1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 187



      Nhã Phi hít hơi lạnh, dùng sức nuốt nước miếng, mới khiến cho gò má đỏ bừng của mình từ từ trở lại trắng nõn, giọng cực điểm, “Mạn Mạn, phương pháp báo thù của tẩu khỏi… khỏi rất… cái gì .”

      “Thế nào? Muội cảm thấy ổn hả? Hì hì, ta cảm thấy quá tuyệt vời! Ha ha ha ta.” Lăng Tuyết Mạn cười đắc ý, “Tự ta thấy sùng bái ta tới cực điểm.” xong ngửa mặt lên trời cười lớn hơn rồi hát bậy bạ.

      Nhã Phi ngồi xổm bên trợn mắt há hốc mồm nhìn Lăng Tuyết Mạn.

      “Mẫu thân!”

      tiếng trẻ thơ vang lên, Lăng Tuyết Mạn giật mình lảo đảo cắm đầu ngã về mặt hồ! (cái này hơi quá rùi tác giả ơi.)

      “Mạn Mạn!”

      “Mẫu thân!”

      chậm mà xảy ra nhanh, Mạc Ly Hiên nhảy lên đón thân mình nàng, nháy mắt ôm lấy thắt lưng Lăng Tuyết Mạn, vội vàng lui về phía sau. Nhã Phi lanh lẹ chống được thân mình hai người ngã xuống đất, thế này mới đứng vững vàng được.

      Mới vừa đứng lên, Mạc Ly Hiên liền đen mặt tức giận gầm : “Mẫu thân, ngài làm cái gì vậy? Chuyện lần trước rơi vào hồ ngài quên rồi sao? Vì sao đứng xa chút?”

      “Ách…”

      Đỉnh đầu có đám quạ đen bay qua!

      Lăng Tuyết Mạn hóa đá! Nhã Phi co quắp!

      Mạc Ly Hiên tức giận rống xong nới cánh tay nó ôm lưng Lăng Tuyết Mạn ra, mang vẻ mặt tức giận cẩn thận kiểm tra xem Lăng Tuyết Mạn có đụng phải nơi nào hay . Xác định người có việc gì, mới ngồi xổm xuống xoa xoa chân của nàng, khẽ hỏi: “Đau ?”

      Lắc vàng!

      Mạc Ly Hiên vừa hỏi làm Lăng Tuyết Mạn khẩn trương, lập tức căng thẳng lên, cơ hồ là lập tức cuống quít rút chân về, cực mất tự nhiên rặn ra cụ cười, “ có việc gì, đau.”

      Cũng may nàng giấu lắc vàng ở bên trong váy, mà Mạc Ly Hiên có vẻ như cũng thấy gì thích hợp, lại nhìn cái chân còn lại hỏi, “Còn chân này?”

      có việc gì, cũng đau. Hiên nhi, con quá lo lắng rồi.” Lăng Tuyết Mạn xấu hổ .

      Mạc Ly Hiên gật đầu đứng lên, ánh mắt liếc qua hồ nước, : “Mẫu thân, chút nữa ngài được biểu diễn, con với Hoàng gia gia.”

      “A, vì sao?” Lăng Tuyết Mạn khó hiểu.

      “Để tránh ngài lanh chanh láu táu lại rơi vào hồ.” Mạc Ly Hiên đáp hết sức ràng.

      Lăng Tuyết Mạn u buồn, mềm giọng, cơ hồ là cầu khẩn: “Hiên nhi, ta cam đoan rớt vào hồ, con cho ta biểu diễn, chuyện này rất quan trọng với ta.”

      “Hiên nhi, Mạn Mạn còn muốn thắng…” Nhã Phi mở miệng muốn , nhưng trong đôi mắt trong suốt của Mạc Ly Hiên lại nhiễm lên chút thâm thúy phù hợp với tuổi, nhìn Nhã Phi, nhàng : “Hoàng , mẫu thân của con nếu muốn thắng cá cược với các vị hoàng thúc mà phải trả giá bằng an nguy của chính mình, con có khả năng cho phép.”

      Dứt lời lại nhìn Lăng Tuyết Mạn, bình tĩnh : “Mẫu thân, ngài muốn bạc hay muốn thứ gì với con tiếng là được rồi, cần đòi từ chỗ các vị hoàng thúc. Tứ Vương phủ có thứ gì con đều cho ngài, Tứ Vương phủ có con nghĩ hết biện pháp làm ra cho ngài. Nhưng Ly Hiên chỉ có cầu là mẫu thân phải an toàn, vì Ly Hiên mất mẹ, nếu như lại mất mẫu thân, Ly Hiên chịu nổi!”

      “Hiên nhi!”

      Lăng Tuyết Mạn giật mình nhìn Mạc Ly Hiên, lâu ra lời. Đứa này càng ngày càng trưởng thành, càng ngày càng giống người lớn cẩn thận chăm sóc nàng, lo lắng cho nàng, vừa rồi còn tức giận quát nàng lần đầu tiên.

      Nhã Phi cũng khiếp sợ nhìn cháu của nàng, khiếp sợ ý muốn bảo vệ của nó đối với Lăng Tuyết Mạn mãnh liệt như vậy, để cho nàng…

      “Mẫu thân, Tam thẩm tốt, ngài chớ để ở trong lòng, đừng để ảnh hưởng tới tâm tình của ngài. Ngài cùng hoàng ở bên ngoài chơi lát, con gọi người lấy áo choàng cho các ngài, được để cảm lạnh.”

      Mạc Ly Hiên xong xoay người , ra năm sáu bước Lăng Tuyết Mạn mới phản ứng được, vội nâng váy đuổi theo, giữ chặt tay Mạc Ly Hiên, “Hiên nhi!”

      “Mẫu thân!” Mạc Ly Hiên quay đầu “Mẫu thân, còn có việc gì?”

      “Hiên nhi, ta…” Lăng Tuyết Mạn biết nên như thế nào, có chút líu lưỡi, “Hiên nhi, con cho ta biểu diễn , ta cam đoan nghe lời con , chỉ đứng ở thuyền giống lúc chúng ta tập luyện, quyết sửa lung tung, được ? Hiên nhi, mẫu thân van con, để uổng phí công ta vất vả tập thôi!”

      “Mẫu thân!” Mạc Ly Hiên nhíu mày.

      “Con trai ngoan, đáp ứng ta , van con!” Lăng Tuyết Mạn cúi đầu nhìn Mạc Ly Hiên, gương mặt đáng thương, xong thấy Mạc Ly Hiên có phản ứng gì, quýnh lên, hai tay cầm bả vai Mạc Ly Hiên, nhắm ngay cái trán trơn bóng của nó hôn cái, sau đó đong đưa bả vai Mạc Ly Hiên, “Hiên nhi, đồng ý với ta , ta cam đoan xảy ra chuyện, được ?”

      Mặt Mạc Ly Hiên thoáng chốc đỏ bừng. Khi đôi môi ấm áp ấy dán trán nó, trong nháy mắt đầu óc nó trống rỗng, lòng bàn tay khẩn trương nắm chặt, đứng nghe Lăng Tuyết Mạn làm nũng mà thân mình siết chặt đến cực hạn, cơ hồ là kịp suy nghĩ ra miệng, “Được, vậy ngài phải nghe lời, thể làm khác lúc tập luyện.”

      “Nha! Quá tuyệt vời!” Lăng Tuyết Mạn kích động nhảy dựng lên, sau đó cầm khuôn mặt nhắn Mạc Ly Hiên mà chà đạp, còn an ủi cười : “Hiên nhi, mặt của con rất non mềm, sờ lên rất !”

      “Mẫu thân!” Mạc Ly Hiên dở khóc dở cười, đỏ mặt cúi đầu nhanh: “Con gọi người lấy áo choàng.”

      xong chân bước giống như chạy trối chết.

      “Mạn Mạn, tẩu sao lại hôn Hiên nhi vậy? Nó…” Nhã Phi chỉ vào bóng lưng Mạc Ly Hiên, tặc lưỡi than.

      “Hì hì, có gì thể? Nó là con ta mà!” Lăng Tuyết Mạn tự nhiên cực kỳ, giống như Mạc Ly Hiên chính là từ trong bụng nàng sinh ra.

      Xa xa trong bóng đêm, hai thân ảnh cao lớn đứng nhìn.

      Hai tuấn dung vui cười lạnh lẽo.

      Mắt hàn băng bắn đến người thiên hạ phấn hồng bé bỏng ở bờ hồ, tóe ra lửa giận. Trong màn đêm yên tĩnh, cắn răng : “Nữ nhân đáng chết! Ngoài bản công tử còn dám hôn nam nhân khác, quả thực là muốn chết!”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 188



      Lâm Mộng Thanh ôm hai tay trước ngực ung dung tựa vào tường than tiếng, “Haiz! Đáng tiếc! Đáng tiếc bản công tử muốn hùng cứu mỹ nhân lại bị tiểu gia hỏa giành trước, là mất hết hứng!”

      “Bất quá-” Lâm Mộng Thanh liếc xéo khuôn mặt tuấn tú đông lạnh nào đó, cười quỷ dị, “Bất quá tiểu Vương gia kia vừa mới ôm ôn hương nhuyễn ngọc còn được thưởng đôi môi thơm, cảm giác kia…”

      ánh mắt lạnh lẽo quét tới, Lâm Mộng Thanh cười khan tiếng, “Hì hì, chỉ đùa chút thôi. Lão đại, huynh đừng để ý. Là ta hưu vượn, người ta là mẹ con thuần khiết, đệ nên nghĩ sai!”

      “Câm miệng!”

      Mạc Kỳ Hàn hừ lạnh tiếng, nhưng ánh mắt chưa bao giờ rời bóng người phấn hồng sôi nổi ở bên hồ, mắt lạnh chứa tức giận vô hạn, tay nắm chặt, hận thể lập tức ra khiêng nữ nhân đáng đánh đòn kia lên mà hành hung. cảnh cáo bao nhiêu lần rồi, ngày thường kéo kéo tay Ly Hiên cũng sao, hôm nay lại còn dám hôn Ly Hiên. Nhìn Ly Hiên đối với nữ nhân kia quan tâm quá đáng cùng ý muốn bảo vệ rất mạnh, bị hôn xong lại có vẻ mặt hoảng loạn, liền biết cháu có tâm tư khác! Mà cái nữ nhân ngốc kia còn biết, đắc ý nhảy cà tưng. Cái này bảo sao lòng nổi lửa.

      “Haiz, lão đại à, khi nào có thể cho đệ ra ngoài tâm cùng ý trung nhân của đệ vậy?” Lâm Mộng Thanh chờ nổi đành hỏi thăm.

      được thân, đệ muốn kinh động đại nội thị vệ sao?” Mạc Kỳ Hàn lạnh lùng .

      “Chúng ta đều dịch dung rồi, cho dù kinh động hai ta là thủ vệ Hương Đàn Cư ở Tứ Vương phủ phụng mệnh thầm bảo hộ Vương phi, cho dù lão gia nhà huynh thấy cũng có vấn để gì.” Lâm Mộng Thanh buồn bực nhíu mày.

      Mạc Kỳ Hàn liếc liếc mắt, “Đệ biết cái gì? Cho dù là thủ vệ Tứ Vương phủ sao lại có thể tùy ý ra vào hoàng cung? Nếu để cho người nào đó cắn ngược lại cái, phải phiền toái sao?”

      “Té xỉu! Sớm biết tiến vào với huynh chỉ có thể xem từ xa thể lại gần, vậy bằng đệ trở về ngủ cho khỏe.” Lâm Mộng Thanh vỗ cái trán buồn bực muốn chết.

      “Vậy bây giờ đệ trở về cũng muộn!” Mạc Kỳ Hàn chuyển mắt tiếp tục nhìn bên hồ.

      “Ách, coi như hết. Đệ chờ phần vạn hi vọng thôi!” Lâm Mộng Thanh ai thán nhìn qua, lại cười ha ha, “Lão đại, tiểu tình địch của huynh lại tới nữa!”

      Bên hồ, Mạc Ly Hiên ôm hai cái áo choàng đến gần, “Mẫu thân, hoàng , phủ thêm !”

      “Hiên nhi, cám ơn cháu!” Nhã Phi cầm cái, cười

      “Ha ha, hoàng quá khách khí.” Mạc Ly Hiên khẽ cười cầm cái tự tay cho choàng vai Lăng Tuyết Mạn, lại xoay người cẩn thận buộc dây lại.

      “Ôi, Hiên nhi sao khoác cho hoàng chứ? Trong mắt cũng chỉ có mẫu thân thôi.” Nhã Phi trêu ghẹo.

      Lăng Tuyết Mạn ngây ngô cười, “Nhã Phi, muội nhanh thành thân , chờ muội sinh đứa con trai có người choàng áo uội.”

      “Mạn Mạn, tẩu…” Nhã Phi nhất thời đỏ mặt, ngập ngừng ra lời.

      “Ha ha, hoàng , mẫu thân của con còn tuổi, biết chăm sóc bản thân mình. hoàng lớn hơn mẫu thân nửa tuổi, Hiên nhi mới chăm sóc mẫu thân, hoàng nên tức giận.” Mạc Ly Hiên áy náy .

      “Hừ hừ, dù sao mẹ con các ngươi tình cảm tốt, ta đây chỉ là hoàng , thành người ngoài rồi!” Nhã Phi đen mặt.

      Mạc Ly Hiên lại cười, lắc lắc cánh tay Nhã Phi, tươi cười hồn nhiên mê người, “Hoàng nên tức giận, chờ lúc hoàng đại hôn Hiên nhi tặng ngài lễ vật tinh xảo nhất được ?”

      “Đều giễu cợt ta, ta mới cần thành thân đâu!” Nhã Phi quẫn sắp phát điên.

      “Ha ha, ta thấy tiểu bạch kiểm lần trước muốn làm phò mã a. Nhã Phi nhốt lại ! Đỡ cho tinh kia xinh đẹp quá mức trêu hoa ghẹo nguyệt hồng hạnh vượt tường!” Lăng Tuyết Mạn vừa nhớ đến chuyện sân bóng liền phì cười, sau lại buồn bực than câu, “ biết tinh kia có rời như lời quản gia , hay còn núp ở trong Vương phủ chúng ta ăn cơm chùa! Ta trở về phải lục soát, nếu có liền cước đá về nhà!”

      “Mạn Mạn!” Nhã Phi biết cái gì cho phải, vừa vội vừa thẹn, lắp bắp : “Tẩu bậy bạ gì đó? Cái gì phò mã phò mã chứ? Lâm công tử lại chọc tẩu, tẩu đừng như vậy a.”

      “Ha, Nhã phi, muội đau lòng sao?” Lăng Tuyết Mạn thấy mặt Nhã Phi đỏ ửng, cười khanh khách .

      Mạc Ly Hiên bật cười thôi, “Mẫu thân, hoàng , trở về . Chắc tiệc chấm dứt rồi. Trang phục của mẫu thân Xuân Đường đưa đến, trở về chuẩn bị chút .”

      Đưa mắt nhìn ba người rời , Lâm Mộng Thanh tức giận vỗ ngực liên tục vì thể lao ra lý luận với nữ nhân vô lương kia, chỉ có thể giận cá chém thớt thân nam nhân của ả!

      “Lão đại, mắt huynh chắc là hư rồi, làm sao có thể coi nữ nhân xấu xa như vậy là bảo vật? ta tiểu bạch kiểm, tinh thôi , còn trước mặt công chúa Nhã Phi đồn ta trêu hoa ghẹo nguyệt hồng hạnh vượt tường. Đây phải là muốn tự tay hủy diệt hạnh phúc nửa đời sau của ta sao? ta ăn cơm chùa, muốn đá ta về nhà? Mẹ kiếp, ta để yên cho lão bà của huynh đâu!”

      Mạc Kỳ Hàn chỉ sung sướng cười ra tiếng, “Vẫn là Mạn Mạn nhà ta hiểu biết tâm ý của ta, biết ta muốn giao muội muội vào tay đệ, liền thay ta tiêu diệt đệ!”

      “Haiz, ta tại sao lại được? Ít nhất đệ vẫn là thân đồng tử (trinh nam ấy), ai như huynh biết có bao nhiêu nữ nhân, hừ hừ! Ta xem huynh chính là cố ý cho ta qua nửa đời sau!” Mặt Lâm Mộng Thanh chuyển đỏ, lại xanh, rồi đen.

      “Ha ha.” Mạc Kỳ Hàn thoải mái cười, “Được, Mộng Thanh ta liền cho đệ cơ hội. Nếu đệ có thể đoạt được tâm hồn thiếu nữ của Nhã Phi, có năng lực cả đời đối xử tốt với nó, ta liền làm chủ thành toàn hôn cho hai đứa!”

      “Nha! Thành giao!” Hai mắt Lâm Mộng Thanh nứt ra sáng rọi.

      …………

      Điện Thái Hòa

      Mạc Ngự Minh giương tay lên, nhạc ngừng lại, sang sảng : “Tiệc chấm dứt, bãi giá đến hồ Thúy Trà!”

      “Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”

      Quần thần quỳ xuống đất, tiếng hô cao vút.

      ra hồ đó tên là Thúy Trà.” Lăng Tuyết Mạn cảm thán, “ là dễ nghe.”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 189



      Mọi người dời đến hồ Thúy Trà, ngồi xuống ghế bày quảng trường

      Gió đêm phả hương hoa xông vào mũi, tiếng nhạc du dương vang khắp bốn phương, vô số lồng đèn chiếu sáng cả vùng trời đêm.

      Theo tiếng trống hùng hồn, trăm bé trai lên đài biểu diễn, bắt đầu ca múa, chắp tay : “Cung chúc Hoàng Thượng phúc trạch thiên hạ, hoàng thất con cháu đầy đàn, Minh quốc giang sơn đời đời tương truyền.”

      Lăng Tuyết Mạn xem hăng say, thỉnh thoảng vỗ tay hưng phấn, nhiều lần đứng lên làm các phu nhân nhất phẩm nhị phẩm ngồi ở sau lưng nàng đều tắc lưỡi.

      Nhã Phi tuy cũng kích động, nhưng dù sao có công lực tu dưỡng mạnh hơn Lăng Tuyết Mạn, ôn nhã cười nhìn Lăng Tuyết Mạn lại kích động lần nữa đứng dựng lên, vội kéo kéo tay áo của nàng, giọng : “Mạn Mạn tẩu che tầm mắt người phía sau.”

      “Ách.” Lăng Tuyết Mạn vội ngồi xuống, quay đầu hướng người phía sau cười cười xin lỗ, lại vội quay trở về.

      “Mạn Mạn, muội cũng phải lên đài biểu diễn.” Nhã Phi đau khổ giọng ai oán.

      “A, phải muội muội biểu diễn sao? Thế nào phải lên rồi?” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc nhướng mày.

      Nhã Phi thầm than tiếng, “Mẫu hậu uội đánh đàn thay thế Đại ca Tứ ca chúc thọ phụ hoàng, làm cho phụ hoàng vui vẻ chút.”

      “Vậy cũng có thể, muội phiền não cái gì?” Lăng Tuyết Mạn rất hiểu hỏi.

      “Tẩu thấy hôm nay tới đều là thanh niên tuấn tú sao? Đều là con cháu nhà quan tứ phẩm trở lên, mẫu hậu phụ hoàng cũng có ý uội lộ diện, chọn phò mã uội.” Nhã Phi xong, có tâm tư xem biểu diễn, chỉ cúi đầu.

      Lăng Tuyết Mạn lại hứng thú sáng mắt, “Nhã Phi, đây là chuyện tốt nha, ha ha, muội có thể lập gia đình.”

      “Nhưng Mạn Mạn…” Nhã Phi lại nên lời.

      “Muội muốn lập gia đình à?” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc.

      “Cũng phải…” Nhã Phi chần chờ, sau đó lại thở dài, “Muội cảm thấy trong mấy người này có ai xuất chúng.”

      Lăng Tuyết Mạn tà ác cười: “Xem ra muội có nam nhân trong lòng rồi.”

      , có, liên quan đến Lâm công tử.” Nhã Phi muốn phủ nhận nhưng lại càng bại lộ.

      “Ha ha, vậy là tiểu bạch kiểm sao?” Lăng Tuyết Mạn cười càng thêm tà ác.

      Nhã Phi quẫn muốn đào cái hang chui vào luôn.

      đài ca múa xong, tiếng trống trận phấn khích vang lên, biểu diễn tạp kỹ bắt đầu. Hai người vạm vỡ phóng đến đài, Lăng Tuyết Mạn lại khống chế nổi hét lớn: “Hay!”

      Ngồi ở bên phía khách nam, loạt sáu nam nhân lớn đều thầm trợn trừng mắt, sau đó cùng lầm bầm câu, “Có gì mà hay chứ!”

      “Haiz, Hiên nhi, mẫu thân của con chút nữa muốn biểu diễn cái gì vậy?” Mạc Kỳ Lâm giả vờ lơ đễnh cười hỏi.

      Mạc Ly Hiên nhàng cười, thần bí lắc đầu, “Thực xin lỗi Ngũ thúc, mẫu thân của con nếu con dám bán đứng, ngài ấy nhận con làm con trai. Cho nên Ngũ thúc nhẫn nại chờ !”

      “Hiên nhi, nghiêm trọng như vậy đâu. Mẫu thân hù dọa thôi. Nàng có con trai như con là đắc ý muốn chết, làm sao có thể nhận con. Con lặng lẽ chút với chúng ta, chúng ta giữ bí mật là được.” Mạc Kỳ Dục tiếp tục dụ dỗ, cười càng thêm xán lạn.

      “Ha ha, Thất thúc, mẫu thân của con nếu Thất thúc lừa gạt con con phải chuyển lời cho thúc, ngày khác ngài ấy đốt vương phủ của thúc, cho thúc than trời khóc đất hối hận kịp.” Mạc Ly Hiên hồn nhiên, đôi mắt nửa thực nửa giả .

      “Ách!” Khuôn mặt tuấn tú mấy của nam nhân cùng nhau co quắp!

      ai dám hỏi nữa, nhưng đem hết hi vọng bỏ vào người Mạc Kỳ Diễn. Mạc Kỳ Minh vốn ít , lại cười nhạt : “Nhị ca, Hiên nhi là con của ca, cho nên ca xuất ngựa . Chúng đệ là được rồi.”

      “Hiên nhi-” Mạc Kỳ Diễn mới mở đầu, Mạc Ly Hiên liền ngắt lời, “Phụ vương ngài càng nên hỏi. Mẫu thân đề phòng nhất chính là phụ vương. Phụ vương nhất định dùng khổ nhục kế phụ tử tình thân để dụ dỗ Hiên nhi, cho nên Hiên nhi thời gian này cũng dám nhiều lời cùng phụ vương, chỉ sợ bị lừa.”

      “Khụ khụ!”

      Năm nam nhân đều bị sặc, mãnh liệt ho khan lên. Mạc Ngự Minh ngồi ở đầu vội quay đầu lại, cau mày : “Đều cảm mạo sao? Tiểu Lý Tử, truyền thái y!”

      cần, phụ hoàng!”

      Mạc Kỳ Diễn vội vàng từ chối, xấu hổ cười gượng, “Chúng thần giỡn, làm cho phụ hoàng bị sợ hãi.”

      “Ừ.” Mạc Ngự Minh quét mắt mấy người cái, quay lại.

      Nghệ sĩ múa rồng bắt đầu biểu diễn, Nhã Phi cũng đứng dậy về phía sau đài chuẩn bị.

      Đội múa rồng lui ra sau đài, đài đột nhiên yên tĩnh trở lại. phút đồng hồ qua, lúc mọi người biết làm sao làn điệu du dương đột nhiên vang lên, như sóng xanh trong hồ, hơi hơi nhộn nhạo trong lòng mọi người, tao nhã mà vui mừng. Màn che chậm rãi kéo ra, Nhã Phi mặc cung trang màu đỏ ngồi bên cạnh đàn mộc, ngồi ngay ngắn cao quý lại mất khô khan, mỹ lệ thoát tục, ngón tay nhắn khều dây đàn, môi xao động tươi cười giống như đóa hoa sen nở rộ.

      Lăng Tuyết Mạn xem ngây người, sau khi đầu óc phản ứng kịp, hai mắt vội xem xét hướng khách nam ngồi, quan sát hai hàng thanh niên tuấn tú xem có ai ngoại lệ , chỉ thấy tất cả đều xem ngây ngốc!

      Tiếng đàn bình thản đột nhiên chuyển biến như vạn ngựa dồn dập phi ngập trời, dời núi lấp biển, trào dâng mênh mông, làm người ta tâm thần nhộn nhạo giống như đưa thân vào trong khí thế hừng hực thiên quân vạn mã!

      Kích động qua , tiếng đàn chậm dần, cho đến thanh cuối cùng dần, Nhã Phi chậm rãi đứng dậy, quỳ lạy giữa đài, tiếng mềm : “Nhi thần cung chúc phụ hoàng phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn!”

      “Được!”

      Mạc Ngự Minh đáp kịp, vỗ tay khen tài nghệ của Nhã Phi, “Hay!”

      Dưới đài lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm, ngừng trầm trồ khen ngợi liên tục, Lăng Tuyết Mạn hưng phấn vỗ đến đỏ tay.

      Lâm Mộng Thanh cũng xem, hai tròng mắt tỏa sáng, hơi si ngốc giật mình nhìn Nhã Phi cách xa hơn mười thước, tán thưởng đồng thời quên với Mạc Kỳ Hàn, “Lão đại, ánh mắt của đệ cao hơn huynh, nhìn ý trung nhân của đệ rồi so lại của huynh , haiz…”

      “Hừ!” Mạc Kỳ Hàn phục hừ lạnh tiếng, “Ta tuyệt đối tin Mạn Mạn nhà ta có tài nghệ vang danh bốn phương!” Nha đầu kia tương đối tự tin!

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 190



      Sau khi Nhã Phi biểu diễn cầm nghệ là mấy trận ca múa biểu diễn, Lăng Tuyết Mạn có chút phiền chán, nhịn được nho thầm: “Có sáng tạo , xem như vậy mãi chán lắm!”

      “Ha ha, Mạn Mạn, muội mong chờ xem tẩu biểu diễn.” Nhã Phi khẽ cười .

      “Hì hì, biểu diễn của ta đương nhiên hay. ”

      Lăng Tuyết Mạn tự tin toét miệng, khi hai người chuyện, ca múa đài xong, chỉ nghe Lý công công lớn tiếng : “Liễu tiểu thư phủ Thái Phó Liễu Ngô Đồng chúc thọ Hoàng Thượng!”

      Lăng Tuyết Mạn cùng Nhã Phi vội ngừng chuyện với nhau, nhìn lên đài.

      dải áo khoác lụa màu tím thêu hoa, đầu cài cái trâm ngọc bích, ở mái tóc đen có hai ba đóa hoa màu tím lung linh, bên hông đeo đóa sen bạc tinh xảo khéo léo, tay mang đôi vòng bạc, vài sợi tóc theo gió nhè lay má, cười khuynh quốc lộ hết quyến rũ, mộng ảo.

      Khi cười lúm đồng tiền má, nét vui yếu ớt giữa lông mày, thoáng chốc hút hồn mọi người. Chỉ thấy nàng hơi quỳ xuống, tiếng mềm mại, đáng , nhàng, uyển chuyển, hàm xúc “Dân nữ Ngô Đồng hôm nay vì Hoàng Thượng dâng lên khúc ‘Mẫu Đơn thủy tụng’ Cung chúc Hoàng Thượng vạn Phúc An Khang!”

      Thanh dần kèm tiếng nhạc vang lên, Liễu Ngô Đồng ngâm hát lên, giọng hát thanh thúy mềm mại đáng , hơn nữa sắc nàng đặc biệt linh hoạt, kỳ ảo, nhiệt tình, làm cho tiếng hát của nàng như là ngọn lửa nhiệt tình trêu chọc lòng người. Đột nhiên giọng nàng mềm làm bừng tỉnh người ta như mâm ngọc bỗng nẩy hạt châu, như suối nước róc rách chảy, thanh linh mà u tĩnh, làm cho người ta như đưa thân vào chốn đào nguyên yên tĩnh mà mỹ lệ.

      đường , ống tay áo như mây của nàng vung lên phối hợp, vừa múa vừa hát, từ vũ điệu hoàn mĩ xinh đẹp, giọng hát trong veo làm mọi người ở đây kinh ngạc cùng ao ước.

      khúc kết thúc, khẽ cúi người, nụ cười rực rỡ giống như bầu trời đầy sao lộng lẫy. lúc mọi người ngưng thần nhìn chăm chú, thướt tha xuống.

      biết là ai dẫn đầu hô tiếng “Hay!”, tiếng vỗ tay lại lần nữ vang dội hồ Thúy Trà

      “Ngô Đồng là lợi hại!” Lăng Tuyết Mạn nửa ngày khép được miệng, kinh ngạc tự đáy lòng, thở dài .

      “Đúng vậy. Trước kia Tứ ca thường xuyên khen…” Nhã Phi nhìn Liễu Ngô Đồng, thuận miệng , đột nhiên phản trả lời kịp, vội dừng lại, xấu hổ nhếch nhếch miệng, “Liễu tiểu thư cầm kỳ thư họa đứng thứ nhất thứ hai ở Cẩm An, đương nhiên lợi hại! ”

      “Ách, Nhã Phi, muội vừa Tứ ca muội thế nào? và Ngô Đồng có quan hệ rất tốt sao?” Lăng Tuyết Mạn tò mò hỏi.

      “Ừ, Mạn Mạn, Tứ ca cũng còn, có gì đáng , chúng ta tiếp tục xem biểu diễn .” Nhã Phi bĩu môi, có chút muốn nhắc tới.

      Về chuyện Tứ ca cùng Ngô Đồng, nàng đương nhiên cái gì cũng biết, thậm chí nàng còn biết chuyện Ngô Đồng cự hôn. Tuy rằng Tứ ca nhẫn, bất kỳ lý do gì, chỉ xin phụ hoàng chọn Vương phi khác cho , nhưng nàng thông qua Xuân Đường cùng Thu Nguyệt biết, cho nên nàng cảm thấy là sau khi Liễu Ngô Đồng từ chối Tứ ca, khiến cho Tứ ca thương tâm quá độ, bệnh của nặng thêm, khiến mất sớm. Vì thế nàng vô cùng oán hận Liễu Ngô Đồng.

      Nhìn cảm xúc Nhã Phi có vẻ như tốt, Lăng Tuyết Mạn dám hỏi tiếp.

      Ai ngờ Nhã Phi đột nhiên ngột ngẩng đầu, để sát vào lỗ tai Lăng Tuyết Mạn, : “Mạn Mạn, tẩu nhất định phải biểu diễn hay, nhất định phải vượt qua Liễu Ngô Đồng, đè hào quang của nàng ta xuống!”

      “Ách, vì sao?” Lăng Tuyết Mạn mờ mịt.

      “Dù sao, muội là muốn tẩu xuất sắc, muốn tẩu vượt qua nàng, sắp đến phiên tẩu rồi, chúng ta cùng Hiên nhi đến hậu điện chuẩn bị .” Nhã Phi ra hận ý, cầm tay Lăng Tuyết Mạn muốn kéo .

      Nhưng Mạc Ngự Minh đột nhiên lên tiếng, nghe qua là cực kỳ vui mừng, “Nha đầu Ngô Đồng lại đây, đến chỗ trẫm!”

      Nhã Phi cả kinh đứng lên, lại ngồi xuống liếc mắt nhìn Liễu Ngô Đồng, khẽ cắn cánh môi.

      Gần như ánh mắt mọi người đều tập trung đến trước đài, bao gồm vài vị Vương Gia.

      “Nha đầu Ngô Đồng ngày hôm nay vì trẫm biểu diễn tốt như vậy, lòng trẫm rất an ủi a! Nha đầu năm nay chắc mười tám rồi, ha ha, trẫm muốn thưởng ngươi, hôm nay liền tác chủ mối hôn cho ngươi, như thế nào?” Mạc Ngự Minh cười sang sảng hỏi.

      câu này chấn động mọi người ở đây. Nhưng khiếp sợ qua , cũng có gì đáng kinh ngạc, vì con của đại thần được Hoàng Thượng chỉ hôn là chuyện bình thường, bất quá bao nhiêu quan viên luôn ngóng trông thánh thượng chọn môn lương duyên cho con nhà mình!

      Liễu Thiếu Bạch mỉm cười, thầm nghĩ như vậy cũng tốt. Ngô Đồng xuất giá là có thể thoát khỏi bóng ma Tứ Vương gia trong lòng. Liễu Thái Phó kích động đến trước mặt Mạc Ngự Minh quỳ xuống, “Thần tạ chủ long ân!”

      Liễu Ngô Đồng lại ngơ ngác đứng nửa ngày mới hỏi: “ biết Hoàng Thượng chỉ hôn cho Ngô Đồng với ai?”

      Nghe vậy, Mạc Ngự Minh mỉm cười nghiêng người, ánh mắt thâm ý hướng loạt năm con, nhìn qua từng người, dừng lại mặt Ngũ Vương gia Mạc Kỳ Lâm!

      Mạc Kỳ Lâm chấn động, thân mình run lên, ôm lấy ghế Lê Hoa nhưng lại thẳng tắp ngã về sau, té ngồi xuống mặt đất, ghế cũng ngã quỵ phát ra tiếng “Rầm”!

      Điều này khiến văn võ bá quan đều thầm than, Ngũ Vương gia luôn luôn ổn trọng, sao lại đột nhiên kích động, chẳng lẽ là-

      Lăng Tuyết Mạn cũng nhìn chăm chú, thào: “Ngũ Vương gia cưới lão bà đến mức hưng phấn như thế ?”

      Mà Sắc mặt Mạc Ngự Minh có chút khó coi, trầm giọng : “Lâm nhi, con làm cái gì?”

      “Phụ… phụ hoàng!” Mạc Kỳ Lâm được Mạc Kỳ Sâm cùng Mạc Kỳ Minh ngồi gần đỡ lên, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, chuyện cũng lắp bắp, “Phụ hoàng thứ tội, nhi thần đột nhiên có chút đau đầu, có thể về cung nghỉ ngơi trước được ??

      Mạc Ngự Minh chớp mắt cái nhìn vào Mạc Kỳ Lâm, mắt sắc bén tràn đầy tìm tòi nghiên cứu, dùng ánh mắt hàm xúc ý tứ, hỏi Ngũ Vương gia đồng ý việc chỉ hôn với Ngô Đồng phải .

      Mạc Kỳ Lâm mờ mịt vài giây, sau đó dùng lực gật đầu, trong ánh mắt tràn đầy cầu xin. Liễu Ngô Đồng cùng Tứ ca từng có tình cảm, sao có thể nghĩ, huống hồ… huống hồ hi vọng-

      Khung cảnh hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người giật mình nhìn hai cha con nhìn nhau, lung tung suy đoán.

      lâu sau, Mạc Ngự Minh rốt cục thu tầm mắt, mặt lại là tươi cười, “Ngô Đồng nha đầu, Thái Phó, ngày hôm nay trẫm nổi lên ý định này nhưng trong lòng còn chưa có chọn người thích hợp, đợi trẫm suy nghĩ xong, chọn mối lương hôn cho nha đầu Ngô Đồng!”

      Liễu Thái Phó ngạc nhiên vài giây, vội kéo Liễu Ngô Đồng dại ra quỳ xuống, cảm động đến rơi nước mắt : “Thần tạ ơn Hoàng Thượng! Hết thảy do Hoàng Thượng định đoạt!”

      Mạc Kỳ Lâm thở dài nhõm hơi, rồi sau đó tự chủ được, đem ánh mắt hướng về phía Lăng Tuyết Mạn, khóe miệng mỉm cười.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 191



      Đối với việc hoàng thượng cố ý chỉ hôn, Liễu Ngô Đồng có biểu ra cao hứng, cũng có biểu ra mất hứng, chính là dại ra, mãi cho đến lúc trở về chỗ ngồi vẫn là ngây ngốc.

      Lăng Tuyết Mạn ngồi cách Liễu Ngô Đồng ghế, muốn an ủi vài câu nhưng lại quá xa, thỉnh thoảng đầu hướng về sau tìm kiếm, làm Nhã Phi mất hứng cực độ, lôi kéo ống tay áo Lăng Tuyết Mạn, : “Mạn Mạn, tẩu mặc kệ nàng .”

      “Nhã Phi, Ngô Đồng là bạn của ta, ta phải quan tâm nàng ấy.” Lăng Tuyết Mạn hiểu, cau mày .

      “Mạn Mạn, tẩu quan tâm nàng ta làm cái gì? Loại phụ lòng người giống nàng ta xứng đáng để Ngũ ca cưới!” Nhã Phi phẫn nộ.

      Lăng Tuyết Mạn nghe vậy càng thêm mê mang, giọng áp đến nhất, “Nhã Phi có ý gì? Vừa rồi Ngũ Vương gia muốn cưới sao?”

      “Mạn Mạn, Ngũ ca vừa rồi thể ý tứ, chính là ra mà thôi. Cũng may phụ hoàng chưa tuyên bố là Ngũ ca, nếu , sợ là Ngũ ca phải công khai từ chối, Liễu Thái Phó liền mất mặt!” Nhã Phi .

      “Nhưng muội Ngô Đồng phụ lòng…”

      Lăng Tuyết Mạn vẫn là nghi hoặc, mới vừa đưa ra nghi vấn, Mạc Ly Hiên lại vòng qua ghế đến trước mặt, “Mẫu thân, nên chuẩn bị rồi!”

      “A, ừm.” Lăng Tuyết Mạn ngẩn người mới phản ứng được, vội thoáng nhìn đài bắt đầu biểu diễn múa đèn lồng, tiết mục nữa là đến lượt nàng, vì thế gật đầu. Nhã Phi cũng đứng dậy theo.

      Trong bóng tối, Lâm Mộng Thanh lười vươn vươn thắt lưng cùng khuỷu tay, lắc lắc đầu, rầu rĩ hỏi: “Lão đại, chúng ta vẫn phải chờ đợi sao? Khi nào nữ nhân vô lương chưa trở về phủ, huynh vẫn chờ phải ?”

      “Ừ.” Mạc Kỳ Hàn nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt vẫn dán vào nữ tử thương rời khỏi đám người, đương nhiên tầm mắt có chút tự chủ được, như ngừng lại ở làn áo lụa màu tím thêu hoa kia, nỗi lòng lo lắng vô cùng.

      “Lão đại, Liễu tiểu thư biểu diễn là khá a, ca hay múa tốt, người cũng xinh đẹp, đến lão gia nhà huynh cũng khen!” Lâm Mộng Thanh miễn cưỡng câu có câu , mắt tà liếc Mạc Kỳ Hàn, khẽ cười chế nhạo: “Thế nào? Nghe lão gia muốn gả Liễu tiểu thư, lão đại, huynh kích động sao?”

      Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn quét tới, mang theo chút ý lạnh, “ bậy bạ gì đó? Vô luận nàng ra sao cũng liên quan tới ta, ta có Mạn Mạn, người nào có thể thay thế!”

      sao?” Lâm Mộng Thanh nhún nhún vai, tỏ vẻ tin. “Cả đời này thay đổi sao? Nếu ngày sau Liễu tiểu thư muốn cùng huynh gương vỡ lại lành, hậu cung của huynh nhiều thêm phi tử, thiếu phi tử cũng có khác nhau. Chẳng lẽ huynh muốn?” ( rất linh –“ –)

      “Nếu bởi vì có nàng mà mất Mạn Mạn, ta có lời sao?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, mười ngón tay nhanh siết chặt, dừng chút, trầm giọng : “Ta có kiêu ngạo của ta, nàng đáng giá để ta quay đầu. Nữ nhân có thể cùng ta gần nhau đời kiếp là Mạn Mạn!”

      Lâm Mộng Thanh nhướng nhướng mày, gật đầu, “Đệ cũng nhìn ra huynh khẩn trương, nữ nhân vô lương nếu so với Liễu tiểu thư thâm sâu kia, vẫn là nữ nhân vô lương lợi hại hơn!”

      “Đệ được Mạn Mạn vô lương!” Mạc Kỳ Hàn hờn giận .

      Lâm Mộng Thanh buồn bực, “Lão đại, nàng đệ là tinh tiểu bạch kiểm gì đó, sao huynh ngăn cản? Chỉ cho quan đốt đèn mà cho dân chúng phóng lửa a.”

      “Đó là đương nhiên, Mạn Mạn là sư tẩu của đệ, đệ đương nhiên phải nhường nàng!” Mạc Kỳ Hàn .

      Lâm Mộng Thanh đen mặt, “Nếu là sư tẩu của đệ càng phải nhường cho đệ!”

      “Sao được, nàng là bảo bối ta nâng niu trong lòng bàn tay, đệ bất kính với nàng chính là bất kính với sư huynh!” Mạc Kỳ Hàn liếc liếc mắt, lành lạnh .

      “Mẹ kiếp! đôi vợ chồng vô lương!” Lâm Mộng Thanh giận sôi lên.

      “Đừng nữa, mau xem!”

      Mạc Kỳ Hàn đột nhiên nghe được tiếng sáo nhè truyền đến, vội ngăn Lâm Mộng Thanh lại, hai tròng mắt gắt gao chăm chú nhìn vào mặt hồ, sợ lỡ mất màn phấn khích của Lăng Tuyết Mạn.

      Đêm yên tĩnh, tiếng sáo rất xa từ hồ Thúy Trà truyền đến, nghiêng tai cẩn thận nghe, cũng là nội tâm mở rộng, du dương phiêu đãng, tinh thần mơ màng chậm rãi bay lên, hòa cùng ánh trăng mình trong đám mây huyền ảo.

      Tối nay trong điện Thái Hòa, ánh mắt mọi người đều như ngừng lại mặt hồ nhộn nhạo sóng xanh!

      chiếc thuyền con khoan thai tới, thuyền, mặc quần áo trắng như tuyết, vạt váy bay lên theo gió, tóc đen dài tùy ý bay lả tả vai, đầu cài chiếc trâm trắng tinh như vẽ nền tóc đen.

      Ngọc nhan khuynh quốc khuynh thành tao nhã như tuyết, mặt nước xanh, xuất trần như tiên tử, ngạo thế mà đứng, chuông bạc tay rung động từng trận, sắc tựa như ngọc rơi tung tóe, hình dáng thanh thuần như tiên tử hạ phàm chưa từng trải khói lửa nhân gian, làm người ta dám đến gần.

      Ngón tay ngọc thon thon, môi ướt át kiều diễm che sáo ngọc màu trắng, mà ánh mắt chăm chú, trong ánh mắt trong veo phảng phất trong thiên địa chỉ còn lại khúc tấu, còn tục nhân, còn tục vật.

      Đột nhiên tiếng sáo trào dâng lên, mọi người chìm đắm trong mộng ảo, cả kinh, hô hấp căng thẳng theo, chỉ thấy đài đột nhiên xuất thêm thân ảnh cũng áo trắng như tuyết, trong tay cầm thanh trường kiếm phối hợp với khúc sáo, thân hình linh hoạt bay lộn, mũi kiếm vung lên từng đường như vẽ đóa hoa, lung lay mắt mọi người, khi chậm lúc nhanh, khi chậm mang khí phách như thiên quân vạn mã, lúc nhanh như kiếm khách đa tình say rượu múa kiếm trong rừng hoa đào.

      Tiếng sao lúc chậm lúc nhanh, cho đến khi điệu cuối cùng biến mất, thiếu niên áo trắng chậm rãi thu trường kiếm trong tay, rồi sau đó quăng kiếm, mũi chân điểm bay lên về phía chiếc thuyền con ven hồ Thúy Trà, tư thế xinh đẹp đáp xuống thuyền, đứng bên cạnh mặc y phục lụa trắng, bốn mắt giao nhau, cầm cổ tay bạch ngọc, mang theo nàng bay lượn tự do như chim chóc trung, lướt qua tân khách dày đặc, bay về phía đài biểu diễn. Sợi tóc đen của thiếu niên bay lên, sa y của theo gió vũ động, cánh tay nâng lên dây kết váy dài, nhàng như thiên tiên trong mộng, ở trong vô số ánh mắt kinh thán chậm rãi hạ xuống, yểu điệu mà đứng.

      Mạc Ly Hiên mỉm cười, lui sang bên đàn khúc ‘Nghê Thường Vũ Y Khúc’, còn Lăng Tuyết Mạn xoay tròn vòng, xoay lưng về khán đài, vài giây sau vung tay áo dài chấm đất, ngửa mặt về phía sau, mũi chân vung điểm đất, nhanh chóng lại xoay tròn chuyển người đối mặt với khán đài, nhưng kỳ dị chính là quần áo lụa trắng biến thành váy dài, cùng với dây lưng thắt hoa bên hông làm cho tân khách sửng sốt, cảm thấy mỹ lệ thần kỳ!

      Kỹ thuật xoay tròn nhàng, múa như gió thổi tuyết rơi, bộ pháp như du long thoăn thoắt, khi khoanh tay giống cành liễu mảnh khảnh mềm mại vô lực, khi múa tà váy bay dường như mây trắng dâng trào, khi đảo mắt xinh đẹp nên lời, tay áo đón gió tung bay mang theo phong tình vạn chủng, tay áo dài huyễn hóa thành trăm ngàn loại tư thái, mảnh mai nhu nhược xương, biểu ra phong tình vạn chủng.

      Các tân khách dưới đài mang ánh mắt si mê, bộ dáng dại ra, giờ phút này tất cả đều đặt toàn bộ tâm trí vào múa say mê, toàn bộ quảng trường tĩnh lặng tiếng động, thậm chí các tân khách ngay cả hô hấp đều trở nên khẩn trương, sợ quấy nhiễu đến tinh linh múa đẹp như tiên nữ, đôi mắt càng là khắc cũng nỡ dời, chớp mắt gắt gao theo dõi thân ảnh đẹp đến mức tận cùng vũ đài!

      Khúc múa gần xong, Lăng Tuyết Mạn nhìn xuống dưới đài, đồng tử trong veo như nước mùa thu mang theo ý cười, lúm đồng tiền lên yếu ớt, mũi chân điểm xuống đất, thân mình ngừng xoay tròn, tay áo dài chấm đất dùng sức vung ra bốn phương tám hướng, theo ống tay áo vũ động, mưa hoa đầy trời rơi xuống, vô số đóa hoa đỏ rực từ trong tay áo bay ra lả tả, sau đó lại nhanh chóng đổi về quần áo lụa. Ở dưới đài, mọi người khiếp sợ cực độ, lặng yên giữa mưa hoa!

      Toàn thể mọi người bị kinh sợ, lâu toàn bộ quảng trường tiếng vang!

      Lăng Tuyết Mạn liếc xéo mắt hạnh đến hàng năm nam nhân mang bộ dáng si ngốc, đắc ý nháy mắt. Trong con ngươi trong veo như nước tràn đầy hoạt bát linh động. Nàng thầm nghĩ chính là, nàng đánh cuộc hẳn là thắng rồi!

      “Hay!”

      “Bốp bốp bốp!”

      Rốt cục Hoàng đế Mạc Ngự Minh dẫn đầu, khắp quần thần vang vọng tiếng tán thưởng, vỗ tay nhất thời như lửa khói bùng nổ vang vọng , thậm chí vang đến từng ngõ góc của Hoàng Cung.

      “Con dâu Lăng Tuyết Mạn cung chúc phụ hoàng phúc thọ an khang, giang sơn Minh quốc vĩnh viễn trường tồn!”

      “Hoàng tôn Mạc Ly Hiên chúc mừng sinh nhật Hoàng gia gia!”

      Hai thân ảnh áo trắng quỳ song song, mỉm cười chân thành.

      “Được! Được! Được!” Hô lên liên tục ba chữ ‘được’ Mạc Ngự Minh vui ra mặt, “Trẫm chưa từng nghe qua khúc nhạc dễ nghe như vậy, càng là chưa từng thấy qua màn múa đẹp mắt như vậy. Tuyết Mạn, Hiên nhi, các con quả nhiên là cho trẫm màn kinh hỉ a! Ha ha ha.”

      “Đúng vậy, đúng vậy, thần thiếp là bị kinh ngạc! Đây là màn biểu diễn xuất chúng nhất đêm nay, Hoàng Thượng phải nhanh ban thưởng a!” Hoàng Hậu kích động vạn phần .

      Mạc Ngự Minh gật đầu tán đồng, hướng hai người đài vẫy tay, “Nhanh đến cạnh trẫm!”

      Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Ly Hiên xuống đài. Mạc Ngự Minh nhìn quần áo hai người, cười ha ha : “Quả nhiên giống đôi mẫu tử a! nha đầu Tuyết Mạn, con trước , muốn trẫm ban cho cái gì?”

      Nghe vậy Lăng Tuyết Mạn chuyển động con ngươi giảo hoạt, cẩn thận : “Phụ hoàng, đầu của con luôn gửi ở trong tay phụ hoàng, con nghĩ muốn ngày sau vô luận con làm sai cái gì, phụ hoàng đều tha cho con mạng có được hay ?”

      Nàng tính toán là nếu có ngày chuyện của nàng cùng Tình nhân bại lộ, như vậy hai người bọn họ cũng cần chạy trối chết! Hà Hà!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :