1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 177



      Trầm mặc lâu, sau đó là tĩnh lặng.

      Mạc Kỳ Hàn gì, Lăng Tuyết Mạn cũng im lặng.

      Thân thể căng thẳng cứng ngắc hồi lâu, đưa tay đem góc nắm áo choàng hai người nắm lại chặt, lại ôm Lăng Tuyết Mạn chặt hơn vào trong ngực.

      Chưa bao giờ có khắc lòng bất an như vậy.

      Hết thảy đều bởi vì câu kia của nàng.

      ‘Ta muốn quân cờ trong tay chàng hoặc bất kỳ ai, bị người ta lấy làm công cụ trả thù. Nếu kết quả là như vậy, Tình nhân, ta hận chết chàng!’

      thể phủ nhận, quả từng lợi dụng nàng, cũng từng coi nàng chỉ như quân cờ để đối phó Lăng Bắc Nguyên, thậm chí còn nghĩ đến lợi dụng ngây thơ hồn nhiên của Lăng Tuyết Mạn trở thành thanh kiếm sắc đánh tan Mạc Kỳ Minh.

      Những thứ này là ý nghĩ lúc ban đầu của , và cũng từng làm qua.

      Nhưng về sau, phát mình bị luân hãm, để ý đến nàng mỗi ngày càng nhiều hơn, thậm chí ngày đó nàng cùng Ngô Đồng đứng ở cầu Củng Nguyệt, trong mắt và trong lòng thấy cũng chỉ có nàng. Nụ cười tươi sáng như nắng ấm trong ngày mùa đông, bộ dáng vui vẻ, mỗi câu hoạt bát, mỗi động tác tức giận như đứa trẻ đều như dòng suối mát lặng lẽ chảy vào trong lòng lạnh như băng của , làm mỗi ngày càng cách xa nỗi đau khi nhớ về Ngô Đồng.

      Nhược điểm lớn nhất của nam nhân chính là động tình. khi động tình với nữ nhân, liền đem bản thân mình lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục.

      động tình, sau đó mới khiếp sợ phát Mạc Kỳ Minh vẫn chưa buông kế hoạch của , vài lần hoài nghi nguyên nhân Mạc Kỳ Minh hạ độc thủ với Lăng Tuyết Mạn là vì buộc thân, mà đều phải là muốn thực giết chết Lăng Tuyết Mạn, thẳng đến ngày đó bọn họ ở quán rượu, mới khẳng định.

      bắt đầu thay đổi, lo lắng động tình quá mức làm người trở nên điên cuồng. hi vọng Mạc Kỳ Minh phải như vậy, mà lại chỉ có thể nhốt chặt nàng ở trong Vương phủ, cho nàng bước ra bước, cho Mạc Kỳ Minh có cơ hội nhìn thấy nàng. Nhưng ánh sáng rực rỡ của nàng cách nào che giấu.

      Tràng nguy cơ này chẳng biết lúc nào mới ngừng, biết đợi cho đến ngày chân tướng ràng, nàng tha thứ từng lừa gạt lợi dụng nàng, tha thứ tương lai có thể làm ra số chuyện thương tổn nàng.

      “Mạn Mạn nhớ kỹ câu này, giang sơn thành nghiệp lớn, chén rượu ánh nến hồng.” Môi mỏng động, giống như thào, vừa tựa như hứa hẹn cuộc đời này thay đổi.

      Lăng Tuyết Mạn chấn động, trợn tròn mắt, “Tình nhân, giang sơn thành nghiệp lớn là có ý gì? Chàng… chàng muốn tạo phản soán vị?”

      có.” Mạc Kỳ Hàn chần chờ chút, lắc động đầu, “Chỉ là so sánh.”

      Lăng Tuyết Mạn chu môi có phát ra thanh, sau đó gật đầu, dừng chút nhàng : “Tình nhân, chuyện sau này về sau tiếp . tại qua ngày tính ngày. Ta chỉ biết ta tại thích chàng, Nếu như ngày chàng có thể làm cho Hoàng Thượng thả ta, có thể danh chính ngôn thuận cưới ta, mà khi đó ta vẫn thích chàng chàng, ta nhất định gả cho chàng, cùng chàng sống quãng đời còn lại.”

      “Ừ.” Mạc Kỳ Hàn gật đầu, tiện đà ôm thiên hạ trong lòng càng chặt, có vẻ như muốn vò nát để dung nhập vào trong thân thể của . Khóe mắt hơi nóng, khẽ nhắm mắt, thào lập lại: “ ta, nàng ta…”

      Lăng Tuyết Mạn hô hấp có chút khó khăn, giọng : “Chàng ôm ta nới chút, chặt, ta khó thở.”

      “Thực xin lỗi.” Bật thốt ra câu, Mạc Kỳ Hàn khẽ buông lỏng cánh tay.

      Hốc mắt Lăng Tuyết Mạn cũng nóng lên, nháy mắt đầy nước mắt, “Tình nhân, chàng thay đổi ít. Trước kia chàng có khả năng xin lỗi ta.”

      “Trước kia đối với nàng tốt, là ta rất kiêu ngạo. Thực chất từ cảm giác về ưu việt làm ta khó có thể giảm tôn hạ quý, cho tới bây giờ đều là nữ nhân đến hầu hạ ta, nịnh hót ta, chi là bảo ta ăn khép nép dỗ nữ nhân. Đó là căn bản thể. Ngày thường ta luôn giữ cái mặt lạnh, bất luận nữ nhân nào cũng sợ hãi quỳ xuống đất thỉnh tội, ta chưa bao giờ gặp qua nữ tử giống như nàng vậy. Mạn Mạn, hãy quên nhưng gì tốt của ta, chỉ nhớ ưu điểm của ta, có thể chứ?” Mạc Kỳ Hàn nhè xong câu cuối cùng, khuôn mặt tuấn dật lên vẻ khẩn trương.

      Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, ôn nhu cầu xin nàng như thế, nàng lại có chút thích trả lời, tim đập thùng thùng, thể tin hỏi: “Tình nhân, chàng… chàng đều là sao? Chàng bây giờ ta có phải ?”

      “Là , rất , , !” Mạc Kỳ Hàn nín nửa ngày, cương quyết câu ‘ta nàng’, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng. Đối với , so với làm thường khó khăn hơn. Tình của có thể thể ở nhất cử nhất động, nhưng khó có thể từ miệng ra.

      Lăng Tuyết Mạn chờ đợi, tròng mắt sắp rớt ra, lại chỉ nghe được Mạc Kỳ Hàn thở dài hơi : “Mạn Mạn, thời gian còn sớm, chúng ta trở về .”

      “A! Cái gì?” Lăng Tuyết Mạn thất vọng nâng cao giọng, lôi cánh tay Mạc Kỳ Hàn, “ được, chàng ! Ta muốn nghe!”

      “Mạn Mạn!” Mạc Kỳ Hàn hơi trầm giọng

      được. Ta phải nghe.” Lăng Tuyết Mạn cáu kỉnh .

      về thôi, trời giá rét. ra lâu ta sợ nàng cảm lạnh.” Mạc Kỳ Hàn cau mày .

      Lăng Tuyết Mạn tức giận, làm mặt lạnh thèm .

      “Kiên trì muốn chuyện này để làm gì? Làm thể tốt hơn sao?” Mạc Kỳ Hàn nhẫn nại .

      tốt!”

      “Ta đây chỉ làm, nàng vừa lòng sao?”

      “Càng được!”

      “Mạn Mạn được bắt chẹt ta. Ta nghĩ nàng hiểu ta biết bao nhiêu. Ta phải loại nam nhân khoe khoang khoác lác.”

      Lăng Tuyết Mạn quắt cái miệng nhắn, ủy khuất nhảy xuống khỏi người Mạc Kỳ Hàn, đứng mặt đất chất vấn: “Ta tin chàng cho tới bây giờ chưa từng lời tâm tình với nữ nhân khác! Trong lòng chàng từng có những nữ nhân khác phải ?”

      “Mạn Mạn, nàng cần cố tình gây được ?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, đứng dậy nhìn Lăng Tuyết Mạn.

      Lăng Tuyết Mạn dậm chân, tức tái mặt, “Ta mới có cố tình gây ! Chàng tránh trả lời, đúng là chột dạ!”

      “Mạn Mạn, ta…” Mạc Kỳ Hàn khép hờ mắt, khuôn mặt tuấn tú lên chút mất tự nhiên, chần chờ lát mới : “Trong lòng ta trước kia là có nữ tử. Nhưng từ khi có nàng, ta liền quên nàng ấy. Mấy lời tâm tình ta với bất kỳ người nào. Mạn Mạn, nàng hãy tin ta.”

      “Chàng… chàng từng thích nương khác?” Lăng Tuyết Mạn giật mình chớp mắt. Nàng chỉ thuận miệng hỏi, nhưng lại từng có ý trung nhân!

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 178



      “Đó là quá khứ, liên quan đến tại, càng liên quan đến tương lai.”

      Dưới màn đêm Mạc Kỳ Hàn cao lớn vững chãi, cẩm bào ở trong màn đêm tung bay, gió đêm cuốn mái tóc dài, khuôn mặt kiên nghị, đôi mắt kiên định nhìn nữ tử trước mắt này, hạ quyết tâm muốn giữ chặt cả đời.

      “Nhưng nàng ấy là ai? Chàng… chàng quên nàng ấy sao? Có thể có ngày đột nhiên lại nhớ nàng ấy ? Nếu quên được nàng…” Lăng Tuyết Mạn gian nan , cảm giác hô hấp như bị chặn.

      “Nàng ta là ai quan trọng, quan trọng là trong lòng ta còn nàng ta, chỉ có nàng!” Mạc Kỳ Hàn nhàng , ngữ khí chắc chắn.

      Lăng Tuyết Mạn giật mình biết nên thêm gì nữa. Đột nhiên biết, kiện này tựa như cây gai chém tới tim nàng, để cho nàng khó chịu đến cực điểm.

      Rốt cục nhịn được, nàng : “Nếu ngày nào đó chàng lại gặp được nữ tử có thể hấp dẫn chàng, chàng có thể lại thích người đó, cũng thích ta nữa hay ?”

      !” Mạc Kỳ Hàn trả lời hết sức ràng, đến gần bước, tiếp: “Đêm hôm đó ta bắt nàng, đoạt thân của nàng, nàng lại bắt lòng ta. Mạn Mạn, đến cùng là nàng thắng!”

      câu này coi là lời tâm tình, lại càng hơn lời tâm tình, so với câu ‘ta nàng’ chỉ có hơn chớ kém.

      Lăng Tuyết Mạn bị kinh sợ sâu, ngay sau đó cơ hồ là chạy nhào vào cái ôm lạnh như băng lại ấm áp.

      Hai tay siết chặt lại, Mạc Kỳ Hàn để cằm ở vai Lăng Tuyết Mạn, rung động trong lòng cách nào dùng ngôn ngữ để diễn tả, cho thấy Ngô Đồng hơn phân nửa là thân phận tôn quý của , mà Lăng Tuyết Mạn chỉ là con người , bất luận thân phận, địa vị, tên, dung mạo, tiền tài, quyền lực của nàng cái gì cũng , lại đem tình cảm phó thác cho , sao có thể phụ nàng.

      Ôm thân mình thơm mềm trong lòng, nhàng nhảy lên lưng ngựa, nàng dựa vào trong lòng , dùng áo choàng bao trùm toàn thân của nàng, nhìn nhau cười. Nàng đột nhiên hỏi: “Tình nhân, chàng trước kia thời điểm tâm tình tốt đều là mình đến nơi này sao?”

      “Ừ. Có lúc là phải, cũng có khi phải.” Mạc Kỳ Hàn có chút khó xử trả lời.

      “Vậy đến người cùng với ai?” Lăng Tuyết Mạn chậm mấy nhịp mới hỏi tiếp.

      Mạc Kỳ Hàn cười cười, môi mỏng cong, “Hỏi nhiều như vậy làm gì? Muốn làm bà quản gia sao?”

      “Tùy tiện hỏi chút thôi. Nếu chàng lại tâm tình tốt, ta có thể cùng chàng đến.” Lăng Tuyết Mạn cũng cười ngây ngốc.

      “Được, về sau nàng đến cùng ta.” Mạc Kỳ Hàn sủng nịch sờ sờ khuôn mặt nhắn của nàng, gật đầu.

      Lăng Tuyết Mạn cười ha ha, nhéo mặt Mạc Kỳ Hàn.

      thôi.”

      Giục ngựa xuống núi, mới được vài bước, ám vệ lướt ra. Ngựa dừng lại, ám vệ quỳ chân đất, mặt che khăn, : “Bẩm chủ tử, Tứ Vương phủ xảy ra chuyện!”

      xảy ra chuyện?” Lăng Tuyết Mạn kinh sợ kêu lên.

      Mạc Kỳ Hàn nhướng mày trầm giọng : “Xảy ra chuyện gì?”

      “Thưa chủ tử, trong phòng của Cốc Trắc phi đột nhiên nổi lửa, quản gia mang theo hạ nhân cứu hoả.” Ám vệ trả lời lạnh như băng.

      “Bốc cháy!!” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.

      Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, trong mắt thâm thúy lóe chút, từ trong cổ tràn ra tiếng hừ lạnh: “Trở về .”

      “Vâng, chủ tử!”

      “Sao lại thế này? Làm sao có thể cháy? Cốc Trắc phi có thể gặp nguy hiểm hay ?” Lăng Tuyết Mạn lo lắng đứng ngồi yên.

      “Đừng nóng vội, chờ trở về biết.” Mạc Kỳ Hàn cười khẽ.

      đường trở lại Tứ Vương phủ, sắp đến cửa, Mạc Kỳ Hàn lại điểm huyệt ngủ Lăng Tuyết Mạn, sau đó theo đường hầm tiến vào trong phòng. Thu Nguyệt lo lắng chờ, gặp Mạc Kỳ Hàn ôm Lăng Tuyết Mạn trở về liền thở dài nhõm hơi, thấp giọng : “Chủ tử, tiểu Vương gia tới lần. Viện của Cốc Trắc phi cháy, tiểu Vương gia lo lắng cho Vương phi nên lại đây thăm hỏi, bị nô tì đuổi khéo trở về.”

      “Ừ.” Mạc Kỳ Hàn trả lời tiếng, đặt Lăng Tuyết Mạn xuống, ánh mắt mang ý bảo Thu Nguyệt lại hỗ trợ cho Lăng Tuyết Mạn thay quần áo.

      ra ngoài .” Mạc Kỳ Hàn khoát tay.

      “Vâng, chủ tử”

      Ngón tay dài điểm cái, Lăng Tuyết Mạn dần dần tỉnh lại. Mở mắt nhìn bốn phía cái, kêu lên: “Tình nhân!”

      “Mạn Mạn, quần áo ta thay cho nàng rồi. Ta phải , tối ngày mai gặp lại. Nhớ kỹ, được phát thiện tâm đối với Cốc Trắc phi và Tôn trắc phi. Nàng cái gì cũng cần quản, hiểu chưa?” Mạc Kỳ Hàn tha thiết dặn dò.

      Lăng Tuyết Mạn cực kỳ nghi hoặc, “Vì sao? Đúng rồi, cứu Cốc Trắc phi chưa?”

      biết, nàng cần lo cho ả. Nàng ngủ là được. Nếu như ả bị chết cháy cũng là gieo gió gặt bão thôi.” Mạc Kỳ Hàn rét lạnh nhếch môi, lại tràn ra tiếng hừ lạnh. Dám phản bội , dám gây tổn thương nữ nhân của , dám đấu cùng , liền khiến ả chết có chỗ chôn!

      Lăng Tuyết Mạn hoàn toàn biết Mạc Kỳ Hàn suy nghĩ gì, chính là ủng hộ : “Mạng người rất quan trọng!”

      “Nếu như đó là mạng của nữ nhân rắn rết, nàng cũng muốn phát thiện tâm sao? Mạn Mạn, thiện lương là phải phân thế .” Mạc Kỳ Hàn lạnh lùng .

      “Cốc Trắc phi tuy rằng có chút ngang ngược, nhưng tội cũng đáng chết mà!” Lăng Tuyết Mạn bĩu môi .

      Mạc Kỳ Hàn nhíu mày giận dữ : “Mạn Mạn ngủ . Mặc kệ những thứ kia, ta chỉ có thể cho nàng biết, Cốc Trắc phi phải người tốt lành gì. Nàng đừng có dính dáng với ả, ta thầm theo dõi nàng, ta muốn an toàn của nàng là hết, hiểu chưa?”

      “Ách…” Lăng Tuyết Mạn còn muốn nhưng Mạc Kỳ Hàn trực tiếp ngắt lời, cười khẽ chút, “Mạn Mạn hôn ta cái, ta phải .”

      “Được rồi.” Lăng Tuyết Mạn chuẩn xác tìm được môi Mạc Kỳ Hàn, hôn cái.

      Mạc Kỳ Hàn hài lòng nhếch môi, “ ngoan! Ngủ , tuyệt đối đừng rời giường, phải có giấc mộng đẹp, trong mộng nhớ có ta. Nhưng đừng mớ.”

      Té xỉu! Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, “Ai thèm mộng thấy chàng? Cho dù là mộng cũng là nam nhân có mặt, ta còn bị sợ hãi.”

      “Ách…” Mạc Kỳ Hàn buồn bực lắc đầu, cúi người hôn đôi môi kia chút, “ nhiều nữa, ta phải .”

      “Ừm.”

      “Tối ngày mai gặp.”

      “Ừm. Chàng cẩn thận chút, nếu bên ngoài cứu hoả, có rất nhiều thị vệ, coi chừng bị trông thấy.” Lăng Tuyết Mạn có chút yên tâm.

      “Ha ha, tin bản lĩnh của ta là được rồi. Nàng bây giờ phải là bình an nằm ở trong phòng sao? Đâu có ai phát .”

      Mạc Kỳ Hàn cười , hơi cúi thân lưu luyến hôn cánh môi mềm mại, sau đó xoay người nhanh rời .

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 179



      Mạc Kỳ Hàn vừa , Lăng Tuyết Mạn liền nhịn được, xuống giường, muốn nàng quan tâm, nàng làm được. Nàng cũng từng bị vậy ở trong biển lửa cho nên có thể hiểu được cái loại giày vò này. Ngẫm lại cái mùi vị bị chết cháy, nàng liền rét mà run.

      Mặc quần áo xong, lại khoác thêm áo choàng, kéo cửa ra, mới bước ra bước bị Thu Nguyệt ngăn ở cửa: “Vương phi, ngài muốn đâu?”

      “Thu Nguyệt, ta muốn Thấm Trúc Hiên. biết Cốc Trắc phi rốt cuộc ra sao?” Lăng Tuyết Mạn hỏi.

      “Thưa Vương phi, quản gia dẫn người dập tắt lửa. Vương phi cần lo lắng, trở về ngủ .” Thu Nguyệt mỉm cười .

      được, tình hình này ta ngủ được. Ta phải tận mắt nhìn xem, nếu an tâm.” Lăng Tuyết Mạn xong liền lướt qua Thu Nguyệt ra ngoài. Thu Nguyệt quýnh lên vội đuổi theo giữ chặt Lăng Tuyết Mạn, “Vương phi, tiểu Vương gia tới, cũng phân phó cho ngài ra ngoài.”

      “Ây da, ta chỉ nhìn xem, cũng chạy vào trong đám lửa, các ngươi lo lắng cái gì?” Lăng Tuyết Mạn lạnh giọng .

      “Vương phi-”

      “Ngươi hoặc là theo tới hoặc là đứng ở đây!”

      Lăng Tuyết Mạn lạnh băng băng xong lập tức bước ra Cúc Thủy Viên.

      Thu Nguyệt còn cách nào khác, chỉ có thể cất bước theo theo dõi Lăng Tuyết Mạn, phòng ngừa nàng bị thương.

      Đến Thấm Trúc Hiên, Lăng Tuyết Mạn nhất thời khiếp sợ tái mặt!

      Chỉ thấy cột lửa bốc đến tận trời có vẻ như đem trọn cái Thấm Trúc Hiên cháy sáng. Vô số thị vệ Tứ Vương phủ vội chạy qua chạy lại, người người xách theo thùng nước. Giờ phút này dập được vài đám lửa, còn gian phòng cháy, mà gian phòng này có hai cái cửa ra vào đều bị xà nhà rớt xuống ngăn chặn, người ngoài vào được.

      “Trong phòng này có người sao?” Lăng Tuyết Mạn thất kinh hỏi.

      Mới mở miệng, quản gia cùng Mạc Ly Hiên vội tới trước mặt.

      “Mẫu thân, gió lớn có khói đặc, ngài sao lại ra? Nhanh về .” Mạc Ly Hiên cau mày .

      Quản gia cũng : “Vương phi, nơi này có tiểu Vương gia cùng nô tài rồi, ngài về nghỉ ngơi .”

      “Ta hỏi các ngươi trong phòng kia có người ? Cốc Trắc phi đâu?” Lăng Tuyết Mạn quýnh lên, gầm .

      Quản gia vội trả lời: “Thưa Vương phi, trong phòng ai. Cốc Trắc phi được cứu ra, nhưng thương thế nghiêm trọng, trong phổi hút vào quá nhiều khói đặc. Đại phu chẩn mạch, khó có thể giữ mạng. Trước mắt dời đến Cảnh Lan Các.”

      “Cái gì? Nàng… nàng khó giữ mạng?” Lăng Tuyết Mạn kinh hãi lắp bắp.

      “Chỉ có thể làm hết sức.” Mạc Ly Hiên bình tĩnh .

      “Tại sao có thể như vậy?” Lăng Tuyết Mạn thào, vội lại hỏi: “ êm đẹp làm sao có thể cháy?”

      “Thưa Vương phi, là Cốc Trắc phi cẩn thận làm đổ nến cháy màn dẫn tới hoả hoạn.” Quản gia cúi đầu trả lời

      Lăng Tuyết Mạn mông lung nhìn đám lửa, đầu óc ong ong, ngây người nửa ngày mới : “Ta xem Cốc Trắc phi.”

      “Mẫu thân cần .” Mạc Ly Hiên kéo Lăng Tuyết Mạn lại, giọng : “Cốc Trắc phi bị xà nhà nện trúng, thương thế nghiêm trọng, cũng rất khó xem. Mẫu thân bị sợ.”

      sao, ta chỉ xem chút thôi.” Lăng Tuyết Mạn miễn cưỡng cố ra vẻ tươi cười.

      “Mẫu thân nghe Hiên nhi lần . Hiên nhi biết mẫu thân thiện tâm. Mẫu thân yên tâm, đại phu toàn lực cứu trị. Sống hay chết chỉ nghe theo mệnh trời.” Mạc Ly Hiên ôn nhu xong, nắm chặt tay Lăng Tuyết Mạn.

      Lăng Tuyết Mạn ngẩn ngơ, sau đó gian nan gật gật đầu.

      Thu Nguyệt vội đỡ lấy Lăng Tuyết Mạn, giọng : “Vương phi chúng ta về trước .”

      “Ừ.”

      Lăng Tuyết Mạn máy móc gật đầu, xoay người vài bước, bỗng nhiên lại xoay người lại nhìn đám lửa hồi lâu. Mạc Ly Hiên luôn luôn nhìn nàng, mắt hai người hai nhìn nhau, Lăng Tuyết Mạn mỉm cười: “Hiên nhi cẩn thận!”

      “Mẫu thân, con biết.” Mạc Ly Hiên nhàng cười.

      Trở lại Cúc Thủy Viên, Lăng Tuyết Mạn chỉ cảm thấy tâm tình trầm trọng, trong đầu nghĩ chuyện Tình nhân Cốc Trắc phi phải người tốt lành gì, chết cũng chưa hết tội. Nàng có chút Cốc Vũ Mị vì sao phải người tốt? Nàng làm chuyện xấu gì? Đột nhiên căng thẳng, trận lửa này đúng là Cốc Vũ Mị trong lúc vô tình làm đổ nến à? Tình nhân giống như biết cái gì, cho nàng quản là có ý gì?

      Đần độn mắt nhắm lại, lại làm thế nào cũng ngủ được.

      Thu Nguyệt có rời , an vị ở bên giường coi chừng, thẳng đến bình minh Lăng Tuyết Mạn mới nhắm mắt ngủ được.

      Ngày thứ hai ánh nắng tươi sáng.

      Lăng Tuyết Mạn ngủ đến giữa trưa mới tỉnh lại. Vừa mở mắt, Mạc Ly Hiên ngồi ở trước giường lẳng lặng nhìn nàng.

      “Mẫu thân tỉnh.” Mạc Ly Hiên mỉm cười.

      Lăng Tuyết Mạn trả lời tiếng, ánh mặt trời có chút chói mắt, dùng tay áo ngăn cản, “Hiên nhi, ta ngủ lâu rồi hả?”

      “Đúng vậy, buổi trưa rồi. Con mới từ trong cung trở về.” Mạc Ly Hiên gật đầu, quay đầu : “Xuân Đường Thu Nguyệt, nhanh tới giúp mẫu thân thay quần áo rửa mặt , nhất định đói bụng lắm rồi.”

      xong nhìn về phía Lăng Tuyết Mạn, cười khẽ, “Mẫu thân, con ra nhà ăn chờ ngài cùng dùng bữa.”

      xong liền đứng dậy ra ngoài.

      Bữa cơm dùng xong, cùng Mạc Ly Hiên ra hoa viên ở hồ Nguyệt Lượng tản bộ.

      Lăng Tuyết Mạn rốt cục nhịn được hỏi: “Cốc trắc phi ra sao?”

      “Mẫu thân, bệnh của Cốc Trắc phi thể trị, sáng nay con tiến cung bẩm Hoàng gia gia, nhắn cho Cốc đại nhân ngày mai phát tang.” Mạc Ly Hiên .

      “Cái gì? chết?” Lăng Tuyết Mạn đứng lại, dại ra tại chỗ.

      “Vâng.” Mạc Ly Hiên gật đầu, lại cầm tay Lăng Tuyết Mạn, “Mẫu thân, thiện hữu thiện báo, chớ thương tâm Cốc Trắc phi. Nàng ta nhiều lần ăn *********** ngài, hơn nữa Ngũ thúc tra được manh mối chủ mưu vụ án bố cáo đường ngày ấy là nữ nhân. Ngũ thúc ngầm thẩm tra thấy việc có tám phần liên can Cốc Trắc phi, còn chưa kịp báo cho Hoàng gia gia, Cốc Trắc phi liền xảy ra chuyện. Ngũ thúc cùng phụ vương có ý áp chế việc, người chết liền coi như có gì, coi như là trừng phạt đúng tội, mẫu thân cần vì loại người như vậy mà thương tâm.”

      “Là nàng ở sau lưng hại ta?” Lăng Tuyết Mạn lại lần chấn kinh.

      “Đúng vậy, nhiều chứng cớ đều chỉ hướng về nàng ta. Tuy rằng tại chết vô đối chứng, nhưng sai được.” Mạc Ly Hiên bình tĩnh .

      Lăng Tuyết Mạn nhắm chặt mắt, bàn tay nắm hết sức chặt, khẽ run. Nàng đột nhiên có dự cảm, Cốc Vũ Mị chết quyết đơn giản!

      Tình nhân! Nhất định là Tình nhân làm!

      chắc là sớm biết Cốc Vũ Mị hại nàng, vì thế ra tay diệt trừ Cốc Vũ Mị, dựng trường che dấu chân tướng cái chết của Cốc Vũ Mị. Hết thảy thần biết quỷ hay, người biết được!

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 180



      Vào đêm, đột nhiên trời đổ cơn mưa , tí tách tí tách rơi lên các phiến đá trong viện.

      Phía trước cửa sổ, nhìn từng trận mưa phùn lất phất, tâm Mạc Kỳ Hàn có chút hoảng hốt.

      Lúc buổi chiều, quản gia rất là do dự bẩm báo với , biểu tình được tự nhiên cùng khó xử.

      “Chủ tử, Liễu Thái Phó đến phủ, Liễu tiểu thư sinh bệnh nặng, mê man giường dậy nổi, miệng luôn gọi tên chủ tử, Liễu Thái Phó mời đại phu, nhưng đến sáng vẫn thấy có chuyển biến tốt, lúc này, muốn cúng tế chủ tử, vì chủ tử thắp nén nhang, thỉnh cầu chủ tử ở trời phù hộ, để Liễu tiểu thư khỏi bệnh. Xin chủ tử cho chỉ thị.”

      Trời càng đổ mưa phùn, tới tận hoàng hôn, đọng nhiều vũng nước

      Sau hồi lâu trầm mặc, chấp nhận cho Liễu Thái Phó đến từ đường dâng hương.

      Mà tâm , rốt cuộc chưa từng an ổn lại.

      ‘chết’, nàng còn nhớ nhung gọi tên làm cái gì? Nhưng , vẫn thể nhìn thấy nàng chết……

      Lấy ngọc tiêu ra, mười ngón tay thon dài cầm lấy, môi phủ lên, tiếng tiêu vang, mang theo bi thương sâu thẳm, văng vẳng bên tai, mà như cách xa muôn trùng…

      Thổi xong khúc, buông tiêu, ngước mắt nhìn ánh trăng mờ ảo, lưu luyến xoay người cất bước , tà áo phất trong gió…

      Trong phòng, thanh mơ màng nỉ non giường, “Hàn ca ca, Hàn ca ca, ta nghe được Hàn ca ca thổi tiêu cho ta. Chính là chàng ấy, là chàng ấy trở về thăm ta, Hàn ca ca…”

      “Ngô Đồng, cha ra ngoài nhìn, chắc là bên ngoài có ai đó thổi tiêu thôi, Ngô Đồng, con tỉnh lại .”Liễu Thái Phó lo lắng .

      Liễu Thiếu Bạch ở bên giường, vội phóng ra ngoài nhìn, thậm chí khinh công lên nóc nhà nhìn ra xa tìm kiếm, nhưng chỉ thấy cảnh đêm mờ mịt, bóng người.

      …………….

      Tứ Vương phủ

      Lăng Tuyết Mạn ngồi rất lâu chờ Mạc Kỳ Hàn đến. Cho dù luôn luôn đến sau khi thổi tắt nến, nàng vẫn đốt nến chờ , thậm chí ngồi trước cửa sổ chờ. Chờ được lúc, nàng lại quay trở lại trong phòng. Bởi vì nàng nghĩ nếu cứ ngồi bên cửa sổ, sợ nàng thấy mặt, thể vào.

      Cho tới bây giờ trong lòng nàng chỉ có bất an, sợ hãi.

      Gió thổi, nến tắt.

      Lăng Tuyết Mạn theo phản xạ bình thường bật đứng lên, bước nhanh tới bình phong, mới bước tới bước, liền ngã vào cái ôm ấm áp quen thuộc.

      “Sao vậy?” Mạc Kỳ Hàn thấp giọng hỏi.

      Lăng Tuyết Mạn hừ lạnh, chỉ dùng sức vùng vẫy ra khỏi Mạc Kỳ Hàn.

      Mạc Kỳ Hàn lại vỗ lưng nàng, ôn nhu hỏi: “Mạn Mạn, nàng chờ ta tới, đúng ?”

      “Ừ.”

      Lăng Tuyết Mạn tựa hồ như miễn cưỡng trả lời tiếng, lại thiếp vào trong ngực của .

      thôi, chúng ta ngồi xuống rồi tiếp.”

      Mạc Kỳ Hàn ôm lấy Lăng Tuyết Mạn, tới giường, đặt nàng ngồi xuống giường, tay tháo giày của nàng, sau đó tháo trâm cài đầu nàng, mới tự cởi đai lưng của mình lại đột nhiên dừng lại, chuyển ánh mắt, khẽ cười: “Mạn Mạn, giúp ta cởi áo nào.”

      “Ừ.”

      Lăng Tuyết Mạn đứng lên, chạm vào đai lưng của , nhưng có lẽ là bởi vì trong lòng có bận tâm, tay mới động chút, chỉ nghe tiếng ‘toẹt’, đai lưng bị rách, tay nàng cũng cứng đơ, chỉ có thể lúng túng cúi đầu giải thích: “Đai lưng của chàng chắc là may bị lỗi rồi.”

      “Đây là đồ quý trị giá ngàn lượng vàng.” Mạc Kỳ Hàn láo hề chớp mắt, nhìn Lăng Tuyết Mạn.

      “Cái gì, ta đền nổi đâu!” Lăng Tuyết Mạn mở môi mềm, giọng lớn hơn.

      “Nàng cần đền, đai lưng trị giá ngàn lượng vàng, còn nàng là báu vật vô giá của ta!” Mạc Kỳ Hàn nhàng ôm lấy Lăng Tuyết Mạn, vuốt tóc nàng. Cúi người, hôn lên môi nàng, : “Để tự ta cởi áo.” rồi ôm nàng trở về chăn.

      Mạc Kỳ Hàn ném đai lưng, cởi áo bào, nằm xuống giường, vươn cánh tay ôm lấy nàng, hỏi: “Mạn Màn, nàng có tâm à? cho ta nghe .”

      “Có chuyện, nhưng ta biết phải như thế nào…” Lăng Tuyết Mạn tự giác ôm lấy Mạc Kỳ Hàn, ngước mắt, cẩn thận hỏi: “Việc Cốc Trắc Phi chết có liên quan đến chàng ?”

      những lời này, Mạc Kỳ Hàn thấy nàng cắn môi, lâu rồi thấy nàng cắn môi.

      Mà nàng nhất định chờ trả lời, hy vọng nàng đoán sai.

      Đêm, tĩnh mịch vô cùng.

      Chờ lâu, có chút mệt nhọc, nàng định quay đầu, nghe thấy mở miệng: “Nàng đừng quản nhiều về ả.”

      Nàng mở to mắt, dám tin nhìn , hỏi: “Tại sao chàng phải giết nàng ấy?”

      “Ả đáng chết!” Mạc Kỳ Hàn lạnh lùng nhếch môi.

      “Nàng ấy mặc dù có làm chút chuyện, nhưng đến nỗi phải chết! Sao chàng lại cứu nàng?” Mắt Lăng Tuyết Mạn ngấn nước.

      Mạc Kỳ Hàn hít mạnh hơi, trả lời: “Tuyết Mạn, nàng cho là ta ác độc như vậy sao? Ta muốn nàng hiểu, nếu ả chết ngạt chính là nàng chết ngạt! Nàng muốn sao?”

      “Vì sao?” Lăng Tuyết Mạn há miệng kinh ngạc, trong giọng mang theo kích động.

      “Lúc Mạc Ly Hiên bị trúng độc, nàng bị nhốt vào thiên lao, suýt bị xử tử, sau đó lần thứ hai nàng quay về Lăng gia, xe ngựa gặp nạn, mấy chuyện này đều có liên can đến ả. Ngũ Vương gia tra ra chân tướng kẻ chủ mưu đứng sau việc tung bố cáo, mà ta cũng tra ra kẻ dàn dựng chuyện xe ngựa. Nữ nhân có tâm địa rắn rết như vậy, nàng còn thương hại ả sao?” Mạc Kỳ Hàn kiên nhẫn giải thích, trong giọng mang theo lạnh.

      “Nhưng chính là – nhất định phải giết nàng ta sao? Bắt giam vào thiên lao cũng được mà…” Bàn tay Lăng Tuyết Mạn có chút lạnh. Kiếp trước, nàng từng giết người, tay nhuốm máu, nàng muốn tăng thêm tội nghiệt của mình, do đó, nàng rơi vào khủng hoảng.

      “Tuyết Mạn, nàng nên hiểu, nếu ta ra tay, chỉ sợ đến khi Ngũ Vương gia tra ra vụ án, trình lên Hoàng Thượng, chỉ có mình ả chết, mà cả dòng tộc nhà ả cũng bị liên lụy! Kẻ phải chết chỉ có Cốc Vũ Mị, mà số người trong Tứ Vương phủ bị bắt vào thiên lao. Mạn Mạn, ta phải là kẻ coi mạng người như cỏ rác. Cốc Vũ Mị phải đền tội, việc ả chết cháy là ta làm, nhưng ta càng nghĩ để cho những người khác phải chôn cùng ả.” Mạc Kỳ Hàn kiên nhẫn giải thích cho nàng nghe.

      Lăng Tuyết Mạn ngơ ngác bần thần, lâu sau mới có phản ứng, mở miệng , “Tình nhân, ta suy nghĩ quá đơn giản rồi phải ? Những chuyện quyền mưu thủ đoạn, ta đều biết, ta hại bất kỳ người nào, nhưng họ lại muốn ta chết…”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 181



      “Tuyết Mạn, cần khóc, cần khóc, có ta ở bên cạnh nàng, ai có thể tổn thương nàng, ngoan…” Mạc Kỳ Hàn tự chủ ôm lấy Lăng Tuyết Mạn, trong lòng nhói đau, đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nhắm lại.

      tuyệt đối để cho bất kỳ kẻ nào dám hại Lăng Tuyết Mạn có thể sống sót, tha ấy chục mạng của Cốc gia tránh khỏi chôn cùng, là khai ân rồi.

      “Tình nhân, ta khát nước, để ta uống nước.” Lăng Tuyết Mạn muốn xuống giường, lại bị Mạc Kỳ Hàn ngăn lại, “Để ta, nàng ở giường chờ chút.” Sau đó vội rót ly nước, tự mình đưa đến bên môi Lăng Tuyết Mạn, ôn nhu cười, “Uống chậm thôi.”

      Nước mát lạnh vào cổ họng, từng trận cảm động dâng lên.

      Lăng Tuyết Mạn ngửa đầu, cười , “Tình nhân, cám ơn chàng.”

      “Đứa ngốc, cám ơn cái gì.” xong, Mạc Kỳ Hàn vội cất ly nước, lộn trở lại bên giường.

      “Nha, sao lại kêu ta là đứa ngốc? Ta cũng phải là đứa .” Lăng Tuyết Mạn chu chu đôi môi đỏ kháng nghị, trong tâm lại cảm thấy ngọt ngào, nhưng tiếng này, nghe rất uất ức.

      “Ha ha, ở trong mắt ta, nàng cũng là đứa ngốc hay tức giận, ta lớn tuổi hơn nàng nhiều, ta thấy nàng so với Mạc Ly Hiên cũng khác biệt lắm, lúc nàng mới sinh ra, phải là đứa sao?” Mạc Kỳ Hàn giảm ý cười, .

      “Ách…”

      Lăng Tuyết Mạn nhịn được nhếch khóe miệng hai cái, thở dài : “Quên , dù sao ta cứ như vậy, Hiên nhi nhà ta còn phải phụng dưỡng ta sống quãng đời còn lại, ta thấy ta phải là nương của nó, mà nó mới là phụ thân của ta, ha ha!”

      “Đúng, tiểu tử kia rất cố gắng chăm sóc người khác, trước kia ta phát ra! Mới chín tuổi, tâm tư tinh tế như vậy, luôn săn sóc nàng tỉ mỉ, hừ hừ!” Mạc Kỳ Hàn như có như , giọng điệu mang đầy dấm chua.

      Lăng Tuyết Mạn nghe xong bật cười lên, kề sát vào mặt Mạc Kỳ Hàn, trêu tức: “Như thế nào? Ghen tị sao? Ly Hiên bất quá chỉ là đứa trẻ thôi, còn là con nuôi của ta. Mẫu thân nó mất sớm, lại bị huynh đệ tỷ muội xem thường, có ai làm bạn, cho nên mới thân thiết với ta.”

      Hừ, nha đầu đáng chết, dám trêu tức . Chờ khi ‘sống’ lại lần nữa, chuyện đầu tiên làm, chính là tách nàng ra khỏi Mạc Ly Hiên.

      Mạc Kỳ Hàn trừng mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, chầm chậm : “Mạn Mạn, nàng đừng chọc bản công tử tức giận. Bằng …”

      “Bằng thế nào?” Lăng Tuyết Mạn nổi lên cảnh giác.

      “Bằng bản công tử lưu lại em bé trong bụng nàng, nhân tiện công bố với thiên hạ nàng là phụ nữ có chồng, bất cứ kẻ nào cũng đừng mơ đến gần nàng.” Khóe miệng Mạc Kỳ Hàn nổi lên nụ cười đểu.

      “Cái gì?”

      Lăng Tuyết Mạn kinh hô, khóa ngồi ở người , hung hăn nhéo ngực , “Chàng dám làm như vậy thử xem!”

      “Ha ha.”

      Mạc Kỳ Hàn cười rộ lên, hai tay che chắn cơ thể, nhìn nữ nhân hung hãn người, nét mặt sợ hãi, “Mạn Mạn, nàng dịu dàng chút được ?”

      “Hắc hắc, bản tiểu thư là kẻ thất học, biết hai chữ dịu dàng viết thế nào!” Lăng Tuyết Mạn cười giả dối, chỉ chỉ ngực Mạc Kỳ Hàn, rất là háo sắc: “Cơ thể cũng tệ lắm, nếu bản tiểu thư bao cả đêm, có thể bồi hay ?”

      “Ách…” Lông mày Mạc Kỳ Hàn giật giật, từ kẽ răng nặn ra mấy chữ, “Nha đầu, bản công tử phải bán thân!”

      “Hừ, bản tiểu thư nhìn ngươi còn được như vậy đâu, thân thể đen thui, công phu giường lại được tốt lắm, nét mặt lại lạnh, năng càng tệ, biết hầu hạ người khác, biết người khác, biết đánh đàn ca hát cho người khác nghe, hừ hừ, ngươi kém cỏi như vậy, bản nương lại thiện tâm thu nhận ngươi, được, phải đổi người khác!”

      Lăng Tuyết Mạn khoanh tay trước ngực, ngồi đùi Mạc Kỳ Hàn, lông mi chớp chớp, miệng liên tục chỉ trích, ra vẻ đại ca.

      “Khụ khụ!”

      Mạc Kỳ Hàn bị sặc ho khan, hiển nhiên là tức giận ít, hô hấp rất đều, ngực phập phồng, nghiến răng ken két, “Nha đầu, bản công tử hôm nay nếu làm cho nàng mở miệng cầu xin, tâm phục khẩu phục, còn là nam nhân của nàng sao?”

      xong, ôm lấy thắt lưng Lăng Tuyết Mạn, quay cuồng cái, nàng bị người ta áp dưới thân, môi mềm liền bị đoạt lấy. Mà bàn tay to của Mạc Kỳ Hàn rất thuần thục cởi sạch quần áo cả hai người, hai cỗ thân thể trần trụi dán chặt vào nhau, gió cuốn hoa rơi.

      Nửa canh giờ sau.

      “Mạn Mạn, có cầu xin hay ?” Tiếng khàn khàn trầm thấp vang lên bên tai.

      Lăng Tuyết Mạn ở trong mê man mơ hồ, đáng thương : “Tình nhân, ba lần rồi, chàng còn mệt sao?”

      “Ha ha, bản công tử thích thú!” Mạc Kỳ Hàn khàn khàn cười, vuốt mái tóc đen của Lăng Tuyết Mạn, híp híp mắt, lại hỏi, “Như thế nào? Công phu giường chiếu của bản công tử có đủ hầu hạ phu nhân ?”

      “Ách…” Lăng Tuyết Mạn sĩ diện, cự tuyệt mở miệng.

      “Tốt, rất tốt, xem ra bản công tử phải cố gắng hơn, bằng hầu hạ phu nhân chu đáo, phu nhân lại nghĩ đến nam nhân khác.”

      Mạc Kỳ Hàn cúi đầu, thào bên tai Lăng Tuyết Mạn, bàn tay to lại thuần thục thăm dò xuống hạ thân nàng, bắt đầu vân vê ở u kính, vỗ về chơi đùa, đôi môi nóng bỏng cũng ngậm vành tai của nàng…

      “Ưm a…” Lăng Tuyết Mạn rên rỉ, thân thể lại bắt đầu khó chịu, mở miệng van xin, “Tình nhân, nghỉ chút được ?”

      được, phu nhân ngoan, bản công tử tức giận, hơn nữa bản công tử lại nổi dục hỏa lên rồi, trước tiên phải dập lửa.” Mạc Kỳ Hàn mị hoặc , lại tiếp tục liếm vành tai Lăng Tuyết Mạn, khiến toàn thân nàng tê dại.

      “A… a… Tình nhân, ta van chàng, cầu chàng được …” Lăng Tuyết Mạn khó chịu vặn vẹo thân thể, nàng xấu hổ muốn chết, nam nhân này muốn nàng xuống nước, mới cố ý dừng…

      Mạc Kỳ Hàn ngẩng đầu, dùng đôi mắt mị hoặc nhìn nàng, khàn khàn đáp: “Mạn Mạn, tại cầu xin kịp rồi!”

      “Ôi…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :