1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 17



      Trong bóng tối, nam nhân cũng lưu lại lâu môi Lăng Tuyết Mạn. dời môi, tiến đến cổ của nàng, tay bắt đầu xé rách áo tang của Lăng Tuyết Mạn.

      Lăng Tuyết Mạn bỗng nhiên bị xé áo, kinh hãi phục hồi tinh thần, lại bật thốt lên: “Ngươi làm cái gì?” Hai tay hai chân kịch liệt giằng co, vừa đánh vừa đá thân hình to lớn người nàng.

      Nam nhân cau chặt lông mày, hai chân đè chân Lăng Tuyết Mạn, tay giữ chặt hai bàn tay của nàng, tiếng trầm thấp mang theo vui cùng cảnh cáo: “Nếu ngươi phản kháng đừng trách ta mạnh tay!”

      “Ngươi rốt cuộc muốn ra sao? Ta là quả phụ mà ngươi cũng muốn khi dễ sao? Ngươi sợ bị trời phạt sao?” Lăng Tuyết Mạn động được, chỉ có than khóc thảm thiết cầu xin nam nhân người, hy vọng lương tâm đột nhiên trổi dậy, buông tha nàng.

      Mạc Kỳ Hàn cong môi lên, nắm cằm nàng cười nhạo: “Ta sợ nhất chính là trời phạt. Huống chi ta cũng thấy đây là chuyện xấu. Phu quân của ngươi thể viên phòng với ngươi, ta thay hoàn thành. Ngươi nên cảm kích ta mới đúng, bằng ngươi cả đời là lỡ !”

      “Vị tiên sinh này đúng là da mặt dày! Phiền ngươi cho ta tôn tính đại danh? Ta muốn xem nụ hôn đầu tiên của Lăng Tuyết Mạn ta bị tên khốn kiếp nào cướp !” Lăng Tuyết Mạn cười châm biếm, sau đó biến thành cắn răng nghiến lợi!

      Mà Mạc Kỳ Hàn nghe xuýt thở nổi, hít hơi sâu ổn định tinh thần, mới cắn răng : “ nghĩ tới Tứ Vương phi chỉ gan lớn còn là nữ nhân thô tục chịu nổi! Nụ hôn đầu tiên? Hừ! Thân của ngươi cũng là của ta. Ngoài ta, đời ngươi đừng mong có nam nhân thứ hai!”

      “Ngươi khốn nạn! Đồ dâm tặc to gan lớn mật, bản thân mình hành động vô sỉ hạ lưu còn dám khinh bỉ bà ta thô tục? Ta nguyền rủa ngươi! Nguyền rủa ngươi ra cửa bị xe đụng chết! Ăn cơm bị nghẹn chết! Uống nước bị sặc chết! Lên giường bị nữ nhân lây bệnh hoa liễu chết!”

      Lăng Tuyết Mạn trách móc hơi chưa nghỉ, môi đỏ mọng lại bị nam nhân cuồng tình người dùng sức cắn ngụm. Nàng kịp kêu to, cằm lại bị bóp chặt, lực rất mạnh làm cho nàng có cảm giác cằm muốn nát, đau đến nước mắt tràn mi. Thanh ác độc trong đêm tối lại thâm trầm như quỷ mị đòi hồn lấy mạng, “Đây là hậu quả của việc ngươi nguyền rủa ta! Còn muốn lên giọng sao?”

      cần đại hiệp, ta sai lầm rồi”

      Lăng Tuyết Mạn cố hết sức cầu xin tha thứ. Cảm giác được tay dần dần buông lỏng, nàng thở hổn hển, chảy nước mắt, giọng cầu khẩn: “Ngươi buông tha ta được ? Van ngươi, ngươi cần cướp sắc. Trong Vương phủ này có rất nhiều báu vật, ngươi muốn lấy bao nhiêu lấy, được ?”

      “Đại hiệp? Lấy báu vật?” Khuôn mặt lạnh lùng của Mạc Kỳ Hàn co rút khi nghe Lăng Tuyết Mạn , trong thanh vốn lạnh lùng mang theo chút trêu tức, “Nha đầu, nhanh như vậy liền đổi xưng hô sao? Coi ta là kẻ cướp tiền vàng sao? Ha ha ngươi hào phóng, lấy tài sản của phu quân ngươi dâng cho ta à? Khi dễ ta sao? cho ngươi biết, bản công tử hôm nay chỉ cướp sắc! Bất quá khuyên ngươi nên chống cự! Bản công tử thích nhất là nữ nhân dưới thân động giống như cái xác chết! khi tâm tình ta tốt, trước *********** sau giết là chuyện thường xảy ra!”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 18



      Ông trời! Lăng Tuyết Mạn hít ngụm khí lạnh, chẳng lẽ đêm nay nàng bị… Đây là lần đầu tiên của nàng đó!

      “Oa… Oa… tướng công ma quỷ, ngươi nhanh hồn ra cứu lão bà của ngươi… Nếu ngươi trời có linh thiêng nhanh ra… oa… oa… Ly Hiên”

      Tay chân Lăng Tuyết Mạn đều thể cử động. Cảm thấy khổ sở, lại nghĩ đến đây là phòng ngủ của Tứ Vương gia liền gào khóc lên, hi vọng xuất kỳ tích.

      Mà quản gia kia chết ở đâu rồi? Cúc Thủy Viên này có ai sao? Ai cũng phát nàng biến mất sao?

      Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn lại co lại. Dám kêu là tướng công ma quỷ? Xem nàng khóc như vậy, thương hại, có chút đành lòng. Đời này còn chưa bao giờ ép buộc nữ nhân! Nhưng ngộ nhỡ nữ nhân này an phận mất trinh tiết cho tên khốn nào đó, cho dù là phế nàng cũng bị mất thể diện!

      Nghĩ như vậy, giọng của Mạc Kỳ Hàn càng lạnh hơn: “Khóc cái gì? Câm miệng! Bây giờ có kêu gào ngươi cũng trở thành nữ nhân của ta. Nhận mệnh !”

      Dứt lời, động tác dị thường thuần thục, cởi bỏ quần áo ngoài của nàng, còn lại lớp lót mỏng manh bên trong. Trong đầu Lăng Tuyết Mạn dại ra, hai tay mới vừa động liền bị đè xuống. rất vui : “Ngươi muốn ta trói hai tay ngươi đầu giường sao?”

      , cần đại hiệp, ngươi chớ vội. Chúng ta trước chuyện chút, coi như làm nóng người, gia tăng tình cảm được ? Ngươi có thể đứng lên chút , ngươi đè thân ta nặng quá!” Lăng Tuyết Mạn run lên, lắp bắp. tại nàng chỉ có thể tận lực kéo dài thời gian chờ người đến cứu!

      Nóng người? Gia tăng cảm tình? Thông minh như sao lại đoán ra dụng ý của Lăng Tuyết Mạn. Nhưng mà nàng muốn chơi liền cùng nàng chơi. Dù sao đêm còn dài, đêm thất tịch cũng thể bỏ uổng! có nhiều thời gian!

      Vì thế hơi nghiêng thân, tà tứ khẽ cười : “Muốn nóng người cũng phải chuyện phiếm là có thể nóng. Có muốn chúng ta vừa làm nóng người vừa chuyện phiếm tăng tình cảm hay ?”

      cần, chúng ta chuyện phiếm là được rồi. À, đại hiệp ngươi tên là gì?”

      thể trả lời!”

      “Ngươi cao bao nhiêu?”

      thể trả lời!”

      “Hình dáng như thế nào? Là râu dài ghê tởm hay là đẹp trai?”

      “Bản công tử tự thấy tướng mạo tầm thường, để mắt tới ngươi xem như vinh hạnh của ngươi!”

      “Khụ khụ! Nhà ngươi ở nơi nào? Trong nhà có mấy miệng ăn? Đất có mấy con trâu? Đón dâu chưa? Sanh con chưa?”

      thể trả lời!”

      “Đại hiệp chuyện phiếm như vậy tốt lắm. Tốt xấu cũng nên trả lời ta chút. nhiều lời chút cũng mệt chết người!”

      “Hôm nay với ngươi, bản công tử xem như nhiều!”

      “Cái này mà nhiều à?”

      “Nha đầu, ngươi hỏi vớ vẩn xong chưa? Ngươi hỏi cả đêm cũng thoát, trừ khi bản công tử tự nguyện thả ngươi!”

      “Đại hiệp đừng nóng vội, tục ngữ dưa hái xanh ngọt, tình cảm chúng ta còn chưa phát triển…”

      Lăng Tuyết Mạn còn dây dưa, Mạc Kỳ Hàn chờ kịp, trực tiếp cởi quần áo Lăng Tuyết Mạn, bàn tay to cách cái yếm xoa mềm mại trước ngực nàng, thở dài: “Quả thực được đầy đủ! Mười sáu tuổi nhưng lại như vậy. Ở Lăng gia ăn uống đầy đủ sao?”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 20



      “Ngươi!” Hai gò má Lăng Tuyết Mạn đỏ hồng ngượng ngùng, nếu tay bị đè, nàng tát tên nam nhân cặn bã này cái! “Hạ lưu! Vô sỉ!”

      Vì thế hàm răng nghiến vang lên ken két, hai tròng mắt bốc hỏa trừng tên nam nhân mà nàng hoàn toàn thấy diện mạo, chán nản gầm : “Chê ngực tìm ngực to . Đừng đụng ta!”

      “Ha ha hưởng qua nữ nhân ngực lớn, ngẫu nhiên nếm thử ngươi ngực nữ, xem như là bản công tử thay đổi khẩu vị!” Mạc Kỳ Hàn giương khóe môi lên, theo động tác mờ ám của bàn tay, cỗ hưng phấn nhanh chóng truyền khắp toàn thân!

      Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, tức giận muốn ngất , muốn chửi ầm lên, trước ngực đột nhiên chợt lạnh, cái yếm bị kéo rơi xuống!

      Bởi vì có ánh trăng, cho dù ánh mắt Mạc Kỳ Hàn có sáng đến cỡ nào cũng thể thấy thân thể Lăng Tuyết Mạn, chỉ có thể dùng bàn tay to khẽ vuốt thân thể nàng, cảm giác được mỗi tấc thân thể nàng đều bóng loáng nhẵn nhụi, làm lòng bàn tay cùng ngón tay dần dần trở nên cực nóng, từ lưng của nàng, di động đến bụng, lên nữa xoa nắn hai khối phấn hồng , hau đó lại khều , giọng khàn khàn: “Nha đầu, ngươi động phòng với ai phải đều như vậy sao?”

      “Ngươi… ngươi… đại hiệp, đại thúc, đại gia, van cầu ngươi. được, ngươi nếu thấy trong phòng này có gì đáng giá, tùy tiện lấy đem bán, lấy bạc thanh lâu kỹ viện, muốn bao nhiêu nương có bấy nhiêu, được tàn phá quả phi như ta được ? Đại gia oa… oa… Nếu bị người ta phát , Hoàng Thượng chém đầu ta oa… oa… Van ngươi…”

      Lăng Tuyết Mạn xấu hổ và giận dữ cực kỳ, liên tục cầu khẩn nhưng Mạc Kỳ Hàn thèm để ý, ngạo nghễ : “Sợ chết sao? Chỉ cần ngươi ra, ai dám đến nghiệm thân của ngươi? Huống chi nếu ta muốn ngươi chết, thiên hạ này ai dám lấy mạng của ngươi! Hoàng Thượng cũng thể!”

      “Oa… oa… Ngươi là đồ dâm tặc to gan, sắp chết còn ba hoa! Ngươi nếu có năng lực như vậy, sao còn phải đợi lúc nửa đêm đánh lén phụ nữ?” Lăng Tuyết Mạn vừa khóc vừa khinh bỉ .

      Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn đen lại, cảm thấy khó chịu, liền cúi đầu ngậm vào nụ hoa đào của nàng khẽ cắn, khẽ liếm, để thiên hạ dưới thân ngừng run rẩy, má nhiễm lên màu hồng mắc cỡ chết người, cà lăm: “Ngươi… ngươi biết xấu hổ. Đừng hôn nơi đó của ta…”

      “A? cho hôn nơi này, vậy ngươi nên hôn nơi nào?” Khóe môi Mạc Kỳ Hàn gợi lên nụ cười nghiền ngẫm, trong mắt là vui đùa lại mang theo nghiêm túc, : “Nha đầu đừng coi ta là người xấu. Nếu ta là xấu liền nhàng với ngươi như vậy, cũng khiến mình nhịn đến khó chịu!”

      Ngụ ý muốn , Lăng Tuyết Mạn nên hiểu là nghĩ cho nàng chưa từng trải qua, thân thể chịu nổi, mới cùng nàng tiến hành khúc dạo đầu!

      Nhưng vừa nghĩ như vậy, tim Lăng Tuyết Mạn đập càng lợi hại. Nàng chưa từng có kinh nghiệm ở phương diện này, nhưng thân thể của nàng bởi vì mà trở nên nóng rực. cỗ cảm giác thể tả cùng khát vọng tràn đầy, làm cho nàng chịu được, muốn ngâm ra tiếng. Nhưng nàng gắt gao cắn môi, chỉ : “Vì sao ngươi để mắt đến ta? Trong Vương phủ này có nhiều nữ nhân, ngươi thể tìm người khác sao?”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 21



      Mạc Kỳ Hàn cười trầm thấp, biết Lăng Tuyết Mạn còn sức lực, lại buông lỏng tay, tách hai chân của nàng ra, môi lại phủ người nàng, từ kịch liệt điên cuồng trở thành ôn nhu triền miên. Nàng dần dần bị mất phương hướng, hai tay tự động ôm lên bờ vai của , trong cơ thể càng ngày càng nhiều khát vọng!

      Đợi dưới thân nàng hoàn toàn trơn ướt, rút tay về. Thắt lưng trầm xuống phá tan tầng mỏng manh trở ngại, ở lại trong cơ thể nàng.

      Lăng Tuyết Mạn đau, nước mắt tràn ra. Bởi môi bị chặn kêu ra tiếng nên móng tay đâm vào da thịt của . ôm nàng chặt, vẫn nhúc nhích, chỉ ôn nhu hôn nàng, đợi nàng bớt đau.

      lâu sau, thiên hạ dưới thân rốt cục bình tĩnh lại. Mạc Kỳ Hàn cũng nhịn muốn nổi điên, nâng tay lau mồ hôi trán, bắt đầu chậm rãi ra vào. Kích tình lâu có truyền đến làm thoải mái hừ .

      Mà thân mình Lăng Tuyết Mạn tuy rằng giảm bớt đau đớn ít, nhưng lại bởi vì bản thân mình dâng ột nam nhân hoàn toàn xa lạ, tên gọi tuổi tác diện mạo cái gì cũng , khổ sở khóc sụt sùi. thể phủ nhận ôn nhu đối đãi nàng, hơn nữa cẩn thận chăm sóc thân thể nàng. Nhưng nàng vẫn khổ sở muốn khóc!

      Ngay cả khi trong lòng khổ sở, nàng cũng ức chế nổi kiều ra tiếng, nhịn được hùa theo , cùng nhau sung sướng đến tận mây xanh.

      cỗ nóng bỏng phun vào trong cơ thể nàng, ôm chặt đầu nàng thở hổn hển thỏa mãn, hôn gương mặt nàng trong bóng đêm. khàn khàn lầm bầm ở bên tai nàng: “Nữ nhân, nhớ kỹ, về sau ngươi là của ta!”

      Lăng Tuyết Mạn xấu hổ muốn chết, dùng sức nghiêng mặt thoát nụ hôn của , cắn môi : “Ngươi muốn lần, còn muốn có lần thứ hai sao? Cút ngay!”

      Mạc Kỳ Hàn nhăn mày sâu, ánh mắt hơi nhu tình trở nên lạnh. Xoay người xuống đứng dậy, nhanh chóng mặc quần áo, mặc xong quay lại nhìn đến Lăng Tuyết Mạn nằm thẳng tắp như mất hồn, lãnh đạm : “Việc giữ lại mạng sống ra sao ta cho ngươi biết. Nếu như ngươi ra nửa chữ, tuyệt đối là ngươi chết! Mặc xong quần áo ra ngoài tiếp tục túc trực bên linh cữu ! Còn nữa, nếu ta đoạt thân thể của ngươi từ giờ trở ngươi là nữ nhân của ta. Nếu dám cùng nam nhân khác ái muội , đừng trách ta khách khí với ngươi!”

      xong, Lăng Tuyết Mạn còn chưa tới kịp phản ứng, biến mất!

      Lăng Tuyết Mạn mở to mắt, trong đầu trống rỗng.

      Chỉ ràng nhận thức được nàng rơi vào tay ác ma. Sợ là từ đây còn ngày yên tĩnh!

      Trong sạch có, tôn nghiêm có, nàng xấu hổ muốn tự sát hay sao? ! Ông trời cho nàng sống lại đời là tạo hóa của nàng, có thể nào dễ dàng chết?

      Nàng chẳng những thể chết, còn muốn sống lâu. Nếu muốn thoát khỏi ác ma, biện pháp tốt nhất là – giết !

      Hễ là khi dễ nàng, dù là lần cũng tha!

      Tâm kinh hoàng, Lăng Tuyết Mạn cắn chặt hàm răng. Con ngươi tàn nhẫn thoáng hình ảnh lúc trước nàng cầm dao giết cha ghẻ, nắm chặt nắm đấm cái, sau đó ngồi dậy mặc quần áo.

      Thời điểm Lăng Tuyết Mạn kéo lê thân mình đau đớn ra khỏi cửa phòng, phát toàn bộ đèn lồng bên ngoài đốt sáng lên. Ánh sáng sáng ngời làm đau hai tròng mắt, nàng hô hấp sâu, từng bước đến linh đường.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 22



      Quản gia yên lặng quỳ gối trước linh đường, khuôn mặt nghiêm túc, bi thương.

      Lăng Tuyết Mạn dừng chân ở trước cửa , ngây ngốc nhìn quản gia, nhìn đại sảnh sáng ngời, trong lòng trống rỗng.

      Cảm nhận được có người, quản gia nhìn lại, ngẩn người vội đứng lên hơi khom người với Lăng Tuyết Mạn, bình tĩnh : “Vương phi, nếu ngài chịu nổi nên nghỉ ngơi chút. Nô tài trông coi trước.”

      “Ngươi trở về lúc nào?” Lăng Tuyết Mạn thào hỏi.

      “Hồi Vương phi, nô tài đem tiểu Vương gia an trí xong rồi trở lại, đại khái được canh giờ. Trở về thấy Vương phi, nghĩ là Vương phi mệt nhọc trở về phòng nghỉ ngơi, liền dám quấy rầy Vương phi.” Quản gia .

      Lăng Tuyết Mạn giống như vô tình hỏi: “Phải ? Ngươi thấy người nào sao? Hoặc là ngươi có nghe được cái gì sao?”

      “Vương phi có ý gì? Có người xông vào sao? Nô tài lập tức sai người lùng bắt!” Quản gia biến sắc, xong vội xoay người ra ngoài.

      Lăng Tuyết Mạn giật mình, ngây ra lúc vội vàng : “ có! Quản gia, ta chỉ tùy tiện hỏi chút thôi!”

      “Ồ?” Quản gia dừng bước, kinh ngạc, sau đó chắp tay : “Vương phi, thời Vương gia mất, tiểu Vương gia tuổi lại , trong Vương phủ nếu ngài có tâm phúc chỉ sợ ngày sau có thể gặp khó khăn. Nếu nô tài hầu hạ Vương phi chu toàn, xin Vương phi cứ việc . Mặt khác, nô tài phái hai nha hoàn Xuân Đường và Thu Nguyệt hầu hạ Vương phi. Cúc Thủy Viên này là nơi Vương gia sống trước đây, sau này Vương phi có thể ngủ ở phòng Vương gia.”

      “Ách! Ta ở, quản gia đổi phòng cho ta được ?” Lăng Tuyết Mạn sợ hãi tái mặt.

      Quản gia nghi hoặc thôi, “Vương phi, gian phòng ngủ kia cũng là phòng cưới của ngài cùng Vương gia, vì sao được? Huống hồ đây là căn dặn của Vương gia lúc còn sống, nô tài dám vi phạm.”

      “Sao dám? ở lại còn muốn xen vào. Ta dám ở. Ngươi tùy tiện tìm gian phòng cho ta cũng sao. Dù sao cũng biết!” Lăng Tuyết Mạn nhanh đỏ mặt, hai tay nắm chặt. Phòng kia là nơi ở của trượng phu chết của nàng, lại là nơi nàng bị người ta làm nhục, làm sao dám ở?

      Nhưng quản gia lại bình tĩnh, với vẻ cho cự tuyệt: “Vương phi, lời ấy sai rồi! ngày là chủ, cả đời là chủ! Cho dù Vương gia mất, nô tài vẫn là nô tài, chủ tử vẫn là chủ tử! Nô tài dám làm sai nửa lời của chủ tử. Xin Vương phi cũng vâng theo lệnh chủ tử !”

      “Quản gia…”

      “Vương phi, xin tiếp tục túc trực bên linh cữu của Vương gia !”

      Quản gia lại im lặng đến chỗ cũ quỳ xuống.

      Lăng Tuyết Mạn vô lực cắn môi, chậm rì rì qua, lại chậm rì rì quỳ xuống. Nhưng mà dưới thân đau đớn làm nàng hít hơi khí lạnh, cắn chặt răng, đáy lòng mắng tên dâm tặc đáng chết!

      “Từ giờ trở ngươi là nữ nhân của ta. Nếu dám cùng nam nhân khác ái muội , đừng trách ta khách khí với ngươi!”

      Trong đầu đột nhiên nhảy ra câu sau cùng của nam nhân kia, Lăng Tuyết Mạn rùng mình cái. Nam nhân có bản lĩnh đột nhập như vậy, đương nhiên nàng sao có năng lực giết ?

      “Còn có chuyện!”

      Khuôn mặt nhắn của Lăng Tuyết Mạn trắng xanh. drap giường khẳng định có vết máu, ngộ nhỡ bị nha hoàn nhìn đến…

      Quay đầu vội vàng : “Quản gia, cho bất kỳ hạ nhân nào vào phòng ngủ!”

      “Sao? Vương phi ngài sao vậy? Có việc gì phải ?” Gương mặt quản gia đầy nghi vấn.

      “Nếu muốn ta ở gian phòng kia, ta ở là được. Nhưng lúc ta có mặt, cho bất luận kẻ nào vào. Ta thích!” Lăng Tuyết Mạn cường ngạnh .

      Quản gia nhìn Lăng Tuyết Mạn, ánh mắt làm cho Lăng Tuyết Mạn chật vật vô cùng. Có vẻ như biết thừa, lại tựa hồ cho rằng lý do của nàng gượng ép, muốn nhìn ra . Lăng Tuyết Mạn dám , chỉ cố trấn định nhìn nhau lâu. Quản gia cuối cùng gì, gật gật đầu, “Vâng, nô tài phân phó hạ nhân ngay.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :