1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 237



      có, chỉ là bị gió thổi, bụi bay vào mắt.” Mạc Kỳ Hàn ra cái lý do rất sứt sẹo, tựa như lừa gạt ba tuổi, rất quen với cái loại dối này, giọng mất tự nhiên cực kỳ, lời vừa xong, khóe miệng nhịn được co rút hai cái, cái gì đây?

      Quả nhiên, Lăng Tuyết Mạn rất khách khí vạch trần lời dối của , “Chàng vào lúc lâu, làm sao… khụ làm sao có thể bị gió thổi đến? Mà nơi này… khụ làm gì có cát?”

      “Nàng nhất định phải làm sao?” Mạc Kỳ Hàn buồn bực cau mày, nâng tay áo quét qua mắt, cả người được tự nhiên càng được tự nhiên hơn, sống hai mươi bốn năm, chưa bao giờ rơi giọt lệ, chỉ có lần duy nhất, chính là khi sư phụ tra ra đại ca phải vì bệnh mà chết, mà là trúng loại độc vô sắc vô vị giống , loại độc này núp cơ thể người năm năm mới phát tác kịch độc, khi ấy hận mình sơ sót, ngờ tới mục tiêu hạ độc chỉ có mà còn thêm thái tử đại ca, hận thể xin sư phụ sớm kiểm tra thân thể cho đại ca, khiến đại ca độc phát qua đời!

      Đêm khuya đó, mặc bộ y phục dạ hành, mặt che khăn, quỳ xuống trước linh cữu đại ca, thề, nhất định phải bắt được kẻ ra tay độc thủ đứng đằng sau trò này để báo mối thù huyết lệ. Đêm hôm đó, lần đầu tiên ôm linh cữu khóc rống…

      Trí nhớ mờ mịt thoáng chốc ra trong đầu, Mạc Kỳ Hàn tự chủ hít vào sâu, bình phục tâm tình kích động. Lăng Tuyết Mạn cảm giác có gì đó đúng, cho rằng lời của mình làm khó chịu, dù sao nam tử kiên cường khẳng khái như hẳn là dễ dàng rơi lệ, cho nên, nàng rất hối hận, đồng thời nội tâm cũng cảm động sâu, khóc vì nàng, lo lắng cùng khẩn trương vô cùng đề minh chứng cho việc nàng, cho dù chưa hề mang cái chữ này thành lời, nhưng mà mỗi lời , mỗi hành động của chứng tỏ tình giành cho nàng…

      “Tình nhân…” Lăng Tuyết Mạn lẩm bẩm kêu tiếng, từ trong lòng Mạc Kỳ Hàn ngồi thẳng lên, mắt nhìn , nàng nâng tay lau khóe mắt vẫn còn lưu lại nước mắt của , có rất nhiều lời muốn , nhưng tại vì cổ họng, toàn bộ lời đành nuốt vào bụng, nàng liền dùng hành động đáp lại , cho biết, nàng cũng thương , sớm từ vô tình trở thành khắc sâu vào tận xương tủy…

      “Mạn Mạn…” Giọng Mạc Kỳ Hàn càng thêm nghẹn ngào, để mặc cho ngón tay Lăng Tuyết Mạn miêu tả ngũ quan , nghe nàng , “Tình nhân, chàng biết … Khụ khụ… có mấy lần ta nằm mơ thấy chàng, nhưng mà…khụ khụ ta lại nhìn mặt của chàng… sau đó đột nhiên chàng… trở thành Tứ vương gia, Tứ vương gia mới là phu quân ta…”

      Mạc Kỳ Hàn ngẩn người, trong ánh mắt pha lẫn thần sắc phức tạp chợt lóe lên rồi biến mất, cố bật cười, nhấp nháy môi, lơ đãng , “Mạn Mạn, nàng nằm mơ, nếu ta là Tứ vương gia kia, ta ngủ trong quan tài rồi, làm sao còn có thể cùng nàng ở giường âu yếm? Đồ ngốc, cả ngày chỉ biết suy nghĩ lung tung, ảnh hưởng tốt đến giấc ngủ, biết chưa?”

      “Vậy sao? Nhưng mà giấc mơ của ta rất chân !” Lăng Tuyết Mạn hoài nghi cau mày.

      “Là vì nàng gần đây gặp quá nhiều kinh hiểm, Mạn Mạn đừng để ta lo lắng, cần nghĩ loạn nữa nhé?” Mạc Kỳ Hàn dịu dàng an ủi.

      Lăng Tuyết Mạn gật đầu cái “Ừm.” Chắc là loạn tưởng rồi, là bị Liễu Ngô Đồng lây phải chứng ảo tưởng sao?

      “Đúng rồi, Mạn Mạn, thuốc điều trị thân thể của nàng, nàng phải uống cho hết, được bỏ thừa hoặc uống, chăm sóc thân thể tốt, tương lai phải làm sao đây? Phải nghe lời biết chưa?” Mạc Kỳ Hàn nhớ lại trước bữa tối, Xuân Đường bẩm báo, khỏi cau mày .

      “Thuốc kia, ta uống lâu, tại vừa nghe qua mùi… khụ khụ, ta liền muốn nôn.” Lăng Tuyết Mạn càng thêm cau mày, đáng thương cầu khẩn, “ uống được ? Ai, với chàng… cũng vô dụng, ngược lại chàng chẳng thể quản được Hiên nhi cùng quản gia, ta phải theo chân họ mới được.”

      Dứt lời, bởi vì chuyện quá nhiều, Lăng Tuyết Mạn nhịn được ho khan, Mạc Kỳ Hàn vội vàng xuống giường rót chén nước ấm, “Nào, trước uống chút nước.”

      “Ừ.” Lăng Tuyết Mạn hơi uống xong, lúc này mới cảm giác cổ họng thông thoáng chút, “Tình…”

      “Đừng nữa, đợi cho cổ họng khỏe lại rồi hãy .” Mạc Kỳ Hàn đỡ vai Lăng Tuyết Mạn để nàng nằm thẳng, giọng : “Mạn Mạn, mỗi lần nàng ngã bệnh bị thương, ta đều thể là người đầu tiên đến bên nàng, chăm sóc nàng, chỉ có thể vô hạn chờ đợi, đợi cho đến đêm mới có thể đến thăm nàng, loại đau khổ này rất khắc khoải!”

      “Mạn Mạn, đáp ứng ta, phải uống thuốc tốt, thuốc kia nàng thể uống, thân nàng chăm sóc tốt, chính là phiền phức lớn nhất, nàng biết ? Nếu nàng nghĩ cho ta, nàng phải nghe lời ta, đừng bướng bỉnh nữa, phải kiên trì, được chứ?”

      “Được, vì chàng, cũng vì bản thân ta, ta uống.” Trong khóe mắt loang loáng nước mắt, Lăng Tuyết Man kéo cổ Mạc Kỳ Hàn xuống, áp lên mặt , nho lẩm bẩm : “Nếu ta lại sinh bệnh, chàng đừng lo lắng… có Hiên nhi chăm sóc ta… ta biết chàng lo lắng cho ta, ta trách chàng…”

      “Mạn Mạn ngoan.” Mạc Kỳ Hàn vui vẻ cười, kéo nàng vào ngực.

      ….

      Trong màn đêm sâu thẳm, bóng đen lặng lẽ nhảy ra khỏi cửa sổ phòng ngủ, về phía nhà kho bỏ hoang cách bờ hồ xa.

      Phủ Thái Phó vốn là phủ của quan viên bình thường, cho nên có quá nhiều cảnh vệ, bóng đen dễ dàng tránh được hai tên cảnh vệ trực đêm, đồng thời trong lúc đó, đặt chân đến nhà kho, ước chừng nhìn phen, sau đó mới từ cửa sổ rách nát nhảy vào, đến gần bức tường, ngồi xổm xuống, nhấc lên tấm ván vuông, nhìn xuống, cầu thang gỗ được bắt ở phía dưới, mà phía dưới lại có cái tầng hầm .

      Bóng đen chần chờ chút nào, thuận thế xuống, thân chìm trong bóng tối, cau mày, từ trong ngực móc ra cây nến, thắp sáng, chiếu sáng xung quanh, lát sau liền nhìn về cuộn tròn người ngủ trong góc, vội vàng soải bước đến, khẽ gọi: “Tiểu muội? Tiểu muội?”

      “A…” Liễu Ngô Đồng chậm rãi mở mắt, sau khi nhìn theo ánh sáng thấy người đứng trước mặt “Oa” tiếng khóc lên, nhào vào ngực bóng đen, khóc thành tiếng, “Đại ca, huynh rốt cuộc đến! Muội luôn chờ huynh, muội biết huynh đoán được muội trốn ở nơi này.”

      “Tiểu muội, muội cho ta biết, tại sao muội muốn bóp chết Tứ vương phi? Tuyết Mạn là đáng như vậy, tại sao muội lại nhẫn tâm bóp chết nàng? Muội điên rồi sao? Đừng nhắc đến thân phận của nàng, cho dù nàng chỉ là dân chúng bình thường muội có thể nào hạ độc thủ như thế? Muội còn là tiểu muội lương thiện dịu dàng của ta sao?”

      Liễu Thiếu Bạch đau lòng lên tiếng chất vấn, khi nghe được lời từ chính miệng Nhị vương gia , ước chừng kinh hoảng vài phút sau mới phản ứng được, tiểu muội thân nhất, lại thương tổn vô cùng ngưỡng mộ trong lòng!

      “Đại ca, muội biết, muội biết, huynh đừng hỏi muội…” Liễu Ngô Đồng quỳ mặt đất, ngừng lắc đầu, cả người hoảng loạn đến cực điểm

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 238



      Liễu Thiết Bạch thấy thế tức giận đến cực điểm, tay nắm chặt hai vai Liễu Ngô Đồng, cưỡng ép nàng nhìn , gầm , : “Muội muốn hại chết cả nhà phải ? Muội muốn dưới năm sáu chục miệng ăn của Liễu gia chôn theo muội sao? Mưu sát vương phi, tội nghiệt nặng cỡ nào muội biết ? Huống chi, huống chi Tứ Vương Phi còn là vương phi của Tứ Vương Gia được hoàng thượng hoàng hậu mến nhất! Muội mù sao? Muội nhìn ra được Nhị vương gia, Ngũ vương gia, họ đối với Tứ Vương Phi rất quan tâm, để ý sao?”

      “Ngô Đồng, muội ngốc sao? Muội có biết các vương gia tại lục tung kinh thành tìm muội ? Mặc dù cha cầu xin hoàng thượng tha thứ, mong hoàng thượng nể tình, mang trọng tội của muội xử , thế nhưng năm vị vương gia từ bỏ ý đồ! Bọn họ chắc chắn đồng tâm thượng tấu, ép hoàng thượng phải định tội chết uội, nếu như thành công…”

      Liễu Thiếu Bạch hít sâu hơi, tiếp, “Chỉ sợ lấy tâm cơ thủ đoạn của họ, muội cũng đồng dạng lâm vào chỗ chết! May mà Tứ Vương Phi chết, Ngô Đồng, nếu muội bóp chết nàng, cả nhà Liễu gia bị tịch thu tài sản, muội rốt cuộc có hiểu hay ? Còn nữa, muội lại đối xử với Tứ Vương Phi như vậy, đại ca hận muội, hận muội!”

      “Đại ca…” Liễu Ngô Đồng ngu dại nhìn Liễu Thiếu Bạch, nước mắt ướt nhòa, “ xin lỗi, muội có lỗi với cha mẹ, có lỗi với Liễu gia, huynh hỏi muội tại sao? Muội cũng lắm, lúc ấy đầu muội trống rỗng, muội Hàn ca ca chết, nàng cứ chết, muội tức giận, trong đầu ngoại trừ tức giận, cũng có thứ gì khác, muội muốn ngăn nàng , sau đó biết thế nào, lại bóp cổ nàng… Đại ca, huynh nên hận muội, muội khiến cho Liễu gia hỗ thẹn, làm cho cha gặp nạn… làm cho đại ca khổ sở…”

      “Tiểu muội…” Liễu Thiếu Bạch kiên quyết nhắm mắt lại, “Tại sao muội phải sống trong quá khứ? Tứ Vương Gia chết, sống lại, sao muội lại thể nào sáng suốt đối mặt với thực tế?”

      “Đại ca, muội có cảm giác, muội cảm giác được Hàn ca ca còn sống, huynh ấy nhất định trốn ở nơi muội nhìn thấy, muội muốn tìm huynh ấy, nhưng biết phải đâu để tìm.” Liễu Ngô Đồng vội vàng .

      Liễu Thiếu Bạch tức giận cắn răng, “Tiểu muội, thần trí muội bình thường sao?”

      Trầm mặc, Liễu Ngô Đồng tiếng nào, chĩ khẽ cắn môi, ngơ ngác cúi đầu.

      Tầng hầm dưới đất rất lạnh, hai cánh tay nàng khỏi ôm lấy thân thể, co rúm lại.

      Liễu Thiếu Bạch mặc dù hận rất hận, nhưng máu mủ tình thâm, cuối cùng đành lòng cởi trường sam màu đen của mình bao lấy thân thể nàng, lúc này mới nhớ lại, vội vàng từ trong ngực lấy túi giấy dầu , “Tiểu muội, muội từ giờ ngọ đến giờ chưa ăn cơm, mau mau ăn chút điểm tâm lót bụng.”

      “Đại ca, muội hẳn là khó thoát chết ?” Liễu ngô Đồng ngẩng đầu u oán nhìn Liễu Thiếu Bạch nhàng hỏi.

      Liễu Thiếu Bạch tay cầm ít điểm tâm, chợt cứng đờ, sắc mặt phức tạp : “, đại ca nhìn muội chết, ăn điểm tâm trước.” Môi mỏng nhếch , nặn ra nụ cười vui vẻ, mang điểm tâm đưa đến khóe miêng Liễu Ngô Đồng, Liễu Ngô Đồng mũi cay xót, nước mắt rơi xuống, rưng rưng mở miệng.

      “Tiểu muội, mấy ngày nay, muội cứ ở lại chỗ này , huynh tìm cách mang thức ăn uội, sau đó, tìm cách mang muội ra kinh thành, tại bên ngoài, tin tức rất chặt, muốn tránh tai mắt của mấy vị vương gia kia, dễ dàng, huynh phải bàn bạc kỹ hơn, muội phải nhẫn nại.” Liễu Thiếu Bạch chậm rãi .

      Liễu Ngô Đồng kinh ngạc, hỏi vội: “Đưa muội ra khỏi kinh thành sao? nơi nào? Nếu muội , phải liên lụy đến cha và huynh sao? Hoàng thượng bắt đội hai người!”

      “Muội muốn chết sao?” Liễu Thiếu Bạch bình tĩnh hỏi.

      “Muội…” Liễu Ngô Đồng do dự nhìn Liễu Thiếu Bạch, sau đó lắc đầu, “ muốn.”

      “Vậy được rồi, nghe đại ca , rời khỏi kinh thành, đến phương Nam, ở Tề Huyện đại ca có quen người bạn vào sinh ra tử, muội mang theo thư của ta, chắc chắn chăm sóc muội, nếu có thể trốn được phải nhớ, bao giờ… được trở về đây, phải tìm nam nhân tốt lập gia đình, sinh con!” Liễu Thiếu Bạch cố tỏ ra thoải mái, cười, nghiêm túc .

      “Đại ca!”

      “Đáp ứng đại ca, quên Tứ Vương Gia, làm lại từ đầu! Được ?”

      “Dạ.”

      …..

      Hôm sau, ánh nắng tươi sáng, bầu trời xanh thẳm tựa như được nước gột rửa qua, sáng ngời trong suốt.

      Lăng Tuyết Mạn mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, tâm tình cũng tươi tốt theo.

      “Vương phi, nên uống thuốc rồi.” Thu Nguyệt mang thuốc vào, gương mặt nở nụ cười thỏa mãn, mấy ngày nay Vương Phi sống chết chịu uống thuốc, ngờ tới sáng nay lại chủ động dặn dò các nàng sắc thuốc, xem ra, lời của chủ tử có tác dụng nha!

      “Được!” Lăng Tuyết Mạn đáp lại bằng nụ cười, hai lời liền nâng chén thuốc, uống hơi cạn sạch, Xuân Đường vội vàng đưa kèm ly nước và mứt quả.

      Đợi lúc, trong miệng rốt cuộc còn cảm giác đắng nữa, Lăng Tuyết Mạn cảm thấy vui vẻ tựa như vừa hoàn thành xong nhiệm vụ, nhìn nụ cười mặt Xuân Đường, Thu Nguyệt, nhịn được đắc ý : “Hôm nay ta rất ngoan ?”

      “Ha ha, vương phi ngoan, sau này ngày ngày đều phải như vậy.” Xuân Đường thu dọn chén thuốc, trêu ghẹo .

      Ba người cười , quản gia ở ngoài cửa bẩm báo, “Vương phi, Lăng đại nhân và Lăng phu nhân đến vương phủ, muốn thăm vương phi.”

      “A? Cha mẹ đến?” Lăng Tuyết Mạn sau khi kinh ngạc, có chút vui mừng, “Ngươi… khụ, người mời họ vào .”

      “Dạ, vương phi!”

      lâu sau, Lăng Bắc Nguyên cùng Phương Ngọc Lan đến, Xuân Đường mới vén rèm, Phương Ngọc Lan liền giành trước mấy bước đến trước giường, nắm chặt tay Lăng Tuyết Mạn vội hỏi: “Tuyết Mạn, con có khỏe ? Sao? Nương nghe , con cả đêm ngủ, mau, để cho nương xem chút.”

      “Ngọc Lan!” Lăng Bắc Nguyên cau mày quát “Quên hành lễ sao?”

      cần hành lễ!” Lăng Tuyết Mạn vội vàng khoát tay, “Cha, nương, đừng hành lễ, con thích.”

      Phương Ngọc lan thấy thế liền câu nệ quy cũ, Thu Nguyệt mang ra cái băng ghế, Phương Ngọc Lan ngồi ở mép giường, khóe mắt rất đỏ, có chút sưng vù, : “Tuyết Mạn, mấy tháng nay, mấy lần con xảy ra chuyện, lòng nương lo lắng, cũng may có quản gia bẩm báo tiểu vương gia, cho phép ta và cha con đến Tứ Vương Phủ thăm con, nếu , hai mẹ con chúng ta biết khi nào mới có thể được gặp mặt!”

      Lăng Tuyết Mạn ngạc nhiên, chuyển mắt nhìn về phía Lăng Bắc Nguyên, “Cha, là…là quản gia mời hai người đến?”

      “Ừ” Lăng Bắc Nguyên gật đầu cái, nhìn Lăng Tuyết Mạn có chút muốn lại thôi, cuối cùng thản nhiên : “Tuyết Mạn, sau này cố gắng được ra khỏi phủ, phải sống an toàn ở trong phủ chút.”

      “Con biết, cảm ơn cha quan tâm.” Lăng Tuyết mạn nở nụ cười trấn an.

      Rỗi rảnh hàn huyên lát, Lăng Tuyết Mạn vì chuyện bất tiện, chẳng qua chỉ nghe, Phương Ngọc Lan kể lể, Lăng Bắc Nguyên cũng rất ít, thỉnh thoảng chen vào đôi lời, lâu sau, quan gia liền mời Lăng Bắc Nguyên uống trà, là để cho cánh nữ nhân trong nhà có thể hàn huyên chút.

      Lăng Tuyết Mạn cảm thấy có chỗ nào đó đúng, nhưng hết lần này đến lần khác lại được là chỗ nào, chỉ đành phải đưa mắt nhìn Lăng Bắc Nguyên, trước sau rời

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 239



      Ra Cúc Thủy Viên, quản gia phía trước dẫn đường, nhưng hướng chính sảnh, mà là vòng qua hậu viên, qua hành lang dài, quản gia dừng lại trước cánh cửa gỗ sơn màu đỏ, đưa tay đẩy ra, bởi nhiều năm người ở, ít vụn gỗ từ khung cửa rơi xuống, mang theo từng trận tro bụi, phát ra thanh ‘kẹt’.

      “Lăng đại nhân, mời!” Quản gia chưa thay đổi biểu tình, đưa tay mời.

      “Quản gia, đây là nơi nào?” Lăng Bắc Nguyên nghi ngờ hỏi, lại nghĩ tới, Tứ Vương phủ cư nhiên lớn như vậy!

      “Lăng đại nhân cần lo ngại, tiến vào biết.” Quản gia mỉm cười, vào.

      Đầu óc Lăng Bắc Nguyên nhanh động, được vài giây, liền cắn răng cái bước chân lên, có câu là, vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con!

      Vào cửa, Lăng Bắc Nguyên lại kinh ngạc phát , đó cũng phải gian phòng, mà là có cửa thông vào nơi khác, quản gia dừng lại ở phía trước cửa, mở ra, lại vào, Lăng Bắc Nguyên do dự, lại vẫn kiên định vào theo, hai cửa phía sau đột nhiên tự động đóng lên, Lăng Bắc Nguyên cả kinh, sắc mặt trắng bệch.

      “Lăng đại nhân, mời!”

      Quản gia ra tiếng, đưa tay chỉ hướng phía trước, trong giọng có chút xíu biến hóa.

      Lăng Bắc Nguyên lại máy móc theo ở phía sau, hai bên đường lát đá, có cỏ dại, mặt còn tuyết đọng, giống như lâu chưa từng dọn dẹp qua, lại càng càng vằng, tầm mắt thể nhìn thấy ai.

      “Quản gia, ngươi rốt cuộc muốn dẫn bản quan chỗ nào?” Lăng Bắc Nguyên sinh cỗ sợ hãi, khỏi nâng cao giọng.

      Quản gia chưa ngừng bước chân, cũng quay đầu lại : “Lăng đại nhân chớ hoảng sợ, lập tức tới ngay.”

      Vượt qua bức tường đá, trước mắt xuất tòa lầu , quản gia lấy chìa khóa ra, mở khóa, mặt hướng Lăng Bắc Nguyên, vẫn cười, “Lăng đại nhân, mời vào!”

      Lăng Bắc Nguyên liếc mắt theo dõi quản gia, chậm rãi : “Hay là quản gia hôm nay mời bản quan đến thăm nữ nhi, là có mục đích khác sao?”

      Quản gia đổi sắc mặt, khóe môi lại cong lên, mang theo nhiều điểm cười nhạo, “Thế nào, Lăng đại nhân dám vào sao? Hôm nay Lăng đại nhân vào Tứ Vương phủ thăm Vương phi, mọi người đều biết, Lăng đại nhân còn sợ hãi ra khỏi Tứ Vương phủ sao?”

      Lăng Bắc Nguyên cứng đờ, cũng cười, “Bản quan là người làm quan, tự nhận thấy làm điều gì hổ thẹn, trời đất chứng giám, cây ngay sợ chết đứng!”

      xong, cất bước vào.

      Quản gia theo vào, đóng cửa lại.

      Trong lầu các, còn có ám các, cũng là ở sau bức tường đá.

      Trong phòng tối mười thước vuông, chỉ có cái bàn tròn, bốn cái ghế dựa, lúc này bàn còn có thêm bộ bình trà, đá chứa sẵn trà nóng.

      Quản gia nhìn mặt Lăng Bắc Nguyên lên kinh sợ, vẫn chưa lên tiếng, mà là đến trước bàn rót hai chén trà, đặt trước mặt Lăng Bắc Nguyên chén, còn chén trước mặt mình, , “Lăng đại nhân có thể yên tâm, Tư Khuynh vẫn chưa hạ độc.”

      Lăng Bắc theo dõi quản gia, tiếp nhận chén trà, trực tiếp uống hớp, hỏi: “Quản gia Tư Khuynh rốt cuộc có ý gì? Xin cứ !”

      Quản gia cúi đầu, nhìn ấm trà, chỉ cười .

      Lăng Bắc Nguyên nhịn được, “Bản quan…”

      “Lăng đại nhân, ngài rất quan tâm chuyện chủ tử nhà ta phải ?” Quản gia bỗng dưng ngẩng đầu, đột nhiên mở miệng, ánh mắt sắc bén cực kỳ.

      Lăng Bắc Nguyên bị hỏi trở tay kịp, biểu tình cứng ngắc, bị quản gia thu hết vào đáy mắt, cho thời gian thở dốc, ngay sau đó lại hỏi: “Lăng đại nhân đối với việc thái tử điện hạ qua đời rất quan tâm phải ?”

      “Quản gia, ngươi…” Lăng Bắc Nguyên chấn kinh lúc, mờ mịt lại sắc bén hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

      “Quản gia Tứ Vương phủ Tư Khuynh!” Quản gia nhìn Lăng Bắc Nguyên, : “Thân phận của ta, Lăng đại nhân cần hoài nghi!”

      “Vậy ngươi hỏi ta mấy việc này làm cái gì?” Lăng Bắc Nguyên nhíu mày.

      “Lăng đại nhân, nếu đến nơi này, ta ngại thẳng với ngài, ta muốn hỏi ngài, từ khi thái tử điện hạ mất, ngài tựa hồ quan tâm quá mức đến Tứ Vương phủ, đến chủ tử nhà ta, đây là vì sao? Ngài hoài nghi cái gì? Lại điều tra cái gì? Chẳng lẽ…” Quản gia tới gần bước, trong mắt mang theo lãnh ý khiếp người, “Lăng đại nhân cùng chủ tử nhà ta có thù oán?”

      có!” Lăng Bắc Nguyên cơ hồ là lập tức đáp, : “Lăng mỗ cùng Tứ Vương gia sao lại có thù oán?”

      “Vậy hôm nay xin Lăng đại nhân cho câu trả lời thỏa đáng!” Quản gia lại gần bước.

      Lăng Bắc Nguyên cũng là tự chủ được lui bước, sắc mặt trắng bệch, cố : “Nếu Lăng mỗ có lời nào để sao?”

      “Hừ!” Quản gia cười lạnh tiếng, “Vậy chỉ sợ hôm nay Lăng đại nhân cách nào ra khỏi nơi này! Chuyện Tứ Vương phủ, chuyện Hương Đàn Cư, đời này có ít người tò mò, muốn tìm tòi, đáng tiếc đều là có có về! Tứ Vương phủ phải xử chết người thám tử hoặc là cơ sở ngầm, rấtdễ dàng, chẳng sợ cho dù là Lăng đại nhân ngài!”

      “Ngươi! Ngươi chỉ là quản gia mà thôi, dám giết hại mệnh quan triều đình sao? Tư Khuynh, nếu như Lăng mỗ hôm nay chết ở chỗ này, con của ta định bỏ qua cho ngươi!” Lăng Bắc Nguyên khiếp sợ vạn phần trừng mắt nhìn, lớn tiếng cảnh cáo.

      “Lăng đại nhân, Tư Khuynh cũng muốn giết chóc nhiều, cái này muốn xem Lăng đại nhân có phối hợp hay ! Lúc trước Lăng đại nhân gả con tiến vào, chỉ sợ phải ôm mục đích phụng chỉ tứ hôn đơn thuần !” Quản gia cười, ánh mắt hình như có thâm ý nhìn về phía chén trà bàn, cũng : “Trà này, cũng tệ!”

      Nghe vậy, Lăng Bắc Nguyên cả kinh, “Ngươi hạ độc trong trà? phải ngươi cũng uống sao?”

      “Ta uống thuốc giải trước.” Quản gia lại cười, “Lăng đại nhân cần bướng bỉnh, Tư Khuynh nếu dám làm như thế, đương nhiên sợ Vương phi, theo ta được biết, Lăng đại nhân cùng đọc sách bên cạnh thái tử điện hạ qua đời từ lúc ngài ấy mới mười tuổi, cùng điện hạ quan hệ vô cùng tốt, ba năm trước khi điện hạ bệnh chết, giới thiệu đại nhân làm Ngự Sử, đại nhân mới rời điện hạ đúng ?”

      “Đúng, Lăng mỗ mang ơn điện hạ, cả đời gì báo đáp, nhưng điện hạ lại…” Khuôn mặt Lăng Bắc Nguyên ngẩn ngơ, thương tâm, trầm mặc lát, đột nhiên hỏi: “Quản gia, ngươi hỏi chuyện điện hạ là có ý gì?”

      “Lăng đại nhân cũng biết, chủ tử nhà ta ba năm này làm cái gì chứ? Chủ tử luôn luôn tra hung thủ hại chết điện hạ rốt cuộc là ai?” Quản gia thẳng.

      Lăng Bắc Nguyên chấn động, nhìn quản gia hồi lâu, hít sâu hơi, kiên định : “Được, dù sao ta trúng độc, cái gì cũng sợ! Ta cứ việc thẳng, ta ở bên cạnh điện hạ nhiều năm, đối với tình trạng thân thể ngài như lòng bàn tay, thân thể ngài luôn luôn cường kiện, làm sao có thể đột nhiên phát bệnh mà chết đâu? Ta cũng hoài nghi là có người thầm hãm hại điện hạ, mà điện hạ đối với người khác hiền lành, nhân phẩm vô cùng tốt, có thể có cái gì làm cho người ta mơ ước cùng thù hận? Đơn giản là thân phận của ngài ấy, thân phận thái tử!”

      “Theo quy chế của Minh quốc, thái tử nếu như chết, liền do hoàng tử con vợ cả Tứ Vương gia kế thừa vị thái tử, như vậy, Tứ Vương gia bị hoài nghi phải nhiều nhất sao? Ta mới theo dõi Tứ Vương gia, ta nghĩ muốn tra được chân tướng tình, chẳng sợ liều mạng chết, cũng phải vì điện hạ báo đại thù, ai ngờ, Tứ Vương gia rất nhanh cũng tăng thêm bệnh tình, làm ta nghĩ rằng Tứ Vương gia giấu đầu hở đuôi, che dấu tai mắt người khác, càng thêm hoài nghi là hại chết điện hạ!”

      “Nhưng ta càng nghĩ tới chính là, Tứ Vương gia về sau lại bệnh dậy nổi, thẳng đến khi Hoàng Thượng tứ hôn, làm Tuyết Mạn gả cho Tứ Vương gia xung hỉ,, ta phụng chỉ, đồng thời muốn cho Tuyết Mạn thử Tứ Vương gia rốt cuộc là bệnh hay là giả bộ bệnh? Nào biết, Tuyết Mạn còn chưa gả vào phủ, Tứ Vương gia liền bệnh qua đời, hừ, ta luôn tin đời lại có chuyện khéo như vậy, tất cả Hoàng tử Vương gia khác đều thân thể khoẻ mạnh, chỉ riêng hai con của Hoàng Hậu nương nương chết yểu, ta nghĩ, có lẽ còn có độc thủ sau lưng, tựa như Tuyết Mạn, luân phiên gặp nạn, đây phải là có người thao túng sau màn sao?”

      Ánh mắt Quản gia dừng ở Lăng Bắc Nguyên mặt, chưa dời nửa phần, suy nghĩ lời của , nhìn biểu tình của , cơ bản có thể xác định sai, như vậy, “Lăng đại nhân, lời này có những câu là hay ? Có dám thề với Tư Khuynh ?”

      “Hừ, người đến lúc sắp chết, còn muốn giả dối sao, Lăng Bắc Nguyên ta tiếc nuối duy nhất chính là báo xong đại thù cho điện hạ, sau khi xuống Hoàng Tuyền thẹn với điện hạ! Ngươi muốn nghe thề, có thể!” Lăng Bắc Nguyên nhắm hướng đông vén áo quỳ xuống, giơ tay phải lên, thanh trầm ổn, “Ta Lăng Bắc Nguyên hôm nay thề với trời, ta theo dõi Tứ Vương phủ, chỉ vì tra tìm hung phạm, nếu có chút nửa lời dối, cả nhà Lăng gia ta, toàn bộ chết tử tế!”

      “Lăng đại nhân!”

      Quản gia bước lên phía trước đỡ Lăng Bắc Nguyên lên, chân thành : “Mới vừa rồi bất kính đối với đại nhân, xin đại nhân chớ trách!”

      “Quản gia ngươi…”

      Nhìn ra Lăng Bắc Nguyên nghi hoặc, quản gia nhàng giải thích: “Đại nhân đối với điện hạ hết sức chân thành, khiến người khâm phục, chủ tử ta Tứ Vương gia cùng đại nhân hoài nghi điện hạ là bị người làm hại, vì vậy, cũng luôn thầm điều tra, cũng từng hoài nghi là có người mua chuộc đại nhân hạ độc thái tử điện hạ, nhưng về sau kiểm chứng, đại nhân là trong sạch, tại, ta nghĩ muốn hỏi đại nhân kiện, thỉnh đại nhân chi tiết cho ta biết!”

      “Chuyện gì?”

      “Trước khi điện hạ qua đời năm năm, tức Thái Tông năm hai mươi bảy, liệu có cái người dị thường gì tiếp cận Đông cung ? Tiếp cận điện hạ ? Bởi vì điện hạ là trúng độc mà chết, độc đến từ Miêu Cương, có thời kỳ ủ bệnh năm năm, vô màu vô vị, thân thể người trúng độc trong vòng năm năm có gì khác thường, thẳng đến đột nhiên độc phát, loại độc này hiếm thấy, đại phu thái y căn bản chẩn ra!”

      “Đến từ Miêu Cương? Năm hai mươi bảy? Người dị thường?” Lăng Bắc Nguyên rơi vào trầm tư, hồi lâu, mới chậm rãi : “Điện hạ chết vào mồng tám tháng ba, nếu tính lên năm năm, phải là mồng tám tháng ba năm hai mươi bảy, ta nhớ… Ngày đó, ta bồi điện hạ du ngoạn đường, có người du côn lưu manh khi dễ nương bên đường, điện hạ ra tay cứu viện, gặp nương kia đáng thương, liền cho nương kia ít bạc, nương kia lại muốn báo ân lấy thân báo đáp cho điện hạ, điện hạ đáp ứng, về sau chúng ta uống rượu, nương kia luôn luôn theo ở phía sau, trong bữa tiệc, từng mời điện hạ ly rượu… Đúng rồi, nhất định là chén rượu kia có vấn đề!”

      “Chuyện cách tám năm, đại nhân xác định sao?”

      “Đương nhiên, bởi vì trong ba tháng điện hạ chỉ ra ngoài lần, thời gian còn lại đều ở Đông cung, trong hoàng cung thủ vệ nghiêm ngặt, điện hạ ăn mỗi đồ ăn, mỗi chén nước cùng rượu, đều phải nghiệm độc ít nhất mười lần, ngoại trừ ngày đó! Tự điện hạ mất, ta ngừng nhớ lại chuyện phát sinh cùng điện hạ mười mấy năm, dùng để tưởng nhớ điện hạ, cho nên nhớ việc này rất rành mạch!”

      nương kia về sau đâu vậy?”

      biết, điện hạ có lưu nương kia, nương kia rời rồi.”

      “Được, Lăng đại nhân, trong trà có độc, đại nhân cần phải lo lắng, nhưng ta muốn nhắc nhở đại nhân câu, chuyện hôm nay thể tiết lộ nửa câu, bằng hậu quả đại nhân ràng. Mặt khác, ngày sau đại nhân cần cẩn thận người, Tam Vương gia!”

      “Cái gì? Chẳng lẽ là Tam Vương gia?”

      “Rất có khả năng, nhưng bây giờ còn chứng có xác thực cứ, ta còn điều tra.”

      “Quản gia, Tứ Vương gia qua đời, mặc dù ngươi tra được, phải làm thế nào đây? Tam Vương gia là người rất lợi hại a!”

      “Ha ha, đại nhân chờ xem kết quả ngày sau là được!”

      Sau nửa canh giờ, Hương Đàn Cư.

      Quản gia đứng yên phía dưới, Mạc Kỳ Hàn trầm tư nửa ngày, mới mở miệng : “ như thế, bảy năm trước nữ tử hạ độc bổn vương và đại ca là cùng người, mà nàng trốn ở trong Tam Vương phủ, hoặc là ở bên cạnh Tam Vương gia.”

      “Bên cạnh?” Ánh mắt quản gia như bị kiềm hãm, “Đúng rồi, nô tài nghĩ tới, hôm qua ở phủ Thái Phó, sát cạnh Tam Vương gia có cái tùy tùng, tướng mạo thoạt nhìn khác nam tử, nhưng dáng người lại rất , luôn luôn có biểu tình gì, lúc ấy nô tài chỉ cảm thấy kỳ quái, tùy tùng Tam Vương gia chắc chắn là người võ công cao cường, dáng người nên như vậy, nhìn là lạ, nhưng nghĩ ngờ nhiều lắm, bây giờ nghĩ lại người này có thể có vấn đề hay ?”

      “A? Có chuyện này sao?” Mạc Kỳ Hàn hơi suy tư, rùng mình, “Đúng rồi, chính là Mộng Thanh thời gian trước ở Tam Vương phủ tìm được nữ tử kỳ quái! Mộng Thanh biết dịch dung, cho nên người của cũng có thể biết dịch dung, tuy rằng thể xác định tuyệt đối, nhưng vô cùng có khả năng!”

      “Vâng!”

      “Bất quá cuối cùng kiện làm cho bản Vương cảm thấy yên tâm, Lăng Bắc Nguyên cũng là trong sạch, cũng có thể an tâm về Vương phi!” Mạc Kỳ Hàn .

      Cúi xuống, mắt hẹp dài của Mạc Kỳ Hàn nheo lại, lãnh đạm : “Ngô Đồng có tung tích chưa?”

      “Bẩm hủ tử, chưa có tin tức, hôm nay quan binh cũng xuất động, nghe là Ngũ Vương gia sai.” Quản gia trả lời.

      “Theo dõi cho kỹ, tuyệt thể cho Ngô Đồng rơi vào trong tay Tam Vương gia, nếu như bị tìm ra, chỉ sợ tình phiền toái hơn!” Mắt Mạc Kỳ Hàn ra u, như bị sương mù bao phủ.

      “Vâng, nô tài hiểu , vừa có tin tức nô tài lập tức báo với chủ tử!”

      “Ừ, lui ra .”

      “Vâng, nô tài cáo lui!”

      Mạc Kỳ Hàn nângchén trà, môi mỏng nhấp lại thành đường thẳng, dịch dung? Nữ tử? Phía trước ở Lăng phủ dịch dung thànhnha hoàn, Miêu Cương vu cổ thuật…

      “Người đâu!”

      Vô Cực lắc mình tiến vào, “Chủ tử, nô tài ở đây!”

      “Vô Cực, bổn vương có chuyện giao cho ngươi, lập tức khởi hành Miêu Cương, điều tra người nổi tiếng nhất Miêu Cương biết vu cổ thuật và dịch dung là ai? Có từng thu đệ tử hay khôgn? Tóm lại, hễ là tư liệu có liên quan, bổn vương muốn toàn bộ!”

      “Vâng, nô tài tuân mệnh!”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 240



      Toàn bộ kinh thành, phố lớn ngõ , quán trà tiệm sách, ầm ĩ bàn tán chuyện Liễu đại tiểu thư phủ Thái Phó Liễu Ngô Đồng mưu sát đương kim Tứ Vương phi, bố cáo dán khắp nơi, quan binh cầm bức họa điều tra, dân chúng người người cảm thấy bất an, cửa thành càng kiểm tra nghiêm mật, đến con ruồi bọ cũng đừng nghĩ bay ra ngoài.

      Bốn phía phủ Thái Phó đầy cơ sở ngầm, có Nhị Vương gia, có Tam Vương gia, có Lục, Ngũ, Thất Vương gia, còn có ám vệ Tứ Vương phủ.

      Hết thảy náo nhiệt đều từ người – Liễu Ngô Đồng!

      Nhưng giờ phút này, đứng ở đường, cần quay đầu lại, cũng biết có vô số ánh mắt thầm theo dõi nhất cử nhất động của , mà thanh thản dạo phố, đến quán , mua con diều đầu heo, ngồi xổm xuống, nhìn diều tay, trong đầu nổi lên toàn là hình ảnh ngày đó, nàng cũng nhìn con diều này cười to vui vẻ, tiếng cười dễ nghe, khuôn mặt tinh xảo, tươi cười sáng lạn…

      Khóe môi hơi vểnh, cũng là giơ lên chút cười chua sót, đây là thứ duy nhất có thể làm cho nàng nhớ ! Từ hôm nay về sau, nàng vẫn là thân Vương phi cao cao tại thượng, còn lại là tù nhân, hoặc là tử tù, từ đây gặp mặt lại, trọn đời này vĩnh biệt…

      …………..

      Tứ Vương phủ.

      Trải qua ba bốn ngày tỉ mỉ điều dưỡng, yết hầu Lăng Tuyết Mạn khỏi hẳn, vết bầm gáy cũng mất , giờ phút này tâm tình tốt, kích động muốn ca hát lên, dám lớn tiếng sợ Xuân Đường Thu Nguyệt nghe được, báo cáo cho Mạc Ly Hiên, nàng lại bị giáo huấn, cho nên liền nho hát thầm như niệm kinh.

      Nhưng, điệu vụn vẫn là bay vào tai Thu Nguyệt sửa sang lại giường, lặng lẽ liếc mắt, trong ánh mắt lóe ý cười giảo hoạt, “Vương phi, ngài làm gì a? hát sao?”

      , có a, ta chính là vài ngày chuyện, hoạt động môi mà thôi.” Lăng Tuyết Mạn cười ha ha .

      ? Ha ha, Vương phi cũng thể lừa nô tì đâu, tiểu Vương gia dặn dò, muốn Vương phi trân trọng cổ họng, chờ trị liệu xong rồi mới có thể chuyện bình thường.” Thu Nguyệt hảo tâm nhắc nhở.

      “Hì hì, , ta lập tức bịt chặt miệng.” Lăng Tuyết Mạn xin lỗi cười, hai tay che miệng.

      Tiếng bước chân vang lên, mày nàng giật giật, chưa quay đầu lại.

      Mạc Ly Hiên tiến vào là lúc, Lăng Tuyết Mạn nhịn được che miệng cười trộm. Nàng đưa lưng về phía bình phong, tất nhiên là thấy được Mạc Ly Hiên, sau đó chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, đôi tay bịt kín ánh mắt nàng, nhất thời còn nghĩ rằng là Xuân Đường đến sau lưng lừa nàng, liền “Khụ khụ” hai tiếng hắng giọng cái, : “Muốn đánh người cướp của phải ? Xin hỏi đại hiệp là giật tiền hay là cướp sắc a? Nếu giật tiền, bổn nương có bạc, ngay cả có cũng muốn cho ngươi, đại hiệp vẫn là cướp sắc !”

      Xuân Đường lúc này ôm chăn bông tiến vào, cùng Thu Nguyệt hai mặt nguýt nhau, biểu tình rất là khó .

      Mạc Ly Hiên bị nghẹn, khuôn mặt tuấn mỹ nhắn vàng thành màu gan heo, Xuân Đường cùng Thu Nguyệt càng là trợn mắt hốc mồm! Mạc Ly Hiên rất là quẫn ép chậm rãi buông lỏng tay, cúi đầu kêu tiếng, “Mẫu thân, là con.”

      “Hả?” Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, xoay người, nhất thời xấu hổ muốn đập đầu vào tường chết cho rồi, “Hiên… Hiên nhi, sao con lại tới đây?”

      “Mẫu thân…” Mạc Ly Hiên khóc ra nước mắt.

      “Ta nghĩ con là Thu Nguyệt!” Lăng Tuyết Mạn trợn mắt cái, đặt mông ngồi ở giường, khuôn mặt nhắn xấu hổ vừa hồng vừa xanh.

      “Con… Con muốn cùng mẫu thân… đùa giỡn, liền có lên tiếng…” Mạc Ly Hiên càng lắp bắp, được câu đầy đủ.

      Lăng Tuyết Mạn ảo não vỗ vỗ miệng mình : “Xem ta đây vừa há mồm, là dạy hư con trai rồi!”

      Quản gia vừa vặn đến đây, phá vỡ cục diện lúng túng của hai mẹ con.

      Thời điểm quản gia nhìn đến Lăng Tuyết Mạn, trong nháy mắt có do dự, nhưng vẫn cúi đầu : “Vương phi, Liễu đại công tử gửi bái thiếp, muốn gặp ngài!”

      “Liễu Thiếu Bạch?” Lăng Tuyết Mạn kinh nghi chút, nhận bái thiếp từ tay quản gia, mở ra xem, liền : “Mau mời! À, mời đến phòng khách Cúc Thủy Viên.”

      “Vương phi, lượng thứ cho nô tài lắm miệng, Liễu công tử lúc này tới chơi, nhất định là vì vụ án của Liễu Ngô Đồng, Vương phi… Vương phi mềm lòng sao?” Quản gia chần chờ, cuối cùng lòng hỏi.

      Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, lắc đầu : “ biết.”

      “Mẫu thân, thể mềm lòng, ả làm chuyện sai lầm, nên bị trừng phạt, hơn nữa việc này phải , Hiên nhi chỉ có ngài là mẫu thân, ả lại gần như bóp chết ngài, con đồng ý khinh xuất tha thứ cho ả, phụ vương cùng các hoàng thúc cũng đáp ứng.” Mạc Ly Hiên có chút kích động .

      Lăng Tuyết Mạn nhìn Mạc Ly Hiên, “Hiên nhi, ta biết, ta cái gì cũng đều quản được, mọi người muốn sao làm như vậy, nhưng ta thể gặp Liễu Thiếu Bạch, có phạm sai lầm, là bằng hữu của ta.”

      Mạc Ly Hiên nữa, chỉ chậm rãi dời ánh mắt, khuôn mặt nhắn non nớt, có thâm trầm đúng tuổi.

      Lăng Tuyết Mạn nhấp môi, trầm mặc chút, nhìn về phía quản gia, “ mời Liễu công tử!”

      “Vâng!” Quản gia đáp ứng ra ngoài.

      Ở bên trong phòng khách, Liễu Thiếu Bạch mặc quần áo tuyết trắng chắp hai tay sau người, lẳng lặng đứng ở trước giàn hoa, xuất thần nhìn đóa hoa vẫn nở rộ trong mùa đông. Bởi Liễu Thái Phó ngày thường danh vọng cực cao, vì vậy, lúc Hoàng đế Mạc Ngự Minh tức giận, chỉ hạ lệnh vây bắt hung phạm quy án, mà vẫn chưa định tội Liễu gia, vì vậy, Liễu Thiếu Bạch có tự do tuyệt đối.

      “Thiếu Bạch!” Lăng Tuyết Mạn hàm chứa ý cười, khẽ gọi.

      “Thiếu Bạch?…” Liễu Thiếu Bạch thầm, lặp lại, từ lúc nàng gọi lên, sóng lòng sôi sục, nàng gọi Liễu công tử, lại thân thiết gọi Thiếu Bạch, giờ phút này nghe nàng nhàng hỏi , tâm nhộn nhạo, chỉ dại ra hỏi câu, “Vì sao… gọi ta Thiếu Bạch?”

      “Hì hì, ta gọi ngươi như vậy được sao? Trước kia thực xin lỗi ngươi, giễu cợt ngươi làm cho ta vui vẻ, ta đúng là có tâm có đức, tại ta sửa lại, gọi ngươi là Thiếu Bạch được chứ?” Lăng Tuyết Mạn nghiêng đầu, tươi cười tinh khiết, như đó Tuyết Liên ở thiên sơn, thánh khiết làm người ta dám chạm.

      “Tứ Vương phi, sao nàng… gọi ta…” Liễu Thiếu Bạch chắp tay, rất nhanh khôi phục thần sắc bình thường, khẽ hỏi.

      có tại sao vậy, ngươi là bằng hữu của ta, ta gọi ngươi Thiếu Bạch gọi là gì? Chẳng lẽ ngươi thích ta gọi ngươi Liễu công tử?” Lăng Tuyết Mạn nghi hoặc thôi, cuối cùng, môi đỏ mọng chu chu, giọng giống như oán giận : “Nhưng, ta thích kêu xa lạ, vẫn là kêu Thiếu Bạch thân thiết hơn.”

      Liễu Thiếu Bạch chấn động, tim đập có chút nhanh rồi chậm rãi trở lại, dung nhan mỹ lệ, nụ cười rực rỡ, như ngày đó, thay đổi chỉ là xưng hô…

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 241



      Lúc Lăng Tuyết Mạn tới, dẫn Xuân Đường cùng Thu Nguyệt theo, Mạc Ly Hiên cũng có theo tới, toàn bộ hạ nhân ở bên trong phòng khách đều bị nàng vừa vào liền vẫy tay đuổi xuống, nàng biết, Liễu Thiếu Bạch vô duyên vô cớ tìm đến nàng, bởi vì nàng có thân phận Tứ Vương phi, hôm nay đến, chỉ vì Liễu Ngô Đồng.

      Ánh mặt trời xuyên qua phòng khách, chiếu vào sườn mặt Lăng Tuyết Mạn, hai gò má trắng nõn lung linh tràn đầy sắc màu, ở bên trong cặp đồng tử trong như nước mùa thu có ủy khuất nhè , lông mi dài mà cong chớp cái, đột nhiên nhàng cười, lông mày cong cong như trăng non, thuần khiết tỳ vết, con có phong tình vạn chủng.

      Tim Liễu Thiếu Bạch đập loạn nhịp trận, có khoảnh khắc bình tĩnh nhìn khuôn mặt như ngọc trước mặt này, quên mất hô hấp, quên mất ngôn ngữ, chính là nhìn nàng trong chớp mắt, coi như muốn đem dung nhan của nàng khắc sâu vào trong đầu, rồi xoay người lại.

      Liễu Thiếu Bạch nháy cái mắt, cười , đau thương vô hạn, “Tứ Vương phi, nàng muốn kêu Thiếu Bạch, liền kêu , ta đương nhiên cũng thích nàng kêu là Liễu công tử, chính là… Chuyện cho tới bây giờ, nàng còn muốn coi ta là bằng hữu sao?”

      “Làm sao lại ? Ta luôn luôn xem ngươi như bằng hữu, tuy rằng ta bình thường chọc phá ngươi, nhưng trong lòng ta thực coi ngươi là bằng hữu! Thiếu Bạch, ngươi cũng nên gọi ta là Tứ Vương phi, giữa bằng hữu thể có khúc mắc về thân phận, ngươi tựa như lần trước, gọi ta là Tuyết Mạn !” Lăng Tuyết Mạn có chút vội vàng, cho thấy quyết tâm của mình.

      “Được, ta gọi nàng Tuyết Mạn.” nhàng gật đầu, khóe môi gợi lên tươi cười như lúc mới gặp, như ánh mặt trời mê người.

      “Ha ha, tốt.” Lăng Tuyết Mạn thả lỏng tâm, mỉm cười.

      Liễu Thiếu Bạch tới bàn thấpcầm lấy diều đầu heo, đưa lưng về phía Lăng Tuyết Mạn, mấp máy môi, trở lại, cười khẽ, “Tuyết Mạn, hôm nay ngang qua phố Nam, nhìn đến nó liền thuận tiện mua tặng cho nàng, nàng giữ lại , thời tiết này thích hợp chơi diều, thân nàng cũng yếu ớt, đợi cho đến sang năm, ba tháng mùa xuân ấm áp, gió , là có thể chơi diều.”

      “Thiếu Bạch, sao ngươi lại mua con diều đầu heo này? Hì hì, ta nhịn được lại muốn cười ngươi.” Lăng Tuyết Mạn vừa vừa nhận diều, vừa nhớ đến lúc bọn họ mới gặp, ôm con heo trắng, ánh mắt khỏi cong lên.

      có việc gì, muốn cười cứ việc cười , nàng vui vẻ là được rồi.” Liễu Thiếu Bạch giọng .

      “Tốt, ta đây nhận, ta bắt nó giấu , đợi đến mùa xuân hồ Nguyệt Lượng chơi diều, hoặc là đạp thanh, ha ha, ngươi nếu nhìn đến trời có diều đầu heo này, biết là ta!” Lăng Tuyết Mạn khoan khoái cười, bỏ qua bi thương, lúm đồng tiền như hoa.

      Liễu Thiếu Bạch nhìn nàng, nhàng cười, “Tuyết Mạn, ta cuối cùng cảm giác nàng giống với những người chúng ta nơi này, nhiễm thế tục, tinh khiết như sen, mỗi ngày vui vẻ mà cười, hoạt bát, ngày đó, ta tiến cung làm việc, ngang qua Phượng thần cung, nhìn đến các nàng đá bóng, nàng tựa như đứa bé trai, khoan khoái chạy, lớn tiếng kêu to, cần kiêng kị mà biểu đạt hỉ nộ ái ố, điều này làm cho ta hâm mộ, cũng cao hứng cho nàng, nhân sinh của nàng nên như vậy, cả đời vui vẻ. Tuyết Mạn, ta hi vọng nàng vẫn là cái dạng này, cần thay đổi, được ?”

      “Thiếu Bạch, ngươi… ngươi làm sao vậy? Ngươi phải có việc muốn cùng ta sao?” Lăng Tuyết Mạn cảm giác rất đúng, mấy lời này sao nghe giống như để lại di ngôn?

      Liễu Thiếu Bạch nhấp môi, nhìn nàng sốt ruột, trong lòng hỗn độn thôi, có ngọt, có chát, cũng có khổ…

      “Thiếu Bạch, chuyện Ngô Đồng…” Lăng Tuyết Mạn ngập ngừng, lên câu hoàn chỉnh, như xương cá nghẹn ở bên trong cổ họng, khó chịu!

      có, hôm nay ta tới chính là gặp nàng, và với nàng vâu xin lỗi.” Liễu Thiếu Bạch vẫn cười khẽ, lại lui ra phía sau bước, vén áo bào quỳ xuống trước mặt Lăng Tuyết Mạn, “Tuyết Mạn, ta phải vì Ngô Đồng mà gặp nàng cầu tình, nó phạm vào quốc pháp, nên bị trừng phạt, là ta người đại ca này có dạy dỗ nó, làm cho nó thương tổn nàng, ta đau lòng, Tuyết Mạn, thực xin lỗi!”

      Lăng Tuyết Mạn chấn động, lại nghe đất vang tiếng dập đầu, bỗng dưng bừng tỉnh, vội kéo Liễu Thiếu Bạch, “Thiếu Bạch, phải lỗi của ngươi, ngươi cần quỳ trước mặt ta, ngươi đứng lên !”

      “Tuyết Mạn, nên ngăn cản ta, bằng cả đời ta trong lòng khó an!” Liễu Thiếu Bạch chưa động, tiếp tục dập đầu ba cái, mới đứng dậy, nhìn Lăng Tuyết Mạn khổ sở, ấm áp cười, “Tuyết Mạn, bảo trọng bản thân thể, ta phải .”

      Nhìn bộ dáng dại ra, trong lòng nàng nảy lên cỗ bi thương nồng đậm, huynh muội bọn họ tay chân tình thâm, lại cùng mẹ sinh ra, giờ phút này nhất định là vì Ngô Đồng mà sốt ruột cùng thương tâm !

      “Thiếu Bạch, ngươi…” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc nhìn , rốt cuộc có ý gì, vì sao cầu nàng buông tha Ngô Đồng?

      Liễu Thiếu Bạch vẫn cười, “Nơi này gió lùa, nàng nhanh trở về phòng , ta phải rồi.”

      Lăng Tuyết Mạn ngơ ngác gật đầu, sau đó nhìn Liễu Thiếu Bạch bước ra phòng khách, rời khỏi tầm mắt nàng.

      Trong lòng đột nhiên trầm xuống, nàng lập tức chạy ra ngoài, hướng về bóng lưng của hô: “Thiếu Bạch!”

      Thân mình Liễu Thiếu Bạch bị kiềm hãm, chậm rãi quay trở lại, vẫn tươi cười ấm áp, tiếng vẫn nhu hòa, “Tuyết Mạn, trở về nhà .”

      xong, xoay người, nhanh, quay đầu lại.

      Lăng Tuyết Mạn ngã ngồi dưới đất, liếc mắt theo dõi thân ảnh kia cách nàng ngày càng xa, thẳng đến nhìn thấy, trong lòng thẫn thờ, phiền chán chịu nổi.

      “Mẫu thân! Ngài đừng kích động!” Mạc Ly Hiên bước vào, khẩn trương đỡ Lăng Tuyết Mạn.

      Vẻn vẹn buổi sáng, Lăng Tuyết Mạn đều nghĩ về Liễu Thiếu Bạch, suy tư về mỗi câu của , suy đoán dụng ý của , nhưng đều ràng, thẳng đến buổi trưa, quản gia mang đến tin tức, nàng mới bị hoàn toàn kinh ngạc!

      “A?”

      Lăng Tuyết Mạn thể tin được mở to hai mắt, hỏi: “Quản gia, ngươi lặp lại lần nữa!”

      “Vương phi, nô tài nghe được tin tức, là Liễu công tử đến Đại Lý tự đầu thú, Liễu Ngô Đồng là bị sai khiến mới mưu hại Vương phi, tình nguyện chịu toàn bộ tội trạng, thỉnh cầu mình gánh vác tội mưu sát!” Quản gia cúi đầu, thần sắc khác thường lặp lại lần.

      “Tại sao có thể như vậy?” Lăng Tuyết Mạn lắc đầu, sắc mặt dần dần trắng bệch, “ , phải Thiếu Bạch, phải, ta tin, ta chút cũng tin! nhất định là vì giúp Ngô Đồng thoát tội, muốn làm cho Ngô Đồng bị xử chết tội, đúng vậy, nhất định là như vậy!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :