1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 232



      “Ngô Đồng, Tứ vương gia chết rồi, nàng đừng cố chấp nữa!” Lăng Tuyết Mạn ra sức rống đáp lại.

      Hai mắt Liễu Ngô Đồng đỏ lên, dùng sức lắc lắc Lăng Tuyết Mạn, quát thành tiếng, “ có, có! có chết, ngươi gạt ra, nhất định là ngươi gạt ta!”

      “Ta có! có gạt nàng! Là nàng nhìn thẳng vào ám ảnh của mình, nàng mất thứ quý giá mới biết rằng mình phải quý trọng nó, tại muốn hối hận còn kịp nữa rồi! Tứ vương gia chết, chết rồi!” Lăng Tuyết Mạn bị lung lay đến choáng đầu hoa mắt, dưới tình thế cấp bách, nàng nắm lấy hai tay của Liễu Ngô Đồng, dùng ngôn từ thẳng thắn công kích nàng ta, muốn để cho nàng ta thanh tĩnh đối mặt với vấn đề thực tế.

      Vậy mà, giờ phút này Liễu Ngô Đồng càng thêm mất lý trý, ánh mắt đáng sợ nhìn Lăng Tuyết Mạn, tựa như Lăng Tuyết Mạn chính là chướng ngại vật chắn giữa nàng và Mạc Kỳ Hàn, câu vừa nãy đánh nát hi vọng của nàng, hoàn toàn đẩy nàng từ thiên đường xuống địa ngục, trái tim run rẩy, thân thể càng run rẩy hơn, cơ hồ thể nghĩ ra được thứ gì, ý nghĩ duy nhất của nàng lúc này là muốn làm cho Lăng Tuyết Mạn câm miệng, được Mạc Kỳ Hàn chết nữa, vì vậy, con ngươi điên cuồng chợt lóe, hai tay nàng bất chợt bóp lấy cổ họng Lăng Tuyết Mạn!

      “A!”

      Lăng Tuyết Mạn thét tiếng kinh hãi, cảm giác sợ hãi nhất thời lan tràn khắp thân thể, hai tay hốt hoảng ngừng vỗ lên cánh tay của Liễu Ngô Đồng, cố sức mở bàn tay của nàng ta ra, nhưng người nổi điên lâm vào trạng thái mất ý thức, nên sức lực cũng vượt trội người thường!

      “A… a…” Hô hấp thuận, gương mặt nhanh chóng trở nên đỏ bừng, Lăng Tuyết Mạn lại lần nữa cảm thấy cái chết dần dần cận kề nàng!

      Đôi tay bốp lấy cổ nàng càng lúc càng chặt, chặt đến mức hơi thở của nàng thoáng chốc đều trở thành hư vô, đại não bắt đầu mờ mịt, chỉ còn có thể nặn ra câu thành lời “Cứu….cứu mạng….tình… nhân….”

      ___________________

      Cũng trong lúc đó, Mạc Kỳ Hàn ở Hương Đàn Cư nâng chén trà, tay đột nhiên buông lỏng, chung trà rơi xuống mặt đất, văng thành tảng nước lớn, tim đập mạnh cùng loạn nhịp, nhìn mảnh vỡ mặt đất, nhất thời căng thẳng, xảy ra chuyện gì sao? Tại sao lại đột nhiên lại cảm thấy hoảng hốt? (Rin: cái này gọi là tâm linh tương thông nga, ta nghe chỉ những người nào có duyên tiền định mới có thôi [​IMG]. Aizz… biết khi nào ta gặp được thiên duyên tiền định của ta đây?? *ủ rủ* *ủ rủ* *ngồi góc tối chọc chọc kiến*)

      Dù là mưu lược cao siêu, tâm cơ sâu nặng, nhưng lại hết lần này đến lần khác tính nhầm bước, đó chính là vô luận thế nào, vẫn nghĩ đến, sau cái ‘chết’ của , Liễu Ngô Đồng lại trở nên điên cuồng đến bước đường này!

      Mà quản gia mang theo ám vệ cùng chỉ phụng mệnh chặt chẽ chú tâm vào nhất cử nhất động của Tam vương gia Mạc Kỳ Minh, Mạc Kỳ Minh xem trò vui, bọn họ cũng chỉ trong bóng tối nhìn chằm chằm , mọi người, kể cả quản gia, ai cũng ngờ tới, trong thời gian ngắn, Lăng Tuyết Mạn phải trải qua kiếp sinh tử!

      Ngay tại thời điểm sức lực phản kháng của Lăng Tuyết Mạn bị rút cạn, ngay khi nàng tự cho rằng mình vì hít thở thuận mà chết, trong hoàn cảnh u ám ấy, dường như là ông trời cố ý an bài duyên phận khác, thân ảnh màu xanh của Mạc Kỳ Diễn vòng qua núi giả, hướng về phía hồ tới, trầm muộn xem trò vui, trong lúc vô tình nhìn thấy Lăng Tuyết Mạn còn ngồi ở chỗ cũ, trong lòng liền cảm thấy mất mát, tìm vài cái cớ, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, muốn ra ngoài dạo giải sầu, biết đâu có thể ‘vô tình gặp mặt’ Lăng Tuyết Mạn, ai ngờ_____

      Ánh mắt chợt dừng lại ở hình ảnh trước mặt, đại não Mạc Kỳ Diễn hồi thần trong giây, kịp nghĩ ra bất kì ý tưởng nào, phóng lên trước, từ sau lưng tóm lấy quần áo Lăng Tuyết Mạn, cánh tay ôm choàng nàng, đoạt lại thân thể, đồng thời chưởng vỗ vào mặt Liễu Ngô Đồng!

      Quay tròn tại chỗ vòng, vững vàng dừng lại, cái gì cũng kịp nhìn, lòng Mạc Kỳ Diễn toàn bộ treo người Lăng Tuyết Mạn, lo lắng khiến để ý đến cách biệt nam nữ, đưa tay nâng cằm kiểm tra cổ họng nàng, giọng tràn đầy đau lòng cùng lo lắng, “Tuyết Mạn, nàng sao rồi? Cổ họng đau lắm ?”

      “Khụ, khụ! Khụ, khụ!”

      Lăng Tuyết Mạn thành lời, chỉ ngừng ho khan, nàng mềm nhũn vô lực tựa lên người Mạc Kỳ Diễn, trong cái ôm của , nàng thở gấp gáp, hít vào từng ngụm từng ngụm.

      Liễu Ngô Đồng bị cái tát làm ngã nhào mặt đất, lúc này nàng mới hồi tĩnh rốt cuộc mình làm cái gì, sững sờ phút đồng hồ, đột ngột cảm thấy sợ hãi, nàng chuyển từ tư thế ngồi sang quỳ, thê lương bi ai, kêu tiếng, “Mạn Mạn, xin lỗi!”

      Đại não hỗn độn của Lăng Tuyết Mạn cũng dần dần sáng suốt trở lại, theo lời , nàng nhìn về phía Liễu Ngô Đồng, thào : “Nàng, tại sao nàng muốn bóp chết ta? Ta đắc tội với nàng ở chỗ nào?”

      “Tuyết Mạn!” Mạc Kỳ Diễn khẩn trương sầu lo : “Ta dẫn nàng , chúng ta trước truyền thái y xem cổ họng nàng, chần chừ hoài tốt!”

      “Nhị vương gia….” Lăng Tuyết Mạn ngửa đầu, nhìn ân nhân từ trời giáng xuống cứu nàng mạng, ánh mắt chỉ có chua xót, môi ngập ngừng, “Ngài, cảm ơn ngài cứu ta…..”

      “Cổ họng nàng bị tổn thương, đừng chuyện.” Mạc Kỳ Diễn đau lòng nặn ra nụ cười an ủi, sau đó ánh mắt nhìn về phía Liễu Ngô Đồng mặt đất, ánh mắt thường ngày vẫn ôn hòa thanh nhã, đột ngột trở nên lạnh như băng, lạnh đến mức thấm sâu vào tận xương tủy, lạnh đến mức khiến người khác phải phát run!

      “Liễu Ngô Đồng, ngươi dám phạm thượng, mưu sát Tứ vương phi, tội đáng xử chém! Bổn vương kính trọng Thái Phó đại nhân, nên tịch thu tài sản cả nhà kẻ phạm tội có thể miễn, nhưng còn ngươi, bổn vương muốn mạng của ngươi!”

      Tựa như Satan dưới địa ngục, Mạc Kỳ Diễn phun ra lời hoàn toàn hợp với tính tình của thường ngày, môi lạnh thốt lên câu, liền muốn kéo Lăng Tuyết Mạn rời .

      “Nhị vương gia!”

      được!”

      Lăng Tuyết Mạn cùng Ngô Đồng đồng thời mở miệng, Lăng Tuyết mạn vừa định cầu tình cho Liễu Ngô Đồng, lại thấy sắc mặt Liễu Ngô Đồng trắng bệch lập tức nhào đến ôm lấy chân nàng, vừa khóc vừa thê lương hô: “Tứ vương phi, xin lỗi, xin lỗi, là lỗi của ta, ta biết vừa rồi mình thế nào, tại sao lại muốn giết nàng đây? có, có, van cầu nàng, cầu xin nàng tha cho ta có được ?”

      “Ngô Đồng…” Lăng Tuyết Mạn biết nên thế nào nhìn nàng, lại bị Mạc Kỳ Diễn lôi kéo, trách mắng: “Tuyết Mạn, nếu như phải ta nhìn thấy kịp thời, nàng bây giờ chết trong ả nàng! cho nàng thương xót ả!”

      “Nhị vương gia, ta…ta, Ngô Đồng muốn giết ta, mới vừa rồi, hình như nàng mất tâm trí…..” Lăng Tuyết Mạn sợ hãi .

      Mạc Kỳ Diễn đột nhiên chuyển đổi tính tình, làm nàng càng bị dọa sợ.

      “Bất kể nguyên nhân gì, ta chỉ thấy nàng suýt chút nữa là chết trong tayả! Cho nên, tuyệt đối thể tha cho ả!” Mạc Kỳ Diễn lãnh .

      “Tứ vương phi, là Ngô Đồng sai lầm rồi, Ngô Đồng biết tội, biết tội rồi!” Liễu Ngô Đồng ôm chặt đùi phải của Lăng Tuyết Mạn, khóc thành tiếng.

      “Ngô Đồng!”

      Lòng Lăng Tuyết Mạn khổ sở gần chết, nhất thời biết nên làm gì mới phải, cánh tay lại bị Mạc Kỳ Diễn kéo , nàng liền bị động theo Mạc Kỳ Diễn, nhưng Ngô Đồng vẫn gắt gao ôm chặt nàng, nàng , Ngô Đồng quỳ lết theo, trong miệng ngoại trừ ‘tha cho ta’ còn lời nào khác!

      Tình huống kì dị này làm cho Mạc Kỳ Diễn vừa được năm sau bước, chợt tức giận xoay người, cước đá lên vai Liễu Ngô Đồng, nàng lập tức hét thảm tiếng, buông lỏng tay, ngã nằm đất!

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 233



      “A_____”

      Liễu Ngô Đồng đau kêu thảm tiếng, nằm úp sắp xuống đất, gương mặt dấu ấn bàn tay của Mạc Kỳ Diễn sưng lên rất ràng, cả khuôn mặt đều trắng bệch, cánh môi lay động, lê hoa đái vũ* ngẩng đầu lên (*lê hoa đái vũ – Lê hoa nhất chi xuân đái vũ – cành hoa lê lấm tấm vài hạt mưa xuân: vốn là câu thơ trong “Trường Hận Ca” của Bạch Cư Dị, miêu tả vẻ đẹp của mỹ nhân khi khóc)

      “Ngô Đồng!”

      Lăng Tuyết Mạn gọi tiếng, chỉ cảm thấy thần kinh căng thẳng, nếu phải là Mạc Kỳ Diễn đỡ thân thể nàng, chỉ sợ nàng sớm ngã xuống đất, “Nhị…”

      “Tuyết Mạn, chúng ta !” Mạc Kỳ Diễn ngắt lời, dẫn Lăng Tuyết Mạn về phía trước, tại chỉ lo cổ họng nàng bị tổn thương, còn cái nữ nhân phát cuồng kia, đợi lát nữa xử lý!

      “Tứ vương phi___”

      “Mạn Mạn___”

      Lăng Tuyết Mạn bị động về phía trước, vẫn nhịn được liên tục quay đầu nhìn Liễu Ngô Đồng mặt đất, nghe tiếng la hét cuồng loạn của Ngô Đồng, nàng tựa như rơi vào bóng tối, làm cách nào cũng tìm thấy được luồng sáng.

      Càng ngày càng rời xa bờ hồ, tiếng la tê tâm phế liệt dần dần nghe thấy, Lăng Tuyết Mạn rốt cuộc cũng khôi phục được chút sức lực, dừng bước lại, nghiêm túc : “Nhị vương gia, sao ngài lại đến chỗ này? phải ngài xem kịch sao? Khụ khụ…”

      “Đừng quá nhiều, ta thấy nàng ở đó, mới ra ngoài, ngờ tới… may là ta ra ngoài kịp thời, nữ nhân đó đáng chết!” Mạc Kỳ Diễn cau mày, “Ta gọi Hiên nhi đưa nàng về Tứ vương phủ trước, truyền thái y trực tiếp đến Tứ vương phủ xem vết thương của nàng, sau đó ta ghé qua thăm nàng.”

      “Ngài muốn hỏi tội Ngô Đồng sao?” Lăng Tuyết Mạn giật mình ngẩng đầu nhìn , tay vẫn vịn cổ họng, nhịn được ho khan.

      “Nàng đừng quản nữa, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, huống chi ả mưu sát vương phi, là người…. là người ta , ta muốn dùng cả đời này để bảo vệ!” Mạc Kỳ Diễn hạ mắt, chống lại đôi mắt đơn thuần của Lăng Tuyết Mạn, từng câu từng chữ đều rất nghiêm túc.

      Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn nhẫn hồi lâu, nước mắt tràn mi, mới vừa rồi cận kề cái chết, nàng khóc, nhưng giờ phút này lại vì câu của người đàn ông này mà cầm lòng được, khóc thành tiếng, vô số áy náy quấn quanh lòng nàng, nàng lại chữ cùng thể thốt khỏi miệng, trước đây trong lòng nàng có , trả lời nàng, thể vì nàng mà thay đổi, nay nàng rời , lại quay đầu lại, nhưng nàng cách nào có thể đáp lại tình của được nữa.

      “Tuyết Mạn, đừng khóc, là ta trông nom nàng, mới để cho nàng rơi vào tay loại người độc ác đó, Tuyết Mạn, xin lỗi, xin lỗi!” Mạc Kỳ Diễn hốt hoảng nâng tay gạt nước mắt mặt Lăng Tuyết Mạn, đau lòng vô cùng.

      , phải vậy….” Lăng Tuyết Mạn ngồi xổm xuống, đầu chôn vào gối, nàng muốn giải thích, muốn với đừng nàng nữa, nhưng mà, về phần tình nhân, nàng cách nào ra khỏi miệng….

      “Tuyết Mạn!”

      Mạc Kỳ Diễn cũng ngồi xổm xuống, hai tay chống bả vai nàng, vội vàng “Nàng đừng khóc, đáp ứng ta, trước tiên để thái y xem qua có được ? nguy hiểm, có ta ở đây, ta để cho nàng gặp phải chuyện nguy hiểm, Tuyết Mạn….”

      “Nhị ca!”

      giọng lạnh lùng trầm thấp đột ngột vang lên, Mạc Kỳ Diễn cả kinh, ngẩng đầu, thấy phía đối diện tới hai người đàn ông, ánh mắt nhất thời căng thẳng, chậm rãi buông lỏng cánh tay ôm Lăng Tuyết Mạn, đứng thẳng người, cười nhạt, “Tam đệ, cũng tới sao?”

      Lăng Tuyết Mạn chỉ ngồi xổm mặt đất thương tâm, ai cũng để ý tới, vai ngừng run run.

      Mạc Kỳ Minh chắp tay, “Nhị ca, đệ mệt rồi, đứng lên dạo cho thư thả chút!”

      “Nô tài tham kiến Nhị vương gia!” Từ bên người Mạc Kỳ Minh ra tùy tùng vóc người tương đối cung kính hành lễ, giọng hơi thô.

      Mạc Kỹ Diễn nhàn nhạt liếc mắt cái, “Đứng lên .”

      “Tạ Nhị vương gia!” Tùy tùng cúi đầu, đứng dậy lui sang bên.

      Mạc Kỳ Diễn chưa hề chú ý đến, Lăng Tuyết Mạn càng biết, từ lúc nàng tiến vào phủ Thái Phó, ánh mắt tùy tùng kia vẫn rơi vào người nàng, thầm cẩn thận quan sát nhất cử nhất động, ánh mắt, cách chuyện, vẻ mặt…..

      Ngoại trừ khoảng thời gian Lăng Tuyết Mạn ở cùng Liễu Ngô Đồng, ánh mắt kia vẫn thủy chung dính vào người nàng.

      “Tứ vương phi… bị sao vậy?” Mạc Kỳ Minh nghiêng nghiêng liếc nhìn Lăng Tuyết Mạn ngồi xổm mặt đất, lãnh đạm hỏi.

      Vẻ mặt Mạc Kỳ Diễn rét lạnh, đáp, hướng về tùy tùng kia dặn dò, “Lập tức tìm tiểu vương gia cùng quản gia Tứ Vương Phủ đến đây! Cũng truyền lệnh bổn vương, Đại Lý Tự* Lưu đại nhân lập tức đến đây gặp bổn vương!” (*Đại Lý Tự: chức quan đảm nhận việc truy nã cùng áp giải tội phạm)

      “Dạ, Nhị vương gia!”

      Tùy tùng vội vã , Mạc Kỳ Minh nghi hoặc híp mắt, hỏi: “Nhị ca, xảy ra chuyện gì?”

      “Liễu tiểu thư phủ Thái Phó Liễu Ngô Đồng mưu sát Tứ vương phi, vừa vặn bị ta bắt gặp, cứu được nàng, mới vừa rồi nguy hiểm, nếu như ta đến chậm bước, hậu quả thể lường nổi!” Mạc Kỳ Diễn lạnh nhạt , trong giọng xen lẫn tức giận vô hạn, ánh mắt chuyển qua người Lăng Tuyết Mạn mới khôi phục lại ít nhu tình, hơi thâm ý giải thích, “Nàng bị hoảng sợ quá độ, khóc ngừng, chân mềm nhũn được, ta đành phải đỡ nàng.”

      “Mưu sát?”

      Mạc Kỳ Minh kinh hoàng, liền hiểu sơ qua động tác Mạc Kỳ Diễn ôm Lăng Tuyết Mạn, giọng bất giác đề cao, gương mặt tuấn tú vốn lạnh như băng càng thêm lạnh, “Ả mượn gan trời sao? Lại dám mưu sát vương phi của hoàng tử?”

      Mắt lạnh chuyển dời, ngồi xổm xuống, giọng có chút phát run, “Tứ vương phi, thương thế của nàng thế nào rồi? Nữ nhân kia có cầm dao hay ?”

      Lăng Tuyết Mạn chỉ lắc lắc đầu, câu cũng muốn , khóc rấm rứt ngừng, nhưng cũng muốn ngẩng đầu nhìn bất kì kẻ nào.

      Mạc Kỳ Diễn thấy thế, : “Liễu Ngô Đồng muốn bóp chết nàng, chỉ sợ cổ họng bị tổn thương.”

      “Cái gì?” Mạc Kỳ Minh đứng phắt dậy, trong ánh mắt ra tia ác độc, cắn răng : “Nữ nhân kia tại ở đâu?”

      “Bên kia.”

      Mạc Kỳ Diễn chỉ ngón tay, nghiêng đầu nhìn qua, ai ngờ, vừa nhìn, con ngươi chợt co rút, giọng đề cao lên quãng tám.

      “Người đâu?”

      Lăng Tuyết Mạn bị lời này dọa sợ hết hồn, vội vàng đứng lên quay đầu nhìn lại, vừa nhìn, đôi mắt chợt khiếp sợ trợn tròn, “Sao lại thấy? Ngô Đồng đâu rồi?”

      “Đáng chết!”

      Mạc Kỳ Diễn nắm chặt tay thành quyền, độc : “Dám trốn? Nàng ta đừng hòng chạy ra khỏi lòng bàn tay của bổn vương!”

      Mạc Kỳ Minh trừng mắt nhìn bờ hồ, ánh mắt cũng đồng dạng đáng sợ, “Ta phái người lục soát!”

      Dứt lời, xoay người sãi bước rời .

      Mạc Ly Hiên cùng quản gia, cả Đại Lý Tự Lưu đại nhân vội vàng chạy tới, kịp hành lễ vấn an, Mạc Kỳ Diễn lạnh lùng : “Lưu đại nhân, lập tức phái binh lục soát phủ Thái Phó, bắt Liễu tiểu thư Liễu Ngô Đồng cho bổn vương!”

      Lưu đại nhân ngẩn người: “Bẩm Nhị vương gia, có khẩu dụ của hoàng thượng, hạ quan có quyền lục soát phủ Thái Phó!”

      “Bổn vương ra lệnh ngươi làm, ngươi cứ làm! Về phần hoàng thượng, bổn vương đích thân giải thích!” Mạc Kỳ Diễn lạnh mặt, trong lời lại chứa nhiều sắc thái bén nhọn.

      Lưu đại nhân bị kinh động, sợ ngây người vài giây, vội vàng chắp tay : “Dạ, hạ quan lập tức điều binh!”

      xong xoay người rời , Mạc Kỳ Diễn nhìn chằm chằm bóng lưng Lưu đại nhân, đột ngột nghĩ đến điều gì, kêu lên: “Đợi !”

      Lưu đại nhân xoay người lại, “Nhị vương còn có gì dặn dò?”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 234



      Mạc Kỳ Diễn : “Trước tiên khoan hãy điều binh, được kinh động đến những người khác, mời Liễu Thái Phó vào phòng!”

      “Dạ, Nhị vương gia!” Chân mày Lưu đại nhân thả lỏng chút, chạy tới sân diễn kịch.

      Mạc Ly Hiên khẩn trương hỏi: “Phụ vương, có phải mẫu thân xảy ra chuyện hay ?”

      Quản gia càng thêm lo lắng, mày cau chặt, vừa nghe đến chuyện bắt Liễu Ngô Đồng, bất chợt liền cảm thấy ổn, thiên kim phủ Thái Phó, phải muốn bắt là bắt, trừ phi phạm vào sai lầm lớn, dựa theo tính khí của Nhị vương gia, vương phi lại đứng bên khóc, như vậy…

      Tay siết chặt thành quyền, quản gia nhìn Mạc Kỳ Diễn cái, đợi lên tiếng.

      Mạc Kỳ Diễn phất tay, trầm giọng : “Liễu tiểu thư kia muốn bóp chết mẫu thân con, bị phụ vương giáng ột cái tát, tại lại bỏ trốn!”

      “Bóp chết mẫu thân?” Mạc Ly Hiên kinh ngạc lên tiếng, từng bước tiến lên nắm lấy tay Lăng Tuyết Mạn, xem cổ họng nàng, gấp gáp : “Mẫu thân, chúng ta nhanh về , con tìm đại phu tới!”

      Dứt lời, lại nhìn về Mạc Kỳ Diễn, cắn răng : “Phụ vương, được bỏ qua cho Liễu tiểu thư! Bất kể là nguyên nhân gì, cũng phải luận tội mà xử!”

      Quản gia đổ mồ hôi lạnh trán, sợ hết hồn hết vía, toàn bộ tỉnh táo thường ngày mất hết, kịp suy tính những thứ khác, vội vàng : “Nô tài lập tức truyền thái y đến vương phủ!” Dứt lời, thuận tiện bỏ chạy nhanh về phía đại môn.

      Mạc Kỳ Diễn trách, gật đầu, dặn dò, “Hiên nhi, con trước tiên dẫn mẫu thân lên xe ngựa, phụ vương bảo Ngũ thúc Thất thúc con hộ tống hai người trở về, để tránh đường lại gặp phải chuyện gì. Phụ vương xử lý xong việc ở nơi này, ghé qua.”

      “Dạ.” Mạc Ly Hiên đáp, đỡ Lăng Tuyết Mạn, : “Mẫu thân, chúng ta .”

      Lăng Tuyết Mạn ngơ ngác giật mình nhìn Mạc Kỳ Diễn, nhìn lại bờ hồ trống rỗng, biến cố này đến quá nhanh, nàng đến bây giờ vẫn còn chưa theo kịp!

      Ra khỏi phủ Thái Phó, lên xe ngựa, Mạc Ly Hiên đỡ Lăng Tuyết Mạn ngồi xuống, vẫn vịn cánh tay nàng, đau lòng nhìn nàng, hốc mắt thoáng cái liền đỏ, giọng mang theo nức nở, “Mẫu thân, là Hiên nhi hại người, người mắng con, đánh con ! Nếu phải con bảo người đến đây, cũng xảy ra chuyện gì! Mẫu thân, xin lỗi, xin lỗi, con lẽ ra phải ở cùng người, thế nào lại lơ là để cho người cùng Ngô Đồng? Con đáng chết! Con đáng chết mà!”

      “Chát!”

      Mạc Ly Hiên tự quăng ình cái tát, tiếng vang thanh thúy thức tỉnh Lăng Tuyết Mạn còn rối bời, nàng cuống quýt đưa xoa mặt Ly Hiên, vội la lên, “Hiên nhi, con đánh mình làm gì? phải lỗi của con, con được tự phạt mình! Mẫu thân trách con, trách!”

      “Mẫu thân, là Hiên nhi sai rồi, Hiên nhi chăm sóc tốt người, Hiên nhi đáng chết!” Nước mắt Mạc Ly Hiên rơi xuống, vung tay ôm chặt cánh tay Lăng Tuyết Mạn, đau lòng tựa như Lăng Tuyết Mạn sắp phải rời xa .

      “Hiên nhi, đừng khóc, con là nam tử hán thể khóc, mẫu thân phúc lớn, mạng lớn, con xem bây giờ phải là mẫu thân rất khỏe sao? Khụ khụ… khụ khụ….” Lăng Tuyết Mạn quá nhiều, yết hầu bị tổn thương, lại ngừng ho khan.

      Mạc Ly Hiên sốt ruột, “Mẫu thân, người đừng chuyện nữa.” Lại nhấc màn che lên nhìn ra, “Ngũ thúc, Thất thúc sao còn chưa tới?”

      “Ai! Tới rồi! Ngũ thúc! Thất thúc! Nhanh lên chút!”

      Mạc Ly Hiên kích động giơ tay, Mạc Kỳ Lâm cùng Mạc Kỳ Dục nghe được tiếng la, chạy lại, nhảy lên xe ngựa.

      Hai người đặt mông ngồi xuống, liền cướp lời đồng loạt hỏi: “Mạn Mạn sao rồi?”

      Mạc Ly Hiên đóng cửa xe, đồng thời dặn dò phu xe: “Lập tức trở về vương phủ, nhanh lên chút!”

      Lăng Tuyết Mạn vô lực lắc đầu cái, chỉ chỉ cổ họng đau rát, phát ra tiếng, cũng khó khăn cực kì, tựa như cổ họng của nàng bị xé rách vậy.

      “Đáng chết! Đều tại ta, nàng kêu ta cùng, tại sao ta lại cùng với nàng?” Mạc Kỳ Lâm hối tiếc vạn phần, đập quyền vào song cửa, sắc mặt xanh mét, trong ánh mắt nổi tia tức giận như muốn giết người.

      Mạc Kỳ Dục càng thêm nổi trận lôi đình, “Nhà dòng dõi như Thái Phó, sao lại dạy dỗ ra đứa con ác độc như Liễu Ngô Đồng! Ta thể giết nữ nhân này!”

      Cũng trong lúc đó, bên trong Hương Đàn Cư, Mạc Kỳ Hàn ngồi rất bất an, cuối cùng nhịn được ra lệnh, “Vô Cực, lập tức đến phủ Thái Phó xem vương phi có bình an hay !”

      “Dạ, chủ tử!”

      Lâm Mộng Thanh nằm nghiêng ghế, nhìn Mạc Kỳ Hàn lo âu, khỏi cau mày : “Sư huynh, ban ngày ban mặt, lại ở phủ Thái Phó, dưới ánh nhìn của nhiều người, tên Tam vương gia kia chắc là to gan như vậy đâu?”

      “Mí mắt ta vẫn giật, lại có cảm giác Mạn Mạn gặp phải chuyện gì, trong lòng rất bất an!” Mạc Kỳ Hàn tới lui mặt đất, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, vô cùng lo lắng, lại rống tiếng: “Vô Giới, Tư Khuynh về phủ chưa?”

      Vô Giới vội vàng vào, “Bẩm chủ tử, vẫn chưa về!”

      trở về, bảo lập tức gặp bổn vương!”

      “Dạ!”

      Hai khắc sau, quản gia rốt cuộc cũng chạy như bay đến, lại thấy Mạc Kỳ Hàn liền đau lòng, nặng nề quỳ xuống thỉnh tội, “Chủ tử, nô tài đáng chết! Nô tài nhất thời lơ là, khiến cho vương phi gặp chuyện hay!”

      “Ngươi cái gì?” Mạc Kỳ Hàn tiến lên bước, gương mặt tuấn lạnh lùng tràn đầy nóng nảy, “Vương phi gặp phải chuyện gì? tại nàng ở đâu?”

      Lâm Mộng Thanh cũng nhảy dựng lên theo, sáng quắc nhìn chằm chằm quản gia.

      Quản gia cúi đầu, run rẩy trả lời: “Bẩm chủ tử, trong lúc xem kịch, Liễu tiểu thư tìm vương phi dạo hoa viên giải sầu, nô tài theo, chỉ đăm đăm nhìn Tam vương gia, ai ngờ, tại hậu viên bên hồ phủ Thái Phó, ngờ Liễu tiểu thư lại… lại muốn bóp cổ vương phi, được Nhị vương gia ngang qua kịp thời cứu, nô tài truyền thái y đến, chờ ở Cúc Thủy Viên, xe ngựa của vương phi cùng tiểu vương gia cũng sắp trở về rồi!”

      “Ngươi Ngô Đồng muốn giết vương phi?” Thân thể Mạc Kỳ Hàn khẽ choáng chút, sắc mặt chuyển trắng, sợ run hai giây, vội vàng hỏi: “Vương phi tại thế nào?”

      “Bẩm chủ tử, nô tài chỉ nhìn thấy cổ vương phi có vết đỏ, chờ thái y xem qua mới biết yết hầu có bị tổn thương nghiêm trọng hay .” Quản gia xong, đầu dập mạnh xuống đất, “Nô tài biết tội! Xin chủ tử trách phạt!”

      “Đáng chết! Nàng thế nào lại trở thành loại người này! Dịu dàng hiền thục, lương thiện ôn nhu trước kia nơi nào? Sao lòng dạ càng lúc càng trở nên độc ác như thế!” Mạc Kỳ Hàn vừa thương tâm vừa tức giận, quyền đánh vào bàn, gương mặt tuấn tú vặn vẹo.

      vẫn nghĩ, mặc dù còn thích Ngô Đồng, cũng thương nàng, nhưng ít nhất đó cũng là từng lòng, bất kể nàng lựa chọn cưới người nào, cũng có thể đảm bảo cả đời nàng áo cơm lo, nhưng nàng nên, nên càng lúc càng quá đáng muốn giết chết nữ nhân !

      “Sư huynh!” Lâm Mộng Thanh đỡ tay, bình tĩnh : “Liễu tiểu thư trước đây còn, huynh cần vì loại phụ nữ lòng dạ rắn rết ấy mà thương tâm, trước tiên lo lắng cho vết thương của sư tẩu quan trọng hơn, có cần ta dịch dung cho sư phụ hay , để sư phụ xem qua chút?”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 235



      được!”

      Mạc Kỳ Hàn lập tức lắc đầu, con ngươi cơ trí lóe sáng : “Nếu Nhị vương gia cứu Mạn Mạn, như vậy huynh ấy nhất định nhúng tay vào chuyện này, nên người xem xét vết thương của Mạn Mạn chỉ có thể là thái y, Thái Y Viện lập hồ sơ ghi nhận lại, sợ rằng… Nhị ca trình báo cho phụ hoàng, cầu người luận tội xử trí Ngô Đồng!”

      “Sư huynh, nếu như Ngô Đồng bị định tội, huynh thế nào?” Lâm Mộng Thanh gật đầu cái, suy nghĩ chút lại hỏi.

      “Ta lại nợ nhị ca phần ân tình! Quốc có quốc pháp, nhị ca làm sai!” Mạc Kỳ Hàm khẽ hất hàm dưới, trong ánh mắt mang theo tia lạnh lùng, “Phàm là kẻ nào dám hạ độc thủ Mạn Mạn, ta đều mực lưu tình! Về phần Ngô Đồng, ta tự mình ra tay, là vì còn nhớ đến trước đây, tại chỉ trông vào vận may của nàng ta, nếu như đám người Nhị ca kiên trì muốn mạng của nàng, ta còn lời nào để , nếu Liễu Thái Phó hướng phụ hoàng cầu xin tha thứ, có thể tội chết được miễn, tội sống khó thoát!” (Rin: hô hô… xem ra bạn Đồng Đồng khó thoát chết rồi [​IMG], ai bảo bạn ấy đắc tội với ai đắc tội lại đắc tội với nữ chính [​IMG]. Tính sơ sơ từ lão Nhị cho đến Hiên nhi cũng là hết 6 người muốn mạng bạn ấy rồi, mình lão Nhị cùng tiểu Tam và tiểu Hiên Hiên khó đối phó rồi, lần này lại thêm cả tiểu Ngũ, tiểu Lục, tiểu Thất nữa… by the way: bản thân ta cũng ưa bạn Đồng Đồng, chẳng ưa nổi cái tính “có mới nới cũ, gặp cũ lại luyến tiếc” của bạn ta =.:)

      Lời vừa dứt, khép hờ đôi mắt, trong giọng lại thêm phần chán nản, “Ta biết tại sao Ngô Đồng có thể hận thù Mạn Mạn như vậy? Nàng ta mấy lần mời Mạn Mạn, là vì muốn bóp chết nàng sao?”

      “Sư huynh, huynh thăm sư tẩu biết, phải sao?” Lâm Mộng Thanh “Huynh thăm sư tẩu hả?”

      “Bản thân ta rất muốn , nhưng như thế nào? Ly Hiên nhất định tấc cũng rời nàng, hôm nay Mạn Mạn gặp chuyện may, rất có thể, mấy huynh đệ kia của ta cũng đến, ta được.” Mạc Kỳ Hàn khổ sở ngồi xuống, hận thể chạy như bay đến trước mặt Lăng Tuyết Mạn, an ủi nàng, sưởi ấm nàng.

      Mạc Kỳ Hàn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào quản gia, lãnh đạm, “Tư Khuynh, ngươi trở về quan sát, xem như lần này là bài học, bổn vương cho ngươi nợ lần này, nếu thêm lần nữa, ngươi đem đầu đến gặp ta!”

      “Dạ, nô tài tạ ân giết của chủ tử! Nô tài cáo lui!”

      Quản gia kinh hoảng khấu đầu, sau đó vội vàng rời .

      ____________

      Phủ Thái Phó.

      Trong đại sảnh, Mạc Kỳ Diễn tức giận ngồi ghế , Mạc Kỳ Sâm ngồi bên cạnh , khuôn mặt đồng dạng lãnh.

      Phía dưới, Liễu Thái Phó, Liễu Thiếu Bạch, cả Liễu phu nhân đều quỳ dưới đất, mặt hoàn toàn còn hột máu, vừa kinh ngạc lại sợ hãi cúi thấp đầu.

      Mạc Kỳ Diễn lạnh giọng : “Liễu Thái phó, bổn vương cùng các huynh đệ luôn kính trọng ngài, nhưng chuyện ngày hôm nay tuyệt đối thể nhân nhượng! Liễu Ngô Đồng rốt cuộc ở đâu? Bổn vương phái binh lục soát, chính là muốn cho đại nhân mặt mũi, xin đại nhân chủ động tìm Liễu Ngô Đồng, giao nộp cho Đại Lý Tự, chờ đợi phụ hoàng định đoạt!”

      “Nhị vương gia, lão phu thực biết tiểu nữ lại làm ra chuyện mưu sát Tứ vương phi, lão phu dạy dỗ nữ nhi nghiêm, phạm vào tội lớn, cũng dám giấu tiểu nữ!” Liễu Thái Phó run rẩy , đau lòng vô cùng, ngay ngày đại thọ của , Ngô Đồng lại…

      “Thiếu Bạch, ngươi mang gia đinh lục soát từng góc cây ngọn cỏ trong phủ qua lần, nhất định phải tìm cho ra Ngô Đồng, Liễu gia ta ba đời trung nghĩa, Ngô Đồng lại làm ra chuyện giết chúa, ta Liễu Chính Đức tuyệt đối bao che!” Liễu Thái Phó bi thiết vạn phần .

      Liễu Thiếu Bạch nặng nề gật đầu, mới đứng dậy ra ngoài hai bước, lại nhìn thấy Mac Kỳ Minh u từng bước vào, “Nhị ca, phủ Thái Phó lục soát hết, thấy Liễu Ngô Đồng, đệ vặn hỏi thủ vệ giữ cửa, thấy nàng ra ngoài, nhưng trong phủ lại cách nào tìm được, hay là vào cung xin chỉ thị của phụ hoàng, lùng bắt khắp thành !” ( Minh nhất♥)

      Mạc Kỳ Diễn cau mày, sau lại trầm, “ người sao lại biến mất được? Liễu Thái Phó, nếu tìm ra tung tích Liễu Ngô Đồng, xin Thái Phó đại nhân lập tức áp tải đến Đại Lý Tự, đừng để tội danh này lan rộng khắp cả phủ Thái Phó!”

      xong, đứng dậy, bước nhanh ra ngoài. Mạc Kỳ Sâm cùng Mạc Kỳ minh cũng theo vào cung gặp hoàng thượng.

      Các tân khách mơ hồ nghe được tin tức, rối rít tìm cớ ra về, dưới Liễu phủ lâm vào trầm mặc, trong đại sảnh, Liễu Thái Phó co quắp ngồi dưới đất, ngơ ngác hồi lâu, đột nhiên rống lớn: “Tìm! Nhất định phải tìm cho ra nó! Cái loại nghiệt chướng này….”

      “Bịch!”

      “Cha!”

      “Lão gia!”

      Liễu Thái Phó bất tỉnh, đầu ngã xuống đất, Liễu gia nhất thời hỗn loạn.

      ___________________

      Tứ vương phủ

      Bên trong phòng ngủ Cúc Thủy Viên, Lăng Tuyết Mạn nằm giường, Đỗ Thái Y cẩn thận chẩn mạch, sau khi kiểm tra cổ họng, liền thở phào nhõm.

      Hướng về đám người Mạc Ly Hiên ôm quyền, cung kính trả lời: “Bẩm các vị vương gia, Tứ vương phi bị thương nặng, dù sao Liễu tiểu thư cũng là phụ nữ, sức tay mạnh, yết hầu Tứ vương phi chỉ bị chút tổn thương, vết đỏ ở cổ chỉ là vết thương ngoài da, bôi chút thuốc trị bầm chừng mấy ngày là được, mấy ngày này nên chuyện nhiều, phải uống nhiều nước, còn phải uống thuốc đúng hạn, trong đồ ăn được có dầu mỡ, lấy thanh đạm làm chủ, cháo loãng là tốt nhất, cũng nên ăn điểm tâm khó nuốt, tỉ mỉ điều dưỡng có gì đáng ngại.”

      xong liền kê đơn, đưa cho Mạc Ly Hiên, Mạc Kỳ Lâm vẫn lo lắng hỏi: “Thái y xác định sao?”

      “Hạ quan xác định.” Đỗ Thái Y kinh ngạc nhìn Mạc Kỳ Lâm quá quan tâm, .

      “Được, ngươi trở về chuẩn bị hồ sơ tốt, ngày mai trình lên cho bổn vương”

      “Dạ, hạ quan hiểu!”

      Sau khi Đỗ thái y cáo lui, Mạc Ly Hiên liền ngồi vào mép giường Lăng Tuyết Mạn nhàng hỏi “Mẫu thân, con gọi phòng bếp chuẩn bị cháo cho người được chứ? Hôm nay ăn cháo hạnh nhân nha?”

      “Khụ, khụ khụ…. ta muốn ăn trứng muối….” Lăng Tuyết Mạn vừa vừa ho khan, Mạc Ly Hiên hiểu ý tiếp: “Là cháo thịt nạc trứng muối sao?”

      Lăng Tuyết Mạn gật đầu cái, Mạc Ly Hiên cười tiếng, dặn dò : “Xuân Đường, lập tức phân phó Thiện Phòng làm.”

      “Dạ!”

      Mạc Kỳ Lâm cùng Mạc Kỳ Dục ngồi xuống ghế trước bàn, nhìn Lăng Tuyết Mạn, trong lòng vừa đau, vừa khó chịu, nhất là Mạc Kỳ Lâm, tự trách vạn phần, chỉ hận mình lúc ấy nên tránh né cùng Liễu Ngô Đồng, nếu Lăng Tuyết Mạn cũng xảy ra chuyện như thế này! Vừa nghĩ đến, nếu như Mạc Kỳ Diễn chạy đến, Lăng Tuyết Mạn chết, trong lòng lại tựa như bị hàng vạn con kiến cắn nuốt, rất khó chịu!

      Muốn hỏi, tại sao Liễu Ngô Đồng muốn bóp chết nàng, nhưng mà cổ họng nàng vẫn còn ho khan, chuyện rất khó khăn, đành phải đem ngàn lời muốn chôn vào sâu trong mắt, ngưng mắt nhìn nàng lâu.

      Mạc Kỳ Dục thương tiếc nhìn, lúc lâu, đứng lên, sắc mặt giận dữ : “Ta phải chưởng đập chết nữ nhân kia!”

      “Dục… Dục….”

      Lăng Tuyết Mạn quýnh lên, vừa kêu vừa đưa tay nắm lấy vạt áo Mạc Kỳ Dục, Mạc Kỳ Dục đành phải xoay người lại, đến gần chút hỏi: “Mạn Mạn, sao vây? Đừng với ta, ngươi muốn cầu xin tha thứ cho cái loại nữ nhân đáng chết ấy!”

      phải là cầu tha thứ, Dục Dục, ngươi đừng… đừng giết nàng, ngươi là vương gia, nếu như ngươi giết người… cũng là phạm pháp, phụ hoàng tức… giận… nghe hoàng thượng xử trí .” Lăng Tuyết Mạn khó khăn .

      “Đúng vậy, tiểu Thất, địa vị Liễu Thái Phó trong triều, đệ biết rất , phụ hoàng rất coi trọng ông ta, lấy bản lĩnh của phụ hoàng, người vì tình riêng mà xử trí, cứ chờ xem phụ hoàng xử trí thế nào rồi hẵng quyết định .” Mạc Kỳ Lâm tán đồng gật đầu .

      “Ai!” Mạc Kỳ Dục chán nản than tiếng, “Được, đệ chờ.”

      Mạc Ly Hiên nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Mạn, ánh mắt đo đỏ, tay vén vạt áo quỳ gối ở mép giường, thê lương : “Mẫu thân, Hiên nhi hổ thẹn vô cùng!”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 236



      “Hiên nhi… đứng lên, được quỳ nữa… nhanh lên chút…” Lăng Tuyết Mạn cau mày tức giận, cố sức .

      Mạc Kỳ Lâm kéo tay Mạc Ly Hiên, “Hiên nhi, mẫu thân con gặp chuyện may, phải là trách nhiệm của mình con, con vẫn còn là con nít, sao có thẻ nghĩ đến mấy thứ này?”

      “Đúng, Hiên nhi đừng làm ẫu thân con thương tâm thêm, nàng thể chuyện, con làm vậy phải mẫu thân càng lo lắng hơn sao?” Mạc Kỳ Dục cũng cau mày .

      “Nhưng mà, mẫu thân muốn chúc thọ, là con ngài ấy mới , nếu như cũng gặp chuyện.” Mạc Ly Hiên thút thít dứt, khổ sở muốn chết.

      “Hiên nhi, con còn… như vậy nữa, mẫu thân … tức giận!” Lăng Tuyết Mạn cố ý vui nghiêng mặt, nhìn đến Mạc Ly Hiên.

      Mạc Ly Hiên vừa nghe liền vội, nhào tới giường, nắm tay Lăng Tuyết Mạn áp lên má mình, cảm thụ nhiệt độ của nàng, lệ nóng lưng tròng, “Mẫu thân, con nữa, con , sợ mất người, người phải uống thuốc đúng hạn, nhanh khỏe chút, có biết ?”

      “Ừ” Lăng Tuyết Mạn chảy nước mắt gật đầu, khe vuốt ve mặt Mạc Ly Hiên, kiên cường nặn ra nụ cười “Còn đau ?”

      đau, chút cũng đau.” Mạc Ly Hiên nâng khuôn mặt tươi cười, trong ý cười còn mang vài phần lệ.

      Mạc Kỳ Lâm cùng Mạc Kỳ Dục nhìn, lòng ấm áp dễ chịu, ở nhà đế vương, có nơi nào có thể tìm được phần thân tình như vậy đây?

      Hương Đàn Cư

      Mạc Kỳ Hàn nghe quản gia bẩm báo, rốt cuộc lo lắng có thể buông xuống trong lòng, nhưng vẫn rối rắm dứt, “Tư Khuynh, Ngũ vương gia cùng Thất vương đến lâu như vậy, sao vẫn còn chưa ?”

      Quản gia cúi thấp đầu, rất khó khăn : “Bẩm chủ tử, ý định của hai vị chủ tử kia, nô tài biết. “

      “Được rồi, đợi cho họ hết, phải nghĩ cách khuyên tiểu vương gia về nghỉ ngơi.” Mạc Kỳ Hàn phiền muộn hớp ít nước trà, .

      “Dạ!”

      Trong khi Mạc Kỳ Lâm cùng Mạc Kỳ Dục còn chưa rời , ba người Mạc Kỳ Diễn, Mạc Kỳ Sâm, Mạc Kỳ Minh từ trong cung ghé qua, còn có cả Mạc Nhã Phi.

      Quản gia sắp điên, muốn gọi mẹ, nhưng dám biểu lộ, cung kính nghênh đón mấy quý tộc thiên hoàng vào Cúc Thủy Viên, dâng trà, sau đó an tĩnh ở bên hầu hạ.

      “Mạn Mạn, tẩu sao vậy? Hù chết muội, muội vừa nghe nhị ca , bị dọa suýt bay mất hồn! Muội Liễu Ngô Đồng phải là loại người tốt lành gì, ả rất đáng ghét, tẩu làm gì còn ở cùng ả chứ?” Mạc Nhã Phi vừa vào phòng, liền nhào lên trước giường, sốt ruột đến rơi nước mắt.

      “Nhã Phi…” Giọng Lăng Tuyết Mạn khàn cực kì, đau khổ chỉ chỉ họng, “Đừng mắng ta, ta… biết sai rồi… ta thể chuyện…”

      “Được được được, tẩu đừng chuyện, muội mắng tẩu, chỉ là tức giận thay tẩu! Chết tiệt… nữ nhân kia, phụ tứ ca, khiến cho tứ ca tuyệt vọng ra , tại còn phát điên làm gì?” Mạc Nhã Phi tức giận thở gấp.

      Mạc Kỳ Diễn nhăn mày, “Nhã Phi, đừng nữa.”

      Mạc Nhã Phi liếc mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, ấm ức ngậm miệng lại.

      Mạc Kỳ Minh nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Mạn, khuôn mặt tràn đầy thần thái phức tạp, “Tứ vương phi, Liễu Ngô Đồng biết trốn ở chỗ nào, phụ hoàng hạ lệnh đóng cửa thành, tìm bắt ả, sau khi bắt được giao cho Đại Lý Tự thẩm tra, theo luật định tội! cho ta biết, tại sao ả lại muốn bóp cổ nàng?”

      “Nàng… khụ, thần kinh bình thường, luôn kiên quyết phu quân ta chết, ta bảo chết… nàng liền mất khống chế, muốn bóp chết ta… để cho ta chết… nhưng mà phu nhân ràng chết… làm sao ta phải dối chứ?”

      Lăng Tuyết Mạn ngừng , vội vàng chỉ chỉ chén nước, Mạc Ly Hiên vội vàng đưa lên miệng nàng, để cho nàng uống vài hớp làm trơn cổ họng

      Nghe vậy, Mạc Kỳ Dục lại kích động, đứng lên mắng: “Đúng là đồ điên! Khi Tứ ca còn sống, muốn cưới ả, ả cách nào cũng chịu, tứ ca cưới Mạn Mạn, qua đời, ả lại hối hận sao? Ta xem ả, quả bị thất tâm phong* rồi!” (*thất tâm phong: bệnh thần kinh)

      Mạc Kỳ Sâm cau mày, lâu mới thốt lên câu, “Quả nhiên là kẻ điên!”

      “Tứ ca bệnh qua nhiều năm, chúng ta là người hiểu hơn ai hết, lại tận mắt nhìn ca hấp hối, nhìn nữ nhân kia múa ở đình rất bình thường, thế nào vừa ra ngoài nổi điên rồi?” Mạc Kỳ Sâm nhịn được .

      Mạc Kỳ Minh mím môi mỏng thành đường thẳng tắp, hề chớp mắt nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Mạn, muốn từ thần thái nàng nhìn ra đầu mối khác thường, đáng tiếc, thần sắc của nàng quá bình thường, thong dong vô cùng, khiến người ta nhìn ra tí xíu dấu hiệu dối nào.

      Theo như lẽ thường mà , nếu như người kia còn sống, hơn nữa nàng cũng biết, thế lý do gì ngay tại thời điểm nàng sắp bị bóp chết vẫn kiên định Tứ vương gia qua đời, hoặc có thể , nàng vốn dĩ biết người vẫn tồn tại sau lưng nàng có thể là Tứ vương gia.

      Liễu Ngô Đồng!

      Lông mày khẽ nhíu lại,khóe miệng Mạc Kỳ Minh treo móc tia cười lạnh, đôi mắt u ám thâm thúy, sâu thấy đáy.

      Hoàng hôn buông xuống, đám người Mạc Kỳ Diễn rốt cuộc cũng rời , Lăng Tuyết Mạn bị giằng co cả ngày trời, sớm tiến vàng mộng đẹp.

      Mạc Ly Hiên ở lại lát, sau khi dặn dò Xuân Đường Thu Nguyệt lượt xong, mới trở về Liễu Hương Cư.

      Mạc Kỳ Hàn nghe được Thu Nguyệt bẩm báo, lòng như lửa đốt, từ trong bí đạo ra ngoài, mấy bước, bước đến giường, đau lòng đưa tay khẽ vuốt lên khuôn mặt của Lăng Tuyết Mạn, cúi người xuống, nằm sấp ôm lấy nàng, cảm thụ hơi thở quen thuộc của nàng.

      “Tình… tình nhân… là chàng sao?” Lăng Tuyết Mạn bị sức nặng của người phía đè tỉnh, khàn giọng hỏi.

      “Là ta. Mạn Mạn, ta lo lắng gần chết!” Mạc Kỳ Hàn nửa ôm lấy thân thể Lăng Tuyết Mạn, nửa chui đầu vào cái cổ trắng của nàng, dùng sức chớp mắt, ép khí nóng trở về đáy mắt, giọng cũng nhịn được xen lẫn nghẹn ngào “Mạn Mạn, nếu nàng gặp chuyện ngoài ý muốn, ta nên làm gì bây giờ? may, may là Nhị vương gia cứu nàng, hôm nay, ta vô cùng cảm kích , cảm kích cứu Mạn Mạn của ta, Mạn Mạn…”

      “Tình nhân, cổ…cổ họng ta đau, ta …được.” Lăng TUyết Mạn muốn an ủi Mạc Kỳ Hàn, lại lực bất tòng tâm.

      Mạc Kỳ Hàn nặng nề hít sâu, buông lỏng tay, cởi trường sam cùng giày bó bên ngoài, lên giường nằm xuống, ôm Lăng Tuyết Mạn vào lòng chặt hơn, , “Mạn Mạn, giờ phút này ôm nàng, ta có loại kích động mất mà tìm lại được, nàng sao lại ngu ngốc như vậy? Liễu Ngô Đồng Tứ vương gia chết, nàng phải dụ dỗ nàng ta chết, sao lại đặt mình vào nguy hiểm?”

      “Mạn Mạn, nàng phải nhớ kỹ, dù là chuyện gì tính mạng vẫn quan trọng nhất, bất cứ lúc nào, cũng phải biết bảo vệ sinh mệnh, biết chưa?”

      Mạc Kỳ Hàn ân cần khuyên bảo, đáy mắt làm cách nào cũng nhịn được nước mắt, sợ nàng cảm giác được, vùi mặt ở bả vai nàng, hai tay ôm lấy thân thể nàng tự chủ siết chặc, Lăng Tuyết Mạn bị ép chặt thở được, tức giận, mở miệng : “Buông ra chút!”

      Mạc Kỳ Hàn vội vàng hơi thả lỏng chút, “ xin lỗi Mạn Mạn để cho nàng khó chịu rồi.”

      Lăng Tuyết Mạn nghe thấy có thứ gì đó đúng, tay sờ lên mặt , lòng bàn tay ẩm ướt, nàng kinh ngạc : “Tình nhân, chàng khóc?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :