1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 217



      Lý do sứt sẹo của Lăng Tuyết Mạn trăm ngàn lỗ hổng, xong, ngay cả nàng cũng chột dạ dứt, làm sao giấu được mấy vị vương gia khôn khéo này đây? Trong bụng khỏi nóng nảy, trong đầu nhanh chóng suy tư làm cách nào để đưa ra lời giải thích hợp lý…

      Tuy nhiên, Mạc Kỳ Diễn sau khi nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Mạn vài giây, chỉ nhàn nhạt “Ừ.” tiếng, tiếp tục hỏi nữa.

      Lăng Tuyết Mạn thầm thở phào nhõm, lại chưa thấy, ánh mắt năm nam nhân rơi vào người nàng, đều trở nên bí hiểm.

      Xuân Đường, Thu Nguyệt cùng quản gia liếc mắt nhìn nhau, gì.

      Chỉ có Mạc Nhã Phi là tò mò dứt, đôi mắt trong veo lóe lên thần thái kích động, “Mạn Mạn, tẩu biết vật này? Vậy tẩu đốt cho chúng ta xem chút.”

      “Ha ha, cái này phải buổi tối mới có thể đốt, tại ban ngày có hiệu quả, khó coi.” Lăng Tuyết Mạn khẽ cười, nghi ngờ hỏi: “Hôm nay phải đến bái tế phu quân ta sao? Sao lại mang pháo hoa đến?”

      “Hì hì, là Thất ca, ca lâu thấy tẩu, tẩu ngày ngày sống trong vương phủ khẳng định là chán chết, nên mang theo nghiên cứu mới của Tiểu Lộ Tử đến cho tẩu giải buồn mà.” Mạc Nhã Phi liếc mắt nhìn Mạc Kỳ Dục, cười .

      Mạc Kỳ Dục đỏ mặt lên, cau mày : “Nhã Phi, cần hưu vượn.”

      “Khụ, cho ta thôi, ta nhìn còn cảm thấy chướng mắt đây!” Lăng Tuyết Mạn liếc Mạc Kỳ Dục cái, cố nén cười, chế nhạo.

      Mỹ nam này tại chính là kẻ lời đằng lòng nẻo giống như tình nhân ! Ha ha!

      Vừa nghe, Mạc Kỳ Dục có chút nóng nảy, nhanh mồm nhanh miệng “Cái kia phải là đưa cho ngươi! ta tốn công đem đồ chơi này theo làm gì?”

      Mấy ánh mắt có thâm ý bắn tới, mặt Mạc Kỳ Dục lại đỏ lên, may mắn Lăng Tuyết Mạn cảm giác được chút nào, vỗ vai Mạc Kỳ Dục cái, khẳng khái “Muốn cầm mấy đồ vật này đến dụ dỗ ta, quỵt nợ? có cửa đâu!”

      có, ta có nghĩ quỵt nợ ngươi!” Mạc Kỳ Dục nhíu mày, ánh mắt rơi vào cánh tay trắng nõn khoác vai , hô hấp chợt căng thẳng, khuôn mặt nhất thời nóng lên.

      “Mẫu thân!”

      Giọng trẻ con của Mạc Ly Hiên truyền đến, Lăng Tuyết Mạn thu tay lại, nhìn về người phía trước cách mình hai bước, cười : “Hiên nhi đến đây, mau nhìn đồ chơi của thất thúc con, tối nay ta đốt pháo hoa cho con xem.”

      “Ha ha” Mạc Ly Hiên đến gần, mắt nhìn xuống đất, sau đó nhìn lên : “Hiên nhi ra mắt phụ vương! Thỉnh an các vị hoàng thúc, hoàng !”

      “Ừ.” Mạc Kỳ Diễn nhân ái cười đáp tiếng, nhìn nhìn dưới Mạc Ly Hiên, hơi nhíu mày “Bốn ngày gặp, Hiên nhi hình như gầy chút.”

      “Ách…” Lăng Tuyết Mạn nhất thời chột dạ, trách nàng chăm sóc tốt con sao? Có điều, nàng quả mẫu thân vô trách nhiệm nha! “Cái gì, gầy sao? Ách, chắc là mấy ngày nay, Hiên nhi phí tâm sức vì ta, ăn cơm ngon, tại ta khỏe rồi, Hiên nhi, con phải ăn nhiều cơm, bồi bổ lại.”

      “Mẫu thân, chuyện liên quan đến người, con khỏe vô cùng.” Mạc Ly Hiên lắc đầu cái, xong nhìn Mạc Kỳ Diễn, nhu hòa cười tiếng, “Tạ ơn phụ hoàng quan tâm. Mẫu thân bị bệnh mấy ngày nay, trong lòng con lo lắng, cũng may mẫu thân hết bệnh, sao.”

      “Bị bệnh?” Mạc Kỳ Lâm đột ngột xen vào, lông mày cau lại, “Bị bệnh gì? Thái y xem qua chưa?”

      Lăng Tuyết Mạn khẽ biến sắc mặt, liếc nhìn chút, ngượng ngùng cười tiếng “Cảm lạnh. Ta vụng trộm chạy ra hồ Nguyệt Lượng chơi, kết quả…”

      “Thân nàng gầy yếu như vậy, còn chạy ra ngoài chơi tuyết?” Trong giọng Mạc Kỳ Diễn mang theo tức giận, vẻ tức giận ràng lên mặt.

      Mạc Ly Hiên giật giật môi, muốn cái gì lại nuốt trở vào.

      Lăng Tuyết Mạn liếm liếm cánh môi khô khốc, cúi đầu, giọng già mồm : “Ta nhàm chán, ai biết được ra lúc, liền cảm lạnh.”

      “Ừ? Còn chưa phục?” Mạc Kỳ Lâm cũng sa sầm mặt, trầm giọng.

      “Tứ tẩu vừa bị bệnh xong, sau này phải chú ý chút, cảm lạnh rất khó chịu.” Mạc Kỳ Sâm cười .

      “A…” Lăng Tuyết Mạn tựa như đứa trẻ làm sai chuyện, bận rộn gật gật đầu, đáy lòng nổi lên chút cảm động, cảm giác được mọi người lo lắng chở che tốt, có thân nhân đúng là rất tốt, hơn nữa còn là mấy vị tiểu thúc đại bá chức cao vọng trọng, nàng suy nghĩ, khỏi sinh ra áy náy, phu quân cho nàng nhiều người quan tâm như vậy, nhưng mà nàng… ai…

      “Sắp đến giờ Mùi sao?” Mạc Kỳ Minh lãnh đạm trước giờ chưa lời nào, mở miệng.

      Quản gia vội vàng khom người “Bẩm tam vương gia, còn kém khắc nữa” ( khắc: 15 phút)

      Mạc Kỳ Minh khẽ vuốt cằm, thẳng đến ghế ngồi xuống, ai cũng nhìn, chỉ yên lặng xuất thần nhìn chằm chằm mặt đất. Chẳng lẽ suy đoán chính xác sao? Hay là người nọ chết, nhưng cũng viên phòng cùng Lăng Tuyết Mạn? Viên phòng… ánh mắt tự chủ lại dời đến người mặt y phục tuyết trắng kia, suy nghĩ trở nên bay bổng, trong đầu lơ đãng lên hình ảnh bên trong rèm hồng, xuân ý rã rời…

      “Này!”

      tiếng hô to dọa người vang lên bên tai, Mạc Kỳ Minh đột ngột hồi thần, vừa nhấc mắt, y phục trắng muốt đứng trước mặt , gương mặt treo nụ cười ranh mãnh vui vẻ, còn đưa cái tay lên trước mắt ngừng hươ hươ, giễu giễu “Này, ngài làm gì mà ngồi mình ở đây?” (Rin: người ta YY nha, Mạn Mạn tỷ tỷ [​IMG] )

      Vừa hỏi, gương mặt Mạc Kỳ Minh chợt nóng lên, đối với thuần khiết như vậy, lại… lại nghĩ đến chuyện xấu xa, là đáng chết!

      Mạc Kỳ Minh cảm giác mình những đỏ mặt, mà ngay cả tai cũng nóng lợi hại, chật vật nghiêng mặt, tránh ánh nhìn trong suốt của Lăng Tuyết Mạn, mất tự nhiên có gì, đứng mệt, tới đây nghỉ chút.”

      “Hì hì, Tam Vương Gia, ta hỏi ngài chút, ngài có quên mất giao kèo của chúng ta vậy?” Lăng Tuyết Mạn chớp mắt, giảm thấp giọng, mong đợi hỏi.

      Mạc Kỳ Minh ngẩn người, nghe hiểu được, khóe miệng tự chủ cong thành nụ cười vui vẻ, có, nếu đáp ứng nàng, ta sao có thể nuốt lời?”

      “Ha ha, được, ừ, ta cơ hồ có thể tưởng tượng được,bộ dạng Tam Vương Phi bị tức chết nha, là thoải mái!” Lăng Tuyết Mạn vênh khuôn mặt nhắn, cực kỳ hưng phấn.

      Mạc Kỳ Minh cũng hơi ngẩng đầu, nhìn lúm đồng tiền tươi như hoa, nhất thời chợt quên tất cả hận thù chôn sâu trong đáy lòng, tựa như trong cõi trời đất này, chỉ cần nhìn thấy nụ cười thuần khiết của nàng, liền còn mong ước gì hơn.

      cái gì đó? Tứ tẩu cười vô cùng gian trá, hình như là trêu cợt người!” Mấy người kia cất bước lại, Mạc Kỳ Lâm cười .

      Nghe vậy, Mạc Kỳ Minh chợt hồi phục tinh thần, vẻ mặt trở lại lãnh đạm như trước.

      Lăng Tuyết Mạn vòng hai tay trước ngực, kiêu căng hất hàm, chất vấn “Ngũ vương gia, ai gian trá đây? Cõi đời này còn có người thiện lương hơn ta sao?”

      “Khụ!”

      Mấy nam nhân hẹn cùng bị sặc, sau đó đen mặt!

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 218



      “Khụ, tứ tẩu mà thiện lương sao? Sao ta lại phát ? Bản thân ta chỉ nhìn thấy… gian trá!” Mạc Kỳ Lâm nở nụ cười nho nhã, tựa như gió xuân.

      Nhưng, lời thanh nhã này vào tai mọi người lại tạo thành trận cười ầm.

      Lăng Tuyết Mạn gặp trở ngại, hàm răng nghiến lại, ngoài cười nhưng trong cười, “Ngũ Vương Gia, bây giờ ngài có muốn cưới vương phi hay ?”

      “Ừ? Chuyện này có liên quan đến người thiện lương sao?” Mạc Kỳ Lâm chợt giật mình, hoài nghi .

      “Đương nhiên có, Tứ tẩu ta đây thế nào cũng phải quan tâm đến hôn nhân đại của tiểu thúc, phải sao?”

      Lăng Tuyết Mạn cười vô cùng dọa người, làm Mạc Kỳ Lâm thầm hoảng hốt, thân thể giật giật, loại dự cảm xấu mãnh liệt đánh đến, nuốt nuốt nước miếng, đưa tay sờ bả vai, Mạc Kỳ Lâm rất gượng ép nở nụ cười, “Tứ tẩu, cái này cần đâu. Tuổi ta còn , bây giờ còn chưa muốn chính thức lập gia đình.”

      “Ha ha ha…” Mấy người khác bị phản ứng khoa trương của Mạc Kỳ Lâm trêu chọc, cười lớn, mặt vui xem kịch nhìn chằm chằm Lăng Tuyết mạn, xem nàng lại đánh ra cái chủ ý gì.

      Lăng Tuyết Mạn quả nhiên chịu thua, nhìn Mạc Kỳ Lâm, nở nụ cười tà ác cực độ, thong thả : “Ngũ vương gia là ngượng ngùng ? Trai lớn lấy vợ là chuyện hiển nhiên, cần xấu hổ, Ngũ vương gia còn nợ ta lần đánh cuộc trước, ha ha, ta muốn dùng khoản nợ này phát huy bản chất thiện lương, xin Ngũ vương gia đáp ứng để phụ hoàng ban hôn.”

      “Cái gì?” Mạc Kỳ Lâm kêu sợ hãi tiếng, tiếp theo tay áo vung lên, cứng ngắc khạc ra ba chữ “ thể nào!”

      “Ai, ngài muốn ăn quỵt!” Lăng Tuyết Mạn kháng nghị, khuôn mặt nhắn tối sầm, “Ta ngài nhất định phải cưới người nào, là ngài ta gian trá, vậy ta liền gian trá cho ngài xem, dù sao quân tử nhất ngôn, cho ngài đổi ý!”

      được! Ngoại trừ điểm này, bất cứ cái gì ta cũng có thể đáp ứng, duy chỉ có hôn ta cần tẩu quan tâm!” Thái độ Mạc Kỳ Lâm rất kiên định, khuôn mặt tuấn tú xanh mét còn lộ ra chút sắc bén.

      Lăng Tuyết Mạn có chút kinh hoảng, ánh mắt cầu cứu lặng lẽ chuyển qua mấy người kia, lại thấy Mạc Kỳ Diễn tự tiếu phi tiếu, môi đầy lạnh nhạt, mở ra, thản nhiên : “Chuyện này giúp nàng được.”

      “Ách…” Lăng Tuyết Mạn mê man, lại nhìn Mạc Kỳ Minh, Mạc Kỳ Minh càng thêm lãnh đạm, câu. Ánh mắt lại dời, Mạc Kỳ Sâm cười khổ thôi: “Tứ tẩu, tẩu biết, ta thứ bậc , được Ngũ ca.”

      “Ta cũng thứ bậc , được.” Mạc Kỳ Dục đợi Lăng Tuyết Mạn cầu cứu, trực tiếp diệt hi vọng của nàng.

      “À… ừm!” Lăng Tuyết Mạn hất mặt “Đều giúp ta , các ngài chờ ta ra tuyệt chiêu, thu nợ các ngài!”

      Mọi người xấu hổ.

      Lăng Tuyết Mạn nổi đóa dứt, “Ngũ vương gia, đáp ứng thôi, vậy ta muốn tiền của ngài được ?”

      “Được, muốn bao nhiêu?” Sắc mặt Mạc Kỳ Lâm hòa hoãn, hỏi.

      trăm ngàn lượng!” Lăng Tuyết Mạn cố ý làm khó, nàng muốn chọc giận cái tên nam nhân đến chết cũng cho nàng mặt mũi này!

      Nghe vậy, đám người thiếu chút nữa hộc máu.

      Mạc Kỳ Lâm hít hơi lạnh, cười rất vô lực, “Tứ tẩu, tẩu đến quốc khố lấy , bạc của ta đều ở trong quốc khố, lấy bạc xong nhớ khóa cửa!”

      “Ách… đây là ý gì?” Não Lăng Tuyết Mạn nhất thời ngừng hoạt động, phản ứng kịp.

      “Nàng biết?” Mạc Kỳ Minh hơi nhíu mày “ trăm ngàn lượng bạc là số thuế thu vào năm của Minh quốc, ai dám cho nàng? Người nào có lại có nhiều bạc như vậy cho nàng?”

      “Thôi , cho thôi, ta cũng có chỗ để chứa đâu!” Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, quét mắt nhìn qua, : “Dù sao ngoại trừ tam vương gia ra,có bốn người các ngài, nửa đời sau, ta nhất định lo ăn mặc!”

      “Tại sao lại trừ tam ca?” Mạc Kỳ Dục phản ứng chậm.

      Lăng Tuyết Mạn gãi gãi cằm, chỉ hướng Mạc Kỳ Minh, “Bởi vì tam vương gia trả nợ!”

      “Đúng rồi, ha ha, sau khi thọ yến của phụ hoàng kết thúc, Tứ tẩu để cho tam vương gia trả nợ tẩu cái gì? Tẩu muốn cái gì của huynh ấy? Còn thần thần bí bí chạy vào trong đình.” Mạc Kỳ Sâm cười hỏi.

      Câu hỏi này vừa hỏi xong, tất cả mọi người đều tò mò, nhất trí nhìn Lăng Tuyết Mạn, Mạc Nhã Phi càng trợn tròn hai mắt, suy nghĩ thứ Lăng Tuyết Mạn muốn khẳng định phải là tầm thường, liền kích động thúc giục “Mạn Mạn, rốt cuộc là gì?”

      “Ách…” Lăng Tuyết Mạn trầm ngâm, nhìn về Mạc Kỳ Minh, Mạc Kỳ Minh nhàng cười tiếng, lắc đầu cái, vẻ mặt lạnh lùng của đột nhiên vui vẻ, khiến cả người thêm phần nam nhân chín chắn.

      Lăng Tuyết Mạn cười tiếng, nhìn lại mọi người, lắc đầu ngoầy ngoậy “ xin lỗi, chuyện này là bí mật! Ai cũng đừng hỏi! Nếu như các người muốn ta bị người xách dao thái thịt đuổi giết đừng hỏi nữa!”

      “Ừ? Nghiêm trọng đến thế sao? Ai ăn gan hùm mật gấu, dám dùng đao thái thịt giết ngươi?” Mạc Kỳ Dục mặt đen lại, ” Người nọ là ai?” Giọng này, trực tiếp ép buộc Lăng Tuyết Mạn ra câu trả lời.

      Mạc Kỳ Diễn mở miệng, nhìn Mạc Kỳ Minh, ánh mắt như có thâm ý, hoảng hốt hiểu ra chút chút, tiếp theo lại lập tức nhớ đến vương phi của , trong lòng co rút, ánh mắt trở lại khuôn mặt Lăng Tuyết Mạn, muốn lại thôi.

      “Ai nha, đừng hỏi nữa! Ta , dù sao cái nợ này ta đòi rất vui vẻ, các ngươi cũng đợi , đợi ta nghĩ xong muốn cái gì ở các ngươi, nhìn Tam vương gia người ta chính trực bao nhiêu, ta ra hai điều kiện cực kì khó khăn như vậy, người ta cũng có thể tuân thủ cam kết đồng ý, cho nên các ngươi phải biết học tập, biết chưa?”

      Lăng Tuyết Mạn ân cần dạy bảo, nhất là hướng về Mạc Kỳ Lâm, cho đến khi làm Mạc Kỳ Lâm tức giận muốn đập Lăng Tuyết Mạn gậy, giương giương quả đấm mấy cái, nhưng nữ nhân đứng trước mặt lại đắc ý vô cùng, chẳng những hề sợ hãi, mà còn khiêu khích nháy mắt cười!

      Rốt cuộc, Mạc Kỳ Lâm thở gấp hai cái, đầu hàng, bất giác thay đổi cả cách xưng hô: “Tuyết Mạn nha đầu, ta phục nàng được chưa? Ta đáp ứng lập gia đình, nàng buồn bực, như vậy , ở thành đông ta có cái biệt viện, ta cho nàng, biệt viện có cây lê cùng cây đào, mùa xuân đến, hoa lê hoa đào nở đầy cả viện, mùi thơm bốn phía, rất đẹp mắt, còn có ao sen, nếu chán nàng có thể dạo chút.”

      “A, ?” Lăng Tuyết Mạn hưng phấn híp mắt lại thành đường thẳng, thế nhưng nụ cười nơi khóe miệng vẫn giống tên trộm “Cái này xem là trả nợ, là ngài kiên quyết muốn tặng ta.”

      Ngất! Mạc Kỳ Lâm bị đả kích lung lay thân thể, khuôn mặt gượng cười, hàm răng nghiến lại tạo thành tiếng ‘ken két’ vang lên “Ta kiên quyết muốn tặng? Được, được, được, coi như là ta ‘ép’ mình kiên quyết đưa cho nàng , cái khoản nợ kia, nàng từ từ suy nghĩ, nghĩ xong với ta tiếng, ta suy tính xem có thể trả nổi hay , có cần phải lấy mạng mình để trả nợ hay !”

      “Làm ơn , nghiêm trọng như thế chứ? cứ như ta là ác ma.” Lăng Tuyết Mạn vô cùng 囧, bĩu môi lúng túng vô cùng.

      “Gặp phải tứ tẩu như vậy, lại dính vào khoản nợ biết tên, đời này coi như tiêu rồi!” Mạc Kỳ Dục cảm khái vạn lần thở dài, tức giận có nơi trút, trút vào quản gia, rống: “Giờ Mùi đến chưa?”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 219



      Đám người đến từ đường, trước bàn thờ, bày bàn thức ăn, có mỳ mừng thọ, đào mừng thọ cùng đống lỉnh kỉnh mừng thọ khác.

      Chia làm hai hàng, mỗi người vẻ mặt nghiêm túc, tay cầm ba cây nhang, lạy ba lạy.

      Theo thứ bậc, Mạc Kỳ Diễn lên trước, cắm nhang vào lư nhang trắng trước linh vị, nhìn linh vị, trong lòng buồn bã, nếu như Tứ đệ còn sống, sớm động tâm với nàng, động tâm buồn, thấp thỏm hi vọng lại thể ra, chỉ có thể yên lặng chịu đựng, đợi chờ tha thứ cùng tiếp nhận của nàng, đợi chờ thời cơ chín muồi, cùng nàng danh chính ngôn thuận ở bên nhau, nào sợ vứt bỏ thế tục, đáp ứng, cả đời chỉ làm trượng phu của mình nàng!

      “Tứ đệ, hôm nay Nhị ca cùng các huynh đệ tham dự sinh nhật của đệ, chén rượu này mời đệ!” Mạc Kỳ Diễn nâng chén rượu lên, sau đó chậm rãi rưới xuống mặt đất.

      Theo thứ tự tiến lên, dâng hương, mời rượu, người cuối cùng là Lăng Tuyết Mạn, hướng về linh vị Tứ vương gia, nàng chỉ cảm thấy trong lòng thầm sợ hãi, bất an, khẩn trương, cùng áy náy.

      Lăng Tuyết Mạn dâng hương xong, cầm chén rượu biết nên cái gì, môi run run nửa ngày trời, cũng phát ra được lời, sau lưng mấy ánh mắt nghi hoặc bắn tới. Lăng Tuyết Mạn đứng ngồi yên, tim đập rộn, sực tỉnh lại, nghĩ nữa,trực tiếp rưới rượu…

      cỗ gió từ bên ngoài thổi vào, vù tiếng, Lăng Tuyết Mạn vốn có khúc mắc trong lòng, chợt cả kinh “A-” nàng kêu to tiếng, vứt chén rượu, lảo đảo chạy ra ngoài!

      “Vương phi!”

      “Mẫu thân!”

      ” Tuyết Mạn!”

      Bảy tám tiếng hô vang lên, mọi người dồn dập đuổi theo, Lăng Tuyết Mạn dám về Cúc Thủy Viên, tóm gốc cây hải đường, hai cánh tay ôm lại, chán dúi vào thân cây, có chết cũng nới lỏng tay, khuôn mặt nhắn trắng bệch, liên tiếp lẩm bẩm “ xin lỗi, xin lỗi, ta cố ý, cố ý, tha thứ cho ta, tha thứ cho ta…”

      nhóm người đuổi theo sau lưng, có Mạc Kỳ DIễn, Mạc Kỳ Lâm, Mạc Kỳ Sâm, Mạc Kỳ Dục, quản gia, Xuân Đường Thu Nguyệt, cả những người làm khác, Mạc Kỳ Minh chậm rãi đến, bước vô cùng chậm, quay đầu nhìn lại từ đường chẳng có gì khác lạ, lại lần nữa nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Mạn đột nhiên điên cuồng, tựa như sợ hãi vô cùng. Chẳng qua chỉ là cơn gió thoảng, liền trở thành như vậy, nàng sợ cái gì? Sợ linh hồn Mạc Kỳ Hàn? Hay là nàng cũng như mọi người, nghĩ rằng Mạc Kỳ Hàn chết, bản thân mình làm ra cái chuyện gì đó trái với lương tâm, cho nên mới kinh hoảng đến thế?

      thực tế, tại chỉ nắm chắc năm phần Mạc Kỳ Hàn chết. Bất kể Mạc Kỳ Hàn có chết hay , vẫn khẳng định bên người Lăng Tuyết Mạn chắc chắc che giấu người, hơn nữa thủ đoạn người này đủ cao, bản lĩnh cũng đủ mạnh, vả lại nhất định còn có quan hệ với Mạc Kỳ Hàn, có lẽ người này chính là bản thân Mạc Kỳ Hàn!

      Mạc Kỳ Minh bước đến gần, nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Mạn, ánh mắt trở nên sâu thẳm cùng mù mịt, mang thai, nhưng nàng vẫn còn hoàn bích sao? Nếu , Mạc Kỳ Hàn nhất định còn sống, nếu hoàn bích, tin chắc rằng, nam nhân nào có thể nhìn nữ nhân nhà mình thất thân ! Nhưng nếu như đem nàng… Hừ! Chỉ cần Mạc Kỳ Hàn chưa chết, nhất định có thể bức ra mặt!

      Ôm cây, Lăng Tuyết Mạn khóc đến lê hoa ********* vũ, trong lòng thầm rủa mình, túc trực bên linh cữu chưa đầy ba năm, nàng thể tiếp tục mất đạo đức luân lý như vậy nữa, biết xấu hổ cẩu thả cùng nam nhân khác, a a, tình nhân, chàng nhịn chút, nếu ta, vậy chờ ba năm sau nữa !

      “Tuyết Mạn!”

      Mạc Kỳ Diễn lo lắng mở miệng trước: “Nàng làm sao vậy? Đừng sợ, chỉ là gió thoảng qua, có chuyện gì đâu.”

      “Mẫu thân, ngài nhìn con, con là Hiên nhi, có con ở đây, ngài đừng sợ nữa.” Mạc Ly Hiên vừa vừa cầm tay Lăng Tuyết Mạn, nhưng tay nàng vẫn gắt gao bám chặt vỏ cây, liên tục lắc đầu khóc ròng : “Phu quân giận ta, giận ta!”

      “Mẫu thân…” Mạc Ly ngơ ngơ, hơi giật mình, đứng tại chỗ, dám làm ra cử động nào, tim đập lợi hại, dư quang nhìn thấy cha Mạc Kỳ Diễn liếc mắt, kinh ngạc nhìn , trong bụng căng thẳng, bản năng nhìn về mấy vị vương thúc khác, sắc mặt từng người đều khó coi, chỉ ngoại trừ lục thúc là có chút kinh ngạc.

      Quản gia cúi đầu, Xuân Đường Thu Nguyệt càng cúi đầu, ai cũng dám lên tiếng.

      Mạc Nhã Phi nhìn qua, thoáng kinh ngạc, sau đó đỡ Lăng Tuyết Mạn, để cho nàng tựa vào vai, vỗ lưng nàng, dịu dàng trấn an : “Mạn Mạn, Tứ ca ta là người rất tốt, tẩu chẳng qua là có chút xảo trá, ca trách tẩu, có lẽ ca còn thích tính cách này của tẩu nữa! Mới vừa rồi chỉ là cơn gió thoảng, tẩu xem tại phải là trời rất đẹp sao?”

      “Ta… trách ta sao? Ta… ta làm nhiều chuyện sai lầm… tha thứ cho ta…” Lăng Tuyết Mạn mất khống chế, song lý trý vẫn còn, cương quyết dám tiết lộ câu, chẳng qua chỉ mờ mịt lẩm bẩm .

      “Nàng rốt cuộc là… làm chuyện sai lầm gì?”

      giọng lành lạnh trầm vang lên, Lăng Tuyết Mạn chợt ngẩng đầu, đối mặt với tầm mắt của Mạc Kỳ Minh vừa như lãnh đạm, lại tựa như quan tâm, nhịp tim đập loạn, tay nắm tay Mạc Nhã Phi khỏi siết chặt lại, ánh mắt sắc bén kia tựa như muốn nhìn thấu nội tâm của nàng, làm nàng hốt hoảng.

      Đại não động nhanh, Lăng Tuyết Mạn muốn đối đáp, liền khóc lớn, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ, mặt đầy nước mắt, thút thít “Ta, ta làm hỏng bộ tranh vẽ phu quân thích nhất, ta vẽ cũng tốt, vẽ chàng ấy vô cùng khó coi, rất khó coi, so với ngài còn khó coi hơn, a a, là ngài khó coi hơn chàng, cũng đúng, là chàng có khó coi như ngài…” (Rin: *dập mặt vào bàn phím cười* Haha… đúng là người chọc Minh ca phát điên lên cũng chỉ có mình tiểu Mạn Mạn a)

      Lời vừa ra, mọi người vốn kinh ngạc tiếp theo là ngẩn người, sau đó lại nhịn được cười ra tiếng!

      Vũ nhục! Đây quả là vũ nhục trần trụi! Bọn họ là con cháu hoàng thất, kế thừa dung mạo tuấn mỹ, chỉ cần mắt bị mù, dám câu chê bai!

      Mạc Kỳ Mình đen nửa mặt, lần đầu tiên trong đời, bị tức đến phát điên! Luôn luôn tĩnh lặng như gương, giờ phút này làm cách nào cũng thể tiếp tục bình tĩnh nữa, lời từ trong kẽ răng thoát ra, “Tuyết Mạn nha đầu, dung mạo của ta ở trong mắt nàng rất tệ sao?”

      Lăng Tuyết Mạn run rẩy thân thể, vẫn như cũ thút thít “…huhu… ta chỉ là muốn so sánh thôi, dung mạo Tam vương gia rất hoàn hảo, nhìn thế nào…thế nào cũng làm cho người ta chán, nên tức giận, đừng đánh ta…ta, ta sai…ta cũng lấy Thất vương gia làm ví dụ…”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 220



      Bữa tối bày tiệc rượu, mọi người hăng hái dâng cao, ầm ĩ mãi cho đến khi trăng treo cao, sắp đến giờ ngủ, đến lúc này mới có chút lưu luyến rời , Mạc Nhã Phi đương nhiên , ở lại.

      “Mạn Mạn, buổi tối muội ngủ với tẩu, được ? Giống như lúc ở Phượng Thần Cung, hì hì, chúng ta trò chuyện lúc rồi ngủ thiếp .” Mạc Nhã Phi theo Lăng Tuyết Mạn về phòng ngủ, cười .

      “Ách…” Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, theo bản năng nhìn cái giường, nếu ngủ ở nơi này, vậy tình nhân thể tới, nhưng lỡ như biết, vẫn tới, biết làm gì bây giờ?

      Xuân Đường Thu Nguyệt nhíu mày sâu, chỉ cúi đầu dám lời nào, thầm cầu nguyện vương phi đừng đồng ý, nếu

      “Cái này, Nhã Phi à, đây là phòng phu quân, nếu như muội cũng ngủ ở nơi này…” Lăng Tuyết Mạn ê a, nghĩ ra được lý do nguyên vẹn.

      Mạc Nhã Phi đợi Lăng Tuyết Mạn nửa ngày tiếp, hoài nghi chớp mắt mấy cái, “Mạn Mạn, Tứ ca ta, muội hiểu nhất, ca so đo ta ngủ giường ca, mà muội cũng từng ngủ qua, ha ha, lần đó muội giận mẫu hậu, bỏ chạy đến chỗ Tứ ca, nằm giường ca ngủ liên tục mấy ngày, Tứ ca còn ngủ cùng muội đó. Nhưng mà, nhưng mà ca còn cùng muội ngủ nữa rồi…”

      Mạc Nhã Phi đột ngột thương tâm, nhào lên giường, đau khóc thành tiếng, “Tứ ca, Nhã Nhi rất nhớ ca, rất nhớ ca, huhu… đại ca, đại ca…”

      “Nhã Phi!”

      Lăng Tuyết Mạn cũng khổ sở theo, tới, ôm lấy hai vai Mạc Nhã Phi, áy náy lại dâng lên, khỏi : “Mạc Nhã Phi, đừng khóc, muội cùng ta ngủ, chúng ta cùng ngủ giường Tứ ca được ?”

      “Ừ… Mạn Mạn, muội ngửi thấy mùi của Tứ ca, giường này vẫn có mùi của ca, là mùi đàn hương… tứ ca thích đàn hương…” Mạc Nhã Phi vừa khóc vừa hít hít mũi.

      Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn bắt đầu run tay, trong đầu hò hét loạn cả lên, tựa như nắm bắt được cái gì, lại nhanh chóng thấy, đôi mắt mở to.

      Xuân Đường Thu Nguyệt vừa nhìn thần sắc Lăng Tuyết Mạn, kinh hãi! Xuân Đường vội vàng xen vào, “Công chúa Nhã Phi, vương phi, đàn hương này là nô tỳ đốt, hôm nay là sinh nhật chủ tử, nô tỳ hầu hạ chủ tử nhiều năm, biết chủ tử thích đàn hương, nhớ lại tình cảm chủ tớ trước đây, liền giấu vương phi đốt chút đàn hương đầu giường, cho nên giường mới có mùi này.”

      “Đúng vậy, phần lớn nam nhân đều thích đàn hương, có thể tĩnh tâm ngưng thần, chỉ có chủ tử thích, mà ngay trong phủ, nhiều thị vệ cũng thích, cả quản gia cũng thích đàn hương này.” Thu Nguyệt cười .

      Ý nghĩ hỗn loạn của Lăng Tuyết Mạn lập tức lại ràng, thở hơi dài, thầm mắng mình suy nghĩ nhiều, thiếu chút nữa xem tình nhân là tứ vương gia, làm sao có thể chứ? người Vô Giới cũng có mùi đàn hương mà, tình nhân cho dù có sở thích giống tứ vương gia, cũng phải là ! Huống chi thi thể tứ vương gia từ sớm được đưa vào mộ!

      Trong lòng hiểu , song lại tràn đầy cảm giác mất mát, nhưng nếu như Tứ vương gia chết, nếu như tình nhân chính là Tứ vương gia, nàng có bất kì áy náy cùng bất an nào ! Đáng tiếc, tạo hóa trêu ngươi!

      “Ừ, đại ca cũng thích đàn hương, có điều ca cũng thích long tiên hương cùng hải đường hương.” Mạc Nhã Phi thút thít khóc , chui vào đệm giường, miễn cưỡng muốn động.

      Lăng Tuyết Mạn đè xuống phiền muộn, nhàn nhạt cười, “Xuân Đường Thu Nguyệt, chuẩn bị nướcrửa mặt , tối nay ta ngủ với công chúa Nhã Phi. “

      “Dạ, vương phi!”

      Hai nha hoàn gật đầu cái, nhíu mày xuống chuẩn bị.

      Hương Đàn Cư, Mạc Kỳ Hàn nghe Xuân Đường bẩm báo xong, chân mày cau lại, tối tăm hỏi: “Công chúa Nhã Phi ở vương phủ mấy ngày?”

      “Bẩm chủ tử, nô nghe là hai ba ngày.” Xuân Đường cúi đầu .

      “Thôi, để cho Nhã Phi ở .” Mạc Kỳ Hàn khẽ thở dài cái, lại hỏi: “Vương phi vẫn còn hoài nghi sao?”

      “Nô tỳ nhìn thần sắc vương phi, có chuyện gì, chỉ có chút buồn bã, thất vọng.”

      Mạc Kỳ Hàn gật đầu cái “Vậy sao, hầu hạ khuyên giải vương phi tốt, đừng để cho nàng rối loạn, ngày hôm nay, xem như nàng cơ trí phản ứng mau, nếu , với khôn khéo của …”

      Xuân Đường hơi nâng mắt, nhìn khuôn mặt trầm cùng ánh mắt lạnh lẽo của Mạc Kỳ Hàn, lại vội vàng cúi đầu, “Vâng, nô tỳ nhớ kỹ!”

      xuống !”

      “Nô tỳ cáo lui!”



      Mạc Nhã Phi chỉ ở hai ba ngày, mà thoáng cái tám chín ngày qua, cả ngày chơi quên ăn quên ngủ, so kiếm cùng Mạc Ly Hiên chính là xúm lại chơi đùa khắp nơi cùng Lăng Tuyết Mạn, buổi tối dĩ nhiên là nằm giường Lăng Tuyết Mạn, hưng phấn đến mức ngay cả nằm mộng cũng có thể bật cười, dĩ nhiên, ngày ngày các nàng cùng nhau vui chơi, khiến cho Mạc Nhã Phi vui vẻ như vậy, còn có thêm người quan trọng – Lâm Mộng Thanh!

      Có người vui, có kẻ buồn, à , giờ phút này trong Hương Đàn Cư, đôi mắt lãnh khác càn quét, bắn thẳng lên người Lâm Mộng Thanh, như muốn xé rách !

      “Khụ, sư huynh, huynh đừng dùng ánh mắt dọa người như vậy nhìn đệ được ?” Lâm Mộng Thanh nuốt nước miếng, cơ thể tự chủ được rụt về sau cái.

      “Ngày mai được rời khỏi Hương Đàn Cư nữa! cho đệ tạm biệt Nhã Phi!” Mạc Kỳ Hàn giận dữ .

      Lâm Mộng Thanh buồn bực, “Sư huynh, đệ phát triển mối tình đầu, huynh làm đệ mất cơ hội này, ai biết Nhã Phi khi nào mới có thể ra khỏi cung lần nữa, chúng ta rất cần bồi dưỡng tình cảm, huynh thể như vậy a!”

      “Đáng chết! Đệ phát triển mối tình đầu, còn ta phải làm sao bây giờ? Nhã Phi ngày ngày cùng Mạn Mạn ở chung, ta ngay cả mặt nàng cũng thể thấy!” Mạc Kỳ Hàn phát điên.

      “Vậy huynh dịch dung, ban ngày nhìn, ngất! Buổi tối chắc huynh gian nan lắm ?” Chưa từng nhìn thấy qua Mạc Kỳ Hàn mất khống chế, Lâm Mộng Thanh bật cười dứt, nhịn được giễu giễu .

      Mạc Kỳ Hàn buồn bực, vỗ lên bàn cái, gầm “Nhã nhi hiểu ta bao nhiêu đệ biết ? Ta dám dịch dung xuất sao? Ta ôm nó từ đến lớn, nó lại thường kề cận ta, đối với nhất cử nhất động của ta đều quen thuộc như lòng bàn tay, ta ra ngoài, làm nó hoài nghi mới là lạ! Buổi tối, buổi tối, tất cả nam nhân bình thường có nữ nhân đều gian nan!”

      ”Khụ!” Lâm Mộng Thanh bị sặc ho khan, “Đệ, đệ phải là nam nhân bình thường…”

      nhảm! Đệ thích Nhã Phi, liền toàn tâm toàn ý đối xử với nàng, nếu chưởng của ta bổ đến đệ!” Mạc Kỳ Hàn thở thuận, càng nhìn Lâm Mộng Thanh càng vừa mắt, gương mặt tuấn tú đen đến mức có thể nặn ra giọt mực, “Cút ! Nhiều nhất ta cho đệ hai ngày, sau đó ngươi liền biến !”

      “Khụ, được, được.” Lâm Mộng Thanh suy sụp gật đầu, vừa nghĩ đến hai ngày, vội vàng lo lắng lách người, nắm chặt thời gian tán !

      Mạc Kỳ Hàn thở dài sâu, nhớ nàng như thế, biết nàng có nhớ hay ? Cái thở dài này vừa dứt, kiềm nổi bổ chưởng xuống bàn, cắn răng nghiến lợi, “Lâm Mộng Thanh đáng chết!” (Rin: tiểu tứ “tính phúc” được nên ghen tỵ đây mà)

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 221



      Rốt cuộc ba ngày sau, hoàng hậu cũng phái người đến đón Mạc Nhã Phi hồi cung!

      Lăng Tuyết Mạn thở phào nhõm, vất vả cầm cự đến tối ngủ, tắm rửa sớm chút, chỉ mặc bộ váy áo tuyết trắng, liền đuổi Xuân Đường Thu Nguyệt ra.

      Ngồi ở mép giường, nàng cúi đầu nhìn cổ áo chút, ngoại trừ bộ váy áo nàng khoác bên ngoài, bên trong cái gì cũng mặc, ngay cả cái yếm cũng , ách… cái này có được xem là dụ dỗ hay đây? Suy nghĩ, khuôn mặt nhắn trở nên hồng hồng, lại đột ngột nhớ lại lời thề hôm sinh nhật Tứ vương gia, nàng vỗ miệng cái, vội vàng lấy cái áo lót ra, cởi váy áo, chuẩn bị mặc áo lót vào, ai ngờ -

      Chết tử tế chết, Mạc Kỳ Hàn ngay lúc này thổi tắt nến bước vào!

      “Mạn Mạn!”

      giọng xen lẫn nhớ nhung cùng vui mừng bay vào trong tai, Lăng Tuyết Mạn ngạc nhiên ngẩng đầu, Mạc Kỳ Hàn bước mấy bước đến trước mặt nàng, thuận tiện duỗi tay, ôm nàng vào ngực, vừa ôm, khí huyết lại dâng trào, hầu kết khẽ động, “Mạn Mạn, Mạn Mạn, nàng mặc quần áo?”

      “Ta, ta tắm, ta vừa mới chuẩn bị mặc, chàng chàng liền tiến vào!” Lăng Tuyết Mạn khóc ra nước mắt, ước chừng mười ngày gặp mặt, khỏa thân trước mặt , ngượng ngùng thôi.

      “Vậy tốt rồi, cần mặc.”

      Mạc Kỳ Hàn khàn khàn trầm giọng nhàng thổi khí vào tai nàng, sau phút, đợi nàng trả lời, liền chộp lấy phiến môi mềm mại của nàng, bốn phiến môi dán vào nhau, vui sướng tựa như gặp lại ngày tân hôn, hôn cực kỳ mãnh liệt, lưỡi trơn trợt cạy mở hàm răng nàng, chui vào trong khoang miệng, liếm từng góc trong miệng nàng, cuốn lấy lưỡi nàng, mang theo đùa giỡn cùng triền miên (Rin: ách… tác giả có cần miêu tả kỹ cảnh này quá *đỏ mặt ~ ing)

      Lăng Tuyết Mạn bị hôn, quên mất cự tuyệt, chìm đắm trong mâu thuẫn, ánh mắt ngơ ngác đăm chiêu, lý trí nàng ngừng cảm thấy có lỗi với Tứ vương gia, nhưng về tình cảm, phản ứng cơ thể bị khơi gợi, làm nàng muốn cùng say mê, trầm luân.

      “Mạn Mạn, hôn đáp lại ta.”

      Mạc Kỳ Hàn cầu mơ hồ, thân thể Lăng Tuyết Mạn run lên, lý trý chiếm đóng toàn bộ đại não, đột ngột đẩy Mạc Kỳ Hàn ra, nghiêm mặt ” “Đừng như vậy, đừng như vậy mà…”

      Mạc Kỳ Hàn kinh ngạc, lập tức cau mày, “Mạn Mạn, nàng sao vậy? Ta là Tình nhân của nàng, ừ, là lão công gì gì đó của nàng, tại sao nàng lại ‘đừng như vậy’? Nàng… nàng muốn ta?”

      phải vậy, phải vậy, lão công, , ta nên gọi chàng là tình nhân, trượng phu chân chính của ta phải là chàng, thể gọi chàng là lão công, ta phải là muốn chàng, mà là…là ta cảm thấy có lỗi với phu quân ta, mới qua đời gần nửa năm, ta phải là thê tử tốt, ta vụng trộm với nam nhân trong phòng của , ta có lỗi với , tình nhân, nếu như chàng ta, đừng miễn cưỡng ta, được hay ? Ít nhất… ít nhất chờ ta giữ trọn đạo hiếu cho ba năm, ba năm sau, chúng ta ở cùng nhau, được ?”

      “Cái gì? Ba năm!” Nhiệt tình của Mạc Kỳ Hàn bị chậu nước lạnh này giội xuống, bất đắc dĩ đưa tay ôm Lăng Tuyết Mạn, lại bị nàng co rụt lại, làm tay cứng đờ giữa trung, bộ mặt nhất thời giăng đầy sương đen, “Mạn Mạn, cơn gió trong từ đường ngày hôm nay làm nàng sợ hãi sao?”

      “Ừ, khẳng định là phu quân cảnh cáo ta, trời, cái gì cũng thấy , ta giữ gìn trinh tiết cho , trừng phạt ta!” Lăng Tuyết Mạn hèn nhát .

      Mạc Kỳ Hàn muốn ngất, thầm nghĩ, tại là ôm cục đá tự đập vào chân mình sao? Thoáng suy tư, thử trấn an nàng, “Mạn Mạn, đừng sợ, phải Tứ vương gia trừng phạt nàng, tất cả mọi người đều , chỉ là cơn gió thôi mà, hơn nữa Tứ vương gia chết lâu như vậy, sớm đầu thai chuyển thế, làm sao có thể thấy nàng? Nàng cần vì thủ tiết ba năm, hiểu nàng, , tin tưởng ta được ?”

      được!” Lăng Tuyết Mạn vừa , vừa cầm cái yếm mặc lên người, khuôn mặt lạnh lùng của Mạc Kỳ Hàn đen hơn, nếu nàng thủ tiết ba năm, phải đói khát mà chết sao? được, tối nay, nếu chộp được nàng, ước chừng cả đêm ngủ ngon, ôm nữ nhân thương trong ngực, lại chỉ có thể nhìn mà thể chạm vào, có người nam nhân nào có thể chịu được chứ?

      Mày khẽ cong lại, ánh mắt chợt lóe sáng, Mạc Kỳ Hàn đột nhiên khẽ kêumột tiếng “A”, che ngực, ngã xuống giường!

      “Tình nhân!” Lăng Tuyết Mạn ngừng động tác mặc quần áo lại, vội vàng chạy đến trước mặt , cấp bách kêu: “Tình nhân, chàng làm sao vậy? Chàng thoải mái sao?”

      Mạc Kỳ Hàn nhắm mắt , cũng nhúc nhích lấy cái.

      Lăng Tuyết Mạn lại hoảng loạn, cố sức lung lay thân thể Mạc Kỳ Hàn, nức nở vô cùng, “Tình nhân, chàng tỉnh tỉnh, rốt cuộc chàng làm sao? Hu hu… đừng bỏ ta lại nha, chàng ngã bệnh sao? Trễ thế này, muốn ta đến chỗ nào tìm đại phu, tình nhân…”

      Nước mắt lung tung tràn ra, Lăng Tuyết Mạn ngoại trừ khóc, nên làm cái gì cũng biết.

      Tần số lay động quá nhanh, Mạc Kỳ Hàn choáng váng đầu, liền khẽ lên tiếng: “Ừ…Mạn Mạn…tim ta đau…chắc là sắp chết…”

      “Tình nhân!” Lăng Tuyết Mạn nghe được giọng , vội vàng ôm đầu Mạc Kỳ Hàn vào trong ngực, vội hỏi: “Làm sao lại đau tim? phải vừa rồi rất tốt sao? Có phải bị bệnh tinh hay ? Bẩm sinh sao?”

      “Bệnh tim bẩm sinh?” Mạc Kỳ Hàn mơ hồ, đây là cái bệnh gì?

      “Hu hu… tình nhân, chàng đừng chết, chàng chết ta cũng gần nam nhân nữa…” Lăng Tuyết Mạn thút thít khóc, thầm.

      “Mạn Mạn, ta… tim ta đau là bệnh cũ, chỉ cần thương tâm, phát bệnh, nghiêm trọng muốn chết.” Mạc Kỳ Hàn giải thích, giọng rất đau khổ.

      “Vậy, vậy chàng đừng thương tâm nữa!” Lăng Tuyết Mạn thuận tiện tiếp lời.

      Mạc Kỳ Hàn buồn bực “Ai lại thương tâm? Là nàng tổn thương lòng ta, nàng bảo ta chờ ba năm, ta có thể chờ được sao? Ta tại vì nàng, đá hết tất cả nữ nhân, chàng lại bảo ta thanh tâm quả dục ba năm, ta là nam nhân bình thường có nhu cầu sinh lý, có thể chịu đựng được sao?”

      “Hu hu… vậy mấy lão hòa thượng phải là cả chục năm nay vẫn vậy sao? Chàng thể nhịn được chút sao?” Lăng Tuyết Mạn vừa khóc, vừa phản bác.

      Mạc Kỳ Hàn muốn mắng ông trời, hôm nay nha đầu ngốc này sao lại khó lừa như thế? Tròng mắt vòng vo xoay chuyển mấy vòng, cố ý tức giận : “Được, vậy ta vì nàng xuất gia làm hòa thượng, chúng ta đời này thể ở bên nhau, nàng làm quả phi của nàng, ta làm hòa thượng của ta, ta bao giờ đến… quấy rầy nàng nữa, đợi ta đau lòng, chết , nàng liền hài lòng, tuyệt ảnh hưởng đến nàng thủ tiết cả đời, giữ trọn đạo hiếu với phu quân.”

      Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn đầu tiên là ngẩn người, tiếp theo là khóc lớn tiếng hơn, vừa khóc lại vừa sợ bị người nghe được, vội vàng che miệng, bờ vai ngừng run rẩy, “ được, được chết,ta để cho chàng chết…” Vừa vừa cúi người ôm Mạc Kỳ Hàn, cái yếm chỉ mới mặc được nửa, dây lụa còn chưa kịp buộc, đôi gò bồng đảo rũ xuống, vừa vặn ngang tầm khuôn mặt lạnh lùng của Mạc Kỳ Hàn, lộ ra trước ánh trăng, ánh mắt nhíu lại, kềm chế được ngậm trong miệng, khẽ mút, đồng thời bàn tay xoa tấm lưng bóng loáng của nàng…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :