1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 207



      Cúc Thủy Viên

      “Mẫu thân, ngài uống chút nước, thái y sắp tới rồi.” Mạc Ly Hiên vừa vỗ lưng Lăng Tuyết Mạn, vừa nhận cốc nước từ tay Thu Nguyệt, đưa đến bên miệng Lăng Tuyết Mạn.

      Lăng Tuyết Mạn nhấp vài ngụm, sắc mặt vô cùng tái nhợt, ăn vào cái gì đều ói ra toàn bộ, vô lực dựa vào gối, muốn chuyện cũng nổi.

      “Mẫu thân, con nghĩ ngài chắc là bị cảm lạnh, nên đắp chăn kín lại.” Mạc Ly Hiên buông cốc nước, chỉnh góc chăn, suy nghĩ chút : “Xuân Đường Thu Nguyệt, đem lò than lên, lấy thêm cái lò sưởi lại đây.

      “Vâng, tiểu Vương gia!” Hai nha hoàn vội vàng ra ngoài.

      Lăng Tuyết Mạn nhớ lại buổi sáng vụng trộm hồ Nguyệt Lượng chơi tuyết, nhưng cổ thân thể này cũng đến nỗi yếu kém như vậy .

      Hiên nhi cũng là mới đứa bé, lại biết chăm sóc người khác cẩn thận như vậy, Lăng Tuyết Mạn miễn cưỡng tươi cười, đưa thay sờ sờ mặt Mạc Ly Hiên, cảm ơn cuộc đời này có nam nhân nàng sâu sắc, lại có đứa con hề có liên hệ máu mủ nhưng rất quý trọng nàng. Cuộc đời này còn cầu gì hơn.

      “Mẫu thân, Hiên nhi phải con nít.Sang năm Hiên nhi mười tuổi, cũng sắp trưởng thành rồi!” Mạc Ly Hiên cau mày cầm khăn lau mồ hôi trán cho Lăng Tuyết Mạn, bất mãn .

      “Đứa , ha ha…” Lăng Tuyết Mạn bật cười, trong lòng đột nhiên lộp bộp chút, tươi cười biến mất. Triệu chứng này phải là… là…

      trán càng ứa nhiều mồ hôi, sắc mặt vốn tái nhợt, giờ phút này còn chút máu.

      “Hiên nhi!”

      Đột nhiên kêu tiếng, Mạc Ly Hiên ngâm khăn trong chậu nước nóng liền ngẩng đầu lên hỏi: “Mẫu thân, như thế nào?”

      “Đừng gọi thái y đến đây, ta có chuyện gì.” Lăng Tuyết Mạn rất kiên quyết, nhanh.

      “Mẫu thân, ngài phải ngoan chút, nghe lời chút. Thái y đến bắt mạch thôi, nhất định là cảm mạo, nếu là phong hàn, uống thuốc mới khỏe.” Mạc Ly Hiên nhẫn nại khuyên, tay cầm khăn nhấc lên góc chăn, cẩn thận lau chùi lòng bàn tay cho Lăng Tuyết Mạn.

      , ta có bệnh gì hết.” Lăng Tuyết Mạn nóng nảy cầm tay Mạc Ly Hiên, vội vàng .

      Mạc Ly Hiên tiếp tục khuyên: “Mẫu thân, ngài đừng lo lắng, phải bệnh nặng gì đâu, thuốc tuy rằng khó uống, nhưng có thể chữa bệnh mà. Nếu ngài sợ uông thuốc đắng, Hiên nhi uống cùng ngài, uống rồi ăn vào chút đường là hết đắng.”

      phải, Hiên nhi, ta… ta…” Lăng Tuyết Mạn cuống đến phát khóc, nàng biết nên như thế nào, biết nên làm cái gì bây giờ, trong lòng hoảng loạn bất lực, hoang mang lo sợ. Giờ phút này chỉ có mình nàng, ai giúp nàng, nàng nên làm cái gì bây giờ đây!

      Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, bên ngoài truyền đến thanh của quản gia, “Tiểu Vương gia, Lưu thái y đến.”

      Thân mình Lăng Tuyết Mạn chấn động, chăm chăm nhìn ra ngoài cửa.

      Mạc Ly Hiên lại vui vẻ vội : “Mau mời!”

      Cửa mở, tiến vào là thái y chừng hơn bốn mươi tuổi tuổi, cung kính quỳ xuống thỉnh an, “Hạ quan bái kiến tiểu Vương gia! Bái kiến Vương phi!”

      Quản gia cũng đến, lẳng lặng đứng ở bên.

      “Lưu thái y xin đứng lên, mau giúp mẫu thân ta. Ngài luôn luôn nôn ngừng, có phải bị cảm lạnh ?” Mạc Ly Hiên lo lắng .

      “Tạ tiểu Vương gia!”

      Lưu thái y đứng dậy, đến gần bước ngồi ở ghế đặt cạnh giường tròn, “Vương phi, thỉnh vươn dưới cổ tay phải để hạ quan bắt mạch cho ngài.”

      Lăng Tuyết Mạn dại ra nhìn thái y, biểu tình càng thêm cứng ngắc. Nàng muốn cần bắt mạch, nhưng nhìn vào ánh mắt bình tĩnh nhưng có chút sắc bén cùng soi mói của Lưu thái y, cổ họng giống nhă bị chặn, phát ra được thanh nào.

      Mà Mạc Ly Hiên thúc giục, “Mẫu thân, cho thái y xem chút .”

      Lăng Tuyết Mạn vẫn có trả lời, ánh mắt dại ra.

      Thần sắc quản gia lạnh nhạt hết sức, giọng mở miệng: “Thái y, Vương phi nhà ta lúc trước liên tục gặp nạn, phải gọi thái y nhiều lần, trong lòng chắc là có chút hoảng sợ, thái y đừng vội.”

      xong nhìn về phía Lăng Tuyết Mạn, nhè cười, “Vương phi, trong lòng cần sợ, cho thái y bắt mạch chút xem thân thể Vương phi có việc gì ?”

      Có vẻ như ám chỉ Lăng Tuyết Mạn, Lăng Tuyết Mạn hơi giật mình nâng mắt nhìn quản gia, trong lòng nên lời là cái mùi vị gì. Quản gia này cũng đúng là người khó có thể nắm bắt, giống như Tình nhân của nàng làm người thấy cũng đoán ra.

      Bỗng dưng nàng muốn đánh cuộc lần, phải né tránh làm người ta sinh nghi sao? Cho dù nàng mang thai, trong phòng này cũng chỉ có Ly Hiên, quản gia, thái y cùng nàng là bốn người. Nếu như nàng cầu xin Ly Hiên, Ly Hiên bảo hộ nàng, cho bọn họ ra, nàng lại tìm cơ hội phá thai là được.

      “Thái y, ngươi chẩn !”

      Vươn tay phải đặt ở gối cho Lưu thái y chuẩn bị bắt mạch. Lưu thái y chậm rãi vươn tay dò mạch đập của nàng.

      Trong phòng yên tĩnh cực kỳ, Lăng Tuyết Mạn khẩn trương, thầm níu chặt tay áo, lòng bàn tay ẩm do rịn mồ hôi.

      Mạc Ly Hiên liếc mắt nhìn tay thái y, quản gia mặt nhìn như bình tĩnh nhưng trong lòng lo âu chịu nổi, nếu đúng như chủ tử đoán, chỉ sợ Vương phi kích động!

      Thời gian trôi qua lâu, lâu đến tim Lăng Tuyết Mạn muốn nhảy ra khỏi cổ họng, bỗng Lưu thái y làm vẻ mặt nghiêm trọng nhìn nhìn Lăng Tuyết Mạn, lại nhìn Mạc Ly Hiên, bộ dạng dường như muốn lại thôi.

      Lăng Tuyết Mạn nhất thời lạnh người, đầu óc ong ong, cổ họng phát ra chữ.

      Mạc Ly Hiên lo lắng thôi, “Lưu thái y, mẫu thân của ta có phải bị cảm lạnh ?”

      “Tiểu Vương gia, hạ quan biết…” Lưu thái y chậm rãi đứng lên cúi đầu.

      “Cái gì gọi là biết? Ngươi là thái y, chẩn mạch nửa ngày thế nào lại biết mẫu thân của ta bị bệnh gì?” Mạc Ly Hiên nổi giận đứng lên chất vấn.

      Lưu thái y quỳ xuống, vẫn cúi đầu, thanh rất , “Hồi tiểu Vương gia, hạ quan dám lừa gạt tiểu Vương gia, bệnh của Vương phi hạ quan khó mà .”

      “Vì sao khó ? Chẳng lẽ mẫu thân của ta bị bệnh gì nặng sao?” Mạc Ly Hiên nghe vậy liền vội quay đầu nhìn Lăng Tuyết Mạn cái, vẻ mặt dại ra, cưỡng chế kích động trong lòng, hạ giọng, “Lưu thái y, ngươi theo ta.”

      “Vâng, tiểu Vương gia!” Lưu thái y gật đầu, trong mắt xẹt qua tia cười lạnh dễ phát giác.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 208



      Mạc Ly Hiên mang Lưu thái y ra đại sảnh, quản gia cũng theo. Trong phòng ngủ chỉ còn lại có mình Lăng Tuyết Mạn.

      Ngây ngốc nằm, chậm rãi thu hồi tay vào trong chăn, bất giác xoa bụng lung tung, tưởng tượng nơi này có khả năng dựng dục sinh mệnh , bảo bối thuộc về nàng cùng Tình nhân. Nhưng nếu là , hài tử đáng thương này sợ là sống được.

      Nước mắt đột nhiên rớt xuống, hai tay bưng kín mặt dám lên tiếng, chỉ đè nén nỉ non, nước mắt từ giữa ngón tay chảy xuống ngừng.

      tiếng bước chân nhàng vang lên ở bên tai, Lăng Tuyết Mạn có ngẩng đầu, chỉ co hai chân, vùi đầu vào.

      bàn tay lạnh buốt vén lên sợi tóc trước trán Lăng Tuyết Mạn, Lăng Tuyết Mạn hoảng hốt chỉ cho là Mạc Ly Hiên, thào : “Hiên nhi, mẫu thân sắp chết phải ?”

      “Mạn Mạn!”

      Người đến thở ra hai chữ, thân mình cao to ngồi xuống giường.

      Lăng Tuyết Mạn chấn động, ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ, nhìn thấy nam nhân mặc quần áo trắng, mang khăn che mặt, gần trong gang tấc, nàng thấy ràng đôi mắt y hệt ngày đó trong rừng cây, còn có tiếng quen thuộc tận xương của , “Mạn Mạn!”

      “Tình nhân!” Lăng Tuyết Mạn vén chăn nhào vào trong lòng Mạc Kỳ Hàn, nước mắt rơi nhanh hơn, “Là chàng sao? Đúng là chàng sao?”

      “Là ta đến đây. Mạn Mạn đừng khóc, cái gì cũng đừng sợ, ta ở ngay bên cạnh nàng rồi.” Mạc Kỳ Hàn ôm chặt thiên hạ ngừng run rẩy trong lòng, ôn nhu an ủi.

      Lăng Tuyết Mạn đột nhiên nhớ lại, vội thẳng người lên, khẩn trương nhìn ra ngoài bình phong, “Tình nhân, chàng vào bằng cách nào? Chàng nhanh lên, tại trời sáng sao chàng lại cả gan đến đây? Chút nữa Ly Hiên cùng quản gia trở về, chàng nhanh !”

      “Mạn Mạn nàng…” Mạc Kỳ Hàn mới mở miệng, Lăng Tuyết Mạn liền vội cắt lời, đẩy ra ngoài “ nhanh, để người ta nhìn đến chàng còn có thể được ?”

      “Mạn Mạn!” Mạc Kỳ Hàn cầm hai tay Lăng Tuyết Mạn, đưa tới bên môi cách khăn che mặt hôn cái, giọng : “ chút bọn họ cũng chưa về. Ta biết nàng bị bệnh, sợ nàng nghĩ vớ nghĩ vẩn nên đến an ủi nàng, nàng đừng lo lắng, nàng mang thai, tin ta! Nhưng nàng ngàn vạn lần đừng rối loạn làm cho người ta sinh nghi, có thể nhìn ra chỗ thích hợp, biết ? Nếu thái y kia nàng sạch, có thai gì đó, nàng liền cây ngay sợ chết đứng, chỉ trích , ưỡn thẳng sống lưng lên, Ly Hiên luôn làm chỗ dựa cho nàng, tìm đại phu khác đến bắt mạch, cho dù cầu nghiệm thân chứng minh thân thanh bạch cũng có thể. Ly Hiên bảo hộ nàng, nhất định đem tội danh đổ đầu thái y, còn việc tìm đại phu khác ta an bài, xem bệnh cho nàng, bất luận có mang thai hay chỉ nàng có mang thai, thuần khiết trong trắng. Về phần kết quả , chờ buổi tối đến ta đây lại cho nàng.”

      mang thai sao? Tình nhân, ta rất sợ, chàng có thể an bài đại phu tiến vào sao? Nếu Ly Hiên còn muốn gọi thái y khác sao?” Lăng Tuyết Mạn yên tâm ít nhưng vẫn sầu lo ngừng.

      “Mạn Mạn, vẫn là câu kia, tin ta! Ta đặt nàng nơi đầu sóng ngọn gió, nếu trong bụng nàng có con của chúng ta, ta tìm cách bảo vệ nó, bảo vệ nàng, ai cũng có việc gì.”

      Mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn bất lực, Mạc Kỳ Hàn đột nhiên cảm giác trách nhiệm vai mình nặng hơn chút. nếu nàng có cốt nhục của , nỡ thương tổn thân thể của nàng mà xóa đứa , chỉ còn cách gặp phụ hoàng thôi!

      Ánh mắt kiên định của Mạc Kỳ Hàn ủng hộ Lăng Tuyết Mạn, nàng nhấc tay áo lau nước mắt cái, “Tình nhân, ta biết, chàng yên tâm !”

      “Ừ.” Mạc Kỳ Hàn gật đầu vui mừng, lại ôm Lăng Tuyết Mạn, “Mạn Mạn, ta rồi, nàng nhắm mắt lại ngủ , nên nhìn ta, biết ?”

      “Ừm.”

      “Tóm lại câu , muốn để người khác tin nàng, đầu tiên chính nàng tin mình là thân hoàn bích, nhớ kỹ chưa?”

      “Nhớ kỹ.”

      “Ta rồi.”

      Mạc Kỳ Hàn ôm Lăng Tuyết Mạn nằm xuống, đắp kín mền cho nàng, xem nàng quay lưng qua mới nhàng cười cất bước ra ngoài.

      Trong đại sảnh.

      Mạc Ly Hiên ngồi trê ghế, quản gia đứng ở bên, bọn nha hoàn dâng trà. Mạc Ly Hiên đuổi bọn hạ nhân ra ngoài, mới hỏi: “Lưu thái y, mẫu thân của ta rốt cuộc bệnh gì? Ngươi cứ đừng ngại!”

      “Tiểu Vương gia, hạ quan nếu ra sợ là tội chết! thỉnh tiểu Vương gia lại gọi thái y khác đến cùng nhau chẩn !” Lưu thái y đứng ở phía dưới, khom người cúi đầu .

      Mạc Ly Hiên nhíu mày, càng lúc càng lo lắng, ngữ khí mang theo chút tức giận, “Lưu thái y, tại ta cho ngươi !”

      Lưu thái y run cái, đầu lại hạ thấp xuống phần, “Hồi tiểu Vương gia, có thể là hạ quan y thuật vụng về, học nghệ tinh, hạ quan chẩn ra Vương phi hình như có hỉ mạch!”

      “Cái gì!”

      Mạc Ly Hiên bật đứng lên, sắc mặt nháy mắt tái nhợt, thân mình lung lay mấy cái. Quản gia vội đỡ lấy, lạnh lùng : “Lưu thái y, ông sao có thể làm bẩn danh dự Vương phi nhà ta!”

      Mạc Ly Hiên bước nhanh xuống, đứng ở trước mặt Lưu thái y, nắm cổ áo của , hung ác : “Lưu thái y, ngươi xác định ngươi có chẩn sai sao? Ngươi cũng biết phụ hoàng ta chưa có bái đường nhắm mắt, mẫu thân của ta làm sao có thể có hỉ mạch!”

      “Tiểu Vương gia, hạ quan dám! Chính là bởi vì hạ quan biết, cho nên mới thỉnh tiểu Vương gia gọi thái y khác tới chẩn lại!” Lưu thái y sợ hãi thôi, trán toát mồ hôi lạnh.

      “Tiểu Vương gia, Vương phi ngày đêm ở phủ, nô tài cùng tiểu Vương gia quản lý Vương phủ, làm sao có thể làm ra cái việc như thế? (chính là làm ra cái việc như thế, còn làm nhiều lần nữa. Có độc giả làm chứng nhé.) Việc này nhất định là Lưu thái y là kẻ lang băm, chẩn bệnh lung tung, hoặc là bị người xúi giục đến làm bẩn Vương phi, bôi nhọ Vương gia. Xin tiểu Vương gia mang Lưu thái y đến gặp Vương phi đối chất, điều tra chân tướng!” Quản gia đầy căm phẫn .

      Lưu thái y đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn quản gia, lạnh lùng : “Quản gia Tứ Vương phủ quả là người lợi hại. Hạ quan vừa rồi chỉ nghi ngờ là hỉ mạch, vẫn chưa chẩn đoán chính xác, việc đối chất có gì thể, hạ quan chấp nhận.”

      “Lưu thái y to gan!” Mạc Ly Hiên vung tay áo, đẩy Lưu thái y lảo đảo lui bước, quỳ ập xuống đất.

      Ánh mắt tàn nhẫn vượt qua tuổi của Mạc Ly Hiên nhìn Lưu thái y, lạnh như băng : “ gặp Vương phi đối chứng!”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 209



      Lúc vào phòng ngủ, Xuân Đường Thu Nguyệt trở lại, hầu hạ Lăng Tuyết Mạn uống nước.

      “Mẫu thân, tại như thế nào rồi?” Mạc Ly Hiên ngồi ở cạnh giường, đưa tay thăm sờ trán Lăng Tuyết Mạn, giọng hỏi.

      Lăng Tuyết Mạn khẽ cười, lắc đầu, ngữ khí thoải mái : “Hiên nhi, ta còn khỏe, kết quả ta bị bệnh gì? Là bệnh rất nghiêm trọng sao?”

      Nghe vậy, Mạc Ly Hiên thả lỏng tâm chút, cũng lắc đầu, “Mẫu thân khó chịu là tốt rồi, là Lưu thái y chẩn đoán sai, kết quả bắt mạch là hỉ mạch.”

      “Cái gì? Hỉ mạch!” Lăng Tuyết Mạn vừa uống ngụm nước liền phun ra, “Khụ khụ, tên khốn kiếp nào dám ta có hỉ mạch! nãi nãi vẫn là hoàng hoa khuê nữ!”

      “Mẫu thân!” Mạc Ly Hiên vội vã vỗ lưng cho nàng, cũng lớn tiếng trách cứ: “Lưu thái y lập tức bồi tội với Vương phi! Bằng ngày mai bổn vương bẩm báo Hoàng Thượng trị tội ngươi phạm thượng!”

      Lần đầu tiên Mạc Ly Hiên tự xưng bổn vương, đương nhiên có chứa lực uy hiếp rất mạnh!

      Lưu thái y bị Lăng Tuyết Mạn trả lời cực kỳ tự nhiên, chấn động, hai chân mềm nhũn quỳ ở mặt đất, lắp bắp : “Vương phi thứ tội! Là hạ quan chẩn đoán sai, hạ quan biết tội, cầu Vương phi khai ân!”

      “Chẩn sai?” Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, giận tím mặt xốc chăn xuống giường, đứng cao nhìn xuống Lưu thái y trước mặt, lạnh giọng quát: “Ngươi là đại phu từ đâu tới? Đến có phải hỉ mạch cũng thể xác định, ngươi còn làm thái y làm gì! cổ ngươi có mấy cái đầu, dám nãi nãi có tin vui? Ngươi tại sao am ni ni có tin vui ! Đáng chết, nãi nãi hôm nay cho ngươi chết tâm phục khẩu phục!”

      Lăng Tuyết Mạn thở hổn hển trợn mắt trừng mắt, sau đó nghiêng đầu : “Ly Hiên, cái thái y chẩn chính xác, vậy tìm bất kỳ cái đại phu vô danh trong kinh thành cho ta, là thầy thuốc nếu đến hỉ mạch cũng chẩn còn làm đại phu cái gì, còn có mặt mũi làm thái y trong cung sao? Còn có, trong sạch của ta cho phép vũ nhục, tìm ma ma lại đây nghiệm thân cho ta!”

      Dứt lời, ánh mắt căm phẫn lại trở lại người Lưu thái y, “Lúc trước ngươi khó mà , ta còn nghĩ rằng ta bị bệnh thể trị, sợ đến nên lời, nhưng ngươi lại chẩn cho nãi nãi ta ra chuyện đáng cười như vậy! Đợ đại phu chẩn, và ma ma nghiệm thân, nãi nãi hôm nay liền kéo thân mang bệnh cùng ngươi tiến cung tìm phụ hoàng phân xử!”

      Cái trán Lưu thái y sớm đụng mặt đất, sắc mặt trắng bệch, ngừng dập đầu, “Vương phi thứ tội! Vương phi thứ tội!”

      “Tức chết ta!” Lăng Tuyết Mạn trừng mắt Lưu thái y : “Quản gia, thái y trong cung đều là lang băm, thân bổn Vương phi hoàn bích nhưng lại ta có hỉ mạch, về sau bổn Vương phi cho dù bệnh chết cũng cho gọi những kẻ lang băm này coi bệnh cho ta! Quản gia lập tức vào thành, tùy tiện tìm đại phu đến. Lăng Tuyết Mạn ta quang minh chính đại, sợ bất luận kẻ nào bắt mạch!”

      “Vâng, Vương phi, nô tài lập tức !” Quản gia liền ôm quyền vội vàng ra ngoài.

      Nghe xong lời của Lăng Tuyết Mạn, Mạc Ly Hiên càng tin hơn, bởi vì như lời quản gia , Lăng Tuyết Mạn gả vào Tứ Vương phủ hơn bốn tháng, ban ngày bên cạnh có nha hoàn thị vệ, ban đêm bốn phía Cúc Thủy Viên toàn là trạm gác ngầm, còn có Xuân Đường Thu Nguyệt thay phiên gác đêm, làm sao có thể tư thông với người khác.

      Đưa tay đỡ lấy Lăng Tuyết Mạn, : “Mẫu thân, ngài ngồi xuống trước, chờ đại phu đến.”

      Lưu thái y sợ, thân mình run rẩy dám nâng đầu chút, vốn biết bản thân mình hôm nay chính là ra con đường hiểm, lúc được gọi đến Tứ Vương phủ, liền bẩm Tam Vương gia rồi sau đó có giờ phút nguy hiểm này đây!

      lát sau, quản gia liền dẫn theo đại phu vào. Lăng Tuyết Mạn cẩn thận nhìn đại phu này, lưng hơi còng, bả vai rộng, nét mặt vô cùng nghiêm túc, vừa vào liền quỳ xuống, thanh có chút đáng thương “Lão thảo dân bái kiến Tứ Vương phi! Bái kiến tiểu Vương gia!”

      “Ông lão, mau đứng lên!” Lăng Tuyết Mạn nỡ nhìn người lớn tuổi như vậy quỳ dưới chân nàng, vội .

      Mạc Ly Hiên cũng mỉm cười, “Lão trượng, miễn lễ!”

      “Tạ tiểu Vương gia! Tạ Vương phi!”

      Đại phu đứng lên, tiến lên hỏi: “Xin hỏi là bắt mạch cho Vương phi sao?”

      “Đúng vậy.” Lăng Tuyết Mạn đưa cổ tay phải ra.

      “Vương phi chính là nôn mửa muốn ói sao?”

      “Ừ, đúng vậy.”

      Đại phu bắt mạch, Lăng Tuyết Mạn nhìn như bình tĩnh nhưng nội tâm vẫn khẩn trương thôi, biết đại phu này có phải Tình nhân an bài , có thể vừa khéo được quản gia tìm đến sao?

      đến phút đồng hồ, đại phu liền thu tay về, bình tĩnh : “Vương phi sáng nay cảm mạo, phổi hít vào khí lạnh làm cho nôn mửa, mặt khác Vương phi ăn đồ lạnh, ngày sau ăn ít chút, tại sinh lý nữ nhân điều hòa, đau ốm , nặng nặng, cần cẩn thận mới được. Thảo dân viết phương thuốc điều trị,Vương phi uống theo, đến tháng hành kinh bình thường.

      “Đại phu… ta có mang thai ?” Lăng Tuyết Mạn nghe mà giật mình, này chẳng lẽ là đại phu sao? Ngay nguyệt cả nàng bình thường cũng chẩn ra.

      “Mang thai?” Đại phu kinh nghi chút, lắc đầu : “Vương phi sao lại có hỉ mạch? Thảo dân làm nghề y vài thập niên, nếu đến cả có phải hỉ mạch mà cũng có thể chẩn sai, thảo dân nguyện lấy cái chết tạ tội!”

      “Ha ha!” Lăng Tuyết Mạn lúc này đắc ý quay mặt trừng Lưu thái y, mỉa mai: “Lưu thái y có nghe hay ? Ngươi phải cũng nên lấy cái chết tạ tội sao?”

      Cả thân thể Lưu thái y ngã khụy xuống mặt đất. Nguyên bản là giả, mục đích là thử Lăng Tuyết Mạn. Theo phản trả lời của nàng đối với chuyện này phán đoán có chuyện lạ hay , nếu nàng thất kinh liền như Tam Vương gia tiên đoán, Tứ Vương gia chưa chết, hơn nữa biết được bọn họ tại sống cùng nhau! Nếu ngược lại, chỉ là chuẩn lầm sau đó thỉnh tội, có chuyện gì. Ai ngờ Tứ Vương phi lại ác liệt tìm đại phu dân gian, còn muốn nghiệm thân chứng minh trong sạch của mình! Đại phu kia có mang thai, lại nếu nghiệm thân đúng là hoàn bích, đầu chỉ sợ giữ được!

      “Vương phi, hạ quan biết tội hạ, quan vô năng chẩn sai mạch rồi. Cầu Vương phi khai ân a!” Lưu thái y dập đầu như giã tỏi, chỉ cầu bảo vệ mạng.

      được!” Lăng Tuyết Mạn sắc bén hừ lạnh : “Danh dự bổn Vương phi chẳng lẽ ngươi muốn hủy liền hủy? Danh tiết nữ nhân quan trọng như thế nào, ngươi sao? Ly Hiên tìm ma ma đến!”

      “Mẫu thân cần chịu loại khuất nhục này!” Mạc Ly Hiên vui “Đại phu khẳng định, mẫu thân cần phải nghiệm thân. Hiên nhi tin mẫu thân!”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 210



      Lăng Tuyết Mạn xúc động, cảm động vì Mạc Ly Hiên, lại khâm phục cho Tình nhân, cư nhiên tính chính xác như vậy! Nhưng, diễn phải cho đủ, bằng hù dọa nổi thái y này, khó đảm bảo về lung tung, làm cho những người khác hoài nghi, truyền đến chỗ Hoàng Thượng, bắt nàng nghiệm thân, vậy cho dù là mang thai, cũng chết!

      Nữ nhân dám đội nón xanh cho con Hoàng Thượng, đời này, đại khái chỉ có Lăng Tuyết Mạn nàng mà thôi!

      Vì thế, lén nhéo cái, đau nước mắt liền lộp bộp chảy xuống, ôm lấy Mạc Ly Hiên, khóc: “Hiên nhi, mẫu thân còn mặt mũi sống ở đời này sao? Người người đều khi dễ ta là quả phụ, nếu là, nếu là phụ vương con có thể sống thêm mấy ngày, tốt xấu chúng ta làm vợ chồng mấy ngày, sinh đứa con cho ngài ấy, ta cũng phải chịu loại khuất nhục này!”

      “Mẫu thân!”

      Mạc Ly Hiên nghe chua xót, hốc mắt đỏ lên, nghẹn ngào, “Mẫu thân, con mặc dù phải do ngài sinh ra, nhưng con là của ngài con, con rồi, cho phép bất luận kẻ nào thương tổn ngài.”

      Cắn răng cái, Mạc Ly Hiên quay đầu nhìn Lưu thái y, trong ánh mắt là ngoan quyết tuyệt nhà đế vương, tiếng càng là rét lạnh cực kỳ, “Người đâu! Bắt Lưu thái y, bổn vương tiến cung bẩm báo Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng làm chủ!”

      “Tiểu Vương gia!”

      Lưu thái y kinh hoàng hô lên tiếng, tiếng dập đầu càng vang lên, chỉ nghe tiểu Vương gia chín tuổi thủ đoạn tâm cơ sâu, nhưng lại tin, hôm nay quả nhiên đúng!

      “Tiểu Vương gia, hạ quan hồ đồ, hạ quan váng đầu, cầu tiểu Vương gia khai ân! Cầu Vương phi khai ân a!” Lưu thái y ngừng dập đầu, cái trán liên tục phát ra tiếng va chạm ngừng, thân mình run lẩy bẩy.

      “Người đâu! Mang !”Mạc Ly Hiên chút thương xót, lạnh lùng ra lệnh tiếng, ngoài cửa lập tức tiến vào hai cái thị vệ xốc Lưu thái y muốn mang ra ngoài.

      Tiền đặt cược chính là phô thanh thế, xem ai gan lớn!

      Nếu như lá gan Lưu thái y lớn, dùng mạng đánh cuộc lần, đến chỗ Hoàng Thượng nơi đó, đòi nghiệm thân Lăng Tuyết Mạn, cho dù nàng đúng là có mang thai, nhưng sạch, vẫn có thể thắng đẹp như thường!

      Mà Lăng Tuyết Mạn cá cược đó là dùng khí thế của nàng áp đảo Lưu thái y, làm cho Lưu thái y chột dạ e ngại, cầu xin tha thứ, sau đó nàng lại khoan dung thi ân cho , thả !

      Kết quả ràng, Lăng Tuyết Mạn thắng!

      Lúc thị vệ sắp đem Lưu thái y ra khỏi cửa phòng, Lăng Tuyết Mạn nhanh chậm mở miệng, “Đợi chút!”

      “Vương phi tha mạng a!” Lưu thái y nghe vậy, vội từ trong tay thị vệ vùng ra, quỳ xuống : “Vương phi, hạ quan sai lầm rồi, cầu Vương phi bỏ qua cho hạ quan lần, hạ quan về sau nhất định chăm chỉ đọc sách thuốc, dám tái phạm, cầu Vương phi tha hạ quan mạng!”

      “Lưu thái y, bổn Vương phi phải quả hồng mềm, ai muốn nhéo liền nhéo, ngươi mở to mắt nhìn cho , nơi này là Tứ Vương phủ, Lăng Tuyết Mạn ta là con dâu của Hoàng Hậu nương nương, Vương phi của Tứ Vương gia, hôm nay ngươi nhục mạ ta, ngươi có mấy cái đầu để chịu tội? Lấy sủng ái của phụ hoàng đối với phu quân ta Tứ Vương gia, nếu tấu việc này lên, đem diệt tộc cả nhà ngươi cũng chỉ cần câu ! Hừ! Thiên uy Hoàng thất, há có thể cho kẻ biết sống chết như ngươi hủy diệt!”

      Lăng Tuyết Mạn hơi nghỉ, thân mình còn yếu ớt, nàng lảo đảo mấy cái, Mạc Ly Hiên vội vàng đỡ, vui : “Mẫu thân, ngài nhiều với gã lang băm này làm cái gì? Trực tiếp đưa đến chỗ hoàng gia gia là được!”

      “Vương phi!” Lưu thái y kinh sợ kêu lên, “Tha mạng a!”

      Lăng Tuyết Mạn hít sâu hơi, có chút vô lực tươi cười, ngữ khí cũng nhu hòa chút, “Lưu thái y, ta thủ tiết vì phu quân, mạng của ngươi, bao gồm mạng cả nhà các ngươi đều ở trong tay ta cùng tiểu Vương gia, nhưng ta nghĩ muốn tích phúc cho phu quân, muốn hai tay dính đầy máu, người ta thường trước cửa quả phụ có nhiều thị phi, hôm nay ta tạm thời tha cho ngươi, ngươi nếu là người thông minh liền biết nên làm như thế nào, ta muốn gây chuyện, ngươi đừng ép ta ra tay!”

      “Dạ dạ dạ! Hạ quan dám lung tung, là hạ quan chẩn mạch sai lầm rồi, sao dám lung tung? Hạ quan hiểu được, cám ơn Vương phi giết!” Lưu thái y kinh sợ dập đầu lời cảm tạ.

      “Ngươi !” Lăng Tuyết Mạn vẫy vẫy tay.

      “Vâng, hạ quan cáo lui!” Lưu thái y kích động muốn , Mạc Ly Hiên lại : “Đợi chút!”

      Ánh mắt Lăng Tuyết Mạn lóe lên cái, “Hiên nhi, như thế nào?”

      “Mẫu thân, ngài nên hiền lành như vậy, việc này nếu như để lộ chỉ nửa lời đồn, ngày sau mẫu thân cùng con làm sao sống yên ổn? Theo con thấy, nhất định là có người sai khiến, bằng thái y ngũ phẩm nho dám bậy như thế!” Mạc Ly Hiên tức giận vô cùng, mắt nhìn thẳng Lưu thái y, ánh mắt sắc bén căn bản phải là của thiếu niên chín tuổi!

      Lưu thái y càng cảm thấy cả kinh, Vương gia thiếu niên này quả thực đơn giản, tuổi còn lợi hại như thế, nếu như là trưởng thành… Thân mình lại mềm nhũn, lắp bắp : “Tiểu Vương gia, ai sai khiến hạ quan, hạ quan chỉ là cái tiểu thái y chữa bệnh xem chẩn, lén lui tới với ai trong triều, tiểu Vương gia minh chứng a!”

      “Hừ, bổn vương xem ngươi là mạnh miệng! Nếu ngươi , bổn vương liền kiên trì tấu lên Kim Loan điện!” Mạc Ly Hiên kiêu căng nâng cằm, lạnh lùng .

      “Tiểu Vương gia, hạ quan có, có người sai khiến a!” Lưu thái y khẩn trương, chột dạ, mồ hôi lạnh chảy ròng, liên tục kinh hách làm mệt lả.

      Quản gia luôn luôn lẳng lặng nhìn gì, lúc này lén thở dài hơi, hết thảy đúng như chủ tử dự định, tiểu Vương gia quả là người lợi hại!

      Tiến lên bước bước, quản gia đứng lại bên cạnh Mạc Ly Hiên, cúi đầu : “Tiểu Vương gia bớt giận, cho nô tài câu, hôm nay việc này coi như cho Lưu thái y cái cảnh cáo, cho kẻ sai khiến kia cái cảnh cáo, từ bỏ như vậy, lấy hiệu quả về sau! Nếu như đối phương cứ khăng khăng mực, vậy trách được chúng ta ra tay phản kích, đến lúc đó chúng ta coi như là cạn tình cạn nghĩa!”

      Mạc Ly Hiên nhíu mày, hơi chút suy tư, : “Được, bổn vương hôm nay nghe theo quản gia lần, tha ạng chó của ngươi, cút về cho kẻ sau lưng kia, ba lần bốn lượt hãm hại mẫu thân của ta, hãm hại bổn vương, người làm, trời nhìn, thu tay lại, sớm muộn gặp báo ứng!”

      “Dạ dạ dạ, hạ quan tạ ơn tiểu Vương gia giết! Hạ quan cáo lui!”

      Lưu thái y ba chân bốn cẳng rời khỏi Tứ Vương phủ.

      Mà Lăng Tuyết Mạn trải qua trận kinh hách này, nhìn Lưu thái y rốt cục bị dọa chạy, cảm thấy buông lỏng, thân mình cũng mềm nhũn, ngã mặt đất!

      “Mẫu thân!”

      “Vương phi!”

      Mạc Ly Hiên tiến lên bước, ôm lấy Lăng Tuyết Mạn, vội hô: “Đại phu, mau xem mẫu thân của ta!”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 211



      “Cái, cái gì?” Kích động, Mạc Kỳ Dục rống lên, tức giận từ trong bụng tràn lên, câu bị phân thành nhiều phần “Mạn Mạn, ngươi, cái người này, nha đầu mắt mù này, dám , dám bổn vương xấu xí?”

      “Ta…” Lăng Tuyết Mạn kéo dài lời , thút thít, nước mắt che lại tầm mắt, mới chịu nâng khăn lau, Mạc Ly Hiên cầm khăn lau nước mắt cho nàng, cũng “Mẫu thân, được khóc nữa. Người mà khóc còn xấu hơn Thất thúc!”

      “Ha ha ha!”

      Mạc Kỳ Lâm dẫn đầu cười, sau đó toàn bộ nhịn được cười ầm lên, ngay cả Mạc Kỳ Minh thích cười nhiều, gương mặt cũng nén được, lộ ra nụ cười.

      “Mạc Ly Hiên!”

      Mạc Kỳ Dục rống to tiếng, chỉ tay vào cái đầu, ngừng run rẩy, hổn hển quát: “Ta có xấu như cháu sao? Có mẹ nuôi liền quên mất chú ruột? Nếu thất thúc xấu xí, vậy phụ vương cháu cũng xấu xí, mà phụ vương cháu xấu xí, cháu cũng chẳng đẹp gì đâu!”

      Lần này cãi lại như trẻ con, khiến ọi người càng cười lướn, Lăng Tuyết Mạn cũng khỏi ‘xì’ tiếng bật cười!

      Mạc Ly Hiên tức giận, còn lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Mẫu thân cười rồi, ha ha. Thất thúc, vừa rồi ủy khất thúc, vì muốn mẫu thân cháu cười tiếng, Hiên nhi có cách nào, chỉ có thể khiến thúc sinh giận, Hiên nhi xin lỗi Thất thúc!”

      Lời dứt, Mạc Ly Hiên nâng vạt áo, quỳ xuống, Mạc Kỳ Dục choáng váng đầu óc, khoát tay chặn lại, buồn bực “Được rồi, xin lỗi cái gì! Lúc nào cũng luôn mồm luôn miệng mẫu thân, cháu là vì muốn giúp cái nữ nhân được xem là mỹ nhân này cười, lại thuận tiện bắt thất thúc của cháu làm trò đùa, đúng là, đôi mẹ con gian trá!”

      Sáu chữ cuối cùng, Mạc Kỳ Dục cắn răng nặn ra, thậm chí còn vênh vênh cằm, hừ hừ mũi, khinh bỉ nữ nhân vừa nín khóc lại bật cười!

      Xí! Lăng Tuyết Mạn nâng cằm cao hơn, suy nghĩ lời của Mạc Kỳ Dục, hoài nghi hỏi: “Cái gì mà nữ nhân tính là mỹ nhân?” Dứt lời, ánh mắt nàng hướng về Mạc Kỳ Diễn, rất chân thành hỏi “Nhị vương gia, ta có được tính là mỹ nhân hay ?”

      Gương mặt Mạc Kỳ Diễn thoắt cái đỏ bừng, loại vấn đề này sao lại hỏi ? Nếu là vì muốn tránh hoài nghi đẹp, mặt mũi nha đầu này mất hết, nhất định ồn ào lên, hơn nữa khẳng định giận , còn nếu như đẹp… sợ rằng những người khác…

      “Thế nào, rất khó trả lời sao?” Lăng Tuyết Mạn kịp đợi, mở miệng thúc giục.

      “Ừ…” Sắc mặt Mạc Kỳ Diễn vô cùng mất tự nhiên, nhất thời biết gì cho đúng, Mạc Ly Hiên lại đột nhiên nở nụ cười thuần khiết, hì hì “Mẫu thân, vấn đề này, người cứ hỏi Hiên nhi, bất kể trong mắt hay trong lòng Hiên nhi, mẫu thân vẫn đẹp nhất! Dĩ nhiên, phụ vương cũng cảm thấy mẫu thân là mỹ nhân, ha ha, cả Tam thúc, Ngũ thúc, Lục thúc, tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, chỉ ngoại trừ Thất thúc…”

      Mạc Ly Hiên kéo dài điệu, đột ngột trầm giọng, ngây thơ cười, dễ dàng ném vấn đề trở về tay Mạc Kỳ Dục, cũng rất khó hiểu hỏi: “Thất thúc, thúc cảm thấy mẫu thân cháu khó coi sao? Cháu nhớ ở yến thọ Hoàng gia gia, sau khi mẫu thân biểu diễn xong, thúc còn khen mẫu thân đẹp, hát hay, mà múa cũng đẹp mà! tại sao lại…”

      “Khụ!” Mạc Kỳ Dục nhất thời 囧, nóng mặt, lúng túng hắng giọng: “Đêm đó Thất thúc, Thất thúc nhất thời bị quỷ ám, hưu vượn!”

      “A-” Mạc Ly Hiên lại kéo dài lời , tựa như bừng tĩnh đại ngộ, rất ão não nhìn Lăng Tuyết Mạn, “Mẫu thân, thất thúc xem ra thích ngài, ngài sau này ít lui tới với Thất thúc hơn, nếu , chọc Thất thúc mất hứng, vậy phiền! Ừ, nếu ngài ở trong phủ nhàm chán, có thể tìm đến phủ của Ngũ thúc, Lục thúc, hoàng nha.”

      lời khiến mấy đại nam nhân thất thần, Mạc Kỳ Dục càng thêm ngơ ngác, nửa ngày trời mới hồi thần, buồn buồn : “Ta chỉ đùa chút, sao lại tưởng ?”

      Nha đầu này nếu ngày sau tới gặp , vừa suy nghĩ chút, trong lòng liền co rút đau đớn, thích… thích… cuối cùng vẫn là thích! Nếu , làm sao ngày đêm suy nghĩ làm cách nào để cho nàng vui vẻ mà ăn no sống tốt?

      Mà mấy nam nhân, bỗng dưng phát , Ly Hiên tuy tuổi, nhưng nhìn nhận rất thấu đáo, bọn họ là người trong cuộc nhưng lại mơ hồ, Ly Hiên chỉ đứng xem mà tỉnh táo, lời đánh trúng chỗ hiểm!

      “Ha ha ha!” Lăng Tuyết Mạn nhìn đám nam nhân chìm trong suy nghĩ, lại rất vui mừng cười lớn: “Dục Dục, thấy chưa! Đây chính là con trai ta, là thiên tài phúc hắc nha!”

      “Khụ -”

      Vô số mây đen lướt qua đầu, mọi người cơ hồ kịp thở!

      Ngất! Cư nhiên bị Mạc Ly Hiên lôi vào chuyện này! đúng là đôi mẹ con cực phẩm gian trá!

      “Tứ vương phi, lặp lại lần nữa, Hiên nhi hình như là con ta mà!” Mạc Kỳ Diễn sau khi thở sâu, liền cười khẽ, ra rất muốn , Ly Hiên là con trai của hai người, nhưng, nhịn chút, đè xuống lời muốn .

      “Xí, ngài, cái người này chỉ thích so đo.” Lăng Tuyết Mạn ừ hử, ôm chặt Mạc Ly Hiên, tựa như bày tỏ công khai quyền làm chủ, “Hiên nhi sớm là của ta, cho ngài đoạt!”

      “Khụ, giành giành, nhìn nàng lo sợ nhiệt tình như vậy, cho dù con trai ở chỗ nàng, nó vẫn là con trai ta!” Mạc Kỳ Diễn im lặng.

      Lăng Tuyết Mạn cái gì, liền lôi kéo tay Mạc Ly Hiên, “Hiên nhi, chúng ta , đừng để ý đám vô lại này!”

      “Ai, Mạn Mạn!”

      Mạc Nhã Phi gọi người lại, “Muội ở nơi này với tẩu, hai ngày nữa hồi cung, xin mẫu hậu rồi!”

      sao? Vậy tốt quá rồi, rốt cuộc ta cũng có bạn!” Lăng Tuyết Mạn vui vẻ, tay rảnh rỗi dắt tay Mạc Nhã Phi, khoái trá vừa vừa lên giọng, : “ nào! Những người nào có nhiệm vụ xin vui lòng trong vòng mười phút nữa, rút ra khỏi Tứ Vương Phủ! Quá thời gian, còn ở lại bên trong, phạt ngàn lượng!”

      Sau lưng, chốc lát trở nên im lặng, năm đại nam nhân, sắc mặt tất cả đều đen như than, mười ngón tay nắm thành quyền kêu ‘rôm rốp’, cái nhìn chằm chằm bóng người áo trắng xa xa, yên lặng suy nghĩ xem những người có nhiệm vụ là ám chỉ ai? Sau khi suy tính, kết quả cho ra nhất trí là, trăm phần trăm ám chỉ bọn họ!

      “Nha đầu chết tiệt kia! Ngươi muốn bị đánh phải ?” Mạc Kỳ Dục rốt cuộc nhịn được, quát lên.

      “Nàng dám đuổi huynh đệ chúng ta, ngoại trừ phụ hoàng và mẫu hậu ra, thiên hạ cũng chỉ có nàng! !” Mạc Kỳ Lâm cắn răng, nhưng tu dưỡng rất tốt, rống rất văn nhã.

      mặt Mạc Kỳ Diễn đều là bất đắc dĩ, cười. Mạc Kỳ Minh mặt đen trong chốc lát, sau đó lại cong môi bật cười, Mạc Kỳ Sâm khẽ than lắc đầu cái, nghiêng đầu nhìn về phía vản gia, khẽ cười : “Vương phi nhà ngươi ra lệnh trục khách, ngươi dám lưu người sao?”

      Quản gia cúi đầu xuống vài phần, buồn bực vân vê ống tay áo, ê a “Bẩm Lục vương gia, nô tài, nô tài…nô tài dám… dám lưu, nhưng mấy vị vương gia có thể cần để ý lời trêu cợt của vương phi…”

      “Được, cần để ý, nhưng mà cái vụ phạt tiền này …” Mạc Kỳ Minh mím môi, nhìn quản gia.

      Quản gia cắn răng cái, “Nếu như vương phi có hỏi, nô tài thu.”

      Phúc hắc! trăm phần trăm phúc hắc!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :