1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 197



      “Được, chúng thần về trước, Tứ Vương phi, tạm biệt!” Liễu Thiếu Bạch cười giữ lễ, nắm tay Liễu Ngô Đồng thất hồn lạc phách xoay người rời .

      Tim Lăng Tuyết Mạn đập loạn nhịp nhìn bóng lưng Liễu Ngô Đồng, trong lòng biết thế nào, chính là thoải mái, trừ việc Liễu Ngô Đồng đêm nay chút nào thân mật với nàng, vừa nghĩ đến phu quân của nàng, Tứ Vương gia Mạc Kỳ Hàn, ra vốn cùng Liễu Ngô Đồng là đôi, nàng thấy khó chịu mà hiểu vì sao!

      Chẳng lẽ là Hoàng Thượng đem nàng tứ hôn cho Tứ Vương gia, chia rẻ bọn họ sao? Nhưng theo cảm xúc của nàng ấy với Tứ Vương gia lại giống như là hận.

      Trong lúc suy nghĩ miên man, Lăng Tuyết Mạn ngơ ngác đứng tại chỗ, suy nghĩ hỗn độn thôi.

      “Tứ tẩu!”

      “Mẫu thân!”

      Hai giọng khoan khoái kích động đồng thời vang lên từ phía sau lưng, Lăng Tuyết Mạn hoàn hồn, vừa quay đầu liền gặp sáu nam nhân lớn , tốp năm tốp ba tới, mở miệng gọi nàng ngoại trừ Mạc Ly Hiên còn người khác, chính là soái ca đẹp như ánh mặt trời – Mạc Kỳ Dục!

      “Mẫu thân, ngài vừa rồi đâu vậy? Con chờ hồi lâu thấy ngài.” Mạc Ly Hiên chạy hai bước giành đến bên cạnh, nghi ngờ hỏi.

      Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, cười yếu ớt, “Ta hơi mệt nên ngự hoa viên ngắm cảnh.”

      “Mẫu thân, ngài lúc nãy mệt, vậy bây giờ sao rồi?” Mạc Ly Hiên nhíu mày vô cùng lo lắng hỏi.

      tại sao, đừng lo lắng cho ta” Lăng Tuyết Mạn tươi cười, vỗ vỗ bả vai Mạc Ly Hiên an ủi.

      “Vâng”

      “Tứ tẩu!”

      Lăng Tuyết Mạn ngẩng đầu, năm người Mạc Kỳ Dục chạy tới trước mặt, nghĩ đến đánh cuộc, Lăng Tuyết Mạn thẳng lưng, đắc ý giơ lên khuôn mặt tươi cười, “Thế nào, đều bại dưới tay bổn nương rồi.”

      “Khụ khụ!”

      Năm người hẹn mà cùng nhau ho lên, đều đen mặt.

      “Cho dù ho khan cũng thua cuộc. Các vị đều là đại nhân đầu đội trời chân đạp đất, nên để cho Tuyết Mạn xem thường a!” Lăng Tuyết Mạn cợt nhả, hai tay chắp sau lưng như duyệt binh ngày Quốc Khánh, chậm rãi qua năm nam nhân, cằm nâng cao, hai tròng mắt sáng ngời đẹp lộng lẫy.

      “Khụ, cần, tẩu cần khích, trong chúng ta cũng có ai xù nợ.” Mạc Kỳ Lâm bĩu môi .

      “Hì hì, tốt lắm. Bất quá giao ước ban đầu chỉ là miệng. Ta có chút yên lòng. Các ngài vẫn là lập cái chứng thư cho ta, như vậy về sau ta cầm chứng thư thu nợ, các ngài chịu ?” Lăng Tuyết Mạn cười gian.

      Ai ngờ vừa ra, năm nam nhân kia chỉ kém đồng thời nổi cơn thịnh nộ, sắc mặt xanh mét, ngay cả ôn nhuận như Mạc Kỳ Diễn cũng đen mặt trừng mắt nàng.

      “Khụ khụ, các ngài… các ngài thể thẹn quá hóa giận a. Tục ngữ nam nhân đáng tin, heo mẹ cũng có thể leo lên cây! Chúng ta nhi quả mẫu, hãm hại nổi a!” Lăng Tuyết Mạn như , mặt đáng thương, thò tay nắm ở bả vai Mạc Ly Hiên, tha thiết : “Con, đầu năm nay có nhiều đại gia mang nợ a!”

      “Răng rắc!”

      Tiếng bẻ khớp ngón tay ngừng truyền đến, Lăng Tuyết Mạn hít hơi lạnh.

      Sau đó-

      “Tứ tẩu, ai thẹn quá thành giận nhận nợ đâu?” Mạc Kỳ Sâm cắn răng.

      “Tứ tẩu, cái gì gọi là nam nhân đáng tin heo mẹ cũng có thể leo lên cây? Đây là tục ngữ sao?” Mạc Kỳ Lâm thở hổn hển.

      “Tứ tẩu, mặc dù gặp nhiều nữ nhân, vẫn chưa thấy qua nữ nhân như ngươi! Huynh đệ chúng ta có thân phận gì a, có thể mắc nợ người khác còn phải viết biên nhận sao!” Mạc Kỳ Dục mặt đen như than, ngừng nghiến răng.

      “Tứ Vương phi, Hiên nhi còn có phụ vương là ta! Tại sao là nhi? Giả vờ đáng thương!” Mạc Kỳ Diễn trừng mắt, lạnh nhạt .

      Nhưng nam nhân thâm trầm nhất, cũng là nam nhân phúc hắc nhất – chỉ thấy Mạc Kỳ Minh cong môi, nhanh chậm: “Nếu có nợ, chính là đại gia như chúng ta ngại gì?”

      “Hừ! Những người khác có thể dễ dàng xóa nợ, chỉ riêng ngài được!”

      Lăng Tuyết Mạn giương bàn tay trắng như phấn lên, lá gan lập tức lớn hơn, biết có bao nhiêu hùng hổ, hai bước xoải tới trước mặt Mạc Kỳ Minh, hai tay chống nạnh mới triển khai trận thế, lại-

      “Phu quân, xe ngựa chuẩn bị tốt.”

      Tam Vương phi mang ý cười trong veo tới đứng ở bên cạnh Mạc Kỳ Minh, giọng ngọt như đường, hơi khuỵu gối chào Nhị Vương gia, “Gặp qua Nhị ca!”

      “Miễn lễ!” Mạc Kỳ Diễn cười nhạt.

      “Gặp qua Tam tẩu!”

      Ba Vương gia mỉm cười chắp tay chào.

      Mạc Ly Hiên cũng tươi cười hành lễ: “Ly Hiên bái kiến Tam thẩm!”

      “Đều cần khách khí.” Tam Vương phi dịu dàng cười yếu ớt.

      Chỉ còn sót lại Lăng Tuyết Mạn vẫn chống nạnh như cũ, mặt hung ác. Tam Vương phi đương nhiên nhích lại gần bên cạnh Mạc Kỳ Minh, nghi hoặc chớp mắt, “Phu quân, Tứ Vương phi đây là..”

      Mạc Ly Hiên híp híp mắt, lặng im , nhưng ý tứ bảo vệ ràng, từng bước đứng ở bên cạnh Lăng Tuyết Mạn.

      Mấy người kia mang vẻ mặt khác nhau. Mạc Kỳ Diễn khôi phục thái độ ôn nhã, đôi mắt nhìn như bình thường, lúc lơ đãng lại mang chút sắc bén bắn về phía Tam Vương phi. luôn luôn chán ghét chuyện nữ nhân tranh đấu, nhưng tình bây giờ có liên quan đến Lăng Tuyết Mạn.

      khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Minh là lạnh lùng bí hiểm quen thuộc, nhìn ra bất luận cảm xúc gì, chính là ý lạnh trong cặp mắt thâm thúy so với ngày thường lại sâu hơn phần.

      Có vẻ như mỗi người đều bởi Tam Vương phi tới mà thu hồi dáng vẻ, trở nên thâm trầm như biển, nhìn thấu, càng là đoán ra.

      Nhưng mà nghe xong lời Tam Vương phi , Lăng Tuyết Mạn lại cười, mắt híp lại thành đường , thu hồi hai tay, cười : “Tam Vương phi để ý ta có hành lễ với tẩu sao? Nếu như vậy, ngượng ngùng, Lăng Tuyết Mạn ta bất hạnh, phu quân mất sớm, ai dạy ta quy củ, ta là cái quả phi đương nhiên cũng cố học chút lễ nghi. Nhưng hôm nay ta múa, chân hơi đau, thắt lưng hơi đau, thể hành lễ. Tam Vương phi tâm địa Bồ Tát cần so đo với .”

      “Ngươi…” Tam Vương phi tức đỏ mặt, mới chữ, lại thấy được ánh mắt Mạc Ly Hiên lạnh như khối băng, liền suy nghĩ đến Nhị Vương gia, cưỡng chế cơn ở tức đáy lòng, cười, “Tứ Vương phi quá lo lắng, ta sao lại lòng dạ mọn như thế?”

      “Ha ha, vậy Tuyết Mạn đa tạ Tam Vương phi!” Lăng Tuyết Mạn thản nhiên cười gian, đây là nàng lúc báo thù, giải quyết Tam Vương phi!

      Mắt đẹp thanh lệ vừa chuyển, lần nữa đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của Tam Vương gia, Lăng Tuyết Mạn chút nào e ngại, ngược lại nghiêng nghiêng khuôn mặt nhắn, khẽ cười : “Tam Vương gia, nếu phụ hoàng ta biểu diễn hay, Tam Vương gia cũng thua ta, vậy trước hết ta thu nợ của ngài, như thế nào?”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 198



      Ánh mắt Mạc Kỳ Minh lóe ra lại thu hồi, ánh mắt thâm thúy rét lạnh, nhìn như tìm tòi nghiên cứu, như đánh giá Lăng Tuyết Mạn, đáy mắt bình tĩnh vô ba dần dần nổi lên chút hứng thú, cười, bộ dáng mới vừa rồi còn hùng hổ, tại còn muốn thu nợ, chỉ sợ phải đơn giản muốn bạc !

      Môi mỏng nhếch cái, mang theo tia nghiền ngẫm, mở miệng: “ thành vấn đề, , nàng muốn cái gì?”

      “Ta muốn-” Lăng Tuyết Mạn lời đến bên miệng phút chốc ngừng lại, nhíu mày quét mắt, nữ nhân kia giống như chim nép vào người Mạc Kỳ Minh, cười tà ác, thần bí vạn phần: “Ta nghĩ muốn cùng Tam Vương gia bàn bạc hình thức trả nợ, biết Tam Vương gia có dám hay ?”

      Nghe vậy những nam nhân khác ngẩn người, ngây ngốc ra nhìn Lăng Tuyết Mạn, biết trong hồ lô của nàng bán thuốc gì.

      Tam Vương phi thầm cắn răng, vẻ mặt vẫn như cũ, ý cười sâu.

      Trong mắt Mạc Kỳ Minh dần dần tăng lên hứng thú, hơi nhíu mày, mang theo trêu tức: “Tứ Vương phi là kích tướng sao? Bất quá ta làm sao dám.”

      “Được, vậy mời Tam Vương gia ủy khuất chút, tạm dừng phu thê ân ái vài giây, chúng ta qua bên kia bàn bạc, như thế nào?” Lăng Tuyết Mạn nửa giễu cợt nửa nghiêm chỉnh .

      “Khụ!” Mạc Kỳ Minh bị sặc, hứng thú trong mắt có, ngược lại trừng mắt Lăng Tuyết Mạn cái, tiện đà lạnh lùng liếc nhìn Tam Vương phi, thản nhiên : “Tố Khanh, nàng lên xe ngựa trước .”

      “Phu quân-” Tam Vương phi tức giận, trừng mắt Lăng Tuyết Mạn. Lăng Tuyết Mạn lại vô tội hồn nhiên tươi cười. Tam Vương phi trước mặt nhiều người như vậy, dám phát tác, chỉ có thể siết chặt khăn trong tay, cố cười : “Vâng, Tố Khanh cáo lui trước!”

      “Tam tẩu thong thả!” Ba người Mạc Kỳ Lâm chắp tay.

      thôi!” Mạc Kỳ Minh quăng ra hai chữ, thẳng hướng đến đình các người ven hồ Thúy Trà.

      Lăng Tuyết Mạn kích động, hai tay xoa bóp khuôn mặt non mềm của Mạc Ly Hiên, vui vẻ ra mặt, “Con chờ mẫu thân báo thù rửa hận ! Ha ha.”

      “Ách, mẫu thân, mặt con đau!” Mạc Ly Hiên đáng thương nhíu mày, mặt nó sợ là sớm hay muộn hủy ở trong tay mẫu thân đáng này.

      Lăng Tuyết Mạn lè lưỡi xin lỗi, nhanh xoa xoa khuôn mặt nhắn bị nàng chà đạp, đột nhiên nhớ lại, trừng mắt nhìn bốn nam nhân trợn mắt há hốc mồm, hung ác cảnh cáo : “Ai dám tọc mạch với Tam Vương phi, ta để người đó yên!”

      xong nắm tay giơ giơ lên thị uy, sau đó xoay người nhấc váy chạy , đuổi theo Mạc Kỳ Minh, khiến Mạc Ly Hiên hô to: “Mẫu thân, ngài đừng chạy, cẩn thận cới chừng ngã xuống!”

      có việc gì, tâm tình ta tốt, ngã được!”

      Giọng hưng phấn của Lăng Tuyết Mạn truyền trở về, bốn nam nhân vốn hóa đá càng thêm dại ra, biến thành pho tượng.

      lâu sau, Mạc Kỳ Dục buồn bực lầm bầm câu: “Ai có bệnh méc với Tam tẩu đâu, chúng ta cũng ăn no rỗi việc!”

      Mạc Kỳ Sâm tò mò, hai tay khoanh trước ngực nhìn theo hỏi: “Nàng muốn báo thù như thế nào? Kêu Tam ca đánh Tam tẩu sao?”

      , nha đầu kia tung chiêu khẳng định đơn giản như vậy!” Mạc Kỳ Diễn khẽ cười lắc đầu.

      “Vậy là cái gì? Nha đầu điên cổ quái linh tinh còn có tuyệt chiêu gì nữa? Ta là hiếu kỳ!” Mạc Kỳ Lâm cười, nghiêng nghiêng đầu nhìn theo bóng hình xinh đẹp làm thất thần, ý cười ở khóe môi ngừng tăng lên.

      Trong đình, Mạc Kỳ Minh đưa lưng về phía tầm mắt của mọi người, nghe thấy Lăng Tuyết Mạn chạy tới, khóe miệng hơi cong lên rồi sau đó lại thu hồi, khôi phục lại bộ dáng nghiêm trang.

      “Ngài nhanh quá, hại ta đuổi kịp!” Lăng Tuyết Mạn xoay người đứng ở trước mặt Mạc Kỳ Minh hơi hơi thở dốc.

      Mạc Kỳ Minh gì, chờ Lăng Tuyết Mạn nghĩ ngơi hồi phục, thấy nàng hô hấp dần dần đều lại mới mở miệng : “Nàng biết sao, chạy làm gì?”

      “Ta sợ ngài chờ lâu tức giận thôi!” Lăng Tuyết Mạn oán hận câu, hồn nhiên biết nàng màng bộ dáng tiểu nữ nhi làm nũng, nhìn ở trong mắt Mạc Kỳ Minh, nghe trong tai Mạc Kỳ Minh, lại làm mặt nóng lên, tim đập nhanh hơn.

      Hầu kết vừa động, Mạc Kỳ Minh mất tự nhiên nghiêng nghiêng mặt, thở ra hai chữ: “ .”

      “Hì hì, Tam Vương gia, trước quản ta đặt ra điều kiện gì, ngài cũng phải đáp ứng!” Lăng Tuyết Mạn chỉ lòng nghĩ đến kế hoạch báo thù của nàng thành công, ánh mắt cười híp lại thành đường .

      “Chỉ cần ta có thể làm được, nhưng thể là giết người phóng hỏa linh tinh” Nhìn bộ dáng Lăng Tuyết Mạn vui vẻ, trực giác của Mạc Kỳ Minh cho biết ổn, liền cảnh báo trước.

      “Ây da, đương nhiên phải. Ngài nghĩ ta như vậy sao!” Lăng Tuyết Mạn nhíu nhíu mày lại, nhìn quanh lần, xác định có người nghe lén, liền ngoắc ngoắc tay bé, “Tam Vương gia, đưa lỗ tai đến!”

      “Sao?” Mạc Kỳ Minh ngẩn người nhìn bộ dáng thần bí của Lăng Tuyết Mạn, có chút khó xử : “Nhất định phải lỗ tai sao?”

      Nếu sau lưng có vài ánh mắt kia, nhất định là vui sướng vô cùng mà đưa tai qua, nhưng cũng thầm cắn chặt răng, nha đầu kia quả cố kỵ gì a, nghĩ lại, nhìn Lăng Tuyết Mạn, nhảy ra câu: “Nàng cùng nam nhân nào cũng đều như vậy sao?”

      “Sao? Cái gì? Có ý tứ gì a? Ta như thế nào?” Lăng Tuyết Mạn ngây ngốc ra, xong lại thúc giục: “Ngài nhanh chút đưa lỗ tai qua ! Ngài cao quá ta với lên tới ngài!”

      Mạc Kỳ Minh hơi cong thân mình, Lăng Tuyết Mạn kích động phen đè lại bả vai Mạc Kỳ Minh, hề để ý nam nữ khác biệt, ghé vào lỗ tai Mạc Kỳ Minh, cánh môi mềm mại cách lỗ tai của bất quá tấc, trong hơi thở ấm áp kia mang theo nhàn nhạt thơm ngát bổ nhào vào mặt, nhào vào lỗ tai, khơi dậy phản ứng nguyên thủy nhất thân thể , mặt lạnh lùng lại nóng lên, lại đỏ đến cổ, tay nắm chặt nhưng trong lòng bàn tay lại thấm ra tầng mồ hôi mỏng manh, làm giống như đứa bé trai chưa biết chuyện nam nữ, trong lòng nhảy loạn thôi.

      Mà Lăng Tuyết Mạn căn bản chú ý tới phản ứng của Mạc Kỳ Minh, môi đỏ mọng tà ác cười, thở : “Điều kiện của ta chính là bắt đầu từ đêm nay, trong vòng năm, ngài được bước vào phòng ngủ của Tam Vương phi, cho chính là, hì hì, cho phép ngài chạm vào thân thể của nàng ta! lần cũng được, để nàng mình trong phòng năm!”

      Dứt lời Lăng Tuyết Mạn lui bước, hai tròng mắt rạng rỡ loang loáng, “Như thế nào? Điều kiện này của ta tốn của ngài thỏi bạc nào, có đáp ứng ?”

      Mạc Kỳ Minh ngạc nhiên nhìn Lăng Tuyết Mạn, chậm rãi tiêu hóa xong điều kiện của nàng, khuôn mặt tuấn tú khó coi ra được, trong chốc lát xanh, trong chốc lát lại đỏ, xấu hổ cắn răng : “Nha đầu Tuyết Mạn, nàng vẫn là nương, làm sao có thể ra những lời này? Nàng xấu hổ sao?”

      “Ách-” Lăng Tuyết Mạn cũng lúng túng, chỗ nào của nàng còn là nương a.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 199



      Xấu hổ xong, Lăng Tuyết Mạn dậm chân cái, sẳng giọng: “Ngài đừng quản ta e lệ hay , ngài chỉ cần ngài có đáp ứng hay thôi.”

      “Ta…” Mạc Kì Minh 囧 lợi hại. vạn lần nghĩ tới Lăng Tuyết Mạn lại có chủ ý như vậy, dùng sức khụ khụ hai tiếng, : “Tuyết Mạn, Tố Khanh nàng cái gì mà nàng tức giận như thế?”

      “Hừ! Sao ngài hỏi ái thê của ngài !” Lăng tuyết mạn vừa lại tức giận, nàng chút nào che dấu: “Nàng ấy châm chọc ta có nam nhân, còn ta là quả phụ khắc phu có cái gì đáng kiêu ngạo! Hừ, nàng ta có nam nhân có thể tùy tiện khi dễ người sao?”

      Hét xong mới cảm giác thấy đúng, Lăng Tuyết Mạn cúi đầu, nhưng bất quá giây sau lại phục ưỡn ngực nhìn thẳng sắc mặt trầm của mạc kì minh, bộ dáng thấy chết sờn, “Nàng ta là chính thê của ngài, ngài đương nhiên bênh vực nàng ta. Dù sao ta cũng mặc kệ, ta chính là muốn ngài đáp ứng điều kiện kia, bằng … bằng …”

      Bằng cái gì? Nàng đâu có gì có thể uy hiếp Tam Vương gia lãnh khốc này đâu?

      Lăng Tuyết Mạn chớp mắt, vắt hết óc nghĩ. Mạc Kì Minh đợi được, tò mò hỏi: “Bằng cái gì, tiếp .”

      “Bằng … bằng về sau ta để ý tới ngài!” Lăng Tuyết Mạn gượng ép nặn ra cái lý do, xong chính mình còn cảm thấy ổn, khuôn mặt nhắn bồn chồn yên.

      Mạc Kì Minh kinh ngạc, lúc sau đột nhiên cười, “Được, ta đáp ứng nàng.”

      sao?” Lăng Tuyết Mạn mừng rỡ như điên kích động vỗ tay cái, “Tam Vương gia, ngài tốt quá! Ta còn nghĩ ngài bảo vệ vợ mà đáp ứng ta, cho nên mới phải phí thiệt nhiều lời lẽ nha!”

      “Ha ha…” Nét mặt Mạc Kì Minh mang đầy ý cười, khuôn mặt nhắn lúc nào cũng vui vẻ này, con ngươi sáng người động lòng người này, khiến người ta nhịn được muốn vượt qua lý trí mà trầm luân vào.

      Nhịn được nữa, nghĩ muốn trêu ghẹo nàng, lông mày nhíu, trầm ngâm : “Bất quá…”

      “Bất quá cái gì?”Lăng Tuyết Mạn dừng cười, lo lắng giọng hỏi. phải là muốn đổi ý .

      Mạc Kì Minh cong môi, vô cùng hứng thú trêu tức : “Bất quá nếu ta đáp ứng nàng, vậy năm này ta làm sao vượt qua đây?”

      “Làm sao vượt qua…” Lăng Tuyết Mạn chần chờ chút, bỗng dưng phản ứng lại, bừng tỉnh đại ngộ : “A! Ngài chính là cái phương diện sinh lý cần giải quyết như thế nào đúng ?”

      “Khụ khụ!” Mạc Kì Minh sặc . Dù nếm qua vô số nữ nhân, nhưng đối mặt với tiểu nha đầu quả phi kì thực vẫn là nương này, khuôn mặt tuấn tú lần đầu tiên đỏ thấu, đành : “Nha… nha đầu Tuyết Mạn, mấy việc nam nữ này sao nàng… nàng dễ dàng như thế? Sao nàng chút cũng thẹn thùng…”

      “Ngài đều làm vô số lần, còn ta chỉ là mà thôi, đâu có cái gì…”Lăng Tuyết Mạn 囧 chút, đúng lý hợp tình: “Ngài chẳng lẽ chỉ có lão bà sao? vào phòng Tam Vương phi vậy ngài vẫn còn có các sườn phi tiểu thiếp khác, chẳng lẽ ngài là phải nàng thể sao?”

      “Ách…” Mạc Kì Minh lại lần nữa hết chỗ rồi, yên lặng gặm nhấm câu ‘ làm vô số lần’. Đối mặt bất luận kẻ nào đều có thể ra vui giận, nhưng ở trước mặt Lăng Tuyết Mạn đành phải đầu hàng!

      gì, đảo mắt, trong đầu nhưng lại trồi lên cái ý tưởng: nếu cùng nha đầu kia động phòng vui thích đến cỡ nào.

      “Đáp ứng rồi thể đổi ý, Tam Vương gia, ngài cũng thể nuốt lời, ngoài mặt đáp ứng ta, buổi tối lại vụng trộm chạy tới phòng Tam Vương phi nha!”Lăng Tuyết Mạn cảnh cáo nhắc nhở người nào đó miên man bất định.

      Mạc Kì Minh lập tức thu hồi thần trí, nhìn thấy Lăng Tuyết Mạn đơn độc tinh khiết, khỏi ảo não muốn tát chính mình cái. Thiên hạ thuần khiết như tiên nữ như vậy, sao có thể có ý nghĩ xấu xa này.

      Nhìn vẻ mặt của Mạc Kì Minh bình thường, Lăng Tuyết Mạn nghĩ nàng đoán trúng tính toán của rồi, vội : “ được, ta phải giám thị ngài. Ta muốn chọc lão bà ngài giận chết, cho nàng hết dám khi dễ ta! Hừ!”

      “A? Nàng muốn giám thị ta như thế nào?” Mạc Kì Minh hứng thú, khóe môi tự giác giơ lên ý cười.

      “Ách, ta lén tìm người trà trộn vào Tam vương phủ của ngài được ?” Lăng Tuyết Mạn u buồn khó tìm ra biện pháp.

      Mạc Kì Minh lập tức bật cười chế nhạo: “Tuyết Mạn, nàng đều ra hết rồi còn lén cái gì nữa? Chút tâm cơ nàng chút cũng che dấu được. Muốn trà trộn vào Tam vương phủ, ta cho nàng chữ: khó! Được, ta lấy nhân cách cam đoan với nàng, nếu đáp ứng nàng rồi liền tuyệt nuốt lời!”

      sao?” Lăng Tuyết Mạn rạng rỡ xác định lại lần.

      Mạc Kì Minh nhàng cười, gật gật đầu, “.”

      “Quá tuyệt vời! Hì hì, Tam Vương gia, vậy ngài cần cho người khác nha, à, càng thể cho Vương phi của ngài, bằng nàng chạy tới đánh ta mất!” Lăng Tuyết Mạn vui đến ngay cả ánh mắt lông mi đều cười. Nàng giống như nhìn đến Tam Vương phi trắng đêm ngủ, bộ dáng hư khó nhịn, ha ha ha!

      “Đây là bí mật của nàng và ta!” Mạc Kì Minh hiểu ý cười, nhìn thấy lúm đồng tiền của Lăng Tuyết Mạn, đáy lòng rung động ngừng.

      “Ha ha, trở về thôi!”

      Lăng Tuyết Mạn đạt tới mục đích báo thù, tâm tình thư sướng hưng phấn, cười suốt đường, “Hôm nay thời tiết sáng sủa, nơi nơi cảnh đẹp, cảnh đẹp.”

      Mạc Kì Minh xoay người, nhìn thấy bóng hình áo trắng xinh đẹp, khóe môi tràn ra mỉm cười, chậm rãi đến chỗ mọi người.

      Chờ Lăng Tuyết Mạn tới mới phát Mạc Ly Hiên đứng trong nhóm năm nam nhân lớn , tất cả đều mang khuôn mặt trầm nhìn chằm chằm nàng, giống như nàng thiếu bọn họ hai trăm vạn lạng bạc vậy.

      “Các ngài làm sao vậy?” Lăng Tuyết Mạn tự giác co rúm lại chút, tới bên cạnh Mạc Ly Hiên, gần con mình vẫn an toàn hơn.

      Thoáng nhìn Mạc Kỳ Minh càng ngày càng gần, mấy người lại hẹn mà cùng khôi phục tươi cười.

      Mạc Ly Hiên cầm tay Lăng Tuyết Mạn, tươi cười đầy mặt : “Mẫu thân, thời gian còn sớm, chúng ta cần phải trở về.”

      “Ha ha, đúng vậy, tất cả mọi người giải tán .” Mạc Kì Diễn thản nhiên cười, khi ánh mắt đảo đến mặt Lăng Tuyết Mạn, thoáng dừng lại vài giây, thâm ý nồng đậm.

      Lăng Tuyết Mạn nhíu mày, trong nháy mắt nghĩ tới câu ‘hồ ly tinh’ của Nhị Vương phi, lập tức cảm thấy thoải mái, thu lại tươi cười nhìn về phía Mạc Ly Hiên : “Hiên nhi, chúng ta thôi.”

      “Vâng.” Mạc Ly Hiên gật gật đầu, với mấy người kia: “Phụ vương, Tam thúc, Ngũ thúc, Lục thúc, Thất thúc, Hiên nhi cáo lui!”

      ra cung .” Mạc Kì Diễn xong liền xoay người đến phía trước.

      Mạc Kì Lâm, Mạc Kì Sâm, Mạc Kì Dục ở trong cung cho nên cùng nhau , còn có Mạc Kỳ Minh.

      Ba cỗ xe ngựa chờ ở cửa cung, mấy người đường tất cả đều gì, gần đó Nhị Vương phi và Tam Vương phi đứng cùng nhau nhìn đến Lăng Tuyết Mạn cùng phu quân mình tới, sắc mặt lúc này trở nên khó coi.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 200



      “Phu quân, thần thiếp đỡ ngài lên xe ngựa.”

      Nhị Vương phi tươi cười xán lạn, nhanh về phía trước hai bước, nâng cánh tay Mạc Kỳ Diễn, dư quang đôi mắt dẫn theo chút đắc ý ném về phía Lăng Tuyết Mạn, lóe lên châm biếm rất nhanh, làm người ta cách nào phát .

      Nếu phải Lăng Tuyết Mạn lĩnh giáo qua, lúc này còn có thể nghĩ bản thân mình bị hoa mắt, bởi vì nhìn lại Nhị Vương phi là tràn đầy ý cười, đôi bàn tay mềm non thong dong nâng ở người Mạc Kỳ Diễn, lung lay mắt Lăng Tuyết Mạn.

      Lời của Mạc Kỳ Diễn trong rừng đào ngày đó lại vang lên ở bên tai ‘ , ta vì bất luận kẻ nào mà thay đổi.’ Tâm đột nhiên nghẹn. là chồng của người khác, làm sao vì nàng mà thay đổi? Là nàng ngày đó quá đa tình! Thân mình lung lay cái, Mạc Ly Hiên khẩn trương đỡ lấy, “Mẫu thân, ngài làm sao vậy?”

      Cơ hồ là lập tức, Mạc Kỳ Diễn vung tay phất cái, ném tay Nhị Vương phi ra, quay thân, vô cùng lo lắng hỏi: “Tứ Vương phi, nàng ra sao? Bị choáng váng sao?”

      Mạc Kỳ Minh mặc dù mặt lạnh, cũng dấu vết xoay người, lời, chính là nhìn mặt Lăng Tuyết Mạn đột nhiên trở nên tái nhợt, mười ngón ở trong lúc lơ đãng chậm rãi siết chặt.

      có chuyện gì, có gì. Chính là đột nhiên thấy mệt chút.” Lăng Tuyết Mạn cúi đầu, giọng giải thích, trong hốc mắt cũng là nước mắt. Giờ này khắc này nhìn bọn họ đều có đôi có cặp, trong lòng chua xót vô cùng. Nàng cỡ nào hi vọng giờ phút này Tình nhân có thể xuất trước mắt nàng, để nàng cũng có thể kéo tay áo , kiêu ngạo cho người khác biết nàng cũng có nam nhân, hơn nữa còn là nam nhân trong lòng nàng . Nhưng đây là thể nào, bọn họ chỉ có thể gặp nhau trong thầm, thể công khai trước mặt bàn dân thiên hạ.

      “A, làm thế nào bị bệnh rồi, muốn truyền thái y hay ?” Tam Vương phi ngoài cười nhưng trong cười, lời rành mạch nhàng.

      Tâm run lên cái, Lăng Tuyết Mạn có ngẩng đầu, cũng còn lời nào để .

      “Tố Khanh, lên xe !” Mạc Kỳ Minh trầm khuôn mặt, tiếng băng hàn thấu xương.

      “Phu quân, thần thiếp quan tâm Tứ Vương phi, điều này cũng sai sao?” Tam Vương phi bị kinh hãi chút, sau đó dựa theo thân phận nhà ngoại của bản thân mình, phục .

      “Câm miệng!” Ánh mắt Mạc Kỳ Minh lạnh lẽo như lưỡi đao bắn xuyên qua, tiếng càng thêm trầm xuống, với quản gia: “Trần Phát, hầu Vương phi hồi phủ!”

      Quản gia Trần Phát chờ ở bên cạnh xe ngựa Tam Vương phủ lập tức nơm nớp lo sợ đến, khom người : “Vương phi, nô tài đưa ngài về Vương phủ!”

      “Phu quân!” Tam Vương phi cắn môi, ánh mắt đỏ bừng nhìn Mạc Kỳ Minh lạnh lùng, thấy hoàn toàn có cơ hội nên đành nắm chặt khăn tay, quỳ xuống, “Thần thiếp cáo lui!” Rồi sau đó để quản gia đỡ lên xe ngựa, chạy ra cửa cung.

      Nhị Vương phi ban nãy bị Mạc Kỳ Diễn hất tay ra, nhìn Tam Vương phi trước mặt mọi người bị mất mặt, có chút dám càn rỡ, sợ mình có kết cục như vậy, nhưng lại e ngại nam nhân của mình bị hồ ly tinh kia mê hoặc tâm trí, liền lớn gan, ôn nhu : “Phu quân, nếu Tứ Vương phi có gì đáng ngại, lại có Hiên nhi chăm sóc, chúng ta thôi”

      Mạc Kỳ Diễn quay đầu lại, nhàn nhạt quét mắt nhìn Nhị Vương phi cái, kêu lên: “Quản gia, đưa Vương phi về phủ trước, bổn vương đưa tiểu Vương gia về Tứ Vương phủ, lúc nữa trở về.”

      “Vâng, Vương gia!” Quản gia của Nhị Vương phủ tiến lên, cung kính trả lời Mạc Kỳ Diễn, sau đó : “Vương phi, mời lên xe ngựa.”

      Nhị Vương phi chút nào che dấu ánh mắt ghen tị, bắn về phía Lăng Tuyết Mạn vẫn cúi đầu, trong lòng phẫn hận đòi mạng nhưng cũng dám tranh luận. Nàng hiểu rất phu quân mình nhìn như ôn hòa, cũng là , hai là hai, khi chuyện quyết định rất khó thay đổi, cam lòng về nhưng vẫn còn quy củ hành lễ cáo lui, lên xe ngựa rời .

      Nâng tay áo lên lung tung lau nước mắt, Lăng Tuyết Mạn khẽ nâng mắt, đạm mạc : “Nhị Vương gia, Tam Vương gia, cám ơn các ngài quan tâm, ta cùng Hiên nhi trở về được rồi, các ngài cũng thôi”

      “Tuyết Mạn!”

      Mạc Kỳ Diễn dưới tình thế cấp bách buột miệng kêu tiếng, đột nhiên nhớ lại Mạc Kỳ Minh còn ở đây, lập tức sửa lại miệng, “Tứ Vương phi, nàng gần đây liên tiếp gặp chuyện may, vẫn là ta đưa nàng cùng Hiên nhi trở về cho an toàn chút.”

      Mạc Kỳ Minh mím môi mỏng thành đường thẳng, biểu tình thanh lãnh im lặng gì.

      Lăng Tuyết Mạn lại hạ tầm mắt, lắc đầu, thản nhiên : “ cần, quản gia chúng ta phái thủ vệ Hương Đàn Cư đến bảo vệ ta, ta sao.”

      “Nếu như thế, Nhị ca, chúng ta cưỡi ngựa trở về ” Mạc Kỳ Minh mở miệng, tiếng mát lạnh,

      Mạc Kỳ Diễn nhíu mày, phức tạp vạn phần nhìn Lăng Tuyết Mạn mấy lần, mới quay đầu nhìn Mạc Kỳ Minh, khẽ cười, : “Được, Tam đệ”

      Mạc Ly Hiên đỡ Lăng Tuyết Mạn lên xe ngựa. Lăng Tuyết Mạn mang tâm nặng nề tựa vào xe, Mạc Ly Hiên ló ra, vẫy tay chào tạm biệt, “Phụ Vương, Tam Hoàng thúc, tái kiến!”

      “Ừ, đường cẩn thận.” Mạc Kỳ Diễn dặn dò.

      Xe ngựa đường ra hoàng cung, dọc theo ngã tư đường yên tĩnh trống trải, chậm rãi, chỉ nghe thấy trong gió đêm, tiếng bánh xe nghiền đất khi phát ra thanh lộc cộc, còn lại chỉ có lặng im.

      Mạc Ly Hiên ngồi đối diện, nhìn Lăng Tuyết Mạn thất hồn lạc phách, cau mày, lâu sau dời thân mình ngồi ở bên cạnh Lăng Tuyết Mạn, cầm tay nàng khẽ hỏi: “Mẫu thân vui sao?”

      “Hiên nhi, ta sao.” Lăng Tuyết Mạn cúi đầu trả lời.

      “Mẫu thân con biết ngài vui, phụ Vương, Tam Hoàng thúc cũng biết, là bởi Tam thẩm cùng đại nương phải ?” Mạc Ly Hiên cau mày hỏi.

      Lăng Tuyết Mạn khẽ nhấp môi nặn ra chút cười, tay nắm bả vai Mạc Ly Hiên, hít mũi cái, ôn nhu : “Hiên nhi, mẫu thân có con, sợ có người cười nhạo, về sau cái gì cũng sợ, các nàng có phu quân địa vị cao quý, ta có con ưu tú, ta thua kém bọn họ, ta có đứa con tốt nhất đời!”

      “Mẫu thân!” Mạc Ly Hiên khẽ tựa vào thân thể thơm mềm của Lăng Tuyết Mạn, mặt ửng đỏ, nghe lời của nàng, trong lòng nóng lên, “Mẫu thân, Hiên nhi để cho người khác khi dễ ngài. Nếu ai lại cười nhạo ngài, ngài cho con, con giúp ngài ra mặt.”

      “Hiên nhi, mẫu thân muốn làm cho con đối mặt với nhiều kẻ địch. Ta sợ bọn họ, ai dám cười ta, ta nghĩ biện pháp trả lại. Nhưng mà tiền đồ của con quan trọng hơn, Hoàng Thượng bây giờ đối với con càng sủng ái, con phải quý trọng, tước vị thân vương có được dễ, ngàn lần được vì chuyện của mẫu thân mà ảnh hưởng tới con, biết ?”

      “Mẫu thân, con…”

      “Hiên nhi đừng nữa, ta mệt mỏi muốn ngủ chút.”

      “Mẫu thân, vậy ngài tựa vào thân con ngủ .”

      “Ừm.”

      Hai thân ảnh luôn luôn thầm theo.

      Thẳng đến khi trở về Tứ Vương phủ, tận mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn trở về Cúc Thủy Viên, Mạc Kỳ Hàn mới vào Hương Đàn Cư.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 201



      Tắm rửa xong, thay đổi thân áo trắng, Mạc Kỳ Hàn lười nhác đứng ở trước cửa sổ nhìn ra viện. Cây mai vàng lúc này kết chút nụ hoa ở cành, tản mát ra hương hoa nhàn nhạt, gió đêm thổi tới nhè bay vào mũi, tóc dài phiêu tán vai bị gió thổi lên phất qua chóp mũi và cánh môi, hơi hơi ngứa.

      Ngứa, nàng cũng đúng là người sợ ngứa.

      Nhìn nàng cùng Mạc Kỳ Minh thân cận trong đình, thậm chí còn bám vào lỗ tai Mạc Kỳ Minh , xót xa đến cực điểm. đối thủ tận lực muốn diệt trừ, nhưng nàng lại cùng ta thân cận như thế.

      hớp ngụm rượu, ngón tay siết bầu rượu, rồi sau đó rót ngụm vào, nhắm hai mắt lại.

      màn trước xe ngựa nổi lên trong lòng, Mạc Kỳ Hàn càng đến gần cửa sổ, trong lòng vừa đắng vừa chát, phức tạp nên lời, mặc dù sáng sủa lạc quan như nàng lại nhìn tới mình đơn chiếc bóng, đáng tiếc thể quang minh chính đại ở bên cạnh nàng.

      Nhị ca, Nhị ca, cũng muốn bởi vì nữ nhân mà thoải mái, nháo với Nhị ca. Nhưng nữ nhân này, nàng là nữ nhân của .

      Phiền chán, lại rót rượu vào yết hầu. Đột nhiên vội vả, muốn nhìn thấy nàng, muốn ôm nàng vào trong ngực, cho nàng biết ngay bên cạnh nàng, khắc cũng từng rời nàng.

      Thân mình bước nhanh hướng nội thất, vặn mở cơ quan bên giường, lắc mình vào.

      Trong phòng, Lăng Tuyết Mạn tắm rửa xong, xõa tóc dài dựa vào đầu giường, hỗn độn suy nghĩ việc Ngô Đồng thay đổi, nghĩ đến tối nay suýt nữa là chết , nghĩ Vô Giới sắc bén, nghĩ ánh mắt của Mạc Kỳ Diễn mang theo đau lòng cùng lo lắng, nghĩ Tình nhân của nàng tới hay , tới rồi cái gì, có biết nàng gặp nạn hay , tức giận Ngô Đồng hay .

      Mạc Kỳ Hàn từ đường hầm ra, ngoài ý muốn phát nến tắt, nghĩ Lăng Tuyết Mạn chắc là ngủ, liền bước chân, thẳng đến qua bình phong mới phát nàng còn ngồi, khẽ gọi tiếng: “Mạn Mạn!”

      “Tình nhân!”

      Lăng Tuyết Mạn ngước mắt, sau đó luống cuống tay chân, xuống giường chạy về chỗ phát ra thanh, tiến vào trong ngực quen thuộc của , đầu dựa vào ngực của , thầm: “Tình nhân, ôm ta.”

      “Mạn Mạn đừng khóc, ta ở đây!” Mạc Kỳ Hàn ôm chặt thiên hạ khẽ run trong lòng, ôn nhu .

      “Ta mới khóc đâu.” Lăng Tuyết Mạn quật cường dụi mắt, sẳng giọng.

      Mạc Kỳ Hàn cười khẽ: “ có khóc, Mạn Mạn của ta kiên cường lạc quan khóc.”

      “Ừ.” Lăng Tuyết Mạn hít mũi cái.

      Ngồi xuống, Mạc Kỳ Hàn cúi đầu hít hít cổ Lăng Tuyết Mạn, ý cười lên, “ người Mạn Mạn thơm quá, có phải tắm bằng hoa mai ?”

      “Ách, mũi của chàng thính! Hì hì, đúng vậy, có thích hay ?” Lăng Tuyết Mạn giương lên khuôn mặt nhắn, cũng nở nụ cười.

      “Thích, chỉ cần phải mùi son phấn ta đều thích.” Mạc Kỳ Hàn cúi đầu khẽ hôn cánh môi mềm mại.

      Lăng Tuyết Mạn bất mãn lầm bầm: “Còn sao, ta đều luôn quên hỏi chàng, người chàng sao luôn luôn có mùi đàn hương, làm hại ta nghe thấy hương vị người Vô Giới, liền coi thành chàng! Bất quá, xem dáng người hai ngươi rất giống a! Tình nhân với ta, chàng có phải là Vô Giới ?”

      Nghe vậy Mạc Kỳ Hàn nhăn mày, “Mùi đàn hương người ta là vì trong phòng ta luôn luôn đốt đàn hương tĩnh tâm định thần. người Vô Giới ta làm sao mà biết? Nàng đem Vô Giới trở thành ta là phải quá coi thường ta sao? Vô Giới bất quá là thị vệ Tứ Vương phủ, có bản lĩnh hiệu lệnh các thủ hạ sao? lại nào có bản lĩnh ra vào thiên lao đại nội đâu?”

      “Ách.” Lăng Tuyết Mạn nghẹn lời, nghĩ lại cũng đúng, khỏi lắc đầu, lại trừng Mạc Kỳ Hàn, mất hứng sẳng giọng: “Chàng chơi trốn tìm cùng ta, xem ta suốt ngày lo lắng chàng cao hứng đúng ?”

      “Mạn Mạn, sao nàng lại như vậy, ta tại thể cho nàng biết, đương nhiên là có nỗi khổ, nàng biết càng ít đối với nàng càng tốt, nàng có hiểu ?” Mạc Kỳ Hàn cũng thở dài, nha đầu này có chút tâm cơ nào, lời để trong lòng, khi , sợ là bị Mạc Kỳ Minh hai câu liền lộ rồi, đến lúc đó Mạc Kỳ Minh nhất định lợi dụng nàng buộc xuất , sau đó có thể nghĩ-

      Nhìn đến Mạc Kỳ Hàn tức giận, Lăng Tuyết Mạn vội ôm cổ , “Tình nhân, ta hỏi nữa, chàng đừng buồn, ta biết chàng có lý do thể , ta chờ đến khi chàng có thể .”

      “Mạn Mạn!”

      Mạc Kỳ Hàn cảm thấy nóng lên, ôm Lăng Tuyết Mạn lại, thân mình hai người ngã nhào ở giường, vội vàng hôn lên môi nàng, khẽ liếm, triền miên, lưu lại ở đôi môi cánh hoa lát, đầu lưỡi nhàng cạy mở hàm răng của nàng, cuồn cuộn quấn lấy lưỡi của nàng, thưởng thức thơm ngọt của nàng, lưu luyến lâu thôi.

      Thân thể của nàng luôn khiến cảm thấy đủ, con ngươi sớm trở nên đục ngầu, cùng bàn tay ám muội chuyển qua bên eo nàng, nhàng cởi quần áo ra, thăm dò vào, cách cái yếm xoa ngực đẫy đà của nàng, thân mình nàng run lên, kề sát , lần đầu tiên khẩn trương như thế, muốn đem bản thân mình cho , muốn cùng hòa thành thể.

      Trúc trắc thò tay cởi của đai lưng của , cảm giác được nàng lóng ngóng, vươn tay giúp nàng cởi áo ngoài, lột ra toàn bộ quần áo trong, hai cỗ thân thể cực nóng quay cuồng, trong chăn gấm hôn mỗi tấc thân thể nàng, mơ hồ hỏi nàng: “Mạn Mạn, trong lòng nàng chỉ có mình ta sao?”

      “Ừm, còn chàng, chàng có ta ?” Nước mắt của Lăng Tuyết Mạn tràn ra, dùng sức cầm lấy bả vai Mạc Kỳ Hàn.

      “Mạn Mạn, tâm ta đối với nàng, nàng biết.” Mạc Kỳ Hàn , bàn tay từ bụng của nàng dời xuống giữa hai chân, ngón trỏ vươn vào, làm nàng run rẩy từng trận, kiều thôi, hai gò má đỏ ửng, khó nhịn thầm: “Chàng… chàng lại ta mà ép buộc ta.”

      “Ha ha!”

      cười khẽ, ngón tay ướt át làm sung sướng, thân thể vốn ngây ngô của nàng thời bị dạy dỗ thành mẫn cảm, chỉ hơi động chạm liền trở nên ướt át, nữ nhân đẹp nhất của , chỉ nở rộ vì .

      “Mạn Mạn, cần ép ta, lời miệng có thể ra có lòng, chân tâm của ta nàng đều biết.” Hơi thở nóng bỏng bám vào bên tai nàng, áp thân của nàng, tiến quân thần tốc, liều chết cùng nàng dây dưa chỗ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :