1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 222



      Tình dục nhịn lâu, Mạc Kỳ Hàn mút cùng vuốt ve như cơn sóng tình đáp úp tới, thân thể Lăng Tuyết Mạn tự chủ run lên, nắm chặt hai vai Mạc Kỳ Hàn, nhưng bụng đồng thời hoảng hốt, tự nhiên nhìn quanh, phảng phất như Tứ vương gia nhìn chằm chằm nàng, vừa nghĩ thế, tay lập tức buông lỏng, sau đó chợt đẩy ra, thoát khỏi Mạc Kỳ Hàn, tựa như nai con bị kinh sợ, nàng trốn vào trong chăn, quấn mình lại chặt.

      Mạc Kỳ Hàn nằm nghiêng, tay trái chống thân thể, lời nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Mạn, trong ánh mắt, tình dục tản từng chút .

      Lăng Tuyết Mạn dám nhìn , nhắm hai mắt chặt lại, nhưng ràng vì quá căng thẳng, lông mi ngừng rung, hai tay siết chặt cổ áo ngủ, đầu óc trống trơn, nàng chỉ hi vọng tức giận, hung dữ với nàng, bỏ mặc nàng.

      Đợi hồi lâu, vẫn mở miệng chuyện, nàng rốt cuộc nhịn mở mắt ra chút, len lén nhìn , mong đợi nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh vô ba của , đôi mắt sáng trong đêm tối vẫn thấy , đôi mắt tựa như xa lạ, lạnh nhạt, lại vẫn như cũ, nóng bỏng cùng thương.

      Nhìn nhau mấy giây sau, nàng lặng lẽ nhắm hai mắt lại, nhưng trong lòng ngừng đánh trống, do dự, bàng hoàng, khổ sở, đủ loại cảm xúc xông lên đầu, làm nàng bất an, tay khỏi nắm chặt phần.

      đột ngột mở miệng, giọng bình thường chút gợn sóng, “Mạn Mạn, ta cho rằng hơn mười ngày gặp nàng, nàng giống ta, nhớ nhung nàng, tương tư nàng, đáng tiếc… ta miễn cưỡng nàng, ta cho nàng ít thời gian để tỉnh táo lại, để cho nàng gìn giữ, ba năm, thời gian cũng dài lắm, ngắn cũng ngắn, nàng muốn ta chờ nàng, ta có thể chờ. Nàng ngủ , ta .”

      Dứt lời, đứng dậy, chỉnh lại quần áo tốt, tịch mịch bước , vòng qua bình phong, đứng yên nửa phút đối mặt với bức tường, rốt cuộc nghe được bất kì chữ nào giữ người lại, mười ngón tay nắm chặt đến thể chặt hơn, cuối cùng nhấn cơ quan rời .

      Đôi mắt nhắm chặt của Lăng Tuyết Mạn sớm mở ra, ngơ ngác nhìn bình phong, lời muốn nghẹn trong cổ họng, chữ cũng thốt lên được, nàng hi vọng quay đầu lại, chỉ ôm lấy nàng ngủ, nhưng mà cũng biết , với tính tình của , tuyệt đối quay đầu lại…

      Có đến nửa canh giờ, nàng cứ bình tĩnh như vậy nhìn bình phong, đợi chờ kỳ tích xuất , đột ngột quay trở về, nhưng hi vọng mất dần từng chút từng chút, rốt cuộc, nàng tiếng động òa khóc lên, dùi đầu vào chăn, nước mắt rất nhanh rơi ướt đệm giường…

      ít lời , nhưng lại nhớ nhung, lại cho rằng nàng nhớ , ra nàng rất nhớ, rất nhớ, ban ngày thường nghĩ làm gì, buổi tối lại nghĩ đến trở nên bực bội vì Nhã Phi cứ ở đây mà lo lắng vô cùng…

      Ai ngờ, vất vả gặp mặt, nàng lại vượt qua được ám ảnh trong lòng…

      đêm chưa chợp mắt.

      Hoa nở vì ai, mùi vì ai thơm nồng. Đợi đến khi còn hoa nữa, có ngắt cũng vô ích.

      Hồng mai hé nở, gió lạnh thổi tới, từng mảnh cánh hoa cuốn theo gió mà rơi, bay dập dềnh giữa trung tựa như chiếc lá đỏ, trong cao ngạo mang theo phần xinh đẹp, chói mắt, mấy phiến hạ xuống vai, hương mai xông vào mũi, mai hồng điểm trường sam tuyết trắng, trong gió đêm, tóc dài bồng bềnh, tay áo dài tung bay, trái tim lửa nóng kia vốn lạnh. (Rin: ách… mấy cái tả cảnh này làm ta dịch toát mồ hôi hột)

      Tứ vương gia… tình nhân… lão công…

      , lấy thân phận tình nhân, ăn giấm với Tứ vương gia – chính sao?

      Vừa đứng, lại chính là lâu.

      lần nữa xoay người lại, Vô Cực đứng ở nơi xa, nhìn , lại cúi đầu xuống, “Bên ngoài trời lạnh, chủ tử quý giá ngàn vàng, liên quan đến thiên hạ trăm dân, nô tài khẩn cầu chủ tử trở về nhà nghỉ ngơi.”

      “Vô Cực, ngươi có thể hiểu chuyện ?” Mạc Kỳ Hàn hỏi.

      Vô Cực ngẩn ra, lắc đầu, “Nô tài chỉ biết hầu hạ chủ tử, lấy chủ tử làm trọng!”

      “Ngươi theo bổn vương nhiều năm, thực vô số nhiệm vụ, cũng vô duyên cùng nữ tử quen biết, là bổn vương nợ các ngươi, chờ xong đại , bổn vương tứ hôn cho ngươi, thưởng cho ngươi tình nam nữ thế gian.” Mạc Kỳ Hàn buồn bã .

      Vô Cực ngẩn người, lập tức quỳ xuống : “Nô tài hết thảy đều tuân theo chủ tử, bất cứ chuyện gì cũng do chủ tử quyết định!”

      Mạc Kỳ Hàn gật đầu cái, “Ừ, đêm khuya, ngươi xuống nghỉ ngơi trước, có Vô Ảnh thay phiên trực đêm, cần lo lắng.”

      “Nô tài lần nữa xin chủ tử trở về nhà, trời lạnh, vạn nhất tổn thương thân thể tốt.” Vô Cực kiên trì .

      “Được.”

      Mạc Kỳ Hàn mím môi, bóng người sắc tuyết hướng vào bên trong nhà.

      Thoáng cái hơn mười ngày trôi qua, mỗi đêm, mỗi ngày, đối với Mạc Kỳ Hàn, đối với Lăng Tuyết Mạn đều là loại đau khổ.

      Nàng muốn làm trái lời thề, giùng giằng trong mâu thuẫn cùng do dự, yên lặng chờ nàng, tựa như rối rắm, bước vào phòng ngủ kia nửa bước.

      lúc hoàng hôn, vừa dùng bữa, Thu Nguyệt tới.

      “Bẩm chủ tử, hôm nay, vương phi khỏe mạnh, khẩu vị như thường, chẳng qua càng ngày càng thích cười.”

      Đũa bạc trong tay ngừng lại giữa trung, Mạc Kỳ Hàn cứng đờ mấy giây, lại khôi phục động tác gắp thức ăn, để tới bên miệng, hầu kết chuyển động, đợi nuốt xuống, mới nhàn nhạt hỏi: “Hôm nay, nàng lại từ đường dâng hương sao?”

      “Bẩm chủ tử, đúng vậy, vương phi mỗi sớm tối đều dâng hương, quỳ đến nửa canh giờ, bọn nô tỳ khuyên được.” Thu Nguyệt cúi đầu giọng trả lời.

      “Độn đệm dầy thêm chút, tránh tổn thương đầu gối.” Ánh mắt lạnh lùng của Mạc Kì Hàn lóe lên cái, .

      “Vâng, chủ tử. Còn có chuyện, Liễu tiểu thư phủ Thái Phó gửi thư đến vương phi, vương phi sau khi xem xong, ngồi yên lâu, nô tỳ cùng Xuân Đường hỏi, vương phi .” Thu Nguyệt hơi nâng mắt, quan sát vẻ mặt Mạc Kỳ Hàn.

      Mạc Kỳ Hàn trầm mặc hồi : “Vậy thư ở đâu?”

      “Vương phi giữ lại.”

      cho quản gia, nếu là Ngô Đồng tới, ngăn lại, cho vào vương phủ. Mấy ngày này, cho phép vương phi bước ra khỏi vương phủ bước, thị vệ giữ cửa cũng phải chú ý, nếu thấy vương phi, toàn bộ đầu các ngươi rơi xuống!” Mạc Kỳ Hàn bình tĩnh , ánh mắt lại nhanh chóng trở nên sắc bén.

      Thu Nguyệt khẽ run lên, “Vâng, chủ tử, nô tỳ việc này cho quản gia!”

      xuống!”

      “Nô tỳ cáo lui!”

      Ngô Đồng viết thư cho Mạn Mạn, là ý gì? Trong thư cái gì? Tại sao Mạn Mạn lại lời nào với Xuân Đường Thu Nguyệt?

      Mạc Kỳ Hàn cau mày, tay cầm đũa bạc chặt, xem ra tối nay phải tự mình tìm phong thư kia, nha đầu kia giấu đồ ở chỗ nào đây?

      Vừa hơn mười ngày, Mạc Kỳ Hàn khẽ nhắm mắt lại, nàng thích cười, nàng từng vui vẻ như vậy, tại trở nên thích cười… trong lòng nhất thời thắt lại, khỏi hận mình, đều là vì , mới khiến cho nàng rơi vào trong ám ảnh, thoát được, nhưng mà tại thể làm được gì!

      Đến tối nay, lại có thể thấy nàng, trong lòng kích động, lại suy nghĩ, gặp nàng rồi nên cái gì? Nàng có vẻ mặt gì? Nàng cái gì?

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 223



      Gió nổi lên, cửa sổ bị gió thổi ào ào vang dội, tiếng động này rơi vào tai Lăng Tuyết Mạn tựa như tiếng gào khóc thảm thiết, khiến người rợn tóc gáy.

      Co rúm lại, hai cánh tay ôm chặt thân thể, sắc mặt trắng bệch, nàng run rẩy : “Đóng, đóng cửa lại, kéo rèm cửa lại.”

      “Vâng, vương phi.” Xuân Đường vội vàng kéo rèm cửa.

      Thu Nguyệt vội an ủi: “Vương phi đừng sợ, mùa đông gió hơi nhiều chút, có chuyện gì, chúng nô tỳ ở bên cạnh ngài đây.”

      “Ừ…”

      lát sau, gió tạm ngừng, bởi vì biết tối nay Mạc Kỳ Hàn tới, hai nha hoàn liền suy nghĩ làm sao tìm cớ lui ra, còn suy nghĩ thình lình nghe Lăng Tuyết Mạn : “Mang bức họa của phu quân đến cho ta.”

      “Sao? A, dạ, nô tỳ lấy!” Xuân Đường ngẩn ra, vừa kịp phản ứng, vội vàng trả lời.

      Bức họa trong thư phòng vốn được đặt ở phòng ngủ, vì Lăng Tuyết Mạn thấy ngại, nên dời , tại lại đột nhiên rất muốn nhìn lại chút.

      Thu Nguyệt biết Lăng Tuyết Mạn nghĩ thế nào, cho nên có chút thấp thõm bất an, quan sát vẻ mặt biến hóa của Lăng Tuyết Mạn, phán đoán tâm tư nàng.

      Lăng Tuyết Mạn chỉ lẳng lặng ngồi, ánh mắt ngây ngốc ánh sáng, nhìn chằm chằm chỗ, con ngươi lại tan rã.

      lâu lắm, Xuân Đường trở về, mang theo bức họa, Thu Nguyệt cầm lấy, trải nó lên bàn, Lăng Tuyết Mạn hoàn hồn, ánh mắt nhìn về phía bức họa.

      bức họa là hình ảnh Mạc Kỳ Hàn đón ánh nắng mặt trời vươn người đứng dưới cây quế, bộ y phục trắng hình nguyệt nha [​IMG], bên hông buộc mảnh ngọc bội màu vàng nhạt, phong thần tuấn lãng, nụ cười thanh nhã, dung mạo tinh sảo có thể sáng ngang với trích tiên [​IMG]

      (* nguyệt nha: hình trăng lưỡi liềm, *trích tiên: bán tiên)

      Ngón tay thon đưa ra, chậm rãi dời về phía mặt người trong bức họa, nhàng mơn trớn lông mày của , mắt của , môi của , Lăng Tuyết Mạn nhàng hỏi: “Bức họa vẽ này khi nào? Ta nghe người rất lạnh lùng, nhưng nhìn hình vẽ giống.”

      “Bẩm vương phi, bức họa này được vẽ năm năm trước. Trước đó, chủ tử mặc dù thân thể kém, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, tính tình cũng tương đối hiền họa chút, nhưng sau khi trải qua lần bệnh nặng, dẫn đến bệnh quấn thân, tính khí chủ tử từng ngày từng ngày xuống dốc, tính tình cũng càng lúc càng lạnh.” Xuân Đường giọng trả lời.

      Lăng Tuyết Mạn trầm mặc, sau đó cuộn bức họa lại, giao cho Xuân Đường, “Đặt trở về .”

      “Vâng, vương phi.”

      “Thu Nguyệt cũng lui xuống , ta muốn ngủ.”

      “Vâng, nô tỳ cáo lui.”

      Cửa mở ra, lại khép lại, trong phòng rất nhanh tĩnh lặng, tiếng động.

      Lăng Tuyết Mạn chán nản bò lên giường, ngủ ở phía ngoài cùng, là nơi Mạc Kỳ Hàn từng nằm, nàng nhắm mắt lại, cưỡng chế mình cần nghĩ cái gì, vội vàng ngủ.

      Sau khi đếm đến con cừu thứ ba trăm, ý thức rốt cuộc từ từ biến mất, Lăng Tuyết Mạn tiến vào mộng đẹp.

      Mà qua hồi lâu, trước giường, trong bóng tối mới xuấn thêm bóng người, tĩnh lặng nhìn người giường lát, sau đó ngón tay vươn ra, quả quyết điểm huyệt ngủ của nàng.

      Đốt nến, phòng sáng lên, đôi mắt lãnh tìm tòi khắp nơi, suy nghĩ đến nơi Lăng Tuyết Mạn có thể giấu thư, tủ đầu giường, góc tối giường, dưới gối lót đầu, trong đệm giường, trong tủ quần áo, bàn trang điểm, toàn bộ tìm qua lần, cái gì cũng có.

      Mạc Kỳ Hàn cau chặt chân mày, bất giác ánh mắt quét qua người Lăng Tuyết Mạn, trong lòng lộp bộp cái, ngồi xuống mép giường, từ từ nhấc chăn lên, nàng mặc áo gấm ngủ màu trắng, cổ lộ ra ngoài chút, ánh mắt chuyển dời, cái yếm bên trong tiểu y như như , rãnh giữa hai ngực cũng mơ hồ có thể thấy được, da thịt mềm nhẵn, trắng nõn, mới vừa tắm rửa lâu còn vương mùi hương thơm ngạt vào chóp mũi , cổ họng nhất thời căng thẳng.

      kìm hãm được, cúi người, nhàng hôn ở trước ngực nàng, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy tình dục, hơn hai mươi ngày, thân thể cấm dục quá lâu, đụng chạm được nàng, liền nhanh chóng nổi lên phản ứng, lòng bàn tay khỏi nóng lên.

      Ngắm qua người nhắm mắt mê man ngủ, trong bụng buồn bã, thầm than hơi, ngồi dậy, nâng góc chăn, chuẩn bị giúp nàng đắp kín, bỗng dưng tròng mắt căng thẳng, ngực của nàng tựa hồ căng hơn thường ngày, trong bụng nghi ngờ, chậm trễ chút nào cởi áo ngủ nàng, tiếp theo là tiểu y, sau đó là cái yếm, phong thư gấp từ trong yếm rơi ra ngoài.

      Mạc Kỳ Hàn vội nhặt thư lên, bất chợt thân thể phản ứng, qua loa lấy chăn che cảnh xuân vô hạn kia, sau đó mở thư, càng xem, chân mày càng cau chặt, bên trong ánh mắt thâm thúy ánh lên tia sáng lạnh lẽo, đợi đọc xong toàn bộ, thư bị vò thành khối, gương mặt tuấn tú mảnh mù mịt.

      Khó trách nàng muốn nhìn bức họa của , khó trách giấu thư trong địa phương bí như thế, là sợ bị người nhìn thấy, Ngô Đông đáng chết, làm cái gì!

      Từ từ đứng dậy, vỗ tay ba cái, Xuân Đường vội vàng lắc mình vào, nhìn Lăng Tuyết Mạn ngủ mê man, vội vàng cúi đầu ” “Chủ tử, có nô tỳ!”

      “Mang thư này thiêu hủy.” Mạc Kỳ Hàn ném thư ra, lạnh lùng .

      “Vâng!”

      gọi ngươi, cần tiến vào”

      “Vâng, nô tỳ cáo lui!”

      Xuân Đường nhặt thư, liền vội vàng khom người lui ra.

      Nến tạm thời chưa tắt, nhấc góc chăn lên, lộ ra cơ thể trần truồng của Lăng Tuyết Mạn, nhìn chằm chằm bộ ngực mê người của nàng, bụng dưới Mạc Kỳ Hàn bành trướng, tình kềm được, lần nữa cúi người, ngậm vào hồng mai bên trái của nàng, đồng thời bàn tay che lên ngực phải.

      chưởng vỗ vào trán, Mạc Kỳ Hàn giận thôi, làm cái gì? Sao lại thể chế được mình, muốn cường bạo nàng trong khi nàng bị điểm huyệt ngủ sao? Nếu nàng phát thân thể bị chạm qua, nàng có cảm tưởng gì? phải là càng hận chết hơn sao? Hận giữ lời, hận cường bạo nàng, hận

      Đè nén tình dục xao động, Mạc Kỳ Hàn hít sâu hơi, lần nữa nhấc chăn, cầm y phục của nàng, từng món từng món lần nữa giúp nàng mặc vào, cột xong dây lụa, lại ôm nàng, để nàng ngủ ở bên trong, sau đó áo ngoài cũng cởi, mặc nguyên y phục nằm bên ngoài, chưởng phong ngưng tụ lòng bàn tay, đánh về phía nến, tắt nến, mới duỗi tay điểm huyệt đạo nàng, mà cũng chật vật nhanh chóng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 224



      Huyệt đạo được giải, Lăng Tuyết Mạn theo bản năng rên lên tiếng, tiếp tục ngủ say, ngủ lát, định lật thân tiếp tục ngủ, vừa lật người lại đụng vào người khác, Mạc Kỳ Hàn sống chết dám động cái, mắt nhắm lại chặt, tiếp tục giả ngủ.

      Mà Lăng Tuyết Mạn trong mơ hồ cảm thấy có cái gì đúng, cánh tay nàng đập vào phải là đệm giường cùng gối lót đầu, mà hình như là…

      Đại não đột nhiên thanh tĩnh, mắt nhanh chóng mở ra, đợi quen thuộc với bóng tối, mới nhìn về phía nam nhân nằm thẳng bên kia, nghe hơi thở này, mùi vị này, nàng liền biết là , nhất thời ngơ ngác nhìn, trong lòng hỗn tạp, về mặt tình cảm, nàng mong chờ tới, muốn tới, nhưng lý trý lại ngừng hành hạ nàng, lần này tới , nàng lại có chút thể tin được, vì vậy, cúi đầu, nàng cắn tay mình, ràng cảm thấy đau đớn, nàng biết mình phải nằm mơ, là , là , tại ngủ bên người nàng!

      Mạn Mạn thu canh tay khoác lên ngực về, lại nhìn lát, nhịn được, nàng đưa tay, xoa lông mày của , mắt, miệng, mũi giống như lúc trước nàng dùng tay miêu tả mặt tứ vương gia, nhưng lại dám ấn tay sâu, sợ thức tỉnh , lại biết gì cho đúng, tựa như gió thoảng qua, lập tức tay lại thu về.

      Lần nửa nằm xuống, thân thể cố ý cách xa chút, để cho hai người có bất kì ma sát nào, cưỡng ép mình nhắm mắt, nhưng làm thế nào cũng ngủ lại được. Lăng Tuyết Mạn muộn phiền, nhè thở dài, rón rén bò dậy, vòng qua , xuống giường, phủ thêm áo khoác, từ trong tủ quần áo lấy ra khăn cẩm mình chưa thêu xong, ra phòng ngoài tối đen, đốt ngọn đèn dầu , sau đó ngồi xuống cúi đầu châm từng đường kim, tiếp tục thêu.

      Nàng thêu chính là bỉ dực song phi, thêu qua nhiều ngày, chỉ còn thiếu chút xíu nữa là hoàn thành, hi vọng có thể thêu xong trước khi tỉnh lại, sau đó nàng len lén nhét vào trong y phục , để cho biết được.

      Ghé mắt, nhìn nến tản ra ánh sáng ngoài bình phong, nhìn nàng nghiêm túc cúi đầu thêu khăn, hốc mắt có chút ươn ướt, rốt cuộc nàng bị mình hù dọa, vì sinh mệnh của , dám trộm đốt đen nhìn dung mạo , chịu đựng đau khổ, nàng cũng đau khổ giống như .

      Ánh mắt thu hồi, mấy giây sau lại nhịn được nhìn qua, lại thấy nàng vì ngọn đèn dầu quá mờ, cẩn thận đâm kim vào tay, vội vàng đưa ngón tay vào trong miệng mút, lại sợ bị nghe thấy, còn nhàng xoay đầu nhìn xuyên qua bình phong xem , cũng chưa hề động đậy, nàng mới chậm rãi nghiêng đầu, mút ngón tay lúc, sau lại cầm kim lên tiếp tục thêu khăn

      Trong lòng đột nhiên muộn phiền, Mạc Kỳ Hàn siết chặt quả đấm, chậm rãi ngồi dậy, sau đó bước xuống giường, phát ra chút thành, đứng sau lưng nàng, nhìn nàng thêu khăn tay, nàng thêu con công uyên ương, xiêu vẹo bên cạnh là chữ ‘tình’, ánh mắt chợt nóng, cúi người ôm lấy bả vai nàng, đồng thời tay che kín mắt nàng, đợi thổi tắt ngọn nến, mới buông tay ra, hơi thở ấm áp nhè bên tai nàng, lời như nghẹn lại ở cổ họng, “Đừng thêu nữa, ánh nến tối như vậy tốt ắt của nàng, nếu đâm kim vào ngón tay, ta đau lòng.”

      Lăng Tuyết Mạn cứng đờ cơ thể, khẽ cắn cánh môi, “Chàng, chàng tỉnh? Có phải là ta đánh thức chàng ?”

      “Đúng, cho nên được làm ồn ta nữa, ngủ , được ?” Mạc Kỳ Hàn dịu dàng như nước, , từ tay nàng cầm kim cùng khăn thêu, đặt bàn, sau đó ôm về buồng trong.

      Cơ thể Lăng Tuyết Mạn càng thêm cứng đờ, nàng biết câu ngủ của có ý gì? Là ngủ đơn thuần hay là…

      Động tác êm ái đặt nàng vào bên trong, sau đó kéo chăn qua giúp nàng đắp kín, an vị ở mép giường, lên giường, nhàng cười tiếng, “Ngủ , chờ nàng ngủ say ta .”

      “Chàng…ta…” Lăng Tuyết Mạn mấp máy môi, biết gì cho đúng.

      Nụ cười của đổi, nữa, chỉ lẳng lặng nhìn nàng nhắm mắt lại ngủ.

      Mà nàng lại bất chợt mở mắt, vội vàng bò dậy muốn xuống giường, vịn vai nàng, khó hiểu hỏi: “Nàng muốn làm gì?”

      “Cái khăn kia, cái khăn kia thể đặt ở bàn, ngày mai, nếu để ngày mai, nha hoàn thấy được làm sao bây giờ?Ta muốn giấu .” Lăng Tuyết Mạn quýnh quáng, có phần rành mạch.

      “Nàng ngủ , ta đem giấu”

      Mạc Kỳ Hàn kéo thân thể nàng xuống, đứng dậy cầm khăn trở lại, hỏi nàng: “Giấu ở đâu?”

      “Ừ, đặt ở, đặt ở… thể đặt trong tủ quần áo, ngày mai hình như nha hoàn dọn dẹp tủ treo đồ, như vậy phải đặt ở… đúng rồi, đưa cho ta.” Lăng Tuyết Mạn suy tư, đưa tay ra.

      Mạc Kỳ Hàn đưa tới, chỉ thấy Lăng Tuyết Mạn rút kim ra, gấp khăn thêu làm bốn, sau đó nhét vào trong yếm, vừa nhét vào vừa giải thích, “Ta gần thêu xong rồi, dù sao, lúc tắm cũng cần nha hoàn hầu hạ, giấu ở chỗ này, nhất định có người phát … A? đúng, thư của ta đâu?”

      Lăng Tuyết Mạn hoài nghi , vội vàng cởi áo, hai tay sờ soạng ngực nửa ngày, ngoại trừ khăn thêu cái gì cũng có, nàng khỏi ngồi yên giường, lẩm bẩm, “Người nào, người nào dám vô lễ với ta? Trộm thư của ta…”

      Mạc Kỳ Hàn nhấp môi, giọng : “Là ta cầm , thư của Liễu Ngô Đồng, nàng giấu làm gì?”

      “Chàng? Chạng chạm qua người ta? Tại sao ta có chút cảm giác nào?” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc mở to đôi mắt, thể tin được nhìn Mạc Kỳ Hàn, “Chàng, phải chàng điểm huyệt ta, sau đó lại…”

      có!” Mạc Kỳ Hàn lập tức phủ nhận, mà đối mặt với câu hỏi của Lăng Tuyết Mạn, lại lần nữa cảm thấy chật vật, quả như đoán, nàng chấp nhận làm như vậy với nàng, may mà kịp ngừng tay!

      Hít sâu vào hơi, nhàng giải thích: “Ta quả có điểm huyệt đạo nàng, nhưng muốn trộm thân thể nàng, thư là ta lấy , ta ngờ tới nàng giấu thư ở đó, ta… ta thừa nhận có hôn trộm nàng.”

      “Chàng…” khuôn mặt nhắn của Lăng Tuyết Mạn hồng hồng, cơ hồ có thể tưởng tượng được hôn nàng thế nào, muốn trách , nhưng lại tìm được lý do, nàng để cho chạm vào mình, lại muốn cầu xin vì nàng thủ thân, là làm khó , môi ngập ngừng, nàng quay mặt, chuyển đề tài, “Chàng trộm thư ta làm gì? Tối nay, chàng đặc biệt tới là vì thư của Ngô Đồng sao?”

      Nghe nàng lời nào trách cứ , Mạc Kỳ Hàn yên tâm, đến thư, liền nghiêm mặt “Mạn Mạn, thư kia, nàng giấu rốt cuộc làm cái gì?”

      có gì, muốn ngày mai đốt cho phu quân ta đọc.” Lăng Tuyết Mạn nhàn nhạt trả lời.

      “Thư của Liễu Ngô Đồng, ảnh hưởng đến nàng sao?” Mạc Kỳ Hàn ngẩn người, hỏi.Lăng Tuyết Mạn ngước mắt, “Mặc kệ ảnh hưởng hay ảnh hưởng, phu quân ta ở đây, ta chỉ có chút thẩn thờ mà thôi, phu quân trân trọng Ngô Đồng như vậy, họ tâm đầu ý hợp, lại vĩnh viễn xa cách, ông trời khỏi có chút tàn nhẫn, người hữu tình cuối cùng thể biến thành thân thuộc, Ngô Đồng thương tâm, ta vì khúc mắc của họ, lại đúng dịp nàng hẹn gặp ta, cho nên ngày mai ta muốn đưa bức họa duy nhất của phu quân cho Ngô Đồng, an ủi nỗi khổ tương tư của nàng.”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 225



      Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn cau chặt lông mày, môi mím lại thành đường, trợn mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn hồi lâu, mới kiên định : “ cho nàng gặp Liễu Ngô Đồng, lại càng cho phép đem bức họa của ta…đem bức họa của Tứ vương gia đưa cho nàng ta!” Vừa rồi tức giận, thiếu chút nữa, lời nên cũng toạc ra miệng.

      “Tại sao?” Lăng Tuyết Mạn hiểu, “Lần trước ở trong cung, tâm tình Ngô Đồng tốt mới đối xử với ta như vậy, tại nàng muốn lời xin lỗi với ta, muốn làm hòa cùng ta, làm sao ta có thể mọn so đo mấy chuyện vụn vặt kia? Bức họa phu quân, treo ở thư phòng như vậy cũng vô ích, ta cũng phải là thê tử tốt, ta có lỗi với , còn cố chấp giữ bức họa của có ý nghĩa gì? Huống chi đối với ta mà , cũng như hai người xa lạ, nhưng đối với Ngô Đồng cùng ý nghĩa, hai người họ thương lẫn nhau, ta chính là cái người dư thừa, ta thể ích kỷ đối buông tha , ta muốn để cho cùng Ngô Đồng ở bên nhau, trời khẳng định rất vui mừng.”

      “Nàng bậy bạ cái gì đó?” Mạc Kỳ Hàn cau chặt chân mày, ngồi xuống, đưa tay ôm Lăng Tuyết Mạn ngồi lên đùi , giọng : “Đừng đem mình trở thành tội nhân, nàng sai, biết chưa? Tứ vương gia trách nàng, ta hiểu , cũng hiểu chuyện giữa và Ngô Đồng, vốn là rất thích Ngô Đồng, cũng xem như là tình chàng ý thiếp, đáng tiếc là, sau khi lâm bệnh ngày càng nặng, khi hoàng thượng muốn hạ chỉ ban hôn xung hỉ, tìm đến Ngô Đồng, muốn lấy nàng làm vương phi, nhưng Ngô Đồng lại do dự, muốn gả cho , nàng ta nàng ta muốn làm quả phụ… vì thế, Tứ vương gia kiên trì nữa, mà lại cưới nàng, cho nên nàng phải là tội nhân, nàng càng có lỗi với Ngô Đồng, là do chính nàng ta bỏ qua ngôi vị Tứ vương phi, bỏ qua tình của Tứ vương gia giành cho nàng ta, nàng ta bây giờ, đáng để cho nàng đồng cảm, nếu nàng đem bức hoa của tứ vương gia đưa cho Ngô Đồng, Tứ vương gia trách nàng.”

      “Cái, cái gì? Là Ngô Đồng, nàng từ bỏ phu quân ta? Đúng rồi, khó trách Nhã Phi Ngô Đồng là loại người thay lòng đổi dạ, nhìn thấy Ngô Đồng liền chán ghét, ra là như vậy!” Lăng Tuyết Mạn khiếp sợ thôi, khó có thể tin được, hai tay lung tung sờ lên mặt Mạc Kỳ Hàn, “Chàng sao? Tại sao chàng lại biết ràng như thế? Chàng và phu quân ta có quan hệ rất tốt sao?”

      “Đúng vậy, ta và phu quân nàng là…” Mạc Kỳ Hàn cứng họng, chần chờ lúc, mới : “Chúng ta là bạn bè rất thân, cho nên mới có thể biết hết mọi chuyện của Tứ vương phủ như lòng bàn tay.”

      Lăng Tuyết Mạn vừa nghe, đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo là dùng sức, đẩy , gạt tay , tức giận dị thường, gầm : “Chàng là cái loại bạn bè gì? Vợ bạn thể chiếm, chàng và quan hệ tốt như vậy, tại sao đêm tân hôn của , hài cốt còn chưa lạnh, chàng cường bạo vương phi của ? Nhân phẩm của chàng có vấn đề! Ta bao giờ… tin tưởng lời của chàng, chàng là tên lường gạt!”

      “Mạn Mạn!”

      Mạc Kỳ Hàn có chút luống cuống, ôm Lăng Tuyết Mạn chặt buông tay, lời dối này lại cách nào rút trở về, nếu giải quyết vấn đề, càng làm cho vấn đề khó xử lý!

      “Buông ta ra! Tên lường gạt, lường gạt! Buông ta ra!” Lăng Tuyết Mạn tránh được, lập tức liền khóc, đánh ngừng, thở được, nàng cúi đầu cắn vào bàn tay kiềm chế nàng, dùng sức cắn kiêng dè, đem tất cả oán khí vào nhát cắn, chỉ biết dùng sức lại dùng sức, hồn nhiên quên suy tính Mạc Kỳ Hàn có đau hay , mà người đàn ông này cũng tự coi mình có bàn tay sắt, tay chưa hề cử động, cũng hừ lên tiếng, mãi cho đến khi trong miệng tràn ngập mùi máu tươi, Lăng Tuyết Mạn mới kinh hoảng, vội vàng ngẩng đầu, ngu ngốc giật mình hỏi: “Mùi này là gì?”

      “Mùi máu.” Mạc Kỳ Hàn trả lời, cũng giơ tay lên nhìn chút, cau mày : “Cắn tay, để cái tay khác lành lặn đẹp mắt, nàng cắn nó luôn cho đối xứng.” xong, liền đưa cái tay khác lên miệng Lăng Tuyết Mạn, rất lớn giọng : “Cắn , đừng khách khí, hiếm thấy bổn công tử chịu để cho nàng trả đũa lần, ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ cơ hội.”

      Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc mở to mắt, hơi giật mình, cúi đầu nhìn tay của , đôi môi mở to, nhưng vô luận làm cách nào cũng khép miệng lại được, nàng cắn, vẫn đưa tay ra, hai người giằng co hồi lâu, nàng rốt cuộc mở miệng trước, giọng như tiếng muỗi vo ve, “Thôi , thịt chàng ngon… ta, ta thích ăn thịt heo hơn…”

      “Khụ, khụ…” Mạc Kỳ Hàn chịu nổi đả kích này, bị sặc ho khan, Lăng Tuyết Mạn luống cuống, vội vàng vỗ lưng , giúp thuận khí, vô cùng lo lắng : “Chàng làm sao vậy?”

      “Ta, bệnh tim ta lại tái phát, chắc là qua khỏi.” Mạc Kỳ Hàn cắn răng, vừa tức vừa buồn cười, nha đầu này, thế nhưng lại mang , đường đường là Tứ vương gia vạn vạn người, so sánh với thịt heo!

      Lăng Tuyết Mạn vừa nghe, lập tức khóc ra tiếng; “Hu hu… bệnh tim của chàng lại tái phát? Có phải cảm thấy lòng buồn bực, hụt hơi, hô hấp thuận ? Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Ta mang chàng gặp đại phu, chúng ta lập tức gặp đại phu !”

      Vừa , vừa luống cuống chân tay, đỡ chân Mạc Kỳ Hàn, muốn đỡ chân , lại sợ bị bệnh thể động, liền vội vàng tuột xuống giường, lưng đưa về phía , cúi xuống, dồn dập “Mau, ta cõng chàng , chàng ở lưng ta được che ngực, biết ?”

      “Cái gì? Nàng cõng ta ?” Mạc Kỳ Hàn ngẩn người, nhưng lại thất thần, chỉ ngơ ngác nhìn thân thể mảnh mai cúi người trước mặt .

      “Mau , chàng nhúc nhích được gay go, ta còn biết thân thể ta có thể cõng nổi chàng hay , chàng nhanh chút nằm sấp lên lưng ta!” Lăng Tuyết Mạn quay đầu lại, giọng dồn dập tựa như nếu chậm trễ giây, Mạc Kỳ Hàn chết.

      Mũi Mạc Kỳ hàn đột nhiên cay xè, đáy mắt lập tức ươn ướt, thào : “Ta là nam nhân, vóc người biết cao hơn nàng bao nhiêu, thân nàng như vậy, làm sao có thể cõng nổi ta? Coi như có thể cõng được, nàng có thể ra tứ vương phủ này sao? Nàng biết võ công, cũng biết khinh công, căn bản được bước, Mạn Mạn, đừng lo cho ta, chỉ cần nàng chăm sóc tốt ình là an ủi nhất với ta rồi.”

      , tình nhân, chàng thể chết được, chàng thể chết được, ta, ta được, vậy thủ hạ của chàng đâu? Họ ở chỗ nào? Ta tìm bọn họ, để bọn họ tới đón chàng!” Lăng Tuyết Mạn xoay người, lời mạch lạc.

      Mạc Kỳ Hàn mở rộng hai cánh tay, ôm nàng chặt, kéo Lăng Tuyết Mạn vào trong ngực, thâm tình dứt, “Mạn Mạn, có được nàng, là may mắn cả đời này của ta!”

      cần tình cảm, ta muốn nghe mấy lời này, ta muốn chàng bình an vô ! Tình nhân, vậy ta đỡ chàng trước, chàng thử xem có thể dùng khinh công hay , nếu có thể, chúng ta rời khỏi Tứ vương phủ, ta cõng chàng tìm đại phu được ?” Lăng Tuyết Mạn nghe lời của Mạc Kỳ Hàn lại tưởng như là di ngôn, vừa khóc vừa khuyên nhủ.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 226



      Nội tâm Mạc Kỳ Hàn vô cùng kinh ngạc, cưới vợ như nàng, xứng đáng để cho dâng thiên hạ cho nàng, xứng đáng khiến từ bỏ hậu cung, nguyện chỉ độc sủng nàng!

      Mắt khẽ động, lại có giọt lệ nóng lăn xuống, ôm nàng chặt hơn, muốn buông lỏng ra chút nào, nghẹn ngào, “Mạn Mạn, tại ta tốt hơn nhiều rồi, có nàng ta như vậy, ta chết, chết, chúng ta phải sinh tử rời, vĩnh viễn tương thân tương ái, bên nhau cả đời.”

      “Tình nhân, chàng đừng cứng rắn chịu đựng, chúng ta phải tìm đại phu , xa, ta biết ra khỏi Tứ vương phủ, qua hai con đường, có ngõ tắt đến tiệm thuốc.” Lăng Tuyết Mạn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục khuyên, lời càng lúc càng nóng vội.

      Mạc Kỳ Hàn lắc đầu lần nữa: “Mạn Mạn, ta sao, nàng nhìn ta xem, tại rất tốt, ta đáp ứng với nàng, ngày mai ta gặp đại phu được ?”

      , sao? Chàng được gạt ta nữa, chuyện chàng ngã bệnh nặng như vậy, ta muốn lại bị chàng lừa.” Lăng Tuyết Mạn cố chấp hỏi.

      Mạc Kỳ Hàn khẽ cắn môi, trái lương tâm gật đầu: “ lừa nàng, bệnh của ta trị sắp hết, sư phụ ta biết y thuật, hơn nữa y thuật siêu giỏi.”

      sao? tốt quá! Ta nhìn qua liền biết lão gia gia kia đơn giản, ra là nhân vật lợi hại!” Lăng Tuyết Mạn kích động, trong ánh mắt ngân ngấn tựa như ngọc trong ánh sáng, giờ phút này mọi chuyện đều chỉ bằng lời khẳng định của tình nhân, mừng rỡ vô cùng, nàng ôm lấy cổ Mạc Kỳ Hàn hôn lung tung, dục hỏa của Mạc Kỳ Hàn vừa tắt bao lâu lại bị trận hôn này trêu đùa nổi lên, dám đưa cầu, chỉ đành phải nhẫn nại chịu đựng, cũng buông lỏng hai tay, khàn khàn : “Mạn Mạn, nàng lên giường ngồi , hay là ngủ ở bên trong , ta cùng nàng chuyện lát, sau đó ta .”

      Lăng Tuyết Mạn nhất thời hiểu, nghi ngờ : “Chàng lại cảm thấy thoải mái sao? Tim lại khó chịu sao?”

      có.” Mạc Kỳ Hàn lắc đầu, cũng ôm Lăng Tuyết Mạn nhúc nhích, bỏ vào trong giường, còn lại dời người ra bên ngoài, tận lựa giữ khoảng cách xa nhất với nàng, để tránh mình dục hỏa đốt người, nhẫn được, làm ra cử chỉ cầm thú.

      Lăng Tuyết Mạn lại bị thái độ lãnh đạm bất thình lình của làm cho khó chịu, khẽ cắn môi hỏi: “Chàng, chàng thích ta sao?”

      phải vậy!” Mạc Kỳ Hàn lập tức đáp trả, nhớ đến chuyện rối rắm tại, lại : “Mạn Mạn, nhân phẩm của ta như thế nào, nàng tốt nhất nên suy nghĩ chút. Đêm tân hôn khi dễ nàng, là chuyện Tứ vương gia khi còn sống nhờ cậy ta, biết ngày giờ mình còn nhiều, lại đành lòng để nàng tuổi như vậy thủ tiết sống qua ngày, liền… liền nhờ ta ở cùng nàng, ta cự tuyệt được, cho nên mới…”

      “Cái gì? Tại sao có thể như vậy?” Lăng Tuyết Mạn khiếp sợ lần nữa: “Chàng là bằng hữu của phu quân? Vậy chàng muốn danh chính môn thuận cưới ta làm phu nhân, rốt cuộc thân phận của chàng là gì? Có thể để cho phu quân cầu xin chàng chuyện như vậy!”

      “Ách… ta là bằng hữu của Tứ vương gia, về phần thân phận, tại thể cho nàng biết, thời cơ chưa chín mùi.” Mạc Kỳ Hàn giọng , bất đắc dĩ thôi.

      thể hỏi được thêm, Lăng Tuyết Mạn chán nản bỏ qua, từ khi biết đến giờ, nàng luôn luôn hỏi, nhưng chưa bao giờ tiết lộ chữ, nàng còn có thể trông cậy cho nàng biết sao?

      Vô lực nằm giường, hơi nghiêng người, lại ngước mắt hỏi: “Chàng khẳng định cơ thể chàng có chuyện gì sao?”

      “Ừ” Mạc Kỳ Hàn nhàng gật đầu.

      “A, vậy ngủ .” Mặt dính vào nệm giường, Lăng Tuyết Mạn ỉu xìu .

      Mạc Kỳ Hàn trầm mặc, giọng “Nàng ngủ , ta đợi nàng ngủ, lại .”

      “Ừm” Lăng Tuyết Mạn thuận miệng đáp tiếng, mắt nhắm lại mấy giây, sau đó mới phản ứng được Mạc Kỳ Hàn cái gì, vùng dậy, ngơ ngác nhìn Mạc Kỳ Hàn, rồi lại biết gì, sợ run lúc lâu, lại đột nhiên nhớ tới chuyện, ảo não che miệng lại, bò tới mép giường, nhảy xuống giường, tìm kiếm lục lọi, vừa tìm vừa phiền não thầm: “Tại sao có rương thuốc?”

      “Mạn Mạn, nàng muốn làm gì?” Mạc Kỳ Hàn hiểu.

      “Băng bó tay cho chàng! Ta đáng chết, lúc này mới nhớ, chắc là mất máu quá nhiều! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?” Lăng Tuyết Mạn cực kỳ hối hận, động tác tìm kiếm ngày càng gấp, trán lại rịn ra tầng mồ hôi mỏng.

      lo, chút vết thương này, sao.” Mạc Kỳ Hàn dửng dưng , khóe miệng lại khỏi cong lên nụ cười thỏa mãn, có nàng đơn thuần như vậy , còn mong gì hơn?

      “Sao lại sao? Còn chảy máu!” Lăng Tuyết Mạn ngồi xổm xuống, nghe câu này, trợn mắt tức giận, gầm , rống xong lại ảo não mình quá lớn tiếng rồi, liền đau lòng nhìn cái, tiếp theo lại tìm kiếm.

      Nhưng lật qua mấy hộc tủ cũng thấy rương thuốc, Mạc Kỳ Hàn nhàng cười tiếng “Tới đây, rất đơn giản, nàng tại yên lòng, vậy dùng túi thuốc của ta.”

      Dứt lời, kéo vạt áo ngoài ra ‘xoẹt’ tiếng, kéo xuống mảnh vải, sau đó quấn lên tay vài vòng, huơ huơ về phía Lăng Tuyết Mạn, “ phải là ổn rồi sao? Chỉ cần cầm máu là được, cần bôi thuốc.”

      “Ổn?” Lăng Tuyết Mạn trừng mắt nhìn, khẽ thở dài: “Ngàn vạn lần đừng lưu lại sẹo mới được, nếu khó coi lắm.”

      “Nếu lưu lại sẹo, nàng ghét sao?” Mạc Kỳ Hàn cười lạnh hỏi.

      “Ta ngại cái gì? Ta sợ chàng mất hứng, chàng thường tướng mạo của mình rất dễ nhìn, như vậy khẳng định cũng có đôi tay rất đẹp, nếu vì ta mà khó coi, chàng khổ sở ?” Lăng Tuyết Mạn đến gần, ngồi bên cạnh , nâng tay Mạc Kỳ Hàn, nhìn kỹ chút, đáng tiếc phòng tối đen thấy .

      Mạc Kỳ Hàn cười tiếng, rút tay về, thúc giục: “Mau ngủ , thời gian còn sớm.”

      “Vậy, vậy còn chàng? Ta ngủ, chàng sao?” Lăng Tuyết Mạn khẽ cắn môi, thấp giọng hỏi.

      “Ta muốn , nhưng thể .” Mạc Kỳ Hàn mỉm cười, để tránh cho Lăng Tuyết Mạn lại suy nghĩ lung tung, tâm lý lại nặng nề hơn, liền cố gắng cười, tiếp: “Ta sao, chỉ là muốn thăm nàng chút, cũng nhắc nhở nàng nên đem lời của Ngô Đồng để ở trong lòng, lại càng được gặp mặt nàng ta, nàng ta có với nàng chuyện tình cảm với Tứ vương gia, nàng tùy tiện nghe chút là được rồi, đừng coi là , ta mới là chính xác.”

      “Nhưng nàng hẹn ta, ta nếu , có lý do gì từ chối? Hay là, ta tin là được rồi, nếu muốn cự tuyệt, tốt lắm!” Lăng Tuyết Mạn có chút bối rối .

      “Có cái gì tốt?” Mạc Kỳ Hàn cau mày, “Nàng ta hẹn nàng núi Lạc Hà đạp tuyết tầm mai, thời tiết ở đó lạnh như thế, lỡ như nàng đông lạnh đến tận xương làm sao bây giờ? Huống chi cái núi tuyết kia, lại dễ , nàng thân con có thể leo lên núi được sao? Lỡ như trượt chân lăn xuống núi sao?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :