1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 192



      Lăng Tuyết Mạn vừa ra, mọi người xung quanh ngẩn người, thần sắc khác nhau cúi đầu bật cười.

      Hoàng Hậu phì cười, “Tuyết Mạn, con là bởi vì tình lần trước mà lòng còn sợ hãi phải ? Ha ha, Ngũ Vương gia cũng tra liên quan tới con, đầu con an toàn rồi! Bản cung đảm bảo cho con, như thế nào?”

      “Hì hì, mẫu hậu, Tuyết Mạn lo lắng phụ hoàng chỉ cần mở miệng vàng lời ngọc lung lay cái đầu con. Tuyết Mạn con nếu được như ý, trong mộng cũng có thể bật cười đó!”

      Lăng Tuyết Mạn nghiêng đầu cười, bộ dạng hơi làm nũng. Hoàng Hậu sung sướng hết sức, vì con dâu vài năm trước cứu con bà, liền phá lệ thân thiết, bên miệng ý cười càng thêm sâu.

      Mạc Ngự Minh thấy Hoàng Hậu cao hứng, bản thân mình nghe cũng thoải mái, lại suy xét đến cũng có thể đáp ứng, liền cười mỉm : “Được, nha đầu Tuyết Mạn, trẫm cho con toại nguyện. Nhưng con cũng thể dựa lời trẫm mà cả ngày làm xằng làm bậy a!”

      “Ách, phụ hoàng, Tuyết Mạn phải thổ phỉ, làm sao làm xằng làm bậy.” Lăng Tuyết Mạn buồn bực mở miệng, cười, quỳ xuống trịnh trọng dập đầu : “Tuyết Mạn tạ ơn phụ hoàng!”

      “Ha ha!” Mạc Ngự Minh cười ha hả, “Hiên nhi, con muốn Hoàng gia gia ban cho con cái gì?”

      “Hoàng gia gia, mẫu thân của con hấp tấp liều lĩnh, Hiên nhi lo lắng ngày nào đó mẫu thân chuốc họa làm cho Hoàng gia gia mất hứng, nếu mẫu thân cầu mạng, vậy Hiên nhi cầu Hoàng gia gia phóng khoáng với mẫu thân. Ngài ấy rất nghịch ngợm, làm chuyện gì hợp lí cũng xin Hoàng gia gia cần so đo, biết được ?” Mạc Ly Hiên .

      “Sao?”

      Người xung quanh nghe vậy đều trừng lớn mắt. Mạc Ngự Minh sau khi hô tiếng kinh ngạc, đem Lăng Tuyết Mạn dưới trái phải cẩn thận quan sát mấy lần, giải thích được, : “Hiên nhi, làm sao lúc này lại là-”

      “Ha ha, Hoàng gia gia, bởi vì mẫu thân con mọi lúc đều có khả năng phát sinh tình huống xấu, Hiên nhi muốn lo trước như vậy cho khỏi có hoạ thôi!” Mạc Ly Hiên nhàng cười, đôi mắt hồn nhiên nhìn Mạc Ngự Minh, .

      “Hiên nhi đừng lãng phí ban thưởng của con. Con nghĩ muốn bảo kiếm gì đó cứ mở miệng a, cần lo cho ta, ta sao.” Lăng Tuyết Mạn cũng cảm thấy ổn, vội giọng khuyên ngăn. Nàng muốn kêu Mạc Ly Hiên muốn bạc, lại tiện ra miệng, liền dùng sức bắn ánh mắt ám chỉ, bạc a!

      Ai ngờ Mạc Ly Hiên lại cau mày : “Mẫu thân, bạc quan trọng, có gì quan trọng hơn tính mạng của ngài, ngoan ngoãn nghe con là được.”

      Lăng Tuyết Mạn muốn lau mồ hôi. Đây tuyệt đối phải con nàng, quả thực chính là cha của nàng! Té xỉu! ràng là mẹ lại bị con trai quản. ràng là chủ tử, Vương phi hành động lại phải nghe quản gia, ràng là người bị hại, lại phải trung tâm như nghe lời dâm tặc. Đây là cái thế giới gì vậy!

      Mạc Ngự Minh cùng Hoàng Hậu cũng là ngẩn người chút, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, “Khụ khụ” Mạc Ngự Minh hắng giọng cái, “Hiên nhi, con trưởng thành ít a, trẫm chiều theo ý con!”

      “Ha ha, cám ơn Hoàng gia gia!” Mạc Ly Hiên vui vẻ dập đầu.

      Lăng Tuyết Mạn vỗ vỗ cái trán, kéo Mạc Ly Hiên đứng lên, trong lòng thực buồn bực. Nàng chết là được rồi, lãng phí ban thưởng cách vô ích, a a a a!

      Hừ! Dù sao nàng còn đánh cuộc cùng năm nam nhân kia, mỗi người tới mười vạn hai!

      Lăng Tuyết Mạn bởi hớn hở mà đường cũng mang theo thần thái phấn khởi, trở về chỗ ngồi, Nhã Phi kích động nắm giữ tay Lăng Tuyết Mạn “Mạn Mạn…”

      “Công chúa Nhã Phi, Hoàng Hậu nương nương cho gọi ngài qua.” tiểu thái giám chạy lại, khom người .

      “Ta biết rồi.” Nhã Phi lè lưỡi nhìn Lăng Tuyết Mạn, “Mạn Mạn, ta trước bồi mẫu hậu tán gẫu. Ha ha, tẩu là quá tuyệt vời!”

      xong lại bám vào lỗ tai Lăng Tuyết Mạn thầm: “Biểu diễn của tẩu so với Liễu Ngô Đồng hay hơn vạn lần. Ha ha, muội kích động quá!”

      “Haiz, Nhã Phi…”

      Lăng Tuyết Mạn nghi hoặc mở lời, nhưng Nhã Phi rời ghế theo tiểu thái giám. Lăng Tuyết Mạn đành phải ngậm miệng, ánh mắt hướng về phía sau nhìn Liễu Ngô Đồng. nghĩ tới nhìn thấy trong đôi mắt nàng có mê mang, có ngây ngốc, có giật mình, còn có rất nhiều điều Lăng Tuyết Mạn đọc hiểu.

      tự chủ được lặng lẽ đứng lên, xem đám ánh mắt kinh ngạc ao ước dán ở người nàng, đến chỗ Liễu Ngô Đồng, nhàng cười, “Ngô Đồng, chúng ta nơi khác chuyện phiếm chút được ?”

      Liễu Ngô Đồng nghiêng người, ngước mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn vài giây, sau đó nhàng gật đầu, “Được.”

      Mà ở chỗ tối, Mạc Kỳ Hàn vẫn khiếp sợ cùng mê luyến, ánh mắt nóng rực say đắm bám theo nhân nhi áo trắng, chút cũng rời, khóe môi tự chủ giơ lên tươi cười, lâu giảm.

      Lâm Mộng Thanh cũng sợ ngây người hồi lâu, nhưng lấy lại tinh thần, hơi liếc mắt nhìn đến Mạc Kỳ Hàn còn ngây ngốc giống tượng đá, nhìn hơi giật mình, tuy rằng tuyệt đối xuất sắc, nhưng nữ nhân này cũng tuyệt đối vô lương, bật cười chế nhạo: “Lão đại, tỉnh, tỉnh a! Còn nhìn nữa, tròng mắt muốn rớt ra rồi!”

      Bị tiếng này thức tỉnh, khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn hơi hơi nóng lên, vui liếc Lâm Mộng Thanh, trầm giọng : “Ta chính là xem đến si sao?”

      “Ha ha, lão đại, huynh thay đổi ít. Ban đầu huynh làm sao chịu thừa nhận tâm tư của bản thân, xem ra sư tẩu vô lương kia mị lực a!” Lâm Mộng Thanh càng cười to hơn, liếc mắt nhìn biểu tình Mạc Kỳ Hàn, nhưng cặp con ngươi thâm thúy kia lại trở nên bí hiểm, làm hiểu ra sao.

      “Đệ nhảm nhiều!” Mạc Kỳ Hàn bật ra câu, con ngươi lại ngạo khí tự phụ dán lên bóng dáng áo trắng yểu điệu kia, “Nữ tử xuất chúng như vậy, bản công tử càng có lý do muốn, chỉ có muốn, mà còn muốn buộc chặt chẽ bên người để tránh đám nam nhân bị mê hoặc thần hồn điên đảo xum xoe xung quanh nàng!”

      “Lão đại, tình địch của huynh đúng là ít a! Hà hà, hàng năm huynh đệ của huynh tại nhìn người nào lạnh nhạt, giốn như bị sư tẩu bắt làm tù binh rồi!” Lâm Mộng Thanh cười .

      “Ai dám?” Mạc Kỳ Hàn rùng mình, tiện đà cắn răng, “Nha đầu đáng chết, cho nàng náo động, nàng càng muốn , khóc quậy ầm ĩ xin , tại cũng biết gặp phải bao nhiêu rắc rối!”

      “Mấu chốt là lão đại, tình địch của huynh càng ngày càng nhiều! Haiz – coi chừng cửa nẻo a!” Lâm Mộng Thanh thở dài tiếng, lắc đầu cười trộm.

      “Câm miệng! Mạn Mạn phải nữ nhân lăng nhăng thay đổi thất thường, nàng đối với ta là toàn tâm toàn ý!” Mạc Kỳ Hàn nổi giận, quét mắt lạnh tới.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 193



      “Hì hì, chỉ đùa chút thôi, đệ biết sư tẩu đơn thuần đến ai cũng xem là bạn tốt. Nam nhân đẹp mắt như đệ đây mà sư tẩu còn nhìn trúng, người khác tẩu càng vừa mắt!”

      Lâm Mộng Thanh rất sợ chết khiêu khích, trong mắt tràn đầy ý cười trêu tức. Nửa câu đầu , nửa câu sau xong liền chuẩn bị tùy thời chạy trối chết. Quả nhiên, chưởng lực đột nhiên đánh úp về phía mặt , làm cho kịp chạy trốn, cũng than khóc thảm thiết, khuôn mặt tuấn tú kêu rên tiếng, “Lão đại!”

      “Để xem đệ còn kiêu ngạo nữa .” Mạc Kỳ Hàn rét lạnh cảnh cáo.

      dám, chỉ mong lão đại nhớ hạ thủ lưu tình a!” Lâm Mộng Thanh cười mỉa, “Đệ nửa đời sau chỉ trông cậy vào khuôn mặt này mà làm phò mã thôi! Lão đại được tàn nhẫn a!”

      “Hừ, nếu ta gật đầu, đệ phần hi vọng cưới được Nhã Phi. được lại bất kính với sư tẩu đệ, nếu đệ đừng hy vọng!” Mạc Kỳ Hàn lạnh lùng trừng mắt, sau đó lại nhìn về phía Lăng Tuyết Mạn, đợi Lâm Mộng Thanh chuyện liền cau mày : “Mạn Mạn cùng Ngô Đồng muốn đâu? Nha đầu kia ở yên chỗ được sao? Cảnh cáo bao nhiêu lần, cho nàng lui tới cùng Ngô Đồng, chính là chịu để tâm!”

      “Ách, huynh sợ nàng về sau biết quan hệ của huynh cùng Ngô Đồng mà quậy huynh phải ? Nàng dám sao?” Lâm Mộng Thanh cũng hơi nhíu mày nhìn hai nữ nhân kia cùng nhau rời hồ Thúy Trà, hồ nghi hỏi.

      Mạc Kỳ Hàn bực mình : “Nàng làm sao dám? Cãi nhau tính là cái gì, nha đầu kia hung lên ngay cả ta cũng dám đánh! Mà ta lại…”

      “Lại thế nào? Lại nỡ trừng trị sư tẩu sao?” Lâm Mộng Thanh bật cười thôi.

      “Vô nghĩa! Ban đầu cũng sao, ta mắng nàng câu, nàng còn sợ ta, dám lên tiếng. tại đừng động thủ, mới trách móc câu khóc kịp thở, trái lại còn phải dỗ nàng, vậy phạt còn bằng phạt!” Mạc Kỳ Hàn vừa nhắc tới liền buồn bực đen mặt.

      “Ha ha ha, từ giờ trở , đệ bội phục sư tẩu. Rốt cục có người dám lên mặt với sư huynh rồi!”Lâm Mộng Thanh cười vui vẻ đến ôm bụng ngồi chồm hổm mặt đất, đứng lên nổi.

      Mạc Kỳ Hàn chán nản vung ra trảo, Lâm Mộng Thanh liền bị kéo đứng lên, tiếng rét lạnh như băng, “Còn cười nữa ta thiến đệ! xem nha đầu kia làm cái gì !”

      Bên núi giả trong ngự hoa viên, Lăng Tuyết Mạn cùng Liễu Ngô Đồng nghỉ chân bên dòng suối trong suốt thấy đáy bao quanh núi giả, bên trong mấy con cá màu đỏ khoan thai bơi lội.

      Lăng Tuyết Mạn ngồi xổm xuống “Nhìn con cá này.” cười : “Ngô Đồng nàng xem chúng nó có tâm tình tốt nè!” xong vươn ngón trỏ vào trong nước trêu đùa, đụng vào lưng mấy con cá, chúng phản ứng cực nhanh, bơi như chạy giặc. Lăng Tuyết Mạn cười khanh khách, quay đầu vẫy tay với Liễu Ngô Đồn,g “Ngô Đồng nàng cũng tới chơi , rất thú vị.”

      cần, ta cảm thấy rất ngây thơ.” Liễu Ngô Đồng đưa mắt nhìn, hơi có chút khinh thường, nghiêng nghiêng mặt.

      “Ngô Đồng.”

      Lăng Tuyết Mạn quay sang, có thể thấy ràng nước mắt mặt Liễu Ngô Đồng, nhìn nàng ấy có vẻ như muốn lại thôi, nàng cảm thấy hiểu, khó chịu tựa hồ bị tảng đá lớn chặn ngực, nặng nề vô lực.

      Tim Lăng Tuyết Mạn đập loạn nhịp, hiểu, nhìn Liễu Ngô Đồng, lập tức nhớ tới lời Nhã Phi , vội đứng lên đỏ mặt xin lỗi: “Ngô Đồng, là ta đúng, ta biểu diễn chỉ là vì đánh cuộc, ngờ làm mất mặt nàng.”

      có gì, chỉ là ta cũng kinh ngạc, nghĩ tới Tứ Vương phi có thể múa xuất chúng như vậy.” Liễu Ngô Đồng kéo khóe môi chút, cười gượng ép, nhưng ánh mắt có chút ảm đạm, “ sao cả, cho dù được ngàn vạn người đời ca ngợi, nhưng chiếm được người, còn có ý nghĩa gì?”

      “Ngô Đồng-” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc nhìn, khẽ cắn môi, lúng ta lúng túng hỏi: “Nàng vui đúng ? Nàng có tâm phải ? Là vì vừa rồi phụ hoàng chỉ hôn sao?”

      Liễu Ngô Đồng híp híp mắt, xoay người đến lương đình, bóng dáng đơn tịch mịch.

      Lăng Tuyết Mạn ngẩn ngơ, vội vàng theo, dè dặt cẩn trọng bước lên thang gỗ, cùng Liễu Ngô Đồng đứng ở trong đình hóng mát, dựa vào lan can nhìn ra xa, đem quang cảnh cung điện thu hết vào đáy mắt. Xa xa, điện Thái Hòa vẫn náo nhiệt, loáng thoáng truyền đến thanh vài khúc nhạc.

      “Tuyết Mạn, nàng có vui vẻ ? Mỗi ngày mình ngủ trong gian phòng lạnh lẽo, trong yến hội nhìn người khác có đôi có cặp, có phu quân ở bên cạnh, nàng lại đơn chiếc bóng như vậy sống qua ngày, cả đời có phu quân trìu mến, có con cái, thân hoàn bích của mình phải giữ cả đời, thậm chí thể làm nữ nhân bình thường, nàng sống vui vẻ sao?”

      Nàng dám , nàng phải là có ai bên cạnh, nàng có người luôn quan tâm nàng, nàng phải hoàn bích, Tình nhân tương lai bọn họ có con, sinh thiệt nhiều em bé, cùng nàng bên nhau đời kiếp, tuy rằng nàng trong mắt người đời là đơn, nhưng nàng có buồn, bởi vì trong lòng nàng ấm áp, nhưng tất cả những điều này quan hệ đến phu quân Tứ Vương gia của nàng!

      Áy náy, bất an lại lần nữa ập vào lòng. Thân mình Lăng Tuyết Mạn run rẩy, thào: “Ngô Đồng, nàng là quan tâm ta sao? Ta, ta có vấn đề gì. Cứ như vậy sống cũng rất tốt, ta cũng rất vui vẻ, ta có Hiên nhi…”

      “Tuyết Mạn!” Liễu Ngô Đồng nỉ non, đầu vai gầy yếu ngừng kích thích, mơ hồ hỏi: “Tứ Vương gia có… có lại báo mộng cho nàng hay ?”

      “Báo mộng?” Lăng Tuyết Mạn vừa mê mang lặp lại, vừa sải bước đến gần ôm lấy Liễu Ngô Đồng, vội vàng : “Ngô Đồng, nàng vì sao khóc? Ta rất tốt, cần lo lắng cho ta. Tứ Vương gia có báo mộng cho ta, chắc là đầu thai chuyển thế rồi, mình ta vẫn có thể sống qua ngày a!”

      “Nghe lầm, nhất định là ta nghe lầm, chàng chết, ở nhân thế, làm sao còn có thể có thể thổi tiêu?” Liễu Ngô Đồng nỉ non đến thể nghe thấy, mặc cho Lăng Tuyết Mạn ôm nàng, đắm chìm ở trong bi thương của mình, thể tự kiềm chế.

      “Ngô Đồng, Ngô Đồng, nàng nên như vậy, là ta tốt, là ta làm nàng khóc, thực xin lỗi, thực xin lỗi, Ngũ Vương gia là hỗn đản, nàng tốt như vậy còn chịu, ta giúp nàng mắng , ta sợ , ta là Tứ tẩu của , dám đánh ta, Ngô Đồng đừng khóc.”

      Lăng Tuyết Mạn có nghe lời Liễu Ngô Đồng nỉ non, đem mọi sai lầm đổ lên mình và Mạc Kỳ Lâm, dưới tình thế cấp bách chỉ muốn cho Liễu Ngô Đồng ngừng khóc, vừa lấy ra khăn lau nước mắt mặt cho nàng, vừa nhàng an ủi.

      Liễu Ngô Đồng bỗng dưng đẩy Lăng Tuyết Mạn ra, gầm : “ cần ngươi quan tâm ta!”

      “Ngô Đồng?” Lăng Tuyết Mạn dại ra tại chỗ, giật mình ra lời.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 194



      Lăng Tuyết Mạn động, gì, mê man hiểu nhìn Liễu Ngô Đồng, nàng biết mình làm sai điều gì!

      Liễu Ngô Đồng vừa khóc vừa lui, vô ý thức lui về phía sau, đến sát bên cạnh lan can, nhưng nàng vẫn lui. Dường như nhìn đến Lăng Tuyết Mạn khiến nàng càng thêm thương tâm. thực tế, nàng quả muốn nhìn thấy Lăng Tuyết Mạn, chỉ cần gọi nàng ta là Tứ Vương phi, nàng liền đau lòng. Nguyên bản xưng hô này là thuộc về nàng, cái thân phận này cũng là thuộc về nàng, giường Hàn ca ca ngủ bị nàng ta ngủ cả ngày, nàng vừa nghĩ đến, trong lòng thoải mái, cho nên nàng còn đến Tứ Vương phủ.

      Hai lần ràng nghe tiếng tiêu, đích thực còn bên tai, nhưng trong khí tia bóng dáng của , nàng muốn thừa nhận, nghĩ nàng nghe lầm, nhưng thực tế Hàn ca ca nhập táng mấy tháng.

      “Ngô Đồng!”

      Nhìn đến thân mình Liễu Ngô Đồng sát bên cạnh rào chắn, Lăng Tuyết Mạn nóng vội, lập tức thất thanh hô.

      được tới.” Liễu Ngô Đồng thê lương kêu, hai tay vung loạn xạ trong trung, xem Lăng Tuyết Mạn như là rắn độc thú dữ, sợ nàng tới gần mình.

      , Ngô Đồng cẩn thận, ta qua, nàng… nàng trở về , bên kia nguy hiểm lắm!” Lăng Tuyết Mạn dám động, trán ứa ra mồ hôi lạnh. Liễu Ngô Đồng khống chế được cảm xúc như vậy, nên làm cái gì bây giờ.

      Lăng Tuyết Mạn vội vàng nhìn chung quanh, hy vọng có thể thấy người nào đó giúp nàng đem Ngô Đồng trở về, nhưng có lấy người. Chờ nàng ngoái đầu nhìn lại, hoảng sợ mở to mắt, “Ngô Đồng! được lui!”

      Chỉ thấy Liễu Ngô Đồng kề sát lan can, hai chân còn đường lui về phía sau, nhưng đầu óc của nàng vẫn thúc đẩy nàng lui, nước mắt rơi liên tiếp, miệng lẩm bẩm: “ được tới, được tới, ta muốn nhìn thấy ngươi, muốn.”

      “Ngô Đồng, bất quá ta , ta đứng ở chỗ này, nàng trước tiên lui trở về được ?” Lăng Tuyết Mạn thở hổn hển, tận lực đè nén nội tâm kích động, giọng khuyên, sợ mình vừa lớn tiếng càng thêm kinh sợ Liễu Ngô Đồng.

      được tới.”

      Sau núi giả, Mạc Kỳ Hàn căng thẳng nắm chặt nắm tay, hai tròng mắt tối đen theo dõi Liễu Ngô Đồng lương đình, quanh thân bốc lên từng trận hàn khí.

      “Lão đại, tình huống ổn!” Lâm Mộng Thanh nhắc nhở.

      cần bại lộ!” Mạc Kỳ Hàn từ khớp hàm cắn ra bốn chữ, ánh mắt lại khắc cũng rời lương đình, Ngô Đồng rốt cuộc vì sao đột nhiên bài xích Mạn Mạn như vậy. Nàng mực vừa lui vừa khóc là có ý gì? Còn nhớ sao? Đáng chết, chết!

      “Ngô Đồng, ta van nàng, nàng về được ? Nàng muốn nhìn thấy ta, vậy ta , ta xuất ở trước mặt nàng có được ?” Lăng Tuyết Mạn bị sợ đến phát khóc. Giờ phút này Liễu Ngô Đồng giống như lá rụng, yếu ớt chịu nổi.

      “Hàn ca ca, Tứ Vương phi” Giọng của Liễu Ngô Đồng càng ngày càng , môi đỏ mọng cử động mà phát ra thanh .

      lúc nàng thất thần, chân phải đột nhiên bị trượt, thân mình nhào ra khỏi lan can!

      “Ngô Đồng!”

      “A-”

      Lăng Tuyết Mạn ngay lập tức vọt tới, tay lanh lẹ kéo cánh tay phải Liễu Ngô Đồng lại, nhưng sức nặng kéo xuống lấy toàn bộ sức lực của nàng, mà Liễu Ngô Đồng lúc này mới phản ứng được, bản năng muốn sống làm nàng gắt gao nắm giữ tay Lăng Tuyết Mạn, thân thể rơi xuống, nàng lôi ngược Lăng Tuyết Mạn, làm cho thân mình Lăng Tuyết Mạn cũng bị kéo ra khỏi lan can, hai người thẳng tắp rơi xuống giữa trung!

      “A-” Lăng Tuyết Mạn kinh hô tiếng, nhắm hai mắt lại chờ chết.

      Mạc Kỳ Hàn tuy có đoán trước, nhưng vẫn kinh hãi, tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng, hô tiếng “Mạn Mạn! Ngô Đồng!” Thân mình cao to nhanh như tia chớp lướt ra, bay vào trung!

      Lâm Mộng Thanh giậm chân cái “Đáng chết!” cũng bay theo về phía hai nữ sắp nát thành bánh thịt!

      Trước khi Liễu Ngô Đồng rơi xuống, Mạc Kỳ Hàn kịp suy xét, duỗi cánh tay ra nắm lấy Liễu Ngô Đồng, nhưng Lăng Tuyết Mạn theo sát sau cũng rớt xuống, căn bản có biện pháp đồng thời cứu cả hai, tình thế cấp bách, tay kia vội vàng ôm lấy thắt lưng Lăng Tuyết Mạn, ba người đồng thời ngã xuống!

      “Lão đại!”

      Lâm Mộng Thanh kêu tiếng, Mạc Kỳ Hàn vui mừng, ôm trọn lấy Lăng Tuyết Mạn, đồng thời buông Liễu Ngô Đồng ra, để Lâm Mộng Thanh vọt tới, giữa trung tiếp được, áp lực giảm, bốn người mới nhõm mà rơi xuống đất.

      Vừa rơi xuống đất, Lâm Mộng Thanh buông lỏng Liễu Ngô Đồng ra, tức giận nhịn được gầm : “Ngươi muốn làm cái gì? Ngươi muốn chết trực tiếp nhảy ! Ngươi hại Vương phi của chúng ta suýt chết theo ngươi, ngươi có thể gánh tội nổi sao?”

      “Ngươi… các ngươi…” Liễu Ngô Đồng kinh ngạc nhìn hai thị vệ trước mặt, khuôn mặt nhắn trắng bệch ra lời.

      Thị vệ rống nàng, nàng chưa thấy qua, nhưng nhìn tới đôi mắt đen tối khác, Liễu Ngô Đồng liền thất thần!

      Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, nghiêng mặt tránh Liễu Ngô Đồng nhìn chăm chú, muốn xem xét Lăng Tuyết Mạn có bị thương hay , hoàn toàn quên việc theo thói quen ôm nàng tại lúc này có bao nhiêu hợp, nên vừa chuyển mắt mới phát Lăng Tuyết Mạn ngửa đầu nhìn , trợn mắt há hốc mồm!

      Nàng lại nghe thấy được mùi đàn hương quen thuộc, đôi mắt lạnh xinh đẹp kia, còn có bàn tay to ôm ở eo nàng, tư thế ôm như vậy, thân thể của nàng dán thân thể , cảm giác giống như là Tình nhân! ! lầm, Tình nhân mỗi ngày ôm nàng, nàng làm sao có thể cảm giác sai lầm.

      “Ngươi… ngươi…” Theo bản năng nàng nỉ non hỏi.

      Tuy nhiên nghe được lời của nàng, bàn tay to đột nhiên buông lỏng, cũng lui về sau , nới ra khoảng cách giữa bọn họ, hơi khom người chắp tay, đổi giọng : “Nô tài quá phận! Nô tài tuân lệnh quản gia thầm bảo vệ Vương phi, lại để Vương phi bị sợ hãi!”

      “Ngươi là Vô Giới?” Lăng Tuyết Mạn , liếc mắt nhìn dung mạo lạnh lùng nàng vô cùng quen thuộc này, lần nữa thầm mắng mình đa tâm, nam nhân trước mặt vừa mới cứu nàng ràng là thủ vệ Hương Đàn Cư Vô Giới, làm sao lại là Tình nhân của nàng? người thủ vệ làm sao có thể có nhiều cao thủ dưới tay như vậy. Lăng Tuyết Mạn dùng sức lắc đầu, khẳng định phải Tình nhân!

      Lâm Mộng Thanh co khóe miệng hai cái, thở dài hơi, cũng quay thân lại hành lễ: “Nô tài Vô Ngân bái kiến Vương phi!”

      “Vô Ngân, ngươi cũng là thủ vệ Hương Đàn Cư sao?” Lăng Tuyết Mạn cảm kích : “ cảm tạ ngươi cùng Vô Giới, nếu phải các ngươi cứu, ta cùng Ngô Đồng té chết!”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 195



      “Vâng, Vương phi!” Lâm Mộng Thanh hơi vuốt cằm, cam chịu thân phận của , trong lòng lại dừng được muốn mắng người. Nữ nhân vô lương này nhìn đến vốn đẹp mắt, tinh. Giả thành Vô Ngân bộ dáng bình thường lại đối đãi lịch ! Thèm vào!

      “Ha ha” Lăng Tuyết Mạn ngây ngô cười tiếng, lại ngửa đầu nhìn về phía Vô Giới lạnh lùng có bất luận biểu tình gì, tươi cười đầy mặt : “Vô Giới ca ca, ngươi lại cứu ta lần, ta biết làm thế nào cảm tạ ngươi! Ngươi nếu có cần gì cứ việc với ta, ta kêu tiểu Vương gia mua cho ngươi. Còn có, ta thêu cái túi hương cho ngươi có được ? Ta mới học thêu, tuy rằng ta thêu đẹp mắt nhưng cũng là tâm ý của ta, ngươi được từ chối nha!”

      Đôi mắt sâu của Mạc Kỳ Hàn liên tục lạnh , cơ hồ là trừng mắt Lăng Tuyết Mạn, từ khớp hàm nặn ra hai chữ: “ được!”

      “Ách, Vô Giới ca ca, ngươi là ghét bỏ ta sao?” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc tiện đà có chút ủy khuất.

      Mạc Kỳ Hàn lại trừng mắt, dư quang liếc về Liễu Ngô Đồng chăm chú nhìn , con ngươi càng trầm xuống vài phần, có chút buồn bực thấp giọng : “Vương phi, nô tài hộ tống ngài về Vương phủ!”

      Giọng điệu này phải xin chỉ thị, là trực tiếp ra mệnh lệnh!

      Lâm Mộng Thanh liều mạng nhịn cười, trong mắt nhiều hơn phần trêu tức.

      Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, : “Hoàng Thượng còn chưa tan tiệc đâu! Với lại, chút nữa ta cùng tiểu Vương gia về, bây giờ chưa về được.”

      Mạc Kỳ Hàn vui, tiếng như băng hàn, “Vương phi.”

      “Vô Giới?”

      Liễu Ngô Đồng hồi lâu chưa từng mở miệng chuyện, chỉ chăm chú nhìn Mạc Kỳ Hàn, đột nhiên nhàng mở miệng ngắt lời Mạc Kỳ Hàn, cũng bước đến gần hai bước, đứng cách tấc trước mặt , đôi mắt tìm tòi nghiên cứu, e dè nhìn đến gần. Cặp mắt kia, nàng vô cùng quen thuộc!

      Trước đây ở Tứ Vương phủ, bên hồ Nguyệt Lượng nàng căn bản có nhìn qua thị vệ này. Khi vừa đáp xuống đất nhìn về phía nàng, cái nhìn kia khiến tim nàng đập mạnh có lí do, đôi mắt kia cực kỳ giống Hàn ca ca của nàng, giọng của giống nhưng nàng vẫn có thể nghe được sắc của Hàn ca ca, trong cái nhìn của cũng có trách cứ sâu.

      “Vô Giới?” Liễu Ngô Đồng khẽ mở đôi môi đỏ thắm, trong tiếng mềm mại mang theo run rẩy, gằn từng tiếng hỏi: “Ngươi là Vô Giới?”

      “Ngô Đồng, là…” Lăng Tuyết Mạn biết Liễu Ngô Đồng rốt cuộc như thế nào, thấy nàng thất thần liền vội muốn giải thích.

      Nhưng Liễu Ngô Đồng vẫn chưa quay đầu lại, tức giận lớn tiếng phun ra câu: “Im miệng! Ta có hỏi ngươi!”

      “A…” Môi Lăng Tuyết Mạn mở mở, sắc mặt tái nhợt cứng ngắc, đứng ở nơi đó, môi đóng lại mở, được, chỉ mờ mịt nhìn Liễu Ngô Đồng, trong mắt lên chút bi thương.

      Mạc Kỳ Hàn cảm thấy rất đáng thương, cực lực kiềm nén suy nghĩ muốn ôm Lăng Tuyết Mạn vào trong lòng an ủi, bàn tay xúc động ở hai bên thân thể nắm lại hét sức nhanh, khuôn mặt tuấn tú như sương mù người xem tới được, hai mắt lạnh lẽo như nhiễm lên sương lạnh, liếc mắt nhìn khuôn mặt mỹ lệ trước đây từng để cho thương vô hạn, chậm rãi : “Liễu tiểu thư chỉ là con cái Thái Phó mà vô lễ với Tứ Vương phi như thế sao? Cho dù là Liễu Thái Phó thấy Vương phi nhà ta cũng phải quỳ lạy làm lễ, huống chi là Liễu tiểu thư?”

      “Tứ Vương phi?” Liễu Ngô Đồng lạnh lùng cười, nhìn thẳng, đôi con ngươi đen tối, khóe môi lại cười lạnh bạc, “Ngươi là thị vệ bên cạnh Hàn ca ca đúng ?”

      “Hàn ca ca?” Lăng Tuyết Mạn co quắp khuôn mặt nhắn, lặp lại lời của Liễu Ngô Đồng, trong mắt lại thêm chút mê mang.

      Nghe Liễu Ngô Đồng xưng hô vô cùng thân thiết, Lăng Tuyết Mạn kỳ quái lắp bắp câu, Lâm Mộng Thanh nhịn được bật cười hì hì, dường như thấy chưa đủ phiền, nhìn Lăng Tuyết Mạn, ý vị thâm trường : “Vương phi, Hàn ca ca chính là chủ tử của nô tài, phu quân của Vương phi, Tứ Vương gia Mạc Kỳ Hàn!”

      Lời vừa ra, Lăng Tuyết Mạn kích động suýt nữa cắn đầu lưỡi, “Ngươi… ngươi cái gì? Là… là phu quân của ta? Ngô Đồng, nàng… nàng gọi tên là thân mật.”

      Oh. My. God!

      Lăng Tuyết Mạn trợn ngược hai mắt, suýt nữa ngất . Cho dù nàng có ngu hơn nữa cũng hiểu Liễu Ngô Đồng có tình cảm với phu quân chết của nàng!

      Trách được Liễu Ngô Đồng muốn nhìn thấy nàng, hơn nữa cho nàng qua, bộ dáng kích động kia còn chẳng sợ được ngàn vạn người ca ngợi, nhưng chiếm được người còn có ý nghĩa gì.

      Trách được nàng đến Tứ Vương phủ liền kiên trì đòi dâng hương cho Tứ Vương gia, tiếng ‘Hàn ca ca’ phải quan hệ bình thường có thể gọi.

      Mạc Kỳ Hàn liếc mắt Lăng Tuyết Mạn, sau đó im lặng nhìn Liễu Ngô Đồng, ánh mắt chút biến hóa, vẫn dùng giọng thay đổi, : “Liễu tiểu thư, lời này có ý gì? Tại hạ là trong tam đại thị vệ bên cạnh chủ tử lúc còn sống, nhưng ít xuất trước công chúng, Liễu tiểu thư là hoài nghi thân phận của Vô Giới sao?”

      “Chàng… chàng có thể đưa cổ tay phải ra cho ta nhìn chút ?” Liễu Ngô Đồng giật mình, đem hi vọng duy nhất đặt ở nơi này, trong lòng khẩn trương vô cùng.

      Mạc Kỳ Hàn lạnh lùng : “Liễu tiểu thư xuất thân con nhà có học, cũng biết đạo lý nam nữ thụ thụ bất thanh sao?”

      “Ta… ta chỉ là… chỉ là muốn nhìn, có muốn làm gì hết.” Liễu Ngô Đồng đỏ mặt, giọng càng càng .

      Lâm Mộng Thanh nổi lên chút sầu lo trong mắt, tay thầm xiết chặt, xong chuyện, ràng Liễu Ngô Đồng này hoài nghi sư huynh! Nghĩ, lập tức thu hồi cà lơ phất phơ ngày thường, dấu vết liếc Mạc Kỳ Hàn, dùng ánh mắt hỏi phải làm sao.

      Mạc Kỳ Hàn lạnh lùng cong khóe môi, cho cái biểu an tâm, sau đó chậm rãi vén lên tay áo bên phải, lộ ra cổ tay màu đồng, cười ra vẻ lỗ mãng, “Nếu Liễu tiểu thư muốn nhìn, Vô Giới liền cho tiểu thư nhìn, ngại gì chứ?”

      Sắc mặt Liễu Ngô Đồng càng thêm đỏ, khẽ cúi đầu ngượng ngùng, nàng càng thêm muốn biết người nọ có phải là Hàn ca ca của nàng , to gan dời mắt qua, nhìn tỉ mỉ hai lần, cuối cùng thất vọng thu hồi ánh mắt, lui tới bên cúi đầu nhàng : “Thực xin lỗi.”

      Lâm Mộng Thanh thầm thở phào nhõm, nắm tay thả lỏng rồi rời .

      Mạc Kỳ Hàn nhàn nhã buông tay áo, quét mắt Liễu Ngô Đồng vòng, lãnh đạm : “Liễu tiểu thư hôm nay khiến Vương phi nhà ta gặp chuyện may, còn đem Vương phi hiền lành dẫm nát dưới lòng bàn chân, nếu chủ tử ta còn sống, đương nhiên khinh xuất mà tha thứ!”

      Câu cuối cùng chọc giận Liễu Ngô Đồng. Nàng gần như mắc bệnh tâm thần gầm : “Nếu như chủ tử ngươi còn sống, ngươi tên thị vệ nho sao dám với ta như thế!”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 196



      Lăng Tuyết Mạn sợ ngây người. Nàng chưa từng thấy Liễu Ngô Đồng khống chế được giống như thế này. Trước đây gặp nàng ấy đều khỏi phải tán thưởng là tao nhã, uyển chuyển, đoan trang, hiền thục, sao hôm nay từ lúc rời khỏi hồ Thúy Trà, nàng ấy giống như bị kích thích gì đó, nàng ấy tại sao muốn xem cổ tay Vô Giới? Nàng ấy hoài nghi cái gì sao?

      “Hàn ca ca.”

      Bỗng dưng trong đầu óc trì độn của Lăng Tuyết Mạn lên tia sáng, kinh ngạc hỏi ra miệng: “Ngô Đồng, nàng nghĩ Vô Giới là Tứ Vương gia sao?”

      Nghe vậy, Liễu Ngô Đồng lại lạnh lùng lườm nàng cái, vẫn chưa , như tiếp tục nhìn Mạc Kỳ Hàn.

      “Ngô Đồng, nàng hiểu lầm, đây là Vô Giới. Ngày đó ta tận mắtthaasyy Tứ Vương gia được hạ táng, ta thấy di thể của ngài, còn có, bộ dáng của Vô Giới và Tứ Vương gia khác nhau quá xa, sao có thể là người? Nàng bình tĩnh chút, tiếp nhận chuyện Tứ Vương gia chết . Ta cũng tiếp nhận rồi.” Lăng Tuyết Mạn bởi đôi mắt lạnh của Liễu Ngô Đồng mà co rụt thân mình chút, nhưng nàng vẫn tốt bụng giải thích.

      Liễu Ngô Đồng còn lời nào để , nhưng nhìn Mạc Kỳ Hàn, hơi giật mình, ánh mắt thu về, nhìn sang nơi khác.

      Lăng Tuyết Mạn khẽ lắc đầu thầm nghĩ, Liễu Ngô Đồng này đại khái bởi vì đương thành mà rối loạn tâm lý, haiz-

      Lâm Mộng Thanh lạnh lẽo nhìn Liễu Ngô Đồng, đùa cợt ngoéo môi cái. Sớm biết như bây giờ, lúc trước hành động như thế làm gì, huống chi nữ nhân ích kỷ như vậy, vừa nãy ở lương đình ràng nhìn đến Lăng Tuyết Mạn kéo được ả, vì mình sắp chết mà gắt gao lôi Lăng Tuyết Mạn, muốn cho Lăng Tuyết Mạn chôn theo ả. nếu nhìn ra, sư huynh của há lại nhìn ra sao?

      đáng giận! Lâm Mộng Thanh dời ánh mắt về phía Mạc Kỳ Hàn, lại lên chút ý cười, trước kia chỉ thấy sư huynh ngoan ngoãn phục tùng Liễu Ngô Đồng, còn chưa phát giận như thế đâu! A, dù sao chọn nữ nhân vô lương tâm này vẫn tốt hơn, ngoài miệng mặc dù buông tha ai, bất quá tâm địa thiện lương, hừ, thiện lương đến ngu muội!

      Lâm Mộng Thanh nghĩ đến đây, lại tức giận trừng mắt Lăng Tuyết Mạn, đối với hung hãn như vậy, đối với Liễu Ngô Đồng lại chỉ có chữ – tốt!

      Lăng Tuyết Mạn cảm giác được tầm mắt dừng ở người nàng rất ôn nhu, vì thế ngẩng đầu. Lâm Mộng Thanh kịp thu hồi ánh mắt, hai người thẳng tắp tiến công vào đồng tử đối phương. Lâm Mộng Thanh buồn bực chút, vô tội lườm mắt. Miệng Lăng Tuyết Mạn nhếch lên, hừ hừ cái mũi, tính toán nên so đo. Tốt xấu Vô Ngân này vừa mới cứu các nàng, tuy nàng biết vì sao trừng nàng.

      khí an tĩnh quỷ dị. Mạc Kỳ Hàn yên lặng trong chốc lát, sau đó bình thản : “Liễu tiểu thư sai. Vô Giới đích xác chỉ là nô tài bên cạnh chủ tử. Nhưng chủ tử có di mệnh, Tứ Vương phủ cao thấp đều đem hết toàn lực bảo vệ Vương phi nhà ta, tha bất luận kẻ nào khi dễ quả phụ của ngài, ‘bất luận kẻ nào’ chắc chắc là bao gồm Liễu tiểu thư. Hy vọng Liễu tiểu thư ngày sau tự giải quyết cho tốt, nếu Vương phi nhà ta bởi vì Liễu tiểu thư lại chịu nửa phần ủy khuất, Vô Giới nhất định bẩm báo với tiểu Vương gia, hỏi tội phủ Thái Phó!”

      Giọng nghe giống như bình thản, nhưng lại xen lẫn rét lạnh cùng ác độc. Năm chữ cuối cùng, nhìn nàng gằn từng chữ, tỏ cảnh cáo cùng quyết tâm, còn tia tình ý nào!

      Vốn nghĩ Ngô Đồng chỉ là đủ sâu, chưa bao giờ nghĩ đến nàng ích kỷ như thế, làm người ta tức giận như thế! Mạn Mạn thiệt tình đối đãi nàng, nàng càng coi Mạn Mạn làm tình địch mà dẫm nát dưới chân, phải quát mắng là hành hung, là đáng chết!

      Lăng Tuyết Mạn nuốt nước miếng, Vô Giới chuyện có khí thế a! “Vô Giới ca ca, ta sao.”

      “Vương phi!” Mạc Kỳ Hàn tức giận trừng mắt, muốn bảo nữ nhân ngốc của câm miệng lại, nhưng thấy lúc này thân phận ổn, chỉ hơi hơi mềm : “Đừng lên tiếng.”

      Lăng Tuyết Mạn bi ai mím mím môi, thầm than đến thị vệ của Tứ Vương phủ cũng quản nàng, oa… oa… thị vệ khác còn dám trừng nàng! Đây càng là cái thế giới gì a!

      Bất quá bọn bảo vệ nàng, nàng biết!

      Mặt Liễu Ngô Đồng trắng bệch, thể tin mở to hai mắt, miệng thào: “Ta tin Hàn ca ca đối với ta như thế. Ta tin.”

      Mạc Kỳ Hàn nhìn nàng nữa, nghiêng người với Lăng Tuyết Mạn: “Vương phi, xin cùng nô tài về Vương phủ ! Về Tiểu Vương gia, Vô Ngân bẩm báo, Vương phi bị kinh hãi, về phủ trước, Hoàng Thượng trách tội!”

      Lâm Mộng Thanh buồn bực đảo cặp mắt trắng dã, đây ràng cho thấy muốn đá người dư thừa là !

      Lăng Tuyết Mạn nhíu mày, “Vậy Ngô Đồng làm sao bây giờ? Nàng tại cảm xúc ổn định, ta đưa nàng đến chỗ Liễu Thiếu Bạch đây, quên mất, Vô Giới ca ca, ngươi cần xen vào chuyện của chúng ta, về hồ Thúy Trà .”

      “Vương phi!” Mạc Kỳ Hàn giận dữ, mắt rét lạnh.

      “Tốt lắm, tốt lắm, ta là Vương phi, coi như là chủ tử của ngươi, các ngươi cũng là ám vệ, vào chỗ tối nấp .” Lăng Tuyết Mạn hiếm khi có được cơ hội nổi lên tư thế chủ tử, khuôn mặt nhắn mang theo nửa phần nghiêm khắc .

      Lâm Mộng Thanh nhịn được, gần như phun cười, vội vàng dùng tay bịt miệng. là thời thế đảo lộn rồi, sư huynh cũng có thời điểm cam chịu! Chủ tử – ha ha ha.

      Mạc Kỳ Hàn nổi gân đen trán hắc. quả muốn với nha đầu chết tiệt kia, ai mới là chủ tử, nhưng nhẫn! Nhịn! thể dùng bạo lực. Suy tư phen, sau đó nhẫn : “Vâng, nô tài tuân lệnh!”

      xong, muốn , lại yên tâm dặn dò: “Vương phi, mọi cẩn thận, được lại để xảy ra chuyện!”

      “Biết rồi, Vô Giới ca ca, ngươi cũng thành bà già dài dòng rồi!” Lăng Tuyết Mạn bướng bỉnh làm cái mặt quỷ, sau đó vẫy vẫy tay giống đuổi ruồi!

      Mạc Kỳ Hàn giận muốn nghẹt phổi, nắm chặt nắm tay, từ khớp hàm bài trừ chữ “Vâng!” Sau đó trừng mắt Lâm Mộng Thanh xem kịch vui, hai người bay vút rời .

      “Ngô Đồng, chúng ta trở về !” Lăng Tuyết Mạn dè dặt cẩn trọng nhìn nàng.

      Liễu Ngô Đồng lời nào, xoay người . Lăng Tuyết Mạn cắn răng cái, theo sau.

      lần nữa trở về chỗ ngồi, ngồi xuống chưa được vài giây, buổi biểu diễn xong. Mạc Ngự Minh vài câu tuyên bố tan cuộc.

      Nhìn đại thần mệnh phụ ào ào rời , Lăng Tuyết Mạn suy sụp đứng lên. Nhã Phi bồi ở bên cạnh Hoàng Hậu cũng nhìn đến. Liễu Ngô Đồng còn chưa quá yên tâm liền qua, trùng hợp là Liễu Thiếu Bạch cũng tới, nhìn Lăng Tuyết Mạn, khẽ cười : “Tứ Vương phi là có thần khí! Lợi hại! Bội phục!”

      “Hì hì, đó là đương nhiên! lợi hại, ta có thể kêu là Lăng Tuyết Mạn sao?” Lăng Tuyết Mạn được người khen liền khoa trương lên.

      “Ha ha ha!” Liễu Thiếu Bạch thoải mái cười to, sau khi cười xong, nghiêm chỉnh : “Tứ Vương phi thực làm cho thần đại khai nhãn giới, rất đẹp!”

      “Ha ha, chớ khen ta. Đúng rồi, ngươi chăm sóc tốt Ngô Đồng , ta muốn về.” Lăng Tuyết Mạn đỏ mặt khẽ cười.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :