1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 172



      Toàn bộ đầu óc Lăng Tuyết Mạn hỗn loạn cùng trống rỗng, được nam nhân này ôm ấp từng là giấc mộng nàng trông mong, nhưng hết thảy đều lặng yên thay đổi, bởi vì nàng lần lượt gặp nạn, bởi vì dâm tặc lần lượt cứu giúp cùng bá đạo giữ lấy, bởi vì tâm nàng thuần, đặt vào người đàn ông khác…

      “Nhị Vương gia, ngài buông ta ra , tiểu Thất và ta là bạn bè.” Lăng Tuyết Mạn khẽ cắn môi, .

      Nghe vậy, Mạc Kỳ Diễn vẫn chưa buông tay, mà hít sâu hơi, siết chặt cánh tay, ngữ khí lại loạn, “Tuyết Mạn, tha thứ cho ta kìm lòng được, ta muốn mạo phạm nàng, chính là sợ mất nàng, chỉ là muốn ôm nàng cái, cần từ chối ta.”

      “Nhị Vương gia, thực xin lỗi, thực xin lỗi, cũng xin ngài tha thứ cho hành động của ta ở trong thiên lao hôm ấy, nhưng đến hôm nay, trong lòng ta còn có ngài, ngày đó, nếu như ngài chịu vì ta thay đổi, có thể tâm ý của ta kiên định, nhưng lời của ngài, khiến ta thể đến với ngài, hồi tâm nữa.” Lăng Tuyết Mạn rơi nước mắt, đứt quãng .

      Rất xa, thân ảnh ngừng lại, biểu tình cứng ngắc nhìn về phía trước, thân mình thẳng tắp, trong mắt tràn ngập kinh ngạc cùng khiếp sợ, muốn phát ra thanh, lại mở môi vài lần, đều chưa phát ra chữ.

      Đột nhiên nhìn đến thị vệ tuần tra, đầu lập tức thanh tỉnh lại, ánh mắt lóe ra, đột nhiên tiếng “A -” thét chói tai, sau đó thở dài ngã mặt đất!

      tiếng kêu chói tai này, kinh ngạc thị vệ, càng kinh ngạc Mạc Kỳ Diễn cùng Lăng Tuyết Mạn!

      Thị vệ nhanh chóng chạy tới, Mạc Kỳ Diễn cũng buông lỏng tay cánh tay, vừa quay đầu lại, cách năm trượng, Mạc Ly Hiên té ngã mặt đất, cảm thấy cả kinh, vội chạy vội tới trước mặt Mạc Ly Hiên, đưa tay đỡ lấy Mạc Ly Hiên, lo lắng : “Hiên nhi, con làm sao vậy?”

      “Phụ vương!” Mặt Mạc Ly Hiên trắng bệch, mượn lực đứng lên, rất là ảo não: “Nghe phụ vương đến rừng phong, con muốn tới đây tìm phụ vương, ai ngờ chạy quá nhanh, lại vấp té. Con là vô dụng. “

      “Hiên nhi, về sau cẩn thận chút, té đau ?” Mạc Kỳ Diễn vừa vừa phủi lá phong quần áo Mạc Ly Hiên, cũng ngồi xổm xuống ấn hai chân Mạc Ly Hiên, “Chân đau ?”

      “Con sao, phụ vương cần lo lắng.” Mạc Ly Hiên cười .

      đội thị vệ chạy lại, quỳ chân đất, “Nô tài ra mắt Nhị Vương gia! Tham kiến tiểu Vương gia!”

      Mạc Kỳ Diễn thoáng ngẩn ra, mỉm cười : “Tất cả đứng lên !”

      “Tạ Nhị Vương gia!”

      “Tiểu Vương gia sao, lui ra !”

      “Vâng! Nô tài cáo lui!”

      Lăng Tuyết Mạn đứng ở tại chỗ, ngẩn ra nhìn Mạc Ly Hiên, trong đầu lần nữa trống rỗng.

      “Mẫu thân!”

      Thẳng đến, giọng Mạc Ly Hiên vang lên ở gần bên tai, Lăng Tuyết Mạn mới thanh tỉnh lại, “Hả? Cái gì?”

      “Mẫu thân, ngài suy nghĩ gì? Bộ dáng ngơ ngác, con gọi phòng ăn nấu canh lươn cho ngài, chắc sắp đưa tới rồi, chúng ta trở về .” Mạc Ly Hiên chuyện giống ngày thường, cười thân thiết.

      “À, ta… ta vừa rồi…” Lăng Tuyết Mạn giương môi, lúng túng… nghiêng mắt, Mạc Kỳ Diễn nhàn nhạt nhìn nàng, trong mắt tích tụ vạn ngàn lời , còn có ưu thương.

      Cảm thấy đau đớn, vội thu hồi ánh mắt, gượng cười, “Hiên nhi, đầu óc ta gần đây tốt, vừa rồi suy nghĩ chuyện mừng thọ Hoàng Thượng, nghĩ đến nhập tâm.”

      “Ha ha, mẫu thân, trước cần suy nghĩ, quay về từ từ nghĩ.” Mạc Ly Hiên dắt tay Lăng Tuyết Mạn, cười, “Phụ vương, con gọi hạ nhân đem canh lươn đưa đến Liễu Hương Cư, ngài ngày thường thích uống, hôm nay cũng cùng nhau , ngài cùng mẫu thân đều đến chỗ của Hiên nhi .”

      “Ừ.” Mạc Kỳ Diễn quay lại, cười .

      Ba người thong thả bước về Liễu Hương Cư, Mạc Ly Hiên ở giữa, Lăng Tuyết Mạn ở bên phải, Mạc Kỳ Diễn bên trái.

      Hai người lớn xấu hổ gì, chỉ phối hợp Mạc Ly Hiên câu có câu đáp lời, ánh mắt lơ đãng nhìn nhau, lại nhanh chóng quay .

      bàn cơm, Mạc Ly Hiên hiếu thuận tự mình múc chén cho Mạc Kỳ Diễn, lại chén cho Lăng Tuyết Mạn, khuôn mặt trẻ con tràn đầy tươi cười, “Phụ vương, mẫu thân, mời dùng!” (kiểu mẫu gia đình hạnh phúc là đây)

      “Hiên nhi, cám ơn con.” Lăng Tuyết Mạn vui mừng cười yếu ớt.

      “Ha ha, ta tặng con cho nàng, khẳng định là uổng .” Mạc Kỳ Diễn nhìn Lăng Tuyết Mạn, cười , ánh mắt chợt lóe lại quay trở lại mặt Mạc Ly Hiên, “Từ khi Hiên nhi đến Tứ Vương phủ, trưởng thành ít, càng biết chuyện ít.”

      giáo dục của ta tốt hơn ngài.” Lăng Tuyết Mạn dõng dạc .

      “Khụ khụ, da mặt thực dày.” Mạc Kỳ Diễn bị sặc, mắt liếc Lăng Tuyết Mạn, uống ngụm canh, hỏi vấn đề ngốc, “Hiên nhi, con thích phụ vương hay là thích mẫu thân?”

      Lăng Tuyết Mạn u buồn, dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn Mạc Kỳ Diễn, “Ngài là ghen tị tình cảm của ta với Hiên nhi hả? Nó là con trai ruột của ngài, thế nào lại thích ngài?”

      “Ách, phụ vương, mẫu thân rất đúng a, hai người các ngài Hiên nhi đều thích.” Mạc Ly Hiên rút rút khuôn mặt nhắn, .

      Mạc Kỳ Diễn hơi trừng mắt Lăng Tuyết Mạn cái, nhíu mày : “Phụ vương hỏi chính là tương đối, con thích người nào hơn?”

      Lăng Tuyết Mạn lại lần nữa gì.

      “A? Cái này khó mà a, phụ vương ăn canh nhanh , canh lươn nguội ngon.” Mạc Ly Hiên khó xử , chỉ chỉ chén canh, cười khan.

      “Hiên nhi, tình cảm của con cùng với mẫu thân tốt, vậy giúp phụ vương khuyên nhủ, thuyết phục mẫu thân đáp ứng phụ vương chuyện, chuyện này, đối với phụ vương rất quan trọng, kỳ thực, sai cũng phải đều do phụ vương, là mẫu thân sai lầm trước, nhưng phụ vương tại nguyện ý so đo với nàng, chỉ cầu nàng có thể đổi ý.” Mạc Kỳ Diễn ý, liếc xéo Lăng Tuyết Mạn, khóe môi nhếch lên nụ cười nhè .

      Tay Lăng Tuyết Mạn cầm muỗng run lên, ít nước canh rơi ở bàn, ngây ngốc nhìn Mạc Kỳ Diễn, khẽ nhếch cánh môi, chỉ hộc ra chữ, “Ngài-”

      Trong đầu Mạc Ly Hiên nhanh chóng ra màn phụ vương nó ôm Lăng Tuyết Mạn trong rừng phong, trong lòng biết làm sao, “Phụ vương, ngài… ngài là chuyện gì vậy?”

      “Đừng hỏi chuyện gì, nàng tự hiểu, khuyên nàng tốt rồi.” Mạc Kỳ Diễn xong, nhìn thoáng qua Mạc Ly Hiên cùng Lăng Tuyết Mạn, “Ăn canh , trong chốc lát nguội mất.”

      “Vâng.” Mạc Ly Hiên gật đầu cách máy móc, vùi đầu nghiêm túc uống canh lươn.

      Lăng Tuyết Mạn lại cứng ngắc vài giây, cũng cúi đầu, lên tiếng, uống canh thấy ngon.

      đoạn tình này, kết quả ai đúng ai sai?

      Thẳng đến nhiều năm sau, Mạc Kỳ Diễn nhớ lại hết thảy ngày đó ở rừng đào, hối hận kịp.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 173



      Mạc Kỳ Diễn rồi, Lăng Tuyết Mạn ở trong phòng suy nghĩ lâu.

      Nếu là nghĩ cái gì, nàng cái gì cũng có nghĩ ra, chính là ngồi ngơ ngác, giương mắt nhìn chỗ, bất động, chuyện.

      Xuân Đường Thu Nguyệt lo lắng chờ ở trong sân, qua lại.

      Thấy Mạc Ly Hiên tới, hai nha hoàn ngẩn ra, bước lên thỉnh an.

      “Mẫu thân đâu?”

      “Thưa tiểu Vương gia, Vương phi ở trong phòng.”

      “Ừ.”

      Lòng Mạc Ly Hiên đầy tâm , đẩy cửa vào, ngồi xuống đối diện Lăng Tuyết Mạn.

      “Mẫu thân suy nghĩ gì? Là về phụ vương à?”

      Lăng Tuyết Mạn ngước mắt, nhìn Mạc Ly Hiên nhìn hồi lâu, đột nhiên cười, thản nhiên : “ có gì.”

      “Mẫu thân, tình cảm của người lớn Hiên nhi hiểu, phụ vương bảo con khuyên nhủ ngài, con cũng biết là chuyện gì, nhưng con muốn miễn cưỡng mẫu thân, mẫu thân thích cái gì, thích cái gì, tất cả đều do mẫu thân quyết định. Phụ vương là người tốt, Hiên nhi luôn luôn kính trọng phụ vương, nếu phụ vương vui, Hiên nhi chắc chắn đau lòng, nhưng nếu mẫu thân vui vẻ, Hiên nhi cũng muốn như vậy, vì vậy, Hiên nhi cái gì cũng hỏi, cái gì cũng , tất cả đều do chính các ngài giải quyết.” Mạc Ly Hiên nhàng .

      Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc nhìn Mạc Ly Hiên, lâu câu. Đứa này trưởng thành sớm, có vẻ như cái gì cũng biết, lại tựa hồ như cái gì cũng biết,.

      “Mẫu thân, đừng khóc.”

      Mạc Ly Hiên lấy khăn, đứng lên, qua bàn xoa mặt Lăng Tuyết Mạn, lau nước mắt má cho nàng, ánh mắt chăm chú, như nam tử trưởng thành, trách : “Mẫu thân mỗi ngày phải thông suốt phóng khoáng, khóc tốt cho thân thể, về sau được khóc nữa.”

      “Ách” Lăng Tuyết Mạn hỗn độn, cà lăm: “Hiên nhi, con… con giống con ta, mà như là…”

      “Giống cái gì?” Mạc Ly Hiên vừa lau vừa hỏi. (lau nước mắt mà sao lâu thế)

      “Giống phụ thân ta.” Lăng Tuyết Mạn buồn bực .

      Nghe vậy, Mạc Ly Hiên ngừng tay, nhìn Lăng Tuyết Mạn gần trong gang tấc, khuôn mặt nhắn đen lại, rầu rĩ : “Con vốn là phải con trai của ngài, ngài có thể sinh ra con lớn như con sao?”

      “Ách…” Lăng Tuyết Mạn càng thêm hỗn độn, hiểu ngửa đầu : “Hiên nhi, con muốn nhận ta làm mẫu thân sao?”

      Vừa ngửa đầu, Lăng Tuyết Mạn bỗng dưng phát , nàng ngồi, Mạc Ly Hiên đứng, cao hơn nàng rất nhiều, nếu hai người đều đứng thẳng, Mạc Ly Hiên cũng đến cằm nàng.

      có.” Mạc Ly Hiên nhè trả lời câu, tiếp tục lau giọt nước mắt cuối cùng má Lăng Tuyết Mạn, mới ngồi trở lại chỗ cũ, tiếp: “Ngài là mẫu thân của con a, sao con lại nhận mẫu thân đâu?”

      “Ha ha, Hiên nhi, tuy rằng ta lớn hơn con, nhưng ở đây vẫn luôn là con chăm sóc cho ta, ta giống như vô dụng, phải là mẫu thân đủ tư cách, con cẩn thận săn sóc như vậy, về sau chờ con thành thân, Vương phi của con được hưởng phúc!” Lăng Tuyết Mạn thở dài.

      Mạc Ly Hiên cau mày, liếc mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, trầm mặc hồi lâu, cười cũng giận, lên tiếng bình thản: “Mẫu thân, con cần ngài chăm sóc, con là nam tử, tuổi cũng , mà tuổi mẫu thân lại , nên con chăm sóc mẫu thân, mẫu thân chỉ cần mỗi ngày vui vẻ sống, con đây liền vui vẻ, đây mới là công lao lớn nhất của mẫu thân. Về sau cho dù con thành thân, tình cảm của con đối với mẫu thân như trước thay đổi, phụng dưỡng mẫu thân cả đời, chăm sóc mẫu thân cả đời.”

      “Hiên nhi!”

      Lăng Tuyết Mạn cảm thấy nóng lên, thào gọi tiếng, đưa tay cầm tay Mạc Ly Hiên, trong lòng cảm động cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt, nước mắt lại nhịn được tràn mi, từng giọt từng giọt dừng ở bàn, Mạc Ly Hiên khẽ nhấp môi, lại cầm khăn, lúc này đây tới trước mặt Lăng Tuyết Mạn, hơi cong thân mình, vì nàng lau lệ, vui , “Mẫu thân, phải mới vừa sao? được khóc nữa, Hiên nhi thích nhìn bộ dáng mẫu thân vui vẻ cười to, như vậy mẫu thân rất đẹp, vừa khóc liền biến dạng!”

      “Ừ ừ, ta khóc nữa, khóc nữa con liền phạt ta.” Lăng Tuyết Mạn hít hít mũi, cười ngây ngốc.

      “Phạt mẫu thân cái gì?” Mạc Ly Hiên lộ ra tươi cười.

      “Phạt ta hầu hạ con rửa chân.” Bên môi Lăng Tuyết Mạn tràn ra nụ cười, “Như thế nào?”

      Mạc Ly Hiên ngẩn người, rồi sau đó cười khẽ lên, “Được, vậy Hiên nhi ghi nhớ, đến lúc đó mẫu thân được chối.”

      có, lừa ai cũng thể lừa con phải ?” Lăng Tuyết Mạn lắc đầu cười .

      “Ha ha.” Mặt Mạc Ly Hiên giãn ra, mặt nồng đậm ý cười, khuôn mặt này giống Mạc Kỳ Diễn tám phần, so với Mạc Kỳ Diễn hơn vài phần tàn nhẫn cùng tâm cơ, đây là hoàn cảnh thay đổi tính cách, mà những thứ này chỉ nhằm vào người khác, ở trước mặt Lăng Tuyết Mạn, lại vĩnh viễn đều là gương mặt cười hồn nhiên.

      “Ha ha, có đứa con ngoan như con, giống phụ vương con , ta lời to!”Lăng Tuyết Mạn vui vẻ xoa bóp gò má Mạc Ly Hiên, hoạt bát nháy nháy mắt.

      Tròng mắt Mạc Ly Hiên xoay vòng, giảo hoạt : “Mẫu thân, ngài có vẻ rất thích nhéo mặt con a, vậy con có thể nhéo mặt của ngài sao?”

      “Hả? Ha ha, có thể a, có cái gì mà thể?” Lăng Tuyết Mạn xong đưa mặt tới.

      Mạc Ly Hiên mỉm cười, đưa tay nhàng đụng mặt Lăng Tuyết Mạn, đầu ngón tay có chút run, mặt hiểu sao nóng lên, có nhéo, chính là động tác đụng chạm rất , rồi sau đó nhanh chóng thu tay về, cười : “Mẫu thân, con nhéo, con luyện công sức lực lớn, sợ nhéo đau mẫu thân.”

      “Hì hì, thể nhéo ta đau, bằng ta quản được nước mắt.” Lăng Tuyết Mạn trêu, nghiêng người ngửa đầu cười .

      “Vương phi, nô tài xin cầu kiến!”

      Tiếng đập cửa vang lên, giọng của quản gia cũng theo đến.

      Hai người nhìn nhau, Mạc Ly Hiên : “Vào .”

      Quản gia tiến vào, khom người mà : “Nô tài ra mắt tiểu Vương gia! Tham kiến Vương phi! Mới vừa rồi Ngũ Vương gia phái người đưa tới quyển địch phổ cho Vương phi!” (địch phổ chắc là cuốn nhạc ấy người thổi sáo)

      “Ngũ Vương gia? Đưa địch phổ cho ta?” Lăng Tuyết Mạn ngạc nhiên.

      “Vâng.”

      Quản gia hai tay dâng cái hộp gấm màu đỏ, Lăng Tuyết Mạn tiếp nhận, tò mò mở ra, chỉ thấy quyển sách có bìa tinh mĩ nằm ở bên trong, cầm lên, mở ra, Mạc Ly Hiên nhìn lại, vừa thấy, kinh ngạc : “Đúng là bản viết tay!”

      “Ách!” Lăng Tuyết Mạn ngây cả người, tùy tiện lật vài tờ, bản viết tay như thế nào? Đáng tiếc nàng chút cũng biết! Cổ đại cùng đại cách xa vạn dặm a!

      Mạc Ly Hiên cầm quyển địch phổi từ tay Lăng Tuyết Mạn, liếc nhìn, tự chủ nhíu mày, lại lời nào.

      Lăng Tuyết Mạn mặc dù xem hiểu, cũng dám sợ người ta nhìn ra khác thường, để tránh làm cho người sinh nghi, nàng biết xem địch phổ, làm sao có thể thổi sáo?

      Ngũ Vương gia đáng ghét, đem sách đến thử thách nàng rồi!

      Vừa nghĩ như thế, đối với Mạc Kỳ Lâm chẳng những có cảm kích, còn buồn bực!

      “Quản gia, phái người báo cho Ngũ Vương gia, nhạc phổ ta nhận, cám ơn ý tốt của .”

      “Vâng. Vương phi.”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 174

      Đêm vắng người.

      Lăng Tuyết Mạn hỗn độn tâm tư, chút cũng có buồn ngủ.

      Xuống giường thay quần áo ngoài, tắt nến, dựa vào đầu giường, từ trong tủ đầu giường lấy ra sáo ngọc màu trắng Mạc Kỳ Dục đưa, nhàng vuốt ve cây sáo, cảm giác trơn trơn lạnh lạnh truyền vào đầu ngón tay cùng trong lòng bàn tay, hiểu sao làm cho tâm nàng dần dần yên tĩnh trở lại, lâu chưa chạm vào cây sáo, từ khi nàng xuyên qua năm, sau khi cha ghẻ bẻ gãy của nàng cây sáo, nàng có tiền mua nổi cây sáo.

      tại nàng lại có cây sáo, hơn nữa còn là sáo ngọc màu trắng tốt như vậy, vuốt ve thân sáo, trong đầu bỗng dưng nhảy ra lời của Mạc Kỳ Diễn, “Tiểu Thất càng ngày càng thích nàng.” Ngón tay nhất thời run lên chút, tim Lăng Tuyết Mạn đập loạn nhịp, làm sao có thể chứ?

      Dùng sức lắc đầu, Lăng Tuyết Mạn xua đuổi ý nghĩ hỗn độn này, môi nhàng phủ sáo ngọc, mười ngón chạm, môi đỏ động, từng đợt tiếng sáo du dương tràn ra bên môi, Lăng Tuyết Mạn hài lòng, thanh là khá, quả là sáo tốt nha!

      Lăng Tuyết Mạn nghiêng đầu nhớ lại chút các khúc nhạc nổi tiếng của Trung Quốc, ai ngờ nhớ lại, sau tấm bình phong vang lên tiếng bước chân, chớp chớp mắt, hoạt bát cười, Lăng Tuyết Mạn lặng lẽ xuống giường, chân trần trụi, kiễng chân lên, rón ra rón rén trốn đến sau bình phong, vụng trộm ngó đầu.

      Nhưng mà, người nào đó còn nham hiểm hơn nàng, lực nghe đủ thính, thân mình nhanh chóng lách ra, nhấn cơ quan khép vách tường lại, sau đó lên vài bước, đứng ở bên này bình phong, khóe miệng chứa đầy ý cười.

      Lăng Tuyết Mạn mở to hai mắt nhìn trong chốc lát, cái gì cũng thấy , lúc buồn bực, cách bình phong vang lên tiếng ho khan nhè , đôi mày thanh tú chau cái, lần rình coi thứ n của nàng lại thất bại!

      Ảo não khẽ cắn môi, thân mình chuyển ra, mới muốn phát hỏa, bỗng dưng nghĩ đến chuyện ban ngày Mạc Kỳ Diễn ôm nàng, Tình nhân nhều tai mắt, chỉ sợ biết thừa!

      Cảm thấy sợ, cơn tức sớm biến lên chín từng mây, lại thay gương mặt kiều mị, ngọt ngào khẽ gọi tiếng, “Tình nhân!” Sau đó hai tay vuốt ve bò lên sau gáy Mạc Kỳ Hàn, nhàng nhảy lên, cả thân thể giống gấu Koala bám ở người Mạc Kỳ Hàn!

      “Mạn Mạn, có việc gì mà ân cần, tức là trong lòng có chướng ngại. Những lời này là có ý gì?” Hai tay Mạc Kỳ Hàn nâng cái mông xinh đẹp của Lăng Tuyết Mạn, đến giường, mang ý cười sâu hỏi.

      “Ách…” Khuôn mặt Lăng Tuyết Mạn đỏ lên, dúi đầu vào ngực Mạc Kỳ Hàn, mồm miệng lầm bầm: “Ta là thất học, biết.”

      biết? Hả?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, vung cẩm bào, ngồi ở cạnh giường, đem Lăng Tuyết Mạn đặt ở hai chân , tay phải nâng cằm nàng, chế nhạo: “Mạn Mạn nhà ta phải tài nữ uyên bác sao? Tại sao lại thành mù chữ?”

      Lăng Tuyết Mạn đối với chữ ‘Mạn Mạn nhà ta’ nghe hết sức là ấm lòng, ôm chặt cổ Mạc Kỳ Hàn, khuôn mặt nhắn cọ xát , làm nũng sẳng giọng: “Lúc trước tính, tại ta chính là thất học.”

      “Ha ha, Mạn Mạn, thế nào, đêm nay nàng sao lại phá lệ, nhiệt tình với ta vậy? Có phải chột dạ ?” Mạc Kỳ Hàn cười hỏi, ánh mắt lóe ra, thu lại tia ý lạnh.

      “Ta mới có đâu, hừ, ta để ý chàng, chàng tức giận, ta nhiệt tình với với chàng, chàng lại quen, vậy chàng , rốt cuộc ta nên làm cái gì bây giờ?” Lăng Tuyết Mạn ngẩng đầu lên, điểm môi Mạc Kỳ Hàn cái, chu cái miệng nhắn giận dỗi .

      Mạc Kỳ Hàn nặng nề cười, “Mạn Mạn, nếu phải chột dạ, vậy sau này cứ như vậy, ta rất thích.”

      “Ách…” Lăng Tuyết Mạn líu lưỡi, “ được, ta là nữ hài tử, phải rụt rè!”

      Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn chỉ lên cái mũi Lăng Tuyết Mạn, khuôn mặt tuấn tú chìm lỉm, “Nàng là nữ hài tử cái gì? Nàng là phu nhân của bản công tử, rụt rè cái gì? Đối với phu quân ta cần làm bộ rụt rè, nhưng đối với nam nhân khác, đến tay cũng thể chạm vào, nhớ kỹ câu này, nam nữ thụ thụ bất thân! Lại tùy tiện ôm người khác nữa, hoặc là để cho người khác ôm nàng, bản công tử tha cho nàng! Hừ, càng tha cho nam nhân dám xâm phạm nàng!”

      “Ách!” Thân mình Lăng Tuyết Mạn run lên, đầu lưỡi cũng líu lại, “Chàng… chàng cũng biết?”

      “Vô nghĩa, nếu muốn người biết, trừ khi làm! Nghĩ rằng rừng phong ai, liền dám kiêng kị?” Trong mắt Mạc Kỳ Hàn xẹt qua từng trận ý lạnh, đôi mắt chim ưng u ám sâu thấy đáy.

      Lăng Tuyết Mạn trắng nhợt mặt, sợ hãi nhìn Mạc Kỳ Hàn, trong bóng đêm, mặc dù thấy mặt , nhưng người phát ra hàn ý mãnh liệt như vậy, nàng sợ hãi, nhàng cắn môi, : “Tình nhân, chàng… chàng đừng tức giận được ? Ta… ta có ôm Nhị Vương gia, là ôm ta, ta đẩy ra, nhưng còn gì khác nữa, , chàng cũng cần giận được ? Chuyện tình cảm có đúng với sai, chỉ là nhất thời xúc động, huống hồ lại biết tồn tại của chàng.”

      “Nhưng ràng biết nàng là Vương phi của Tứ đệ !” Mạc Kỳ Hàn cắn răng, tay khỏi nắm chặt.

      “Tứ đệ chết!” Lăng Tuyết Mạn run lên cái, giọng nhắc nhở.

      Bàn tay Mạc Kỳ Hàn nắm chặt hơn, khuôn mặt tuấn tú mảnh sương mù, gần như có chút khống chế được gầm : “ chết thế nào? còn muốn xóa hôn ước của nàng cùng Tứ Vương gia Mạc Kỳ Hàn, đổi thành Mạc Kỳ Diễn sao? Cũng đừng có mà mơ! Cho dù về sau Hoàng Thượng đồng ý cho nàng tái giá, cũng phải tới hỏi ta, xem ta có đồng ý hay !”

      “Thông dâm tình nhân, chàng… chàng rốt cuộc là ai vậy? Chàng có thể lớn hơn Hoàng Thượng sao?” Lăng Tuyết Mạn giật mình mở to đôi mắt.

      Mạc Kỳ Hàn hít sâu hơi, bình ổn cảm xúc, trả lời: “Đừng hỏi, tin ta là được.”

      “Ta… ta tin chàng, nhưng chàng nên trách Nhị Vương gia, giúp ta rất nhiều rất nhiều, nếu có chuyện gì, lương tâm của ta bất an! Quan trọng là, ta thích ai, mà phải là ai thích ta, chàng nếu muốn an tâm, nên làm ta chàng sâu đậm mới đúng, chàng tên ngu ngốc này!” Lăng Tuyết Mạn bởi vì khẩn trương quá, đầu lưỡi ngừng líu lại, rốt cục cũng bật ra được câu cuối!

      “Sao? Dám ta ngu ngốc? Ta cứ cho là nàng ta, ai biết nha đầu chết tiệt nàng có tâm địa gian xảo như vậy, dám trêu chọc Nhị Vương gia!” Mạc Kỳ Hàn ngẩn người, tiện đà càng càng tức, bàn tay to nâng cái mông Lăng Tuyết Mạn thuận thế thưởng nàng cái tát.

      “A!”

      Lăng Tuyết Mạn hét thảm tiếng, vội xoa xoa mông của nàng, kêu khóc : “Lại đánh ta! Chàng lại đánh ta! Chàng đối với ta phải là cái mặt hung dữ, là cái mặt lạnh lùng, ta thèm chàng!”

      “Nàng lặp lại lần nữa!” Mạc Kỳ Hàn trợn trừng mắt, chế trụ cổ tay Lăng Tuyết Mạn, lạnh lùng : “Ta có ôn nhu nhẫn nại của lão Nhị, cũng có lãng mạn săn sóc của lão Ngũ, càng có sáng sủa đầy sức sống của lão Thất, bọn họ có thể quang minh chính đại ban ngày cùng nàng đối mặt, người người mang địa vị thân vương, dưới người vạn người, mà ta chỉ là nam nhân nhìn thấy mặt chiếm đoạt nàng, từ đáy lòng nàng vừa mắt ta, đúng ?”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 175



      xong Mạc Kỳ Hàn buông cổ tay Lăng Tuyết Mạn ra, ném nàng lên giường sau đó liền xoay người !

      “Tình nhân!”

      Lăng Tuyết Mạn ngẩn ngơ vội khẽ hô lên, bò xuống giường chạy ra ngoài bình phong đuổi theo Mạc Kỳ Hàn, từ phía sau lưng ôm chặt lấy hông của , ngữ khí hoảng loạn vội vàng : “ được !”

      Thân hình Mạc Kỳ Hàn chấn động, ngừng bước chân, khuôn mặt xanh mét cứng đờ, áp chế cỗ vui sướng đột nhiên dâng lên trong lòng, giọng trách mắng: “ ở lại làm cái gì? sợ ta khống chế được tâm tình lại đánh nàng sao? Hoặc là lại ép buộc nàng sao?”

      sợ! Chàng chàng lại thô bạo với với ta, ta tin chàng!” Lăng Tuyết Mạn cúi đầu , lặng lẽ dán gò má áo bào tơ lụa thượng đẳng lạnh như băng của Mạc Kỳ Hàn, thấy có đẩy ra nàng liền lại gần chút, cách lớp áo bào dán lên ngực của .

      Cảm xúc này chỉ là nhè nhưng lại kích khởi tầng sóng lớn trong đáy lòng, Mạc Kỳ Hàn mở môi, còn chưa phát ra thanh liền nghe được nhân nhi phía sau lại : “ phải chàng bao giờ bỏ ta lại nữa sao?”

      Trong lòng Mạc Kỳ Hàn chấn động, tự chủ mềm giọng : “Nhưng nàng muốn ta, nàng có nhiều bất mãn với ta, ta bằng bọn họ…”

      phải!”

      Lăng Tuyết Mạn vội vàng ngắt lời, “Ta có khinh thường chàng, chút cũng có! Mặc kệ thân phận của chàng là cái gì, ta đều vừa mắt chàng. Chỉ cần chàng phải tên trứng thối tội ác tày trời khắp thiên hạ căm hận là được. Tuy rằng ta ràng lắm từ lúc vừa mới bắt đầu chàng chiếm lấy ta nhằm mục đích gì, nhưng ta tin chàng có ác ý với ta, bằng cũng thể mấy phen cứu ta thoát hiểm. Bên cạnh chàng có lão gia gia sư phụ dễ thương như vậy, lão gia gia phải người xấu, chàng cũng thể là người xấu. Lão gia gia tuy là sư phụ chàng nhưng hình như lại rất sợ chàng. Chàng đối với Hoàng Thượng, đối với chuyện hoàng gia như lòng bàn tay, ta đoán chàng có quan hệ gì đó với Hoàng Thượng. Chàng chiếm lấy con dâu của ông ấy, có phải có thù oán gì nên muốn trả thù ông ấy ? Chàng thích ta có phải là hay ? Ta muốn làm quân cờ trong tay chàng hoặc bất kỳ ai, bị người ta lấy làm công cụ trả thù. Nếu kết quả là như vậy, Tình nhân, ta hận chết chàng!”

      hơi dài, Lăng Tuyết Mạn nuốt nước miếng yên lặng chờ Mạc Kỳ Hàn trả lời.

      lâu nam nhân kia gì, nàng nhìn thấy mặt , biết suy nghĩ cái gì. Muốn tới phía trước, nhưng mới vừa buông tay, bàn tay to liền gắt gao bắt được tay của nàng. Bàn tay ấy hơi lạnh, còn có chút run run. Tim Lăng Tuyết Mạn nhảy dựng lên, dám cử động nữa chỉ, lẳng lặng ôm phía sau lưng .

      hồi lâu sau, chân cẳng tê rần nhưng vẫn đứng cứng ngắc tại, đành : “Tình nhân ta đứng nổi, chàng cõng ta được ?”

      Mạc Kỳ Hàn gì, ngồi xổm xuống, Lăng Tuyết Mạn vui sướng bò lên tấm lưng rộng lớn của , ôm lấy cổ , bàn tay nâng hai chân của nàng đứng lên mới khẽ hỏi: “ đâu?”

      “Ách, hơn nửa đêm có thể đâu?” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc.

      “Nàng muốn ra ngoài ? Cả ngày ở Vương phủ có phải buồn chết ?” Tiếng Mạc Kỳ Hàn mát lạnh.

      Lăng Tuyết Mạn đương nhiên gật đầu. “Đúng vậy, rất buồn.”

      “Ta dẫn nàng chỗ.”

      Mạc Kỳ Hàn xong, cõng Lăng Tuyết Mạn đến trước tủ quần áo, buông nàng xuống, mở tủ quần áo ra, nương theo ánh trăng chọn bộ áo váy mùa đông, động tác mềm mặc từng món áo váy vào cho Lăng Tuyết Mạn, cuối cùng sợ Lăng Tuyết Mạn lạnh, lại chọn thêm cái áo choàng nhung khoác lên cho nàng, mới : “Được rồi, ta mang nàng .”

      Lăng Tuyết Mạn ngây ngốc nhìn nam nhân này săn sóc, tỉ mỉ làm những chuyện nhặt, cảm thấy ấm áp dễ chịu. Ai có cẩn thận chu đáo của Ngũ Vương gia? Nghĩ, miệng liền ra: “Tình nhân, chàng cũng so được với Ngũ Vương gia, a, Dục Dục có thể làm cho ta vui vẻ, chàng cũng làm cho ta vui vẻ a.”

      Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, lạnh nhạt hỏi: “Vậy nhị Vương gia sao?”

      “Ách…” Lăng Tuyết Mạn thẹn thùng kéo lỗ tai , giọng , “Nếu chàng hung dữ với ta, chàng liền có thể so được với . Kỳ thực… kỳ thực ta thích bộ dáng xấu xa của chàng.”

      Mạc Kỳ Hàn cúi đầu sửa sang lại cổ áo cho Lăng Tuyết Mạn, nghe vậy khuôn mặt tuấn tú rút rút, đứng thẳng nhìn Lăng Tuyết Mạn, : “Thích ta hư, cái này dễ dàng làm được!”

      “Ách…”|

      Lăng Tuyết Mạn hỗn độn, mới mở miệng, môi đỏ mọng liền bị chắn lại, hôn khi bá đạo kịch liệt khi ôn nhu lưu luyến, hôn thẳng đến thân thể nàng mềm nhũn vô lực dựa vào trong lòng , mới lưu luyến rời môi nàng, cúi đầu hỏi: “Là thích ta hư như vậy sao?”

      Khuôn mặt Lăng Tuyết Mạn ngượng ngùng đỏ lên, sẳng giọng: “Mới phải đâu, đây là chàng khi dễ ta.”

      “Vậy rốt cuộc phải xấu xa như thế nào nàng mới thích?” Mạc Kỳ Hàn lại trầm thấp hỏi, trong tiếng mang theo mị hoặc nhè .

      Lăng Tuyết Mạn nghe vậy càng thêm ngượng ngùng. Dù là hai người bọn họ hôn nhau cũng có vô số lần, nhưng nàng vẫn như cũ nhịn được vì câu , cái động tác vô cùng thân thiết của mà mặt đỏ, tim đập, hai tay vân vê ống tay áo, ngước mắt nhìn Mạc Kỳ Hàn cái, lại vội cúi đầu, xuống lúng ta lúng túng : “Chính là… chính là cái loại bộ dáng lưu manh vô lại này của chàng.”

      Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn lại co rút, “Cái này cũng thành ưu điểm của ta sao?”

      “Ây da, , . Chàng muốn dẫn ta nơi nào?” Lăng Tuyết Mạn đỏ mặt, vội sang chuyện khác.

      Mạc Kỳ Hàn khẽ nhấp môi dưới : “ nơi rất đẹp.”

      xong hai ngón tay dời lên huyệt ngủ của Lăng Tuyết Mạn nhàng điểm cái, Lăng Tuyết Mạn liền lâm vào mê man. Đỡ thân thể của nàng, hai tay vỗ hai cái.

      ‘Két’ tiếng, cửa mở, Thu Nguyệt bước tiến vào, quỳ xuống giọng : “Chủ tử, có nô tỳ!”

      “Ở trong này chú ý cảnh giới. Bổn vương mang Vương phi ra ngoài chút.”

      “Nô tì tuân mệnh!”

      Vách tường mở ra, Mạc Kỳ Hàn ôm Lăng Tuyết Mạn vào, nhấn cơ quan.

      Bên trong đường hầm còn có ba lối. lối phòng ngủ của Mạc Kỳ Hàn ở Hương Đàn Cư, lối vào thư phòng của Mạc Kỳ Hàn, còn lại lối là thông ra cổng lớn Hương Đàn Cư.

      Mạc Kỳ Hàn xuất ở cổng lớn Cúc Thủy Viên, ám vệ bốn phía liền đuổi theo. Hơn mười bóng người mặc trang phục màu đen đồng loạt hạ xuống từ giữa trung, phát ra tiếng vang, quỳ chân đất chờ đợi mệnh lệnh.

      “Chuẩn bị ngựa đến núi Lạc Hà.” Tiếng rét lạnh phát ra.

      “Vâng, chủ tử!”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 176



      Đợi đến lúc Lăng Tuyết Mạn thức dậy mới trợn mắt phát mình lưng ngựa, mà ngựa phi nước đại nhanh như gió.

      Gió đêm thổi thẳng vào mắt, mắt Lăng Tuyết Mạn mở ra, vội hô lớn: “Chậm chút, chậm chút!”

      Mạc Kỳ Hàn ghì cương ngựa, nhìn Lăng Tuyết Mạn trong lòng, khẽ hỏi: “Như thế nào?”

      “Tình nhân, làm sao chúng ta cưỡi ngựa rồi? phải lúc nãy còn ở trong phòng sao? Vì sao ta lại ngủ?” Lăng Tuyết Mạn nhìn bốn phía tối đen như mực, liên tiếp hỏi.

      Mạc Kỳ Hàn : “Ta điểm của huyệt ngủ của nàng mới mang nàng ra ngoài. tại chúng ta đến chân núi Lạc Hà phía tây Tứ Vương phủ.”

      “Núi Lạc Hà?” Lăng Tuyết Mạn nghi hoặc, có chút dám tin nhìn ngó chung quanh, nhìn đến cây cối xanh um tươi tốt, khỏi sợ hãi thở dài: “Tình nhân, chàng thần biết quỷ hay mang ta ra khỏi Tứ Vương phủ mà làm kinh động thủ vệ nào sao?”

      “Ừ.” Mạc Kỳ Hàn gật đầu, đưa tay sờ sờ mặt Lăng Tuyết Mạn có chút lạnh, liền : “Lạnh ? Lấy áo choàng của ta trùm lên .” xong tay liền cởi áo choàng của , Lăng Tuyết Mạn ngây cả người, vội đè lại, lắc đầu, “ cần, ta sao.” xong lại cảm thấy nghi hoặc, “Tình nhân, lúc chàng tới có mặc áo choàng sao?”

      có, đây là thủ hạ đưa tới.” Mạc Kỳ Hàn .

      “Thủ hạ? Ách, chàng là người tài ba nha! Thủ hạ của chàng tại ở chỗ nào? Ông lão kia đâu? Ông ấy cũng cùng chúng ta sao?” Lăng Tuyết Mạn kinh nghi nhìn quanh. Nhưng với thị lực của nàng bóng người cũng nhìn tới.

      “Nàng kêu sư phụ ta là ông lão, phải làm rối tung bối phận sao?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày lại.

      Lăng Tuyết Mạn nhăn khuôn mặt nhắn, “Râu tóc ông ấy đều trắng xóa. rất già mà.”

      “Nàng cũng gọi là sư phụ.” Mạc Kỳ Hàn thản nhiên .

      “Vậy sư phụ cùng thủ hạ của chàng đâu?” Lăng Tuyết Mạn cam lòng gật đầu bĩu môi.

      “Sư phụ ngủ, thủ hạ thầm bảo vệ ở nơi nàng nhìn thấy.” Mạc Kỳ Hàn giải thích đơn giản, ôm Lăng Tuyết Mạn, xoay nàng lại ngồi đối diện với , “Ôm chặt thắt lưng của ta, mặt tựa vào thân ta, như vậy gió thổi đến mặt, cũng ấm hơn chút.”

      Lăng Tuyết Mạn làm theo, hai tay ôm chặt Mạc Kỳ Hàn, dán lên lồng ngực rộng lớn của , nghe kia tiếng tim đập trầm ổn hữu lực, khóe miệng chậm rãi tràn ra tươi cười. Giờ khắc này đột nhiên cảm thấy hạnh phúc ở trước mắt, nam nhân nhìn như cường hãn bá đạo kì thực săn sóc nàng tỉ mỉ.

      “Ngồi xong, đừng có đoán mò dung mạo của ta.” Mạc Kỳ Hàn ra tiếng nhắc nhở.

      Mặt Lăng Tuyết Mạn nóng lên, xấu hổ thầm: “Ai thèm đoán mò. Nam nhân đáng ghét.”

      Mạc Kỳ Hàn gì, môi mỏng cong lên, vung cương ngựa, “Giá-”

      Lúc này ngựa chạy chậm. Bởi vì đường dốc, hơi xóc nảy, Lăng Tuyết Mạn ôm Mạc Kỳ Hàn chặt hơn, bên tai gió vù vù, mà nàng chưa bao giờ cưỡi ngựa lại cảm thấy chút sợ hãi, chỉ cảm thấy tựa vào trong lòng nam nhân này an toàn ấm áp.

      Ngựa rốt cục ngừng lại, bên tai truyền đến tiếng nước chảy trong màn đêm yên tĩnh. Lăng Tuyết Mạn vui mừng, thẳng người lên, “Tình nhân, đây là nơi nào?”

      Mạc Kỳ Hàn ôm Lăng Tuyết Mạn nhảy xuống ngựa, mới : “Nơi này là đỉnh núi Lạc Hà.”

      xong dắt tay Lăng Tuyết Mạn bao bọc trong lòng bàn tay của , chậm rãi bước , vừa vừa chuyện: “Suối nơi này trong nhất kinh thành, bên bờ suối có hoa tử đằng hấp thu linh khí thiên nhiên, lấy giọt sương đọng đóa hoa để pha trà là thơm nhất. Hoàng Thượng cùng phi tần hậu cung, các hoàng tử uống trà đều dùng sương từ cánh hoa tử đằng nơi này.”

      “Nước suối năm bốn mùa đều ấm áp, có thể suối nước nóng thiên nhiên, cảnh sắc bốn phía đều là chim hót hoa thơm. Lúc trước, chỉ cần tâm tình ta tốt, giục ngựa đến nơi đây, có khi ngẩn ngơ cả ngày thổi tiêu luyện kiếm đọc sách, đợi cho đến lúc trở về phiền não đều tiêu hết.”

      Chọn tảng đá lớn sạch , Mạc Kỳ Hàn nắm tay Lăng Tuyết Mạn ngồi xuống, ngửa đầu nhìn suối từ vách núi đá trút xuống, sau đó tụ thành cái hồ , mơ hồ có thể nhìn đến mặt nước từng đợt sương trắng. Mặt hồ được ánh trăng phản xạ, ánh ra sóng nước lăn tăn lung linh tràn đầy sắc màu.

      Hơi nghiêng thân mình, Lăng Tuyết Mạn thò bàn tay mềm mại vào dòng nước, vui mừng kêu lên: “Oa! Đúng là suối nước nóng!”

      “Ừ.” Mạc Kỳ Hàn nắm chặt tay Lăng Tuyết Mạn dặn dò: “Cẩn thận chút, đừng để ngã xuống.”

      “Hì hì, tình nhân, đáng tiếc giờ này thể xuống tắm suối nước nóng.” Lăng Tuyết Mạn khoan khoái cười, dùng sức hít từng trận mùi hoa tươi mát, nghe tiếng nước chảy róc rách, còn có chim hót côn trùng kêu vang, cảm thán: “ là tuyệt!”

      Mạc Kỳ Hàn mỉm cười, chỉ ôm chặt thiên hạ trong lòng.

      Ánh trăng phản chíu làm trong đầu Lăng Tuyết Mạn chợt lóe, hai tròng mắt giảo hoạt xoay xoay, trở lại ngồi ở đùi Mạc Kỳ Hàn ôm hai vai của , vô cùng thân thiết cọ cổ , làm nũng : “Tình nhân, ta muốn thấy ràng cảnh sắc chung quanh, chàng mang bật lửa theo ?”

      mang.” Mạc Kỳ Hàn chần chờ chút .

      “A… Chàng gạt ta, người chàng chắc chắn có, để ta tìm.” Lăng Tuyết Mạn chu cái miệng nhắn, nhanh chóng lục lọi ở người Mạc Kỳ Hàn.

      Mạc Kỳ Hàn hơi nhíu mi, thản nhiên : “ cần tìm kiếm, nàng là muốn nhìn hình dáng của ta phải ?”

      “Ách, ta… ta có.” Lăng Tuyết Mạn chột dạ, dừng tìm kiếm, gò má có chút khô nóng.

      “Bỏ ý niệm này . Khi ta có thể quang minh chính đại xuất trước mặt nàng, trước mặt thiên hạ, chính là thời điểm chúng ta có thể bên nhau trọn đời.” Mạc Kỳ Hàn khẽ mím môi, cười, mặt cũng có ý lạnh, chỉ là giọng điệu lạnh nhạt làm người ta cách nào nắm bắt, cũng thể đoán cảm xúc của .

      Lăng Tuyết Mạn thấy có vẻ như phòng bị nàng. Từ lúc nàng ở phía sau ôm lưng ra chuỗi lời dài kia, liền có cười nữa, lời kia còn chưa trả lời nàng.

      Môi đỏ mọng vừa động, cũng là lặp lại lời của , “Bên nhau trọn đời, bên nhau trọn đời…”

      “Nàng đồng ý ?” hỏi lại, giọng vẫn bình thãn như cũ.

      lâu sau, nàng lắc đầu : “Ta đối với tương lai nhìn tới chút ánh sáng cùng hi vọng. Mặc dù ta tin chàng, nhưng ta nghĩ ra đời này còn người có thân phận gì có thể làm Hoàng Thượng thay đổi chủ ý, ột quả phi là ta ruồng bỏ nguyện vọng con của mình, tái giá người khác!”Chương 176



      Đợi đến lúc Lăng Tuyết Mạn thức dậy mới trợn mắt phát mình lưng ngựa, mà ngựa phi nước đại nhanh như gió.

      Gió đêm thổi thẳng vào mắt, mắt Lăng Tuyết Mạn mở ra, vội hô lớn: “Chậm chút, chậm chút!”

      Mạc Kỳ Hàn ghì cương ngựa, nhìn Lăng Tuyết Mạn trong lòng, khẽ hỏi: “Như thế nào?”

      “Tình nhân, làm sao chúng ta cưỡi ngựa rồi? phải lúc nãy còn ở trong phòng sao? Vì sao ta lại ngủ?” Lăng Tuyết Mạn nhìn bốn phía tối đen như mực, liên tiếp hỏi.

      Mạc Kỳ Hàn : “Ta điểm của huyệt ngủ của nàng mới mang nàng ra ngoài. tại chúng ta đến chân núi Lạc Hà phía tây Tứ Vương phủ.”

      “Núi Lạc Hà?” Lăng Tuyết Mạn nghi hoặc, có chút dám tin nhìn ngó chung quanh, nhìn đến cây cối xanh um tươi tốt, khỏi sợ hãi thở dài: “Tình nhân, chàng thần biết quỷ hay mang ta ra khỏi Tứ Vương phủ mà làm kinh động thủ vệ nào sao?”

      “Ừ.” Mạc Kỳ Hàn gật đầu, đưa tay sờ sờ mặt Lăng Tuyết Mạn có chút lạnh, liền : “Lạnh ? Lấy áo choàng của ta trùm lên .” xong tay liền cởi áo choàng của , Lăng Tuyết Mạn ngây cả người, vội đè lại, lắc đầu, “ cần, ta sao.” xong lại cảm thấy nghi hoặc, “Tình nhân, lúc chàng tới có mặc áo choàng sao?”

      có, đây là thủ hạ đưa tới.” Mạc Kỳ Hàn .

      “Thủ hạ? Ách, chàng là người tài ba nha! Thủ hạ của chàng tại ở chỗ nào? Ông lão kia đâu? Ông ấy cũng cùng chúng ta sao?” Lăng Tuyết Mạn kinh nghi nhìn quanh. Nhưng với thị lực của nàng bóng người cũng nhìn tới.

      “Nàng kêu sư phụ ta là ông lão, phải làm rối tung bối phận sao?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày lại.

      Lăng Tuyết Mạn nhăn khuôn mặt nhắn, “Râu tóc ông ấy đều trắng xóa. rất già mà.”

      “Nàng cũng gọi là sư phụ.” Mạc Kỳ Hàn thản nhiên .

      “Vậy sư phụ cùng thủ hạ của chàng đâu?” Lăng Tuyết Mạn cam lòng gật đầu bĩu môi.

      “Sư phụ ngủ, thủ hạ thầm bảo vệ ở nơi nàng nhìn thấy.” Mạc Kỳ Hàn giải thích đơn giản, ôm Lăng Tuyết Mạn, xoay nàng lại ngồi đối diện với , “Ôm chặt thắt lưng của ta, mặt tựa vào thân ta, như vậy gió thổi đến mặt, cũng ấm hơn chút.”

      Lăng Tuyết Mạn làm theo, hai tay ôm chặt Mạc Kỳ Hàn, dán lên lồng ngực rộng lớn của , nghe kia tiếng tim đập trầm ổn hữu lực, khóe miệng chậm rãi tràn ra tươi cười. Giờ khắc này đột nhiên cảm thấy hạnh phúc ở trước mắt, nam nhân nhìn như cường hãn bá đạo kì thực săn sóc nàng tỉ mỉ.

      “Ngồi xong, đừng có đoán mò dung mạo của ta.” Mạc Kỳ Hàn ra tiếng nhắc nhở.

      Mặt Lăng Tuyết Mạn nóng lên, xấu hổ thầm: “Ai thèm đoán mò. Nam nhân đáng ghét.”

      Mạc Kỳ Hàn gì, môi mỏng cong lên, vung cương ngựa, “Giá-”

      Lúc này ngựa chạy chậm. Bởi vì đường dốc, hơi xóc nảy, Lăng Tuyết Mạn ôm Mạc Kỳ Hàn chặt hơn, bên tai gió vù vù, mà nàng chưa bao giờ cưỡi ngựa lại cảm thấy chút sợ hãi, chỉ cảm thấy tựa vào trong lòng nam nhân này an toàn ấm áp.

      Ngựa rốt cục ngừng lại, bên tai truyền đến tiếng nước chảy trong màn đêm yên tĩnh. Lăng Tuyết Mạn vui mừng, thẳng người lên, “Tình nhân, đây là nơi nào?”

      Mạc Kỳ Hàn ôm Lăng Tuyết Mạn nhảy xuống ngựa, mới : “Nơi này là đỉnh núi Lạc Hà.”

      xong dắt tay Lăng Tuyết Mạn bao bọc trong lòng bàn tay của , chậm rãi bước , vừa vừa chuyện: “Suối nơi này trong nhất kinh thành, bên bờ suối có hoa tử đằng hấp thu linh khí thiên nhiên, lấy giọt sương đọng đóa hoa để pha trà là thơm nhất. Hoàng Thượng cùng phi tần hậu cung, các hoàng tử uống trà đều dùng sương từ cánh hoa tử đằng nơi này.”

      “Nước suối năm bốn mùa đều ấm áp, có thể suối nước nóng thiên nhiên, cảnh sắc bốn phía đều là chim hót hoa thơm. Lúc trước, chỉ cần tâm tình ta tốt, giục ngựa đến nơi đây, có khi ngẩn ngơ cả ngày thổi tiêu luyện kiếm đọc sách, đợi cho đến lúc trở về phiền não đều tiêu hết.”

      Chọn tảng đá lớn sạch , Mạc Kỳ Hàn nắm tay Lăng Tuyết Mạn ngồi xuống, ngửa đầu nhìn suối từ vách núi đá trút xuống, sau đó tụ thành cái hồ , mơ hồ có thể nhìn đến mặt nước từng đợt sương trắng. Mặt hồ được ánh trăng phản xạ, ánh ra sóng nước lăn tăn lung linh tràn đầy sắc màu.

      Hơi nghiêng thân mình, Lăng Tuyết Mạn thò bàn tay mềm mại vào dòng nước, vui mừng kêu lên: “Oa! Đúng là suối nước nóng!”

      “Ừ.” Mạc Kỳ Hàn nắm chặt tay Lăng Tuyết Mạn dặn dò: “Cẩn thận chút, đừng để ngã xuống.”

      “Hì hì, tình nhân, đáng tiếc giờ này thể xuống tắm suối nước nóng.” Lăng Tuyết Mạn khoan khoái cười, dùng sức hít từng trận mùi hoa tươi mát, nghe tiếng nước chảy róc rách, còn có chim hót côn trùng kêu vang, cảm thán: “ là tuyệt!”

      Mạc Kỳ Hàn mỉm cười, chỉ ôm chặt thiên hạ trong lòng.

      Ánh trăng phản chíu làm trong đầu Lăng Tuyết Mạn chợt lóe, hai tròng mắt giảo hoạt xoay xoay, trở lại ngồi ở đùi Mạc Kỳ Hàn ôm hai vai của , vô cùng thân thiết cọ cổ , làm nũng : “Tình nhân, ta muốn thấy ràng cảnh sắc chung quanh, chàng mang bật lửa theo ?”

      mang.” Mạc Kỳ Hàn chần chờ chút .

      “A… Chàng gạt ta, người chàng chắc chắn có, để ta tìm.” Lăng Tuyết Mạn chu cái miệng nhắn, nhanh chóng lục lọi ở người Mạc Kỳ Hàn.

      Mạc Kỳ Hàn hơi nhíu mi, thản nhiên : “ cần tìm kiếm, nàng là muốn nhìn hình dáng của ta phải ?”

      “Ách, ta… ta có.” Lăng Tuyết Mạn chột dạ, dừng tìm kiếm, gò má có chút khô nóng.

      “Bỏ ý niệm này . Khi ta có thể quang minh chính đại xuất trước mặt nàng, trước mặt thiên hạ, chính là thời điểm chúng ta có thể bên nhau trọn đời.” Mạc Kỳ Hàn khẽ mím môi, cười, mặt cũng có ý lạnh, chỉ là giọng điệu lạnh nhạt làm người ta cách nào nắm bắt, cũng thể đoán cảm xúc của .

      Lăng Tuyết Mạn thấy có vẻ như phòng bị nàng. Từ lúc nàng ở phía sau ôm lưng ra chuỗi lời dài kia, liền có cười nữa, lời kia còn chưa trả lời nàng.

      Môi đỏ mọng vừa động, cũng là lặp lại lời của , “Bên nhau trọn đời, bên nhau trọn đời…”

      “Nàng đồng ý ?” hỏi lại, giọng vẫn bình thãn như cũ.

      lâu sau, nàng lắc đầu : “Ta đối với tương lai nhìn tới chút ánh sáng cùng hi vọng. Mặc dù ta tin chàng, nhưng ta nghĩ ra đời này còn người có thân phận gì có thể làm Hoàng Thượng thay đổi chủ ý, ột quả phi là ta ruồng bỏ nguyện vọng con của mình, tái giá người khác!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :