1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 182



      Ở trong phòng đến khoảng mười ngày, Lăng Tuyết Mạn chờ tang lễ của Cốc Vũ Mị tiến hành xong mới rời Cúc Thủy Viện.

      Rất ít ra khỏi cổng lớn của Vương phủ, hôm nay có các vị Vương gia tới thăm, Lăng Tuyết Mạn ra gặp, xuyên qua hành lang, mới vừa đến cổng chính, nghe bên ngoài có tiếng , thanh lớn, làm nàng chỉ có thể nghe đại khái.

      “Nhị ca, ca Tứ tẩu có thể biểu diễn được cái gì? Đệ nghe nàng trước đây chỉ học được thêu thùa, làm thơ, cũng giỏi đánh đàn, nhưng theo đệ đòi cây sáo, chẳng lẽ nàng thực thổi sáo?

      “Tiểu Thất, đệ lo lắng cái gì? Bất quá theo ta thấy, vẻ mặt nha đầu kia rất gian, cố ý vòi vĩnh cây sáo ngọc của đệ đó!”

      “Thất ca, Ngũ ca, các ca cũng nên xem thường Tứ tẩu, các ca thấy tẩu ấy đá bóng hay như thế nào, Tứ tẩu thực ra rất lợi hại đó, ha ha, muội khâm phục nhất chính là Tứ tẩu, muội nghĩ tẩu ấy nhất định giỏi ca múa.”

      “Aizz, nha đầu kia sao còn chưa đến? Chẳng lẽ là trốn ở trong phòng học thuộc thứ tự thổi các lổ sáo sao?”

      “Nhị ca, sao ca lời nào? Đúng rồi, phải Hiên nhi muốn ca dạy nó thổi sáo sao? Ca dạy chưa?”

      “…………..”

      Lăng Tuyết Mạn áp tai cửa, răng nghiến ken két, trong bụng đầy ắp bầu tức giận.

      “Vương phi, sao ngài vào?” Xuân Đường hỏi .

      “Đương nhiên.”

      Từ khớp hàm nghiến ra câu, Lăng Tuyết Mạn đứng thẳng thân, hít vào, thở ra, lại hít vào, lại thở ra, cứ như thế vài lần, bỗng cười gian xảo, khoác lên cánh tay Xuân Đường, lắc mình tiến vào, lúm đồng tiền nở rộ, thướt tha tiêu sái đến gần mấy người bọn họ.

      Mọi người biết là Lăng Tuyết Mạn bất ngờ đến, há miệng vòng vo, sau đó đều dừng ánh mắt người nàng.

      Nàng mặc váy màu xanh lam, tôn lên làn da non mềm sáng ngời, khuôn mặt tuyệt mĩ đánh ít phấn, đôi mắt đen quyến rũ đầy sức sống, đôi môi hồng kiều diễm, nhìn vừa quyến rũ phong tình, lại mang chút ngây thơ, khiến người đối diện nhìn mà thất thần.

      Lăng Tuyết Mạn đứng ở đại sảnh, đôi mắt xinh đẹp lườm về phía đám khuôn mặt tuấn tú si mê đến dại ra, thầm hừ tiếng, sau đó mắt đẹp mang ý cười nhìn đến khuôn mặt Mạc Kỳ Lâm, cất giọng kiều mị,“Ngũ Vương gia, mới vừa rồi là ngài ta là vẻ mặt rất gian?”

      “Ách… này…” Mạc Kỳ Lâm đỏ mặt đỏ tai, cà lăm.

      Lăng Tuyết Mạn chuyển mắt, nhìn sang Mạc Kỳ Dục, “Thất Vương gia, là ngài hoài nghi ta biết đánh đàn, là phế vật?”

      “Mạn…Tứ…” Mặt Mạc Kỳ Dục nóng lên, luống cuống, muốn câm điếc.

      Lăng Tuyết Mạn khẽ cười tiếng, bước tới hai bước, mới nhìn Mạc Kỳ Sâm, mặt Mạc Kỳ Sâm liền ửng đỏ, chắp tay : “Tứ tẩu, coi như ta sai lầm rồi, ta nên tẩu trốn trong phòng, là ta sai, ta sai rồi.”

      “Ha ha, Lục Vương gia, ngài kích động cái gì? Ta cũng phải sói hay cọp, có thể ăn thịt ngài sao?” Lăng Tuyết Mạn nở nụ cười, nhàn tản .

      “Ách… Ta…” Mạc Kỳ Sâm giơ tay xoa miệng, hoảng sợ nhìn nữ tử tươi cười tỏa nắng, nhưng lòng bàn chân lại lạnh run.

      “Thôi, đừng kinh sợ nữa!” Lăng Tuyết Mạn an ủi câu, lại qua Mạc Kỳ Sâm, đến gần Mạc Kỳ Minh, đôi mắt hai người giao nhau, nhưng rất trấn định, khuôn mặt như núi băng đổi sắc, ánh mắt nhàn rỗi nhìn nàng.

      Đấu mắt thất bại!

      Lăng Tuyết Mạn mỉm cười, sau đó bĩu môi, “Quả nhiên là ca ca, kiêu ngạo!”

      “Đó là đương nhiên, chúng ta thân là nam tử hán, mới vừa rồi lại nàng đôi câu, đương nhiên bây giờ phải nhường nhịn nàng.” Mạc Kỳ Diễn tao nhã cười, ánh mắt ấm áp nhìn Lăng Tuyết Mạn, Lăng Tuyết Mạn giật mình cái, vội xoay mặt, giả vờ nhìn người khác.

      Mạc Kỳ Diễn cũng nhìn những người khác, tươi cười như cũ, “Tiểu Thất, phải là đệ hỏi ta vì sao lời nào sao? Giờ nguyên nhân chưa?”

      “A, ra Nhị ca biết Tứ tẩu đứng sau cửa nghe lén, ca mới chuyện! là, cũng nhắc nhở tụi đệ tiếng.” Mạc Kỳ Dục uất hận oán trách.

      Mạc Kỳ Minh chăm chú nhìn Lăng Tuyết Mạn, lại quay sang, : “Tiểu Thất, chỉ có thể trách tai đệ thính thôi.”

      “Muốn ngất , ra Tam ca cũng biết, chỉ có ba người chúng ta phát ra.” Mạc Kỳ Sâm than thở.

      Lăng Tuyết Mạn hừ mũi, chỉ ngón tay qua, “Bình sinh làm việc hổ thẹn, nửa đêm sợ quỷ đến gõ cửa sao? Nếu là ba người các ngài trong lòng có quỷ, xấu sau lưng ta, đâu sợ ta nghe lén. Nay còn trách người khác nhắc nhở, chứng tỏ vẫn chưa nhận ra sai lầm. Đừng nghĩ nữ nhân chúng ta dễ xem thường”

      Mấy nam nhân hẹn mà cùng há miệng, á khẩu, nên lời.

      “Tứ tẩu, muội ủng hộ tẩu.” Mạc Nhã Phi kích động đứng lên, cùng Lăng Tuyết Mạn tỏa ra hào khí nữ hùng.

      “Nhã Phi, yên tâm , ta làm ấy nam nhân này tâm phục khẩu phục.” Lăng Tuyết Mạn ngạo nghễ , trong đầu lóe ra ý nghĩ, con ngươi giảo hoạt chuyển động, lần nữa nhìn về phía năm nam nhân, khẩu khí cao ngạo: “Mấy nam nhân xấu xa các ngài, nếu ta có thể làm cho phụ hoàng cùng mẫu hậu khen ngợi, các ngài thua cái gì?”

      “À, nàng nghĩ muốn cái gì?” Mạc Kỳ Diễn hỏi lại.

      “Ha ha, đến lúc đó mỗi người các ngài phải đáp ứng cầu của ta, ta muốn các ngài làm cái gì, các ngài đều phải làm cái đó, còn nếu ta thua, túy ý các ngài.” Lăng Tuyết Mạn giảo hoạt .

      Mạc Kỳ Lâm nhúc nhích khóe miệng, “ cầu này rất là lợi hại nha, giống như lập khế ước bằng miệng .”

      “Như thế nào, Ngũ vương gia dám đáp ứng sao?” Lăng Tuyết Mạn khích.

      “Sao lại dám?” Mạc Kỳ Lâm giương lông mày, “Ta đồng ý!”

      “Tốt, vậy những người còn lại sao?” Lăng Tuyết Mạn chuyển mắt, giả bộ cười yếu ớt.

      Mạc Kỳ Minh cười , đôi mắt chăm chú nhìn Lăng Tuyết Mạn, : “Ngũ Vương gia đồng ý, chúng ta sao có thể từ chối?”

      “Đúng vậy đúng vậy.” Ba người kia cũng đồng loạt trả lời.

      “Vậy được, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!” Lăng Tuyết Mạn ưỡn ngực, đĩnh đạc , có vẻ như tương đối dũng cảm.

      “Thành giao.” Mọi người cùng cười vang, chấp nhận thỏa thuận bằng miệng.

      Đến cả Mạc Kỳ Minh lạnh như băng cũng nở cụ cười.

      Lăng Tuyết Mạn chợt nhớ ra gì đó, mở miệng than thở, “Ai ai ai, quên hỏi các ngài, đến Tứ Vương phủ chúng ta có chuyện gì ? phải là đến chỉ để chê cười ta .”

      “Phụ hoàng đêm qua nằm mơ gặp Tứ đệ, cho nên phái chúng ta đến thắp hương cho Tứ đệ.” Mạc Kỳ Lâm trả lời, giọng hơi chùng lại

      “À.” Lăng Tuyết Mạn gật gật đầu.

      Đợi mọi người thắp hương xong, Lăng Tuyết Mạn trở lại Cúc Thủy Viên, hạ mệnh lệnh, “Từ hôm nay, ngoại trừ tiểu Vương gia, bất kỳ người nào cũng được bước vào Cúc Thủy Viên nửa bước.” Nàng phải bế quan luyện công thôi.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 183



      Hoàng đế Thái Tông của Minh quốc đại thọ, các châu huyện quan phủ cả nước thi nhau chúc thọ Hoàng Thượng.

      Mà kinh thành Cẩm An của Minh quốc càng phi thường náo nhiệt, từng nhà vui sướng giăng đèn kết hoa.

      Trong hoàng cung, theo quy chế tổ tiên, thọ yến tiến hành tại điện Thái Hòa.

      Ngoài sườn tây Điện Thái Hòa có sân đá cẩm thạch rộng bát ngat, bốn phía đủ loại cây cối xanh um tươi tốt, mùi hương tràn ngập, thơm ngát mảnh.

      cái hồ nhân tạo cực rộng bao quanh điện Thái Hòa. mặt hồ, sóng xanh nhộn nhạo, ánh sáng mặt trời phản chiếu mặt hồ trong vắt, như phủ lên lớp bạc lóng lánh

      Hôm nay dải đất trống trải kia nổi lên đài biểu diễn cao ba thước. Toàn bộ đài phủ kín thảm đỏ kéo dài đến tận điện Thái Hòa.

      Theo lệ thường, tiệc cử hành ở trong điện Thái Hòa, sau đó quan Lễ bộ tỉ mỉ bố trí các tiết mục biểu diễn.

      Ban ngày Hoàng đế Mạc Ngự Minh dẫn văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích đến thái miếu hiến tế dâng hương. Đến hoàng hôn tiệc mừng thọ bắt đầu.

      Sau khi Hoàng đế cùng Hoàng Hậu vào điện, phi tần cùng hoàng tử, thân vương, hoàng tôn, công chúa, hoàng thân, bách quan theo thứ tự tước vị quan chức tiến tới.

      “Tham kiến Hoàng Thượng!”

      Đại thái giám tổng quản Lý công công trang nghiêm hô lớn: “Mọi người trong đại điện làm lễ quỳ lạy!”

      “Cung chúc Hoàng vạn thọ vô cương! Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

      “Bình thân!” Mạc Ngự Minh thuần hậu mỉm cười.

      “Tạ Hoàng Thượng!”

      “Tiệc bắt đầu!”

      Rốt cục tiến hành chủ đề chính!

      Lăng Tuyết Mạn vỗ vỗ ngực thở ra hơi. Từ giữa trưa vào cung, đến tại nàng còn chưa uống giọt nước đâu! Bị Hoàng Hậu cùng Nhã Phi kéo vào cung Phượng Thần, đống cung nữ trang điểm lại cho nàng, làm cho nàng khác ngày đại hôn bao nhiêu.

      Cúi đầu nhìn xem cung phục Vương phi người, Lăng Tuyết Mạn thở dài hơi. là hoa lệ! Cung trang màu đỏ tinh mĩ, vạt áo thêu loan phượng tượng trưng cho thân phận Vương phi, bởi vì người nàng gả chính là con trai của Hoàng Hậu, cho nên Loan Phượng có màu hoàng kim. Chỉ đáng tiếc-

      Nàng là quả phi nha!

      Ánh mắt liếc về phía thái tử phi ngồi bên cạnh, còn có Nhị Vương phi, Tam Vương phi, Lăng Tuyết Mạn lại thở dài, thầm nghĩ nếu Tình nhân có thể quang minh chính đại cùng nàng đứng trước mặt người đời là tốt! Haiz, lại ảo tưởng chút, nếu Tình nhân là Vương gia phu quân chết của nàng tốt!

      Buồn bực, ánh nhìn lại rơi xuống người Nhị Vương phi. Mắt xếch, mày liễu, dung mạo đoan trang tú lệ, đoan đoan chính chính ngồi ở ghế, ngón tay thon dài khép lại chiếc đũa bạch ngọc, lâu sau nhàng gắp ngụm đồ ăn, sau đó tao nhã đưa vào trong miệng, khóe miệng đọng hạt cơm vết nước, thục nữ lại có khí chất.

      Lại nhìn Tam Vương phi cùng thái tử phi đều giống Nhị Vương phi, mỹ lệ lại tao nhã cao quý, vô luận nhìn thế nào đều thấy có chút thô lỗ cùng bất nhã.

      Trong lòng Lăng Tuyết Mạn có chút mùi vị tốt, thử học bộ dáng bọn họ ăn cơm, nhưng tao nhã cầm đũa gắp đồ ăn nửa ngày cũng đưa đến miệng, bụng rỗng tuếch lại ngừng kêu to, khuôn mặt nhắn đen lại, cúi đầu hung hăng cắn đồ ăn, làm sao nhớ được nhai kĩ nuốt chậm, cắn hai cái liền nuốt mất.

      “Xem ra người ta là phượng hoàng bay ở trời, ta là chim sẻ đậu ở cây a!” Lăng Tuyết Mạn bi thương than tiếng, bắt đầu ăn ngấu nghiến!

      Ai ngờ chờ nàng ăn uống no đủ, ngước đầu lên, bi kịch phát ba người kia sáu con mắt nhìn nàng, trong mắt có kỳ lạ cùng khiếp sợ!

      “Hì hì, là do ta quá đói thôi, mẫu hậu có cho ta ăn cơm, ta…” Mặt Lăng Tuyết Mạn xấu hổ đỏ lên, năng lộn xộn.

      “Tứ Vương phi quả thực giống người thường nha!” chuyện là Nhị Vương phi, khóe miệng cong lên mang theo chút trào phúng.

      Tam Vương phi thu hồi ánh mắt nhìn mặt Lăng Tuyết Mạn, nhàng cười, “Tứ Vương phi, chúng ta dọa sợ nàng rồi. Ha ha, mới vừa rồi là ngoài ý muốn, nàng đừng trách.”

      Đều là lần đầu tiên gặp mặt, lần đầu tiên chuyện với nhau, Lăng Tuyết Mạn mờ mịt ngẩn ra nhìn hai nữ nhân này chuyện với nàng. Nhị Vương phi ràng có địch ý với nàng, Tam Vương phi thái độ, lời nghe qua chân thành nhưng đôi mắt lại khiến Lăng Tuyết Mạn cảm thấy căng thẳng, lắp bắp : “Ta… ta ăn cơm có quý củ.”

      Bọn họ đều có phu quân làm chỗ dựa, nàng có, cho nên khí thế liền giảm chút.

      Thái tử phi thấy thế, nhíu mày nhàng : “Tứ Vương phi, có chuyện gì, nàng đói bụng ăn chút , chút nữa còn phải biểu diễn, tới khuya nếu đói bụng, dạ dày thoải mái.”

      Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn nghiêng mắt nhìn thái tử phi, nụ cười thân thiết, lời ấm lòng, để cho trong lòng nàng nóng lên, nghẹn ngào : “Cám ơn đại tẩu!”

      “Đại tẩu…” Thái tử phi ngẩn ra, rồi sau đó nhàng cười, “Đúng vậy, gọi đại tẩu gần gũi hơn. Ta và nàng vốn là thân chị em bạn dâu. khi Tứ đệ còn sống cũng là gọi ta là đại tẩu.”

      Hai tiếng hừ lạnh từ trong cổ tràn ra, Nhị Vương phi cùng Tam Vương phi nghiêng mặt , kiêu ngạo nâng cằm lên, “Đúng là hai quả phi, dễ thân nhau .”

      Thái tử phi vẫn mỉm cười, chính là ánh mắt lóe lóe, sau đó nhìn Lăng Tuyết Mạn, : “Tứ Vương phi, nàng ăn xong chưa? Chúng ta phải kính chén rượu cho phụ hoàng mẫu hậu. Phu quân mất nên chúng ta thay thế phu quân tẫn hiếu đạo.”

      Lăng Tuyết Mạn giật mình, sau đó gật đầu, “Được.”

      Nhị Vương phi cùng Tam Vương phi lại nâng cằm lên, bưng chén rượu trước mặt khẽ nhấp, mắt liếc thái tử phi cùng Lăng Tuyết Mạn, mặt toàn là khinh thường cùng đùa cợt.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 184



      Đứng dậy, Lăng Tuyết Mạn quay đầu lại nhìn Nhị Vương phi, trong lòng biết là cái cảm xúc gì.

      Ngước mắt, theo bản năng đem ánh mắt nhìn về Mạc Kỳ Diễn ngồi ở vị trí thân vương đối diện, bất ngờ nhìn vào nụ cười yếu ớt của , cầm chén rượu bạch ngọc, khóe môi cong, nhìn nàng hề chớp mắt. Trong mắt nóng rực vẫn như cũ, để cho gò má nàng nóng lên, tim đập có chút nhanh hơn.

      Hơi nghiêng thân, nàng tránh cái nhìn chăm chú của , lúc lơ đãng nhìn vào ánh mắt oán hận như đứng ngồi yên, cơ hồ là bản năng khiến nàng lập tức nghiêng người. Nhị Vương phi nhìn thẳng nàng, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh như có như , môi nàng hình như động. Lăng Tuyết Mạn nghe , chỉ kinh ngạc nhìn nàng ấy.

      “Tứ Vương phi?” Thái tử phi nghi hoặc khẽ gọi.

      Lăng Tuyết Mạn vội thu hồi tâm tư, nhìn về phía thái tử phi, cười gượng gạo: “Đại tẩu, thôi.”

      “Ừ.” Thái tử phi khẽ gật đầu về phía trước.

      Lăng Tuyết Mạn theo ở phía sau, môi vô ý thức làm theo khẩu hình của Nhị Vương phi, như thế hai lần, nàng cắn chặt môi dưới. Nhị Vương phi là ba chữ: ‘Hồ ly tinh’

      Hồ ly tinh, hồ ly tinh.

      Lăng Tuyết Mạn lặp lại ba chữ này, tâm tình sa sút đến cực điểm. Nàng cùng Mạc Kỳ Diễn lúc trước tồn tại nhiều vấn đề. Nàng có thể trách Mạc Kỳ Diễn tại sao có gia đình hoàn chỉnh như vậy. nam nhân chịu trách nhiệm, tại sao có thể bỏ vợ cưới nàng? Ngày đó là nàng làm khó . đối với nàng đúng là có tình, nhưng nàng cách nào đáp lại , bởi vì trong lòng nàng có người đàn ông khác.

      Nghĩ đến Tình nhân, bên môi Lăng Tuyết Mạn tự chủ tràn ra cụ cười, trong đầu lập tức ra chuyện đêm qua.

      “Mạn Mạn, cho nàng biểu diễn màu mè, ta lo lắng.” Mạc Kỳ Hàn cau mày, ôm chặt thiên hạ trong lòng.

      “Vì sao? Ta còn phải trông cậy vào Hoàng Thượng khen ta đó, chỉ cần Hoàng Thượng cao hứng, cái mạng của ta phải an toàn hơn sao? Còn có, ta muốn thắng mấy nam nhân xấu xa kia. Hì hì, ta đây về sau liền phát tài. Ta ở chỗ bọn họ muốn cái gì liền có cái đó. Bọn họ đều là người có tiền, ta đòi ngân phiếu. A ha ha!” Lăng Tuyết Mạn hưng phấn ,

      Mạc Kỳ Hàn đen mặt lại, “Mạn Mạn, ta nuôi nàng nổi sao? Gia tài của bản công tử thua kém bọn họ, còn có chỗ Hoàng Thượng, ta bảo vệ xong nàng sao?”

      “Hừ, chàng có gia tài to mà còn lấy bạc của ta. Vậy chàng trả lại cho ta!” Lăng Tuyết Mạn cười nhạt.

      trả. Lấy bạc của nàng là cho nàng tùy tiện ra đường. Ta sợ lúc theo dõi nàng là nàng xảy ra chuyện.”

      “Vậy chàng lo lắng cái gì?”

      “Ta lo lắng… lo lắng nàng rất màu mè, ta lại thêm vài cái tình địch! Ta sợ nàng câu hồn vài vị Vương Gia kia rồi!”

      “Ha ha ha, Tình nhân chàng lo lắng nhiều! Hì hì, chàng lo lắng như vậy, vậy chàng phải đối xử tốt với ta, nếu ta bay mất cho chàng hối hận kịp!”

      “Ta đối với nàng còn tốt sao? Nàng dám bay ta bẻ gãy cánh của nàng!

      “Hừ, nam nhân bá đạo! Đúng rồi, ngày mai ta tiến cung biểu diễn vào buổi tối, chàng có lẻn vào xem ta .”

      .”

      tiến vào cũng tốt, để tránh bị người phát .”

      nhàng thở dài tiếng, mất lý trí cho nàng biết đến. Nàng cũng muốn mạo hiểm, khi bại lộ sợ là khó có thể cứu mạng a!

      “Tứ Vương phi, Nhị Vương phi cùng Tam Vương phi này nọ, nàng đừng để trong lòng. Chúng ta mệnh khổ, phu quân mất, các nàng ta liền xem thường, lời chanh chua, ta thành thói quen. Cũng may có phụ hoàng cùng mẫu hậu, bọn họ dám quá đáng, chỉ là mấy lời làm người ta khó chịu. Ha ha, nghe qua coi như xong, nếu so đo chính là khiến mình càng khó chịu.”

      Thái tử phi nhàng xong, bên môi cười lạnh bạc làm Lăng Tuyết Mạn cảm thấy rất là có mùi vị, “Đại tẩu, ta thèm để ý, nàng đừng lo lắng cho ta.”

      “Ừ, ngày còn dài, đừng làm cho bản thân mình ngột ngạt.” Thái tử phi dừng bước chân, xoay người, thở dài, “Nếu phu quân của chúng ta khoẻ mạnh, ai dám làm càn câu.”

      “Đại tẩu!” Lăng Tuyết Mạn hoảng hốt, đối mặt với Tứ Vương gia, nàng hổ thẹn đến cực điểm. Tứ Vương gia phu quân của nàng mặc dù chết, vẫn dặn dò quản gia bảo vệ mạng cho nàng ở trước mặt hoàng thượng, nhưng nàng lại làm cho đội cái nón xanh lớn.

      “Ha ha, nàng xem, ta lại nhắc tới chuyện thương tâm rồi.” Thái tử phi cười có lỗi, “ thôi.”

      “Ừ.”

      Bước cầu thang bạch ngọc, có cung nữ bưng khay theo bên, Thái tử phi cùng Lăng Tuyết Mạn tiến lên nhàng quỳ xuống: “Con dâu cung chúc phụ hoàng sống lâu trăm tuổi!”

      Lăng Tuyết Mạn theo : “Con dâu cung chúc phụ hoàng phúc phọ an khang!”

      “Ha ha, được, tất cả đứng lên .” Mạc Ngự Minh cười.

      “Tạ phụ hoàng!”

      Hai người đứng dậy, Thái tử phi tự mình rót chén rượu, hai tay dâng tới trước mặt Mạc Ngự Minh, cười yếu ớt : “Phụ hoàng, con dâu mời ngài ly!”

      “Được, lòng hiếu thảo của Nhã Dung, trẫm nhận!” Mạc Ngự Minh cao hứng cực kỳ, nhận ly, hơi uống sạch.

      Thái tử phi lại rót ly dâng tới trước mặt Hoàng Hậu, “Mẫu hậu, chúc ngài cùng phụ hoàng bên nhau đến răng long đầu bạc!”

      “Nhã Dung, mẫu hậu cám ơn con.” Hoàng Hậu nghẹn ngào tiếp nhận, uống xong, sau đó giữ chặt tay Thái tử phi, rơi nước mắt.

      Lăng Tuyết Mạn cảm động lây, đối với Hoàng Thượng Hoàng Hậu đồng tình vạn phần. Nỗi đau mất người thân cho dù là ai cũng thể rơi lệ, cũng giống như đêm hôm đó cha qua đời, trời đất của nàng như sụp đổ.

      Hít mũi cái, nhàng tiến lên, rót rượu, mỉm cười, “Phụ hoàng, trước kia Tuyết Mạn hiểu chuyện, làm cho phụ hoàng mệt mỏi, hôm nay bồi tội với phụ hoàng, chúc phụ hoàng trường thọ!”

      “Nha đầu Tuyết Mạn!” Sắc mặt Mạc Ngự Minh có chút xúc động, chần chờ chút mới tiếp nhận, hơi cạn sạch. Lăng Tuyết Mạn nhìn đến khóe mắt ông cũng có nước mắt rơi.

      “Lê nhi, Hàn nhi của trẫm…”

      Mạc Ngự Minh thào gọi tiếng, mắt khẽ nhắm, nước mắt tràn ra. Lý công công cuống quít đưa khăn gấm lên, khuyên bảo: “Hoàng Thượng bảo trọng thân thể. Ngày hôm nay là đại thọ Hoàng Thượng, Điện hạ cùng Vương gia ở trời nhất định là muốn nhìn đến bộ dáng Hoàng Thượng vô cùng cao hứng a!”

      “Hoàng Thượng!”

      Hoàng Hậu bi thương gọi tiếng, cầm tay Thái tử phi chặt hơn. Thái tử phi cũng thương tâm đến cực điểm, yên lặng rơi lệ.

      Lăng Tuyết Mạn giả bộ tươi cười sang chuyện khác: “Phụ hoàng mẫu hậu, hôm nay chúng ta đương nhiên là phải cao hứng, phía dưới còn có sứ thần nước khác, thể để cho người ta chế giễu. Ha ha, Tuyết Mạn chọc phụ hoàng mẫu hậu mất hứng, lát sau Tuyết Mạn lập công chuộc tội có được hay ?”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 185



      “Ha ha, mồm miệng nha đầu kia cứ như chim sáo!” Hoàng Hậu bị chọc cười, mím môi chế nhạo.

      Mạc Ngự Minh thấy Hoàng Hậu cao hứng, cũng thả lỏng cười ra tiếng: “Ha ha, trẫm cũng phát cái miệng này có thể gặp rắc rối nhưng cũng có thể lập công!”

      Thái tử phi cũng khẽ nở nụ cười, khuôn mặt tươi sáng động lòng người.

      Lăng Tuyết Mạn cười gượng, kéo kéo môi, “Mẫu hậu cần so sánh con với chim sáo, ngài có thể con là tài nữ mà!”

      “Ha ha ha, nha đầu biết xấu hổ!” Mạc Ngự Minh cực kỳ vui, tươi cười đầy mặt.

      Hoàng Hậu cười đến khép miệng được, Thái tử phi kéo kéo ống tay áo Lăng Tuyết Mạn, giọng nhắc nhở: “Kính chén rượu ẫu hậu.”

      “Được.” Lăng Tuyết Mạn gật đầu rót rượu, dâng tới trước mặt Hoàng Hậu, mỉm cười ngọt ngào, : “Mẫu hậu, Tuyết Mạn mời ngài ly, chúc mẫu hậu cùng phụ hoàng phu thê tình thâm trăm năm hòa hợp!”

      “Nha đầu rất đúng, đây là tâm nguyện của trẫm a!” Mạc Ngự Minh xong chuyển mắt nhìn Hoàng Hậu, trong mắt tình ý sâu nùng.

      Hoàng Hậu sắc mặt có chút ửng đỏ, xấu hổ sẳng giọng: “Hoàng Thượng, trước mặt tiểu bối, những thứ này làm gì?”

      “Ha ha, trẫm là nghĩ thế nào thế ấy!” Mạc Ngự Minh hào phóng cười.

      Thái tử phi cùng Lăng Tuyết Mạn thấy thế, nháy mắt với nhau, cùng : “Phụ hoàng, mẫu hậu, con dâu cáo lui!”

      “Được, lui ra .” Mạc Ngự Minh mỉm cười gật đầu.

      Trở về chỗ ngồi, tâm tình Lăng Tuyết Mạn tốt, nhìn đến tình cảm của Hoàng Thượng và Hoàng Hậu khiến nàng lập tức nghĩ tới Tình nhân của nàng, trong lòng cảm thấy ngọt dậy, bất giác mặt tràn đầy hạnh phúc.

      Ăn no có gì làm, Lăng Tuyết Mạn liền tùy ý đánh giá các tân khách hôm nay tới tham gia Hoàng Thượng. Nhìn sang từng dãy, nàng thấy được thân ảnh quen thuộc – Liễu Ngô Đồng!

      Vui mừng trong bụng, Lăng Tuyết Mạn chồm tới, hai tay làm thành cái loa hô : “Ngô Đồng –”

      Liên tục gọi ba tiếng, rốt cục Liễu Ngô Đồng nghe được, đưa mắt nhìn lại, thản nhiên cười nhàng chào hỏi.

      Lăng Tuyết Mạn vui vẻ phất phất tay, sau đó lại ngồi xuống. Ha ha, tốt, nàng ở trong này gặp được bạn rồi!

      A, Liễu Thiếu Bạch đâu?

      Lăng Tuyết Mạn nhìn quanh, bỗng nhiên vỗ trán cái, nàng là hồ đồ. Liễu Thiếu Bạch là nam nhân, hẳn là ở dãy khách nam đối diện! Mở to hai mắt nhìn hướng đối diện, còn chưa thấy Liễu Thiếu Bạch gặp Mạc Kỳ Dục cười xán lạn với nàng, giơ giơ chén rượu lên.

      “Ha ha!” Lăng Tuyết Mạn cười, chỉ chỉ đồ ăn bàn, lại chỉ miệng, sau đó chỉ ngoài điện, ý hỏi ăn no rồi ra ngoài được .

      Mạc Kỳ Dục xem nửa ngay hiểu, cúi đầu hỏi thăm Mạc Kỳ Sâm ngồi kế bên, lúc này mới hiểu ra, ngẩng đầu cố lắc đầu, ám chỉ Lăng Tuyết Mạn ngàn vạn lần đừng .

      Lăng Tuyết Mạn buồn bực cúi đầu, sau đó dùng khuỷu tay chống đầu, ngồi dựa bàn, ngón tay nhàm chán gõ vào mặt bàn phát ra tiếng vang.

      Nhìn Lăng Tuyết Mạn mang bộ dáng lưu manh, loạt năm huynh đệ ngồi chung hẹn mà cùng thở dài hơi.

      “Haiz, Tứ ca là người quy củ lạnh lùng như vậy, nếu còn sống nhìn đến bộ dáng này của Tứ tẩu, sợ là thường dùng đến gia pháp!” Mạc Kỳ Dục rót chén rượu, cảm khái vô hạn.

      “Nếu Tứ ca ở đây chắc Tứ tẩu cũng dám làm càn như vậy. Tứ ca sao có thể dung túng cho nàng quy củ như vậy.” Mạc Kỳ Sâm rất tán đồng.

      Mạc Kỳ Lâm trừng mắt nhìn hai người, vui : “Các đệ còn đồng tình với nàng, quên thời điểm bị nàng chỉnh sao? Các đệ nên mong có người đến thu thập nha đầu kia !”

      “Khụ khụ, Ngũ ca giả bộ làm chi!” Mạc Kỳ Sâm ho khan hai tiếng, vào lỗ tai Mạc Kỳ Lâm: “Ngũ Ca, ta nghe có người đưa cho Tứ tẩu bản địch phổ viết tay nổi tiếng, ca có biết hay ?” ( đưa ở chương 173 ấy)

      “Khụ khụ!” Khuôn mặt Mạc Kỳ Lâm nóng lên, vỗ vai Mạc Kỳ Sâm cái, giọng trách mắng: “ được bậy! Muốn cho phụ hoàng biết sao?”

      “Ha ha, , .” Mạc Kỳ Sâm cười . ngồi thẳng người, ra vẻ nghiêm trang.

      Mạc Kỳ Minh vẫn lãnh đạm, mình uống rượu, ngẫu nhiên ăn miếng đồ ăn, khóe mắt nhè liếc về người mặc cung trang đỏ đối diện, tia nóng cháy chợt lóe rồi biến mất, làm người ta cách nào bắt giữ.

      Mạc Kỳ Diễn tươi cười ôn hòa nghe mấy người Mạc Kỳ Dục cười, bưng chén rượu lại nhìn về phía Lăng Tuyết Mạn, chăm chú nhìn, thấy bộ dáng nàng nhàm chán buồn bực, khóe miệng gợi lên độ cong mê người mà ấm áp.

      Nhã Phi bước tới, kêu: “Tứ tẩu!”

      Lăng Tuyết Mạn chấn động, vội quay đầu, vui vẻ : “Nhã Phi!”

      “Tứ tẩu, muội bẩm báo với phụ hoàng, phụ hoàng chấp thuận cho chúng ta ra ngoài chút.”Nhã Phi cao hứng giơ lên khuôn mặt tươi cười.

      tốt quá!”

      Lăng Tuyết Mạn kích động nóng nảy, lại chú ý tới quần áo bị vướng, mới ra bước liền lảo đảo ngã xuống đất này, đụng trúng chân Tam Vương phi. Tam Vương phi cũng đo đất, hai người đồng thời kêu lên tiếng “Á!”

      Ánh mắt mọi người lập tức nhìn lại, Nhã Phi cuống quít đỡ Lăng Tuyết Mạn, Nhị Vương phi đỡ Tam Vương phi. Lăng Tuyết Mạn tức giận vô cùng, dùng sức đá cước vào cái ghế, đen mặt mắng: “Cái ghế đáng chết!”

      “Tứ Vương phi, ngươi có ý gì? Ngươi ngáng chân ta làm cái gì?” Tam Vương phi bởi vì phẫn nộ, mặt đỏ lên, ngực thở hổn hển lớn tiếng chất vấn.

      Lăng Tuyết Mạn cuống quít giải thích: “Xin lỗi, ta phải cố ý, là cái ghế…”

      “Ngươi ràng cố ý!” Tam Vương phi giận thể nuốt, cắn răng quát.

      “Tam tẩu, làm sao Tứ tẩu lại là cố ý? Hôm nay là tiệc chúc thọ phụ hoàng, nhiều người như vậy, còn có sứ thần ngoại quốc, được làm cho phụ hoàng xấu mặt.” Nhã Phi nhíu mày, hạ giọng nhắc nhở.

      “Công chúa Nhã Phi, muội cùng Tứ Vương phi tình thâm, đương nhiên giúp nàng chuyện!” Tam Vương phi lạnh lùng hừ tiếng, vô số ánh mắt quanh mình làm cho nàng so đo nặng chút, hung hăng trợn mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, sau đó ngồi trở lại chỗ cũ, miệng lẩm bẩm câu: “ quả phụ khắc chết nam nhân có cái gì đáng kiêu ngạo, hừ!”

      Lời này lớn nhưng cũng rành mạch rơi vào tai Lăng Tuyết Mạn cùng Nhã Phi. Nhị Vương phi ở gần đương nhiên cũng nghe, khóe miệng khơi gợi lên nụ cười trào phúng, sau đó tao nhã ngồi xuống.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 186



      cỗ hờn dỗi giấu ở đáy lòng, Lăng Tuyết Mạn thầm nắm chặt tay, nàng ta có thể nàng là quả phụ, nhưng được Tứ Vương gia là do nàng khắc chết, nàng thể nhịn được nữa!

      Nhã Phi lạnh mặt, : “Tam tẩu đúng, là Tứ ca muội chết. Nếu Tứ ca muội chết, nếu đại ca muội khoẻ mạnh, vậy Tam tẩu chuyện liền phải giọng điệu như vậy!”

      “Công chúa Nhã Phi.”

      Tam Vương phi quay mặt , mới mở miệng, Lăng Tuyết Mạn tiến lên bước, hung ác nắm lấy cổ tay Tam Vương phi, dùng sức bóp, ngọn lửa giận nhảy lên trong mắt, cắn răng nghiến lợi : “Tam Vương phi, đụng vào nàng là sai lầm của ta, ta xin lỗi. Nàng cố tình buông tha, đừng trách ta khách khí! Lăng Tuyết Mạn ta đích xác có nam nhân làm chỗ dựa, nhưng nàng đừng nghĩ rằng ta thấp hơn nàng. Ta cảnh cáo nàng, tốt nhất đừng thấy ta nhường nhịn mà nghĩ là ta yếu đuối. Bằng , nàng cứ thử xem!”

      xong vung cánh tay, “Nhã Phi, chúng ta !”

      Nhã Phi giật mình phục hồi tinh thần lại, môi giật giật muốn lại ra lời, chỉ gật đầu, lại thấy Lăng Tuyết Mạn nhanh chóng về cửa điện, vội xách váy đuổi theo.

      Tam Vương phi thể tin, dẫu môi xoa cổ tay bị bóp đỏ, trừng mắt nhìn bóng lưng Lăng Tuyết Mạn, tức giận phát cuồng đến thân thể đều run rẩy lên, “Ả sao chổi này quá càn rỡ.”

      Mạc Ly Hiên là ngồi ở chỗ thân vương, nó tuy là cùng lứa nhưng theo tước vị cũng là thân vương. màn mới vừa rồi nó thấy hết, mặc dù nghe các nàng cái gì, nhưng khi nhìn vẻ mặt của Lăng Tuyết Mạn biến hóa, mọi người đều đoán là Tam Vương phi gì đó chọc giận Lăng Tuyết Mạn.

      Ánh mắt của mấy người đều nhìn về phía Mạc Kỳ Minh. ánh mắt Mạc Kỳ Minh quá thâm thúy, nhìn ra cảm xúc gì. Nhưng bàn tay cầm chén rượu lại siết chặt, hơi nghiêng đầu với Mạc Ly Hiên: “Hiên nhi, xem xảy ra chuyện gì.”

      “Vâng.” Mạc Ly Hiên gật đầu đứng dậy.

      Mạc Ly Hiên bước đến, Lăng Tuyết Mạn cùng Nhã Phi bước ra sau điện. Nó có lập tức theo, mà đứng ở bên lẳng lặng nghe Tam Vương phi .

      Tam Vương phi tức giận chưa chú ý Mạc Ly Hiên cách đó xa, vẫn đanh mặt dẫu môi mắng: “ quả phụ có nam nhân, có gì đáng chảnh mà chảnh? Để xem có thể làm gì ta!”

      Sắc mặt Mạc Ly Hiên vẫn bình tĩnh như cũ, chính là trong ánh mắt trong suốt mang theo chút thâm trầm nhìn thấy đáy, nhìn nhóm mệnh phụ đứng yên chung quanh Tam Vương phi xem náo nhiệt, có vẻ như thấy có gì ồn ào đáng , quay lại, làm bộ dùng thức ăn như có gì xảy ra.

      lâu sau, đợi cho đến lúc Tam Vương phi trách móc mệt mỏi dừng lại, Mạc Ly Hiên mới bước qua, có bất luận biểu tình gì kêu lên: “Tam thẩm!”

      Tam Vương phi ngẩn người, nghiêng mặt nhìn Mạc Ly Hiên, có chút giật mình : “Tiểu Vương gia.”

      “Tam thẩm, mẫu thân của cháu quả có phụ vương để dựa vào, nhưng ngài ấy còn có cháu! Ly Hiên bất hiếu làm ẫu thân hôm nay chịu nhục, làm cho Tam thẩm tức giận bất bình, Ly Hiên kính Tam thẩm ly!”

      Mạc Ly Hiên cười nhạt, từ bàn cầm bầu rượu rót ly đưa tới trước mặt Tam Vương phi, “Tam thẩm khoan dung độ lượng, Ly Hiên vô tình làm Tam thẩm gặp khó xử, nhưng vẫn muốn nhắc nhở Tam thẩm câu, mẫu thân của cháu chịu nhục, cũng là Ly Hiên chịu nhục, Ly Hiên cho phép bất luận kẻ nào thương tổn mẫu thân của cháu. Tam thẩm nếu có gì bất mãn cứ phát tiết người Ly Hiên. Cháu nghĩ Tam Hoàng thúc rất lí lẽ, nhất định tha thứ Ly Hiên vẫn là đứa hiểu chuyện”

      Tam Vương phi tái mặt, hơi giật mình nhìn Mạc Ly Hiên, lâu được câu.

      Nhị Vương phi cũng khiếp sợ dại ra, lòng hơi run. Nàng thế nào cũng thể tin được lúc này là Mạc Ly Hiên con của thiếp thất lớn lên ở Nhị Vương phủ nàng chín năm!

      “Tam thẩm, mời uống!” Mạc Ly Hiên giơ chén rượu cầm trong tay.

      Tam Vương phi hoàn hồn, vội tiếp nhận, nặn ra chữ: “Được.”

      “Tam thẩm, Ly Hiên cáo lui!”

      Mạc Ly Hiên mỉm cười, ánh mắt nhìn Nhị Vương phi kinh ngạc, lại nhàng cười, sau đó xoay người ra ngoài điện.

      ………

      Bên hồ, Lăng Tuyết Mạn ngồi chồm hổm mặt đất, ôm hai chân nhìn hồ gợn sóng. Nhã Phi đứng ở bên cạnh, hai người đều lặng im có gì để .

      Rốt cục Nhã Phi nhịn được mở miệng, “Mạn Mạn, đừng thương tâm, tẩu còn có Hiên nhi, phải mình. Còn có muội, còn có mấy ca ca, chúng ta đều có khinh thường tẩu, tất cả mọi người đều thích tẩu.”

      “Nhã Phi, ta sao. Hôm nay ta coi như bị chó cắn, người so đo với chó làm chi.” Lăng Tuyết Mạn ngẩng đầu, nặng nề .

      “Ha ha!” Nhã Phi bị chọc cười cũng ngồi xổm xuống, “Mạn Mạn, lời này của tẩu rất buồn cười nha!”

      “Hôm nay là tiệc chúc thọ phụ hoàng, ta thể để cho phụ hoàng mất hứng. Nếu là ngày thường, ta đoán ta ra tay đánh người rồi.” Lăng Tuyết Mạn cười khổ .

      “Tẩu đánh người? Ta nghe tẩu lời cảnh cáo Tam tẩu mà choáng váng! Nhớ ngày đó lúc Thái tử đại ca ta cùng Tứ ca còn sống, ai dám vô lễ như vậy chứ. Nhưng bây giờ hai đứa con trai của mẫu hậu, hai ca ca của ta đều lần lượt qua đời. Cũng may phụ hoàng thâm tình với mẫu hậu, mẫu hậu lại là Hoàng Hậu, nếu khó chịu nổi!” Nhã Phi càng giọng càng , cho đến khi thành tiếng thở dài.

      Lăng Tuyết Mạn oán hận cắn răng cái, “Nhã Phi, ta muốn chút nữa biểu diễn cho tốt, thù này ta thể báo!”

      “Mạn Mạn tẩu muốn báo thù làm sao? cho phụ hoàng sao? Phụ hoàng phiền muộn đó.” Nhã Phi mờ mịt .

      phải, ta muốn tự mình giải quyết. Ta cùng mấy người Tam Vương gia phải đánh cuộc sao? Nếu ta thắng, điều kiện của ta đối với Tam Vương gia chính phải hành hung vợ của cho ta hết giận!” Lăng Tuyết Mạn hào hùng đứng lên, hung ác .

      Nhã Phi hóa đá, “Mạn Mạn, cái này được ? Tam ca đáp ứng.”

      “Vì sao đáp ứng? Ta ra bất luận cái điều kiện gì cũng phải đáp ứng.” Lăng Tuyết Mạn nhướng mày.

      “Nhà mẹ đẻ của Tam tẩu là Nhữ Dương Vương phủ nha! Con của Lệ Sanh công chúa, chính Tam ca cũng phải nể mặt!” Nhã Phi thở dài hơi .

      Lăng Tuyết Mạn cũng là mảnh mê mang, “Lệ Sanh công chúa là ai?”

      “Tẩu biết?” Nhã Phi rút rút khuôn mặt nhắn, “Đó là hoàng muội ruột của phụ hoàng, là của hoàng của muội, là con quí nhất của Hoàng Thái Hậu qua đời.”

      A Lăng Tuyết Mạn buồn bực sờ sờ cái mũi, hai tay chống nạnh, tới lui, “Ta báo thù được sao? Con bà nó, hậu phương của người ta cứng, phụ thân ta mới chỉ là Ngự Sử. Tức chết ta!”

      “Mạn Mạn.”

      “Haiz! Có!”

      Lăng Tuyết Mạn đột nhiên lóe suy nghĩ trong đầu, vội ngắt lời Nhã Phi, ghé vào lỗ tai nàng tà ác câu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :