1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 202



      Lại lấy ra, lại xâm nhập, nàng ở dưới thân thể của kiều ngừng, từng trận vui thích, càng dán chặt , thân thể nóng bỏng bị khống chế, hai tròng mắt ướt át mê ly.

      cũng nhịn được, vây lấy thân thể thơm mềm của nàng dưới thân, hai người dán sát, động nhanh hơn, càng kịch liệt, đột nhiên tiến lên để cho nàng chịu nổi khóc lên, tại thời điểm cao trào, cỗ nóng bỏng phun ra trong thân thể của nàng, càng ôm chặt nàng, cùng nàng thở dốc từng trận.

      “Mạn Mạn, mệt sao?”

      vùi đầu ở cổ nàng, mơ hồ hỏi.

      “Có chút.” Lăng Tuyết Mạn đỏ hồng hai gò má, nhắm mắt, lông mi dài nhàng lay động.

      “Mạn Mạn nghỉ ngơi chút .” Mạc Kỳ Hàn ôn nhu , lật chuyển thân thể của nàng, lấy khăn lau dưới hạ thân nàng, sau đó tự lau bản thân mình, rồi ôm chặt nàng vào lòng.

      đợi nàng trả lời, khẽ vuốt sợi tóc buông rơi ở trán nàng, thấp giọng : “Mạn Mạn, ta muốn nhìn bộ dáng nàng lúc vui vẻ, khuôn mặt nàng tươi cười như hoa, ta vui vẻ theo. Nhìn đến bộ dáng nàng khổ sở, lòng ta đau. Mạn Mạn, nàng độc, nàng chỉ có đứa con ngoan, nàng còn có ta, có ngày ta đứng trước mắt người đời, dắt tay nàng, lớn tiếng tuyên bố cho bọn họ nghe ta là trượng phu của nàng, là phu quân của nàng, nàng hãy tin ta, rất nhanh tới ba năm, ta nhất định cho nàng ngôi nhà hoàn chỉnh.”

      Lòng đau xót. ràng là Vương phi cưới hỏi đàng hoàng, lại làm cho nàng mang danh quả phi, bị người khác khinh.

      “Tình nhân!”

      Lăng Tuyết Mạn cọ xát người vào ngực , ôm chặt cổ , nước mắt tuôn ra, “Tình nhân, ta chờ chàng đến cưới ta, chờ chàng bên ta đời kiếp, chúng ta sinh nhiều đứa con.”

      “Mạn Mạn, nhất định như vậy.”

      Mạc Kỳ Hàn như nghẹn yết hầu, hôn lên mắt nàng, ôn nhu : “Mạn Mạn, ta muốn thấy nàng cười khoan khoái, hưng phấn ta cao hứng. Mạn Mạn là nha đầu thông minh nhất đời này, giỏi trêu cợt người nhất, giỏi khi dễ người nhất, càng là giỏi mê hồn người nhất.”

      “A… Ai bảo ta mê hồn người nào mê, lại mê đúng hồn chàng. Còn chàng, chàng cũng ta, chàng là con sói xám giảo hoạt!” Lăng Tuyết Mạn chọc chọc ngực Mạc Kỳ Hàn chút, chu cái miệng nhắn, hít hít mũi, gắt giọng.

      Mạc Kỳ Hàn nhàng cười, sờ cái mũi Lăng Tuyết Mạn, : “ tin cứ việc khảo nghiệm, ta vội, còn có thời gian cả đời, ta tự tin có thể vượt qua khảo nghiệm!”

      “Ta cũng tin. Hì hì, ta kỳ thực rất ác độc, chàng nếu chịu được khảo nghiệm, ta thừa dịp chàng ngủ, thiến chàng làm thái giám, ha ha!” Lăng Tuyết Mạn nhếch miệng cười, sau đó cố ý nhe răng hù dọa.

      “A? Nha đầu, nếu thiến ta, nàng thành quả phụ! Có ta ở đây, nàng đừng mơ tưởng gả cho người khác!” Mạc Kỳ Hàn nheo lại con ngươi, trong phút giây này, trong đầu cấp tốc lên màn trong đình ven hồ, tâm dậy lên!

      Lăng Tuyết Mạn hừ hừ cái mũi, duỗi ngón tay vẽ các vòng tròn ở ngực , khiêu khích : “Ta mặc dù là quả phụ, nhưng ai dám lấy ta, ta liền gả cho người đó!”

      Tay đột nhiên đau xót, Lăng Tuyết Mạn ngạc nhiên ngước mắt, chỉ thấy Mạc Kỳ Hàn cầm cổ tay nàng, theo ánh sáng nhợt nhạt từ cửa sổ chiếu vào mặt , mơ hồ chỉ thấy đôi mắt kia thâm trầm dọa người, lúng ta lúng túng : “Tình nhân, ta… ta đùa thôi.”

      “Loại chuyện này được đùa!” Mạc Kỳ Hàn bình tĩnh, tiếng lạnh lùng.

      “Ách, đừa đùa thôi, chàng nắm đau ta.” Lăng Tuyết Mạn bĩu môi tức giận, đồng thời cảm giác được đối với nàng rất để ý cùng khẩn trương, trong lòng lại ngọt ngào, thấy buông lỏng tay, liền lấy hai tay nắm bàn tay to của đặt ở bên môi, hôn cái, cười : “Tình nhân, ta thích lầm người phải ?”

      “Đó là đương nhiên! Thiên hạ tìm ra được nam nhân thứ hai chung tình như bản công tử!” Mạc Kỳ Hàn nhướng mày, rất là tự tin.

      “Haizz.” Lăng Tuyết Mạn muốn lau mồ hôi, người nào đó lại tự đại cùng tự kỷ.

      , nàng ở hồ Thúy Trà trong đình gì với Tam Vương gia? Bộ dáng nàng vui vẻ như muốn bay lên, tuy ta thích nhìn nàng vui vẻ, nhưng vui vẻ này là nam nhân khác đưa cho nàng, bản công tử mất hứng!” Bộ dáng Mạc Kỳ Hàn rất giống bị đội nón xanh, miệng đầy vị chua.

      Lăng Tuyết Mạn hiểu ra, bật cười thôi, “Ta đương nhiên cao hứng, ta vì mình báo mối thù lớn, ta có thể cao hứng sao? Xem khẩu khí chua chát của chàng, ghen rồi phải ?”

      “Ai ghen? Bản công tử làm sao có thể ghen” Mặt Mạc Kỳ Hàn nóng lên, phủ nhận, sợ Lăng Tuyết Mạn dây dưa vấn đề này, buộc thừa nhận, vội sang chuyện khác: “Nàng báo thù cái gì? Ai chọc nàng? Liên quan gì đến Tam Vương gia?”

      “Hừ, Tam Vương phi chọc ta, ta tìm nam nhân của ả báo thù!” Lăng Tuyết Mạn đắc ý, trong đầu lại xuất cảnh tưởng tượng Tam Vương phi mỗi đêm trơ mắt nhìn Tam Vương gia cùng tiểu thiếp khác triền miên, ả lại mình trong phòng, kích động cười ha ha!

      “Haiz, nàng cười cái gì? Rốt cuộc sao lại thế này?” Mạc Kỳ Hàn nhăn mày, xem ra là ở trong điện Thái Hòa xảy ra chuyện gì rồi, ở bên ngoài đương nhiên thấy được. Xem ra Vương phi của lại chịu ủy khuất.

      Lăng Tuyết Mạn vui sướng, kích động giải thích: “Tình nhân, Tam Vương phi trách móc ta, trào phúng ta có nam nhân, quả phụ khắc phu gì đó, sau đó phải ta biểu diễn tốt sao? Ta thắng cuộc với năm Vương gia, ta liền muốn Tam Vương gia chạm vào Tam Vương phi năm, cho Tam Vương phi làm quả phụ, ha ha, Tam Vương gia đáp ứng rồi, chàng ta xài chiêu này được ?”

      Mặt Mạc Kỳ Hàn run rẩy, “Nàng cứ trắng ra như vậy với Tam Vương gia sao?”

      “Đúng vậy, , làm sao mà biết ta muốn đáp ứng điều kiện gì” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc, “Ta cảm giác ta sai a.”

      Nhưng dâm tặc này lại tức giận, chỉ ngón tay vào trán nàng, hổn hển : “Nàng vẫn là phải nữ nhân a. Nàng sao lại biết xấu hổ chạy đến trước mặt nam nhân chuyện này? Nha đầu chết tiệt, chuyện này chỉ có thể với ta, có nghe ?”

      “Ách, sao lại kích động như vậy? Ta có phải là nữ nhân hay , chàng phải ràng nhất sao?” Lăng Tuyết Mạn ủy khuất, xoa xoa cái trán , giọng phục.

      “Còn biết hối cải?” Mạc Kỳ Hàn trừng mắt, môi phát run, việc này ràng cho thấy Mạc Kỳ Minh động tình với nàng.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 203



      “Ta sao phải hối cải, loại tình này , phải ám chỉ thế nào? Ngộ nhỡ ta ám chỉ, hiểu sai ý ta, vậy thù phải báo được sao?” Lăng Tuyết Mạn rất là ủy khuất.

      “Nàng…” Mạc Kỳ Hàn bực mình, cúi đầu cắn môi Lăng Tuyết Mạn ngụm.

      “A… Đau quá, chàng cắn ta làm chi?” Lăng Tuyết Mạn vội đưa tay che miệng, tức giận lên án.

      Mạc Kỳ Hàn tức, cuối cùng khỏi bật cười “Nha đầu, sao nàng có thể nghĩ ra chiêu hiểm như vậy, Tam Vương gia năm đến phòng Tam Vương phi, sợ là địa vị chánh phi của tam Vương phi trong mắt người ngoài là hoàn toàn thất sủng, nhóm trắc phi hẳn là vui mừng đây! Ha ha, nhà mẹ đẻ Tam Vương phi cũng lo lắng!”

      “Ách! Ta mặc kệ! Ta chính là muốn chọc giận chết nàng ta, ai bảo nàng cười nhạo ta. Hừ! ta có nam nhân, vậy ta làm cho nàng có nam nhân cũng như có!” Lăng Tuyết Mạn thở phì phò.

      Mạc Kỳ Hàn ngưng cười, con ngươi thâm thúy nhìn chỗ, Tam Vương phi Quách Tố Khanh! to gan! Cho dù là ái nữ của trưởng công chúa Lệ Khanh như thế nào.

      “Tình nhân chàng suy nghĩ gì tại sao chuyện?” Lăng Tuyết Mạn lắc lắc cánh tay hỏi.

      có gì, Mạn Mạn, chiêu này của nàng rất hay. Nhưng về sau thể ở trước mặt nam nhân lời nam nữ, biết ?” Mạc Kỳ Hàn trịnh trọng .

      Lăng Tuyết Mạn lè lưỡi, “Biết rồi, nam nhân dài dòng!”

      “Hừ.” Mạc Kỳ Hàn nheo mắt lại, vừa xong, nhịn được làm nhớ tới ở bên trong ngự hoa viên, nha đầu kia câu, “Vô Giới ca ca, ngươi cũng dài dòng như bà già!”

      “Mạn Mạn, cho nàng kêu Vô Giới ca ca! được kêu thân thiết như vậy! được thêu túi hương cho nam nhân khác!” Mạc Kỳ Hàn bá đạo tuyên bố, cho dù Vô Giới chính là , nhưng kêu phải tên của , trong lòng thoải mái!

      “Ách.” Lăng Tuyết Mạn co rúm, nuốt nước miếng, cười mỉa : “Tình nhân, việc chàng cho làm nhiều a. Nhưng Vô Giới ca ca là ân nhân cứu mạng của ta, đêm nay nếu phải nhờ , ta đại khái bị cắt thành cái bánh thịt, chàng cũng thấy được ta, chàng hẳn là phải cảm tạ .”

      “Còn sao! Nàng cùng Liễu Ngô Đồng chạy đến lương đình làm cái gì? Nàng ta thần trí mơ hồ, có gọi nàng cũng đừng qua. Lúc đó nàng nên gọi người Liễu gia. Suýt nữa! Lại là suýt nữa! Nếu phải là ta thấy có người cứu nàng, ta phải bại lộ thân phận nhảy ra nhặt cái mạng cho nàng!” Mạc Kỳ Hàn tới đây liền tức giận ít, gầm .

      Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc, lúc này mới phản ứng được, “Chàng… chàng đêm nay ở hoàng cung sao? Chàng phải chàng đến sao? Chàng nấp ở nơi nào a?”

      “Vô nghĩa, ta theo tới có thể yên tâm sao? Nếu gặp chuyện may cao hứng cùng nam nhân khác, nàng muốn làm bản công tử tức chết a!” Mạc Kỳ Hàn nắm chặt nắm tay đấm xuống giường, chỉ kém thể kéo thân mình Lăng Tuyết Mạn qua mà hung hăng đánh nàng trận.

      Lăng Tuyết Mạn bị tiếng đấm giường làm run run chút, lắp bắp: “ có, ta… ta lúc ấy nghĩ tới nhiều như vậy, ta nghĩ… nghĩ Ngô Đồng là bạn của ta, ta lo lắng nàng…”

      “Cái gì? Bạn? Bảo nàng được qua lại với người Liễu gia, câu nàng cũng có nghe. Giờ tốt rồi, nếu vì chuyện kia mà chôn cùng Liễu Ngô Đồng, xem nàng có hối hận .” Mạc Kỳ Hàn lần này thực nhịn được, đánh vào tay Lăng Tuyết Mạn cái, tiếp theo gầm : “Liễu Ngô Đồng đáng để cho nàng thiện lương, cho phép nàng gặp lại nàng ta, cho phép nàng xen vào chết sống của nàng ta nữa. Nếu nàng nghe, ta giết Liễu Ngô Đồng cho nàng xem!”

      “A, được! Chàng được giết người lung tung. Ngô Đồng phạm pháp, chàng được giết nàng ấy!” Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, nóng nảy .

      Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn lạnh lùng trừng nàng, “Thu thiện lương của nàng lại. Nàng còn bảo vệ nàng ta, nàng nghe lời, ta nhất định làm như vậy!”

      “Được rồi, được rồi, ta nghe lời, ta nghe lời chàng lui tới với Ngô Đồng được ?” Lăng Tuyết Mạn thỏa hiệp, nam nhân này được làm được.

      Mạc Kỳ Hàn thở phào hơi, có thể thua trận Ngô Đồng nhưng thể thua Lăng Tuyết Mạn. Ngô Đồng rời , chỉ là thương tâm nhưng muốn vãn hồi. Nhưng nếu là Lăng Tuyết Mạn rời , đau lòng chết mất, dùng hết thủ đoạn tìm về nàng, chẳng sợ cưỡng bức buộc nàng bên cạnh.

      Tay to nắm giữ bên eo Lăng Tuyết Mạn buông ra, cầm bàn tay bị đánh lúc nãy, xoa, hỏi: “Đau ?”

      “Đương nhiên đau, chàng đánh ác như vậy.” Lăng Tuyết Mạn chu môi đỏ mọng, ủy khuất .

      “Đau là được rồi. đau đầu óc nàng nhớ được!” Mạc Kỳ Hàn ngoài miệng quở trách, động tác tay lại càng thêm ôn nhu, sợ khiến nàng đau hơn.

      Lăng Tuyết Mạn như con mèo , dùng mặt cọ xát mặt Mạc Kỳ Hàn, làm nũng, “Tình nhân, xin lỗi, làm cho chàng lại lo lắng.”

      “Biết ta lo lắng ít gây chuyện cho ta, hiểu chưa?” Mạc Kỳ Hàn trừng mắt .

      “Ừ, ta cam đoan có lần sau!”

      Lăng Tuyết Mạn ngửa đầu cười, bỗng dưng nhớ lại kiện liền nghi ngờ hỏi: “Tình nhân, chàng quen biết Tứ Vương gia phu quân của ta sao? Ngày hôm nay ta mới biết việc, ra Ngô Đồng cùng Tứ Vương gia là đôi uyên ương số khổ a! Tứ Vương gia chết, Ngô Đồng thương tâm tuyệt vọng quên được Tứ Vương gia, đêm nay nàng ấy đại khái cũng là bởi vì nghĩ đến Tứ Vương gia, mới khống chế được. Ta chiếm vị trí Tứ Vương phi, Ngô Đồng có lẽ vì vậy mới tức giận ta! Nhưng ta cũng oan uổng, cũng phải ta muốn gả cho Tứ Vương gia, haiz- ”

      “Nàng biết cái gì cũng đừng nữa, chuyện Liễu Ngô Đồng hết thảy đều liên quan đến nàng.” Mạc Kỳ Hàn có chút bực, lửa nóng bừng bừng : “Đừng đem chuyện gì cũng đều đặt thân mình, nàng có đoạt địa vị Tứ Vương phi của nàng ta, nếu phu quân của nàng sống lại, cũng như vậy!”

      biết.” Lăng Tuyết Mạn nghe ra Mạc Kỳ Hàn tức giận, vội vàng gật đầu.

      “Ngủ !”

      Mạc Kỳ Hàn ném ra hai chữ, vuốt chăn, đem đầu Lăng Tuyết Mạn đặt lên ngực , hai tay ôm lại, nhắm hai mắt lại, yên lặng cầu nguyện ngày sau nha đầu này chớ cùng tính nợ cũ tốt rồi.

      Lăng Tuyết Mạn bị áp ở trong bóng tối, rầu rĩ thầm: “Người nào đó tức giận liền tức giận, chàng để ý ta, ta cũng để ý chàng, hừ, tự ta chơi với bản thân mình!”

      Mạc Kỳ Hàn lờ , nhắm mắt, bộ dáng lại rất bình tĩnh.

      Nhưng rất nhanh, lạnh nhạt nổi, bởi vì cái tay bé mềm nhẵn mò tới hạ thân của , bắt được ‘huynh đệ’ của , sau đó đung đưa loạn xạ như món đồ chơi, làm ‘huynh đệ’ của cực nhanh nóng lên, nhanh chóng trở nên cứng rắn.

      “Nha đầu đáng chết! Dám đùa giỡn bản công tử!”

      gầm tiếng, xoay người đè lên, muốn cho nàng nếm tốt hậu quả thay đổi từ quân tử thành dâm tặc.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 204



      Đêm lặng im cắn nuốt hết thảy ầm ĩ của ban ngày, lúc này chỉ có yên tĩnh.

      Toàn bộ ánh trăng bị mây đen che mất, toàn bộ bầu trời tối đen nhìn tới điểm ánh sáng, tối như vậy, chỉ là đêm, mà còn có lòng người.

      trận gió mạnh cuốn tới, làm các gốc hải đường trong viện run lẩy bẩy cành lá, cực kỳ giống gào thét, cũng cực kỳ giống nức nở.

      lâu sau, rốt cục có tiếng mưa rơi tí tách vang lên, rơi đá lát sân trong viện, vang dội đêm khuya.

      Trong thư phòng, nam nhân cúi người vẽ tranh cứng đờ ngước mắt nhìn ra cửa sổ. Lại trời mưa, cuối mùa thu tới đầu mùa đông, có vẻ như lúc nửa đêm, trời luôn mưa.

      Đứng dậy, ở trước cửa sổ, thu vào tầm mắt, mưa rơi mang theo từng mảnh bông tuyết, lúc này mới chợt hiểu mùa đông đến.

      Bông tuyết, Tuyết Mạn.

      Lơ đãng lặp lặp lại cùng cái tên, vẻ mặt nam nhân dần dần dại ra, lặp lại lâu, đến khi cửa thư phòng đột nhiên vang lên thanh , tâm hồn nam nhân mới trở về, cất bước đến bên cạnh trường án, ngồi xuống, cầm xấp giấy Tuyên Thành lúc nãy vẽ lên, thản nhiên : “Tiến vào”

      “Phu quân!”

      Nhị Vương phi bưng khay tiến vào, khay là bình trà nóng, nhàng đặt xuống trường án, rót chén trà, hai tay đưa qua, cau mày : “Phu quân, qua giờ tý, sao còn chưa nghỉ ngơi?”

      Mạc Kỳ Diễn nhận lấy, đưa tới bên môi, uống ngụm, cũng nhìn nàng, chỉ cầm bút lông trong tay tiếp tục vẽ, thản nhiên : “Vương phi mệt mỏi sớm ngủ , bổn vương tối nay nghỉ ngơi ở thư phòng.”

      “Phu quân, chàng ngủ ở thư phòng hơn nửa tháng, vẫn là về Tuyết Hiên . Thần thiếp lệnh cho nha hoàn chuẩn bị nước ấm, thần thiếp hầu hạ phu quân tắm rửa.”

      Mạc Kỳ Diễn đột nhiên ngẩng đầu, Nhị Vương phi ngẩn người, giọng có chứa ngơ ngác, nhìn Mạc Kỳ Diễn, lúng ta lúng túng giọng : “Phu quân, là thần thiếp làm gì sai sao?”

      ra ngoài.” Mạc Kỳ Diễn bình tĩnh .

      xong lại cúi đầu tiếp tục vẽ.

      “Phu quân tức giận thần thiếp sao?” Nhị Vương phi vội vàng nắm ống tay áo Mạc Kỳ Diễn, khuôn mặt đau thương.

      Mạc Kỳ Diễn nhíu mày, chuyển mắt nhìn tay Nhị Vương phi nắm lấy ống tay áo của , tiếng thay đổi sang sảng, “Vương phi, chuyện nàng làm quá đáng lẽ nàng biết sao!”

      “Phu quân!” Nhị Vương phi chấn động, cuống quít buông lỏng tay, lại lần kêu khóc lên tiếng, “Phu quân nếu có gì bất mãn với thần thiếp, xin phu quân thẳng, thần thiếp nhất định sửa đổi, cầu phu quân cần vắng vẻ thần thiếp được ?”

      “Vương phi, trong lòng nàng ràng nguyên nhân bổn vương vắng vẻ nàng. Bổn vương muốn ra, chỉ nhắc nhở nàng. Nếu như nàng biết hối cải, bổn vương khách khí với nàng!” Ánh mắt Mạc Kỳ Diễn lần đầu tiên lạnh như vậy, toàn cảnh là ý lạnh bức đến nữ nhân nhát gan trước mặt.

      “Phu quân.” Nhị Vương phi run lên, tự chủ lui về sau bước, nàng gả cho hơn mười năm, chưa bao giờ thấy có vẻ mặt như thế, ánh mắt tàn nhẫn kia như cực hận nàng, như muốn bóp chết nàng !

      ra ngoài!”

      Sắc bén hai chữ, Mạc Kỳ Diễn lại cúi đầu, nhìn nàng cái.

      Thân mình co lại, Nhị Vương phi dám ở lại nữa, lảo đảo chạy ra khỏi thư phòng.

      Chạy ra vài chục bước, nhìn trở lại, thấy cửa phòng đóng chặt, trong ánh nến lay động, thân ảnh cao to lại đứng ở trước cửa sổ.

      Tuyết Mạn… Tuyết Mạn…. giờ phút này nàng làm gì? Ngủ sao? Có nhớ đến ta như ta nhớ nàng hay ?

      Chậm rãi cầm lên bức họa trong tay, vẽ chiếc thuyền con, phía nhân nhi mặc quần áo trắng như tuyết xuất trần mà đứng.

      Tam Vương phủ.

      “Ầm!”

      tiếng vang khổng lồ từ trong phòng truyền đến, nha hoàn bưng cháo lá sen tới cửa, thân mình run lên, suýt nữa làm chén cháo văng vãi, kinh hãi đứng ở cạnh cửa, tiến cũng được, tiến cũng được.

      Giờ phút này, mặt trời dần dần lặn xuống chân trời phía tây, chỉ còn lại tia le lói chiếu xuống trước viện.

      Trong phòng hỗn độn, Tam Vương phi bởi vì phát hỏa mà tóc có chút hỗn độn, tức giận ngồi ở trước bàn, hai mắt đỏ lên, thở gấp gáp, trừng nha hoàn quỳ mặt đất, “Tiểu Đào, Vương gia còn cái gì?”

      “Thưa Vương phi, Vương gia chỉ ngài bận qua, mời Vương phi mình dùng bữa.” Tiểu Đào cúi đầu giọng trả lời.

      “Bận! Mỗi ngày đều bận, mỗi lần đều bận! Ban ngày bận, buổi tối còn bận sao? Từ đêm thọ yến Hoàng Thượng trở về liền bước vào cửa phòng ta bước! Cũng tháng rồi!”

      Tam Vương phi hổn hển gào thét, tùy tay đem ấm trà bàn đập xuống, lại ầm tiếng, nha hoàn ngoài cửa lại run lên, ngã ngồi mặt đất, cháo lá sen rơi hơn nửa, kinh hãi, luống cuống tay chân đứng lên, chạy trở lại phòng bếp, lần nữa múc đầy chén.

      Mà tiểu Đào liếc nhìn cái, đánh bạo ngẩng đầu lên, “Vương phi đừng vội, Vương gia có thể là rất bận nên có tới, Vương phi ở trong phòng như vậy, các trắc phi ra vào, Vương phi giọng chút, ngộ nhỡ làm cho Vương gia nghe được, chỉ sợ trách tội Vương phi.”

      “Chàng chắc chắc là bị con hồ ly tinh kia câu dẫn! Cố ý trước mặt ta, ai biết bọn họ gì! Hồ ly tinh kia nhất định là nuốt trôi tức giận, méc với phu quân, phu quân mới đối với ta như vậy! được, ta muốn tìm phu quân !”

      Tam Vương phi xúc động, đứng lên liền đến chỗ Mạc Kỳ Minh ở Tùng Lan viện.

      “Vương phi!” Tiểu Đào muốn khuyên can nhưng Tam Vương phi ra đến mười bước, chỉ có thể chạy đuổi theo.

      Tùng Lan viện.

      “Bẩm chủ tử, Vương phi cầu kiến!” thị vệ tiến vào cúi đầu bẩm báo.

      Mạc Kỳ Minh cầm đôi đũa tay, dừng chút, có bất luận biểu tình gì, gắp đồ ăn để vào trong miệng, nuốt xuống, “Gọi nàng tiến vào.”

      “Vâng!”

      Tam Vương phi quỳ xuống trước bàn, “Thần thiếp thỉnh an phu quân!”

      “Đứng lên .” Mạc Kỳ Minh phun ra hai chữ ngắn gọn, từ đầu tới đuôi có nhìn Tam Vương phi cái, chỉ lẳng lặng dùng cơm.

      Tam Vương phi thẳng người lên, thấy Mạc Kỳ Minh lãnh đạm, cắn cắn môi, tuy rằng vốn lạnh như vậy, nhưng ngày thường ở trước mặt nàng còn có chút tươi cười, bây giờ rất nhiều ngày thấy , nhưng so với ngày thường còn lạnh hơn vài phần.

      nhịn được, nàng mở miệng : “Phu quân, thiếp có thể dùng bữa với chàng ?”

      “Tùy nàng.” Mạc Kỳ Minh trả lời ngắn gọn.

      Mặt Tam Vương phi vui vẻ lên, ngồi đối diện Mạc Kỳ Minh, hạ nhân vội đưa lên bộ chén đũa. Cầm đũa, Tam Vương phi gắp món thức ăn, ân cần lướt qua bàn ăn đưa đến trong chén Mạc Kỳ Minh, cười lấy lòng, : “Phu quân, mời dùng!”

      Thuôn mặt tuấn tú đông lạnh của Mạc Kỳ Minh tia ôn nhu, liếc mắt nhìn Tam Vương phi, ánh mắt lạnh thấu xương, thẳng đến khi Tam Vương phi hơi sợ, kinh hãi cúi đầu, mới lạnh lùng : “Về sau ở Lạc Hà viện an phần thủ kỷ là tốt rồi, bổn vương có hạ nhân hầu hạ, nhọc Vương phi quan tâm.”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 205



      “Phu quân, chàng đây là có ý gì?” Tam Vương phi tái mặt, thể tin nhìn Mạc Kỳ Minh.

      Mạc Kỳ Minh nhíu mày, ý lạnh như trước giảm phần, “Tố Khanh, ngày thường Bản Vương bận rộn chính , để ý tới nàng, nay nàng hỏi nguyên nhân, ta cho nàng biết, ở yến tiệc chúc thọ phụ hoàng nàng làm gì? Tứ đệ là máu thịt đầu quả tim của phụ hoàng và mẫu hậu, Tứ Vương phi tại lại nhận được ân sủng của bọn họ, nàng dám trước mặt mọi người vũ nhục Tứ Vương phi. Nàng ngu ngốc sao?

      Tứ đệ chết bệnh. Phụ hoàng bị đả kích lớn, cả triều cao thấp ai dám ở trước mặt phụ hoàng ra câu Tứ đệ tốt, nhất định là rớt đầu. Nàng lại dám đụng vào chỗ đau lòng của phụ hoàng, Tứ Vương phi nếu như bẩm báo với phụ hoàng, nàng cười nhạo nàng ấy là quả phụ có nam nhân, nàng phụ hoàng xử trí nàng như thế nào, lại xử trí bổn vương như thế nào?

      Hừ! Tố Khanh, đừng ỷ nàng là con cháu bên ngoại của phụ hoàng mà dám lăng nhục Tứ Vương phi. Tứ đệ còn, nhưng nàng đừng quên nàng ấy còn có tiểu Vương gia xem nàng ấy như bảo vật! Mà sau lưng tiểu Vương gia còn có Nhị Vương gia, ba vị Vương Gia khác nàng thấy ai phải cùng Tứ đệ huynh đệ tình thâm? Tứ Vương phi phải e ngại nàng sao? Bổn vương xem nàng là trong đầu rối loạn, đến đạo lí ấy cũng thông. Nàng muốn làm cái gì với nàng ấy?”

      Tam Vương phi càng nghe càng kinh hãi, sắc mặt càng thêm trắng, dẫu môi : “Phu quân, Tố Khanh sai lầm rồi, chàng tha thứ cho thiếp lần .”

      “Tố Khanh, bổn vương cảnh cáo nàng, thu hồi bụng dạ hẹp hòi của nàng lại. Còn dám cho bổn vương thêm phiền toái, tuyệt tha thứ! Ngày sau an phận ở Lạc Hà viện của nàng, được lại phái nha hoàn đến mời bổn vương. Bổn vương mỗi đêm nghỉ ở cái viện nào, nàng cần quan tâm, cũng cho nàng đấu đá cùng tỷ muội khác trong viện, có nghe hay ?” Trong lời của Mạc Kỳ Minh mang theo ý lạnh cùng bén nhọn.

      Sắc mặt Tam Vương phi trắng xanh, thân mình run rẩy, “Phu… phu quân, chàng là trừng phạt thần thiếp sao? Chàng… chàng là bị khúc múa của Tứ Vương phi câu hồn rồi sao?”

      “Rầm!”

      chưởng đập xuống mặt bàn, sâu trong mắt Mạc Kỳ Minh tản ra thị huyết ác độc, khuôn mặt tuấn tú như nhiễm lên băng lạnh ngàn năm, híp mắt cắn răng : “Quách Tố Khanh, chuyện của bổn vương còn chưa tới phiên nàng chất vấn! Người đâu, đưa Vương phi trở về, trong nửa tháng cho phép bước ra khỏi Lạc Hà viện bước!”

      “Phu quân!”

      ra ngoài!”

      Mạc Kỳ Minh quăng đũa ra, đứng dậy trở về nội thất, hai thị vệ lập tức tiến lên khom người : “Vương phi, mời!”

      Rất nhanh, trong phòng khôi phục mảnh yên tĩnh, đến cây kim rớt xuống đất cũng có thể nghe ràng.

      Mạc Kỳ Minh lo lắng nhắm mắt lại, trong đầu lên khuôn mặt luôn tươi tắn, trong đình nàng ghé vào lỗ tai , hơi thở thơm ngọt của nàng… Bừng tỉnh lại, trong lòng nóng lên, khuôn mặt ửng đỏ, bàn tay nhanh nắm chặt.

      Đột nhiên ngồi dậy, trong mắt dâng lên cỗ lãnh ý độc quyết tuyệt!

      ! há có thể động tình với nàng, nên có tình, đối với bất kỳ người nào cũng nên! có thể giết nàng, nhưng tuyệt thể bị nàng nắm lấy. muốn lợi dụng nàng, lợi dụng Lăng Bắc Nguyên, dùng hết thảy thủ đoạn bức người phải lộ ra!

      Ngày đó, trong rừng cây, toàn bộ người phái mai phục biến mất, mà nàng lại thoát hiểm, bị thương tổn phần, người có thể vào hoàng cung giải độc cho Mạc Ly Hiên, có năng lực khống chế vu thuật của , tuyệt đối có lý do tin người kia có chết!

      Bởi vì người sớm nên chết hai năm trước lại cố tình sống lâu hai năm, có chết vì kịch độc mà lại chết vì bệnh, làm sao khiến hoài nghi.

      Mắt sâu đột nhiên nhíu lại, ngày hạ táng, nàng nổi điên là hồn phách người nọ trở lại báo mộng cho phép mở hòm, đời này khéo có chuyện như vậy sao? Vẫn là nàng biết cái gì đó!

      Hoặc là nàng luôn luôn biết người nọ có chết sao? Có lẽ nên dò xét phen!

      Tứ Vương phủ, Hương Đàn Cư.

      Mạc Kỳ Hàn nhìn bản báo cáo tình hình thực tế trong tay, mày rậm nhíu lại, suy tư lâu, sau đó quyết đoán phân phó: “Vô Cực, kêu Tư Khuynh tới gặp bổn vương!”

      “Vâng, chủ tử!” Vô Cực nhận lệnh rời khỏi.

      Rất nhanh, quản gia Tư Khuynh tiến vào, ôm quyền cung kính : “Chủ tử, nô tài ở đây!”

      “Bí mật liên lạc với Lăng Bắc Nguyên, ngươi gặp ông ta lần. Bản Vương vừa nhận được tin tình báo chuẩn xác, Lăng Bắc Nguyên cùng Mạc Kỳ Minh trước đây cũng qua lại, chính là Lăng Bắc Nguyên mình điều tra bổn vương. Bổn vương đoán ông ta là hoài nghi đại ca chết có liên quan đến bổn vương, nhưng bổn vương lại đột nhiên chết bệnh làm ông ta sinh nghi, cho nên mới thầm điều tra nghe ngóng. Ngươi tùy cơ ứng biến, thể để lộ chân tướng, đồng thời moi ra mục đích của ông ta.” Mạc Kỳ Hàn trầm giọng .

      Quản gia hơi hơi kinh ngạc, gật đầu, “Vâng, chủ tử nô tài hiểu .”

      “Vương phi làm gì?” Mạc Kỳ Hàn bưng bát trà lên, thuận miệng hỏi.

      “Thưa chủ tử, Vương phi vẽ tranh.” Quản gia vừa , đầu lông mày vừa co rút vài cái.

      Mạc Kỳ Hàn ngước mắt, khuôn mặt tuấn tú nhiễm lên ý cười, “Thế nào lại tĩnh tâm vẽ tranh được, buổi sáng phải còn quậy ầm ĩ muốn ra phố sao?”

      “Khụ khụ!” Quản gia cúi đầu, ho khan hai tiếng, quẫn lợi hại, “Chủ tử, Vương phi vì buổi sáng bị nô tài ngăn lại mà chưa hết giận đâu!”

      “Sao, chưa hết giận? phải ngươi nàng vẽ tranh sao? Vẽ như thế nào? Bổn vương còn chưa biết khả năng hội họa của nàng.” Mạc Kỳ Hàn giật mình nghi ngờ hỏi.

      Nghe vậy, quản gia tự chủ càng cúi đầu lưỡng lự, “Chủ tử, Vương phi vẽ nô tài!”

      “Cái gì? Ha ha ha, nàng vẽ ngươi ra sao? Chắc là đem ngươi vẽ xấu .” Mạc Kỳ Hàn thoải mái cười to.

      “Chủ tử, nô tài… nô tài khó mà .” Vẻ mặt quản gia cầu xin, buồn bực như gặp trở ngại.

      Mạc Kỳ Hàn ném chữ: “!”

      Quản gia nuốt nước miếng lúng túng : “Vương phi vẽ nam nhân ăn mặc giống nô tài, trán viết hai chữ rất to – quản gia!”

      “Cái gì?” Mạc Kỳ Hàn lại ngẩn người, cười lên: “Ha ha ha, Tư Khuynh, ngươi đừng quấy nhiễu nàng, tùy nàng hồ nháo , chỉ cần nàng cao hứng là tốt rồi. Ngươi coi như thấy bực mình!”

      “Vâng!” Quản gia càng thêm buồn bực cúi thấp đầu xuống, ràng nhìn thấy a! Chủ tử đau Vương phi, đáng thương bị coi như vật hi sinh, hỏng mất!

      Mạc Kỳ Hàn gần như có thể tưởng tượng đến biểu tình khi Lăng Tuyết Mạn vẽ tranh, nha đầu này nghịch ngợm gây a!

      “Tốt lắm, Tư Khuynh ngươi lui ra !”

      “Nô tài cáo lui!”

      Đứng dậy, ra đứng ở cửa viện, nắng ấm chiếu lên người, Mạc Kỳ Hàn nhàng cười, tâm tình thoải mái vô cùng.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 206



      Mặt trời lặn, bầu trời đột nhiên nổi những trận mưa tuyết lạnh buốt cùng với những cơn cuồng phong, mấy đóa hoa mai trong viện bị đánh rơi xuống nằm đỏ sẫm nền tuyết trắng tinh, diễm lệ lóa mắt.

      Mạc Kỳ Hàn mới bước ra cửa phòng, quản gia liền vội vàng tới “Chủ tử, xong Vương phi đột nhiên nôn mửa thôi.”

      “Cái gì?” Mạc Kỳ Hàn cả kinh “Buổi chiều phải còn rất tốt à? Làm sao có thể đột nhiên sinh bệnh? Truyền thái y chưa?”

      “Chủ tử, tiểu Vương gia phái người gọi thái y. Bữa trưa khi Vương phi dùng cơm, là khẩu vị tốt, nô tài liền gọi phòng ăn làm cháo trứng bắc thảo Vương phi thích ăn. Nô tài dùng ngân châm nghiệm qua có độc, nô tài cũng nghĩ thông tại sao lại đột nhiên như thế. Chẳng lẽ -”

      Quản gia đột nhiên dừng lại, ngước mắt kinh ngạc nhìn Mạc Kỳ Hàn. Mạc Kỳ Hàn đầu tiên là ngẩn người vài giây, sau hiểu được, sắc mặt lập tức hơi tái, nhíu mày, “ , bổn vương mỗi lần đều uống thuốc, nên !”

      “Chủ tử, vậy bây giờ nên làm thế nào? sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Nếu thái y đến đây bắt mạch, nếu Vương phi …” Quản gia dám tiếp, cúi đầu chờ đợi Mạc Kỳ Hàn ra lệnh.

      Mạc Kỳ Hàn sầu lo, trầm ngâm nửa ngày mới hỏi: “Tiểu Vương gia tại ở trong phòng coi chừng sao?”

      “Vâng, tiểu Vương gia lo lắng gần chết, khắc cũng rời.” Quản gia giọng .

      “Thái y nào đến?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày chặt hơn.

      “Chủ tử, thái y trực hôm nay nô tài biết là người nào!” Quản gia lo lắng, trán rịn ra tầng mồ hôi lạnh.

      Mạc Kỳ Hàn tự chủ siết chặt mười ngón tay, hàn ý trong mắt sâu thẳm. “Đáng chết! Tìm cách kéo tiểu Vương gia rời , bổn vương nhờ sư phụ trước bắt mạch nhìn xem rốt cuộc như thế nào!”

      “Chủ tử, việc này hơi khó! Tiểu Vương gia kiên trì hết sức, ngài cũng biết tình cảm của tiểu Vương gia đối với Vương phi. Lúc nô tài đến, tiểu Vương gia muốn điên, tự mình chăm sóc Vương phi, muốn khuyên ngài ấy rời chỉ sợ dễ dàng!” Quản gia nắm chặt nắm tay lo lắng.

      Mạc Kỳ Hàn vung cẩm bào vào phòng, quản gia vội đuổi theo. Tâm Mạc Kỳ Hàn nhất thời rối như tư vò. Bây giờ còn phải thời điểm công khai, nếu Lăng Tuyết Mạn có thai, thể nghi ngờ rằng Mạc Kỳ Minh lấy cớ đó vặn ngã Tứ Vương phủ, mà Lăng Tuyết Mạn gặp nguy hiểm trước nay chưa từng có, phụ hoàng bỏ qua cho nàng, mà nếu như lộ diện hỏng bố cục sắp đặt bấy lâu nay!

      Thù của Đại ca làm sao báo?

      Bỗng dưng Mạc Kỳ Hàn dừng bước, dần dần bình tĩnh trở lại, thay vào đó là nét mặt kiên quyết mà lạnh lẽo! “Tư Khuynh, kêu thái y bắt mạch !”

      “Chủ tử?” Quản gia kinh ngạc ngước mắt, “Vậy chẩn ra kết quả là…”

      Khóe môi Mạc Kỳ Hàn khơi gợi lên nụ cười lạnh, “ muốn đấu, bổn vương liền đấu cùng !”

      “Chủ tử, vậy chỗ tiểu Vương gia làm sao bây giờ?” Quản gia căng thẳng dò hỏi.

      “Tiểu Vương gia nhất định là coi việc bảo vệ Vương phi là hết. Con át chủ bài của bổn vương liền đặt ở tiểu người Vương gia. Ngươi tùy thời phái Xuân Đường Thu Nguyệt báo lại.”

      “Vâng, nô tài cáo lui!”

      Trong phòng lại yên tĩnh trở lại, thần sắc Mạc Kỳ Hàn cũng khôi phục như thường, chỉ hơi nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng trong lòng đau đớn chịu nổi. Ở thời khắc nàng sinh bệnh lại thể ở bên cạnh nàng.

      Đứa bé… bọn họ có con sao? , ! luôn uống thuộc tránh thai. Nhưng nguyệt của nàng có vẻ như lâu rồi chưa tới.

      Khép hờ mắt, Mạc Kỳ Hàn kiên quyết mật thất.

      “Sư phụ, được ngủ nữa, mau tỉnh lại!”

      “Sư phụ!”

      Thiên Cơ lão nhân mơ màng cảm giác có người đẩy rời giường, liền nổi giận tung chưởng, mắng: “Tiểu tử chớ quấy rầy sư phụ! Lại ầm ĩ ta thiến con!”

      “Sao?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày né qua chưởng kia, đồng thời lớn giọng, “Sư phụ, ngài muốn thiến ai?”

      Nghe vậy Thiên Cơ lão nhân mở mắt, đợi thấy người đứng bên giường, chớp mắt vài cái, sau đó khẽ nhắm mắt, trốn vào chăn giả bộ ngủ.

      “Sư phụ chớ giả bộ, nhanh đứng lên, con có việc hỏi ngài.” Mạc Kỳ Hàn đen mặt đẩy cái.

      “Hàn tiểu tử, con cho phép tính toán với sư phụ, sư phụ nghĩ con là Mộng Thanh!” Thiên Cơ lão nhân ở trong chăn lầm bầm.

      cái gì con đó?” Lâm Mộng Thanh đạp cửa tiến vào, phủi bông tuyết người, tò mò hỏi.

      “Mộng Thanh, như thế nào rồi?” Mạc Kỳ Hàn tiến lên hỏi vội.

      “Thu hoạch được chút. Chút nữa đệ . Bây giờ đệ đói bụng quá rồi, cả ngày có hạt cơm nào vào bụng.” Lâm Mộng Thanh phờ phạc khoát tay, đến ghế ngồi xuống.

      “Vô Cực chuẩn bị cơm!” Mạc Kỳ Hàn vội hướng bên ngoài hô.

      Thiên Cơ lão nhân xốc chăn nhảy xuống giường, “Hàn tiểu tử, con tìm sư phụ chuyện gì?”

      “Sư phụ, Mạn Mạn thoải mái, nôn mửa suốt, có phải là mang thai ?” Mạc Kỳ Hàn do dự chút, vẫn là hỏi thẳng.

      Nghe vậy, Lâm Mộng Thanh kinh hãi nuốt nước miếng, đưa ra ngón tay cái ra, “Sư huynh rất lợi hại!”

      Mạc Kỳ Hàn đen mặt, trừng mắt cái “Lúc này đệ còn trêu ghẹo ta!”

      “Ách…” Lâm Mộng Thanh cúi đầu yên lặng.

      Thiên Cơ lão nhân nhíu mày trầm mặc, lại hỏi: “Tuyết Mạn nha đầu bao lâu có tới cái kia rồi?”

      “Có vẻ như hơn tháng rồi.” Mạc Kỳ Hàn đỏ mặt xấu hổ thôi.

      Thiên Cơ lão nhân suy tư : “Vậy rất phiền toái! Thuốc sư phụ đưa chỉ cần mỗi lần con nhớ uống có việc ngoài ý muốn, trừ khi nha đầu kia trộm uống rượu mà con lại biết, vậy …”

      “Sư phụ!”

      Mặt Mạc Kỳ Hàn tái nhợt vài phần, ra có khả năng nàng uống chút mà biết.

      “Sư huynh, sư tẩu bị bệnh, tiểu Vương gia truyền thái y tới. Thái y đó có thể mua chuộc được ?” Lâm Mộng Thanh đùa nữa, nghiêm trang hỏi.

      “Hừ, sợ là tất cả thái y trong Thái Y Viện đều sớm bị Mạc Kỳ Minh nắm giữ trong tay! Nếu như Mạn Mạn mang thai, Ly Hiên để cho thái y dễ dàng rời Tứ Vương phủ, còn có, chỉ sợ vô luận Mạn Mạn có mang thai hay , kết quả bắt mạch đều là…”

      Trong mắt Mạc Kỳ Hàn nảy lên chút ý lạnh, tiện đà tự tin giương đầu lông mày, “Vô Cực!”

      Vô Cực tiến vào, “Chủ tử, xin phân phó!”

      Mạc Kỳ Hàn thầm : “Lập tức tìm Tư Khuynh, gọi tới.”

      “Vâng, chủ tử!”

      “Mộng Thanh tức khắc dịch dung cho sư phụ!”

      “Ách, đệ còn chưa đụng chén cơm.”

      “Chỉ cần tại đói chết, chút nữa ăn mấy chục chén cũng được.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :