1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 157



      “Sao?”

      Mạc Kỳ Hàn nâng cao giọng, ánh mắt lóe lóe, chậm rãi hỏi: “Lòng nàng, người Nhị Vương gia?”

      “…”

      Lăng Tuyết Mạn gì.

      “Trả lời ta. Ở đâu?” Mạc Kỳ Hàn ép hỏi.

      “Ây da, biết, ngươi phiền chết, dù sao người Dục Dục, ngươi hài lòng chưa? Ta muốn cùng Dục Dục chơi đùa, ngươi đoạt bạc của ta, hại ta mời khách có tiền rất mất mặt, hại Dục Dục giễu cợt ta là thần giữ của, là!” Lăng Tuyết Mạn đến phần sau, tức giận vặn chặt đầu Mạc Kỳ Hàn, cắn cái mũi cao thẳng của , nghe thét lớn tiếng, mới hài lòng nới ra, đắc ý hả hê : “Lại cho ta ngàn lượng, nếu ta cắn ngươi.”

      “Vật , nàng có biết tám chữ ‘được tấc lại muốn tiến thước’ viết như thế nào ?” Mạc Kỳ Hàn cắn chặt khớp hàm.

      “Hì hì, biết, bổn nương thất học!” Lăng Tuyết Mạn cười xán lạn, nàng cũng tin nàng cười ngọt như vậy, còn có thể quyết tâm chỉnh nàng?

      Mạc Kỳ Hàn hít vào, lại hít vào, oán hận thấp giọng cảnh cáo, “Phải dùng đến chiêu này, bản công tử khiến cho nàng – cái nương này – nếm thử cảm giác làm nương!”

      “Ách, có ý tứ gì?” Lăng Tuyết Mạn phản ứng chậm chút, mê mang.

      “Chính là cho nàng mang thai!” Mạc Kỳ Hàn tà ác nhếch môi, gằn từng chữ.

      Lăng Tuyết Mạn nhất thời nóng nảy, vừa uốn éo người muốn từ đùi Mạc Kỳ Hàn leo xuống, vừa dùng sức đấm hai vai của , miệng kêu ầm lên: “ muốn, muốn, ngươi muốn ta chết sao? Trượng phu chết, lại mang cái dã chủng, xác hai mạng là chuyện trăm phần trăm!”

      “Dã chủng?”

      Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn co quắp, long chủng tương lai của , lại thành dã chủng sao?

      “Khụ khụ, Mạn Mạn, đừng đấm, tay nàng đau à?” Mạc Kỳ Hàn buồn bực bắt lấy hai tay bé kia, nhíu mày : “Nàng nghe lời ta liền bỏ ý niệm này, nếu ta phải làm như vậy.”

      “Ngươi rốt cuộc muốn ta nghe lời thế nào? Ta chịu được buồn chán, Liễu Thiếu Bạch là người rất tốt, tính cách hài hước, đối xử với người khác chân thành, mọi người cùng nhau giỡn chút, vui vẻ ngày cũng trôi qua mau, tai sao ngươi cho? Ta tại có ác ma ngươi bên cạnh, ta dám có nửa điểm ý tứ với người ta sao? Lại , ha ha, ta làm sao có thể thích người nuôi heo làm thú cưng như , ta thích-” Lăng Tuyết Mạn mới đến chỗ này, đột nhiên ngừng lại, nhìn Mạc Kỳ Hàn cái, hai gò má thoáng chốc đỏ lên.

      Mạc Kỳ Hàn trong bóng tối có chú ý tới sắc mặt Lăng Tuyết Mạn biến hóa, chỉ nghe lời chưa xong, liền thúc giục: “Nàng thích gì?”

      cho ngươi!” Lăng Tuyết Mạn nhả bốn chữ, nhếch mày cao. Nha, muốn cho nam nhân này biết tâm tư của nàng, chỉ sợ khó hơn lên trời!

      “Vì sao cho ta?” Mạc Kỳ Hàn hề giận, ngược lại ý cười sâu nâng mặt Lăng Tuyết Mạn lên, giọng hỏi.

      Lăng Tuyết Mạn cảm giác gò má mình nóng rực, được tự nhiên, muốn giữ tay Mạc Kỳ Hàn, kéo hai cái, kéo động, chỉ có thể buông tha, sau đó nghiêng khuôn mặt nhắn, nghĩ tới lý do, “ có vì cái gì, ngươi cho ta tên của ngươi, thân phận của ngươi, dung mạo của ngươi, hì hì, muốn biết, trao đổi!”

      “Ha ha, trao đổi được, bí mật của ta quan trọng hơn của nàng, tại nếu cho nàng biết, chắc chắn hỏng đại .” Mạc Kỳ Hàn cười nhạt, chỉ cho là Lăng Tuyết Mạn dụ dỗ , liền lắc đầu, kiên trì : “Ta mặc kệ nguyên nhân gì, tóm lại chính là thích nàng lui tới cùng huynh muội Liễu gia, nhất là Liễu Ngô Đồng!”

      “Tại sao vậy? Ngô Đồng đắc tội ngươi hả?” Lăng Tuyết Mạn hồ nghi hỏi.

      có.” Mạc Kỳ Hàn dừng chút, giọng : “Chính là thích nàng lui tới cùng nàng ta.”

      “Sợ chết, đại ca, ngươi đừng lời bí hiểm như vậy làm cho người ta cái hiểu cái có được hay ?” Lăng Tuyết Mạn buồn bực cúi đầu.

      “Mạn Mạn, ta biết ta nợ nàng lời giải thích, về sau cho nàng biết nguyên nhân được ? Tóm lại nàng tin ta là vì tốt cho nàng, mới cho nàng kết bạn với huynh muội Liễu gia, như vậy , ta lui bước, nàng cùng Tiểu Thất chơi đùa, ta quản nàng, như thế nào?”

      Mạc Kỳ Hàn nhẫn nại khuyên bảo, tâm tình phức tạp vô cùng, đoạn cảm tình kia để lại thương tổn ở trong lòng , muốn gặp lại Liễu Ngô Đồng, chính là muốn lại nhớ tới đoạn ngày tăm tối lúc ‘sắp chết’ trước kia, khi Lăng Tuyết Mạn xuất , nàng hoạt bát đáng hồn nhiên tươi cười kéo ra từ trong bóng tối, lần nữa gặp được ánh sáng, khiến cho dần dần quên Liễu Ngô Đồng, tại cả trái tim đặt ở người nàng, cũng cảm giác được, thái độ của nàng đối với có biến chuyển, làm nũng với , chủ động hôn , dính ở trong lòng hoặc là ôm lấy cổ cùng vui đùa, ấm áp ngọt ngào như vậy, thể bởi Liễu Ngô Đồng mà phá tất cả.

      Lăng Tuyết Mạn nhìn Mạc Kỳ Hàn, trầm mặc lát, mới : “Tình nhân, duyên phận người với người là do thiên định, ngươi chưa từng nghe qua câu sao? Nên tới trốn cũng trốn được, phải của ngươi cưỡng cầu cũng được. Ta biết lý do của ngươi là cái gì, ngươi thích ta lui tới cùng Ngô Đồng Thiếu Bạch, ta chủ động tìm bọn họ là được, nhưng người ta tới tìm ta, hoặc là đường đụng phải, ta sao có thể làm bộ như biết đâu? Ngươi yên tâm, Thiếu Bạch ta thích, vĩnh viễn cũng thể.”

      “Mạn Mạn!”

      Mạc Kỳ Hàn cảm động, ôm chặt Lăng Tuyết Mạn, đặt cằm lên cái cổ mảnh khảnh của nàng, thào: “Được, được, ta đáp ứng nàng, chỉ là Tam Vương gia người này, nàng đừng tranh luận với ta, tâm cơ của rất sâu, sâu đến ta cảm thấy ta cũng bằng , kẻ ác, nàng tuyệt đối chớ bị lời ôn hòa ngẫu nhiên của mà mất đề phòng, nàng ở trước mặt , nhất định phải giữ cảnh giác, còn có, tận lực được ở mình cùng , nếu tránh khỏi, nàng nhất định phải tìm cách truyền tin tức cho bốn vị Vương gia kia, cho bọn họ biết nàng và Tam Vương gia ở cùng chỗ, có hiểu ?”

      “Ách, ta nhớ kỹ, nhưng Tam Vương gia là người xấu sao?” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc.

      “Nàng cảm giác là loại người nào?” Mạc Kỳ Hàn hỏi ngược lại.

      “Ưm, ta nghĩ, là vô cùng lạnh lùng, làm cho người ta cảm giác đáng sợ, ta sợ , mặt lạnh có thể đông chết người, hôm nay ta cũng bị hù chết, bất quá sau đó ở trong tửu lâu, lại cảm thấy đáng sợ như vậy!” Lăng Tuyết Mạn thành thực .

      Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, “Thái độ của đối với nàng trong tửu lâu có thay đổi sao?”

      “Đúng vậy, có dọa ta nữa, à, còn nở nụ cười đó!” Lăng Tuyết Mạn chậc lưỡi, nhưng trong lòng có cảm giác bất an, vẫn là câu của ở trong thiên lao, Tam Vương gia phải là-

      Mạc Kỳ Hàn cau chặt mày, mắt đen nhìn chỗ, hai tay ôm Lăng Tuyết Mạn càng chặt, trong lòng bôn ba dậy sóng!

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 158



      “Mạn Mạn, Mạn Mạn-”

      Lời nỉ non từ trong miệng tràn ra, Mạc Kỳ Hàn ôm chặt trong lòng.

      Lăng Tuyết Mạn cảm thấy có chút quái dị, nhàng hỏi: “Tình nhân, ngươi làm sao vậy?”

      có việc gì.” Đáp đơn giản vài chữ, muốn cho nàng biết lo lắng khẩn trương .

      “Ừm.”

      Lăng Tuyết Mạn gật đầu, đột nhiên phản ứng kịp, sẳng giọng: “ có việc gì ngươi ôm ta chặt làm chi? khó thở!”

      “Ha ha!”

      Mạc Kỳ Hàn cúi đầu cười, cánh tay thả lỏng, thương hôn cánh môi đỏ hơi vểnh, kề sát môi cánh hoa của nàng, giọng hỏi: “Mạn Mạn, nàng chừng nào thích ta?”

      “À, ta nghĩ… “ Lăng Tuyết Mạn giả bộ trầm tư, chậm rãi : “Ít nhất năm sáu chục năm!”

      “Cái gì?” Mạc Kỳ Hàn muốn té xỉu, hít hơi sâu : “Nàng chờ ta vào quan tài rồi hãy thích !”

      “Hì hì, có khả năng nha!” Lăng Tuyết Mạn cười sáng rực, từ người Mạc Kỳ Hàn bước xuống, đổi hướng ngồi lên cái đùi kia của , sau đó hai tay vòng qua gáy , “Đổi chút, nếu chân của ngươi tê.”

      “Ha ha, vật , bắt đầu quan tâm người khác rồi?” Mạc Kỳ Hàn hài lòng cười khẽ, cỗ ấm ấp chảy vào đáy lòng, từ lúc bắt đầu nàng hận thể giết chết , đến bây giờ chuyển biến, bảo có thể nào kích động?

      “Mới phải, ai thèm quan tâm ngươi chứ? Ta cũng ăn no rỗi hơi!”Lăng Tuyết Mạn bị trúng tâm , thẹn quá hóa giận, nhưng gò má lại nhịn được nóng lên.

      Mạc Kỳ Hàn sung sướng cười rộ lên, ôm lấy Lăng Tuyết Mạn đến giường, sủng nịch vô hạn, “Được, được, có quan tâm, là ta tự mình đa tình!”

      “Đúng vậy!” Lăng Tuyết Mạn mạnh miệng .

      Thân thể ngã xuống, hai người lăn ở giường, Lăng Tuyết Mạn đột nhiên lên ý nghĩ trong đầu, liền đứng lên giạng chân ở lưng Mạc Kỳ Hàn, cười khẽ như tên trộm, “Tình nhân, ta nhớ ngươi lúc nãy khiển trách ta rất nhiều, ta bình an trở về, ngươi luôn luôn khẩn trương cái gì đó, phải ?”

      “Ừ, đúng vậy.” Mạc Kỳ Hàn chần chờ chút, : “Nàng muốn cái gì?”

      “Ngươi khẩn trương như vậy, rốt cuộc có thích ta hay ?” Lăng Tuyết Mạn cúi thân xuống, cười tít mắt hỏi.

      “À, ta cũng…” Mạc Kỳ Hàn ra vẻ cao thâm nhắm hai mắt lại, phút đồng hồ, hai phút đồng hồ, ba phút thẳng chờ đợi, đến lúc Lăng Tuyết Mạn nhịn được, vỗ cái ‘bốp’ vào ngực , mới chậm rãi mở mắt, rất là từ tốn: “ biết, muốn xác định có thích hay chỉ sợ hơi lâu chút, chắc là bảy tám chục năm !”

      “Ôi!”

      Lăng Tuyết Mạn chịu nổi đả kích nghiêm trọng này, từ người Mạc Kỳ Hàn xuống, vô lực nằm lỳ ở giường, thở dài, “Ngươi chờ ta biến thành đống xương trắng ở trong quan tài rồi hãy xác định !”

      “Ha ha ha!”

      Mạc Kỳ Hàn nhịn được cười ha hả, xoay người nằm sấp lên lưng Lăng Tuyết Mạn, nghiêng mặt qua dán gương mặt nàng, thở, “Vật , nàng có hi vọng ta thích ? Nếu nàng muốn nghe, ta .”

      “Hừ!” Mặt Lăng Tuyết Mạn đỏ mặt, sĩ diện làm cao, “ muốn nghe!”

      “Phải ? Nàng chỉ có cơ hội lúc này, nếu muốn dễ dàng nghe được lời ngon tiếng ngọt từ trong miệng ta, vậy còn khó hơn lên trời, nàng suy xét cho kỹ, lỡ mất có lần hai đâu!” Mạc Kỳ Hàn tà tà cười, khóe miệng giơ lên độ cong mị hoặc.

      Lăng Tuyết Mạn quẫn hết sức, nâng tay đẩy cái, thẹn thùng nũng nịu : “Nặng chết , nhanh xuống dưới! Ngươi muốn , thôi!”

      Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn trượt người, nghiêng thân, tay chống đầu, cười cười: “ muốn nghe quên , ta khỏi lãng phí lời .”

      “Ngươi-” Lăng Tuyết Mạn xấu hổ, nam nhân đáng chết, sao thể chủ động chứ? , ai biết ý tứ của là thích hay là đây?

      Nắm chặt tay, răng cắn vang lên ken két, dùng sức thở dài hai cái, Lăng Tuyết Mạn tặng cái ót cho tên nam nhân nào đó, giả chết .

      “Ha ha ha!” Mạc Kỳ Hàn càng thêm khoái trá cười lên, thò tay chụp tới, xách thân mình Lăng Tuyết Mạn lên, mị hoặc , “Mạn Mạn, đứng lên thay quần áo cho ta, đây là lần đầu tiên hưởng thụ nàng hầu hạ, đừng làm cho ta thất vọng.”

      “Cút ! Ngươi sao hầu hạ ta thay quần áo ? Ngươi có tay à?” Lăng Tuyết Mạn lời muốn nghe lại nghe được, trong lòng nghẹn, giọng liền cộc cằn.

      Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, dừng lại vài giây, bình tĩnh : “Quần áo của nàng ta cởi bao nhiêu lần rồi? Ta làm sao hầu hạ nàng?”

      “Đó là vì ngươi muốn hành hung, cởi y phục của ta ngươi có thể làm gì đó sao?” Lăng Tuyết Mạn tức giận hét lên trả lời.

      “Thôi, nàng muốn cãi nhau, ta lại muốn, ta rồi, nàng cần nhìn thấy ta mà ngột ngạt!”

      Mạc Kỳ Hàn thoáng trầm mặt, buông Lăng Tuyết Mạn ra, đứng dậy xuống giường, cũng quay đầu lại rời .

      “Dâm tặc đáng chết, à?”

      Lăng Tuyết Mạn thở phì phò, bò dậy, muốn lớn tiếng kêu, lại dám, chỉ có thể cắn răng, ngồi ở giường chờ, kết quả nửa ngày thấy dâm tặc trở lại, lại nằm ịch xuống, kéo chăn gấm, đến áo khoác cũng cởi liền ngủ.

      ………………….

      Trong sân, ánh sao tỏa sáng.

      thân ảnh cao lớn, đưa lưng về phía phòng ốc, đơn ở trong viện, mặc cẩm bào màu xanh lục, áo choàng cùng màu khoác vai, hai tay chắp sau người, ánh mắt thâm thúy nâng lên, nhàn nhạt nhìn mặt trăng huyền ảo trời, lẳng lặng xuất thần.

      “Duyên tình tựa như trăng trong nước

      Giấc mộng ngàn năm vẫn chưa thành

      Nhớ lại lầu son năm xưa ấy

      Chớ để tương tư phí giờ.”

      Tiếng thanh lạnh, cúi đầu thầm, đứng ở chỗ này, mặc cho gió lạnh quất vào mặt, tâm phẳng lặng như mặt nước.

      Trở lại, đẩy cửa vào.

      Nhấc lên bức họa sơn thủy tường, nhấn cơ quan mặt , cửa mật thất mở ra, bước vào, nhà đá sáng ngời, đốt ngọn nến trắng.

      Thân mình cao lớn đứng ở trước bàn thờ, bình tĩnh nhìn bức họa mĩ nhân tường sau bàn thờ, vẽ nữ tử mặc cung trang đỏ mỹ lệ, dựa lan can ở lương đình, mi mục như họa, mặt như hoa đào, lúm đồng tiền cười yếu ớt, tuyệt mỹ đến cực điểm.

      “Mẫu thân, ngài thế gian có nữ tử hồn nhiên như vậy sao? Miệng cười xán lạn mặt, như bức họa ngừng lại nơi đó, có vẻ như vĩnh viễn có phiền não, có ưu sầu, chỉ có vui vẻ cùng khoái hoạt.”

      “Mẫu thân, ngài biết , nhìn đến tươi cười rạng rỡ như vậy, con có cảm giác tự biết xấu hổ, trong lòng con rất u tối, gánh vác quá nặng, quá nặng, cực kỳ lâu, con gần như quên mất cười là như thế nào, con nghĩ con nở nụ cười nữa, nhưng hôm nay, con có vẻ như nở nụ cười, !”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 159



      Tứ Vương phủ, giáo trường.

      thân ảnh áo đỏ như lửa bé bỏng khoan khoái xuyên qua đám nha hoàn gia đinh, như ngọn lửa nhảy lên, thiêu đốt tâm mọi người.

      “Đá đến! Nhanh chút! A Phúc, ngươi là thủ môn, ngươi phải mở to hai mắt a! A Thái sút nhanh, ngươi phải tay mắt lanh lẹ tiếp được bóng, có nghe hay ?”

      “Quản gia! Ngươi làm cái gì? Ngươi sao lại đá bóng vào cầu môn đội mình vậy?”

      “Ly Hiên, Ly Hiên, ngăn A Tùng, mau! Mau! Mau!”

      “A Long, ngươi là trung vệ, giữ bóng cho ta!”

      “Nha! Tiến bóng! Tiến bóng!”

      “Này, Xuân Đường, ngươi sao lại đánh lén sau lưng? Phạt bóng phạt bóng! Cho ngươi thẻ vàng!”

      “Quản gia, ngươi ngủ hả? Cho ta chút tinh thần , nhìn kỹ khung thành rồi hãy đá, đến phương hướng cũng hiểu nổi, là người già hoa mắt sao?”

      Giáo trường to lớn bị Lăng Tuyết Mạn cương quyết đổi thành sân bóng, buộc quản gia đem người cải tạo cho tới trưa, mới dùng vôi sơn sân, đo kích cỡ, bố trí cầu môn, lại dùng dây mây bện ra trái bóng tròn.

      Chọn lựa người xong, lại quy tắc trận đấu, Lăng Tuyết Mạn ngẫm lại, quản gia là người cao tuổi, cần phải rèn luyện cho tốt, nếu sợ là rất mau già, liền cưỡng chế gia nhập đội bóng của nàng, kết quả hoàn toàn phù hợp ý nguyện, ngày thường võ công cường hãn, nhưng cầu trường, đến Đông Nam Tây Bắc đều phân , liên tiếp bị Lăng Tuyết Mạn khiển trách, cũng may Mạc Ly Hiên thông minh, vừa học liền biết, toàn bộ cầu trường, liền bị nó oai hùng chiếm lĩnh!

      Mà cách giáo trường xa, tường ngoài của Hương Đàn Cư, có hai cái đầu, mắt nhìn sân bóng, hâm mộ cùng kích động.

      “Mộng Thanh, sư phụ cũng muốn theo bọn họ đá bóng, ta sống hơn nửa đời người, cũng chưa gặp qua trò chơi thú vị như vậy, con xem cái cục tròn tròn gọi là quả bóng gì đó, đám người cướp đá, rất hăng hái a!”

      “Haiz, con cũng muốn, xem mà ngứa ngáy tay chân, ngài xem Tư Khuynh ngốc chết! Dọa người a!”

      “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Sư phụ nhịn được!”

      “Hì hì, sư phụ ngài nhẫn nhịn , con , ha ha, con lấy bộ dáng này ra ngoài, con gọi Tư Khuynh là biểu ca là được!”

      được, tiểu tử con được bỏ lại sư phụ!”

      “Haiz, sư phụ, ngài cũng thể lãng phí tuổi thanh xuân của con ? Con theo ngài nấp ở nơi này nhìn có ý gì? được, con phải !”

      “Con , ta liền cho Hàn tiểu tử!”

      “Sư phụ! Ngài rất trượng nghĩa!”

      “Ta mặc kệ, con phải theo ta đồng cam cộng khổ!”

      Hai người treo thân thể tường cãi nhau túi bụi, hoàn toàn chú ý tới phía sau có người đứng cách đấy trượng.

      “Ầm ĩ cái gì?” Mạc Kỳ Hàn đứng trong chốc lát, rốt cục nhịn được, trầm mở miệng.

      “A?”

      Hai người cả kinh, quay đầu nhìn đến bộ mặt băng giá của Mạc Kỳ Hàn, mất thăng bằng, song song rớt xuống tường, ngồi mặt đất!

      làm gì?”

      Mạc Kỳ Hàn cau mày hỏi, xong đợi trả lời, trực tiếp vọt lên, ánh mắt lập tức bị cố định ở bóng người áo đỏ quen thuộc!

      Dáng người bé, tư thế oai hùng hiên ngang, áo đỏ như lửa, ngẩng cao, hét to, chạy trốn, chỉ huy, mắng chửi người, cả đàn gia đinh nha hoàn chạy đuổi theo quả bóng bằng dây mây, bị nàng cướp được, dưới chân dẫn theo bóng, xem xét phương hướng, cước đá hướng cầu môn, trúng!

      “A a a! Lại sút được trái! A a! Tuyệt quá a!”

      Lăng Tuyết Mạn kích động hô lớn, hai tay giơ qua đỉnh đầu, nhảy cà tưng, cảm xúc tăng vọt của nàng lây lan qua những người khác trong đội, liền đều cao hứng nhảy lên theo, Ly Hiên chạy tới, đưa khăn lên, “Mẫu thân, lau mồ hôi!”

      “Ly Hiên, chúng ta sắp thắng!”

      Lăng Tuyết Mạn vui vẻ ôm Mạc Ly Hiên cái, đợi mọi người kinh ngạc, Mạc Ly Hiên đỏ mặt, lại chạy ra, hô lớn: “Nghỉ ngơi giữa trận, chút nữa tiếp tục! Hôm nay đội thua phải trả bạc, đều phải đoàn kết lòng, cố lên cố lên!”

      Mạc Kỳ Hàn cong khóe miệng lên, nhịn được cười khẽ lên, “Ha ha, đúng là nha đầu điên, đùa sảng khoái như vậy! Muốn bạc cũng thể ép hạ nhân như vậy chứ? Bất quá trò chơi này mới mẻ!”

      còn nghĩ rằng tối hôm qua hai người huyên náo thoải mái, nha đầu kia nhất định tức giận ngày, nghĩ tới, so với hôm qua càng cao hứng hơn! Bất quá-

      Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn dừng ở người Mạc Ly Hiên, trong lòng biết là mùi vị gì, thu hồi tươi cười, thầm cắn răng, khẽ nguyền rủa: “Nha đầu đáng chết, có thể tùy tiện ôm nam nhân như vậy sao? Còn dám trước mặt nhiều hạ nhân như vậy, biết xấu hổ!”

      “Sư huynh, huynh thầm gì?”

      Lâm Mộng Thanh cùng Thiên Cơ lão nhân ngồi dưới đất, ngửa đầu dò hỏi.

      Mạc Kỳ Hàn nhảy xuống dưới, vỗ vỗ vạt áo, trừng hai người cái : “Các người nhìn cái gì?”

      “Ách, sư phụ à, hai ta im lặng thôi, tối hôm qua sư huynh nhất định là thoải mái, trong lòng cùng thân thể có cái… bộ phận nào đó có lửa có chỗ phát…”

      Lâm Mộng Thanh kéo dài giọng , túm chặt ống tay áo Thiên Cơ lão nhân chạy như điên, “Nhanh chạy trối chết !”

      “Lâm Mộng Thanh đáng chết!”

      Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn trắng bệch, chân nhảy lên, lướt gấp đến bên cạnh, tung chưởng về phía sau lưng Lâm Mộng Thanh, Lâm Mộng Thanh vội vàng khom người né qua, nhảy cách xa hai trượng, đợi Mạc Kỳ Hàn tung chưởng tiếp theo, vội ôm quyền đầu hàng, “Sư huynh, đệ sai lầm rồi!”

      Thu tay, Mạc Kỳ Hàn nghiêm mặt, lạnh lùng : “Còn dám lấy loại tình này trêu chọc ta, ta cho đệ đến con cũng sinh được!”

      trán chảy xuống ba giọt mồ hôi, Lâm Mộng Thanh thầm cắn răng thề, nhất định phải cưới được công chúa, hừ, khiến con, phải là làm cho công chúa hoàng gia bọn họ con, xem ai mất mặt!

      Thiên Cơ lão nhân nuốt nước miếng, cười hì hì, “Hàn tiểu tử, con xem, là Mộng Thanh đắc tội con, sư phụ cũng có, con cho sư phụ ra ngoài cùng nha đầu Tuyết Mạn đá bóng trong chốc lát được ?”

      “Sư phụ, Tuyết Mạn nhận ra được ngài, ngài ra ngoài phải lộ mặt sao?” Mạc Kỳ Hàn cau mày .

      “Hì hì, sư huynh, vậy cho đệ , sư tẩu chưa thấy đệ, nàng biết.” Lâm Mộng Thanh kích động ngó đầu vào.

      Mạc Kỳ Hàn lạnh mắt trừng cái, “ có cửa đâu!”

      “Ách!”

      Ba người giằng co, thình lình nghe giáo trường bọn hạ nhân cùng kêu lên, “Nô tài khấu kiến công chúa! Công chúa thiên tuế thiên thiên tuế!”

      Công chúa!

      Mắt Lâm Mộng Thanh phút chốc tỏa sáng, ông trời có mắt a! Nhất định là nghe được vừa rồi cầu xin!

      Mạc Kỳ Hàn lại chau mày, thầm: “Nhã Phi tại sao lại đến đây? thấy Tiểu Thất, chỉ mình Nhã Phi sao?”

      “Sư huynh, van huynh, cho đệ trong chốc lát , đệ cam đoan, tuyệt đối trêu chọc sư tẩu, chắc chắn tiết lộ nửa câu về sư huynh, đệ lấy thân phận biểu đệ của Tư Khuynh xuất , cũng thể được sao?”Lâm Mộng Thanh dùng hết sức lực cầu khẩn.

      Mạc Kỳ Hàn suy tư lát, khẽ trừng mắt, trầm giọng : “ thôi, từ cửa chính quang minh chính đại vào tìm Tư Khuynh, đừng làm cho người khác nghi ngờ! Nhớ kỹ cam đoan của đệ, nếu hỏng đại , bắt đệ hỏi tội!”

      “Vâng! Sư huynh, đệ huynh!” Lâm Mộng Thanh kích động rống tiếng, nhanh như chớp thấy tăm hơi.

      Thiên Cơ lão nhân phải ở lại, bi thống khóc lóc nỉ non!

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 160



      cầu trường, Lăng Tuyết Mạn quanh Nhã Phi hai vòng, lắc đầu : “Nhã Phi, muội muốn đá bóng cùng chúng ta, bộ quần áo này thể dùng được! Đổi bộ gọn , giống như ta loại nè.”

      “Mạn Mạn, y phục này của tẩu sao muội thấy là lạ?” Nhã Phi kỳ quái nhìn quần áo của Lăng Tuyết Mạn, vạt áo gần như có, lụa mỏng cũng có, làm cho người ta cảm giác…

      “Ha ha, đây là ta sáng tạo ra! Ta chọn bộ ít mặc, dùng kéo cắt bỏ vụn dây lụa lưa tưa, để chạy khỏi vướng chân ngã, đá bóng cũng dễ hơn!” Lăng Tuyết Mạn đắc ý .

      “Muội cũng phải cắt quần áo sao?” Nhã Phi giật mình mở to hai mắt nhìn, “Đến tối muội còn phải về cung, nếu để ẫu hậu thấy, muội coi như xong rồi!”

      Lăng Tuyết Mạn nghĩ nghĩ, : “Như vậy, dáng người hai ta sai biệt lắm, ta cắt bộ quần áo của ta uội mặc, đến khi muội về cung cởi ra. Về sau tìm thợ cắt may làm bộ quần áo chuyên dụng là được.”

      “Ừm, được, ha ha, lúc về muội bảo thợ may trong cung làm cho chúng ta hai bộ.”

      “Ha ha, được, thay quần áo !”

      Chờ thời điểm Lăng Tuyết Mạn cùng Nhã Phi trở về sân bóng, trong đội bóng lại có thêm người!

      Cẩn thận nhìn lại, mắt hoa đào, da thịt trắng nõn, mi như mực họa, quả thực tuyệt sắc!

      Lăng Tuyết Mạn rụt cổ, thầm nuốt nước miếng, chỉ vào người nọ mặc quần áo trắng như tuyết, ngọc thụ lâm phong, kinh ngạc hỏi: “Ai tới cho ta biết, người này ở đâu tới? Đây là nam hay là nữ a? Tại sao còn đẹp hơn cả ta?”

      “Khụ khụ!”

      Quản gia cùng Lâm Mộng Thanh đồng thời bị sặc, Lâm Mộng Thanh cực kỳ buồn bực sờ sờ cái mũi, thầm nghĩ, nữ nhân này có thể được sư huynh coi trọng, quả là cực phẩm! Té xỉu, cái ánh mắt gì vậy? Nam nữ mà chẳng phân biệt được!!

      Mạc Ly Hiên buồn cười, lặng lẽ lôi kéo Nhã Phi dại ra, giọng : “Hoàng , sao vậy?”

      “Hả?” Nhã Phi phục hồi tinh thần lại, hạ giọng : “Hiên nhi, người này là nam sao? Thiên hạ lại có nam tử đẹp hoàn mỹ hơn nữ tử sao?”

      “Đúng vậy.” Mạc Ly Hiên gật đầu, sau đó chỉ thấy Nhã Phi kinh thán lắc đầu, phun ra hai chữ, “Huyền diệu!”

      Quản gia tiến lên bước, chắp tay : “Thưa Vương phi, đây là biểu đệ của nô tài, tên là Lâm Mộng Thanh, mới vừa tới tìm nô tài nương tựa, nghe được chúng ta ở bên này đá cầu, nên hiếu kỳ tới xem chút, biết Vương phi có cho gia nhập ?”

      “A? Đúng là nam?” Lăng Tuyết Mạn rút rút khuôn mặt nhắn, chắp hai tay sau lưng quanh Lâm Mộng Thanh vòng, thở dài, “Haiz! Là nam đáng tiếc! Nếu là nữ, dựa vào tư sắc này nhất định là hồng nhan họa thủy hại nước hại dân rồi!”

      “Phụt-”

      Lâm Mộng Thanh phun thẳng!

      “Ha ha ha!”

      Mọi người đều cười ầm ầm, quản gia co rúm miệng, đồng tình nhìn Lâm Mộng Thanh, lại cúi đầu xuống ngừng cười, Nhã Phi cười đến khom lưng, lôi kéo Mạc Ly Hiên ngồi xổm xuống, với Lăng Tuyết Mạn: “Mạn Mạn, có biện pháp đả thương người ta như vậy sao?”

      “Ngươi!” Lâm Mộng Thanh cắn răng, bộ dáng phải là đẹp chút sao? Ghen tị với sao?

      “Sao?” Lăng Tuyết Mạn lường trước mỹ nam này dám trừng nàng, liền nhấc cằm : “Ta sai!”

      “Cái gì?” Lâm Mộng Thanh giận tái khuôn mặt tuấn tú, hít sâu hai cái, : “Vương phi, vẻ ngoài tự ta có thể quyết định sao? Nếu ta có quyền quyết định, ta còn muốn đẹp hơn đó!”

      “Xì!” Lăng Tuyết Mạn chợt cười ra tiếng, vẫy tay với Nhã Phi cái, “Nhã Phi, muội mau tới đây xem, trời chỉ rơi xuống mỹ nam, mà còn là mỹ nam tinh tuyệt thế!”

      “Ha ha ha-”

      Toàn bộ mọi người cười than!

      “Haiz haiz haiz-”

      Lâm Mộng Thanh tức giận gần như thở nổi, tay chỉ vào Lăng Tuyết Mạn, tay đè dạ dày, vô lực giùng giằng, “Ta, uổng công Lâm Mộng Thanh ta đời minh, hôm nay hoàn toàn bị nữ nhân làm tức đau bao tử, nếu phải nể ngài là Vương phi, ta tung chưởng đánh bay ngài rồi!”

      “Cái gì!!!”

      Lăng Tuyết Mạn trợn tròn hai mắt, hai tay chống nạnh, quát: “Ngươi dám đánh bay ta? Đừng nghĩ rằng ngươi đẹp, ta thương hương tiếc ngọc nỡ đánh ngươi! cho ngươi biết, hôm nay vào địa bàn của ta, còn muốn vào đội bóng, trước giao phí nhập đội trăm lượng bạc!”

      Ở đây mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người giằng co, mắt quên luôn chớp!

      “Này! trăm lượng? Hay là ngươi ăn cướp !” Lâm Mộng Thanh nghiến răng ken két.

      “Hì hì, mỹ nam, ngại quá, đường này là ta mở, cây này là ta trồng, nếu muốn bình an, để bạc lại! giao bạc, chỉ bằng ngươi vừa rồi bất kính với bản Vương phi, bản Vương phi có thể cho người đánh ngươi! Như thế nào, suy xét cho kỹ!” Lăng Tuyết Mạn cà lơ phất phơ y như lưu manh!

      Luôn luôn bình tĩnh như Mạc Ly Hiên, giờ phút này cũng há hốc miệng, nửa ngày có khép lại!

      Quản gia run rẩy ngừng, rất muốn hai câu, nhưng vẫn là rụt đầu về, để cho Vương phi cao hứng , chỉ cần bà này cao hứng, chủ tử của liền cao hứng!

      Lâm Mộng Thanh nắm tay phải thành quyền, tròng mắt trừng muốn rớt ra, liều mạng thở hổn hển, ngừng tự nhủ, nhất định phải nhẫn, đầu chữ sắc có cây đao, đầu chữ nhẫn càng là cây đao, vì đại kế cua công chúa của – công chúa – công chúa-

      Bỗng dưng, ánh sáng chợt lóe trong đầu, Lâm Mộng Thanh có chủ ý, mặt đột nhiên giãn ra, từ trong lồng ngực lấy ra tờ ngân phiếu, lắc lư ở trước mặt Lăng Tuyết Mạn, cười quyến rũ, “Vương phi, trăm lượng cũng có thể, nhưng ta có điều kiện, ta muốn cùng đội với công chúa, đấu với đội của ngài, bên thua trả hai trăm lượng bạc, như thế nào?”

      “Hả? Ngươi cùng đội với Nhã Phi?” Lăng Tuyết Mạn kinh nghi, xoay người qua kéo Nhã Phi, sau đó hỏi quản gia, “Quản gia, biểu đệ của ngươi đầu óc có tật xấu gì ? dê công chúa ?”

      “Khụ khụ!”

      Lâm Mộng Thanh, quản gia, Nhã Phi bị sặc!

      “Mạn Mạn, sao tẩu lại bậy?” Nhã Phi ngượng ngùng dậm chân cái.

      “Vương phi, ngài coi ta là dê xồm sao? Đầu óc ta bình thường!” Lâm Mộng Thanh thẹn quá thành giận.

      “Vương phi, biểu đệ này của nô tài đầu óc bình thường, vừa vào kinh dạo, cho nên đến tìm nô tài, hôm nay va chạm với Vương phi, xin Vương phi thứ lỗi, nô tài thay mặt biểu đệ xin lỗi Vương phi! Về phần công chúa, Vương phi yên tâm, hết thảy có nô tài chịu trách nhiệm!” Quản gia cúi đầu .

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 161



      Lăng Tuyết Mạn cắn răng cái, như hạ quyết định trọng đại, khí thế hừng hực : “Được! Người đến là khách, Lâm Mộng Thanh, ngươi chọn quản gia và công chúa, ta liền theo ngươi, ta cùng tiểu Vương gia, Xuân Đường, Thu Nguyệt, sau đó chúng ta đều tự chọn người, đội tính cả thủ môn mười người, cá hai trăm lượng bạc!”

      lời định!” Lâm Mộng Thanh hào khí nhướng lông mày.

      “Vậy trước nộp phí tham gia cho ta!” Lăng Tuyết Mạn rất là khôn khéo xòe lòng bàn tay.

      Lâm Mộng Thanh thở dài hơi, thầm khinh bỉ, cam tâm tình nguyện đưa ngân phiếu, trong lòng an ủi mình, dù sao bạc này cũng là lấy từ chỗ nam nhân của nàng, cùng lắm hôm nay lại trả về, sao!

      Lăng Tuyết Mạn ngây ngất thu ngân phiếu, dâm tặc đáng chết, dám lừa bạc của nàng, nàng phải tay làm hàm nhai, tự lực cánh sinh, thu hồi tổn thất!

      “Ly Hiên, Xuân Đường Thu Nguyệt, còn có A Phúc, A Thái các ngươi tất cả mọi người nghe kỹ cho ta! Chỉ cho phép thắng được thua, nếu thắng, hai trăm lượng bạc ta lấy trăm lượng, còn lại trăm lượng chín nô tài các ngươi chia đều! Tiểu Vương gia có tiền liền đứng sang bên! Nếu như thua-”

      Lăng Tuyết Mạn cúi đầu, sờ sờ cái trán Mạc Ly Hiên, cười cực kỳ xán lạn, “Hì hì, tiểu Vương gia con, nếu bị thua, hai trăm lượng con trả nhé!”

      “Ách!” Toàn thể chín thành viên té xỉu!

      Mạc Ly Hiên lại tươi cười tỏa nắng, rất độ lượng : “Mẫu thân, chỉ cần ngài vui vẻ là được rồi, đừng lo lắng chuyện tiền bạc!”

      “Con! Con chính là đứa con ngoan của ta, quá tuyệt vời!” Lăng Tuyết Mạn kích động ôm cái, Mạc Ly Hiên đỏ bừng mặt, giọng : “Mẫu thân, hạ nhân nhìn.”

      “Hì hì, ta ôm con ta thôi, sợ!” Lăng Tuyết Mạn coi là đương nhiên, tươi cười.

      Lâm Mộng Thanh cùng đồng đội của bàn luận chiến thuật, liếc về bên này, khỏi run run trận, cũng may sư huynh thấy, nếu … haiz!

      Nhã Phi nghe xong, cau mày : “Ta trước, đây là lần đầu tiên ta đá, có kinh nghiệm, nếu đá được, ai được trách ta!”

      “Nô tài dám!” Quản gia vội vàng cúi đầu .

      Lâm Mộng Thanh lại nhiều cấp bậc lễ nghĩa cùng sợ hãi như vậy, : “Đại công chúa của ta à, ta còn trông cậy vào nàng giúp ta thắng Vương phi kiêu ngạo kia kìa! Nếu bị thua, bạc nàng nên trả nửa!”

      “Hả? Dựa vào cái gì? Cũng phải ta muốn cùng đội với ngươi, đồng ý!” Nhã Phi tức giận, chu miệng .

      “Công chúa Nhã Phi, nàng thấy ta có bao nhiêu xui xẻo sao? Chưa gì tổn thất trăm lượng, người nhà nghèo chúng ta kham nổi a! Nàng là kim chi ngọc diệp, chẳng lẽ ác tâm như vậy sao? Công chúa xuất thân cao quý, lại xinh đẹp uyển chuyển như thế, đừng mọn như vậy chứ? Mộng Thanh cúi đầu xin nàng!”

      Lâm Mộng Thanh làm gương mặt đáng thương, còn cúi đầu thở dài, làm cho Nhã Phi xấu hổ thôi, nam tử trước mắt áo trắng phấp phới, mĩ mạo như tiên, lại chân thành khẩn trương cầu nàng như vậy, nhìn vào cặp mắt đào hoa xinh đẹp mang ý cười, để cho nàng thoáng chốc đỏ mặt, nghiêng đầu, né ánh nhìn của , mới ngập ngừng : “Tùy ngươi!”

      “Ha ha, được, Mộng Thanh cám ơn đại ân đại đức của công chúa, ngày khác nhất định báo đáp!”

      Lâm Mộng Thanh miễn cưỡng cười, mắt to gan dừng lại ở mặt Nhã Phi vài giây, mới quét về phía những người khác, lời động viên, “Chỉ cần thắng trận, bản công tử chia ỗi người năm mươi lượng, nếu thua, mỗi người kể truyện cười cho công chúa nghe, công chúa nở nụ cười thông qua, công chúa nếu cười, bản công tử phạt người đó trồng cây chuối, mọi người có lòng tin hay ?”

      Đám người ngớ ra, nửa ngày mới phản ứng được, bị năm mươi lượng bạc hấp dẫn, cảm xúc tăng vọt hô: “Có!”

      Quản gia lại co quắp lần nữa!

      Nhã Phi càng ngẩn ra, hoàn toàn Lâm Mộng Thanh rốt cuộc muốn làm cái gì? Tại sao lại liên quan đến nàng?

      “Haiz, bản công chúa cũng …”

      Lời của Nhã Phi bị cắt ngang, Lâm Mộng Thanh cười là mê người, “Công chúa, trận đấu sắp bắt đầu, nên làm ọi người mất lòng tin đâu!”

      Nhã Phi bị nụ cười tuyệt thế này làm mất tâm trí, giật mình gật gật đầu.

      Trận đấu bắt đầu, Lăng Tuyết Mạn hò hét muốn nổ cổ họng, Nhã Phi ngay từ đầu đá thuận, bởi vì lần đầu lên sân, kinh nghiệm đủ, liên tục cản bóng được, Lâm Mộng Thanh nóng nảy, cản bóng, hô lớn: “Nhã Phi, tiếp!”

      Nhã Phi so đo Lâm Mộng Thanh vô lễ gọi thẳng tên nàng, vội vàng nhảy lên, nhận bóng muốn đá vào khung thành đối phương, giữa đường lại bị Mạc Ly Hiên dùng khinh công tung người lên cước đá trở về, lúc thất vọng, chỉ thấy Lâm Mộng Thanh bay lên, tới bên cạnh nàng, nắm lấy cánh tay của nàng, mang theo thân thể của nàng xoay tròn vòng, hai người đồng thời đưa chân, nhận bóng, nhìn nhau cười, lại đồng thời tung ra cước, tiến bóng!

      Nhã Phi cao hứng nhảy dựng lên, kích động hô: “Mạn Mạn, chúng ta tiến bóng!”

      “Nhã Phi, sao muội lại giúp tên tiểu bạch kiểm đó?” Lăng Tuyết Mạn ủ rũ quát.

      “Ha ha, Mạn Mạn, vào trận đấu phải công bằng thôi, chúng ta bây giờ là đội, đương nhiên phải đoàn kết lòng!” Nhã Phi vẫy vẫy tay, cười vô cùng vui vẻ!

      Lâm Mộng Thanh tươi cười tao nhã, hài lòng nhếch môi, liếc xéo Lăng Tuyết Mạn, trong mắt tràn đầy khiêu khích!

      Lăng Tuyết Mạn quả thực bùng nổ cơn tức giận, ra chỉ có nàng đá bóng cách chính thống, còn có nghĩ đến dùng khinh công! tại, rống to tiếng, “Ly Hiên, Xuân Đường, Thu Nguyệt, tung bản lĩnh của các ngươi ra, được để ta mất mặt!”

      bức tường ngoài Hương Đàn Cư, ngoại trừ nhú lên cái đầu, còn thêm đôi mắt.

      Thiên Cơ lão nhân ngứa tâm khó nhịn, liên tục thở dài, Mạc Kỳ Hàn đứng xem, ý cười khóe miệng sâu, đem nhất cử nhất động của nàng, cái nhăn mày, nụ cười, thu hết vào đáy mắt.

      Nhìn bộ dáng nàng vui vẻ, miệng cười sáng lạn, cảm thấy khắp thế giới đều là ánh mặt trời, tâm tình thoải mái. Tâm chợt lóe, lại nhớ lại đêm qua nàng kỳ quái, tự chủ cười ra tiếng, vật , ràng muốn nghe , cố tình vịt chết còn cứng mỏ, về sau nghe được, lại tức giận , cũng thế, chỉ cần nàng hôm nay uống rượu, buổi tối liền cho nàng nghe, ngại gì?

      thanh rất rất xa vang lên ở sau tường!

      Lông mày đột nhiên căng thẳng, Mạc Kỳ Hàn cùng Thiên Cơ lão nhân từ tường nhảy xuống, Mạc Kỳ Hàn nhảy vào phòng, Thiên Cơ lão nhân huýt sáo tiếng, bốn bóng đen phóng ra!

      Trong giây lát, bốn ám vệ bắt theo thám tử áo đen lộn trở lại, đẩy xuống đất, thanh trường kiếm để ở chỗ yết hầu người nọ!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :