1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 162



      Vô Cực vòng quanh thám tử kia vòng, lạnh lùng : “Vặn bung miệng của ra, đừng cho có cơ hội uống thuốc độc!”

      Ám vệ nghe lệnh, bóp cằm của tên thám tử.

      ! Ngươi lén lút ở ngoài Tứ Vương phủ làm cái gì? Ai phái ngươi tới?” Vô Cực lạnh lùng hỏi.

      “-”

      “Cho ngươi ba phút suy xét, nếu , giết!” Sát khí trong mắt Vô Cực càng sâu.

      “-”

      “Hừ! Cứa hai mươi nhát người , được đụng đến chỗ hiểm, cho sống bằng chết!” Vô Cực quay người lại, lạnh lùng hạ lệnh

      “Vâng!”

      Ám vệ nâng kiếm, đâm vào bả vai tên thám tử, thu kiếm, máu tuôn ra, tên thám tử kia lập tức tái mặt, mồ hôi trán rơi lả chả, “Ngươi… các ngươi giết ta !”

      Vô Cực hừ lạnh tiếng, “Muốn chết? dễ dàng như vậy! hay !”

      “Ta… ta biết, ta chỉ nghe lệnh làm việc, biết chủ tử là ai.”

      “Phải ?”

      Theo Vô Cực nâng giọng, ám vệ lại lưu tình chút nào, đâm kiếm vào bả vai còn lại của tên thám tử!

      “A-”

      hay !”

      “Vâng, là Bạch đại nhân!”

      Vô Cực nhau mày, xoay người vào phòng.

      “Chủ tử, người này giữ hay giữ?”

      Mạc Kỳ Hàn lãnh cười, “Bạch Tĩnh An lá gan ! Đến cũng dám phái người đến đây dò hỏi, mà Bạch Tĩnh An dám mượn lá gan ông trời! Giết! Thuận tiện nhắc nhở Bình Dương Hầu Bạch Tĩnh An chút, phàm là dám tiếp cận Hương Đàn Cư của Tứ Vương phủ, giết tha!”

      “Vâng, chủ tử!”

      sân bóng, vẫn phi thường náo nhiệt, kịch liệt vô cùng.

      Nửa canh giờ, hai phe đá ngang tay!

      “Nghỉ ngơi mười phút, sau đó tiếp tục!”

      Lăng Tuyết Mạn mệt, uống chén nước, nha hoàn xoa chân cho nàng nằm phè ghế, thở từng ngụm từng ngụm.

      Mà Nhã Phi cũng mệt muốn chết rồi, nhưng nàng dù sao cũng là công chúa, cử chỉ thể tùy tiện như Lăng Tuyết Mạn, chỉ ngồi ngay ngắn ở ghế đệm thở khẽ.

      Lâm Mộng Thanh cùng Mạc Ly Hiên, quản gia và mấy người kia sao, dù sao cũng là nam tử, lại thân võ công, thể chất phi thường, chỉ nhàn nhã uống trà.

      Lâm Mộng Thanh nghiêng người bước, dừng lại ở trước mặt Nhã Phi, : “Công chúa Nhã Phi, hợp tác vui vẻ!”

      “Ha ha, ta cho tới bây giờ có chơi đùa nhiều, cảm giác rất kích thích đó!” Nhã Phi cười rất ngọt ngào, rất vui vẻ, trong đôi mắt trong veo tỏa ra ánh sáng lộng lẫy.

      Lâm Mộng Thanh ngẩn ra, ngây ngốc nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mắt này chút ra vẻ công chúa, nếu so sánh nàng với sư huynh, sư huynh là kế tục lạnh lùng kiên cường của hoàng thượng, mà dung mạo Nhã Phi giống Hoàng Hậu nhiều hơn, mang theo vẻ đẹp nhu hòa, khi cười, đôi mắt giống như suối nước, sáng linh động.

      Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng tự chủ mà , “Ánh mắt của công chúa rất xinh đẹp, tính cách lại hoàn hảo, khi uyển chuyển hàm xúc, lúc lại sinh động đầy sức sống, Lâm Mộng Thanh hôm nay nhìn thấy công chúa, quả là may mắn ba kiếp!”

      Nhã Phi ngẩn ra, giật mình nhìn nam tử áo trắng xinh đẹp trước mặt làm cho nàng xấu hổ, nghe được lời ca ngợi lộ liễu, gò má nóng lên, tự chủ cúi đầu xuống, tiếng yếu ớt, “Sao… sao ngươi khen người ta như vậy?”

      “Ha ha!” Lâm Mộng Thanh cúi đầu cười, tiếp: “Mộng Thanh chỉ lời , công chúa là con của đương kim thánh thượng, Mộng Thanh tất nhiên là dám lung tung.”

      Quản gia lui bên, gương mặt ngừng co rút, đột nhiên cảm giác Lâm Mộng Thanh tìm đến muốn đá cầu là có mục đích, lá gan này lớn a! Đến hoàng muội của chủ tử cũng dám nhìn ngó!

      Nhã Phi nóng bừng hai gò má, ngước mắt nhìn, Lâm Mộng Thanh tuấn mỹ như tượng tạc, cảm thấy hoảng hốt, vội lại cúi đầu, giọng : “Lâm công tử phải người kinh thành sao?”

      “Ha ha, phải, gia tổ ta sống ở Giang Nam, vài năm gần đây ta ở núi học võ cùng sư phụ, cha nương lần lượt qua đời, trong nhà còn huynh đệ tỷ muội, nên cũng chưa về Giang Nam, lần này tới kinh giải sầu, có cơ duyên nhìn thấy thiên nhan của công chúa, là phúc khí của Mộng Thanh!”Lâm Mộng Thanh cười .

      “À.” Nhã Phi nhàng gật đầu, nhất thời biết nên cái gì, liền trầm mặc .

      Mà Lăng Tuyết Mạn nằm chút, thấy chán, nghiêng người đứng dậy, thoáng nhìn Lâm Mộng Thanh cùng Nhã Phi rất gần nhau, trực giác thấy quỷ dị, liền lặng lẽ đứng lên, từ phía sau lưng vòng đến trước mặt Lâm Mộng Thanh, đột nhiên lên tiếng : “ tinh, ngươi làm gì vậy?”

      “A?” Lâm Mộng Thanh bị hoảng sợ, vừa quay người thấy là Lăng Tuyết Mạn, tức giận: “Ta Vương phi à, miệng ngài tích chút đức được ? Ai là tinh? Chẳng lẽ bộ dáng đẹp mắt có lỗi sao?”

      Nhã Phi cũng bị Lăng Tuyết Mạn làm giật mình, kinh hãi ngẩng đầu lên, nhìn hai người giương cung bạt kiếm.

      Quản gia thấy thế, vội ‘khụ khụ’ hai tiếng, lôi kéo ống tay áo Lâm Mộng Thanh, cúi đầu chắp tay : “Biểu đệ, sao quy củ như vậy? Có thể chuyện với Vương phi như vậy sao? Nhanh xin tội!”

      “Hừ, tuy rằng ta có so đo thân phận gì, nhưng tốt xấu ta cũng là Vương phi, dám liên tục vô lễ với ta, tiểu bạch kiểm, ta muốn gọi người đánh hội đồng ngươi!” Lăng Tuyết Mạn hừ mũi, lời diễu võ dương oai, nhìn đến Lâm Mộng Thanh run rẩy, lời xoay chuyển, “Bất quá, nể tình ngươi là biểu đệ của quản gia chúng ta, ta có thể đại nhân đại lượng chấp lỗi tiểu nhân, cho phép ngươi nộp tiền phạt!”

      “Cái gì?”

      Đám người chung quanh há hốc!

      Nhã Phi vội vàng : “Mạn Mạn, thể khi dễ người ta như vậy.”

      Mạc Ly Hiên cũng khẩn trương khuyên nhủ: “Mẫu thân, ngài thu của Lâm công tử trăm lượng, thôi, là biểu đệ của quản gia, làm lễ bồi tội là được rồi, cần so đo.”

      Quản gia im lặng lên tiếng.

      Lâm Mộng Thanh chợt , “Vương phi, ngài tham tiền!”

      “Hì hì, coi như ngươi đúng!” Lăng Tuyết Mạn chẳng những bực, ngược lại càng tươi cười, tay chỉ đảo qua mấy người vừa rồi giúp Lâm Mộng Thanh, rất là nghiêm khắc : “Mấy người các ngươi là phản đồ! giúp ta vơ vét của cải thôi, còn dám năn nỉ giùm , ai còn dám vì này tiểu bạch kiểm thêm câu, phạt trăm lượng bạc!”

      Toàn thể choáng váng!

      Lâm Mộng Thanh tức toàn thân phát run, nữ nhân đáng chết, tất cả kế hoạch tán của đều phá hủy ở trong tay nữ nhân này!

      Tâm hạ quyết định, gầm lên giận dữ, “ đưa!”

      “Là-sao?”

      Lời tức giận của Lâm Mộng Thanh vừa dứt, cách năm thước giọng khàn đục trầm thấp nhàng vang tới, kéo dài giọng , mang theo nồng đậm cảnh cáo!

      Mọi người lập tức quay đầu, theo tiếng nhìn lại, biểu tình nhất thời khác nhau!

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 163



      “Vô Giới-”

      Lăng Tuyết Mạn vui sướng hô to tiếng, lúc mọi người vô cùng khiếp sợ, xách quần chạy như bay!

      Mắt ‘Vô Giới’ lập tức phủ sương giá, nghiến răng, bàn tay dọc hai bên thân thể nắm chặt thành quyền, muốn xoay người cái trở về.

      Nhưng, trong giây lát, bộ quần áo đỏ chạy đến trước mặt, nhìn gương mặt băng giá của , hai tay túm chặt ống tay áo màu đen của , hai tròng mắt hưng phấn sáng rực như sao, “Vô Giới ca ca, sao ngươi tới đây? Ngươi nghe chúng ta náo nhiệt, cũng muốn đá bóng à? Hì hì, vừa vặn chúng ta còn chỗ, ngươi gia nhập đội bóng của ta, giúp ta thắng tiểu bạch kiểm, được ?”

      Tên nam nhân nào đó trầm mắt xuống, nhìn tay bé trắng nõn của Lăng Tuyết Mạn bắt lấy ống tay áo , dùng giọng thay đổi thành khàn đục lạnh lùng : “Vương phi, nô tài là hạ nhân, lại là nam nhân, xin Vương phi buông nô tài ra!”

      Sân bóng yên tĩnh tiếng động, bọn hạ nhân đều kinh ngạc nhìn vương phi của bọn họ hợp lễ nghi cầm tay nam thị vệ, còn thân thiết xưng hô ‘Vô Giới ca ca’!

      Quản gia nuốt nước miếng cái, Lâm Mộng Thanh cũng khẽ biến sắc mặt, hai người đều nhìn vào thị vệ ‘Vô Giới’ đột nhiên xuất này!

      đến nửa phút, Lâm Mộng Thanh liền cúi đầu, mặt nạ da người đích thân chế tác, chẳng lẽ còn biết sao? Tâm tình lập tức rơi vào thung lũng, bi phẫn, quả muốn khóc, có ý tứ gì? Vợ chồng đồng lòng ra trận đấu với a a a a!

      Quản gia thoáng nhìn Lâm Mộng Thanh, cũng lập tức phản ứng kịp, mở hai mắt rất là to nhìn, chờ đợi ánh mắt sai bảo của thị vệ ‘Vô Giới’!

      Nhã Phi ngây ngốc, giọng hỏi Mạc Ly Hiên, “Hiên nhi, nam nhân này là ai?”

      “Hoàng , đây là thị vệ Vô Giới trông coi Hương Đàn Cư, là thủ hạ đắc lực nhất của phụ vương lúc còn sống, trước đó vài ngày, mẫu thân cẩn thận rơi vào hồ, chính là Vô Giới cứu mẫu thân lên bờ, mẫu thân có ân muốn báo đáp, cho nên tương đối thân thiết với Vô Giới.” Mạc Ly Hiên giải thích đơn giản.

      Mà Lăng Tuyết Mạn rất là mê mang ngửa đầu nhìn ‘Vô Giới’, hiểu hỏi: “Vô Giới ca ca, ngươi thích ta sao? Ta với ngươi cần xem ta là Vương phi, chúng ta là bạn tốt thôi, ta mời ngươi đá bóng, ngươi đồng ý sao?”

      Nha đầu đáng chết, sao lại mơ hồ như vậy? Cũng biết phải tránh va chạm nam nữ sao? Vô Giới đáng chết!

      Tên nam nhân nào đó tức giận đến môi mỏng phát run, mặt bởi vì đeo mặt nạ da người mỏng như cánh ve, vô luận có biểu tình ra sao, đều là thuộc về Vô Giới, nhưng đôi mắt thuộc về bản thân mình lại tản ra ý lạnh lẽo, xin hỏi có ai muốn như vậy ? Muốn chết!

      Nhưng, bây giờ phải là thời điểm phát hỏa, tên nam nhân nào đó cực lực nhẫn nhịn, thở dài hơi, cúi đầu : “Vương phi, nô tài là hạ nhân, dám cùng Vương phi làm bạn bè, nếu như Vương phi muốn nô tài cùng đá bóng, nô tài dám từ chối!”

      Lăng Tuyết Mạn căn bản phát tên nam nhân nào đó thay đổi cảm xúc, chỉ nghe đồng ý, kích động gần như muốn nhảy lên, kéo cánh tay , về phía trước, sau đó tên nam nhân nào đó liền bị động theo ở phía sau, liếc mắt Lâm Mộng Thanh mím môi cười trộm, cố nén, đầu Lâm Mộng Thanh sắp cúi đến lòng bàn chân rồi.

      “Vô Giới ca ca, ta giới thiệu với ngươi, những người này đều là thành viên đội chúng ta, kia là kẻ địch, gồm công chúa Nhã Phi, tiểu bạch kiểm Lâm Mộng Thanh, tại chúng ta ngang tài ngang sức, còn ván định thắng thua, thời gian là nửa giờ, tiểu bạch kiểm này khinh công quá tốt, chúng ta vài lần có thể đá vào đều bị chắn lại, ngươi giúp ta thu phục tốt rồi!” Lăng Tuyết Mạn lôi kéo tên nam nhân nào đó, tận tâm giới thiệu lần.

      “Nô tài ra mắt Công chúa Nhã Phi, tiểu Vương gia!” Tên nam nhân nào đơn giản chắp tay hành lễ.

      Mở miệng ngậm miệng là ‘tiểu bạch kiểm’, khiến cho khuôn mặt tuấn tú của Lâm Mộng Thanh gần như bóp méo, “Vương phi, Lâm mỗ đắc tội ngài khi nào? Sao lại gọi ta là tiểu bạch kiểm?”

      “Hì hì, ta sợ ngươi bất kính với ta, lấy bạc ra được rồi! ha ha, Vô Giới ca ca rất lợi hại, trong chốc lát đá cho đội của ngươi hoa rơi nước chảy, ngươi chờ ngoan ngoãn dâng hai trăm lượng ! Ha ha-”

      Lăng Tuyết Mạn đắc ý từ mím môi cười đến cuối cùng ngửa mặt lên trời cười to, thẳng đến khuôn mặt tuấn tú tên nam nhân nào đó ở dưới mặt nạ cũng khỏi co rúm vài phần, lại có thêm đánh giá về này: bắt chẹt người ta!

      được!”

      Lâm Mộng Thanh trực tiếp đập nát mộng đẹp của Lăng Tuyết Mạn, “Cuộc so tài này tại sao có thể thay đổi người giữa trận? Vương phi ngươi sợ thắng nổi nên mới vậy!”

      “Mạn Mạn, chúng ta đều mệt mỏi, tẩu đổi người mới, vậy phải chúng ta bị thua thiệt sao?” Nhã Phi cũng kháng nghị, bất mãn .

      “Hả? Ta mặc kệ, các ngươi muốn đổi người, cũng có thể mà, ta cho phép.” Lăng Tuyết Mạn chơi xấu.

      Lâm Mộng Thanh kích động, bỏ quên cổ áp lực kia, hô lên: “Haiz, Vương phi sao có thể như vậy? Chúng ta-”

      “Khụ khụ!”

      Hai tiếng ho khan hữu lực vang lên, ánh mắt mọi người liền tiến đến gần, tên nam nhân nào đó thanh thanh lãnh lãnh nhìn thẳng Lâm Mộng Thanh, hỏi ngược lại ba chữ, “ được sao?”

      Lâm Mộng Thanh suýt nữa bị nghẹn, nhìn tên nam nhân nào đó nửa ngày, mới cắn răng nghiến lợi nhảy ra chữ, “Được!”

      xong, thở dài hơi, chuyển hướng Nhã Phi, tươi cười rạng rỡ : “Công chúa, thôi, lòng dạ chúng ta đều rộng lớn, cần so đo với nam nhân nữ nhân vô lại, được ?”

      “Nhưng Lâm công tử…” Nhã Phi thấy rất quái dị, lại biết là cái gì.

      “Công chúa đừng lo lắng, chỉ cần chúng ta phối hợp ăn ý, nhất định thua. Cho dù thua, chỉ là hai trăm lượng bạc, bạc của triều đình ta trả lại cho triều đình, sao cả!” Lâm Mộng Thanh tao nhã bình tĩnh cười, hoàn toàn thấy cặp mắt phun lửa kia!

      Mấy lời ám chỉ về bạc, ha ha, tin nam nhân nào đó hiểu! Còn có, tâm tư kín đáo như nam nhân nào đó, tin tình cảm của mình đối với hoàng muội của .

      Quả nhiên, mắt nam nhân nào đó lạnh giống như sương giá!

      Lâm Mộng Thanh ra vẻ nhìn, vẫn cười tít mắt nhìn Nhã Phi, gò má Nhã Phi hơi đỏ, môi mở mở, tự chủ cúi đầu.

      Lăng Tuyết Mạn biết giết phong cảnh, nhanh nhảu : “Tiểu bạch kiểm, ngươi chít chít tiếng của gà à? Đừng giả vờ, nhanh chuẩn bị bạc, còn có tiền phạt vô lễ với bản Vương phi, tổng cộng năm trăm lượng, nếu thiếu lượng, cẩn thận bổn Vương phi bán ngươi làm nam sủng!”

      “Ha ha ha!”

      Toàn thể mọi người hề giữ hình tượng cười tràng!

      “Lăng Tuyết Mạn!”

      Lâm Mộng Thanh thể nhịn được nữa, xoải bước tới, “Ngươi lặp lại lần nữa!”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 164



      Lăng Tuyết Mạn là điển hình giả heo xơi tái cọp già, bộ dáng cuồng ngạo bị Lâm Mộng Thanh đột nhiên tức giận rống lên câu, khí thế lập tức giảm xuống, ngơ ngác nhìn mặt Lâm Mộng Thanh, ra lời!

      Quản gia cảm thấy quýnh lên, vội hô: “Biểu đệ, ngươi làm cái gì?”

      Nhã Phi gì, ngẩn ra, hạ nhân đều khiếp sợ nhìn Lâm Mộng Thanh, bởi vì là bà con của quản gia, cho nên có mệnh lệnh của Vương phi dám tiến lên ngăn cản.

      Nam nhân nào đó nâng mày, nhìn Lâm Mộng Thanh, mới , “Lâm công tử-” đề tài liền bị Mạc Ly Hiên mang vẻ mặt phẫn nộ tiếp nhận, giọng mang đầy khí phách, “Lâm công tử, ở trước mặt mẫu thân của ta được làm càn! Mặc dù mẫu thân của ta vui đùa, nhưng cũng chấp nhận được ngươi vô lễ với ngài! Quản gia-”

      “Haiz haiz, Hiên nhi, cần cần!” Lăng Tuyết Mạn phản ứng kịp, vội ngăn cản Mạc Ly Hiên, cười ha ha, “Chúng ta thể cậy quyền thế mà khinh người, ha ha, là mẫu thân thương tổn mặt mũi của người ta, con đừng vì mẫu thân mà bất bình, chuẩn bị chút, chúng ta tiếp tục đá bóng nha!”

      “Mẫu thân! Ngài có sao ?” Mạc Ly Hiên lo lắng hỏi.

      “Con thấy ta có gì sao?” Lăng Tuyết Mạn hoạt bát nháy mắt, nhưng hướng Lâm Mộng Thanh, cười mỉa, “Lâm công tử, mới vừa rồi là ta hưu vượn, ngươi đừng để trong lòng, ta hay gây trêu người mộ chút, kỳ thực ta rất thiện lương, chúng ta đấu , năm trăm lượng giảm chút, còn ba trăm lượng, thể bớt nữa, ít hơn nữa ta khóc.”

      “Ngài… ngài đúng là nữ nhân cực phẩm!”

      Lâm Mộng Thanh trừng mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, nghẹn đỏ mặt, nửa ngày mới câu như vậy!

      Nam nhân nào đó giật giật khóe mắt, trợn trừng mắt gì.

      Mà những người khác khóc phải khóc, cười phải cười, tất cả đều ngây ngốc tại chỗ!

      Lăng Tuyết Mạn trừng mắt Lâm Mộng Thanh, cũng giật mình lúng túng nửa ngày, ngoài cười nhưng trong cười đưa ra ngón tay cái, từ trong kẽ răng cố rít ra câu , “Lâm công tử đánh giá là kinh điển! Kinh điển a!”

      xong, quay lưng lại sư tử Hà Đông rống, ”Trận đấu bắt đầu!”

      Còn lại nửa giờ, mọi người đều choáng váng, bởi vì căn bản tới phiên bọn họ xuất lực, quả bóng mây kia chỉ lăn lộn giữa Lâm Mộng Thanh cùng thị vệ ‘Vô Giới’, chợt cao chợt thấp, khinh công hai người đều tuyệt đỉnh, như hai con rồng tranh viên ngọc, dễ dàng đá ra , cuốn thân mình, dùng mũi chân tiếp được, lại đá lên trung, người khác phi thân tới, đá lại, nhưng ai cũng đá vào được khung thành đối phương.

      Đến cuối cùng, người hai đội đều yên lặng lui ra khỏi sân, chỉ chừa hai đại biểu kia đá bóng, Lăng Tuyết Mạn xem hoa cả mắt, y như xem xiếc, đáng ao ước cực kỳ!

      “Được! Vô Giới ca ca cố lên a!”

      Lăng Tuyết Mạn đầu hô lên, người hai đội liền đều reo hò cho bên mình cố lên, nhất thời sân bóng ầm ĩ như sấm nổ!

      Mà Lâm Mộng Thanh đá bóng đến gần, bớt giờ : “Sư huynh, huynh cho đệ thắng trái được sao?”

      “Cho đệ thắng, sư tẩu của đệ cao hứng!” Mạc Kỳ Hàn tiếp được bóng, mặt chút thay đổi trả lời.

      “Sư huynh, huynh đừng trọng sắc khinh bạn được ? Sư tẩu cường hãn, đệ bị nàng chọc tức nhiều như vậy đều nhịn xuống, huynh còn muốn ác với đệ như vậy sao?”

      “Đệ thắng sao? Muốn Nhã Phi cao hứng?”

      “Sư huynh, huynh nhìn ra? Hì hì, ta coi trúng muội muội của huynh, như thế nào? Cho đệ làm phò mã ?”

      “Ta tính đưa đệ tiến cung làm thái giám.”

      “Sư huynh!”

      “Được, đệ thua bạc ta đền gấp mười cho đệ, chuyện Nhã Phi đệ cũng phải cho ta quan sát , hiếm khi Mạn Mạn vui vẻ như hôm nay, cho nàng vui vẻ trọn vẹn !”

      Mạc Kỳ Hàn vừa dứt tiếng , mạnh mẽ tung chưởng về phía vai phải Lâm Mộng Thanh, làm cho Lâm Mộng Thanh tung người né, mà liền thừa dịp có lỗ hổng này, cười tà tứ, cước dễ dàng đá quả bóng tới khung thành!

      “Oa! Tuyệt quá a! Vô Giới ca ca tuyệt quá! Chúng ta thắng! Chúng ta thắng!”

      Kích động, Lăng Tuyết Mạn cao hứng nhảy cà tưng, reo hò, Xuân Đường Thu Nguyệt tất nhiên là cao hứng , nhìn nam nhân nào đó chậm rì rì tới, mặt chợt đỏ vội quay mặt .

      Bọn hạ nhân đội hưng phấn, đội ủ rũ, Nhã Phi kinh ngạc xong, cũng chỉ mỉm cười, nàng có coi trọng thắng thua như vậy, chỉ cần chơi vui là tốt rồi.

      Mạc Ly Hiên giữ chặt tay Lăng Tuyết Mạn, cười : “Mẫu thân, đừng kêu nhiều, hồi cổ họng đau.”

      “Hiên nhi, hôm nay rất vui, có thể kiếm mấy trăm lượng bạc, ha ha ha!” Lăng Tuyết Mạn kích động cười lớn.

      Lâm Mộng Thanh thở phì phò đuổi theo, ngăn trước mặt tên nam nhân nào đó, chất vấn, “Huynh lừa đảo!”

      Tên nam nhân nào đó lãnh khốc trả lời bốn chữ, “Binh bất yếm trá!”

      gì, ngửa mặt lên trời trợn trắng, vẫn là gì.

      Lâm Mộng Thanh thanh toán tiền cá cược, làm các đội viên chọc cho Nhã Phi cười, Nhã Phi nghĩ đến Lâm Mộng Thanh nếu nàng cười, muốn bọn hạ nhân trồng cây chuối, cảm thấy đành lòng, liền bất luận buồn cười hay , đều khoan khoái cười ra tiếng, lây sang những người khác, toàn bộ giáo trường tràn đầy tiếng tiếng cười.

      Mạc Kỳ Hàn nhìn Lăng Tuyết Mạn cười, khóe miệng cũng giương lên tươi cuời, thừa dịp nàng có chú ý tới , lặng lẽ bay vọt .

      “Ui? Vô Giới ca ca đâu?” Lăng Tuyết Mạn hồi lâu mới thấy, vội vàng hỏi.

      Quản gia vội trả lời: “Thưa Vương phi, Vô Giới phải về Hương Đàn Cư trực, thấy Vương phi vui vẻ, liền dám quấy rầy. Bởi vì thủ vệ Hương Đàn Cư được chủ tử cho đặc quyền, có nhiều quy củ cấp bậc lễ nghĩa như vậy, vì vậy, kính xin Vương phi cùng tiểu Vương gia thứ cho Vô Giới chưa cáo lui !”

      ngại.” Mạc Ly Hiên nhàng lắc đầu.

      Bên này, Lâm Mộng Thanh cùng Nhã Phi trò chuyện với nhau vui, hai người tán gẫu võ công, tán gẫu nhạc, Lâm Mộng Thanh về cảnh đẹp Lê Sơn quan, làm Nhã Phi ngừng hâm mộ.

      chuyện thoải mái, lại bị Lăng Tuyết Mạn giết phong cảnh ngắt lời, “Ta Lâm công tử a, sao ta nhìn ngươi cứ tươi cười với công chúa chúng ta vậy? Ha ha, làm mỹ nam kế à?”

      “Vương phi!” Lâm Mộng Thanh chán nản, “Sao ngài nghĩ người ta xấu xa như vậy? Lâm Mộng Thanh ta gặp được công chúa như tri , vài câu, cười vài cái sao là mỹ nam kế?”

      “Hì hì, ta mặc kệ ngươi có tâm tư gì, ngượng ngùng, công chúa chúng ta sắp về cung, mặt trời xuống núi rồi, ngươi nha, có thể chuyện cùng ta chút được ?” Lăng Tuyết Mạn cười tít mắt .

      Té xỉu! Lâm Mộng Thanh trợn mắt, nếu dám cùng nữ nhân xấu tính này chuyện, phỏng chừng chết hết sức thảm!

      Cố cười, “Ngại quá, Vương phi, Lâm mỗ mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi. Ngày khác lại cùng Vương phi tán gẫu!”

      xong, ôm quyền với Nhã Phi, vẫn cười mê người như vậy, “Mộng Thanh cung tống công chúa hồi cung!”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 165



      Liễu Hương Cư.

      “Mẫu thân, ngài cái gì? Ngài muốn buổi tối Hiên nhi ngủ ở nơi này?” Mạc Ly Hiên tay cầm sách, tay chỉ vào phòng ngủ của nó, giật mình hỏi.

      Lăng Tuyết Mạn gật đầu, “Đúng vậy, ta muốn ở với con mấy đêm, hai ta chuyện phiếm, được sao?”

      “Mẫu thân, nhưng… nhưng Hiên nhi là nam tử, mẫu thân là nữ tử, ở cùng chỗ, để cho người khác lời ra tiếng vào.” Mạc Ly Hiên càng giọng càng , khuôn mặt nhắn đỏ toàn bộ, khô nóng lợi hại.

      Xuân Đường đứng ở bên gấp như kiến bò chảo nóng, thấy thế, vội xen vào : “Đúng vậy, Vương phi, tuy rằng ngài cùng tiểu Vương gia danh nghĩa là hai mẹ con, nhưng dù sao phải mẹ con , hơn nữa tiểu Vương gia cũng phải đứa bé hai ba tuổi, ngài ở trong phòng ngủ tiểu Vương gia, đưa tới nhiều đàm tiếu.”

      “Đúng vậy đúng vậy, Vương phi, nô tì hầu ngài về Cúc Thủy Viên nghỉ ngơi , thời gian còn sớm, tiểu Vương gia ngày mai còn phải tiến cung thỉnh an, cũng nên nghỉ ngơi, nếu ngài cùng tiểu Vương gia tán gẫu đến nửa đêm, tiểu Vương gia ngày mai có tinh thần, Hoàng Thượng trách tội.” Thu Nguyệt cũng cố khuyên bảo.

      “Mẫu thân, ngày mai sau khi trở về Hiên nhi bồi mẫu thân chuyện phiếm được ? Mẫu thân hôm nay đá bóng cũng mệt mỏi, mau trở về ngủ , dưỡng tinh thần, ngày mai muốn chơi còn có thể nha!” Mạc Ly Hiên đến gần, nắm tay Lăng Tuyết Mạn, nhàng cười .

      “Ây da, các ngươi đều rất phiền, ta ở trong này ở đêm như thế nào? Ta làm chuyện gì dám gặp người sao?” Lăng Tuyết Mạn có chút tức giận gầm .

      Lăng Tuyết Mạn tức giận, Mạc Ly Hiên liền có chút khổ sở cùng đành lòng, nghĩ nghĩ, , “Vậy được rồi, mẫu thân muốn ở chổ của Hiên nhi, vậy .”

      xong, với hai nha hoàn: “Các ngươi lui ra, nơi này có Cát Tường cùng Như Ý hầu hạ mẫu thân là được, sáng mai canh năm lại đây.”

      “Tiểu Vương gia, việc này được đây, cái này…” Hai nha hoàn nóng nảy, biết cái gì mới tốt, trán mồ hôi lạnh chảy xuống, khuyên được Vương phi trở về, sợ là hai nàng muốn xong đời!

      sao, ta tự có chừng mực.” Mạc Ly Hiên bình tĩnh .

      “Vâng, nô tì… nô tì cáo lui!”

      Xuân Đường Thu Nguyệt u sầu lui ra khỏi Liễu Hương Cư.

      “Mẫu thân, ngài ngủ , Hiên nhi coi chừng ngài.” Mạc Ly Hiên đỡ Lăng Tuyết Mạn đến bên giường, mỉm cười .

      Lăng Tuyết Mạn khẽ cắn môi, ngồi xuống giường, nắm ngược lại tay Mạc Ly Hiên, khẽ hỏi: “Hiên nhi, mẫu thân có phải rất vô tâm ? Bản thân mình muốn làm cái gì liền làm cái đó, mà suy xét cảm thụ của người khác?”

      “Mẫu thân, Hiên nhi sao, chỉ là lo lắng làm hỏng danh dự của mẫu thân, mẫu thân mặc dù lập gia đình, nhưng thân lại thanh khiết, Hiên nhi mặc dù gọi ngài là mẫu thân, nhưng cũng là nam tử, cho nên tiện ở cùng mẫu thân, mặc dù chúng ta thuần khiết trong trắng, nhưng nhìn ở trong mắt người khác, sợ là bị phỏng đoán.” Mạc Ly Hiên nhàng xong, ánh mắt nhu hòa, bên môi vẫn là ý cười ấm áp.

      “Thân thanh khiết?” Lăng Tuyết Mạn lặp lại bốn chữ này, nhất thời trong lòng khó chịu đến cực điểm.

      “Mẫu thân, ngài làm sao vậy? có chuyện gì, mẫu thân ngủ , Hiên nhi ở ngay bên giường coi chừng ngài, chờ ngài ngủ, Hiên nhi sang phòng kế bên ngủ đêm, có hạ nhân dám ra ngoài, mẫu thân yên tâm .” Mạc Ly Hiên nghĩ rằng Lăng Tuyết Mạn là vì vận mệnh của mình mà thương tâm, phụ vương đến bái đường cũng kịp bái, động phòng cũng động chết , mà Lăng Tuyết Mạn cũng là thiếu nữ thủ tiết, tối nay khác thường như vậy, đại khái là nhớ phụ vương thôi!

      Môi Lăng Tuyết Mạn động vài cái, ôm Mạc Ly Hiên vào trong lòng, giọng nghẹn ngào, “Hiên nhi, mẫu thân đến thế giới này, có thể gặp được con, là phúc khí trời ban, mẫu thân có thể mất bất kỳ ai, nhưng tuyệt đối thể, thể mất con.”

      “Mẫu thân!” Mạc Ly Hiên cúi đầu gọi tiếng, thò tay nhàng ôm Lăng Tuyết Mạn.

      Đêm, yên tĩnh thâm trầm.

      Mạc Ly Hiên ngồi ở bên giường, lẳng lặng nhìn Lăng Tuyết Mạn ngủ, bọn họ hàn huyên trong chốc lát, Lăng Tuyết Mạn mệt nhọc, liền nằm xuống, lấy chăn gấm đắp kín cho nàng, nó mới chịu , nàng lại giữ chặt tay nó, là nàng sợ, nó liền ngồi xuống, coi chừng mẫu thân bé này của nó.

      Chăn đột nhiên bị đá văng, Lăng Tuyết Mạn chuyển người, miệng biết lầm bầm câu gì, nặng nề ngủ.

      Mạc Ly Hiên nhàng cười, chỉnh lại chăn góc lần nữa đắp cho Lăng Tuyết Mạn.

      Nhìn canh giờ, gần đến giờ tý, Mạc Ly Hiên đứng dậy, bước đến ngoài cửa, giọng phân phó: “Cát Tường Như Ý, hai người các ngươi thay phiên coi chừng Vương phi, Vương phi hay đá chăn, thể để cho ngài bị cảm lạnh. Biết chưa?”

      “Vâng, tiểu Vương gia!”

      Cúc Thủy Viên, bên trong phòng ngủ, Mạc Kỳ Hàn mang bộ mặt sương mù, ánh mắt lạnh lẽo dừng ở mặt Xuân Đường Thu Nguyệt, ý lạnh nổi lên từng trận.

      “Tiểu Vương gia cùng Vương phi ở trong phòng ngủ sao? giường sao?” Môi mỏng nhếch lên, mắt đen tối trừng thẳng hai người.

      Hai nha hoàn sợ hãi quỳ xuống, co rúm lại, thấp giọng : “Thưa chủ tử, nô tì ràng lắm. Tiểu Vương gia chỉ ngài ấy tự có chừng mực, chúng nô tì dám hỏi nhiều.”

      “Đáng chết!”

      Mạc Kỳ Hàn thở dồn dập, thân mình vừa chuyển, hai bước, lại xoay người, tiếng trầm thấp chứa lửa giận hừng hực, “Vì sao khuyên nổi? Nha đầu kia thực chất rất thiện lương, hai người các ngươi giả vờ quỳ dậy, nàng còn có thể như thế nào?”

      “Chủ tử thứ tội! Là nô tì ngu dốt, nô tì đáng chết!” Xuân Đường Thu Nguyệt sợ hãi cúi đầu, cảm thấy yên.

      “Lập tức Liễu Hương Cư xem xét, nếu bọn họ tách ra, vậy thôi, nếu phải, bất luận dùng cách nào, đều đem người trở về cho bổn vương!”

      “Vâng, chủ tử, nô tì lập tức !”

      Cửa lại đóng, thân mình cao lớn của Mạc Kỳ Hàn đứng ở trong phòng, nổi giận tăng lên theo cấp lũy thừa, nắm tay nện ở bàn, khẽ nguyền rủa: “Nha đầu đáng chết, dám chạy tới chỗ khác ngủ, muốn chết sao?”

      tiếng sau, Xuân Đường Thu Nguyệt bước vào, mặt nới lỏng ra, “Chủ tử, tiểu Vương gia ngủ ở phòng khác, chỉ có mình Vương phi ở phòng ngủ chính, hai nha hoàn Cát Tường Như Ý của tiểu Vương gia gác đêm.”

      ?” Mạc Kỳ Hàn thầm thở ra, nhíu mày .

      “Vâng, nô tì hỏi thăm Cát Tường. Tiểu Vương gia biết lí lẽ, cũng hiểu quy củ, chủ tử yên tâm .” Thu Nguyệt cúi đầu trả lời.

      “Lấy giấy bút đến.” Mạc Kỳ Hàn khẽ chau mày, .

      “Vâng!”

      bàn trải tờ giấy Tuyên Thành, nghiên mài, Xuân Đường đem bút lông dâng tới trong tay Mạc Kỳ Hàn.

      Suy nghĩ chút, Mạc Kỳ Hàn lấy bút nhanh chóng viết vài chữ, sau đó gấp lại, đến bên giường, đặt ở dưới gối.

      “Ngày mai nhớ báo cáo tình hình Vương phi ba lần!”

      “Vâng! Nô tì nhớ kỹ!”

      Kiêu căng lên vài bước, lại quay đầu nhìn giường lớn trống rỗng cái, mắt thâm thúy nhiễm lên chút ảm đạm, khẽ nhấp môi, xoay người vào đường hầm rời .

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 166



      Trời xanh mây trắng, hôm nay mặt trời ấm áp hơn ngày thường nhiều.

      Bởi vì ngày hôm qua đùa quá quậy, quá mệt mỏi, Lăng Tuyết Mạn vừa nằm ngủ thẳng. Mặt trời lên ới tỉnh lại, vừa mở mắt, là mặt Xuân Đường Thu Nguyệt phóng to ngay trước mắt.

      Lăng Tuyết Mạn duỗi lưng, nét mặt toả sáng cười : “Các ngươi tới?”

      “Vương phi, Cát Tường Như Ý trông đêm, xuống nghỉ ngơi, để nô tì hầu hạ ngài rửa mặt.”

      “Ừ.”

      Cùng Mạc Ly Hiên ăn sáng ở Liễu Hương Cư.

      Sau bữa cơm, Lăng Tuyết Mạn mới chịu về Cúc Thủy Viên thay quần áo, quản gia lại vội vàng đến, hành lễ, : “Bẩm tiểu Vương gia, Vương phi, người trong cung đến, là truyền khẩu dụ của Hoàng Hậu nương nương, bảo Vương phi cùng tiểu Vương gia tiến cung.”

      “Sao? Kêu ta vào cung làm cái gì?” Lăng Tuyết Mạn nghi hoặc nhíu mày, nàng muốn , lần vào cung, là để ngồi thiên lao, ai lại muốn có thêm vận xấu đâu!

      “Thưa Vương phi, công công , chỉ là ý chỉ của Hoàng Hậu nương nương.” Quản gia cúi đầu trả lời.

      Mạc Ly Hiên nhíu nhíu mày, : “Vậy được rồi, mẫu thân, ngài về đổi cung trang, con chờ ngài ở cổng.”

      “Ừ…”

      Lăng Tuyết Mạn rất tình nguyện bước ra Liễu Hương Cư, bước vào phòng ngủ, Xuân Đường Thu Nguyệt vội vàng chọn lựa lễ phục vào cung cho nàng, mà nàng đặt mông ngồi ở giường, vài giây sau, đột nhiên ngẩng đầu tra xét xung quanh, muốn biết dâm tặc tối hôm qua có tới hay .

      Nhìn vòng, có gì khác thường, lòng khỏi sinh trận mất mát, ngã ra sau, nằm giường, thấy tờ giấy trắng nằm dưới góc gối, Lăng Tuyết Mạn nằm nghiêng, ánh mắt nhìn sang, loáng thoáng thấy đúng, cảm thấy khả nghi, nhấc gối lên, lộ ra phong thư!

      Lăng Tuyết Mạn vươn tay run rẩy, khẽ cắn môi, sau đó quyết định nhặt lên, ấn vào trong lòng, tim đập có chút nhanh hơn, cảnh giác nhìn thoáng qua tấm bình phong, Xuân Đường cùng Thu Nguyệt có vẻ như bận, vội quay lưng lại nhàng mở ra, hàng chữ đập vào mắt: ‘Mạn Mạn, bực bội trốn tránh như thế là vô dụng, đêm mai nếu như nhìn thấy nàng, bản công tử liền đến Liễu Hương Cư tìm nàng, thuận tiện cùng Mạc Ly Hiên uống ly trà, chuyện tâm tình.’

      Hít hơi lạnh, Lăng Tuyết Mạn tức muốn hộc máu!

      Dâm tặc đáng chết!!! Dám uy ***********!! Hèn hạ vô sỉ!

      Tay cầm thư run vài cái, Lăng Tuyết Mạn tái mặt, nhảy xuống giường, tìm được cái đánh lửa trong tủ đầu giường, thừa dịp Xuân Đường Thu Nguyệt còn chưa đến, đốt lá thư, nhưng cách nào giấu tro rơi mặt đất, dưới tình thế cấp bách chỉ có thể ngồi xổm xuống, dùng khăn phủ lên, sau đó ôm vào trong tay áo, chờ sau khi ra Vương phủ vứt .

      Xe ngựa chạy vào cung, Mạc Ly Hiên đến cung Long Dương thỉnh an Hoàng Thượng, công công mang Lăng Tuyết Mạn đến cung Phượng Thần – tẩm cung của Hoàng Hậu.

      “Tuyết Mạn khấu kiến mẫu hậu! Mẫu hậu thiên tuế thiên thiên tuế!”

      cần đa lễ!”

      Lăng Tuyết Mạn bởi vì cúi đầu vào, lại quỳ xuống hành lễ, chờ Hoàng Hậu kêu đứng lên, mới nâng mắt lên, mà vừa nâng mắt, liền kinh ngạc hô lên, “Nhã Phi!”

      “Ha ha, là muội nè.” Nhã Phi nhàng xuống bậc thềm, nâng Lăng Tuyết Mạn dậy, khẽ cười : “Tối hôm qua muội kể ẫu hậu chuyện chúng ta đá bóng, mẫu hậu nghe xong cười suốt, sáng sớm hôm nay, mẫu hậu muốn gặp tẩu.”

      “À, ra là như vậy.” Lăng Tuyết Mạn thản nhiên cười, đáp lại nụ cười thân thiết của Hoàng Hậu, nhất thời tâm tình rất tốt, khoan khoái : “Mẫu hậu, bọn con ngày hôm qua chơi rất vui, Nhã Phi khinh công tốt lắm, con hâm mộ muốn chết!”

      “Tuyết Mạn nha đầu, bản cung còn chưa từng nghe qua, con lại có trò chơi hay như vậy, có thể cho bản cung thấy chút ?” Hoàng Hậu khẽ cười .

      Miệng Lăng Tuyết Mạn mở mở, tươi cười lập tức biến mất, giọng cũng , “Mẫu hậu, nếu ngài tới Tứ Vương phủ chúng con, chúng con đá bóng cho ngài xem. Nhưng nơi này là địa bàn của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thích con, con dám làm càn đâu! Ngộ nhỡ Hoàng Thượng tức giận, lại…”

      “Ha ha, có chuyện gì, con ở trong hậu viện cung Phượng thần, Hoàng Thượng bề bộn nhiều việc, tới.” Hoàng Hậu .

      Nhã Phi nháy mắt với Lăng Tuyết Mạn, ngậm cười : “Tứ tẩu, ngại, phụ hoàng nếu bởi vậy mà trách tội tẩu, muội giúp tẩu cầu tình, phụ hoàng luôn luôn thương muội, khẳng định nể mặt của muội.”

      “Vậy được rồi.” Lăng Tuyết Mạn cười hết sức gượng ép, ai biết nàng có thể xui xẻo lần nữa hay ?

      Kết quả, hết thảy như Lăng Tuyết Mạn dự liệu, năm nay là năm xui xẻo của nàng!

      Làm quả bóng bằng dây mây, tổ chức thái giám cung nữ cung Phượng thần, giải thích cặn kẽ xong, ở bên trong sân sau, đám người lao vào đá, khi Hoàng Hậu xem cao hứng, giọng thái giám lảnh lót đột nhiên vang lên, “Hoàng Thượng giá lâm-”

      “Mẹ ta nha, Hoàng Thượng thực đến đây sao?” Lăng Tuyết Mạn kêu rên tiếng, dưới tình thế cấp bách muốn trốn, nhưng sân trống trải như vậy, nàng có thể trốn chỗ nào?

      Như con chuột bị kinh hãi, Lăng Tuyết Mạn nhảy loạn lên, nhưng đợi nàng tìm được chỗ trốn thích hợp, Mạc Ngự Minh mặc long bào đến trước mặt, chỉ có ông ấy đến, phía sau còn năm Vương gia theo!

      Lăng Tuyết Mạn tối sầm mắt, quỳ gối sau thái giám cung nữ, đầu cúi xuống, toàn thân căng thẳng, dám phát ra chút thanh .

      “Tham kiến Hoàng Thượng! Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế! Tham kiến các vị Vương gia! Vương gia thiên tuế thiên thiên tuế!”

      “Bình thân!”

      “Tạ Hoàng Thượng!”

      Hoàng Hậu cúi người với Mạc Ngự Minh, năm Vương gia lại đồng loạt làm lễ bái kiến Hoàng Hậu, lễ tiết thế này mới xem như xong.

      Bọn thái giám đem ghế dựa đến, hầu hạ Mạc Ngự Minh cùng Hoàng Hậu ngồi xuống, năm nam nhân kia phân ra đứng ở hai bên Mạc Ngự Minh, Nhã Phi cũng đứng ở bên.

      Mạc Ngự Minh kỳ quái hỏi: “Hoàng Hậu, làm gì thế này? Trẫm nghe cung Phượng thần rất náo nhiệt, thấy Hoàng Hậu lâu có vui vẻ, liền tới xem.”

      “Hoàng Thượng, thần thiếp có thể vui vẻ, đều là do người.” Hoàng Hậu mỉm cười, nhìn quanh, nhíu đôi mày thanh tú : “Nha đầu Tuyết Mạn, con đâu vậy? Tiến đến thỉnh an Hoàng Thượng !”

      “Nha đầu Tuyết Mạn? Hoàng Hậu là Tứ Vương phi Lăng Tuyết Mạn?” Mạc Ngự Minh giật mình hỏi.

      Năm người kia nghe vậy, đều hẹn mà cùng nhìn xuống chỗ thái giám cung nữ, tìm Lăng Tuyết Mạn.

      Lăng Tuyết Mạn lấy hai tay bụm mặt, gian nan đứng lên, dám nhìn Mạc Ngự Minh, sợ ông già này kích động lại muốn hơ lửa nàng.

      Trong lòng ngừng rên? Mũi của Hoàng đế này là cái mũi chó sao? Sao lại thính như thế?

      Lăng Tuyết Mạn vừa mắng vừa chậm rãi bước tới, nhưng hai tay gắt gao bụm mặt dám cho người ta nhìn, lại dám nhìn người.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :