1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 227



      “Ách…” Lăng Tuyết Mạn buồn cười, suy nghĩ chút : “Chàng cũng đúng, vậy làm sao bây giờ? Cứ cự tuyệt người ta như vậy, ta cảm thấy ngượng ngùng, ta sợ người ta ta làm giá.”

      “Làm giá làm giá, nàng vốn là thân vương phi, ngay cả Liễu thái phó gặp nàng vẫn phải hành lễ theo quy củ, huống chi Liễu tiểu thư như nàng ta!” Mạc Kỳ Hàn dửng dưng .

      nhưng nhị gì nữa, đừng có đoán mò, ngoan, mau ngủ .” Mạc Kỳ Hàn vỗ vỗ tay Lăng Tuyết Mạn, chỉ chỉ vào gối bên trong giường.

      Lăng Tuyết Mạn chép miệng, bò lên, ngoan ngoãn nằm xuống.

      Mạc Kỳ Hàn lên giường, an vị ở mép giường, nhìn Lăng Tuyết Mạn nhắm mắt lại, lẳng lặng nhìn nàng.

      “Tình nhân, chàng biết hát ? Chàng hát khúc dân ca cho ta nghe được ?” Lăng Tuyết Mạn nhất thời ngủ được, lại mở mắt ra, giọng dò hỏi.

      “Ừm, ta hát.” Khóe miệng Mạc Kỳ Hàn giật giật, sợ Lăng Tuyết Mạn dây dưa, kì kèo, lại bổ sung thêm, “ câu cũng hát.”

      “Ách…” Lăng Tuyết Mạn muốn ngất, lầm bầm câu, “ có cảm xúc!”

      “Hả? Nàng cái gì?” Gương mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn lần nữa co quắp, “Nàng bổn công tử có cảm xúc?”

      Lăng Tuyết Mạn dám lên tiếng, giả vờ ngủ.

      Mạc Kỳ Hàn giương mày, chua lè : “Ta có cảm xúc, làm sao so được với Ngũ vương gia tri tâm, tự mình viết địch phổ* tặng nàng, ngũ vương gia có cảm xúc, lại biết đánh đàn, thổi sáo, hát phải bàn, nàng tìm mà thỏa mãn , khẳng định vui lòng!” (* địch phổ: bản nhạc viết cho sáo trúc)

      Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn thầm tặc lưỡi, tính toán nửa ngày trời, mới có thể xác định, căn bản Mạc Kỳ Hàn ghen, tiếp theo nhịn được bật cười: “Ha ha, tình nhân, chàng ghen? Đáng tiếc, chàng nghĩ sai về Ngũ vương gia, ta là tứ tẩu của , quan hệ thúc tẩu, chảng đừng dùng con mắt đó nhìn người.”

      “Hừ, bổn công tử mà ghen cái gì? Sớm muộn gì chính Ngũ vương gia phải ghen với bổn công tử mới đúng! Quan hệ thúc tẩu? Nàng thuần khiết có nghĩa ý nghĩ của tiểu tử kia cũng thuần khiết như nàng!” Mạc Kỳ Hàn khinh thường phản bác.

      “Ngất! chuyện với chàng thà chuyện với đầu gối hay hơn, thèm để ý nữa!” Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, lòng hư vinh trời sinh của nữ nhân khiến nàng lại hỏi: “Tình nhân, nếu có ngày, có người đàn ông khác thích ta, muốn cùng chàng tranh ta, chàng vì ta đánh nhau với người khác sao?”

      .” Mạc Kỳ Hàn dứt khoát đáp.

      “A?” Lăng Tuyết Mạn nhất thời thất vọng, ai lại muốn nam nhân của mình xem mình như hòn ngọc quý tay, cho bất luận kẻ nào đến cướp?

      Mạc Kỳ Hàn câu môi dưới, thong thả “Ta đánh nhau, nhưng ta giết .”

      “Cái gì?” Lăng Tuyết Mạn ngồi bật dậy, kinh ngạc dứt, “Chàng, chàng sao lại khát máu như thế?”

      “Dám để ý đến nữ nhân của, phải muốn chết là gì?” Mạc Kỳ Hàn còn cho là chuyện đương nhiên, hỏi ngược lại.

      Lăng Tuyết Mạn đơn giản im lặng, nàng quá xem thường nam nhân cuồng dã cùng ngang ngược này “Ai-” thở dài cái, nàng kéo chăn qua trùm kín đầu, nhưng lại bị người nhìn chằm chằm xem nàng ngủ, loại cảm giác này cũng tốt đẹp gì, vì thế Lăng Tuyết Mạn buồn bực lên tiếng : “Tình nhân, bằng chàng cũng ngủ , đến bình minh chàng hãy .”

      được, nàng ngủ , ta trở về ngủ tiếp.” Mạc Kỳ Hàn cười khổ cái, .

      Nhưng Lăng Tuyết Mạn lại hiểu lệch, kéo chăn xuống, mặt giận dữ “Chàng có ý gì? Chàng muốn tìm hai tiểu lão bà kia cùng ngủ sao?”

      Mạc Kỳ Hàn nhăn nhó, cau mày, “ nhăng cuội gì đó? Ta là nam nhân giữ lời hứa sao? đáp ứng, ta nuốt lời!”

      “Vậy tại sao chàng phải trở về ngủ?” Lăng Tuyết Mạn đánh quyền xuống giường, cắn răng .

      “Ta… nàng phải muốn thủ tiết vì Tứ vương gia sao? phải nàng sợ ta chạm vào nàng sao?” Mạc Kỳ Hàn đen mặt, buồn bực, trợn mắt .

      “Ta, vậy ngủ cùng nhau nhất định phải làm chuyện đó sao?” Lăng Tuyết Mạn gầm , cắn răng .

      Sắc mặt Mạc Kỳ Hàn trầm hơn, “Mạn Mạn, nàng đừng cố tình gây ! Ta phải thánh nhân, có thể nào năm bên cạnh nữ nhân mình yên mến mà loạn!”

      “Nữ nhân mến?” Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, trong lòng xông lên từng trận ngọt ngào, gương mặt khỏi nóng, giọng cũng hơn nhiều, “Chàng, chàng chưa từng với ta những lời này…”

      “Ta chưa .” Mặt Mạc Kỳ Hàn càng thêm nóng ran, được tự nhiên bỏ lại ba chữ, tựa như trốn tránh, lập tức đứng lên, ra ngoài, “Ta .”

      “Sao? Ai-” Lăng Tuyết Mạn giật mình cái, đành lòng, vội vã kêu lên, “Chàng chờ chút, đừng !”

      Mạc Kỳ Hàn dừng lại, quay đầu lại, thản nhiên : “Đừng náo loạn, ta trở lại thăm nàng.” xong, lại .

      Lăng Tuyết Mạn vừa nghe lại càng gấp hơn, “Đợi ta chút!” Vừa nàng cuống quýt bò xuống giường, đến chỗ bình phong, ôm lấy Mạc Kỳ Hàn, dồn dập thở gấp : “Chàng, lần này chàng , khi nào trở lại?”

      biết!” Mạc Kỳ Hàn cứng người, đưa lưng về phía Lăng Tuyết Mạn .

      Lăng Tuyết Mạn mím chặt môi, biết cái gì cho phải, nhưng cứ như vậy buông tay để rời , nàng vạn phần muốn, liền cứ ôm , trầm mặc.

      Hồi lâu, Mạc Kỳ Hàn nhàng thở dài, mở vòng tay quấn chặt ở bên hông ra, Lăng Tuyết Mạn quýnh quáng, thốt: “ muốn!” Sau đó hất tay Mạc Kỳ Hàn, mang theo vài phần hốt hoảng, nàng cởi áo ngoài của Mạc Kỳ Hàn cùng ngọc bội buộc ở bên hông , vừa cởi vừa ngập ngừng, “Đừng , đừng …”

      Mạc Kỳ Hàn lần nữa cứng đờ, chậm rãi cúi đầu nhìn xuống, nhìn nàng nửa ngày trời cởi được, nên gấp gáp, khàn khàn, : “Mạn Mạn, nàng có biết mình làm gì ?”

      “Ta biết, biết, chàng là phu quân để cho chàng cùng ta ở bên nhau, ta tin chàng, như vậy phu quân trách ta, có phải ?” Lăng Tuyết Mạn vội gật đầu.

      Nơi cổ họng Mạc Kỳ Hàn căng thẳng, chợt quay người, lại lần nữa cẩn thận hỏi: “Mạn Mạn, nàng xác định sao? Xác định ta có thể chạm vào nàng?”

      Tay của Lăng Tuyết Mạn ngừng lại, ngửa đầu nhìn Mạc Kỳ Hàn, tay vươn ra vuốt mặt , trong khóe mắt có nước mắt chảy xuống, nhàng gật đầu, “Ừ, xác định.”

      chậm giây, Mạc Kỳ Hàn ôm Lăng Tuyết Mạn về phía giường lớn, thân thể hai người lăn xuống, vội vàng phủ lên môi nàng, hôn, dồn dập kéo đến, hòa cùng nước mắt của nàng, chảy vào trong miệng , nàng nhiệt liệt đáp lại, hay tay vòng qua vai , để ình hoàn toàn nương vào ngực , vừa kịch liệt cuồng dã, lại ôn nhu như nước, nụ hôn kia, tựa như nụ hôn của những người nhau qua nhiều năm gặp lại, kích thích ba nghìn sóng lớn!

      Quần áo hai người, trong cơn sóng tình mênh mông dần dần tuột xuống, bị đẩy vào bên trong, hôn từ môi trượt xuống cổ mãnh khãnh của nàng, đến xương quai xanh, sau đó là nơi mềm mại trước ngực nàng, ngậm lấy nụ hoa màu hồng, tay xoa bóp vân vê bên còn lại, ra sức trêu đùa cùng vuốt ve, kích thích nàng từng trận run rẩy, tựa như giòng điện vạn vôn truyền khắp cơ thể, nàng nắm chặt bờ vai , từ khóe miệng khó nhịn tràn ra tiếng kêu kiều, “Tình…tình nhân…a…”

      “Mạn Mạn, nàng hối hận? Nếu chạm vào nàng, đừng mong ta đáp ứng, ngày nào đó để nàng giữ đạo hiếu!” Mạc Kỳ Hàn khàn khàn hỏi.

      “Ta…chàng…” Lăng Tuyết Mạn ngượng ngùng vài phần, cắn răng cái, sẳng giọng, “Chàng muốn chạm thôi!”

      “Hả?” Mạc Kỳ Hàn nâng mày, “Ai bổn công tử muốn nhả thịt béo dâng đến miệng? Bổn công tử cũng thích ăn thịt heo!” xong, thân thể trượt xuống, hôn lên bụng nàng, để ý đến khuôn mặt nhắn tức giận đỏ lên, “Chàng xem ta so sánh thành thịt heo! Chàng thích ăn thịt heo tìm heo mẹ động dục , đừng chạm ta!”

      “Ha ha!” Mạc Kỳ Hàn trầm thấp cười, môi nhếch : “Bổn công tử phải cùng heo mẹ làm cái gì cái kia sao?”

      “A a a! Bại hoại! cho chạm vào ta, tránh ra, tránh ra!”

      Lăng Tuyết Mạn tức giận oa oa kêu to, dùng sức đẩy Mạc Kỳ Hàn, Mạc Kỳ Hàn ý cười càng sâu, thẳng lưng lên quỳ ngồi ở chỗ cẳng chân Lăng Tuyết Mạn, tách hai chân của nàng ra, hơi cúi thân hôn lên giữa hai chân nàng, sau đó liếm lên đóa hoa rực rỡ của nàng, đầu lưỡi thăm dò vào u kính của nàng, thân thể nàng run lên bần bật, loại vui sương khôn xiết tập kích toàn thân, đột nhiên lấy lại lý trí, vừa thẹn vừa vội: “ cần, nơi đó bẩn!”

      bẩn, thân nàng mỗi nơi mỗi chỗ đều xinh đẹp, ta rất thích.” Mạc Kỳ Hàn ngẩng đầu nhàng .

      “A, vậy sao?”

      Mũi Lăng Tuyết Mạn nóng lên, nước mắt xông ra, trườn người lên, tinh tế hôn môi, giọng trở nên khàn khàn, “ khóc, khóc, còn nhớ ? Ta thích nhất nụ cười vui vẻ của nàng, được trầm mặt nữa, phải giống như trước, lớn tiếng cười, biết chưa?”

      “Ừ…” Lăng Tuyết Mạn mơ hồ , đáp, tay vòng lên cổ , dâng lên môi của nàng.

      bao giờ… chần chừa nữa, nóng bỏng bên dưới để trước u kính của nàng, thắt lưng trầm xuống, nàng rên rỉ, vui thích khiến kêu rên tiếng, bắt đầu luật động cổ xưa.

      Cả đêm sóng tình dâng trào, nhớ muốn nàng bao nhiêu lần, chỉ nhớ mỗi lần kết thúc, họ đều đầy mồ hôi dán vào nhau, ôm nhau chặt, nàng thẹn thùng cùng nhiệt tình, làm vui thích thỏa mãn, tiếp theo tình dục càng sâu, muốn mang nàng bóp vỡ, khảm vào thân thể mình.

      “Tình nhân, ta mệt quá…” Lăng Tuyết Mạn bị ‘ép’ nhiều lần, cả người tựa như muốn tan ra, mềm nhũn, động cái cũng lười.

      “Ừ, ta biết nàng mệt mỏi,vậy ngủ .” Mạc Kỳ hàn sờ sờ gò má của nàng, cưng chìu giọng .

      Lăng Tuyết Mạn mắt nhắm lại, nghe giọng , mặc dù lười biếng, nhưng vẫn mười phần khỏe khắn, nhịn được hỏi: “Chàng mệt sao?”

      mệt, trừng phạt vật này, mấy lần cũng dư dả!” Mạc Kỳ Hàn xấu xa cười, trêu chọc .

      “A, chàng xấu lắm!” Gương mặt Lăng Tuyết Mạn lần nữa trở nên hồng hồng, hờn dỗi cảnh cáo : “ được lại làm nữa! Ta chịu nổi.”

      “Ha ha… được, làm! Tối mai lại tiếp tục!” Mạc Kỳ Hàn bật cười .

      Lăng Tuyết Mạn càng nghe càng ngượng ngùng hơn “ cho!”

      “A? Vậy cũng được, nàng thể để cho bổn công tử mới vừa nếm chút ngon ngọt, liền lập tức thu về? Bổn công tử trước, cảnh cáo nàng!” Mạc Kỳ Hàn hạ mi, tà tà cười “Nàng dám nửa chữ , bổn công tử lập tức để cho nàng cảm thụ lần nữa.”

      “Ách… dám…”Lăng Tuyết Mạn chịu thua rồi.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 228



      Ba ngày sau, sau khi cự tuyệt Liễu Ngô Đồng, Lăng Tuyết Mạn lại nhận được phong thư hồi .

      Mở thư, xem qua, Lăng Tuyết Mạn mông lung.

      Nhìn thấy vẻ mặt Lăng Tuyết Mạn có gì đó đúng, Xuân Đường quan sát, hỏi thăm “Vương phi, xảy ra chuyện gì vậy?”

      “Cũng có gì, tiểu vương gia đâu?” Lăng Tuyết Mạn lắc đầu hỏi.

      “A, tiểu vương gia hình như chuyện với quản gia.”

      “Ở đại sảnh hay ở Liễu Hương Cư?”

      “Là đại sảnh.”

      “Ta đến xem chút.”

      Chân Lăng Tuyết Mạn mới bước đến cửa, liền bị đoạn hội thoại bên trong hấp dẫn.

      “Quản gia, phụ thân Tôn trắc phi, Tôn đại nhân thỉnh cầu đến thăm Tôn trắc phi, ngươi sắp xếp tiếp đãi chút .”

      “Dạ, tiểu vương gia.”

      “Hôm nay, bắt mạch cho Tôn trắc phi xong, ngươi bảo thái y đến gặp ta, ta hỏi thêm chút, nếu có hi vọng chữa trị, vậy theo quy cũ chuẩn bị hậu .”

      “Dạ, nô tài để ý thỏa đáng.”

      Nghe được lời này, Lăng Tuyết Mạn cả kinh, thân thể lung lây, vội vàng nhấc váy bước tới, “Hiên nhi, Tôn trắc phi thế nào?”

      chuyện, hai người quay đầu lại, quản gia vội vàng tiến lên hành lễ, “Nô tài thỉnh an vương phi!”

      “Quản gia, các người gì? Chuẩn bị hậu gì? Tôn trắc phi bị bệnh sao?” Lăng Tuyết Mạn vội hỏi.

      “Bẩm vương phi, Tôn trắc phi bị bệnh nặng, ngũ tạng hư cả, thái y khả năng chữa trị rất thấp.” Quản gia đơn giản tránh nặng tìm trả lời.

      “Cái gì? Sao cho ta biết?” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc, sắc mặt trắng bệch, ngũ tạng hư cả?

      Quản gia ngước mắt, liếc nhìn Mạc Ly Hiên, lại cúi đầu : “Nô tài cùng tiểu vương gia lo vương phi biết nổi giận, nên chưa cho vương phi,nhưng vẫn luôn truyền thái y, thuốc cũng uống đều đặn, chỉ sợ thân thể Tôn trắc phi yếu đuối, e là qua khỏi.”

      Thân thể Lăng Tuyết Mạn lảo đảo, Mạc Ly Hiên vội đỡ nàng, đến ghế, “Mẫu thân, người ngồi xuống trước, mọi người đều có số mệnh, người đừng hao tổn tinh thần quá.”

      Nha hoàn bưng trà nóng dâng lên, Mạc Ly Hiên dâng lên tay Lăng Tuyết Mạn, ân cần : “Mẫu thân, uống chút trà, nên suy nghĩ nhiều, sinh lão bệnh tử, thuận theo tự nhiên là được.”

      “Hiên nhi, nàng, nàng ấy, mấy tháng trước phải vẫn khỏe sao? Còn đến tìm ta tra hỏi, chuyện khí thế vô cùng, thế nào đột nhiên lại…” Lăng Tuyết Mạn vẫn tin được, hi vọng là mình nghe lầm.

      “Mẫu thân, Tôn trắc phi bệnh hơn nửa tháng, mọi người thường , bệnh đến như núi sập, đại khái chính là như vậy . Thái y trong cung cũng đến xem qua, ngay cả chủ quản thái y viện, Trương đại nhân cũng mời xem qua, tất cả đều lực bất tòng tâm. Tóm lại, chúng ta tận lực rồi.” Mạc Ly Hiên giọng .

      Lăng Tuyết Mạn vô ý thức nhấp trà, trà thơm vào hầu, lại cảm giác được chút nào, Cốc trắc phi chết, tại Tôn trắc phi cũng sắp chết, nữ nhân của Tứ vương gia, chỉ còn sót lại mình nàng…

      Cốc trắc phi chết… hôm nay Tôn trắc phi… có thể hay lại…

      Lăng Tuyết Mạn chợt nắm chặt cốc trà, đôi môi run run, ánh mắt lên hoảng sợ, hồi lâu sau, lại dần dần khôi phục bình thản, là nàng quá thiện lương sao? Tình nhân , kẻ nào hại nàng đều nhất định phải chết, phạm vào tội ác tày trời này, nếu là tình nhân ra tay, như vậy Tôn trắc phi cũng thầm làm cái gì với nàng sao?

      , nàng hi vọng là tình nhân làm, càng hi vọng Tôn trắc phi từng hại nàng…

      Nhất thời đầu óc rối loạn, định đặt chén trà lên bàn, lại bởi vì thất thần buông lỏng tay mà “Xoảng-” cái rớt xuống mặt đất, nước trà vun vãi khắp nơi, Mạc Ly Hiên cuống quýt, nhìn qua tay Lăng Tuyết Mạn, lo lắng : “Mẫu thân, tay của người thế nào?”

      Lăng Tuyết Mạn cúi đầu, cũng may tay bị phỏng, liền kiên cường nặn ra nụ cười “ sao, ta, ta sẩy tay.”

      “Vương phi, ngài về nghĩ lát , chuyện tình trong phủ ngài cần quan tâm, có tiểu vương gia ở đây.” Quản gia cau mày giọng .

      Xuân Đường Thu Nguyệt cũng vội vàng tiến lên đỡ lấy Lăng Tuyết Mạn, khuyên nhủ: “Vương phi, nô tỳ đỡ ngài trở về thôi.”

      “Quản gia, ngươi an bài , ta đưa mẫu thân trở về Cúc Thủy Viên.” Mạc Ly Hiên yên tâm lắm .

      “Dạ, tiểu vương gia!”

      Lăng Tuyết Mạn biết mình trở về Thủy Cúc Viên như thế nào, vừa ngồi vào ghế mềm trong phòng, đại não lâm vào trạng thái vô tri vô giác, trong nháy mắt nghĩ ra chút gì đó, lại trong nháy mắt quên mất, rốt cuộc như cũ vẫn là mảng trống , cái gì cũng , cái gì cũng biết.

      “Thu Nguyệt, đem chút nước nóng tới.” Mạc Ly Hiên phân phó.

      “Dạ!”

      thau nước nóng được mang tới, Mạc Ly Hiên tự mình thấm ướt khăn, nâng tay Lăng Tuyết Mạn dùng khăn quấn quanh, đè lại ở lòng bàn tay, “Mẫu thân, ấm ấm chút, có thể tránh cho chỗ phỏng vừa rồi sưng lên.”

      “Hiên nhi…” Lăng TUyết Mạn nhìn Mạc Ly Hiên, đáy mắt có chút chát, nước mắt trong suốt thoáng qua, “Hiên nhi, con giết qua người nào chưa?”

      “… có?” Mạc Ly Hiên do dự chút, nhìn Lăng Tuyết Mạn lắc đầu cái.

      Lăng Tuyết Mạn hơi nhếch môi, gì thêm nữa, nước mắt lại cầm được chảy xuống, nàng từng giết người rồi, mặc dù nàng cảm thấy người nọ đáng chết, nhưng mà nửa đêm nàng tỉnh mộng vẫn nhịn được sợ hãi, cùng run rẩy, nhìn hai bàn tay mình vương đầy máu tanh, bỏ chạy đường, tất cả mọi người đều xa lánh nàng, ai dám đến gần…..

      Hôm nay đến cổ đại, vẫn như cũ cách nào thoát khỏi chuyện này, nàng giết bá nhân, bá nhân* lại vì nàng mà chết, tại sao lại phải chém chém giết giết nhiều như vậy, tại sao bọn họ phải ám hại nàng ? (*bá nhân = ác nhân: kẻ ác)

      Tâm thần hoảng hốt ngày, đến đêm, Lăng Tuyết Mạn sớm lâm vào giấc ngủ, nửa đêm đột ngột bị ác mộng thức tỉnh, mồ hôi đầm đìa, thức dậy, nàng nặng nề thở hổn hển, đôi tay vòng qua hông nàng, ngay sau đó vang lên lời ân cần của , “Mạn Mạn, sao vậy? Nằm mơ sao?”

      Thân thể run lên, nàng xoay người lại, nhìn , mặc dù thấy mặt, nhưng nàng vẫn cố chấp nhìn, chậm rãi hỏi: “Chàng biết chuyện Tôn trắc phi ngã bệnh ?”

      “Ừ, có nghe qua.” Mạc Kỳ Hàn .

      “Chàng có biết tại sao nàng ta ngã bệnh ?” Lăng Tuyết Mạn lại hỏi.

      Mạc Kỳ hàn cau mày, “Làm sao ta biết? Nàng nên hỏi thái y.”

      liên quan gì đến chàng sao?” Lăng Tuyết Mạn hỏi tiếp, ánh mắt vẫn quan sát .

      “Nàng cho là có liên quan đến ta sao?” Mạc Kỳ Hàn rảnh rỗi hỏi ngược lại.

      “Thôi , ta hỏi, chàng làm bất cứ chuyện gì đều có lý do của chàng.” Lăng Tuyết Mạn lắc lắc đầu cái, giọng .

      Mạc Kỳ Hàn híp mắt lại, kéo thân thể Lăng Tuyết Mạn xuống, để cho nàng tựa vào khuỷa tay , hôn lên trán nàng cái, thấp giọng : “Đừng nghĩ quá nhiều, cứ bình thản sống cuộc sống của mình là được, đừng khiến ình quá nặng nhọc, áp lực, người đáng thương, cũng phải có kẻ đáng hận, cho nên ông trời mới bắt ả .”

      “Vậy sao? Chàng hiểu ông trời như vậy, vậy phu quân ta làm chuyện gì đáng hận sao? Tại sao ông trời lại buông tha cho ?” Lăng Tuyết Mạn lạnh giọng.

      “Mạn Mạn, đừng tranh cao thấp với ta, ta muốn vì người khác mà chúng ta gây gổ, được ?” Mạc Kỳ Hàn cau chặt chân mày, dừng chút : “Phu quân nàng là bị bệnh lâu, vẫn có chỗ đáng hận, chính là lòng cảnh giác của quá thấp, trở thành chuyện ăn năn nhất trong cõi đời này.”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 229



      Mạc Kỳ Hàn lâm vào hối hận cùng phiền muộn, nếu năm đó sâu sắc chút, khi sư phụ giải độc người xong, cũng để cho đại ca bắt mạch, như vậy, đại ca phải chết!

      Nghĩ đến chỗ này, đôi mắt sương mù đột nhiên trở nên bén nhọn, lóe lên tia sáng ác độc u, vì mối thâm thù huyết hải này, muốn để cho từng người bọn chúng chết có chỗ chôn!

      Tựa như cảm nhận được lãnh ý người Mạc Kỳ Hàn, Lăng Tuyết Mạn tự chủ ôm chặt , thấp giọng : “Tình nhân, ta tin tưởng chàng, ta chất vấn chàng, ta biết, chàng làm tất cả đều là vì muốn tốt cho ta, đúng ?”

      “Ừ, Mạn Mạn, thủ đoạn, quyền thuật, tâm cơ, mưu lược, bày trận cùng rất nhiều thứ của ta nàng hiểu được, mà ta cũng có ý định muốn giải thích nhiều với nàng, thậm chí ngay cả chữ cũng thể , ta chỉ muốn nàng vui vẻ sống, vui vẻ trôi qua mỗi ngày, những thứ khác hãy giao cho ta, ta muốn cho nàng hạnh phúc.” Mạc Kỳ Hàn hít sâu hơi, .

      “Ừ, chàng muốn ta đơn thuần sống bên cạnh chàng đúng ? Được, ta hỏi, ta tình nguyện là nữ nhân ngốc của chàng, chờ chàng.”

      “Được, chờ ta.”

      …….

      Bởi vì chuyện của Tôn trắc phi, Lăng Tuyết Mạn còn lòng dạ nào muốn ra khỏi cửa, đối với hai lần gửi thư của Liễu Ngô Đồng, nàng đành phải lấy lý do này, lần nữa cự tuyệt.

      Thời gian thấm thoát qua rất nhanh, tám ngày sau Tôn trắc phi lâm bệnh nặng qua đời, tang tổ chức ba ngày, đợi đến khi Tứ Vương Phủ hạ vải trắng xuống, ngày nữa trôi qua.

      Nguyên nhân cụ thể, tỷ như tại sao tình nhân muốn diệt trừ Tôn trắc phi, dùng thủ đoạn gì khiến nàng bị bệnh? Bởi vì nguyên nhân gì phải đợi sau khi Cốc trắc phi chết lâu, mới xuống tay. Những thứ này Lăng Tuyệt Mạn hoàn toàn biết, chỉ có thể mơ hồ suy đoán cùng kiểu giống Cốc trắc phi, ban đầu hẳn là Tôn trắc phi cũng diễn trò gì đó, khiến cho tình nhân hận thấu xương, cũng có thể muốn tránh hoài nghi của người khác mà đồng thời gây ra hai cái chết, tóm lại, tất cả, tất cả mọi chuyện, đều như rơi vào sương mù.

      Sau trận bão tuyết trôi qua, qua ba ngày, khí trời trong xanh trở lại, tâm tình phiền muộn qua nhiều ngày cũng vì vậy mà tan .

      Muốn ném tuyết, nhưng Xuân Đường, Thu Nguyệt sống chết ngăn cản, sợ Lăng Tuyết Mạn lại bị cảm lạnh, trong lúc chủ tớ tranh chấp, thị vệ giữ cửa vội vã đến, hai tay dâng lên phong thư, khom người : “Bẩm vương phi, thư từ phủ Liễu thái phó đưa tới.”

      “A?” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc, nhận thư, : “Biết rồi, ngươi xuống .”

      “Dạ, nô tài cáo lui!”

      Xuân Đường cùng Thu Nguyệt sầu lo nhìn Lăng Tuyết Mạn, thăm dò hỏi: “Vương phi, Liễu tiểu thư tìm ngài, là có chuyện gì quan trọng sao?”

      có, ta xem thư trước chút.” Lăng Tuyết Mạn xong liền quay người trở về phòng.

      Xé phong bì, mở thư ra, Lăng Tuyết Mạn lâm vào khó khăn, thu thư lại, đứng dậy giáo trường tìm Mạc Ly Hiên.

      “Hiên nhi, con xem, ta nên hay ?” Lăng Tuyết Mạn hỏi.

      Mạc Ly Hiên hoài nghi : “Mẫu thân muốn sao? Ngày sinh Liễu Thái Phó, Liễu tiểu thư mời ngài phủ Thái Phó chia vui, cũng có gì tốt, dù sao mẫu thân cũng nhàn rỗi vô , tham gia náo nhiệt cũng sao.”

      “Nhưng mà ta ra cửa an toàn ?” Lăng Tuyết Mạn lấy cớ hỏi, tình nhân cho nàng gặp mặt Ngô Đồng, nhưng mà Ngô Đồng lại ba lần bốn lượt tới mời, ai –

      “Mẫu thân lo lắng chuyện này? Vậy con cùng mẫu thân là được, dặn dò quản gia mang theo mấy thị vệ hạng nhất của Hương Đàn Cư là được, xảy ra chuyện gì.” Mạc Ly Hiên suy nghĩ, .

      “Ừ, được rồi.” Lăng Tuyết Mạn đắn đo lúc, mới gật đầu cái.

      Mạc Ly Hiên lệnh quản gia chuẩn bị lễ vật phong phú, điều động vài người, buổi trưa tiến đến phủ Thái Phó.

      Bước vào đại sảnh trải thảm đỏ, Lăng Tuyết Mạn tùy tiện nhìn chút, khách khứa đông đảo, người người vui vẻ, giương mắt nhìn lên, ngay phía trước đại sảnh là chữ ‘Thọ’ thiếp vàng treo cao, phía dưới bày biện bàn lễ vật, dĩ nhiên là có đào mừng thọ, mì mừng thọ, cùng ít đồ mừng thọ khác.

      Khách được phân làm hai bên, chỉ nhìn màu sắc hoa văn khác biệt quan phục, là đủ biết quan viên lớn đều đến, Liễu Thái Phó được hoàng thượng cùng hoàng tử, vương gia tôn kính, cho nên triều dưới triều khỏi có chút tôn kính, ngưỡng mộ ông, rối rít tới chúc thọ.

      Ánh mắt quét qua hàng thứ nhất, ngoài ý muốn, Lăng Tuyết Mạn bắt gặp vài… vị vương gia, có điều là Nhã Phi vẫn chưa đến, phảng phất như lễ mừng thọ lớn như thế này đều là chuyện riêng của nam nhân, ngoại trừ nàng là do Liễu tiểu thư mời đến, cho nên, Lăng Tuyết Mạn đặc biệt có cái cảm giác hạc đứng giữa bầy gà, liền tự chủ rút vào trong góc tối.

      “Mẫu thân?” Mạc Ly Hiên nghi hoặc nhìn nàng.

      “Hiên nhi, lát nữa mình con chúc thọ Liễu Thái Phó , ta ở chỗ này chờ con, con nhìn xem, chỉ có mình ta là phụ nữ.” Lăng Tuyết Mạn 囧, thấp giọng .

      “Nhưng mà, mẫu thân, nếu người đến, lộ diện phải có chút khó coi sao?” Mạc Ly Hiên cau mày.

      “Vậy…”

      Lăng Tuyết Mạn mới chữ, liền thấy mọi người trước mặt chúc thọ xong, bởi vì bản thân hai người còn kỳ kèo mãi, cho nên, tư thế kề tai của hai người đột ngột ra trước mặt khách khứa.

      “A? Đó phải là Tứ tẩu cùng Hiên nhi sao? Rút ở trong góc làm gì?” Mạc Kỳ Sâm thấy trước, kêu lên.

      Lúc đó, Lăng Tuyết Mạn nắm tay thành quyền, ngồi thẳng lên, lúng túng nặn ra nụ cười, cùng Mạc Ly Hiên liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt tới phía người được chúc thọ ở trước mặt.

      Mạc Ly Hiên lễ độ chắp tay, “Cung chúc Thái Phó đại nhân thọ tỷ Nam Sơn!”

      Lăng Tuyết Mạn nhàng cười tiếng, “Cung chúc đại nhân phúc thọ an khang!”

      Liễu Thái Phó cuống quýt đứng dậy, “Lão phu biết tiểu vương cùng Tứ vương phi giá lâm, có tiếp đón từ xa!” Vừa , liền chuẩn bị quỳ xuống hành lễ, Mạc Ly Hiên hai tay nâng đỡ, mỉm cười chân thành, : “Đại nhân cần đa lễ, hôm nay ta cùng mẫu thân nhận được thư của Liễu tiểu thư mời đến chơi, vội vã chuẩn bị phần lễ mọn, mong rằng đại nhân phiền lòng!”

      Người người trong phòng nghe qua mấy lời này, ai ai cũng lộ vẻ mặt hài lòng tán thưởng, còn tuổi mà chuyện rất khéo léo, tri thư đạt lễ * chiêu hiền đãi sĩ, hiếm thấy nha! (*tri thư đạt lễ: ăn đúng mực, *chiêu hiền đãi sĩ: bậc tài)

      Vừa nghĩ qua chuyện này, mọi người liền dời mắt qua người Nhị vương gia Mạc Kỳ Diễn, cung kính chắp tay, Mạc Kỳ Diễn cũng mỉm cười đáp lễ.

      Liễu Thái Phó đứng dậy, ánh mắt tràn đầy hòa ái cùng kích động : “Tiểu vương gia thiếu niên tài, Tứ vương phi tài nghệ rúng động thiên hạ, nhị vị có thể hạ mình đến đây chúc thọ lão phu, lão phu cảm giác rất vinh hạnh!”

      “Liễu đại nhân quá lời rồi, Tuyết Mạn dám nhận.” Lăng Tuyết Mạn ửng đỏ mặt, vội vàng .

      “Cha, Tứ vương phi thích khoe khoang, hay là người mời nàng ngồi xuống .” Liễu Thiếu Bạch đứng bên cạnh, khẽ cười .

      Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn mới chuyển mắt, lúc này mới thấy được Liễu Thiếu Bạch, ánh mắt sáng lên, hôm nay Liễu Thiếu Bạch mặc trường sam màu đỏ tươi, trang phục so với thường ngày tinh tế hơn chút, khuôn mặt vốn tuấn dật càng thêm sáng láng, đôi mắt sáng rực rỡ như ngân hà, mang theo vài phần hài hước nhìn nàng.

      Lăng Tuyết Mạn cười tán thưởng, dưới lời mời của Liễu Thái Phó, ngồi xuống, ước chừng nhìn qua phen,vẫn thấy Liễu Ngô Đồng, trong lòng nàng liền buồn bực, lại thấy trước cửa phòng nhanh chóng có bóng người bước đến.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 230



      Người đến mặc bộ sa y xanh nhạt tinh sảo, váy khéo léo ghép vài cánh hoa xanh mộng ảo, mặt phấn hồng nhạt, ánh mắt nhu hòa sáng lạng. Mái tóc phủ lên vai mỹ nhân, cài cây trâm ngọc nghiêng nghiêng, thanh tú tao nhã. Lông mày kẻ đen vừa phải hợp với cách trang điểm, quyến rũ động lòng người, miệng như ngậm châu, khuyên tai trong suốt cùng bộ với trâm cài, đồ trang sức trang nhã tô điểm thêm cho nàng vẻ đẹp mê hoặc người xung quanh (Rin: Oh My Chúa tôi!! Miêu với chả tả, dịch đổ hết cả mồ hôi, cơ mà, miệng như ngậm châu nghĩa là sao nhỡ, unimagine @.@

      2blue: miệng như ngậm châu là hả miệng ra thấy nước miếng óng ánh như ngọc đó )

      Lăng Tuyết Mạn nhìn nhàng vào, ánh mắt tự chủ phát sáng, tự đáy lòng giọng thở dài : “Ngô Đồng đẹp nha!”

      bằng người nào đó!”

      Bên tai trái truyền đến năm chữ, Lăng Tuyết Mạn chỉ cảm thấy trận nhồn nhột, vội vàng chuyển mắt nhìn sang, lại thấy bên trái nàng, Mạc Kỳ Diễn ngồi nghiêm chỉnh từ lúc nào, vẫn dáng vẻ thong thả, bên miệng mang ý cười, điều này khiến cho Lăng Tuyết Mạn lần nữa cho rằng nhất định là mình nghe nhầm, nhưng nhồn nhộn trong lỗ tai lại cho nàng biết, khẳng định là phải!

      Nhớ lại năm chữ đầy thâm ý của , bên tai khỏi nóng lên, Lăng Tuyết Mạn lúng túng vội vàng quay mặt, vờ như nghe thấy gì, ánh mắt lại bay đến Liễu Ngô Đồng.

      Chỉ thấy Liễu Ngô hướng về tân khách trước mặt tiếu ngữ yên nhiên* khom khom người, sau đó nhàng bước đến trước mặt Liễu Thái Phó, lần nữa khom người cười khẽ: “Cha, tiết mục tại gia chuẩn bị xong.” (*tiếu ngữ yên nhiên: cười xinh đẹp)

      “Được, vậy mở tiệc .” Liễu Thái Phó tươi cười lớn tiếng .

      Tiệc rượu chỉ nửa canh giờ liền kết thúc, tất cả khách khứa được đề nghị xem biễu diện tại gia.

      Lăng Tuyết Mạn được sắp xếp vào vị trí thứ nhất, từ dãy nhìn sang, Liễu Thái Phó cùng phu nhân ngồi giữa, bên trái là Mạc Kỳ Diễn, Mạc Kỳ Minh, Mạc Kỳ Sâm, còn lại bên phải là Mạc Kỳ Lâm, Mạc Kỳ Dục, Mạc Ly Hiên, sau đó là nàng.

      sân khấu chính là kịch Hoàng Mai, Lăng Tuyết Mạn ban đầu nghe còn thấy thú vị, nhưng sau lại luân phiên kinh kịch ra sân, mãi đến khi nàng nghe đến buồn ngủ, câu cũng hiểu.

      nhàm chán nha.” Lăng Tuyết Mạn to ngáp cái, nghiêng đầu, gập cùi chỏ tiếp tục dập đầu ngủ.

      Ngồi chừng lúc, hai chú cháu Mạc Ly Hiên Mạc Kỳ Lâm liếc mắt nhìn nhau, nhếch khóe miệng bật cười.

      Mạc Kỳ Dục bu đầu lại, giọng hỏi: “Mạn Mạn sao vậy?”

      “Ta đoán là… tối hôm qua bị sái cổ, nên ngủ ngon.” Mạc Kỳ Lâm suy nghĩ lúc trả lời.

      Ai ngờ, lời này, làm Lăng Tuyết Mạn đỏ mặt, tối hôm qua phải là nàng bị sái cổ, mà là bị tên nam nhân nào đó giằng co đến nữa đêm đó.

      Đáng tiếc, chữ nàng cũng dám , lại dám phản bác, chỉ đành phải cúi đầu xuống thấp hơn, ai ngờ, Mạc Kỳ Dục vẫn bỏ qua cho nàng, “Bị sái cổ để cho nha hoàn xoa bóp, sao lại thành ra nông nổi này?”

      “Mắc mớ gì đến ngươi?” Lăng Tuyết Mạn ngầng đầu, nhưng lời lại nặn từ trong kẻ răng ra.

      “A? Ai nha, nữ nhân này, Tứ tẩu sao lại biết điều như vậy!” Mạc Kỳ Dục đập bàn vài cái, chỉ sợ xung quanh có người nghe được, bởi vì thói quen nhất thời khó sửa, khiến cho đỏ mặt bừng bừng, lúng túng.

      Lăng Tuyết Mạn vô cùng buồn bực, hơi hạ mắt, vẻ mặt rất ủy khuất : “Xem như ta sai lầm rồi được chưa? Ngươi muốn bị người ta nghe thấy à?”

      “Ách…” Mạc Kỳ Dục áy náy sờ sờ mũi “Ta quên.”

      “Xí!” Lăng Tuyết Mạn liếc cái, tiếp tục cúi đầu gục mặt ngủ, trong lòng chỉ ngóng trông tiệc tùng mau mau kết thúc, để cho nàng về nhà ngủ bù giấc.

      Vậy mà, vừa híp mắt lại, bất chợt nghe đến trận tiếng chuông leng keng thanh thúy dễ nghe vang lên, đầu tiên là tiếng ‘leng keng’, sau đó là hai, ba, bốn… càng ngày càng nhiều tiếng chuông truyền đến, hội tụ thành , nghe êm tai cực kỳ!

      Lăng Tuyết Mạn chợt ngồi thẳng người, giống như người dưới đài khác, ánh mắt bị hấp dẫn bởi bóng người sâu khấu, những diễn viên khác thối lui ra sau đài, đài bóng người từ từ toát lên trận khói mù mỏng, lượn lờ, tựa như tiên cảnh, tiếng chuông vẫn vang, nhưng càng thêm thanh thúy hơn vừa rồi, lại càng thêm dễ nghe, duy chỉ điều là chỉ nghe lại thấy người nào!

      Các tân khách đều nghểnh cổ chờ đợi, lúc mong đợi, rốt cuộc, người được mong chờ mới ra ngoài, nàng che nửa mặt, mang theo cây tỳ bà .

      bộ váy lụa mỏng màu vàng nhạt, áo khoác sa y màu trắng nhạt, đầu cài cây trâm thủy tinh màu mật ong, châu hoa sức lệ, bên hông là lưu tô màu lam nhạt, trán tóc mái tùy tiện bay, mềm mại tựa thiên tiên, gương mặt được che đậy chiếc khăn lụa mỏng màu tuyết trắng, ở mỗi cổ tay, chân đều mang đầy chuông bạc, theo điệu múa của , chuông bạc phát ra tiếng vang khắp trời, phối hợp cùng nhạc khúc, quả tuyệt vời vô song.

      Dưới đài, đều bị hấp dẫn sâu, ánh mắt hề chớp nhìn vũ động trong khói mù lượn lờ, mỗi lần ống tay áo tung ra, mỗi cái xoay người của nàng, đều kích khởi từng trận rung động của người nhìn, hô hấp chậm, ánh mắt kìm hãm được bay theo từng điệu múa của nàng…

      Vũ điệu hoàn tất, khăn mỏng tuyết trắng che mặt của được dỡ xuống, sau khi xoay tròn tại chỗ vòng, nàng khẽ cười nhàng, “Ngô Đồng chỉ muốn dùng khúc vũ này chúc phụ thân trường thọ!”

      “Hay!”

      Liễu Thái Phó vui vẻ cười cong mi, vỗ tay ba tiếng, dưới đài các tân khách cũng ủng hộ theo, tiếng vỗ tay như sấm dậy, thanh trầm trồ khen ngợi ngừng!

      Lăng Tuyết Mạn nhìn Liễu Ngô Đồng, chậc chậc trầm trồ dứt, “Vũ điệu này tuyệt, rất có sáng ý! Lấy chuông phối nhạc, tệ, rất hay, xem ra Ngô Đồng chỉ đơn gian có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành !”

      “Bình thường!” Mạc Kỳ Lâm cười nhạt, ánh mắt mặc dù vẫn ở đài, mặc dù vẫn nhìn Liễu Ngô Đồng, song rất lạnh nhạt. (Rin: *vỗ vai Tiểu Ngũ* Lão bằng hữu! hảo nam nhân a! bị trần tục che mờ mắt !! *giơ giơ ngón tay cái*)

      Ánh mắt Lăng Tuyết Mạn tràn đầy bất bình, trước nhìn Mạc Ly Hiên, sau khi phát phải là Mạc Ly Hiên , mới nhìn về phía bên kia, cau mày : “Ngũ vương gia, ánh mắt của ngài có vấn đề sao?”

      “Ánh mắt của ta rất bình thường.” Mạc Kỳ Lâm nhíu mày, miễn cưỡng trả lời.

      “Ai, nếu như phụ hoàng ban hôn cho ngài cùng Ngô Đồng rất tốt nha… ai, bỏ .” Lăng Tuyết Mạn ngẩng đầu, nghĩ đến chuyện Ngô Đồng thay lòng đổi dạ, bạc tình như vôi, liền thu hồi lời , lắc đầu cái.

      Mạc Kỳ Lâm lại hoài nghi hỏi: “Vì sao tiếp?”

      vì sao, ta hi vọng ngài có thể tìm được cùng ngài tương đầu ý hợp, Ngô Đồng và ngài, thích hợp.” Lăng Tuyết Mạn nhàng cười tiếng, trong khoảng thời gian ngắn, nàng cảm thấy lòng buồn vô hạn, phu quân đáng thương của nàng, cả đời có được tình , lúc khỏe mạnh có được, vì thương tiếc mà chết!

      “Mạn Mạn, nàng đúng, mặc dù người trong hoàng thất khó tìm được tình cảm chân chính, nhưng vẫn còn phần hi vọng, cho nên, ta đợi.” Mạc Kỳ Lâm liếc mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, thấp giọng , gọi nàng rất thuận miệng, cũng giống như Mạc Kỳ Dục.

      Lăng Tuyết Mạn đầu tiên là ngẩn người, sau đó mỉm cười, trêu đùa : “Tại sao gọi là Tứ tẩu? muốn để ta có địa vị cao hơn ngài?”

      phải vậy, bỏ qua Tứ ca, chúng ta cũng được xem là bằng hữu phải sao? Cách xưng hô này, lẽ nàng chỉ cho phép tiểu Thất gọi, mà cho ta gọi thẳng tên sao?” Mạc Kỳ Lâm cười khẽ, nháy mắt, mắt ánh lên tia sáng ngọc mê người.“Ách, cũng phải, các ngài tùy tiện gọi, mấy cái tên gọi này, ta ngại, hay là ngài muốn bắt chước Dục Dục, vậy có phải ta cũng có thể gọi ngươi là… Lâm Lâm?” Lăng Tuyết Mạn buồn cười, đọc xong hai chữ kia, nàng liền ‘xì’ tiếng bật cười, “ được, được rồi, gọi ngài như vậy, ta cười ngất mất, giống như tên Linh Linh của bé , ha ha…”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 231



      Nụ cười này của Lăng Tuyết Mạn, khiến người ta phải chăm chú, nhưng chỉ giới hạn ở nhìn nghe, dám câu, nhưng Mạc Kỳ Dục nhịn được, trực tiếp nghiêng đầu giọng xen vào : “Mạn Mạn, ngươi cười vui vẻ như vậy làm chi?”

      Mạc Ly Hiên cắn môi cười trộm, Mạc Kỳ Lâm tích tụ vô số gân đen trán, nhìn Lăng Tuyết Mạn, thực hận thể ngụm đem nàng ăn luôn!

      Lăng Tuyết Mạn nuốt nước miếng, cười mỉa, có lỗi : “Ngũ Vương gia, ta tuyệt đối với cung kính gọi ngài tiếng Ngũ Vương gia, như vậy xong chưa?”

      “Ngũ ca, Mạn Mạn gọi ca là gì?” Mạc Kỳ Dục còn nghi hoặc.

      Mạc Kỳ Lâm trừng ánh mắt giết người qua, Mạc Kỳ Dục run chút, vội nghiêng đầu, dám nhìn người. Mạc Kỳ Lâm mới lại trừng Lăng Tuyết Mạn, cúi đầu thở : “Gọi tên ta là được rồi.”

      “Được, hiểu rồi, thành vấn đề!” Lăng Tuyết Mạn vỗ vỗ, cam đoan.

      Mạc Kỳ Lâm dở khóc dở cười, thở dài tiếng, Lăng Tuyết Mạn nhìn theo về phía đài, Ngô Đồng lui xuống.

      tay chống má, trầm tư chút, Lăng Tuyết Mạn vẫn nghĩ ra Ngô Đồng mời nàng tới làm cái gì? Nghĩ như vậy, liền tìm kiếm thân ảnh Liễu Ngô Đồng, lúc nhìn quanh, từng nghĩ, Liễu Ngô Đồng lại tới trước mặt, tươi cười thân thiết : “Tứ Vương phi, ta mới vừa chuẩn bị vũ đạo, có chiêu đãi nàng tốt, thực thực xin lỗi, nàng lần đầu tới Thái Phó phủ chúng ta, ta mang nàng dạo chung quanh .”

      “Ừ, được.” Lăng Tuyết Mạn hơi suy nghĩ, cười gật đầu, nghiêng mặt : “Hiên nhi, mẫu thân chút, con ngồi xem nhé.”

      “Mẫu thân cẩn thận chút.” Mạc Ly Hiên mỉm cười, gật đầu

      Lăng Tuyết Mạn đứng dậy đồng thời, mở to mắt nhìn Mạc Kỳ Lâm, trêu đùa, “Ngài có muốn cùng dạo chút hay ?”

      Mạc Kỳ Lâm cau mày, thầm trừng mắt liếc Lăng Tuyết Mạn, mới : “Các người dạo trước .”

      “Mấy vị vương gia, Ngô Đồng cáo lui!” Liễu Ngô Đồng khom lưng cười khẽ, ánh mắt quét qua Mạc Kỳ Lâm, ngừng lại, nàng mỉm cười lưu luyến.

      “Hì hì, Ngũ vương gia, đừng ngượng ngùng nha.”

      Lăng Tuyết Mạn mỉm cười có thâm ý, dứt lời cuống quýt kéo Liễu Ngô Đồng, lách người . Nhìn bóng lưng hai người xa xa, Mạc Kỳ Dục mới đánh bạo thấp giọng trêu ghẹo : “Ngũ ca, Mạn Mạn trêu đùa huynh! Thế nào? Liễu tiểu thư cũng được xem như có tài có sắc, rất xứng với huynh.”

      hưu vượn!”Mạc Kỳ Lâm cau mày phản bác, mang chút tức giận : “Nếu người ta muốn cưới là nàng, thọ yến phụ hoàng, ta cự tuyệt! Đệ quên Tứ ca rồi sao?”

      “Tứ ca?” Mạc Kỳ Dục ngẩn người, tim loạn nhịp mấy giây mới tỉnh ngộ, vỗ cái miệng cái, ảo não : “ xin lỗi Ngũ ca, đự lại quên mất chuyện này!” xong, lại nghĩ nghĩ, “Bất quá Tứ ca có ở đây, muốn cưới cũng có gì là được…”

      “Câm miệng! Nếu đệ thích đệ mà cưới nàng ta, đừng an bài người ta!” Mạc Kỳ Lâm trầm mặt, trực tiếp ngắt lời.

      “Ách, đệ cần.” Mạc Kỳ Dục vội khoát khoát tay, bộ dạng ‘xin miễn tội cho kẻ bất tài’.

      Mạc Kỳ Lâm lại trừng mắt, quay mặt qua chỗ khác.

      Liễu Ngô Đồng mang theo Lăng Tuyết Mạn dọc theo hoa viên, vừa vừa giới thiệu, “Mạn Mạn, nàng xem, trong hồ Hạ Thiên này đều là hoa sen, có rất nhiều chuồn chuồn bay phía , nước rất xanh biếc, rất sạch. Đình cao bên kia là đình Vọng Nguyệt, là nơi ta thường ngày đến học cùng đánh đàn, có lúc cũng mang nha hoàn ngồi ghế, ăn ít điểm tâm, chuyện phiếm, có thể đem cảnh vật trong phủ thu hết vào mắt, cảm giác rất thích.”

      “Ừ, phong cảnh ở phủ các người nhìn rất đẹp.” Lăng Tuyết Mạn khẽ cười

      “Mạn Mạn, mấy ngày này nàng có khỏe ?” Liễu Ngô Đồng bước chậm dần, khẽ hỏi.

      Lăng Tuyết Mạn nhìn nàng, gật đầu cái, “Rất tốt, chỉ có điều ta rất dễ bị cảm, nên Ly Hiên và quản gia cho ta ra khỏi cửa.”

      “A, ta còn muốn cùng nàng núi Lạc Hà đạp tuyết đây! như vậy, chắc là thể rồi, núi rất lạnh, lúc trước, ta còn phải mặc bộ áo da cừu dày, khi đó, Hàn ca ca luôn để cho ta núp trong lòng , hai người chúng ta đứng đỉnh núi, ngắm nhìn cảnh tuyết xinh đẹp ở chân núi, ánh mặt trời chiếu vào tuyết, tạo nên ánh sáng chói mắt cực kỳ, Hàn ca ca …”

      Liễu Ngô Đồng chợt im bặt, khẽ cắn cánh môi, ngơ ngác xuất thần nhìn mặt hồ, ánh mắt tràn đầy thần thái đau thương (Rin: hừ hừ, đau thương tại sao lúc trước lại từ chối người ta, từ chối rồi giờ lại muốn ôn lại chuyện cũ, vậy còn lưu luyến tiểu Ngũ, ngươi định lập dàn harem trong thế giới nam tôn sao?? Hứ hứ… *thở phì phì* *quay mặt *)

      Lăng Tuyết Mạn nhìn nàng, cảm giác rối reng chợt xông lên đầu, nhàng mở miệng: “Ngô Đồng, nàng và phu quân ta lúc trước thường núi Lạc Hà sao?”

      “Ừ.” Liễu Ngô Đồng chớp mắt, đem ánh mắt từ trong sương mù trở về, thần thái đau thương : “Đáng tiếc còn người theo ta núi Lạc Hà nữa rồi, nếu Hàn ca ca chết, nếu như huynh ấy vẫn còn sống…..ta nguyện ý quỳ xuống đất, xin tội với huynh ấy, cầu xin Hàn ca tha thứ.”

      Dứt lời, Liễu Ngô Đồng chợt xoay người, hai tay nắm chặt vai Lăng Tuyết Mạn, mắt mở to, mong mỏi vạn phần hỏi: “Mạn Mạn, nàng cho ta biết, Hàn ca ca chết rồi sao? Huynh ấy có thể còn sống hay ?”

      “Ngô Đồng, nàng, nàng phải là bị mắc chứng ảo tưởng ? Tương tư người quá mức, nên suy nghĩ lung tung, nàng đừng như vậy, phu quân qua đời, ta và hoàng thượng tận mắt nhìn phu quân nhập quan, rồi sau đó chôn vào địa cung, làm gì mà còn sống ?” Lăng Tuyết Mạn cau mày, Liễu Ngô Đồng thế này, có chút điên cuồng!

      Nghe vậy, Liễu Ngô Đồng lập tức lảo đảo lui về sau vài bước, lông mi ngừng run lên, nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống, kích động vạn phần, “, phải vậy, Hàn ca ca còn đến thổi tiêu cho ta nghe, tiếng tiêu đó chính là khúc nhạc lúc trước chúng ta thường hợp tấu, ta đánh đàn, thổi tiêu, ta nghe lầm, có tới, nếu phải là , cõi đời này còn người nào biết qua bài hát kia? Mạn Mạn, nàng cho ta biết có được ? Ta tranh giành ngôi vị Tứ vương phi của nàng, cho dù hoàng thượng ban hôn, ta cũng gả, ta chỉ cầu xin gặp lại Hàn ca ca lần nữa, cầu xin huynh ấy tha thứ, chỉ cần huynh ấy tha thứ cho ta, ta bao giờ… bao giờ rời bỏ huynh ấy, bất kệ Hàn ca cho ta danh phận gì, ta cũng ở cùng huynh ấy, chăm sóc huynh ấy, nàng cho ta biết được hay ? Ta xin nàng!”

      “Ngô Đồng!”

      Lăng Tuyết Mạn gì, Liễu Ngô Đồng quả bệnh rồi! Bệnh này ở đại, chính là chứng bệnh ảo tưởng nghiêm trọng, nàng phải làm thế nào để giải thích cho Ngô Đồng hiểu đây?

      “Ngô Đồng, nàng hãy nghe ta , chuyện xưa kết thúc rồi, nàng vẫn còn sống trong quá khứ thể nào tìm được hạnh phúc, nàng phải nhìn về phía trước, nàng và Tứ vương gia kết thúc, hai người kiếp này thể nào ở bên nhau, chết, chết rồi!”

      Lăng Tuyết Mạn dùng phương pháp cực đoan nhất, hi vọng có thể thức tỉnh Liễu Ngô Đồng, ai ngờ, Liễu Ngô Đồng càng nghe lại càng thêm điên cuồng, bước dài tiến lên, bốp chặt bở vài Lăng Tuyết Mạn, cáu kỉnh quát: “ cho ngươi chết! Hàn ca ca chết! chết! cho ngươi gạt ta!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :