1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 242



      “Vương phi, ngài đâu vậy?”

      Nhìn Lăng Tuyết Mạn lao ra cửa phòng, Xuân Đường vội hô tiếng, đuổi theo.

      Mạc Ly Hiên phản ứng kịp, liền kêu, “Mẫu thân!”, sau đó vội vàng lao ra, hai tay ngăn lại Lăng Tuyết Mạn, Xuân Đường vội đỡ, Mạc Ly Hiên vội la lên: “Mẫu thân, ngài muốn làm gì?”

      “Ta tin Thiếu Bạch là chủ mưu, ta hỏi !” Lăng Tuyết Mạn cực kì kích động .

      “Mẫu thân, tại Liễu Thiếu Bạch bị giam ở Đại Lý tự, vụ án này trình đến chỗ Hình bộ, trước khi định án, cho phép thăm tù!” Mạc Ly Hiên .

      Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, càng thêm kích động, “Ta liền muốn nhìn, bọn họ ai dám ngăn cản ta? Hiên nhi, con là Vương gia, bọn họ dám ngăn con sao? Con dẫn ta được ? Nếu bị định tội, Thiếu Bạch có phải bị mất đầu ? vô tội, buổi sáng còn gặp ta, đau lòng vì Ngô Đồng bóp cổ ta, quỳ xuống trước mặt ta, làm sao lại là chủ mưu đâu?”

      Lăng Tuyết Mạn đỏ mắt, bỗng dưng lại nghĩ tới lời lúc buổi sáng của Liễu Thiếu Bạch, nước mắt tích tụ tràn mi, “ đúng là lưu lại di ngôn cho ta! sớm tính toán, cho nên mới đến gặp ta, hi vọng ta cả đời khoái hoạt…”

      “Mẫu thân, ngài bình tĩnh chút, như vậy, ở trong phòng nghỉ ngơi, con Hình bộ chuyến, hỏi tình hình chút rồi tính tiếp, được ?”

      “Được.”

      “Xuân Đường, nhanh đỡ mẫu thân vào.”

      Mạc Ly Hiên nhìn qua, Xuân Đường vội đỡ Lăng Tuyết Mạn vào trong nhà, Lăng Tuyết Mạn mặc dù gấp, cũng có cách nào, chỉ có thể : “Hiên nhi, vậy con nhanh về nhanh, nhất định phải hỏi tình!”

      Mạc Ly Hiên vội vàng dẫn theo quản gia rồi, Lăng Tuyết Mạn đứng ngồi yên, chỉ cần nàng vừa nghĩ đến Liễu Thiếu Bạch có thể bị chặt đầu, trong lòng liền rối rắm lợi hại, Liễu Ngô Đồng biết trốn đến nơi nào, nàng có biết đại ca nàng gánh tội thay nàng ?

      Hai canh giờ sau, Mạc Ly Hiên mới trở lại, vừa vào nhà, liền lắc đầu thở dài, “Mẫu thân, đại nhân Hình bộ đem hồ sơ vụ án cho con xem, Liễu Thiếu Bạch nhất quyết thừa nhận là chủ mưu, lý do đầy đủ, nguyện ý gánh vác toàn bộ tội lỗi, tuyệt lật lại bản án, thỉnh cầu Hình bộ theo luật định tội, Hình bộ báo Hoàng gia gia, chờ Hoàng gia gia ra quyết định cuối cùng. Mẫu thân, ngài gặp cũng có ích lợi gì.”

      “Tại sao là như vậy?” Lăng Tuyết Mạn ngã ngồi ở ghế, ngơ ngác nhìn chỗ, đầu óc trống trơn, nàng nghĩ ra, tình làm sao có thể diễn biến thành như vậy?

      “Mẫu thân!” Mạc Ly Hiên ngồi xổm xuống bên cạnh Lăng Tuyết Mạn, cầm tay nàng, nhàng hỏi: “Mẫu thân, nàng muốn Liễu Thiếu Bạch chết phải ?”

      “Hiên nhi…”

      Mạc Ly Hiên cười khổ, “Con biết, mẫu thân, ngài thiện lương, có thể dễ dàng tha thứ người, huống chi Liễu Thiếu Bạch là vô tội.”

      “Hiên nhi, trong lòng ta bây giờ rối bời!”

      “Hiên nhi, tại quyền quyết định ở trong tay Hoàng Thượng, phải ?” Lăng Tuyết Mạn khẩn trương hỏi.

      Mạc Ly Hiên gật đầu, lại lắc đầu, “Vừa rồi ở Hình bộ, con gặp được Ngũ thúc, nghe Ngũ thúc , lời khai Liễu Thiếu Bạch có nhân chứng vật chứng, thể chứng minh Liễu Thiếu Bạch vô tội, Nhưng cách nào chứng minh có tội, nếu Liễu Thiếu Bạch cự tuyệt thay đổi lời khai, liền rất khó thoát tội, theo luật pháp Minh quốc, bắt Liễu Ngô Đồng quy án là nhất định phải làm, Liễu Thiếu Bạch tạm thời gian trong đại lao, đợi bắt được Liễu Ngô Đồng, thẩm tra xử lí, tiến hành đối chất, sau đó định tội. Nhưng, tại Hoàng gia gia nhúng tay, xử thế nào đều bởi câu của Hoàng gia gia.”

      “Ừm.” Lăng Tuyết Mạn như có đăm chiêu gật đầu, suy tư chút, tâm tình kích động mới dần dần có hòa dịu, lại hỏi: “Hiên nhi, Hoàng Thượng tự thân thẩm án sao?”

      “Cái này con lắm.” Mạc Ly Hiên .

      “Con giúp mẫu thân hỏi thăm, nếu hoàng thượng có quyết định, con nhanh cho ta, ta nhất định phải cứu Thiếu Bạch ra tù, muốn ta trơ mắt nhìn chết, đánh chết ta, ta cũng làm được!” Lăng Tuyết Mạn kiên định dặn dò.

      “Mẫu thân, án có định nhanh như vậy, đều có trình tự, thể trong vòng hai ngày ra phán quyết, ngài đừng vội, chờ con trở lại cho ngài biết.”

      “Hiên nhi!” Lăng Tuyết Mạn cười, “Cảm ơn con lí giải ẫu thân.”

      ……..

      Vào đêm, Lăng Tuyết Mạn bất an chờ ở giường, rốt cục đợi đến nến tắt, Mạc Kỳ Hàn tới, nàng kích động ngồi dậy, sợ hãi gọi tiếng, “Tình nhân!”

      “Ừ? Sao vậy?” Mạc Kỳ Hàn cười hỏi, đến ngồi xuống ôm nàng vào lòng, trầm ngâm : “Nàng đừng trước, ta đoán được nàng muốn cái gì.”

      “Chàng, chàng biết?” Lăng Tuyết Mạn từ trong ngực ngẩng đầu, lòng tràn đầy chờ mong.

      “Ha ha, Mạn Mạn, tâm tư của nàng dễ đoán nhất, bởi vì nàng đem mọi chuyện viết lên mặt, nếu ta hiểu được, uổng công là chồng của nàng!” Mạc Kỳ Hàn cười khẽ, trong giọng cũng phải vui.

      Lăng Tuyết Mạn nghe, khỏi lại thêm hi vọng, mới muốn hỏi , lại nghĩ đến Cốc Vũ Mị cùng Tôn Uyển Dung chết, khỏi rùng mình cái, có thể cũng bày thủ đoạn loại trừ Ngô Đồng hay ? , hễ là người tổn thương nàng, chừa mống!

      Còn nhớ được, nàng cùng huynh muội bọn họ gặp gỡ ở phố xá sầm uất, Liễu Thiếu Bạch tranh cãi với nàng, Ngô Đồng thiện lương giúp nàng, nàng vì việc mình tới nơi dị thế này, kết giao được đôi huynh muội này mà vui vẻ thôi, ngắn ngủn mấy tháng, nhưng lại…

      Như vậy, Ngô Đồng mất tích, có thể… Có thể hay đổ tội đến người Liễu Thiếu Bạch hay ? Môi giật giật, nhìn nhịn được giọng hỏi: “Tình nhân, chàng có nghĩ muốn giết chết Thiếu Bạch báo thù ?”

      “Sao? Thiếu Bạch?” Mạc Kỳ Hàn ngẩn người, tức đen mặt, thanh lạnh lùng : “Nàng tại sao gọi thân thiết như vậy?”

      “Ta gọi Thiếu Bạch có cái gì đúng sao? là bằng hữu của ta thôi, Tình nhân, chàng đừng tức giận, chỉ là cách xưng hô mà thôi, có gì, ta cũng muốn thân mật gọi chàng, nhưng chàng cho ta tên của chàng sao?” Lăng Tuyết Mạn vội vàng trấn an bình dấm chua trước mặt, lại có chút ủy khuất than thở.

      Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, đây là uy *********** , nha đầu này biết lựa chọn thời điểm! Lập tức thở dài, cánh tay ôm nàng nắm chặt, mặt nhu hòa chút, “Tốt lắm, Mạn Mạn, đề cập tới chuyện này nữa.”

      “Nhưng chàng vẫn chưa trả lời ta.” Lăng Tuyết Mạn thuận theo, .

      “Trả lời nàng cái gì? Liễu Thiếu Bạch sao? Ta giết , với nhân phẩm của , có khả năng mưu hại nàng.” Mạc Kỳ Hàn , ngữ khí khỏi chua xót lên, “ phải còn đem diều tới cho nàng sao? Ta thấy ra thích nàng rồi.”

      “Hừ, chàng là thùng dấm chua à? Nhìn đến nam nhân lui tới cùng ta, liền cho rằng người ta thích ta, bằng hữu, bằng hữu chàng biết ?” Lăng Tuyết Mạn nhéo cái mũi tên nam nhân nào đó, để trút căm phẫn.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 243



      “Được, ta biết rồi, được chưa?” Mạc Kỳ Hàn kéo dài giọng , bắt tay an phận, liếc mắt, nếu bản lĩnh hiểu lòng nàng đều có, làm sao còn có thể cai quản trăm dân thiên hạ?

      “Ừm… Vậy chàng cam đoan xuống tay với Thiếu Bạch .” Lăng Tuyết Mạn nhân cơ hội .

      Mạc Kỳ Hàn lại chìm khuôn mặt tuấn tú, “Bản công tử nhất ngôn cửu đỉnh, nàng dám tin sao?”

      Lăng Tuyết Mạn cười mỉa, “Hì hì, tin, tin được, vậy…”

      “Vậy cái gì? Nàng muốn cái gì, trước hầu hạ bản công tử cao hứng lại , bằng cũng đừng có mà nghĩ.” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, lành lạnh ngắt lời.

      “Ách…” Khuôn mặt nhắn của Lăng Tuyết Mạn run rẩy, hạ quyết tâm, cắn răng : “Được rồi, hầu hạ liền hầu hạ, đứng lên, ta hầu hạ chàng cởi áo.”

      “Ha ha!” Mạc Kỳ Hàn cười khẽ, nhìn bộ dáng chịu nhục của Lăng Tuyết Mạn, sung sướng cực kỳ.

      Đứng dậy, nâng cánh tay, Lăng Tuyết Mạn thô lỗ tháo ngọc ********* eo , bóc áo ngoài của , sau đó đẩy đến bên giường, thô lỗ gào: “Nhấc chân!”

      Mạc Kỳ Hàn quả thực xấu hổ, nhấc chân, lại bị nàng cực ôn nhu cởi vớ giày của , sau đó dùng sức mạnh xô đẩy đến giường, lại sau đó, thô bạo lột quần áo trong của , miệng còn , “Phối hợp chút, nâng cánh tay, nâng tay, nhanh chút!”

      Mạc Kỳ Hàn mấp máy miệng, rốt cục chịu nổi ngược đãi ngược đãi, nhịn được gầm : “Nàng bây giờ là đại gia hay là nha hoàn vậy? Nha hoàn của bản công tử mà dám giống nàng như vậy, bản công tử sớm dời đầu bọn họ rồi!”

      Vừa rống, Lăng Tuyết Mạn dừng động tác, bồn chồn : “ phải chàng bảo ta hầu hạ chàng sao? Ta hầu hạ người khác cứ như vậy, chàng thích, vậy ta hầu hạ người khác!”

      “Nha đầu chết tiệt kia, nàng dám thử xem!” Mạc Kỳ Hàn chán nản, kéo chăn ngủ vào, cũng : “Bản công tử cực kỳ mất hứng, chuyện của nàng bàn nữa!”

      “Tình nhân, vậy chàng cho lời cam đoan ràng thôi, ta, ta muốn làm cho Thiếu Bạch ngồi tù, càng muốn chết.” Lăng Tuyết Mạn níu chặt ống tay áo Mạc Kỳ Hàn, gương mặt tỏ vẻ đáng thương.

      “Hừ! Vận mệnh Liễu Thiếu Bạch nắm ở trong tay bản công tử, bản công tử cho phép nàng gặp Hoàng Thượng, nàng đến Tứ Vương phủ đều thể ra bước!” Mạc Kỳ Hàn tức giận trừng mắt, quay thân mình thở phì phò ngủ, nha đầu chết tiệt kia, chưa bao giờ hầu hạ lần, bây giờ được nửa rồi, còn có thái độ này, vẫn là bởi tiểu tử họ Liễu kia!

      “Ách…” Lăng Tuyết Mạn trợn tròn mắt, nàng làn tôn đại thần này giận rồi? Vừa rồi trong lòng hơi tức giận chút thôi, đến mức để ý nàng như vậy ? thầm nuốt nước miếng, cân nhắc nặng , ngẫm lại, vẫn thể làm trễ nãi đại , bất cứ giá nào!

      Quỳ ngồi ở giường, Lăng Tuyết Mạn nghĩ đến biện pháp tốt nhất hữu hiệu nhất chính là – mỹ nhân kế!

      chút nào ngượng ngùng cởi sạch quần áo của mình thành khỏa thân, cánh tay ngọc của Lăng Tuyết Mạn liền bấu víu bò qua, lại vòng Mạc Kỳ Hàn cổ, mà là nhấc chăn lên, nằm vào, dán lên thân mình to lớn kia từ phía sau lưng, lại đem tay bé vói vào áo của , xoa ngực trơn bóng của , sau đó di chuyển xuống dưới…

      Mạc Kỳ Hàn thét lớn tiếng, tức giận : “Nàng làm cái gì?”

      làm cái gì a.” Lăng Tuyết Mạn cố ý dán môi lên sau gáy , khi chuyện, hơi thở như lan, xong, càng là lại cố ý thổi hơi, làm Mạc Kỳ Hàn tự chủ được cứng bụng, tình dục lập tức tập kích toàn thân, lý trí khiến vừa định cắn răng từ chối, tay bé lại thừa dịp chưa chuẩn bị trợt vào quần lót của , cầm của

      “Đáng chết!” Mạc Kỳ Hàn thở gấp gáp, bàn tay to chế trụ tay bé trơn mềm, giùng giằng : “Buông tay, cho chạm vào bản công tử!”

      buông!”

      buông, ta liền muốn.”

      Lăng Tuyết Mạn quyết môi, đem vật cứng trong tay nắm chặt hơn, vì thế, Mạc Kỳ Hàn bắt đầu mạnh mẽ kéo tay nàng, nàng chết sống buông, lôi kéo này, càng thêm kích thích thứ kia bành trướng, khiến cho càng là nhận lấy hành hạ đáng phải chịu đựng, cắn chặt khớp hàm, hạ xuống thông điệp cuối cùng, “Cuối cùng cảnh cáo nàng, buông tay!”

      buông! Kiên quyết buông!” Lăng Tuyết Mạn khỏi co quắp khuôn mặt nhắn, nàng phải là muốn sắc dụ sao? Thế nào thành cưỡng bức đây?

      “Được, nàng buông, vậy cũng chớ trách bản công tử khách khí!” Lăng Tuyết Mạn còn suy tư dùng cái biện pháp khách khí nào, lại bị nam nhân này nhấn cái, đè ngược ở giường, sau đó… Nàng bị người ta hoa hoa lệ lệ cưỡng bức!

      Cả đêm ép buộc, thân thể Lăng Tuyết Mạn mau tan tác rã rời, trong mơ màng, thoáng nhìn Mạc Kỳ Hàn mặc quần áo, liền nhớ tới đại của nàng còn có thành, vội giãy giụa đứng lên, sống chết ôm lấy bả vai Mạc Kỳ Hàn, : “ được !”

      “Sao? Nàng còn muốn?” Mạc Kỳ Hàn ra vẻ nghi hoặc, nghiêng mắt, nhìn bộ dáng Lăng Tuyết Mạn sau cơn kích tình vô cùng quyến rũ, đưa tay lôi kéo, thân thể trần truồng của Lăng Tuyết Mạn liền ngã vào trong lòng , hôn cánh môi sưng , cười quỷ dị : “Thế nào, vi phu còn chưa đầy thỏa mãn nàng sao?”

      “Chàng…” Lăng Tuyết Mạn đỏ bừng mặt, đấm cái vào ngực Mạc Kỳ Hàn, ngửa đầu dùng sức trợn tròn mắt nhìn mặt , đáng tiếc mùa đông hừng đông trễ, vẫn là thấy lắm, nhưng trong mắt tỏa sáng của ràng cho thấy cái kiểu cười này tà ác, khỏi gắt giọng: “Chàng biết xấu hổ!”

      “Ha ha, nam nhân và nữ nhân ở cùng chỗ, vậy phải da mặt dày chút, nếu làm sao được việc?” Mạc Kỳ Hàn trầm thấp cười, đem Lăng Tuyết Mạn bỏ vào chăn ấm, kéo phẳng góc chăn, lại : “Luyến tiếc ta sao? Cũng được. Trời vừa sáng, nha hoàn của nàng cần phải thấy mới được.”

      “Hả? được!” Lăng Tuyết Mạn vội kháng nghị .

      Mạc Kỳ Hàn than , vuốt trán Lăng Tuyết Mạn, giọng : “Mạn Mạn, ngủ nhiều lát, mệt mỏi cả đêm, dưỡng đủ tinh thần lại tiếp, đến trước mặt hoàng thượng, nên manh động, chỉ sợ bản thân Liễu Thiếu Bạch mình đồng ý để nàng lên tiếng vì , mục đích của là đổi uội muội cái mạng, Liễu Ngô Đồng tránh tội được, muốn sống.”

      “Vậy làm sao bây giờ? Ngô Đồng…” Lăng Tuyết Mạn mờ mịt, nàng biết nên làm gì bây giờ.

      “Hết thảy thuận theo tự nhiên!”

      Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn phức tạp cười cười, tình diễn biến thành như vậy, cũng ngờ tới, nhưng lại quên còn có Liễu Thiếu Bạch! Phải cứu Liễu Thiếu Bạch ra, chỉ sợ, nàng tha thứ cho Liễu Ngô Đồng !

      “Tình nhân, nếu ta làm chuyện gì đó trái với ý muốn của chàng, chàng cao hứng sao?” Lăng Tuyết Mạn hỏi dò.

      “Chuyện nàng làm chọc tức ta còn thiếu sao?” Mạc Kỳ Hàn trừng mắt, lại ôn nhu cười, ở nàng cái trán ánh hôn tiếp, “Tốt lắm, mau ngủ , ta rồi.”

      “Ừm. Chàng cẩn thận chút.”

      “Ha ha.”

      Nhắm mắt lại, mặt Lăng Tuyết Mạn toàn là nụ cười thỏa mãn, trong lòng ngọt ngào.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 244



      Lo lắng đợi hai ngày, rốt cục quản gia báo tin, ngày mai Hoàng Thượng ra lệnh cho hình bộ phán xét!

      Lăng Tuyết Mạn kích động lại hưng phấn, còn có lo lắng, biết ngày mai như thế nào, biết Liễu Thiếu Bạch nhận hay , biết Nhị Vương gia bọn họ có thái độ gì.

      Mà bây giờ, nàng khỏi thắc mắc, Liễu Ngô Đồng rốt cuộc nơi nào? Vì sao trong kinh thành nghiêm mật điều tra như thế mà tìm thấy nàng? Nàng có khả năng rời kinh thành, bởi vì ngày đó thời gian ngắn như vậy, nàng nhiều nhất chỉ có thể chạy ra khỏi phủ Thái Phó.

      Như vậy rốt cuộc ở nơi nào? Chẳng lẽ nàng mọc cánh bay ? Hay là cũng xuyên qua như nàng rồi?

      Lăng Tuyết khắp nhức đầu vỗ cái trán, nàng càng nghĩ càng rối, ai!

      Hôm sau, bầu trời đột nhiên tối tăm, còn rơi tuyết, làm Lăng Tuyết Mạn uất ức càng thêm buồn bực.

      Trong xe ngựa, ôm lò sưởi trong ngực, trầm tư được lúc.

      “Mẫu thân, suy nghĩ gì vậy?” Mạc Ly Hiên ngồi đối diện nàng, khẽ hỏi.

      “Rất lo.” Lăng Tuyết Mạn kéo môi dưới, thản nhiên .

      Mạc Ly Hiên biết nên khuyên như thế nào, trầm mặc, chỉ ngồi tới gần, nắm tay Lăng Tuyết Mạn, bao chặt trong lòng bàn tay .

      Hình bộ, trong hành lang, ba đại nhân chủ thẩm chức vị cao, Hoàng thượng Mạc Ngự Minh ngồi phía dưới nơi chờ phán xét, xuống chút nữa, còn có Liễu Thái Phó, năm Vương gia.

      Bọn nha dịch phân thành hai bên, tiếng hô ‘uy vũ’ vang vang lên ở công đường, chủ thẩm Trương đại nhân hô: “Dẫn phạm nhân Liễu Thiếu Bạch lên công đường!”

      Lăng Tuyết Mạn vội vàng vào, thân thể va vào Liễu Thiếu Bạch bị nha dịch áp chế tiến vào, bởi vì lực va quá lớn, ngã ngồi ở bên ngoài công đường, đau nhe răng, lớn tiếng: “Làm gì vậy? Muốn đụng chết ta à?”

      “Mẫu thân!”

      Mạc Ly Hiên theo tới phía sau, thấy thế vội chạy đỡ Lăng Tuyết Mạn, Liễu Thiếu Bạch cũng đồng thời bị kinh sợ, sau đó tránh thoát nha dịch duỗi tay tới, cũng nóng nảy bật thốt lên: “Tuyết mạn, nàng làm sao vậy?”

      Lăng Tuyết Mạn vốn là muốn đứng lên, nghe như thế, con ngươi giảo hoạt chuyển cái, ngược lại ngồi dưới đất bất động, vừa đưa tay xoa cái mông nàng, vừa hỏi hai nha dịch giữ Liễu Thiếu Bạch, “Các ngươi cũng nghe được lời phạm nhân này mới vừa chứ?”

      Hai nha dịch ngẩn người, còn chưa có biết thân phận của Lăng Tuyết Mạn, còn nghi hoặc, Mạc Ly Hiên trầm mặt sắc: “Đây là Tứ Vương phi, Tứ Vương phi hỏi, còn đáp?”

      “Dạ dạ, tiểu nhân bái kiến Tứ Vương phi! Hồi Tứ Vương phi, mới vừa rồi lời phạm nhân chúng tiểu nhân nghe được!” Hai nha dịch sau khi khiếp sợ, vội quỳ xuống .

      Thông minh như Mạc Ly Hiên, lại sớm chiều chung đụng cùng Lăng Tuyết Mạn lâu như vậy, cho nên rất dễ dàng hiểu dụng ý nàng đứng lên!

      Mà Liễu Thiếu Bạch mơ hồ cũng có chút sáng tỏ, vội thu tay lại, lạnh lùng trừng Lăng Tuyết Mạn, giọng mang đùa cợt cười lạnh : “Tứ Vương phi đúng là chê mệnh dài, mới vừa rồi đụng !”

      Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, ngơ ngác nhìn Liễu Thiếu Bạch đột nhiên thay đổi thái độ, có chút thương tâm, Mạc Ly Hiên khom người, nâng nàng, “Mẫu thân, đất lạnh!” xong, nhàng kéo nàng, nàng lúc này mới phản ứng được, Liễu Thiếu Bạch hành động lần này là cố ý rồi!

      Đứng lên, Lăng Tuyết Mạn ủy khuất nhìn chằm chằm Liễu Thiếu Bạch, : “Ngươi làm gì phải như vậy?”

      “Hừ! Bản công tử gặp lại ngươi liền hận giết được ngươi chết!” Liễu Thiếu Bạch lạnh lùng bỏ lại câu, bước nhanh qua Lăng Tuyết Mạn vào công đường rồi.

      Lăng Tuyết Mạn cắn chặt cánh môi, buồn bã nhìn bóng lưng xốc xếch của Liễu Thiếu Bạch, trong lòng ngăn được khổ sở.

      “Mẫu thân, vào thôi.” Mạc Ly Hiên giọng .

      Lăng Tuyết Mạn “Ừ” tiếng, cúi đầu hướng công đường tới.

      Người ngồi bên trong công đường nhìn đến Liễu Thiếu Bạch cùng Lăng Tuyết Mạn, còn có Mạc Ly Hiên trước sau vào, đều mặt lộ vẻ kinh ngạc.

      Đường thượng ba vị đại nhân vội xuống đường, cùng bọn nha dịch quỳ xuống, “Ra mắt Tiểu Vương Gia! Ra mắt Tứ Vương phi!”

      Mạc Ly Hiên kêu lên, cùng Lăng Tuyết Mạn cùng tiến lên trước mặt Mạc Ngự Minh thỉnh an, “Hiên nhi tham kiến Hoàng Gia gia!” “Tuyết mạn tham kiến phụ hoàng!”

      “Bình thân!”

      Mạc Ngự Minh quét mắt hai người cái, hỏi: “Các con tới đây làm cái gì?”

      “Bẩm phụ hoàng, Tuyết Mạn tới nghe thẩm.” Lăng Tuyết Mạn trả lời.

      Mạc Ngự Minh trầm tư, thản nhiên : “Ban ghế ngồi!”

      Tra hỏi bắt đầu, Liễu Thiếu Bạch luôn mang thái độ thù hận Lăng Tuyết Mạn, khẳng định là chủ mưu, Liễu Ngô Đồng cũng chỉ là bị đầu độc mà thôi.

      “Liễu Thiếu Bạch, động cơ ngươi mưu hại Tứ Vương phi là cái gì?”

      “Bẩm đại nhân, Tứ Vương phi từng mấy bận nhục mạ ta ngoài đường phố, lòng ta oán hận, liền muốn giết nàng.”

      “Vậy ngươi vì sao tự mình động thủ, mà muốn chỉ điểm muội muội ngươi Liễu Ngô Đồng – hề có võ công?”

      “Đại nhân chẳng lẽ sao? Ta là nam tử, làm sao có cơ hội đến gần Tứ Vương phi? Ngô Đồng lại giống, Ngô Đồng là nữ tử, lại có giao tình với Tứ Vương phi, ta liền dụ dỗ Ngô Đồng giết nàng, nào có thể đoán được Ngô Đồng thất bại, khiến Tứ Vương phi tránh được kiếp.”

      “Liễu Thiếu Bạch, Bổn quan hỏi nữa ngươi, ngươi có biết Liễu Ngô Đồng tại ở nơi nào ?”

      biết.”

      “Liễu Thiếu Bạch, theo Bổn quan biết được, trước khi ngươi đầu thú, từng phố Nam mua qua con diều, sau đó mang diều Tứ Vương phủ cầu kiến Tứ Vương phi, đúng ?”

      “Đúng!”

      “Ngươi nếu thù hận Tứ Vương phi như thế, Tứ Vương phủ làm gì? Ngươi nghĩ lần nữa hành hung hay có mục đích khác? Ngày đó ngươi cùng Tứ Vương phi cái gì?”

      “Đại nhân, ta Tứ Vương phủ tự nhiên có mục đích, Tứ Vương phi lúc đó biết ta mới là người muốn giết nàng, cho nên cũng đề phòng ta, chuyện này bại lộ, dưới Liễu gia ta đều có thể bị dính líu, mặc dù lòng dạ ta mọn, nhưng muốn liên lụy cha mẹ ta, con diều kia Tứ Vương phi thích, cho nên ta mang theo cầu Tứ Vương phi bỏ qua cho Ngô Đồng, ai ngờ lòng dạ Tứ Vương phi sắt đá, cũng đáp ứng.”

      Trương đại nhân dừng chút, nghiêng người chắp tay hướng Lăng Tuyết Mạn, “Xin hỏi Tứ Vương phi, lời ấy của phạm nhân có hay ?”

      đúng, căn bản có cầu xin ta, cùng ta tán gẫu chút, sau đó liền .” Lăng Tuyết Mạn chút nghĩ ngợi .

      Tiếng vừa dứt, Liễu Thiếu Bạch lại cười lạnh : “Tứ Vương phi, ngươi đúng là tên lường gạt dùng lời ngon tiếng ngọt a! Ngươi có chứng cớ sao?”

      “Vậy ngươi có chứng cớ gì ngươi cầu xin ta?” Lăng Tuyết Mạn lập tức hỏi ngược lại.

      “Ta cũng có, bởi vì trong phòng khách chỉ có hai người chúng ta, cho nên ai đối chứng, liền giao cho đại nhân phán đoán !” Liễu Thiếu Bạch cười nhạo .

      “Này……” Ba vị đại nhân lập tức rơi vào khó khăn, ba mặt nhìn nhau.

      Lăng Tuyết Mạn nhịn được, đứng lên, nhìn chung quanh chút, phía nha dịch đứng đầu hàng có đeo cây đao bên hông, liền tới, thình lình rút đao của nha dịch, trong kinh ngạc của mọi người, đem chuôi đao nhét vào tay Liễu Thiếu Bạch, nâng mũi đao chỉ vào trái tim của mình, nhìn chằm chằm Liễu Thiếu Bạch, lạnh lùng : “Ngươi thù hận ta như thế, muốn giết ta, vậy động thủ ! Ta cho ngươi cơ hội!”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 245



      công đường, mọi người đều bị Lăng Tuyết Mạn làm giật mình, bao gồm cả Liễu Thiếu Bạch cố làm lạnh lùng!

      “Mẫu thân!”

      Mạc Ly Hiên hô lên tiếng, sốt ruột nhảy ra ngoài, chỉ sợ sơ ý chút, Liễu Thiếu Bạch ngộ thương Lăng Tuyết Mạn!

      Mạc Ngự Minh biết tình huống, cau mày trách mắng: “Tuyết mạn nha đầu, con làm cái gì? Con muốn chết hả?”

      Bốn người Mạc Kỳ Diễn, Mạc Kỳ Minh, Mạc Kỳ Lâm, Mạc Kỳ Sâm đều siết chặt quả đấm, dám lên tiếng, sợ càng thêm kích thích Liễu Thiếu Bạch.

      Mạc kỳ dục ngưng mắt nhìn chuôi đao kia, nhìn mủi đao cách ngực Lăng Tuyết Mạn chỉ tấc vuông, trong lòng mặc dù gấp, lúc này lại cũng trấn định, chậm rãi ra: “Tứ tẩu, Liễu Thiếu Bạch nếu là cắm chuôi đao này vào ngực tẩu, tội Liễu gia có thể nặng hơn!”

      Lời này, ám chỉ cho Liễu Thiếu Bạch nghe, nếu Liễu Thiếu Bạch là hiếu tử, sợ Liễu gia bị liên lụy, cần phải tỉnh táo. Vậy mà, những lời này của cũng nhắc nhở Liễu Thiếu Bạch, lúc biết nên làm thế nào, trong mắt kinh ngạc nhanh chóng đổi lại tia cười lạnh, nắm chuôi đao, nhìn Lăng Tuyết Mạn, chậm rãi nhếch môi, “Tứ Vương phi, dùng mạng ngươi đổi hơn mười mạng người Liễu gia ta, đáng giá! Cho nên, Tứ Vương phi tiếp tục sống tạm ! Liễu Thiếu Bạch ta là quân cờ thua, tự biết mình xui xẻo, Tứ Vương phi muốn làm gì làm cái đó !”

      “A, ngươi dám rồi hả? Ngươi phải là rất lớn gan sao? Ta nhục mạ ngươi ngoài đường phố, ngươi liền ghen ghét trong lòng muốn giết chết ta, tại lại sợ? Kẻ thù của ngươi đứng ở trước mặt ngươi, ngươi lại dám động thủ? Liễu Thiếu Bạch, ngươi là thứ hèn nhát! Ta Lăng Tuyết Mạn cho ngươi biết, hôm nay là tự ta đem đầu đưa đến tay ngươi, phải ngươi mưu sát ta, cho nên —”

      Lăng Tuyết Mạn quay đầu lại, cũng là cho những người khác nghe, “Phụ hoàng, nếu nguyên nhân gây ra việc này là do con, con tại tiện trả mạng cho Liễu Thiếu Bạch, hoàn thành tâm nguyện của ! Con chết, xin phụ hoàng nên truy cứu nhà Liễu Thái Phó, Tuyết Mạn bồi phu quân xuống hoàng tuyền!”

      “Tuyết Mạn nha đầu!” Mạc Ngự Minh kinh hãi, đứng lên, ánh mắt thâm thúy hề chớp mắt nhìn chằm chằm Liễu Thiếu Bạch, trầm giọng : “Thiếu Bạch, trẫm biết ngươi thuần lương, là nhân tài văn võ song toàn hiếm có của Minh quốc ta, gần đây mới cùng lục bộ thương nghị, muốn phong cho ngươi chức quan, để cho ngươi vào triều làm quan, ngươi lại đầu thú ngươi là chủ mưu, trẫm hỏi nữa ngươi lần, lời ấy của ngươi có hay làm ? Nếu ngươi có câu láo, đó chính là tội khi quân, tịch thu tài sản cả nhà giết kẻ phạm tội, ngươi có thể nghĩ cho kỹ rồi trả lời trẫm!”

      “Thiếu Bạch, thể mắc thêm lỗi lầm nữa! Cha van ngươi, nên thương tổn Tứ Vương phi!” Liễu Thái Phó nhịn được lão lệ tung hoành, lên tiếng cầu khẩn.

      Liễu Thiếu Bạch khẽ run, kinh hãi vì lời của Mạc Ngự Minh, cũng đau xót cho Liễu Thái Phó, hơn nữa mâu thuẫn với bức bách Lăng Tuyết Mạn! cái chớp mắt, biểu tình gương mặt tuấn tú biến hóa ngàn vạn, mở mắt ra, là mảnh lạnh lùng, nhìn Mạc Ngự Minh trấn định : “Hoàng thượng, Thiếu Bạch phạm vào tội chết, nhưng tuổi Ngô Đồng còn quá, tất cả đều là mù quáng theo nghe thần…, cầu xin hoàng thượng bỏ qua, tha nàng tội chết, định tội theo kẻ tòng phạm, Thiếu Bạch cam nguyện đền tội, xin hoàng thượng xử chém, lập tức hành quyết!”

      Hôm trước, khi khắp kinh thành vòng, phát , muốn đưa Ngô Đồng rời kinh thành, căn bản là thể, biết có bao nhiêu tai mắt ngó chừng , nhìn chằm chằm cửa thành, muốn tránh khỏi quan binh lục soát cửa thành, quả khó càng thêm khó, thể nào giấu Ngô Đồng cả đời trong tầng hầm, hơn nữa sớm muộn bị người phát , cho nên, cũng chỉ có lựa chọn này, lấy mạng đổi mạng, sử dụng mạng , bảo vệ mạng Ngô Đồng, cho nên —

      Nghe vậy, mọi người công đường chấn động, trợn to hai mắt!

      Liễu Thái Phó lảo đảo muốn ngã, ba chữ ‘trảm lập tức’, làm mặt ông trắng bệch!

      Mà Lăng Tuyết Mạn sau khi khiếp sợ, đợi Mạc Ngự Minh trả lời, giành : “Phụ hoàng, xin ngài đáp ứng Tuyết Mạn thỉnh cầu, hôm nay Tuyết Mạn chết ở trong tay Liễu Thiếu Bạch, hề oán hận, liên quan Liễu gia!”

      Mạc Kỳ Dục thét kinh hãi tiếng, “Tứ tẩu ngươi điên rồi!”

      Mạc Ngự Minh trầm tư, mặt Mạc Kỳ Diễn nhìn như lạnh nhạt, cũng nổi lên có chút lo âu, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Mạn, phán đoán, suy tư.

      Mạc Kỳ Minh bí hiểm, lời, ai cũng nhìn ra nghĩ cái gì, Mạc Kỳ Lâm mang đôi con ngươi thâm trầm như biển, cũng là biến sắc quan sát biểu tình Mạc Ly Hiên.

      Mạc Kỳ Sâm theo Mạc Kỳ Dục ra tiếng, “Tứ tẩu, đao kiếm có mắt, tẩu phải tiếc mạng mình a!”

      Mạc Ly Hiên đứng ở bên người Lăng Tuyết Mạn cùng Thiếu Bạch, thấy thế, lặng lẽ nháy mắt với Lăng Tuyết Mạn, sau đó quay đầu lại, : “Hoàng Gia gia, xin ngài đáp ứng thỉnh cầu của mẫu thân của cháu !”

      xong, Mạc Ly Hiên mãnh liệt nháy mắt với Mạc Ngự Minh, bằng cơ trí của Mạc Ngự Minh, chỉ cần thoáng nghĩ, liền có chút sáng tỏ rồi, nhưng mặt dĩ nhiên là lộ ra bất cứ dấu vết gì, thản nhiên : “Được, Tuyết Mạn nha đầu, con bồi Hàn nhi cũng tốt, trẫm ban đầu cũng muốn để cho con chôn theo, nhưng con chịu, trẫm lại nhớ đến Hàn nhi dặn dò lúc lâm chung, liền có kiên trì, hôm nay chính con đề nghị, trẫm liền đồng ý!”

      “Dạ, Tuyết Mạn cám ơn phụ hoàng thành toàn!”

      Lăng Tuyết Mạn cười khổ tiếng, ánh mắt nhìn qua Liễu Thiếu Bạch, chậm rãi ra: “Liễu Thiếu Bạch, lần này ngươi có thể yên tâm, ngươi vừa có thể giết chết ta giải hận, còn có thể giữ được Liễu gia, cho nên, nhanh lên động thủ !”

      Liễu Thiếu Bạch mặc dù lạnh lùng như cũ, nhưng lúc này toàn bộ nỗi đau lộ ở trong mắt, có ngàn vạn tâm thể , bình tĩnh nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Mạn, giọng hơi khàn đục: “Tứ Vương phi, ngươi cứ lòng muốn chết như vậy sao?”

      “Vậy còn ngươi? Ngươi phải cũng ở lòng muốn chết sao?” Lăng Tuyết Mạn nhàng cười tiếng, hỏi ngược lại.

      Ai ngờ, Liễu Thiếu Bạch đột nhiên ra tay, chưởng đánh úp về phía vai trái nàng, thế nhưng chưởng lại vỗ tới vai nàng, mà là nắm mủi đao trong tay nàng, sau khắc, lưỡi đao chống đỡ lên chính cổ, cũng lui nhanh hai bước!

      biến hóa này, chỉ là trong gang tấc khiến Mạc Ly cách nào phản ứng, mà võ công Liễu Thiếu Bạch ràng hơn nó, cho nên nó cũng bị chưởng phong kia ép lui về phía sau mấy bước!

      cần!”

      Lăng Tuyết Mạn thét lên tiếng, Mạc Kỳ Diễn, Mạc Kỳ Lâm đồng thời phản ứng lại, thuận tay nắm lên ly trà bàn trước mặt làm thành ám khí bắn ra, trì hoãn thời gian Liễu Thiếu Bạch tự vận, lắc mình tránh, Lăng Tuyết Mạn phản ứng cực nhanh nhào tới, bởi vì vóc dáng nàng thấp, bắt được đao, liền gắt gao lôi tay cầm đao của kéo xuống dưới, cũng lung tung hô: “Liễu Thiếu Bạch, ngươi phải là nam nhân! Ngươi dám giết ta, chỉ dám tự sát, ngươi là hùng hảo hán cái gì! Ta khi dễ ngươi! Khi dễ ngươi! Liễu Thiếu Bạch, ngươi là tiểu quỷ nhát gan, ngươi là đứa ngốc, ngươi phải tự sát, ta nhất định cầu xin phụ hoàng giết Ngô Đồng!”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 246



      Liễu Thiếu Bạch xanh mặt, trừng mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, thở dốc, gằn từng chữ : “Tứ Vương phi, ngươi nên ép ta!”

      “Ta liền ép ngươi đó, như thế nào? Ngươi có bản lãnh giết ta à! Ngươi dám giết ta, hay muốn giết ta?” Lăng Tuyết Mạn dùng hết hơi sức kéo ống tay áo xuống lấy đao, bởi vì vô cùng dùng sức, thân thẳng tắp hạ xuống, muốn ngồi lết mặt đất.

      Nhìn cảnh này, ba vị đại nhân công đường, cùng Mạc Ngự Minh, năm Vương gia, ít nha dịch, đồng thời giương mắt mà nhìn, tại cảm thấy quả là tức cười!

      Mạc Ly Hiên biết mình có cần giúp tay hay , nhất thời ngây ngốc tại chỗ, nhìn người cầm đao gác ở cổ muốn tự vận, người liều mạng lôi kéo cho, hai người lại như là tình thâm!

      Lăng Tuyết Mạn cảm giác mình sắp kéo được rồi, khuôn mặt nhắn đỏ bừng lên, liền phiền não quát:

      “Liễu Thiếu Bạch ngươi xong chưa? Ta sắp ngồi dưới đất rồi!”

      “Vậy ngươi buông ta ra!” Liễu Thiếu Bạch não nề gầm đáp lại.

      “Buông ngươi có thể, nhưng cho phép ngươi làm chuyện ngu đần!” Lăng Tuyết rống ra điều kiện.

      “Ai ngu đần? Ngươi mới ngu!” Liễu Thiếu Bạch cắn răng.

      Lăng Tuyết Mạn muốn mắng trở về, nhưng đôi tay lôi tay áo Liễu Thiếu Bạch ngừng trượt xuống, mắt thấy sắp tuột rồi, cái khó ló cái khôn, thình lình cước đạp chân trái Liễu Thiếu Bạch, Liễu Thiếu Bạch bị đá, chân nghiêng cái, Lăng Tuyết Mạn cuống quít kéo đao, kết quả, mặc dù ôm thân đao, lại bị mủi đao lướt qua mu bàn tay, nhất thời máu tươi ứa ra, theo ngón tay trắng nõn trượt xuống, “A —”

      “Mẫu thân!”

      “Tứ tẩu!”

      “Tứ Vương phi!”

      Vô số tiếng kinh la vang lên, mọi người tức chạy tới bên này!

      Mà Lăng Tuyết Mạn thét lên tiếng, ném thanh đao trong tay, dùng cái tay khác đè lại vết cắt ứa máu, nhất thời kêu khóc, “Liễu Thiếu Bạch trời đánh, ngươi chết a! Đồ khốn kiếp này! Oa oa…… Hại ta bị thương, xong rồi, xong rồi ta sắp chết rồi, chảy nhiều máu như vậy, ta chết rồi!”

      Mạc Ly Hiên xông lại đỡ Lăng Tuyết Mạn trước tiên, vội vàng kêu lên: “Mẫu thân! Trời ạ, phụ vương, Hoàng Gia gia, mau truyền thái y a!”

      Cả công đường hỗn loạn, năm người Mạc Kỳ Diễn vây quanh, nha dịch nghe lệnh chạy truyền thái y, Mạc Ngự Minh bị năm con cháu chắn lại nhìn lắm, Lý công công đứng ở bên cạnh đỡ lấy, ngừng ngó nghiêng cái đầu, Liễu Thái Phó hóa đá ngồi phịch ở ghế, nửa ngày nhúc nhích được, ba đại nhân công cường như bị sét đánh, vốn là công đường nghiêm túc của Hình bộ, lại biến thành như vậy!

      Mà đầu sỏ Liễu Thiếu Bạch sớm bị Vương gia nào đó chen lấn đẩy sang bên, thanh đao biết từ lúc nào rơi xuống đất, còn ngẩn ra nhìn Lăng Tuyết Mạn bị vây ở chính giữa, hồi lâu câu cũng nên lời!

      muốn tổn thương nàng, nhưng vẫn tổn thương nàng, cái này bảo làm sao mà chịu nổi?

      Mạc Kỳ Dục tiện tay cầm vạt cẩm bào xé mảnh vải, : “Trước tiên băng vết thương, đừng để chảy máu.”

      Cột chắc mu bàn tay, Lăng Tuyết Mạn vẫn còn kêu khóc, “Oa oa, ta xui xẻo a, da tay mềm thịt mịn đáng thương của ta, ta có bị mất bàn tay ?”

      !”

      Sáu nam nhân lớn trăm miệng lời!

      Mạc Ngự Minh như bị sét đánh, ánh mắt phức tạp trừng dưới mười lần, sau đó “Khụ khụ” hai tiếng, : “Rách chút da chết được, vây quanh làm gì? Cho dù chết, cùng đúng bồi lão Tứ !”

      Đột nhiên chuyện, năm đại nam nhân đều chấn động, nhanh chóng quay lại, rối rít chắp tay : “Phụ hoàng, Tứ đệ\/Tứ ca có ở đây, nhi thần giúp đỡ chăm sóc Tứ Vương phi là việc phải làm.”

      Mạc Ngự Minh hung hăng liếc năm người cái, hỏi: “Tuyết Mạn nha đầu, con phải mới lòng muốn chết sao? Vào lúc này lại sợ chết! có cốt khí!”

      “Khụ khụ, phụ hoàng, ngài còn mắng con!” Lăng Tuyết Mạn vô cùng xấu hổ, thút thít hai cái, lại nhớ đến Liễu Thiếu Bạch, đẩy đám người ra, mấy bước tới trước mặt, nâng bàn tay bị thương của nàng lên trước mặt Liễu Thiếu Bạch, nổi giận đùng đùng : “Lần này ngươi hài lòng chưa? Hừ! Ta tại rốt cuộc tin tưởng ngươi là ghét ta vì ta ngươi là biến thái nam rồi, đây chính là chứng cớ! Liễu Thiếu Bạch, ta ngu ngốc còn coi ngươi như bằng hữu, cho ngươi biết, ta hận ngươi! Hận ngươi! Hận chết ngươi!”

      Liễu Thiếu Bạch chấn động, thân thể lảo đảo lui về sau hai bước, bởi vì nàng hận ! Môi mỏng vừa động, thào : “, Tuyết Mạn, ta, ta có……”

      ?” Lăng Tuyết Mạn chợt lên giọng, quay đầu, cười híp mắt nhìn về phía Mạc Ngự Minh, “Phụ hoàng, ngài đều nghe được , có, nghĩ muốn mưu sát con, có ghét con!”

      Dứt lời, nụ cười đột nhiên thu hồi, lại quay lại, hỏi: “Thiếu Bạch, ngươi là vì giữ mạng Ngô Đồng, mới làm như vậy sao?”

      “Tuyết Mạn……” Liễu Thiếu Bạch tiếp.

      Lăng Tuyết Mạn thở dài, trầm lặng : “Ta hiểu , ngươi cùng Ngô Đồng máu mủ tình thâm, huynh muội tình thâm, ngươi cũng là vì Ngô Đồng mới làm như vậy, ta muốn bảo vệ tính mạng của ngươi, ngươi phải bảo vệ tính mạng của nàng, vậy ta tất phải giữ mạng nàng mới được, thôi, ta so đo rồi!”

      Khổ sở cười tiếng, Lăng Tuyết Mạn xoay người, hướng Mạc Ngự Minh trịnh trọng quỳ xuống, dập đầu ba cái cực kỳ vang dội, “Phụ hoàng, Tuyết Mạn muốn tính toán nữa, Liễu Thái Phó tuổi tác cao, có công ở triều đình, tuổi già mất con, việc này bất luận kẻ nào cũng đều thống khổ chịu nổi, Tuyết Mạn được phu quân trời phù hộ, ba lần bốn lượt có thể chạy thoát khỏi cái chết, đây là trời cao chiếu cố con, vụ án này, con kính xin phụ hoàng nên truy cứu nữa, phụ hoàng đại nhân đại nghĩa, Tuyết Mạn cám ơn ngài!”

      Nghe vậy, Mạc Kỳ Dục kích động : “Tứ tẩu! Cái này sao có thể được? Liễu Thiếu có thể bỏ qua, nhưng Liễu Ngô Đồng tội ác tày trời……”

      “Tiểu Thất!” Lăng Tuyết Mạn cau mày, buồn bực : “Nàng lại giết ngươi, ngươi kích động cái gì? Ta mới là người bị hại có được hay ? Ta đều rút đơn kiện rồi, ngươi cũng cần so đo.”

      “Tứ tẩu, ngươi, ngươi là đồ ngốc!” Mạc Kỳ Dục tức muốn văng phổi, nghiêng đầu , thở hổn hển.

      Bọn bốn người Mạc Kỳ Diễn đều gì, đối với quyết định của Lăng Tuyết Mạn, nội tâm mặc dù đồng ý, nhưng trước mặt Mạc Ngự Minh cũng có lý do để phản đối.

      Liễu Thái Phó khiếp sợ nhìn Lăng Tuyết Mạn, trong bụng xúc động vạn phần.

      Mạc Ngự Minh nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Mạn, hồi lâu, cất tiếng nghe như bình thản lại mang theo uy nghiêm: “Vụ án Liễu Ngô Đồng mưu sát Tứ Vương phi, tạm thời hoãn lại! Liễu Thiếu Bạch nhốt vào đại lao Hình bộ, đợi trẫm phán xét!”

      Dứt lời, lại : “Tứ Vương phi theo trẫm vào cung!”

      ……………

      Hoàng cung, trong Long Dương cung.

      Thái y bội thuốc cho Lăng Tuyết Mạn xong, liền lui xuống.

      Mà Mạc Ngự Minh thanh thản tựa vào giường, nhàn nhạt hỏi: “Tuyết Mạn nha đầu, con tựa hồ quá mức quan tâm đến Liễu Thiếu Bạch! Vì cứu mạng, lại sợ đả thương mình?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :