1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 12



      Sau trận sấm sét, rốt cục trời cũng tí tách mưa.

      Trong cơn mưa, Hương Đàn Cư đặt ở góc đông nam Tứ Vương phủ vẫn giống như trước đây, an tĩnh đáng sợ.

      Nơi này là cấm địa của Tứ Vương phủ.

      có bất cứ người nào dám bước vào Hương Đàn Cư bước, người vi phạm đều chết có chỗ chôn.

      Nghe , ba năm trước đây, sau khi pháp sư đạo hạnh cao thâm đến xem phong thuỷ Tứ Vương phủ, vì cầu phúc cho Tứ Vương gia yếu kém nhiều bệnh, liền xây tòa Hương Đàn Cư ở góc đông nam, thờ phụng tổ tiên học Mạc.

      Giờ phút này, Hương Đàn Cư đứng sừng sửng ở trong mưa, nó thần bí hắc ám như bàn tay to tràn đầy ma tính, xiết chặt toàn bộ thủ vệ, làm bọn họ cảm thấy sợ hãi hít thở thông.

      Tứ Vương gia chết, nhưng mà cũng ai dám xông vào bước, bởi vì biết cơ quan ám khí, nếu ai muốn vào, người đó chắc chắn phải chết.

      Chỗ sâu nhất ở Hương Đàn Cư là gian phòng ở rộng rãi, phòng có bốn cây cột cẩm thạch, vách tường bốn phía đều là đá trắng gọt giũa thành, màn màu xanh theo gió mà xao động, từ cửa sổ chạm trổ hoa văn có ánh trăng chiếu vào, phía góc tường là giường gỗ mềm mại, khắc trang sức hoa lệ tinh xảo, lộ lên thú thưởng thức tao nhã của chủ phòng.

      Trong bóng đêm, nam tử đứng gần cửa sổ.

      Tóc đen như mực được buộc đỉnh đầu, vài sợi phân tán vai, theo mưa bụi ngoài cửa sổ hơi hơi động lên, ngũ quan tuấn mỹ như điêu khắc nổi bật dưới ánh trăng, làm người ta kinh ngạc.

      Khuôn mặt trắng nõn, lộ ra góc cạnh ràng, lông mi dài dài, lóe ra hai tròng mắt thâm thúy giống thủy tinh đen, mũi cao thẳng, môi tuyệt mĩ, quanh thân phát ra khí chất cao quý, chỗ nào phô trương cao quý cùng tao nhã, lại càng lộ ra cỗ cuồng dã tà mị, lạnh lùng cao ngạo kiềm chế được.

      Trong khí yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng hạt mưa rơi mái hiên, rơi mặt đất phát ra thanh ‘tí tách’.

      Nam tử đứng im, u ám nhìn mưa bụi, lâu, thở dài hơi.

      Đêm thất tịch? Vốn là cái đêm đa tình, tối nay, lại trở nên buồn cười!

      Bàn tay nắm chặt, kêu: “Vô Cực!”

      bóng đen từ trong mưa phóng tới, đứng ở ngoài cửa sổ, ôm quyền, “Chủ tử, xin phân phó!”

      Nam tử trầm thấp , “Kêu quản gia đến.”

      “Vâng!”

      Tư Khuynh, quản gia hơn ba mươi tuổi, vội vàng tới, cũng là lấy khinh công cực cao đáp xuống ngoài cửa sổ, nhìn đến nam tử trong phòng, chắp tay cực kì cung kính, khàn khàn : “Chủ tử, xin phân phó!”

      “Nãy giờ như thế nào?” Mặt nam tử chút thay đổi, hỏi.

      Quản gia cúi đầu trả lời: “Thưa chủ tử, năm vị Vương gia được truyền vào cung, chỉ có tiểu Vương gia cùng Vương phi túc trực bên linh cữu.”

      “Tiểu Vương gia?” Nam tử chớp mi.

      Quản gia vội : “Chủ tử, là con thứ Mạc Ly Hiên của Nhị Vương gia, hoàng thượng hạ chỉ đưa làm con nuôi, thừa kế tước vị, xưng là tiểu Vương gia.”

      “Là Hiên nhi?” Nam tử nhíu mày, khóe miệng hơi cong lên, : “Đứa này phẩm hạnh đoan chính, khiêm tốn lễ phép, bổn vương rất thích, ngươi dặn người trong Vương phủ phải hầu hạ nó cho tốt!”

      “Vâng, chủ tử, nô tài hiểu !”

      Nam tử dừng trong chốc lát, đột nhiên mở miệng hỏi: “Vương phi như thế nào? Là nữ tử như thế nào?”

      Quản gia ngẩn người, tiện đà trả lời: “Việc này nô tài khó mà , ngày hôm nay Hoàng Thượng muốn cho Vương phi chôn cùng, nhưng Vương phi lại giật khăn che đầu, tranh biện với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng giận dữ, Nhị Vương gia cùng Ngũ Vương gia ra mặt cầu xin, về sau Hoàng Hậu nương nương cũng giúp, Hoàng Thượng mới thu hồi mệnh lệnh. Còn có, vương phi tựa hồ rất quan tâm tiểu Vương gia.”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 13



      Mưa vẫn tí tách ngừng. Ngoài cửa sổ, quản gia ướt đẫm toàn thân, vẫn đứng yên nhúc nhích đợi nam tử bên trong cửa sổ ra lệnh.

      Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của nam tử chút thay đổi, trong mắt chỉ lên chút kinh ngạc cùng khinh thường.

      lâu sau mới nhàn nhạt mở miệng “Đứa con này của Lăng Bắc Nguyên có can đảm, còn biết mượn sức Hiên nhi để ngày sau được an ổn! Hừ! Bổn vương phải tận mắt nhìn xem đây là nữ tử như thế nào!”

      “Chủ tử! Ngài muốn…” Quản gia cả kinh mở to mắt.

      Nam tử nhíu mày, lãnh đạm : “Lệnh cho toàn bộ hạ nhân túc trực bên linh cữu rời khỏi Cúc Thủy Viên! An bài cho tiểu Vương gia nghỉ ngơi!”

      “Chủ tử, ngộ nhỡ việc giả chết truyền ra, chẳng phải làm cho người ta hoài nghi sao?” Quản gia lo lắng .

      “Cả việc này ngươi cũng làm xong sao? Trong Vương phủ này, ngoại trừ chủ tử, nếu ai để lộ nửa lời đồn, liền tiên trảm hậu tấu!” Nam tử độc ác lạnh lùng .

      Quản gia chấn động, chắp tay : “Tuân mệnh chủ tử! Nô tài lập tức làm!”

      Dứt lời liền động thân rời Hương Đàn Cư.

      Nam tử lại yên lặng trong chốc lát, sau đó xoay người đến bên giường, nhấn vào cơ quan, vào cái đường hầm.

      Trong linh đường, Lăng Tuyết Mạn nghe tiếng mưa rơi bên ngoài càng lúc càng lớn, tâm làm thế nào cũng thể bình tĩnh.

      Mạc Ly Hiên cảm nhận được khẩn trương của Lăng Tuyết Mạn, trấn an : “Mẫu thân, ngài đừng khẩn trương. Chỉ là trời mưa mà thôi. Nơi này có nhiều người như vậy, ngài phải sợ.”

      “Ly Hiên ta, ta có cách nào khác. Chính là khẩn trương!” Lăng Tuyết Mạn run rẩy ngừng quay đầu nhìn lại quan tài gỗ màu đen, sợ phát sinh chuyện quỷ dị như xác chết sống lại hay cương thi chui ra, phá vỡ trái tim bé của nàng.

      Mạc Ly Hiên nắm tay Lăng Tuyết Mạn, kiên định : “Mẫu thân, phải sợ. Con tuy còn tuổi nhưng con là nam tử hán. Có con ở đây, ngài có việc gì.”

      “A… A… Ly Hiên…” Lăng Tuyết Mạn cảm động, hai tay ôm lấy Mạc Ly Hiên, khóc : “Con đúng là đứa bé ngoan. Hai ta về sau nương tựa lẫn nhau mà sống!”

      “Mẫu thân!”

      Mạc Ly Hiên bị ôm sát vào thân mình thơmm mềm của Lăng Tuyết Mạn, khuôn mặt nhắn phát quẫn. Lăng Tuyết Mạn bất quá mới mười sáu tuổi, hương thơm nhè của thiếu nữ bay vào mũi làm nó được tự nhiên. Nên biết, ngay cả mẹ ruột của nó lúc trước cũng thân cận nó như vậy.

      Nến trắng trong linh đường đột nhiên tắt sạch, toàn bộ linh đường lâm vào mảnh tối đen.

      Bọn hạ nhân dám kêu, hoảng sợ che miệng co mình.

      Lăng Tuyết Mạn kinh hãi tự chủ được kêu to, càng ôm Mạc Ly Hiên chặt hơn, môi run rẩy ngừng, “Ly… Ly Hiên, có phải là hồn của trở lại ?”

      “Mẫu thân chớ sợ. Phụ Vương ngày thường rất thích con. Cho dù là phụ vương trở về cũng thương tổn chúng ta.” Mạc Ly Hiên lo lắng an ủi, nhưng dù sao nó cũng chỉ là đứa , tuy gan lớn nhưng cũng có chút sợ hãi, bất đắc dĩ rất lớn tiếng để che dấu khẩn trương của bản thân mình.

      Trong bóng đêm, đôi mắt sâu ở sau màn trướng lạnh lùng theo dõi hình ảnh hai người ôm nhau đẹp mắt kia, nhàn nhạt tức giận.

      Quản gia từ ngoài phòng vội tiến vào, lớn tiếng : “Vương gia có thói quen thích nhiều người. Để quấy nhiễu đến chủ tử, toàn bộ các ngươi lui ra ngoài Cúc Thủy Viên!”

      Hạ nhân ở trong cơn kinh hách nghe lời như thế, vội hướng về linh vị dập đầu lạy ba cái sau đó nhanh ra ngoài.

      Lăng Tuyết Mạn vui mừng quá đỗi vội cùng Mạc Ly Hiên đứng lên chuẩn bị chạy. Ai ngờ quản gia đến trước mặt, cung kính lại cho cự tuyệt: “Vương phi, ngài thể . Ngài là chánh phi của chủ tử, nên ở chỗ này cùng chủ tử! Tiểu Vương gia vẫn còn , quỳ lâu thân thể chịu nổi. Nô tài sai người chuẩn bị xong Liễu Hương Cư cho tiểu Vương gia. Tiểu Vương gia nghỉ ngơi, chờ sau khi trời sáng lại đến túc trực bên linh cữu để Vương phi nghỉ ngơi.”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 14



      “Đó phải là còn lại mình ta sao? Ta muốn!” Lăng Tuyết Mạn nghe vậy liền vội kêu to lên, ôm Mạc Ly Hiên chặt hơn.

      “Vương phi, nô tài đưa tiểu Vương gia Liễu Hương Cư trước, sau đó trở lại cùng Vương phi túc trực bên linh cữu Vương gia!” Quản gia hơi nhíu mày .

      “A… Oa… Ngươi bao lâu?” Lăng Tuyết Mạn mang vẻ mặt cầu xin hỏi.

      Quản gia giật giật khóe miệng muốn ổn định cảm xúc Lăng Tuyết Mạn, “Rất nhanh, Vương phi cần sợ hãi Vương gia.”

      “Đừng nhắc đến người chết có được ?” Lăng Tuyết Mạn theo phản xạ thét lên, cũng bất chấp tất cả bật thốt lên: “ là cái nam nhân cực phẩm gì chứ? Sớm chết muộn chết, cố tình chết ngay lúc này làm cho ta thành quả phụ. Ta là xui xẻo!”

      “Mẫu thân!” Mạc Ly Hiên kinh hãi bịt kín Lăng Tuyết Mạn, an tâm nhìn quản gia.

      Quản gia mang sắc mặt khó coi, trong giọng nhó mang theo phẫn nộ ràng, “Vương phi, mặc dù ngài là chủ tử, nhưng xin vương phi năng thận trọng! Vương gia của chúng ta vừa mất, thi thể chưa lạnh. Sao ngài có thể ra lời vô tình vô nghĩa như thế? Nếu truyền đến Hoàng Thượng…”

      “Quản gia!”

      Mạc Ly Hiên vội vàng ngắt lời, khẩn thiết : “Mẫu thân do bị dọa sợ mới hưu vượn. Quản gia thể đem lời này truyền , việc này rất nghiêm trọng!”

      “Tiểu Vương gia, Vương phi đối đãi Vương gia như thế, tiểu Vương gia muốn bao che sao?” Quản gia tức giận .

      Lăng Tuyết Mạn ra lời nhưng cũng hiểu được hậu quả, dùng sức mở tay Mạc Ly Hiên, đáng thương kêu khóc: “Ly Hiên, miệng của ta lại chuốc họa. Thực xin lỗi, ta phải cố ý. Ta là rất sợ thôi!”

      Mạc Ly Hiên nghe vậy, nhìn quản gia, giọng có chút cường ngạnh: “Quản gia, ta cho phép ngươi ra! Đây là mẫu thân mà Hoàng gia gia ban cho ta, ta phải bảo vệ ngài. Huống chi ngài cũng chỉ là nhìn đời chưa sâu, chuyện suy nghĩ cẩn thận, nhất thời xúc động mà thôi. Phụ vương nhân từ trách tội ngài. Ngươi cần so đo!”

      “Tiểu Vương gia!” Quản gia chưa lường trước Mạc Ly Hiên kiên định che chở Lăng Tuyết Mạn như vậy, nghĩ đến chủ tử vẫn chờ, liền cau mày : “Nô tài nghe theo tiểu Vương gia. Chỉ là xin vương phi ngày sau cần lời như vậy nữa.”

      “Nhất định! Nhất định!” Lăng Tuyết Mạn vội vàng gật đầu đáp ứng, thở hơi.

      Quản gia dùng tay ra dấu, “Mời tiểu Vương gia cùng nô tài!”

      Mạc Ly Hiên lại lắc đầu : “ cần. Ta ở nơi này cùng mẫu thân túc trực bên linh cữu phụ vương. Phụ vương lúc còn sống đối với ta rất tốt, ta muốn tận tâm báo hiếu !”

      Quản gia nghe vậy nóng nảy, “Tiểu Vương gia, đêm nay nếu ngài quỳ đến hừng đông, ngày mai làm sao có thể thay vương phi?”

      “Nếu đêm nay ta túc trực, để mẫu thân ngủ trước.” Mạc Ly Hiên kiên trì .

      Lăng Tuyết Mạn cảm thấy đau xót, nước mắt tràn mi. Nàng chưa từng có chị em, mẹ muốn bảo vệ nàng lại hữu tâm vô lực. Xuyên qua lại khiến nàng gặp đứa chín tuổi đối xử tốt với nàng như vậy, làm sao khiến nàng rơi lệ?

      “Mẫu thân, ngài làm sao vậy?” Mặc dù Mạc Ly Hiên thấy mặt Lăng Tuyết Mạn, lại nghe đến tiếng khóc rất của nàng, lo lắng hỏi.

      Lăng Tuyết Mạn hít mũi cái, “ có việc gì. Ly Hiên, con cùng quản gia thôi. Ta ở mình sao. Ta muốn kiên cường lên, về sau chỉ có con bảo vệ ta, ta cũng muốn bảo vệ con!”

      “Mẫu thân, cần, con là nam tử hán!”

      “Ly Hiên . mình ta cùng phu quân chuyện chút.” Lăng Tuyết Mạn ngắt lời Mạc Ly Hiên, với quản gia : “Mang Ly Hiên thôi.”

      “Vâng, Vương phi!”

      Mạc Ly Hiên cắn môi, lo lắng dặn dò: “Mẫu thân, ngài cùng phụ vương dù sao cũng có nhân duyên, chuyện tri kỷ, phụ vương trách tội ngài.”

      “Ừ, ta biết. Ha ha… .”

      “Vâng.”
      ngoc nguyet thích bài này.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 15



      thân ở sau màn trướng, nam nhân nghe hết màn cảm động vừa rồi, hai tròng mắt u tối sắc bén bắn về phía nữ nhân gan lớn đến biết sống chết!

      Hiên nhi lại bảo vệ ả như thế!

      Mạc Kỳ Hàn đột nhiên nghĩ đến Lăng Tuyết Mạn vừa rồi biết hổ thẹn ôm Mạc Ly Hiên, cảm thấy cơn tức giận lan tràn toàn thân. Vương phi của nếu dám an phận thủ tiết cho , nhất định phế ả!

      Thân mình vừa định rời , lại nghe được Lăng Tuyết Mạn hắt hơi cái, dường như là cảm lạnh!

      Mày nhăn lại.

      Lăng Tuyết Mạn xoa mũi, buồn bực ngồi nệm, xoa bóp chân cẳng tê mỏi. Đêm khuya, nhiệt độ khí giảm mạnh làm nàng mặc quần áo đơn bạc bị rét run. Nhưng mà nơi này tối đến đưa tay thấy được ngón, nàng căn bản dám lại lung tung, chỉ có thể mong quản gia mau trở về.

      Nhưng ngồi yên cũng làm nàng sợ. Dù sao nơi này còn bày cỗ quan tài có người chết nằm bên trong.

      Vì thế Lăng Tuyết Mạn thử lầm bầm lầu bầu để giảm bớt khí khẩn trương. “Khụ khụ” Hắng giọng cái, “Vương gia phu quân, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, cũng coi như là lần cuối cùng. Khụ khụ, mạng của ngươi tốt, cưới vợ chưa động phòng liền quy thiên. Mạng của ta cũng tốt, còn là nương phải thủ tiết. Haiz.”

      Động phòng?

      Đôi mắt Mạc Kỳ Hàn híp lại, “Nha đầu kia muốn động phòng? A, vậy cũng được. Có thể thành toàn nàng!” Khóe miệng tạo nên độ cong . Nghe nàng chuyện là buồn cười!

      Lăng Tuyết Mạn thở dài, quay đầu hướng ra ngoài xem xét, lại nghe được tiếng động, thầm nguyền rủa: “Quản gia đáng chết này có phải lừa ta ? Còn chưa đến? Haiz! Vương gia phu quân, nếu ngươi trời có linh thiêng, xin thương xót báo mộng cho phụ vương ngươi bảo ông ấy thả ta ! Đời ta còn dài, mà cũng thể bảo ta làm ni ? Haiz! Thiên lý ở đâu!”

      Lời than thở làm Mạc Kỳ Hàn cau chặt lông mày, nhếch môi: “Quả là cái nữ tử thiếu mất tam tòng tứ đức!”

      như vậy, còn muốn thả nàng? có cửa đâu!

      Thân hình Mạc Kỳ Hàn vừa động, lướt gấp ra ngoài. Tốc độ nhanh làm cho Lăng Tuyết Mạn chỉ vừa cảm thấy trận gió quất vào mặt, thân mình liền bị bay lên . Để tránh nàng kêu to cùng phản kháng, phong bế vài huyệt đạo người nàng, sau đó đến phòng ngủ của ở Cúc Thủy Viên, cũng là phòng cưới của bọn họ hôm nay!

      Lăng Tuyết Mạn kinh hãi, nàng bị bắt cóc sao? Chẳng lẽ nàng bị hạ thuốc gì đó? Vì sao nàng cách nào nhúc nhích, hơn nữa kêu cứu mạng cũng được? Tứ Vương phủ canh phòng lơi lỏng như thế sao? Đến đạo tặc xông vào cướp người cũng biết sao? Ly Hiên cứu ta!

      Mạc Kỳ Hàn ôm Lăng Tuyết Mạn vào phòng ngủ, đồng thời ống tay áo vung lên tạo thành cổ gió mạnh thổi tắt toàn bộ ánh nến trong phòng. Căn phòng tối đen. Trong đầu đột nhiên toát ra ý nghĩ làm ánh mắt Mạc Kỳ Hàn lóe lóe.

      muốn xem tân nương của bộ dáng ra sao!

      Giọng nghe cũng tệ, mềm mềm êm êm, nghe vào trong lỗ tai có cảm giác tê dại. biết dung mạo như thế nào?Trong bóng đêm, có thể thấy nàng mở to đôi mắt. Tròng mắt sáng trong bóng đêm như sao trời lộng lẫy, làm người ta thưởng thức.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 16



      Lăng Tuyết Mạn như người gỗ nằm thẳng cẳng ở giường, trong lòng ngừng chửi bậy, nhưng mà chữ cũng thể bay vào trong lỗ tai đạo tặc.

      Mạc Kỳ Hàn lại điểm thêm huyệt, Lăng Tuyết Mạn lập tức hôn mê.

      lần nữa châm nến, đưa tới gần, chiếu rọi lên gương mặt trắng nõn của nữ tử, mày như mực họa, môi đỏ mọng kiều diễm, cái mũi khéo léo, gò má hình trứng ngỗng, ngũ quan xinh xắn này đẹp khuynh quốc cũng đủ khuynh thành!

      Mạc Kỳ Hàn nhìn Lăng Tuyết Mạn, lông mày lại càng nhăn hơn!

      Nữ nhân an phận này lại đẹp như vậy, nàng đội nón xanh cho (bị cắm sừng ấy) chắc cũng quá khó khăn, đến lúc đó mặt biết đặt chỗ nào?

      thầm suy tư, sau đó Mạc Kỳ Hàn tắt nến, dùng tay giải huyệt câm cho Lăng Tuyết Mạn.

      Lăng Tuyết Mạn tỉnh dậy, ngẩn ra nửa ngày, đột nhiên nhớ lại, theo bản năng giật giật tay, vui mừng, “Ta có thể cử động!” Ngay sau đó càng thêm kinh hỉ “Oa! Còn có thể chuyện!”

      “Câm miệng!”

      Hai chữ sắc bén đột nhiên toát ra, mọi kinh hỉ Lăng Tuyết Mạn đều bị dọa chạy mất, giơ tay, cố nhìn xem người chuyện ở đâu.

      “Đừng nhúc nhích!”

      Lại là mệnh lệnh vang lên, thân mình Lăng Tuyết Mạn chấn động, môi yên lắp bắp hỏi: “Ngươi… ngươi là nam nhân?”

      Mạc Kỳ Hàn ngẩn ra, sau đó nhàm chán : “Vô nghĩa!”

      xong, kiên nhẫn thò tay kéo Lăng Tuyết Mạn vào lòng. Lăng Tuyết Mạn thất kinh, giùng giằng mới vừa hô chữ “Cứu -” liền bị cái bàn tay to bóp cổ, tiếng trầm thấp mang theo hương vị cảnh cáo: “Nếu muốn chết ngoan ngoãn!”

      Lăng Tuyết Mạn hô hấp thuận, mặt đỏ bừng lên, liều mạng gật đầu. Nam nhân kia mới chậm rãi nới lỏng tay. Lăng Tuyết Mạn thở hổn hển : “Ngươi là ai? Đây là nơi nào? Ngươi bắt ta rốt cuộc muốn làm gì? Ngươi biết ta là ai ?”

      Mạc Kỳ Hàn híp mắt nhìn đôi môi đỏ mọng trong bóng đêm vẫn kiều diễm, tà mị nhếch môi : “Ta là nam nhân. Nơi này là phòng cưới của ngươi cùng phu quân ngươi. Ngươi là Tứ Vương phi, ta bắt ngươi đương nhiên là muốn thay phu quân ngươi động phòng với ngươi!”

      “Cái gì? Ngươi… ngươi… ngươi… ngươi to gan! Ta khuyên ngươi nhanh thả ta. Nếu , thủ vệ Tứ Vương phủ lập tức vào!” Lăng Tuyết Mạn khiếp sợ, đồng thời lo lắng, gắng gượng .

      Nghe vậy Mạc Kỳ Hàn lại phát ra tiếng đùa cợt cười khẽ: “A, nếu như nắm chắc mười phần, sao ta dám phi lễ Tứ Vương phi?”

      Dứt lời liền đem nữ tử trong lòng trực tiếp áp chế dưới thân, hung hăng chiếm lấy môi đỏ mọng, nhưng ôn nhu cũng triền miên, chính là tức giận cùng trừng phạt.

      Liếm môi cánh hoa của nàng trong chốc lát, đầu lưỡi linh hoạt liền từ môi nàng trượt vào trong để bá đạo thưởng thức cái lưỡi thơm ngọt của nàng.

      Lăng Tuyết Mạn bị hôn đến mất hồn, đáp lại cũng phản kháng, chỉ ngây ngốc trợn tròn mắt, để mặc nam nhân ở người đoạt lấy nụ hôn đầu tiên của nàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :