1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 212



      Đêm sâu lắng, vì tuyết rơi đầy trời mà trở nên sáng ngời, trong nhà thắp cái lò sưởi, lại thêm mấy lò sưởi , cả căn phòng tràn đầy ấm áp.

      Mạc Ly Hiên tự mình nhìn Lăng Tuyết Mạn ăn tô cháo, thêm mấy khối điểm tâm, lại uống hết thuốc, lúc này mới yên lòng, Xuân Đường ngâm khăn giúp Lăng Tuyết Mạn rửa mặt, Mạc Ly Hiên khẽ mỉm cười “Ta làm cho.”

      Dứt lời, trực tiếp cầm khăn từ trong tay Xuân Đường, nụ cười hàm chứa dịu dàng, nó lau chùi hai gò má của Lăng Tuyết Mạn, đôi mắt, đôi môi, cả cái cổ trắng như tuyết, sau đó lại tỉ mỉ lau sạch tay cho nàng, mới “Xuân Đường, ngươi giúp mẫu thân cởi đồ trang sức, thay đồ .”

      “A, vâng, tiểu vương gia.” Xuân Đường ngơ ngác kịp phản ứng, vội vàng tiến lên giúp Lăng Tuyết Mạn tháo tóc. định giúp nàng cởi áo, tay vừa chạm vào cổ áo, lại thấy ổn, Xuân Đường lúng ta lúng túng giọng “Tiểu vương gia, nô tỳ hầu hạ vương phi cởi áo ngủ.”

      “A, vậy ta lánh mặt chút, tối nay ta xem chừng mẫu thân, các ngươi dọn dẹp xong xuôi xuống nghỉ ngơi .” Mạc Ly Hiên ửng đỏ mặt, .

      Xuân Đường, Thu Nguyệt ngờ nghệch, chờ họ lấy lại tinh thần Mạc Ly Hiên lui ra ngoài phòng.

      Hai người bận rộn giúp Lăng Tuyết Mạn cởi áo khoác, dò hỏi “Vương phi, tối nay tắm rửa ?”

      “Ừ, chuẩn bị chút.” Lăng Tuyết Mạn suy nghĩ chút, .

      “Nhưng tiểu vương gia?” Thu Nguyệt đè thấp giọng, hi vọng Lăng Tuyết Mạn có thể để cho Mạc Ly Hiên trở về Liễu Hương Cư, nếu như nó canh chừng Lăng Tuyết Mạn đêm, chỉ sợ rằng chủ tử các nàng tức giận đến mức phá cửa!

      Lăng Tuyết Mạn khó xử, mặc dù nàng rất muốn ở cùng nhân tình, nhưng mà Ly Hiên mến nàng như vậy, nàng nỡ lòng nào nhẫn tâm phật ý nó?

      Suy nghĩ chút, đành phải sao, chuẩn bị , ta tắm, Ly Hiên nhìn.”

      “Dạ, vương phi.” Xuân Đường, Thu Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ ra ngoài

      Mạc Ly Hiên vẫn ngồi ở ngoài phòng uống trà chờ, đợi cho bọn nha hoàn mang thùng nước tắm ra ngoài, toàn bộ thu dọn xong, lúc này, nó mới lại vào

      Lăng Tuyết Mạn xõa tóc xuống, Thu Nguyệt cầm khăn lông giúp nàng lau nước dính tóc, trong phòng bởi vì hơi nước mà trở nên mờ mịt, Lăng Tuyết Mạn mặc trung y ngồi giường, nhìn nghiêng, cổ áo khẽ buông lỏng, da thịt trắng nhẵn nhụi, xương quai xanh như như , cằm , gương mặt thủy nộn, cánh môi son phấn vẫn kiều diễm, sóng mũi thẳng thướm, đôi mắt trong suốt, lông mày cong cong, tóc mái vài sợi tùy ý dán trán, Lăng Tuyết Mạn thêm mấy phần phong tình mê người

      Mặt đột ngột nóng, Mạc Ly Hiên cảm thấy chật vật, cuống quýt, mất tự nhiên “Mẫu thân, ngài muốn nước ?”

      “Ừ? cần.” Lăng Tuyết Mạn lắc lắc đầu, nhìn mái tóc ướt của mình chút, nhịn được liền “Xuân Đường, Thu Nguyệt các ngươi cũng nghỉ ngơi , ta có chuyện gì, ừ, Hiên nhi, mẫu thân có chuyện gì, con đừng lo lắng cho ta, canh giờ còn sớm, trở về ngủ , sáng mai phải còn luyện kiếm sao?”

      “Mẫu thân, con… được rồi, con trở về Liễu Hương Cư, vậy hãy để cho Xuân Đường, Thu Nguyệt coi chừng , ngài thể có người trông nom.” Mạc Ly Hiên cắn cắn môi, thoáng nghiêng mặt, .

      “Ừ, vậy cũng được.” Lăng Tuyết Mạn cười khẽ.

      Mạc Ly Hiên cười theo tiếng “Được rồi, mẫu thân, Hiên nhi trở về.”

      “Ừ.”

      Nhìn Mạc Ly Hiên ra ngoài, hai nha hoàn lặng lẽ thở phào nhõm, quay đầu lại lần nữa, lại thấy Lăng Tuyết Mạn nhìn chằm chằm hai người, khỏi có chút căng thẳng, hoài nghi hỏi “Vương phi, ngài có chuyện gì sao?”

      sao, xuống .”

      “Dạ, nô tỳ cáo lui!”

      Cửa phòng đóng lại, Lăng Tuyết Mạn thu hồi nụ cười, kinh ngạc nhìn bên bình phong, trong lòng khỏi có chút tư vị, càng ngày nàng càng cảm giác nhân tình có quan hệ sâu sắc với Tứ Vương Phủ này, nếu thể trực tiếp theo dõi nàng, cũng thể hiểu Tứ Vương Phủ như lòng bàn tay, như vậy rốt cuộc với Tứ vương gia là bạn hay thù đây? Nếu là thù, nàng cũng thấy thương tổn bất luận kẻ nào trong Tứ Vương Phủ, ngoại trừ Cốc Vũ Mỵ là có chút đặc biệt thôi, nếu là bạn, ngoài đời vẫn thường , cướp vợ bạn, vậy tại sao lại có thể…

      Yên lặng suy nghĩ, tay ở lò sưởi lật tới lật lui, hồn nhiên quên mất thời gian, mãi cho đến khi nến trong nhà đột ngột tắt, Lăng Tuyết Mạn mới hồi phục tinh thần, chậm rãi nâng mắt, Mạc Kỳ Hàn từ bình phong vào, bởi vì tuyết rơi, trong nhà mặc dù đốt đèn vẫn có chút ánh sáng, Lăng Tuyết Mạn mở to hai mắt muốn nhìn từ xa, lại thấy chợt lách người quay lưng về phía nàng, kéo rèm cửa sổ lại.

      Rèm cửa dày cộm cách trở ánh sáng, trong nhà lại mảnh tối đen.

      Lại thấy! Lòng tràn đấy thất vọng, Lăng Tuyết Mạn tức giận lầm bầm câu “Hồ ly giảo hoạt!”

      “Ha ha, cái gì giảo hoạt?” Mạc Kỳ Hàn cười đến gần, ôm lấy người vào trong ngực, vỗ khuôn mặt nhắn của nàng, dịu dàng hỏi “Thân thể cảm thấy khá hơn chút nào chưa? Biết nàng bất tỉnh, ta sốt ruột gần chết.”

      “Ta vẫn khỏe, nhân tình, chàng mau , rốt cuộc ta có mang thai hay ?” Lăng Tuyết Mạn hạ thấp giọng , có chút ngượng ngùng, cũng có chút bất an cùng căng thẳng.

      có, đại phu với nàng, phải chăm sóc thân thể tốt, uống thuốc đúng hạn, thể ăn thức ăn có tính hàn, phải nuôi dưỡng cơ thể tốt, còn nhiều thời gian, chúng ta có hài tử, nhất định có.” Mạc Kỳ Hàn bình tĩnh , động viên Lăng Tuyết Mạn cũng tự thuyết phục mình, nếu như theo lời sư phụ , khi trúng độc cơ hồ thể giải, sư phụ cũng có thể cứu sống , như vậy lý nào Lăng Tuyết Mạn thể mang thai?

      sao?” Lăng Tuyết Mạn buông lõng tâm “Vậy ta yên tâm, nếu ta lo lắng gần chết.”

      “Mạn Mạn, nàng muốn sinh con cho ta sao?” Mạc Kỳ Hàn khẽ hôn lên vành tai Lăng Tuyết Mạn, trong giọng có chút khàn khàn.

      Lăng Tuyết Mạn sợ nhột, cười khanh khách, nâng mặt Mạc Kỳ Hàn chủ động dâng môi của mình, trong lúc răng môi gắn bó, giọng “Nhân tình, ta gọi chàng là lão công , ta chàng, đương nhiên nguyện sinh bảo bối cho chàng, mang thai hài tử của chúng ta.”

      “Ừ, Mạn Mạn, chỉ cần nàng nguyện ý, ta liền cao hứng.” Mạc Kỳ Hàn vui vẻ cười, ôm sát Lăng Tuyết Mạn, nhưng được lúc, lại chợt cau mày.

      “Nhưng mà, Mạn Mạn, nàng vừa ta là cái gì lão, cái gì công? Tại sao gọi ta là nhân tình?”

      “Ách…” Lăng Tuyết Mạn le lưỡi, đôi mắt chuyển vòng vo mấy vòng mới ngượng ngùng : “Lão công dễ nghe mà, ý nghĩa chính là phu quân, nhân tình vừa nghe là biết nam nhân vụng trộm, ừ, ta muốn đường đường chính chính.”

      Mạc Kỳ Hàn buồn bực “Vậy nàng trực tiếp gọi ta là phu quân được sao? Cần gì phải dùng cái danh xưng lạ lùng đó? ta chưa bao giờ nghe qua cái từ lão công này!”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 213



      Màn đêm hoàn toàn buông xuống, bầu trời bay xuống toàn các tảng bông tuyết lớn, trong trời đất phủ mảnh tang thương.

      Dưới tàng cây, Mạc Kỳ Hàn đứng lâu, Vô Cực cầm dù đứng ở bên cạnh, toàn bộ che vào đầu , nhưng bị lắc đầu từ chối, áo choàng vai rất nhanh dính đầy bông tuyết, cẩm áo vàng nhạt cũng đầy tuyết trắng tinh.

      “Chủ tử, vẫn là trở về nhà , nếu bị lạnh.”Vô Cực giọng khuyên nhủ.

      “Sư phụ trở về chưa?”Mạc Kỳ Hàn giọng hỏi.

      “Chưa, Xuân Đường đến , Vương phi hôn mê, sau đó vội vàng trở về.”

      “Hôn mê?” Tâm Mạc Kỳ Hàn nguyên bản bất an, càng thêm bất an, liền quay thân mình trở về, Vô Cực quýnh lên vội : “Chủ tử, tiểu Vương gia còn ở bên cạnh coi chừng!”

      Bước chân phút chốc ngừng lại, Mạc Kỳ Hàn nhói tâm, cắn chặt răng trầm giọng : “Báo cho Tư Khuynh tới gặp bổn vương!”

      “Vâng, chủ tử!”

      Bước chân lộn trở lại, lại đứng ở dưới tàng cây, khuôn mặt tuấn tú căng thẳng, thân mình càng căng thẳng hơn, môi mỏng của Mạc Kỳ Hàn nhấp thành đường thẳng, xuất thần nhìn cánh hoa Mai mặt tuyết.

      lát, quản gia vội vàng tới, chắp tay : “Chủ tử, nô tài ở đây!”

      “Vương phi như thế nào?” Mạc Kỳ Hàn ra vẻ trầm ổn, nhưng vẫn che dấu được lo lắng.

      “Hồi chủ tử, Vương phi tỉnh lại, lão tiền bối lấy thuốc, phòng ăn nấu cháo, tiểu Vương gia đút Vương phi ăn, nô tài nhìn Vương phi có thần sắc hơn nhiều, lão tiền bối tĩnh dưỡng mấy ngày liền sao.” Quản gia vội vàng trấn an.

      “Ừ.” Mạc Kỳ Hàn thở dài nhõm hơi, tiện đà nheo mắt, lầm bầm lầu bầu: “Tiểu Vương gia ở tự mình hầu hạ? Hiên nhi sang năm mười tuổi, thân cao đại khái sắp bằng nàng …”

      Quản gia nghe được lời vụn của Mạc Kỳ Hàn, tự chủ cúi đầu thấp phần, tiểu Vương gia đối với Vương phi rất cẩn thận, chủ tử chắc là có khúc mắc trong lòng thôi.

      “Tư Khuynh, kêu Xuân Đường Thu Nguyệt sớm hầu hạ Vương phi rửa mặt, bổn vương tối nay đến.”

      Mạc Kỳ Hàn đột nhiên mở miệng, quản gia ngẩn người, vội : “Vâng, nô tài nhớ kỹ.”

      Sau khi quản gia lâu, Thiên Cơ lão nhân rốt cục trở lại, vừa thấy Mạc Kỳ Hàn, là lắc đầu lại thở dài, sau đó lập tức trở về nhà, ngồi co rụt ghế, buồn bã ỉu xìu : “Mộng Thanh, bóp chân cho sư phụ.”

      “Haiz, đến đây.” Lâm Mộng Thanh lắc mình ra từ mật thất, nhìn thần sắc Thiên Cơ lão nhân, co rúm khóe miệng, ngồi bên nhéo chân cho ông, hồ nghi hỏi: “Sư phụ, ngài đường bị trẹo chân sao? Tại sao nét mặt lại thế này?”

      “Tiểu tử thối, con mới bị trẹo chân!” Thiên Cơ lão nhân khẽ trừng mắt, lại liếc nhìn Mạc Kỳ Hàn đứng ở cửa như bức tượng, ‘khụ khụ’ hai tiếng, : “Người nào đó là muốn biết kết quả phải ? Đáng tiếc sư phụ đau vai, nếu có thể tẫn hiếu tẫn đạo, xoa bóp …”

      Nghe vậy, Lâm Mộng Thanh “Xì” tiếng, cười đến té ngồi mặt đất, chế nhạo: “Sư phụ, ngài bao lớn rồi? Ngài muốn sư huynh đấm lưng, sư huynh cũng phải chịu, ngài làm gì phải lấy cớ đâu?”

      “Tiểu tử thối, muốn sư phụ lột da con !” Thiên Cơ lão nhân đá Lâm Mộng Thanh cước, bị Lâm Mộng Thanh lăn vòng tránh thoát, ngược lại cười càng sâu, “Sư phụ, ngài già mà phúc hậu, sư huynh người ta nóng nảy hai canh giờ, ngài còn có tâm tình trêu người, ngài coi chừng sư huynh cho ngài trở về núi đó.”

      “Hừ, xem bộ dáng sư huynh đen mặt, chút cũng muốn thấy người ta làm nương, nếu để cho Tuyết Mạn nha đầu biết, sợ là thương tâm chết!” Thiên Cơ lão nhân trừng liếc mắt mặt lạnh ở cửa, hừ mũi .

      Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn hai bước xoải bước gần, chau mày lại : “Sư phụ, lời này sao? Mạn Mạn có thai sao?”

      “A? Ta cái gì sao?” Thiên Cơ lão nhân giả bộ hồ đồ, nhìn quanh , ánh mắt rơi xuống mặt Lâm Mộng Thanh cũng giật mình, “Khụ khụ, Mộng Thanh, thời gian còn sớm, ta ngủ.”

      “Ách, sư phụ…” Lâm Mộng Thanh líu lưỡi.

      Biểu tình Mạc Kỳ Hàn rất phức tạp, biết là khóc hay cười, xuất thần nhìn phương hướng, thào tự , “Mạn Mạn có cốt nhục của ta, hai mươi bốn tuổi, mới coi là có, phụ hoàng mẫu hậu nếu như biết vô cùng cao hứng rồi!”

      Ặc ặc!

      Thiên Cơ lão nhân hận thể tự tát mình hai bàn tay, đùa quá lố rồi! Nhìn bộ dáng Hàn tiểu tử ngây ngốc ra, tuy rằng lí trí tại thể có con, nhưng có , lại kích động vạn phần, cái này, cái này bảo ông ấy nên giải thích thế nào đây?

      “Khụ khụ!” Thiên Cơ lão nhân dùng sức ho khan hai cái, tăng thêm can đảm ình, “Hàn tiểu tử à, kỳ thực Tuyết Mạn nha đầu nó… nó có mang thai.”

      Mấy chữ sau, càng càng , tiếng vừa dứt, Thiên Cơ lão nhân nhảy chuẩn bị chân muốn chạy, lại bị Mạc Kỳ Hàn dùng tốc độ cực nhanh chắn ở trước mặt, sắc mặt đen như than, cắn răng nghiến lợi : “Sư phụ, cho ngài cơ hội nữa, Mạn Mạn rốt cuộc mang thai chưa?”

      “Hì hì, , có, Tuyết Mạn nha đầu chỉ bị cảm lạnh, còn nguyệt hơn tháng có tới, là do ở thân mình bị lạnh làm cho nguyệt theo quy luật, sư phụ giải thích với nó, sau này chú ý ăn đồ lạnh, uống thuốc bổ là được.”

      Thiên Cơ lão nhân cười, đến phần sau, đột nhiên nghiêm trang, “Hàn tiểu tử, có chuyện sư phụ phải cho con biết, nha đầu kia thân mình tốt, hả năng có thai lớn, con cần uống thuốc tránh thai nữa.”

      “Cái gì?” Mạc Kỳ Hàn kinh ngạc, “Mạn Mạn có mang thai? Sư phụ nàng… nàng thể sinh con sao?”

      Thiên Cơ lão nhân thở dài, lắc đầu : “Cũng phải hoàn toàn thể sinh con, chỉ là hơi khó, con cần uống thuốc nữa, cứ viên phòng bình thường, nếu may mắn mang bầu, bất luận ra sao cũng thể bỏ, nhất định phải sinh ra, nếu về sau càng khó có con.”

      xong, Thiên Cơ lão nhân vào mật thất, cấp tốc lấy giấy viết phương thuốc, sau đó bước ra, với Mạc Kỳ Hàn vẫn còn chấn kinh: “Hàn tiểu tử, con cũng đừng nản lòng, sư phụ có bản lĩnh chữa bệnh, con hãy tin sư phụ, phương thuốc này là cải thiện thân thể Tuyết Mạn nha đầu, ngày uống ba lượt, điều trị tháng, sư phụ lại bắt mạch cho nó, nếu có chút khởi sắc, là có hy vọng.”

      Mạc Kỳ Hàn ngơ ngác tiếp nhận, lâu gì.

      Trong lòng rất loạn, rất loạn.

      Đây là chuyện vạn lần ngờ, ban đầu là sợ mang thai, tại ngược lại là nàng thể sinh con nối dòng cho , giang sơn Minh quốc, nên tiếp tục như thế nào? làm sao có thể ở trước mặt văn võ cả triều mà cho nàng độc chiếm quân cưng chìu, hai người bên nhau trọng đời kiếp?

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 214



      Lăng Tuyết Mạn mím chặt môi, thở hổn hển rất có tiết tấu, ngực phập phồng, muốn mắng người, nhưng lại biết bắt đầu mở miệng từ đâu, trút tức giận, nàng xem nam nhân này trở thành Ly Hiên, đưa hai tay bóp chặt mặt , dùng rất nhiều sức, mãi cho đến khi cảm giác được ánh mắt nam nhân phun ra lửa giận muốn xé nát nàng, nàng mới vội vàng buông tay, trốn vào bên trong giường.

      “Thế nào, mới vừa rồi phải can đảm lắm sao? Lần này lại muốn bảo vệ tính mạng?” Mạc Kỳ Hàn nhìn chằm chằm nàng, đưa tay vuốt khuôn mặt tuấn tú bị nha đầu kia làm đau, tức giận “Nàng muốn hủy diệt gương mặt này của phu quân sao? Nếu khó coi, sau này ở cùng nàng, nàng đừng ghét bỏ.”

      “Ách… xấu xí ta cần, tốt cho trái tim của ta.” Lăng Tuyết Mạn nửa nửa giả, bỉu môi trả lời.

      “A? Nàng dám can đảm lặp lại lần nữa ? Nếu như tướng mạo ta khó coi, nàng cần bổn công tử sao?” Gương mặt Mạc Kỳ Hàn tối sầm, nếu như Lăng Tuyết Mạn còn thừa câu, đem nàng ngụm ăn sạch

      Lăng Tuyết Mạn căng thẳng, chuyện lắp bắp, “, phải vậy, tình… tình nhân, ta tuyệt đối ghét bỏ chàng, ta sờ mặt chàng rất trơn nhẵn, khẳng định khó nhìn, đúng ?”

      nhảm!” Mạc Kỳ Hàn lại trừng mắt cái, cởi bỏ áo choàng bên ngoài, cùng giày, sau đó lên giường, tựa như đại gia nằm xuống, liếc xéo cái, ngả ngớn “Còn mau qua đây hầu hạ?”

      “Ách…” Lăng Tuyết Mạn tròn mắt, lập tức cúi đầu, nắm chặt cổ áo mình, kháng nghị “Bổn nương dù sao cũng là vương phi, tại sao phải hầu hạ chàng? Hơn nữa, ta với chàng suýt có thai, hôm nay thiếu chút nữa dọa ta sợ hết hồn, nếu có thai, ta xong đời!”

      Nghe vậy Mạc Kỳ Hàn đầu tiên là mặt đầy mây đen, sau đó sắc mặt cũng hòa hoãn trở lại, yên lặng mấy giây, nở nụ cười hớn hở “Đến đây!”

      đến!”

      “Đến đây!”

      đến là đến!”

      “Được, nàng đến, vậy có nghĩa là nàng thích ta, ta là được.”

      Mạc Kỳ Hàn làm bộ đứng dậy thầm đếm “, hai, ba… “ Kết quả còn chưa đếm đến bốn, Lăng Tuyết mạn liền hai ba bước bò tới, nằm sấp lên ngực , bất mãn chu chu miệng “Chàng cứ như vậy, biết ta…. ta bỏ được chàng, còn cố ý uy *********** ta.”

      “Ha ha, ta biết nàng bỏ được, nếu như vậy, nàng đến, ta còn phải kéo nàng đến, phiền phức hơn nhiều.” Mạc Kỳ Hàn ấm lòng cười khẽ, khẽ vuốt tóc đen của Lăng Tuyết Mạn, giễu cợt “Nàng làm vương phi sao? Vậy nếu ta là vương gia sao? Hai ta, thân phận người nào cao hơn?”

      “Xí! Chàng là con rơi của hoàng thượng sao? Ta chỉ nghe hoàng thượng có bảy người con trai, cũng nghe có nhiều hơn.” Lăng Tuyết Mạn khinh bỉ nâng mi, vẻ mặt tin.

      “Ha ha, rất đúng, hoàng thượng làm gì có con rơi? Nếu như có, cũng công khai phong vương, phong tước, làm sao có thể giấu diếm?” Mạc Kỳ Hàn bật cười dứt “Ta quả phải là vương gia gì, nhưng ta là phu quân của nàng, xuất giá tòng phu, nàng có nên tòng ta hay ?”

      Lăng Tuyết Mạn trợn mắt, tức giận giơ nắm đấm “ thèm! Làm ơn ! Ai gả cho chàng? Tòng cái gì mà tòng? Cho dù có gả , ta cũng tòng! Tam tòng tứ đức của các người nên vứt , bổn nương nhận!”

      “Còn nương sao?” Mạc Kỳ Hàn cau mày, chế trụ bàn tay giương nanh múa vuốt, cười tà “Ở trước mặt ta mà còn nương, làm cho ta nhịn được muốn đem nương nàng biến thành nữ nhân danh phù kỳ thực*! Thế nào? Có nữa hay ?” (*danh phù kỳ thực : danh xứng với )

      “Ách, nữa?” Lăng Tuyết Mạn cười ha ha, đầu lắc như trống bỏi.

      “Vậy cũng tòng sao?” Mạc Kỳ Hàn đắc ý hỏi.

      Lăng Tuyết Mạn vừa nghe, miệng lại chu lên cao “Ta tòng phải thất thân, mà thất thân rồi ta chỉ sợ… sợ trong bụng mang thai mầm mống của chàng.”

      “Đừng sợ.” Mạc Kỳ Hàn thất vọng, đột ngột đau xót, ôm chặt Lăng Tuyết Mạn, để cho nàng tựa vào lồng ngực , vỗ lưng nàng, nhẫn chua xót, dịu dàng : “Đừng sợ, ta luôn uống thuốc, mang thai, nếu như ngày nào đó, nàng mang thai, đứa bé này ta để nàng sinh nó, nàng cái gì cũng cần lo lắng, tất cả đều có người thay nàng sắp đặt, nàng biết ?”

      “Sinh…. sinh nó? Làm sao có thể chứ?” Lăng Tuyết Mạn giật mình “Tình nhân, chàng phải là kích động đến điên rồi ?”

      có, ta để cho nàng sinh, chắc chắn có chuyện gì.” Mạc Kỳ Hàn thản nhiên , thể cho nàng biết, bọn họ có hài tử là việc hề dễ dàng chút nào, cho nên, chỉ cần nàng có thể mang thai, rất cao hứng.

      Lăng Tuyết Mạn càng nghe càng kinh hãi, từ từ ngẩng đầu lên, hỏi “Tình nhân, cho ta biết, chàng rốt cuộc là người thế nào? Đừng để cho ta mỗi ngày phải suy đoán cùng bất an được ? Chúng ta bây giờ là , chàng sợ ta bán đứng chàng sao?”

      “Mạn Mạn, đừng hỏi, đừng ép ta , ta cái gì cũng thể cho nàng biết, chỉ có thể , ta phải là dân chúng bình thường, thân phận của ta là bí mật, tại thể để cho bất luận kẻ nào biết bí mật, nếu như nàng muốn hại ta mà , đừng hỏi nữa, tin tưởng ta là được rồi.” Mạc Kỳ Hàn bất đắc dĩ, chỉ đành giải thích lần nữa.

      “Hại chàng?” Lăng Tuyết Mạn ngẩng người “Ta biết hại chàng mất mạng sao?”

      “Ừ.” Mạc Kỳ Hàn hạ mi, gật đầu cái, chỉ cần có thể hù dọa nha đầu này, vậy cứ gạt nàng lần nữa .

      “Vậy… vậy ta hỏi.” Lăng Tuyết Mạn lúng túng lắc đầu, đột ngột ôm chặt cổ Mạc Kỳ Hàn dán mặt vào người , lẩm bẩm “Ta hỏi, ta muốn chàng chết, muốn chàng gặp chuyện may, cho dù… cho dù suốt đời này chúng ta phải ở chung chỗ như thế này, chỉ cần chàng bình an vô , ta cũng cầu xin gì hơn, cần danh phận gì hơn, chỉ cần chàng ở bên cạnh ta là tốt rồi, chàng biết , mỗi khi ta lâm vào nguy hiểm, người đầu tiên ta nhớ đến là chàng, dù rằng chàng đứng trước mặt ta, ta đều có thể nhận ra chàng, nhưng mà, chỉ cần chàng gọi tên ta, với ta mấy câu, ôm ta cái, ta biết là chàng, nhất định là chàng.”

      “Mạn Mạn!”

      Mạc Kỳ Hàn kích động trong lòng, tiếng thốt lên, chính xác hôn Lăng Tuyết Mạn, triền miên dai dẳng, dịu dàng lưu luyến, nàng nhiệt tình đáp lại , hai lưỡi dây dưa cùng chỗ, cùng lên tình khắc sâu…

      Nữ tử này đáng giá cho bỏ ra toàn bộ tình cảm, đáng giá cho từng bước bày biện mưu kế, diệt trừ phe cánh Mạc Kỳ Minh, vì nàng sáng lập thần thoại chưa bao giờ có trong lịch sử hoàng thất Minh quốc!

      Áo quần chảy xuống, ngoài cửa sổ lạnh lẽo đến tận xương, bên trong nhà lại ấm áp sâu nùngTrong lúc kích tình, Lăng Tuyết Mạn từng tiếng nỉ non “Lão công… lão công… “ Mạc Kỳ Hàn lại lần nữa cau chặt mày, từ trước ngực nàng ngẩng đầu lên, khàn khàn giọng, vui : “Gọi là tướng công tốt hơn nhiều cái danh xưng lung tung này! Lão công cái gì? Ta già rồi sao? Đừng gọi, đợi ta tám mươi tuổi rồi nàng lại gọi!”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 215



      Lăng Tuyết Mạn tức giận! Vô cùng tức giận.

      Nàng tức giận xoay người, đẩy nam nhân nằm người xuống, trực tiếp chặt đứt kích tình mất hồn thấu xương của , nhưng sau vài lần nỗ lực lại chọc giận Mạc Kỳ Hàn, tay giữ hai tay nàng đưa lên lên… cao, đôi lông mày tuấn chau lại “Lúc này nàng còn an phận? Hay là kỷ xảo của tướng công ta tốt?”

      “Ta…”

      Lăng Tuyết Mạn vừa kháng nghị chữ, Mạc Kỳ Hàn lại buông tay nàng ra, thẳng người ngồi xổm giường, nâng hai chân của nàng lên vai mình, vịn eo nàng, mà nóng bỏng của lại kịch liệt chạm vào cơ thể nàng, đâm thẳng vào. Lăng Tuyết Mạn nhịn được muốn thét chói tai, lại sợ bị người nghe được, gắt gao cắn môi, từng tiếng kiều cách nào ức chế tràn ra miệng.

      Mạc Kỳ Hàn hài lòng cong môi, mà chính cũng có chút chịu nổi rên rỉ thành tiếng, nhưng vì muốn trừng trị nha đầu này chuyên tâm, cắn răng cái, chợt rút ra khỏi cơ thể nàng, buông hai chân nàng xuống, sau đó hổn hển thở, cùng nàng nằm ngang chỗ, đụng nàng, ôm nàng, lời nào.

      Lăng Tuyết Mạn từ trong tột cùng vui thích bị ném vào thung lũng, nhất thời cả người khó chịu thôi, mà nàng cũng hiểu Mạc Kỳ Hàn rốt cuộc muốn thế, chưa kết thúc thế nào liền dừng lại?

      Muốn cho tiếp tục, nhưng lại xấu hổ ra, hai tay nàng vân vê góc chăn cắn môi, cố ý hướng về bên cạnh , nhích lại gần, gò má dán lên vai , nắm hai tay lắc lắc, nhưng, nam nhân này để ý đến nàng!

      “Ừ… Lão công? Sao, sao thế?” Lăng Tuyết Mạn thấp giọng lên tiếng, bắt lấy tay để lên ngực nàng, ra, trực tiếp dùng hành động ám hiệu cho .

      Cần phải biết, Mạc Kỳ Hàn nhịn đến muốn sắp nổi điên, trán từng vòng mồ hôi tuôn ra, nhưng chỉ có thể nhịn! Hơi thở rối loạn dứt, thầm hít hơi, nhanh chậm “Sao là sao? Là nàng đẩy ta xuống, muốn ta đụng nàng, ta bây giờ phải làm theo ý của nàng sao?”

      “Ách…” Lăng Tuyết Mạn u buồn, trong cơ thể trống rỗng khiến nàng khó chịu nhịn được đánh Mạc Kỳ Hàn “Vậy chàng ngay từ đầu đừng có đụng ? Làm nửa đường coi là cái gì? Cố ý để cho ta khói chịu phải ?”

      “Vừa bắt đầu, nàng cũng cho ta đụng vào?” Mạc Kỳ Hàn tối mặt “Ai bảo tốt lành, nàng tức giận làm gì, để cho ta đụng?”

      “Người ta gọi lão công thân mật cỡ nào, chàng hết lần này đến lần khác để cho ta gọi, cái đó phải là chàng già, mà là cách gọi khác của trượng phu, chàng ghét nó, lại ra lời tổn thương người, hừ, đụng thôi, ta nhất định cầu chàng!” Lăng Tuyết Mạn bị tức khóc, khóe mắt ướt sủng, dùng sức xoay người, ách khóc nức.

      Mạc Kỳ Hàn liếc mắt, cân nhắc chút, rốt cuộc chấp nhận thở dài, đành dỗ vậy! Xem ra cái thói quen này là vì mình mà ra , nếu dỗ, vài câu mềm mỏng, sợ rằng đêm nay phải ngủ mình! Ai! Coi như đêm nay dỗ, đêm mai cũng phải dỗ thôi!

      “Khụ!” Mạc Kỳ Hàn hắng giọng cái, đưa tay từ phía sau ôm lấy lưng Lăng Tuyết Mạn, che lại đôi gò bồng đảo của nàng, áp sát vào tai nàng, dịu dàng “Mạn Mạn, đừng tức giận, nàng thích gọi cái gì gọi cái đó, được chưa? Ta phản đối, chỉ cần nàng xem ta là trượng phu, là phu quân, nàng muốn gọi lão công cứ gọi . Ừ, ta thể nhịn, muốn nàng…”

      lời vừa dứt, cũng trông nom xem Lăng Tuyết Mạn có đáp ứng hay , liền bay qua cơ thể nàng, lấn thân mà lên, thắt lưng trầm xuống, lại bắt đầu luật động xoay tròn…

      ……

      “Lão công, chàng có ta hay ?”

      Vùi mình trong ấm áp, Lăng Tuyết Mạn dụi đầu vào ngực Mạc Kỳ Hàn, quyến rũ hỏi.

      “Ừ… Nàng biết mà.” Mạc Kỳ Hàn khóe miệng co rút, tại sao lại hỏi câu này?

      “Ta biết.” Lăng Tuyết Mạn tức giận, chọc chọc lồng ngực Mạc Kỳ Hàn, bất mãn chút, chàng bị mất chút thịt sao? Mặc kệ, ta phải nghe.”

      “Ngoan, ngủ được ?” Mạc Kỳ Hàn kiên nhẫn dỗ dành .

      được!” Lăng Tuyết Mạn dùng sức đạp chăn, khí thế cực kỳ.

      Mạc Kỳ Hàn đen mặt, đưa tay vỗ trán cái, bất đắc dĩ “Hành động phải chứng minh sao? Nàng nghe mấy lời sáo rỗng đó sợ ta cố ý lừa nàng sao?”

      sợ! Cho dù có sáo rỗng ta cũng muốn nghe!” Lăng Tuyết Mạn ngước mắt, kiên định dị thường.

      “Ta… ta được!” Mạc Kỳ Hàn mất cả nửa ngày trời, được tự nhiên mở miệng, trợn mắt “Ngủ! ngủ, ta , mười ngày đến tìm nàng!”

      “Chàng! Vậy chàng , vĩnh viễn đừng tới nữa!” Lăng Tuyết Mạn cũng tức giận, gì liền đẩy Mạc Kỳ Hàn xuống giường, Mạc Kỳ Hàn lạnh lùng, mặt đen như than “Mạn Mạn, có phải muốn ta điểm nàng mấy cái huyệt đạo hay ? Nàng xem giờ này là giờ gì rồi? Ta nhiều lắm cũng chỉ có thể ở cùng nàng canh giờ nữa là phải , nàng còn nháo cái gì?”

      “Ta, ta nghe! Chàng khi dễ ta!” Lăng Tuyết Mạn đẩy nữa, cuốn tất cả chăn, mình bò vào góc giường ngủ.

      “Được! Nàng muốn lão công nàng chết rét, vậy nàng cứ yên tâm ngủ !” Mạc Kỳ Hàn buồn bực bỏ lại câu, cũng ném cái sống lưng cho Lăng Tuyết Mạn, nhắm mắt lại ngủ.

      Lăng Tuyết Mạn tức giận tràn trề nhưng lại buồn cười với lời của Mạc Kỳ Hàn, lại đau lòng lạnh, liền ngồi dậy, tay ném qua cái chăn, buồn buồn “Chàng chết, ta bị thiệt, ta còn muốn giữ chàng lại, hầu hạ ta!”

      “Ha ha!”

      Mạc Kỳ Hàn trở người, vươn tay, kéo Lăng Tuyết Mạn vào, đem nàng nhét vào chăn, cười đùa “Vật , ràng nàng đau lòng nam nhân của nàng, lại còn cứng!”

      “Ta có!” Lăng Tuyết Mạn già mồm, hai tay bé lại tự nhiên bò lên lồng ngực Mạc Kỳ Hàn, bĩu môi “Ngủ , vốn ngày chỉ có thể gặp nhau vào lúc nửa đêm này, đều dùng để gây gổ…”

      sao, càng ầm ỹ tình cảm càng tốt, đầu giường gây gỗ đến cuối giường.” Mạc Kỳ Hàn cười khẽ, ôm chặt người trong ngực “Cùng nhau ngủ.”



      Liên tiếp ba ngày tuyết rơi, đợi đến khi tuyết ngừng rơi, là ngày thứ ba, sau giờ ngọ.

      Ngày thứ tư, trời quang mây tạnh, cảnh sắc tươi đẹp, từng tảng lớn bông tuyết bắt đầu hòa tan, bọn hạ nhân đều bận rộn quét dọn tuyết, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng cười đùa.

      “A, toàn bộ hoa mai nở!”

      người kích động hô lên, lập tức liền có người đề nghị “Cắt vài nhánh đưa cho vương phi , để chưng trong nhà, ngửi hương hoa mai, nhất định tâm tình tốt đó!”

      Lăng Tuyết Mạn nằm giường đọc sách, nghe những lời này, gương mặt lộ ra nụ cười cảm động, mới cúi đầu tiếp tục đọc sách, lại nghe được tiếng bước chân vội vã của Thu Nguyệt vang lên, đợi ngẩng đầu lên, Thu Nguyệt đến trước mặt, mỉm cười “Vương phi, hôm này là ngày sinh nhật của chủ tử, quản gia để cho nô tỳ tới cho vương phi, mấy vị vương gia phụng mệnh hoàng thượng tới vương phủ dâng hương cho chủ tử, xin vương phi chuẩn bị chút, hôm nay toàn bộ dưới Tứ Vương Phủ đều phải đến Từ Đường cúng tế chủ tử!”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 216



      Bởi vì phải bái tế vong phu, cho nên Lăng Tuyết Mạn theo quy cũ đổi lại bộ váy dài tuyết trắng, tóc cài cây trâm bách hợp màu trắng, làn váy có chút dài, khiến cho nàng đứng cẩn thận, chỉ sợ cẩn thận ngã cái, ảnh hương đến hình tượng vinh quang của mình.

      “Vương phi, năm vị vương gia, cùng công chúa Nhã Phi, cùng chờ vương phi ở đại sảnh.” Xuân Đường bước nhanh đến, cười .

      “A, bái tế phu quân có quy định là giờ Thìn sao?” Lăng Tuyết Mạn xách hai bên váy, thuận miệng hỏi.

      Xuân Đường trừng to hai mắt, suy nghĩ chút “Cái này nô tỳ nghe , nhưng mà nghĩ lại giờ sinh của chủ tử hình như là giờ Mùi . Nghe sáng nay, hoàng thượng cùng hoàng hậu nương mang theo các vương gia cùng tất cả công chúa trong hậu đến Long Dương Điện mở tiệc sinh nhật, đến thái miếu dâng hương” (Rin: người khuất cũng tổ chức sinh nhật sao?? 0.0)

      “A? Long trọng như vậy à?” Lăng Tuyết Mạn hơi giật mình, thầm nghĩ, xem ra hoàng thượng đối với phu quân chết của nàng là phụ tử tình thâm! Ách… vậy nếu như ông ấy biết nàng cho nhi tử của ông ấy đội nón xanh [​IMG], có thể bị tức chết tại chỗ hay ? (Đội nón xanh: cắm sừng)

      Suy nghĩ khỏi bước chậm lại, tinh thần có chút bất an, cảm giác áy náy lại lần nữa quấn quanh nàng sâu. Tứ Vương Gia đối với nàng rất tốt, còn lưu lại nhiều người bảo vệ nàng, hầu hạ nàng, nhưng mà nàng lại… có lỗi với !

      “Vương phi, cẩn thận nhìn đường!”

      Thu Nguyệt đỡ tay, Lăng Tuyết Mạn hồi phục tinh thần nhìn lên, nang hành lang dài, chân đạp vào bên cạnh lan can, lùi xuống chút, nàng lúng túng cười “Ta có chút xuất thần…”

      “Vương phi, tâm sao lại nặng nề như vậy? Có phải… tưởng niệm chủ tử hay ?” Xuân Đường hiểu ý hỏi.

      Hiển nhiên, hai chữ ‘chủ tử’ vào tai Lăng Tuyết Mạn lại trở thành hai người, nàng buồn bã cười, sâu kín “Nghĩ thế nào? Chỉ gặp qua di thể của , sau đó lại nhìn bức họa của , chuyện với nhau qua câu nào, cũng nhìn qua ta, đây coi là vợ chồng gì chứ?”

      “Vương phi, ra , ra ngài cần nghĩ như vậy, chủ tử…” Thu Nguyệt rất nhịn được muốn , nhưng cuối cùng lại thể, lời đến khóe miệng lại đổi thành “Chủ tử trước đây gặp qua ngài, ngài quên sao? Ngài trước kia cứu chủ tử.”

      “Vậy sao?” Lăng Tuyết Mạn lung tung đáp trả câu, nàng thế nào lại quên? Cho dù có chuyện kia, vậy cũng là chủ nhân cũ của cỗ thân thể này cứu, liên quan với nàng.

      cất bước, đến cửa đại sảnh, vừa mới bước vào nửa bước, bên trong lại truyền đến tiếng ‘ầm’ lớn, Lăng Tuyết Mạn cùng hai nha đầu hoàn toàn chấn động, Lăng Tuyết Mạn trực tiếp ‘bịch’ cái, ngã ngồi xuống đất, miệng há thành hình chữ ‘o’ !

      Xuân Đường, Thu Nguyệt cùng nhau trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc cỡ nửa phút mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng kêu lên “Vương phi!” Hai người luống cuống chân tay đỡ Lăng Tuyết Mạn dậy “Vương phi, xảy ra chuyện gì?”

      “Ta… làm sao ta biết?” Lăng Tuyết Mạn cà lăm câu, hướng vào bên trong tới, Xuân Đường Thu Nguyệt, vội vàng đỡ nàng tay, phòng ngừa nàng đạp váy ngã xuống.

      Vòng qua đại sảnh, bước vào, mắt ba người lập tức trợn tròn.

      nền đá cẩm thạch, đặt cái vật vuông vức đen như mực, trước mặt là bảy cái đầu chụm lại, tất cả đều tò mò nghiên cứu.

      “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tiểu Lộ Tử, thằng nhóc kia dám chơi ta sao?” Mạc Kỳ Dục thở phì phò gào to.

      “Tiểu thất, gọi Tiểu Lộ Tử vào hỏi chút .” Mạc Kỳ Lâm cau mày .

      Mạc Kỳ Dục gật đầu cái “Được. Tiểu Lộ…”

      “Kêu gào cái gì!”

      Đột ngột tiếng sư tử rống, khiến toàn bộ bảy tầm mắt nhìn tới, bao gồn cả quản gia cùng bảy người kinh hãi, ngạc nhiên nhìn Lăng Tuyết Mạn từng bước, từng bước đến gần họ!

      Bữa tiệc đêm đó Lăng Tuyết Mạn quần áo tuyết trắng, son phấn lạnh nhạt, trang phục thanh nhã thoát tục, chỉ trong chớp mắt lại thấy được nàng đêm hôm đó, tựa như thần tiên xuất trần, nữ tử tuyệt mỹ nhiễm thế tục!

      “Mấy người làm gì? Muốn mưu sát ta sao?” Lăng Tuyết Mạn nhìn chằm chằm, khuôn mặt nhắn đen lại, suy nghĩ đến cái mông có chút phát đau, liền tức muốn ói máu, trực tiếp đến trước mặt cái vật biết tên kia, chút khách khí đá cước, lầm bầm “Đây là thứ quái quỷ gì? Đen như mực, vừa rối tiếng vang là do nó phát ra sao?”

      Từ sau thọ yến, tất cả bọn họ đều bận rộn chính , Mạc Kỳ Dục thường ngày rãnh rỗi cũng bị phong quan chức, cả ngày bận rộn thấy bóng dáng, hôm nay, là lần đầu tiên gặp mặt sau tháng, lúc này đây, năm nam nhân đều có cảm giác chợt như nằm mộng, nhất thời toàn bộ đều giật mình, ngơ ngác xuất thần nhìn Lăng Tuyết Mạn

      Mạc Nhã Phi vừa nghe Lăng Tuyết Mạn , vội vàng giải thích “Mạn Mạn, đây là phát minh Tiểu Lộ Tử làm, có thể đốt bay lên trời, vừa rồi Thất ca nhàm chán, nên nghịch nó, kết quả đột ngột vang lên tiếng, là hù tẩu sao?”

      “Đúng vậy, hại ta vừa rồi mới đến cửa, liền đặt mông ngồi tại chỗ!” Lăng Tuyết Mạn oán trách, đến bên quan sát kỹ cái thứ có thể bay lên trời cao, Lăng Tuyết Mạn dùng sức xem xem mấy cái, thở dài hơi

      Đứng lên, nàng chỉ đến trước mặt Mạc Kỳ Dục, đầu ngón tay còn kém chút nữa là đâm vào người , đâm đến giữa trung, chợt nghĩ vị mỹ nam này dầu gì cũng là vương gia, cấp cho người ta mặt mũi, liền tự động thu trở về, tức giận “Dục Dục đại ca, ngươi làm cái gì đây? Đây là pháo hoa, phải mang ra sân, đốt kíp nổ nó mới phóng lên trời, ngươi phá cái gì? Trong này toàn bộ đều là thuốc nổ, nguy hiểm chết, mới vừa rồi nó đem ngươi nổ bay, coi như là ngươi may mắn!”

      Mồ hôi đổ, may mà nhờ kỹ thuật cổ đại tốt, nếu là đại, ước chừng tiểu tử này bị nổ thành tàn tật.

      “Cái… cái gì?”

      Mấy nam nhân rốt cuộc cũng hồi thần, Mạc Kỳ Dục kinh ngạc cà lăm.

      “Thiệt tình!” Lăng Tuyết Mạn liếc mắt cái, than thở ngồi xổm nhìn pháo hoa, cau mày “Cái này hư, bay được, còn cái nào nữa ?”

      “Có, còn ba cái.” Mạc Kỳ Lâm vội .

      Mạc Kỳ Diễn nhìn Lăng Tuyết Mạn, đem hàng nghìn nhung nhớ cùng nhu tình tất cả hóa thành nhàn nhạt thoáng nhìn, nhàn nhạt hỏi “Làm sao nàng biết nó là thứ gì?”

      “Ta đương nhiên biết, ta…” Lăng Tuyết Mạn đột ngột ngừng , thầm mắng mình thiếu chút nữa lỡ miệng, sau khi lúng túng lúc, mới sợ hãi ngước mắt nhìn về phía người hỏi nàng, ánh mắt lóe lóe, hẳn là !
      Trong ánh mắt chứa nhu hòa cùng tình , làm lòng Lăng Tuyết Mạn run lên, hốt hoảng cúi đầu, giọng “Ta…ta, trước kia ta có lén lút chơi qua thứ đồ chơi này, cho nên biết.”

      Mạc Kỳ Minh đứng bên ngoài, đem Lăng Tuyết Mạn mất tự nhiên, Mạc Kỳ Diễn đè nén, thu hết vào mắt, bên trong đôi mắt thâm thúy là mảnh lạnh lẻo, môi cong cong, tạo thành nụ cười lạnh.

      Vẻ mặt Mạc Kỳ Lâm rất khó nắm bắt, mặt vẫn treo nụ cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt sắc bén lại như có như bắn về Mạc Kỳ Minh đối diện với , chợt lóe lên rồi khôi phục thái độ bình thường.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :