương phi, là thị vệ Vô Giới ở Hương Đàn Cư! Lập tức tìm đến!”

      Quản gia cả kinh, vội vàng : “Dạ, hoàng thượng, nô tài lập tức mời người!”

      Cúc Thủy Viên, trong phòng ngủ.

      Trong màn lụa, hai cỗ thân thể trần truồng dây dưa trong chăn ấm, nữ nhân ức chế được thấp giọng kiều, nam nhân ngừng thở dốc, lúc cao hứng, bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân nặng nề!

      Hai người trong cơn kích tình cả kinh, con ngươi tràn đầy tình dục của Mạc Kỳ Hàn đột nhiên lạnh , phía dưới Lăng Tuyết Mạn sợ choáng váng, vội la lên: “Tình nhân, làm sao bây giờ? Có người tới, chàng điểm huyệt Xuân Đường Thu Nguyệt sao?”

      “Đừng sợ, tiếp tục, nàng cắn chặt răng đừng có lên tiếng là được.” Mạc Kỳ Hàn trầm giọng , cau mày, tiếp tục động tác ra vào phía dưới, chỉ là, tốc độ nhanh hơn, chọc người phía thở gấp hồi, dám phát ra tiếng rên rỉ vui sướng, chỉ đành phải cắn chặt môi, đôi tay bắt lấy bả vai , móng tay cũng ghim vào trong thịt của .

      Tiếng bước chân kia tựa hồ lại trở về rồi, càng ngày càng , cho đến nghe được nữa.

      Lăng Tuyết Mạn lúc này mới khẽ buông lỏng, mà Mạc Kỳ Hàn chỉ nhíu mày, động tác vẫn như cũ, sau hồi chạy nước rút thỏa mãn rên lên tiếng, luồng nhiệt lưu vọt vào trong cơ thể Lăng Tuyết Mạn, nằm sấp ở người nàng thở .

      “Tình nhân, mau dậy, chàng to gan a, biết có người đến, còn vững như bàn thạch, chàng sợ nha hoàn đẩy cửa vào a! May mà , nếu chết chắc!” Lăng Tuyết Mạn vẫn còn sợ hãi quở trách, tim khẩn trương nhảy dứt, từ ngày đó nghe Mạc Ngự Minh , nàng liền sợ rồi, chỉ sợ hoàng đế gian trá kia phái người giám thị nàng, nghĩ tới……

      “Sợ cái gì? Ai tới cũng thể khiến Bản công tử làm nửa dừng nửa, Bản công tử đương nhiên phải xong chuyện mới được, nếu mùi vị dục hỏa phần đốt này rất dễ chịu!” Mạc Kỳ Hàn cười khẽ dứt.

      “Chàng, chàng sợ chết nhưng ta sợ! Chàng chưa từng nghe qua câu sao? Thường gần bờ sông, nào có ướt giày! Ta xem sớm muộn bị người phát , tình nhân, đoạn thời gian này chàng đừng tới nữa!” Lăng Tuyết Mạn vừa nóng vừa giận, đẩy Mạc Kỳ Hàn xuống, “Mau dậy , chàng nhanh lên .”

      “Nhìn lá gan nàng xem!” Mạc Kỳ Hàn giễu cợt câu, cũng dây dưa, đứng lên, sau đó cầm lấy áo nhanh chóng mặc hảo, lúc này mới nghiêm mặt : “Mạn Mạn, nàng đứng lên mặc y phục vào, cẩn thận lát thực có người.”

      “Ừ, ta hiểu rồi.” Lăng Tuyết Mạn vội đáp lời, bò dậy tìm y phục.

      “Ta nha.”

      Mạc Kỳ Hàn hai bước, lại quay đầu lại : “Mọi việc chuyện cẩn thận chút, bất cứ lúc nào đều tin chắc mình là trong sạch, chưa từng làm bất kỳ chuyện bên ngoài gì.”

      “Ừ, ta hiểu , chàng nhanh lên.”

      “Ừ.”

      Vừa tiến vào bí đạo, Mạc Kỳ Hàn xụ mặt xuống, dưới chân bước nhanh, gương mặt tuấn tú lo lắng mảnh, tiếng bước chân kia là Xuân Đường hoặc là Thu Nguyệt cố ý đến nhắc nhở , xem ra xảy ra chuyện lớn!

      Đại não chuyển động nhanh, mấy ngày trước đây, Mạn Mạn phụ hoàng hỏi nàng rất nhiều vấn đề, bây giờ suy nghĩ chút, chẳng lẽ phụ hoàng hoài nghi, đột nhiên đến chỗ này dò xét?

      Nghĩ như vậy, mới vừa ra bí đạo, quản gia loại tới lui trong phòng tựa như kiến bò chảo nóng.

      “Tư Khuynh, xảy ra chuyện gì?” Mạc Kỳ Hàn lên tiếng hỏi.

      Quản gia vội quay đầu lại, : “Chủ tử, hoàng thượng tới! Muốn gặp Vô Giới cùng vương phi!”

      “A?” Mạc Kỳ Hàn nhíu lông mày, “Quả nhiên Bổn vương đoán đúng!”

      “Vô Giới!”

      Vô Giới vội vàng vào, “Chủ tử, nô tài ở đây!”

      “Hoàng thượng tới, muốn gặp ngươi, ngươi biết ứng đối như thế nào chứ!” Mạc Kỳ Hàn trầm giọng .

      Vô Giới ngẩn người, “Hoàng thượng muốn gặp nô tài?”

      nhảm! Bổn vương giả trang ngươi, nên hoàng thượng đem lòng sinh nghi, chuyện cẩn thận chút, lọt nửa câu, ngươi liền xách đầu tới gặp Bổn vương!” Mạc Kỳ Hàn lạnh lẽo .

      Vô Giới kinh hãi, vội : “Dạ, nô tài hiểu rồi!”

      “Nhanh cùng Tư Khuynh !”

      “Nô tài cáo lui!”

      Trong Cúc Thủy Viên, Lăng Tuyết Mạn mặc xong y phục, liền xuống giường đốt nến sáng lên, thấy ánh sáng, Xuân Đường chờ ở phía ngoài liền biết chủ tử nàng rồi, vội tới gõ cửa : “Vương phi! Vương phi!”

      Lăng Tuyết Mạn nghe đến giọng của Xuân Đường, nhất thời khẩn trương, cơ hồ ra lời, môi rung rung nửa ngày, mới : “Sao, thế nào?”

      “Vương phi, có người tới, ở đại sảnh muốn gặp ngài.”

      “À? Người nào hơn nửa đêm còn muốn gặp ta?”

      “Ngài ra ngoài biết! Cần nô tỳ vào hầu hạ ngài thay quần áo ?”

      , cần, ngươi ở bên ngoài chờ ta.”

      Lăng Tuyết Mạn vừa trả lời, vừa luống cuống tay chân mặc xong, đột nhiên phát cái gì, vội chạy đến trước bàn trang điểm, soi vào gương, cẩn thận kiểm tra chút, xác định mặt cùng cổ nàng có vết hôn, mới lại vội vàng đem tán loạn tóc sửa sang lại, hai bước, vẫn yên lòng, lần nữa lộn trở lại soi gương, xác định bề ngoài mình tuyệt đối có vấn đề mới hít sâu, cố tĩnh tâm, mở cửa ra ngoài.

      Xuân Đường chờ ở bên ngoài, thấy Lăng Tuyết Mạn có dấu vết lạ, kiểm tra nàng có chổ nào làm cho người ta hoài nghi hay , thấy ăn mặc rất đúng mực, liền yên tâm, mới giọng : “Vương phi, là hoàng thượng tới!”

      “Cái gì?” Lăng Tuyết bước chậm lại, linh hồn bé cơ hồ bị dọa bay ra ngoài, “Ngươi hoàng, hoàng thượng muốn gặp ta?”

      “Đúng vậy, vương phi, hoàng thượng rất kỳ quái, hơn nửa đêm đột nhiên tới, vương phi cẩn thận ạ!” Xuân Đường nhắc nhở.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 249 Đêm vào Hương Đàn Cư
      Thời điểm Lăng Tuyết Mạn mang tâm tình bất an tiến vào đại sảnh, Vô Giới đến, đứng trước mặt Mạc Ngự Minh, khí rất quỷ dị, ai cũng chuyện, Vô Giới bị mệnh lệnh ngẩng đầu, nhìn thẳng Mạc Ngự Minh, Mạc Ngự Minh lời theo dõi , giống như là muốn xem đến lỗ chân lông .

      “Tuyết Mạn thỉnh an phụ hoàng!”

      Lăng Tuyết Mạn chuẩn bị tốt tâm tình, tiến lên hành lễ, mỉm cười.

      Mạc Ngự Minh chậm rãi ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười, “Hãy bình thân!”

      “Tạ phụ hoàng!”

      “Phụ hoàng, có phải ta Vô Giới trông cũng được, ngài liền cảm thấy hứng thú với ? Ách… Ngài muốn nhận làm thị vệ của ngài? Hay là muốn làm thái giám hầu hạ ngài?” Lăng Tuyết Mạn cắn ngón tay, nhìn Vô Giới, lại nhìn Mạc Ngự Minh, suy đoán .

      Nghe vậy, mặt Vô Giới ràng co quắp, Mạc Ngự Minh ngạc nhiên, nhịn được cong cong mày, lắc đầu bật cười.

      Vô Giới lo lắng Mạc Ngự Minh nghe lời Lăng Tuyết Mạn , có ý tưởng kia, liền cắn răng, giọng : “Vương phi, van ngài bỏ qua cho nô tài !”

      “Ách, Vô Giới à, ra thái giám cũng là nghề nghiệp rất cao quý, trong lòng ngươi cần sợ a, lại ……” Lăng Tuyết Mạn nửa đùa, nửa , liếc thấy Mạc Ngự Minh trừng nàng, liền ngừng lại, cười : “Phụ hoàng, ngài coi như là con hưu vượn rồi, tùy tiện nghe chút, nên tưởng thiệt, ngàn vạn lần được làm a.”

      “Con vừa rồi làm gì?” Mạc Ngự Minh thuận miệng hỏi.

      làm gì? ngủ a, lúc này, ta ngủ còn có thể làm cái gì?” Lăng Tuyết Mạn trả lời, xong, lại kinh ngạc : “Phụ hoàng, ngài xuất quỷ nhập thần a! Trễ như thế, sao ngài tự mình chạy đến Tứ Vương phủ chúng con vậy? Ngài tìm con có việc à? Vậy ngài có thể phái người gọi con tiến cung a, ngày này trời lạnh……”

      Lăng Tuyết Mạn lại im lặng, bởi vì Mạc Ngự Minh ngồi ở ghế lại trừng mắt nàng, đành phải nuốt nuốt nước bọt, “Khụ khụ, con dùng từ thỏa đáng, phụ hoàng chớ để ý, phụ hoàng học thức uyên bác, Tuyết Mạn có nhiều sách, đến gót chân phụ hoàng con cũng bằng, cho nên, phụ hoàng cần tức giận a!”

      Mạc Ngự Minh lại quan sát Lăng Tuyết Mạn, nhìn nàng từ đầu đến chân, trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng : “Quản gia dẫn đường, mở cửa Hương Đàn Cư, trẫm mang theo Tứ Vương phi thần đường!”

      Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, có thể vào Hương Đàn Cư thần bí rồi hả? Thần đường là cái gì?

      Quản gia cúi đầu, trán thấm ra tầng mồ hôi lạnh, cũng dám chần chờ : “Dạ, nô tài dẫn đường cho hoàng thượng!”

      Đoàn người hướng Hương Đàn Cư , quản gia xách theo đèn lồng trước, Mạc Ngự Minh ở giữa, Lăng Tuyết Mạn theo phía sau cùng.

      Hương Đàn Cư đầy ám vệ, cho nên cần đợi quản gia truyền tin tức, khi bọn họ đến gần Hương Đàn Cư, có người bẩm báo cho Mạc Kỳ Hàn!

      “Mộng Thanh, sư phụ, toàn bộ lui vào mật thất, được ra.” Mạc Kỳ Hàn phân phó, quét mắt qua Vô Cực Vô Ngân : “Hai người các ngươi ra ngoài, đem gian phòng của bổn vương lập tức khóa lại, phong bế hậu viện, nếu như Hoàng Thượng nhất định tiến vào, được do dự, các ngươi biết nên giải thích thế nào!”

      “Dạ, chủ tử, nô tài hiểu !”

      “Trước thu thập hết đồ bàn.”

      “Dạ!”

      Mạc Kỳ Hàn phân phó xong, liền cùng Lâm Mộng Thanh, Thiên Cơ lão nhân vào mật thất.

      Cửa chính Hương Đàn Cư lần đầu tiên mở ra trước mắt Lăng Tuyết Mạn, Lăng Tuyết Mạn khẩn trương, tựa hồ đưa tay là có thể chạm vào chỗ thần bí đứng đầu trong truyền thuyết.

      vào cửa chính, dọc theo con đường đá xanh về phía trước, Lăng Tuyết Mạn muốn nhìn hoàn cảnh chung quanh, bất đắc dĩ lúc này là lúc nửa đêm, cái gì cũng thấy , tầm mắt chỉ có thể nương theo ánh sáng phát ra từ đèn lồng trong tay quản gia.

      Quản gia rốt cuộc dừng lại, lui thân, Mạc Ngự Minh cất bước tiến lên, hướng về phía cửa phòng đóng chặt, chắp tay vái cái, mới đẩy cửa vào, Lăng Tuyết Mạn, vội theo.

      Trong thần đường là ánh nến sáng suốt ngày đêm, cho nên, Lăng Tuyết Mạn vào, liền thấy ràng bố trí bên trong, bàn thờ thờ phụng bài vị Ngọc Hoàng đại đế cùng Vương Mẫu nương nương, phía dưới còn lại là linh vị tổ tông họ Mạc, trong bàn thờ, ngọc như ý tỏa sáng dưới ánh nên.

      Lăng Tuyết Mạn chớp mắt, thầm nuốt nước miếng cái, ngọc như ý đó đáng giá đến bao nhiêu tiền vậy?

      Mạc Ngự Minh quỳ xuống nệm ở trước bàn thờ, Lăng Tuyết Mạn hoàn hồn, vội vàng theo quỳ ở phía sau, chỉ thấy Mạc Ngự Minh thầm cái gì, câu cũng nghe , vẻ mặt nghiêm cẩn nghiêm trang.

      Lăng Tuyết Mạn dám phát ra thanh, ngậm miệng chặt, ánh mắt lại tự chủ được nhìn chung quanh, thần đường này lớn, trừ bàn thờ, có vật gì nữa, nhìn ra có cái gì thần bí?

      Mạc Ngự Minh đứng lên, Lăng Tuyết Mạn vội theo, chỉ thấy Mạc Ngự Minh lại tới chỗ khác.

      Quản gia cả kinh, nhưng cũng dám biểu lộ, vội lại cùng . Lăng Tuyết Mạn càng thêm hiểu, hơn nửa đêm, hoàng thượng này điên cái gì a?

      Mạc Ngự Minh đến hậu viện tận cùng bên trong Hương Đàn Cư, mà bước vào cửa viện, liền có hai người thị vệ trang phục màu đen đón tiếp, “Nô tài Vô Cực Vô Giới ra mắt hoàng thượng!”

      “Bình thân!” Mạc Ngự Minh nhàn nhạt tiếng, vòng qua Vô Cực Vô Giới, thẳng tới căn phòng ở giữa.

      “Quản gia, mở khóa!”

      Mạc Ngự Minh đứng lại ở trước cửa, quay đầu, trầm giọng phân phó.

      “Hoàng thượng, này……” Quản gia có tia do dự, đầu óc lại chuyển nhanh, cửa khóa lại, vậy chủ tử sắp xếp xong xuôi, liền lập tức tiếp: “Dạ, nô tài tuân chỉ!”

      Cửa vừa mở ra, Lăng Tuyết Mạn vào theo, quản gia đốt nến, chiếu sáng căn phòng.

      Bốn góc của gian phòng có bốn cây cột cẩm thạch, vách tường bốn phía đều là gạch đá màu trắng gọt giũa mà thành, điêu khắc hình ảnh hoa phong lan nở rộ, rèm cửa màu xanh theo gió mà bay, cửa sổ chiếu vào ánh trăng loang lổ, ở góc tường là giường gỗ mềm mại, khắc hoa văn tinh xảo hoa lệ, tất cả bên trong nhà hiển thị thưởng thức tao nhã của chủ nhân. (đổ mồ hôi hột, văn với tả!)

      Nhưng, làm người ta kinh nghi chính là, trong gian phòng này nhiễm hạt bụi, chăn bông giường tựa hồ cho bọn họ biết, nơi này có người ở!

      “Đây là chuyện gì xảy ra?” Mạc Ngự Minh đột nhiên lên tiếng hỏi, con ngươi sắc bén chăm chú nhìn cái giường.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 250 Nhớ con đau xót, thù giết huynh!
      Vô Cực lập tức đến gần, chắp tay : “Hồi hoàng thượng, gian phòng này là phòng ngủ của chủ tử khi còn sống, từ mùa đông năm ngoái bệnh tình chủ tử nặng hơn, liền rời nơi này, trở lại Cúc Thủy Viên, chúng nô tài mỗi ngày ba lượt quét dọn sửa sang lại, để chủ tử chủ tử có thể về ở lại bất cứ lúc nào, sau chủ tử lại…… Sau khi chủ tử , chúng nô tài tưởng niệm chủ tử, vẫn theo lẽ thường dọn dẹp gian phòng này, giống như chủ tử vẫn còn ở nơi này, trong lòng cũng tốt hơn chút.”

      “Vậy sao?” Chân mày Mạc Ngự Minh khẽ nhúc nhích dưới, bước chân thong thả tới bên giường, nhàng ngồi xuống, đưa tay vuốt ve đệm giường màu lam mềm mại, vẻ mặt bình tĩnh, con ngươi cụp xuống, thất vọng lặng lẽ ở trong con ngươi, trong lòng rất đau khổ.

      Lăng Tuyết Mạn đứng tại chỗ, vẻ mặt ngây ngốc, ở trong căn phòng xa hoa này, nàng lại ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt, lại nhớ lại, Xuân Đường cùng Nhã Phi từng , Tứ Vương Gia thích đàn hương, ở trong phòng thường đốt đàn hương, tình nhân là bạn , sở thích chắc là giống nhau rồi.

      Mạc Ngự Minh ngồi ở giường hồi, lời, khiến cho trong phòng tĩnh lặng, ai cũng dám phát ra thanh.

      Rốt cuộc, Mạc Ngự Minh đứng dậy, lúc đứng lên, thân thể chợt choáng cái, Vô Cực tay mắt lanh lẹ xông tới đỡ, giọng : “Hoàng thượng, bảo trọng long thể!”

      Mạc Ngự Minh nhắm mắt lại, chuyện, bước chân trầm trọng ra khỏi Hương Đàn Cư.

      Mạc Ngự Minh hồi cung rồi, Lăng Tuyết Mạn ôm lòng tràn đầy nghi ngờ về Cúc Thủy Viên, nàng biết Mạc Ngự Minh hơn nửa đêm đến làm cái gì? Là nhớ con quá độ sao?

      Hương Đàn Cư, tất cả lại khôi phục yên tĩnh.

      Mạc Kỳ Hàn rốt cuộc cách nào tĩnh tâm, nằm ở giường, tự chủ được đưa tay vuốt ve nơi Mạc Ngự Minh sờ qua, khóe mắt dần dần ướt.

      Phụ hoàng nhớ như vậy, như vậy mẫu hậu sao? Mẫu hậu nhất định là thường rơi lệ ban đêm !

      dấu bọn họ mười năm, trước mười bốn tuổi thân thể là kém, nhưng năm mười bốn tuổi hộ tống phụ hoàng ra kinh, có cơ duyên làm quen Thiên Cơ lão nhân cư giang hồ ba mươi năm, Thiên Cơ lão nhân có võ công cùng y thuật thành danh giang hồ, đặc biệt thích , cho là là luyện võ thiên tài, liền đem võ công tuyệt học cả đời truyền cho . Mà cũng được sư phụ chữa trị, thân thể khỏi hẳn, võ công tiến bộ rất nhanh.

      Nhưng vốn kín đáo, dám tùy tiện thể mình khôi phục, cũng dám dễ dàng để lộ tung tích Thiên Cơ lão nhân, vì vậy, vẫn làm bộ nhiều bệnh, cách xa triều chính.

      Lúc đó chỉ biết giấu tài năng, cũng có tâm cơ tính toán gì, cho đến năm mười chín tuổi, Thiên Cơ lão nhân vốn xuất quỷ nhập thần, lại trở về, mới chẩn ra hai năm trước bị người ta hạ độc! Mà độc ở trong cơ thể con người năm năm mới phát tác, may mắn phát sớm, sư phụ y thuật cao minh, mới kịp thời giải độc cho !

      Đến đây, mới biết có người muốn hại , à khai mới bí mật điều tra, hơn nữa vì nhổ cỏ động rắn, giả bộ càng ngày càng bệnh, yếu ớt, mặt khác, do Thiên Cơ lão nhân thầm giúp tay, huấn luyện tổ chức ám vệ của , dùng để đặc biệt bảo vệ người thân của an toàn, cùng với thu tin tình báo.

      Hai năm sau, hai mươi mốt tuổi thái tử bệnh đột nhiên chết, lòng cả kinh, tin ca ca ruột thân thể luốn khỏe mạnh của lại đột nhiên bạo bệnh mà chết, vì vậy tìm sư phụ, ở buổi tối thứ hai sau ngày đại ca chết, lẻn vào phủ thái tử nghiệm thi thể đại ca, lúc này mới phát ra, đại ca trúng cùng loại độc với ! Bởi vì phát sớm nên giải độc, đại ca có phát , cho đến năm năm sau độc phát!

      ôm thù hận, bắt đầu bày trận, thành lập Hương Đàn Cư, sử dụng tình báo của tổ chức, thầm điều tra nghe ngóng, rốt cuộc đánh hơi được đầu mối, mà đem mục tiêu đặt ở người Tam vương gia khác cha khác mẹ với !

      Trong bóng tối, Mạc Kỳ Hàn lau nước mắt, bàn tay rủ xuống ở hai bên thân thể ngừng siết chặt, phụ hoàng, xin ngài nhẫn nại thời gian nữa, nhi tử sắp hoàn toàn vạch trần hung thủ rồi!

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 251 Mây mưa thất thường, ai là người thắng?
      Nhoáng cái là tết lịch, trong Vương phủ bắt đầu bận rộn quét tước trang trí chuẩn bị đón tết.

      Nhưng mà những thứ này đều là quản gia cùng bọn hạ nhân chia nhau làm, quan hệ đến người chủ tử Lăng Tuyết Mạn này. Nhiệm vụ của nàng chính là ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, buổi tối ngủ, ban ngày tìm thú vui.

      Tình nhân còn là to gan lớn mật hơn, mặc kệ đêm đó hai người bởi vì tiếng bước chân mà suýt nữa bị bại lộ, Tình nhân của nàng sợ chết, lại tới nữa, còn có lá gan lớn lén mang nàng xuất phủ đến nơi biết tên, cho nàng được ngâm ở suối nước nóng lần đầu tiên trong cuộc đời.

      Lễ hội mùa xuân, trong cung, tất nhiên Hoàng Thân Quốc Thích đều tham gia, trong bữa tiệc, Lăng Tuyết Mạn lại gặp Nhị vương phi cùng Tam vương phi, chỉ là lần này hai nữ nhân kia, ngoài dự đoán của nàng, lời đâm thọc nữa, chỉ xem nàng như kẻ xa lạ, Lăng Tuyết Mạn cũng mừng rỡ tự tại, luôn cùng Nhã Phi, hai người ăn ăn uống uống, chuyện vui vẻ cười to.

      Mùa xuân vừa qua, rất nhanh chính là ngày hội Nguyên tiêu rồi.

      Trong cung theo lệ thường, tổ chức lễ đốt đèn ở Ngự Hoa Viên.

      Dĩ nhiên, mọi hoạt động như thế, đều là ở buổi tối, nhờ ánh trăng, ngâm thơ làm câu đối đối, nâng cốc cười, là tao nhã rồi!

      Tối nay ở Ngự Hoa Viên, tất nhiên tỉ mỉ trang hoàng phen, hoa cúc, hoa đỗ quyên, hoa sơn trà, mai vàng, cây trạng nguyên, tất cả đóa tươi đua tranh nhau nở, làm đẹp cả Ngự Hoa Viên, các loại mùi hoa xen lẫn cùng chỗ, tràn đầy trong khí.

      trung treo đèn lồng, có nhiều màu sắc khác nhau, trông rất đẹp mắt, mà mặt đèn lồng dán câu đố, đáp án dán ở bên trong đèn lồng, gia quyến các đại quan nhị phẩm trở lên, cùng các hoàng thân cùng nhau giải đố.

      Dĩ nhiên, trường hợp như vậy, chỉ có hoàng đế Mạc Ngự Minh cùng hoàng hậu tham dự, Thần quý phi và các phi tần khác cũng có mặt, Hoàng Tôn càng đếm xuể, mấy đứa bé chạy đầy vườn hoa, cười đùa, náo nhiệt dứt.

      “Ai, Tứ tẩu, tẩu mau đoán chút, phụ hoàng , người nào đoán trúng có phần thưởng đấy!” Mạc Nhã Phi ngoắc Lăng Tuyết Mạn, hô.

      Lăng Tuyết Mạn vòng qua bồn hoa tới, mắt nhìn lên đèn lồng, hỏi: “Câu đố à? Phụ hoàng ban thưởng cái gì?”

      “Ha ha, cái đó phải xem tẩu đoán trúng hay khôgn! Phụ hoàng ban thưởng to, còn nếu hai ta đoán trúng, biết được phần thưởng nhất định cao hứng.” Mạc Nhã Phi kích động .

      “A? Thần bí như vậy sao?”

      Lăng Tuyết Mạn nổi lên lòng hiếu kỳ, vội cẩn thận xem câu đố: tay cốt chân cốt miệng cốt đầu cốt, toàn thân là cốt. ”Khụ khụ, đây là vật gì?”

      “Muội còn muốn hỏi tẩu là cái gì đây? Muội đoán nổi.” Mạc Nhã Phi lắc đầu cái, buồn bực .

      “Ách, người nào ra câu đố này vậy? là làm khó người ta!” Lăng Tuyết Mạn khổ cực suy nghĩ phen, khỏi oán trách.

      “Ha ha, như thế nào? Ta với trình độ của Tứ tẩu khẳng định đoán ra, đúng chứ?”

      Sau lưng giọng rất muốn bị đánh vang lên, Lăng Tuyết Mạn cần quay đầu lại, chỉ nghe tiếng bước chân cũng biết có mấy người tới!

      Hai quả đấm nâng lên, quay thân lại, lúm đồng tiền như hoa mà : “Tiểu Thất Vương gia, vậy ngươi đoán , ta đây đầu bởi vì từng đụng con heo, cho nên ngu dốt đoán ra, vậy còn ngươi? Ngươi đoán cho ta xem a!”

      “Ha ha ha!”

      Mạc Kỳ Lâm, Mạc Kỳ Sâm, Mạc Kỳ Diễn đều nở nụ cười, Mạc Kỳ Dục đỏ mặt tía tai, phục : “Đoán đoán!”

      Tiến lên nhìn chút, Mạc Kỳ Dục thầm: “Tay cốt chân cốt miệng cốt đầu cốt, toàn thân là cốt. Này phải là bạch cốt tinh sao?”

      “Bạch cốt tinh?”

      Mọi người kinh ngạc ra tiếng, Mạc Kỳ Diễn co rút khóe miệng : “Tiểu Thất, đây phải là câu đố phụ hoàng ra sao? Phụ hoàng biết bạch cốt tinh sao?”

      “Ách……” Mạc Kỳ Dục chậc lưỡi : “Phụ hoàng cũng đọc mấy loại sách với vẩn này.”

      “Ha ha ha!” Lăng Tuyết Mạn cười điên cuồng, thở ra hơi, chỉ ngón tay vào lỗ mũi Mạc Kỳ Dục, tay đè cụng, : “Dục dục, ngươi được lắm đấy, đến bạch cốt tinh cũng có thể nghĩ ra! Xem ra ngươi cũng đụng heo rồi!”

      “Khụ khụ!” Mạc Nhã Phi cười theo, “Thất ca đoán vậy à!”

      “Mạn Mạn, ngươi! Nha đầu chết tiệt này, ngươi dám phỉ báng ta!” Mạc Kỳ Dục tức thiếu chút nữa hôn mê.

      Lăng Tuyết Mạn đắc ý giả mặt quỷ, chế nhạo : “Cho ngươi còn dám xem thường ta, ha ha, ta chính là khắc tinh của ngươi, ông trời đặc biệt phái ta làm tức chết ngươi đó!”

      Mạc Kỳ Lâm trầm ngâm lát, ánh mắt sáng lên, cười híp mắt : “Tứ tẩu, ta đoán được rồi, tẩu muốn biết đáp án hay ? Tẩu biết đáp án có thể với phụ hoàng, là tẩu đoán được, như vậy tẩu có phần thưởng thú vị!”

      “Ách, còn có chuyện tốt như vậy?” Lăng Tuyết Mạn ngạc nhiên, sau đó lại đề phòng, “Ngũ vương gia, ngài có lòng tốt như vậy cho ta biết à? Ngài nhất định có mục đích!”

      “Ha ha, ta là có mục đích a, đó chính là xóa bỏ món nợ hai ta đánh cuộc lần trước, như thế nào?” Mạc Kỳ Lâm khẽ cười .

      “Ồ? Vậy ta phải suy nghĩ kỹ chút, xem có lời !” Lăng Tuyết Mạn cau mày suy tư.

      Nhưng, Mạc Kỳ Diễn cũng đột nhiên cười : “Tứ Vương phi, ta cũng đoán được, nàng và ta trao đổi điều kiện ?”

      “Í?” Lăng Tuyết Mạn lại ngạc nhiên, đợi nàng hỏi kỹ, Mạc Kỳ Sâm vỗ đùi, kêu lên: “Tứ tẩu, ta cũng biết đáp án!”

      “Cái gì? Các ngài cũng đoán được? Chẳng lẽ, chẳng lẽ chỉ có ta, Nhã Phi cùng Dục Dục là ngu đần sao?” Lăng Tuyết Mạn co quắp khuôn mặt nhắn!

      “Cái gì, Tứ tẩu, tẩu tẩu ngu đần là được rồi, đừng kéo muội theo à!” Mạc Nhã Phi buồn bực, mặt đen lại .

      Mạc Kỳ Dục cũng kháng nghị dứt, “Đúng rồi, tự mình ngu thôi!”

      “Thôi , cũng dám thừa nhận!” Lăng Tuyết Mạn khi dễ hai người kia, mắt thoáng nhìn, liền nhìn đến Mạc Ly Hiên ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn rượu, mừng rỡ vội ngoắc : “Ly Hiên! Mau tới đây!”

      Mạc Ly Hiên nghe tiếng nhìn lại, cười tiếng đứng lên tới, “Mẫu thân, thế nào?”

      “Đoán cái câu đố này chút.” Lăng Tuyết Mạn chỉ chỉ đèn lồng, lòng tràn đầy mong đợi .

      Mạc Ly Hiên nhìn, liền nhàng cười tiếng, “Mẫu thân, qua năm chính là mùa xuân rồi, rất nhanh đến mùa hè, đến lúc đó Hiên nhi mang ngài đến bên hồ chơi.”

      “Ừ?” Lăng Tuyết Mạn mê mang, miệng há to, “Nhi tử, ta hiểu!”

      “Mẫu thân, Hiên nhi nghĩ đến chuyện này.” Mạc Ly Hiên tiếp tục cười.

      Mạc Kỳ Diễn vừa giận vừa buồn cười, “Hiên nhi, con phá hư chuyện tốt của phụ vương rồi!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :