1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 167



      Bởi vì che mặt, nhân tiện che luôn cái mũi, giọng Lăng Tuyết Mạn thỉnh an liền oang oang, “Tham kiến Hoàng Thượng! Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế! Tham kiến các vị Vương gia!”

      “Hả?”

      Đám người trợn tròn mắt!

      Mạc Ngự Minh giật giật khóe miệng, khoát tay, hơi giận : “Ngươi là Lăng Tuyết Mạn? Ngươi đây là thỉnh an trẫm sao?”

      “Thưa Hoàng Thượng, là con, nha đầu đáng thương đây!” Lăng Tuyết Mạn mang vẻ mặt cầu xin, lấy tay ra, mắt to tràn ngập chờ mong trừng càng to hơn, “Hoàng Thượng, thể tha cho con cái mạng sao? Con gần đây rất xui xẻo, vất vả mới có thể vui vẻ, ngài đại nhân đại lượng có được ?”

      Vô số ánh mắt bắn ở người Lăng Tuyết Mạn, có buồn cười, có lo lắng, có nghi hoặc, có đồng tình.

      Nhưng cộng chung điểm chính là, mỗi người đều bởi lời của nàng, ngổn ngang trong gió!

      Mạc Ngự Minh ngẩn ra nửa ngày, mới : “Nha đầu, trẫm có muốn trị tội ngươi sao?”

      “A? Hoàng Thượng có tức giận? Nha! Quá tuyệt vời!” Lăng Tuyết Mạn chấn động, lại kích động, còn chưa chờ Mạc Ngự Minh gọi dậy, liền xúc động đứng lên, bôn ba tới trước mặt Hoàng Hậu, hưng phấn ôm lấy bả vai Hoàng Hậu, “Mẫu hậu mẫu hậu, con lại sống! Ha ha ha…”

      “Này, này, Tứ tẩu, tẩu-” Mạc Kỳ Sâm còn cách nào dùng ngôn ngữ miêu tả.

      Mạc Kỳ Dục nhìn Lăng Tuyết Mạn lúc, cười ra tiếng, “Phụ hoàng, nhi thần Tứ tẩu vừa tới, mẫu hậu nhất định vui vẻ, đúng ?”

      “Ha ha, vậy cũng đúng, còn có công chúa nào dám ôm Hoàng Hậu như vậy đâu, nha đầu kia gan lớn!” Mạc Ngự Minh nhìn Hoàng Hậu vui vẻ, cũng tươi cười.

      Mạc Kỳ Diễn nhàng mím môi, trong đôi mắt lo lắng từng trận.

      Mạc Kỳ Lâm nhìn mọi người cái, khẽ cười lắc đầu, thở dài: “Tứ tẩu chính là người dở hơi a!”

      Mạc Kỳ Minh có biểu tình gì, mặt lãnh lãnh đạm đạm, trong mắt cũng nhìn ra bất luận cảm xúc gì, bí hiểm hết sức.

      Mà Mạc Nhã Phi trêu : “Tứ tẩu, muội gì? Phụ hoàng có khả năng trách tẩu đâu, ha ha, tẩu có thể làm ẫu hậu cao hứng, đây chính là lập công rồi!”

      “Sao? Lập công? Vậy sao ai thưởng cho con?” Lăng Tuyết Mạn nghi hoặc , ánh mắt nhắm thẳng người Mạc Ngự Minh xem xét, ý tứ đầy ám chỉ!

      “Ha ha, muốn trẫm ban cho, trước cho trẫm các ngươi vừa rồi làm gì? Trẫm từ xa nghe ngươi hò hét cái gì tiến bóng sút gôn? Là có ý gì?”Mạc Ngự Minh vô cùng tò mò hỏi.

      Có cửa thoát rồi!

      Lăng Tuyết Mạn kích động, giảng giải lần sinh động, còn từ trong tay thái giám lấy ra quả bóng bằng dây mây cho Hoàng thượng xem qua.

      “Nha đầu Tuyết Mạn, các ngươi chơi , cho trẫm nhìn cái.” Mạc Ngự Minh .

      “Được a.”

      Sáu nam nhân mười hai con mắt, tất cả đều hiếu kỳ nhìn thân ảnh xinh sinh long hoạt hổ sân, thấy đám người kích động cướp trái bóng rồi đá , bọn họ đều bị kinh ngạc!

      Miệng hò hét, dáng người linh hoạt, điên cuồng đoạt bóng, khoan khoái chạy, khí thế ai bì nổi.

      Tất cả đều đến từ nữ tử – Lăng Tuyết Mạn!

      Tại sao có thể có nữ tử giống người thường như thế?

      “Hoàng Thượng, đá xong rồi, phần thưởng của con đâu?” Lăng Tuyết Mạn chạy trở về, vừa thở phì phò, vừa chút khách khí cầu.

      Vừa ra tiếng, đám người ngốc trệ vội kéo thần chí trở lại.

      Mạc Ngự Minh cực kỳ vui mừng, “Được, người đâu, thưởng đôi vòng tay ngọc tím cho Tứ Vương phi!”

      “Hì hì, cám ơn Hoàng Thượng!”

      “Ha ha! Tuyết Mạn nha đầu, về sau con cũng gọi là trẫm là phụ hoàng , con là con dâu trẫm, vốn nên kêu phụ hoàng!” Mạc Ngự Minh cười to.

      Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, vội ngọt ngào kêu tiếng, “Phụ hoàng!”

      Đám người Mạc Kỳ Diễn hài lòng nhìn nhau cười.

      Hoàng Hậu thoải mái tâm tình, liền để Lăng Tuyết Mạn ở lại cung Phượng thần, Nhã Phi tất nhiên là cao hứng thôi, Lăng Tuyết Mạn lại nên lời, cao hứng phải cao hứng, nhưng nàng lại có lý do gì từ chối Hoàng Hậu, chỉ có thể kiên trì đáp ứng.

      Hai nha đầu tuổi xấp xỉ nhau rất nhanh liền như keo như sơn, ban ngày náo loạn, đến buổi tối cũng ngủ chung giường, cả ngày líu ríu, hơn nữa đám người Mạc Kỳ Dục thường đến, thời gian cũng trôi qua nhanh, chỉ chớp mắt, mười ngày.

      Tới ngày thứ mười, Lăng Tuyết Mạn như bị kim đâm, đứng ngồi yên.

      Thứ nhất, nàng nhớ Ly Hiên, thứ hai, nàng đáng chết cũng nhớ tên dâm tặc hay khi dễ uy *********** nàng!

      Mười ngày này, nàng tất nhiên là từng gặp lại , nghe thấy giọng của , từ đêm hôm đó sau khi , trong lòng nàng liền thoải mái, vào ban ngày bởi vì chơi vui có gì, nhưng vừa đến ban đêm, hiểu sao lại cảm giác như thiếu cái gì đó, tự dưng mất ngủ.

      Rốt cục, Lăng Tuyết Mạn lấy hết dũng khí bẩm Hoàng Hậu, Hoàng Hậu cũng hỏi nhiều, còn bảo công công đưa nàng xuất cung hồi phủ.

      lần nữa bước vào Cúc Thủy Viên, cảm giác thân thiết trào lên trong lòng, Xuân Đường Thu Nguyệt kích động, mỗi người lôi kéo cánh tay của nàng, lệ nóng trào ra, “Vương phi, chúng nô tì mỗi ngày đêu ngóng trông ngài trở về đó!”

      “Ha ha, ta phải trở về rồi sao?” Lăng Tuyết Mạn khẽ cười .

      “Mẫu thân!”

      Mạc Ly Hiên khẽ gọi tiếng, Lăng Tuyết Mạn quay đầu, mặt mày hớn hở, “Hiên nhi!”

      Mười ngày ngắn ngủn, lại như mười năm thấy, Lăng Tuyết Mạn luôn luôn lôi kéo Mạc Ly Hiên chuyện, kể chuyện lý thú trong cung, kể chuyện lý thú của… thái giám nào đó… cung nữ nào đó, kể nàng làm Hoàng Thượng vui vẻ như thế nào, đòi thưởng như thế nào, cho tới giờ ngủ, hưng trí còn tăng vọt lợi hại.

      Xuân Đường cắn răng cái, tiến lên phía trước : “Vương phi, thời gian còn sớm, nên nghỉ ngơi!”

      “A, vậy được, Hiên nhi, con trở về , ngày mai ta kể thêm.” Lăng Tuyết Mạn nhìn nhìn ánh trăng, gật gật đầu .

      “Được, mẫu thân sớm nghỉ ngơi. Hiên nhi .” Mạc Ly Hiên ngọt ngào cười, ra ngoài.

      Hai nha hoàn nhanh nhẹn hầu hạ Lăng Tuyết Mạn tắm rửa xong, vội vàng cáo lui.

      Lăng Tuyết Mạn lau khô nửa tóc, toàn bộ xỏa ở vai, da thịt trong áo hơi lộ ra sáng bóng, xem ảnh của mình trong gương, nhàng cười, tiếp tục dùng khăn lông lau tóc.

      Nến như mong muốn đột nhiên tắt!

      Thân mình Lăng Tuyết Mạn khẽ run lên, sau đó căng cứng, vẫn nhúc nhích.

      đôi bàn tay to lành lạnh từ phía sau lưng ôm lấy eo của nàng, mùi đàn hương quen thuộc bay vào mũi, cằm hơi lởm chởm râu để đầu vai nàng, hai cỗ thân thể từ từ ôm chặt chỗ.

      giọng khàn khàn trầm thấp mang theo hơi thở lạnh lẽo phủ ở bên tai, “Mạn Mạn, gặp mười ngày, có từng nhớ ta ?”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 168



      Thân thể lại run lên, hai gò má nhanh chóng đỏ lên cùng nóng rực, tim đập cũng nhanh hơn, hô hấp cũng có chút hỗn loạn, nhớ tới đêm cuối cùng bỏ lại nàng chạy lấy người, Lăng Tuyết Mạn khỏi cắn môi, được lời nào.

      “Mạn Mạn, còn tức giận sao?” Bàn tay của Mạc Kỳ Hàn đặt ở bên hông Lăng Tuyết Mạn nắm chặt, thân mình càng là dán chặt hơn chiếm hữu phía sau lưng nàng, cũng vô cùng thân thiết dùng mặt cọ xát nàng, khẽ hỏi.

      “Buông ta ra!” Lăng Tuyết Mạn nhất thời tức giận, nghiêng mặt, cố kéo tay , gầm : “Ngươi , ngươi phải sao? Còn tìm ta làm cái gì?”

      “Mạn Mạn!”

      Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, cánh tay buông lỏng xoay thân mình Lăng Tuyết Mạn qua, sau đó lại gắt gao ôm vào trong lòng, thào, “Ta là muốn cãi nhau với nàng, càng sợ bản thân mình khống chế được lại xúc phạm nàng, muốn cho nàng bình tĩnh, ai ngờ nàng lại đến ở trong phòng Mạc Ly Hiên, sau đó vừa là mười ngày, nàng nha đầu nhẫn tâm.”

      “Thế nào, ta ở trong cung ngươi mất hứng à? Là thú tính có chỗ phát phải ? Ngươi phải còn có hai lão bà sao?” Lăng Tuyết Mạn lạnh lùng trào phúng, chỉ cần vừa nhớ đến lá thư này, nàng liền tức giận, “Ngươi rất giỏi uy *********** người khác phải ?”

      “Mạn Mạn!”

      Mạc Kỳ Hàn hơi dời thân mình, chế trụ hai vai Lăng Tuyết Mạn, nhíu mày, giọng : “Nàng đúng, nàng ở trong cung ta quả mất hứng, bởi vì ta muốn ôm lấy nàng vào giấc ngủ, ngoại trừ nàng, những nữ nhân khác ta có thói quen, cũng muốn chạm vào, ta như vậy nàng hiểu chưa?”

      hiểu!” Lăng Tuyết Mạn tức giận rống câu, hai tay đấm mạnh trong ngực Mạc Kỳ Hàn, cái mũi đau xót, nước mắt đột nhiên rơi xuống, “Ngươi tên bại hoại này, ngươi , hại ta còn nghĩ rằng ngươi trở lại, cứ chờ, ta muốn phải nhìn thấy ngươi nữa, chút cũng muốn, ta mới nơi khác, nhưng ngươi lại lấy Ly Hiên uy *********** ta, ngươi vì sao hư hỏng như vậy? Vì sao muốn khi dễ ta, mà chịu buông tha ta?”

      “Mạn Mạn!”

      Mạc Kỳ Hàn đau lòng, cúi người hôn lên đôi môi đỏ chửi bậy thôi của Lăng Tuyết Mạn, kịch liệt mà điên cuồng hấp thu vị ngọt nhung nhớ lâu, “A… A…”Lăng Tuyết Mạn phát ra được thanh nào, càng xấu hổ và giận dữ, nhưng vô luận nàng cố gắng thế nào, cũng thể làm thân thể của nhúc nhích nửa phần.

      Nàng dần dần vô lực, mệt lả ghé vào thân , hai tay khoát lên sau gáy của , nước mắt vẫn rơi ngừng. Nhàn nhạt mằn mặn chảy vào trong miệng, Mạc Kỳ Hàn nhắm đôi mắt chặt, mãnh liệt dần dần trở thành ôn nhu, trằn trọc triền miên, cứ việc nàng đáp lại, nhưng vẫn say tình mà hôn, bàn tay ôm lấy eo của nàng dần dần dời lên, vỗ về lưng của nàng, thân mình dán lên nàng chặt hơn.

      Môi hơi tách ra, thở hổn hển, Mạc Kỳ Hàn hạ mắt, tiếng khàn khàn, giọng : “Mạn Mạn, ta đáp ứng nàng, ta bỏ nàng lại nữa, được ?”

      !” Lăng Tuyết Mạn hít mũi cái, nghiêng mặt nhìn .

      Giơ tay lên, lau nước mắt gò má Lăng Tuyết Mạn, Mạc Kỳ Hàn cúi đầu cười, “Mạn Mạn, nàng bắt đầu nhớ ta đúng ? Nàng luyến tiếc ta rời , mười ngày này có nhớ ta phải ?”

      có, ta mới có nhớ ngươi, ta nhớ Hiên nhi.” Lăng Tuyết Mạn bị trúng tâm , hai gò má quẫn đỏ, đẩy bàn tay to lau lệ cho nàng.

      “Phải ? Nhưng ta nhớ nàng, rất nhớ rất nhớ, mỗi ngày đều ngóng trông nàng trở về.” Mạc Kỳ Hàn nhìn Lăng Tuyết Mạn, tiếng mềm , gằn từng chữ.

      Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, “Ngươi… ngươi cái gì?”

      “Mạn Mạn, ta thích nàng, khắc cũng muốn nàng rời ta.” Mạc Kỳ Hàn lại ôm chặt Lăng Tuyết Mạn, khẽ vuốt tóc vai nàng, thào, “ được lại giận dỗi với ta, nếu nàng như muốn nghe, đêm đó ta cho nàng. Vì sao nhất định phải ra, tình cảm của ta đối với nàng, nàng có thể dùng tâm cảm thụ, ta chưa bao giờ là nam nhân giỏi biểu đạt tình cảm, cũng thấy xấu hổ khi phải ra những lời đương, nên ép ta , được ?”

      ? Ngươi phải gạt ta sao? Ngươi đến cái tên cũng gạt ta.” Lăng Tuyết Mạn lại khóc, khóc um sùm, lau nước mắt, ngập ngừng .

      có lừa nàng, tên là giả, nhưng thích là , tâm cũng là .” Mạc Kỳ Hàn giúp nàng lau nước mắt, cúi đầu cười : “Đừng khóc nữa, là khó xem.”

      cho ta khó xem! Ta bị đả kích, cho chàng lại ta.”Lăng Tuyết Mạn vung đôi bàn tay trắng như phấn.

      Mạc Kỳ Hàn cười khẽ, bóp cái mũi Lăng Tuyết Mạn, hỏi: “Sao bị đả kích?”

      “Là biểu đệ của quản gia chúng ta đó, đẹp như tinh, làn da vô cùng mịn màng, nam nhân so với nữ nhân ta còn đẹp hơn, sao ta có thể bị đả kích?” Lăng Tuyết Mạn chu môi, tức giận bất bình.

      “À? Ha ha!” Mạc Kỳ Hàn ngẩn ra, bật cười, ôm Lăng Tuyết Mạn, có chút thẹn thùng : “Nhưng nàng ở trong mắt, trong lòng ta, là độc nhất vô nhị đời này, ai cũng mỹ lệ bằng nàng.” Dừng chút, khỏi lại cười cười : “Lâm Mộng Thanh dù cho đẹp, cũng là nam nhân, nếu trong lòng nàng vui, ta giúp nàng hủy dung , như thế nào?”

      “Ách, hủy dung tàn nhẫn như vậy, nên ?” Lăng Tuyết Mạn rút rút khuôn mặt, lắc đầu . Bất quá, khuôn mặt nhắn lại hơi hồng, vui vẻ : “Chàng mới vừa ta là độc nhất vô nhị, là sao?”

      , nếu có nửa lời dối, ta liền đem bản thân dâng cho nàng.” Mạc Kỳ Hàn ngậm cười, trong mắt tràn đầy sủng nịch.

      Lăng Tuyết Mạn khẽ hừ cái mũi, cả giận : “Ta muốn chàng làm cái gì? thể ăn thể uống, đưa bạc thực tế hơn.”

      “A, ta còn bằng bạc? Nàng có ta, tương đương với có được núi vàng núi bạc, còn ghét bỏ? Ha ha, tối thiểu ta có thể lưu lại mầm móng ở trong bụng nàng, bạc có thể sao?” Mạc Kỳ Hàn bực mình .

      “Hừ, đời này, chỉ cần là nam nhân bình thường, đều có thể lưu lại mầm móng cho ta, có tiền có thể sai quỷ bảo ma, ta dáng dấp lại xấu, tìm được nam nhân sao?” Lăng Tuyết Mạn rất là sợ chết khiêu khích, cằm nâng cao.

      Mạc Kỳ Hàn mắt nhíu lại, khóe môi khơi gợi lên nụ cười nguy hiểm, “Nha đầu, nàng dám đội nón xanh cho bản công tử, bản công tử dám cam đoan làm nam nhân kia đoạn tử tuyệt tôn, nàng tin hay ?”

      “Té xỉu! Chàng hại ta đội nón xanh cho phu quân ta, còn bá đạo cầu người khác?” Lăng Tuyết Mạn cười nhạt.

      Mạc Kỳ Hàn bĩu môi cái, bồng Lăng Tuyết Mạn lên, đến giường lớn, tà tứ cười khẽ, “Nha đầu, nhớ kỹ, ta là phu quân của nàng, tồn tại nón xanh.”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 169

      Haiz haiz haiz, chàng làm gì thế? cho phép chạm vào ta!”

      Thân mình Lăng Tuyết Mạn hơi dính vào giường, vội mở tay Mạc Kỳ Hàn, lăn vòng thoát khỏi ôm ấp của , chui vào góc giường.

      Mạc Kỳ Hàn hai tay ôm ngực, cười như cười đứng ở bên giường, nhìn Lăng Tuyết Mạn, chút để ý : “Chạy trốn đến mười ngày, bản công tử vào hoàng cung bắt nàng trở về, đủ cho nàng phóng túng, nàng làm cho bản công tử thanh tâm quả dục lâu như vậy, còn muốn trốn sao? Nàng cảm thấy có khả năng sao?”

      “Hừ, chàng có bản lĩnh xông vào cung Phượng thần của Hoàng Hậu sao? Chàng cho là thủ vệ hoàng cung cũng như ở Tứ Vương phủ sao? Cẩn thận đầu và thân chàng ở hai nơi nha!” Lăng Tuyết Mạn khinh thường giương lên đôi mày thanh tú, lại : “Ai biết chàng ở đây hơn mười ngày có cùng những nữ nhân khác âu yếm hay , ai có thể chứng minh cho chàng a?”

      Mạc Kỳ Hàn đen mặt, cau chặt lông mày, cả giận : “Nha đầu, nàng dám xem bản công tử? ngày nào đó, bản công tử cho nàng biết phu quân của nàng là nhân vật như thế nào!”

      Dứt lời, chuẩn xác giữ hai chân Lăng Tuyết Mạn lại, tốn chút sức nào lôi kéo, Lăng Tuyết Mạn liền bị giam cầm ở trong lòng .

      “Dâm tặc trứng thối, buông ta ra, được ăn đậu hủ của ta!” Lăng Tuyết Mạn xấu hổ, vừa giùng giằng, vừa gầm .

      “A? Vật , còn có học ngoan?” Mạc Kỳ Hàn kiềm chế hai tay bé lộn xộn kia, hơi thở nóng bỏng phả má Lăng Tuyết Mạn, tà khí nhướng mày, “Vật , nàng ta nên chứng minh như thế nào ta chạm qua nữ nhân khác ngoài nàng đây? Cần nhân chứng vật chứng sao?”

      “Hả? Nhân chứng vật chứng? Chàng có à? Tốt lắm, chàng chứng minh cho ta xem.” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc, lập tức hứng thú tràn đầy , đôi mắt sáng trong lộng lẫy.

      Mạc Kỳ Hàn cười ra tiếng, “Ha ha, nhân chứng có, vật chứng cũng có, nhưng có vài thứ là chứng minh hữu lực nhất.” xong, nắm tay phải Lăng Tuyết Mạn dán lên lồng ngực của , đặt tại tim, tiếp: “Nơi này, tim ta.”

      Gò má Lăng Tuyết Mạn nhất thời nóng lên, xấu hổ đỏ mặt, muốn rút tay về, lại bị người nào đó ấn gắt gao, khỏi gắt giọng: “Ta lại nhìn tới, ai biết tim chàng đen hay là đỏ?”

      “Ách, nàng nhìn thấy, chẳng lẽ muốn ta đào trái tim ra cho nàng nhìn?”Mạc Kỳ Hàn buồn bực.

      “Ta mới thèm nhìn đâu. Tình của ta, hoặc là khắc sâu , hai người đời kiếp, hoặc là buông tay, trọn đời này cầu, kiếp sau . Nam nhân giống chàng, trong lòng đưa vào biết bao nhiêu nữ nhân, được!” Lăng Tuyết Mạn kiêu ngạo nhướng mày .

      Mạc Kỳ Hàn chỉ có buồn bực, khuôn mặt tuấn tú đều đen, mắt trầm xuống, : “Trong lòng ta chứa bao nhiêu nữ nhân? Nàng có bao nhiêu? Ai nữ nhân cưới về nhất định là thích? Nàng muốn hai người đời kiếp, ta có cho nàng sao?”

      “Hừ, chàng cho nổi sao?” Lăng Tuyết Mạn tin.

      “Vậy nàng mỏi mắt chờ !” Mạc Kỳ Hàn nhếch môi, ánh mắt lóe ra tự tin sáng rọi.

      “Được! Ta chờ, chờ chàng thanh lí sạch hậu viện, dùng kiệu lớn tám người khiêng cưới ta vào cửa, cả đời vĩnh viễn nạp thiếp!” Lăng Tuyết Mạn nửa là kích tướng, nửa là hứa hẹn gả cho .

      Ai ngờ, Mạc Kỳ Hàn lại bật cười : “Kiệu lớn tám người khiêng nàng liền thỏa mãn?”

      “Ách-” Lăng Tuyết Mạn ngổn ngang.

      “Ha ha, đến lúc đó nàng biết.” Mạc Kỳ Hàn cười thần bí, phải là lễ cưới Hoàng Hậu, hai mươi bốn người nâng phượng liễn, ba trượng lụa mỏng, đầu đội mũ phượng, nhận bách quan bái lạy, thiên hạ kính ngưỡng!

      Lăng Tuyết Mạn chu miệng, cam lòng : “Chàng còn chưa ta hay ?”

      !”

      Mạc Kỳ Hàn thu hồi tươi cười, nghiêm trang nhìn nàng.

      “Cái gì?” Lăng Tuyết Mạn chậc lưỡi, bực mình giậm giậm chân, “ chàng cưới ta làm gì? Là làm công cụ cho chàng nối dõi tông đường sao?”

      “Chỉ nối dõi tông đường ta tốn nhiều sức như vậy sao? Nữ nhân muốn sinh con cho ta, chỉ cần ta lên tiếng, có thể xếp hàng từ nơi này ra tới ngoài kinh thành, làm gì bây giờ còn trái lại ta còn phải hầu hạ nàng?” Mạc Kỳ Hàn rầu rĩ mà xong, tiếp câu, “ nha đầu ngốc!”

      “Chàng mới ngốc!” Lăng Tuyết Mạn phục cãi lại, : “Mặc kệ, trả lời ta lần nữa, rốt cuộc có ta hay ?”

      “Vậy còn nàng? Nàng đến thích cũng chưa cho ta nghe.” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, càng thêm vui.

      “Chàng biết còn hỏi ta?”

      “Ta biết.”

      phải chàng rất giỏi thấy lòng người sao?”

      “Lòng nàng, ta nhìn tới.”

      “Chàng! Chàng!”

      , từ lúc ta vào đến bây giờ, đến câu nhớ ta cũng chưa , ta làm sao có thể tha cho nàng?”

      “Ách, chàng phải thế nào mới buông tha ta?”

      “Ha ha, đem toàn bộ mười ngày tịch mịch tối nay trả hết cho ta.”

      “Cái gì? Chàng… chàng biết xấu hổ! Cũng sợ chàng tinh tẫn mà chết sao!”

      “Khụ khụ! Ta đây cũng muốn thử, xem ta đêm muốn nàng mười lần, có thể chết ?”

      xong, Mạc Kỳ Hàn đưa ma trảo về phía trong cổ áo Lăng Tuyết Mạn, cười quỷ dị tiếng, thăm dò vào, cách cái yếm xoa xoa nơi rất tròn, hài lòng nhếch môi, “Vật , cảm giác cũng tệ, ngực này được ta vỗ về chơi đùa ngày càng lớn, sờ vào có cảm giác thành tựu!”

      Lăng Tuyết Mạn tức muốn ói máu, vừa muốn lôi mấy cái móng dê ra, vừa nghiến răng nghiến lợi, “Dâm tặc đáng chết, biết xấu hổ, đêm mười lần, chàng tìm kỹ nữ ! Đến câu ta chàng cũng keo kiệt , ta khinh bỉ chàng!”

      “Khụ khụ! Nha đầu, miệng nàng đúng là độc a!” Mạc Kỳ Hàn bị sặc, dùng sức bóp mềm mại trong tay cái, rất là tà ác : “Mạn Mạn, trao đổi công bằng, nàng ít nhất nên cái gì đó cho ta ? Nàng nếu chịu , ta cũng .”

      “Chàng ?” Lăng Tuyết Mạn nghi ngờ, kích động .

      “Ừ.” Mạc Kỳ Hàn gật đầu, trong mắt tràn đầy ý cười.

      “Tình nhân, ta… ta có thể là thích chàng, mấy ngày nay ta ngoại trừ nhớ Hiên nhi, cũng nhớ chàng, liền bẩm với Hoàng Hậu nương nương muốn về phủ…”Lăng Tuyết Mạn lắp bắp, mặt đỏ tai đỏ.

      Mạc Kỳ Hàn hài lòng, khóe miệng tràn đầy cười, hỏi tới: “Ta có phải đánh bại địa vị của Nhị Vương gia ở trong lòng nàng ?”

      Lăng Tuyết Mạn quẫn, hơi nhếch môi.

      Mạc Kỳ Hàn hướng dẫn bước, “Phải ? Nàng bây giờ thích Nhị Vương gia phải ? Hoặc là nàng tương đối thích ta hơn?”

      Lăng Tuyết Mạn cúi đầu, rất là thẹn thùng gật đầu.

      “Ha ha, được, bản công tử rất hài lòng.” Mạc Kỳ Hàn sung sướng cười khẽ, dán lên bên tai Lăng Tuyết Mạn, lời tâm tình, cũng là : “Giúp ta cởi áo.”

      “A.” Lăng Tuyết Mạn hơi giật mình gật đầu, trong đầu mảnh trống , khó hiểu thò tay tháo đai lưng bên hông Mạc Kỳ Hàn, cởi áo ngoài của , Mạc Kỳ Hàn duỗi chân ra, “Còn có quần.”

      “A.”

      “Quần áo trong cũng cởi.”

      “A.”

      Lăng Tuyết Mạn ngây ngốc cởi quần lót của Mạc Kỳ Hàn xong, còn chưa kịp phản ứng, môi đỏ liền bị đoạt lấy, cơn mưa hôn ùn ùn kéo đến!

      “A… A…” Lăng Tuyết Mạn kêu to trong lòng, chàng còn chưa ta đâu!

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 170

      Liều chết triền miên qua , Lăng Tuyết Mạn mệt đến mức nhu thuận như con mèo vô lực gối lên khuỷu tay Mạc Kỳ Hàn, tròng mắt khép hờ, lông mi nhàng rung động, môi đỏ hơi sưng, hai gò má đỏ hồng, người đầy dấu hôn, chỗ nào hiển lộ ràng kích tình mới vừa rồi tên nam nhân nào đó điên cuồng đoạt lấy.

      “Mệt mỏi?”

      đỉnh đầu truyền đến giọng trầm thấp lười nhác.

      “Ừm, mệt mỏi quá, động cũng muốn động.” Lăng Tuyết Mạn mở mắt, chu môi đỏ hơi ủy khuất.

      “Ha ha, mới ba lượt mệt mỏi rồi? Còn lại bảy lần làm sao bây giờ?” Mạc Kỳ Hàn trêu tức, trong mắt hứng thú mười phần.

      Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, đôi bàn tay trắng như phấn liền đấm lên ngực Mạc Kỳ Hàn, phun lửa : “Chàng phải rất có tiền sao? Còn dư lại giải quyết được, thanh lâu! Đừng bảy lần, bảy mươi lần cũng có nương thỏa mãn thú tính của chàng!”

      xong, vẫn còn tức, lại đạp cước, sau đó chuyển người, tức giận bất bình khẽ nguyền rủa: “Hừ! Ba lượt còn mệt, là siêu cấp!”

      “Khụ khụ!”

      Mạc Kỳ Hàn bị sặc, khuôn mặt tuấn tú lúc trắng lúc đỏ, nghiêng thân mình, dán lên lưng Lăng Tuyết Mạn, tay phải vòng qua xoa mềm mại trước ngực nàng, ấp úng : “Mạn Mạn, ta vì sao thú tính? Còn phải bởi quá nhớ nàng sao? Mười lần đương nhiên là đùa, tuy rằng ta sao, nhưng ta muốn nàng quá mệt mỏi, còn nhiều thời gian, chúng ta có nhiều thời gian vành tai và tóc mai chạm vào nhau, đừng cho là ta lấy nàng phát tiết!”

      “Hừ!” Lăng Tuyết Mạn khinh bỉ hừ lạnh tiếng, kéo móng dê ngực nàng ra.

      “Mạn Mạn, nàng phải cũng sung sướng sao? Ha ha, làm chi bài xích nam nữ hoan ái như vậy?” Mạc Kỳ Hàn giỡn, da mặt rất dày, lại xoa Lăng Tuyết Mạn.

      Nghe vậy, khuôn mặt nhắn của Lăng Tuyết Mạn thoáng chốc đỏ ửng mảnh, ngượng ngùng thôi, gò má nóng lên, càng dùng sức mở móng dê, sẳng giọng: “Là chàng sung sướng có được hay ? Ta mới có!”

      “A? có sao? Nếu có…” Mạc Kỳ Hàn cau mày, kéo dài giọng .

      sao?” Lăng Tuyết Mạn rất ngốc hỏi tiếp.

      Nàng phát , cái đầu của nàng ở bên cạnh người khác rất linh động, nhưng khi gặp dâm tặc này, chỉ số thông minh giảm xuống ít nhất nửa!

      Mắt Mạc Kỳ Hàn chợt lóe, cúi đầu cười khẽ, tà tà thở, “Nàng có cảm giác được sung sướng, vậy phu quân ta chỉ có thể lại thêm lần, cho nàng chậm rãi cảm nhận!”

      “A? Cái gì? Trương Tam Lý Tứ Vương Mặt Rỗ, cho chàng kiếm cớ, được đẩy dâm niệm của chàng lên người ta!”

      Lăng Tuyết Mạn vừa xấu hổ, nhưng chống lại nổi bàn tay to mang theo ma lực vỗ về chơi đùa, má đỏ choáng váng, thân mình lại nóng lên, cỗ khát vọng khôn kể trong người, ngậm đóa mai đỏ trước ngực nàng vào trong miệng hút, nàng kìm lòng được kiều ra tiếng, “A… a…”

      Mạc Kỳ Hàn ngừng động tác lại, môi mỏng cười, lại tiếp tục, bàn tay to phủ cái mông tròn nàng, cảm giác được thân mình nàng run rẩy, hài lòng nhếch môi, thăm dò vào giữa hai chân nàng, đùa giỡn bụi hoa u mật, cảm xúc ướt át, nhẵn nhụi mềm mại.

      Lăng Tuyết Mạn khẽ cắn môi, trong cơ thể từng đợt tê dại đánh úp lại, khiến nàng khó chịu cùng khát vọng, thân thể cũng khỏi xoay lại, dán lên nam nhân phía sau, thân mình trần trụi của hai người hoàn toàn kề nhau. Ma sát, càng kích thích hai người hô hấp dồn dập, sóng tình tuôn trào.

      Ngón tay dài của Mạc Kỳ Hàn xâm nhập, đâm vào u kính của nàng, cứ việc khích bác nàng, còn bản thân mình vẫn kìm nén, trán đầy mồ hôi, nhưng vẫn kiên trì trêu chọc nữ nhân mạnh miệng này, tiếng khàn đục cười cười: “Mạn Mạn, khó chịu sao? Có muốn ?”

      “Ừ ừ a… a… được, chàng bại hoại, chàng là cố ý…” Lăng Tuyết Mạn thể , ngón tay co lại, để cho nàng khát vọng càng sâu, hai tay tự chủ vòng lên sau gáy , trong cơ thể khó chịu làm cho nàng muốn khóc, nhưng đầu sỏ gây này còn hỏi nàng-

      “Mạn Mạn, ta chính là cố ý, là nàng chỉ có ta sung sướng, nàng có, ta mới càng thêm nỗ lực, nữ nhân của ta nếu vui, ta buồn bực chết mất.” Mạc Kỳ Hàn thở hổn hển, vẫn đùa.

      Lăng Tuyết Mạn chán nản, nhưng lời xấu hổ thể nào ra khỏi miệng, liền tức giận dùng đầu ngón tay gõ sau lưng Mạc Kỳ Hàn, để ám chỉ .

      Nhưng, Mạc Kỳ Hàn lại cười tà tứ, ra vẻ biết, hỏi: “Mạn Mạn, nàng rốt cuộc là có ý gì a? Ta cũng muốn miễn cưỡng nàng, đỡ cho nàng ta là cường bạo nàng, muốn hay , cho ta biết!”

      “Chàng!” Lăng Tuyết Mạn tức chịu nổi, hai chân vô ý thức lộn xộn, chỗ tư mật của hai người ma sát càng sâu, nàng ràng cảm thấy nam nhân này nổi lửa nóng, ánh mắt nháy mắt sáng ngời, thầm hừ hừ, kiên định : “ cần!”

      cần sao?” Mạc Kỳ Hàn lại hỏi.

      cần!” Lăng Tuyết Mạn vẫn trả lời khẳng định.

      xong, đột nhiên ra tay, chuẩn xác cầm lấy tiểu huynh đệ của Mạc Kỳ Hàn, cũng cố ý vuốt lung tung, đong đưa trái phải, vuốt cao vuốt thấp, tự tin giương đôi mày thanh tú, hừ, xem ai có thể nhịn!

      Quả nhiên, khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn lập tức tái, thét lớn tiếng, tiếng càng thêm khàn đục, hơi thở cũng càng thêm hỗn loạn, “Mạn Mạn, nàng làm gì? Nàng phải là muốn sao? Còn dám đốt lửa?”

      “Đúng vậy, ta là muốn, nhưng ta muốn chơi đùa chút! Ha ha, chỉ cho chàng sờ nơi đó của ta, cho ta sờ chàng à?” Lăng Tuyết Mạn cười cực kỳ đắc ý.

      “Nàng sờ ta, ta chịu nổi!” Mạc Kỳ Hàn nhẫn, từ trong kẽ răng nặn ra câu , trán mồ hôi càng nhiều.

      “Hừ, chàng chịu nổi, còn giả vờ!” Lăng Tuyết Mạn khinh bỉ .

      Mạc Kỳ Hàn hít sâu hơi, “Nha đầu, bản công tử nhịn nữa, lúc này coi như nàng thắng!”

      xong, thân mình liền đè Lăng Tuyết Mạn xuống, cúi đầu hôn nàng, thắt lưng đẩy cái, phóng thích nhẫn đè nén ra.

      Vận động đến thời khắc kích tình, thiên hạ dưới thân dừng được, rên rỉ ra tiếng, đôi tay bé nắm chặt bả vai nam nhân người, từng trận xâm nhập nàng, bỗng nhiên tiến lên trận, để cho nàng nhịn được thét chói tai, vội che kín môi nàng, để tránh ám vệ tuần tra bốn phía nghe được.

      Tuy rằng thân thể của nàng sớm còn ngây ngô, nhưng vẫn khít khao làm hưởng thụ đến chưa bao giờ có vui thích khó nhịn như thế, cũng kìm lòng được thấp giọng rên rỉ, gọi, “Mạn Mạn, Mạn Mạn…”

      Kích tình qua , Lăng Tuyết Mạn lại mệt nằm, thân thể như tan tác, vô lực tựa vào trong lòng Mạc Kỳ Hàn, dùng sức thở phì phò, Mạc Kỳ Hàn thỏa mãn ôm lấy nàng, gò má kề nhau, ôn nhu vụn hỏi: “Mạn Mạn, cảm giác vừa rồi được chứ?”

      “Được, nhưng được thêm lần nữa, ta mệt chết được, chút sức lực cũng có.” Lăng Tuyết Mạn khẽ hôn Mạc Kỳ Hàn cái, mặt đỏ, khẩn trương cầu.

      “Ha ha, được, thời gian còn lại chúng ta ngủ.” Mạc Kỳ Hàn cười khẽ, lòng tràn đầy sung sướng.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 171



      Liên tiếp mấy ngày, thời tiết sáng sủa, mặt trời ấm áp, chiếu ở thân, ấm áp, tâm tình cũng thoải mái cực kỳ.

      Trong rừng phong sau hồ Nguyệt Lượng, Lăng Tuyết Mạn thoải mái dạo, sau đó thở dài tiếng.

      Ngây ngô nhàm chán, muốn ra cửa, chỉ có quản gia sống chết khuyên bảo cho, đêm qua, Tình nhân cũng cho nàng ra phủ, thái bình, bận, điều được thủ hạ bảo vệ nàng, muốn nàng ngoan ngoãn ở trong Vương phủ.

      Đá bóng ngán, đọc sách ngán, bàn đu dây bị phá, thêu hoa cũng có hứng thú, chơi cờ biết, đánh đàn biết, nàng còn có thể làm cái gì?

      Lăng Tuyết Mạn nhàm chán dạo vòng, đột nhiên “A!” hét to tiếng!

      “Vương phi, ngài sao vậy?” Xuân Đường dè dặt hỏi.

      “Nhàm chán! Chán nản! Tịch mịch!” Lăng Tuyết Mạn oán giận thôi.

      xong, đạp lên chiếc lá phong rơi mặt đất, phát ra tiếng vang ‘rột roạt’, nghe thấy, nhấc váy lên, cố ý dẫm xuống cước nữa, về phía trước, nghe thanh ngừng phát ra, ngây ngô cười khanh khách.

      Xuân Đường Thu Nguyệt liếc nhau, cười hiểu ý.

      Phía sau, tiếng bước chân nhàng dần dần truyền vào trong tai, Lăng Tuyết Mạn thoải mái vui vẻ, vẫn chưa nghe được, hai tròng mắt vẫn kiếm lá phong dưới chân, vui vẻ cười.

      Xuân Đường Thu Nguyệt quay đầu lại, nhìn người mới đến, biểu tình cứng đờ, dám hiển lộ quá nhiều, vội cúi đầu quỳ xuống, chưa kịp mở miệng thỉnh an, người mới đến liền khoát tay, ý bảo các nàng xuống.

      Xuân Đường Thu Nguyệt hơi nâng mi, chỉ có thể gật đầu, rời khỏi rừng phong.

      Lăng Tuyết Mạn vui vẻ trong chốc lát, lại nhàm chán, lầm bầm: “Xuân Đường Thu Nguyệt, các ngươi tìm cái gì vui cho ta làm được ? Ta sắp mốc meo rồi! Haiz, muốn Củng Nguyệt Môn xem xiếc, ta nghe đại nương bán son nhóm xiếc nơi đó nổi tiếng nhất kinh thành đó.”

      lâu, phía sau có giọng .

      Lăng Tuyết Mạn theo bản năng quay đầu lại, liền nhìn vào đôi mắt đen như mực ôn nhu mỉm cười, khuôn mặt tuấn tú tao nhã, cẩm áo màu trắng, thắt lưng tinh tế cùng màu, áo choàng trắng tinh, lúc này hai tay chắp sau người, bên môi ý cười, chăm chú dừng ở người nàng.

      Giật mình chớp mắt, môi mở mở, kinh ngạc , “Nhị Vương gia, ngài… sao ngài lại tới đây? Cũng lên tiếng.”

      phía trước, sợ nàng lại đụng vào ta, xuất ngay phía sau nàng, là muốn nghe xem nàng lầm bầm lầu bầu cái gì.” Mạc Kỳ Diễn tươi cười như tẩm gió xuân, tiếng ôn hòa, trong đôi mắt sáng lóe ra ý cười.

      Lăng Tuyết Mạn nhìn Mạc Kỳ Diễn, trong lòng tự dưng khẩn trương, mắt theo bản năng liếc chung quanh, rất có loại cảm giác đương vụng trộm sợ bị tóm.

      Trong lòng thầm cầu nguyện, Tình nhân của nàng đứng nhìn đến cũng đừng biết a, nếu , a… a… lại muốn chết chắc rồi!

      “Nàng thấy ta lại khẩn trương?” Mạc Kỳ Diễn nhàn nhạt nhíu mày, nắm chặt bàn tay.

      “Ách, có.” Lăng Tuyết Mạn cuống quít ngẩng đầu, cười khan : “Nhị Vương gia đùa, ta làm chuyện xấu, làm sao có thể khẩn trương?”

      “Phải ?” Mạc Kỳ Diễn cong khóe môi chút, mắt cụp xuống, trong lời mang theo chút đơn, “Nếu nàng khẩn trương, vấn đề chắc là ta.”

      Lăng Tuyết Mạn hiểu nhìn , trong lòng nảy lên tia khổ sở.

      “Tuyết Mạn, cái này cho nàng.” Mạc Kỳ Diễn rất nhanh lại tươi cười, từ trong tay áo lấy ra cái túi màu đỏ, đưa tới trước mặt Lăng Tuyết Mạn, “Đây là ta hôm qua chùa Bạch Vân cầu cho nàng, nàng đeo nó . Vô luận giữa chúng ta ra sao, ta cũng muốn phải nhìn nàng gặp chuyện may nữa.”

      “Ngài… ngài cầu bùa bình an, đưa tới cho ta?” Hốc mắt Lăng Tuyết Mạn nóng lên, tay cầm túi có chút run.

      Mạc Kỳ Diễn nhàng gật đầu, nụ cười mặt ôn nhu như nắng ấm hôm nay, mắt nóng rực đầy thương.

      Lăng Tuyết Mạn nhàng vuốt ve túi trong tay, đầu cúi thấp, liều mạng chớp mắt, cố cản nước mắt rơi, trong lòng biết nên cái gì, chỉ thầm, “Cám ơn, cám ơn…”

      “Có cần thiết lời cảm ơn sao?” Mạc Kỳ Diễn hỏi , cười lạnh bạc, “Ta nghĩ nàng biết tâm ý của ta, ta cần lời cảm ơn của nàng.”

      “Nhị Vương gia, chúng ta có khả năng sống chung.” Lăng Tuyết Mạn nhìn cái, lại vội vàng cúi đầu, đến thể nghe thấy.

      Mạc Kỳ Diễn bỗng dưng siết chặt mười ngón tay, bước về phía trước gần bước, ánh mắt dừng ở mặt Lăng Tuyết Mạn, giống như cực lực đè nén nội tâm kích động, hỏi: “Tuyết Mạn, nàng nhất định phải kiên trì hai người đời kiếp của nàng sao? Ta thể cho nàng danh hiệu Nhị Vương phi, cưng chìu chỉ thê, nhưng lòng ta toàn bộ cho nàng, cũng thể được sao?”

      Thân mình Lăng Tuyết Mạn hơi chấn động, tự chủ lui về sau bước, giương mắt, kinh ngạc lo lắng nhìn nam nhân trước mặt, đáy lòng hỗn độn.

      nhìn nàng, chăm chú nhìn, chờ nàng trả lời.

      lâu sau, giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống, rớt ở mu bàn tay, Lăng Tuyết Mạn hoảng loạn hoàn hồn, nghiêng mặt , môi ngập ngừng, “Nhị Vương gia, thực xin lỗi, Tuyết Mạn xứng được Nhị Vương gia ưu ái, ngày đó, trong rừng đào, ngài có khả năng vì bất luận kẻ nào mà thay đổi, Tuyết Mạn liền quyết định rồi.”

      “Tuyết Mạn, nàng muốn kiên trì thủ tiết cũng chịu ủy khuất vì ta sao?” Mạc Kỳ Diễn kích động giữ hai vai Lăng Tuyết Mạn, trong mắt nóng rực tràn đầy cam lòng cùng mất mát.

      …” Lăng Tuyết Mạn lắc đầu, trong tiếng mang theo nức nở, “Nhị Vương gia, ta cùng ngài có kết quả, ta xứng, ngài… ngài hãy quên ta !”

      “Tuyết Mạn” Mạc Kỳ Diễn khẽ gọi tiếng, khống chế được cảm xúc, đột nhiên ôm Lăng Tuyết Mạn, hai mắt đỏ khẽ chớp, cằm để ở vai Lăng Tuyết Mạn, thào: “Tuyết Mạn, ràng là đêm đó nàng chọn ta, tại lại muốn ta quên nàng, quên người dễ dàng sao?”

      Lăng Tuyết Mạn trợn tròn mắt, hai tay Mạc Kỳ Diễn ôm chặt, nàng mới sinh ý niệm muốn đẩy ra, liền bị phát giác, ôm nàng càng chặt, để cho nàng lập tức hoảng loạn, lắp bắp: “Nhị… Nhị Vương gia, ngài buông ta ra, bị… bị người nhìn đến làm sao bây giờ?”

      “Tuyết Mạn, nơi này có ai, nàng đừng sợ.” Mạc Kỳ Diễn giọng an ủi, vẫn ôm chặt nàng, người nàng thơm ngát, khép hờ mắt, : “Tuyết Mạn, ngày nhìn thấy nàng, trong lòng ta an, gặp được nàng, nàng lại cách ta xa như vậy, có các huynh đệ khác, chúng ta đến mấy câu cũng thể, tiểu Thất càng ngày càng thích nàng, ta lo lắng nàng …”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :